Ngôn Tình [edit] Đừng làm rộn, bạc tiên sinh - Nam nam lý

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Smallturtle, 1 Tháng tư 2020.

  1. Smallturtle

    Bài viết:
    0
    Đừng Làm Rộn, Bạc Tiên Sinh

    [​IMG]

    Tác giả: Nam Nam Lý

    Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, sủng, nam cường, nữ cường

    Link thảo luận góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Dịch Edit Của Smallturtle

    Văn án

    [Trêu chọc người chết không đền mạng sủng văn!] Thẩm tiểu thư đang bận ăn cơm, ngủ, dạy đống cặn bả cách làm người!

    Bạc tiên sinh đang bận theo đuổi Thẩm tiểu thư, theo đuổi Thẩm tiểu thư, vẫn là theo đuổi Thẩm tiểu thư!

    "Không phải nói tổng giám đốc Bạc là người khiêm tốn thanh tâm quả dục sao?"

    Bạc tiên sinh híp mắt tựa ở trên ghế sa lon, động tác thanh nhàn lại ưu nhã, "Ngoan, gọi ông xã"

    Bạc phu nhân nâng trán, nhìn gương mặt đó----

    Cái bộ dạng rõ ràng lạnh như băng nhưng lại duy chỉ đối với cô là dáng vẻ không thể thiếu này, quả thực chính là bức người phạm tội!
     
    THG Nguyen, Admin, Thanh10053 người khác thích bài này.
    Last edited by a moderator: 4 Tháng tám 2020
  2. Smallturtle

    Bài viết:
    0
    Chương 1 Rơi xuống nước

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bốn phía đều là nước.

    Che trời lấp đất, bao phủ tai mũi cổ họng.

    Nhược điểm trí mạng nhất của Thẩm Phồn Tinh chính là không biết bơi.

    Nhưng cô hiện tại lại rơi vào trong biển, nước biển tanh mặn xông vào phổi cô

    Nước biển đầu mùa xuân đúng là lạnh đến thấu xương, hít thở không thông, sợ hãi dần dần đem cô bao phủ.

    Trên boong tàu giờ phút này ùa ra thật nhiều người.

    Đêm nay tụ hội phần lớn là công tử thiên kim danh môn.

    Hai mươi mấy người, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng giá trị con người cộng lại cũng đủ chống đỡ một vùng trời nhỏ ở Bình Thành.

    Cho dù, thiên ngoại hữu thiên, còn có một cái tập đoàn tài chính Bạc Thị.

    Trên mặt biển giờ phút này nổi lên sóng gió, giọt mưa to như hạt đậu dẫn đầu rơi xuống, không đến vài giây liền mưa to tầm tã.

    Rơi vào hai thân ảnh đang không ngừng giãy giụa dưới biển!

    "Cứu mạng.."

    "Cứu mạng.."

    Hai tiếng kêu cứu ở trong mưa to gần như không thể nghe thấy.

    Một thân ảnh màu đen cao lớn đĩnh bạt đột nhiên từ trong đám người vọt ra.

    Khi tầm mắt rơi xuống trên người hai người đang liều mạng giãy giụa dưới biển, trên mặt tuấn dật đạm trầm giờ phút này che kín hoảng loạn.

    Cơ hồ không có chút do dự nào, thậm chí ngay cả tây trang cũng không kịp cởi ra, liền lập tức nhảy vào nước biển lạnh như băng.

    Mưa to rơi xuống mặt biển, mơ hồ tầm mắt, người đàn ông tốn rất nhiều sức lực, rốt cuộc cứu lên được một người.

    "Thiên Nhu, Thiên Nhu, em tỉnh lại.."

    Người đàn ông thở phì phò, không để ý đến bộ dạng chật vật của mình giờ phút này, nôn nóng kêu người phụ nữ đã hôn mê trong lòng ngực.

    Lại hoàn toàn không nghĩ tới, trong biển còn có một người khác..

    Lúc này một giọng nữ nôn nóng đột nhiên ở trong đám đông hô to lên --

    "Phồn Tinh đâu? Cô ấy không phải bị Thẩm Thiên Nhu kêu ra sao? Cô ấy đâu?"

    "Đúng! Thẩm Phồn Tinh.. Thẩm Phồn Tinh cũng ngã xuống!"

    Có người hoảng loạn mà hô to, làm mọi người trên boong tàu đều hít hà một hơi!

    Nơi xa tia chớp sáng choang mang theo tiếng sấm ầm ầm, hận không thể đem toàn bộ màn đêm liên quan đến biển rộng đen kịt xé rách mở ra.

    Mọi người sôi nổi nhìn về phía mặt biển đen kịt, sóng biển nổi lên, ngay cả bóng dáng người giãy giụa cũng không có.

    Cô gái vừa mới nói Thẩm Phồn Tinh và Thẩm Thiên Nhu cùng nhau rơi xuống nước bỗng nhiên khóc lớn lên!

    "Phồn Tinh không biết bơi!"

    Giờ phút này thân hình người đàn ông ôm Thẩm Thiên Nhu bỗng nhiên cứng đờ.

    Đúng, anh ta vừa rồi xác thật cũng thấy được Phồn Tinh.

    Nhưng mà ngay khi tiếng cô gái khóc kêu vừa mới rơi xuống trong nháy mắt, một tiếng "Thình thịch --" vang lên, một người khác nhảy xuống..

    Lúc Thẩm Phồn Tinh được cứu lên, Thẩm Thiên Nhu đã ho ra nước, tỉnh lại.

    Trên khuôn mặt nhỏ tái nhợt không biết là nước mưa hay là nước mắt, khóc lóc nhìn người đàn ông trước mặt mình.

    "Anh Hằng.."

    Sau khi cô ta khóc lóc hô một tiếng, liền duỗi tay ôm cổ anh ta, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay tái nhợt vùi thật sâu vào trong ngực người đàn ông tuy rằng toàn thân ướt đẫm nhưng vẫn tuấn mỹ đẹp trai như cũ.

    Mà mi tâm người đàn ông hơi nhíu, không biết anh ta đang suy nghĩ cái gì, nhưng tay lại dần dần ôm vào bên hông người phụ nữ, nhẹ nhàng buộc chặt.

    "Đừng sợ, không có việc gì."

    Trong thanh âm ôn nhu hàm chứa mấy phần vui sướng may mắn cùng sống sót sau tai nạn.

    Mọi người trên boong tàu thấy cảnh đó, lại là một trận thấp giọng thổn thức.

    Đồng thời đem tầm mắt phóng tới trên người Thẩm Phồn Tinh sau khi được cứu lên.

    Hồi sức tim, hô hấp nhân tạo, lặp lại hơn mười lần, mới rốt cuộc phun ra hai ngụm nước biển.

    Lông mi cong dài hơi hơi run rẩy, đôi mắt vô lực mà mở ra một khe hở.

    Rõ ràng đầu choáng váng nặng nề, nhưng vẫn thấy được rõ ràng hai người gắt gao ôm nhau cùng một chỗ ở bên cạnh.

    Cô nhẹ nhàng giật giật khóe môi, trên mặt tái nhợt bị nước mưa không ngừng đập xuống, cuối cùng lại mất đi ý thức.

    -

    Thẩm Phồn Tinh miễn cưỡng nhặt về một cái mạng.

    Lúc cô tỉnh lại, là giữa trưa ba ngày sau, trong phòng bệnh ngoại trừ cô, một người cũng không có.

    Anh sáng rực rỡ xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, đôi mắt cô suy yếu nhưng trong trẻo nhìn chằm chằm những hạt bụi lơ lững bay tới bay lui trong phòng bệnh, biểu tình lãnh đạm, không biết suy nghĩ cái gì.

    Cuối cùng vẫn là tự mình rời giường, kéo thân thể vô lực đi tới phòng vệ sinh

    Lúc sau nhớ tới ánh nắng tươi đẹp bên ngoài, cô dự định đi ra ngoài một chút.

    Tuy rằng thân thể đặc biệt vô lực, nhưng cô chính là không muốn ở lại trong phòng bệnh lạnh như băng này.

    Công viên sau bệnh viện.

    Trên người Thẩm Phồn Tinh chỉ mặc một bộ đồng phục bệnh nhân mỏng manh, tuy rằng nắng ấm vừa đủ, nhưng vẫn có chút lạnh.

    Tìm một địa phương yên tĩnh đứng vững, nhìn cây hoa Chi Tử phía trước cách đó không xa, trên cây đã có nụ hoa sắp nở.

    Đôi tay ôm lấy thân thể, rõ ràng một bộ dạng gầy yếu, nhưng trên người luôn có một loại quật cường lạnh lùng.

    Cô có một khuôn mặt rất xinh đẹp, chỉ tiếc ngũ quan tinh xảo xinh đẹp như vậy, hàng năm lại không có quá nhiều cảm xúc dao động.

    Có điều sự quyến rũ của cô vẫn như cũ không giảm, chỉ là nhìn cô lẳng lặng mà đứng ở nơi đó, làn da trắng, mái tóc đen, tư thế độc lập lạnh lùng hết lần này đến lần khác lại tạo ra mị hoặc độc nhất vô nhị trên người cô.

    Cô hít thật sâu một hơi, tâm tình vừa mới tốt hơn một chút, một người đã đứng trước mặt.

    Trong tay Thẩm Thiên Nhu đang cầm cốc giữ ấm còn bốc lên khí nóng, mái tóc quăn thật dài, mắt ngọc mày ngài, trên người khoác một chiếc áo khoác tây trang đàn ông.

    Cô ta nhìn Thẩm Phồn Tinh trương ra khuôn mặt lạnh băng xinh đẹp, trên người có loại khí chất cao ngạo đó, hơi nhíu mày liền phát ra khí thế lạnh lẽo, làm cô ta ở sâu trong nội tâm ghen ghét ngứa răng.

    Có điều nhìn đến thân mình cô gầy yếu đạm bạc, Thẩm Thiên Nhu đột nhiên đắc ý mà cười, giống như là khoe khoang, duỗi tay đem áo khoác trên vai nắm lại thật chặt.

    Thẩm Phồn Tinh lạnh mắt nhìn cô ta, "Cô thật sự là âm hồn không tan!"

    Thẩm Thiên Nhu nhướng mày, chậm rãi đi về phía Thẩm Phồn Tinh, nhìn cô sắc mặt tái nhợt, bộ dạng cơ thể gầy yếu, cười càng thêm tươi đẹp.

    Cô ta khom người tiến đến trước mặt Thẩm Phồn Tinh, thấp giọng nói:

    "Còn không nhận thua sao? Chị, bây giờ ngay cả người đàn ông chị yêu nhất, cũng đều yêu tôi.."
     
    lethuhuyen86, dem co donSusie thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng tư 2020
  3. Smallturtle

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Đồ lẳng lơ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vẻ đau xót mãnh liệt lướt qua đáy mắt của Thẩm Phồn Tinh

    Cô không biết bơi, thời gian ngâm nước so với Thẩm Thiên Nhu dài hơn, hơn nữa cô hiện tại vừa mới tỉnh, dù cho cô hiện tại có bao nhiêu phẫn nộ, cũng không có biện pháp phát tiết ra.

    "Cô cũng thật đủ đê tiện."

    Thẩm Thiên Nhu cười lạnh một tiếng.

    "Nhưng nếu không làm như vậy, chị vĩnh viễn không biết cái gì gọi là thành toàn? Là chị chậm chạp bắt lấy anh Hằng không buông tay!"

    "Thẩm Thiên Nhu, điểm mấu chốt của cô ở đâu? Mọi người đều biết Tô Hằng là vị hôn phu của tôi! Cô cho rằng tất cả mọi người là ngu ngốc sao?"

    Thẩm Thiên Nhu cười, cười ngã trước ngã sau, run rẩy hết cả người.

    "Chuyện tới bây giờ.. chị chẳng lẽ còn không cảm thấy, mọi người bọn họ thật sự chính là ngu ngốc sao?"

    "..."

    Thẩm Phồn Tinh nhất thời không nói, chỉ là lạnh như băng nhìn cô ta.

    Thẩm Thiên Nhu nói không sai, mọi người, thật sự đều ngu ngốc!

    Thủ đoạn đê tiện vụng về rõ ràng như vậy, lại lần lượt đều tin tưởng cô ta vô điều kiện.

    Hận không thể Thẩm Thiên Nhu ngã một cái, đều có người yêu cô ta, yêu chết đi sống lại!

    Ngu xuẩn, thật ngu xuẩn!

    Bao gồm cô!

    "Như thế nào? Chị còn không phục a, vậy thì.."

    Chương 3 Nhanh chóng cho bà ôm chắt!

    Hai người quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông mặc một thân tây trang màu đen quý giá, dáng người thon dài đang nện bước chân vững vàng đi về phía hai người.

    Lông mày rậm, mũi cao thẳng, môi mỏng lộ ra mấy phần sắc bén, đôi mắt như mực ẩn chứa một tia ý cười ấm áp mơ hồ, giọng nói trầm thấp mà lại mát lạnh chậm rãi vang lên.

    "Bà nội đây là đang phát giận với ai sao?"

    Ánh nắng buổi chiều từ người anh quét qua, đem hình dáng của anh tạo thành một cái bóng thon dài to lớn cao ngạo, giơ tay nhấc chân, hiển thị rõ tự phụ cùng ưu nhã.

    Lão thái thái vừa lòng mà nhìn cháu trai của mình, sau đó quay đầu hướng tới Lai Dung nháy mắt một cái, Lai Dung vội vàng xoay người tránh ra.

    Người đàn ông ngồi xổm người xuống, cầm tay lão phu nhân, nhìn bộ dáng lão thái thái bĩu môi giả vờ tức giận, thấp giọng cười cười.

    "Là ai chọc bà nội không cao hứng, cháu giúp bà xử lý bọn họ!"

    Lão thái thái bĩu môi: "Ngoài cái đứa không lương tâm là cháu còn có thể là ai? Mau chóng cho bà ôm chắt!"

    Trong mắt đen của Bạc Cảnh Xuyên lướt qua một tia thật sâu bất đắc dĩ.

    "Bà nội, cháu mới vừa về nước, đi chỗ nào tìm phụ nữ sinh chắt cho bà?"

    Lão thái thái hừ một tiếng, "Nhiều năm như vậy, lời nói ứng phó của cháu trước nay đều chưa từng thay đổi qua!"

    Bà phồng má lên nói, lại đem đầu nhìn về phía Thẩm Phồn Tinh.

    Lai Dung đã đi tới trước mặt cô, cô gái hướng tới nơi này nhìn lại đây, bà giơ tay về phía cô vẫy vẫy.

    Thẩm Phồn Tinh nghi hoặc, nhưng vẫn đi theo Lai Dung đi qua.

    Bạc Cảnh Xuyên đứng lên, nhìn cách đó không xa Lai Dung dẫn một cô gái dáng người cao gầy tinh tế hướng về nơi này đi tới.

    Cô gái sắc mặt tái nhợt, nhưng không dấu được diện mạo xinh đẹp, đang mặc quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, đi đường, quần áo bệnh nhân kia phập phồng mãnh liệt, có thể thấy được thân mình bên trong của cô là mảnh mai cỡ nào.

    Bạc Cảnh Xuyên hơi nheo nheo mắt, đôi mắt đen trầm nhìn chăm chú mặt cô gái càng ngày càng gần.

    Mà khi Thẩm Phồn Tinh đến gần, ánh mắt cảnh giác lại nghi hoặc đảo qua anh, anh mới dần dần thu hồi tầm mắt.

    Trong lòng hơi có chút kinh ngạc, ngược lại là lần đầu tiên nhìn thấy cô gái dùng ánh mắt thản nhiên như vậy nhìn anh.

    Hơn nữa, ánh mắt của cô gái chỉ từ trên người anh đảo qua một cái, liền đem tầm mắt phóng tới trên người bà nội.

    Ánh mắt kia, lạnh nhạt điềm nhiên làm anh không chỉ có ngoài ý muốn mà lại còn có nhè nhẹ cảm giác thất bại nổi lên ở trong lòng.

    Anh có chút giật mình, môi mỏng hơi hơi gợi lên một đường cong không thể hiểu rõ.

    "Lão thái thái, ngài tìm cháu có chuyện gì sao?"

    Khi nói chuyện, Thẩm Phồn Tinh hơi cúi người xuống, giọng nói mang theo vô lực cùng mềm nhẹ sau khi bệnh.

    Điều này khiến cho trong đôi mắt sâu thẳm của Bạc Cảnh Xuyên ở một bên mơ hồ hiện lên một tia sáng.

    Cùng người hàng năm ngồi ở trên xe lăn nói chuyện, kiêng kị nhất chính là để bà ngẩng cổ, đặc biệt đối với xương cổ không tốt.

    Vấn đề này anh vẫn luôn lưu ý, tự nhiên biết tư thế như vậy là mệt nhất.

    Điều này so với đứng tấn cũng không có khác biệt quá lớn.

    Một cô gái gầy yếu như vậy..

    Ý cười trong đôi mắt Lão thái thái càng sâu mấy phần, nắm tay Thẩm Phồn Tinh, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm mặt Thẩm Phồn Tinh nửa ngày, liên tục gật đầu.

    "Ừ, không tồi, không tồi, thật không tồi!"

    Thẩm Phồn Tinh không rõ nguyên do, chỉ có thể duy trì bộ dáng tươi cười lễ phép lại không kém phần xấu hổ.

    "Cô bé, không cần lo lắng, bà không phải người xấu. Chính là một mình quá nhàm chán, nhìn cháu thấy có duyên, đột nhiên để người đem cháu kêu tới, là có chút đường đột, tha thứ cho bà, a!"

    Đối mặt với sự nhiệt tình mà không che dấu của Lão thái thái, Thẩm Phồn Tinh lắc đầu.

    "Không sao đâu, dù sao cháu cũng chỉ có một mình."

    Thẩm Phồn Tinh nói, trong đôi mắt trong trẻo hiện lên một tia chua xót cực kỳ nhỏ, bị lão thái thái dễ dàng bắt được, sau đó có chút đau lòng bắt lấy tay cô nhẹ nhàng vỗ vỗ.

    "Bé ngoan, cháu tên là gì?"

    "Phồn Tinh, Thẩm Phồn Tinh."

    Lúc này sắc mặt Thẩm Thiên Nhu đột nhiên biến đổi, vẻ mặt nhu nhược bất lực mà nhìn Thẩm Phồn Tinh, duỗi tay đi bắt cánh tay Thẩm Phồn Tinh.

    "Chị, đều là lỗi của em.."

    "Đừng chạm vào tôi!"

    Nhận thấy được cô ta tới gần cùng đột nhiên thay đổi sắc mặt, Thẩm Phồn Tinh chỉ cảm thấy ghê tởm đến cực điểm.

    Cô bỗng nhiên giơ tay che ở trước người, cự tuyệt cô ta đụng chạm.

    Nhưng mà thân mình Thẩm Thiên Nhu lại lắc lư lảo đảo một chút, cốc giữ ấm trong cái tay khác của cô ta "Phanh" một tiếng rơi trên mặt đất!

    Bọt nước văng khắp nơi!

    Thanh âm nhu nhược đột nhiên lên cao.

    "A.. Đau!"

    "Phồn Tinh, em làm gì vậy?"

    Một giọng nói âm trầm đột nhiên vang lên ở sau lưng.

    Thẩm Phồn Tinh bỗng nhiên xoay người, nhưng hình bóng ở cửa đã lao nhanh tới.

    Thẩm Phồn Tinh chỉ nhìn thấy ánh mắt hung ác nham hiểm của Tô Hằng nhìn về phía cô, liền bị anh ta đẩy sang một bên.

    Thẩm Phồn Tinh vốn suy yếu bị đẩy đụng vào trên lan can ở một bên, trên eo truyền đến một trận đau nhức!

    Sắc mặt cô càng thêm tái nhợt, hai tay cô nắm chặt lan can phía sau ổn định thân thể.

    Lạnh mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, chỉ cảm thấy chính mình ngu xuẩn đến cực điểm.

    Đã sớm biết Thẩm Thiên Nhu chiêu ấu trĩ nham hiểm gì cũng có thể dùng, cô lại hết lần này tới lần khác bị cô ta đưa vào tròng!

    Cô cũng biết Tô Hằng cũng không tính là ngu xuẩn, nhưng anh ta lại cũng..

    "Anh Hằng, đau quá a.."

    Tô Hằng nghe vậy, đứng lên, bởi vì lời nói của Thẩm Thiên Nhu mà càng đau lòng hơn.

    "Nhịn một chút, anh đưa em đi tìm bác sĩ."

    Anh ta nói xong khom người đem Thẩm Thiên Nhu ôm ở trong lòng ngực, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Phồn Tinh thờ ơ lạnh nhạt ở một bên, trầm giọng nói:

    "Em về phòng bệnh trước, lát nữa anh đi thăm em!"

    Thẩm Phồn Tinh cười lạnh, mắt đầy châm chọc.

    Chờ đến khi Tô Hằng ôm Thẩm Thiên Nhu rời đi, Thẩm Phồn Tinh mới lành lạnh mà cười một chút.

    Cách đó không xa dưới tàng cây hoa Chỉ Tử, có một bà lão ngồi xe lăn, lẳng lặng mà nhìn một màn này.

    "Lai Dung à, một màn vừa rồi cô thấy rõ chứ?"

    Bà lão mở miệng, đôi mắt khôn khéo xa xa nhìn về phía Thẩm Phồn Tinh.

    Phu nhân bên cạnh khoảng chừng 50 tuổi cung kính nói: "Thấy rõ, lão phu nhân."

    "Hừ, đồ lẳng lơ, ngu xuẩn thấp kém tâm cơ thủ đoạn!" Lão thái thái cười lạnh một tiếng, cả giận nói.

    "Nhưng điều này không phải nói rõ một cô gái khác càng ngu xuẩn hơn sao? Ngay cả thủ đoạn thấp kém ti tiện như vậy cũng không hóa giải được?"

    Lão thái thái lắc đầu, trong mắt một mảnh cơ trí.

    "Lai Dung, cô sai rồi."

    "Xin lão phu nhân chỉ rõ."

    "Cô gái kia là quá chính trực. Bởi vì việc bản thân cô ấy khinh thường làm, chán ghét làm, một số chuyện căn bản vượt qua giới hạn làm người của cô ấy, trái với luân thường đạo đức! Cho nên không nghĩ đến trên thế giới này thực sự có người đê tiện vô sỉ sẽ thật làm ra chuyện đê tiện vô sỉ như vậy."

    Lai Dung gật đầu, "Đã hiểu, thưa lão phu nhân."

    Lão thái thái nhìn chằm chằm Thẩm Phồn Tinh một lúc lâu, nói:

    "Có điều, cũng xác thật không quá lời.."

    Lại hơi trầm ngâm trong chốc lát, bà lại nói:

    "Nhưng khí chất cùng bản tính kia thật ra không tồi, cô đi gọi cô ấy tới đây cho tôi, để tôi nhìn kỹ cô ấy một chút."

    Thân là người hầu Lai Dung lại có chút khó xử.

    "Nhưng mà lão phu nhân, thiếu gia lập tức sẽ tới, nếu để cậu ấy nhìn thấy người ngoài tiến vào khu vườn này.."

    "Như thế nào? Nó còn có thể đem ta ăn sao?"

    Lão thái thái bĩu môi nghiêm nghị nói, trong khẩu khí lại không thiếu tình cảm đối với cháu trai của mình.

    Lai Dung cười khẽ, "Được, được được! Tôi lập tức liền đem người mang đến cho ngài!"

    Đang nói, cổng hàng rào ở giữa hai cây Hải Đồng bên cạnh phát ra vài tiếng động.
     
    lethuhuyen86Susie thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng tư 2020
  4. Smallturtle

    Bài viết:
    0
    Chương 3 Nhanh chóng cho bà ôm chắt!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai người quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông mặc một thân tây trang màu đen quý giá, dáng người thon dài đang nện bước chân vững vàng đi về phía hai người.

    Lông mày rậm, mũi cao thẳng, môi mỏng lộ ra mấy phần sắc bén, đôi mắt như mực ẩn chứa một tia ý cười ấm áp mơ hồ, giọng nói trầm thấp mà lại mát lạnh chậm rãi vang lên.

    "Bà nội đây là đang phát giận với ai sao?"

    Ánh nắng buổi chiều từ người anh quét qua, đem hình dáng của anh tạo thành một cái bóng thon dài to lớn cao ngạo, giơ tay nhấc chân đều lộ rõ vẻ tự phụ cùng ưu nhã.

    Lão thái thái vừa lòng mà nhìn cháu trai của mình, sau đó quay đầu hướng tới Lai Dung nháy mắt một cái, Lai Dung vội vàng xoay người tránh ra.

    Người đàn ông ngồi xổm người xuống, cầm tay lão phu nhân, nhìn bộ dáng lão thái thái bĩu môi giả vờ tức giận, thấp giọng cười cười.

    "Là ai chọc bà nội không cao hứng, cháu giúp bà xử lý bọn họ!"

    Lão thái thái bĩu môi: "Ngoài cái đứa không lương tâm là cháu còn có thể là ai? Mau chóng cho bà ôm chắt!"

    Trong mắt đen của Bạc Cảnh Xuyên lướt qua một tia thật sâu bất đắc dĩ.

    "Bà nội, cháu mới vừa về nước, đi chỗ nào tìm phụ nữ sinh chắt cho bà?"

    Lão thái thái hừ một tiếng, "Nhiều năm như vậy, lời nói ứng phó của cháu trước nay đều chưa từng thay đổi qua!"

    Bà phồng má lên nói, lại quay đầu nhìn về phía Thẩm Phồn Tinh.

    Lai Dung đã đi tới trước mặt cô, cô gái nhìn về phía này, bà giơ tay về phía cô vẫy vẫy.

    Thẩm Phồn Tinh nghi hoặc, nhưng vẫn đi theo Lai Dung đi qua.

    Bạc Cảnh Xuyên đứng lên, nhìn cách đó không xa Lai Dung dẫn một cô gái dáng người cao gầy tinh tế hướng về nơi này đi tới.

    Cô gái sắc mặt tái nhợt, nhưng không dấu được diện mạo xinh đẹp, đang mặc quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, đi đường, quần áo bệnh nhân kia phập phồng mãnh liệt, có thể thấy được thân mình bên trong của cô là mảnh mai cỡ nào.

    Bạc Cảnh Xuyên hơi nheo nheo mắt, đôi mắt đen trầm nhìn chăm chú mặt cô gái càng ngày càng gần.

    Mà khi Thẩm Phồn Tinh đến gần, ánh mắt cảnh giác lại nghi hoặc đảo qua anh, anh mới dần dần thu hồi tầm mắt.

    Trong lòng hơi có chút kinh ngạc, ngược lại là lần đầu tiên nhìn thấy cô gái dùng ánh mắt thản nhiên như vậy nhìn anh.

    Hơn nữa, ánh mắt của cô gái chỉ từ trên người anh đảo qua một cái, liền đem tầm mắt phóng tới trên người bà nội.

    Ánh mắt kia, lạnh nhạt điềm nhiên làm anh không chỉ có ngoài ý muốn mà lại còn có nhè nhẹ cảm giác thất bại nổi lên ở trong lòng.

    Anh có chút giật mình, môi mỏng hơi hơi gợi lên một đường cong không thể hiểu rõ.

    "Lão thái thái, ngài tìm cháu có chuyện gì sao?"

    Khi nói chuyện, Thẩm Phồn Tinh hơi cúi người xuống, giọng nói mang theo vô lực cùng mềm nhẹ sau khi bệnh.

    Điều này khiến cho trong đôi mắt sâu thẳm của Bạc Cảnh Xuyên ở một bên mơ hồ hiện lên một tia sáng.

    Cùng người hàng năm ngồi ở trên xe lăn nói chuyện, kiêng kị nhất chính là để bà ngẩng cổ, đặc biệt đối với xương cổ không tốt.

    Vấn đề này anh vẫn luôn lưu ý, tự nhiên biết tư thế như vậy là mệt nhất.

    Điều này so với đứng tấn cũng không có khác biệt quá lớn.

    Một cô gái gầy yếu như vậy..

    Ý cười trong đôi mắt Lão thái thái càng sâu mấy phần, nắm tay Thẩm Phồn Tinh, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm mặt Thẩm Phồn Tinh nửa ngày, liên tục gật đầu.

    "Ừ, không tồi, không tồi, thật không tồi!"

    Thẩm Phồn Tinh không rõ nguyên do, chỉ có thể duy trì bộ dáng tươi cười lễ phép lại không kém phần xấu hổ.

    "Cô bé, không cần lo lắng, bà không phải người xấu. Chính là một mình quá nhàm chán, nhìn cháu thấy có duyên, đột nhiên để người đem cháu kêu tới, là có chút đường đột, tha thứ cho bà, a!"

    Đối mặt với sự nhiệt tình mà không che dấu của Lão thái thái, Thẩm Phồn Tinh lắc đầu.

    "Không sao đâu, dù sao cháu cũng chỉ có một mình."

    Thẩm Phồn Tinh nói, trong đôi mắt trong trẻo hiện lên một tia chua xót cực kỳ nhỏ, bị lão thái thái dễ dàng bắt được, sau đó có chút đau lòng bắt lấy tay cô nhẹ nhàng vỗ vỗ.

    "Bé ngoan, cháu tên là gì?"

    "Phồn Tinh, Thẩm Phồn Tinh."
     
    lethuhuyen86 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng tư 2020
  5. Smallturtle

    Bài viết:
    0
    Chương 4 Ôm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Xa xôi ngàn trản đầy sao, doanh doanh một xuyên ngân hà. Tên hay! Cảnh Xuyên, cháu nói xem có phải hay không?"

    Lão thái thái quay đầu ý vị thâm trường mà nhìn cháu trai nhà mình, trong ánh mắt mang theo nồng đậm cảnh cáo.

    Phảng phất giống như chỉ cần Bạc Cảnh Xuyên nói một từ "Không" thì bà đều có thể đem người ăn tươi nuốt sống!

    Bạc Cảnh Xuyên trong mắt nhiễm một tia bất đắc dĩ mà cười, nhưng vẫn gật gật đầu.

    "Đúng vậy, tên nghe rất hay!"

    "Cũng rất xứng đôi!"

    Lão thái thái đắc ý mà nhướng mày, lúc sau nói với Thẩm Phồn Tinh:

    "Nào, Phồn Tinh, giới thiệu với cháu một chút, đây là cháu trai của bà, Bạc Cảnh Xuyên."

    Thẩm Phồn Tinh ngẩng đầu, nhìn về phía người đàn ông thủy chung đứng ở một bên, lại bất ngờ đâm vào đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông.

    Người đàn ông mặt mày tinh xảo, phong thần tuấn lãng, chỉ là đứng ở nơi đó, liền không che dấu được một thân tôn quý lịch sự tao nhã.

    Người đàn ông này chỉ cần nhìn ngoại hình bên ngoài cùng khí chất liền biết không phải là người bình thường!

    Cô dường như thấy qua ở nơi nào, nhưng lại nghĩ không ra cụ thể là ở đâu!

    Có lẽ là cô nhớ lầm, một người ưu tú như vậy, hẳn là rất khó làm người khác đảo mắt liền quên đi?

    Cô hơi hơi nghi hoặc một chút, lời nói của lão thái thái còn ở bên tai, lại nhìn đến người đàn ông, trong lòng không khỏi có chút xấu hổ.

    Xa xôi ngàn trản đầy sao, doanh doanh một xuyên ngân hà.

    Bạc Cảnh Xuyên..

    Ngàn trản đầy sao, một xuyên ngân hà..

    Này cũng quá.. Cố tình.

    Đôi mắt đen cơ trí sâu không lường được của Bạc Cảnh Xuyên tựa hồ nhận thấy được sự xấu hổ của Thẩm Phồn Tinh lúc này, trong mắt hiện lên một luồng sáng, lễ phép mà vươn tay, dẫn đầu mở miệng.

    "Xin chào, tôi là Bạc Cảnh Xuyên."

    "Xin chào, tôi là Thẩm Phồn Tinh."

    Thẩm Phồn Tinh nói cũng đã vươn tay ra, ý đồ đứng thẳng dậy, nhưng mà giữa chừng dừng một chút.

    Chính là ngồi xổm quá lâu, chân đã tê dại, hơn nữa trên eo vừa mới chạm vào bị thương, cô vừa động một chút, một trận tê mỏi nháy mắt từ trên đùi truyền đến, ngay sau đó hai chân mềm ra, cả người liền ngã ra phía sau.

    "Cẩn thận."

    Trên gương mặt trong trẻo của cô khó được có chút kinh hoảng mà trừng lớn đôi mắt, nhưng mà giọng nói trầm thấp lành lạnh vang lên ở trên đỉnh đầu.

    Bên hông lập tức có một cánh tay mạnh mẽ hữu lực vắt ngang qua, cả người cô bị kéo trở về.

    Thẩm Phồn Tinh bỗng nhiên đâm vào trong lòng ngực Bạc Cảnh Xuyên.

    Một mùi hương mát lạnh thoang thoảng ập vào trước mặt, Thẩm Phồn Tinh xấu hổ đến cực điểm.

    Nhanh chóng phản ứng lại, duỗi tay muốn đẩy anh ra, nhưng hai chân tê liệt lúc sau truyền đến cảm giác nhức mỏi làm cô lại một lần hung hăng lảo đảo, trực tiếp từ trong lòng ngực người đàn ông trượt xuống.

    Ý thức tự bảo vệ mình làm cô theo bản năng vươn hai tay bám lấy đôi vai rắn chắc của người đàn ông.

    Cùng lúc đó, tay quấn trên eo cô một lần nữa dùng sức, càng là trực tiếp đem cô nhấc lên.

    Thẩm Phồn Tinh dùng sức cắn chặt môi, hai lần nhào vào trong lòng ngực đàn ông, làm cô có chút không chỗ dung thân.

    "Trước tiên đừng nhúc nhích."

    Giọng nói trầm thấp mà lại không được xía vào làm Thẩm Phồn Tinh nháy mắt từ bỏ ý định phải rời khỏi trong lòng, lòng bàn tay vòng bên hông cô cách quần áo truyền đến nhiệt độ nóng rực.

    Thân thể kề sát anh, gương mặt áp ở lồng ngực anh, có thể nghe được rõ ràng tiếng tim đập mạnh mẽ hữu lực của anh, âm thanh như đánh trống.

    Tim cô đập nhanh rất nhiều, gương mặt tái nhợt rốt cuộc nhiễm một mảnh đỏ ửng.

    Cô vẫn là lần đầu tiên cùng người khác thân cận như vậy, tuy rằng cùng Tô Hằng kết giao nhiều năm như vậy, nhưng hai người nhiều nhất cũng chỉ ôm nhẹ nhàng một cái khi chia lìa mà thôi, còn hơn cả nghi thức, thậm chí ngay cả nhiệt độ cơ thể lẫn nhau cũng không cảm giác được.

    Như vậy đã là cực hạn của cô.

    Bạc Cảnh Xuyên cảm thụ được thân thể trong lòng ngực cơ hồ chỉ cần nữa cánh tay đều có thể ôm chặt được, lông mày tinh xảo hơi hơi nhíu lại.
     
    lethuhuyen86 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng tư 2020
  6. Smallturtle

    Bài viết:
    0
    Chương 5 Hết thảy tốt đẹp bắt đầu từ bèo nước gặp nhau

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bạc Cảnh Xuyên cảm thụ được thân thể trong lòng ngực cơ hồ chỉ cần nữa cánh tay đều có thể ôm chặt, lông mày tính xảo hơi hơi nhíu lại.

    Anh không tự giác cúi đầu muốn nhìn xem cô gái quá mức gầy gò trong lòng ngực, cằm lại để trên đỉnh đầu cô.

    Sợi tóc mơ hồ quét qua cằm anh, có chút ngứa.

    Chuyển mắt, tầm mắt lại rơi xuống phía sau trên cổ tinh tế nhu bạch của cô, cổ áo bệnh nhân rộng thùng thình khiến anh mơ hồ nhìn thấy được một mảng lớn da thịt bên trong quần áo cô.

    Mắt đen dần dần gia tăng trở nên u ám, nhưng mà cô gái trong lòng ngực lại giật giật, một cổ thơm mát ấm áp từ cổ áo cô vụt ra, xông thẳng vào mũi anh.

    Anh hơi hơi giật mình.

    Thẩm Phồn Tinh vào giờ phút này lại một lần nữa giật giật thân mình, cảm thấy nhức mỏi trên chân đã qua, vì thế nhẹ giọng nói:

    "Cảm ơn.. Tôi ổn rồi.."

    Bạc Cảnh Xuyên tâm thần hơi động một chút, nhưng vẫn thật cẩn thận mà buông lỏng cô ra!

    Nhìn cô khó khăn lắm đứng vững, anh mới thu hồi tay.

    "Còn có thể sao?"

    Thẩm Phồn Tinh ửng đỏ mặt, gật gật đầu.

    "Còn tốt! Xin lỗi, vừa mới chân đã tê rần."

    Bạc Cảnh Xuyên câu môi, "Tôi biết, cô không cần giải thích."

    Một câu nói đơn giản, lại làm Thẩm Phồn Tinh dừng một chút, nội tâm hơi hơi gợi lên một mạt chua xót, nhưng trên mặt như cũ bất động thanh sắc.

    "Cảm ơn."

    Một bên lão thái thái cũng bị một màn vừa rồi hoảng sợ, nhưng nhìn đến hiện tại hai người chi gian hỗ động, một đôi mắt trong trẻo nhiễm nồng đậm vui vẻ cùng vừa lòng.

    Xem ra, đứa cháu trai này cũng không phải dốt đặc cán mai nha..

    Bạc Cảnh Xuyên há lại là dốt đặc cán mai?

    Thẩm Phồn Tinh tại chỗ đứng trong chốc lát, nghĩ đến lời nói của Tô Hằng vừa nãy, cô xoay người nói với lão thái thái:

    "Lão thái thái, cháu hiện tại có một số việc cần xử lý một chút, ngài ở phòng bệnh nào, cháu xử lý xong sự tình lại đi bồi ngài."

    "Ở đằng kia! Nhìn thấy cánh cửa kia không? Cháu lần sau tới từ nơi này đi vào.."

    Lão thái thái dừng một chút, đôi mắt khôn khéo hiện lên một tia giảo hoạt.

    "Chúng ta lưu lại số điện thoại đi, điện thoại liên lạc! Ai.. Ta không cầm di động!"

    Lai Dung ở một bên vươn tay vào túi tiền trên người, sờ đến di động, đi lên trước.

    "Lão phu nhân.."

    Lão thái thái khóe mắt ném cho bà một cái cảnh cáo, bà mới nháy mắt hiểu được, lại lui trở về!

    "Cảnh Xuyên, mau, lấy di động của cháu giúp bà lưu một chút!"

    Bạc Cảnh Xuyên nhướng mày, lại há chẳng biết tâm tư của lão thái thái, nhưng lại vẫn là lấy ra một chiếc di động màu đen từ trong túi, sau đó nhìn Thẩm Phồn Tinh.

    "183.."

    Sau khi nhập hoàn chỉnh số điện thoại của Thẩm Phồn Tinh vào, Bạc Cảnh Xuyên lại đem điện thoại di động thu lại.

    Nhìn thân thể nhỏ nhắn gầy yếu của cô, đem tây trang của mình cởi xuống, khoác ở trên người cô.

    Một trận ấm áp mang theo mùi hương mát lạnh nháy mắt đem Thẩm Phồn Tinh bao bọc lấy, phía trên đó còn mang theo nhiệt độ cơ thể trên người người đàn ông.

    "Mặc vào đi, trên người của cô quá lạnh."

    Bạc Cảnh Xuyên thanh âm hờ hững nói, nhìn vào trong đôi mắt bình tĩnh trong suốt của Thẩm Phồn Tinh.

    Thẩm Phồn Tinh không biết như thế nào trong lòng mềm nhũn, hốc mắt liền như vậy không có dự liệu hơi hơi nóng lên.

    Không nghĩ tới kết quả là, vẫn là một người đàn ông bèo nước gặp nhau như vậy cho cô ấm áp cùng quan tâm trong lúc cần thiết nhất.

    Thẩm Phồn Tinh cuối cùng vẫn cầm áo cởi ra trả lại cho Bạc Cảnh Xuyên.

    "Không sao, tôi lập tức phải về phòng ngay. Bằng không lúc trả lại anh cũng phiền toái."

    "Phiền toái?" Bạc Cảnh Xuyên khẽ nhíu mày,

    "Cô vừa mới nói muốn bồi bà nội chẳng lẽ chỉ là lời khách sáo?"

    Thẩm Phồn Tinh hơi hơi kinh ngạc, lắc lắc đầu.

    "Tôi sẽ đi bồi bà nội."

    Cô cầm áo đưa cho anh, hướng tới anh gật gật đầu, liền xoay người rời đi.

    Bạc Cảnh Xuyên đứng ở tại chỗ nhìn bóng dáng cô gái nhỏ nhắn lại quật cường lạnh nhạt càng ngày càng xa, đôi mắt thâm trầm lướt qua một tia ánh sáng nhạt.

    Bà nội?

    Kêu nhưng thật ra êm tai.

    "Cảnh Xuyên."

    Lão thái thái đột nhiên lên tiếng, anh nghiêng đầu, nhìn về phía lão thái thái.

    Mặt mày hàm chứa ý cười ôn hòa.

    "Bà nội có cái gì phân phó?"

    Hận rèn sắt không thành thép mà ngửa đầu nhìn anh.

    "Cháu cái đồ cộc gỗ phiền phức này, đưa người ta trở về a!"
     
    lethuhuyen86 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng tư 2020
  7. Smallturtle

    Bài viết:
    0
    Chương 6 Phồn Tinh, em không nên biến thành như vậy!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn quật cường của Thẩm Phồn Tinh đã biến mất.

    Bạc Cảnh Xuyên không nhúc nhích.

    Kết quả lão thái thái tét một cái đánh vào bờ mông của anh!

    Thân hình cao to hung hăng cứng đờ, đôi mắt bình thản hờ hững nổi lên một tầng sương mù ảm đạm.

    Bạc Cảnh Xuyên sống hơn hai mươi tám năm, luôn luôn không thích bị người khác tự tiện động chạm, lại có thể tại loại thời điểm này bị đánh mông!

    Lai Dung ở phía sau không che dấu được thấp giọng cười.

    "Tranh thủ thời gian đi a! Cháu muốn bà tức chết có phải không?"

    Lão thái thái hiển nhiên không để ý anh, lại lần nữa thúc giục.

    Bạc Cảnh Xuyên nâng lên ngón tay thon dài có chút đau đầu nhéo mi tâm, bất đắc dĩ.

    "Được rồi, bà nội!"

    -

    Lúc Thẩm Phồn Tinh một thân một mình đến gần phòng bệnh, Tô Hằng đã ở trong phòng bệnh.

    Anh ta đứng ở bên cửa sổ, đưa lưng về phía cửa ra vào, hẳn là một thân âu phục màu xám quý giá, chỉ có điều lúc này thiếu áo khoác âu phục, còn lại một chiếc áo sơ mi màu trắng.

    Bộ dạng nhẹ nhàng khoan khoái nhuận lãng như vậy, lại làm cho Thẩm Phồn Tinh đột nhiên nhớ tới thời gian đại học, chàng trai mặc áo sơ mi trắng tao nhã đó.

    Chỉ tiếc, thời gian qua đi cảnh vật thay đổi, thiếu niên đã không còn là thiếu niên lúc trước.

    Thẩm Phồn Tinh không nhìn anh ta, đi vào phòng bệnh, cả người bình tĩnh lạnh nhạt đáng sợ.

    Phát giác được phòng bệnh có người đi tới, Tô Hằng quay người.

    "Em đi đâu vậy?"

    Thẩm Phồn Tinh không trả lời, đi thẳng đến bên giường ngồi xuống.

    Tô Hằng còn nói, "Vừa nãy nhất thời tình thế cấp bách đẩy em, thật có lỗi."

    Giọng nói của anh ta rất ôn hòa, giống như người đàn ông vừa mới đối với cô trừng mắt lạnh lùng, âm trầm đến cực điểm là một giấc mộng của cô.

    "Vừa mới hết thảy, không phải lỗi của tôi."

    Bất kể như thế nào, cô cần cho mình một cái trong sạch.

    Tô Hằng cúi đầu nhìn cô, trong mắt vốn đang hàm chứa áy náy cùng giãy dụa nhiều hơn vài tia trào phúng.

    "Em biết Thiên Nhu nói như thế nào không?"

    Ánh mắt trên đỉnh đầu mãnh liệt như vậy, Thẩm Phồn Tinh ngẩng đầu, trông thấy chính là ánh mắt tràn ngập thất vọng của Tô Hằng.

    "Cô ấy nói, là cô ấy không cầm chắc cái ly trong tay, toàn bộ đều là lỗi của cô ấy, cô ấy thay em giải vây. Mà em thì sao, hôm nay vẫn còn ở chỗ này trốn tránh trách nhiệm. Phồn Tinh, em không nên biến thành như vậy."

    Thẩm Phồn Tinh nhìn anh ta thật lâu, trong mắt từ khiếp sợ, đến thất vọng, đến hờ hững.

    Cô nhàn nhạt nhìn về phía ngoài cửa sổ, khóe môi câu lên một nụ cười trong trẻo nhưng lạnh lùng.

    Nụ cười nhẹ như sương mù tràn đầy châm chọc.

    "Tô Hằng, chúng ta quen biết mấy năm?"

    Tô Hằng dừng một chút, nhưng vẫn nói: "Tám năm."

    "..."

    Thẩm Phồn Tinh nở nụ cười.

    Tám năm nữa à!

    Thời gian tám năm, cô chưa từng có nghĩ tới!

    Tín nhiệm của Tô Hằng đối với cô, lại có thể yếu ớt đến mức không chịu nổi một kích như vậy.

    Người đàn ông như vậy, Thẩm Phồn Tinh cô không có thèm!

    Thẩm Phồn Tinh đứng lên, lạnh lùng nhìn anh ta.

    "Tô Hằng, chúng ta giải trừ hôn ước."

    Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng âm điệu mạnh mẽ, mang theo cường thế cùng quyết tuyệt không được xía vào.

    Tô Hằng trong mắt hiện lên khiếp sợ.

    "Cần gì làm loại vẻ mặt này? Sớm từ lúc anh cứu lên Thẩm Thiên Nhu một khắc kia, thậm chí sớm hơn, chẳng phải anh đã lựa chọn xong rồi sao?"

    Tô Hằng chấn kinh rất lâu, nhìn Thẩm Phồn Tinh trong mắt tràn đầy phức tạp, chỉ có điều một lát, liền lại hiện đầy giải thoát.

    "Phồn Tinh, thực xin lỗi. Có lẽ chúng ta tách ra là rất đúng, nếu như tiếp tục nữa, anh sợ anh sẽ nhịn không được vì bảo hộ Thiên Nhu mà tổn thương em càng sâu."

    Hai tay Thẩm Phồn Tinh nắm lại một chút, ngẩng đầu lạnh như băng mà nhìn anh ta.

    "Vì bảo hộ Thẩm Thiên Nhu? Tô Hằng, chẳng lẽ mọi chuyện lúc trước, anh một chuyện cũng chưa từng tin tôi?"

    Tô Hằng trong mắt hiện lên giãy dụa, "Thiên Nhu quá đơn thuần nhu nhược, Phồn Tinh em.. Quá lạnh băng cường thế."
     
    lethuhuyen86 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng tư 2020
  8. Smallturtle

    Bài viết:
    0
    Chương 7 Vừa mới tách ra, lại gặp nhau một lần nữa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Phồn Tinh nhìn qua Tô Hằng, thật lâu, bỗng nhiên liền thấp giọng nở nụ cười.

    Tiếng cười kia lạnh lùng và châm chọc, trên mặt bạc tình không chê vào đâu được.

    Nhưng giờ phút này nội tâm của cô, tim lại như bị đao cắt, đau đến tột đỉnh.

    Lời này nói thật là hàm súc, cô cường thế lại thành một loại sai rồi sao?

    Cường thế thì nhất định sẽ là loại ác độc, bắt nạt kẻ yếu?

    Lời nói tàn nhẫn của Tô Hằng như một lưỡi dao sắc bén, hung hăng mà dùng sức cắm ở trong lòng của cô.

    "Phồn Tinh.."

    Tô Hằng thấy dáng vẻ này của cô, trong nội tâm càng áy náy, anh ta muốn vươn tay túm lấy cô, nghĩ lúc này vô luận như thế nào cũng muốn an ủi cô một chút, thế nhưng Thẩm Phồn Tinh lại lui hai bước lớn.

    "Anh đừng đụng vào tôi!"

    Cô gào thét, vung tay của anh ta ra, sau đó chầm chậm ngẩng đầu, trong đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng trống rỗng, khóe môi chứa đựng một đường cong, nhưng không có mỉm cười mà nhìn anh ta.

    Ngoại trừ lạnh lùng châm chọc bên ngoài, là triệt để tuyệt vọng cùng dứt khoát!

    Chỉ cái nhìn này, Tô Hằng lại cảm giác được trái tim mình trùng trùng điệp điệp run lên, loại đau nhức phập phồng này, ngay cả lồng ngực cũng đi theo đau đớn.

    "Phồn Tinh.." Tô Hằng lại hô, nhưng lại không biết nói cái gì.

    Thẩm Phồn Tinh lạnh lùng nhìn qua anh ta, âm thanh lạnh lùng nói:

    "Tô Hằng, anh nhớ kỹ, là Thẩm Phồn Tinh tôi không cần anh! Tôi thiệt tình hy vọng anh có thể cùng Thẩm Thiên Nhu thiên trường địa cửu! Không cần cầu xin bố thí tôi một chút cái gì, tôi không có uất ức như vậy! A.. Ai sẽ dùng cái khăn mặt đã từng lau chân lại đi lau mặt?"

    Đối mặt với những lời độc ác chưa từng có của Thẩm Phồn Tinh, Tô Hằng ngoại trừ khiếp sợ vẫn là khiếp sợ.

    Người phụ nữ luôn luôn có khí chất tuyệt vời, được giáo dục tốt đó, lại có thể nói ra những lời không chịu nổi như vậy!

    Nhưng cũng có thể hiểu được sự tức giận của cô lúc này, anh ta mấp máy môi, lại thấp giọng nói ra:

    "Bất kể như thế nào.. Thực xin lỗi!"

    "Tôi đã biết!" Thẩm Phồn Tinh một tia khe hở cũng không có lưu mà đáp lại.

    Tô Hằng ngẩng đầu nhìn cô, "Em có thể tiếp nhận là tốt rồi.."

    Thẩm Phồn Tinh vẻ mặt không biểu tình.

    "Tại sao tôi phải tiếp nhận? Anh có thể nói xin lỗi, nhưng tôi cũng có quyền không tha thứ! Cút!"

    Tô Hằng nhìn cô một cái thật sâu, biết rõ lúc này nói thêm cái gì đi nữa cũng vô ích, chỉ nói một câu "Em nghỉ ngơi thật tốt" Sau đó, quay người đi ra phòng bệnh.

    -

    Thẳng đến khi Tô Hằng hoàn toàn rời khỏi phòng bệnh, Thẩm Phồn Tinh mới vô lực mà ngồi ở trên giường bệnh, cuộn hai chân mình lại, trong đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào một chỗ nào đó ngoài cửa sổ.

    Lạnh băng cường thế?

    Cô đã từng cũng là ôn hòa như nước, chẳng qua là cái thế giới này quá rét lạnh, cô không thể không đem mình biến thành băng, không thể không đem mình trở nên kiên cường một chút!

    Cô chỉ có thể tự bảo vệ mình, không để cho mình bị thương, không để cho mình khổ sở, mới có thể không để cho mình muốn rơi lệ, không để cho mình lộ ra nhu nhược, không để cho mình ở trước mặt người khác thoạt nhìn đáng thương như vậy.

    Cô cho rằng nhiều năm như vậy, cô cũng đã quen, nhưng bây giờ mới phát hiện, thì ra cô không có kiên cường như mình nghĩ.

    Một mình trong phòng, cô cũng sẽ đau lòng, cũng sẽ mềm yếu, trong cổ họng đau xót, hốc mắt nóng lên.

    Nhưng cô chỉ có thể mềm yếu đến mức độ này!

    Cô sẽ không rơi lệ, không đáng, cũng vô cùng nhu nhược.

    Nước mắt của cô, cuối cùng chỉ biết rơi vào bụi bậm, không chỉ không đáng một đồng, mà còn có thể trở thành trò cười của người khác.

    Cô phát giác được bên cạnh có một thân ảnh đến gần, không lâu sau, liền đưa tới trước mắt cô một chiếc khăn tay trắng noãn.

    Thẩm Phồn Tinh dừng lại một chút, quay đầu ngước mắt, trong đôi mắt mềm mại hiện lên khiếp sợ ngắn ngủi.

    Cô buông tay đang ôm hai chân mình ra, từ trên giường đứng lên.

    Nhìn người đàn ông đẹp trai vẫn cao hơn mình một cái đầu.

    Rõ ràng vừa mới tách ra, bây giờ lại gặp nhau một lần nữa.
     
    lethuhuyen86 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng tư 2020
  9. Smallturtle

    Bài viết:
    0
    Chương 8 Theo đuổi em, là lựa chọn cá nhân của tôi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Anh.. Sao lại tới đây?"

    Âu phục của Bạc Cảnh Xuyên được vắt lên khuỷu tay của anh, áo sơmi đắt tiền màu trắng, chỗ ống tay áo có hai viên măng sét màu bạc tinh xảo thanh lịch, cả người tao nhã, phong độ nhẹ nhàng, khí chất nổi bật bất phàm.

    Đôi mắt đen của anh nhìn chăm chú vào khuôn mặt rất nhanh che giấu cảm xúc của Thẩm Phồn Tinh, đáy mắt mờ mịt có một luồng ánh sáng không rõ ràng.

    Thật lâu, anh mới chậm rãi mở miệng, tiếng nói trầm thấp và ưu nhã.

    "Bình thường phụ nữ vào lúc này hẳn là sẽ khóc lên."

    Thẩm Phồn Tinh hơi quái lạ, về sau đôi mắt trong trẻo cũng đã hiểu rõ.

    Anh vừa nãy hẳn là đi theo phía sau cô, không phải nghe được toàn bộ, nhưng người thông minh cơ trí như anh, cũng không có khả năng không hiểu rõ.

    "Thật có lỗi, bình thường tôi cũng không có thói quen nghe lén người khác."

    Thẩm Phồn Tinh không cho là đúng.

    "Vì cái loại người này mà khóc, không đáng. Huống chi, nước mắt của tôi, không đáng tiền."

    Bạc Cảnh Xuyên hơi nhướng mày, "Cô nói rất đúng, vì một số người không đáng mà rơi nước mắt, quả thực là đang lãng phí tình cảm. Có điều nửa câu sau của cô tôi lại không cho là đúng."

    Thẩm Phồn Tinh ngẩng đầu nhìn anh, mang theo nghi ngờ thắc mắc.

    Đôi mắt màu đen của Bạc Cảnh Xuyên chăm chú nhìn cô, nhàn nhạt mở miệng nói:

    "Nước mắt có đáng tiền hay không, phải xem là cô đang khóc trước mặt ai. Có người sẽ cảm thấy không đáng một đồng, có người lại coi là vô giá."

    Rõ ràng là một tư thái ôn hòa mà nói, nhưng thâm ý sâu sắc tiềm ẩn bên trong lại làm cho Thẩm Phồn Tinh trong lòng hơi rung động, tiếp theo có chút hốt hoảng mà dời mắt nhìn đi chỗ khác.

    Bạc Cảnh Xuyên chậm rãi đem khăn thu về, "Bây giờ, tôi trả lời câu hỏi đầu tiên của cô."

    Anh dừng một chút, tiếp tục rủ mắt xuống nhìn cô.

    "Cô là cô gái thông minh, chắc không khó phát hiện, bà nội hy vọng tôi theo đuổi cô."

    Đôi mắt Thẩm Phồn Tinh hơi lóe lên, trên khuôn mặt trong trẻo rốt cục xuất hiện một chút lúng túng.

    "Tôi cảm thấy.. Có thể là anh để cho lão nhân gia đợi quá lâu, tôi nghĩ điều mà bà ấy muốn nhất chính là một đứa cháu trai hoạt bát đáng yêu."

    "Cô quả thật rất thông minh."

    Bạc Cảnh Xuyên cười nói, lại để cho Thẩm Phồn Tinh có chút thở dài một hơi.

    "Nhưng mà, theo đuổi cô là lựa chọn cá nhân của tôi. Không phải bất cứ một người phụ nữ nào cũng có thể mang thai con của tôi."

    Bạc Cảnh Xuyên lại mở miệng, giọng nói dịu dàng lại cường thế lãnh ngạo khiến cho Thẩm Phồn Tinh không thể tiếp tục bình tĩnh được nữa.

    Cô ngược lại là chưa từng nghĩ tới, một người đàn ông khiêm tốn như thế, lại có thể nói ra lời nói tùy tiện ngang ngạnh như vậy.

    "Bạc tiên sinh từ trước đến nay theo đuổi phụ nữ đều trực tiếp như vậy sao?"

    "Tôi chỉ từng theo đuổi một mình cô."

    Thẩm Phồn Tinh có chút đau đầu, lần đầu tiên cảm thấy ứng phó với một người quá khó khăn.

    "Chúng ta gặp nhau tối đa không tới một ngày, trong vòng một giờ, mới gặp mặt hai lần mà thôi, Bạc tiên sinh chẳng lẽ không cảm thấy quá qua loa rồi sao?"

    "Tôi tin tưởng ánh mắt của tôi."

    Biểu cảm lạnh nhạt trên mặt Thẩm Phồn Tinh cuối cùng đã nứt ra một vết rạn rõ ràng.

    Thật lâu, cô cười khổ.

    "Vừa nãy có lẽ anh đã nghe được cuộc đối thoại của tôi cùng người đàn ông kia rồi phải không? Chúng tôi quen nhau tám năm, có được chẳng qua là một lớp tin tưởng mỏng manh như vậy, tôi và anh chỉ là bèo nước gặp nhau, anh dựa vào cái gì tin tưởng tôi chính là lựa chọn của anh?"

    Bạc Cảnh Xuyên nhướng,"Cô đem tôi so sánh với đàn ông cặn bã?
     
    lethuhuyen86 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng tư 2020
  10. Smallturtle

    Bài viết:
    0
    Chương 9 Cô cùng anh ta vượt qua những năm tháng khó khăn nhất

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Phồn Tinh lại kinh ngạc, nhẹ nhàng chớp mắt, cuối cùng phá lên bật cười.

    "Thật có lỗi, đây đúng là lỗi của tôi."

    Bạc Cảnh Xuyên nhìn cô cười rạng rỡ, đôi mắt nheo lại.

    "Cô cười cái gì?"

    "Xem ra tôi thật sự không hiểu rõ anh lắm, thật sự không nghĩ tới một người ôn hòa nhã nhặn có khí chất bất phàm như anh lại cũng có thể nói ra lời như vậy. Thật sự không giống với vẻ bề ngoài của anh lắm."

    "Đúng vậy, cô nghe hiểu được, những lời này cũng không sai."

    "Có điều, Thẩm tiểu thư, sự vật đều có thuộc tính bên trong và thuộc tính bên ngoài. Các thuộc tính bên trong thường duy trì không thay đổi, mà các thuộc tính bên ngoài sẽ thay đổi khi điều kiện thay đổi. Vì vậy, nếu như nhìn sự vật mà chỉ nhìn chằm chằm các thuộc tính bên ngoài của chúng, như vậy sẽ không nhìn được diện mạo chân chính của sự vật."

    "Về mặt nhân sự, cái gọi là biết người biết mặt không biết lòng! Cô xác định nhìn người chỉ nhìn bề ngoài?"

    Tiếng cười của Thẩm Phồn Tinh dần dần thu lại, dần dần trở nên lạnh lùng.

    Cô chắc chắn không thể!

    Một Thẩm Thiên Nhu, đủ để cho cô học xong bài học xã hội cùng nhân tính của cuộc đời!

    Cô hít một hơi thật sâu, lại chậm rãi nói.

    "Cho nên, Bạc tiên sinh, chúng ta thật sự không phù hợp.. Tôi không hiểu rõ về anh, tôi ngay cả thuộc tính bên ngoài của anh cũng không nhìn thấu, sao lại có thể hiểu rõ thuộc tính bên trong của anh?"

    "Hơn nữa cùng bạn trai chia tay không tới mấy phút, tôi còn chưa kịp hòa hoãn lại, liền lập tức để cho tôi vùi đầu vào đoạn cảm tình tiếp theo, tôi sợ tôi sẽ cố hết sức, cũng là đối với anh không tôn trọng.."

    "Tôi không nghĩ cô bây giờ tiếp nhận tôi, cô hỏi mục đích tôi đến đây, tôi trả lời vấn đề của cô. Quyết định theo đuổi cô là chuyện của tôi, mà tôi từ trước đến nay không thích người khác chi phối quyết định của tôi."

    Bạc Cảnh Xuyên ngừng một chút, tựa hồ đang chờ Thẩm Phồn Tinh thích ứng, một lát lại nhàn nhạt mở miệng:

    "Đương nhiên, cuối cùng cự tuyệt hay không cự tuyệt cũng là chuyện của cô. Bất quá, tôi cự tuyệt cô cự tuyệt!"

    "..."

    "Tôi bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh Thẩm tiểu thư tùy thời kiểm tra thuộc tính bên trong của tôi!"

    Thẩm Phồn Tinh hoàn toàn trố mắt, trơ mắt nhìn Bạc Cảnh Xuyên rời khỏi, cũng không có nói ra một câu.

    Đợi đến lúc trong phòng triệt triệt để để chỉ còn lại một mình cô, rất lâu rất lâu, cô tựa hồ mới chậm ung dung mà hoàn hồn.

    Trên mặt luôn luôn không có biểu tình, khóe miệng đột nhiên co rút.

    Cự tuyệt hay không cự tuyệt là chuyện của cô, cự tuyệt cô cự tuyệt là chuyện của anh?

    Vậy quyền lợi lựa chọn của cô ở đâu?

    Cho nên, vừa nãy anh nói nhiều như vậy, đến cuối cùng không phải là có thể phiên dịch thành một câu--

    Cô, anh muốn chắc rồi?

    Người đàn ông này này thật sự là..

    Thẩm Phồn Tinh có chút buồn cười mà lắc đầu, cuối cùng vén chăn lên chui vào.

    Thở dài một hơi thật sâu, bụng có chút đói, nhưng trong phòng của cô, ngay cả một người cũng không có.

    Cô đứng dậy rót một ly nước ở trên máy điều chỉnh nhiệt độ tự động bên cạnh, uống một ly, lại nằm xuống.

    Mọi thứ cô làm một cách tự nhiên như vậy, thậm chí bản thân cô cũng không phát giác được, giờ này khắc này là lúc cô cần có người ở bên chiếu cố nhất.

    Nhưng mà tất cả thói quen thành tự nhiên, từ khi ba năm trước đây sau khi cô từ Pháp trở về, đã tự mua một căn hộ bên ngoài và sống một mình.

    Tự mình bị bệnh, tự mình khám bệnh, tiêm thuốc, từng chút một vẫn luôn là tự mình.

    Tuy cô có Tô Hằng, nhưng chẳng qua là ngẫu nhiên chiếu cố cô mà thôi.

    Ba năm trước đây Tô thị bởi vì vấn đề chất lượng đồ trang điểm mà vướng vào một vụ kiện. Sau khi bồi thường một khoản lớn, nợ nần chồng chất.

    Lúc đó cô mới vừa từ nước ngoài trở lại chưa bao lâu, ngay cả công ty quan hệ xã hội duy nhất mẹ để lại cho cô cũng không kịp chính thức tiếp nhận, liền tiến vào công ty Tô Hằng.

    Từ lúc bắt đầu cùng anh ta ứng phó các loại xã giao, đến cuối cùng bọn họ tách ra từng người xã giao.

    Cô không biết bao nhiêu lần bị nhà đầu tư cầm tay chiếm tiện nghi!

    Không biết bao nhiêu lần uống đến say như chết, nôn đến hôn thiên ám địa!

    Cũng không biết trong ngăn kéo trong căn hộ, trong văn phòng đặt bao nhiêu thuốc dạ dày!

    Cô vừa chiếu cố công ty quan hệ xã hội mà mẹ để lại cho cô vừa thuận tay quản lý bộ phận quan hệ xã hội của Tô thị, hơn nữa còn đảm nhiệm chuyên gia điều hương cao cấp bộ phận nghiên cứu chế tạo.
     
    lethuhuyen86 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng tư 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...