Chương 40: Thân sơ
Người nhà họ Hoàng tạm thời an phận, người nhà họ Tôn cũng thức thời, Long nhị gia bị nhà họ Long cảnh cáo, tuy không thể buông tha cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, cũng không đến tìm phiền toái.
Chiến đội Thắng Lợi khôi phục tình trạng làm nhiệm vụ vài ngày thì nghỉ ngơi vài ngày.
Hiện tại việc quan trọng là tìm Tử Lan Hương Châu.
Từ ngày đó đi lên núi tìm kiếm không có kết quả thì bọn họ chưa từng đi qua dãy núi kia. Chiến đội Vinh Quang là vì đội phó Vương Toàn chết, người trong đội cần điều chỉnh lại cảm xúc nên ngừng làm nhiệm vụ, còn đội Thắng Lợi là vì bận rộn. Không ít lần hợp tác cùng đội khác tìm kiếm Tử Lan Hương Châu, nhưng đều không tìm được.
Hôm nay, chiến đội Thắng Lợi và chiến đội Vinh Quang lại kết bạn lên núi dò tìm.
Lại là phân công nhau hành động, thế nhưng lúc này không cần mượn zombie thực vật và thú zombie giết người, cho nên tìm kiếm rất tỉ mỉ, phần lớn là nhóm ba người hoặc người, lại vì rút kinh nghiệm từ việc có người chết lần trước, mỗi người đều mang một cái máy phát tín hiệu, gặp nguy hiểm hoặc là nhìn thấy Tử Lan Hương Châu sẽ gửi tín hiệu.
Tống Hạo, Viên Thanh Thanh, Hoàng Lam một nhóm, Đường Thanh Vinh, Lý Mân, Trương Nhã Lệ, Tằng Thành một nhóm.
Trương Nhã Lệ có ý kiến: "Ba người đều là dị năng giả, tôi... tôi không có dị năng có tính công kích, Tằng Thành là dị năng Không Gian, bây giờ còn không có tính công kích, phân bố sức chiến đấu như vậy không công bằng."
"Cái gì mà công bằng hay không công bằng, cô lại ồn ào cái gì?" Đường Thanh Vinh mất kiên nhẫn nói, trải qua chuyện người nhà họ Hoàng, Đường Thanh Vinh không còn kiên nhẫn với Trương Nhã Lệ nữa. Vốn nghĩ cô ta chẳng là gì, giờ phút này nghe xong lời này, lại không kiên nhẫn, nói chuyện cũng không nể mặt.
Tuy rằng Đường Thanh Vinh cũng không muốn Hoàng Lam cùng đội với Tống Hạo, nhưng Đường Thanh Vinh biết Tống Hạo muốn âm thầm huấn luyện dị năng Lôi hệ, hơn nữa anh ta cũng thấy sắp xếp như vậy rất hợp lý, hai người có dị năng Không Gian mỗi đội một người, Trương Nhã Lệ không lực công kích, nhưng hiểu tiếng động vật, sức chiến đấu của hai đội ngang hàng.
"Tôi không náo loạn, vốn dĩ không công bằng." Trương Nhã Lệ ấm ức nói.
Viên Thanh Thanh nhìn cô ta một cái: "Vậy cậu muốn thế nào?"
"Thay đổi người, Hoàng Lam và Tằng Thành đổi một chút, cô ấy là dị năng Băng hệ, vừa vặn có thể bù sức chiến đấu của đội chúng tôi." Đổi chỗ của hai người có dị năng Không Gian rất tốt, Trương Nhã Lệ cảm thấy rất hợp lý.
Viên Thanh Thanh nói một câu "Không được" rồi lên núi cùng với Tống Hạo và Hoàng Lam.
Đương nhiên Trương Nhã Lệ không thể mạo hiểm tính mạng đuổi theo, tức giận đến nỗi đứng tại chỗ dậm chân vài cái.
Đường Thanh Vinh lạnh lùng nhìn cô ta: "Đừng gây sự nữa, chuyện cô gây ra còn chưa đủ nhiều sao?" Tuy rằng anh ta cũng rất muốn đổi, nhưng Tống Hạo cần huấn luyện Lôi hệ, bây giờ Tằng Thành còn chưa biết Tống Hạo có Lôi hệ, anh ta nên lấy đại cục làm trọng.
"Đúng vậy, nếu không tại cậu thì sao người nhà họ Hoàng có thể đến biệt thự của chúng ta gây ồn ào? Mất hết mặt mũi, Nhã Lệ cậu còn không chịu an phận sao?" Lý Mân nhíu mày nói.
"Tớ... tớ..." Đây là chuyện khiến Trương Nhã Lệ câm nín, chỉ nói "tớ" và nói không ra lời.
Lý Mân kéo tay cô ta đi lên núi: "Được rồi, tớ sẽ cố hết sức bảo vệ cậu, lo lắng cái gì!"
Bên kia đã đi xa, Tống Hạo luôn huấn luyện sử dụng dị năng Lôi hệ. Bởi vì không muốn làm cho người ta phát hiện, cho nên ngoài Viên Thanh Thanh, Đường Thanh Vinh và Hoàng Lam ra, anh chưa từng sử dụng ở trước mặt bất luận kẻ nào, cho nên dù đã thức tỉnh Lôi hệ một thời gian nhưng vẫn chưa đến cấp một, dị năng Thổ hệ của anh đã đến cấp ba rồi. Cũng may đã biết cách thăng cấp dị năng một cách nhanh nhất từ Thổ hệ, nên sử dụng trong thực tiễn không quá khó.
Viên Thanh Thanh và Hoàng Lam cũng không nhàn rỗi, Viên Thanh Thanh gia tăng sử dụng Kim hệ. Càng đi sâu vào núi càng cảm thấy lực bất tòng tâm, zombie cũng thăng cấp, nếu cô trì trệ không tiến lên, sớm hay muộn cũng sẽ bị đào thải, thời gian rất gấp gáp.
Hoàng Lam không chỉ huấn luyện dị năng mà còn sưu tập dược thảo quý hiếm trên núi. Trước kia cô dạy trung y, rất quen thuộc với dược thảo, nay tận thế vừa tới không lâu, dị năng Mộc hệ không cao, còn chưa đạt được năng lực chữa bệnh, đội ngũ của họ cũng không có dị năng Trị Liệu, lỡ như bị thương vẫn cần đến thảo dược.
"Hoàng Lam, cậu biết dùng thảo dược hả?" Viên Thanh Thanh kinh ngạc.
Hoàng Lam gật đầu: "Trước kia nhàm chán nên có đọc mấy bản sách thuốc, biết một số thảo dược cơ bản, ví như trị phát sốt cảm mạo hoặc vết thương hở."
Viên Thanh Thanh gật đầu, tuy có chút kinh ngạc nhưng lại không hoài nghi. Dù sao trước tận thế Hoàng Lam không hợp nhóm, đa số thời gian cô ấy không biết Hoàng Lam đang làm cái gì.
Tống Hạo nhìn vài lần không nói cái gì, tiếp tục huấn luyện dị năng.
Một ngày qua đi, tuy rằng vẫn là không có tìm được Tử Lan Hương Châu, nhưng dị năng mỗi người đều có tiến bộ.
Kỳ thật Viên Thanh Thanh định chế tạo cơ hội cho Tống Hạo và Hoàng Lam ở trên núi, nhưng zombie thực vật và thú zombie trải rộng, sinh tử khó lường, làm vậy khác nào tìm đường chết, cho nên nghĩ kỹ rồi cũng không dám tùy hứng.
Trên đường quay về, Lục Viện lấy cớ bàn chuyện quan trọng mà ngồi một xe với Tống Hạo, Đường Thanh Vinh nhân cơ hội ngồi ở ghế phụ trên xe Hoàng Lam. Thấy chỉ có một Viên Thanh Thanh cùng xe, liền tìm cớ nói với Hoàng Lam: "Hạo ca luyện dị năng thế nào rồi?"
"Khá tốt."
"Đúng vậy, anh ấy đã có kinh nghiệm, lúc này sẽ khống chế tốt hơn so với lần đầu tiên khá nhiều. Song hệ dị năng, tôi nhìn mà có chút đố kị."
"Ồ."
