Ngôn Tình [Edit] Vụng Trộm Không Thể Giấu - Trúc Dĩ

Discussion in 'Truyện Drop' started by Hạ Tiểu Anh, Nov 28, 2021.

  1. Hạ Tiểu Anh ꧁༺•_Tiểu - Anh_•༻꧂

    Messages:
    86
    Chương 10: Tiểu Như Hoa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giọng điệu của anh có chút lạnh nhạt, hơi mang theo ý trêu chọc.

    Tang Trĩ nghe không ra anh đang nói đùa, còn tưởng đang nói thật. Cô dùng lòng bàn tay vuốt ve bình sữa bò, bày ra dáng vẻ đã hiểu rõ, hỏi anh: "Anh à, anh có phải chưa xem qua hai bộ phim này không?"

    Đoạn Gia Hứa khóe môi hơi cong lên: "Anh đã xem qua Transformers rồi."

    Quả nhiên là thế.

    Quả nhiên là bởi vì không biết nên mới có thể nói ra những lời như vậy.

    Biết được điều mà anh không biết, Tang Trĩ có chút tự hào. Cô đứng lên, niềm nở giải thích với anh: "Như Hoa không phải tên phim mà là vai phụ trong một bộ phim Hong Kong, tên là.."

    Nói đến đây, cô dừng lại, nhất thời không nhớ nổi tên phim: "Gọi, gọi là.."

    Đợi nửa ngày vẫn không thấy cô nói tiếp, Đoạn Gia Hứa nhìn chằm chằm dáng vẻ vắt óc suy nghĩ của cô, không nhịn được cười ra tiếng: "Cái tên Như Hoa này nghe cũng khá hay đấy chứ."

    Tang Trĩ còn đang suy nghĩ về tên phim, nghe thấy anh nói vậy nhất thời không phản ứng lại.

    Không để ý đến sự thờ ơ của cô, Đoạn Gia Hứa tiếp tục nói: "Chắc hẳn là một cô gái xinh đẹp nhỉ?"

    Lần này, Tang trĩ không thể giả vờ không nghe thấy được nữa, cô ngẩng đầu lên, định phản bác lại. Ngay sau đó, anh nghiền ngẫm mà nhéo mặt cô, xong lại nói tiếp: "Giống như tiểu Tang Trĩ vậy đó?"

    Tang Trĩ: "..."

    Tang Trĩ không thể tin vào tai mình, cũng như không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

    Anh vậy mà dám nói, cô lớn lên giống Như Hoa.

    Sét! Đánh! Ngang tai! Đoàng!

    Ngay sau đó, Đoạn Gia Hứa lấy điện thoại trong túi ra, kiểm tra thời gian. Anh hướng bốn phía quét một vòng rồi chỉ vào một cửa hàng tiện lợi cách đó không xa: "Viết ở đó à?"

    Tang Trĩ vẫn đơ tại chỗ, không nói một lời.

    Đoạn Gia Hứa quay đầu lại, kéo dài âm cuối nói: "Hửm? Tiểu Như Hoa sao không nói gì vậy."

    "..."

    Lại còn! Tiểu! Như! Hoa!

    Trời! Quang! Bỗng! Sét! Đánh! Ngang!

    Tang Trĩ không hiểu anh đang khen hay là đang châm chọc cô nữa. Cô có chút ấm ức, giọng điệu cũng không mấy vui vẻ: "Đừng có gọi em như thế, Như Hoa không xinh đẹp chút nào."

    "Phải không?"

    Đoạn Gia Hứa nhướng mày: "Nghe có vẻ rất xinh đẹp mà."

    Nghe vậy, Tang Trĩ ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm. Nhìn thấy vẻ mặt của anh, cô chợt nhận ra có chỗ nào đó không đúng. Nghĩ đến phản ứng của anh khi nghe từ "Như Hoa" lúc ban đầu, rõ ràng là hoàn toàn khác với bộ dạng giả ngu giả ngơ hiện tại.

    Tang Trĩ ngay lập tức hiểu ra, anh chính là đang trêu chọc cô.

    Cô mặt không cảm xúc nhìn anh vài giây, sau đó kéo thẳng khóe môi, lẳng lặng bước về phía cửa hàng tiện lợi.

    Đứa trẻ này tính tình thật nóng nảy mà.

    Đoạn Gia Hứa cười hai tiếng, rồi ung dung chậm rãi đi theo.

    Cửa hàng tiện lợi này không gian cũng không phải là nhỏ. Ngoài việc buôn bán các vật phẩm ở ngoài, bên cạnh quầy thu ngân còn có một cái máy để bán đồ ăn sẵn như xúc xích, mì và các loại thực phẩm khác. Trước tủ đông, còn có hai bàn trống.

    Tang Trĩ ngồi ở vị trí trong cùng.

    Đoạn Gia Hứa ngồi đối diện với cô, từ trong ba lô lấy ra quyển vở bài tập đưa cho cô: "Viết đi."

    Tang Trĩ cầm lấy, mở quyển vở bài tập ra.

    Cả cửa hàng tiện lợi trở nên yên tĩnh.

    Nhân viên cửa hàng đứng ở quầy thu ngân chơi điện thoại di động, không gây ra tiếng ồn lớn nào. Mùi mì và chả cá đặc biệt nồng đậm, mùi vị càn quét, tràn đầy toàn bộ căn phòng.

    Đoạn Gia Hứa nâng má nhìn cô: "Nhóc con, em ăn sáng chưa?"

    Tang Trĩ lấy bút ra, không muốn để ý đến anh, im lặng gật đầu.

    Đoạn Gia Hứa: "Em còn muốn ăn gì không?"

    Tang Trĩ lắc đầu.

    "Vậy anh đi mua bữa sáng nhé?"

    Tang Trĩ gật đầu.

    Đoạn Gia Hứa đứng dậy, đi về phía quầy thu ngân.

    Tang Trĩ viết ngày tháng vào quyển vở nhật kí hàng tuần, sau đó tầm mắt lặng lẽ hướng về phía bóng lưng của Đoạn Gia Hứa.

    Lúc này, anh đang đứng trước kệ hàng hóa. Trong cửa hàng ánh đèn đủ sáng để nhìn rõ làn da của anh, nó có vẻ rất trắng, đôi mắt anh phía dưới có phiếm chút màu xám xanh, nhìn qua là biết đã thức khuya nhiều, nhưng tinh thần thì lại rất tốt. Khi nhìn một thứ gì đó, đôi mắt ấy luôn không giấu nổi vẻ lơ đãng, tập trung mà lại điềm đạm.

    Nhưng nụ cười thì lại luôn là kiểu cà lơ phất phơ. Thật giống như một tên lưu manh giả danh tri thức.

    Ngay sau đó, Đoạn Gia Hứa đã quay lại với một chiếc bánh sandwich.

    Tang Trĩ cụp mắt xuống, giả vờ như đang suy nghĩ mở bài.

    Đoạn Gia Hứa từ trong cặp lấy ra một chai nước và một cuốn sách chuyên ngành. Sau đó, anh xé mở gói bánh, lười biếng mà cắn một miếng sandwich. Anh ăn uống ngon lành, không có phát ra tiếng ồn nào. Nhưng tốc độ ăn lại không hề chậm.

    Rất nhanh liền giải quyết xong chiếc bánh sandwich to bằng cái bàn tay.

    Tang Trĩ đem chiếc bút cọ tới cọ lui, tâm tư thì lại không thể tập trung vào quyển vở bài tập, luôn không tự chủ được mà hướng lên người anh.

    Nhớ lại những gì Tang Diên nói trước đây, bọn họ là thi xong, hôm sau mới dọn tới kí túc xá.

    Vậy nên bây giờ chắc anh được nghỉ rồi.

    Nghe ba mẹ nói, Tang Diên không thể về nhà là bởi vì vẫn còn một học kỳ ngắn nữa.

    Cho nên việc này là đã được nhất trí rồi sao?

    Cảm nhận được sự mất tập trung của Tang Trĩ, Đoạn Gia Hứa dùng đốt ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, nói: "Làm bài tập đi."

    Tang Trĩ lấy lại tinh thần và gật đầu.

    Chiếc bàn hình tròn, không gian không tính là rộng, phải để sách của hai người chồng lên nhau. Đoạn Gia Hứa liếc mắt nhìn thoáng qua, dứt khoát đóng sách giáo khoa lại, ngả người ra sau, đem toàn bộ vị trí nhường cho cô.

    Một lúc lâu sau.

    Đoạn Gia Hứa nhìn thấy trên bàn có bình sữa bò chưa mở, lớn tiếng hỏi: "Có muốn uống sữa không?"

    Nghe vậy, Tang Trĩ ngước mắt, liếc nhìn bình sữa, lại nhìn về phía Đoạn Gia Hứa, sau đó lẳng lặng nhét bình sữa vào trong cặp mình.

    Nhìn thấy hành động của cô, Đoạn Gia Hứa buồn cười nói:

    "Sao em lại làm ra vẻ anh muốn cướp của em vậy."

    Tang Trĩ vẫn im lặng.

    Đoạn Gia Hứa nửa thật nửa đùa nói: "Không uống thì để anh uống thôi?"

    Tang Trĩ quay đầu, cảnh giác đóng khóa cặp sách lại.

    "Nhóc con nhà em sao tính tình lại nóng nảy thế chứ?"

    Đoạn Gia Hứa ngồi một cách lười biếng, trên mặt mang theo một nụ cười ngả ngớn: "Anh không phải chỉ đùa với em một chút thôi sao, vậy mà đã không thèm nói chuyện với anh rồi?"

    Lần này Tang Trĩ thậm chí còn không cử động mí mắt.

    Đoạn Gia Hứa cũng không quan tâm lắm, chỉ nhỏ giọng nói: "Đứa nhỏ không có lương tâm."

    Tang Trĩ không nhịn được nữa, cứng nhắc nói: "Em muốn làm bài tập."

    Đoạn Gia Hứa liếc nhìn quyển vở ghi chép hàng tuần của cô, đã viết được hơn phân nửa. Anh chậm rãi nói: "Được rồi, em viết đi."

    Khi câu đầu tiên được nói ra, các câu tiếp theo sẽ dễ nói hơn. Tang Trĩ không đơn phương chiến tranh lạnh với anh như vừa rồi nữa, thấy bài tập đã gần xong, cô giả vờ tùy ý hỏi: "Anh này, anh vẫn chưa được nghỉ à?"

    "Chưa."

    "Ồ, vậy nhà anh ở bên này sao?"

    "Không phải."

    Tang Trĩ suy nghĩ một chút rồi đoán: "Vậy anh có phải về nhà nghỉ hè sau khi chương trình học kết thúc không?"

    "Không phải, sao em lại tò mò về chuyện của anh vậy?"

    Đoạn Gia Hứa dùng đầu ngón tay gõ vào bài tập của cô, nhẹ giọng nói: "Viết nhanh lên đi, viết xong còn phải đi học nữa."

    ".. Ồ."

    Bảy giờ mười lăm, Tang Trĩ hoàn thành xong bài tập hàng tuần.

    Cô thu dọn đồ đạc, đeo cặp sách rồi cùng Đoạn Gia Hứa ra khỏi cửa hàng tiện lợi.

    Thấy vẫn còn sớm, Đoạn Gia Hứa dứt khoát đưa cô đến cổng trường.

    Không biết có phải vì không muốn đi hay không mà Tang Trĩ làm cái gì cũng đều chậm rì rì. Cô nói hẹn gặp lại với anh, rồi chậm rãi quay người, đi về phía trường học.

    Ngay sau đó, như là nhớ ra điều gì, Đoạn Gia Hứa đột nhiên gọi cô lại, từ trong túi lấy ra một tờ giấy bị gấp, đưa cho cô: "Đúng rồi. Nhóc con, anh quên nói với em."

    Tang Trĩ lúng ta lúng túng nhận lấy: "..."

    "Anh đã xem trộm nhật ký hàng tuần của em." Giọng điệu của anh giống như là đang muốn xin lỗi, thế nhưng Tang Trĩ lại không thể tìm thấy được nửa phần thành khẩn nào. Sau đó, Đoạn Gia Hứa chỉ vào tờ giấy nhỏ trong tay cô, điều chỉnh giọng nói: "Cho nên anh viết một cái mới, bồi thường cho em."

    -

    Thời gian vẫn còn sớm, phòng học hơn phân nửa đều trống.

    Còn hai mươi phút nữa mới bắt đầu vào học, các bạn cùng lớp dần dần đến. Tang Trĩ đi đến chỗ ngồi của mình và ngồi xuống, đem tất cả đồ dùng học tập từ trong cặp sách lấy ra.

    Mãi cho đến khi cặp sách trống trơn, cô mới dừng lại và mò mẫm vào trong túi.

    Lấy ra tờ giấy nhỏ mà Đoạn Gia Hứa vừa mới đưa cho cô.

    Mở ra, vuốt phẳng.

    Quả nhiên đây là một tờ giấy ghi nhật ký, nó dường như còn bắt chước nét chữ của cô.

    Từng nét bút tinh tế, nhỏ nhắn, ngay ngắn.

    Tiêu đề là《Giúp anh trai tôi chuyển ký túc xá》. Nội dung được viết rất chỉnh chu, nghiêm túc, các sự kiện trong ngày được viết ra rất tỉ mỉ, giống như đang viết sổ chi tiêu hàng tuần vậy. Cô lật ngược lại, mặt sau còn được anh viết thêm một hàng chữ rất lớn: Không được đọc.

    Tang Trĩ không thể tưởng tượng nổi cảnh lúc đó.

    Có lẽ lúc ấy sắc trời đã tối, ánh đèn xung quanh cũng mờ đi. Anh ngồi trước bàn học, hiếm khi gặp phải một đề khó như vậy, đau đầu mà viết ra mấy dòng này.

    Có thể là một cảnh tượng như vậy.

    Cảnh tượng này khiến hô hấp và nhịp tim của cô bắt đầu tăng nhanh.

    Sau đó, cứ như thể nếm được hương vị ngọt ngào của đường trong không khí.

    Suy nghĩ của Tang Trĩ có chút trống rỗng, cô đọc kỹ lại lần nữa, khóe miệng không khỏi nhếch lên, sau đó cô gấp tờ giấy lại, cẩn thận nhét vào tập vẽ của mình.

    Đúng lúc này, Ân Chân Như cũng đã đến lớp. Cô bước vào từ cửa sau và chào hỏi Tang Trĩ.

    Đi được vài bước, cô quay đầu lại hỏi: "Này, sao hôm nay cậu vui thế?"

    Nghe đến đây, Tang Trĩ sững sờ một lúc, miễn cưỡng thu lại nụ cười không tự chủ được trên môi.

    "Không, tớ chỉ nhớ tới một câu chuyện cười thôi."

    Ân Chân Như cũng không hỏi nhiều. Cô liếc nhìn một cái, đột nhiên chú ý đến bình sữa trên bàn của Tang Trĩ, buồn bực nói: "Cậu không phải bị dị ứng với sữa bò à? Sao tự nhiên lại mua nó?"

    Tang Trĩ im lặng vài giây, sau đó đem cất sữa vào trong ngăn kéo: "Tớ không cẩn thận lấy nhầm."

    -

    Sau khi về nhà, Tang Trĩ tính đem bình sữa bỏ vào tủ lạnh nhưng lại sợ bị Lê Bình nhìn thấy.

    Cô do dự, cuối cùng vẫn là giấu nó vào trong chiếc hộp bảo bối của mình, khi nào nhớ tới, lại lấy nó ra xem.

    Thời gian từng ngày trôi qua.

    Mặc dù khoảng cách chỉ gần trong gang tấc. Sau khi Tang Trĩ rời khỏi trường, chỉ mất năm phút đi bộ là có thể đến nơi có người kia. Thậm chí, cô cũng có thể giả vờ là đang tìm Tang Diên, để được gặp người trong lòng.

    Nhưng cô không có cái lá gan đó.

    Cô luôn cảm thấy làm cái gì cũng đều không thích hợp.

    Sẽ luôn lo lắng, sợ bản thân mình không thể giấu được.

    Đó là suy nghĩ nhỏ mà chỉ có mình cô để ý.

    Thời gian nửa tháng cứ như vậy trôi qua.

    Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè, khi Tang Trĩ lấy bình sữa kia ra, vừa lúc bị Lê Bình tình cờ nhìn thấy. Cứ tưởng rằng Tang Trĩ muốn uống sữa bò, Lê Bình đã uyển chuyển giảng đạo lý cho cô hiểu một hồi lâu.

    Sau khi nói xong, cô vẫn còn lo lắng Tang Trĩ sẽ uống hết, nên muốn tịch thu.

    Tang Trĩ chỉ có thể đổ hết phần sữa bên trong, sau đó đem cái chai đi rửa sạch sẽ, rồi phơi khô. Cô thỉnh thoảng sẽ bỏ những ngôi sao đã gấp của mình vào trong đó, hết cái này đến cái khác, ngày này qua ngày khác.

    Sau đó, tờ giấy nhật ký do Đoạn Gia Hứa viết cũng được bỏ vào.

    Mầm cây nho nhỏ dần dần được hình thành, lớn lên trở thành một cây đại thụ to lớn giữa trời xanh.

    Cô bắt đầu có một hy vọng nhỏ nhoi.

    Mong chờ nó mỗi ngày.

    Hy vọng thời gian có thể trôi qua nhanh hơn.

    Hy vọng chính mình có thể mau chóng trưởng thành.

    -

    Vào đầu tháng 8, vì Tang Vinh và Lê Bình phải đi dự đám cưới của một người bạn ở thành phố khác, nên chỉ còn lại Tang Diên và Tang Trĩ ở nhà. Trước khi đi, Lê Bình đã dặn dò Tang Diên một đống lời, để anh chăm sóc em gái thật tốt.

    Cùng với một vài lời đe dọa từ phía Tang Vinh, Tang Diên chỉ có thể bực bội đồng ý.

    Hai người chung sống ngày đầu tiên, cũng coi như hòa thuận.

    Ngoại trừ thời gian ăn cơm, Tang Diên phải đen mặt, do Tang Trĩ đưa ra quá nhiều yêu cầu, còn phải chuẩn bị cơm cho cô thật tốt. Thời gian còn lại, Tang Diên phần lớn là nằm ở trên giường chơi điện thoại, thỉnh thoảng Tang Trĩ có đến làm phiền anh, anh cũng chỉ giải quyết một cách qua loa.

    Một ngày cứ như vậy mà trôi qua.

    Nhưng đến ngày hôm sau, một người bạn đã rủ anh ra ngoài chơi game.

    Tang Diên không muốn từ chối nên đã nhanh chóng thay quần áo và rời khỏi phòng.

    Tang Trĩ đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách xem phim hoạt hình. Nghe thấy động tĩnh, cô nhìn sang, trên mặt không chút biểu cảm, chỉ yên lặng.

    Tang Diên bước tới cửa, đi giày vào: "Anh ra ngoài một chuyến, em ở nhà làm bài tập cho tốt đi."

    Tang Trĩ hiểu ra: "Anh định ra ngoài chơi à?"

    Tang Diên hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Có việc gì thì gọi cho anh."

    Tang Trĩ: "Không được."

    Tang Diên dừng lại động tác, cười nửa miệng nói: "Em còn có thể quản anh sao?"

    Tang Trĩ lại nhìn về phía ti vi, cầm lấy gói khoai tây chiên trên bàn trà mở ra: "Nếu như lát nữa có kẻ trộm vào thì em phải làm sao đây, em cũng không thể đánh lại hắn được."

    "Em đóng cửa cẩn thận lại thì chắc chắn sẽ không có ai tới."

    "Vậy nếu em đói, em không có gì để ăn."

    Tang Diên mất kiên nhẫn, nhìn chằm chằm vào túi khoai tây chiên trên tay cô: "Trong tủ có bao nhiêu đồ ăn vặt, không đủ cho em ăn sao?"

    Tang Trĩ cắn khoai tây chiên: "Em không muốn ăn đồ ăn vặt."

    Tang Diên nhìn chằm chằm miếng khoai tây chiên trong tay cô, im lặng vài giây, anh không muốn cùng cô đôi co như vậy nữa, chỉ có thể nhượng bộ nói: "Vậy em muốn ăn cái gì?"

    Tang Trĩ: "Dù sao cũng không phải là đồ ăn vặt."

    Tang Diên chịu đựng cơn tức giận mà cởi giày: "Em muốn ăn cái gì, anh ra ngoài mang về cho em."

    Tang Trĩ liếc nhìn anh một cái, đương nhiên nói: "Em vẫn chưa có nghĩ ra."

    "..."

    "Tiểu quỷ." Tang Diên ngồi xổm xuống, dùng sức nhéo mạnh vào mặt cô: "Khi anh bằng tuổi mày, ba mẹ đều không có ở nhà, anh không chỉ làm đồ ăn cho mình mà còn phải làm đồ ăn cho cả mày nữa đó."

    Mặt Tang Trĩ bị anh kéo tới biến dạng, nói chuyện có chút mơ hồ không rõ: "Cái này không có giống nhau mà."

    "Không giống nhau ở chỗ nào?"

    "Khi bằng tuổi em, anh không có anh trai."

    Tang Trĩ không chớp mắt, cười như một con cáo nhỏ, chậm rãi nói: ".. nhưng em có."

    "..."

    Người bạn lại gọi điện thoại tới thúc giục, Tang Diên không còn hứng thú để cùng cô đôi co: "Bây giờ mày có hai lựa chọn, hoặc là nói cho anh biết hiện tại mày muốn ăn cái gì, anh mày sẽ ra ngoài mua cho, hoặc là ở nhà một mình chờ chết."

    Tang Trĩ tiếp tục ăn khoai tây chiên:

    "Em chọn cái thứ hai."

    "..."

    Sau khi nói xong, Tang Trĩ từ phía dưới mông lấy ra một cái điện thoại, dò tìm dãy số của Tang Vinh. Cô ấy nhìn chằm chằm vào màn hình, nói thầm: "Được rồi, em sẽ nói với bố.."

    Tang Diên xùy một tiếng: "Tùy mày muốn mách thế nào cũng được."

    Anh lười để ý đến cô, đi thẳng ra cửa.

    Dừng hai giây, phía sau truyền đến giọng Tang Trĩ nói chuyện điện thoại: "Ba ba."

    Tang Diên vừa mới đeo xong một chiếc giày.

    Còn chưa kịp đeo chiếc thứ hai, đã nghe thấy Tang Trĩ dùng giọng điệu rất thành thật nói: "Anh bảo con đi chết."

    Tang Diên: "..."

    *Tác giả có lời muốn nói:

    Sau đó Tang Diên gọi điện cho Đoạn Gia Hứa: "Người anh em, đã đến lúc cậu xuất hiện để chăm sóc cho nhóc con này rồi."

    Đăng Ký Để theo dõi các chương truyện tiếp theo nha (ノ≧ڡ≦) Iu mọi người~!

    ꧁༺ ༻꧂​
     
    Last edited: Mar 1, 2022
  2. Hạ Tiểu Anh ꧁༺•_Tiểu - Anh_•༻꧂

    Messages:
    86
    Chương 11: Anh tính là cái gì chứ!

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
    ꧁༺ ༻꧂​
     
    Last edited: Jun 21, 2022
Trả lời qua Facebook
Loading...