Ngôn Tình [Edit] Em Thích Anh - Đường Miên

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi nhanycahoaingoc, 29 Tháng mười 2021.

  1. nhanycahoaingoc Nhan Y Ca - "Tôi cho phép em thích tôi"

    Bài viết:
    15
    Chương 10: Anh không thử xem nó có cứng hay không hả?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thương Chu nổi giận rồi.

    Hơn nữa còn là cực kì nghiêm túc tức giận.

    Đối với Đường Thụy Thụy, sự tức giận của Thương Chu chia thành nhiều cấp độ khác nhau, có một loại tức giận là khi cô làm nũng bán manh, Thương Chu sẽ đại nhân đại lượng không chấp tiểu nhân, coi như chưa có việc gì xảy ra không thèm tính toán với cô.

    Nhưng có loại tức giận khác, chính là khi cô càng giả ngu thì Thương Chu sẽ càng lạnh nhạt hơn, lãnh đạm với cô cũng không muốn giải thích với cô lí do tức giận, đến khi cô cảm thấy đủ thất vọng rồi thì quan hệ của hai người mới có thể bình thường trở lại.

    Thương Chu có lẽ cảm thấy đây chính là cơ hội để hai người yên tĩnh mà suy ngẫm lại, nhưng đối với Đường Thụy Thụy, đây là sự ngăn cản không muốn để cô đắc ý của Thương Chu, muốn cô nhận rõ vị trí của hai người.

    Cô liếm cẩu anh, nếu không phải anh thì không được nhưng đối với anh mà nói cô có cũng được không có cũng chẳng sao.

    Nếu cô bình thường ngoan ngoãn, không chọc giận anh thì anh sẽ cho cô ngon ngọt nhưng nếu cô đắc ý vênh váo thì anh sẽ nhắc nhở cô, bất cứ lúc nào anh cũng đều có thể phân rõ giới hạn cùng cô.

    Đường Thụy Thụy càng nghĩ càng cảm thấy bản thân thật đáng thương.

    Không phải cô cảm thấy buồn khi liếm Thương Chu, mà là cô liếm quá tệ, thậm chí còn tưởng tượng Thương Chu xấu như vậy để hành hạ bản thân.

    Tuy vậy, cô cũng không nên tưởng tượng ra một lý do để bào chữa cho Thương Chu và tự dối lòng rằng mọi thứ đều tốt cho cô.

    Không biết Thương Chu đã đổi mật mã khóa cửa chưa, cô không dám tự ý mở.

    Bởi vì cô đã nhìn thấy anh ném thẳng chiếc chăn mà cô đắp vào thùng rác của tiểu khu, cũng như tấm khăn trải giường mà hai người họ đã ngủ.

    Khi người dọn vệ sinh tiểu khu nhìn thấy chiếc chăn bông ấy khi thu dọn rác, miệng anh ta còn lẩm bẩm "Còn dùng tốt mà? Sao lại vứt đi vậy nhỉ?" Đường Thụy Thụy ngồi xổm dưới lầu ôm gối hồi lâu mới hoàn hồn.

    Ngẩng đầu nhìn ánh trăng lấp lánh.

    Cầm chuyển phát nhanh về nhà, đến lúc mở ra lập tức khiến Đường Thụy Thụy sửng sốt một chút, cô tiếp tục ngồi xổm che mặt không muốn đối mặt nhân sinh.

    Cô mua không ít búp bê vốn muốn để ở phòng ngủ của Thương Chu.

    Ô ô ô.

    Thật là khổ sở, rất nhớ văn án lừa dối, cái bài mà mới đầu là ngọt văn sau lại là ngược để lừa độc giả, khiến học cùng chịu ngược khóc cùng cô.

    Ô ô, cô thật sự quá xấu, chả trách Thương Chu không thích cô.

    Đến tận lúc ngủ, cô vẫn suy nghĩ tại sao Thương Chu lại tức giận?

    Bởi vì cô không chịu thành thật chạy bộ hay là bởi vì những ngày qua cô quá muốn thay đổi quan hệ của hai người, nói năng lung tung, từng chút từng chút gộp lại, cuối cùng Thương Chu không nhịn được cảm thấy phiền vì thế mới không thèm phản ứng lại cô nữa..

    Quan hệ hai người lạnh nhạt, không ít nhân viên trong công ty nhìn ra. Dĩ nhiên bọn họ đâu dám hỏi ông chủ vì thế đều đến chỗ Đường Thụy Thụy thăm dò.

    Không ít người đều cảm thấy hai người là một đôi, không thì ít nhất cũng có quan hệ mập mờ, chẳng lẽ Thương tổng đem người tới công ty sau đó liền chia tay?

    Đối với lần này, Đường Thụy Thụy gục xuống bàn không thèm trả lời họ.

    Nếu bọn họ tò mò thì có thể trực tiếp đi hỏi Thương Chu, thuận tiện cũng hỏi cho cô làm sao thì anh mới có thể nguôi giận.

    Nếu anh có thể nguôi giận thì bảo cô chạy đi chạy lại, chạy đến nôn ra máu cô cũng sẽ không lười biếng.

    Công việc của cô tuy ít nhưng vẫn là có việc cần phải hoàn thành.

    Trước đây cô chưa đụng đến việc copywriting, nhưng Baidu chắc chắn biết. Sau khi mở tài liệu, cô ấy bắt đầu viết lời giới thiệu về tòa nhà mà nhóm phụ trách.

    Đồng nghiệp bảo cô tốt nhất nên viết khoảng 1000 từ để thuận tiện chỉnh sửa, cô viết 3000 chữ vẫn chỉ cảm thấy đây mới đoạn mở đầu.

    Thân là một tác giả viết tiểu thuyết Internet, gõ chữ là kĩ năng cơ bản nhất.

    Đã lâu không được chạm vào bàn phím thoải mái gõ chữ, Đường Thụy Thụy làm hẳn 10 ngàn chữ trong vòng 3 tiếng, chân chính là thuận tiện xóa giảm chỉnh sửa.

    Bàn phím gõ cực nhanh, cô vẫn là nên giản lược chỉ để lại 800 chữ thôi vậy, miễn cho bọn họ nhận được bài của cô mà choáng.

    Cho nên mới nói thật ra cô cũng là một người biết quan tâm người khác mà.

    Công việc văn phòng khá bình thường, khi xong việc có thể cầm sổ ghi chép lái xe đi, trước đây cô phải đợi Thương Chu, giờ thì hai người đang chiến tranh lạnh vì thế sau khi làm xong việc cô liền chạy nhanh hơn ai hết.

    Thương Chu trở về từ cuộc họp hội nghị, liếc nhìn vị trí của cô một chút.

    Cũng không có.

    Anh lập tức biết với tính cách của cô cái gì cũng chỉ mới mẻ được hai ngày mà.

    Trợ lý Lục chú ý tới ánh mắt của anh: "Những ngày qua Tiểu Đường hoàn thành công việc rất tốt."

    "Thật sao?"

    "Chỉ có điều tâm trạng của cô ấy không được tốt lắm." Trợ lý Lục nhớ tới thái độ mấy ngày nay của Thương Chu: "Thương tổng hình như cũng vậy."

    Thương Chu nhìn cô một cái cũng không nói gì.

    Vốn Thương Chu chỉ muốn kéo ra khoảng cách, không nghĩ tới Đường Thụy Thụy biểu hiện thái độ hoàn toàn khác so với trước đây, không dây dưa với anh, thậm chí còn trốn tránh anh.

    Thương Chu và cô ở cùng một tiểu khu, cùng làm ở một công ty vậy mà nửa tháng trôi qua rồi mà không hề gặp nhau lần nào.

    Tùy tiện ăn cơm tối, tiếng tin nhắn của điện thoại di động vang lên, Thương Chu quét mắt, phát hiện là tiếng nhắc nhở của bộ phim điện ảnh mà trước đây anh đã từng đáp ứng Đường Thụy Thụy cùng nhau đi xem.

    Đem tin nhắn xóa bỏ.

    Nằm trên sô pha, Thương Chu đặt mu bàn tay lên trán, hai mắt trống rỗng, không biết đang suy nghĩ gì, anh chợt giật mình khi chuông cửa vang lên.

    Anh ngập ngừng khi bước đến cửa, nếu không phải người như anh nghĩ, anh sẽ giống như một kẻ ngốc.

    Cửa mở ra, may là người nào đó không để anh thành kẻ ngốc.

    Đường Thụy Thụy đứng ở cửa, quan sát vẻ mặt của Thương Chu, không biết anh đã bớt giận hay chưa.

    Nhưng đều đã nửa tháng rồi, cô không nhịn được.

    "Em đang ôm cái gì trong tay thế?"

    Nghe thấy câu hỏi này của Thương Chu, Đường Thụy Thụy liền thở phào nhẹ nhõm, giơ lên cho anh xem: "Là một con ếch."

    Mặt con ếch bự đối diện Thương Chu, anh ghét bỏ lùi về sau.

    "Anh biết nhưng em đem cái này lên đây làm gì?"

    "Em mua cỡ lớn, vốn định là mua cái gối ôm nhỏ thôi không nghĩ tới cái này lại to như vật nên em nghĩ để trên thảm nền phòng khách của anh giúp anh đuổi muỗi."

    Thương Chu: "..."

    "À thì, giờ là mùa hè mà, anh không muốn có ếch sao?" Đường Thụy Thụy thấp thỏm hướng anh nháy mắt mấy cái.

    Tuy rằng anh thật sự không nghĩ trong nhà cần thứ như vậy nhưng Thương Chu vẫn để cô vào.

    Đường Thụy Thụy vào cửa trước tiên nhìn một vòng, cảm thấy trong nhà không có thay đổi gì mới ôm con ếch bự nằm sấp xuống trên ghế sô pha.

    "Anh xem nó mềm mại chưa nè."

    Nhìn cô nằm thành một hàng trên ghế sô pha, Thương Chu cảm thấy có lẽ cô còn mềm hơn cả con ếch kia.

    "Đúng rồi, em cho anh xem thành quả nửa tháng của em."

    Đường Thụy Thụy nhớ tới cái gì, nhảy dựng lên, tay kéo áo lên lộ ra bụng nhỏ, sợ Thương Chu khoong nhìn rõ liền đem vạt áo kẹp ở áo lót trên, nới lỏng dây chun quần thể thao, đem bụng hoàn toàn lộ ra.

    "Anh xem cơ bụng của em nè."

    Thương Chu nhìn một loại động tác ngớ ngẩn của cô, thấy cô chỉ là muốn cho anh xem cơ bụng, đột nhiên cảm thấy có chút thất vọng.

    "Vốn là một tuần thì có hình dáng nhưng không quá rõ ràng, em mới cố gắng nửa tháng."

    Đối với Đường Thụy Thụy từ trước đã từng vận động trong thời gian dài, cơ bụng không khó luyện chỉ cần nhịn đói vài bữa, mỗi ngày luyện một chút là có thể hiện ra rồi.

    Anh nhìn chằm chằm cái bụng trắng nõn của Đường Thụy Thụy, bận rộn cả nửa tháng vẫn như cũ không có dấu vết.

    "Những ngày qua em đều bận rộn cái này?"

    Đường Thụy Thụy cười hì hì, Thương Chu tức giận là bởi vì cô không chăm chỉ rèn luyện, cô chăm chỉ là được rồi.

    Ở trước mặt anh nói chạy 20 vòng phỏng chừng anh cũng không tin, cô liền nghĩ luyện cho cơ bụng hiện ra cho anh nhìn thành quả.

    "Được rồi, mặc lại đi."

    "Anh không sờ xem có cứng không hả?"

    Đường Thụy Thụy vốn chỉ tùy tiện nói một chút, không nghĩ tới Thương Chu thật sự đi tới tay che ở trên bụng của cô, nhẹ nhàng ấn xuống một cái.

    "Rất tốt."

    Mặt Đường Thụy Thụy lập tức nóng lên, lỗ tai nóng ran, nghĩ tới cô còn chưa ngủ vậy mà anh chỉ sờ lên bụng cô liền đỏ mặt.

    Sau khi sờ bụng, Đường Thụy Thụy bỏ quần áo xuống, ngồi ở trên sô pha, cảm thấy có chút khó xử.

    Cô đang suy nghĩ về việc có nên về nhà hay không.

    Thương Chu cầm điện thoại di động trượt xuống: "Bộ phim em nói đợt trước còn đi xem nữa không?"

    "Ơ, à em nhớ ra rồi, em muốn xem, hôm nay bắt đầu chiếu rồi à? Vậy thì đi xem đi."

    Kỳ thực cô sớm đã quên đó là bộ phim nào rồi.

    Thật muốn chết quá đi!
     
    Ayuxinh thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng mười hai 2021
  2. nhanycahoaingoc Nhan Y Ca - "Tôi cho phép em thích tôi"

    Bài viết:
    15
    Chương 11: Mùi hương của anh, sự tồn tại của anh đều chiếm cứ hoàn toàn đầu óc của cô

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không quan trọng đó là phim gì, không quan trọng nó thiếu vắng bình luận như thế nào thậm chí ngay cả tên cũng không nhớ nhưng Đường Thụy Thụy vẫn rất mong chờ.

    Là một sinh viên tốt nghiệp loại kém của học viện điện ảnh, đối với máy chụp hình Đường Thụy Thụy không chơi được nhưng kĩ thuật làm phim vẫn có chút bản lĩnh.

    Thỉnh thoảng cô vẫn có thể làm một bài bình luận phim.

    Có thể bởi vì cô thích làm ngược lại so với đám đông do đó cô chọn những bộ phim về văn học nghệ thuật - những bộ phim không được công chúng yêu thích.

    Gió đêm tháng sáu lướt qua, những ánh đèn neon xung quanh nhẹ nhàng soi bóng xuống đường.

    Thương Chu và Đường Thụy Thụy đều mặc quần áo rộng rãi, phía dưới Đường Thụy Thụy mặc một chiếc quần vận động giữ nhiệt cùng màu với quần dài của Thương Chu.

    Xung quanh thi thoảng truyền đến tiếng trẻ con cười, Đường Thụy Thụy liếc mắt nhìn khoảng cách giữa mình và Thương Chu, cảm thấy bọn họ chỉ còn kém một đứa bé.

    Nếu có đứa bé thì tốt rồi nhưng mà không có, chó cũng không có một con.

    Đang nghĩ ngợi rồi tiến lên phía trước, lại bị Thương Chu đột nhiên kéo lại, Đường Thuỵ Thuỵ ngẩn ra nhìn anh.

    Bởi vì ánh mắt quá vô tội, quá ngốc nghếch vì thế Thương Chu dù muốn nổi nóng cũng không có nơi phát tiết.

    "Có xe.. Em đang nghĩ cái gì thế hả?"

    Nhìn đèn tín hiệu chuyển sang màu xanh, Đường Thụy Thụy cúi đầu, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Thương Chu qua đường, cố gắng giả bộ mê man để anh nắm tay cô.

    Nhưng một giây sau, cánh tay của cô vẫn bị buông ra một cách vô tình.

    Ôi.

    "Em đang suy nghĩ về nuôi chó, anh nói xem nhà có một con chó có phải sẽ vui vẻ hơn nhiều không?"

    Theo tâm lý hứng thú ba phút của cô, Thương Chu biết đây chỉ là một ý nghĩ bất chợt, "À", "Rất phiền phức."

    "Em có thể tự chăm sóc mình còn có thể chăm sóc anh, sao lại không chăm được chó cơ chứ?"

    Không ngờ anh chính là vật thí nghiệm trước khi cô nuôi chó, Thương Chu nhếch môi: "Em mà tâm tình không tốt có thể ở lì trong nhà mấy tháng không ra khỏi cửa, ai tới chăm chó, em còn có không ăn không uống nhưng chó thì không thể. Phải nuôi cũng được nhưng đừng mang tới nhà anh nhờ chăm hộ."

    Thương Chu hiểu rất rõ ba phút hứng thú nhất thời của Đường Thụy Thụy.

    "Vậy để em nghĩ thêm."

    Cô tính để chó trở thành cục cưng của hai người nhưng mà nhà của Thương Chu cũng không thể tiến vào thì sao được, thật khiến người ta đau lòng mà.

    Hai người sống trong một khu vực nhỏ, nhưng tiện nghi xung quanh rất tốt.

    Cách tiểu khu 15 phút chính là một trung tâm mua sắm lớn.

    Bình thường trung tâm mua sắm cũng hơi vắng vẻ nhưng đến thứ sáu thì lại náo nhiệt hơn hẳn.

    Nhìn thấy cách thời gian phim chiếu còn sớm, họ đi dạo quanh quầy bán nước hoa, Thương Chu chán nản: "Muốn ăn kem không?"

    "Hả?"

    Sau đó Đường Thụy Thụy bị anh kéo đến tầng năm quầy kem, mua một chiếc bánh kem Soufflé.

    Đường Thụy Thụy ăn một miếng ăn rồi nhìn Thương Chu.

    Thương Chu bị cô nhìn đến đau đầu: "Ăn xong rồi đi gắp thú?"

    Đối với hành trình đi dạo phố cùng Đường Thụy Thụy, anh miễn cưỡng có thể chấp nhận hai việc chính ăn và gắp thú.

    "Được nha, em bồi anh chơi."

    Rốt cuộc là ai bồi ai.

    Máy gắp thú ở đây có cái kẹp rất lỏng lẻo, Đường Thụy Thụy bắt được mấy lần đều bị tuột ra. Cô lập tức cảm thấy rất hối hận vì đổi nhiều xu như vậy.

    Nhìn đống xu trong túi, Đường Thụy Thụy yên lặng đưa cho Thương Chu, âm trầm nhìn anh: "Em không chấp nhận thất bại."

    Thương Chu: "..."

    "Anh biết đấy, chúng ta quá khổ, ô ô."

    Nơi nào khổ, Thương Chu quét mắt nhìn cái miệng hồng hồng vì vừa ăn đồ tráng miệng của cô.

    Nhận lấy túi xu, Thương Chu cũng không di chuyển, tay nắm chặt điều khiển.

    Đường Thụy Thụy đứng ở bên cạnh mở to mắt nhìn, thấy bốn lần đều trượt, lắc đầu nói: "Cái kẹp này thật sự quá lỏng."

    Có điều lần thứ năm, Đường Thụy Thụy cảm thấy cái kẹp vẫn như vậy nhưng một con thỏ đã bị đẩn ra.

    "Anh."

    Với tay lấy thỏ ra, hai mắt Đường Thụy Thụy sáng long lanh: "Anh thật là may mắn."

    Kỹ thuật lại nói là may mắn, Thương Chu nhíu mày, cũng không giải thích, bỏ xu vào lần thứ sáu.

    "Mới có một con ra ngoài rồi cái máy này chắc phải rất lâu nữa mới kẹp được, chúng ta đi chỗ khác."

    Thương Chu không phản ứng cô, lần thứ bảy bỏ xu, thỏ lại tiếp tục rơi ra.

    Đường Thụy Thụy: "..."

    Này không đúng, thật không khoa học, khoảng cách ngắn như vậy sao có thể gắp được.

    Nhìn Đường Thụy Thụy như con khỉ vò đầu bứt tai trừng hai mắt nhìn vào máy gắp thú, Thương Chu im

    Lặng tiếp tục lãng phí thời gian vào trò này.

    Đến khi thấy trên tay Đường Thụy Thụy ôm 5 con thỏ, Thương Chu ý tứ sâu xa nhìn cô một cái, cầm đám

    Xu lớn còn lại đi thẳng.

    "Không chơi nữa hả?"

    "Anh khát."

    Đường Thụy Thụy xông lên lấy xu trong tay anh, mang theo thỏ thử máy gắp thú kia.

    Mười lăm lần được năm con thỏ, nghĩ như thế nào cũng là cái máy này hỏng rồi.

    Thương Chu có thể, cô cũng có thể.

    Kĩ xảo gắp thú bách phát bách trúng là cô dạy anh cơ mà.

    Nhưng năm lần hạ xuống nhìn đám thỏ càng ngày càng xa: "..."

    Cái này có ma!

    Nhất định là thế! Hừ hừ!

    Đường Thụy Thụy tức giận muốn đá máy gắp thú.

    Thương Chu mang theo đồ uống trở về, kinh ngạc nhìn vẻ mặt tức giận của cô. Thế mà Đường Thụy Thụy

    Lại cảm thấy như anh đang cười cười trên sự đau khổ của người khác.

    "Vào thôi."

    Rạp chiếu phim này phải tự mình mua đồ ăn vặt, Thương Chu mua ngoại trừ đồ uống còn có hộp bắp rang bơ to đùng.

    Hộp bắp rang bơ dĩ nhiên là rơi vào lòng của Đường Thụy Thụy.

    Một bên cầm thỏ, trong ngực còn ôm hộp bắp rang bơ, Thương Chu nhìn cô xung quanh không còn chỗ nào rảnh mới miễn cưỡng giúp cô cầm đồ uống.

    Hai bên đường đi đều có gắn áp phích quảng cáo, cả đường chỉ nhìn thấy áp phích của bộ phim Đường Thụy Thụy muốn xem có duy nhất một cái.

    Buổi tối thứ sáu vẫn chiếu phim, Thương cùng Chu nghĩ tới, nhìn chỗ trống trong lúc mua vé, dự đoán bộ phim này sẽ khiến người xem ngủ gật.

    Nhìn thấy tầm mắt Thương Chu hướng bộ phim đang hot trên Weibo, như là vô cùng cảm thấy hứng thú, Đường Thụy Thụy khụ một tiếng: "Cái loại này đều là khuôn sáo cũ, em cũng có thể sáng tác ngay một cái kịch bản cho anh."

    "Đây là phim khoa học viễn tưởng."

    Nói cách khác, Thương Chu nghĩ với đầu óc của cô thì chỉ có thể nghĩ ra kịch bản ngôn tình máu chó mà thôi.

    "Khoa học viễn tưởng thì sao, dù sao cũng không cần xem."

    Đường Thụy Thụy bước nhanh vào phòng chiếu phim, đi vào còn lùi lại vài bước, tránh chỗ tối trộm nhìn Thương Chu, nhìn dáng vẻ là sợ Thương Chu chạy.

    Thương Chu đối với phim ảnh không có gì hứng thú, chỉ là nhàm chán có đôi khi bồi Đường Thụy Thụy xem mấy bộ điện ảnh, tuy rằng anh cho rằng cô cũng không cần bồi, cũng không biết mỗi lần đều phải hỏi anh.

    Mà anh cũng phải gật đầu đồng ý mấy lần.

    Vào rạp chiếu phim quả thực không có mấy người.

    Ngồi ở vị trí trung gian, còn ở sát chỗ quảng cáo, Thương Chu cảm giác đường Thụy Thụy cũng đã tập trung tinh thần.

    Tuy rằng cảm thấy tính cách cô khá kỳ quái, thích làm ngược lại với người khác, yêu thích xem những bộ phim mới ít được yêu thích. Nhưng có lẽ là cô đã gặp nút thắt lâu rồi lại thích xem những bộ phim điện ảnh có tiết tấu chậm vì vậy nên cô xem vô cùng chăm chú.

    "Đừng nhìn em ảnh hưởng tâm trạng xem phim của em."

    Thương Chu dời tầm mắt sang chỗ khác.

    Không tới mười giây, Đường Thụy Thụy ghé vào bên tai Thương Chu: "Hay là anh xuống phía sau."

    Người con gái đè thấp thanh âm nhu nhu nhuyễn nhuyễn, còn mang theo hơi thở ấm áp.

    Có điều lời nói ra không khiến người ta cao hứng một chút nào.

    Thương Chu: "..."

    Bởi vậy tại sao lại cứ nằng nặc muốn anh cùng bồi xem phim với mình, rõ ràng là thích tự do, một mình cảm nhận mà.

    Thương Chu chợt nhớ tới lúc trên đường cô nói muốn nuôi chó.

    Mặc kệ cô có thể kiên trì phụ trách nuôi chó hay không, ngay cả chó có lẽ bởi vì tính cách quái lạ này của cô mà trốn đi.

    Một lúc sau.

    Thương Chu khom lưng chầm chậm thay đổi vị trí.

    Sự chú ý của Đường Thụy Thụy cuối cùng cũng đặt được ở trên bộ phim đang chiếu.

    Chỉ cần ở cùng Thương Chu, sự chú ý của cô lập tức không có cách nào dời khỏi người anh.

    Có lần cô muốn làm nhanh chạy bản thảo, đại ý cốt truyện đều viết tốt, chỉ cần viết tiếp tình tiết nhưng bởi vì Thương Chu cũng ở, kể cả lúc ấy anh chỉ ngồi ở trên sô pha không nói một lời, cô cũng không có biện pháp tập trung lực chú ý, sau đó trễ hẹn với người đọc.

    Thương Chu đối với cô mà nói chính là một vật phát sáng.

    Mùi hương của anh, sự tồn tại của anh đều chiếm cứ hoàn toàn đầu óc của cô.
     
    Ayuxinh thích bài này.
  3. nhanycahoaingoc Nhan Y Ca - "Tôi cho phép em thích tôi"

    Bài viết:
    15
    Chương 12: Con cái là cả hai người hiểu không?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiếng nhạc phim kết phim vang lên, Đường Thụy Thụy thở dài một hơi, cúi đầu nhìn hộp bắp rang trống không. Kế hoạch giảm béo tuổi 25 của cô chắc sẽ không có ngày thành công rồi.

    Các bộ phim văn học cũng có điểm hay, chính là không có nhiều tiếng hò reo ầm ĩ. Vừa mới ôm chú thỏ đồ chơi bước ra ngoài, Đường Thụy Thụy đã thấy bóng dáng Thương Chu đang đứng nói chuyện với một cô gái tóc xoăn.

    Dưới góc độ của cô chỉ có thể nhìn thấy dáng người cô gái kia rất cao, cô ấy mặc một chiếc váy ngắn để lộ cặp chân thon dài. Đứng nhìn một lúc, Đường Thụy Thụy cúi đầu nhìn con thỏ trong ngực.

    Thương Chu thật xấu xa, đã có 5 bé con với cô rồi mà vẫn còn muốn hái hao ngắt cỏ bên ngoài.

    Đường Thụy Thụy xắn tay áo lên định làm lớn nhưng cô gái tóc xoăn kia lại rời đi. Thương Chu cũng đã nhìn thấy cô nên đứng yên đợi cô qua.

    Khi cơn tức giận đã dâng lên thì rất khó nguôi ngoai, Đường Thụy Thụy ôm năm con thỏ hùng hổ bước đến.

    "Thương Chu sao anh có thể mặc kệ con cái như thế?"

    Ý Đường Thụy Thụy là muốn anh nhìn đám thỏ đồ chơi trong lòng mình.

    Anh nhìn chằm chằm vào đám thỏ trong ngực Đường Thụy Thụy.

    Trên mặt hơi nóng, Đường Thụy Thụy hừ một tiếng rồi bước nhanh lên phía trước, Thương Chu do dự một chút mới đuổi theo cô.

    "Thương Chu, em nói cho anh biết, em rất ghét màu xanh lá!"

    "Ghét màu xanh lá? Ba giờ trước em vừa nói con ếch bông kia đáng yêu?"

    "Thương Chu em đã nói với anh đừng nên chân trong chân ngoài!"

    Giờ đã khuya, hầu hết các cửa hàng đều đã đóng cửa. Trên đường xe cộ thưa thớt, sau khi ra khỏi thang máy, Đường Thụy Thụy ôm mấy con thỏ ngồi xổm trên bồn hoa ven đường.

    "Em bị làm sao vậy?"

    Đứng trước mặt cô, Thương Chu hoàn toàn không hiểu cơn tức giận này của cô ở đâu ra.

    "Thương Chu, anh không thể vứt bỏ em."

    Thương Chu nghĩ tới cô gái vừa mới hỏi đường kia, Đường Thụy Thụy tới thật đúng lúc, anh chỉ có thể trả lời qua loa. Có lẽ cô gái kia nhìn thấy ánh mắt của anh nên đã thức thời rời đi.

    "Em lại nháo."

    Gió mát thổi qua khiến Thương Chu có hơi tâm phiền ý loạn, lần mò trong túi một lúc lâu mới nhớ ra mình đã bỏ thuốc.

    Đường Thụy Thụy ngửa đầu nhìn anh: "Hay là chúng ta ước định đi, nếu cả hai chúng ta đến 30 tuổi rồi mà chưa có người yêu thì sẽ bên nhau nhé?"

    Cô còn kém 5 năm nữa mới đến 30 nhưng Thương Chu lại sắp tới rồi.

    Hai mắt Đường Thụy Thụy lóe lên, chờ đợi câu trả lời của Thương Chu.

    "Đứng lên, bụi hoa bên cạnh em có một con ma men nôn đấy."

    Đường Thụy Thụy bị dọa nhảy dựng lên, cô chưa kịp nhìn kỹ đã thấy Thương Chu rời đi, vội vàng đuổi theo.

    Thương Chu chân dài, Đường Thụy Thụy ôm thỏ bông chạy đằng sau. Đột nhiên cô cảm thấy rất mệt, không muốn đuổi theo nữa, trong lòng nghĩ mình về tiểu khu sau cũng được.

    Không ngờ Thương Chu lại dừng lại, quay đầu về sau rồi đưa tay ra.

    Đường Thụy Thụy nhìn lòng bàn tay trắng nõn của anh, đây là muốn dắt cô?

    "Làm gì vậy?" Đường Thụy Thụy do dự xem mình có nên đưa tay ra không.

    "Anh cầm hộ thỏ bông cho."

    Thương Chu nhìn những con thỏ bông mà cô đang ôm sắp rơi.

    "Cái gì mà cầm hộ thỏ bông, con cái là cả hai người hiểu không?"

    Cô nhét con thỏ vào tay của Thương Chu, không quên tặc lưỡi, "Đàn ông thối!"

    Thương Chu cười khẽ: "Đồ ngốc!"

    Gió đêm man mác, Đường Thụy Thụy nhìn ánh mắt mang ý cười của Thương Chu, đột nhiên muốn nói tất cả tâm tư của mình cho anh nhưng lại không biết mở miệng như thế nào.

    Cô có thể giương nanh múa vuốt trước những người phụ nữ khác có hảo cảm với anh nhưng khi đối mặt với anh, cô lại không biết nói gì.

    Có thể nói mấy lời vui đùa nhưng lại không có cách nào đường đường chính chính nghiêm túc nói chuyện.

    Tại sao?

    Đường Thụy Thụy nhìn bóng lưng Thương Chu, bởi vì anh quá tốt.

    Tốt đến mức cô không muốn bỏ lỡ.

    Cô tự ti, luôn cảm thấy bản thân kém cỏi, cho rằng đoạn tình cảm này sẽ chẳng đi đến kết thúc tốt đẹp như mình mơ ước.

    *

    Không còn điều gì khủng bố hơn việc sống một mình mà bị người nhà tìm đến cửa.

    Đặc biệt là hiện tại đang điên cuồng theo đuổi đàn ông, Đường Thụy Thụy nhìn thấy Đường Kiệu thì lập tức che kín mắt.

    Hiển nhiên bịt tai trộm chuông thì chẳng có bất cứ tác dụng gì, Đường Kiệu thản nhiên bước vào nhà Đường Thụy Thụy sau đó đổi dép.

    "Đó là dép của Thương Chu."

    Sau khi Đường Thụy Thụy thấp giọng nói xong, Đường Kiệu trừng mắt nhìn, cô lại tiếp tục im lặng che mặt, đi về phía cửa.

    "Đem về!"

    Đường Kiệu đóng cửa lại, đánh giá căn nhà của em gái mình: "Em có phải con gái hay không, chỗ ở mà bừa bộn như này. Thế mà không biết xấu hổ để Thương Chu vào."

    "Anh ấy có đến bao giờ đâu."

    Đường Thụy Thụy hơi ấm ức, mọi ngày đều là cô lên lầu, Thương Chu có bao giờ xuống nhà cô đâu.

    Nhưng mà cô cũng không muốn anh đến, nhà cô bừa bộn đến mức cũng tự mình cảm thấy không chịu nổi.

    "Rốt cuộc có chuyện gì?"

    "Chuyện gì?" Đường Thụy Thụy chột dạ.

    "Thương Chu bảo anh đợt này em có hơi không bình thường."

    "Anh ấy toàn đoán mò thôi, em vẫn bình thường mà!"

    Đường Kiều ngẩng đầu quan sát Đường Thụy Thụy: "Anh thấy em quả nhiên không bình thường, làm sao mà lần trước gọi, em lại cúp máy nhanh thế, em làm loạn gì ở công ty của Thương Chu, nếu không muốn sáng tác thì còn ở bên ngoài làm gì, về nhà không thoải mái hơn hả?"

    "Em về nhà làm gì chứ? Làm gì có ai 25 tuổi rồi vẫn sống cùng ba mẹ đâu?"

    Đường Thụy Thụy vừa nói xong đã bị cốc đầu một cái, Đường Kiệu: "Con mẹ nó chứ, vậy anh sắp 30 rồi, em nghĩ anh sống ở đâu?"

    "Em không thể sa đọa giống anh!"

    Đường Thụy Thụy cắn cắn môi: "Thương Chu gọi điện bảo anh tới đấy, có phải anh ấy chê em phiền không?"

    "Đúng vậy, nếu biết mình phiền thì đừng rước lấy phiền phức cho người khác, thu dọn đồ đạc về nhà."

    Theo quan điểm của Đường Kiệu, Đường Thụy Thụy không phải vì công việc mà cần sống bên ngoài, cô có thể viết ở bất cứ nơi nào mình muốn.

    Đường Kiệu cho là với tính cách của em gái mình, cho dù là ở cùng một tiểu khu với Thương Chu cũng chưa chắc thường xuyên nói chuyện nhưng khi thấy cô nghe nói là lời nói Thương Chu thì lập tức suy sụp, co lại ở ghế sô pha hẻo lánh, anh ta chợt cảm thấy ngờ vực: "Em đang làm cái quỷ gì vậy? Đừng nói với anh rằng em nhìn trúng Thương Chu rồi?"

    Đường Thụy Thụy không phủ nhận núp ở ghế sô pha không muốn nói chuyện, Thương Chu vậy mà ngại cô phiền, gọi điện cho anh cô để đuổi mình đi.

    "Đường Thụy Thụy!"

    Chẳng qua là tùy tiện đoán bừa, nhìn cái dạng này của em gái mình, Đường Kiệu sao còn không hiểu nữa.

    Đối mặt với sự nổi giận của Đường Kiệu, Đường Thụy Thụy không kiên nhẫn ngẩng đầu.

    "Em đã 25 tuổi rồi, sắp trở thành bà cô ế rồi, theo đuổi bạn của anh trai thì sao, theo đuổi đàn ông sắp 30 thì sao?"

    Đường Kiệu cắn răng: "Con mẹ nó ế!"

    "Anh, nói bậy là không tốt, còn nữa mẹ em không phải mẹ anh hả?"

    "Em theo đuổi cậu ta?" Đường Kiệu nghiến răng nghiến lợi, việc này Thương Chu cũng không nói cho anh ấy biết, anh chỉ nói là tâm trạng của em gái anh ấy bất ổn không biết gặp phải chuyện gì nên nhờ anh ấy hỏi xem.

    "Em không theo đuổi anh ấy."

    Đường Thụy Thụy nói chắc như đinh đóng cột: "Em liếm anh ấy."

    Đường Kiệu: .

    "Đường Thụy Thụy theo anh về nhà!"

    "Em không cần!"

    "Bảo sao lúc trước anh đã thắc mắc sao em lại khăng khăng muốn tới đây ở, chỗ quá lớn mà giá lại cao, hóa ra là vì Thương Chu. Từ lúc nào em đã có ý với cậu ta rồi?"

    Đường Kiệu thật sự không nhìn ra, em gái của anh ấy luôn không quan tâm mọi thứ ngoại trừ tiểu thuyết vậy mà lại thầm thích anh em của mình, đến nỗi muốn chuyển nhà đến cùng tiểu khu với Thương Chu.

    "Em không đi, không ngủ được người thì em sẽ không về nhà."

    "Em em em, em nói cái gì vậy?"

    Đường Kiệu nổi giận đùng đùng, hối hận vì đã chiều theo ý cô khiến dưỡng thành cái tính tình như hiện tại/

    "Đời này em chỉ thích ba thứ, một là khiêu vũ nhưng vì tỉ lệ cơ thể không tốt nên dù đã tập luyện nhiều năm nhưng không nhận được giải thưởng gì. Hai là viết tiểu thuyết, anh cũng thấy đấy viết nhiều như thế mà cũng không có cái nào ra trò. Giờ chỉ còn Thương Chu thôi, huhuhu nếu ngay cả anh ấy em cũng từ bỏ thì em chẳng còn cái gì nữa."

    Đối diện với khuôn mặt tức giận của Đường Kiệu, Đường Thụy Thụy tiếp tục làm trò: "Em giống như một cái xác không hồn sống ở trên đời, không mơ ước, không mục tiêu, không có phương hướng."

    Đường Kiệu ngẩn người, bị bộ dáng tê tâm liệt phế của Đường Thụy Thụy hù dọa, mãi mới nói được một câu: "Không phải em nói là do mình không thích khiêu vũ?"

    "Có một loại người không ăn được thì nói nho xanh, em chính là điển hình của loại người đó, huhu!"

    Đường Kiệu: .

    Sau đó Đường Kiệu hoàn toàn không nói được câu nào, toàn bộ đều là do một mình Đường Thụy Thụy diễn.

    "Em yêu anh ấy, yêu đến điên cuồng, si ngốc không thể quên được."

    "Em thật sự rất thích rất thích Thương Chu, huhuhu, nhưng tại sao anh ấy lại không thích em.."

    "Phải yêu mới hiểu tình sâu như nào, phải say mới biết rượu nồng đậm ra sao, tên nhóc Đường Kiệu nhà anh nào đã gặp được người yêu sâu đậm, sao có thể hiểu tình yêu là gì, có phải vì anh ghen ghét nên mới ngăn cản em phải không?"

    "Sao em biết anh chưa từng gặp.."

    Đường Thụy Thụy đang chìm đắm trong thế giới của mình nên căn bản không nghe anh ấy nói gì: "Em thât sự thật sự rất thích anh ấy."

    "Từ 9 tuổi đến 25 tuổi, mười sáu năm, anh ấy chính là một miếng thịt trên người em."

    "Em đây là đang bắt chước nữ chính trong tiểu thuyết hay là con mẹ nó nổi điên rồi?"

    Hiện giờ Đường Kiệu đang rất muốn chửi tục nhưng nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của Đường Thụy Thụy, lại sợ cô thật sự bị làm sao, lỡ mắng vài câu khiến cô trực tiếp sụp đổ thì không được.

    Mười sáu năm.

    Vậy mà cô cũng có thể nói, chẳng lẽ cô đã quên mình từng nắm tay bạn trai nhỏ của mình ở trường trung học hay đã quên lúc cô và bạn trai nhỏ của mình ở trường trung học lén ra ngoài du lịch.

    Mỗi một đoạn tình cảm chấm dứt cô đều nói nam sinh đều rất ngây thơ, từ yêu thích đến hiểu rõ rồi trách mắng.

    Cuối cùng cô đã rút ra kết luận không nên yêu đương, không biết đã nói câu này bao nhiêu lần rồi, thật sự ngay từ đầu đã không thể tiếp tục hay là vì bắt đầu viết tiểu thuyết nên lười đi ra ngoài.

    Lúc trước vẫn luôn nói với anh ấy đừng tin vào tình yêu vậy mà giờ biến thành yêu Thương Chu mười sáu năm.

    "Anh làm gì thế?"

    Nhìn Đường Kiệu rút điện thoại ra, Đường Thụy Thụy có dự cảm chẳng lành.

    "Anh gọi Thương Chu qua để thưởng thức em nổi điên."

    "Không được, không được, không được! Quá xấu hổ, xấu hổ chết người ta rồi huhuhu.."

    Đường Thụy Thụy úp mặt xuống ghế sô pha, có mấy lời nói cùng Đường Kiệu thì không sao nhưng để Thương Chu nghe thì lại là một việc hoàn toàn khác.

    "Bây giờ mới biết xấu hổ hả?"

    Đường Kiệu liếc mắt nhìn, không định gọi điện thoại trước mặt cô, anh ấy định ra mở cửa nhưng lại không trôi chảy.

    Cúi đầu nhìn Đường Thụy Thụy đang ôm chân của anh ấy, nhìn dáng vẻ này hệt như là muốn cưa chân anh ấy đi luôn vậy.

    "Buông ra!"

    "Không buông!"

    Đường Thụy Thụy nước mắt lưng tròng: "Anh mà đi thì em sẽ lên sân thượng nhảy lầu."

    Dừng một chút: "Trước khi nhảy sẽ gửi tin cho ba mẹ nói là bởi vì anh."

    "..."

    Đường Kiệu đứng đó một lúc lâu, biết không đồng ý với cô thì sẽ phải bảo trì cái tư thế này mãi: "Anh không nói cho cậu ta nữa được chưa?"

    "Thật không?"

    Đường Kiệu không kiên nhẫn rút chân ra: "Thật."

    "Vậy anh còn đứng ở cửa làm gì?"

    Đường Thụy Thụy hoài nghi chặn ở cửa.

    "Cùng đồ ngốc ở một chỗ, anh sợ cũng biến thành ngu ngốc nên phải ra ngoài hít thở không khí."

    Anh ấy bước ra ngoài, Đường Thụy Thụy vẫn bất an mà đuổi theo, thừa dịp thang máy chưa đóng nói vọng vào: "Nếu như anh ấy coi em là lốp dự phòng thì cũng đều là do em tự nguyện. Anh đừng kiếm chuyện với anh ấy."

    Cơn tức giận vừa bị áp xuống của Đường Kiệu lại dâng lên, anh thật muốn lao ra tẩn cho cô một trận mà.
     
    Ayuxinh thích bài này.
  4. nhanycahoaingoc Nhan Y Ca - "Tôi cho phép em thích tôi"

    Bài viết:
    15
    Chương 13: Cái loại giấc mơ kiểu rắm gì đây .

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Người đâu?"

    Thương Chu nhìn phía sau lưng Đường Kiệu, thấy anh ta có vẻ giận dữ nhưng phía sau lại không thấy cái đuôi nhỏ đâu.

    Anh đoán có lẽ là hai anh em nhà này cãi nhau, chỉ là không biết Đường Thụy Thụy nói gì mà chọc Đường Kiệu giận thành như vậy.

    "Tôi không phải người?"

    Đường Kiệu tức giận nói: "Thật là muốn nổi điên mà."

    "Nổi điên làm gì?"

    "Muốn đàn ông."

    Nói xong, Đường Kiệu cố ý nhìn chằm chằm vào Thương Chu sau đó chỉ thấy anh nhíu nhíu lông mày, bộ dáng khó chịu.

    "Em gái tôi mà tôi còn không sợ làm tổn thương con bé, sao ngược lại cậu lại cau mày thế?"

    Đường Kiệu ngồi xuống ghế sô pha, nhìn đồ vật màu xanh lá cây bên cạnh chiếm gần hết sô pha: "Thuỵ Thuỵ mang loại đồ chơi này đến à?"

    Ngoại trừ Đường Thụy Thụy mang thứ này đến, không có người đàn ông bình thường nào lại để cái này ở nhà mình cả.

    Thương Chu cầm ly nước ngồi xuống sô pha riêng, cảm giác được Đường Kiệu đang nhìn mình: "Muốn uống rồi tự mình rót."

    Ngồi xuống, Thương Chu còn đang suy nghĩ về lời nói của Đường Kiệu, ý tứ Đường Thụy Thụy rõ ràng khiến người ta không thể bỏ qua, nhưng đây không phải là lần đầu tiên cô làm chuyện này, cô cũng đã từng tỏ thái độ mập mờ với anh rất nhiều lần.

    Nhưng anh thực sự sợ nếu như mình đáp lại thì cô sẽ dời đi, chính là cái loại biến mất trong mấy tháng liền, anh không chịu nổi loại giày vò này của cô.

    "Tôi nói này, cậu chẳng lẽ thích đàn ông thật hả?"

    Đường Kiệu hiểu rất rõ tính cách Đường Thụy Thụy, cũng rõ ràng tính cách Thương Chu, nhìn bộ dáng nổi điên của Đường Thụy Thụy, anh ấy không tin hai người sớm chiều ở chung mà Thương Chu lại không cảm giác được gì.

    Mà theo tính cách của Thương Chu, anh sẽ không mập mờ với bất cứ ai.

    Ở bên nhau hoặc là tạo khoảng cách, anh đều có có chừng mực.

    "Kể cả có thích đàn ông cũng sẽ không thích cậu."

    Thương Chu đứng lên: "Em gái cậu năm nay cũng 25 rồi không còn 15 nữa, bớt quản chuyện của em ấy đi."

    Nghe được ý tứ trong lời nói của anh, Đường Kiệu cảm thấy vừa rồi không đánh được ở chỗ của Đường Thụy Thụy, giờ đòi ở chỗ của Thương Chu cũng được nha.

    Chỉ là nắm chặt nắm đấm, nhớ tới vừa rồi Đường Thụy Thụy muốn sống muốn chết, Đường Kiệu thả nhẹ nắm đấm, thậm chí còn không dám đánh vào vai Thương Chu.

    "Con mẹ nó chứ nước cũng chưa uống xong, cậu đứng ở cửa là có ý tiễn khách hả?"

    "Đi ra ngoài uống rượu."

    Thương Chu mở cửa: "Cả người toàn mùi hôi, đừng ngồi ở nhà tôi."

    "Thật sự có mùi nè, đều tại bãi rác ở nhà Đường Thụy Thụy dinh vào đấy."

    Nói xong, Đường Kiệu lại thấy Thương Chu nhăn mày, không biết còn tưởng rằng anh và Đường Thụy Thụy mới là người một nhà.

    "Tuỳ cậu."

    "Ừ."

    Đường Kiệu vẫn cảm thấy không an tâm: "Đối với em ấy tốt một chút, dù sao dính vào tình yêu đầu óc đều biến thành đứa trẻ."

    "Đừng nói em ấy như vậy."

    Thương Chu thản nhiên nói, như là đã quên bản thân thường gọi cô là đầu đất.

    "Chỉ cần nó muốn thoát ra, nó sẽ tự thoát ra được. Nói thật, tôi thực sự không sợ em ấy chịu tổn thương gì."

    Đường Kiệu sờ sờ cằm, anh ấy luôn cảm thấy khi yêu Đường Thụy Thụy lại khiến người khác đặc biệt yên tâm, anh ấy không lo lắng về việc cô pahri chịu thiệt, nhưng anh sẽ thương tiếc cho người đã yêu cô.

    "Cậu chắc cũng biết tính cách mẹ tôi, Thuỵ Thuỵ mà khóc chạy về nhà, bà sẽ đến công ty cậu làm loạn, chửi mắng cậu mười ngày nửa tháng cũng chưa hết đâu."

    Thương Chu nghĩ lại bộ dáng đoan trang hiền thục của mẹ Đường, rất khó tưởng tượng hình ảnh Đường Kiệu miêu tả.

    "Ồ."

    Tiến vào thang máy, điện thoại Thương Chu không ngừng nháy sáng.

    Đường Thụy Thụy không gửi voicechat nhưng cô gửi quá nhiều tin nên tiếng thông báo đến liên tiếp, hệt như có chuyện long trời lở đất gì đó.

    Đường Thụy Thụy: Anh em đi tìm anh hả?

    Đường Thụy Thụy: Anh ta độc thân đến tâm thần luôn rồi, anh đừng nghe anh ta nói vớ vẩn.

    Đường Thụy Thụy: !

    Đường Thụy Thụy: Anh đang làm gì vậy, sao còn chưa về? Anh không về em sẽ lo lắng.

    Thương Chu: Anh ấy nói vớ vẩn gì với anh?

    Thương Chu nói những lời này như bỏ đá vào xô nước đang sôi, khiến Đường Thụy Thụy chợt tỉnh táo, cô cẩn thận thăm dò: Nói anh ấy là gay, thầm thích anh từ lâu lắm rồi..

    Xem nội dung, Thương Chu giật giật môi, tắt máy miễn ảnh hưởng đến anh lái xe.

    Đợi cả buổi không thấy Thương Chu trả lời, Đường Thụy Thụy load điện thoại lại vô số lần, hệt như con kiến vòng quanh bát cháo nóng, thậm chí muốn đi lên trên lầu nhìn xem chuyện gì xảy ra.

    Không dám tìm Thương Chu, Đường Thụy Thụy nghĩ đến tên đầu sỏ gây chuyện.

    Tin nhắn được gửi đi, Đường Kiệu ngược lại là trả lời rất nhanh.

    Đường Kiệu: Anh đi rồi.

    Đường Kiệu: Không có nhiều thời gian rỗi như vậy mà quản chuyện hư hỏng của em.

    Đường Thụy Thụy còn tưởng Đường Kiệu là tới kéo cô về nhà nhưng hóa ra Đường Kiệu chỉ là đi công tác ở đây, thuận đường tới nhìn cô một cái.

    Phong ba bão táp cứ như vậy mà yên rồi, Đường Thụy Thụy ngồi phịch ở trên ghế sa lon, cả người mệt mỏi.

    Đường Thụy Thụy: Anh nhớ đừng nói.

    Đường Kiệu: Ai thèm quan tâm đến em, anh chỉ cảm thấy xấu hổ vì không có người đàn ông nào có thể rước em đi được.

    Lúc cấp 3 Đường Thụy Thụy yêu sớm, mẹ Đường cũng không quan tâm. Hiện tại Đường Thụy Thụy cũng đã sắp già rồi, đương nhiên Đường Kiệu cũng sẽ không nhúng tay, dù đối tượng là bạn bè của anh.

    Đều là người trưởng thành rồi, có thể náo loạn đến mức nào cơ chứ.

    Thấy điện thoại cuối cùng không vang nữa, Đường Kiệu có thể toàn tâm toàn ý đi trêu ghẹo em gái nhỏ.

    Nằm ở trên giường vẫn cảm thấy bất an, cô cố ý giẫm lên ghế lật chăn đi ra.

    Mở điều hòa tới 40 độ, Đường Thụy Thụy đang đắp chăn bông ngẩn người.

    Vẫn còn sớm cộng thêm trong đầu vẫn có điều suy nghĩ nên cô không thể ngủ được.

    Bật đèn lên, Đường Thụy Thụy cầm lấy cuốn sách cảm hứng trên bàn, lật xem.

    Là một tác giả tiểu thuyết mạng, cô dĩ nhiên phải mang theo nhiều cuốn sổ để có thể ghi chép vào đó bất cứ khi nào có cảm hứng.

    Cô mua không ít sổ, chẳng qua là linh cảm thì không có bao nhiêu, toàn bộ hầu như đều là ghi chép đồ vật linh tinh hoặc

    Là những bức vẽ nghuệch ngoạc.

    Ở góc độ hội họa, cô thực sự không có năng khiếu chút nào.

    Vốn dĩ cô muốn tìm xem bài này có cảm hứng gì không, ai ngờ đừng nói bài này, bài trước cũng chẳng có gì.

    Nghĩ kỹ lại, dường như cô cũng không nhớ tên nam nữ chính của cuốn tiểu thuyết vừa viết xong là như thế nào luôn rồi.

    Mới có vài ngày..

    Cô viết tiểu thuyết cũng như đọc đều vô tình như nhau.

    Lật đến đằng sau, ngoại trừ kế hoạch lộn xộn lại có vài câu nguyên vẹn.

    - -Tôi đều đã thử qua những thứ có thể làm cho người ta nghiện: Uống rượu, hút thuốc, chơi game, đọc tiểu thuyết, nhưng những thứ này cũng không có tác dụng, Đường Thụy Thụy tôi duy chỉ có nghiện Thương Chu mà thôi

    - - Thương Chu, anh chính là núi sông hùng vĩ, là bầu trời đêm trong tranh của Van Gogh, là cái đẹp tiêu chuẩn của Đường Thụy Thụy.

    "Thật là sĩ diện, chết tiệt. Cũng may là không phải đem tất bánh quy đi nướng hết, nếu không mình đã bị cái trình độ này chọc tức đến chết mất."

    Ném sổ đi, Đường Thụy Thụy nghịch điện thoại một lúc rồi dậy gập chăn lại.

    Nếu như Đường Kiệu đã rời đi, cô có thể đi lên xem Thương Chu một chút, thăm dò xem có phải anh đã nghe được từ chỗ của Đường Kiệu cái gì hay không.

    Bởi vì quá nóng, Đường Thụy Thụy từ bỏ ý định khoác thêm áo khoác và đi lên lầu trong bộ đồ ngủ.

    Trước tiên nhìn qua lỗ mèo trên cửa, cô thấy trong phòng một mảnh đen kịt, còn chưa tới 10 giờ vẫn chưa tới giờ Thương Chu đi ngủ mà.

    Ấn mật mã, mở cửa thấy dép lê Thương Chu đặt cạnh cửa, cô ngay lập tức đã hiểu.

    Cái tên khốn nạn Đường Kiệu kia, nói mình rời đi rồi nhưng thực ra là kéo Thương Chu đi chơi rồi.

    Anh ta cũng không sợ mất mặt, dám mang một anh đẹp trai như vậy cùng đi chơi, không sợ đem mình thành cứt chó bên cạnh nhỉ.

    Đi xung quanh một vòng, xác định người không ở nhà, Đường Thụy Thụy nhìn chiếc giường chỉnh tề, chợt cảm thấy ngo ngoe rục rịch.

    Lúc cô ngủ cùng anh trên một cái giường, bị anh ném lên giường nên cô cũng không chú ý ga giường là anh đã đổi mới hay là ga cô và anh đã dùng.

    Đường Thụy Thụy nằm ở giường của mình mãi đều không ngủ được vậy mà nằm trên giường Thương Chu lăn vài vòng đã buồn ngủ rồi.

    Cô định ngủ một lúc, đợi Thương Chu trở lại rồi về.

    Mới làm hòa cũng không thể lại ầm ĩ nữa..

    Mê man nhắc nhở bản thân, Đường Thụy Thụy dần dần chìm vào giấc mộng.

    Bình thường cô không hay nằm mơ nhưng không biết có phải trước khi ngủ nghĩ quá nhiều hay không mà lúc ngủ cô cũng mơ mình và Thương Chu dây dưa không rõ.

    Trong mơ, cô và Thương Chu là bạn học cùng lớp mà cô là trùng sinh về bù đắp những thiếu sót ấy vì thế mới lớp 10 cô đã tỏ tình với Thương Chu.

    Để tránh bị từ chối, cô không nói anh nhất định phải nhận nàng, mà nói giúp anh làm bài tập, cô lấy thẻ số tình yêu để anh có thể sai cô làm giúp.

    Trong mơ, Thương Chu hình như cũng là có chút thích cô.

    Anh không cho cô một câu trả lời, nhưng trong lòng cô đã có cảm giác bọn họ đã là đôi tình nhân yêu đương ngọt ngào nhưng giây phút sau cô cảm thấy có điều gì đó không ổn, cảm giác mình như đang mơ.

    Dù sao, khi cô tỉnh dậy, đôi mắt của cô đã ướt, là cô đang khóc.

    Đèn đột nhiên mở sáng sau đó lại lập tức tắt ngúm.

    "Thương Chu?"

    Đường Thụy Thụy ngửi thấy một cỗ mùi rượu, đôi mắt cô lại dán chặt vào nhau mà không thể mở ra, nhưng nương theo ánh sáng mờ mờ cô vẫn có thể nhận ra, đứng bên giường là Thương Chu đang nồng nặc mùi rượu.

    Phát hiện cô đang nằm trên giường anh, Thương Chu theo bản năng tắt đèn vừa mở lên.

    Nghe thấy giọng nói của cô, Thương Chu đứng sững một lúc, như là đang tỉnh rượu, suy nghĩ bản thân muốn nói gì đó về tình huống hiện tại.

    Lát sau, anh khom người xuống: "Thuỵ Thuỵ, hay là chúng ta thử một lần."

    Cả người Thương Chu dính đầy mùi rượu nhưng giọng điệu lại chắc chắn.

    Có lẽ là do cô đang mơ ngủ, Đường Thụy Thụy cũng không kích động, cô vén chăn bông lên, chỉ để thể hiện sự chào đón của mình đối với anh.

    Anh vừa tiến đến, Đường Thụy Thụy đã ôm lấy anh định quấn lấy anh, nhưng chân chưa kịp đưa lên đã bị anh đẩy ra.

    Lăn đến chỗ ngủ bình thường hay ngủ, Đường Thụy Thụy nghiến răng nghiến lợi, đây là cái loại thử một lần gì vậy?

    Cái loại giấc mơ kiểu rắm gì đây.
     
    Ayuxinh thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...