Bài viết: 0 

Chương 10: Cô sao có thể không lạnh băng cường thế!
Cho tới nay, trong ba năm, cô đã ở bên Tô Hằng trong khoảng thời gian khó khăn nhất của anh ta, cùng anh ta từng bước một đi tới, đem Tô thị từng chút một lần nữa trở lại quỹ đạo.
Đến cuối cùng lại đổi lấy cái gì?
Là Tô Hằng phản bội.
Là một câu "Em quá lạnh băng cường thế"..
Cô không dùng lạnh băng cường thế đến võ trang chính mình, làm thế nào đối phó phía trước sói cùng phía sau hổ?
Cô không dùng lạnh băng cường thế đến võ trang chính mình, cô hiện tại đã không biết bị những người đàn ông kia chà đạp thành bộ dáng gì nữa?
Cô không dùng lạnh băng cường thế đến võ trang chính mình, nếu như xảy ra chuyện gì, phân tâm vẫn là Tô Hằng, cô tự cho là thông minh không muốn để cho bản thân trở thành vướng víu của Tô Hằng!
Nhưng mà, kết quả cuối cùng lại làm cho chính mình trở nên càng thêm bi ai buồn cười.
Cô cũng không muốn lạnh băng cường thế, cô cũng muốn sống như một người phụ nữ.
Làm một nhân viên văn phòng đơn giản, đem chính mình ăn mặc thật xinh đẹp, gọi những người bạn tốt của mình đi dạo phố, ăn cơm, tụ hội, du lịch..
Thế nhưng là cô có thể sao?
Cô không thể.
Trước kia không thể, cô bây giờ, càng không thể.
Bởi vì lần này, cô thật sự triệt để chỉ có chính mình rồi.
Không kiên cường lại có ai che chở cho cô đâu?
Một mình trong phòng bệnh, Thẩm Phồn Tinh cuối cùng chỉ là nhẹ nhàng mà thở dài một hơi.
So với sự vắng vẻ trong phòng của Thẩm Phồn Tinh, trong phòng Thẩm Thiên Nhu bên cạnh lúc này lại quá đông người.
Thẩm gia lão thái thái Khương Dung Dung, ba Thẩm Đức Phàm, mẹ Dương Lệ vi, Tô Hằng, Vệ Tử Hiến, cũng là người cùng Tô Hằng đem Thẩm Thiên Nhu cứu lên, cùng với mấy người bạn học của Thẩm Thiên Nhu tham gia tụ hội trên thuyền lúc ấy.
"Chị cô cũng thật quá đáng, cô đều đã xin lỗi cô ta, cô ta lại có thể dùng nước sôi hắt cô?"
"Thiên Nhu, sau này cô cách xa chị của cô một chút, tôi chỉ mới nhìn bộ dạng lạnh như băng của cô ta đã cảm thấy sợ hãi, cô đến trước mặt cô ta còn không phải chỉ có bị cô ta bắt nạt!"
"Đúng vậy, cô ta rõ ràng chính là một người phụ nữ, nhưng suốt ngày mặc bộ đồ công sở màu sắc u ám vừa nhìn liền khiến cho người khó chịu, nghe nói ở trong công ty của Tô học trưởng, đàn ông làm việc đều không sánh bằng cô ta, cô ta có chỗ nào giống phụ nữ? Nếu như ai ở bên cô ta, thật đúng là quá sức.."
Tô Hằng ở một bên nghe thấy thế, khẽ cau mày, sắc mặt lạnh lùng.
Thẩm Thiên Nhu nhạy cảm cảm nhận được sự thay đổi của Tô Hằng, nhướng mày, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không trang điểm dễ dàng biểu hiện ra mấy phần yếu ớt thương tâm.
"Chị ấy dù sao cũng là chị của tôi, dù nhìn có chút lạnh lùng, không dễ ở chung, kỳ thật chị ấy cũng không có làm chuyện gì quá đáng.."
Bạn tốt nhất của Thẩm Thiên Nhu Lâm Phỉ Phỉ ở bên cạnh lại tức giận nói:
"Không có làm chuyện gì quá đáng? Thiên Nhu, cô chính là quá thiện lương, tôi đã nói với cô rồi, đầu năm nay quá thiện lương không phải chuyện gì tốt! Cô ta làm những chuyện kia đối với cô, hầu như tất cả mọi người ở Bình Thành đều biết! Nếu như không phải cô ta, cô bây giờ.."
"Được rồi!"
Lão thái thái Khương Dung Dung ngồi ở bên cạnh vẫn luôn không nói câu nào đột nhiên trầm giọng mở miệng, đứng lên, sắc mặt khó coi.
Khương Dung Dung vóc dáng không cao lắm, cao khoảng một mét sáu, tóc đã bạc trắng, có điều đang được búi gọn gàng, trên mặt đã không che dấu được dấu vết của thời gian, đôi mắt lại rất có thần, tinh thần khỏe mạnh.
Có thể thấy được lão thái thái này lúc còn trẻ cũng không phải là một người hiền lành dễ trêu chọc.
Giọng nói Lão thái thái vừa cất lên, tự động mang theo uy nghiêm, cả phòng bệnh huyên náo đột nhiên liền yên tĩnh trở lại.
Khương Dung Dung xụ mặt, đi đến trước mặt Thẩm Thiên Nhu, nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Thiên Nhu có chút hoảng sợ mà nhìn bà, bộ dạng đáng thương yếu đuối lại có chút tủi thân đó khiến cho thần sắc trong mắt Khương Dung Dung nhịn không được dịu xuống.
Cuối cùng nói: "Chuyện lần này cháu lựa chọn giấu diếm truyền thông là rất đúng. Dù sao cô ta.. Cũng là người của Thẩm gia, truyền đi sẽ ảnh hưởng phiền toái không cần thiết!"
Khương Dung Dung dừng lại một chút, trong mắt hiện lên một tia chán ghét rõ ràng, giống như nhắc tới từ "cô ta" này, là một chuyện rất mất mặt.
Thẩm Thiên Nhu vẻ mặt nhu nhược ưu thương, sau đó nhu thuận gật đầu, "Cháu biết rồi, bà nội, kỳ thật là cháu có lỗi với chị, chị nổi giận với cháu cũng phải thôi, hơn nữa, lúc ấy cũng là không cẩn thận.."
Nghe những lời của Thẩm Thiên Nhu, Khương Dung Dung dường như nghĩ tới điều gì đó, sự chán ghét trong mắt lập tức càng sâu.
"Được rồi, cháu đừng nhắc tới cô ta! Tối thứ sáu tuần sau, nghi thức thiếu đổng tập đoàn Bạc thị nhậm chức giám đốc điều hành cấp cao nhất Bạc thị toàn cầu được cử hành tại khách sạn Bùi thị, đến lúc đó cháu đi theo đi"
Đến cuối cùng lại đổi lấy cái gì?
Là Tô Hằng phản bội.
Là một câu "Em quá lạnh băng cường thế"..
Cô không dùng lạnh băng cường thế đến võ trang chính mình, làm thế nào đối phó phía trước sói cùng phía sau hổ?
Cô không dùng lạnh băng cường thế đến võ trang chính mình, cô hiện tại đã không biết bị những người đàn ông kia chà đạp thành bộ dáng gì nữa?
Cô không dùng lạnh băng cường thế đến võ trang chính mình, nếu như xảy ra chuyện gì, phân tâm vẫn là Tô Hằng, cô tự cho là thông minh không muốn để cho bản thân trở thành vướng víu của Tô Hằng!
Nhưng mà, kết quả cuối cùng lại làm cho chính mình trở nên càng thêm bi ai buồn cười.
Cô cũng không muốn lạnh băng cường thế, cô cũng muốn sống như một người phụ nữ.
Làm một nhân viên văn phòng đơn giản, đem chính mình ăn mặc thật xinh đẹp, gọi những người bạn tốt của mình đi dạo phố, ăn cơm, tụ hội, du lịch..
Thế nhưng là cô có thể sao?
Cô không thể.
Trước kia không thể, cô bây giờ, càng không thể.
Bởi vì lần này, cô thật sự triệt để chỉ có chính mình rồi.
Không kiên cường lại có ai che chở cho cô đâu?
Một mình trong phòng bệnh, Thẩm Phồn Tinh cuối cùng chỉ là nhẹ nhàng mà thở dài một hơi.
So với sự vắng vẻ trong phòng của Thẩm Phồn Tinh, trong phòng Thẩm Thiên Nhu bên cạnh lúc này lại quá đông người.
Thẩm gia lão thái thái Khương Dung Dung, ba Thẩm Đức Phàm, mẹ Dương Lệ vi, Tô Hằng, Vệ Tử Hiến, cũng là người cùng Tô Hằng đem Thẩm Thiên Nhu cứu lên, cùng với mấy người bạn học của Thẩm Thiên Nhu tham gia tụ hội trên thuyền lúc ấy.
"Chị cô cũng thật quá đáng, cô đều đã xin lỗi cô ta, cô ta lại có thể dùng nước sôi hắt cô?"
"Thiên Nhu, sau này cô cách xa chị của cô một chút, tôi chỉ mới nhìn bộ dạng lạnh như băng của cô ta đã cảm thấy sợ hãi, cô đến trước mặt cô ta còn không phải chỉ có bị cô ta bắt nạt!"
"Đúng vậy, cô ta rõ ràng chính là một người phụ nữ, nhưng suốt ngày mặc bộ đồ công sở màu sắc u ám vừa nhìn liền khiến cho người khó chịu, nghe nói ở trong công ty của Tô học trưởng, đàn ông làm việc đều không sánh bằng cô ta, cô ta có chỗ nào giống phụ nữ? Nếu như ai ở bên cô ta, thật đúng là quá sức.."
Tô Hằng ở một bên nghe thấy thế, khẽ cau mày, sắc mặt lạnh lùng.
Thẩm Thiên Nhu nhạy cảm cảm nhận được sự thay đổi của Tô Hằng, nhướng mày, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không trang điểm dễ dàng biểu hiện ra mấy phần yếu ớt thương tâm.
"Chị ấy dù sao cũng là chị của tôi, dù nhìn có chút lạnh lùng, không dễ ở chung, kỳ thật chị ấy cũng không có làm chuyện gì quá đáng.."
Bạn tốt nhất của Thẩm Thiên Nhu Lâm Phỉ Phỉ ở bên cạnh lại tức giận nói:
"Không có làm chuyện gì quá đáng? Thiên Nhu, cô chính là quá thiện lương, tôi đã nói với cô rồi, đầu năm nay quá thiện lương không phải chuyện gì tốt! Cô ta làm những chuyện kia đối với cô, hầu như tất cả mọi người ở Bình Thành đều biết! Nếu như không phải cô ta, cô bây giờ.."
"Được rồi!"
Lão thái thái Khương Dung Dung ngồi ở bên cạnh vẫn luôn không nói câu nào đột nhiên trầm giọng mở miệng, đứng lên, sắc mặt khó coi.
Khương Dung Dung vóc dáng không cao lắm, cao khoảng một mét sáu, tóc đã bạc trắng, có điều đang được búi gọn gàng, trên mặt đã không che dấu được dấu vết của thời gian, đôi mắt lại rất có thần, tinh thần khỏe mạnh.
Có thể thấy được lão thái thái này lúc còn trẻ cũng không phải là một người hiền lành dễ trêu chọc.
Giọng nói Lão thái thái vừa cất lên, tự động mang theo uy nghiêm, cả phòng bệnh huyên náo đột nhiên liền yên tĩnh trở lại.
Khương Dung Dung xụ mặt, đi đến trước mặt Thẩm Thiên Nhu, nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Thiên Nhu có chút hoảng sợ mà nhìn bà, bộ dạng đáng thương yếu đuối lại có chút tủi thân đó khiến cho thần sắc trong mắt Khương Dung Dung nhịn không được dịu xuống.
Cuối cùng nói: "Chuyện lần này cháu lựa chọn giấu diếm truyền thông là rất đúng. Dù sao cô ta.. Cũng là người của Thẩm gia, truyền đi sẽ ảnh hưởng phiền toái không cần thiết!"
Khương Dung Dung dừng lại một chút, trong mắt hiện lên một tia chán ghét rõ ràng, giống như nhắc tới từ "cô ta" này, là một chuyện rất mất mặt.
Thẩm Thiên Nhu vẻ mặt nhu nhược ưu thương, sau đó nhu thuận gật đầu, "Cháu biết rồi, bà nội, kỳ thật là cháu có lỗi với chị, chị nổi giận với cháu cũng phải thôi, hơn nữa, lúc ấy cũng là không cẩn thận.."
Nghe những lời của Thẩm Thiên Nhu, Khương Dung Dung dường như nghĩ tới điều gì đó, sự chán ghét trong mắt lập tức càng sâu.
"Được rồi, cháu đừng nhắc tới cô ta! Tối thứ sáu tuần sau, nghi thức thiếu đổng tập đoàn Bạc thị nhậm chức giám đốc điều hành cấp cao nhất Bạc thị toàn cầu được cử hành tại khách sạn Bùi thị, đến lúc đó cháu đi theo đi"
Chỉnh sửa cuối: