Ngôn Tình [Edit] Hôn Nhân Chớp Nhoáng, Đại Thúc Là Thê Quản Nghiêm

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Faicai789, 29 Tháng ba 2023.

  1. Faicai789

    Bài viết:
    0
    Hôn Nhân Chớp Nhoáng Đại Thúc Là Thê Quản Nghiêm

    [​IMG]

    Tác giả: Tiểu Quất Đồng Học

    Editor: Grace LTT

    Thể loại: Ngôn tình, sủng, HE​

    Văn án:

    Bị em kế cướp mất mối tình đầu, bị mẹ kế sắp đặt ép hôn gả thay em gái, trong một đêm, Bạch Thanh Thanh trở thành tân nương của người thực vật. Bạch Thanh Thanh tinh thông Trung y, bàn tay thần diệu của cô đã cứu Hoắc Cảnh Úc tỉnh lại.

    Bạch Thanh Thanh muốn ly hôn, nhưng Hoắc Cảnh Úc cứ nhất nhất ôm cô vào lòng nói: "Đi theo tôi, sau này tôi sẽ bảo vệ em".

    Tất cả mọi người ai nấy đều mong chờ cô thành góa phụ để xem trò cười, nhưng không ngờ lại bị ăn cẩu lương no nê. Nhưng vì một hiểu lầm nho nhỏ đã khiến họ phải chia xa.

    Năm năm sau gặp lại, Bạch Thanh Thanh đã trở thành bác sĩ nổi tiếng, tiếng tăm lừng lẫy, còn Hoắc Cảnh Úc bệnh cũ tái phát, và định mệnh đã một lần nữa gắn kết hai người lại với nhau. Lần này Hoắc Cảnh Úc nhất quyết không buông tay "Thanh Thanh, cho dù em có sinh con của người khác đi chăng nữa, anh cũng không quan tâm, miễn là em không rời xa anh là được." Ba đứa bé ngồi thành một hàng, khinh bỉ nói: "Baba ngu xuẩn, ngươi ngay cả con của mình cũng không nhận ra sao?"
     
    LieuDuongLỤC TIỂU HỒNG thích bài này.
    Last edited by a moderator: 8 Tháng tư 2023
  2. Đăng ký Binance
  3. Faicai789

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Thế hôn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trời đêm lạnh buốt, trong căn phòng mờ tối, nhiệt độ cơ thể hai người đan xen hòa vào hơi thở.

    Bạch Thanh Thanh ngẩng đầu lên như tìm kiếm thứ gì đó, nhưng lại bị một bàn tay to lớn ấm áp đè ngang vai.

    "Tử Hào.."

    Bạch Thanh Thanh đầu óc có chút mù mờ, khẽ thì thầm gọi tên bạn trai.

    "Tử.. Hào.."

    Nhưng lần này, Bạch Thanh Thanh chưa kịp dứt câu, đã bị người nào đó hung hăng hôn chặn lại.

    Cô ngửi thấy mùi bạc hà thoang thoảng trên người đàn ông này. Có chút lạ lẫm, nhưng cảm giác tình triều cuồn cuộn, khó chịu trong người không cho phép cô nghĩ tới những vấn đề khác.

    Đêm nay nhất định là một đêm điên cuồng khó quên.

    * * *

    Ba tháng sau, tại Bạch gia.

    "Để tôi thay Bạch Đình Đình gả cho Hoắc gia? Thật là nực cười!"

    Bạch Thanh Thanh nhìn Lâm Ngọc Quyên và Bạch Đình Đình trước mặt, tức đến độ nắm chặt tay, các đốt ngón tay trắng bạch.

    "Lâm Ngọc Quyên, người mà Hoắc gia chọn là Bạch Đình Đình, bà nghĩ ra trăm phương ngàn kế, không phải là vì để cho con gái bảo bối của bà quang minh chính đại bước vào Hoắc gia, trở thành Hoắc thiếu phu nhân sao?"

    Lâm Ngọc Quyên là mẹ kế của Bạch Thanh Thanh, mà Bạch Đình Đình là em gái kế của cô.

    Danh tiếng của Hoắc gia ai mà không biết, cả cái đế đô này, có biết bao nhiêu cô gái muốn gả vào Hoắc gia.

    Cách đây không lâu Hoắc gia tìm đến Bạch gia, Lâm Ngọc Quyên kích động không thôi, rất muốn vì Bạch Đình Đình giành lấy cơ hội này.

    Nhưng không ngờ rằng, ngày hôm qua, Lâm Ngọc Quyên mới biết được tin đại thiếu gia nhà họ Hoắc- Hoắc Cảnh Úc, người mà con gái bà sắp cưới làm chồng, đã trở thành người thực vật vì một tai nạn xe cộ nghiêm trọng.

    Hoắc gia tìm đến Bạch gia, chẳng qua là để Bạch Đình Đình đi xung hỉ mà thôi!

    "Bạch Thanh Thanh, ta nói cho cô biết, cô hôm nay dù muốn hay không cũng phải gả, ba cô bây giờ còn đang nằm viện, nếu cô không đồng ý, ông ấy sẽ bị cô chọc tức chết!"

    Lâm Ngọc Quyên hung dữ trừng mắt nhìn Bạch Thanh Thanh, tay đập xuống bàn phát ra âm thanh lớn.

    Hôm nay có cơ hội tốt để đuổi Bạch Thanh Thanh, cái gai trong mắt này ra khỏi nhà, bà đương nhiên sẽ không bỏ qua.

    Đối với lời trách mắng của Lâm Ngọc Quyên, Bạch Thanh Thanh không hề cảm thấy sợ hãi, lạnh lùng nói:

    "Lâm Ngọc Quyên, chuyện này liên quan gì tới ba tôi? Hiện tại người Hoắc gia muốn là Bạch Đình Đình, không phải là Bạch Thanh Thanh tôi. Tôi tuyệt đối sẽ không gả vào Hoắc gia, huống hồ tôi và Tử Hào đã định sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn.."

    Bạch Đình Đình đang ngồi trên sô pha xem náo nhiệt, nhưng khi nghe đến việc Bạch Thanh Thanh sẽ cùng anh Tử Hào kết hôn lại cười phá lên, cắt lời Bạch Thanh Thanh:

    "Chị, vừa rồi chị nói gì? Sau khi tốt nghiệp chị sẽ kết hôn với anh Tử Hào? Tôi nghĩ kế hoạch này của chị có thể sẽ thất bại rồi!"

    Bạch Đình Đình làm như vừa nghe được một chuyện cười, che miệng cười khanh khách.

    "Anh Tử Hào sẽ không cưới chị, bởi vì người anh ấy muốn cưới là Bạch Đình Đình tôi."

    Dưới ánh mắt dò xét của Bạch Thanh Thanh, chỉ thấy cánh môi Bạch Đình Đình mở ra khép lại, nói ra một câu khiến Bạch Thanh Thanh lạnh cả người:

    "Bởi vì ba tháng trước anh Tử Hào đã ở bên tôi rồi, chính là vào ngày sinh nhật của tôi, anh ấy cùng tôi ăn tối, thậm chí còn.. cùng tôi trải qua một đêm xuân.."

    Nhìn vẻ mặt thẹn thùng của Bạch Đình Đình, không cần nói những người có mặt trong phòng cũng hiểu được sự tình như thế nào.

    "Cô nói cái gì!" Bạch Thanh Thanh kinh ngạc trừng mắt.

    Bạch Đình Đình rất hài lòng với phản ứng này của Bạch Thanh Thanh, đắc ý cười lớn.

    Cho dù Lục Tử Hào và Bạch Thanh Thanh là thanh mai trúc mã đã yêu nhau nhiều năm, vậy thì sao chứ, cô chỉ cần ngoắc một ngón tay, chẳng phải anh ta cũng không chút do dự mà vứt bỏ Bạch Thanh Thanh sao?

    Bạch Đình Đình cho rằng Bạch Thanh Thanh vì chuyện cô đã cùng Lục Tử Hào ở bên nhau mà kinh ngạc, nhưng không, trong lòng Bạch Thanh Thanh đang nghĩ tới một chuyện khác.

    Ba tháng trước, vào ngày sinh nhật của Bạch Đình Đình, rõ ràng Lục Tử Hào và cô ở cùng một chỗ, thậm chí còn ở trong khách sạn..

    Nếu như ngày đó Lục Tử Hào thật sự ở cùng một chỗ với Bạch Đình Đình, vậy người đàn ông ở trong phòng với cô kia là ai?

    Chẳng nhẽ cô đã cùng một người đàn ông xa lạ phát sinh quan hệ?

    "Anh Tử Hào căn bản không thích chị, chị còn ngu xuẩn đến mức muốn cùng anh ấy kết hôn, cũng không.."

    Những lời châm chọc của Bạch Đình Đình cứ như vậy đập vào tai Bạch Thanh Thanh.

    "Không thể nào! Ngày hôm đó hắn rõ ràng là ở cùng một chỗ với tôi, tôi phải đi gặp hắn!"

    Đầu ngón tay Bạch Thanh Thanh khẽ run, cô hiện tại chỉ muốn nhanh chóng tìm được Lục Tử Hào, nhưng khi cô vừa quay lưng chuẩn bị bước ra khỏi cửa, phía sau không biết từ lúc nào xuất hiện vài người đàn ông mặc đồ đen.

    "Gặp cái gì mà gặp, cô hiện tại phải đến Hoắc gia!"

    Thanh âm sắc bén của Lâm Ngọc Quyên từ phía sau truyền đến, Bạch Thanh Thanh chưa kịp giãy dụa, đã bị một chiếc khăn bịt chặt mũi miệng, rơi vào hôn mê.

    * * *

    Lúc Bạch Thanh Thanh tỉnh lại, đầu óc choáng váng, đau dữ dội.

    Cô mơ mơ màng màng mở mắt, đập vào mắt là sườn mặt khôi ngô tuấn tú của một người đàn ông, khiến cô sợ tới mức nhảy dựng lên.

    Trên giường của cô làm sao có thể có một người đàn ông?

    Nhưng sau khi nhìn quanh bốn phía, Bạch Thanh Thanh phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ.

    Sau một hồi định thần, dần dần nhớ lại mọi thứ, Bạch Thanh Thanh mới ý thức được mình hiện tại đang ở nơi nào.

    Xem ra, cô bị Lâm Ngọc Quyên đánh thuốc mê bắt ép tới Hoắc gia.

    Chẳng lẽ người đàn ông đang nằm trên giường này, chính là đại thiếu gia Hoắc gia sao?

    Bạch Thanh Thanh quay đầu lại, quan sát đánh giá người đàn ông bên cạnh này.

    Không thể không công nhận, đây là người đàn ông đẹp nhất mà từ trước đến nay cô gặp qua.

    Nhưng da của hắn lại có chút trắng hơn so với người bình thường, làm cho người ta cảm giác người này đang bị bệnh gì đó, nếu không phải thân thể hắn hơi phập phồng, chỉ e có người vừa nhìn qua liền nghĩ hắn đã chết.

    Bạch Thanh Thanh nhíu mày, sau đó cẩn thận đến bên người Hoắc Cảnh Úc, sau khi kiểm tra sơ bộ, cô phát hiện một chuyện rất nghiêm trọng.

    "Người thực vật?" Bạch Thanh Thanh khẽ thì thầm.

    Chẳng trách Lâm Ngọc Quyên bắt ép cô thay Bạch Đình Đình gả đến Hoắc gia.

    "Xem ra, anh cũng rất đáng thương." Bạch Thanh Thanh vỗ vỗ ngực Hoắc Cảnh Úc nói, lớp vải lụa mềm mại theo động tác của Bạch Thanh Thanh trượt xuống, lộ ra cơ ngực cường tráng săn chắc.

    Đúng lúc này, cửa phòng bất ngờ mở ra, một vị phu nhân cao quý đoan trang đi vào.

    Bà liếc nhìn bàn tay của Bạch Thanh Thanh đang dừng trên ngực Hoắc Cảnh Úc, ho nhẹ một tiếng.

    Bạch Thanh Thanh mặt đỏ bừng, nhanh chóng thu tay lại, vội vàng đứng dậy khỏi giường.

    "Cô chính là tiểu thư Bạch gia? Tôi là mẹ của a Úc, tôi tên là Thẩm Tú Phân."

    Khuôn mặt dịu dàng phúc hậu của Thẩm Tú Phân rất dễ làm cho người ta sinh hảo cảm, Bạch Thanh Thanh gật gật đầu đáp lại lời bà, nhưng về việc thế hôn này, cô vẫn muốn giải thích rõ ràng.

    "Hoắc phu nhân, tôi không phải Bạch Đình Đình, tôi là bị.."

    Nhưng Bạch Thanh Thanh vừa mở miệng, Thẩm Tú Phân liền giơ tay ra hiệu ngăn không cho cô tiếp tục.

    Bà đi tới trước mặt Bạch Thanh Thanh, ánh mắt trìu mến nắm lấy tay Bạch Thanh Thanh, cảm khái nói:

    "Nếu cô đã gả đến Hoắc gia, sau này cô chính là người của Hoắc gia chúng tôi. A Úc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hiện tại biến thành người thực vật, sau này như thế nào còn chưa biết được, trước mắt nhất định phải kéo dài hương khói, nếu không.. là vợ của a Úc, tôi hy vọng cô có thể nhanh chóng sinh cho nó một đứa con."
     
    LieuDuongLỤC TIỂU HỒNG thích bài này.
    Last edited by a moderator: 8 Tháng tư 2023
  4. Faicai789

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Sinh Con

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cái gì?"

    Bạch Thanh Thanh sửng sốt, đầu óc có chút choáng váng.

    Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại, giải thích: "Hoắc phu nhân, tôi là Bạch Thanh Thanh, không phải Bạch Đình Đình. Vốn dĩ hôm nay người được gả cho Hoắc Cảnh Úc là Bạch Đình Đình, mẹ kế tôi sau khi biết Hoắc Cảnh Úc là người thực vật, liền đánh thuốc mê bắt ép tôi tới đây."

    Nhưng Thẩm Tú Phân không chút dao động trước lời giải thích của Bạch Thanh Thanh.

    "Ta không quan tâm Bạch thị đưa tới là vị tiểu thư nào, ta chỉ muốn cô sinh cho Cảnh Úc một đứa con, đây mới là chuyện quan trọng nhất!"

    Thẩm Tú Phân chỉnh sửa lại ống tay áo của mình, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Bạch Thanh Thanh, lúc này bà đã không còn vẻ dịu dàng như lúc nãy nữa.

    "Ta biết cô không muốn làm góa phụ, nhưng chỉ cần cô sinh cho Cảnh Úc một đứa con, ta liền để cô rời đi. Và nếu cô có yêu cầu gì, ta đều có thể giúp. Thậm chí, ta cũng có thể giúp cô đoạt lại Bạch thị."

    Khi Bạch Thanh Thanh được đưa tới, Thẩm Tú Phân liền biết cô dâu đã bị đánh tráo rồi. Vì vậy, bà cho người điều tra rõ nội tình ở Bạch thị.

    Mà những lời này của bà, đã thành công đánh mạnh vào tim Bạch Thanh Thanh.

    Kể từ khi mẹ cô qua đời, Lâm Ngọc Quyên và Bạch Đình Đình chính thức bước vào nhà, mà hiện tại sức khỏe của ba cô không tốt và còn đang nằm viện. Mọi việc trong nhà đều bị Lâm Ngọc Quyên kiểm soát, về sau Bạch thị cũng rất có khả năng sẽ rơi vào tay mẹ con này. Nếu thật sự có thể được Hoắc gia trợ giúp..

    Thấy Bạch Thanh Thanh bắt đầu do dự, Thẩm Tú Phân nhẹ nhàng nói: "Ta cho cô suy nghĩ một thời gian." Dứt lời, Thẩm Tú Phân liền rời khỏi phòng.

    Trong căn phòng lớn như vậy, chỉ còn lại Bạch Thanh Thanh và Hoắc Cảnh Úc hai người. Bạch Thanh Thanh ngồi trở lại giường với vẻ mặt phức tạp, không cẩn thận đυ. Ng phải đầu ngón tay ấm áp của Hoắc Cảnh Úc. Cô quả thật muốn dựa vào Hoắc gia để đoạt lại Bạch thị, nhưng không có nghĩa là cô nguyện ý sinh con cho người đàn ông này. Cô là một người sống, không phải là một cỗ máy sinh sản! Càng không thể vì Bạch thị mà huỷ hoại cuộc sống của mình. Cô tin mẹ ở trên trời nếu có linh thiêng, cũng không muốn nhìn thấy cô biến thành như vậy.

    Liếc nhìn Hoắc Cảnh Úc nằm bất động trên giường, đột nhiên, Bạch Thanh Thanh bỗng nảy sinh một ý nghĩ trong đầu. Cô không chút do dự đưa tay cởi sạch quần áo trên người Hoắc Cảnh Úc. Cô muốn cứu Hoắc Cảnh Úc tỉnh lại! Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp phù tàn, chỉ cần Hoắc Cảnh Úc có thể bình phục, cô xem như là đại công thần của Hoắc gia rồi. Đến lúc đó, Hoắc Cảnh Úc có thể đi tìm người phụ nữ mình thích, sinh con cho hắn.

    Bạch Thanh Thanh khá tự tin với y thuật của mình. Cô kế thừa kỹ thuật trung y của mẹ mình, hiện tại cũng đang theo học ngành y, với cương vị là một bác sĩ chuyên nghiệp tố dưỡng cao, Bạch Thanh Thanh đã thấy qua biết bao nhiêu thân thể. Nhưng giờ phút này, đối mặt với Hoắc Cảnh Úc như vậy, cô vẫn nhịn không được nhìn thêm vài lần. Thật đúng là phung phí của trời, khuôn mặt anh tuấn như vậy, thân hình hoàn mỹ như vậy, bây giờ lại trở thành một người thực vật. Bạch Thanh Thanh kiểm tra sơ bộ cho Hoắc Cảnh Úc, cũng đại khái hiểu được tình hình sức khoẻ của hắn, bất quá trước khi trị liệu cho Hoắc Cảnh Úc, Bạch Thanh Thanh cần để cho cơ bắp hắn được thả lỏng thư giãn, mà cách tốt nhất dĩ nhiên là mát-xa.

    "Thật không ngờ đại thiếu gia Hoắc gia lại biến thành một người thực vật.." Bạch Thanh Thanh khẽ lẩm bẩm, tay bắt đầu xoa bóp cơ thể cho Hoắc Cảnh Úc.

    "Hoắc đại thiếu gia, anh nhất định phải tỉnh lại sớm một chút, như vậy tôi mới có thể rời khỏi nơi này sớm một chút." Nói tới đây, Bạch Thanh Thanh thoáng ngẩn người. Hiện tại ba mình bệnh nặng, Bạch thị cơ hồ bị Lý Ngọc Quyên nắm giữ trong tay, cô phải làm sao mới có thể đoạt lại Bạch thị đây? Bạch Thanh Thanh đang ngẩn người, mãi mê suy nghĩ, nên không phát hiện tay mình sắp di chuyển đến một nơi nguy hiểm. Cho đến khi cảm giác được có gì đó dưới lòng bàn tay lặng lẽ có biến hóa, cô mới giật mình hoàn hồn lại.

    Bạch Thanh Thanh kinh ngạc. Cúi đầu xuống, cô mới phát hiện Hoắc Cảnh Úc lại..

    "Khụ khụ.. Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý."

    Bạch Thanh Thanh hoảng sợ, theo bản năng đưa tay lên che mặt, nhưng như thể ý thức được điều gì, vội vàng đưa hai tay ra sau lưng. Nhưng cho dù Bạch Thanh Thanh nói gì, giải thích gì đi nữa, thì trong phòng cũng không có ai đáp lại cô. Một căn phòng trống rỗng, chỉ có hơi thở nhẹ nhàng và nhịp tim của Hoắc Cảnh Úc. Bạch Thanh Thanh khẽ nhắm mắt thu lại tầm nhìn.

    Lúc này bỗng có người gõ cửa phòng, bên ngoài truyền đến giọng nói của một người làm: "Đại thiếu phu nhân, cơm tối đã chuẩn bị xong."

    Sau khi định thần, Bạch Thanh Thanh đáp lại người bên ngoài, nhanh chóng mặc lại quần áo cho Hoắc Cảnh Úc, sau đó mở cửa theo người đó xuống lầu.

    Bữa tối rất phong phú.

    "Đại thiếu phu nhân, đây là phu nhân giao phó nhà bếp đặc biệt chuẩn bị cho cô." Người làm vừa nói vừa cung kính giúp Bạch Thanh Thanh kéo ghế, vẻ mặt vô cùng cẩn trọng.

    "Đặc biệt chuẩn bị cho tôi?" Nghe được câu này, Bạch Thanh Thanh có chút kinh ngạc.

    Lúc trước ở Bạch thị Lâm Ngọc Quyên nắm quyền, cô không được coi trọng chút nào, thậm chí, đôi khi đồ ăn chừa cho cô không phải lạnh ngắt thì cũng là ô thiu, không nghĩ tới bản thân cũng có ngày được người khác coi trọng như vậy.

    "Chỉ là chúng tôi không biết khẩu vị của cô thế nào, nên làm trước những món này, nếu cô có gì không hài lòng, xin nói ra cho chúng tôi biết, lần sau chúng tôi sẽ rút kinh nghiệm."

    "Không sao, không sao, tôi ăn ăn xong liền đi.." Nếu không phải là quá đói, Bạch Thanh Thanh cũng không có ý định ở lại ăn cơm.

    Nhanh chóng dùng xong bữa tối, Bạch Thanh Thanh cũng không trở về phòng, trong khoảng thời gian này cô dự tính sẽ ở lại trường học. Cô vốn không phải là vợ của Hoắc Cảnh Úc, đương nhiên sẽ không ở lại Hoắc gia. Nhưng Bạch Thanh Thanh không ngờ rằng, khi cô vừa đứng dậy khỏi bàn ăn, thì một trong số người làm đưa tay ngăn cản không cho cô đi.

    "Đại thiếu phu nhân, mời cô trở về phòng."

    Bạch Thanh Thanh khẽ nhíu mày: "Tôi sẽ không ở đây, đại thiếu phu nhân của các cô cũng không phải là tôi."

    Nhưng người làm không vì lời nói của cô mà nhường đường, máy móc lặp lại lời lúc nãy: "Đại thiếu phu nhân, mời cô trở về phòng."

    "Các cô đây là muốn hạn chế quyền tự do cá nhân của tôi sao?" Bạch Thanh Thanh bỗng ngửi thấy mùi nguy hiểm. Cô đây là lỡ lên thuyền giặc rồi sao?

    "Hoắc phu nhân đang ở đâu?"

    Lúc này, từ phía sau truyền tới giọng nói của Thẩm Tú Phân: "Cô muốn tìm ta?"

    Bạch Thanh Thanh quay đầu, thấy Thẩm Tú Phân đang đứng ở hành lang cầu thang, khi nghe Bạch Thanh Thanh hỏi, bà nhấc chân đi xuống, lướt qua Bạch Thanh Thanh, đi thẳng đến bên ghế sô pha ngồi xuống.

    "Hoắc phu nhân, tôi muốn nói chuyện với bà." Ánh mắt Bạch Thanh Thanh sáng lên, kiên định nói: "Tôi sẽ không kết hôn với Hoắc Cảnh Úc, lại càng không sinh con cho hắn."

    Thẩm Tú Phân sau khi nghe cô nói xong, có chút tức giận, cao giọng nói: "Bạch thị gả cô tới đây, thì cô chính là vợ của Cảnh Úc, điều này không thể thay đổi."

    "Hoắc phu nhân, có phải chỉ cần có thể làm cho Hoắc Cảnh Úc bình phục thì tôi có thể rời khỏi Hoắc gia?" Bạch Thanh Thanh còn cố ý nhấn mạnh: "Tôi có thể chữa khỏi cho Hoắc Cảnh Úc."

    Bạch Thanh Thanh nghĩ hiện tại chỉ cần cô đưa ra điều kiện này, Thẩm Tú Phân bất luận thế nào cũng sẽ đáp ứng cô. Bởi vì, cô cho rằng điều mà Thẩm Tú Phân quan tâm không phải là đời sau, mà là Hoắc Cảnh Úc. Thế nhưng không ngờ, Thẩm Tú Phân lại trực tiếp cự tuyệt: "Ta không đồng ý."
     
    LieuDuongLỤC TIỂU HỒNG thích bài này.
    Last edited by a moderator: 8 Tháng tư 2023
  5. Faicai789

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Hoắc Cảnh Úc tỉnh lại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cô và Cảnh Úc đã kết hôn rồi, cô hiện đã là vợ của nó, nên cô phải ở bên nó là chuyện đương nhiên." Thẩm Tú Phân không để ý đến đề nghị của Bạch Thanh Thanh, nói.

    Kể từ khi Hoắc Cảnh Úc trở thành người thực vật, bà đã mời rất nhiều bác sĩ giỏi nổi tiếng trên thế giới đến chữa trị cho hắn, nhưng tất cả đều bất lực. Thế nên, vị tiểu thư Bạch thị không được sủng ái này, làm sao có thể có cách chữa khỏi cho Cảnh Úc chứ?

    "Nhưng.." Bạch Thanh Thanh đang muốn mở miệng phản bác điều gì, nhưng Thẩm Tú Phân đã đứng dậy, bà vẫy vẫy tay với người làm bên cạnh, ý bảo họ đi lấy thứ gì đưa tới.

    "Lúc trước ta đã nói với cô rồi, cô có thể rời khỏi Hoắc gia, nhưng cô phải sinh cho Cảnh Úc một đứa con, lưu lại huyết mạch cho Cảnh Úc." Thẩm Tú Phân dứt khoát nói.

    "Nhưng Hoắc phu nhân, tôi là bị Bạch gia đánh thuốc mê đưa tới đây, tôi căn bản không kết hôn cùng Hoắc Cảnh Úc, các người bắt ép tôi như vậy, tôi hoàn toàn có thể báo cảnh sát!" Bạch Thanh Thanh không cam lòng nói, nhưng một giây sau, người làm đưa một cuốn gì đó màu đỏ tới đã thành công dội một gáo nước lạnh vào mặt cô.

    "Đây là.." Bạch Thanh Thanh nghẹn họng trân trối nhìn cuốn sổ màu đỏ trước mắt, vội cầm lấy xem. Cô và Hoắc Cảnh Úc đã đăng ký kết hôn khi nào? Bạch Thanh Thanh nhìn chằm chằm giấy chứng nhận kết hôn không biết là thật hay giả trên tay, nhất thời không nói nên lời. Hoắc Cảnh Úc đã là một người thực vật đang nằm ở trên giường, hắn bằng cách nào đi chụp ảnh đăng kí kết hôn chứ?

    "Chỉ cần cô ngoan ngoãn ở lại Hoắc gia, những điều kiện về vật chất ta đều sẽ đáp ứng cô được." Thẩm Tú Phân vẻ mặt bình thản liếc nhìn Bạch Thanh Thanh, nhưng trong lời nói lộ ra vài phần uy hiếp.

    Bạch Thanh Thanh không còn lời gì có thể phản bác Thẩm Tú Phân. Cô không ngờ có một ngày chính mình sẽ bị chuyện này trói buộc tự do. Bạch Thanh Thanh nhíu mày, cuối cùng không còn cách nào khác đành quay trở về nơi gọi là phòng tân hôn.

    Cô nhìn Hoắc Cảnh Úc đang nằm trên giường, ma xui quỷ khiến đưa giấy chứng nhận kết hôn trên tay tới trước mặt hắn. "Này, Hoắc Cảnh Úc, anh có biết lúc mình trở thành người thực vật, không biết bằng cách nào đã kết hôn rồi không?" Nhưng hắn ngoài vì hô hấp mà ngực phập phồng lên xuống ra, thì không có bất kỳ phản ứng gì. Bạch Thanh Thanh cười khan, nghĩ thầm mình đang làm chuyện ngu ngốc gì vậy. Nhìn thoáng đồng hồ treo ở đầu giường, Bạch Thanh Thanh cất lại giấy đăng kí kết hôn, bắt đầu bài trị liệu xoa bóp mát xa cho Hoắc Cảnh Úc, sau đó tắm rửa sạch sẽ chuẩn bị đi ngủ. Lúc này, Hoắc gia có vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm cô, nên cô chỉ có thể ở lại trong căn phòng này. Cũng may Hoắc Cảnh Úc là người thực vật nằm ở đó không thể làm gì, nên Bạch Thanh Thanh không lo ngại nhiều trong chuyện cùng giường chung gối với hắn. Xem như một khúc gỗ đặt bên cạnh là được. Cô cố gắng nằm sát mép giường để giữ khoảng cách với Hoắc Cảnh Úc. Chỉ là sáng hôm sau khi tỉnh lại, cô phát hiện mình không hiểu vì sao lại nằm trong ngực Hoắc Cảnh Úc. Chính xác mà nói, cả người cô như bạch tuộc nằm trên người hắn. Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc, Bạch Thanh Thanh giật mình từ trên giường bật dậy. Hơn nữa, cô còn không yên phận mở cổ áo ngủ của hắn ra..

    "May quá, may quá, anh là người thực vật.." Lẳng lặng chỉnh sửa lại quần áo cho Hoắc Cảnh Úc, Bạch Thanh Thanh nhanh chóng vệ sinh cá nhân, vội vã rời khỏi phòng mà không chú ý tới người đàn ông đang nằm trên giường này mi mắt đang khẽ rung.

    * * *

    Bạch Thanh Thanh hiện tại vẫn đang học đại học. Nên sau khi ăn sáng xong, Hoắc gia liền sắp xếp xe đưa cô đến trường. Bởi vì cái gọi là oan gia ngõ hẹp, Bạch Thanh Thanh mới bước xuống xe, đã chạm mặt với Lục Tử Hào và Bạch Đình Đình, bọn họ đang nắm tay nhau, nói gì đó có vẻ rất thân mật.

    Bạch Thanh Thanh chỉ cảm thấy một màn này thật nực cười, nếu như không phải Bạch Đình Đình ngả bài nói ra, chỉ e là đến bây giờ cô cũng không biết chuyện hai người đó lén lút sau lưng cô. Có lẽ vì ánh mắt cô có chút lộ liễu, nên khiến Lục Tử Hào theo trực giác ngẩng đầu lên. Khi nhìn thấy Bạch Thanh Thanh, anh sửng sốt: "Thanh Thanh.."

    Hiện tại, tên của mình từ trong miệng Lục Tử Hào nói ra, chỉ làm cho cô cảm thấy ghê tởm chán ghét thêm mà thôi, cô không thèm để ý tới hai người trước mặt này đi một mạch vào trường học.

    Thế nhưng, Bạch Đình Đình lại không chịu buông tha ngăn cô lại. "Chị, em còn chưa kịp chúc chị tân hôn vui vẻ nữa, đêm qua tân hôn như thế nào, vui vẻ chứ?"

    Nhưng, Bạch Đình Đình tỏ vẻ như nghĩ ra điều gì đó, che miệng tiếp tục nói: "Aizz ya, em quên mất Hoắc đại thiếu gia là người thực vật, nằm ở trên giường không thể làm gì, gả cho một người thực vật, đây không phải là thủ tiết sao? Hơn nữa, cũng không biết Hoắc đại thiếu gia sống được bao lâu, chị, chị cũng quá đáng thương đi, cũng có thể rất nhanh nữa thôi chị sẽ trở thành quả phụ thì sao."

    Bạch Đình Đình liên tiếp nói những lời nói châm chọt khó nghe, nhìn vẻ mặt đắc ý của Bạch Đình Đình, Bạch Thanh Thanh cảm thấy mình không nhất thiết phải nhịn nữa. Vì vậy, cô không chút do dự vung tay, giáng một cái tát vào mặt Bạch Đình Đình, khiến nụ cười của cô ta trở nên cứng đờ.

    "Chậc, cô đây là đánh bao nhiêu lớp phấn a? Chẳng trách da mặt dày như vậy." Cô có chút ghét bỏ rắc rắc tay mình, Bạch Thanh Thanh cười lạnh, tiếp tục nói: "Bạch Đình Đình, ai mới thật sự là người đáng thương đây? Chồng của tôi là đại thiếu gia nhà họ Hoắc, và tôi là đại thiếu phu nhân danh chính ngôn thuận của nhà họ Hoắc, sau này cuộc sống gấm ngọc lụa là đang chờ tôi đó."

    Lúc này, Bạch Đình Đình còn đang choáng váng vì cái tát vừa rồi của Bạch Thanh Thanh, cô ta che mặt, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm Bạch Thanh Thanh. "Cô!"

    Bạch Thanh Thanh ánh mắt giễu cợt nhìn Lục Tử Hào. "Cô a, cũng chỉ là nhặt lại đồ mà tôi không cần nữa thôi, mà cứ tưởng là bảo bối gì. Bạch Đình Đình, không ngờ cô còn có thêm nghề phụ là nhặt ve chai đó, vậy tôi chúc hai người thiên trường địa cửu, nhanh giàu nhờ nghề nhặt ve chai nhé."

    Sau những lời này, không chỉ Bạch Đình Đình tức run người, mà Lục Tử Hào sắc mặt cũng rất khó coi.

    "Bạch Thanh Thanh, đủ rồi! Cô bây giờ như một người đàn bà chanh chua vậy. Xem ra Đình Đình nói không sai, là cô ham hư vinh, tình nguyện thủ tiết để gả vào Hoắc gia, làm đại thiếu phu nhân Hoắc gia chỉ vì tài sản của Hoắc gia mà thôi!" Lục Tử Hào chỉ vào mặt cô, giọng điệu mỉa mai nói.

    Bạch Thanh Thanh lạnh lùng nhìn anh ta, cười nhạt, cô không giải thích gì, giơ tay, trực tiếp tát thẳng vào mặt Lục Tử Hào, nói: "Lục Tử Hào, Bạch Thanh Thanh tôi mắt mù mới coi trọng loại đàn ông như anh, sau này ra ngoài đừng bao giờ nói chúng ta đã từng yêu nhau, tôi thật sự cảm thấy mất mặt lắm!" Bạch Thanh Thanh nói xong, xoay người rời đi. Nhưng biểu tình trên mặt cô không còn mạnh mẽ như lúc nãy, thay vào đó là sự bi thương, mất mát. Mối tình đầu của cô cứ như vậy mà kết thúc. Trái tim cô rất đau, giống như bị kim đâm vậy.

    Tâm trạng không tốt đi theo Bạch Thanh Thanh suốt cả ngày, khi cô trở lại Hoắc gia, nhìn Hoắc Cảnh Úc đang nằm trên giường, cô nhớ tới lời Bạch Đình Đình nói, trong lòng có chút chua xót. Bỏ qua những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu, Bạch Thanh Thanh nửa quỳ trên thảm, bắt đầu tiến hành châm cứu kích thích thần kinh cho Hoắc Cảnh Úc, sự yên tĩnh trong phòng khiến cô không nhịn được nỉ non: "Hoắc Cảnh Úc, anh biết không? Hôm nay tôi rất buồn, tôi và Lục Tử Hào cùng nhau lớn lên, là thanh mai trúc mã, chúng tôi yêu nhau và đều là mối tình đầu của nhau, tôi cho rằng chúng tôi có thể cùng nắm tay nhau bước vào lễ đường, nhưng không ngờ anh ta lại phản bội tôi.." Bạch Thanh Thanh tự giễu khẽ cười, bây giờ Hoắc Cảnh Úc giống như một gốc cây để cô trút bầu tâm sự, để cô thoải mái nói ra những lời mà mình không thể nói trước mặt người khác. Dường như cô cũng đang nói lời từ biệt với quá khứ của mình.

    "Hoắc Cảnh Úc, tôi kỳ thực thật hâm mộ anh, chỉ cần nhắm mắt nằm ở chỗ này, cái gì cũng không cần quản, cái gì cũng không cần quan tâm, mọi chuyện đều đã có người lo liệu thay anh." Đầu ngón tay của Bạch Thanh Thanh dọc theo cơ bắp trên cánh tay Hoắc Cảnh Úc xoa bóp, cuối cùng cầm lấy bàn tay hắn, giúp hắn cử động các khớp ngón tay. Lòng bàn tay Hoắc Cảnh Úc to rộng, các ngón tay thon dài, đến nỗi Bạch Thanh Thanh phải dùng hai tay của mình mới có thể cầm được.

    "Tôi hi vọng anh có thể sớm tỉnh lại, tôi tin anh cũng không phải là một người có thể chấp nhận hôn nhân sắp đặt, đến lúc đó chúng ta liền hòa bình ly hôn, tôi cũng sẽ không yêu cầu các người bồi thường gì cả." Sau một hồi lầm bầm lầu bầu, Bạch Thanh Thanh đứng dậy duỗi cánh tay có chút nhức mỏi của mình, sắp xếp lại ngân châm, xoay người đi vào trong phòng tắm.

    Tắm xong, cô phát hiện mình quên mang theo đồ ngủ. Nghĩ bụng, trong phòng cũng chỉ có một người thực vật, nên cô không nghĩ gì nhiều, liền trực tiếp từ phòng tắm đi ra, ngay cả khăn tắm cũng không quấn. Cô đi tới trước tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ ngủ, lúc xoay người muốn thay vào, thì bất ngờ đối diện với một đôi mắt đen sắc lạnh.

    Hoắc Cảnh Úc tỉnh rồi!
     
    LieuDuongLỤC TIỂU HỒNG thích bài này.
    Last edited by a moderator: 8 Tháng tư 2023
  6. Faicai789

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Tôi là vợ mới cưới của anh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bạch Thanh Thanh thề, từ trước đến nay cô chưa bao giờ trải qua cảnh tượng nào xấu hổ như thế.

    Lúc này, đầu óc cô trống rỗng, cơ thể càng không có bất kỳ phản ứng nào. Hoắc Cảnh Úc cũng không khá hơn là bao nhiêu. Hắn đã hôn mê trong thời gian dài, giác quan khôi phục đầu tiên là thính giác, tiếng sột soạt bên tai khiến cho hắn cảm thấy rất phiền, cáu kỉnh trong người. Nhưng, khi Hoắc Cảnh Úc mở mắt, cảnh tượng hắn nhìn thấy đầu tiên khiến hắn vô cùng kinh ngạc. Phòng mình sao lại có một người phụ nữ hoàn toàn xa lạ, hơn nữa còn..

    Vì được giáo dục tốt, Hoắc Cảnh Úc theo bản năng nhắm hai mắt lại, nhưng trong đầu cứ hiện lên những hình ảnh không thể xua tan kia. Nỗi tức giận cuồn cuộn lên trong ngực Hoắc Cảnh Úc, hắn muốn ngồi dậy, nhưng động tác kịch liệt như vậy đối với một người vừa mới tỉnh lại như hắn mà nói hoàn toàn khó khăn. Chỉ thấy đầu ngón tay hắn kịch liệt run rẩy, ngay cả mạch máu trên cánh tay cũng nổi lên.

    "Cút ra ngoài!" Hoắc Cảnh Úc tức giận ẩn nhẫn từ trong kẽ răng nói ra ba chữ này, dây thanh quản đã lâu không sử dụng nên khi hắn nói ra ba chữ đó rất khó nghe, thô ráp như hàm chứa rất nhiều thủy tinh vỡ ở trong. Bất kể hiện tại là tình huống gì, Hoắc Cảnh Úc tuyệt đối không cho phép người phụ nữ này tiếp tục đứng ở đây.

    Lời nói của Hoắc Cảnh Úc rốt cuộc cũng làm cho Bạch Thanh Thanh tỉnh táo lại, cho dù tính cách của cô có bình tĩnh lãnh đạm đến đâu thì lúc này sự ngượng ngùng xấu hổ cũng chiếm lấy tâm trí cô. "Uynh.." một tiếng, mặt Bạch Thanh Thanh đỏ bừng một mảnh. Cô nắm chặt bộ đồ ngủ trên tay hốt hoảng cực độ chạy thẳng vào phòng tắm, trong lúc không cẩn thận đầu gối cô đập mạnh vào cửa khiến cô phát ra tiếng rên rỉ đau đớn. Bạch Thanh Thanh cảm thấy đầu ngón tay mình đang run lên. Đây là loại chuyện gì? Cô quả thật hy vọng Hoắc Cảnh Úc có thể nhanh chóng tỉnh lại, nhưng thời điểm tỉnh lại cũng phải phù hợp một chút a.

    Sau khi mặc quần áo tử tế xong, Bạch Thanh Thanh vô tình nhìn mình trong gương, chỉ thấy trên mặt cô viết rõ hai chữ "xấu hổ!" to đùng. Bạch Thanh Thanh hít sâu một hơi để bình ổn lại cảm xúc. Nghĩ theo hướng tốt, Hoắc Cảnh Úc hiện tại đã tỉnh, cô lập tức có thể rời khỏi Hoắc gia rồi. Tuy rằng đã làm đủ cách để bình ổn tâm lý, nhưng khi mở cửa phòng tắm, cô vẫn cực kỳ thận trọng. Vừa ngước mắt lên, cô liền nhìn thấy ở trên giường, Hoắc Cảnh Úc cơ bắp căng thẳng, tứ chi khẽ run, như muốn từ trên giường ngồi dậy. Bạch Thanh Thanh nhìn trên cổ Hoắc Cảnh Úc gân xanh căng lên, lập tức mở miệng nói: "Anh vừa hôn mê lâu ngày tỉnh lại, chức năng cơ thể còn chưa hoàn toàn khôi phục, anh cố gắng như vậy cũng vô dụng, nếu ra sức gồng dậy như vậy còn có thể gây tổn thương cho cơ thể."

    Bạch Thanh Thanh tốt bụng nhắc nhở nhưng đổi lại là ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Cảnh Úc. "Không phải tôi đã bảo cô cút ra ngoài rồi sao? Sao cô còn ở đây?" Lời vừa nãy cô nói, trong lòng hắn cũng rất rõ ràng, nhưng hiện tại tứ chi của hắn căn bản không có chút khí lực nào, nhưng điều này không có nghĩa là hắn sẽ chấp nhận sự thật này.

    Đôi mắt đen láy của Hoắc Cảnh Úc gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Thanh Thanh, nhưng trong đầu lại hiện ra cảnh mà lúc nãy hắn nhìn thấy. Không biết là vì phẫn nộ hay là vì cái gì khác, vành tai Hoắc Cảnh Úc có chút ửng hồng, vì da của hắn rất trắng nên rất nổi bật, nhìn rõ được sự khác biệt đó.

    Xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp bác sĩ, việc đầu tiên Bạch Thanh Thanh muốn làm là kiểm tra thân thể cho Hoắc Cảnh Úc, nhưng khi cô vừa nhấc chân tới gần hắn, đôi mắt Hoắc Cảnh Úc liền tràn đầy hắc ám, tỏ ý cô không được tới gần tôi. "Cô nghe không hiểu lời tôi nói sao?" Giọng Hoắc Cảnh Úc trong trẻo hơn rất nhiều. Người phụ nữ này là ai phái tới?

    Bạch Thanh Thanh bị Hoắc Cảnh Úc nhìn chằm chằm đến nỗi da đầu có chút tê dại, cô căng thẳng nuốt một ngụm nước miếng. Nhưng nghĩ lại, Hoắc Cảnh Úc có lẽ không biết cô rốt cuộc là ai. Nghĩ cũng đúng, đối với người hôn mê lâu ngày mà nói, vừa tỉnh lại mở mắt nhìn thấy người đầu tiên là một người xa lạ, đề phòng cùng cảnh giác cũng là điều bình thường.

    Bạch Thanh Thanh thở dài một hơi, giọng bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: "Tôi không phải người xấu, chỉ là bây giờ giải thích thì có chút phức tạp.. Tôi tên là Bạch Thanh Thanh, là vợ mới cưới của anh." Bạch Thanh Thanh có chút ngượng ngùng dời tầm mắt đi hướng khác. Không hiểu sao khi nói ra ba chữ "vợ mới cưới" này, một cỗ cảm giác xấu hổ dâng lên trong lòng cô.

    "Cô cảm thấy.. Tôi là kẻ ngốc sao?" Khi nghe Bạch Thanh Thanh nói ra lời đó, ánh mắt Hoắc Cảnh Úc hung hăng trợn trừng lên. Hắn đương nhiên không tin lời Bạch Thanh Thanh nói. Trong lòng hắn càng thêm chắc chắn, người phụ nữ này khẳng định có liên quan đến một số người.

    "Cút ra ngoài ngay cho tôi!"

    Bạch Thanh Thanh im lặng nhún nhún vai, cảm thấy lời giải thích vừa rồi của mình có chút dư thừa. Nhưng bây giờ Hoắc Cảnh Úc đã tỉnh lại, đối với cô mà nói là chuyện tốt, như vậy cô có thể danh chính ngôn thuận rời khỏi Hoắc gia. Bạch Thanh Thanh lập tức ra khỏi phòng thông báo cho mọi người. Tin tức này dường như làm chấn động toàn bộ biệt thự.

    Dù cho hiện tại đã là đêm khuya, nhưng Thẩm Tú Phân rất nhanh đã chạy tới. "Con trai!" Thẩm Tú Phân vội vội vàng vàng chạy tới bên giường, khi nhìn thấy Hoắc Cảnh Úc đang mở to hai mắt, trong phút chốc rưng rưng nước mắt.

    "Mẹ." Hoắc Cảnh Úc trầm giọng gọi một tiếng, nước mắt Thẩm Tú Phân liền rơi xuống.

    "Thật sự tỉnh rồi, thật sự tỉnh rồi.. Con trai của ta, cuối cùng con cũng tỉnh rồi." Thẩm Tú Phân cực kỳ kích động, bả vai run lên, nhưng bà rất nhanh xoay người phân phó người giúp việc đi gọi bác sĩ mời tới.

    Bạch Thanh Thanh thì im lặng, lặng lẽ đứng bên cạnh, không nói gì.

    Rất nhanh bác sĩ riêng của nhà học Hoắc gia đã đến, ông ta tiến hành kiểm tra toàn diện cho Hoắc Cảnh Úc.

    "Bác sĩ, tình trạng của con trai tôi thế nào rồi?" Thấy sắc mặt bác sĩ có chút ngưng trọng, Thẩm Tú Phân lo lắng hỏi.

    "Phu nhân, có người tiến hành trị liệu kích thích cho thiếu gia sao?"

    "Trị liệu kích thích?"

    "Chính là phương pháp kích thích huyệt vị và gân mạch, phương pháp này rất hiếm thấy, đây cũng là nguyên nhân mà Hoắc thiếu gia có thể tỉnh lại, chỉ là Hoắc thiếu gia hiện tại chức năng cơ thể còn chưa hoàn toàn khôi phục, nếu muốn đi lại chỉ có thể dựa vào xe lăn trước."

    Sau khi nghe lời bác sĩ nói xong, Thẩm Tú Phân nhíu mày, đem ánh mắt chuyển tới trên người Bạch Thanh Thanh đang đứng trong góc. Bà chợt nhớ tới lúc trước Bạch Thanh Thanh nói với bà, cô có thể cứu chữa Hoắc Cảnh Úc tỉnh lại, khi đó bà chỉ nghĩ Bạch Thanh Thanh vì muốn rời khỏi Hoắc gia mà thuận miệng nói ra mà thôi. Vì vậy, ánh mắt bà nhìn về phía Bạch Thanh Thanh có thêm vài phần tìm tòi nghiên cứu.

    "Vậy khi nào thì tôi có thể hoàn toàn bình phục?" Hoắc Cảnh Úc hỏi.

    "Còn cần trị liệu phục hồi, tôi đề nghị phu nhân ngài tiếp tục liên hệ với vị bác sĩ đã tiến hành kích thích huyệt vị cho Hoắc thiếu gia kia."

    Mặc dù hiện tại tứ chi Hoắc Cảnh Úc không thể hoạt động, nhưng chuyện hắn đã tỉnh lại đối với Thẩm Tú Phân mà nói là một chuyện rất tốt rồi.

    Sau khi bác sĩ rời đi, Thẩm Tú Phân lại kiểm tra thân thể Hoắc Cảnh Úc một lần nữa.

    Thấy vậy, Bạch Thanh Thanh đang định nhắc tới chuyện rời khỏi Hoắc gia với Thẩm Tú Phân, thì Hoắc Cảnh Úc lại nhanh hơn cô một bước, ánh mắt hắn hướng về phía cô, mở miệng hỏi: "Mẹ, người phụ nữ này là ai?"
     
    LieuDuongLỤC TIỂU HỒNG thích bài này.
    Last edited by a moderator: 8 Tháng tư 2023
  7. Faicai789

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Ly hôn!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoắc Cảnh Úc nhìn Bạch Thanh Thanh, ánh mắt dò xét đó khiến cô có chút không thoải mái.

    Thẩm Tú Phân sau khi nghe Hoắc Cảnh Úc nói, thở dài một hơi, giúp hắn chỉnh sửa đắp lại chăn trên người. "Con có nhớ con có một hôn ước với tiểu thư Bạch gia hay không?" Nói tới đây, Thẩm Tú Phân dừng lại một chút. "Cô ấy chính là vợ mới cưới của con."

    "Con không đồng ý." Hoắc Cảnh Úc gần như không chút do dự phủ nhận lời Thẩm Tú Phân vừa nói. "Trong lúc con hôn mê, mẹ tùy tiện tìm một người phụ nữ về làm vợ con sao?"

    Giọng điệu của Hoắc Cảnh Úc khiến Bạch Thanh Thanh rất tức giận. Cái gì gọi là tùy tiện, trong lòng hắn, cô chỉ là một món hàng thôi sao? Cô tiến lên một bước, ngữ khí cũng cứng rắn lên vài phần: "Hoắc phu nhân, xem ra Hoắc đại thiếu gia cũng không hài lòng lắm với cuộc hôn nhân này, nếu đã như vậy, hôn ước này xem như chưa từng xảy ra."

    Đối với lời nói của Bạch Thanh Thanh, Hoắc Cảnh Úc là người phản ứng đầu tiên. "Được, chúng ta lập tức ly hôn."

    Nhưng Thẩm Tú Phân, bà không chút do dự phản bác nói: "Vậy sao được, Cảnh Úc, hôn ước này là ông nội con định ra, không có sự đồng ý của ông nội, con nghĩ cũng đừng nghĩ đến chuyện ly hôn!"

    Sắc mặt Hoắc Cảnh Úc càng lạnh hơn.

    Sau đó, Thẩm Tú Phân đứng dậy, quay đầu về phía Bạch Thanh Thanh, nói: "Bạch tiểu thư, vừa nãy lời bác sĩ nói cô hẳn cũng nghe thấy. Cảnh Úc mặc dù đã tỉnh lại, nhưng ta không biết cô đã dùng phương pháp nào để chữa trị cho Cảnh Úc, cũng không biết có để lại di chứng gì hay không, cho nên ta hy vọng Bạch tiểu thư có thể tiếp tục tiến hành trị liệu cho Cảnh Úc."

    "Sẽ không để lại bất cứ di chứng gì, hắn hiện tại chỉ là chức năng cơ thể chưa hoàn toàn khôi phục, về sau tiến hành vận động luyện tập phục hồi là được." Bạch Thanh Thanh nhàn nhạt nhướng mắt, nói.

    "Như vậy đi, Bạch tiểu thư." Thẩm Tú Phân kéo lại áo khoác trên người, tiếp tục nói: "Cô chăm sóc Cảnh Úc thêm ba tháng, đủ ba tháng sau cô có thể rời đi, nếu như trong ba tháng này Cảnh Úc có thể hoàn toàn bình phục, có lẽ đối với chuyện của Bạch gia ta cũng có thể giúp đỡ một tay."

    Vốn dĩ Bạch Thanh Thanh không muốn tuân theo thỏa thuận ba tháng này, nhưng câu cuối cùng của bà, đề nghị về chuyện Bạch gia đã thành công làm cô dao động. Cô bây giờ vẫn chưa chắc chắn rằng bản thân có thể một mình đối phó với Bạch gia, cho dù Hoắc gia không thật sự ra tay, nhưng chỉ cần dựa vào danh tiếng của Hoắc gia, đối với cô mà nói cũng có rất nhiều lợi ích. Vì vậy, việc chăm sóc Hoắc Cảnh Úc thêm ba tháng, cũng không phải là chuyện không thể. Sau khi ngẫm nghĩ một lát, Bạch Thanh Thanh gật đầu nói: "Được, tôi đáp ứng phu nhân." Lại nhìn lướt qua Hoắc Cảnh Úc nằm trên giường, Bạch Thanh Thanh tiếp tục nói: "Hoắc phu nhân, xin hỏi ở đây có phòng dành cho khách không, tôi muốn dọn qua đó."

    Nhưng Thẩm Tú Phân đặt tay lên tay nắm cửa, như một lẽ đương nhiên, nói: "Cô vừa đáp ứng tôi sẽ chăm sóc Cảnh Úc, nếu cô chuyển sang phòng khác, thì làm sao chăm sóc cho nó?" Nói xong, bà liền đóng cửa phòng lại, động tác uyển chuyển như nước chảy mây trôi.

    "Tôi.." Chưa kịp nói xong, thì nửa câu sau của cô bị chặn lại bở tiếng đóng cửa của Thẩm Tú Phân. Cô hít sâu một hơi, vừa quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt lạnh lùng thậm chí có phần khó chịu của Hoắc Cảnh Úc.

    Hiện tại tâm trạng của Hoắc Cảnh Úc có thể nói là rất không tốt. Vừa tỉnh lại đã nhìn thấy một nữ nhân xa lạ thì thôi đi, nữ nhân đó còn là vợ mới cưới của mình, thậm chí đã tiến hành kiểm tra toàn thân của mình.

    "Anh trừng tôi cũng vô dụng, vừa nãy anh cũng nghe rồi đấy, cũng không phải là tôi muốn ở lại nơi này, chỉ ba tháng thôi, tôi và anh nhẫn nhịn một chút rất nhanh ba tháng sẽ trôi qua." Bạch Thanh Thanh ủy khuất thì thào một câu, nhưng đều bị Hoắc Cảnh Úc nghe hết.

    Sắc mặt Hoắc Cảnh Úc cực kỳ khồng tốt, ba vạch hắc tuyến xuất hiện trên mặt hắn.

    Bất quá Bạch Thanh Thanh cũng lười để ý hắn, cả buổi tối bận rộn hiện tại cảm giác buồn ngủ ập đến, cô lảo đảo muốn ngã lên giường ngủ, kết quả bị Hoắc Cảnh Úc quát lớn một tiếng. "Cô làm gì vậy?"

    Bạch Thanh Thanh giật mình hoảng sợ: "Đương nhiên là đi ngủ, ngày mai tôi còn có tiết."

    "Đi xuống!"

    Hoắc Cảnh Úc làm sao có thể chịu được cùng một người phụ nữ xa lạ ngủ chung giường cơ chứ.

    "Chẳng lẽ anh để tôi ngủ dưới đất?" Bạch Thanh Thanh vẻ mặt kinh ngạc phản bác. "Giường lớn như vậy, anh lại không nhúc nhích được.."

    Đối diện với ánh mắt như muốn ăn thịt người của Hoắc Cảnh Úc, nửa câu còn lại còn chưa nói xong bị cô nuốt ngược vào trong, sửa miệng nói: "Tôi sẽ không lộn xộn."

    "Đi xuống!" Hoắc Cảnh Úc cảm giác mạch máu trên trán hắn vì tức giận mà đang đập thình thịch.

    "Anh cho rằng tôi rất muốn ngủ cùng anh sao?". Bạch Thanh Thanh ủy khuất bĩu môi, sau khi lầm bầm một câu, cô lấy một cái chăn dự phòng ở trong ngăn tủ ra, trải trên mặt đất. Ba tháng sẽ trôi qua nhanh thôi mà. Bạch Thanh Thanh nằm xuống thầm nghĩ, nhưng lúc cô xoay người không cẩn thận đè lên đầu gối, làm cô đau đến nỗi hít một hơi khí lạnh. Đây là vết bầm do lúc tối cô chạy vào phòng tắm không cẩn thận đụng vào cánh cửa.

    Lúc này Hoắc Cảnh Úc đang cực kỳ phiền não nhắm mắt dưỡng thần, thì bỗng nghe thấy tiếng động bên phía Bạch Thanh Thanh truyền đến, vốn tưởng rằng cô đang muốn giở trò gì, nhưng khi hắn mở mắt ra liền nhìn thấy Bạch Thanh Thanh đang xoa xoa đầu gối bầm tím của mình. Da của cô rất trắng, hơi có một chút va chạm, sẽ để lại dấu vết rất rõ ràng. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Thanh Thanh nhăn lại, giống như một con mèo bị người ta khi dễ vậy. Đột nhiên, Hoắc Cảnh Úc bị ý nghĩ này làm cho hoảng sợ, lập tức gạt bỏ chúng ra ngoài. Hắn bỗng nhớ tới những lời mẹ mình nói trước khi gần đi. Chuyện của Bạch gia? Hoắc Cảnh Úc liền cho rằng Bạch Thanh Thanh nhất định là vì danh tiếng và địa vị của Hoắc gia, mới tìm mọi cách để gả vào Hoắc gia. Cũng chỉ là một nữ nhân ái mộ hư vinh mà thôi.

    * * *

    Ngày hôm sau Bạch Thanh Thanh tỉnh lại, toàn thân đều khó chịu cực kỳ. Liếc mắt nhìn Hoắc Cảnh Úc đang an ổn ngủ trên giường, Bạch Thanh Thanh hung hăng giơ nắm đấm khoa tay múa chân về phía Hoắc Cảnh Úc, kết quả không ngờ lông mi dài của hắn khẽ động, bất ngờ mở mắt ra. "Cô đang làm gì vậy?" Hoắc Cảnh Úc vừa tỉnh dậy, thanh âm có chút khàn khàn.

    Bị phát hiện Bạch Thanh Thanh có chút xấu hổ, tay đang dừng giữa không trung giả vờ vuốt vuốt tóc, cô đang tính bước nhanh vào phòng tắm thì bị Hoắc Cảnh Úc gọi lại. "Đỡ tôi dậy."

    Bạch Thanh Thanh bối rối xoay người lại, mà sắc mặt hắn cũng chẳng khá hơn là bao.

    "Không phải nói muốn chăm sóc tôi ba tháng sao?" Hoắc Cảnh Úc trong lòng cực kỳ không tình nguyện, nhưng hiện tại tình trạng sức khoẻ của mình rành rành ở đó đành phải chấp nhận. "Lại đây!"

    Nghe giọng điệu như sai khiến người làm của Hoắc Cảnh Úc, Bạch Thanh Thanh cho dù không muốn, cũng phải miễn cưỡng đi đến bên giường, đưa tay đỡ hắn dậy. Xuyên qua lớp áo ngủ mỏng manh nhiệt độ cơ thể hắn truyền đến lòng bàn tay cô, bởi vì đã tỉnh lại không còn hôn mê nữa, nên nhiệt độ cơ thể của hắn cũng không thấp như lúc trước.

    Động tác đỡ Hoắc Cảnh Úc dậy, khiến hai người bọn họ khó tránh khỏi va chạm cơ thể. Bạch Thanh Thanh hơi nghiêng về phía trước, sợi tóc mềm mại theo bả vai trượt vào ngực Hoắc Cảnh Úc, khiến cho hắn có chút nhột, rùng mình.
     
    LieuDuong thích bài này.
    Last edited by a moderator: 8 Tháng tư 2023
  8. Faicai789

    Bài viết:
    0
    Chương 6: Quà gặp mặt của ông nội

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mái tóc cô mang theo mùi thơm nhàn nhạt, chui vào khoang mũi Hoắc Cảnh Úc. Đầu ngón tay cô có chút lạnh, lướt qua da hắn mang đến cảm giác rất kỳ lạ.

    "Tránh xa tôi ra!" Đột nhiên, Hoắc Cảnh Úc quát lớn, thanh âm khó nghe vang bên tai Bạch Thanh Thanh.

    Cô bị dọa giật mình nhảy dựng lên, lui về phía sau vài bước, đối diện với ánh mắt chán ghét của Hoắc Cảnh Úc.

    Hắn đây là tính tình cổ quái gì. Sai khiến cô là hắn, giờ bảo cô cách xa một chút cũng là hắn.

    Ngay khi bầu không khí trong phòng giảm xuống mức cực điểm, thì tiếng gõ cửa vang lên, từ bên ngoài truyền đến giọng nói của người làm, thông báo cho bọn họ bữa sáng đã chuẩn bị xong. Bạch Thanh Thanh lúc này mới như trút được gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm.

    Sau khi rửa mặt vệ sinh cá nhân xong, Bạch Thanh Thanh bước xuống lầu, nhìn thấy Hoắc Cảnh Úc đã ngồi trên chiếc xe lăn được chuẩn bị sẵn. Chỉ là khi cô vừa bước xuống lầu, phát hiện trong phòng khách ngoại trừ Thẩm Tú Phân, còn có một khuôn mặt xa lạ. Cô vô tình nghe được nôi dung cuộc nói chuyện của hai người họ.

    "Đại phu nhân, lão gia biết Cảnh Úc thiếu gia đã tỉnh, nên sắp xếp xe tới, muốn đón Cảnh Úc thiếu gia về nhà cũ một chuyến."

    Bác Trần vừa nói, vừa chú ý tới Bạch Thanh Thanh đang đứng ở bậc cầu thang, sau đó mỉm cười dịu dàng bổ sung: "Thiếu phu nhân tốt nhất cũng nên đi theo, lão gia rất muốn gặp vị tân thiếu phu nhân này."

    Sau khi nghe bác Trần nói, cô hơi nhướng mày, tuy không nói gì, nhưng cô rất rõ mình không thoát khỏi cửa ải này.

    Ăn sáng xong, Bạch Thanh Thanh cùng Hoắc Cảnh Úc đi đến nhà cũ Hoắc gia. Chỗ ở của Hoắc Cảnh Úc và Thẩm Tú Phân tương đối lộng lẫy, nên trong suy nghĩ của cô nhà cũ nơi mà ông nội Hoắc ở nhất định sẽ sang trọng, xa hoa hơn, vì dù sao danh tiếng của Hoắc lão gia cô đã từng nghe qua. Chỉ là cô không ngờ nhà cũ nơi mà ông nội Hoắc ở lại đơn sơ như vậy, nó chỉ là một biệt viện nhỏ, có không khí cổ xưa. Bạch Thanh Thanh nhìn quanh một vòng, trong lòng có chút chờ mong được gặp ông nội Hoắc. Nhưng cô không biết rằng biểu cảm vừa rồi của mình đã bị Hoắc Cảnh Úc thu hết vào mắt. Hắn nghĩ thầm, Bạch Thanh Thanh quả nhiên là một nữ nhân ái mộ hư vinh, vừa đến nhà cũ Hoắc gia đã vui vẻ mong chờ như vậy.

    Hôm nay, Bạch Thanh Thanh lấy thân phận là vợ của Hoắc Cảnh Úc đến đây, nên công việc đẩy xe lăn cho hắn tất nhiên sẽ do cô đảm nhiệm. Phía trước có bác Trần dẫn đường, bác là quản gia của Hoắc gia, đi theo Hoắc lão gia đã rất nhiều năm. Bọn họ còn chưa bước vào biệt viên, nhưng đã nghe thấy tiếng nói chuyện rôm rả ở bên trong truyền ra.

    "Không phải nói Cảnh Úc đã tỉnh lại rồi sao? Sao đến bây giờ còn chưa tới? Việc này rốt cuộc là thật hay giả?"

    "Chẳng lẽ chị dâu tung tin giả để lừa ông nội?"

    "Nhưng Cảnh Úc đã hôn mê gần ba tháng rồi, tìm bao nhiêu bác sĩ cũng bất lực, sao bây giờ có thể đột nhiên tỉnh lại được chứ."

    Bạch Thanh Thanh nắm chặt tay vịn xe lăn, bác Trần đứng bên cạnh cô đã sớm rảo bước tiến vào nhà.

    "Lão gia, đại thiếu gia cùng đại thiếu phu nhân đã tới."

    Theo lời bác Trần thông báo, Bạch Thanh Thanh đẩy Hoắc Cảnh Úc vào phòng khách, trong nháy mắt cô liền cảm nhận được không biết bao nhiêu là ánh mắt đang nhìn về phía bọn họ. Cô nhìn lướt qua một lượt những người có mặt ở phòng khách, cũng nhìn rõ những ánh mắt khác nhau của bọn họ, ngạc nhiên có, ghét bỏ có, vui mừng có. Lúc trước Bạch Thanh Thanh đã tìm hiểu sơ qua về tình hình ở Hoắc gia. Hoắc lão gia tổng cộng có bốn người con trai, Hoắc Cảnh Úc là con của người con trai lớn, sau người con trai lớn còn có ba người em.

    "Ông nội!" Hoắc Cảnh Úc chào hỏi ông nội Hoắc đang ngồi trên ghế chủ vị.

    Ông nội Hoắc kích động đứng dậy, bác Trần còn chưa kịp đỡ, ông đã chống gậy đi nhanh tới trước mặt Hoắc Cảnh Úc. "Tốt, tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi." Ông nội Hoắc liên tục gật đầu. Ông đã sớm biết tình trạng sức khoẻ của Hoắc Cảnh Úc nên lúc nhìn thấy hắn ngồi xe lăn, ông cũng không bất ngờ nhiều. Ngay sau đó ông liền chuyển sự chú ý qua Bạch Thanh Thanh, ánh mắt mang theo vài phần dò xét đánh giá. Lúc này, sắc mặt ông nội Hoắc rất nghiêm túc, làm cho người ta có cảm giác không nộ mà uy, khiến cô có chút khẩn trương. Nhưng một giây sau, trên mặt ông nội Hoắc liền lộ ra nụ cười hài lòng. "Cô chính là đại tiểu thư Bạch gia?"

    Đối mặt với câu hỏi của Hoắc lão gia, Bạch Thanh Thanh có chút sửng sốt. Ông nội Hoắc hỏi đại tiểu thư Bạch gia, chứng tỏ ông ấy biết cô là ai. Bạch Thanh Thanh ngoan ngoãn lễ phép gật đầu với ông nội Hoắc.

    Nhìn kỹ Bạch Thanh Thanh, ông nội Hoắc càng nhìn càng yêu thích. "Không ngờ cô mới gả cho Cảnh Úc, nó liền tỉnh lại, quả nhiên, cuộc hôn nhân này không uổng phí."

    "Ông nội, cái này.." Sau khi nghe ông nội Hoắc nói, hắn vừa mở miệng muốn nói gì đó, nhưng ông nội Hoắc không để ý tới hắn, xoay người khoát tay với bác Trần.

    Bác Trần ngầm hiểu rời đi, lúc quay lại thì trong tay đã nhiều hơn một cái hộp.

    "Nếu con đã gả tới đây, con chính là người của Hoắc gia chúng ta, đây là quà gặp mặt ông nội tặng con." Ông nội Hoắc vừa mở cái hộp bác Trần đưa tới, Bạch Thanh Thanh cũng chưa kịp phản ứng gì, lão tam Hoắc Tắc Vinh đứng cách ông nội Hoắc gần nhất liền kinh hô lên một tiếng:

    "Ba, sao ba lại lấy chiếc vòng này ra?"

    Trong hộp gấm là một chiếc vòng tay phỉ thúy, dưới ánh đèn của ngôi nhà cổ tỏa ra ánh sáng ôn nhuận ấm áp, nhìn thoáng qua liền biết chiếc vòng này rất có giá trị. Không chỉ Hoắc Tắc Vinh, sắc mặt những người có mặt trong phòng khách đều trở nên khẩn trương, căng thẳng. Nhưng ông nội Hoắc không để ý tới lời Hoắc Tắc Vinh, ngược lại đưa vòng tay tới trước mặt cô.

    "Lão già ta cũng không có gì nhiều, chiếc vòng tay này liền tặng cho con." Ông nội Hoắc nở nụ cười hiền từ, nói.

    Hoắc Cảnh Úc liếc nhìn chiếc vòng tay, trong mắt loé lên một tia khó hiểu.

    "Ba, chiếc vòng tay này quả thật có chút quý giá." Người con trai thứ hai Hoắc Tắc Minh cười khan nói, nhưng hai tay đặt trên đầu gối đã nắm chặt lại.

    Đây là di vật của Hoắc lão phu nhân, năm đó ông nội Hoắc có nói qua sẽ để lại cho chủ mẫu tương lai của Hoắc gia, nhưng hôm nay ông lại đưa cho vợ của Hoắc Cảnh Úc.. Đây không phải là nói cho bọn họ biết, gia chủ kế tiếp của Hoắc gia là Hoắc Cảnh Úc sao! Một người thực vật vừa tỉnh lại ngồi trên xe lăn thì có năng lực gì chứ, dựa vào cái gì?

    "Cái gì mà có thích hợp hay không, đây là quà mà lão già ta muốn tặng cho cháu dâu, không được hay sao?" Ông nội Hoắc ho khan một tiếng, ánh mắt nghiêm nghị đảo qua những người có mặt ở đây, sau đó đẩy cái hộp trên tay cho Bạch Thanh Thanh.

    Bạch Thanh Thanh có chút thụ sủng nhược kinh lắc đầu, vội vàng nói: "Ông nội, lễ vật quý giá như vậy con không thể nhận."

    Giữa cô và Hoắc Cảnh Úc chẳng qua chỉ là một khế ước ba tháng, nên cô làm sao có thể nhận đồ của Hoắc gia chứ. Hơn nữa, Bạch Thanh Thanh cô có ngốc đến mức nào thì vừa rồi thấy phản ứng của những người có mặt trong phòng, cô liền hiểu được chiếc vòng này không những quý giá mà có ý nghĩa rất quan trọng.
     
    LieuDuong thích bài này.
    Last edited by a moderator: 8 Tháng tư 2023
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...