Chương 20: Hóa ra mình thăng cấp nhanh như vậy?
[HIDE-THANKS]Đối với chuyện thánh tử ma đạo xuất hiện, Hàn Tô cùng Minh Nam Sở rất để ý.
Lúc đến Thanh Thành, bọn họ kỳ thật cũng giống như bên ma tu kia, mang theo một chút nghi ngờ đối với thánh tử này.
Chỉ là vẫn cẩn thận không dám kết luận lung tung.
Nhưng tối hôm qua Tô Thi nhìn thấy, hơn nữa còn bị dọa không nhẹ.
Nhất là tràng diện kia, quả thật có chút hung tàn.
Làm cho bọn họ cảm thấy, vị thánh tử kia rất có khả năng danh xứng với thực.
Tất nhiên, vẫn còn có nghi ngờ.
Thứ nhất, Tô Thi không đủ tin cậy, nhận thức của cô ấy không mạnh, dễ sinh ra nhận thức lệch lạc.
Thứ hai, chuột đen cùng rắn độc cũng không mạnh như vậy, người đến cũng không nhất định là thánh tử ma đạo.
Hiện tại bọn họ muốn điều tra, tự nhiên là ghi chép về Phá Thiên Ma Thể.
Thuận tiện phán định đối phương có phải là thánh tử ma đạo hay không.
Kết luận là một chuyện, chủ yếu là lần sau đừng nhận ra.
Nếu không chuẩn bị sẵn sàng, sẽ mất đi cơ hội đầu tiên, dễ dàng mang lại rắc rối cho chính họ.
"Nhưng mà gần đây Đại Địa Thần Khuyển muốn đến phụ cận, không biết có phải là có người vô công rồi nghề đi trêu chọc thánh tử ma đạo hay không." Tô Thi cũng có chút lo lắng, nghĩ đến bộ dáng thánh tử hỉ nộ vô thường kia: "Tu chân giới lớn như vậy, luôn có người không có đầu óc mà không biết mình không có đầu óc."
"Đúng, chỉ có cô cái gì cũng không đúng, nhưng cô lại biết mình cái gì cũng không đúng." Minh Nam Sở lui ghế về phía sau một chút, vắt chân lên mặt bàn.
"Tôi vẫn có ưu điểm nhá, tôi lớn lên xinh đẹp, rất rất đẹp." Tô Thi sửa lại.
"Nhưng nam nhân bình thường bên ngoài kia, nhìn cũng không nhìn nhiều hai cái." Hàn Tô nhắc nhở một câu.
Tô Thi: "..."
Nữ vi duyệt mình, không nhìn thì không nhìn, cũng không phải xinh đẹp là cho hắn xem.
Sau đó cô quay đầu nhìn về phía Minh Nam Sở: "Minh Nam Sở tôi có đẹp không?"
"Đẹp." Minh Nam Sở cũng không ngẩng đầu lên trả lời.
"Anh tốt xấu gì cũng nhìn tôi một cái trước chứ." Tô Thi oán giận.
Minh Nam Sở chưa từng để ý, chỉ nói chính sự:
"Mọi chuyện đến từng chuyện một, chuyện Đại Địa Thần Khuyển hẳn là tương đối muộn một chút, trong lúc đó trước tiên thử xem Chu Tự có thiên phú hay không, thân là người địa phương, đối mặt với cơ duyên của Đại Địa Thần Khuyển, hắn có quyền ưu tiên. Về phần hiện tại, trước tiên tra tư liệu đi."
Hàn Tô cùng Tô Thi vẫn chưa có ý kiến gì.
* * *
* * *
Đường Xuân Cảnh.
Ngã tư.
Chu Ngưng Nguyệt nhìn trái nhìn phải nhìn bản đồ, so sánh con đường.
"Không sai, trái."
Sau đó, cô đi sang trái.
Chỉ là chẳng bao lâu cô đã trở lại ngã tư: "Bên trái không sai."
Sau đó, điện thoại di động của cô đổ chuông.
"Buổi chiều đến đây?" Nhận điện thoại di động, Chu Ngưng Nguyệt nói với đầu bên kia của điện thoại di động: "Tôi gửi bản đồ cho cô, tôi vừa thử rồi, không có vấn đề gì. Tôi không biết đường từ khi nào vậy? Lần này tuyệt đối không có vấn đề gì. Ở đâu á? Nhà tôi a. Không có người ngoài đâu. Tầng ba nhá, là cái nhà có cửa tương đối cũ bên kia, cửa nhà đối diện rất mới. Tại sao không thay? Tôi cũng muốn vậy. Nhưng thứ này còn cần có tiền a?"
Đối diện giống như trầm mặc hồi lâu mới mở miệng.
"Lạc đường?"
Chu Ngưng Nguyệt nhìn ngã tư nói: "Không, tôi không lạc đường. Được rồi, tôi sẽ đợi cô đến."
Sau khi cúp điện thoại, Chu Ngưng Nguyệt tiếp tục nhìn bản đồ, sau đó nhìn về phía bên trái: "Đúng vậy, là bên trái."
Cô đeo ba lô gấu, tiếp tục xác định tuyến đường với mặt trời.
Nếu không tìm được, nhất định có thể là bản đồ của mẹ bị sai rồi.
* * *
* * *
Thư viện Đông Lâm.
Đến giờ nghỉ ngơi, Chu Tự mới tìm được một chỗ không có người, xác nhận tiến độ ma chủng.
Vừa rồi thư viện có mấy người, nếu như ở bên trong xác định rất dễ dàng bị quấy rầy, cũng coi như là lơ là nhiệm vụ.
Dễ dàng mất việc làm.
Tuy rằng nơi này đúng là địa bàn đạo tu, nhưng trước mắt không có vấn đề.
Có thể tiếp tục làm trước, dù sao công việc này quả thật thích hợp với hắn.
Không cần phải làm bất cứ điều gì, mà mức lương không phải là thấp.
Chủ yếu vẫn là được thanh toán ngay cuối tuần.
Có thể kiếm tiền và trở nên mạnh mẽ hơn, còn gì bằng?
Đồng nghiệp còn vừa đẹp trai và xinh gái.
Những người vừa cổ hủ vừa dung tục ở phòng nhân sự lúc trước kia, chỗ nào chả có.
Tất nhiên, vẫn cần làm việc chăm chỉ.
Nếu lại bị đuổi việc, trở về rất mất mặt.
Về phần bị phát hiện cũng không đến mức, ma chủng của hắn không có linh khí sẽ không phát hiện.
Còn những luồng linh khí đầu tiên..
Thật không may, không có gì là không thể kiểm tra.
Hắn ngay cả tư cách bị đạo tu phát hiện là tu chân giả cũng không có.
Sau khi xác định rằng xung quanh không có vấn đề gì, hắn nhắm mắt lại bắt đầu xem ma chủng.
Lúc này ma chủng yên lặng chờ đợi, xung quanh có một luồng linh khí.
Linh khí vẫn không gia tăng, Chu Tự cũng không thèm để ý.
Thay vào đó, hắn bắt đầu quan sát ma chủng một cách cẩn thận.
Nguyệt tỷ nói chỉ cần quan sát kỹ là có thể nhìn thấy.
Theo hắn cẩn thận quan sát, quả nhiên thấy được một ít đồ vật không giống nhau.
Trên bề mặt của ma chủng, giống như một vòng, là màu vàng.
Vòng này chiếm một vị trí rất nhỏ.
Đo lường cẩn thận, khoảng một phần chín.
Nói cách khác muốn đạt tới trạng thái tốt nhất, là cần chín vòng?
"Nguyệt tỷ cũng từng nói qua, 70% đã có thể thăng cấp, vậy cũng có nghĩa là phải bảy vòng?
