Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 20: Trước chờ một lát

Không được, cô ta phải suy nghĩ cẩn thận làm thế nào mới có thể đè những tin tức tiêu cực xuống mức thấp nhất.

"Phồn Tinh, em hà tất phải hùng hổ dọa người như vậy sao?"

Vẻ mặt Tô Hằng tràn đầy bất đắc dĩ mà lại xót xa, giống như cô biến thành như vậy là rất không chịu nổi.

Thẩm Phồn Tinh hơi cúi đầu xuống, đưa tay vuốt lại những sợi tóc lộn xộn trên trán, để lộ ra cái trán trơn bóng sáng loáng, đầy đặn và xinh đẹp.

"Tới đây chỉ vì muốn chào hỏi em, nếu như đã chào hỏi xong rồi, bọn anh sẽ không làm phiền nữa."

Đối mặt với Thẩm Phồn Tinh, Tô Hằng có những điều quanh quẩn trong lòng không giải thích được, vô ý thức mà không muốn tiếp tục đối đầu với cô.

Anh ta nói xong liền kéo Thẩm Thiên Nhu đang có vẻ mặt đăm chiêu xoay người muốn đi, lúc này giọng nói mát lạnh của Thẩm Phồn Tinh lại vang lên.

"Trước chờ một lát."

Hai người dừng lại, xoay người, nhìn thấy Thẩm Phồn Tinh đang từng bước một tiến về phía hai người họ.

Một thân quần áo bệnh nhân rộng thùng thình nhưng vẫn làm cho cô toát lên sự ưu nhã cường thế mà chỉ có cô mới có, khí chất đó giống như bông hoa cao lãnh nở trong băng tuyết ngập trời, làm cho Tô Hằng trong lúc nhất thời có chút sững sờ.

Khi Thẩm Phồn Tinh đứng trước bọn họ, như cười như không ngẩng đầu nhìn bọn họ.

"Chuyện lúc trước, tôi tạm thời để qua một bên.."

Cô dừng một chút, từ từ đem tầm mắt đặt ở trên người Thẩm Thiên Nhu, ánh mắt lạnh như băng đó đột nhiên khiến cho trong lòng Thẩm Thiên Nhu hơi căng thẳng, sâu trong đôi mắt nhu nhược nổi lên vẻ cảnh giác.

"Cô tốn tâm tư chụp mũ cho tôi, tôi nên lấy xuống thì sớm muộn cũng sẽ lấy xuống! Nhưng mà trước khi lấy xuống, không thể để cho nó đội trên đầu tôi một cách vô ích được."

Thẩm Phồn Tinh nói xong, cúi đầu uống một ngụm nước trong chiếc cốc trên tay.

Đáng tiếc, lãng phí nhiều lời như vậy, nước trong chiếc cốc này, không phải dễ uống như thế.

Lại ngẩng đầu, mí mắt rủ xuống nhìn Thẩm Thiên Nhu thấp hơn cô vài centimet, trên mặt lạnh nhạt không có chút cảm xúc nào.

Nhưng như vậy hết lần này tới lần khác lại khiến cho Thẩm Thiên Nhu trước đó chưa từng cảm thấy Thẩm Phồn Tinh lúc này làm cho người sợ hãi nhất!

"Chị.."

Lời nói của cô ta đột nhiên bị mắc kẹt trong cổ họng, cả người hung hăng cứng đờ, giống như kẻ đần độn đứng ở đó.

Nước vẫn còn hơi nóng từ trên đỉnh đầu mình chậm rãi chảy xuống, lớp trang điểm xinh đẹp cho dù là dùng mỹ phẩm cao cấp cũng không chịu được sự gột rửa của nước nóng, tan ra một chút, áo khoác màu trắng ướt một mảng lớn.

Mái tóc dài mềm mại được chăm sóc cẩn thận rơi xuống vai cô ta, nước ấm liên tục thuận theo mái tóc chảy dọc trên người của cô ta.

Một khung cảnh hỗn loạn.

Trong phòng bệnh yên tĩnh như chết.

"..."

Một lúc lâu sau, Thẩm Thiên Nhu đột nhiên hét ầm lên.

Tô Hằng mới từ trong kinh hãi phản ứng lại được, một tay ôm lấy Thẩm Thiên Nhu vào trong ngực.

"Thiên Nhu! Em không sao chứ?"

"Anh Hằng.."

Thẩm Thiên Nhu cắn chặt môi, dáng vẻ cực kỳ ẩn nhẫn, sau đó lại nhanh chóng rơi nước mắt làm cho người ta thương tiếc.

Trên khuôn mặt tuấn tú của Tô Hằng tràn đầy luyến tiếc và lo lắng sâu sắc, vươn tay vén những sợi tóc vẫn còn nhỏ nước của Thẩm Thiên Nhu qua một bên, dùng sức nắm chặt lại.

Nhìn thấy trên mặt Thẩm Thiên Nhu thực sự không có vết bỏng nào, anh ta mới nhẹ nhõm!

Sau đó khuôn mặt tuấn tú âm trầm nhìn về phía Thẩm Phồn Tinh, sự phẫn nộ trên mặt đó như hận không thể trực tiếp lăng trì Thẩm Phồn Tinh.

"Phồn Tinh, em quá đáng quá rồi!"

"Bành!" Một tiếng!

Đáp lại Tô Hằng chính là âm thanh vỡ vụn của thủy tinh.

Ngay sau đó, Thẩm Phồn Tinh ngạo nghễ đứng trước mặt anh ta!

Không tự ti không kiêu ngạo, thong dong điềm tĩnh, ánh mắt như hàn băng thẳng tắp nhìn chằm chằm vào trong mắt anh ta
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 21: Sao anh nhẫn tâm bỏ lại tôi một mình

[HIDE-THANKS]"Thẩm Phồn Tinh tôi nếu như muốn làm một chuyện, cho dù là tốt hay xấu, nhất định sẽ thẳng thắn! Tôi thà làm người xấu quang minh lỗi lạc cũng không thèm làm tiểu nhân lén lén lút lút, hai mặt, chuyên môn châm ngòi ly gián!"

Trên mặt Tô Hằng lập tức lướt qua một vẻ sững sốt, anh ta bỗng nhiên cúi đầu nhìn Thẩm Thiên Nhu vẻ mặt yếu đuối bi thương khóc trong ngực mình, trong mắt thoáng qua một tia do dự.

Dựa vào hiểu biết của anh ta đối với Thẩm Phồn Tinh..

"Anh Hằng, em sẽ không bị hủy dung chứ.. Em sau này còn có thể diễn kịch không.. Em không biết.. Nếu như em không thể diễn kịch nữa, còn có thể làm cái gì.. Ô ô ô.."

Trong mắt Tô Hằng lập tức nhiễm lên đau lòng, anh ta đem mái tóc ẩm ướt của cô ta nhẹ nhàng kéo qua một bên vai, ngữ khí rất dịu dàng nói:

"Sẽ không hủy dung, em vẫn có thể tiếp tục diễn kịch, nhất định sẽ trở thành ảnh hậu mà em tha thiết ước mơ."

A..

Thẩm Phồn Tinh cười lạnh một tiếng, quay người đi đến giường bệnh bên cạnh ngồi xuống.

"Không còn lời nào nữa. Thể hiện ân ái thì cút đến nơi khác đi."

Tô Hằng ngẩng đầu, dùng ánh mắt hoàn toàn lạ lẫm nhìn Thẩm Phồn Tinh.

Cuối cùng khom lưng đem Thẩm Thiên Nhu đang khóc cả người như nhũn ra ôm vào trong ngực, sải bước ra khỏi phòng bệnh.

Thẩm Phồn Tinh đứng dậy, đem cửa phòng bệnh đóng lại.

Hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài, chỉ còn lại một mình trong phòng, cô dựa vào cửa phòng, thật sâu nhắm lại đôi mắt quật cường trong trẻo nhưng lạnh lùng kia.

Tất cả chỉ còn lại mỏi mệt và vô lực..

Cô cho tới bây giờ cũng không hiểu rõ, tại sao có người, có thể sinh tồn mà mang theo nhiều mục đích như vậy!

Đồ ăn ở trên tủ cũng không muốn ăn nữa, cô ngồi dựa vào đầu giường, vẻ mặt hờ hững nhìn sắc trời tươi đẹp ngoài cửa sổ.

Trước kia không nhận ra, bây giờ bỗng nhiên phát hiện, tư vị một mình quả thật hiu quạnh đến cả người đều lạnh lẽo.

Tô Hằng..

Sao anh có thể nhẫn tâm, bỏ lại tôi một mình..

Sau khi tất cả mọi người rời xa tôi mà đi, ngay cả anh người cuối cùng còn lại cũng muốn rời đi.

Anh sao mà tàn nhẫn, khi làm tôi cho là tôi vẫn còn có anh, chỉ có anh, anh vẫn vứt bỏ tôi..

Trong lòng Thẩm Phồn ngăn không được thê thương.

Cô cũng là người, một phàm nhân, tim cũng là thịt.

Có oán hận, có không nỡ, có thất tình lục dục, cũng sẽ bi hoan tư lo, cô có thể kiên cường, lại có thể kiên cường đến mức nào?

Một cơn gió mát thổi qua cửa sổ, cái lạnh đột ngột làm cô bỗng nhiên hoàn hồn, cơ thể khẽ run lên, cùng lúc đó, điện thoại di động vẫn luôn đặt ở đầu giường vang lên.

Kể cả áo khoác cô mặc trên tàu hôm đó, túi xách tay, còn có điện thoại di động đều ở trong phòng bệnh.

Muốn hỏi ai cẩn thận như vậy, không cần suy nghĩ nhiều Thẩm Phồn Tinh cũng biết, là người bạn tốt duy nhất cuộc đời này của cô, Hứa Thanh Tri.

Nhìn vào hiển thị cuộc gọi đến một lần nữa, lúc này gọi điện thoại cho cô, cũng chỉ có một mình cô ấy.

Thở dài một hơi, Thẩm Phồn Tinh nhận nghe điện thoại.

"Thanh Tri."

"Ừ, thật có lỗi Phồn Tinh, hai ngày này công ty thật sự không thể phân thân, không có đi thăm cậu.."

"Mình biết, cậu không cần lo lắng cho mình. Mình bây giờ rất tốt, nếu như lúc trước không sao, vậy thì hiện tại cũng sẽ không có việc gì."

Thẩm Phồn Tinh thấu hiểu nói.

Dưới tay Hứa Thanh Tri có một công ty mỹ phẩm, lúc trước đã tìm một đại lý nhà máy để sản xuất, nhưng trong trường hợp này, ở giữa thường thường sẽ xuất hiện đủ loại vấn đề, bao gồm công thức sản phẩm, giá cả, cùng với ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, còn có chất lượng sản phẩm, các tình huống phát sinh mỗi lần đều không giống nhau, Hứa Thanh Tri dưới sự tức giận, liền quyết định tự mình thành lập nhà máy sản xuất.

Bây giờ cũng chính là thời điểm bận rộn nhất, cô tự nhiên hiểu.

Hứa Thanh Tri trầm mặc một hồi,".. Mình nghe nói, Tô Hằng anh ta..
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 22: Cậu xứng đáng có được người tốt hơn

[HIDE-THANKS]Lời của cô không có nói hết, bầu không khí trở nên có chút kiềm nén.

́ "Được rồi Phồn Tinh, thanh xuân ai mà chưa từng yêu một kẻ cặn bã chứ? Còn nhớ thời đại học mình thất tình cậu đã an ủi mình như thế nào không?"

"..."

Mắt Thẩm Phồn Tinh lóe lên, không nói gì, Hứa Thanh Tri nhẹ nhàng thở dài một hơi, vẫn thấp giọng mở miệng.

"Người vốn khách qua đường đến không chỗ, thôi nói quê cũ ở phương nào, có thể thích ứng trong mọi tình cảnh, nhân gian khắp nơi có hoa thơm. Tô Hằng chỉ là khách qua đường trong sinh mệnh của cậu, không cần phải vì hắn dừng lại quá nhiều. Phồn Tinh, cậu ưu tú như vậy, xứng đáng có được người tốt hơn."

Cô xứng đáng có được người tốt hơn..

Tay đang cầm điện thoại của Thẩm Phồn Tinh đột nhiên siết chặt, trong đầu lập tức hiện lên một khuôn mặt quen thuộc nhưng lại lạ lẫm.

Nhưng chỉ trong phút chốc, cô lại không tiếng động nhếch môi.

Xem ra cô thật sự là bị tức giận đến hồ đồ rồi, ngay cả loại chuyện viển vong này cũng có thể liên tưởng đến.

"Phồn Tinh.. Cậu không sao chứ?"

Thẩm Phồn Tinh hoàn hồn, ".. Mình không sao. Chẳng qua là cảm thấy.. Cậu nói rất đúng."

Hứa Thanh Tri ở đầu dây điện thoại bên kia thở phào nhẹ nhõm, "Được rồi, cậu trước nghỉ ngơi thật tốt, bên mình có thể phải bận rồi.."

"Được.."

Nhưng lúc sắp muốn cúp máy, trong điện thoại lại truyền đến giọng nói giữ lại của Hứa Thanh Tri.

"Chờ một chút, Phồn Tinh!"

"Ừ?"

"Cái đó.. Cậu sau này vẫn sẽ ở lại trong công ty của Tô Hằng sao?"

Thẩm Phồn Tinh sửng sốt một chút, vấn đề này cô ngược lại là vẫn chưa nghĩ tới.

"Là như vậy, bộ phận nghiên cứu và phát triển bên mình đang rất thiếu người, nếu như cậu không muốn ở lại công ty của Tô Hằng, cậu có thể qua đây giúp mình trước không? Mình biết trong tay cậu còn có Tinh Thần Quốc Tế mà dì để lại cho cậu cần phải quản lý, nhưng bên mình thật sự.."

Thẩm Phồn Tinh trầm ngâm một chút, sau đó khẽ nói:

"Nếu đã chia tay rồi thì mình cũng không còn lý do để tiếp tục ở lại công ty của anh ta nữa. Dù sao nhiều năm như vậy mình cũng quen bận rộn rồi. Cậu cần mình, mình bất cứ lúc nào cũng có thể ra trận."

"A.. -- thân yêu, cậu thật đúng là đã giúp mình một việc rất lớn, có yêu cầu gì cậu cứ việc nói, rót nước, bóp vai, đấm chân, bằng không thì để cho mình lấy thân báo đáp cũng được, có thể để cho mình mời được cậu, làm cái gì cũng đáng giá.."

Hứa Thanh Tri khó có được hưng phấn như vậy, ngược lại là làm cho phiền muộn trong lòng Thẩm Phồn Tinh vơi đi rất nhiều.

Cô cười nhẹ: "Nào có khoa trương như vậy.."

"Mình đây gọi là khoa trương sao? Toàn bộ thế giới cũng không có may mắn như mình được không? Phải biết cậu thế nhưng là.."

"Được rồi được rồi, cậu bình tĩnh một chút, không phải còn có việc phải làm sao, nhanh lên đi."

"Được!"

Hứa Thanh Tri đã giải quyết xong một đại sự trong lòng, giọng nói rõ ràng nhẹ nhàng hơn lúc ban đầu rất nhiều, sau đó liền vui vẻ cúp điện thoại.

Kết thúc cuộc gọi, suy nghĩ của Thẩm Phồn Tinh ít nhiều bị phân tán một chút, vừa mới định đứng dậy, dự định đi ra ngoài một chút, hít thở không khí, điện thoại lại reo lên.

Hơi dừng lại một chút, cầm lấy điện thoại, là một số điện thoại cố định lạ đang nhảy lên trên màn hình.

Hơi do dự một lúc, nghĩ rằng đó là khách hàng lui tới trong công ty Tô Hằng, nhưng vẫn nhận nghe điện thoại.

"Alo, xin chào." Giọng nói của Thẩm Phồn Tinh theo thói quen công việc hóa.

".. Alo.. Alo! Là Phồn Tinh sao?"

Một gọng nói cực kỳ có tinh thần vang lên, nhưng vẫn nghe ra được tuổi của đối phương đã không nhỏ nữa.

Trong mắt của Thẩm Phồn Tinh lóe lên một tia nghi hoặc không xác định.

"Vâng ạ. Xin hỏi ngài là.."

"Bà là bà nội a, chính là lần trước.. Dưới gốc cây Chi Tử kia, bà nghe Du Tùng nói cháu muốn gặp bà.."

Vẻ không xác định trong mắt Thẩm Phồn Tinh lập tức biến đổi, vẻ mặt sáng tỏ.

"Đúng vậy, bà nội, lúc trước đáp ứng muốn cùng ngài nói chuyện phiếm, đã qua nhiều ngày như vậy, thật sự là không có ý tứ."

"Không can hệ, cháu dưỡng bệnh quan trọng hơn! Cái đó.. Nếu như cháu không có việc gì, bây giờ cứ tới đây đi, bà để cho Du Tùng đi đón cháu."

Thẩm Phồn Tinh nhìn thời tiết bên ngoài, cười nói:

"Được ạ"
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 23: Một cái vòng luẩn quẩn tràn đầy dơ bẩn, cần gì phải lưu luyến

[HIDE-THANKS]Bạc Lão phu nhân để điện thoại xuống, cười xoa xoa tay, quay đầu nói với Lai Dung bên cạnh:

"Đi gọi điện thoại cho thiếu gia. Bảo nó trở về cùng tôi ăn bữa tối."

"Vâng, Lão phu nhân."

Lai Dung cười lên tiếng, quay người cười tủm tỉm rời đi.

Bởi vì phải đi gặp người khác, cho nên xuất phát từ phép lịch sự, Thẩm Phồn Tinh vẫn là thay đổi quần áo.

Chỉ có điều mặc dù quần áo là đồ mới Thanh Tri chuẩn bị, nhưng đã ở bệnh viện nhiều ngày như vậy, lại không có tắm rửa sạch sẽ một lần nào.

Ý thức được vấn đề này, Thẩm Phồn Tinh hơi nhíu mày.

Trong lúc đang do dự, cửa phòng bị gõ vang.

"Thẩm tiểu thư, Lão phu nhân bảo tôi tới đón cô."

"Được, chờ một lát!" Động tác tay của Thẩm Phồn Tinh nhanh hơn.

-

Đi theo Du Tùng trực tiếp từ nơi cùng Lão phu nhân gặp mặt lần trước đi qua.

Chỗ hàng rào có cánh cửa, lúc trước cô vẫn không có chú ý tới.

Du Tùng mở cửa, để cô bước qua trước.

Nhìn thấy phía bên kia chỉ cách công viên bệnh viện một cái hàng rào, Thẩm Phồn Tinh có chút kinh ngạc.

Chung quanh những cây cối cao lớn bao quanh sân rộng, cây xanh được cắt tỉa gọn gàng, đủ loại hoa cỏ trồng ngay ngắn trật tự.

Mặc dù Thẩm Phồn Tinh không hiểu nhiều về nghệ thuật làm vườn, nhưng cách bố trí không rườm rà lại biến hóa đa dạng lọt vào trong tầm mắt này nhất định là xuất phát từ tay của một bậc thầy làm vườn cao cấp.

Đây là một nơi ở vắng vẻ nhưng lại cực kỳ tinh tế.

"Lão phu nhân sống ở đây sao?"

"Đúng vậy, Thẩm tiểu thư."

Thẩm Phồn Tinh không khỏi quay người nhìn thoáng qua sau lưng, rõ ràng tòa nhà bệnh viện không phải rất xa, nhưng bây giờ chỉ có thể nhìn thấy một bộ phận nhỏ thông qua khoảng trống trong rừng.

"Đây là đường tắt, Lão phu nhân ngại cô đơn nên đã sai người mở một cánh cửa ở đây, thỉnh thoảng sẽ đến công viên bệnh viện để trò chuyện với mọi người."

Xuyên qua đường mòn giữa cây xanh, Du Tùng vừa giải thích vừa dẫn người vào biệt thự.

"Lão phu nhân, Thẩm tiểu thư đến rồi."

"Nhanh vào đi!"

Trong phòng truyền đến giọng nói vội vàng lại ôn hòa của Lão phu nhân, Thẩm Phồn Tinh vội vàng đi vào.

Lão phu nhân vừa thấy Thẩm Phồn Tinh, liền kéo tay cô qua.

Tay của lão nhân đã trở nên thô ráp, nhưng phần độ ấm đó, lại làm cho tâm thần Thẩm Phồn Tinh hơi động.

Đi vào phòng khách--

Nhìn thấy biệt thự rộng lớn chỉ có vài người hầu đang lặng lẽ đâu vào đấy làm việc, trong lòng Thẩm Phồn Tinh càng áy náy hơn.

"Thật có lỗi Lão phu nhân, làm chậm trễ nhiều ngày như vậy.."

́ "Không sao, sớm đã thành thói quen. Cháu có thể nghĩ đến đi theo bà, đã đủ làm bà cao hứng vài ngày rồi."

Nhìn thấy trên khuôn mặt thanh lệ của Thẩm Phồn Tinh nhiễm lên vài phần áy náy, khiến cho Bạc Lão phu nhân càng thêm thương tiếc đứa trẻ thiện lương này.

Thẩm Phồn Tinh bị Lão phu nhân kéo đến trên ghế sa lon ngồi xuống, Lão phu nhân ngồi ở đối diện cô, lôi kéo tay của cô như trước không chịu buông tay.

Vẻ mặt thỏa mãn cùng yêu thương làm cho Thẩm Phồn Tinh được sủng ái mà lo sợ.

Nhiều năm như vậy, cô chưa từng được người khác đối xử thân thiện như vậy.

Ngược lại là sau khi biết cô là đại tiểu thư của nhà họ Thẩm, điều cô đối mặt nhiều nhất là sự chán ghét và xem thường..

"Nói với bà nội một chút, tại sao cháu lại nằm viện?"

Thần sắc Thẩm Phồn Tinh có chút cứng đờ.

".. Không có gì, không cẩn thận.."

Bạc Lão phu nhân nắm chặt tay cô.

"Tại sao không nói sự thật? Đứa trẻ?"

Lông mi dài nhọn của Thẩm Phồn Tinh run rẩy dữ dội, như thể nơi mềm mại nhất trong tim bị chạm vào, đau nhói.

Cô quay đầu, vẻ mặc hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói có chút nguội lạnh và cay đắng.

"Nói.. Cũng sẽ không có người tin tưởng."

Nếu như đã biết kết quả, cần gì phải ôm lấy chờ mong.


"Đứa nhỏ ngốc, suy nghĩ của cháu quá cố chấp. Cháu chỉ bị mắc kẹt trong vòng tròn cố định đó, từ đầu đến cuối cũng chỉ tiếp xúc với mấy người như vậy. Cháu phải thực sự nhảy thoát ra khỏi đó, nơi đầy bẩn thỉu, cháu cần gì phải lưu luyến?"
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 24: Ăn xong bữa tối rồi hãy đi

[HIDE-THANKS]Ánh mắt Thẩm Phồn Tinh run rẩy, quay đầu, có chút kinh ngạc nhìn Bạc Lão phu nhân, bỗng nhiên có một loại cảm giác thư thái của đề hồ quán đảnh.

Thật là một đứa trẻ thông minh, một chút liền thông suốt.

"Nói thì đơn giản, nhưng bên trong lại là một quá trình khó khăn. Có điều chỉ cần cháu đã quyết định, cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi."

Vẻ mặt Thẩm Phồn Tinh như có điều suy nghĩ gật gật đầu.

Sau đó, hai người lại hàn huyên một lúc, Lão phu nhân mặt lộ vẻ buồn ngủ.

Thẩm Phồn Tinh thấy thế, muốn đứng dậy cáo từ, kết quả Bạc Lão phu nhân lại không chịu thả người.

"Nha đầu, đừng đi, cùng bà nội ăn xong bữa tối rồi hãy đi."

"Cái này.."

"Phồn Tinh, cháu nhẫn tâm cự tuyệt bà nội sao?"

"..."

Thẩm Phồn Tinh có chút bất đắc dĩ, nhìn thấy vẻ đáng thương tội nghiệp trong mắt lão thái thái, làm sao cô nhẫn tâm cự tuyệt.

"Nhưng mà bà nội, ngài mệt mỏi rồi.."

Bạc Lão phu nhân cười cười, "Bà thấy cháu cũng mệt mỏi, bằng không thì cháu cũng nghỉ ngơi trước một lát đi?"

"Cái này không quá.." Phù hợp--

Thẩm Phồn Tinh vẫn chưa nói xong, Bạc Lão phu nhân liền quay đầu nói với người hầu bên cạnh:

"Lai Dung, đi, đưa Thẩm tiểu thư lên phòng trong cùng bên tay phải ở tầng hai nghỉ ngơi."

Thẩm Phồn Tinh: "..."

Lai Dung: "..."

Phòng trong cùng bên tay phải, đó không phải là phòng của thiếu gia sao?

Có cần phải gấp gáp như vậy không?

Đây là hận không thể muốn trực tiếp đem Thẩm tiểu thư đưa đến trên giường thiếu gia đi a!

Không đúng, bà sai rồi!

Lão phu nhân bây giờ là thật sự muốn đem Thẩm tiểu thư đưa đến trên giường của thiếu gia!

Nhưng thiếu gia từ trước đến nay không cho phép người khác vào khu vực riêng tư của mình, chứ đừng nói là phòng ngủ của anh.

Sẽ không sợ thiếu gia trở về trực tiếp xách Thẩm tiểu thư từ trên giường xuống ném ra ngoài?

Đến lúc đó, có bao nhiêu xấu hổ?

"Lão phu nhân.."

Lai Dung vừa định nhắc nhở lão thái thái một câu, kết quả lão thái thái nghiêng đầu quét mắt qua, bà lập tức thay đổi lời nói.

"Ý của tôi là, Thẩm tiểu thư có muốn tắm rửa trước rồi đi ngủ không. Nếu cần tắm rửa, tôi sẽ sai người đi mở nước tắm."

Nếu là đưa đến trên giường của thiếu gia, vậy dứt khoát tắm rửa sạch sẽ, làm cho thơm tho rồi đưa lên đi!

Nghe vậy, ánh mắt của Bạc lão thái thái sáng lên, tán thưởng nhìn thoáng qua Lai Dung.

"Đúng đúng đúng! Tắm một cái ngủ mới thoải mái. Mau để cho người đi mở nước."

"..."

Cuối cùng Thẩm Phồn Tinh bất đắc dĩ, thịnh tình không thể chối từ.

Hơn nữa, nhắc đến chuyện tắm rửa này, cô cũng theo bản năng không muốn từ chối lắm.

-

Thẩm Phồn Tinh được dẫn tới phòng Bạc lão thái thái phân phó.

Đúng lúc người hầu trong phòng tắm đã mở xong nước tắm, đi ra, cùng với Lai Dung rời khỏi phòng, thuận tiện nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Đôi mắt trong trẻo của Thẩm Phồn Tinh ở trong phòng xa lạ này quét một vòng.

Lọt vào trong tầm mắt là một mảnh màu trắng, dường như ngẫu nhiên tô điểm thêm một phần màu đen.

Ở giữa phòng có một chiếc giường đôi rộng lớn, trên giường bốn kiện bộ đồ phải không quy tắc xám trắng lớn ô nhan sắc phối hợp, lạnh lùng quý phái.

́Bốn phía dưới giường lót một tấm thảm lông màu đen.

Toàn bộ gian phòng không nhiễm một hạt bụi, ánh sáng rực rỡ tỏa ra trong phòng ngủ, đơn giản mà xa hoa.

Nhẹ nhàng thở ra một hơi, cô đi đến cửa phòng tắm, bỏ dép lê ở cửa, chân trần đi vào phòng tắm.

Đã quen với sự đơn giản, sang trọng và xa hoa trong ngôi nhà này, khi nhìn thấy bồn tắm lớn màu trắng tinh khiết kia, cô cũng không có bao nhiêu cảm xúc.

Khi thân thể trần truồng hoàn toàn chìm vào trong nước nóng, dường như sự chán nản và mệt mỏi lấp đầy trái tim cô đã bị cuốn trôi trong nháy mắt.

Dòng nước như là sa tanh mềm mại chảy qua người cô, sau đó ấm áp bao quanh toàn thân cô, trong thân thể lạnh buốt dường như đang dần dần ấm lên.

Cô thoải mái mà nhẹ nhàng thở dài một hơi, dựa lưng vào bồn tắm, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 25: Tuyệt sắc độc nhất vô nhị

[HIDE-THANKS]Cảm giác hít thở không thông trong ngực đè nặng cô không cách nào hô hấp.

Cảm giác khủng hoảng khi tai mũi cổ họng bị nước nhấn chìm lập tức khiến Thẩm Phồn Tinh đột nhiên mở hai mắt ra.

Cô rõ ràng không biết khi nào đã ngủ trong bồn tắm, cơ thể trượt xuống, nước ấm vừa mới không quá chóp mũi của cô.

Cô đột nhiên ngồi thẳng dậy, vạch nước ra, động tĩnh không nhỏ, làm bắn ra không ít bọt nước.

Tay nắm chặt vào mép bồn tắm, khẽ thở hổn hển.

Cảm nhận được nước trong bồn tắm cũng không quá lạnh, cũng biết mình cũng không ngủ quá lâu.

Nhưng nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, Thẩm Phồn Tinh cuối cùng vẫn đứng dậy khỏi bồn tắm, đứng ở dưới vòi hoa sen đơn giản tắm qua một lát, sau đó cầm lấy áo choàng tắm màu trắng được người hầu sớm chuẩn bị ở bên cạnh choàng lên người.

Mặc dù chiều cao của cô không tính là thấp đối với phụ nữ, nhưng chiếc áo choàng tắm trên người này lại vẫn rất lớn, rộng thùng thình hầu như không che được phong cảnh ở ngực.

Dứt khoát sau khi tắm rửa cũng không nghĩ quá nhiều, tìm được máy sấy tóc ở trên cái tủ bên ngoài phòng tắm.

Mái tóc vẫn luôn không có chăm sóc thật tốt, là màu tự nhiên nhất.

Bởi vì nguyên nhân thời gian dài búi tóc, khiến cho tóc của cô mang theo những lọn xoăn lớn tùy ý, giống như tảo biển phủ lên trên bờ vai gầy gò của cô.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn không thoa phấn, còn mang theo vẻ ửng đỏ lưu lại sau khi tắm, vẻ lạnh nhạt và cường thế chồng chất lên trước kia cũng được cởi xuống.

Tóc đen, áo choàng tắm màu trắng, cái cổ trắng mảnh khảnh mềm mại, trắng và đen tương phản, còn có sự ngạo nghễ và cảm tính bẩm sinh trộn lẫn trong máu xương, dệt ra một loại mị hoặc độc nhất vô nhị.

Nhưng mà Thẩm Phồn Tinh lại thần sắc như thường đi ra, đi vào dép lê ở cửa phòng tắm, ung dung đi đến bên giường, vén chăn lên nằm xuống.

Trong đệm chăn có một mùi thơm mát lạnh, mang theo hương vị ánh mặt trời, rất dễ chịu.

Tắm rửa qua sau đó đi ngủ, không có ai sẽ muốn bỏ lỡ.

Sắc trời còn sớm.

Người giúp việc dưới lầu đã bắt đầu bận rộn chuẩn bị cho bữa tối đêm nay.

Rất lâu không có bận rộn như vậy.

Một khoảnh khắc nào đó vào xế chiều cửa biệt thự được mở ra, biệt thự yên tĩnh thời gian dài rất mẫn cảm với tiếng động nhỏ này.

Người hầu Lai Dung nhanh chóng đi ra cửa, nhìn thấy người đàn ông một thân âu phục màu đen quý báu, dáng người thon dài anh tuấn đi đến.

"Thiếu gia, hôm nay sớm như vậy?"

Lai Dung có chút kinh ngạc, lập tức sau đó, trên mặt liền nổi lên một nụ cười nhàn nhạt.

Xem ra vị Thẩm tiểu thư kia, quả nhiên không giống với những người phụ nữ khác.

"Ừ." Bạc Cảnh Xuyên nhàn nhạt lên tiếng, sau khi đổi giày, cũng không cởi áo khoác âu phục trên người, trực tiếp đi vào phòng khách.

Một luồng gió mát lạnh lướt qua bên người Lai Dung, khiến nụ cười trên mặt Lai Dung càng sâu hơn một chút.

Trong phòng khách cũng không có người, đôi mắt đen của Bạc Cảnh Xuyên khẽ di chuyển.

Lai Dung đi theo sau lưng, nói khẽ:

"Lão phu nhân giữ Thẩm tiểu thư lại ăn bữa tối. Bây giờ hai người đang nghỉ trưa."

Bạc Cảnh Xuyên quay người, nhìn Lai Dung, nhàn nhạt mở miệng:

"Cô ấy cũng nghỉ trưa ở đây?"

"Đúng vậy a, thịnh tình không thể chối từ." Lai Dung cười nói, giọng điệu cũng có chút bất đắc dĩ.

Bạc Cảnh Xuyên hiểu rõ.

Là bà nội cưỡng ép đem người lưu lại.

"Bây giờ thời gian vẫn còn sớm, thiếu gia không bằng cũng nghỉ ngơi một lát đi. Vừa về nước đã bắt đầu bề bộn chuyện trong công ty, nhất định rất mệt đi?"

"Không có gì đáng ngại."

Bạc Cảnh Xuyên thần sắc nhàn nhạt nói một tiếng, sau đó tự mình cởi ra nút thắt áo khoác âu phục trên người.

Sau một lát, anh lại ngừng lại, tròng mắt nhìn Lai Dung đứng tại chỗ, đang nhìn anh cười ý vị thâm trường.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 26: Nhân gian tuyệt sắc

[HIDE-THANKS]Nhìn thấy Bạc Cảnh Xuyên cuối cùng cũng đem tầm mắt đặt trên người của bà, Lai Dung lúc này mới mở miệng nói:

"Thiếu gia hay là đi nghỉ ngơi trước một chút đi. Nếu không thì Lão phu nhân sẽ đau lòng."

Đau lòng một phen tâm ý của bà bị lãng phí một cách vô ích.

Bạc Cảnh Xuyên giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, khoảng cách đến bữa tối còn có một đoạn thời gian.

"Đã biết."

Anh khẽ gật đầu, nhấc chân lên lầu.

Lai Dung nhìn bóng dáng anh biến mất ở lối vào cầu thang, cười cười, xoay người đi về phía phòng ngủ của Bạc Lão phu nhân.

Cầm chiếc cà vạt đã bị tháo ra ở nửa đường, Bạc Cảnh Xuyên mở cửa phòng mình như thường lệ.

Đối với việc từ trước đến nay không thích người khác tự tiện bước vào khu vực riêng tư của anh mà nói, mặc dù anh không thường xuyên đến đây, nhưng vẫn nhạy bén nhận ra được sự khác thường trong phòng.

Tay cầm tay nắm cửa dừng một chút, ánh mắt không có chút nào dừng lại rơi vào trên giường ở chính giữa phòng.

Trong mắt như vực sâu không lường được có chút ý lạnh đang quanh quẩn, ánh mắt như lưỡi đao gắt gao nhìn chỗ nhô lên trên giường kia, chậm rãi nhấc chân đi về phía đó.

Bước chân dẫm trên mặt thảm không phát ra âm thanh gì.

Trên khuôn mặt lãnh đạm là vẻ hung ác nham hiểm và lạnh lùng nghiêm nghị vì bị người xâm phạm lãnh thổ.

Nhưng khi anh đến gần giường, nhìn về phía người đang ngủ trên giường, đôi mắt sâu thẳm hơi lóe lên, hàn ý dần dần tiêu tan.

Một đầu tóc đen như mây mù phân tán trên gối đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay bởi vì ngủ say mà nổi lên một tầng ửng đỏ, giữa lông mày tinh xảo pha trộn vài phần yên tĩnh ôn nhã.

Ánh mắt anh lướt qua hàng mi như cánh bướm của cô, không thoa phấn trang điểm, đôi môi mỏng lại giống như Hải Đường, mũi thanh tú nhẹ nhàng phập phồng, quá mức bình yên điềm tĩnh.

Nhân gian tuyệt sắc.

Trong đầu Bạc Cảnh Xuyên hiện lên bốn chữ này.

Sau đó, ánh mắt của anh không che dấu hạ xuống.

Áo choàng tắm trên người cô là của anh, có lẽ là quá rộng, trong lúc cô ngủ say trượt xuống đầu vai, vai vô ý lộ ra, mang theo mảng lớn da thịt trắng muốt trước người cô, xương quai xanh tinh xảo theo hô hấp cao thấp nhấp nhô.

Hô hấp của Bạc Cảnh Xuyên đột nhiên xiết chặt, trong đôi mắt đen yên tĩnh lướt qua một tia u ám cùng kinh ngạc.

Anh chỉ nói là người phụ nữ này mình khó được không phản cảm, nhưng không ngờ rằng anh lại bị cô khiêu khích dễ dàng như thế.

Quay người, cởi âu phục trên người ra ném tới trên ghế sa lon ở một bên, tiếp theo lại giơ cánh tay lên gỡ cúc măng set quý báu trên áo sơmi xuống, khom người đặt sang một bên.

Sau đó, tầm mắt lại một lần nữa nhìn vào khuôn mặt đang ngủ của Thẩm Phồn Tinh, ánh mắt vẫn hờ hững, nhưng trong sâu thẳm, lại dần dần ngưng tụ một dòng hơi ấm.

Cần gì phải để ý nhiều như vậy, bị cô dễ dàng ảnh hưởng cũng không phải chuyện gì xấu.

Dù sao--

Sớm muộn gì cũng là của anh.

Khom người ngồi xuống bên giường, nghiêng đầu nhìn người phụ nữ đang ngủ ngon lành.

Ngón tay khớp xương rõ ràng chạm vào những sợi tóc ở thái dương cô.

Thẩm Phồn Tinh đang ngủ say, trong lúc mơ mơ màng màng ngửi được một mùi thơm mát lạ lẫm mà lại quen thuộc, giống như mùi lành lạnh sạch sẽ trên giường, nhưng lại còn xen lẫn với một loại mùi hương khác.

Cô hơi nhăn mày, thân là chuyên gia nước hoa, dựa vào khứu giác phân biệt mọi thứ hầu như đã thành bản năng.

Cái loại mùi thơm này..

Hẳn là mùi xông hương trong xe.

Nghi hoặc được dỡ bỏ, giữa lông mày thanh tú của Thẩm Phồn Tinh dần dần được xoa dịu.

An tâm mà cọ cọ vào gối đầu, có vài sợi tóc dài chui vào bên trong áo choàng tắm, chặn lại phong cảnh chợt ẩn chợt hiện ở ngực.

Động tác như trẻ con đó khiến Bạc Cảnh Xuyên cười một tiếng yếu ớt, âm thanh cực kỳ trong trẻo ở trong căn phòng yên tĩnh dần dần khuếch tán ra.

Mùi hương gần trong gang tấc, cảm giác tồn tại trời sinh mãnh liệt đến không cách nào bỏ qua, cùng với tiếng cười ôn mạch chuyên thuộc về đàn ông vừa rồi, khiến Thẩm Phồn Tinh lập tức mở mắt..
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 27: Cô thường xuyên liều lĩnh như vậy?

[HIDE-THANKS]Đập vào mắt chính là một bàn tay xinh đẹp.

Gần trong gang tấc.

Cô thậm chí còn có thể cảm nhận được bàn tay kia đụng chạm trên mặt cô truyền đến xúc cảm ấm áp.

Lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, đầu ngửa ra phía sau.

Đồng thời ngước mắt lên, bất chợt đối mặt với đôi mắt đen kịt như vực sâu của người đàn ông.

Trong con ngươi thanh lệ hiển thị rõ cảnh giác và phòng bị.

Bạc Cảnh Xuyên lạnh nhạt thu tay về, thần sắc yên lặng.

"Tỉnh rồi?"

"Anh.. Tại sao anh lại ở chỗ này?"

Bạc Cảnh Xuyên không nói gì, đôi mắt hàm chứa ý cười nhẹ nhàng rơi vào phía dưới cằm của cô..

Ánh mắt thân sĩ đến không thể thân sĩ hơn, nhưng Thẩm Phồn Tinh lại luôn có thể nhìn thấy anh ẩn giấu một loại vẻ mặt khó hiểu khác từ trong dáng vẻ của anh.

Cô đột nhiên ngồi dậy.

Cả người theo bản năng lùi về sau, sau lưng đột nhiên bị hẫng, cơ thể bất ngờ ngã ngửa ra sau.

Thẩm Phồn Tinh giờ phút này chỉ có một giọng nói bi phẫn và bất đắc dĩ.

Lại là như vậy!

Tại sao cô luôn hết lần này đến lần khác bị mất mặt trước mặt người đàn ông này?

Chật vật té ngã xuống đất trong tưởng tượng cũng không xảy ra!

Giống như lần đầu tiên hai người chạm vào nhau, cô không chỉ đâm vào trên người của anh, cái loại cảm giác này, rất lạ lẫm.

Liền giống như là..

Đâm vào trong lòng.

Cái loại tâm tình chập chờn xúc động này, ngược lại là mới lạ.

Anh trầm mặc vài giây, nhìn thấy vẻ quẫn bách và bối rối hiếm có trên mặt của người phụ nữ, khóe môi hơi cong lên.

"Cô thường xuyên hấp tấp như vậy sao?" Giọng nói dễ nghe của Bạc Cảnh Xuyên mang theo vài phần chế nhạo.

"Tôi trước kia chưa từng như vậy."

Thẩm Phồn Tinh nóng lòng giải thích, sau đó nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông càng vui vẻ hơn, càng thêm quẫn bách.

"Chỉ có ở trước mặt tôi mới như vậy?"

Trong lời nói này cũng không mơ hồ chút nào, Thẩm Phồn Tinh quay đầu lại, không nói gì.

Bạc Cảnh Xuyên cười nhẹ, "Như vậy thì không còn gì tốt hơn."

Mặt Thẩm Phồn Tinh lại đỏ hơn một chút.

"Anh.. Anh tại sao lại ở chỗ này?"

Môi mỏng của Bạc Cảnh Xuyên gợi lên một độ cong cực kỳ xinh đẹp.

"Cô dùng của phòng tắm của tôi tắm rửa, mặc áo choàng tắm của tôi, ngủ giường của tôi, bây giờ lại hỏi tôi tại sao lại xuất hiện ở đây?"

Thẩm Phồn Tinh khẽ giật mình, quay đầu, nhìn thẳng vào mặt anh, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lại đỏ lên, trong đôi mắt ngoài sự xấu hổ còn có kinh ngạc.

"Đây là của phòng của anh?"

Nhìn cô phản ứng như thế, trong đôi mắt sâu thẳm của Bạc Cảnh Xuyên lướt qua một tia hiểu rõ, xem ra đây rõ ràng lại là một kiệt tác của ai đó.

Trách không được vừa rồi ánh mắt của quản gia Lai Dung quái dị như vậy.

"Nếu không thì sao? Cô cảm thấy tôi là đặc biệt tới tìm cô chiếm tiện nghi?"

Thẩm Phồn Tinh dừng một chút, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người.

Không phải đặc biệt tìm đến, cũng đã chiếm được tiện nghi lớn như vậy, vậy nếu là đặc biệt thì sao nữa?
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 28: Cảm tình ngu ngốc

[HIDE-THANKS]Ngoài ý muốn hiểu được ý tứ trong ánh mắt của Thẩm Phồn Tinh, Bạc Cảnh Xuyên nhướng mày nói:

"Tiện nghi sớm muộn gì cũng sẽ chiếm, bây giờ một chút này, ngược lại là không có gì đáng trách."

Thẩm Phồn Tinh cũng không phải đơn thuần hướng tới tình yêu, chỉ cần đối phương là người đàn ông bất kể là về gia thế hay là tướng mạo đều thuộc hạng thượng thừa, cô đều có thể bị thu hút một cách mù quáng.

Cô suy cho cùng là một người phụ nữ quá mức thực tế, nhiều năm như vậy, gặp phải đàn ông đã không phải số ít, cũng đã sớm qua cái tuổi mơ mộng về tình yêu.

Cộng với chuyện Tô Hằng ở phía trước, người đàn ông ở trong lòng cô, cũng là một người như vậy.

"Bạc tiên sinh tại sao thấy rằng chúng ta cuối cùng nhất định sẽ đến với nhau?"

Bạc Cảnh Xuyên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt giận dữ của cô, trong cổ tràn ra một tiếng cười nhẹ.

"Tại sao thấy?"

Anh yên lặng trong chốc lát, nhìn chằm chằm vào luồng ánh sáng mơ hồ trong mắt cô, đưa tay vuốt tóc trên má qua một bên, ngón tay thon dài xinh đẹp cố ý hay vô tình lướt nhẹ qua má cô.

Tiếng nói trầm thấp lại mị hoặc:

"Đại khái là bởi vì.. Trên thế giới này, chỉ có cô mới có thể xứng đôi với tôi."

Thẩm Phồn Tinh có chút chán nản, ".. Bạc tiên sinh, thứ cho tôi nói thẳng, ngài quá kiêu ngạo."

Người đàn ông từ từ cười nhẹ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của cô, ánh sáng tràn ngập các loại màu sắc.

"Bạc Cảnh Xuyên."

"Cái gì?"

Thẩm Phồn Tinh ngơ ngẩn, không rõ anh đột nhiên như vậy là vì sao.

"Tên của tôi. Hoặc là cô cũng có thể trực tiếp gọi tôi Cảnh Xuyên."

Thẩm Phồn Tinh lại lần nữa nghẹn lời, không biết đến cùng nên đối phó với người đàn ông này như thế nào.

Không lâu về sau, Thẩm Phồn Tinh mới hậu tri hậu giác nhớ đến cuộc đối thoại hôm nay.

Thật ra anh đã cho cô câu trả lời trực tiếp nhất!

Ba chữ Bạc Cảnh Xuyên, đủ để có vốn liếng kiêu ngạo này!

"Bất kể như thế nào, Bạc tiên sinh.."

"Ừ?"

Thẩm Phồn Tinh còn chưa nói xong, những ngón tay thon dài của Bạc Cảnh Xuyên đã rơi xuống cằm cô, nhẹ nhàng nhéo nhéo.

Thẩm Phồn Tinh dừng một chút, đổi giọng:

"Mặc kệ như thế nào, Bạc.. Cảnh Xuyên, chúng ta nhất định phải dùng loại tư thế này tiếp tục thảo luận sao?"

Bạc Cảnh Xuyên nhướng mày, tay chống ở mép giường, lật người một cái, liền đứng ở trên mặt đất, trong quá trình không có lại nghiền ép đến Thẩm Phồn Tinh chút nào.

Thẩm Phồn Tinh vội vàng đứng dậy, khép chặt áo choàng tắm trên người, che lại bả vai bị lộ ra.

Bạc Cảnh Xuyên cho cô thời gian sửa sang lại, sau đó mới xoay người nhìn về phía Thẩm Phồn Tinh.

Ý trêu chọc vừa rồi đã biến mất, thay vào đó, là giống như lần gặp mặt đầu tiên, nhã nhặn tuấn mỹ, quân tử khiêm khiêm.

"Tôi không bao giờ ép buộc phụ nữ, tuy nhiên bên cạnh tôi cũng cũng chỉ có một mình cô mà thôi. Tôi vừa ý cô, sau đó theo đuổi cô, chẳng lẽ không phải nên là quá trình này sao?"

"..."

Trong ngực Thẩm Phồn Tinh đang mơ hồ lẩn quẩn lửa giận sau khi nghe những lời của Bạc Cảnh Xuyên, lập tức tan thành mây khói.

Thay vào đó, là một hồi vui vẻ không che dấu được.

Thì ra người đàn ông tự phụ mà lại hoàn mỹ này, thật sự chưa từng nói chuyện yêu đương..

Ngay cả việc theo đuổi một người, cũng sẽ chỉ dựa theo phương pháp đơn giản trực tiếp nhất mà hành động.

Cùng anh như vậy tức giận, chẳng phải là gây khó dễ cho mình.

"Thật ra anh nói như vậy.. Cũng không sai, nhưng phương pháp có lẽ không đúng lắm.."

Bạc Cảnh Xuyên nhìn cô, "Vậy phương pháp nào là đúng, ví dụ như.."

Thẩm Phồn Tinh hơi suy tư một chút.

"Ví dụ như tặng quà, bao dung cô ấy, hiểu cô ấy, tôn trọng cô ấy, thường xuyên ở bên cô ấy, không mập mờ với những người phụ nữ khác, thỉnh thoảng làm một vài chuyện lãng mạn?"

Thật ra Thẩm Phồn Tinh cũng không biết nên nói như thế nào, dù sao nói về chuyện yêu đương, từ trước đến nay luôn bị động bảo thủ như cô, sao có thể biết rõ nhiều như vậy?

Bạc Cảnh Xuyên im lặng lắng nghe, giống như suy tư, sau đó gật đầu.

"Tôi cảm thấy, những việc này với tôi mà nói cũng không phải vấn đề. Cho nên.." Bạc Cảnh Xuyên đột nhiên mỉm cười nhìn cô.

"Cho nên?" Thẩm Phồn Tinh cảnh giác.

"Cho nên cô dạy tôi nhiều như vậy, là hy vọng tôi theo đuổi cô giống như vậy sao?"

"..."

Thẩm Phồn Tinh hơi choáng váng.

Cô như thế nào luôn cảm thấy, mình bị đào hố rồi?
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 29: Sao cháu lại nhanh như vậy?

[HIDE-THANKS]Thẩm Phồn Tinh không lời nào để nói.

Tại sao duy chỉ có lựa chọn cô?

Anh nói chỉ có cô có thể xứng đôi với anh!

Cô muốn cự tuyệt sự theo đuổi trực tiếp như vậy.

Anh nói anh cự tuyệt sự cự tuyệt của cô.

Mọi quyết định đều nằm trong tay anh, khắp nơi lộ ra cô quá mức bị động.

Sự kiêu ngạo trong xương khiến cô vô thức kháng cự.

Nhưng khi đối mặt với Bạc Cảnh Xuyên, lại luôn có một cảm giác vô lực sâu sắc.

Cô vuốt tóc, hít sâu một hơi lại nặng nề thở ra.

"Sao lại thở dài? Điều gì khiến cô phiền muộn?"

Thẩm Phồn Tinh nhìn anh.

Anh lặng lẽ đứng trước mặt cô, chiếc áo sơ mi trắng đắt tiền làm nổi bật hình dáng tuấn lãng hoàn mỹ của anh, cao lớn rắn rỏi.

Cô dường như nhận ra được anh đang tận lực thu lại khí độ ở trước mặt cô.

Bởi vì cặp lông mày đen dài kia là quanh năm phát triển mạnh mẽ được mài dũa trở nên sắc bén.

Người đàn ông này, nếu cô không đoán sai, thật ra vô cùng lạnh lùng cay nghiệt từ trong xương.

"Đang suy nghĩ gì?" Bạc Cảnh Xuyên lại mở miệng hỏi, đối với hành động trắng trợn như thế của Thẩm Phồn Tinh, sâu trong đôi mắt đen mơ hồ nổi lên rét lạnh.

Thẩm Phồn Tinh hoàn hồn, đưa mắt ra nơi khác, giọng hơi có chút mát lạnh.

"Không có gì, chỉ là cảm thấy, anh quá mạnh mẽ và độc đoán, mà tôi lại không cam lòng ở vào thế bị động, đối mặt với anh, luôn luôn có cảm giác vô lực như nắm đấm đánh vào bịch bông."

Bạc Cảnh Xuyên nhướng mày, nhàn nhạt lên tiếng.

"Là cô đã biến mình thành một con nhím, mỗi người cô đều muốn phòng bị, chính cô không đi ra, lại còn muốn dùng gai toàn thân để cự tuyệt người khác tới gần cô."

Thẩm Phồn Tinh kinh ngạc, quay đầu một lần nữa nhìn về phía anh.

Tất cả mọi người đều đang khuyên cô đi ra.

Đôi mắt đen của Bạc Cảnh Xuyên nhìn thẳng vào cô, thật lâu, giọng nói lãnh đạm lại từ từ vang lên.

"Cô cái gì cũng không cần làm, cô có thể tiếp tục làm con nhím của cô, dù sao, tôi cũng không sợ bị đâm."

Đồng tử của Thẩm Phồn Tinh đột nhiên co rụt lại.

Thật lâu, Thẩm Phồn Tinh mới hoảng hốt thu hồi tâm trạng, tay nắm chặt chăn mỏng, hơi có chút không biết làm sao.


"Tôi.. Tôi đi xem bà nội tỉnh chưa."

Cô nói xong liền định vén chăn lên, nhưng lại nhớ tới chiếc áo choàng tắm lỏng lẻo trên người.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, ý tứ rất rõ ràng.

Bạc Cảnh Xuyên xoay người, cũng không có dừng lại nhiều hơn nữa.

-

Dưới lầu, nghe được tin tức tốt từ Lai Dung, Bạc Lão phu nhân vui vẻ cười híp cả mắt.

Tâm tình sung sướng hiếm khi ăn hết phân nữa quả táo mà Lai Dung thỉnh thoảng đưa tới.

"Chắt trai của tôi có hi vọng rồi. Ai ôi! Bảo bổi mà Phồn Tinh cùng Cảnh Xuyên sinh ra nhất định là chàng trai tuyệt vời nhất trên thế giới này."

Lai Dung lại đưa cho lão thái thái một miếng táo, cười thuận theo nói: "Cũng có thể là bé gái Lão phu nhân."

"Con gái cũng rất tuyệt nha! Chắt gái của tôi là cô gái xinh đẹp nhất."

"Phải phải phải, chắt của lão phu phân chúng ta bất luận là trai hay gái đều là tuyệt vời nhất thế gian này!"

Lão thái thái cười càng vui vẻ hơn.

Khi Bạc Cảnh Xuyên từ trên cầu thang đi xuống, đúng lúc nghe được lão thái thái tưởng tượng tương lai có hơi xa xôi.

Người anh còn chưa biết theo đuổi như thế nào đâu, lão thái thái cũng đã tưởng tượng ra chắt rồi.

Anh tự nhận mình làm việc cũng không tính là do dự thiếu quyết đoán, cũng không dây dưa dài dòng, sao lại vẫn không đuổi kịp tư duy của lão thái thái vậy?

"Thiếu gia."

Lai Dung đối mặt với hướng cầu thang, nhìn thấy hình dáng thon dài rắn rỏi của Bạc Cảnh Xuyên đầu tiên.

Bạc lão thái thái đột nhiên quay đầu lại, khuôn mặt vốn tràn đầy vui vẻ lập tức nhăn nhó.

"Sao nhanh như vậy?"

Bước chân của Bạc Cảnh Xuyên dừng lại, biểu cảm trên khuôn mặt tuấn mỹ hơi cứng nhắc.[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back