"Lại nói nhiệm vụ Tử Lan Hương Châu kia treo thưởng nhiều lắm, đừng nói nhiệm vụ khó khăn, chúng ta cứ tìm như vậy thì cái bóng cũng không thấy được. Nếu một tháng không hoàn thành, đội chúng ta sẽ không bỏ nhiệm vụ này được."
Hoàng Lam gật đầu: "Vậy tranh thủ hoàn thành đi."
"Em chắc chắn chắn sao?"
Hoàng Lam lắc đầu.
"Hả? Em đều nói không nắm chắc, xem ra nhiệm vụ này quá khó. May mắn không có gì bất ngờ xảy ra, một tháng sau chúng ta sẽ rời đi, nếu không thắng danh tiếng của chiến đội Thắng Lợi sẽ bị hủy. Em nói đúng không Hoàng Lam?"
"Ừ."
Mặc kệ thế nào, danh tiếng đội ngũ chúng ta là chuyện nhỏ, sinh tồn của nhân loại mới là chuyện lớn, cho dù chúng ta không thấy Tử Lan Hương Châu, người khác có thể tìm được cũng tốt."
"Ừ."
...
"Hoàng Lam, hôm nay em nói ít thế, có chuyện gì à?" Đường Thanh Vinh rốt cục hỏi ra miệng.
Hoàng Lam cười nhẹ: "Không có gì."
"Thân thể không thoải mái? Bị cảm lạnh? Hay là bị người nhà họ Tôn làm tức giận? Hầy, những người đó không có ý tốt, đừng nói em, tôi cũng cảm thấy phiền. Nếu em không nhịn nổi nữa, tôi đi dạy bọn họ giúp em."
Hoàng Lam lắc đầu nói: "Cám ơn anh, nhưng không cần."
"Vì sao? Hoàng Lam..."
Đường Thanh Vinh tiếp tục nói, Viên Thanh Thanh ngồi ghế sau cuối cùng cũng nói thẳng: "Thanh Vinh, hôm nay anh nói nhiều quá! Tìm suốt một ngày, anh không phiền hả?"
"Không phiền!" Đường Thanh Vinh nói, sau đó giật mình nhìn về phía Hoàng Lam: "Thì ra là Hoàng Lam mệt mỏi! Thật sự là ngượng ngùng, vậy mà tôi không có chú ý. Tôi không nói nữa."
Đột nhiên ô tô chấn động, cơ thể Đường Thanh Vinh lung lay một chút, lúc ổn định thì Đường Thanh Vinh đột nhiên nghĩ tới cái gì, cười nói: "Hoàng Lam, tôi không mệt, hay là để tôi lái xe, em nghỉ ngơi nhé?"
"Không cần."
"Vậy..."
"Được rồi Đường Thanh Vinh, anh có phiền hay không, Hoàng Lam nói không cần rồi, thay đổi người còn phải dừng xe, hiện tại chúng ta ở trên đường núi, ai biết có thú zombie xuất hiện không, có thể nửa đường dừng xe thay đổi người hả? Lại nói, anh lái xe ổn như Hoàng Lam sao?" Viên Thanh Thanh nói thẳng, giọng điệu có chút không tốt.
Đường Thanh Vinh khẽ nhíu mày, liếc nhìn Viên Thanh Thanh một cái, tựa hồ suy nghĩ cái gì, sau đó nhanh chóng che giấu sự xấu hổ, cười với Hoàng Lam: "Là tôi nghĩ không vẹn toàn."
Hoàng Lam nói: "Mặc kệ thế nào, cám ơn ý tốt của anh."
Đường Thanh Vinh cười.
Lúc ban đêm, Đường Thanh Vinh tìm Viên Thanh Thanh, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Có vẻ cô khó chịu với việc tôi theo đuổi cô ấy, là vì Hạo ca cũng thích cô ấy nên cô không cho tôi cạnh tranh với Hạo ca sao?"
Tối nay Đường Thanh Vinh không cà lơ phất phơ như bình thường, sắc mặt của anh ta khá đứng đắn, mang theo vài phần nghiêm túc, lời nói có vẻ không thèm để ý, nhưng làm cho người ta không dám bỏ qua. Ngoài ý muốn làm cho Viên Thanh Thanh cảm thấy áp lực.
Viên Thanh Thanh không phủ nhận: "Người có thân cận có xa lạ, thực xin lỗi."
"Thanh Thanh, không nhìn ra cô lại đối xử tốt với Hạo ca như vậy, tôi cũng có chút đố kỵ anh ấy. Nhưng Thanh Thanh này, cô không biết là cô rất quá đáng sao? Dựa vào cái gì mà bắt tôi phải buông tha cho tình yêu của tôi vì Hạo ca?"
Đường Thanh Vinh thưởng thức Tống Hạo, khâm phục Tống Hạo, nguyện ý đi theo anh, kết bạn với anh, nhưng cũng có giới hạn. Anh ta sẽ không buông tay tình yêu của mình vì Tống Hạo.
Thích một người không có gì sai, cô gái kia còn độc thân, anh ta có theo đuổi cô cũng không sai.
Cạnh tranh công bằng, Tống Hạo thích thì có thể cạnh tranh với anh ta.
Tống Hạo cố hết sức tránh mặt Hoàng Lam, là do anh lựa chọn rời khỏi, như vậy Đường Thanh Vinh theo đuổi Hoàng Lam càng không sai.
Cho nên thái độ của Viên Thanh Thanh làm anh ta rất khó chịu, nhưng quen biết nhiều năm, Đường Thanh Vinh cố nén cảm xúc muốn đánh cô ấy mà tìm cô ấy nói chuyện, hi vọng cô ấy đừng ngăn cản nữa.
Sự thật chứng minh, hành động lần này của Đường Thanh Vinh rất hiệu quả.
Viên Thanh Thanh nghe xong, đột nhiên nghĩ lại hành vi gần đây của mình thật sự quá đáng, dù là vì Tống Hạo, cô ấy cũng không thể bóp chết tình yêu của Đường Thanh Vinh được. Huống hồ chuyện này không miễn cưỡng được, nếu Hoàng Lam không có tình cảm với Tống Hạo, cô ấy có ngăn cản mười Đường Thanh Vinh cũng vô dụng.
"Xin lỗi, anh yên tâm, sau này sẽ không vậy nữa."
"Hi vọng cô nhớ kỹ lời mình nói."
Đường Thanh Vinh nhìn cô ấy một cái định rời khỏi thì bị Viên Thanh Thanh gọi lại, cho rằng Viên Thanh Thanh đổi ý, trong lòng không kiên nhẫn, không ngờ lại nghe cô ấy nói: "Tôi ngăn cản anh theo đuổi cô ấy còn có một nguyên nhân... Hoàng Lam không thích anh, anh không thể tiếp cận cô ấy đâu."
"Thì tính sao, tôi sẽ nỗ lực làm cô ấy thích tôi, không cần cô lo lắng."
Viên Thanh Thanh lắc đầu: "Anh không hiểu ý tôi, tôi biết anh muốn tranh thủ, có lẽ sẽ hữu dụng với các cô gái bình thường, nhưng Hoàng Lam thì khác, nếu cô ấy không thích, anh càng tới gần cô ấy sẽ càng chủ động rời xa anh."
Đường Thanh Vinh hơi nhíu mày.
"Anh không phát hiện sao? Hạo ca ca từng âm thầm tới gần cô ấy, nhưng có thành công chưa?"
Hiện tại, Hoàng Lam và Tống Hạo đều tránh mặt đối phương theo bản năng, ít nhất là bên ngoài như thế.
Đường Thanh Vinh biết Tống Hạo thích Hoàng Lam, nhưng anh ta cũng biết Hoàng Lam luôn tránh mặt Tống Hạo, có lẽ là sau chuyện tỏ tình ở trường học, cô đã hết hy vọng với Tống Hạo. Đường Thanh Vinh thầm may mắn là mặc kệ Tống Hạo làm như thế nào, Hoàng Lam cũng không thay đổi sắc mặt. Sau này không biết xảy ra chuyện gì, Tống Hạo cũng chủ động tránh Hoàng Lam. Nếu vì không thích nên không muốn anh tới gần, như vậy Tống Hạo chủ động tránh mặt cũng dễ hiểu, nhưng lời nói từ miệng Viên Thanh Thanh, anh ta có thể tin tưởng sao?
Đường Thanh Vinh nửa tin nửa ngờ trở về phòng, ngoài ý muốn mất ngủ.
Chiến đội Thắng Lợi khôi phục tình trạng làm nhiệm vụ vài ngày thì nghỉ ngơi vài ngày.
Hiện tại việc quan trọng là tìm Tử Lan Hương Châu.
Từ ngày đó đi lên núi tìm kiếm không có kết quả thì bọn họ chưa từng đi qua dãy núi kia. Chiến đội Vinh Quang là vì đội phó Vương Toàn chết, người trong đội cần điều chỉnh lại cảm xúc nên ngừng làm nhiệm vụ, còn đội Thắng Lợi là vì bận rộn. Không ít lần hợp tác cùng đội khác tìm kiếm Tử Lan Hương Châu, nhưng đều không tìm được.
Hôm nay, chiến đội Thắng Lợi và chiến đội Vinh Quang lại kết bạn lên núi dò tìm.
Lại là phân công nhau hành động, thế nhưng lúc này không cần mượn zombie thực vật và thú zombie giết người, cho nên tìm kiếm rất tỉ mỉ, phần lớn là nhóm ba người hoặc người, lại vì rút kinh nghiệm từ việc có người chết lần trước, mỗi người đều mang một cái máy phát tín hiệu, gặp nguy hiểm hoặc là nhìn thấy Tử Lan Hương Châu sẽ gửi tín hiệu.
Tống Hạo, Viên Thanh Thanh, Hoàng Lam một nhóm, Đường Thanh Vinh, Lý Mân, Trương Nhã Lệ, Tằng Thành một nhóm.
Trương Nhã Lệ có ý kiến: "Ba người đều là dị năng giả, tôi... tôi không có dị năng có tính công kích, Tằng Thành là dị năng Không Gian, bây giờ còn không có tính công kích, phân bố sức chiến đấu như vậy không công bằng."
"Cái gì mà công bằng hay không công bằng, cô lại ồn ào cái gì?" Đường Thanh Vinh mất kiên nhẫn nói, trải qua chuyện người nhà họ Hoàng, Đường Thanh Vinh không còn kiên nhẫn với Trương Nhã Lệ nữa. Vốn nghĩ cô ta chẳng là gì, giờ phút này nghe xong lời này, lại không kiên nhẫn, nói chuyện cũng không nể mặt.
Tuy rằng Đường Thanh Vinh cũng không muốn Hoàng Lam cùng đội với Tống Hạo, nhưng Đường Thanh Vinh biết Tống Hạo muốn âm thầm huấn luyện dị năng Lôi hệ, hơn nữa anh ta cũng thấy sắp xếp như vậy rất hợp lý, hai người có dị năng Không Gian mỗi đội một người, Trương Nhã Lệ không lực công kích, nhưng hiểu tiếng động vật, sức chiến đấu của hai đội ngang hàng.
"Tôi không náo loạn, vốn dĩ không công bằng." Trương Nhã Lệ ấm ức nói.
Viên Thanh Thanh nhìn cô ta một cái: "Vậy cậu muốn thế nào?"
"Thay đổi người, Hoàng Lam và Tằng Thành đổi một chút, cô ấy là dị năng Băng hệ, vừa vặn có thể bù sức chiến đấu của đội chúng tôi." Đổi chỗ của hai người có dị năng Không Gian rất tốt, Trương Nhã Lệ cảm thấy rất hợp lý.
Viên Thanh Thanh nói một câu "Không được" rồi lên núi cùng với Tống Hạo và Hoàng Lam.
Đương nhiên Trương Nhã Lệ không thể mạo hiểm tính mạng đuổi theo, tức giận đến nỗi đứng tại chỗ dậm chân vài cái.
Đường Thanh Vinh lạnh lùng nhìn cô ta: "Đừng gây sự nữa, chuyện cô gây ra còn chưa đủ nhiều sao?" Tuy rằng anh ta cũng rất muốn đổi, nhưng Tống Hạo cần huấn luyện Lôi hệ, bây giờ Tằng Thành còn chưa biết Tống Hạo có Lôi hệ, anh ta nên lấy đại cục làm trọng.
"Đúng vậy, nếu không tại cậu thì sao người nhà họ Hoàng có thể đến biệt thự của chúng ta gây ồn ào? Mất hết mặt mũi, Nhã Lệ cậu còn không chịu an phận sao?" Lý Mân nhíu mày nói.
"Tớ... tớ..." Đây là chuyện khiến Trương Nhã Lệ câm nín, chỉ nói "tớ" và nói không ra lời.
Lý Mân kéo tay cô ta đi lên núi: "Được rồi, tớ sẽ cố hết sức bảo vệ cậu, lo lắng cái gì!"
Bên kia đã đi xa, Tống Hạo luôn huấn luyện sử dụng dị năng Lôi hệ. Bởi vì không muốn làm cho người ta phát hiện, cho nên ngoài Viên Thanh Thanh, Đường Thanh Vinh và Hoàng Lam ra, anh chưa từng sử dụng ở trước mặt bất luận kẻ nào, cho nên dù đã thức tỉnh Lôi hệ một thời gian nhưng vẫn chưa đến cấp một, dị năng Thổ hệ của anh đã đến cấp ba rồi. Cũng may đã biết cách thăng cấp dị năng một cách nhanh nhất từ Thổ hệ, nên sử dụng trong thực tiễn không quá khó.
Viên Thanh Thanh và Hoàng Lam cũng không nhàn rỗi, Viên Thanh Thanh gia tăng sử dụng Kim hệ. Càng đi sâu vào núi càng cảm thấy lực bất tòng tâm, zombie cũng thăng cấp, nếu cô trì trệ không tiến lên, sớm hay muộn cũng sẽ bị đào thải, thời gian rất gấp gáp.
Hoàng Lam không chỉ huấn luyện dị năng mà còn sưu tập dược thảo quý hiếm trên núi. Trước kia cô dạy trung y, rất quen thuộc với dược thảo, nay tận thế vừa tới không lâu, dị năng Mộc hệ không cao, còn chưa đạt được năng lực chữa bệnh, đội ngũ của họ cũng không có dị năng Trị Liệu, lỡ như bị thương vẫn cần đến thảo dược.
"Hoàng Lam, cậu biết dùng thảo dược hả?" Viên Thanh Thanh kinh ngạc.
Hoàng Lam gật đầu: "Trước kia nhàm chán nên có đọc mấy bản sách thuốc, biết một số thảo dược cơ bản, ví như trị phát sốt cảm mạo hoặc vết thương hở."
Viên Thanh Thanh gật đầu, tuy có chút kinh ngạc nhưng lại không hoài nghi. Dù sao trước tận thế Hoàng Lam không hợp nhóm, đa số thời gian cô ấy không biết Hoàng Lam đang làm cái gì.
Tống Hạo nhìn vài lần không nói cái gì, tiếp tục huấn luyện dị năng.
Một ngày qua đi, tuy rằng vẫn là không có tìm được Tử Lan Hương Châu, nhưng dị năng mỗi người đều có tiến bộ.
Kỳ thật Viên Thanh Thanh định chế tạo cơ hội cho Tống Hạo và Hoàng Lam ở trên núi, nhưng zombie thực vật và thú zombie trải rộng, sinh tử khó lường, làm vậy khác nào tìm đường chết, cho nên nghĩ kỹ rồi cũng không dám tùy hứng.
Trên đường quay về, Lục Viện lấy cớ bàn chuyện quan trọng mà ngồi một xe với Tống Hạo, Đường Thanh Vinh nhân cơ hội ngồi ở ghế phụ trên xe Hoàng Lam. Thấy chỉ có một Viên Thanh Thanh cùng xe, liền tìm cớ nói với Hoàng Lam: "Hạo ca luyện dị năng thế nào rồi?"
"Khá tốt."
"Đúng vậy, anh ấy đã có kinh nghiệm, lúc này sẽ khống chế tốt hơn so với lần đầu tiên khá nhiều. Song hệ dị năng, tôi nhìn mà có chút đố kị."
"Ồ."
"Lại nói nhiệm vụ Tử Lan Hương Châu kia treo thưởng nhiều lắm, đừng nói nhiệm vụ khó khăn, chúng ta cứ tìm như vậy thì cái bóng cũng không thấy được. Nếu một tháng không hoàn thành, đội chúng ta sẽ không bỏ nhiệm vụ này được."
