Ngôn Tình [Edit] Thiếu Gia Hắc Đạo Yêu Tôi - Quỷ Liễm Liễm

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Dâu Tây House, 14 Tháng hai 2022.

  1. Dâu Tây House

    Bài viết:
    5
  2. Đăng ký Binance
  3. Dâu Tây House

    Bài viết:
    5
    Chương 1. Lần đầu gặp đã bị cưỡng hôn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit & Beta Dâu Tây House

    Đêm xuống bình yên, ánh trăng trong trẻo với những làn gió mát dịu nhẹ. Trong đêm tĩnh lặng như vậy, lại có một nơi không được yên bình..

    "Bắt lấy cô ta!"

    Một đám người tay cầm gậy sắt đuổi theo một người con gái đang điên cuồng chạy phía trước. Đừng hỏi tôi là ai và tại sao tôi biết, vì người con gái đang chạy đó chính là tôi.

    Tôi chạy, tôi chạy, tôi vắt hết sức mình mà chạy, mẹ kiếp. Ở đây thật rộng lớn, chạy thế nào cũng không thoát ra được.

    "Bắt lấy tên trộm đó, đừng để cô ta chạy mất!"

    Đám người đằng sau thì không chịu bỏ cuộc, nhất định đuổi tới cùng.

    Sau khi tôi chạy vài vòng quanh hội trường cùng với một đám người vạm vỡ ở phía sau, thuận lợi thoát khỏi hội trường rộng lớn. Tôi dừng lại nghỉ ngơi, bà nội nó chứ, mệt chết tôi rồi.

    Lam Hoán Ngân đứng bên bể bơi, ánh mắt dán chặt vào người con gái đang khom lưng thở hổn hển, ánh trăng sáng phản chiếu lên đường nét khuôn mặt cô, gió thổi khiến cho những ngọn tóc của cô không ngừng bay phấp phới.

    "Nhanh, cô ta ở kia."

    Đúng lúc này thì đám người phía sau đuổi tới.

    Ôi mẹ ơi lại đến nữa hả. Tôi vừa nhìn lên, chuẩn bị chạy. Thì thấy trước mặt là một bể bơi khá lớn.

    A! Lại có một người đàn ông đang đứng ở đó! Lẽ nào ông trời cũng muốn giết tôi?

    Người đàn ông đó chầm chậm bước tới. Tôi quay đầu lại nhìn về phía sau rồi lại nhìn phía trước. Thật là phía trước là chó sói, phía sau lại có quan binh. Muốn tôi - Nữ thần trộm thế hệ đầu hôm nay lại bị lật úp trong cái rãnh nước chết tiệt này?

    Đột nhiên, có một lực nào đó, mạnh mẽ kéo tôi rơi vào một cánh tay rộng lớn.

    Phùng! Một tiếng! Trực tiếp kéo tôi cùng người đàn ông đó cùng rơi xuống bể bơi.

    Mặc dù tôi có dung tích phổi rất lớn, nhưng ông trời ơi, đừng đối xử với tôi như thế này. Tôi vừa phải kết thúc một cuộc đuổi bắt dài. Bây giờ hãy để tôi giữ lại hơi thở này.

    Ngươi, lão đại ngươi đây là không chân thành, lại còn trêu chọc ta.

    Đấu tranh trong tuyệt vọng, không được rồi, không được rồi, bây giờ lên cũng chết, không lên cũng chết, chết một cách uổng phí như vậy thật không vinh quang rồi. Sư phụ từng nói, có chết cũng phải chết thật oanh liệt.

    Lam Hoán Ngân biết cô nhịn không nổi rồi, lại còn là người tự động dâng đến cửa, không muốn cũng không được. Tay tự động ôm chặt cô hơn. Môi phủ lên môi đối phương.

    Dừng lại, nụ hôn đầu của tôi, nụ hôn tôi lưu giữ 17 năm, nụ hôn đầu tôi sẽ trao cho chồng tương lai của tôi. Cho dù không giữ cho chồng tương lai, cũng sẽ giữ gìn cho bạn trai tương lai. Nụ hôn đầu quý giá. Cứ như vậy bị cướp mất bởi một người không quen biết.

    Ban đầu chỉ đơn giản là môi chạm môi, nhưng chưa được một lúc, người đó lại bắt đầu ra vẻ ngạo mạn, thô lỗ cạy răng tôi, một mùi vị thơm ngọt ngào sảng khoái len lỏi khoang miệng. Bây giờ, tôi đơn giản chỉ là một con cừu non đang gặp nguy hiểm, sắp bị làm thịt.

    Một lúc lâu sau, môi người đó cũng rời khỏi môi tôi. Sau đó khoác vai tôi bơi vào bờ. Rũ rũ mái tóc dài ướt sũng của mình, tôi nhắm một mắt, mở một mắt quan sát xung quanh, đám người đuổi theo tôi đều không còn lấy một người.

    Sự lo lắng của tôi cuối cùng có thể buông lỏng, tay vỗ vỗ ngực. Chết tiệt, Hoàng Thượng không phụ người có tâm, mạng của tôi không nên kết thúc như vậy.

    "..."

    Lúc này, một tiếng cười khúc khích truyền tới tai tôi. Bây giờ tôi mới kịp phản ứng lại, tôi quay đầu nhìn, đập vào mắt là một vẻ đẹp vô song, thân trên áo mỏng dán chặt vào ngực anh ta lộ ra cơ ngực và cơ bụng sáu múi hoàn hảo. Không thể không cảm thán một câu, người đàn ông này sao lại có thân hình hoàn hảo như vậy chứ.

    Khoan đã, hình như nụ hôn đầu của tôi vừa rồi đã bị người đàn ông này cướp mất!

    "Mẹ kiếp, trả lại lão nương nụ hôn đầu."

    Tôi nâng ngực kiễng chân trừng mắt với anh ta.

    Nhưng ánh mắt anh ta không ngừng quét lên người tôi? Trên người tôi có hoa sao? Nhìn gì mà nhìn, không nhìn thì không biết, vừa nhìn lại bị dọa cho một trận. Bộ quần áo ướt sũng bám chặt lấy thân thể. Trong tiềm thức tôi nhanh chóng đưa hai tay lên che ngực.

    "Ngươi đúng là sắc lang, cướp mất nụ hôn đầu của lão nương, lại còn nhìn trộm lão nương."

    Lam Hoán Ngân khóe miệng nhếch lên cười nhẹ.

    "Mỹ nữ, nhưng tôi lại là người cứu cô đó."

    "Anh cứu tôi? Tôi lại có cảm giác như tôi cứu anh mà nhỉ."

    "Cô cứu tôi?"

    Lam Hoán Ngân khó hiểu nhìn cô gái trước mặt.

    "Này này, anh cũng đến đây trộm đồ phải không? Ngôi nhà này có hệ thống chống trộm khá cao, tôi thấy với bản lĩnh của anh thì không còn hy vọng gì nữa rồi. Hay là quay về luyện thêm vài năm nữa đi! Chúng ta cùng ngành!"

    Tôi đưa tay vỗ vỗ vai anh ta an ủi.

    "Cùng ngành?"

    Lam Hoán Ngân mở to mắt, khoé miệng co giật đôi chút.

    "Không phí lời với anh nữa, tôi phải về nhà rồi, hẹn gặp lại. Không đúng! Là không cần gặp lại."

    Tôi xoay người đi tới bức tường cạnh bể bơi. Duỗi tay phải ra, ấn vào nút nhỏ bên cạnh mắt đồng hồ. Một sợi dây thép mảnh từ bên trong bắn ra, quấn quanh điểm tựa trên tường. Với sự trợ giúp của sợi dây thép, tôi chỉ cần đạp lên tường ba bước chân là có thể nhảy ra ngoài.

    Bên cạnh bể bơi, Lam Hoán Ngân nhìn theo cô gái nhảy ra khỏi tường rồi lộ ra một nụ cười xấu xa "thật thú vị".
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng ba 2022
  4. Dâu Tây House

    Bài viết:
    5
    Chương 2. Con đường gặp sự bất công

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit & Beta Dâu Tây House

    Một đêm trăng mờ mịt, gió lớn, tôi một thân một mình đi trên con phố lớn. Có lẽ bởi vì quần áo bị ướt nên chỉ cần một trận gió thổi tới cũng làm tôi lạnh tới phát run.

    Nghĩ lại, tôi Cung Nhược Điệp nữ siêu trộm đời đầu, giờ đây lại lâm vào bước đường này! Thật sự thấy có lỗi với những người nuôi dưỡng tôi lớn lên, uổng công ba vị sư phụ đã truyền nghề nghiệp này cho tôi.

    Sư phụ! A! Con có lỗi với mọi người, hôm nay hành tung bị phát hiện đã đành, lại còn bị tên cùng ngành cướp mất nụ hôn đầu.

    Hu hu hu! Sư phụ, con đã làm ngài thất vọng. Cung Nhược Điệp phụ mọi người rồi.

    Phù phù! Lại một trận gió lớn thổi tới, tôi không nhịn được rùng mình một cái.

    Tôi Cung Nhược Điệp, từ nhỏ đã là trẻ mồ côi không cha không mẹ, được ba vị sư phụ đem về nuôi lớn, năm nay họ đều đã ngoài 50 tuổi rồi.

    Lại nói thêm, đại sư phụ của tôi là Quan Âm nghìn tay, là một siêu trộm trong những siêu trộm. Nhị sư phụ là cao thủ máy tính, những lớp bảo vệ của phần mềm, người chỉ cần vài thao tác là có thể hoàn toàn xâm nhập được. Tam sư phụ, vua gian lận quyền lực nhất trong lịch sử, thứ lợi hại nhất chính là chiếc miệng, chết rồi cũng có thể nói thành sống, sống có thể nói là chết, lại còn biết võ thuật.

    Và tôi, Cung Nhược Điệp chính là đệ tử duy nhất của ba người họ. Kế thừa hết tất cả tuyệt chiêu của cả ba người! Nhưng mà, tôi không giống những tên trộm khác, tôi thích những thứ xinh đẹp. Đối với nghề này, cũng có người nọ người kia, tôi sẽ không tuỳ tiện lấy đồ của người khác. Mọi người tuyệt đối đừng hiểu lầm tôi. Tôi thật sự rất là lương thiện đó.

    Có thể trở thành nữ siêu trộm số 1 thế giới, là một chuyện rất tốn công sức đó nha, ha ha ha.

    Nhưng mà, tối nay lúc trộm đồ đột nhiên bị phát hiện thì là một chuyện thực sự rất xúc phạm hai chữ "siêu trộm".

    Bi thảm thật!

    Hôm nay đúng thật sự ra ngoài không xem kỹ Hoàng Lịch mà, vừa mất gốc lại vừa mất lãi.

    Trong khi tôi đang thương tiếc và bi ai. Cách đó không xa trong một cái ngõ nhỏ..

    "A! Ô! Phụt! A."

    Truyền tới âm thanh kêu la của một cô gái.

    Đầu óc tôi ong ong, không phải chứ. Con người bây giờ, cũng thật phóng đãng rồi, có thể ở nơi này mà làm chuyện phong tình, lại còn kêu to như vậy, quá là phóng đãng rồi. Tôi ở nơi này không ngừng bái phục trước tiếng kêu của người này.

    Cái gọi là: Mắt không thấy, tai không nghe, tôi chuẩn bị rời khỏi hiện trường.

    "Cứu mạng á."

    Nhưng lại nghe thấy tiếng kêu cứu.

    Tôi đứng hình, lẽ nào là tôi nghĩ nhầm sao, đằng đó không phải có người chơi dã chiến sao? Là.. là đang ức hiếp phụ nữ? Không được, không được rồi, tôi Cung Nhược Điệp không đơn giản chỉ là một siêu trộm, mà từ nhỏ đã muốn làm một nữ hiệp!

    Nữ hiệp là phải đi đòi lại công đạo. Không nói hai lời, tôi lần theo nơi phát ra tiếng kêu mà chạy qua đó.

    Trong ngõ, một người đàn ông đang nằm trên đất, trên mặt nhiều vết bầm tím. Một đám lưu mạnh từ từ tiến đến, một người mặc bộ quần áo màu đồng, nhìn khá giống một người phụ nữ. Bà nội nó, lại có thể trong nơi tối tăm này, bắt nạt một cô gái nhỏ.

    Tôi xắn hai tay áo ướt nhẹp của mình lên, chuẩn bị xông ra cùng đám lưu manh kia đánh một trận.

    Tôi nghĩ Cung Nhược Điệp tôi về phương diện đánh nhau không phải là cao thủ, nhưng cũng có thể nói là người thành thạo. Đối với đám lưu manh này chắc chắn có hiệu quả.

    Bởi vì không muốn đánh rắn động cỏ, để đề phòng địch đông ta ít, tôi nhảy lên và giơ nắm đấm về phía đám lưu manh mà xông ra.

    "Pặc"

    Mỗi tay một tên, hai tay tôi đập lên cổ hai tên lưu manh.

    Hai tên còn lại quay đầu lại nhìn tôi, tôi nhanh chóng vào tư thế nghênh chiến với bọn chúng.

    "Oa! Đầu to, lại là một cô gái xinh đẹp."

    Một tên lưu manh nhìn thấy tôi xoa xoa tay, khoé miệng bắt đầu co giật.

    "Đúng thật đấy! Đầu nhỏ, chúng ta mỗi người một phần."

    Cái tên được gọi là đầu to chẹp chẹp nước miếng. Hai mắt mơ màng nhìn về phía tôi.

    "Chia cho ngươi cái đầu quỷ!"

    Tôi đạp lên người một tên vừa rồi bị tôi làm ngất.

    "Đầu to, đây còn là một em gái nóng bỏng, em này của tao rồi, mày nhận em kia đi."

    Tên được gọi là đầu nhỏ tay không ngừng lau nước miếng trên miệng đang dần dần chảy ra.

    Đầu to có chút không vừa ý, đẩy vai đầu nhỏ: "Cái gì cơ, tao cũng thích nóng bỏng, tao muốn em này, mày đi tìm em kia đi."

    Đầu to vừa nói vừa nháy mắt với tôi.

    Đầu nhỏ không phục tức giận đẩy đầu to: "Là tao nói muốn em này trước, là của tao."

    "Em ấy là của tao. Mày lấy em kia đi."

    Đầu to cũng không chịu thua kém. Hắn ta cũng đẩy đầu nhỏ một cái.
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng ba 2022
  5. Dâu Tây House

    Bài viết:
    5
    Chương 3. Côn đồ thi đấu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit & Beta Dâu Tây House

    Hai người bắt đầu giằng co qua lại. Người này đẩy người kia, người kia lại đẩy người này, miệng thì không ngừng hô:

    "Của tao."

    "Của tao."

    Ngày càng hăng.

    Đẩy nhau được một lúc, họ bắt đầu chuyển qua đánh nhau.

    Họ đang làm gì vậy chứ? Đúng là mấy cái máy chém mà. Sao lại bắt chém nhau nhanh thế, còn chưa trổ tài gì mà. Thật thất vọng, thật đáng thất vọng.

    Tôi ngồi nhìn hai thân hình đó vật lộn với nhau mà có chút buồn ngủ.

    Vẻ đẹp trong sáng đó lại càng ngày càng mê hoặc.

    "Này! Hai người đang có ý gì vậy?"

    Người phụ nữ trẻ chống lên với hai tên côn đồ như một con chuột chù.

    Hai tên đầu to, đầu nhỏ đó ngừng đánh nhau. Bối rối nhìn người phụ nữ thuần khiết.

    Người phụ nữ trẻ bất ngờ giơ hai nắm đấm, đấm mạnh vào mắt trái của hai tên côn đồ.

    "Tao ăn cay chưa đủ à?"

    Hai tay chống nạnh, lườm hai tên côn đồ.

    Họ hơi sửng sốt, đây là người phụ nữ trẻ tuổi mà bọn họ biết sao? Dù có cố gắng thay đổi đến thế nào đi nữa thì chẳng có gì là lạ khi sư phụ tôi luôn nói rằng, lòng người không thể đoán trước được và cũng rất là khó lường.

    Hai tên côn đồ ngừng đánh, hai mắt nhìn nhau.

    "Đầu to, cô ta đánh tao."

    "Đầu nhỏ, cô ta cũng đánh tao."

    Đột nhiên, ánh mắt hung dữ của hai người họ nhìn chằm chằm người phụ nữ.

    "Cô dám đánh chúng tôi."

    Họ đồng thanh hét vào mặt cô.

    Khóe miệng người phụ nữ đó giật giật, tưởng chừng như cô đã bắt đầu hối hận về hành động vừa rồi của mình. Hai tên côn đồ giương móng vuốt, từng chút từng chút tiến đến gần cô.

    Chết tiệt, người phụ nữ đó đã học công phu Tứ Xuyên để thay đổi dung mạo của mình sao?

    Một khoảnh khắc bỗng dưng từ một con sư tử trở thành một con mèo con.

    Này! Cô rất may mắn khi trở thành một món sơn hào hải vị của tôi đó, đã đến lúc để tôi phải ra tay rồi.

    Tôi đứng dậy, nắm lấy vai tên đầu nhỏ, tên đầu nhỏ quay đầu lại một cách kiên quyết, nhưng ngay khi hắn vừa quay đầu lại, hắn đã bị đánh. Kết quả, không có gì bất ngờ khi tên đầu nhỏ bị tôi đánh thành đầu heo rớt xuống đất.

    Bây giờ chỉ còn lại một tên. Tôi vỗ tay, tiến tới gần đầu to một cách trịch thượng.

    "Ê.. ê.. ê.."

    Đầu to từng bước lùi về phía sau, rất lâu mà vẫn chưa thể thốt ra được một câu hoàn chỉnh.

    "Hì hì.." Tôi cười rạng rỡ với đầu to.

    "Haha!"

    Đầu to đáp lại hắn bằng một nụ cười ngờ nghệch. Đồ ngốc, đúng là một tên đại ngốc.
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng ba 2022
  6. Dâu Tây House

    Bài viết:
    5
    Chương 4.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nở một nụ cười nguy hiểm, tôi nhìn thẳng vào tên đầu to, đấm thật mạnh bằng những cú đánh nhanh vào đầu hắn như đấm vào bao cát. Tôi thấy miệng hắn bắt đầu ứa ra những thứ bọt màu trắng. Cuối cùng, hắn cũng không thể chịu nổi nữa. Bang! Với một tiếng nổ lớn, hắn ngã xuống đất cùng một tiếng ầm.

    Tôi vỗ tay đầy tự hào, mắt hướng về phía trước.

    "Ôi! Đẹp trai quá! Nữ hiệp."

    Người phụ nữ kia đột nhiên chạy đến ôm chặt lấy tôi. Cái ôm này có chút không chuẩn bị kịp, tôi cố gỡ vòng tay của người phụ nữ đó ra.

    "Hì hì, tôi tên là Vu Nguyệt Ly. Nữ hiệp, tôi thật sự rất hâm mộ cô, cô chính là thần tượng của tôi đó."

    Người phụ nữ đó cười, vò đầu bứt tai.

    Nữ hiệp? Quả là đáng tiếc, cái tên này nghe có vẻ rất phù hợp với tôi nha. Tôi hơi cúi đầu, đưa tay lên đập nhè nhẹ hai ngón tay vào giữa trán, cố làm ra một dáng vẻ ngầu chuẩn soái ca: "Vì sao muốn gọi tôi là nữ hiệp, tên tôi là Cung Nhược Điệp."

    Nói xong, tôi đưa tay ra nắm lấy tay Vu Nguyệt Ly.

    "Mà này, cô không bị thương, tại sao vừa rồi lại hét lên như vậy chứ.."

    Tôi nghiêng đầu, không biết nên dùng từ nào để miêu tả kiểu khóc của cô gái này.

    Tôi vừa dứt lời: "Ôi trời ơi!"

    Vu Nguyệt Ly đột nhiên đẩy tôi ra, trong tư thế chạy lon ton, cô chạy đến trước mặt một người đàn ông đang nằm trên mặt đất, ngồi xổm xuống.

    "Lạy trời, trời ơi, anh sẽ không chết đâu mà. Ôi trời! Sao anh lại chết thế này chứ."

    Nằm trên thân thể của người đàn ông, Vu Nguyệt Ly bắt đầu khóc rú lên.

    Mồ hôi tuôn ra trên trán. Tôi bước tới, chống hai tay lên hông, nhìn người đàn ông đang nằm sõng soài trên mặt đất. Phảng phất mùi rượu. Sau đó, tôi nhìn Vu Nguyệt Ly, người đang khóc to đến nỗi hai hàng lệ của cô cứ tuôn ra như mưa.

    "Ngẩng đầu lên đi, tôi thấy anh ta giống như ngủ thiếp đi mà thôi. Nguyệt Ly, cô khóc cái gì?"

    "Thật.. thật sao?" Vu Nguyệt Ly ngẩng đầu.

    Tôi thở dài: "Không phải là thật, thế chẳng nhẽ là giả!"

    "Ồ! Không chết thì tốt rồi, cô làm tôi sợ chết đi được."

    Nước mắt của Nguyệt Ly lập tức dừng lại. Sau đó không nói không giằng, lấy điện thoại ra.

    "Anh mang theo vài người tới con hẻm 'Minh Hải' đón em và Dật Thần nhé!"

    Sau đó, cúp máy.

    Bây giờ đã có người tới đón, tôi quay người định trở về nhà.

    "Mỹ nữ ở ngay trước mắt, mà không muốn sao?"

    Tôi xoay người. Bối rối nhìn Vu Nguyệt Ly, tôi không đi, chẳng lẽ tôi ở lại để cùng cô đi hóng gió ở Tây Bắc chắc?

    "Cô đi rồi, tôi sẽ ở đây một mình đấy."

    Vu Nguyệt Ly rụt rè nói.

    Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô, tôi bất lực thở dài. Chỉ còn lại một mình. Ai có thể nói cho tôi biết Cung Nhược Điệp này có trái tim nhân hậu vậy đi?
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...