Chương 20
Nguyên Viên Viên tự cho rằng khả năng chịu đựng áp lực của cô tương đối mạnh, nếu không cuộc sống không thể có khoảng cách lớn như vậy, hiện tại cô còn có thể cố gắng hết sức để cho mình sống thư thái.
Tuy cô ném điện thoại di động đi, nhưng không thể vứt nó ở đó mãi được, cô đi ăn cơm, sau đó tắm rửa, trở về lại ngủ một giấc, chạng vạng tối mới bò dậy, thở dài, nhặt điện thoại di động dưới đất lên, đọc truyện tranh một cách nghiêm túc.
Cô đọc lại truyện tranh từ đầu, xem tất cả các tình tiết phía trên truyện tranh để giải tỏa đầu óc.
Truyện tranh được miêu tả dưới góc nhìn của nhân vật chính, đúng như dự đoán của Nguyên Viên Viên, nhân vật chính này để vào được quán rượu, thậm chí còn nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời về một nữ chủ nhân.
Như đã đề cập trước đó, nhân vật chính này có một khả năng cứu mạng, đó là hoàn toàn có thể che giấu mùi trừ yêu sư (đạo sĩ) trên người, đổi thành mùi của người bình thường, thậm chí là mùi yêu khí.
Hiện tại xem ra nhân vật chính không chỉ có hai kĩ năng này, mà kĩ năng cải trang của anh ta cũng tốt, nếu không thì tại sao ở Loạn thành lâu như vậy lại không bị phát hiện..
Nguyên Viên Viên suy nghĩ một chút tự nhiên cả người toát mồ hôi lạnh, cô nghĩ thầm người thông minh xem ra còn nhiều, không chỉ cô là người duy nhất biết việc đổi giới tính là chuyện khó có thể phát hiện.
Nhân vật chính biến hình thành một cô gái ngực to dễ thương, ẩn nấp khoảng một tuần lễ, mới thành công bị đưa lên bàn ăn, khi bị đưa lên bàn ăn, nhân vật chính liếc nhìn con yêu quái muốn ăn thịt mình, cho nên gương mặt của con yêu quái nhà giàu đó lại xuất hiện một lần nữa trong truyện tranh.
Lần này Nguyên Viên Viên nhìn tình cảnh trong truyện tranh, lại giúp cô hồi tưởng lại cảnh trong phòng lúc đó, cảnh tượng trong phòng quả thực giống như cô suy đoán.
Phải nói tên yêu quái áo trắng đó không hổ là ở đại gia tộc trong truyền thuyết, cho dù là tình cảnh như vậy, phong thái của hắn nhìn vẫn rất nhẹ nhàng, nếu như không phải nhân vật chính đã bày ở trên bàn, Nguyên Viên Viên cũng sẽ không tin người con trai trước mặt thực sự là một yêu quái.
Ngay cả những nơi ăn thịt người, Kỉ Thu cũng vẽ rất chân thực, hơn nữa chỉ sử dụng phương pháp dòng chảy ý thức, cảnh vật vẽ rất đẹp, khắp nơi đều là màu đỏ, màu tím nhạt cùng màu xanh da trời, vô số vòng tròn đồng tâm trải rộng ở bốn phía, nhìn giống như một hồ nước sạch sẽ, nhưng dường như lại giống một bộ trang phục lộng lẫy chứa nhiều vết bẩn.
Tứ phía là những khuôn mặt tràn đầy tà khí, như thể đang đeo mặt nạ của quỷ la sát* để cho người khác không nhìn thấy rõ đằng sau ẩn chứa điều gì, chỉ có người mặc đồ trắng, ngồi ở chỗ đó là nổi bật nhất.
*quỷ la sát: Tên các linh hồn ma quỷ trong Phật giáo, ám chỉ những linh hồn ma quỷ ăn thịt người.
Nhân vật chính đang nhìn lên từ một góc nhìn, từ góc độ của anh ta, chỉ có thể nhìn được nửa khuôn mặt của tên yêu quái áo trắng, nửa khuôn mặt ấy ở góc độ này lại tự nhiên mang theo một chút tà khí.
Xung quanh đều là những bức tranh nghệ thuật, đâu đâu cũng có những khung cảnh đẹp như mơ, nhưng mà, ngay khi không khí đến đỉnh điểm thì cánh cửa của căn phòng này đột nhiên được mở ra.
* * *Trên màn hình hiện lên một khuôn mặt có vẻ hơi mất trật tự, trên gương mặt đó có rất nhiều hình vẽ kì quái, nếu xét về mặt nghệ thuật, có lẽ trong phòng không có bất kì một thứ gì có thể so sánh với gương mặt "Nghệ thuật" này.
Nguyên Viên Viên thảm hại không nỡ nhìn che kín mặt, khuôn mặt này đặt ở thế giới thật cũng đủ chế nhạo, bây giờ lại bị đặt trên mặt bằng thế giới giả tưởng.. Ban đầu cô tùy tiện vẽ ra những hoa văn kia thực sự là rất buồn cười.
Có một loại cảm giác cố ý vẽ chọc cười, giống như khuôn mặt của một con ma nơ canh.
Tuy nhiên nhìn kĩ lại một chút, thật ra ở trên màn hình, rất dễ dàng có thể nhận ra người này là cô, thế giới giả tưởng và thế giới thật là khác nhau, lúc đầu những người bảo vệ kia không nhận ra cô, sự thật chính là bởi vì thế giả tưởng và thế giới thật có ngăn cách.
Nhân vật chính nằm ở trên bàn ăn, nghe được tiếng vang, quay đầu, nhìn về phía cửa một cái, sau đó đột nhiên sửng sốt một chút.
Trong đầu anh ta nghĩ, tên này.. tại sao lại chạy đến đây?
Là được mời tới?
Nhưng mà một giây kế tiếp, anh ta rốt cuộc cũng hiểu tại sao tên này lại chạy đến đây.
Chỉ thấy tên này bỗng nhiên lao tới, vừa lao đến thì kéo nhân vật chính lên với vẻ mặt ngơ ngác.
Lần này, nhân vật chính sững sờ một chút, còn không kịp hét hay kêu tha mạng, chỉ thấy yêu quái kia đột nhiên từ dưới lớp quần áo vươn ra một nhánh dài màu đỏ, giống như dây trói, đưa anh ta ra sau lưng.
Vẻ mặt nhân vật chính ngây ngô, trong đầu nghĩ, yêu quái này thèm ăn thịt sao? Vừa đến đã trói người?
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, chỉ thấy nam nhân áo đen đột nhiên nhìn người trước mặt khẽ mỉm cười.
Khoảnh khắc khóe môi nhếch lên, nhân vật chính sửng sốt. Có thể nói nam nhân áo đen này đột nhiên xông vào, ngoại trừ cái miệng, thì mọi thứ căn bản bị vẽ thê thảm không nỡ nhìn.
Nhưng mà vẫn còn cái miệng kia, rất đẹp, đẹp đến mức không giống một cái miệng của đàn ông.
Lần tạm dừng thứ hai này khiến nhân vật chính không thể mở mồm nói chuyện, đến khi anh ta muốn nói thì đã quá muộn rồi, tình huống không thể kiểm soát được nữa.
Nam nhân áo đen kia xắn tay áo, tình cảnh sau lưng cõng một "Phiền toái" cực lớn, dứt khoát đập quán rượu..
Ừm..
Dù sao bầu không khí trong phòng lúc đó cũng rất căng thẳng, ba bên đều ngẩn ra, mọi người đều có mục tiêu riêng, hoàn toàn không làm gì được.
Nguyên Viên Viên sau khi đọc xong, lặng lẽ lướt đến phần bình luận, đúng như dự đoán, bình luận đầu tiên là "Trang phục của nam chính đẹp quá", những bình luận nóng hổi còn lại cũng rất xấu hổ..
[Trời.. Hành động rình rập của nhân vật chính vậy mà lại thực sự kết thúc theo cách này ha ha ha, mấy người không theo luật lệ gì cả, nam nhân áo đen là có độc, xem ra hắn tương đối thích các em gái nhỏ, cho nên đi cứu con người là em gái là nhiệm vụ của hắn..]
[Này này này, lão đại áo đen không thể như thế a, anh ta xuất quỷ nhập thần, mỗi lần xuất hiện đều cứu em gái nhỏ, có muốn chơi đùa như thế không, còn đem mặt mình vẽ khó coi như vậy, nếu không phải vì cái miệng và cái eo nhỏ nhắn này, tôi cũng không nhận ra lão đại mà nói về lão đại đấy.]
[Nhân vật chính cũng ngẩn người, nhưng nam nhân áo đen tốt bụng cũng làm chuyện xấu.. Mà nhân vật chính mau ôm đùi của nam nhân áo đen đi! Đã có nhiều người ngã trên mặt đất bởi anh ta, cảm giác là một người rất lợi hại, nhân vật chính ôm nhanh đi!]
[.. Làm thế nào để ôm? ]
[.. Bạn có hiểu không, nam nhân áo đen thích em gái nhỏ đúng không, nhân vật chính thường giả làm con gái, khụ khụ.]
[Nhân tiện, có ai biết tên của nam nhân áo đen là gì không? Sao chúng ta lại gọi anh ta là nam nhân áo đen lâu như vậy? ] .
Nguyên Viên Viên nghĩ thầm, cho dù bị mọi người gọi là "nam nhân áo đen" cả đời cũng không sao, dù sao cũng không phải là một người đang tồn tại.
Cô lại lướt xem các loại bình luận, phần lớn đều là tâm trạng xem náo nhiệt, trong đó không thiếu một vài cô gái hư hỏng, sau khi nhìn thấy bộ jj loli của nam chính ăn mặc hở hang liền xuất hiện trong đầu những thứ đồi trụy, còn có một số ít mắng cô, nói cô là một yêu quái rất có ích cho con người, thật đúng là buồn cười, nhìn giống một Đức mẹ..
Này, các ngươi ai là con người, ta giúp các ngươi còn không phải là chuyện tốt sao?
Nguyên Viên Viên nhìn những bình luận kia, lắc đầu một cái, gần đây mọi người đặc biệt lí trí, thậm chí còn biết đứng trên lập trường của phe địch để xem xét vấn đề, nên nói như thế nào đây.. Nhân chi sơ, tính bản thiện sao? *
*nhân chi sơ, tính bản thiện sao? : Thuở mới có con người, bản tính con người vốn dĩ đã tốt? Nghĩa là con người khi sinh ra đã là tất cả, bản chất tốt, và tính khí của họ cũng rất giống nhau. Nhưng với sự thay đổi và ảnh hưởng khác nhau của môi trường sống, thói quen của mỗi người sẽ khác nhau.
Tất nhiên, đây chỉ là một trò đùa, nhưng nhân vật trong "thế giới giả tưởng" có thể tạo ra bất kì bình luận nào, nói không chừng trong mắt bạn là nam thần, nhưng trong mắt người khác lại là rác rưởi.
Nguyên Viên Viên liên tục lướt xem mấy lần, tỉ mỉ đọc lại truyện tranh thêm một lần, khi lướt đến một trang thì đột nhiên dừng lại, sau đó đọc đi đọc lại hai lần.
Càng đọc, biểu hiện của cô càng trở nên kì quái, cuối cùng từ từ rơi vào trạng thái yên lặng kì lạ..
* * *
"Chị.. Chị có biết mình đang ở trong truyện tranh không?".
"Hả? Chuyện xảy ra khi nào vậy?" Chị Lê Tử vừa nói vừa dạy dỗ em trai của mình.
"Một tuần trước, quán rượu của chúng ta không phải là bị đập sao, kết quả đại yêu quái đó đem quán rượu của chúng ta vẽ lên phía trên, vừa lúc chị Lê Tử đang mang rượu cho một phòng, sau đó chị đi ra ngoài hiện trường.. Hừ, thế là bị vẽ một bức tranh như vậy." Nguyên Viên Viên nói.