Hoàng Lam gật đầu: "Vậy tranh thủ hoàn thành đi."
"Em chắc chắn chắn sao?"
Hoàng Lam lắc đầu.
"Hả? Em đều nói không nắm chắc, xem ra nhiệm vụ này quá khó. May mắn không có gì bất ngờ xảy ra, một tháng sau chúng ta sẽ rời đi, nếu không thắng danh tiếng của chiến đội Thắng Lợi sẽ bị hủy. Em nói đúng không Hoàng Lam?"
"Ừ."
Mặc kệ thế nào, danh tiếng đội ngũ chúng ta là chuyện nhỏ, sinh tồn của nhân loại mới là chuyện lớn, cho dù chúng ta không thấy Tử Lan Hương Châu, người khác có thể tìm được cũng tốt."
"Ừ."
...
"Hoàng Lam, hôm nay em nói ít thế, có chuyện gì à?" Đường Thanh Vinh rốt cục hỏi ra miệng.
Hoàng Lam cười nhẹ: "Không có gì."
"Thân thể không thoải mái? Bị cảm lạnh? Hay là bị người nhà họ Tôn làm tức giận? Hầy, những người đó không có ý tốt, đừng nói em, tôi cũng cảm thấy phiền. Nếu em không nhịn nổi nữa, tôi đi dạy bọn họ giúp em."
Hoàng Lam lắc đầu nói: "Cám ơn anh, nhưng không cần."
"Vì sao? Hoàng Lam..."
Đường Thanh Vinh tiếp tục nói, Viên Thanh Thanh ngồi ghế sau cuối cùng cũng nói thẳng: "Thanh Vinh, hôm nay anh nói nhiều quá! Tìm suốt một ngày, anh không phiền hả?"
"Không phiền!" Đường Thanh Vinh nói, sau đó giật mình nhìn về phía Hoàng Lam: "Thì ra là Hoàng Lam mệt mỏi! Thật sự là ngượng ngùng, vậy mà tôi không có chú ý. Tôi không nói nữa."
Đột nhiên ô tô chấn động, cơ thể Đường Thanh Vinh lung lay một chút, lúc ổn định thì Đường Thanh Vinh đột nhiên nghĩ tới cái gì, cười nói: "Hoàng Lam, tôi không mệt, hay là để tôi lái xe, em nghỉ ngơi nhé?"
"Không cần."
"Vậy..."
"Được rồi Đường Thanh Vinh, anh có phiền hay không, Hoàng Lam nói không cần rồi, thay đổi người còn phải dừng xe, hiện tại chúng ta ở trên đường núi, ai biết có thú zombie xuất hiện không, có thể nửa đường dừng xe thay đổi người hả? Lại nói, anh lái xe ổn như Hoàng Lam sao?" Viên Thanh Thanh nói thẳng, giọng điệu có chút không tốt.
Đường Thanh Vinh khẽ nhíu mày, liếc nhìn Viên Thanh Thanh một cái, tựa hồ suy nghĩ cái gì, sau đó nhanh chóng che giấu sự xấu hổ, cười với Hoàng Lam: "Là tôi nghĩ không vẹn toàn."
Hoàng Lam nói: "Mặc kệ thế nào, cám ơn ý tốt của anh."
Đường Thanh Vinh cười.
Lúc ban đêm, Đường Thanh Vinh tìm Viên Thanh Thanh, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Có vẻ cô khó chịu với việc tôi theo đuổi cô ấy, là vì Hạo ca cũng thích cô ấy nên cô không cho tôi cạnh tranh với Hạo ca sao?"
Tối nay Đường Thanh Vinh không cà lơ phất phơ như bình thường, sắc mặt của anh ta khá đứng đắn, mang theo vài phần nghiêm túc, lời nói có vẻ không thèm để ý, nhưng làm cho người ta không dám bỏ qua. Ngoài ý muốn làm cho Viên Thanh Thanh cảm thấy áp lực.
Viên Thanh Thanh không phủ nhận: "Người có thân cận có xa lạ, thực xin lỗi."
