Ngôn Tình [edit] Hôn Nhân Ấm Áp: Tổng Tài Bá Đạo Của Tôi - Nhật Mộ Tâm

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Purine, 17 Tháng tám 2018.

  1. Purine

    Bài viết:
    34
    [​IMG]

    Hôn Nhân Ấm Áp: Tổng Tài Bá Đạo Của Tôi

    Tác giả: Nhật Mộ Tâm

    Hán Việt: Noãn hôn, ngã đích bá đạo tổng tài

    Nguồn Cv: Wikidich

    Thể loại: Ngôn tình hiện đại, sủng


    Editor: Team dịch VNO

    Và Purine (Từ chương 61)

    Lịch ra: 1-2 chương/ tuần


    Link thảo luận: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Purine

    Văn Án:

     
    Last edited by a moderator: 11 Tháng mười 2020
  2. Mod Đến từ thiên thần báo tử

    Bài viết:
    49
    Chương 1: Muốn kết hôn cũng có thể

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vào mùa hè nóng nực, thời tiết ở thủ đô khô hanh và oi bức, không một chút mát mẻ.

    Lão quản gia nhà họ Giản lo lắng đi một vòng quanh cửa, để mắt tới động tĩnh ngoài cửa.

    Cho đến khi nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc và bình tĩnh đi vào cửa, ông mới rút khăn tay lau mồ hôi, vội vàng đi ra nghênh đón.

    Lái xe cung kính mở cửa, toàn thân âu phục màu đen, một người đàn ông cao gầy bước xuống xe, vào mùa hè, trên người của anh lại như phủ một lớp băng giá, khiến người ta đi đến đâu cũng phải run sợ.

    Người quản gia già đã ở trong nhà họ Giản đã hơn năm mươi năm, đứa cháu trai của nhà họ Giản này không thể nghi ngờ gì là được ông trời ưu ái, không chỉ tướng mạo tuyệt vời, IQ hơn người, hay là địa vị tiền tài, cũng là mơ ước của bao người.

    Gương mặt này, lão quản gia nhìn không ít lần, nhưng mỗi một lần nhìn, ông cũng không dám nhìn thẳng, đẹp mà quá lạnh lùng.

    Nhận được ánh mắt lạnh lùng của đối phương, lão quản gia vội vàng cúi đầu, "Cậu cả, ông chủ đang ở phòng làm việc chờ cậu đã lâu rồi."

    Đối phương không nói một lời, đi thẳng lên lầu, mở cửa phòng làm việc..

    Ngồi trong phòng làm việc là một ông lão chừng bảy mươi tuổi, ánh mắt sắc bén liếc người đứng ở cửa, "Vào đi."

    Người đàn ông ung dung ngồi xuống, hai chân vắt chéo, vẻ mặt ưu nhã và thư thái tự nhiên.

    Ông lão nhìn cháu trai cả hồi lâu rồi mới nói: "Thâm Dương, con tuổi cũng không nhỏ?"

    Đôi mắt đẹp của Giản Thâm Dương khẽ nhúc nhích, trầm mặc không nói.

    Anh bất kính, ông lão cũng không trách cứ, trực tiếp nói: "Hai mươi sáu rồi, đã đến lúc lập gia đình."

    Giản Thâm Dương thậm chí không nâng mí mắt của mình, cũng không quan tâm.

    Ông lão siết chặt quải trượng trong tay, nói một cách bình tĩnh: "Ông nội có thấy một cô gái cách đây ít lâu. Ông nội cảm thấy rất thích hợp với con, hi vọng con có thể cùng cô gái đó kết hôn."

    Lúc này Giản Thâm Dương mới nâng mí mắt lên, lạnh lùng nói: "Muốn cháu kết hôn cũng có thể, nhưng cháu hi vọng sau khi cưới, có có thể không hề lật lọng xen vào bất kỳ chuyện gì của cháu nữa."

    "Có thể, nhưng cháu không được ăn hiếp con gái nhà người ta, cô ấy là vợ của cháu." Ông cụ Giản đối với cháu trai mình không phải là không hài lòng, chỉ là anh tuổi còn trẻ đã có thành tựu quá mạnh mẽ, ngay cả ông cũng không có năng lực kiềm chế anh.

    Ông lo lắng sau khi cưới anh làm ẩu, cho nên cũng đưa ra điều kiện: "Cho dù có thế nào co cũng không được đơn phương ly hôn với cô ấy, nếu muốn ly hôn, phải có lý do chính đáng để thuyết phục ông."

    Giản Thâm Dương không nói thêm lời nào, xoay người rời đi..

    Sau khi Giản Thâm Dương rời đi, quản gia bị ông cụ Giản gọi vào phòng làm việc, "gọi điện thoại cho nhà họ Kiều, nhờ họ chuẩn bị. Thứ tư tuần sau là một ngày tốt lành."

    Quản gia khó xử: "Chuyện này.. gấp như vậy?"

    Ông cụ Giản vẫy tay: "Nhanh đi."

    * * *

    Một trong những cửa hàng đồ cưới lớn nhất ở Bắc Kinh.

    Kiều Mạch Sanh bước ra từ phòng thay đồ, mặc một chiếc váy cưới do nhà họ Giản đặt, được làm thủ công tinh xảo và vô cùng sang trọng, xa hoa.

    Lần đầu tiên Kiều Mạch Sanh mặc váy và đi giày cao gót, cô cực kỳ không quen, nhưng lại mỉm cười ôm lấy cánh tay của mẹ, "Mẹ, còn cái này thì sao?"

    "Ừ, không tệ." Mẹ Kiều đưa tay sờ lên chiếc váy cưới được làm thủ công tinh xảo, trong mắt cũng lộ ra vẻ vui mừng, nhưng vẫn không nói ra: "Nếu con đợi hai năm nữa kết hôn, có thể ở nhà với mẹ thêm hai năm nữa là tốt rồi."

    Kiều Mạch Sanh nở nụ cười, nhưng cô cảm thấy không có gì: "Hôn sự đã sớm định rồi, khi nào gả cũng như nhau thôi?"
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng mười 2020
  3. Mod Đến từ thiên thần báo tử

    Bài viết:
    49
    Chương 2: Cậu ấy bận rộn nên không tới hôn lễ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cách đây vài năm, khi ông nội côvẫn còn, cô đã biết mình đã có hôn ước với người khác, ô dành hết tâm trí để đọc sách thánh hiền. Cô không nghĩ quá nhiều về những điều này, người nhà cũng không cho cô cự tuyệt, cho nên cô không thể làm gì khác hơn là chấp nhận.

    "Ừ, mẹ thấy đối tượng là Duệ Vân, cho nên mẹ cũng yên tâm, các con tuổi tác cũng xấp xỉ với nhau. Tuy rằng Vân có chút ăn chơi nhưng cũng là một chàng trai tốt. Về sau thu tính tình, cũng là một người chồng tốt để chọn." Nói xong, mẹ Kiều còn nói: "Hơn nữa, bây giờ người trẻ tuổi nói yêu đương ở trong các gia đình, có mấy ai là nghiêm túc? Các con tuy trẻ tuổi, nhưng cùng chồng mình nói yêu đương, trợ giúp lẫn nhau, cũng là một cái lựa chọn tốt."

    Kiều Mạch Sanh gật đầu: "Vâng."

    Hai mẹ con vừa nói chuyện vừa cườirất vui vẻ thì lúc này, một người đàn ông lạ mặt trong bộ vest trang trọng chừng năm mươi tuổi đột nhiên từ bên ngoài bước vào, dừng lại trước mặt bọn họ, khom người cung kính nói: "Cô Kiều, cậu chủ muốn tôi chuyển lời với cô."

    Kiều Mạch Sanh bất ngờ một chút: "Cậu chủ?"

    Người đàn ông bổ sung nói rõ: "Cậu Giản."

    Kiều Mạch Sanh cùng mẹ Kiều nghe thấy những lời đó, họ đoán đó là ai, nhanh chóng hiểu ra gật đầu.

    Nhà họ Kiều là gia đình có truyền thống Nho học, phương diện lễ nghi tự nhiên cũng chu đáo: "Mời anh nói."

    "Ba giờ chiều mai cậu chủ có thời gian, cho nên muốn mời cô Kiều mang đủ giấy tờ chờ ở cục dân chính." Nói xong, anh ta liếc nhìn váy cưới trên người Kiều Mạch Sanh, nói thêm: "Cô Kiều, công việc của cậu chủ rất bận, không có thời gian đặt tâm trí vao hôn lễ, cho nên, hôn lễ sẽ không bao giờ diễn ra, chụp ảnh cưới cũng không rút ra thời gian được để tới, cô Kiều phải chịu tủi thân rồi. Nhưng mà, nếu như Cô Kiều thích váy cưới này, ngược lại có thể mang về."

    Mẹ Kiều cùng Kiều Mạch Sanh đều choáng váng, nhưng họ không ngờ lại nhận được tin tức như vậy.

    Đặc biệt là mẹ Kiều mím chặt đôi môi màu đỏ son, không vui nói: "Nhà họ Giản mấy người có ý gì? Nhà họ Kiều chúng tôi tuy không phải là gia đình giàu có, nhưng cũng là người đàng hoàng, con gái tôi không phải là không ai muốn nó, nếu như mấy người muốn kết hôn với con gái của nhà họ Kiều chúng tôi, vậy bây giờ làm gì đây? Mắt chó xem người thấp phải không?"

    Ông cụ Giản cùng ông nội của Kiều Mạch Sanh là bạn tốt, hai người lui tới cũng nhiều, đã sớm nói đem Kiều Mạch Sanh gả vào nhà họ Giản, chuyện này đã thành ước định. Cho nên, tuy ông nội Kiều đã qua đời, nhà họ Giản cùng nhà họ Kiều vẫn duy trì mối quan hệ.

    Chuyện này vốn dĩ ba mẹ Kiều không đồng ý, nhưng gần đây nhìn thấy Giản Duệ Vân gần đây được xem là người nổi bật về mọi mặt, hơn nữa lời của ông nội Kiều cũng không thể tùy ý phản bác, nên cách đây một thời gian trước ông cụ Giản nói muốn mau sớm đem hôn sự của hai đứa quyết định, bọn họ liền đáp ứng.

    Trước đó mọi người đều dễ dàng thảo luận, nhưng không ngờ bây giờ nhà họ Giản ại có thái độ như vậy, mẹ Kiều làm sao có thể không tức giận?

    "Bà Kiều xin bớt giận, bà đã hiểu lầm, cậu chủ của chúng tôi quả thật rất bận, cũng không có ý bất kính, xin bà Kiều n và Cô Kiều thông cảm một chút cho cậu chủ của chúng tôi. Hơn nữa, đám cưới này chỉ là một quá trình mà thôi, quan trọng chính là cuộc sống sau hôn nhân." Nói xong, ông không cho bà Kiều có cơ hội nói chuyện, rồi nói với Kiều Mạch Sanh: "Cô Kiều, ngày mai cô có thể gặp mặt cậu chủ được không? Nếu cô có bất kỳ câu hỏi nào, cô có thể nói trực tiếp với cấu chủ, tôi cũng chỉ là người truyền lời, lời đã truyền đạt xong, vậy thì tôi sẽ đi trước."

    Sau khi người đàn ông nói, ông ta liếc nhìn cả hai người họ không cho từ chối, lui người nhanh chóng rời đi.
     
    Linh Chip, AmiLee, Anhhan223314 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng mười 2020
  4. Mod Đến từ thiên thần báo tử

    Bài viết:
    49
    Chương 3: Anh cả? Em thích gọi tôi như vậy?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mẹ Kiều nhìn người đàn ông rời đi, vẻ mặt đầy tức giận: "Mẹ vốn tưởng rằng nhà họ Giản bọn họ hòa nhã tới cầu hôn, tỏ ra vô cùng thành ý, không nghĩ tới bây giờ chúng ta đáp ứng, lập tức thay đổi thái độ hoàn toàn, thật là quá đáng, con chưa còn có gả qua đã bị tức như vậy, còn có thể nói cái gì?"

    Vừa nói, mẹ Kiều liền chuẩn bị gọi cho ông cụ Giản, Kiều Mạch Sanh tỏ ra bình tĩnh, cô ngăn bà lại: "Mẹ, đừng vội, có lẽ trong đó có thể có sự hiểu lầm. Nếu mẹ gọi như vậy, sẽ không tốt nếu để nhà họ Giản hiểu lầm chúng ta, sẽ không tốt."

    Mẹ Kiều cau mày khi nghe những lời đó: "Làm sao lại có nhiều hiểu lầm như vậy? Cho dù là hiểu lầm, họ cũng phải rõ ràng để giải quyết."

    Kiều Mạch Sanh khuyên nhủ bà: "Mẹ, chuyện này đừng vội, chuyện này để con với anh ấy nói chuyện, cho nên, ngày mai chờ con gặp người ta rồi hãy nói. Con không muốn ngày mai đến gặp mặt cho người ta ấn tượng không tốt, nếu như thật sự cảm thấy không được, con sẽ nói với mẹ, được không?"

    Mẹ Kiều suy nghĩ một chút, nhà họ Giản tuy có quyền thế nhưng cũng không phải không nói phải trái, ông cụ Giản và bà Giản cũng rất thích con gái bà, nghĩ lại cũng không phải do bọn họ.

    Hơn nữa, quá nhiều rắc rối sẽ có hại cho cuộc sống hôn nhân sau này của Kiều Mạch Sanh. Khi nghĩ đến điều này, mẹ Kiều thở dài: "Con nói như thế nào thì làm như thế đó đi, nếu như không được, cũng không cần cùng cậu ta vào cục dân chính đăng ký. Một người đàn ông đến hôn lễ cũng không chịu tổ chức với vợ mình thì cũng không phải là người đàn ông tốt, mẹ không muốn con bị tủi thân."

    Kiều Mạch Sanh gật đầu: "Mẹ con sẽ nhớ."

    * * *

    Ngày hôm sau, Kiều Mạch Sanh đã đến cổng Cục dân chính vào lúc 2 giờ 30 phút chiều để chờ.

    Có rất nhiều người đến xin cấp chứng chỉ, trên mặt họ đều tràn ngập niềm vui và hạnh phúc. Khi mọi người nhìn thấy Kiều Mạch Sanh chỉ có một mình, họ cảm thấy hơi đáng thương và nhìn cô với vẻ thương hại.

    Kiều Mạch Sanh bị bọn họ nhìn ánh mắt thương hại thấy có chút không được tự nhiên, vẫn luôn cúi đầu.

    Đúng ba giờ, có hai chiếc ô tô đậu trước mặt cô.

    Cô đối với xe không có nghiên cứu, chẳng qua là cảm thấy rất sang trọng, trừ cái này ra không có cảm giác gì.

    Người trên xe xuống, thân hình cao lớn, khí chất nghiêm nghị mạnh mẽ lập tức lọt vào mắt mọi người.

    Kiều Mạch Sanh sửng sốt trong giây lát, ngước mắt lên nhìn thấy khuôn mặt đó, khuôn mặt đó rất đẹp, sống mũi cao, môi mỏng, đeo kính râm, Kiều Mạch Sanh cũng nhận ra người này là anh cả của chồng tương lai của cô - Giản Thâm Dương.

    Nhắc tới, mặc dù lúc trước bọn họ đã gặp mặt, nhưng họ chưa nói gì

    Cô có ba ấn tượng đầu tiên rất sâu sắc về anh: Vẻ mặt lãnh đạm, khí chất mạnh mẽ và khuôn mặt đẹp không ai sánh bằng.

    Lòng cô căng thẳng, lông mi dài run nhẹ, trong đầu chợt lóe lên một thứ gì đó, nhưng quá nhanh nên cô không kịp nắm lấy.

    Cô cảm thấy anh tới đây làm ăn, bọn họ không quen, anh cũng lạnh nhạt, nghĩ rằng anh sẽ không đến chào cô, nhưng anh đã dừng lại trước mặt cô, Kiều Mạch Sanh theo bản năng lui về phía sau một bước, ngước mắt nhìn vào đôi mắt thâm thúy trong như suối của anh.

    Anh giơ tay lên, tháo kính râm, cẩn thận nhìn cô.

    Kiều Mạch Sanh mím môi, một lúc sau, rốt cuộc không vượt qua được bầu không khí yên lặng ngột ngạt, mở miệng: "Anh.. Anh cả."

    Lông mày rậm của anh hơi cau lại thích thú nhìn cô: "Anh cả? Em thích gọi tôi như vậy?"
     
    Linh Chip, Lucianna, AmiLee10 người khác thích bài này.
    Last edited by a moderator: 9 Tháng mười 2020
  5. Mod Đến từ thiên thần báo tử

    Bài viết:
    49
    Chương 4: Không muốn gả nữa?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kiều Mạch Sanh lúng túng cười một tiếng.

    Anh cả của chồng tương lai, cô không gọi là anh cả chẳng lẽ còn có thể gọi khác sao?

    Tuy nhiên, trước đây anh rất ít khi nói chuyện, lần đầu tiên cô nghe thấy giọng anh gần như thế này, Kiều Mạch Sanh chỉ cảm thấy giọng nói của anh trầm thấp rất dễ nghe.

    Trong khi cô còn đang suy nghĩ miên man, anh liếc nhìn cô rồi đi thẳng về phía trước, mà Kiều Mạch Sanh vẫn ở đó ngẩn người.

    Anh mím môi, dừng lại quay đầu nhìn lại cô: "Sao em còn chưa đi theo?"

    Kiều Mạch Sanh giật mình, "Cái gì?"

    Lúc này, người đàn ông đi sau lưng cô ở tiệm áo cưới ngày hôm qua cúi người nói: "Cô Kiều, cô và cậu chủ nên đi vào đăng ký."

    Mới vừa rồi, Giản Thâm Dương vừa xuống xe đã thu hút toàn bộ sự chú ý của cô. Bây giờ cô mới chú ý tới ông, chỉ là, đầu óc cô hơi bối rối và không biết phải phản ứng thế nào, theo bản năng nói: "Đăng ký, nhưng người cùng tôi đăng ký không phải.."

    Nhưng Giản Thâm Dương không có cho cô cơ hội nói quá nhiều, mà ngắt lời cô: "Tôi không có nhiều thời gian, đi thôi."

    Sau khi nói xong, Giản Thâm Dương mím môi nhìn cô, Kiều Mạch Sanh mới phản ứng kịp, ngực bỗng ngừng một lát, chạy tới, nắm lấy vạt áo anh: "Anh cả!"

    Anh quay đầu, mắt ma mị nhìn thẳng vào cô, nhẹ liếc cô một cái, "Thay đổi ý định không muốn kết hôn nữa?"

    Kiều Mạch Sanh liên tục lắc đầu không ngừng: "Không phải, em chỉ là muốn hỏi -" Cô bây giờ còn chưa kịp phản ứng, tại sao anh lại là người xuất hiện ở đây? Như vậy, người kết hôn với cô không phải là Giản Duệ Vân, mà là anh?

    Nghĩ đến đây, cô run lên không thể giải thích được.

    Cô nói chuyện rất kích động, nhưng anh vô cùng lạnh lùng, kéo tay áo đang bị cô kìm lại, "Đi thôi."

    Kiều Mạch Sanh không đi theo sau, cắn môi dưới dừng lại tại chỗ, người đàn ông phía sau cau mày khuyên cô: "Cô Kiều tiểu thư, cậu chủ không có nhiều thời gian, một chút nữa phải lên máy bay, cô đừng làm chậm lịch trình của cậu chủ."

    Giản Thâm Dương ở phía trước dường như nghe thấy giọng nói của người đàn ông, mím môi không vui nói: "Giản Thâm Dương tôi không thích miễn cưỡng người khác. Nếu như em không muốn kết hôn thì có thể rời đi ngay, nhưng đừng lãng phí thời gian của tôi."

    Sau khi nói xong, anh dừng lại, thấy Kiều Mạch Sanh vẫn chưa nhúc nhích, anh mím môi bước lại, không còn nhìn cô nữa, đi qua cô rồi quay trở lại xe.

    Lúc anh đi qua cô, Kiều Mạch Sanh không biết tại sao mình lại xúc động, vươn tay giữ lấy anh, "Không, anh.. Chúng ta vào đi thôi."

    Giản Thâm Dương liếc cô một cái, lần này không có vứt tay cô đi, đi thẳng vào cục dân chính.

    Kiều Mạch Sanh hoàn toàn không biết thủ tục như thế nào, cô vẫn luôn cầm lấy tay áo của anh, nghe có người kêu cô cười ngọt ngào một chút, cô liền nở nụ cười một cách máy móc, không lâu sau, cô và anh từ bên trong cục dân chính đi ra.

    Vừa bước ra, anh khẽ liếc nhìn bàn tay đang nắm chặt góc áo của cô, trong lòng cô căng thẳng, vội vàng buông ra.

    Sau khi cô buông ra, anh lập tức tiến vào trong xe, mở máy vi tính nhìn vào, không nhìn cô một cái, không nói thêm một chữ. Vài giây sau chiếc xe rời đi, để lại một từng trận bụi bay và người đàn ông cô đã từng gặp một lần trong ngày hôm qua

    Kiều Mạch nhìn chiếc xe đi xa, trong lòng cảm thấy bối rối, hai tay nắm lại thành quyền, siết chặc lòng bàn tay của mình.
     
    Linh Chip, AmiLee, Anhhan223310 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng mười 2020
  6. Mod Đến từ thiên thần báo tử

    Bài viết:
    49
    Chương 5: Mới vừa kết hôn lại ly hôn?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Việc đổi rể là chuyện trọng đại, điều quan trọng, hơn nữa là chuyện này sớm muộn cũng sẽ biết, đương nhiên không thể giấu diếm cha mẹ, vì vậy sau khi về đến nhà, Kiều Mạch Sanh đã nói với cha mẹ chuyện này

    Ba mẹ Kiều rất kinh ngạc, trừ kinh ngạc, tức giận buồn bực tâm tình gì đều có.

    Mẹ Kiều mắng Kiều Mạch Sanh: "Hóa ra là cậu ta? Hơn nữa con còn cùng cậu ta đăng ký? Mạch Mạch, con.. Con làm sao có thể hồ đồ như vậy."

    Kiều Mạch Sanh biết bọn họ không thể nào hài lòng, lại không nghĩ rằng phản ứng lớn như vậy, "Mẹ.."

    Kiều Mạch Sanh còn chưa nói hết, ba Kiều liền thở hổn hển nói: "Mạch Mạch, người đàn ông kia ba cũng đã gặp, cậu ta không phải là người đơn giản. Mặc dù ba là một nhà nghiên cứu khoa học, nhưng là cũng nghe qua tên cậu ta, người nào không biết cậu ta ở thành phố này một tay che trời? Ba nhìn thấy cậu ta cũng phải sợ ba phần, cũng không dám nhìn thẳng ánh mắt cậu ta, con làm sao có thể kiểm soát được cậu ta? Coi như không nói đến kiểm soát, ba mẹ đều hy vọng con có thể gả cho người cho con hạnh phúc, cùng nhau một đời sống yên ổn. Một người đàn ông quyền lực như cậu ta có tầm nhìn xa và muốn quá nhiều thứ, trong sóng gió của quyền lực và tiền bạc, cậu ta sẽ không bao giờ thỏa mãn, và những suy nghĩ của cậu ta khó chia sẻ với người bình thường như chúng ta. Bên người cậu ta loại đàn bà nào cũng đều có, không thích hợp sống qua ngày."

    Mẹ Kiều là một giáo viên cấp hai có suy nghĩ bảo thủ. Sau khi nghe ba Kiều nói, bà cảm thấy có lý. Họ thực sự không muốn leo lên cành cao của nhà họ Giản, bọn họ cảm thấy là nếu hôn ước đã định, không thể không thể hủy hoại mong muốn cuối cùng của ông nội Kiều, hơn nữa Giản Duệ Vân tuy là cậu ấm, nhưng tính cách hiền lành hơn nữa là một người chính trực, cho nên, bọn họ mới đồng ý.

    Nhưng Giản Thâm Dương thì hoàn toàn khác, làm sao có thể so sánh như nhau được?

    Gả con gái, là chuyện cả đời, sao có thể tùy tiện thay đổi người? Đây là có chuyện gì chứ?

    Mẹ Kiều nghĩ đến đây, lập tức nghiến răng nghiến lợi đi lấy điện thoại: "Không được, mẹ phải gọi điện thoại nói rõ ràng với ông cụ Giản."

    Ba Kiều cầm tay bà lại, lắc đầu thở dài nói: "Đăng ký cũng đã đăng ký rồi, bây giờ nói có ích lợi gì? Chẳng lẽ bà để cho bọn nhỏ vừa mới kết hôn lại ly hôn sao?"

    Mẹ Kiều nghe vậy, liếc nhìn Kiều Mạch Sanh đang cúi đầu ngồi trên ghế sofa: "Vậy.. Vậy phải làm sao bây giờ?"

    Ba Kiều ngồi xuống, vỗ vỗ tay của cô: "Mạch Mạch, thật ra con không nên hồ đồ như vậy."

    Kiều Mạch Sanh cắn cái miệng nhỏ nhắn của mình: "Con.. Con cũng không biết mình tại sao lại đồng ý. Khi con nhìn thấy anh ấy, anh ấy nói gì thì chính là cái đó."

    Nghe là nói thật, cô biết mình thật ra thì không nên cùng anh đi vào, nhưng là sau đó cũng không biết tại sao, cử chỉ thật giống như điên rồ, cô lại chủ động kéo anh, cùng anh tiến vào cục dân chính đăng ký.

    Ba Kiều rất lâu rồi cũng không có hút thuốc lá, một lúc lâu sau, ông châm thuốc và thở dài: "Nếu việc đã đến nước này, vậy chúng ta cũng chỉ có thể suy nghĩ theo chiều hướng tốt, chỉ hy vọng cậu ta có thể thích con, đối xử với con tốt một chút, sống qua ngày. Nếu cuộc sống không tốt, đến lúc đó chúng ta lại nghĩ cách ly hôn đi."

    "Cũng chỉ có thể như vậy." Mẹ Kiều cũng thở dài, nhưng vẫn không yên nói: "Mạch Mạch, nếu như cảm thấy uất ức, nhất định không được giấu ở trong lòng, về nhà nói với mẹ. Mọi việc nói phải trái, không thể hành động theo cảm tình cãi nhau với cậu ta, vợ chồng cãi nhau nhiều quá cũng không hay"

    Kiều Mạch Sanh gật đầu: "Mẹ, con đã biết."
     
    Linh Chip, AmiLee, Anhhan22339 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng mười 2020
  7. Mod Đến từ thiên thần báo tử

    Bài viết:
    49
    Chương 6: Khi nào anh ấy về?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sang ngày hôm sau, Kiều Mạch Sanh thu dọn một số đồ đạc cần thiết của mình, lên xe bên kia phái tới đón.

    Ba mẹ Kiều cũng muốn xem môi trường sống sau này của con gái mình sẽ như thế nào nên đã đi theo tới.

    Sau khi biết được Giản Thâm Dương đăng ký kết hôn song, liền đi công tác, ba mẹ Kiều càng không hài lòng với Giản Thâm Dương, nhưng tất cả đều trở thành sự thật, nói gì nữa cũng vô nghĩa.

    Nhà họ Giản giàu có và quyền lực, Giản Thâm Dương ở thành phố càng là hô mây gọi gió, anh ta sống ở một nơi rất tốt.

    Ba mẹ Kiều nhìn thấy, nơi này tự nhiên rất tốt, trang nhã và đẹp đẽ, sạch sẽ và an toàn. Chỉ là không có không khí gia đình, lại vắng vẻ giống như một cái lồng được trang hoàng lộng lẫy, hai vợ chồng hai người càng không thích, vốn bọn họ muốn ở lại một đêm, nhưng sau đó không có hứng thú lắm liền rời đi ngày hôm đó.

    Ba mẹ Kiều ban đầu muốn rủ Kiều Mạch Sanh đi theo trở về, nhưng khi suy nghĩ lại họ không thể không từ bỏ.

    Hơn nữa, Kiều Mạch Sanh ẽ sống ở đây cả đời, nên đương nhiên cô vẫn phải tập thích ứng.

    Nhìn họ rời đi, Kiều Mạch Sanh cảm thấy có chút áy náy và lo lắng.

    Thật ra thì, người nhà họ Giản chưa bao giờ nói rằng người cô kết hôn là Giản Duệ Vân, là do bọn họ nghĩ như vậy.

    Bởi vì cô và Giản Duệ Vân tương đối thân thiết, mà Giản Thâm Dương cũng không có ở nhà, chỉ có Giản Duệ Vân là người thường hay bị người nhà nói đến, còn Giản Thâm Dương hì có quan hệ không tốt với những người lớn tuổi trong gia đình, nói chung người trong nhà họ Giản gia rất ít khi nhắc đến anh ấy. Vì vậy, trong tiềm thức họ đã quên mất sự tồn tại của Giản Thâm Dương, cho rằng người cùng cô kết hôn chính là Giản Duệ Vân.

    Bây giờ nhớ lại, cũng cảm thấy không thể nào là Giản Duệ Vân. Bởi vì anh còn trẻ như vậy, so với cô còn nhỏ hơn mấy tháng, mà Giản Thâm Dương lớn hơn cô sáu bảy tuổi, mà anh cả còn chưa kết hôn nơi nào đến phiên Giản Duệ Vân?

    Lúc này quản gia ở một bên đi tới, hỏi cô: "Thưa mợ, xin hỏi còn cần bổ sung gì không?" Hôm nay Kiều Mạch Sanh mới biết người đàn ông khoảng năm mươi tuổi mà ông nhìn thấy hôm qua là quản gia ở đây.

    Kiều Mạch Sanh lắc đầu, "Không cần, đã đầy đủ hết rồi." Trong phòng cô, có thể sử dụng đến, không thể dùng đến cái gì cần có đều có, khi nào cô dùng nhiều như vậy?

    Quản gia gật đầu: "Nếu mợ muốn cái gì xin cứ việc phân phó là được. Nếu như không có chuyện gì nữa vậy tôi đi làm việc trước."

    "Chờ một chút." Kiều Mạch Sanh dừng lại, hỏi: "Khi nào anh ấy về?"

    "Hành trìnhcủa cậu chủ không phải chúng ta có thể hỏi tới, nếu mợ muốn biết, có thể gọi cho cậu chủ hỏi một câu." Nói xong, quản gia lại hỏi: "Mợ chủ, xin hỏi cô có biết số của cậu chủ không?"

    Kiều Mạch Sanh lắc đầu.

    Cô không biết gì ngoại trừ việc biết rằng anh là cháu trai trưởng của nhà họ Giản, biết tên anh, biết dáng dấp anh trông như thế nào.

    Tuy nhiên, tối hôm qua bố mẹ cô có nói tới chuyện của anh, cô kiểm tra thông tin trên mạng một đêm thì đa số đều nói rằng anh ấy đã đạt được thành tích lớn trong công việc, những thứ khác ngược lại là không có gì, cho nên biết cũng không coi là nhiều.

    "Vậy, mợ chủ, mợ có muốn biết hay không?"

    Kiều Mạch Sanh cúi đầu, một lúc sau mới lắc đầu: "Không cần."

    Nói xong, cô đi thẳng lên lầu, cầm sách lên đọc, nhưng đọc một hồi lâu không biết thế nào, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, đến tận đêm khuya, cô lại tỉnh dậy không ngủ được nữa.

    Vừa rồi cô có một giấc mơ, đêm qua cô cũng có giấc mơ này.

    Trong giấc mơ, cô không ngừng kéo tay áo anh và ngước nhìn anh.

    Trong mơ, khi dừng lại vẫn luôn là cảnh này, cô muốn quên nhưng không thể quên. Được.
     
    Linh Chip, AmiLee, Anhhan22337 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng mười 2020
  8. Mod Đến từ thiên thần báo tử

    Bài viết:
    49
    Chương 7: Anh trở lại sau ba tháng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ba tháng sau

    Sau khi tan học vào thứ sáu, Kiều Mạch Sanh đeo túi sách, ngồi trên xe trở về đến nhà.

    Cái nhà này, cô đã sống ở đây được ba tháng, mặc dù thỉnh thoảng ở trường nhưng cô dành phần lớn thời gian ở nhà. Nơi này từng ngọn cây cọng cỏ, vốn là xa lạ làm người mới ở bất an, nhưng nay đã thân thuộc đến mức gắn bó.

    Do đó, thời gian thực sự là một điều tốt.

    Nó có thể liên quan đến việc cô xuất thân từ một gia đình thư hương thế gia. Cô thích nhất là đọc sách, phạm vi hoạt động của cô không rộng, khi một mảnh cỏ lớn sau nhà, từ đó về sau, cô nằm ở dưới bóng cây đọc sách đã trở thành thói quen của cô.

    Người quản gia rất có tâm, biết cô thích bãi cỏ kia nên đã dựng một cái đình các đầy chất thơ ca cho cô. Ghế đẩu gỗ, ghế đá, đệm ngồi, giường ngủ đủ thứ, thoải mái, làm sao cô không thích cho được.

    Lúc đọc sách, quản gia còn nói người đưa lên đồ ăn vặt cô thích ăn, khoảng thời gian này cô rất thích, trong thời gian này cô rất thoải mái, mặc dù từ ngày kết hôn người chồng mới cưới của cô chưa từng xuất hiện.

    Chiều nay cô đưa luận văn giao cho thầy giáo của mình, thành ra bây giờ cô không có nhiều việc phải làm. Cô về sớm hơn một chút, về đến nhà thì đã bốn giờ chiều. Vì phải chuẩn bị một bài luận văn nữa, cô vào cửa đang muốn đi lên lầu lấy sách đi đọc, nhưng là vừa bước vào, liền đối mặt một đôi mắt thâm thúy.

    Cô dừng bước lại.

    Anh trở về sau ba tháng không về!

    Lúc này, quản gia mới cung kính đi tới chào hỏi: "Mợ chủ, cô về rồi."

    "Vâng." Khi Kiều Mạch Sanh trở về nhà, cảm thấy thiếu một chút gì, lúc này nhìn thấy quản gia, cô mới nghĩ tới.

    Trong ba tháng qua, mỗi khi cô về nhà, quản gia đều đích thân đến đón cô ở, hôm nay lại không thấy ra, nguyên nhân là Giản Thâm Dương trở về, phá rối vị trí của anh.

    Tuy nhiên, suy nghĩ của Kiều Mạch Sanh nhanh chóng thay đổi. Bởi vì cô nhìn thấy một vài người trên lầu đã được huấn luyện để chuyển thứ gì đó ra khỏi phòng ngủ chính, mặc dù cô ấy bị cận nhưng lại đeo kính. Cô biết trước khi kết hôn với Kiến Thẩm Dương, quản gia đã nhờ người chuẩn bị quần áo và vật dụng cho cô.

    Cô đang muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra, cô cũng cảm giác được ánh mắt rơi trên người cô, lập tức quản gia nói: "Mợ cả, cậu chủ muốn cùng cô nói chuyện một chút."

    Kiều Mạch Sanh nhìn sang, Giản Thâm Dương đang ngồi ở sofa phòng khách, mặt không cảm xúc xem tin tức quốc tế.

    Ba tháng không gặp, anh vẫn như thường lệ lạnh lùng, còn có yên lặng.

    Đã ba tháng không gặp, anh vẫn dửng dưng và im lặng như ngày nào.

    Cô đi tới, dừng lại, vòng qua ngồi xuống ghế sô pha khác, ngước mắt chào anh: "Anh đã về."

    Giản Thâm Dương không dời mắt, nghiêm túc xem tin tức của anh. Kiều Mạch Sanh ngồi rất lâu, cho đến khi cô nghe được tin tức truyền hình hết, anh mới liếc mắt một cái nói, "Sắp tới tôi sẽ không thường xuyên đi công tác, phòng ngủ chính tôi muốn ngủ."

    Nói xong, anh đặt điều khiển xuống, xoay người rời đi. Lúc này trên lầu đã yên tĩnh, phỏng chừng đã có an bài rồi.

    Lời nói của Giản Thâm Dương vô cùng rõ ràng, rất khác với những gì người quản gia nói.

    Đây đâu phải là muốn nói chuyện, chẳng qua anh chỉ thông báo cho cô mà thôi, hơn nữa giọng điệu độc đoán, không cho người khác phản bác, cũng không có quyền từ chối.
     
    Linh Chip, AmiLee, Anhhan22338 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng mười 2020
  9. Mod Đến từ thiên thần báo tử

    Bài viết:
    49
    Chương 8: Đã là vợ chồng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kiều Mạch Sanh chẳng biết tại sao, là có thể nghe được, giọng điệu của anh đang nói với cấp dưới về quyết định của anh. Hẳn là thói quen của anh quen với việc chỉ huy mọi người bằng giọng điệu này. Ngoài điều này ra, không có cảm giác nào khác. Vì vậy, anh quên rằng cô không phải là cấp dưới của anh, mà là vợ của anh.

    Kiều Mạch Sanh cũng không phản bác, nhìn anh đi lên lầu.

    Trong ba tháng qua, quản gia đã nhận Kiều Mạch Sanh là bà chủ của ngôi nhà này, ông cũng tôn kính cô là bà chủ. Cô và Giản Thâm Dương biết nhau hay không biết nhau, dưới tình huống nào hai người kết hôn, ông là người biết rõ ràng, có thể là lo lắng cô thương tâm, tận tình nói nói những điều tốt đẹp với chủ nhân của ông: "Mợ chủ, cậu chủ từ khi chào đời đã như vậy, luôn ngủ một mình, cho nên có thói quen ngủ một mình, cậu cũng không có ý khác, cô không nên hiểu lầm."

    Kiều Mạch Sanh nhìn quản gia gật đầu. Cô cũng không biết phước lành của Giản Thâm Dương đến từ đâu. Người quản gia giống như ba lại giống như mẹ anh vậy, vì anh bận tâm tất cả mọi chuyện, điển hình như hoàng đế không vội mà thái giám đã gấp rồi. Ờ trong mắt cô, cảm thấy ông đáng yêu lại hiền từ, cùng lần đầu tiên gặp mặt thái độ độc đoán, chênh lệch thật lớn.

    "Cháu còn phải chuẩn bị luận văn, cháu đi đình các đọc sách, ông bận rộn cứ đi không cần phải để ý đến cháu."

    Cô nói xong, quản gia liền gật đầu, ông vội vàng đi vào phòng bếp, tự mình phân phó chuẩn bị thức ăn chi tiết trong phòng bếp.

    Kiều Mạch Sanh cầm cuốn sách và đi xuống lầu đến sân cỏ đọc sách.

    Cô rất thích đọc sách, vô luận loại sách nào đi nữa, dù là loại sách nào, dù là sách chuyên môn chuyên ngành, cô có thể đọc và tra từ điển nếu không hiểu. Vì vậy, những cuốn sách trong thư viện trường đều được cô học đại học mấy năm qua đọc xong hết rồi.

    Hoàng hôn buông xuống, ánh nắng mờ nhạt nghiêng nghiêng chiếu xuống rất chói mắt, cô cau mày không chịu được nữa nên ngẩn người một lúc

    Đây là một vị trí tuyệt vời, không gian rất yên tĩnh và tĩnh lặng, có suối trong vắt chảy đá, có tiếng chim hót líu lo, nhỏ nhỏ trong vắt, có cảm giác yên tĩnh, thanh bình rửa sạch tâm hồn, phải nói là cô rất thích phong cảnh ở đây.

    Cô cong môi nhìn dãy núi phía xa, lúc này, phía sau truyền đến một giọng nói lãnh đạm: "Em rất biết hưởng thụ."

    Kiều Mạch Sanh sửng sốt, vội vàng đứng dậy, có chút ngượng ngùng cười cười "Em rất thích nơi này."

    Giản Thâm Dương hàn nhạt liếc cô một cái, sau đó liếc nhìn cuốn sách trên tay cô, không lên tiếng.

    Kiều Mạch Sanh nhìn bóng lưng hiên ngang của anh, đột nhiên cô nghĩ đến hai loại từ vựng khác nhau: Cô độc và độc đoán.

    Sự kết hợp rất lạ, nhưng cô vừa nghĩ ra.

    Cô cụp mi xuống, dừng lại và cố gắng nói thêm với anh: "Anh cả.."

    Khi nói ra hai chữ này, bản thân Kiều Mạch Sanh cũng sững sốt một chút, trong đầu nghĩ, chẳng lẽ ngày kết hôn gọi, đã nói thành quen?

    Tuy nhiên, cô cảm thấy việc gọi anh bằng tên đầy đủ là quá xa lạ, gọi tên lại quá thân thiết, gọi ông xã..

    Cô, cô không quen.

    Sau khi gọi, cô không lên tiếng, mà người trước mặt cũng không có một chút động tĩnh, Kiều Mạch Sanh không biết anh có nghe được mình gọi hay không.

    Ngay cả khi anh không nói, cô vẫn muốn chủ động nói chuyện với anh, hy vọng mối quan hệ sẽ khăng khít hơn, đã là vợ chồng, dù không thể yêu thương như ba mẹ cô thì ít nhất cũng đừng gặp nhau như người dưng.
     
    Linh Chip, AmiLee, Anhhan22336 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng mười 2020
  10. Mod Đến từ thiên thần báo tử

    Bài viết:
    49
    Chương 9: Quản gia, anh ấy là đang quan tâm tới cháu sao?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chỉ là cô còn chưa nói chuyện tiếp, quản gia đã quản gia đã vội vàng chạy tới, cô vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy ông từ khúc quanh đi ra. Rõ ràng biết cô ở chỗ này, đến tìm cô, tuy nhiên khi nhìn thấy cô và Giản Thâm Dương đều ở đây, ông ấy ngạc nhiên nhưng trong mắt thì tràn đầy niềm vui, cảm giác như con dâu vừa sinh em bé.

    Quản gia bởi vì quá mức vui vẻ, cười hiền lành, ông còn quên mất nói chuyện, Giản Thâm Dương liếc ông một cái, ông mới định thần lại cung kính cúi đầu nói: "Cậu chủ, mợ chủ, cơm tối chuẩn bị xong, xin hỏi bây giờ muốn đến đại sảnh dùng cơm chưa?"

    Giản Thâm Dương không nói mà xoay người bước vào nhà, Kiều Mạch Sanh nhìn theo bóng lưng của anh rồi đi theo.

    Lúc ngồi xuống, người giúp việc đã sắp xếp bộ đồ ăn và đũa đàng hoàng, và dọn món này đến món khác.

    Quản gia đích thân giám sát việc nấu nướng, một bàn ăn đã được dọn đầy, trông rất ngon.

    Bàn ăn là một bàn dài hình chữ nhật, nếu sắp xếp ghế hợp lý thì có thể ngồi được hơn hai mươi người. Vào lúc này, Giản Thâm Dương ngồi ở vị trí chính, cô ngồi ở bên tay phải anh.

    Cho dù nơi này chỉ có hai người bọn họ dùng cơm, nhưng anh vẫn thẳng lưng, không khí cảm giác bị áp bách. Thậm chí cô còn nghĩ rằng những chiếc ghế trống còn lại đã đầy người, và họ đang chào anh một cách kính trọng.

    Tư thế ăn của anh ất tao nhã, có thể dùng trực tiếp làm khuôn mẫu cho phép xã giao, anh vốn ã đẹp trai lại còn có tư thế tao nhã, Kiều Mạch Sanh ban đầu chỉ đánh giá, hưng sau vài lần liếc nhìn, rất khó để di chuyển tầm mắt.

    Đang dùng bữa động tác của Giản Thâm Dương ngừng một lát, liếc cô một cái, nhưng cô vẫn chưa động đũa.

    Khi nhìn chằm chằm vào anh như như một tác phẩm nghệ thuật, còn bị phát hiện, Kiều Mạch Sanh khuôn mặt nhỏ nhắn quẫn bách ngượng ngùng cười với anh, mới gắp thức ăn ăn cơm.

    Sau khi nhìn cô một cái, anh lập tức thu hồi tầm mắt, một lúc sau mới đặt bộ đồ ăn xuống, đứng dậy, tầm mắt rơi vào trên người cô, Kiều Mạch Sanh đối với tầm mắt của anh vô cùng nhạy cảm, sững sờ nhìn anh, "Có chuyện gì vậy?"

    Giản Thâm Dương lãnh đạm nhìn cô: "Không hợp khẩu vị cũng đừng ăn, kêu người làm lại cho."

    Nói xong anh rời đi.

    Kiều Mạch Sanh Nói sững sờ một lúc, khóe miệng từ từ nhếch lên, tâm tình vui vẻ. Trong chốc lát, cô nhìn quản gia cũng là sửng sốt, cắn đũa chớp mắt nói: "Quản gia, anh ấy là đang quan tâm cháu sao?"

    Quản gia vừa muốn trả lời, nhưng nhìn thấy động tác cắn đũa của cô, tận tình khuyên: "Mợ chủ, quy định trong nhà là không được cắn đũa. Thật bất lịch sự và thô lỗ, cậu chủ cũng không thích có người làm như vậy."

    Kiều Mạch Sanh siết chặc đũa, ánh mắt nhìn về hướng Giản Thâm Dương rời đi phải một lúc lâu sau, anh mới mỉm cười trở lại và không nói gì, ông ngược lại không ngại mệt mỏi.

    Sau khi ăn thêm vài miếng, cô cắn đũa nhận xét: "Những thức ăn này quá thanh đạm, bất quá mùi vị không tệ, anh ấy vẫn luôn ăn thanh đạm như vậy sao?"

    Quản gia nghe vậy, ngược lại là cười vui vẻ, ông tưởng cô quan tâm đến Giản Thâm Dương nên trả lời rất tích cực, không trách cứ chuyện cô cắn đũa nữa: "Những thức ăn này đều cậu chủ thích ăn. Cậu có khuynh hướng thích ăn chay, thức ăn thanh đạm, thức ăn cay nóng cậu chưa bao giờ động đũa."

    "Ồ" Kiều Mạch Sanh cau mày, điều này hoàn toàn trái ngược với thói quen ăn uống của cô, thật đáng tiếc.
     
    hoatudan18, Linh Chip, AmiLee7 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng mười 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...