Edit: Dal
***
Đêm đen, gió dữ dội
Học Viện Điện Ảnh Hàn Thành, khoa nghệ thuật, trên tầng thượng
Tầng trên cùng trống không, một cô gái mặc váy trắng vừa chạy vừa hoảng hốt la thét chói tai.
Tuy nhiên, ngay khi tiếng thét được thốt ra, đã biến mất tiếng trong gió đêm.
"Các người muốn làm gì? Các người đừng tới đây!"
Lan can gần trong gang tấc.
Cô gái khó khăn dừng lại, không còn đường nào chạy thoát!
"Đừng tới đây! Lại bước tới, tôi sẽ nhảy xuống!"
Cô gái trên mặt đầy nước mắt khẩn cầu, "Các người thả tôi ra đi! Tôi hứa, tôi sẽ không gọi cảnh sát!"
Tô Bảo cảm thấy tuyệt vọng!
Cô rất may mắn, mới buổi sáng hôm trước đã được nhận vào Học Viện Điện Ảnh Hán Thành một cách suôn sẻ, đổ vào đây cùng với người bạn thân lớn lên từ nhỏ Lâm Tư Y!
Qua tối nay buổi sáng chính là sinh nhật cô, Tư Ý nói đã chuẩn bị bất ngờ cho cô trên tầng thượng của khoa nghệ thuật, nhưng cô khi lên đến nơi đúng giờ hẹn, không một chút cảnh giác..
Vài thiếu niên ăn mặc quần áo thời thượng, cà lơ phất phơ đi về phía cô.
Hầu như đều cực kỳ mất kiên nhẫn tiến về phía này.
"Chỉ là đùa giỡn mà thôi, cô cũng nên biết thức thời một chút chứ?"
"Đúng vậy, cô buổi tối lại chạy ra đây một mình làm gì, cũng chẳng phải hạng tốt lành! Còn ở đó giả bộ trinh tiết liệt nữ cho ai xem!"
Tô Bảo hốt hoảng phản bác.
"Tôi đến đây để tìm bạn của tôi! Tôi không biết các người đang ở đây hút.."
Giọng nói đột nhiên im bặt.
Tô Bảo che miệng, không cho mình đem lời tiếp theo nói ra.
Trong lòng tràn ngập tuyệt vọng với nghi hoặc..
Tư Ý đâu?
Cô ấy đâu rồi?
"Không, tôi cái gì cũng chưa nhìn thấy! Tôi bảo đảm không nói cho người khác! Cầu xin các người thả tôi đi!"
Thiếu niên đi đầu, mái tóc nhuộm đỏ tía, cười xấu xa, "Chơi với anh em bọn tôi một chút, bọn tôi liền thả cô đi.."
Nói xong, vài người đã đi về phía cô gái ánh mắt như sói đói.
Đúng lúc này, cô gái ra sức giãy giụa, dường như muốn bảo hộ một chút tôn nghiêm cuối cùng của chính mình, trực tiếp nhảy qua cập eo lan can, từ bên ngoại rơi xuống..
"Bùm.."
Một lúc sau, mới nghe âm thanh vật nặng rơi xuống đất.
* * *
Tầng thượng.
Sau một hồi im lặng, trong đáp thiếu niên có người chủ động lên tiếng.
"Cậu nói xem, cô ta đã chết chưa?"
"Vô nghĩa, đây là tầng bảy, làm sao có thể không chết!"
"Vậy thì.. nhiệm vụ xem đã hoàn thành?"
Những người này dường như đều hiểu hàm ý ẩn đằng sau từ "nhiệm vụ" này.
Giết cô gái đó chỉ là một nhiệm vụ.
"Chắc là.. xong rồi! Chúng ta có thể lấy 'cái nhược điểm' kia về rồi!"
Có người lo lắng xen mồm một câu, "Có khi nào bị người phát hiện ra không?"
"Sợ gì, camera giám sát bị hỏng, đêm nay sẽ không ai biết chuyện gì xảy ra! Đi nhanh lên!"
Sau đó, có một nhóm người vội vã bước xuống cầu thang..
* * *
Cô gái rơi từ tầng bảy xuống, bộ váy trắng bị máu nhuộm đỏ, trông vô cùng đáng sợ
Đôi mắt cô mở to, tư thế vặn vẹo kỳ lạ nằm trên mặt đất.
Máu không ngừng rỉ ra từ miệng cô, trong đôi mắt tròn xoe của cô lộ rõ vẻ tuyệt vọng cùng khó hiểu!
Cùng lúc này..
Loli trong chiếc váy đỏ chậm rãi bước tới.
Chiếc váy đỏ dài kéo lê trên đất, được thêu hoa văn tinh xảo như những vì sao trên trời, giống như búp bê, cũng giống như một thiếu nữ đến từ một Vu tộc cổ xưa nào đó..
Cổ xưa!
Thần bí!
Đẫm máu!
Mang đến cho không khí nhè nhẹ u ám!
Một con quạ đen ngồi xổm trên vai cô vỗ cánh, tựa hồ có chút không ổn.
"Ngươi là Tô Bảo đúng không?"
Lolita Áo Đỏ ngồi xổm xuống, khuôn mặt nhỏ cương cứng, không biểu tình mở miệng hỏi.
".. hừm.." Tô Bảo nằm trên vũng máu, trong cổ họng phát ra âm thanh tê tê, không nói được bất cứ cái gì.
Lolita Áo Đỏ đưa tay ra vuốt ve cổ của Tô Bảo, Tô Bảo nhận ra mình đang ở trên bờ vực của cái chết liền nói to: "Cứu.. cứu tôi.."
Đau quá!
Đau đến xương cốt đều vỡ vụn!
Đau đến cô muốn khóc nhưng lại không còn sức!
Lolita Áo Đỏ mặt không cảm xúc, lạnh giọng nói: "Ta không cứu được."
Nói xong, cô lại nói thêm một câu, "Nhưng ta có thể báo thù cho cô, nếu không cần, ta lại tìm người khác vậy!"
Tô Bảo cố gắng sử dụng chút sức lực cuối cùng, giữa kẽ răng phát ra một chữ, "Muốn.."
Muốn báo thù!
Cô không hiểu tại sao Lâm Tư Ý lại muốn cô lên tầng thượng của khoa nghệ thuật, nói sẽ cho cô điều bất ngờ, nhưng hóa ra bất ngờ đó là một bầy lang sói đang đợi cô!
Cô không hiểu, tại sao cô ta lại gạt cô?
Rõ ràng là bạn tốt nhất mà, phải không?
Tại sao?
"Thù lao là, thân thể này của cô, cô có đồng ý không?"
"Đồng ý.."
Lời nói vừa ra, cũng là lúc tắt thở.
Một bùa chú màu đỏ xuất hiện từ không khí, cố định vào lông mày của xác chết, hoàn toàn hòa nhập vào trong thân thể, tạo thành một liên kết.
Cô bé Lolita mặc váy đỏ từ từ nằm đè lên thi thể trên mặt đất, hiển nhiên cô chỉ là một linh hồn.
Chậm rãi..
Cùng thi thể hòa lại thành một!
"Thi thể" lấy tư thế vặn vẹo kỳ lạ nằm dưới đất ban nãy tưởng như đã tan xương nát thịt đứng dậy khỏi mặt đất trong một tư thế còn vặn vẹo kỳ lạ hơn.
"Kaka!"
"Kaka!"
Những chiếc xương gãy kêu cót két, như thể chúng đang tự phục hồi..
Sau một lúc, tiếng xương lách cách va chạm vào nhau cuối cùng cũng dừng lại.
Nếu đám thanh niên ép Tô Bảo nhảy khỏi tòa nhà lúc nảy ở đây, có lẽ họ sẽ sợ chết khiếp!
Vừa rồi, thiếu nữ rõ ràng thất khiếu chảy máu, xương cốt tựa hồ đều bị dập nát!
Thế nhưng..
Bây giờ lại hoàn hảo không tổn hại gì mà đứng lên!
Nếu không phải vết máu lớn trên váy trắng, thật sự không ai có thể biết chuyện gì vừa xảy ra!
"Tô Bảo?"
Chiếc váy trắng của cô gái vẫn còn đẫm máu, đôi mắt hạnh tròn xoe chớp chớp, trên mặt vẫn cứ không có bất luận thần sắc hay biểu cảm gì, nghiễm nhiên chính là cái Tiểu Diện Than (*) !
(*) Tiểu Diện Than: Mặt than, không cảm xúc!
Ngay sau đó, cô hơi nghiêng đầu, tự lầu bầu: "Ta thích cái tên này."
"Đại Hắc, ta có tên."
Quạ đen lại xuất hiện trên vai cô lúc nào không hay, vỗ cánh bay đi, vẻ mặt lúc nào cũng bất ổn.
Làm người kinh ngạc chính là nó thực sự mở miệng nói chuyện!
Hơn nữa giọng điệu còn cực kỳ nghiêm túc!
"Ngươi đã tiêu hao rất nhiều âm đức để chữa lành cho cái thi thể này. Nếu không tích góp lại sẽ rất nguy hiểm!"
Lolita bé nhỏ: .
Cũng chính là hiện giờ.. Tô Bảo, xụ mặt nghiêm túc sửa lại, "Không phải thi thể, là thân thể!"
Đại Hắc: "..."
Ngươi vui là được rồi.
"Đại Hắc, ta đã trở lại!"
Vẫn là Tiểu Diện Than Tô Bảo, nhưng trong giọng nói mang theo một tia tò mò cùng biểu tình không tương xứng, "Ngươi nói, bọn họ sẽ cảm thấy kinh ngạc không?"
"Chờ tới lúc bọn họ chết, ngươi có thể hỏi họ xem họ có ngạc nhiên không!"
Một người một chim tự trò chuyện, ngọn đèn đường kéo dài bóng Tô Bảo và con quạ đen lớn..
Không có bóng người!