Adela
Đàm Anh trở về nhà, mẹ cô đã chuẩn bị xong bữa ăn, tiếp đón cô hỏi: "Ăn cơm đi, con đi đâu, hôm nay không phải là cuối tuần sao?"
Đàm Anh nói: "Công ty có chuyện, đành phải để con đi qua giải quyết."
Vừa nói cô vừa cất đi kính râm và mũ làm che đi hết khuôn mặt, mẹ cô không nghi ngờ gì nên đành lẩm bẩm an ủi cô: "Con mới trở về Trung Quốc, mọi chuyện mới bắt đầu, con sẽ vất vả chút. Tới đây, nếm món súp này thử xem. Mẹ cố ý làm cho con đấy." Tôn Nhã Tú đã làm một suất cà chua xào trứng, một đĩa sườn heo chua ngọt, còn hầm canh xương.
Nước hầm xương được hầm đặc và thơm, vừa ngửi liền biết phí không ít công sức.
Đàm Anh đang vùi đầu ăn canh thì nghe mẹ nói: "Hôm nay mẹ thấy siêu thị ở tầng dưới tuyển thu ngân. Dù sao mẹ cũng rảnh rỗi không có việc gì làm nên ngày mai muốn đi thử xem. Công việc này cũng khá nhàn, dù sao cũng có thời gian rảnh rỗi."
Lông mi Đàm Anh hơi run, ngẩng đầu nhìn Tôn Nhã Tú.
Tôn Nhã Tú năm nay 48 tuổi, sinh Đàm Anh năm 23 tuổi. Khi còn trẻ, bà cũng là một người mẫu nổi tiếng với khí chất và ngoại hình tuyệt vời, ban đầu Đàm Anh mới học dương cầm cũng là do người phụ nữ tao nhã này truyền dạy.
Trong trí nhớ của Đàm Anh, Tôn Nhã Tú là một người cao quý động lòng người, ăn nói có chừng mực, khóe miệng tươi cười dịu dàng đều thu hút nhân tâm. Giọng nói ngọt ngào nhẹ nhàng ngọt ngào, trong tủ luôn có một chiếc sườn xám được thiết kế riêng và đôi giày cao gót tinh xảo. Bà luôn được ông ngoại yêu quý và tôn trọng, sống một cuộc sống mà tất cả phụ nữ trên thế giới đều mong muốn.
Tuy nhiên, cuộc sống xa hoa đã qua đi, người mẹ trước mắt khóe mắt đã có nếp nhăn, năm tháng tàn nhẫn nhẫn tâm nhuộm hai bên thái dương vài sợi bạc, gò má hơi hõm, giống như hết thảy các bà mẹ bình thường vất vả trên thế giới, nói với con gái rằng các món ăn ở đâu tươi ngon và rẻ, còn muốn nói sẽ ra ngoài tìm việc làm.
Đàm Anh khóe mắt hơi cay, nếu như bố còn sống..
"Mẹ, mẹ sức khỏe không tốt, mẹ hãy nghỉ ngơi đi."
"
Nhóc con! Con mau khỏe lại thôi, thân thể mẹ con cũng đừng lo lắng. Mẹ cũng khó chịu khi phải nằm và ngồi cả ngày."
Đàm Anh cười cười: "Vâng."
Cô không ngăn Tôn Nhã Tú nữa, 6 năm trước Tôn Nhã Tú rơi từ một tòa nhà cao xuống, may mắn thay, ở dưới có một cái cây làm vật cản nên bà không chết, nhưng lại trở thành người thực vật nằm hôn mê bất tỉnh.
Đàm Anh đã bỏ học và đưa mẹ ra nước ngoài trốn nợ, trong thời gian làm việc để trả tiền viện phí cho Tôn Nhã Tú, cô đã chuyển từ Anh sang Pháp, có lẽ vì sự chăm chỉ của con gái mà Tôn Nhã Tú đã tỉnh dậy một cách thần kỳ vào năm ngoái.
Đầu mùa hè năm nay, họ trở về quê hương mà rơm rớm nước mắt.
