Chương 10: Cậu chủ sẽ không vui
Kiều Mạch Sanh không thích thú lắm, nhưng quản gia có rất nhiều điều muốn nói với cô: "Tôi nghe ông chủ nói, mợ chủ và mẹ cô giống nhau, nấu ăn rất ngon, cậu chủ có lúc rãnh rỗi ở nhà, mợ cũng nên nấu cho cậu chủ ăn một chút, cậu chủ rất thích ăn thức ăn ở nhà làm."
Kiều Mạch Sanh coi như là nghe hiểu, hóa ra là quản gia hy vọng cô sẽ quan tâm đến Giản Thâm Dương nhiều một chút.
Cô cắn đũa và gật đầu không suy nghĩ.
Cô cảm thấy rằng vì cô và Giản Thâm Dương đã kết hôn, cô nên quan tâm đến anh cũng là lẽ phải.
Kiều Mạch Sanh vui vẻ gật đầu, quản gia rất vui, nhưng khi thấy cô lại cắn đũa, ông tiếp tục nhắc nhở không biết mệt mỏi: "Mợ chủ, quy định trong nhà là không thể cắn đũa, cậu chủ nhìn thấy được sẽ không vui."
Kiều Mạch Sanh đã ăn no, nghe vậy đứng dậy vỗ vỗ vai quản gia, cười cười nói: "Anh ấy có thời gian đâu mà mất hứng, hơn nữa ông giúp tôi không nói cho anh ấy biết, anh ấy sẽ không biết phỉa không? Ừ?"
Nói xong, cô liền xoay người lên lầu, đi đọc sách của cô. Lưu lại mặt đầy khó xử của quản gia nhìn cô rời đi, lúc quay đầu lại, đúng lúc thấy Giản Thâm Dương không biết xuất hiện ở cửa từ khi nào đang đứng nhìn, ông sững sốt, "Cậu.. Cậu chủ."
Giản Thâm Dương mím môi, cũng không nói gì, đi thẳng lên lầu.
Quản gia: "..."
Cậu chủ đây là có ý gì?
* * *
Ngày hôm sau là thứ bảy, Kiều Mạch Sanh không phải lên lớp nên ngủ nhiều hơn nửa tiếng rồi mới dậy.
Khi cô xuống nhà, những người hầu đã chuẩn bị bữa sáng thịnh soạn cho cô.
Lúc xuống lầu, cô mang theo một cuốn sách, cô muốn ra đình các ngồi đọc sách sau bữa sáng, vô tình lật qua, cô không thể rời tay, cô vừa đọc sách vừa ăn sáng. Trong lúc quản gia cố gắng thuyết phục cô, cô lại xem quá chăm chú, ông không thể quấy rầy đến hứng thú đọc của cô được. Nhưng trong phòng có một cảm giác áp bức mạnh mẽ, cô dừng lại, tầm mắt từ quyển sách nhìn về phía cửa, Giản Thâm Dương đang mặc một bộ đồ thể thao, từ ngoài bước vào trên người toàn mồ hôi.
Không hiểu vì sao, cô luôn cực kỳ nhạy cảm với sự xuất hiện của anh, trước khi anh lọt vào tầm mắt của cô khiến cho tâm tư của cô rối loạn.
Anh nhận ra ánh mắt cô đang nhìn, sau khi quét qua cô liền thu lại không chút dấu vết rồi đi lên lầu.
Mãi đến khi không nhìn thấy, cô mới thu hồi tầm mắt nhìn theo bóng dáng anh. Cô đã ăn gần hết, cô muốn rời đi, nhưng trước khi đứng dậy cô lại ngồi lại. Khoảng nửa tiếng, anh xuống lầu và đi về phía cô.
Nhưng mà, anh đã thay một bộ quần áo khác, một bộ âu phục áo sơ mi trắng quần tây đen, ôm sát người không có một nếp nhăn, trên tay còn có một chiếc áo vest đen.
Nhìn dáng vẻ của anh như vậy chắc lại đi công tác.
Thấy anh tới, cô vội vàng cất sách đi, cúi đầu giả vờ uống sữa, sau khi anh ngồi xuống, cô cười chào anh: "Chào buổi sáng."
Giản Thâm Dương rất lạnh lùng, không đáp lại cũng không nói.
Kiều Mạch Sanh không để ý đến sự thờ ơ của anh, cô liếc nhìn người giúp việc vừa mới bưng đồ ăn sáng trên bàn ra, gắp một miếng bánh mì nướng, giúp anh chấm nước sốt, đưa cho anh ta, cười nói: "Cho anh."
Người bình thường nếu không đặc biệt ghét người kia, dù không trả lời thì họ cũng sẽ giải thích lý do. Dù ghét thì họ cũng sẽ mỉa mai. Nhưng, anh một chữ cũng không nói, để cho cô cầm trên tay cũng cảm thấy mỏi anh cũng không thèm nhìn một cái.
Kiều Mạch Sanh coi như là nghe hiểu, hóa ra là quản gia hy vọng cô sẽ quan tâm đến Giản Thâm Dương nhiều một chút.
Cô cắn đũa và gật đầu không suy nghĩ.
Cô cảm thấy rằng vì cô và Giản Thâm Dương đã kết hôn, cô nên quan tâm đến anh cũng là lẽ phải.
Kiều Mạch Sanh vui vẻ gật đầu, quản gia rất vui, nhưng khi thấy cô lại cắn đũa, ông tiếp tục nhắc nhở không biết mệt mỏi: "Mợ chủ, quy định trong nhà là không thể cắn đũa, cậu chủ nhìn thấy được sẽ không vui."
Kiều Mạch Sanh đã ăn no, nghe vậy đứng dậy vỗ vỗ vai quản gia, cười cười nói: "Anh ấy có thời gian đâu mà mất hứng, hơn nữa ông giúp tôi không nói cho anh ấy biết, anh ấy sẽ không biết phỉa không? Ừ?"
Nói xong, cô liền xoay người lên lầu, đi đọc sách của cô. Lưu lại mặt đầy khó xử của quản gia nhìn cô rời đi, lúc quay đầu lại, đúng lúc thấy Giản Thâm Dương không biết xuất hiện ở cửa từ khi nào đang đứng nhìn, ông sững sốt, "Cậu.. Cậu chủ."
Giản Thâm Dương mím môi, cũng không nói gì, đi thẳng lên lầu.
Quản gia: "..."
Cậu chủ đây là có ý gì?
* * *
Ngày hôm sau là thứ bảy, Kiều Mạch Sanh không phải lên lớp nên ngủ nhiều hơn nửa tiếng rồi mới dậy.
Khi cô xuống nhà, những người hầu đã chuẩn bị bữa sáng thịnh soạn cho cô.
Lúc xuống lầu, cô mang theo một cuốn sách, cô muốn ra đình các ngồi đọc sách sau bữa sáng, vô tình lật qua, cô không thể rời tay, cô vừa đọc sách vừa ăn sáng. Trong lúc quản gia cố gắng thuyết phục cô, cô lại xem quá chăm chú, ông không thể quấy rầy đến hứng thú đọc của cô được. Nhưng trong phòng có một cảm giác áp bức mạnh mẽ, cô dừng lại, tầm mắt từ quyển sách nhìn về phía cửa, Giản Thâm Dương đang mặc một bộ đồ thể thao, từ ngoài bước vào trên người toàn mồ hôi.
Không hiểu vì sao, cô luôn cực kỳ nhạy cảm với sự xuất hiện của anh, trước khi anh lọt vào tầm mắt của cô khiến cho tâm tư của cô rối loạn.
Anh nhận ra ánh mắt cô đang nhìn, sau khi quét qua cô liền thu lại không chút dấu vết rồi đi lên lầu.
Mãi đến khi không nhìn thấy, cô mới thu hồi tầm mắt nhìn theo bóng dáng anh. Cô đã ăn gần hết, cô muốn rời đi, nhưng trước khi đứng dậy cô lại ngồi lại. Khoảng nửa tiếng, anh xuống lầu và đi về phía cô.
Nhưng mà, anh đã thay một bộ quần áo khác, một bộ âu phục áo sơ mi trắng quần tây đen, ôm sát người không có một nếp nhăn, trên tay còn có một chiếc áo vest đen.
Nhìn dáng vẻ của anh như vậy chắc lại đi công tác.
Thấy anh tới, cô vội vàng cất sách đi, cúi đầu giả vờ uống sữa, sau khi anh ngồi xuống, cô cười chào anh: "Chào buổi sáng."
Giản Thâm Dương rất lạnh lùng, không đáp lại cũng không nói.
Kiều Mạch Sanh không để ý đến sự thờ ơ của anh, cô liếc nhìn người giúp việc vừa mới bưng đồ ăn sáng trên bàn ra, gắp một miếng bánh mì nướng, giúp anh chấm nước sốt, đưa cho anh ta, cười nói: "Cho anh."
Người bình thường nếu không đặc biệt ghét người kia, dù không trả lời thì họ cũng sẽ giải thích lý do. Dù ghét thì họ cũng sẽ mỉa mai. Nhưng, anh một chữ cũng không nói, để cho cô cầm trên tay cũng cảm thấy mỏi anh cũng không thèm nhìn một cái.
Chỉnh sửa cuối: