Chương 10: Tin nhắn
Trong suốt bữa sáng, hầu như đôi mắt cô chỉ dán trên người Mặc Cảnh Thâm, cơ bản là vì cô không thể rời mắt khỏi anh.
Dì Trần dọn đồ ăn ở bên cạnh mặt mày tươi như hoa, dọn xong dì túm vội hai người làm đang đứng cạnh mình ra khỏi phòng ăn.
Quý Noãn lại cắn một miếng bánh mì nướng, nước sốt tương đậu dính vào khóe miệng cô nhưng cô không hề biết điều đó. Ánh mắt cô nhìn thẳng vào mắt người đã sớm ăn xong bữa sáng, và giờ thì anh đang ngồi xem tạp chí kinh doanh.
Lông mày dài, thanh tú nhưng khuôn mặt lại toát lên vẻ lạnh lùng, cao ngạo, sống mũi cao thẳng, anh hoàn mĩ đến mức như được nặn ra từ bàn tay của thượng đế, khiến không ai có thể bắt bẻ khuôn mặt quá ưa nhìn này.
Mặc Cảnh Thâm đang lật cuốn tạp chí kinh doanh thì tay bỗng ngừng lại, anh nhìn cô gái nhỏ bé đang dán mắt vào mình. Đôi mắt cô nhìn anh lúc này dường như nóng bỏng đến mức có thể bốc hơi bất cứ lúc nào.
Quý Noãn đột nhiên lấy lại tinh thần, cô vội giơ tay nâng mẩu bánh mì nướng để cố che mặt rồi cầm lấy ly sữa bò hung hăng uống một ngụm.
Kết quả uống quá nhanh nên bị sặc, cô buông ly sữa cùng mẩu bánh mì nướng xuống, dùng sức ho hai tiếng: "Khụ.. khụ.."
Mặc Cảnh Thâm cầm khăn giấy đưa tới trước mặt cô, thấy cô ho liên tục thì trực tiếp giúp cô lau nước sốt tương đậu trên khoé miệng: "Từ hôm qua đến giờ cô có biểu hiện rất lạ, lẽ nào lại thích nhìn chằm chằm tôi?"
"Khụ khụ khụ.."
Quý Noãn kì thật sặc cũng không nghiêm trọng như vậy, nhưng khi nghe thấy anh nói thế cô lập tức cố ý ho vài tiếng.
Dì Trần lúc này chạy vội từ phòng bếp ra: "Thái thái, người làm sao vậy? Sao lại ho nghiêm trọng như vậy?"
"Khụ khụ, không có gì, tôi bị sặc sữa bò.."
"Không có việc gì thì tốt, đúng rồi, hôm qua Mộng Nhiên tiểu thư có nói, hôm nay muốn tới Ngự Viên chơi, vậy nên bữa tối phải chuẩn bị thêm một phần sao?"
Biểu cảm của Quý Noãn không thay đổi, cô lại tiếp tục ho hai tiếng, sau đó nhìn dì Trần nói: "Dì Trần, dọn dẹp lại phòng em gái tôi hay ở một chút, từ sau tốt nhất đừng để cô ấy ngủ lại Ngự Viên."
"Nhưng Mộng Nhiên tiểu thư hôm nay sẽ tới đây.."
"Hôm nay tôi sẽ nói rõ ràng với em gái, Ngự Viên không phải Quý gia, em gái tôi thường xuyên đến ở chỗ này cũng không tiện lắm."
Dì Trần vừa nghe lời này trong lòng tức khắc liền cảm thấy thoải mái cực kỳ.
Trước kia bà cảm thấy nhị tiểu thư của Quý gia luôn chạy tới Ngự Viên ở, còn luôn hỏi các loại vấn đề về Mặc tiên sinh, thường xuyên hỏi thăm hành tung của Mặc tiên sinh, cô gái này hoàn toàn không nghĩ đến việc bản thân chỉ là người ngoài, không quan hệ gì lại muốn đào sâu chuyện đời tư người khác, thật sự khiến người ta khó chịu.
Dì Trần nhanh chóng di dọn dẹp đồ vật trong phòng khách.
Đột nhiên, chiếc điện thoại được đặt trên bàn của Mặc Cảnh Thâm rung nhẹ.
Quý Noãn cho rằng đó chắc chỉ là một tin nhắn văn bản linh tinh, cô thấy Mặc Cảnh Thâm đang đọc bản tóm tắt tiếng anh trong tạp chí kinh doanh nhưng cũng không cầm điện thoại lên xem, cô liếc nhìn ký tự tin nhắn trên màn hình, ánh mắt chợt bất động, trực tiếp duỗi tay lấy di động anh.
136xxxxx: [ Anh Cảnh Thâm, anh ngàn vạn lần đừng giận chị em. Em cũng không nghĩ tới là đêm hôm trước, chị ý sẽ thật sự dùng loại thủ đoạn này để hạ dược anh, vốn dĩ ban đầu chị ấy muốn đưa người phụ nữ khác lên giường cùng anh, em khuyên chị đã lâu nhưng chị lại không chịu nghe. Hai người dằn vặt nhau như thế này, liệu đây có phải là kết quả tốt không? Em đau lòng vì chị, nhưng em cũng nghĩ anh không nên níu giữ chị ấy làm gì nữa!]
Xem qua tin nhắn này, ấn đường cô liền co lại.
"Số di động của anh có rất nhiều người biết sao?" Quý Noãn ngước mắt lên nhìn.
Mặc Cảnh Thâm nhìn cô một cái rồi đặt cuốn tạp chí sang một bên.
"Rất nhiều người, ý cô là người nào?"
Quý Noãn nhớ rõ đây là dãy số tư nhân của Mặc Cảnh Thâm, và không phải ai cũng có thể biết được dãy số này, càng không dễ dàng lộ ra ngoài.
"Tôi không nghĩ tới Mộng Nhiên lại đi quan tâm chuyện tình cảm của chúng ta như vậy, vì chuyện của tôi mà thường xuyên gửi tin nhắn cho anh." Quý Noãn nở nụ cười, rồi lại cố ý như ghen tuông bộc lộ ra trong ánh mắt.
Mặc Cảnh Thâm nhìn kỹ cô rồi âm thầm nghẹn lời, anh hỏi lại: "Thật sự không phải là cô đem dãy số của tôi cho em gái cô?"
"..."
Giống như, thật đúng là có chuyện như vậy..
Quý Mộng Nhiên thường xuyên lấy điện thoại của cô chơi, cho nên việc cô ta bí mật trộm dãy số tư nhân của anh không phải không có khả năng, mà quả thật kiếp trước cô cũng không quá chú ý đến điều này.
"Em gái cô gửi, nhưng tôi nghĩ rằng tôi chưa từng xem qua." Ngữ điệu của anh tuy nhẹ nhàng nhưng từng câu từng chữ cô nghe đều rõ mồn một.
Quý Noãn nghe thấy lời này, theo bản năng liền nhìn vào màn hình điện thoại, phát hiện có mấy chục tin nhắn chưa đọc qua.
Trừ số ít những tin nhắn về công ty, thì thật sự có rất nhiều tin nhắn mà Quý Mộng Nhiên gửi tới nhưng đều hiện chưa đọc.
Tùy tiện click mở nhìn mấy cái, hầu như những tin nhắn này nội dung cơ bản đều thể hiện ra là một cô em gái tốt bụng luôn nói tốt cho chị, nhưng trên thực tế lại đang gián tiếp biến Quý Noãn thành một người vô nhân đạo trong mắt người khác, thậm chí còn biến cô thành một kẻ lập dị.
Quả thật là dã tâm quá lớn!
Trong khoảng khắc cô im lặng thì Mặc Cảnh Thâm lên tiếng: "Tuổi còn nhỏ nhưng chưa chắc nội tâm đơn giản, tình cảm gia đình nhưng cũng không thể quá tín nhiệm. Cô nhận ra điều đó càng sớm thì cũng không hẳn là điều xấu."
Quý Noãn kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt, dường như anh đã sớm thấy rõ tất cả mọi chuyện.
Trách không được thời điểm Quý Mộng Nhiên đến ở thì anh rất ít khi trở về, chỉ sợ là tâm tư của Quý Mộng Nhiên anh cũng đã sớm nhìn ra.
Thực sự cô nên thức tỉnh từ mười năm trước! Như thế nào cô lại có trái tim lớn như vậy!
Quý Noãn hung hăng lấy tay đập hai phát lên đầu rồi bứt tóc, kết quả đụng trúng vết thương tối qua khiến cô đau nhói, kêu một tiếng "A", mặt cô nhăn lại vì đau.
Mặc Cảnh Thâm đứng dậy đi đến chỗ cô, một tay đem tay cô hạ xuống rồi nhìn chỗ vết thương xưng đỏ trên trán, ánh mắt phẳng lặng như hồ nước khẽ nhăn lại: "Còn chưa đủ đau? Một hai phải đau càng thêm đau mới bằng lòng bỏ qua?"
Quý Noãn ngước mắt lên nhìn, những giọt nước mắt đau đớn chảy ra, nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của anh tỏ vẻ hối lỗi nói, "Tôi không bao giờ muốn để người khác tùy tiện tới Ngự Viên ở, khoảng thời gian trước đây có phải đã gây phiền toái cho anh?"
"Tất cả những chuyện liên quan đến cô đều không phiền toái, chuyện này tùy cô quyết định." Mặc Cảnh Thâm kiểm tra vết thương trên đầu cô rồi gọi người giúp việc: "Đem thuốc tối hôm qua tôi mang về ra đây."
Chuyện liên quan đến cô hết thảy đều không thấy phiền phức..
Trái tim Quý Noãn nổi lên từng đợt sóng, cô trực tiếp nhào vào lồng ngực anh.
Sáng sớm vì một hành động của cô mà anh bất động đến hai lần, đến giờ anh đã có thể thích nghi với sự ngọt ngào đầy nhiệt tình. Anh cụp mắt nhìn cô gái đang cọ cái đầu nhỏ trong ngực mình, nhẹ nhàng xoa đầu cô: "Ăn no rồi thì về phòng ngủ đi, giờ đang là mùa thu, đừng để bị cảm."
"Ăn no liền ngủ, anh đem tôi thành heo để nuôi sao?" Quý Noãn vùi mặt trong lồng ngực anh khẽ cọ quậy.
Dì Trần dọn đồ ăn ở bên cạnh mặt mày tươi như hoa, dọn xong dì túm vội hai người làm đang đứng cạnh mình ra khỏi phòng ăn.
Quý Noãn lại cắn một miếng bánh mì nướng, nước sốt tương đậu dính vào khóe miệng cô nhưng cô không hề biết điều đó. Ánh mắt cô nhìn thẳng vào mắt người đã sớm ăn xong bữa sáng, và giờ thì anh đang ngồi xem tạp chí kinh doanh.
Lông mày dài, thanh tú nhưng khuôn mặt lại toát lên vẻ lạnh lùng, cao ngạo, sống mũi cao thẳng, anh hoàn mĩ đến mức như được nặn ra từ bàn tay của thượng đế, khiến không ai có thể bắt bẻ khuôn mặt quá ưa nhìn này.
Mặc Cảnh Thâm đang lật cuốn tạp chí kinh doanh thì tay bỗng ngừng lại, anh nhìn cô gái nhỏ bé đang dán mắt vào mình. Đôi mắt cô nhìn anh lúc này dường như nóng bỏng đến mức có thể bốc hơi bất cứ lúc nào.
Quý Noãn đột nhiên lấy lại tinh thần, cô vội giơ tay nâng mẩu bánh mì nướng để cố che mặt rồi cầm lấy ly sữa bò hung hăng uống một ngụm.
Kết quả uống quá nhanh nên bị sặc, cô buông ly sữa cùng mẩu bánh mì nướng xuống, dùng sức ho hai tiếng: "Khụ.. khụ.."
Mặc Cảnh Thâm cầm khăn giấy đưa tới trước mặt cô, thấy cô ho liên tục thì trực tiếp giúp cô lau nước sốt tương đậu trên khoé miệng: "Từ hôm qua đến giờ cô có biểu hiện rất lạ, lẽ nào lại thích nhìn chằm chằm tôi?"
"Khụ khụ khụ.."
Quý Noãn kì thật sặc cũng không nghiêm trọng như vậy, nhưng khi nghe thấy anh nói thế cô lập tức cố ý ho vài tiếng.
Dì Trần lúc này chạy vội từ phòng bếp ra: "Thái thái, người làm sao vậy? Sao lại ho nghiêm trọng như vậy?"
"Khụ khụ, không có gì, tôi bị sặc sữa bò.."
"Không có việc gì thì tốt, đúng rồi, hôm qua Mộng Nhiên tiểu thư có nói, hôm nay muốn tới Ngự Viên chơi, vậy nên bữa tối phải chuẩn bị thêm một phần sao?"
Biểu cảm của Quý Noãn không thay đổi, cô lại tiếp tục ho hai tiếng, sau đó nhìn dì Trần nói: "Dì Trần, dọn dẹp lại phòng em gái tôi hay ở một chút, từ sau tốt nhất đừng để cô ấy ngủ lại Ngự Viên."
"Nhưng Mộng Nhiên tiểu thư hôm nay sẽ tới đây.."
"Hôm nay tôi sẽ nói rõ ràng với em gái, Ngự Viên không phải Quý gia, em gái tôi thường xuyên đến ở chỗ này cũng không tiện lắm."
Dì Trần vừa nghe lời này trong lòng tức khắc liền cảm thấy thoải mái cực kỳ.
Trước kia bà cảm thấy nhị tiểu thư của Quý gia luôn chạy tới Ngự Viên ở, còn luôn hỏi các loại vấn đề về Mặc tiên sinh, thường xuyên hỏi thăm hành tung của Mặc tiên sinh, cô gái này hoàn toàn không nghĩ đến việc bản thân chỉ là người ngoài, không quan hệ gì lại muốn đào sâu chuyện đời tư người khác, thật sự khiến người ta khó chịu.
Dì Trần nhanh chóng di dọn dẹp đồ vật trong phòng khách.
Đột nhiên, chiếc điện thoại được đặt trên bàn của Mặc Cảnh Thâm rung nhẹ.
Quý Noãn cho rằng đó chắc chỉ là một tin nhắn văn bản linh tinh, cô thấy Mặc Cảnh Thâm đang đọc bản tóm tắt tiếng anh trong tạp chí kinh doanh nhưng cũng không cầm điện thoại lên xem, cô liếc nhìn ký tự tin nhắn trên màn hình, ánh mắt chợt bất động, trực tiếp duỗi tay lấy di động anh.
136xxxxx: [ Anh Cảnh Thâm, anh ngàn vạn lần đừng giận chị em. Em cũng không nghĩ tới là đêm hôm trước, chị ý sẽ thật sự dùng loại thủ đoạn này để hạ dược anh, vốn dĩ ban đầu chị ấy muốn đưa người phụ nữ khác lên giường cùng anh, em khuyên chị đã lâu nhưng chị lại không chịu nghe. Hai người dằn vặt nhau như thế này, liệu đây có phải là kết quả tốt không? Em đau lòng vì chị, nhưng em cũng nghĩ anh không nên níu giữ chị ấy làm gì nữa!]
Xem qua tin nhắn này, ấn đường cô liền co lại.
"Số di động của anh có rất nhiều người biết sao?" Quý Noãn ngước mắt lên nhìn.
Mặc Cảnh Thâm nhìn cô một cái rồi đặt cuốn tạp chí sang một bên.
"Rất nhiều người, ý cô là người nào?"
Quý Noãn nhớ rõ đây là dãy số tư nhân của Mặc Cảnh Thâm, và không phải ai cũng có thể biết được dãy số này, càng không dễ dàng lộ ra ngoài.
"Tôi không nghĩ tới Mộng Nhiên lại đi quan tâm chuyện tình cảm của chúng ta như vậy, vì chuyện của tôi mà thường xuyên gửi tin nhắn cho anh." Quý Noãn nở nụ cười, rồi lại cố ý như ghen tuông bộc lộ ra trong ánh mắt.
Mặc Cảnh Thâm nhìn kỹ cô rồi âm thầm nghẹn lời, anh hỏi lại: "Thật sự không phải là cô đem dãy số của tôi cho em gái cô?"
"..."
Giống như, thật đúng là có chuyện như vậy..
Quý Mộng Nhiên thường xuyên lấy điện thoại của cô chơi, cho nên việc cô ta bí mật trộm dãy số tư nhân của anh không phải không có khả năng, mà quả thật kiếp trước cô cũng không quá chú ý đến điều này.
"Em gái cô gửi, nhưng tôi nghĩ rằng tôi chưa từng xem qua." Ngữ điệu của anh tuy nhẹ nhàng nhưng từng câu từng chữ cô nghe đều rõ mồn một.
Quý Noãn nghe thấy lời này, theo bản năng liền nhìn vào màn hình điện thoại, phát hiện có mấy chục tin nhắn chưa đọc qua.
Trừ số ít những tin nhắn về công ty, thì thật sự có rất nhiều tin nhắn mà Quý Mộng Nhiên gửi tới nhưng đều hiện chưa đọc.
Tùy tiện click mở nhìn mấy cái, hầu như những tin nhắn này nội dung cơ bản đều thể hiện ra là một cô em gái tốt bụng luôn nói tốt cho chị, nhưng trên thực tế lại đang gián tiếp biến Quý Noãn thành một người vô nhân đạo trong mắt người khác, thậm chí còn biến cô thành một kẻ lập dị.
Quả thật là dã tâm quá lớn!
Trong khoảng khắc cô im lặng thì Mặc Cảnh Thâm lên tiếng: "Tuổi còn nhỏ nhưng chưa chắc nội tâm đơn giản, tình cảm gia đình nhưng cũng không thể quá tín nhiệm. Cô nhận ra điều đó càng sớm thì cũng không hẳn là điều xấu."
Quý Noãn kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt, dường như anh đã sớm thấy rõ tất cả mọi chuyện.
Trách không được thời điểm Quý Mộng Nhiên đến ở thì anh rất ít khi trở về, chỉ sợ là tâm tư của Quý Mộng Nhiên anh cũng đã sớm nhìn ra.
Thực sự cô nên thức tỉnh từ mười năm trước! Như thế nào cô lại có trái tim lớn như vậy!
Quý Noãn hung hăng lấy tay đập hai phát lên đầu rồi bứt tóc, kết quả đụng trúng vết thương tối qua khiến cô đau nhói, kêu một tiếng "A", mặt cô nhăn lại vì đau.
Mặc Cảnh Thâm đứng dậy đi đến chỗ cô, một tay đem tay cô hạ xuống rồi nhìn chỗ vết thương xưng đỏ trên trán, ánh mắt phẳng lặng như hồ nước khẽ nhăn lại: "Còn chưa đủ đau? Một hai phải đau càng thêm đau mới bằng lòng bỏ qua?"
Quý Noãn ngước mắt lên nhìn, những giọt nước mắt đau đớn chảy ra, nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của anh tỏ vẻ hối lỗi nói, "Tôi không bao giờ muốn để người khác tùy tiện tới Ngự Viên ở, khoảng thời gian trước đây có phải đã gây phiền toái cho anh?"
"Tất cả những chuyện liên quan đến cô đều không phiền toái, chuyện này tùy cô quyết định." Mặc Cảnh Thâm kiểm tra vết thương trên đầu cô rồi gọi người giúp việc: "Đem thuốc tối hôm qua tôi mang về ra đây."
Chuyện liên quan đến cô hết thảy đều không thấy phiền phức..
Trái tim Quý Noãn nổi lên từng đợt sóng, cô trực tiếp nhào vào lồng ngực anh.
Sáng sớm vì một hành động của cô mà anh bất động đến hai lần, đến giờ anh đã có thể thích nghi với sự ngọt ngào đầy nhiệt tình. Anh cụp mắt nhìn cô gái đang cọ cái đầu nhỏ trong ngực mình, nhẹ nhàng xoa đầu cô: "Ăn no rồi thì về phòng ngủ đi, giờ đang là mùa thu, đừng để bị cảm."
"Ăn no liền ngủ, anh đem tôi thành heo để nuôi sao?" Quý Noãn vùi mặt trong lồng ngực anh khẽ cọ quậy.