Không ai nhắc gì về năm đó, Tôn Nhã Tú rảnh rỗi liền tìm cho con gái một đối tượng ưng ý. Đàm Anh cũng rất vui khi biết bà đang dần bước ra khỏi quá khứ.
Vì chuyện này, cô không muốn mẹ mình biết chuyện mình qua lại với Chu Độ một lần nữa và dính vào vòng xoáy quá khứ.
Ăn xong, Đàm Anh chủ động đi rửa bát.
Trở lại phòng, Đàm Anh lấy tài liệu giấu dưới giường ra lật xem, trong ảnh đều là của cùng một người phụ nữ - Quan Dạ Tuyết.
Đàm Anh đã trở về từ Pháp vì cô ấy.
Cách đây không lâu, Đàm Anh nhận được cuộc gọi từ Quan Dạ Tuyết, Quan Dạ Tuyết ở đầu dây bên kia lại khóc lại cười, hiển nhiên thần sắc không bình thường.
Đàm Anh còn chưa kịp hỏi gì, cô đã nghe thấy tiếng bước chân nhanh chóng vang lên ở đằng kia, điện thoại bị cắt, cô mơ hồ nghe thấy tiếng gầm của người đàn ông.
Đàm Anh gọi lại, điện thoại đã tắt máy, sau đó là số điện thoại đã bị hủy. Cô đoán rằng chắc chắn đã có chuyện xảy ra với Quan Dạ Tuyết!
Đàm Anh lập tức đưa mẹ về nước.
Cô đã mất sáu năm để bước ra khỏi quá khứ, cuối cùng cuộc sống của cô ấy ngày càng tốt hơn, theo lý thuyết thì đúng ra cô không nên quay trở lại nơi này một lần nữa..
Nhưng người cầu cứu lại là Quan Dạ Tuyết, Đàm Anh cũng không thể ngồi yên. Sáu năm trước, không có ai nguyện ý can thiệp vào vụ tai nạn của Đàm gia, chỉ có Quan Dạ Tuyết, người vừa mới gả vào một gia đình giàu có, đã lặng lẽ tiễn Đàm Anh đi.
Chị ấy đã cho cô ấy tiền và bí mật đưa cô lên máy bay riêng, cho cô ấy cơ hội bắt đầu làm lại từ đầu và có một cuộc sống mới.
Bao nhiêu năm nay, Quan Dạ Tuyết vẫn luôn đều kín tiếng, không tiết lộ tung tích của cô và mẹ cho bất kỳ ai.
Có thể nói, người chị tốt bụng này đã cho Đàm Anh cơ hội thứ hai, nhất định phải tìm được chị ấy!
Lần này, cô đã tìm đến Quan Dạ Tuyết trong địa ngục.
Cuộc điều tra của Đàm Anh phát hiện ra rằng Quan Dạ Tuyết đã rời khỏi làng giải trí âm nhạc và kết hôn vào một gia đình giàu có cách đây 6 năm. Kể từ đó, tin tức của cô gần như biến mất trong làng giải trí.
Nơi duy nhất để bắt đầu là với chồng cô là Kim Tại Duệ.
Kim Tại Duệ năm nay 33 tuổi, hắn diện mạo đoan chính, xuất thân bất phàm.
Kim gia là một trong những gia đình giàu có nhất ở Hải thành, con trai trưởng là Kim Tồn Khiêm, Kim Tại Duệ là con trai thứ hai của Kim gia. Hai năm trước, Kim Tồn Khiêm chết trong một vụ tai nạn xe hơi, nói cách khác, Kim Tại Duệ bây giờ là người thừa kế duy nhất của nhà Kim gia.
Năm ngoái, Quan Dạ Tuyết đã tìm cách ly hôn với Kim Tại Duệ, lúc đó báo chí vẫn đưa tin nhưng chỉ trong vòng nửa tiếng đồng hồ, mọi thông tin đã lập tức được làm sáng tỏ, kể từ đó, Quan Dạ Tuyết không hề có tin tức gì nữa.
