Trọng Sinh [Edit] Em Không Xứng Với Tình Yêu Của Anh - Thanh Thanh Thùy

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Hạ Mẫn, 14 Tháng tám 2019.

  1. Hạ Mẫn Go away

    Bài viết:
    575
    Gió ấm không tốt bằng tình yêu của anh.

    Tên khác: Em Không Xứng Với Tình Yêu Của Anh


    received_623651208042340.jpeg

    Tác giả: Thanh Thanh Thùy Tiếu

    Thể loại: Trọng Sinh

    Được dịch bởi: Teamchanhcho

    Editor: @Lạc thanh @Hắc Cô Nương

    Beta: @Hạ Mẫn @Song Ngư

    Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Hạ Mẫn

    Văn án:

    Sau khi trọng sinh, cô nhìn người chồng đẹp trai khiến người khác nhìn vào mà đứng không vững này, hoài nghi đầu mình lúc trước có phải bị cửa kẹp, mà vẫn quyết định ly hôn với hắn lần nữa!

    Kiếp trước cô bị người cùng huyết thống, dù vẫn luôn tỏ ra thân thiết với nhau nhưng lại hại cô, khiến cô ôm hận trong lòng mà chết thảm. Sau khi sống lại, cô thề sẽ ôm chặt chân người chồng tổng tài, không chút thương tiếc trả thù và xé nát mặt nạ bạch liên hoa của kẻ đã hãm hại cô để đoạt lại hạnh phúc mà kiếp trước cô đã bỏ lỡ!

    【 đọc chỉ dẫn: Chỉ số IQ của nữ chính vô cùng hạn hẹp, nam chính vụng về, lạnh lùng nhưng cũng ngọt ngào, thuộc thể loại ngọt sảng, sủng văn. 】
     
    Hắc Liên, Alissa, Lãnh Y3 người khác thích bài này.
    Last edited by a moderator: 14 Tháng tám 2019
  2. Đăng ký Binance
  3. Hạ Mẫn Go away

    Bài viết:
    575
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Phanh.."

    Quý Noãn ở ngục giam lạnh lẽo, cô ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng giam rồi đem một phần cơm lạnh ném xuống mặt đất chỗ người cảnh ngục đang đứng, cô không đứng dậy, vẫn ngồi yên tại chỗ.

    "Cho rằng mình thanh cao? Thích ăn thì ăn!"

    Cảnh ngục vươn chân bước vào cửa, hung hăng giẫm hai lần lên phần cơm trên mặt đất.

    Nghe nói cô cố ý giết hại Vân tiểu thư, Vân gia muốn đòi lại công bằng nên kiện cô, tống cô vào nhà giam tra tấn.

    Quý Noãn ngồi ở góc phòng giam, ánh mắt phảng phất không có điểm dừng, cô nhìn phần cơm dưới đất đã nhuốm một màu nâu nên không thể ăn được.

    Từ chỗ mấy người canh giữ ngoài cửa truyền lại tiếng tivi.

    "Chủ tịch tập đoàn Shine Mặc Cảnh Thâm hôm nay về nước, hiện đã đến Hải Thành.."

    "Tập đoàn Shine là tập đoàn lớn nhất Châu Á, bảy năm trước Mặc Cảnh Thâm chính thức tiếp nhận quyền quản lý công ty, hiện giờ địa vị hắn trên thương trường là không thể lay động.."

    Quý Noãn trước sau vẫn luôn im lặng nhưng trong nháy mắt khuôn mặt cô cứng đờ, cô bỗng chạy vọt tới cạnh cửa, nỗ lực duỗi đầu hướng ra phía ngoài xem.

    Cảnh ngục quay đầu lại, thấy cô chật vật ngồi xổm mặt đầy kinh hãi, tay gắt gao nắm khung cửa phòng giam lạnh như băng, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm TV, hai mắt đã đỏ bừng.

    "Nhìn cái gì mà nhìn? Biết trong tin tức kia nói về ai không? Loại nữ nhân như cô, không chừng đến tư cách xách giày cho ngài ấy cũng không có!"

    Quý Noãn cúi đầu, cô cảm thấy đáy mắt cay cay, chua chát cười. Hiện giờ đến tư cách xách giày cho Mặc Cảnh Thâm cũng không có.

    Không ngờ người đàn ông này lại trở thành chủ tịch tập đoàn Shine, nhưng mười năm trước hắn chính là chồng cô!

    Cô chính là tâm cao khí ngạo, kiêu căng tùy hứng, một lòng muốn ly hôn nên cuối cùng cô đã hoàn toàn mất đi người đàn ông luôn yêu cô, chở che, dung túng cô.

    Suốt mười năm, hắn không hề xuất hiện.

    Nhưng vừa rồi trên TV đang nói cái gì?

    Mặc Cảnh Thâm đã trở lại? Hắn từ nước Mỹ đã trở lại?

    TV truyền ra tiếng phóng viên tranh nhau đặt câu hỏi: "Mặc tổng! Nghe nói hai tháng trước ngài đã kết hôn ở nước Mỹ, lần này ngài về nước, phu nhân có về cùng hay không?"

    Ánh mắt Quý Noãn run lên.

    Hắn.. kết hôn?

    Cũng đúng, dù không nói đến thân phận hiện giờ của hắn thì mười năm trước hắn cũng là nhân vật có danh tiếng chấn động cả nước, hắn tuấn mỹ như thần, gia thế đứng thứ hai, nên có rất nhiều thiên kim tiểu thư muốn gả cho hắn.

    Hiện tại hắn chắc chắn rất hạnh phúc.

    "Mặc tổng, ngài rất ít khi lộ diện trước truyền thông, hiếm lắm mới thấy ngài về nước một lần, mong ngài có thể nói chút về tập đoàn Shine trong tương lai.."

    "Vị tiểu thư đứng sau ngài có phải là Mặc phu nhân không? Quả nhiên Mặc phu nhân là người rất xinh đẹp.."

    Một giọng nói nữ đạm bạc vang lên: "Xin lỗi, Mặc tiên sinh không tiếp nhận phỏng vấn, xin các vị nhường đường một chút."

    Nghe thấy giọng nói kia, trong nháy mắt Quý Noãn cảm tưởng như bị sét đánh.

    Giọng nói đó.. là em gái cô, Quý Mộng Nhiên!

    Thời điểm Quý gia phá sản thì Quý Mộng Nhiên mất tích!

    Lúc trước cô ầm ĩ muốn ly hôn, chính là do bị cô em gái tốt này xúi giục, bảo cô dùng các loại lí luận không thể nói lý, thậm chí bao gồm cả hành vi cắt cổ tay tự sát, làm Mặc Cảnh Thâm càng ngày càng xa cách cô cho đến ngày ly hôn. Khoảnh khắc Quý Noãn nhìn thấy Quý Mộng Nhiên cô bật cười, cười đến nỗi tâm can phổi đều đau.

    "Nếu Mặc tổng không tiếp nhận phỏng vấn, vậy Mặc phu nhân, cô có thể nói vài câu hay không?"

    Phóng viên vẫn cứ truy vấn, Quý Mộng Nhiên theo sát phía sau Mặc Cảnh Thâm vẻ mặt tràn đầy ý cười.

    Mặc Cảnh Thâm vào lúc này đã mở miệng, thanh âm lạnh lẽo, thâm trầm đầy cám dỗ không hề có độ ấm: "Cô ấy không phải Mặc phu nhân."

    Chỉ trong phút chốc khuôn mặt đầy ý cười của Quý Mộng Nhiên cứng đờ, khóe miệng khẽ nhếch như cố che dấu sự xấu hổ.

    Cô xác thật không phải..

    Bầu không khí xung quanh các phóng viên nhất thời yên tĩnh đến quỷ dị, mãi đến lúc sau mới có một giọng nói vang lên, "Nghe nói sau khi Mặc tổng ly hôn từ mười năm trước thì anh ấy không có cưới.."

    Lần này Quý Noãn không nghe rõ thanh âm trong TV nữa.

    Bụng cô đột nhiên truyền đến cơn đau dữ dội khiến cô chật vật cuộn tròn thân mình ngã trên mặt đất, máu từ lồng ngực như muốn tràn lên, lao thẳng ra khỏi miệng.

    Những người đó hạ độc vào cơm ở nhà giam khiến cô bị bệnh mãn tính, sau ba tháng sẽ phát bệnh.

    Rốt cuộc, sinh mệnh cô cuối cùng cũng kết thúc?

    * * *o0o----------
     
    Ngan KimCá Đẹp Trai thích bài này.
  4. Cá Đẹp Trai Không có chuyện gì, đừng spam tường!

    Bài viết:
    81
    Chương 2:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nóng..

    Nóng quá..

    Quý Noãn đang dần dần khôi phục lại ý thức thì nhận thấy phần dưới thân cô đột nhiên truyền đến một cơn đau đớn khiến cô muốn rơi nước mắt! Cô chợt cảm nhận phần dưới của mình bị cái gì đó thô bạo đâm vào!

    "Ưm.."

    Cô đau đến mức cả người cứng đờ, không kìm nén được đành bật khóc, bỗng nhiên cô bị một người đàn ông hôn đến đầu óc choáng váng.

    Lần thứ hai tỉnh lại, Quý Noãn mở mắt ra, hiện lên trước mắt cô là những chiếc đèn pha lê quý giá.

    Bên dưới cô là một chiếc chăn lụa mềm mại được làm bằng tơ tằm mắc tiền khiến cô có cảm giác như đang nằm trên một đám mây vô cùng mềm mại và thoải mái.

    Đây là đâu?

    Cô ngồi dậy, khiếp sợ nhìn quanh mình.

    Đây rõ ràng là phòng cưới tại Hải Thành của cô và Mặc Cảnh Thâm!

    Cô như thế nào lại ở nơi này?

    Chẳng phải biệt thự này, mấy năm về trước đã bị phong tỏa vì bỏ trống quá lâu rồi sao?

    Phần thân dưới đau nhức nhắc nhở cô mọi chuyện xảy ra đều không phải là mơ. Cô cúi đầu nhìn thân thể mình, cơ thể cô mềm mại và thanh tú, như thể cô chưa từng phải trải qua vấp ngã và mười năm chỉ có thất vọng cùng sương gió. Nhưng bả vai cùng xương quai xanh cô lại trải đầy những dấu hôn ái muội..

    Cô nhanh chóng rời khỏi giường, cố chịu đựng sự khó chịu giữa hai chân lao vào phòng tắm, nhìn chính mình phản chiếu trong gương.

    Mười năm trước, Quý Noãn chính là đệ nhất thiên kim tại Hải Thành, cô có một khuôn mặt được mọi người ca ngợi. Một vẻ đẹp không gì sáng bằng. Nam nhân nhìn thấy cô đều sẽ khắc sâu khoảng khắc đó vào trong xương cốt. Chỉ cần cô mỉm cười, thì vô số đàn ông chỉ hận không thể đem mạng sống giao cho cô.

    Quý Noãn không dám tin tưởng vào mắt mình, cô nhìn khuôn mặt đẹp đến điên đảo chúng sinh trong gương.

    Cô.. trọng sinh?

    Cô còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, một đạo âm thanh bình tĩnh mang theo vài phần ý hỏi vang lên: "Chị, tối hôm qua chị cùng anh Cảnh Thâm.."

    Thấy dấu vết trên người Quý Noãn, thanh âm kia trong nháy mắt trở nên bén nhọn: "Hai người ngủ chung?"

    Tâm Quý Noãn đột nhiên chấn động, cô quay đầu lại, thoáng nhìn sắc mặt khó chịu của Quý Mộng Nhiên.

    Màn này rất quen thuộc..

    Cô không chỉ trọng sinh, còn trọng sinh về khoảng mười năm trước! Một tháng trước khi cô và Cảnh Mặc Thâm ly hôn!

    Đêm qua, là lần đầu tiên cô cùng Mặc Cảnh Thâm làm chuyện đó sau nửa năm kết hôn!

    Cô luôn chống lại cái gọi là hôn nhân mang tính chất thương mại nên lúc nào cũng chỉ muốn ly hôn.

    Mặc Cảnh Thâm lại luôn quan tâm đến cảm xúc của cô và không bao giờ ép buộc cô.

    Tháng trước khi ly hôn này, anh vẫn luôn chịu đựng tất cả sự nóng nảy của cô, chỉ vì cô nói rằng cô không muốn gặp anh, anh liền đơn giản là làm thêm giờ ở công ty cho đến tận đêm khuya, hoặc đợi đến lúc cô ngủ mới trở về hoặc cũng có thể ngủ luôn ở công ty.

    Mà chuyện phát sinh tối hôm qua hết thảy.. Là chủ ý của Quý Mộng Nhiên.

    Quý Mộng Nhiên nói chỉ cần cô hạ xuân dược vào rượu của Cảnh Mặc Thâm rồi tìm một người phụ nữ cho hắn thì việc ly hôn sẽ dễ tiến hành, như vậy Quý Noãn liền có thể cưỡng ép ly hôn.

    Nhưng Mặc Cảnh Thâm là người nào? Tuy ở nhà không có lấy một người bảo vệ nhưng hắn cũng có thể nhận ra rượu có vấn đề, hắn đã lạnh lùng cự tuyệt tất cả những kẻ cố ý tiếp xúc hắn. Sau đó giận dữ túm lấy Quý Noãn muốn chạy mang vào phòng ngủ.

    Và đó chính là đêm hôm qua, Quý Noãn lần đầu tiên chứng kiến một con người khác của Mặc Cảnh Thâm.

    Hắn dường như không hề dịu dàng như lúc trước và cũng không thể mãi dung túng việc cô làm xằng làm bậy. Hắn ấn cô xuống giường và phớt lờ tiếng cô khóc. Bởi việc đó chứng thực họ chính là vợ chồng nên hắn càng đem cô lăn lộn suốt một đêm!

    Cảm giác tối hôm qua hết thảy đều rất rõ ràng..

    Cho nên cô thật sự là trọng sinh!

    "Chị, chúng ta không phải đã bàn là sau khi anh Mặc Thâm uống hết ly rượu, sẽ để em đưa anh ấy ra khỏi biệt thự sao?" Quý Mộng Nhiên đi sau cô, giọng điệu cất giấu sự không cam lòng mà chất vấn.

    Quý Noãn quay người lại, cô nhìn cô em gái mà sau khi cô kết hôn liền thường xuyên chạy đến biệt thự của cô ở đến đêm.

    Quý Mộng Nhiên không nhận thấy được trong mắt Quý Noãn chợt loé lên tia lạnh, Quý Mộng Nhiên một mặt nhỏ giọng oán giận: "Nhưng chị như thế nào lại ngủ trên giường cùng anh ấy.."

    Quý Noãn nghe vậy, lập tức liền cười như không cười hỏi lại: "Ngủ cùng anh ấy trên giường? Đây chẳng phải là phòng ngủ của chúng tôi sao?"

    "Em là đang sốt ruột thay chị! Hiện tại kế hoạch bị hỏng bét, nên việc ly hôn sợ rằng không biết sẽ gác lại bao lâu!" Quý Mộng Nhiên theo bản năng mà nhíu mày.

    Quý Noãn đi đến bên cạnh Quý Mộng Nhiên, ngắm nhìn chiếc váy dường như trong suốt mà cô ta mặc và kiểu trang điểm quyến rũ mà cô đã cố tình làm.

    Quý Noãn mỉm cười nói: "Mộng Nhiên, làm sao mà mặc quá ít vậy? May là chị không để em đưa anh ấy đi, chứ nếu không có sai sót gì chị thật sự không biết giải thích sao với mọi người trong gia đình."

    "A? Em.." Quý Mộng Nhiên vội dấu đi sự chột dạ trong đáy mắt: "Tối hôm qua nóng quá, cho nên em mới thay đổi một bộ tương đối mỏng.."


    ---------o0o-----------
     
    Alissa thích bài này.
  5. Hạ Mẫn Go away

    Bài viết:
    575
    Chương 3: Âm mưu của Quý Mộng Nhiên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Làm như vậy rất nguy hiểm, không may chị mất máu quá nhiều, lại không ai tới cứu thì phải làm sao?" Quý Noãn cười lạnh.

    "Không thể nào, chị sao phải lo lắng đến điều này? Mặc kệ anh Cảnh Thâm có thể sẽ không trở về kịp, một khi chị xảy ra nguy hiểm em sẽ lập tức kêu bác sĩ đến cứu chị mà!"

    Quý Noãn mặt tỉnh bơ, cô chăm chú nhìn Quý Mộng Nhiên vốn dĩ chỉ nhỏ hơn cô một tuổi.

    Cô vẫn còn nhớ rõ, bản thân ở kiếp trước đã thật sự cắt cổ tay. Lúc đó cô nằm trong bồn tắm tràn đầy nước ấm nhưng do mất quá nhiều máu nên cũng không thể đứng dậy. Mà Quý Mộng Nhiên trước sau không hề kêu bác sĩ tới cứu cô, thậm chí cô ta còn không gọi cho Mặc Cảnh Thâm.

    Cũng may Mặc Cảnh Thâm đột nhiên trở về nhà, lúc phát hiện ra sự khác thường, anh đập cửa phòng tắm rồi ôm cô từ trong bồn tắm tràn đầy máu loãng ra ngoài. Nếu anh không về thì cô chắc chắn sẽ chết trước khi ly hôn với anh.

    Quý Noãn lạnh lùng cười nhếch miệng thể hiện sự lười biếng lại tùy ý: "Chị sẽ suy nghĩ, nhưng tối hôm qua chị đã một đêm không ngủ, nên hiện tại chị chỉ nghĩ muốn được nghỉ ngơi thôi."

    Nghe Quý Noãn nói tối hôm qua bản thân cả đêm không ngủ, đáy mắt Quý Mộng Nhiên cố giấu đi sự ghen ghét, cô ta cắn môi nói: "Vậy.. chị nhất định phải suy nghĩ kỹ, ngày mai em lại đến tìm chị."

    "Được, vậy chị không tiễn."

    Quý Noãn đứng tại chỗ, cô nhìn Quý Mộng Nhiên dần biến mất trong tầm mắt.

    Căn phòng trở nên yên tĩnh.

    Quý Noãn đảo mắt nhìn căn phòng cưới vẫn còn in sâu trong ký ức, tay cô nhẹ nhàng vuốt ve tấm chăn mềm mại vẫn còn phảng phất chút hơi ấm của Mặc Cảnh Thâm.

    Sau tất cả, mọi thứ đều trở lại vạch xuất phát.

    Cô còn muốn ly hôn không?

    Đương nhiên không!

    Kiếp trước cô quá tin người nên bị người thân yêu nhất đem ra trêu đùa khiến cuộc hôn nhân tan vỡ. Cha cô vì thế mà chết thảm, từ đó cô mất đi tất cả, còn bị bỏ tù oan.

    Kiếp này, cô không chỉ muốn làm vợ của Mặc Cảnh Thâm cả đời! Mà cô còn muốn đoạt lại tất cả tôn nghiêm và những thứ thuộc về mình, tuyệt đối không thể để bản thân bị thao túng nữa!

    Nhưng hiện tại vấn đề khó giải quyết nhất vẫn là..

    Cô nhớ rõ ở kiếp trước sau khi cô cùng Mặc Cảnh Thâm làm chuyện đó thì anh rất ít khi về biệt thự. Lần cuối cùng cô nhìn thấy anh là lúc cô tỉnh dậy sau khi tự tử, anh đem đơn ly hôn mà cô vẫn luôn mong muốn để trên mép giường và hứa sẽ vĩnh viễn rời khỏi thế giới của cô.

    Cảm xúc trên khuôn mặt anh lúc đó chỉ có thờ ơ và xa cách khiến cô không tài nào quên được.

    Quý Noãn giơ tay vỗ trán.

    Thời điểm Mặc Cảnh Thâm nuông chiều cô thì chính là yêu thương cô vô tận. Nhưng thời điểm anh tỏ ra lạnh lùng thì tuyệt đối chính là một tảng băng khó tan.

    Rốt cuộc cô phải làm thế nào để anh đối xử với cô y như trước kia?

    * * *

    Chạng vạng tối, trợ lý của chủ tịch là Thẩm Mục bỗng thấy cô xuất hiện ở công ty liền vội vàng đến tiếp.

    "Quý tiểu thư, cô như thế nào lại đến nơi này?"

    Quý Noãn không vội sửa cách gọi mà trợ lý gọi cô. Bởi dù sao cũng là do cô từng nói không cho phép bất luận là ai gọi cô là Mặc phụ nhân.

    Cô nhìn quanh bốn phía hỏi: "Anh ấy có ở công ty không?"

    Thẩm Mục biết người cô hỏi chính là Mặc tổng, nhưng ai biết mục đích thật của Quý tiểu thư có phải muốn đến gây phiền toái cho Mặc tổng..

    "Mặc tổng đang ở trong phòng họp, khoảng chừng phải hơn một giờ đồng hồ nữa thì cuộc họp mới kết thúc."

    "Không có gì, tôi lên chờ anh ấy."

    Khi được đưa đến nơi làm việc của anh, cô cảm ơn trợ lý rồi bước vào trong một mình.

    Đây là một căn phòng rất hiện đại, rộng rãi và thoải mái, mọi trang bị ở đây được thiết kế rất đơn giản, nhưng ẩn sâu trong bầu không khí là sự sang trọng trong cách bài trí. Nổi bật nhất là cửa sổ, nó cao từ trần đến mặt sàn, cong tầm 270 độ trong suốt và sáng bóng.

    Hiện giờ Mặc Cảnh Thâm vẫn chưa hoàn toàn tiếp quản tập đoàn nên hắn vẫn chưa thực sự là chủ tịch tập đoàn Shine.

    Mấy năm trước, Mặc Cảnh Thâm đã thành lập công ty về mảng khoa học kỹ thuật. Chỉ vỏn vẹn trong vòng ba năm ngắn ngủi, hắn liền nắm trong tay bản độc quyền về các nguồn lực công nghệ mạng trong nước, từ khoản tài trợ 50 triệu để góp vốn cho đến hiện tại thì giá trị thị trường đã nên đến 2 tỷ đôla.

    Hiện giờ Mặc Cảnh Thâm chính là chủ tịch của Tập đoàn Mohs nổi tiếng trong thương giới. Nhưng bốn năm sau, hắn sẽ tiếp nhận tập đoàn Shine và trở thành chủ tịch. Người ta gọi hắn là kẻ thống trị trong giới kinh doanh.

    Quý Noãn đợi gần một tiếng, nhưng trước sau vẫn không thấy bóng dáng của Mặc Cảnh Thâm.

    Đêm qua cô không được nghỉ ngơi. Ngày hôm nay, cô cũng đang cố gắng tiêu hóa việc mình sống lại nên hiện tại mí mắt đã dần dần có chút không chống đỡ được..

    Thời điểm Mặc Cảnh Thâm trở lại và thấy một cảnh như vậy.

    Quý Noãn mặc chiếc váy mỏng nằm trên ghế da sofa màu đen. Cô nhắm hai mắt lại, khuôn mặt cô trắng nõn đầy quyến rũ trong ánh đèn mờ ảo của căn phòng.

    Nhận thấy có ánh mắt đang nhìn mình. Quý Noãn cảnh giác mở mắt ra, nhưng ngay lập tức đập vào mắt cô là một đôi mắt đen, lạnh lẽo như màn đêm.

    Cô lập tức ngồi dậy và ngước mắt lên nhìn người đàn ông đang đứng trong phòng dành cho tổng tài.

    Mặc Cảnh Thâm vẫn giống như trong kí ức của cô. Hắn khoác lên người bộ tây trang màu đen bao quanh thân hình hoàn mỹ vốn không thể bắt bẻ. Gương mặt hắn mang vẻ lạnh lùng luôn thờ ơ với tất cả mọi thứ, rất ma mị.

    "Anh đã trở lại.." Quý Noãn trực tiếp đứng lên.

    "Ừ." Mặc Cảnh Thâm nhàn nhạt lên tiếng rồi đi đến bàn làm việc.

    Quý Noãn hành động mà không suy nghĩ, cô theo bản năng cũng vội đi theo rồi tiến lên lưu luyến nắm tay hắn.

    Động tác này không chỉ có khiến Mặc Cảnh Thâm bất động, ngay cả Quý Noãn cũng cảm thấy xấu hổ. Tay để thế này cũng không ổn mà rút ra thì..

    Cô giống như, chưa từng chủ động với hắn như vậy.

    Mặc Cảnh Thâm nhìn bàn tay trắng mịn vẫn đang đặt trên tay hắn, chậm rãi mà kiên định rút tay ra khỏi đôi bàn tay của Quý Noãn, giọng nói lành lạnh không chút hơi ấm: "Có việc?"
     
    Alissa thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng tám 2019
  6. Hạ Mẫn Go away

    Bài viết:
    575
    Chương 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quý Noãn ngước mắt lên, hỏi hắn: "Tối nay anh có muốn về Ngự Viên ăn cơm không?"

    Mặc Cảnh Thâm kéo cổ tay áo sơmi, không nói chuyện.

    "Em với dì Trần học làm vài món đồ ăn ~"

    Mặc Cảnh Thâm nghe vậy mới bắt đầu chuyển ánh mắt nhìn cô một cái: "Cô? Nấu ăn?"

    Lời nói này giống như đang ám chỉ cô là thiên kim tiểu thư nên trước giờ mười ngón tay đều không phải động chạm bất cứ thứ gì.

    Và đúng thật tính cách cô từng như thế..

    Khụ, nhưng hiện tại rốt cuộc không giống nhau!

    "Ầy, vậy anh có muốn về nếm thử?" Quý Noãn nhìn hắn, ý cười hiện rõ trên khuôn mặt.

    Mặc Cảnh Thâm vẫn là ý cười thanh lãnh: "Hạ dược không thành, sửa thành hạ độc?"

    "..."

    Quả nhiên cô xưa nay mưu mô quá nhiều, hạ dược chẳng qua là trò mà Quý Mộng Nhiên xúi cô làm tối qua, nên mới bất ngờ nảy sinh sự cố này.

    Kiếp trước.. Quý Noãn đã tự mình suy nghĩ một chút, đều cảm thấy khi đó bản thân quá mức tùy hứng, hết thảy rõ ràng trước mắt, thật sự hoang đường.

    Quý Noãn ngẩng đầu nhìn hắn, ánh đèn dừng ở cần cổ cô, không biết cô cố ý hay vô tình, dấu hôn chi chít trên xương quai xanh trong nháy mắt lọt vào tầm nhìn của hắn.

    "Sau vụ hạ dược tôi nhận kết quả là bị anh lăn lộn một đêm đến sống đi chết lại, giờ nếu tôi hạ độc thì người chết đầu tiên cũng có thể là tôi!" Cô nói với thanh âm thản nhiên, ánh mắt cũng tỏ ra hờ hững.

    Mặc Cảnh Thâm ánh mắt u trầm, nhìn cô.

    Tối qua hắn xác thật không biết như thế nào lưu tình, sáng hôm nay thấy cô cả người vô lực thảm thương nằm trong chăn, trên người thì toàn dấu vết do bị hắn giày vò, thật sự không muốn nghĩ đến việc sau khi cô tỉnh dậy sẽ đòi ly hôn, nên mới trực tiếp quay lại công ty. Kết quả nằm ngoài dự đoán của hắn là cô lại chủ động tìm tới.

    "Trải qua đêm qua, cô dĩ nhiên rất hận tôi, vì vậy việc muốn cùng tôi chết chung không phải không có khả năng." Mặc Cảnh Thâm lãnh đạm nói.

    ".. Đồng quy vu tận? Không bằng tôi trực tiếp buộc quả bom hẹn giờ trong người rồi tới tìm anh! Vậy chẳng phải là dứt khoát hơn?"

    (Đồng quy vô tận: Cùng chết chung)

    Mặc Cảnh Thâm không tranh cãi sau phản ứng của cô.

    Chỉ đến khi Quý Noãn đứng trong văn phòng của hắn một lúc lâu, cô nhìn hắn chằm chằm, đến mức Mặc Cảnh Thâm chỉ chuyên tâm công việc mà xem cô là không khí thì cô vẫn luôn đứng đó, nhìn hắm chằm chằm.

    Mặc Cảnh Thâm giơ tay xoa xoa mi tâm: "Cô rốt cuộc muốn thế nào?"

    "Tôi muốn cùng anh ăn cơm." Quý Noãn lên tiếng, thanh âm cô đơn giản mà trực tiếp.

    Mặc Cảnh Thâm nhíu mày: "Vì ly hôn, cô thủ đoạn gì cũng có thể dùng, hiện tại là muốn diễn cái gì đây?"

    Nam nhân này, mềm không được lại cứ một hai muốn cô phải trở nên mạnh bạo?

    Cô dứt khoát bước lên trước, ghé sát bàn làm việc, gần gũi nhìn bộ dạng khi làm việc của hắn.

    Nghe nói nam nhân lúc nghiêm túc là mê người nhất, nhưng cô lại cảm thấy chồng cô ở thời điểm nào cũng mê người, thật không hiểu kiếp trước trong đầu cô nghĩ cái gì mà lại một hai đòi hắn ly hôn?

    Mặc Cảnh Thâm đưa tay lật một trang văn kiện, bỏ mặc Quý Noãn đang đứng đó. Cô liếc mắt nhìn thứ hắn xem chính là bản báo cáo dữ liệu hàng tháng của công ty, liền nghĩ dù cô có quậy phá tờ đó chắc cũng sẽ không gây ảnh hưởng quá lớn tới hắn, nên đưa tay chắn trước tờ văn kiện.

    "Bỏ tay ra." Mặc Cảnh Thâm không thể để cô muốn làm gì thì làm được.

    Quý Noãn cúi đầu, khuôn mặt cô tiếp xúc sát với mặt hắn, cười khanh khách nói: "Anh nói, là muốn hay không muốn về?"

    Quý Noãn có một khuôn mặt khiến chúng sinh điên đảo, lúc này khi cô cười nhìn giống thiếu nữ mười tuổi hoạt bát đến động lòng người.

    Hắn nhàn nhạt nói: "Tôi còn phải làm việc."

    Quý Noãn không dao động trước lời từ chối, chớp chớp mắt: "Tôi có thể chờ anh làm việc xong rồi chúng ta sẽ cùng nhau về Ngự Viên."

    "Công ty buổi tối còn có video hội nghị, cô đi về trước." Hắn cụp mắt, thanh âm vẫn đạm mạc như cũ.

    "Không vấn đề, tôi chờ anh!"

    Mặc Cảnh Thâm chợt khép lại tập văn kiện trong tay, khuôn mặt trở nên lạnh lùng nhìn cô: "Cô lại muốn bày trò gì?"

    Quý Noãn làm ra vẻ bình thản như không hiểu chuyện, thậm chí còn cố ý liếc mắt quét hắn một cái: "Ngủ cũng đã ngủ rồi, tôi còn có thể bày được trò gì?"

    "..."

    Mặc Cảnh Thâm rất muốn ném văng cô ra ngoài.

    * * *

    Nói muốn đi xem video hội nghị là mở cuộc họp luôn, Mặc Cảnh Thâm thậm chí còn không dành ra cho cô một chút thời gian dư thừa nào.

    Hai giờ qua đi, Mặc Cảnh Thâm không trở về.

    Mới vừa nằm trên ghế sofa ngủ được chút, Quý Noãn đã bật dậy.

    Có phải hắn định cứ như vậy mà mặc kệ cô? Cũng có thể hắn sẽ bỏ mặc để cô ngủ ở đây đêm nay cũng nên?

    Suy cho cùng thì chính cô là người bày ra những chiêu trò, thủ đoạn quá đáng, giờ nếu hắn thật sự cứ như vậy mà bỏ mặc cô thì không hẳn là không có khả năng..

    Quý Noãn đứng dậy đẩy một cánh cửa trong phòng dành cho tổng tài, bên trong quả nhiên là phòng nghỉ, nội thất lẫn đồ dùng đều tiện nghi, đều được trang bị đầy đủ.

    Phòng tắm và giường ngủ đều có, còn có một ít đồ dùng đơn giản cần thiết trong sinh hoạt.

    Quý Noãn có thói quen là phải tắm rửa trước mười giờ tối, kiếp trước bị giam trong tù ba tháng, một tháng chỉ cho phép tắm có vài lần, hại cô có thể cảm nhận rõ được con gián con kiến bò trên người, hiện tại trên người chỉ dính bẩn một chút đã không chịu được rồi.

    Không bằng trong lúc Mặc Cảnh Thâm vẫn đang họp, cô đi tắm rửa một cái trước đã?

    Cô bước vào, nhưng mắc cái lại không mang theo quần áo để thay, đành tiến đến trước tủ quần áo lấy một chiếc áo sơ mi nam màu trắng, rồi cầm vào phòng tắm.

    Hơn mười phút qua đi, Mặc Cảnh Thâm kết thúc hội nghị trở về, không thấy bóng dáng Quý Noãn đâu.

    Căn phòng trở lại yên tĩnh như trước, nhưng đâu đó vẫn lưu lại mùi lãnh hương nhàn nhạt trên người Quý Noãn.
     
    Alissa thích bài này.
  7. Hạ Mẫn Go away

    Bài viết:
    575
    Chương 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mặc Cảnh Thâm nhìn căn phòng trống rỗng, hắn đứng chôn chân tại chỗ hồi lâu, đến khi vừa định tiến vào lấy áo khoác vắt trên lưng ghế thì thấy gian phòng nghỉ ngơi bên cạnh có động tĩnh, nghe như tiếng sột soạt.

    Cô còn chưa đi?

    Quý Noãn tắm xong, cô mặc một chiếc áo sơ mi của Mặc Cảnh Thâm bước ra từ phòng tắm, vừa đi vừa lau khô mái tóc dài vẫn còn ẩm ướt của mình.

    Đột nhiên phía trước truyền đến tiếng mở cửa, cô theo bản năng vội hướng mắt nhìn thì thấy Mặc Cảnh Thâm xuất hiện trước cửa.

    Cô liền dừng lại động tác lau khô tóc..

    Mặc Cảnh Thâm hiển nhiên là không nghĩ đến chuyện khi mở cửa sẽ nhìn thấy màn này, Quý Noãn tự tiện tắm rửa ở chỗ ngủ của hắn, thậm chí còn lấy áo sơ mi của hắn mặc, thân hình cô ẩn hiện dưới ánh đèn lờ mờ trong phòng, ánh mắt lộ ra vài phần mông lung theo hơi nước mà càng trở nên mờ mịt.

    Áo sơmi của hắn rất rộng, cổ áo hơi lỏng nên trễ xuống bả vai cô, lộ ra một phần da thịt trắng nõn như tuyết.

    Quý Noãn bị Mặc Cảnh Thâm nhìn bằng ánh mắt tỏa nhiệt, nhất thời khiến cô có cảm giác như sắp bị đốt cháy đến nơi. Theo bản năng liền khép đôi chân lại, khuôn mặt cô lúc này lại càng trở nên nóng ran vì mặc áo sơ mi nên phần dưới cô không có lấy một mảnh vải che đi.

    "Tôi còn tưởng rằng tối nay anh sẽ ném tôi ở nơi này một mình, không trở lại chứ.." Cô buông khăn lông, vì bản thân không mời mà tìm đến, đã thế lại tự tiện dùng phòng nghỉ của hắn nên lên tiếng giải thích một câu.

    Mặc Cảnh Thâm dời mắt: "Quần áo cô đâu!"

    "Tôi không mang theo quần áo, nhưng vừa rồi có gọi về Ngự Viên rồi, chắc sẽ có người mang quần áo tới nhanh thôi." Cô vừa nói vừa ngang nhiên đi đến chỗ hắn đang đứng: "Hiện tại chắc anh cũng xong việc rồi? Có thể cùng tôi về Ngự Viên?"

    Mặc Cảnh Thâm không nói tiếng nào, nhìn chằm chằm người phụ nữ không biết trời cao đất dày này, dám ăn mặc như vậy mà đứng trước mặt hắn, lại còn không sợ chết dùng thái độ có vài phần khiêu khích này với hắn.

    "Hiện tại? Hẳn là đã khuya đi." Quý Noãn lẩm bẩm, tự nói chuyện với chính mình. Cô nhấc tay hắn lên, nhìn chiếc đồng hồ thời trang nam hiệu Patek Philippe trên tay hắn chỉ mười giờ tối.

    Đồng hồ rất đẹp, nó thực sự rất hợp với khí chất lạnh lùng của hắn. Nhưng cô vẫn không thể hiểu tại sao kiếp trước cô lại có thể bỏ lỡ một người đàn ông lịch sự và thanh nhã thế này.

    Quý Noãn vừa muốn buông tay thì chợt cảm thấy căng thẳng, Mặc Cảnh Thâm dồn cô vào sát tường, trực tiếp chà sát thân thể lên người cô.

    "Quý Noãn, cô là đang có ý gì!" Ánh mắt hắn thâm sâu, giọng nói trở nên trầm khàn như đang giấu giếm vài phần nguy hiểm bên trong.

    Quý Noãn nhìn chằm chằm hắn đến nửa ngày mới chịu mở miệng, ngữ khí thong thả kiên định, "Sau chuyện xảy ra tối qua, tôi muốn thử nghiêm túc suy xét về mối quan hệ của chúng ta một lần.."

    Mặc Cảnh Thâm nhìn cô một cách sâu xa, thờ ơ nói: "Bỗng nhiên lại trở nên hiểu chuyện? Là vì cái gì? Ly hôn?"

    Ở kiếp trước, sau khi ly hôn với Mặc Cảnh Thâm, cuộc sống của cô trở nên tệ hại vô cùng, Quý Noãn nhìn hắn, trực tiếp để hình bóng hắn in sâu vào đáy mắt mình.

    Cô khẽ cắn môi, duỗi tay dùng sức kéo cổ hắn xuống, khuôn mặt hướng thẳng đến bờ môi mỏng của hắn mà ra sức hôn lên..

    Ánh mắt Mặc Cảnh Thâm trong phút chốc trở nên chấn động, sau cùng vẫn lựa chọn tránh đi.

    Quý Noãn cũng không biết lôi đâu ra dũng khí, lần thứ hai nhón chân đặt môi mình lên môi hắn, bất chấp dùng sức kéo cổ áo sơ mi hắn, nhất quyết không chịu buông tay, càng không chịu nhả ra.

    Mặc Cảnh Thâm thô lỗ dùng tay đẩy người cô ra, lên tiếng trách mắng: "Quý Noãn, cô có biết mình đang làm cái gì không!"

    "Tôi biết! Tôi đang rất tỉnh táo!" Quý Noãn vẫn chưa từ bỏ ý định, tiến sát gần người hắn, đôi mắt trong suốt nhìn hắn: "Mặc Cảnh Thâm, đêm nay tôi và anh cùng nhau ở công ty, hoặc là cùng nhau trở về, tôi cho anh chọn một cái!"

    Bóng đêm có thể làm mờ đi nhiều thứ, nhưng lại không thể nào làm mờ đi sự kiên định từ ánh mắt cô.

    Mặc Cảnh Thâm im lặng nhìn cô một lúc lâu.

    Quý Noãn cũng không tỏ ra sợ hãi hay nhún nhường mà đáp trả ánh mắt hắn bằng sự kiên định, cố chấp.

    Cuối cùng, Mặc Cảnh Thâm không trả lời cô, hắn đưa tay khoác áo lên người cô, coi như dùng hành động để đưa ra đáp án hắn chọn.

    Nhìn hành động này của hắn, hốc mắt Quý Noãn nóng dần nên.

    Rõ ràng là vẫn còn đang giận cô nhưng lại cố chịu đựng mà đối xử tốt với cô.

    Cô thật muốn hận chết chính bản thân mình vì đã từng đối xử tàn nhẫn với anh.

    * * *

    Trên đường về Ngự Viên, Quý Noãn ngồi ở trong xe Mặc Cảnh Thâm, nhìn ngón tay thon dài của hắn đặt trên vô lăng.

    Thỉnh thoảng cô khẽ đảo mắt, lặng lẽ nhìn về phía người đàn ông khi lái xe càng trở nên đạm mạc yên tĩnh, đèn xe từ bên ngoài pha lẫn với đèn đường càng khiến khuôn mặt trạm khắc tinh xảo kia thoắt ẩn thoắt hiện, nổi bật trong đêm tối.

    Cô nghĩ đến những việc mình làm và cả cuộc sống kiếp trước. Gả cho Mặc Cảnh Thâm, một người có bổi cảnh lẫn xuất thân không hề đơn giản, người của gia tộc hùng hậu lại thêm ngoại hình đẹp không chỗ chê, thay vì chịu đựng cái tính cách của cô thì hắn hoàn toàn có thể bỏ mặc cô ở nhà, ra ngoài gian tình cũng những nữ minh tinh hoặc các thiên kim tiểu thư có gia thế hiển hách.

    Nhưng hắn tựa hồ còn chưa từng để ý đến những mỹ nhân khác, thậm chí đến cái liếc mắt hắn cũng thỉnh thoảng mới bỏ ra.

    Cô lên tiếng nhằm phá vỡ bầu không khí ngột ngạt trong xe: "Tài xế của Mặc gia hầu như rất ít khi xuất hiện, bình thường toàn là anh tự lái xe?"

    "Tùy hứng."

    "Tối qua anh cũng không có ngủ, hôm nay lại làm việc cả ngày, không mệt sao?"

    Mặc Cảnh Thâm nghe vậy, liếc mắt nhìn cô một cái.

    Cái liếc mắt như ngầm ám chỉ, phảng phất nói: Hôm qua một đêm không ngủ còn không phải do cô ban tặng?

    Quý Noãn bị hắn liếc mắt một cái, nhìn thấy thâm ý từ đôi mắt hắn khiến hai bên tai cô nóng lên đôi chút, lên tiếng giải thích: "Ý tôi là, anh không cần làm việc quá sức đến mức xem nhẹ sức khỏe của bản thân, sau này tan tầm anh nên về nhà, nghỉ ngơi.."

    Lời cô nói còn chưa tuôn hết ra khỏi miệng đã thấy một chiếc xe tải lớn lao từ giao lộ phía trước với vận tốc rất nhanh, giống như phanh xe hay tài xế bị mất kiểm soát, lao thẳng về một hướng..

    "Cẩn thận!"

    Quý Noãn vội vàng hét lên, Mặc Cảnh Thâm nhanh tay vặn vô lăng đổi hướng đầu xe, tránh vọt chiếc xe tải đang lao vùn vụt đến, kèm theo đó là tiếng thắng xe chói tai..

    Quý Noãn nãy giờ không có cài đai an toàn, nhất thời lúc nguy cấp không có gì bảo hộ cơ thể, cả người hung hăng đâm về phía trước, đụng đầu vào thành xe, trong nháy mắt đã kêu "A" một tiếng.

    "Đụng đau?" Mặc Cảnh Thâm lập tức duỗi tay về phía cô, cẩn thận kiểm tra cái trán rớm máu của cô.

    "A.. Đừng chạm vào!" Quý Noãn đau đến mức mặt mũi nhăn lại, đẩy tay hắn đang để trên đầu mình xuống.
     
    Ngan KimHắc Liên thích bài này.
  8. Hạ Mẫn Go away

    Bài viết:
    575
    Chương 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mặc Cảnh Thâm mạnh bạo giữ chặt người cô, hắn đưa tay đặt sau gáy cô rồi nghiêm túc ép đầu cô về phía hắn.

    Cú va đập vừa nãy không nhẹ, đầu cô nhanh chóng bị sưng đỏ thành một cục, thậm chí đau đến nỗi hai mắt cô biến thành màu hồng.

    Hắn nhíu mày, ánh mắt chăm chú quan sát vết thương của cô: "Đụng mạnh phải không? Rất đau? Choáng váng đầu sao?"

    "Đau.." Giọng nói Quý Noãn trở nên mềm mỏng.

    Trên thực tế cú va đập này cũng không phải mạnh, cùng lắm ngày mai sưng thành hình cái bánh bao, cô cũng không nghĩ nó sẽ quá đau, nhưng khi thấy từ đáy mắt hắn xuất hiện tia đau lòng xen lẫn sự quan tâm, theo bản năng cô liền nghĩ mình bị đụng đau.

    Được Mặc Cảnh Thâm quan tâm như này khiến cô có cảm giác giống như mình đã chờ đợi điều này từ rất lâu.

    Kể ra cảm giác được gần gũi, thân mật cùng chồng, được chồng đau lòng thay cũng không đến nỗi quá tệ như cô nghĩ.

    "Để tôi đưa cô đi bệnh viện." Mặc Cảnh Thâm chỉnh lại tư thế ngồi của cô, sau đó hắn thắt kỹ đai an toàn giúp cô.

    Quý Noãn nghe đến hai từ bệnh viện liền sợ, vội dùng tay ấn đầu nói: "Cũng không có gì nghiêm trọng, giờ đã muộn rồi, không cần thiết phải phiền toái đến bác sĩ đâu."

    Mặc Cảnh Thâm không để cô có cơ hội từ chối, lấy ánh mắt ra cảnh cáo cô đừng lộn xộn.

    "Tôi thật sự không bị gì.."

    Gần đây có một bệnh viện, Mặc Cảnh Thâm làm lơ lời kháng nghị lí nhí của cô, trực tiếp bế cô đưa vào phòng khám.

    Chỉ đến khi Quý Noãn khám xong, bác sĩ nhận định vết thương của cô chỉ bị sưng đỏ mấy ngày là khỏi chứ không có chấn động đến não, hắn mới tha mà đưa cô về nhà.

    Mới vừa trở lại biệt thự, Trần tẩu thấy trên trán Quý Noãn như mọc một cái "Sừng" rõ ràng thì vẻ mặt đầy hốt hoảng chạy vội đến, nhẹ nhàng đỡ cô đang mệt lả người ngồi xuống sofa.

    "Quý tiểu thư, cô đây là làm sao vậy? Có đau hay không a?"

    Quý Noãn cười mỉm: "Không có sao đâu, chỉ là sơ ý đụng đầu chút, hai ngày sau là khỏi mà."

    "Ai nha, sao lại sưng to như vậy chứ? Cô đã đi khám bác sĩ chưa?"

    "Đã kiểm tra rồi."

    Trần tẩu gật gật đầu, bỗng nhiên lấy lại tinh thần, giờ mới ý thức được vừa rồi Quý Noãn về nhà cùng Mặc tiên sinh?

    Quý Noãn cũng ngẩng đầu nhìn Mặc Cảnh Thâm, chỉ thấy hắn đang nói gì đó với một người làm, nói được hai ba câu thì quay người đi vào trong biệt thự, không ngoái lại nhìn cô thêm lần nào nữa.

    "Trần tẩu, từ sau dì kêu tôi là Mặc phu nhân đi, hoặc Thiếu phu nhân cũng được." Thừa dịp Mặc Cảnh Thâm chưa đi xa, Quý Noãn cố tình lên tiếng căn dặn dì Trần.

    Trần tẩu ngẩn người, sau đó khuôn mặt liền lộ ra biểu cảm vui sướng tột cùng: "Ai! Phu nhân! Mặc phu nhân!"

    Có vẻ Quý tiểu thư cuối cùng cũng đã nghĩ thông suốt, thật lòng muốn chung sống cùng Mặc tiên sinh!

    Hơn nữa vừa rồi bọn họ còn về cùng nhau nữa!

    Trần tẩu vui vẻ đến mức muốn chạy ngay xuống bếp làm đồ ăn khuya, Quý Noãn nhìn đồng hồ, đứng lên vừa đi vừa nói với đám người làm: "Mọi người nghỉ ngơi đi, đồ ăn khuya để tôi tự làm cũng được."

    "A? Thái thái?" Trần tẩu kinh ngạc nhìn cô bằng ánh mắt khó tin.

    Xuất thân Quý Noãn là một thiên kim tiểu thư con nhà danh giá, làm sao có thể tự mình xuống bếp?

    Hơn nữa, trước kia cô chính là kiểu người không thể chịu nổi mùi dầu khói của phòng bếp.

    "Đầu bị thương, làm đồ ăn khuya làm gì? Về phòng đi, ngủ sớm một chút!" Mặc Cảnh Thâm rốt cuộc cũng quay người, lên tiếng nhắc nhở.

    Quý Noãn không nghe thấy câu nói của Mặc Cảnh Thâm, vẫn đang nhìn Trần tẩu nói với mấy người giúp việc khác: "Khuya rồi, mọi người nghỉ đi."

    Trần tẩu vốn dĩ định nói thêm mấy câu với Quý Noãn, nhưng vừa nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm đi từ đằng sau đến liền ngậm miệng, gật gật đầu mấy cái rồi rời khỏi đại sảnh.

    "Tối nay anh hẳn cũng chưa có gì bỏ bụng, dù gì thì cũng đã muộn rồi, úp bát mì đơn giản mà rất nhanh, anh chờ tôi một chút." Cô quay lại nhìn Mặc Cảnh Thâm, nói xong liền xoay người đi vào bếp.

    Mặc Cảnh Thâm không đáp lời, hắn yên lặng nhìn cô đang chuẩn bị vào phòng bếp, khi biết chính xác cô không phải đang đùa giỡn, hắn khẽ nắm cổ tay cô điềm đạm hỏi, "Cô có thể?"

    Quý Noãn cong cong khóe miệng.

    Tay nghề nấu ăn hiện tại của cô không đến mức tệ, nhưng cũng không muốn khoác lác, khoe khoang về tài nghệ của mình, cô nói: "Ngon hay không tôi cũng không biết, nhưng anh có thể thử."

    Mặc Cảnh Thâm nhìn vết thương trên đầu cô thấy không có gì trở ngại, tuy rằng cũng không muốn nghĩ đến cô vào bếp sẽ làm ra cái gì, nhưng nhìn bộ dáng hứng thú tưng bừng của cô, hắn lại không nỡ phá tan sự hứng thú đó.

    Anh buông cổ tay cô ra, lúc này Quý Noãn có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ tỏa ra từ lòng bàn tay anh vẫn còn lưu lại trên cổ tay trắng nõn của cô.

    Thứ cảm giác sạch sẽ, ấm áp mà cô có được lúc này, giống như một thứ cảm giác mang lại sự an toàn khiến cô cũng khó có thể giải thích bằng lời.

    Không bao lâu, Quý Noãn bưng hai bát mì nóng hổi ra ngoài thì thấy Mặc Cảnh Thâm đang nói chuyện điện thoại.

    Lúc hắn kết thúc cuộc gọi, quay đầu lại đã thấy Quý Noãn ngồi sẵn ở bàn ăn, ánh mắt trông mong nhìn hắn.

    Đây là lần thứ hai ở kiếp này và là lần đầu tiên ở kiếp trước cô làm đồ ăn cho hắn, ngoài mặt cô cố tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng nhiều ít vẫn có chút khẩn trương.

    Lúc Mặc Cảnh Thâm đi qua, hương vị hai bát mì đặt trên bàn tỏa ra như thúc đẩy hắn phải thử ngay.

    Tất cả người làm đều đã nghỉ ngơi, vừa rồi chính mắt hắn nhìn thấy chỉ có Quý Noãn trong bếp, món này thật sự là do Quý Noãn làm.

    Mặc Cảnh Thâm nhìn thoáng qua: "Học được từ khi nào?"

    "Tôi học từ lâu rồi, chẳng qua là anh không biết!" Quý Noãn nháy mắt với hắn: "Tôi đã nói tối nay mời anh về nhà ăn cơm, cuối cùng chỉ làm được một bát mì, mà như vậy cũng coi như tôi không có nuốt lời!"

    Mặc Cảnh Thâm không hỏi lại nhiều, thấy khuôn mặt chờ mong của cô, hắn cầm lấy chiếc đũa nếm thử món ăn.

    Người nam nhân này ăn cái gì thì động tác vẫn toát ra khí chất quý tộc, tự nhiên ưu nhã, Quý Noãn nhìn đến nỗi không muốn rời mắt đi chỗ khác.

    Ở kiếp trước, cô chưa thử một lần quan sát kĩ Mặc Cảnh Thâm, hiện tại mỗi lần nhìn hắn cô lại nhìn lâu thêm một chút, cảm giác như tim mình trở nên nóng bỏng, tâm tình cũng theo đó mà nhảy loạn lên..

    Nếu không có Quý Mộng Nhiên gây khó dễ, châm ngòi ly gián thì có lẽ cô sẽ yêu hắn từ rất sớm rồi không?
     
    Hắc Liên thích bài này.
  9. Hạ Mẫn Go away

    Bài viết:
    575
    Chương 7: Hiểu lầm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bị Quý Noãn nhìn đến nửa ngày, Mặc Cảnh Thâm liếc mắt cô một cái: "Nhìn cái gì? Trên mặt tôi có cái gì sao?"

    Quý Noãn hít sâu một hơi, cô cảm thấy nếu đêm nay mọi chuyện chỉ kết thúc ở một bát mì thì có chút không cam lòng.

    "Anh mang đồ đạc của anh về phòng ngủ chính đi.." Quý Noãn nói xong, khuôn mặt cũng theo đó mà hồng lên.

    Mặc Cảnh Thâm ăn xong, hắn buông đũa, trầm ngâm một lúc lâu, rồi nói: "Đêm nay tôi ở thư phòng, có vài việc cần xử lý, cô nghỉ sớm đi."

    Dứt lời, hắn đứng lên, xoay người bước đi.

    Quý Noãn: "..."

    Anh có phải đã hiểu sai lời cô nói?

    Cô không phải có ý muốn chủ động hiến thân lấy nhan sắc ra để dụ anh đồng ý ly hôn!

    Cô thật sự là đang muốn quan hệ của cô và hắn tốt lên từng ngày!

    Quý Noãn lập tức đứng lên, đi theo thấy Mặc Cảnh Thâm đang nói chuyện điện thoại với trợ lý của công ty mới biết hắn nói thật, đêm nay có những văn kiện quan trọng cần hắn xử lý gấp.

    Cô đành ngồi chống cằm, nhìn bóng dáng hoàn mĩ của Mặc Cảnh Thâm.

    Cô còn tưởng rằng mọi sự sắp xếp hôm nay của cô dành cho hắn sẽ thành công như mong đợi, nhưng kết quả ở phút cuối thì..

    Cô biết Mặc Cảnh Thâm không phải là người

    Đàn ông có thể dễ dàng thu phục..

    * * *

    Đêm đã khuya, Quý Noãn ngủ không được, cô đứng dậy đi xuống lầu để rót một ly sữa, thuận tiện định rót cho Mặc Cảnh Thâm một ly.

    Nhưng trong ấn tượng của cô, Mặc Cảnh Thâm tựa hồ cũng không thích uống loại này.

    Đang đảo sữa bỗng dừng lại, cô xoay người lên lầu, đi đến trước cửa thư phòng.

    Cô ghé sát tai lên cửa nhằm nghe động tĩnh bên trong, nhưng rốt cuộc lại không nghe được bất cứ điều gì.

    Đêm đầu thu, hành lang có chút lạnh.

    Đến khoảng ba giờ sáng, cánh cửa thư phòng mới mở ra.

    "Quý Noãn?" Mặc Cảnh Thâm vừa mở được cánh cửa bước ra ngoài đã thấy cô ngủ gục trước cửa.

    Quý Noãn hoảng hốt ngẩng đầu: "Không phải anh đang bận.."

    Mặc Cảnh Thâm sắc mặt khó coi kéo cô dậy, "Cô có biết mấy giờ rồi không? Sao lại ngủ ở đây?"

    Quý Noãn không lên tiếng, hắn liền bế cô trở lại thư phòng, lúc này cô mới có cơ hội xem xét nơi hắn thường nghỉ ngơi mỗi khi về biệt thự.

    Nơi này cũng giống tính cách hắn, sạch sẽ và ngăn nắp, ở đây có hai máy tính đang hiển thị dữ liệu công ty, cùng một ít văn kiện, tư liệu của công ty vẫn đặt trên bàn.

    Mặc Cảnh Thâm thấy cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, lúc bế cô lên hắn thấy tay cô rất lạnh, hắn đặt cô ngồi xuống sofa, sau đó lấy một chiếc áo khoác lên người cô, đồng thời đứng đối diện nhìn cô.

    "Quý Noãn, cô bao nhiêu tuổi?"

    "..."

    "Cô là con nít? Không biết thời tiết này mà ngủ ở hành lang sẽ bị cảm?"

    "Tôi chỉ muốn đợi anh làm xong việc rồi nói chuyện với anh, cuối cùng lại dựa vào cửa ngủ quên mất.."

    "Không còn sớm, muốn nói cái gì chờ ngày mai rồi nói." Mặc Cảnh Thâm nhìn khuôn mặt nhỏ bé vì lạnh mà trắng bệch của cô lên tiếng.

    Từ hôm qua đến giờ Quý Noãn chưa hề chợp mắt, nên giờ trong mắt cô mờ mịt một mảng xanh đen lẫn lộn. Hiện tại, quan trọng nhất vẫn là đưa cô về phòng ngủ.

    Quý Noãn còn tưởng sẽ nói chuyện tiếp, ai ngờ bị hắn trực tiếp kéo ra khỏi thư phòng, cô có thể cảm nhận rõ được hơi ấm từ lòng bàn tay hắn, không chừa cho cô chút cơ hội từ chối nào, hắn thẳng thắn kéo cô vào phòng ngủ chính, "Sầm" một tiếng đóng cửa phòng lại.

    * * *

    Mặc Cảnh Thâm trở lại thư phòng tắt máy tính, sau đó hắn đến một gian phòng khác ngay sát phòng ngủ chính để tắm rửa.

    Cuối cùng vừa xong xuôi đặt lưng xuống giường đã nghe thấy tiếng cửa phòng mở, Quý Noãn vừa rồi vẫn ngoan ngoãn để hắn dẫn vào phòng ngủ chính giờ lại nhẹ nhàng chạy vào phòng hắn, vô cùng tự nhiên lật chăn lên nằm cạnh hắn.

    Mặc Cảnh Thâm: "..."

    "Quý Noãn." Hắn thở dài: "Bất luận cô có bày ra trò gì phá tôi, chúng ta cũng không thể ly hôn. Còn không về ngủ đi?"

    Quý Noãn vùi mặt vào chăn, nằm bên cạnh hắn, rầu rĩ nói: "Như vậy là tốt nhất! Mặc Cảnh Thâm, anh nhớ kỹ lời tôi nói hôm nay, về sau bất luận thế nào, chúng ta đều không ly hôn!"

    Như thể không tin nổi những gì mình vừa nghe thấy, hắn đưa tay đặt lên trán cô, hoài nghi có phải do bị đập đầu mạnh quá nên giờ đầu óc cô có vấn đề.

    Quý Noãn vẫn đang có ý muốn nói tiếp, nhưng khi thấy Mặc Cảnh Thâm đột nhiên đưa tay sờ trán khiến lời vừa muốn thốt ra đến cửa miệng đã phải nuốt ngược vào trong.

    Cô để hắn tùy ý vuốt ve trán cô, nhưng dù thế nào hắn cũng không chạm vào chỗ bị sưng đỏ của cô, có vẻ hắn sợ chạm vào khiến cô đau, nên cố tránh đi.

    "Không phát sốt." Hắn xoa xoa trán cô, giọng nhàn nhạt nói.

    "..."

    "Cũng không giống như là uống lộn thuốc."

    "..."

    Quý Noãn không nói chuyện, hai tay gắt gao ôm chặt lấy chăn của hắn.

    Trên mặt cô là biểu cảm hiên ngang lẫm liệt dù chết cũng phải ngủ cùng hắn đêm nay. Những ngón chân trắng mềm lộ ra khỏi chăn như thay cô bộc lộ nội tâm đầy lo lắng và ngại ngùng bên trong, nói chung nhìn cô bây giờ có vẻ rất đáng yêu.

    Mặc Cảnh Thâm cụp mắt nhìn thoáng qua, hắn ngây người một lúc rồi lặng lẽ lấy chăn đắp lại cho cô vì sợ cô sẽ cảm lạnh.
     
    Hắc LiênAlissa thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng tám 2019
  10. Hạ Mẫn Go away

    Bài viết:
    575
    Chương 8: Tôi ngủ ở đây

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn động tác nhẹ nhàng đắp chăn cho mình của Mặc Cảnh Thâm, Quý Noãn trở nên lơ đãng, trong lòng nóng dần lên, co chân vào trong chăn rồi duỗi thẳng, cuối cùng lại vô tình đạp trúng đùi hắn.

    "Đừng lộn xộn!" Mặc Cảnh Thâm thấp giọng cảnh cáo.

    "Tôi không phải cố ý.."

    Thấy ánh mắt hắn lại trở về trạng thái thâm trầm, cô theo bản năng vội thu chân lại, kết quả việc làm vội vàng này của cô quá tàn nhẫn, vừa nhấc chân lên đã đụng phải một vật đàn ông cứng cáp mà bản thân không nên chạm vào lúc này nhất!

    Dù cách một lớp vải của quần nhưng cô vẫn có thể cảm nhận một cách rõ ràng!

    Trong nháy mắt cô dừng động tác, ánh mắt cứng đờ, không khí lập tức càng trở nên im lặng đến mức quỷ dị.

    Quý Noãn theo bản năng liếm nhẹ đôi môi mình, cảm thấy miệng lẫn yết hầu giống như có chút vị đắng chát khô khan, lộ rõ cảm giác lo lắng bất an trong lòng cô.

    "Mặc.. A.."

    Mặc Cảnh Thâm không nói tiếng nào, thẳng thắn xoay người đè cô xuống dưới thân mình, Quý Noãn lời nói vừa được thốt ra khỏi miệng chưa hết câu đã cứng họng, mắc nghẹn ở cổ không thốt nên lời.

    "Cô không biết chọc phải lửa sẽ thế nào sao?" Giọng nói Mặc Cảnh Thâm trầm thấp, rót nhẹ bên tay cô, đôi mắt đen thâm thúy của hắn rõ là đang che giấu dục vọng vô tận ở nơi đáy mắt.

    "Tôi thật sự không có cố ý.. Ưm!" Không để cô có cơ hội lên tiếng, Mặc Cảnh Thâm cúi đầu hôn cô.

    Hắn tung hoành gặm nhấm đôi môi cô, cốt yếu có lẽ là để Quý Noãn không có cơ hội cự tuyệt, môi lưỡi dây dưa một hồi, trong đầu Quý Noãn giờ trống trơn không nghĩ được gì, cô chỉ cảm thấy toàn thân mình giống như có dòng điện chạy qua, từ đầu đến chân dần nóng ran lên, cũng có chút run rẩy bất bình.

    Rõ ràng đã kết hôn nửa năm, tối hôm qua cũng đã trải qua lần đầu rồi mà Quý Noãn vẫn là người không có kinh nghiệm, sẽ không có chuyện đáp lại nụ hôn đang bốc lửa của Mặc Cảnh Thâm, cô chỉ có thể nằm bất động giật giật đầu lưỡi, mà người đàn ông đang nằm trên người cô lại ngày càng cuồng nhiệt, nụ hôn lại gia tăng lực đạo, mãnh liệt đoạt lấy toàn bộ hô hấp của cô trong nháy mắt.

    Quý Noãn có chút choáng váng, cô nhắm nghiền hai mắt, bỗng nhiên có cảm giác Mặc Cảnh Thâm không chỉ dừng lại ở hôn môi, hắn tiếp tục di chuyển đến vành tai cô, hôn đến mức đôi tai cô trở nên mẫn cảm, đang lúc đầu óc mê mẩn theo từng tiết tấu của hắn, một giọng nói trầm khàn vang vọng bên tai cô, "Trời cũng sắp sáng rồi, nếu cô không ngủ được, thì tối nay cũng đừng có ngủ."

    Cô khẽ mở mắt, lập tức đập vào mắt cô là đôi đồng tử đen thâm thúy.

    "Mặc phu nhân, tối hôm qua mới đau muốn chết đi sống lại, đêm nay liệu có chịu được?"

    Trước khi trèo lên giường, Quý Noãn chỉ nghĩ sẽ nằm cạnh nhau nói chuyện một cách yên bình, mặc dù có nghĩ đến nếu có tình huống phát sinh thì chiều theo ý hắn, nhưng nghe câu hỏi vừa rồi, toàn bộ hồi ức đêm qua lại hiện lên trong đầu cô, một cảm giác đau đến mức xé thịt khiến cô khóc lóc đến khàn giọng hắn cũng không buông tha đột nhiên trỗi dậy, cô ngay tức khắc co rụt người lại.

    Nhưng cũng không thể xem nhẹ cách hắn vừa gọi mình là Mặc phu nhân..

    Cho nên hôm nay cô tranh thủ, cũng không phải không có tác dụng.

    Nếu cô vẫn là Mặc phu nhân, càng muốn sẽ mãi là vợ hắn, loại chuyện này chắc chắn sẽ không tránh được?

    "Lần thứ hai có đau như vậy không?" Ngữ điệu cô có chút hàm hồ hỏi.

    Hắn hiển nhiên không đoán trước được chuyện cô lại thốt ra câu hỏi như vậy, trơ mắt nhìn cô đến hơn nửa ngày, ánh mắt trong khoảnh khắc đó như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô ngay lập tức.

    Đột nhiên tầm nhìn hắn dừng lại ở những vết hôn còn chưa mất ở cần cổ cô..

    Mặc Cảnh Thâm nhớ đến tối qua do bị dược tính phát tác cùng phẫn nộ, đem cô giày vò đủ kiểu hình dáng.

    Vừa mới tối hôm qua, chỉ cách nhau có một ngày. Nếu tối nay cô lại tiếp tục để hắn phát tiết tùy ý, chỉ sợ cô mấy ngày sau sẽ không xuống nổi giường.

    Mặc Cảnh Thâm thở dài, nói giọng khàn khàn: "Đừng khiêu chiến sự nhẫn nhịn của đàn ông, đêm nay tha cho cô, đem mai còn dám làm càn trong lòng tôi, cô có thể cảm nhận được hậu quả như thế nào."

    Quý Noãn rúc trong lồng ngực hắn không nói lời nào.

    "Trở về ngủ đi." Mặc Cảnh Thâm xoa xoa đầu cô.

    Trong nháy mắt, khi Mặc Cảnh Thâm đang tính đứng dậy thì Quý Noãn vội vươn tay, lần thứ hai dùng sức ôm lấy cổ hắn.

    "Tôi ngủ ở đây!"

    Ánh mắt Mặc Cảnh Thâm tối sầm lại, nhìn vẻ mặt kiên định lại có vài phần thẹn thùng của cô.

    Quý Noãn bị hắn nhìn, khuôn mặt có chút nóng ran, vội rút tay ra khỏi cổ hắn, nhanh chóng nắm chăn che đến nửa khuôn mặt mình, nhằm tránh ánh nhìn của hắn.

    Hắn cười nhẹ: "Thẹn thùng cũng đã làm rồi, giờ mau về phòng ngủ đi."

    "Không cần, tôi sẽ ngủ ở đây cùng anh!" Quý Noãn chui vào chăn rầu rĩ nói.

    Rốt cuộc không thể không nhìn thẳng vào mắt cô nàng đột nhiên đổi tính đổi nết này, Mặc Cảnh Thâm nghiêng người nằm xuống, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Quý Noãn rúc trong chăn không chịu thò đầu ra ngoài.

    Xung quanh bỗng nhiên trở nên yên tĩnh ngoài mong đợi.

    Quý Noãn lặng lẽ kéo chăn xuống, thò đầu ra ngoài.

    Mới ngẩng đầu lên đã thấy Mặc Cảnh Thâm đang nằm bên cạnh, đôi mắt hắn trong veo như nước chăm chú nhìn từng cử chỉ, động tác của cô.

    Quý Noãn tỏ vẻ khó hiểu, nhìn hắn nhỏ giọng hỏi:

    "Anh không ngủ?"

    "Cô nằm ở đây, tôi ngủ thế nào?"

    Quý Noãn theo bản năng nhìn toàn bộ thân giường, "Cái giường này không nhỏ, nó cũng không khác giường ở phòng ngủ chính mấy, tôi ngủ ở đây chắc chắn sẽ không ảnh hưởng đến anh! Làm sao anh lại không ngủ được?"

    Mặc Cảnh Thâm vì câu nói của cô mà bật cười.

    "Cười cái gì?" Quý Noãn cho rằng hắn không tin thành ý của mình, nên xích lại nằm gần hắn một chút, tỏ vẻ mình không có tính toán gì khi ở chung với hắn.

    "Quý Noãn." Hắn bỗng nhiên kêu tên cô, tiếng nói trầm thấp ấm ách.

    (Ấm ách ở đây là: Sự nhẫn nhịn, chịu đựng dục vọng trong cơ thể)

    "Hả?"

    "Cô sớm nên tự giác như vậy."

    Quý Noãn theo bản năng lại nhích lại gần hắn hơn, chủ yếu là muốn nghe rõ hắn đang muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng nhìn động tác của hắn cô nghĩ mình sẽ lại bị hành đến cả đêm không ngủ được.

    Đột nhiên cô tiến lại nằm gần, Mặc Cảnh Thâm giơ tay nắm cằm cô, cúi người bắt đầu một nụ hôn sâu, mãi đến khi Quý Noãn hô hấp trở nên khó khăn hắn mới buông cô ra.

    Lại tiếp tục hôn, đêm nay hai người đều đừng nghĩ được ngủ.
     
    Hắc Liên, AlissaCá Đẹp Trai thích bài này.
  11. Hạ Mẫn Go away

    Bài viết:
    575
    Chương 9: Đỏ mặt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quý Noãn mặt đỏ tới mang tai, trong khi cô nằm co quắp trong chăn thì Mặc Cảnh Thâm bỗng nhiên bước xuống giường.

    Cô vội ôm chăn ngồi dậy: "Anh muốn đi đâu?"

    Mặc Cảnh Thâm không quay đầu lại mà bước vào phòng tắm, chỉ ném lại hai chữ: "Đi tắm!"

    Quý Noãn ngơ ngác một lúc.

    Anh không phải mới vừa tắm sao? Giờ còn tắm cái gì nữa?

    Mãi đến khi cô nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm hồi lâu không ngớt, cô mới hiểu được chuyện gì đang diễn ra.

    Quý Noãn đỏ mặt, suýt nữa cười ra tiếng, cô nằm xuống giường, hai tay ôm chặt lấy chăn, xung quanh đây đều là mùi hương của Mặc Cảnh Thâm, thật gọn gàng và sạch sẽ.

    * * *

    Khoảng 6 giờ sáng, bầu trời vẫn còn còn lớp sương mù nhẹ.

    Quý Noãn giật mình tỉnh giấc do gặp cơn ác mộng về kiếp trước, lúc cô mở mắt ra thì đã không thấy hắn bên cạnh, cô nhanh chóng ngồi dậy.

    Anh không ở đây nên sự yên tĩnh trong căn phòng khiến lòng cô trở nên trống rỗng, cô vội xốc chăn lên rồi bước xuống giường, do động tác quá nhanh, khiến chân cô lảo đảo một chút, cô liền duỗi tay nắm lấy cạnh bàn.

    Phía trước truyền đến tiếng cửa mở, Quý Noãn nâng mắt lên thì thấy Mặc Cảnh Thâm một thân quần áo chỉnh tề đang đứng ngay ngắn.

    Anh dường như cũng thức dậy không lâu nên mới vừa tắm xong, mà trang phục anh mặc trông thật sạch sẽ và mát lạnh.

    "Cơ thể không thoải mái?" Mặc Cảnh Thâm nhìn gương mặt trắng bệch của Quý Noãn hỏi.

    Quý Noãn từ đầu đến cuối luôn chăm chú nhìn hắn, nên thời điểm anh đến gần, quan tâm xoa đầu cô thì cô vẫn đứng im, ánh mắt quan sát động tác của anh.

    Hóa ra mọi thứ ngày hôm qua đều không phải là ác mộng.

    Mặc Cảnh Thâm bởi vì ánh mắt của cô mà thu hồi tay. Trước kia cô luôn kháng cự mạnh mẽ khi bị hắn chạm vào, có lẽ là do sự khác thường từ ngày hôm qua, hay là gặp ác mộng?

    Hôm nay có phải đầu óc tỉnh táo lại rồi? Lại muốn liều mạng đẩy hắn ra xa?

    "Chống mặt?" Anh không tiếp tục chạm vào cô: "Có khả năng là do di chứng tối hôm qua để lại, vậy hôm nay phải đến chụp CT não, để tôi gọi Trần tẩu đến đây giúp cô thay quần áo."

    Dứt lời, ánh mắt Mặc Cảnh Thâm nhàn nhạt, xoay người muốn đi.

    "Mặc Cảnh Thâm!" Quý Noãn không chút nghĩ ngợi bỗng nhiên gọi tên anh.

    Anh quay lại nhìn cô thì bỗng nhiên cô đâm vào trong lồng ngực hắn.

    Thân hình Mặc Cảnh Thâm căng cứng, theo bản năng muốn nâng tay lên ôm cô, nhưng cô gái nhỏ trong lồng ngực đã nhanh hơn một bước, hai tay cô gắt gao ôm chặt lấy eo anh.

    Anh sững sờ trong hai giây vì sự nhiệt tình của cô, rồi lại cụp mắt nhìn cái đầu nhỏ trong lồng ngực mình, anh xoa đầu cô trấn an: "Không thoải mái liền đi bệnh viện, được không?"

    Quý Noãn không nói lời nào, cô chỉ ôm hắn thật chặt, cảm nhận từng nhịp thở và mùi hương trên cơ thể anh.

    "Gặp ác mộng?" Anh hỏi.

    "Ừ." Quý Noãn vẫn cứ ôm chặt anh, cố ỷ lại mà không chịu buông tay, cô có chút khàn giọng nói: "Tôi mơ thấy anh không cần tôi, mơ thấy anh trong mười năm sau sẽ kết hôn với người phụ nữ khác."

    Giọng cô thật khẽ, vừa mềm lại lười biếng, thật khó mới có được dịp cô làm nũng với anh.

    Mặc Cảnh Thâm sờ đầu cô, thấp giọng nói: "Đừng miên man suy nghĩ, tôi vĩnh viễn đều sẽ không cưới ai khác ngoài em."

    Quý Noãn không phản bác lại lời hắn nói, cô vùi mặt trong lồng ngực anh.

    Bất luận kiếp trước như thế nào, thì đời này cô quyết không bao giờ để anh rời đi!

    "Đầu còn đau không?"

    "Không đau, vừa nãy do rời giường quá nhanh, nên nhất thời không đứng vững, không có việc gì."

    "Trần tẩu đã chuẩn bị bữa sáng, em rửa mặt đi rồi xuống ăn."

    "Được."

    Tâm tình Quý Noãn trở nên tốt hơn, lúc này mới phát hiện chính mình lúc rời giường quên không rửa mặt đã vội chạy đến đứng trước mặt anh.

    Vẻ mặt cô lập tức trở nên xấu hổ, tay cô gãi gãi đầu, sau đó che mặt quay người đi vào phòng tắm.

    Mặc Cảnh Thâm liếc mắt nhìn bộ dáng lúng túng, xấu hổ của cô, con người tao nhã thâm thúy vốn trầm lặng nay ẩn hiện tia cười: "Đây không phải là ngày đầu tiên mới kết hôn, bộ dáng vừa mới tỉnh ngủ của em, tôi cũng không phải lần đầu tiên thấy, che cái gì?"

    Chuyện này cùng việc kết hôn mới hay lâu đều không có liên quan!

    Mà trước kia cô chưa từng có ý nghĩ rằng mình đã kết hôn!

    Cô không giải thích, chỉ chạy đến phòng tắm kiểm tra xem mắt mình có bị sưng hay không, lúc cúi đầu thì cô lại phát hiện trong phòng tắm không hề có đồ dùng vệ sinh cá nhân của cô.

    Cũng không biết sau khi trải qua chuyện tối hôm qua, Mặc Cảnh Thâm có đem đồ dùng cá nhân của anh dọn đến phòng ngủ chính hay không.

    Thừa dịp Mặc Cảnh Thâm đã ra khỏi phòng, cô chạy về phòng ngủ chính lấy hết thảy tất cả các đồ dùng sinh hoạt của cô dọn sang phòng anh.

    Như vậy dù anh có sống ở đâu thì tóm lại tất cả đều bị cô chiếm giữ! Để cô xem còn nơi nào anh có thể trốn!

    Quý Noãn thay quần áo, đi xuống lầu ăn bữa sáng.

    Trên bàn là bánh mì nướng với ly sữa mà cô thích.

    Vừa mới ngồi xuống, Mặc Cảnh Thâm đã đem ly sữa nóng mà dì Trần mang đến để trước mặt cô.

    Quý Noãn ngồi ở bàn, nhấc ly sữa bò lên rồi uống một ngụm rồi cắn miếng bánh mì nướng, sau đó cô giương mắt nhìn Mặc Cảnh Thâm, lại uống thêm một ngụm sữa bò, lại giương mắt nhìn Mặc Cảnh Thâm.
     
    Alissa thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...