Ăn no, tiêu hóa, ngược lại có thể xuất hiện một vòng?
Có vẻ như cũng rất dễ ha.
Chuyện cho ăn no một đêm, tiêu hóa cũng là chuyện một hai ngày, ngược lại cũng vậy.
Tính toán như vậy.. Hình như cũng phải chờ thật lâu a.
Cho dù ba ngày tính một vòng, ba chín hai mươi bảy nhanh cũng phải một tháng.
Vạn nhất hệ tiêu hóa kém một chút, vậy nhất định phải hơn một tháng.
Hiện tại hắn chỉ có thể hy vọng hệ tiêu hóa của ma chủng tốt hơn một chút, như vậy mới có thể có khẩu vị tốt, thân thể mới nhanh lớn lên.
Được rồi, tối nay lại nói chuyện với ma chủng đi.
Buổi chiều.
Trước khi tan làm.
Tô Thi đến trước mặt Chu Tự nói:" Chu Tự, chúng ta chơi một trò chơi đi, nếu như anh thắng tôi sẽ giúp anh xin phúc lợi khác, cuối cùng còn được tiền thưởng. Công việc đang làm thì tạm thời thì không cần làm. "
" Trò chơi nào? "Chu Tự mở miệng hỏi.
Nếu không khó, tự nhiên không có vấn đề gì.
Còn nếu khó thì..
Vậy cũng có thể khắc phục.
Kiếm tiền mà, không cần ngại.
" Cái này. "Tô Thi lấy ra hai hòn đá, một vàng một trắng, sau đó đặt ở trước bàn Chu Tự:" Hai hòn đá lớn như nhau, đoán xem cái nào nặng hơn, đoán trúng coi như thắng. "
Nói xong cô còn lấy ra một cái cân, tỏ vẻ công bằng.
Chu Tự cũng không suy nghĩ nhiều, hai tay cầm lấy hòn đá.
Tùy tiện cảm giác, đặt hòn đá màu vàng lên trên cân nói:" Cái này nặng khoảng ba gram. "
" Thật hay giả? "Tô Thi có chút khó tin.
Cái nào nặng hơn thì không nói, ngay cả số gram đều nói được ra.
Sau đó, cả hai hòn đá của cô được cân lên, thực sự nặng ba gram.
Tô Thi:"... "
Quả nhiên, cô vẫn là người vô dụng nhất trong thư viện này.
Chờ Chu Tự tan tầm, Tô Thi mới uể oải trở lại phòng nghỉ.
Cô đưa hai hòn đá cho Hàn Tô:" Được rồi, hắn đã chạm vào rồi. "
" Lại làm sao vậy? "Hàn Tô tò mò hỏi.
" Tôi hỏi hắn cái nào nặng hơn cái nào, hắn đoán xong nói với tôi.. còn nói đúng nữa. "Tô Thi thở dài một tiếng:" Loại chuyện này tôi căn bản không làm được. "
" Yên tâm đi, chuyện cô có thể làm được, hắn cũng không làm được. Mọi người đều có điểm mạnh riêng của mình. "Hàn Tô an ủi một câu.
Suy nghĩ một chút, Tô Thi ngoại trừ xinh đẹp cũng không có ưu điểm rõ ràng gì, liền bổ sung thêm một câu:" Không phải ai cũng có thể vô dụng như cô. "
Tô Thi:"... "
Cô vẫn có thể làm bình hoa nhá.
Là một chiếc bình tự biết mình.
Còn tiến bộ nữa.
Hàn Tô không để ý Tô Thi nhiều, cô nhìn hai hòn đá, ánh sáng bắt đầu xuất hiện trên hòn đá.
Rất yếu.
" Thiên phú có chút kém, cũng không có thuộc tính gì đặc biệt gì. Rất chung chung. Nhưng mà vậy cũng tốt, quan sát một trận, có thể thử để cho hắn tiếp xúc tu chân giới."[/HIDE-THANKS]
Lúc đến Thanh Thành, bọn họ kỳ thật cũng giống như bên ma tu kia, mang theo một chút nghi ngờ đối với thánh tử này.
Chỉ là vẫn cẩn thận không dám kết luận lung tung.
Nhưng tối hôm qua Tô Thi nhìn thấy, hơn nữa còn bị dọa không nhẹ.
Nhất là tràng diện kia, quả thật có chút hung tàn.
Làm cho bọn họ cảm thấy, vị thánh tử kia rất có khả năng danh xứng với thực.
Tất nhiên, vẫn còn có nghi ngờ.
Thứ nhất, Tô Thi không đủ tin cậy, nhận thức của cô ấy không mạnh, dễ sinh ra nhận thức lệch lạc.
Thứ hai, chuột đen cùng rắn độc cũng không mạnh như vậy, người đến cũng không nhất định là thánh tử ma đạo.
Hiện tại bọn họ muốn điều tra, tự nhiên là ghi chép về Phá Thiên Ma Thể.
Thuận tiện phán định đối phương có phải là thánh tử ma đạo hay không.
Kết luận là một chuyện, chủ yếu là lần sau đừng nhận ra.
Nếu không chuẩn bị sẵn sàng, sẽ mất đi cơ hội đầu tiên, dễ dàng mang lại rắc rối cho chính họ.
"Nhưng mà gần đây Đại Địa Thần Khuyển muốn đến phụ cận, không biết có phải là có người vô công rồi nghề đi trêu chọc thánh tử ma đạo hay không." Tô Thi cũng có chút lo lắng, nghĩ đến bộ dáng thánh tử hỉ nộ vô thường kia: "Tu chân giới lớn như vậy, luôn có người không có đầu óc mà không biết mình không có đầu óc."
"Đúng, chỉ có cô cái gì cũng không đúng, nhưng cô lại biết mình cái gì cũng không đúng." Minh Nam Sở lui ghế về phía sau một chút, vắt chân lên mặt bàn.
"Tôi vẫn có ưu điểm nhá, tôi lớn lên xinh đẹp, rất rất đẹp." Tô Thi sửa lại.
"Nhưng nam nhân bình thường bên ngoài kia, nhìn cũng không nhìn nhiều hai cái." Hàn Tô nhắc nhở một câu.
Tô Thi: "..."
Nữ vi duyệt mình, không nhìn thì không nhìn, cũng không phải xinh đẹp là cho hắn xem.
Sau đó cô quay đầu nhìn về phía Minh Nam Sở: "Minh Nam Sở tôi có đẹp không?"
"Đẹp." Minh Nam Sở cũng không ngẩng đầu lên trả lời.
"Anh tốt xấu gì cũng nhìn tôi một cái trước chứ." Tô Thi oán giận.
Minh Nam Sở chưa từng để ý, chỉ nói chính sự:
"Mọi chuyện đến từng chuyện một, chuyện Đại Địa Thần Khuyển hẳn là tương đối muộn một chút, trong lúc đó trước tiên thử xem Chu Tự có thiên phú hay không, thân là người địa phương, đối mặt với cơ duyên của Đại Địa Thần Khuyển, hắn có quyền ưu tiên. Về phần hiện tại, trước tiên tra tư liệu đi."
Hàn Tô cùng Tô Thi vẫn chưa có ý kiến gì.
* * *
* * *
Đường Xuân Cảnh.
Ngã tư.
Chu Ngưng Nguyệt nhìn trái nhìn phải nhìn bản đồ, so sánh con đường.
"Không sai, trái."
Sau đó, cô đi sang trái.
Chỉ là chẳng bao lâu cô đã trở lại ngã tư: "Bên trái không sai."
Sau đó, điện thoại di động của cô đổ chuông.
"Buổi chiều đến đây?" Nhận điện thoại di động, Chu Ngưng Nguyệt nói với đầu bên kia của điện thoại di động: "Tôi gửi bản đồ cho cô, tôi vừa thử rồi, không có vấn đề gì. Tôi không biết đường từ khi nào vậy? Lần này tuyệt đối không có vấn đề gì. Ở đâu á? Nhà tôi a. Không có người ngoài đâu. Tầng ba nhá, là cái nhà có cửa tương đối cũ bên kia, cửa nhà đối diện rất mới. Tại sao không thay? Tôi cũng muốn vậy. Nhưng thứ này còn cần có tiền a?"
Đối diện giống như trầm mặc hồi lâu mới mở miệng.
"Lạc đường?"
Chu Ngưng Nguyệt nhìn ngã tư nói: "Không, tôi không lạc đường. Được rồi, tôi sẽ đợi cô đến."
Sau khi cúp điện thoại, Chu Ngưng Nguyệt tiếp tục nhìn bản đồ, sau đó nhìn về phía bên trái: "Đúng vậy, là bên trái."
Cô đeo ba lô gấu, tiếp tục xác định tuyến đường với mặt trời.
Nếu không tìm được, nhất định có thể là bản đồ của mẹ bị sai rồi.
* * *
* * *
Thư viện Đông Lâm.
Đến giờ nghỉ ngơi, Chu Tự mới tìm được một chỗ không có người, xác nhận tiến độ ma chủng.
Vừa rồi thư viện có mấy người, nếu như ở bên trong xác định rất dễ dàng bị quấy rầy, cũng coi như là lơ là nhiệm vụ.
Dễ dàng mất việc làm.
Tuy rằng nơi này đúng là địa bàn đạo tu, nhưng trước mắt không có vấn đề.
Có thể tiếp tục làm trước, dù sao công việc này quả thật thích hợp với hắn.
Không cần phải làm bất cứ điều gì, mà mức lương không phải là thấp.
Chủ yếu vẫn là được thanh toán ngay cuối tuần.
Có thể kiếm tiền và trở nên mạnh mẽ hơn, còn gì bằng?
Đồng nghiệp còn vừa đẹp trai và xinh gái.
Những người vừa cổ hủ vừa dung tục ở phòng nhân sự lúc trước kia, chỗ nào chả có.
Tất nhiên, vẫn cần làm việc chăm chỉ.
Nếu lại bị đuổi việc, trở về rất mất mặt.
Về phần bị phát hiện cũng không đến mức, ma chủng của hắn không có linh khí sẽ không phát hiện.
Còn những luồng linh khí đầu tiên..
Thật không may, không có gì là không thể kiểm tra.
Hắn ngay cả tư cách bị đạo tu phát hiện là tu chân giả cũng không có.
Sau khi xác định rằng xung quanh không có vấn đề gì, hắn nhắm mắt lại bắt đầu xem ma chủng.
Lúc này ma chủng yên lặng chờ đợi, xung quanh có một luồng linh khí.
Linh khí vẫn không gia tăng, Chu Tự cũng không thèm để ý.
Thay vào đó, hắn bắt đầu quan sát ma chủng một cách cẩn thận.
Nguyệt tỷ nói chỉ cần quan sát kỹ là có thể nhìn thấy.
Theo hắn cẩn thận quan sát, quả nhiên thấy được một ít đồ vật không giống nhau.
Trên bề mặt của ma chủng, giống như một vòng, là màu vàng.
Vòng này chiếm một vị trí rất nhỏ.
Đo lường cẩn thận, khoảng một phần chín.
Nói cách khác muốn đạt tới trạng thái tốt nhất, là cần chín vòng?
"Nguyệt tỷ cũng từng nói qua, 70% đã có thể thăng cấp, vậy cũng có nghĩa là phải bảy vòng?
Ăn no, tiêu hóa, ngược lại có thể xuất hiện một vòng?
Có vẻ như cũng rất dễ ha.
Chuyện cho ăn no một đêm, tiêu hóa cũng là chuyện một hai ngày, ngược lại cũng vậy.
Tính toán như vậy.. Hình như cũng phải chờ thật lâu a.
Cho dù ba ngày tính một vòng, ba chín hai mươi bảy nhanh cũng phải một tháng.
Vạn nhất hệ tiêu hóa kém một chút, vậy nhất định phải hơn một tháng.
Hiện tại hắn chỉ có thể hy vọng hệ tiêu hóa của ma chủng tốt hơn một chút, như vậy mới có thể có khẩu vị tốt, thân thể mới nhanh lớn lên.
Được rồi, tối nay lại nói chuyện với ma chủng đi.
Buổi chiều.
Trước khi tan làm.
Tô Thi đến trước mặt Chu Tự nói:" Chu Tự, chúng ta chơi một trò chơi đi, nếu như anh thắng tôi sẽ giúp anh xin phúc lợi khác, cuối cùng còn được tiền thưởng. Công việc đang làm thì tạm thời thì không cần làm. "
" Trò chơi nào? "Chu Tự mở miệng hỏi.
Nếu không khó, tự nhiên không có vấn đề gì.
Còn nếu khó thì..
Vậy cũng có thể khắc phục.
Kiếm tiền mà, không cần ngại.
" Cái này. "Tô Thi lấy ra hai hòn đá, một vàng một trắng, sau đó đặt ở trước bàn Chu Tự:" Hai hòn đá lớn như nhau, đoán xem cái nào nặng hơn, đoán trúng coi như thắng. "
Nói xong cô còn lấy ra một cái cân, tỏ vẻ công bằng.
Chu Tự cũng không suy nghĩ nhiều, hai tay cầm lấy hòn đá.
Tùy tiện cảm giác, đặt hòn đá màu vàng lên trên cân nói:" Cái này nặng khoảng ba gram. "
" Thật hay giả? "Tô Thi có chút khó tin.
Cái nào nặng hơn thì không nói, ngay cả số gram đều nói được ra.
Sau đó, cả hai hòn đá của cô được cân lên, thực sự nặng ba gram.
Tô Thi:"... "
Quả nhiên, cô vẫn là người vô dụng nhất trong thư viện này.
Chờ Chu Tự tan tầm, Tô Thi mới uể oải trở lại phòng nghỉ.
Cô đưa hai hòn đá cho Hàn Tô:" Được rồi, hắn đã chạm vào rồi. "
" Lại làm sao vậy? "Hàn Tô tò mò hỏi.
" Tôi hỏi hắn cái nào nặng hơn cái nào, hắn đoán xong nói với tôi.. còn nói đúng nữa. "Tô Thi thở dài một tiếng:" Loại chuyện này tôi căn bản không làm được. "
" Yên tâm đi, chuyện cô có thể làm được, hắn cũng không làm được. Mọi người đều có điểm mạnh riêng của mình. "Hàn Tô an ủi một câu.
Suy nghĩ một chút, Tô Thi ngoại trừ xinh đẹp cũng không có ưu điểm rõ ràng gì, liền bổ sung thêm một câu:" Không phải ai cũng có thể vô dụng như cô. "
Tô Thi:"... "
Cô vẫn có thể làm bình hoa nhá.
Là một chiếc bình tự biết mình.
Còn tiến bộ nữa.
Hàn Tô không để ý Tô Thi nhiều, cô nhìn hai hòn đá, ánh sáng bắt đầu xuất hiện trên hòn đá.
Rất yếu.
" Thiên phú có chút kém, cũng không có thuộc tính gì đặc biệt gì. Rất chung chung. Nhưng mà vậy cũng tốt, quan sát một trận, có thể thử để cho hắn tiếp xúc tu chân giới."[/HIDE-THANKS]