"Thanh Thanh, không nhìn ra cô lại đối xử tốt với Hạo ca như vậy, tôi cũng có chút đố kỵ anh ấy. Nhưng Thanh Thanh này, cô không biết là cô rất quá đáng sao? Dựa vào cái gì mà bắt tôi phải buông tha cho tình yêu của tôi vì Hạo ca?"
Đường Thanh Vinh thưởng thức Tống Hạo, khâm phục Tống Hạo, nguyện ý đi theo anh, kết bạn với anh, nhưng cũng có giới hạn. Anh ta sẽ không buông tay tình yêu của mình vì Tống Hạo.
Thích một người không có gì sai, cô gái kia còn độc thân, anh ta có theo đuổi cô cũng không sai.
Cạnh tranh công bằng, Tống Hạo thích thì có thể cạnh tranh với anh ta.
Tống Hạo cố hết sức tránh mặt Hoàng Lam, là do anh lựa chọn rời khỏi, như vậy Đường Thanh Vinh theo đuổi Hoàng Lam càng không sai.
Cho nên thái độ của Viên Thanh Thanh làm anh ta rất khó chịu, nhưng quen biết nhiều năm, Đường Thanh Vinh cố nén cảm xúc muốn đánh cô ấy mà tìm cô ấy nói chuyện, hi vọng cô ấy đừng ngăn cản nữa.
Sự thật chứng minh, hành động lần này của Đường Thanh Vinh rất hiệu quả.
Viên Thanh Thanh nghe xong, đột nhiên nghĩ lại hành vi gần đây của mình thật sự quá đáng, dù là vì Tống Hạo, cô ấy cũng không thể bóp chết tình yêu của Đường Thanh Vinh được. Huống hồ chuyện này không miễn cưỡng được, nếu Hoàng Lam không có tình cảm với Tống Hạo, cô ấy có ngăn cản mười Đường Thanh Vinh cũng vô dụng.
"Xin lỗi, anh yên tâm, sau này sẽ không vậy nữa."
"Hi vọng cô nhớ kỹ lời mình nói."
Đường Thanh Vinh nhìn cô ấy một cái định rời khỏi thì bị Viên Thanh Thanh gọi lại, cho rằng Viên Thanh Thanh đổi ý, trong lòng không kiên nhẫn, không ngờ lại nghe cô ấy nói: "Tôi ngăn cản anh theo đuổi cô ấy còn có một nguyên nhân... Hoàng Lam không thích anh, anh không thể tiếp cận cô ấy đâu."
"Thì tính sao, tôi sẽ nỗ lực làm cô ấy thích tôi, không cần cô lo lắng."
Viên Thanh Thanh lắc đầu: "Anh không hiểu ý tôi, tôi biết anh muốn tranh thủ, có lẽ sẽ hữu dụng với các cô gái bình thường, nhưng Hoàng Lam thì khác, nếu cô ấy không thích, anh càng tới gần cô ấy sẽ càng chủ động rời xa anh."
Đường Thanh Vinh hơi nhíu mày.
"Anh không phát hiện sao? Hạo ca ca từng âm thầm tới gần cô ấy, nhưng có thành công chưa?"
Hiện tại, Hoàng Lam và Tống Hạo đều tránh mặt đối phương theo bản năng, ít nhất là bên ngoài như thế.
Đường Thanh Vinh biết Tống Hạo thích Hoàng Lam, nhưng anh ta cũng biết Hoàng Lam luôn tránh mặt Tống Hạo, có lẽ là sau chuyện tỏ tình ở trường học, cô đã hết hy vọng với Tống Hạo. Đường Thanh Vinh thầm may mắn là mặc kệ Tống Hạo làm như thế nào, Hoàng Lam cũng không thay đổi sắc mặt. Sau này không biết xảy ra chuyện gì, Tống Hạo cũng chủ động tránh Hoàng Lam. Nếu vì không thích nên không muốn anh tới gần, như vậy Tống Hạo chủ động tránh mặt cũng dễ hiểu, nhưng lời nói từ miệng Viên Thanh Thanh, anh ta có thể tin tưởng sao?
Đường Thanh Vinh nửa tin nửa ngờ trở về phòng, ngoài ý muốn mất ngủ.
Chỉnh sửa cuối: