Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 30: Cảm giác tồn tại mãnh liệt của anh

[HIDE-THANKS]"Lão phu nhân a.."

Trên mặt Lai Dung hiện lên một tia xấu hổ, nhẹ nhàng thấp giọng hô một tiếng bên tai lão thái thái.

Lão thái thái hậu tri hậu giác phản ứng lại, cũng hơi có chút xấu hổ.

"Bà.. Ý của bà là, sao cháu không nghỉ ngơi? Nhanh như vậy đã xuống rồi?"

Bạc Cảnh Xuyên mấp máy môi mỏng, nhấc chân lên vừa đi vừa nói:

"Phòng của cháu bị người khác chiếm, làm thế nào nghỉ ngơi?"

"Giường lớn như vậy, cũng không phải rất chật!" Lão thái thái không chút nào do dự ném ra một câu như vậy.

"..."

Phòng khách rộng lớn trong nháy mắt yên tĩnh.

Thẩm Phồn Tinh vào lúc này đã thay quần áo đi ra, vừa vặn nghe được tiếng lầu bầu bất mãn này của Bạc lão thái thái, trên khuôn mặt thanh lệ hiện lên một tia quẫn bách.

"Lão thái thái.."

Nhìn thấy thân ảnh xuất hiện sau lưng thiếu gia, Lai Dung cực kỳ bất đắc dĩ.

Mỗi lần ở trước mặt hai đứa cháu của bà, đều giống như đứa bé vậy.

Trong lòng Lão thái thái tiếc nuối, đảo mắt khóe mắt liền liếc thấy Thẩm Phồn Tinh trên lầu.

Khuôn mặt tối tăm phiền muộn lập tức bày ra dáng vẻ tươi cười, vẩy vẩy tay về phía Thẩm Phồn Tinh.

"Phồn Tinh tỉnh rồi à, ngủ có ngon không? Có phải Cảnh Xuyên đánh thức cháu không?"

Dùng phòng tắm của Bạc Cảnh Xuyên, mặc áo choàng tắm của Bạc Cảnh Xuyên, ngủ giường của Bạc Cảnh Xuyên!

Những chuyện này bây giờ cô đều rõ ràng là lão thái thái cố ý làm, nhưng khi đối mặt với khuôn mặt yêu thương như vậy, Thẩm Phồn Tinh cũng không thể có quá nhiều tâm tình!

Trên thực tế, khó được thương yêu, cô làm sao có thể sẽ có tâm tình?

Khẽ cười cười, gật đầu, đi về phía Bạc lão thái thái.

"Cháu ngủ rất ngon, bà nội."

"Vậy thì tốt."

Lôi kéo Thẩm Phồn Tinh ngồi xuống ghế sa lon.

Bạc Cảnh Xuyên ở ngay bên cạnh cô.

Cổ áo sơ mi trắng hơi mở rộng, nhưng vẫn chỉnh tề không có một nếp nhăn.

Anh nửa tựa vào ghế sa lon bằng da thật, hơi cúi thấp đầu, không biết đang nghĩ gì, khóe môi tựa hồ câu lên một độ cong nhạt nhẽo như có như không, cả người thêm vài phần lười biếng, mang theo một loại khí chất tự phụ đặc biệt.

Phong độ hết lần này tới lần khác, công tử hào phú quý trầm ổn nội liễm.

Anh toàn bộ hành trình im lặng ngồi đó, tựa hồ chỉ là đang nghe cô cùng lão thái thái nói một số chuyện nhàm chán.

Không thể không nói, cảm giác tồn tại của anh mạnh mẽ đến không ngờ, Thẩm Phồn Tinh không cách nào hoàn toàn bình tĩnh phớt lờ anh.

Trong lúc, Bạc Cảnh Xuyên đột nhiên ngồi thẳng người, cánh tay dài duỗi ra, bàn tay lớn trắng nõn xinh đẹp lựa chọn một hồi trong mâm đựng trái cây ở trên bàn trà.

Cuối cùng cầm lấy một quả táo to nhất đỏ nhất.

Tay của anh rất lớn, một tay nắm quả táo, còn thuận tay đem dao gọt trái cây móc ở ngón giữa.

Thẩm Phồn Tinh nhịn không được nghiêng đầu nhìn anh một cái, lại nhìn thấy sống lưng anh rất thẳng, hai tay chống ở trên đầu gối hai chân, mắt nheo lại, đem lực chú ý đặt ở trên hai tay, vỏ trái cây đỏ tươi dọc theo dao gọt trái cây màu trắng bạc dần dần dài ra, rủ xuống ở giữa không trung.

Thẩm Phồn Tinh có chút kinh ngạc, không tưởng tượng nổi người đàn ông này cư nhiên cũng sẽ tự mình động thủ gọt táo.

Bạc lão thái thái cũng nhịn không được liếc mắt nhìn Bạc Cảnh Xuyên nhiều hơn, hành động này bà ngược lại là hiếm thấy.

Nhưng bây giờ bà không muốn để ý đến anh, người cũng đưa đến trên giường anh còn không nắm bắt..

Bực mình!

Bĩu môi bất mãn nhìn anh một cái, quay đầu nắm tay Thẩm Phồn Tinh tiếp tục hỏi:

"Phồn Tinh a, cháu bây giờ làm gì?"

Thẩm Phồn Tinh dừng một chút, ".. Nghiên cứu chế tạo nước hoa, trong tay còn có một công ty quan hệ xã hội nhỏ mẹ để lại."

Để lại?

Ba chữ kia làm cho Bạc lão thái thái có chút giật mình, sau đó nắm tay cô càng chặt.

Bạc Cảnh Xuyên ngẩng đầu, trong đôi mắt đen nhánh hiện lên một tia sáng tối tăm.

"Sao lại bận rộn như vậy? Quản lý một công ty không dễ dàng." Bạc lão thái thái hỏi.

"Ừ, lúc trước công ty Tô gia.."

Nghĩ đến Tô Hằng, lời nói của Thẩm Phồn Tinh đột nhiên dừng lại.

Cô rũ xuống lông mi dài, chuyển giọng nói.

"Là dự định từ chức rồi, nhưng bên phía bạn cháu đang thiếu người, cháu dự định sau khi xuất viện sẽ qua đó giúp cô ấy."

"Công ty nào?"

Bạc Cảnh Xuyên ở bên cạnh rốt cục đã mở miệng, đồng thời, đưa quả táo đã được gọt trắng như tuyết tới trước mặt Thẩm Phồn Tinh.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 31: Lão thái thái chưa một lần được ăn táo do cháu trai ruột gọt

[HIDE]Thẩm Phồn Tinh có chút được sủng ái mà lo sợ.

Nhìn chằm chằm quả táo nữa ngày không đưa tay ra nhận.

Tay trắng nõn xinh đẹp của Bạc Cảnh Xuyên lại lắc lư hai cái về phía cô, thấp giọng nói:

"Nói chuyện lâu như vậy, miệng không khô sao?"

Bạc lão thái thái nhướng mày, cúi đầu cầm lấy tách trà ở trên bàn trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, không nói gì.

Thẩm Phồn Tinh hoảng hốt tiếp nhận quả táo, trong lúc không cẩn thận chạm vào đầu ngón tay Bạc Cảnh Xuyên, có chút mát lạnh.

"Cám ơn."

Cô cúi đầu cầm quả táo cắn một miếng, âm thanh "Sàn sạt" thanh thúy đặc biệt dễ nghe.

Trong mắt đen của Bạc Cảnh Xuyên lướt qua một tia lưu quang, đặt dao gọt trái cây lên bàn trà, thuận tay rút ra hai tờ khăn giấy, cẩn thận lau chùi năm ngón tay thon dài và khớp xương rõ ràng của anh.

Mức độ tinh tế đó, đủ để có thể nhìn ra được, bình thường anh thật sự chưa bao giờ làm loại chuyện này.

Nhìn thấy Thẩm Phồn Tinh bắt đầu ăn, trên mặt Bạc lão thái thái cũng nổi lên một tầng vui vẻ.

Nhìn vào mắt Bạc Cảnh Xuyên, mặc dù hài lòng, nhưng cũng không thiếu ghen tị.

Nhiều năm như vậy, nhưng bà chưa được ăn táo anh tự tay gọt một lần nào.

Cháu trai ruột đó!

Nếu như hôm nay không phải Phồn Tinh!

Hừ!

Táo thật sự rất ngọt, ngọt đến mức Thẩm Phồn Tinh cảm thấy trong lòng cũng bị ngấm vào mấy phần ngọt ngào.

"Phồn Tinh, công ty của bạn cháu làm gì?"

Trong phòng khách vô cùng yên tĩnh, lão thái thái mở miệng hỏi lại câu hỏi vừa rồi của Bạc Cảnh Xuyên lần nữa.

"Là công ty mỹ phẩm Tri Thấm, gần đây đang tự xây dựng nhà máy, rất bận rộn."

"À."

Bạc lão thái thái hiểu rõ gật đầu.

Sau đó lại hàn huyên một số chuyện đơn giản, đợi đến lúc Thẩm Phồn Tinh ăn xong quả táo trong tay, Lai Dung cũng đúng lúc đi đến nhắc nhở vào chỗ chuẩn bị dùng bữa tối.

Một quả táo lớn như vậy vào trong bụng, Thẩm Phồn Tinh đâu còn có thể ăn được thứ gì nữa.

Chỉ là đã đợi lâu như vậy, đã nói sẽ cùng lão thái thái ăn bữa tối, sao có thể không ăn được.

Trước khi ngồi vào chỗ, Bạc Cảnh Xuyên kéo ghế ra cho cô, cô nhẹ nói một câu cám ơn, đi vào, Bạc Cảnh Xuyên lại đẩy cái ghế về phía trước một chút, Thẩm Phồn Tinh khom người ngồi xuống, hai người phối hợp vô cùng ăn ý, vị trí vừa vặn.

Sau đó Bạc Cảnh Xuyên ngồi xuống bên cạnh Thẩm Phồn Tinh.

Bạc Lão phu nhân ngồi ở đối diện, vẻ mặt hài lòng nhìn hai người.

Lai Dung dường như một tấc cũng không rời khỏi lão thái thái, ngay cả dùng cơm, bà cũng chờ ở một bên.

Mặc dù trong bụng đã chứa không ít đồ, nhưng Thẩm Phồn Tinh vẫn cầm lên dao nĩa, bắt đầu ăn.

Cô ngồi ngay ngắn trên ghế, hai vai thẳng tự nhiên, sống lưng thẳng tắp, lông mi dài hơi rủ xuống, cũng không xoay người hạ thấp tư thế nhìn đồ ăn trong đĩa, ngay cả động tác nhai nuốt cũng bất tri bất giác lộ rõ gia giáo và tố chất tốt đẹp của cô.

Lai Dung âm thầm gật đầu, cùng lão thái thái liếc mắt nhìn nhau, trong mắt càng thêm hài lòng.

-

Cơm nước xong xuôi, ngồi một lúc, sắc trời bên ngoài đã tối, Thẩm Phồn Tinh cũng không thể ở lại thêm, cuối cùng đứng dậy cáo từ.

Bạc Cảnh Xuyên cũng đứng lên theo, người hầu nhanh chóng cầm lấy áo khoác âu phục đưa tới cho anh.

"Tôi tiễn cô."

Giọng nói trầm thấp bình thản quen thuộc, một câu nghe rất đơn giản nhưng lại ẩn chứa sức mạnh không cho phép cự tuyệt.

Thẩm Phồn Tinh không từ chối.

Hai người đi ra ngoài, đi đường tắt như trước.

"Khi nào cô xuất viện?" Giọng nói trầm thấp của Bạc Cảnh Xuyên vang lên ở trên đỉnh đầu cô.

"Ngày mốt."

Bạc Cảnh Xuyên im lặng một lúc, sau đó lại nói:

"Mấy ngày kế tiếp tôi sẽ rất bận."

Thẩm Phồn Tinh đi qua cửa hàng rào, quay lại nhìn anh.

"Tự tôi cũng có thể."

Cô hiểu được ý trong lời nói của anh.

Nhưng tuy là nói như vậy, ngày xuất viện hôm đó, Bạc Cảnh Xuyên vẫn đến.
[/HIDE]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 32: Anh muốn gì

[HIDE]Thời tiết ngày xuất viện đối với người bình thường không được coi là tốt cho lắm.

Bầu trời xám xịt, mưa xuân bay lất phất.

Mưa giống như tơ lụa, vừa nhẹ vừa mịn, không có âm thanh tí tách, càng giống như sương mù, bao phủ cả Bình Thành rộng lớn.

Thẩm Phồn Tinh thích mưa, có rất nhiều lý do nhưng lại không có cách nào miêu tả.

Nhưng giờ phút này đứng ở cổng bệnh viện, nhìn vào dáng người thon dài mạnh mẽ đang cầm một chiếc ô trong sương mù mờ ảo đó, trong lòng lại có thêm một lý do rõ ràng.

Mưa phùn liên tục rơi xuống trên thân xe, chiếc xe màu đen kia ở trong màn sương lộ rõ vẻ thâm trầm và tôn quý.

Bạc Cảnh Xuyên đang cầm ô lặng lẽ đứng ở bên cạnh xe, chỉ nhìn từ xa đã biết anh có đường nét ngũ quan tuấn nhã hoàn mỹ.

Khí chất cao quý bẩm sinh kéo theo vẻ cao ngạo lạnh lùng, trong lúc vô hình phát ra sự áp bức cực lớn.

̀ "Thẩm tiểu thư, ô che mưa."

̀Du Tùng cung kính đưa chiếc ô trong tay cho cô, Thẩm Phồn Tinh hoàn hồn, chìa tay tiếp nhận.

Cô nhấc chân lên, bung dù, cơ thể nhỏ bé chậm rãi hòa vào trong màn mưa.

Bạc Cảnh Xuyên một thân âu phục thủ công quý giá được là ủi không thấy một chút nếp nhăn, đôi mắt đen thật sâu nhìn hình dáng cô gái đang chậm rãi đi về phía anh, môi mỏng nhếch lên.

Thẩm Phồn Tinh đứng lại trước mặt anh, ngửa đầu nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt.

"Anh không cần đến, tôi biết anh rất bận."

"Không có chuyện gì quan trọng hơn cô."

Giọng nói trầm thấp mê hoặc từ từ cất lên trong màn mưa.

Đôi mắt trong trẻo của Thẩm Phồn Tinh khẽ lóe lên, cuối cùng quay đầu sang một bên.

Tay đang cầm ô che mưa hơi xiết chặt, không che dấu được sự bất lực và bối rối.

Anh thật sự chưa từng theo đuổi phụ nữ sao?

Trêu chọc người khác sở trường như thế, chỉ cần mở miệng liền nói lời ngon tiếng ngọt.

Bạc Cảnh Xuyên cảm nhận được sự xấu hổ của cô, trên khuôn mặt tuấn mỹ nổi lên vẻ tươi cười hiếm thấy.

Anh nghiêng người, tự mình mở cửa xe, nhìn Thẩm Phồn Tinh, nói: "Lên xe đi."

Thẩm Phồn Tinh không từ chối, dù sao cũng đã đến rồi, nếu từ chối thì có vẻ quá mức làm kiêu.

Du Tùng ở bên cạnh vội nhận lấy chiếc ô trong tay cô, nhìn cô khom người lên xe.

Sau đó Bạc Cảnh Xuyên cũng vòng qua bên kia lên xe.

Du Tùng nhanh chóng cụp ô xuống, sau đó nhanh chóng lên xe, thắt dây an toàn.

Nhìn vào kính chiếu hậu mở miệng hỏi:

"Thẩm tiểu thư, xin hỏi cô bây giờ đi đâu?"

Tiên sinh chưa bao giờ cho phép anh ta điều tra cô, ngoại trừ những tin đồn, có thể nói anh ta hoàn toàn không biết gì về vị Thẩm tiểu thư này.

"Chung cư Bích Ba."

"Được."

Du Tùng trả lời, xe lập tức khởi động rồi chạy đi.

Trong xe yên tĩnh, Thẩm Phồn Tinh từ lúc lên xe vẫn luôn nghiêng đầu, nhìn thành phố bị màn mưa bao phủ ngoài cửa sổ xe.

"Thích thành phố này, hay là mưa?"

Bạc Cảnh Xuyên nghiêng đầu, thần sắc nhàn nhạt nhìn cô.

"Mưa."

Có lẽ cảm thấy trả lời một chữ quá lạnh lùng, cô lại nói thêm một câu "Một thành phố tràn ngập dơ bẩn thì làm gì có lý do để cho người ta lưu luyến?"

Bạc Cảnh Xuyên cười khẽ, "Một gậy tre lật ngã tất cả người trên một thuyền."

Sắc mặt Thẩm Phồn Tinh sa sầm, cũng rõ ràng cô quá xúc động.

Không thể bởi vì cô chán ghét nhà họ Thẩm mà chối bỏ cả một thành phố.

Cô không lên tiếng, Bạc Cảnh Xuyên cũng không nói gì.

Xe đi thẳng một đường đến dưới lầu chung cư Bích Ba mà Thẩm Phồn Tinh đang ở.

Bạc Cảnh Xuyên dường như không có ý định xuống xe.

"Hôm nay cám ơn anh."

Thẩm Phồn Tinh nói xong liền xoay người muốn mở cửa xe, Du Tùng đã cầm ô đứng đợi ở ngoài cửa xe.

"Sao không coi trận mưa này trở thành một cuộc sống mới?"

Thẩm Phồn Tinh dừng lại, quay đầu nhìn anh.

Bạc Cảnh Xuyên quay đầu, cười nhìn cô.

"Bắt đầu lại lần nữa. Quá khứ của cô tôi tiếp nhận, tương lai của cô tôi gánh vác."

Tim của Thẩm Phồn Tinh bỗng chốc ngừng nửa nhịp!

Nhưng trên thế giới này nào có chuyện tốt như vậy?

Huống hồ nhìn anh, không phải nhà tư bản cũng cảm thấy thật đáng tiếc.

Cô nhăn mày khó hiểu, "Anh muốn gì?"

"Muốn cô"
[/HIDE]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 33: Cô không biết điều, ngược lại càng đúng ý tôi

[HIDE-THANKS]"Tôi muốn cô!"

Lời nói trầm thấp và ngắn gọn lần nữa vang lên.

Rõ ràng là nói rất nhẹ nhưng lại cường thế bá đạo tiến thẳng vào lòng của cô.

Trái tim của Thẩm Phồn Tinh run rẩy dữ dội.

Cô thu tay lại, một lần nữa ngồi thẳng người.

Nhìn màn mưa đang có xu thế dần dần lớn hơn ngoài của sổ xe, phải mất rất nhiều sức lực mới làm cho trái tim kích động dần dần khôi phục lại nhịp điệu ban đầu.

Trong xe một mảnh yên tĩnh, nước mưa bên ngoài tụ lại với nhau, hỗn loạn trượt xuống cửa sổ, giống như một tấm màn mưa, dần dần làm mờ cảnh sắc bên ngoài.

Thật lâu, Thẩm Phồn Tinh mới trầm thấp mở miệng:

"Anh nói rất đúng, tôi nên bắt đầu lại một lần nữa. Chúc mừng anh đã trở thành người đàn ông đầu tiên trong cuộc sống mới của tôi?"

Bạc Cảnh Xuyên nhíu mày.

"Đổi một cách nói khác. Không phải người đàn ông đầu tiên mà là một người duy nhất."

Thẩm Phồn Tinh nắm chặt hai tay trước người.

Cô trầm ngâm trong chốc lát, trong lòng nghĩ đến lời anh vừa nói, đáy lòng vẫn là nhịn không được nhảy lên.

"Bạc Cảnh Xuyên.. Tôi không có cách nào tin tưởng anh."

Cô nói giống như rất khó khăn, không tự nguyện.

Không phải là không muốn tin tưởng mà là cô không bao giờ muốn lại gánh chịu hậu quả tương tự.

Cô đã từng tin tưởng Tô Hằng vô điều kiện, thời gian tám năm làm cho cô không hề nghi ngờ.

Nhưng kết quả thì sao?

Điều này khiến cô làm sao có thể tin tưởng một người đàn ông chỉ mới có duyên gặp mặt vài lần?

Cứ đơn giản như vậy để cô đặt cược vào cuộc đời của mình?

Làm không được, cô thật sự làm không được.

Trốn tránh thống khổ là bản năng của con người, không có ai thay cô che gió che mưa, vậy thì cô tự bao bọc mình lại, làm một con nhím cũng chưa hẳn không được.

Nhưng mà Bạc Cảnh Xuyên chỉ là nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô rồi nhẹ nhàng mở miệng.

"Đó là việc của tôi."

"..."

Thẩm Phồn Tinh ngẩng đầu nhìn anh.

"Làm thế nào để cô tin tưởng tôi, là việc của tôi."

Anh lặp lại lần nữa, sau đó khẽ mỉm cười, trong đôi mắt đen nhánh pha lẫn một tầng ánh sáng nhạt nhẽo.

"Nếu như có thể dễ dàng có được cô, vậy ánh mắt của tôi có khả năng thực sự có vấn đề. Cô không biết điều, ngược lại càng đúng ý tôi."

Thẩm Phồn Tinh trố mắt hồi lâu, cảm thấy đối mặt với người đàn ông trước mặt này quá tốn sức.

Cô thật sự.. Có chút không chống đỡ được.

Cuối cùng, cô chỉ có thể bất đắc dĩ xoa cái trán trơn bóng, khẽ thở dài một hơi.

"Anh cao hứng là được rồi."

"Chờ cô nhả ra cũng thực sự không dễ."

Trong giọng nói của Bạc Cảnh Xuyên tràn đầy vui vẻ, bầu không khí trong toàn bộ khoang xe vừa mới còn trầm lắng đè nén đột nhiên trở nên sinh động.

"Tôi không nói đáp ứng anh."

Bầu không khí này khiến Thẩm Phồn Tinh cảm thấy giống như người đàn ông này cuối cùng đã cầu hôn thành công vậy.

"Tôi biết." Bạc Cảnh Xuyên vui vẻ không giảm.

"Vậy anh vui vẻ cái gì?"

"Chẳng lẽ ý của cô vừa mới nói không phải là đồng ý tôi theo đuổi cô sao?"

".. Tạm biệt."

Thẩm Phồn Tinh âm thầm cắn môi, trên khuôn mặt thanh tú xẹt qua một tia xấu hổ.

Biết anh cơ trí khôn khéo, nhưng phản ứng này không khỏi cũng quá nhanh rồi.

Cô chỉ là không muốn đôi co với anh, có đồng ý hay không cô có thể quyết định sao?

Không đồng ý thì anh sẽ chịu từ bỏ ý đồ?

Đáp án căn bản không cần suy nghĩ nhiều.

Cô nói xong cũng nghiêng người mở cửa, Bạc Cảnh Xuyên lại vươn tay giữ tay cô lại.

Lòng bàn tay ấm áp bao lấy bàn tay mềm mại thon dài trắng nõn, sự tiếp xúc giữa da thịt khiến cơ thể Thẩm Phồn Tinh hơi cứng đờ.

"Anh.. Làm cái gì?"

"Phồn Tinh."

Thanh âm trầm thấp mà hấp dẫn của Bạc Cảnh Xuyên ở trong khoang xe chật hẹp từ từ khuếch tán ra.

Hai chữ dường như đã sớm được ủ trong cổ họng anh rất lâu, vượt qua giữa môi và răng, thấp lẩm bẩm lên tiếng, tự nhiên và êm tai.

Lông mi của Thẩm Phồn Tinh nhẹ nhàng run rẩy.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 34: Cô gái đáng yêu

[HIDE-THANKS]Giọng nói rất khẽ, khiến trái tim của Thẩm Phồn Tinh run rẩy.

Cô chưa bao giờ biết, hóa ra có người có thể thì thầm tên cô một cách dịu dàng như vậy.

Cũng là lần đầu tiên công nhận, hóa ra mẹ nói tên của cô rất êm tai, là thật sự.

Phồn Tinh..

Bây giờ nghe ra, thật sự rất êm tai.

Thẩm Phồn Tinh không nhúc nhích, cứ như vậy để mặc tay của mình bị anh nắm, tên bị anh gọi.

Hoàn toàn đã quên mất cô chỉ ngầm thừa nhận anh có thể theo đuổi cô, nhưng không có cho phép anh tiến triển nhanh như vậy.

"Mấy ngày này tôi sẽ rất bận, em nghỉ ngơi thật tốt, tôi sẽ gọi điện thoại cho em."

Nắm tay cô hơi siết chặt một chút, trong giọng nói trầm thấp từ tính mê hoặc dường như chứa đầy sự bất đắc dĩ.

"Ừ." Thẩm Phồn Tinh nhẹ giọng lên tiếng, khó được thuận theo.

Bạc Cảnh Xuyên nở nụ cười, trong đôi mắt như đầm sâu nổi lên những gợn sóng lăn tăn khiến người rung động.

Thẩm Phồn Tinh giật giật tay, ý đồ đều muốn rút về, lời nói đã nói xong, cô đã sớm nên xuống xe.

Nhưng mà Bạc Cảnh Xuyên lại không buông cô ra, ngược lại còn hơi dùng sức siết chặt cô hơn một chút.

"Đem thời gian thứ sáu tuần sau để trống."

"Tại sao? Có chuyện gì không?"

Bạc Cảnh Xuyên hơi trầm ngâm nửa giây, gật đầu.

"Ừ. Không phải chuyện gì quan trọng lắm."

"Vậy.."

"Muốn cự tuyệt tôi?"

Bạc Cảnh Xuyên nhìn chằm chằm cô, tròng mắt đen nhánh có sự sáng tỏ nhìn rõ mồn một.

Thẩm Phồn Tinh mấp máy môi, "Muốn đi đâu?"

Bạc Cảnh Xuyên hơi nhíu mày, "Đến lúc đó tôi để Du Tùng tới đón em là được."

".. Được."

Thẩm Phồn Tinh đồng ý, nhưng Bạc Cảnh Xuyên nắm tay của cô như cũ không buông ra.

Thẩm Phồn Tinh rốt cuộc nhịn không được cúi đầu nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau, trên tay cô có nhựa cao su sao?

Khiến anh khó tách ra như vậy.

"Ừ.. Cảm giác lần sau không dễ dàng nắm lấy như vậy."

Bạc Cảnh Xuyên vẫn cho cô đáp án.

Anh học được thuật độc tâm sao?

Cô có nói gì sao?

Với tư cách là một cấp trên, Thẩm Phồn Tinh trước nay luôn thích người thông minh, làm nhân viên, trợ lý của mình, đó là một điều có cầu cũng không được.

Nhưng kể từ khi biết trên thế giới này còn có một người như Bạc Cảnh Xuyên, có rất nhiều khoảnh khắc khiến cô lật đổ nhận thức của mình.

Có đôi khi người quá mức thông minh, cũng chưa chắc đã là một chuyện tốt.

Cô dùng sức rút tay về, khuôn mặt vì giãy dụa mà đỏ ửng lên.

"Tôi đi xuống."

Bạc Cảnh Xuyên thu tay lại, ung dung đặt lên một bên tay vịn, mỉm cười nhìn cô.

"Được, đi đi. Cẩn thận đừng để bị mưa ướt."

"Ừ."

Thẩm Phồn Tinh cũng không có nửa phần dừng lại, nhanh chóng mở cửa xe ra.

Luồng khí lạnh đột ngột ập vào mặt, kèm theo tiếng mưa rơi tí tách, khiến Thẩm Phồn Tinh hơi dừng lại một chút.

Rõ ràng không gian và không khí vừa rồi còn yên tĩnh ấm áp, khoảnh khắc mở cửa ra, dường như thoáng cái liền bước vào một thế giới ồn ào mà lại lạnh lẽo.

Du Tùng vội vàng che ô trên đỉnh đầu Thẩm Phồn Tinh, không để cô bị ướt chút nào.

Trái tim cô vừa mới bắt đầu trở nên lạnh lẽo đột nhiên liền bình tĩnh lại.

"Thẩm tiểu thư cẩn thận."

Thanh âm của Du Tùng đặc biệt cung kính, đôi mắt thậm chí còn có chút khẩn trương mà nhìn chằm chằm vào cô, như thể thực sợ cô có bất kỳ sơ xuất nhỏ nào.

"Cám ơn."

Thẩm Phồn Tinh khom người xuống xe, trước tiên đóng cửa xe lại.

Cửa xe đóng chặt ngăn cản luồng khí lạnh tràn vào từ bên ngoài, trong xe dần dần ấm áp trở lại.

Bạc Cảnh Xuyên ngồi ở trong xe, đôi mắt đen tĩnh lặng có ánh sáng nhẹ nhàng lưu chuyển, khóe môi hơi cong lên.

Cô gái đáng yêu.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 35: Đều là vì người đàn ông khí thế mạnh mẽ kia

[HIDE-THANKS]Thẩm Phồn Tinh ở nhà nghỉ ngơi một ngày, gọi điện thoại cho Hứa Thanh Tri nói một tiếng về việc cô đã xuất viện.

Kết quả làm cho Hứa Thanh Tri oán trách một hồi.

"Cậu nằm viện mình cũng chưa từng đi thăm cậu, xuất viện cũng không nói cho mình biết trước, cậu là cố tình muốn làm cho mình áy náy có phải hay không?"

"Đúng đó, cậu áy náy, mình mới có cơm ăn a.."

Thẩm Phồn Tinh cười khẽ, đột nhiên cảm thấy cuộc sống của cô cũng không tính là tệ lắm.

Hứa Thanh Tri ngồi trong văn phòng, nghe thấy giọng điệu thanh thoát hiếm có của Thẩm Phồn Tinh, ngoài ý muốn nhíu mày.

Cô cho rằng người bảo thủ bướng bỉnh như Phồn Tinh nhất định sẽ sa sút tinh thần trong một thời gian.

Cô đã chuẩn bị rất nhiều lời an ủi, cũng biết rõ một số đạo lý chưa chắc Phồn Tinh đã không hiểu.

Nhưng mỗi người đều giống nhau.

Đạo lý đều hiểu, nhưng khi chuyện xảy ra trên người của mình, không có ai chia sẻ cảm xúc của mình thay bạn.

Thẩm Phồn Tinh tâm tình sa sút nằm trong dự liệu cô, cho nên hôm nay nghe thấy giọng điệu của cô, ngược lại là thật sự rất bất ngờ.

Có điều như vậy thì không còn gì tốt hơn.

"Chẳng phải chỉ là một bữa cơm sao? Có bản lĩnh cậu ăn đến sập trời, mình cũng chống đỡ cho cậu."

"Vậy thì thật đáng tiếc. Tạm thời còn chưa có bản lĩnh đó."

Thẩm Phồn Tinh cầm điện thoại đi ra khỏi phòng tắm, sắc trời ngoài cửa sổ đã tối hoàn toàn.

"Khi nào cậu đi công ty Tô Hằng từ chức?"

Hứa Thanh Tri suy nghĩ rất lâu, vẫn hỏi, "Mặc dù mình rất cấp bách để cậu đến chỗ mình, nhưng mình cũng không đến nỗi chờ không được hai ngày này."

"Mình chỉ muốn để cậu phủi sạch quan hệ với bọn họ sớm một chút. Phồn Tinh, mình trước tiên nói lại lời lúc trước.."

"Tô Hằng người này, cả đời không thể tha thứ, mình biết cậu không thể so với anh ta, tình cảm tám năm nói vứt bỏ liền vứt bỏ! Nhưng người này thật sự không thể chấp nhận được, tám năm đó, hơn nữa cuối cùng còn cùng Thẩm Thiên Nhu lăn đến cùng một chỗ.. Đê tiện, ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo!"

Nghe ra giọng điệu của Hứa Thanh Tri càng ngày càng tức giận, nhưng gia giáo tốt đẹp từ nhỏ khiến cô không nói ra được những lời quá khó nghe để chỉ trích Tô Hằng.

Thẩm Phồn Tinh thần sắc có chút bi thương, tám năm, ai cũng biết tình cảm tám năm không thể từ bỏ, Nhưng Tô Hằng anh ta vì Thẩm Thiên Nhu, liền thật sự làm được.

Cô hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại để ép xuống cảm xúc bi thương trong mắt, lại mở ra rồi nặng nề thở ra, "Mình biết."

"Ngày mai mình sẽ đi từ chức."

".. Được." Hứa Thanh Tri trầm mặc nửa giây mới nhàn nhạt nói ra một chữ.

Hứa Thanh Tri vốn đang tăng ca, về sau hai người cũng không trò chuyện quá nhiều, liền kết thúc cuộc gọi.

Đặt điện thoại di động lên bàn trà, Thẩm Phồn Tinh rót một cốc nước ấm, bước đến bên cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống Bình Thành đang bị mưa bụi tiếp tục bao phủ, ngọn đèn ngọc lưu ly sáng chói bị nhòe đi có chút ảm đạm, tuy vẫn ngựa xe như nước, nhưng so với lúc trước, toàn bộ thành phố rõ ràng yên tĩnh hơn nhiều.

Cô cứ như vậy im lặng đứng đó, thật lâu, trên khuôn mặt thanh lệ đều là vẻ lãnh đạm.

Trong đêm mưa yên tĩnh này, đúng là lúc miên man suy nghĩ.

Thẩm Phồn Tinh cho rằng, cô sẽ vì sự phản bội của Tô Hằng mà triệt để phát tiết một phen.

Để mặc bi thương, khổ sở, đau đớn lan tràn.

Vì chính mình bị vứt bỏ mà thương tâm, khóc lóc, dùng đau buồn như vỡ đê mà truy điệu tình yêu đã chết của cô.

Cô đã chuẩn bị kỹ càng, cho dù nội tâm đau như xé rách máu chảy không ngừng, cô cũng chỉ bỏ mặc mình một lần này.

Thế nhưng không có.

Cô có chăng chỉ là tê liệt rải rác toàn thân.

Cô không phủ nhận nhắc đến Tô Hằng trong lòng không có cảm giác thì là giả, nhưng so với những gì cô đã chuẩn bị phải đối mặt thì một chút xúc động đó quả thực là nhỏ nhặt không đáng kể.

Về phần nguyên nhân, có lẽ cô cảm giác được một chút, mơ hồ không muốn thừa nhận.

Đoán chừng--

Đều là vì người đàn ông bá đạo kia, khí thế mạnh mẽ mà cường thế xông vào trong sinh mệnh của cô.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 36: Chị không nên xuất viện sớm như vậy

[HIDE-THANKS]Căn bản không cho phép cô cự tuyệt.

Cũng không cách nào xem nhẹ.

Cảm giác tồn tại của anh quá mãnh liệt.

Lần đầu tiên trong đời gặp được một người như vậy, đối với cô mà nói, quá mức khó giải quyết, có chút không biết làm sao.

Đem nước trong tay uống hết, Thẩm Phồn Tinh xoay người đặt cốc nước xuống bàn trà, liền cầm di động đi vào phòng ngủ.

Đã nói hôm nay bắt đầu một lần nữa, vậy thì cô phải nghỉ ngơi dưỡng sức, cuộc sống lần thứ hai, không thể làm cho mình chật vật không chịu nổi như vậy nữa.

-

Sáng sớm hôm sau, thứ hai.

Trên con đường rộng lớn, một chiếc Volkswagen CC màu đen chậm rãi chạy về phía cao ốc Tô thị.

Hôm qua mưa cả ngày làm cho không khí ở thành phố này mát mẻ hơn rất nhiều.

Thẩm Phồn Tinh hạ cửa sổ xe cạnh ghế lái xuống, một tay gác lên cửa sổ xe, một tay vững vàng điều khiển tay lái.

Trên tay cô mang một đôi găng tay mỏng màu đen, chiếc áo khoác gió màu caramel bọc lấy thân hình mảnh mai của cô, tóc đen búi ở sau ót, một thân nhẹ nhàng khoan khoái giỏi giang.

Trên mặt lãnh đạm không có biểu cảm gì, nhưng trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng có chút khắc nghiệt, thêm vài phần uy nghiêm cùng kiêu ngạo.

Xe dần dần tới gần cao ốc Tô thị, Thẩm Phồn Tinh buông cửa sổ xe, hai tay nắm chặt vô lăng, quay đầu, xe chậm rãi tiến vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm.

Khi Thẩm Phồn Tinh cầm lấy chìa khóa xe và túi xách tay xuống xe, vừa mới đóng cửa xe, một tiếng còi chói tai vang lên trong gara tầng ngầm trống trải.

Thẩm Phồn Tinh dừng lại, quay người nhìn thấy chiếc Rolls-Royce của Tô Hằng lướt qua bên người cô, dừng lại ở một chỗ đậu xe cách đó không xa.

Ngay sau đó liền thấy Tô Hằng nhanh chóng xuống xe, bước đến vị trí tay lái phụ, mở cửa xe, vươn tay, một bàn tay trắng nõn tinh xảo liền rơi xuống trên tay của anh ta.

Thẩm Thiên Nhu trong bộ váy nỉ Chanel bước xuống xe.

Một mái tóc màu trà sữa được chăm sóc đẹp đẽ trải ra trước người cô ta, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trang điểm một cách tỉ mỉ tự nhiên, cô ta đứng tại chỗ, ngửa đầu nhìn Tô Hằng, nở nụ cười ngọt ngào.

Đôi mắt của Thẩm Phồn Tinh lóe lên, không dừng lại, quay người đi về phía bậc thang.

"Phồn Tinh."

Vừa đi chưa được hai bước, Tô Hằng đột nhiên gọi cô lại.

Thẩm Phồn Tinh không hề dừng lại, đi đến trước cửa thang máy rồi đưa tay lưu loát ấn thang máy.

Tô Hằng cùng Thẩm Thiên Nhu đi sát phía sau cô, thanh âm của Tô Hằng lại một lần nữa vang lên.

"Phồn Tinh, em xuất viện khi nào? Tại sao không nói với anh một tiếng?"

Thẩm Phồn Tinh không quay lại, đưa lưng về phía hai người sau lưng, trong lòng chỉ có sự lạnh lùng và châm chọc.

"Tôi và anh có quan hệ gì, dựa vào cái gì phải nói cho anh?"

Sắc mặt Tô Hằng cứng đờ, trong đôi mắt thâm thúy lướt qua vài tia xấu hổ lại có vẻ phức tạp.

Thẩm Thiên Nhu ở bên cạnh nhìn dáng vẻ của anh ta, cúi đầu xuống nhẹ nhàng cắn cắn môi, chậm rãi ngẩng đầu liếc nhìn Tô Hằng.

Phát giác được ánh mắt ủy khuất yếu đuối của người phụ nữ bên cạnh, Tô Hằng thu hồi thần sắc, cúi đầu mỉm cười an ủi cô ta.

Thẩm Thiên Nhu trong nội tâm buông lỏng, dưới ánh mắt của Tô Hằng, nhìn bóng lưng Thẩm Phồn Tinh trước mặt, ôn nhu nói:

"Chị, chị không biết bơi, ngâm nước thời gian lại dài, không nên xuất viện sớm như vậy.."

Trong lòng Thẩm Phồn Tinh dần dần phủ lên một tầng hàn ý càng sâu.

Không biết bơi, ngâm nước thời gian rất dài?

Người khác nghe không hiểu, cô làm sao có thể nghe không hiểu?

Thẩm Thiên Nhu đây là hận không thể thời khắc đều muốn nhắc nhở cô--

Cho dù biết rõ cô không biết bơi, Tô Hằng lúc trước cũng không hề do dự lựa chọn cứu Thẩm Thiên Nhu mà không phải cô!

Một sự lựa chọn giữa sống hay chết là đủ để thấy được người bị vứt bỏ kia có bao nhiêu đáng thương và bi ai.

Chuyện này cô đã từng khổ sở, từ mới bắt đầu liền đã khổ sở qua.

Thế nhưng cô ta còn trong chờ cô sẽ vì chuyện này mà khổ sở cả đời sao?

Vẫn nghĩ rằng Thẩm Phồn Tinh cô rời khỏi Tô Hằng thì sống không nổi nữa?
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 37: Cô ấy nhất định sẽ hiểu cho chúng ta.

[HIDE-THANKS]Thẩm Phồn Tinh không nói gì, bóng lưng vẫn đứng thẳng, không nhúc nhích, đối với lời nói của Thẩm Thiên Nhu mắt điếc tai ngơ.

Thẩm Phồn Tinh chính là như vậy, có đôi khi cô không nói lời nào cũng có thể nghiền ép người khác trong im lặng.

Cảm giác khuất nhục bị coi nhẹ khiến Thẩm Thiên Nhu âm thầm nghiến răng, nhưng bây giờ Tô Hằng lại ở bên cạnh.

Chẳng mấy chốc thang máy đã đến, Thẩm Phồn Tinh cầm túi ung dung bước vào.

Tô Hằng và Thẩm Thiên Nhu đi theo sau lưng cũng tiến vào thang máy.

Thẩm Phồn Tinh giơ tay ấn tầng hai mươi mốt chỗ bộ phận nghiên cứu và phát triển.

Về phần hai người sau lưng, cô không hỏi, cũng không quan tâm, không có nghĩa vụ.

Vốn định gặp Tô Hằng trực tiếp nói với anh ta chuyện từ chức, kết quả nhìn thấy Thẩm Thiên Nhu, cô ngay cả một câu cũng không muốn nói nhiều.

Loại người này quá tự phụ, sẽ thêm trò đùa cho mình!

Nếu bây giờ cô đưa ra chuyện từ chức với Tô Hằng, Thẩm Thiên Nhu khó tránh khỏi nhân cơ hội lại làm bộ làm tịch một phen.

Cần gì cho cô ta cơ hội này để buồn nôn chính mình?

Nhận ra được Thẩm Phồn Tinh chỉ ấn thang lầu của mình, đáy mắt của Thẩm Thiên Nhu tối sầm lại, sau đó đôi môi đỏ mọng nước đột nhiên nhếch lên.

Cô ta bước lên trước Thẩm Phồn Tinh, nhấn số tầng trên cùng, tầng ba mươi sáu.

Sau đó mỉm cười nhìn Thẩm Phồn Tinh, sâu trong đáy mắt mang theo vài phần khiêu khích.

Tầng ba mươi sáu là khu vực thuộc sở hữu độc quyền của Tô Hằng, không ai được phép vào mà không có sự cho phép của Tô Hằng.

Mà bây giờ, đó là nơi mà cô ta Thẩm Thiên Nhu có thể tùy tiện ra vào.

Cô ta cho rằng Thẩm Phồn Tinh sẽ để ý, Nhưng cô ta nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu, Thẩm Phồn Tinh vẫn thờ ơ, thậm chí không có một chút biểu cảm nào.

Thẩm Thiên Nhu cắn răng, đi đến bên cạnh Tô Hằng, nhỏ nhẹ nói:

"Anh Hằng, một lát nữa trong công ty không phải có cuộc họp nội bộ cấp cao à? Nếu như chị đã đến.."

Vẻ mặt Tô Hằng cứng đờ, nhìn bóng lưng Thẩm Phồn Tinh, sau một hồi im lặng, mới chậm rãi nói:

"Nếu như đã đến thì không có lý do gì để không tham dự."

Thang máy một đường đi thẳng lên trên, khi lời nói của Tô Hằng còn chưa dứt hẳn, tầng hai mươi mốt đã đến, Thẩm Phồn Tinh không có một tia dừng lại bước ra khỏi thang máy.

Sự thờ ơ của Thẩm Phồn Tinh khiến cho trong ngực Thẩm Thiên Nhu nghẹn một hơi, mỗi câu nói đều giống như đấm vào bông, thủy chung không thể phát tiết.

Mà Tô Hằng lại nhìn bóng lưng của Thẩm Phồn Tinh, trong lòng hoảng hốt.

Cô dường như thật sự buông tay rồi, không tha thứ cho anh ta, cũng không níu kéo anh ta, dứt khoát không lưu lại bất kỳ khe hở nào giữa bọn họ.

Trong lòng lại có một loại cảm giác nặng nề, giống như cảm giác ở trong bệnh viện lần trước, như là đã hoàn toàn mất đi thứ gì đó.

"Anh Hằng, em đến cùng nên làm như thế nào mới có thể để cho trong lòng chị dễ chịu một chút.. Thấy dáng vẻ này của chị em thực sự rất khổ sở.."

Bên cạnh truyền đến thanh âm kiềm nén của Thẩm Thiên Nhu, thanh âm nhẹ nhàng mang theo run rẩy, dáng vẻ kiên cường ẩn nhẫn lại không biết làm thế nào khiến cho Tô Hằng sinh lòng thương tiếc.

Anh ta đưa tay kéo Thẩm Thiên Nhu vào trong ngực, ngón tay nâng cằm trắng mềm của cô ta lên rồi lau đi những giọt nước mắt đọng trên khóe mắt.

Thẩm Thiên Nhu thần sắc càng thêm bi thương.

"Sau khi trở về từ nước ngoài ba năm trước, chị chỉ thỉnh thoảng quay về gặp ông nội ba, bốn lần. Bây giờ không có ai ở bên cạnh để chăm sóc cho chị ấy.. Em thực sự sợ rằng một mình chị ấy không thể gắng gượng được.."

Thẩm Thiên Nhu khéo hiểu lòng người làm cho Tô Hằng thương tiếc, những lời này cũng vừa vặn tiến vào trong nội tâm Tô Hằng.

Quan hệ với người trong nhà không tốt, hiện tại cô lại không chịu hảo hảo đối mặt với anh ta.

Một mình cô ấy.. Thật sự có thể chứ?

"Chờ một chút đi, đợi cô ấy hết giận, anh sẽ nói chuyện với cô ấy một lần nữa. Em đừng lo lắng, Phồn Tinh từ trước đến nay là một người hiểu chuyện, thời gian lâu rồi, cô ấy nhất định sẽ hiểu cho chúng ta."

Thẩm Thiên Nhu hít mũi một cái, nhẹ nhàng gật đầu, trong thanh âm mềm mại mang theo chút phiền muộn:

"Hy vọng thật sự có thể"
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 38: Cuộc họp nội bộ cấp cao của Tô thị

[HIDE-THANKS]Tầng hai mươi mốt, bộ phận nghiên cứu phát triển và bộ phận quan hệ xã hội.

Thẩm Phồn Tinh ra khỏi thang máy liền cởi áo khoác ra, vắt lên khuỷu tay.

Mắc dù quần áo của cô cứng nhắc nhưng đều rất tinh xảo.

Một thân trang phục công sở màu đen chuyên nghiệp, áo vest thắt eo ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô, quần dài màu đen được ủi hết sức phẳng phiu, tôn lên đôi chân vô cùng thẳng tắp thon dài.

Ngũ quan hoàn toàn không tìm ra điểm xấu nào, tóc đen được búi lên, khuôn mặt là sự lạnh lùng thường thấy, một thân trang phục đơn giản giỏi giang.

Thẩm Phồn Tinh rất xinh đẹp, đó là điều không thể phủ nhận.

Nhưng về mặt thẩm mỹ luôn có sự mệt mỏi.

Mãi mãi là một kiểu tóc, luôn luôn là một vài bộ quần áo cùng kiểu dáng như vậy.

Quanh năm suốt tháng, cô cũng chưa từng thay đổi một thân trang phục này.

Dù một người phụ nữ có đẹp đến thế nào mà không tốn tâm tư ăn diện cho mình.

Coi công việc là tất cả, cứng nhắc và nhàm chán thì tất cả mọi người sẽ tự nhiên mất đi hứng thú đối với cô.

Có điều, cho dù cô nhàm chán đến thế nào thì tất cả mọi người ở khu vực tầng hai mươi mốt này đều kiêng nể cô.

Bộ phận quan hệ xã hội và bộ phận nghiên cứu phát triển gần như là hai bộ phận mệt nhất của công ty, nhưng một mình cô lại đều gánh vác.

Cô có thực lực, có quyết đoán trong phương diện công việc, làm cho lòng người tâm phục khẩu phục.

-

Khi đôi giày cao gót của Thẩm Phồn Tinh giẫm trên sàn nhà với âm thanh nhịp nhàng vang lên trong hành lang, toàn bộ khu vực văn phòng rộng lớn lập tức trở nên bận rộn hơn.

Các cuộc điện thoại bằng nhiều ngôn ngữ khác nhau liên tục không ngừng, các nhân viên tranh giành nhau đến báo cáo đủ loại công việc.

Từ việc chọn mua các sản phẩm được sản xuất cơ bản nhất, đến quá trình nghiên cứu chế tạo, đến tiến độ sản xuất, đến bao bì sản phẩm, đến PR, đến thời gian hẹn và đàm phán của các đối tác khác nhau, đến sản phẩm đưa ra thị trường..

Thẩm Phồn Tinh mặt không đổi sắc đi về phía trong văn phòng, thẳng lưng hất hàm, dưới chân từng bước tạo ra gió, nhưng trong miệng vẫn có thể lưu loát trả lời các câu hỏi của một vài người.

Đây là điều cô phải đối mặt khi đi làm mỗi ngày, đã sớm thành thói quen.

Đợi đến lúc cô đi đến phòng làm việc của mình, mới phát hiện mình đã đi một vòng quanh khu vực văn phòng, hơn nữa trong ngực lúc này cũng đã ôm thêm một tập tài liệu.

Cô thở dài một hơi thật sâu, ném tập tài liệu trong ngực lên bàn làm việc, có chút bất đắc dĩ vỗ trán.

Hôm nay mục đích tới không phải làm việc, mà là từ chức!

Cô đây là đang làm cái gì?

Lại một lần nữa thở dài, kéo ghế ra, mở máy tính lên, rất đơn giản mô phỏng một đơn từ chức trực tiếp in ra.

Quá trình vẫn phải đi, nếu bộ phận nhân sự có thể trực tiếp giải quyết, cô sẽ không cần thiết phải đối mặt với Tô Hằng nữa.

Đem đơn từ chức in ra bỏ vào phong thư, Thẩm Phồn Tinh liền lên lầu trực tiếp đến bộ phận nhân sự.

Gõ cửa phòng nhân sự, bên trong truyền đến thanh âm vội vàng của giám đốc bộ phận nhân sự ở ngay vị trí cánh cửa, vì vậy cửa rất nhanh được mở ra.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 39: Thẩm Phồn Tinh cô vĩnh viễn là người thất bại thảm hại nhất

[HIDE-THANKS]Giám đốc của bộ phận nhân sự là một người đàn ông trung niên tên Lưu Kỳ, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của ông ta khi nhìn thấy Thẩm Phồn Tinh thì sửng sốt nửa giây, sau đó liền nhanh chóng đẩy Thẩm Phồn Tinh đi ra ngoài.

"Ai ôi! Bà cô của tôi ơi, cuộc họp nội bộ cấp cao hôm nay đã sắp bắt đầu rồi, sao cô lại chạy tới đây tìm tôi chứ? Nhanh lên, nhanh lên đến phòng họp."

"Giám đốc Lưu, tôi tới tìm ông có việc.."

"Có việc gì cũng không quan trọng bằng cuộc họp lần này, đi họp trước, họp xong lại nói."

Thẩm Phồn Tinh nhíu mày, nhưng cũng không cự tuyệt nữa.

Trước khi đơn từ chức được xét duyệt, cô vẫn là một trong những thành viên cấp cao của Tô thị, tham dự cuộc họp là điều đương nhiên.

Nhưng khi cô bước vào phòng họp nhìn thấy Thẩm Thiên Nhu, trên khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của cô đột nhiên xuất hiện sự lạnh lẽo.

Từ khi nào Thẩm Thiên Nhu cũng trở thành thành viên cấp cao của xí nghiệp Tô thị?

Mà khi Thẩm Thiên Nhu nhìn thấy cô, trong đôi mắt xinh đẹp mang theo khiêu khích mà chỉ có hai người họ có thể hiểu được.

Thẩm Phồn Tinh mím môi, lạnh lùng liếc cô ta rồi đi về phía vị trí của mình.

Bởi vì trước đây bình thường tham dự cuộc họp, Thẩm Phồn Tinh vẫn luôn ngồi ở cùng một vị trí, vị trí gần cửa sổ cách vị trí của Tô Hằng không xa.

Lúc trước đơn thuần chỉ là tùy tiện tìm một chỗ ngồi, nhưng dần dà, bất kể vị trí của những người khác thay đổi như thế nào, vị trí của Thẩm Phồn Tinh cũng chưa từng bị chiếm giữ.

Thẩm Phồn Tinh mặt không thay đổi đi về phía chỗ ngồi, lúc đi ngang qua các lãnh đạo cấp cao khác, đều sẽ nhận được chào hỏi của bọn họ, có công thức hóa, có tùy ý, nhưng trong đó cũng không thiếu sự cung kính.

Kỳ thật lúc Thẩm Phồn Tinh vừa mới vào Tô thị, bị tất cả mọi người nghi ngờ và coi thường.

Bọn họ vẫn luôn cho rằng, dưới tình huống tràn đầy nguy cơ của Tô thị, để cho Thẩm Phồn Tinh tiến vào đơn thuần là bị dồn đến đường cùng, còn nước còn tát.

Thế nhưng không nghĩ tới, Tô thị vẫn thật sự từng chút một bước lên quỹ đạo.

Bọn họ nhớ rất rõ ràng, khi Thẩm Phồn Tinh vào công ty đã thuyết phục Tô tổng tổ chức một cuộc họp báo, xin lỗi công chúng và hứa hẹn sau này sẽ không bao giờ mắc lại sai lầm.

Tô thị suýt nữa thật sự đóng cửa.

Nhưng Thẩm Phồn Tinh vẫn khăng khăng quan điểm của riêng mình.

Không ngừng bồi thường và xin lỗi, cũng như đi theo Tô tổng cùng nhau thuyết phục từng nhà đầu tư một, lôi kéo các nhà đầu tư mới.

Những chuyện này, quá mức mạo hiểm, quá mức khó khăn, sẽ không có ai muốn đi chân chính thực hiện, thậm chí ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.

Nhưng Thẩm Phồn Tinh lại làm được.

Sau đó cô dẫn đầu nghiên cứu phát minh nước hoa "Only You" và tuyên bố đưa ra thị trường dưới danh nghĩa Tô thị, tạo nên một làn sóng nóng bỏng trong toàn bộ giới thời thượng.

Cho đến nay đã ba năm, nước hoa này vẫn là sản phẩm bán chạy ổn định nhất của Tô thị.

Từ rất nhiều chuyện sau đó, đều nhất nhất chứng minh năng lực quan hệ xã hội của Thẩm Phồn Tinh và thực lực của một chuyên gia nước hoa.

Từ nghi ngờ và khinh miệt lúc ban đầu, đến bây giờ tâm phục khẩu phục, khâm phục và tôn trọng đều phát ra từ nội tâm.

Thẩm Thiên Nhu đứng bên cạnh Tô Hằng, sâu trong đáy mắt toát ra sự chán ghét và không cam lòng.

Nhưng ngoại trừ ghen ghét và không cam lòng, trong nội tâm cô ta vẫn còn kèm theo một tia đắc ý.

Cho dù Thẩm Phồn Tinh cô có tốt như thế nào thì người cười cuối cùng, cho tới bây giờ cũng chỉ là Thẩm Thiên Nhu cô ta.

Bất luận là quá khứ hay hiện tại!
[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back