Trực giác mách bảo Đàm Anh rằng Kim Tại Duệ rất nguy hiểm, nếu cô vội vàng thu hút sự chú ý của người này thì không những không cứu được Quan Dạ Tuyết mà còn không thể tự bảo vệ mình.
Cô phải đi một vòng để hiểu tình hình của Quan Dạ Tuyết, nhưng hiện tại Quan Dạ Tuyết đang ở đâu?
Đàm Anh nhặt một tờ báo nhỏ đã bị cắt trên tay cô.
Tờ báo đã không được xuất bản ngay từ đầu, Đàm Anh may mắn mới có thể tìm được nó.
Theo tờ báo, trong vụ ly hôn của Kim Tại Duệ và Quan Dạ Tuyết một năm trước, luật sư của Kim Tại Duệ là Chu Độ.
Chu Độ, cô siết chặt lòng bàn tay.
Anh ta trở thành manh mối cuối cùng mà Đàm Anh có thể điều tra để tìm Quan Dạ Tuyết, đây cũng chính là lí do mà cô trở lại trường cũ của để cố gắng thiết lập lại quan hệ.
Nhưng làm sao một luật sư tích chữ như tích vàng, coi đạo đức nghề nghiệp quan trọng như mạng sống lại có thể sẵn sàng tâm sự những chuyện riêng tư của thân chủ?
Đàm Anh gối đầu lên cánh tay, những hạt mưa bên ngoài lộp bộp trên bệ cửa sổ, lộp bộp rung động.
Một lúc lâu sau, cô mỉm cười, không thể tìm được manh mối từ được Chu Độ, nhưng không phải còn Sở An Mật sao?
Hai người này nợ cô, cũng nên đến lúc phải trả lại.
Ngày hôm sau là thứ hai, Đàm Anh đến công ty làm việc.
Cô mỉm cười chào hỏi đồng nghiệp, quay cửa bước vào thì gặp Lâm Duy Tư đang đi lấy nước.
"Linh hồn không phải đã bị nam hồ ly lấy đi sao? Hôm nay cô còn nguyện ý tới làm việc à?"
Đàm Anh không nói cho Lâm Duy Tư biết lý do cô trở về Trung Quốc, cô không muốn kéo Lâm Duy Tư vào chuyện nguy hiểm này, đối mặt với sự xa lạ âm dương quái khí của hắn vào lúc này, cô còn tốt tính hỏi:
"Tôi có nên pha một tách cà phê cho giám đốc Lâm không?"
Lâm Duy Tư trừng mắt nhìn cô.
Đàm Anh rất trong sáng và ngây thơ vô số tội: "Giám đốc Lâm, trong giờ làm việc, anh đừng vướng vào chuyện bất bình cá nhân."
Cô vươn tay cầm lấy cốc nước của Lâm Duy Tư.
Lâm Duy Tư trừng mắt không đưa qua: "Tôi không phải thằng ngu, đừng tưởng cô có thể lấy lòng tôi bằng một ly cà phê. Hôm qua cô nói những lời khó nghe như vậy, tại sao không nhớ rằng tôi là ông chủ của cô đi!".
Đàm Anh nhìn anh cười nói.
"Cô cười cái gì!"
"Giám đốc Lâm, anh cáu kỉnh như vậy, tất cả đều đang nhìn anh đấy."
Hắn quay lại nhìn xem, thì liền phát hiện có rất nhiều người đang nhìn mình và Đàm Anh. Những người này thực sự là những người bát quái a!
Hắn quay đầu lại, đã thấy Đàm Anh quang minh chính đại chuồn từ lúc nào không biết.
"..."
Cô thật sự đem hắn là diễn viên à!
Lâm Duy Tư đi ngang qua khu vực làm việc của Đàm Anh, cô đang hoàn thiện bài hát. Đàm Anh ngồi xếp bằng trong phòng âm nhạc với cây đàn trên tay, gảy đàn và thử âm giọng với bản nhạc trên kệ.
Trong thời đại thông tin, các bộ phim điện ảnh, phim truyền hình ngày càng được ưa chuộng, hiện nay công ty đang chuẩn bị chương trình lồng tiếng phim truyền hình. Là một nhà sản xuất âm nhạc đã ký hợp đồng với công ty, Đàm Anh giúp đỡ ở công việc trước công tác.
Mặt trời mờ nhạt sáng sớm tháng bảy, trên người cô như có tia sáng tỏa ra.
Đôi mi dài của cô rũ xuống và khẽ hát ngâm nga.
Lâm Duy Tư ngơ ngác nhìn cô.
Khi còn rất nhỏ, anh làm mất quả bóng và tìm thấy nó ở cửa một biệt thự, cô bé mặc váy trắng đang ngâm chân trong bể bơi, nhắm mắt chơi kèn.
Cô nghe thấy động tĩnh liền mở mắt ra, đôi mắt sáng trong như hổ phách nhìn anh đầy nghiêm nghị. Hắn bỗng tay chân luống cuống, không biết giấu bàn tay của mình vào đâu.
"Tôi nói giám đốc Lâm yêu thầm Tiểu Anh, cô vẫn không tin."
Lâm Duy Tư định thần lại, nhìn thấy nhân viên công ty đang trêu chọc mình, lập tức liền tức giận!
Mẹ nó, thằng quái nào lại thích cái lối diễn xuất không đồng nhất của cô ta! Mắt hắn còn chưa mù đâu!
Anh thích nữ thần, nữ thần 24 tuổi quyến rũ nóng bỏng! Hơn nữa, hắn nam nhân đào hoa đẹp trai như vậy mà còn phải yêu thầm? Não mấy người này có vấn đề hết à?
Buổi trưa, thật vất vả thì rốt cuộc Lâm Duy Tư cũng bình tĩnh lại, bỏ xuống mặt mũi mà ra nói với Đàm Anh: "Cùng nhau đi ăn cơm đi."
Công ty đãi ngộ rất tốt, nhân viên lo cơm nước, ăn ba bữa. Đàm Anh dựa vào cửa, xoa xoa bờ vai đau nhức của cô, từ chối: "Giám đốc Lâm không còn trẻ nữa."
Lâm Duy Tư: "?"
Đàm Anh: "Nên tìm bạn gái đi ăn cùng rồi, không cần hơi một tý liền dính vào tỷ tỷ mới chịu được."
Lâm Duy Tư tức giận đến mức bay lên trời!
Mắt thấy cảm xúc hắn bùng nổ, Đàm Anh nắm tay một người: "Chị Trần, ăn tối cùng nhau đi."
Chị Trần cười nói: "Được rồi."
Lâm Duy Tư tức ngực nghẹt thở, không đứng dậy được.
Cả hai nói chuyện và cười đùa, càng ngày càng đi xa hơn. Chị Trần quay đầu nhìn Lâm Duy Tư nói: "Giám đốc Lâm điều kiện thực sự rất tốt, em không định suy xét đến hắn hả?"
Đáng thương, Đàm Anh mới đi làm được nửa tháng, hiện đang là nhân viên thực tập, nhưng Lâm Duy Tư yêu thầm Đàm Anh, gần như là một bí mật công khai đối với toàn bộ công ty, chỉ có bản thân hắn là không chịu thừa nhận.
Đàm Anh nói: "Anh ấy rất tốt, nhưng bọn em không thích hợp."
"Nơi nào không hợp, chị xem hai đứa thật xứng đôi."
Nơi nào cũng không thích hợp, cô khi còn nhỏ đã đem hết thanh xuân, ngây thơ, hồn nhiên cùng cảm xúc yêu hận cho một người khác, bây giờ tất cả những gì còn lại là cơ thể cũng chỉ là mệt mỏi, tính cách vô vọng và tình cảm tan vỡ.
Người mà cô thích trước đây giống như một con cá mập hung dữ dưới đại dương sâu ba cây số. Còn Lâm Duy Tư vẫn là một ngọt ngào trong trắng ngốc nghếch giản dị.
Một túi sữa trứng dễ thương như vậy, còn đỏ mặt khi đọc một cuốn sách cấm, cô mới không nỡ đem hắn thoát khỏi ngây thơ đâu.
Cô không còn tin vào tình yêu nữa.
Đàm Anh và chị Trần ăn cơm ngon lành, cùng mấy nữ đồng nghiệp tụ tập ở một bàn.
Họ đang nói về những câu chuyện phiếm gần đây.
"Úy Đào Đào đang trong một vụ kiện, mọi người có biết không?"
"Biết, biết chứ, cô ta đã kết hôn bao lâu chứ? Một số cư dân mạng nói rằng cô ta và chồng của cô ta sớm muộn gì cũng sẽ phải chia tay". Có người thở dài: "Không, năm ngoái, khi thông báo chính thức được công bố, trông hai người họ rất hạnh phúc, haiz, bây giờ nói ly hôn là ly hôn."
"Đáng ra cô ấy nên ly hôn từ sớm ấy, người đàn ông đó quá kinh tởm, như thể anh ấy vẫn chưa cai sữa ấy, bây giờ dưới sự xúi giục của mẹ anh ta còn đang muốn chia tài sản của Đào Đào."
Úy Đào Đào khá nổi tiếng, cô ấy không phải là ca sĩ chuyên nghiệp, cô ấy ra mắt bằng cách hát các bài tự sáng tác trên internet. Thể loại của cô ấy rất độc đáo. Ngay sau khi một vài album được phát hành, các đường phố, ngõ hẻm và một số ứng dụng nhất định đều nhanh chóng được trở nên phổ biến.
Công ty của Đàm Anh là một công ty điện ảnh và truyền hình, nên đương nhiên họ quen thuộc với các ca sĩ và diễn viên. Úy Đào Đào mới tuyên bố kết hôn vào năm ngoái và cho biết cô đang rất hạnh phúc, nhưng không ngờ năm nay lại có tin cô ly hôn.
"Úy Đào Đào có thể đồng ý chia tài sản cho anh ta không?"
"Đương nhiên là không." Phó Mộng Tinh bưng đĩa cơm đi tới, nói: "Vì luật sư của cô ấy là Chu Độ."
Nghe tên, mọi người đều "Ồ!"
"Là người phụ trách vụ kiện trước kia của Tống Vi Lan phải không?"
Phó Mộng Tinh nói, "Đúng vậy."
Cô bắt đầu tỏ vẻ hiểu biết nói về tình hình hiện tại của Chu Độ.
Có người không nhịn được hỏi: "Mộng Tinh, cô cùng luật sư Chu quen biết nhau hả?"
"Đương nhiên."
"Rất quen thuộc sao? Anh ấy có đẹp trai như trên báo không vậy."
Phó Mộng Tinh nói, "Rất quen thuộc, anh ấy phi thường quý ông."
Đàm Anh âm thầm giật giật khóe miệng, vô cùng nghi ngờ bọn họ nói không phải là người như Chu Độ mà cô biết.
Trần tỷ nhếch miệng, đến gần Đàm Anh, nhỏ giọng nói: "Phó Mộng Tinh thích Chu Độ, theo đuổi Chu Độ một năm rồi. Công ty của cha cô ấy hợp tác với công ty luật Độ Hành. Mỗi lần nhắc đến một vụ án nóng, cô ta há mồm ngậm miệng đều là luật sư Chu, luật sư Chu."
Đàm Anh nhẹ giọng vâng một tiếng xong cũng không có ý kiến.
"Phó Mộng Tinh, tôi nghe nói cô mời luật sư Chu đi ăn tối, anh ấy có đồng ý không?" Người gây ồn ào từ trước đến nay luôn mâu thuẫn với Phó Mộng Tinh, cố ý làm Phó Mộng Tinh xấu hổ.
Mức độ nổi tiếng của Phó Mộng Tinh trong công ty rất kém, hư vinh, nói chuyện không biết suy nghĩ, mỗi lần luôn ỷ vào gia cảnh tốt nên coi mình luôn hơn người khác.
Khuôn mặt Phó Mộng Tinh lập tức trở nên cứng đờ, cô nói: "Tính cách và tính khí của luật sư Chu ai cũng biết. Anh ấy sẽ không đồng ý bất kỳ bữa ăn riêng nào."
Không chỉ có cô, từ trước đến giờ cũng không có ai thành công mời hắn đi ăn cơm.
Đúng lúc này, điện thoại của Đàm Anh vang lên, là một dãy số xa lạ.
Cô nhấc máy: "Xin chào?" Một giọng nữ nhẹ nhàng và lịch sự từ đầu dây bên kia: "Cô Đàm, tôi đến từ công ty luật Độ Hành. Lần trước cô đến công ty luật của chúng tôi để tư vấn. Mong rằng luật sư Chu sẽ chấp nhận vụ án của ngài. Luật sư chỉ có thời gian vào lúc 6 giờ rưỡi tối nay. Cô có rảnh vào thời gian đấy không ạ?"
Là giống vấn đề mà cô đang suy nghĩ? Không phải anh không nhận bất kỳ cuộc ăn tối riêng nào sao, vì cái gì mà đáp ứng cô cơ chứ? Chẳng nhẽ thực sự muốn tự mình nhìn một người phụ nữ đã ly hôn là cô đây rồi phải trực tiếp chế giễu cô mới chịu được?
Đàm Anh nghĩ tới đó, ngập ngừng hỏi: "Vậy thì sáu giờ rưỡi tôi sẽ mời anh ấy đi ăn tối?"
"Chờ đã, tôi giúp cô hỏi."
Bên kia biến mất trong chốc lát: "Lúc bảy giờ, Luật sư Chu nói anh ấy sẽ đến đúng giờ. Bên đấy, nếu cô đến muộn, anh ấy sẽ không chờ nữa." Giọng nữ như đang truyền đạt lời nói của người khác, dừng lại và nói thêm, "Nói về hợp tác."
Thời gian được thiết lập độc lập và tùy ý, mà rất phù hợp với phong cách của anh. Đến nơi đã định sẵn, Đàm Anh cúp điện thoại, mọi người trong bàn đều tò mò nhìn cô.
"Đàm Anh, ai đang mời cô ăn tối vậy? Sao tôi lại nghe nói về Luật sư Chu."
Đàm Anh thấy Phó Mộng Tinh đang nhìn chằm chằm vào cô, liền nhớ tới chủ đề mà họ đang thảo luận vừa rồi. Cô không muốn chọc tức cô ta, liền chỉ nói qua loa cho xong.
Phó Mộng Tinh giễu cợt nói: "Các cô thực sự nghĩ đó là Chu Độ à? Cô ta trông cũng giống trà xanh, có thể xứng sao?"
Lời nói ra quá khó nghe, mọi người nhìn Đàm Anh đều cảm thấy cô là một thực tập sinh, ngày thường kiên định nỗ lực, tính tình cũng tốt. Bây giờ Lâm Tư Duy không có ở đây, sẽ không có ai bênh vực, ra mặt vì cô, cô cũng chỉ có thể chịu đựng việc mình bị bắt nạt bởi người cũ là Phó Mộng Tinh.
Đàm Anh đặt đũa xuống, cuối cùng biết tại sao Phó Mộng Tinh lại không được chào đón như vậy. Đúng là có một số cực phẩm ông trời sinh ra để khiến cho mọi người mở mang tầm mắt như thế nào mới là cặn bã của xã hội.
Cô nhàn nhạt nói: "Tôi là trà xanh, cô là gì? Trước tiên hãy nắn lại chiếc mũi đã bị hỏng của mình trước khi đến nói chuyện với tôi."
Mọi người đều sững sờ, ngay cả Phó Mộng Tinh cũng không ngờ cô ta lại dám đáp trả lại.
Cô ta đã quen với việc bắt nạt những người mới đến lần nào cũng thành công. Bắt nạt người mới đến là một quy tắc bất thành văn bệnh hoạn của nơi làm việc, vì có thể ở lại công ty, đa số những người mới đến thường nuốt hận vào lòng.
Đàm Anh thu đĩa lại, cô lại không lấy lương từ Phó Mộng Tinh, ai còn quản chứ? Ngay cả khi cô nói như vậy, Phó Mộng Tinh có thể đuổi theo đánh cô chắc?