"Đây gọi là chuyện gì chứ, quán rượu của chúng ta bị đập phá, chuyện mất mặt như thế cũng bị vẽ? Ông chủ sẽ phát điên mất.. Chậc chậc, dù sao quán rượu này không phải của chị, đến đây, Nguyên Viên Viên nhìn xem, đây là em trai chị, lá gan tương đối nhỏ, còn cần em dẫn theo, Tứ Quần, đến gặp tiền bối.. Này, em lại chạy đi đâu rồi..".
Nguyên Viên Viên nghe chị Lê Tử giới thiệu được một nửa, người mặc áo trắng đằng sau bỗng nhiên quay đầu rời đi..
"Đừng chạy mà, em chạy đi đâu thế." Chị Lê Tử mặt đầy bất đắc dĩ đi về phía sau, Nguyên Viên Viên đi theo nhìn một cái, vừa lúc thấy chị Lê Tử đang kéo cổ áo và tóc của em trai chị ấy, dùng sức lôi người ra khỏi nhà.
"Tứ Quần, Tứ Quần, em ngẩng đầu lên." Chị Lê Tử vừa kéo vừa liên tục đá, em trai chị ấy cũng im lặng, mặc kệ cho chị mình đá.
Nguyên Viên Viên lặng lẽ nhìn nam sinh áo trắng trước mặt, đầu đang cúi, nhất quyết không chịu nói lời nào.
"Em dẫn theo cậu ta một lúc, mặc dù em trai chị không thích nói chuyện, nhưng vẫn rất hòa đồng." Chị Lê Tử nói xong liền đi ra ngoài, để lại Nguyên Viên Viên và nam sinh áo trắng mặt đối mặt đứng chung một chỗ, hai người đối diện nhau không nói câu nào.
Đây là lần đầu tiên Nguyên Viên Viên nhìn thấy khuôn mặt của nam sinh này.
* * *Ý nghĩ đầu tiên trong đầu là------- Má nó, được, ý nghĩ thứ hai là----- cực kì đau khổ.
Không chỉ nói chuyện và nũng nịu như một cô gái, ngay cả vóc dáng cũng như một cô gái vậy.
* * *Làm thế nào mà lại có một nam sinh bề ngoài giống một cô gái như vậy, hãy nói ngươi không phải nữ giả nam đi, nhân tiện gần đây mọi người cũng thích chơi trò đổi giới tính.
Cụ thể là bị làm sao.. Đứng cùng một chỗ với nam sinh này, Nguyên Viên Viên cảm thấy người áo đen có thể làm "công".
Mẹ ơi, bây giờ ta cũng được coi là sư phụ rồi, sư phụ nhà ai có một tên học trò như vậy, hẳn là rất phiền phức a.
Đến khi đang rửa cốc cùng nam sinh kia, trong đầu Nguyên Viên Viên tự nhiên hiện ra mấy chữ, "Khi hai người cùng khổ gặp nhau, nhất định phải có một công."
Cô mặc kệ những ý tưởng đang rối tung trong đầu, bỗng nhiên nghe bên ngoài có người gọi cô, liền vẩy vẩy tay đang dính nước, nhìn nam sinh kia dặn dò một câu, "Em cứ yên đây, đừng có chạy lung tung nhé."
"Vâng." Nam sinh gật đầu một cái, vẫn là bộ dạng trầm mặc ít nói.
Nguyên Viên Viên nhìn có chút đau đầu, không ngờ vừa đi làm đã đảm đương một công việc lớn như vậy, không chỉ là dọn dẹp bát đĩa, mà còn phải giúp người ta trông trẻ, lại là một bé bự mặc chứng tự kỉ..
Cô bước ra ngoài, nghe thấy một con yêu quái không thân thiện đang gọi mình, vì vậy cô bảo nam sinh kia đừng ra ngoài.
Dù sao bây giờ người này cũng là cô trông coi, nếu xảy ra chuyện, cô có lẽ sẽ phải nhận một số trách nhiệm.
Nam sinh này từ đầu tới giờ không nói gì, cũng không thích nói chuyện, dĩ nhiên, Nguyên Viên Viên thầm nghĩ rằng, nếu như cậu ta cứ như vậy không nói câu nào, hai người yên lặng rửa cốc, thật ra thì cũng rất thanh tịnh.
Tuy cô ném điện thoại di động đi, nhưng không thể vứt nó ở đó mãi được, cô đi ăn cơm, sau đó tắm rửa, trở về lại ngủ một giấc, chạng vạng tối mới bò dậy, thở dài, nhặt điện thoại di động dưới đất lên, đọc truyện tranh một cách nghiêm túc.
Cô đọc lại truyện tranh từ đầu, xem tất cả các tình tiết phía trên truyện tranh để giải tỏa đầu óc.
Truyện tranh được miêu tả dưới góc nhìn của nhân vật chính, đúng như dự đoán của Nguyên Viên Viên, nhân vật chính này để vào được quán rượu, thậm chí còn nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời về một nữ chủ nhân.
Như đã đề cập trước đó, nhân vật chính này có một khả năng cứu mạng, đó là hoàn toàn có thể che giấu mùi trừ yêu sư (đạo sĩ) trên người, đổi thành mùi của người bình thường, thậm chí là mùi yêu khí.
Hiện tại xem ra nhân vật chính không chỉ có hai kĩ năng này, mà kĩ năng cải trang của anh ta cũng tốt, nếu không thì tại sao ở Loạn thành lâu như vậy lại không bị phát hiện..
Nguyên Viên Viên suy nghĩ một chút tự nhiên cả người toát mồ hôi lạnh, cô nghĩ thầm người thông minh xem ra còn nhiều, không chỉ cô là người duy nhất biết việc đổi giới tính là chuyện khó có thể phát hiện.
Nhân vật chính biến hình thành một cô gái ngực to dễ thương, ẩn nấp khoảng một tuần lễ, mới thành công bị đưa lên bàn ăn, khi bị đưa lên bàn ăn, nhân vật chính liếc nhìn con yêu quái muốn ăn thịt mình, cho nên gương mặt của con yêu quái nhà giàu đó lại xuất hiện một lần nữa trong truyện tranh.
Lần này Nguyên Viên Viên nhìn tình cảnh trong truyện tranh, lại giúp cô hồi tưởng lại cảnh trong phòng lúc đó, cảnh tượng trong phòng quả thực giống như cô suy đoán.
Phải nói tên yêu quái áo trắng đó không hổ là ở đại gia tộc trong truyền thuyết, cho dù là tình cảnh như vậy, phong thái của hắn nhìn vẫn rất nhẹ nhàng, nếu như không phải nhân vật chính đã bày ở trên bàn, Nguyên Viên Viên cũng sẽ không tin người con trai trước mặt thực sự là một yêu quái.
Ngay cả những nơi ăn thịt người, Kỉ Thu cũng vẽ rất chân thực, hơn nữa chỉ sử dụng phương pháp dòng chảy ý thức, cảnh vật vẽ rất đẹp, khắp nơi đều là màu đỏ, màu tím nhạt cùng màu xanh da trời, vô số vòng tròn đồng tâm trải rộng ở bốn phía, nhìn giống như một hồ nước sạch sẽ, nhưng dường như lại giống một bộ trang phục lộng lẫy chứa nhiều vết bẩn.
Tứ phía là những khuôn mặt tràn đầy tà khí, như thể đang đeo mặt nạ của quỷ la sát* để cho người khác không nhìn thấy rõ đằng sau ẩn chứa điều gì, chỉ có người mặc đồ trắng, ngồi ở chỗ đó là nổi bật nhất.
*quỷ la sát: Tên các linh hồn ma quỷ trong Phật giáo, ám chỉ những linh hồn ma quỷ ăn thịt người.
Nhân vật chính đang nhìn lên từ một góc nhìn, từ góc độ của anh ta, chỉ có thể nhìn được nửa khuôn mặt của tên yêu quái áo trắng, nửa khuôn mặt ấy ở góc độ này lại tự nhiên mang theo một chút tà khí.
Xung quanh đều là những bức tranh nghệ thuật, đâu đâu cũng có những khung cảnh đẹp như mơ, nhưng mà, ngay khi không khí đến đỉnh điểm thì cánh cửa của căn phòng này đột nhiên được mở ra.
* * *Trên màn hình hiện lên một khuôn mặt có vẻ hơi mất trật tự, trên gương mặt đó có rất nhiều hình vẽ kì quái, nếu xét về mặt nghệ thuật, có lẽ trong phòng không có bất kì một thứ gì có thể so sánh với gương mặt "Nghệ thuật" này.
Nguyên Viên Viên thảm hại không nỡ nhìn che kín mặt, khuôn mặt này đặt ở thế giới thật cũng đủ chế nhạo, bây giờ lại bị đặt trên mặt bằng thế giới giả tưởng.. Ban đầu cô tùy tiện vẽ ra những hoa văn kia thực sự là rất buồn cười.
Có một loại cảm giác cố ý vẽ chọc cười, giống như khuôn mặt của một con ma nơ canh.
Tuy nhiên nhìn kĩ lại một chút, thật ra ở trên màn hình, rất dễ dàng có thể nhận ra người này là cô, thế giới giả tưởng và thế giới thật là khác nhau, lúc đầu những người bảo vệ kia không nhận ra cô, sự thật chính là bởi vì thế giả tưởng và thế giới thật có ngăn cách.
Nhân vật chính nằm ở trên bàn ăn, nghe được tiếng vang, quay đầu, nhìn về phía cửa một cái, sau đó đột nhiên sửng sốt một chút.
Trong đầu anh ta nghĩ, tên này.. tại sao lại chạy đến đây?
Là được mời tới?
Nhưng mà một giây kế tiếp, anh ta rốt cuộc cũng hiểu tại sao tên này lại chạy đến đây.
Chỉ thấy tên này bỗng nhiên lao tới, vừa lao đến thì kéo nhân vật chính lên với vẻ mặt ngơ ngác.
Lần này, nhân vật chính sững sờ một chút, còn không kịp hét hay kêu tha mạng, chỉ thấy yêu quái kia đột nhiên từ dưới lớp quần áo vươn ra một nhánh dài màu đỏ, giống như dây trói, đưa anh ta ra sau lưng.
Vẻ mặt nhân vật chính ngây ngô, trong đầu nghĩ, yêu quái này thèm ăn thịt sao? Vừa đến đã trói người?
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, chỉ thấy nam nhân áo đen đột nhiên nhìn người trước mặt khẽ mỉm cười.
Khoảnh khắc khóe môi nhếch lên, nhân vật chính sửng sốt. Có thể nói nam nhân áo đen này đột nhiên xông vào, ngoại trừ cái miệng, thì mọi thứ căn bản bị vẽ thê thảm không nỡ nhìn.
Nhưng mà vẫn còn cái miệng kia, rất đẹp, đẹp đến mức không giống một cái miệng của đàn ông.
Lần tạm dừng thứ hai này khiến nhân vật chính không thể mở mồm nói chuyện, đến khi anh ta muốn nói thì đã quá muộn rồi, tình huống không thể kiểm soát được nữa.
Nam nhân áo đen kia xắn tay áo, tình cảnh sau lưng cõng một "Phiền toái" cực lớn, dứt khoát đập quán rượu..
Ừm..
Dù sao bầu không khí trong phòng lúc đó cũng rất căng thẳng, ba bên đều ngẩn ra, mọi người đều có mục tiêu riêng, hoàn toàn không làm gì được.
Nguyên Viên Viên sau khi đọc xong, lặng lẽ lướt đến phần bình luận, đúng như dự đoán, bình luận đầu tiên là "Trang phục của nam chính đẹp quá", những bình luận nóng hổi còn lại cũng rất xấu hổ..
[Trời.. Hành động rình rập của nhân vật chính vậy mà lại thực sự kết thúc theo cách này ha ha ha, mấy người không theo luật lệ gì cả, nam nhân áo đen là có độc, xem ra hắn tương đối thích các em gái nhỏ, cho nên đi cứu con người là em gái là nhiệm vụ của hắn..]
[Này này này, lão đại áo đen không thể như thế a, anh ta xuất quỷ nhập thần, mỗi lần xuất hiện đều cứu em gái nhỏ, có muốn chơi đùa như thế không, còn đem mặt mình vẽ khó coi như vậy, nếu không phải vì cái miệng và cái eo nhỏ nhắn này, tôi cũng không nhận ra lão đại mà nói về lão đại đấy.]
[Nhân vật chính cũng ngẩn người, nhưng nam nhân áo đen tốt bụng cũng làm chuyện xấu.. Mà nhân vật chính mau ôm đùi của nam nhân áo đen đi! Đã có nhiều người ngã trên mặt đất bởi anh ta, cảm giác là một người rất lợi hại, nhân vật chính ôm nhanh đi!]
[.. Làm thế nào để ôm? ]
[.. Bạn có hiểu không, nam nhân áo đen thích em gái nhỏ đúng không, nhân vật chính thường giả làm con gái, khụ khụ.]
[Nhân tiện, có ai biết tên của nam nhân áo đen là gì không? Sao chúng ta lại gọi anh ta là nam nhân áo đen lâu như vậy? ] .
Nguyên Viên Viên nghĩ thầm, cho dù bị mọi người gọi là "nam nhân áo đen" cả đời cũng không sao, dù sao cũng không phải là một người đang tồn tại.
Cô lại lướt xem các loại bình luận, phần lớn đều là tâm trạng xem náo nhiệt, trong đó không thiếu một vài cô gái hư hỏng, sau khi nhìn thấy bộ jj loli của nam chính ăn mặc hở hang liền xuất hiện trong đầu những thứ đồi trụy, còn có một số ít mắng cô, nói cô là một yêu quái rất có ích cho con người, thật đúng là buồn cười, nhìn giống một Đức mẹ..
Này, các ngươi ai là con người, ta giúp các ngươi còn không phải là chuyện tốt sao?
Nguyên Viên Viên nhìn những bình luận kia, lắc đầu một cái, gần đây mọi người đặc biệt lí trí, thậm chí còn biết đứng trên lập trường của phe địch để xem xét vấn đề, nên nói như thế nào đây.. Nhân chi sơ, tính bản thiện sao? *
*nhân chi sơ, tính bản thiện sao? : Thuở mới có con người, bản tính con người vốn dĩ đã tốt? Nghĩa là con người khi sinh ra đã là tất cả, bản chất tốt, và tính khí của họ cũng rất giống nhau. Nhưng với sự thay đổi và ảnh hưởng khác nhau của môi trường sống, thói quen của mỗi người sẽ khác nhau.
Tất nhiên, đây chỉ là một trò đùa, nhưng nhân vật trong "thế giới giả tưởng" có thể tạo ra bất kì bình luận nào, nói không chừng trong mắt bạn là nam thần, nhưng trong mắt người khác lại là rác rưởi.
Nguyên Viên Viên liên tục lướt xem mấy lần, tỉ mỉ đọc lại truyện tranh thêm một lần, khi lướt đến một trang thì đột nhiên dừng lại, sau đó đọc đi đọc lại hai lần.
Càng đọc, biểu hiện của cô càng trở nên kì quái, cuối cùng từ từ rơi vào trạng thái yên lặng kì lạ..
* * *
"Chị.. Chị có biết mình đang ở trong truyện tranh không?".
"Hả? Chuyện xảy ra khi nào vậy?" Chị Lê Tử vừa nói vừa dạy dỗ em trai của mình.
"Một tuần trước, quán rượu của chúng ta không phải là bị đập sao, kết quả đại yêu quái đó đem quán rượu của chúng ta vẽ lên phía trên, vừa lúc chị Lê Tử đang mang rượu cho một phòng, sau đó chị đi ra ngoài hiện trường.. Hừ, thế là bị vẽ một bức tranh như vậy." Nguyên Viên Viên nói.
"Đây gọi là chuyện gì chứ, quán rượu của chúng ta bị đập phá, chuyện mất mặt như thế cũng bị vẽ? Ông chủ sẽ phát điên mất.. Chậc chậc, dù sao quán rượu này không phải của chị, đến đây, Nguyên Viên Viên nhìn xem, đây là em trai chị, lá gan tương đối nhỏ, còn cần em dẫn theo, Tứ Quần, đến gặp tiền bối.. Này, em lại chạy đi đâu rồi..".
Nguyên Viên Viên nghe chị Lê Tử giới thiệu được một nửa, người mặc áo trắng đằng sau bỗng nhiên quay đầu rời đi..
"Đừng chạy mà, em chạy đi đâu thế." Chị Lê Tử mặt đầy bất đắc dĩ đi về phía sau, Nguyên Viên Viên đi theo nhìn một cái, vừa lúc thấy chị Lê Tử đang kéo cổ áo và tóc của em trai chị ấy, dùng sức lôi người ra khỏi nhà.
"Tứ Quần, Tứ Quần, em ngẩng đầu lên." Chị Lê Tử vừa kéo vừa liên tục đá, em trai chị ấy cũng im lặng, mặc kệ cho chị mình đá.
Nguyên Viên Viên lặng lẽ nhìn nam sinh áo trắng trước mặt, đầu đang cúi, nhất quyết không chịu nói lời nào.
"Em dẫn theo cậu ta một lúc, mặc dù em trai chị không thích nói chuyện, nhưng vẫn rất hòa đồng." Chị Lê Tử nói xong liền đi ra ngoài, để lại Nguyên Viên Viên và nam sinh áo trắng mặt đối mặt đứng chung một chỗ, hai người đối diện nhau không nói câu nào.
Đây là lần đầu tiên Nguyên Viên Viên nhìn thấy khuôn mặt của nam sinh này.
* * *Ý nghĩ đầu tiên trong đầu là------- Má nó, được, ý nghĩ thứ hai là----- cực kì đau khổ.
Không chỉ nói chuyện và nũng nịu như một cô gái, ngay cả vóc dáng cũng như một cô gái vậy.
* * *Làm thế nào mà lại có một nam sinh bề ngoài giống một cô gái như vậy, hãy nói ngươi không phải nữ giả nam đi, nhân tiện gần đây mọi người cũng thích chơi trò đổi giới tính.
Cụ thể là bị làm sao.. Đứng cùng một chỗ với nam sinh này, Nguyên Viên Viên cảm thấy người áo đen có thể làm "công".
Mẹ ơi, bây giờ ta cũng được coi là sư phụ rồi, sư phụ nhà ai có một tên học trò như vậy, hẳn là rất phiền phức a.
Đến khi đang rửa cốc cùng nam sinh kia, trong đầu Nguyên Viên Viên tự nhiên hiện ra mấy chữ, "Khi hai người cùng khổ gặp nhau, nhất định phải có một công."
Cô mặc kệ những ý tưởng đang rối tung trong đầu, bỗng nhiên nghe bên ngoài có người gọi cô, liền vẩy vẩy tay đang dính nước, nhìn nam sinh kia dặn dò một câu, "Em cứ yên đây, đừng có chạy lung tung nhé."
"Vâng." Nam sinh gật đầu một cái, vẫn là bộ dạng trầm mặc ít nói.
Nguyên Viên Viên nhìn có chút đau đầu, không ngờ vừa đi làm đã đảm đương một công việc lớn như vậy, không chỉ là dọn dẹp bát đĩa, mà còn phải giúp người ta trông trẻ, lại là một bé bự mặc chứng tự kỉ..
Cô bước ra ngoài, nghe thấy một con yêu quái không thân thiện đang gọi mình, vì vậy cô bảo nam sinh kia đừng ra ngoài.
Dù sao bây giờ người này cũng là cô trông coi, nếu xảy ra chuyện, cô có lẽ sẽ phải nhận một số trách nhiệm.
Nam sinh này từ đầu tới giờ không nói gì, cũng không thích nói chuyện, dĩ nhiên, Nguyên Viên Viên thầm nghĩ rằng, nếu như cậu ta cứ như vậy không nói câu nào, hai người yên lặng rửa cốc, thật ra thì cũng rất thanh tịnh.