Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 20: Hóa ra mình thăng cấp nhanh như vậy?

[HIDE-THANKS]Đối với chuyện thánh tử ma đạo xuất hiện, Hàn Tô cùng Minh Nam Sở rất để ý.

Lúc đến Thanh Thành, bọn họ kỳ thật cũng giống như bên ma tu kia, mang theo một chút nghi ngờ đối với thánh tử này.

Chỉ là vẫn cẩn thận không dám kết luận lung tung.

Nhưng tối hôm qua Tô Thi nhìn thấy, hơn nữa còn bị dọa không nhẹ.

Nhất là tràng diện kia, quả thật có chút hung tàn.

Làm cho bọn họ cảm thấy, vị thánh tử kia rất có khả năng danh xứng với thực.

Tất nhiên, vẫn còn có nghi ngờ.

Thứ nhất, Tô Thi không đủ tin cậy, nhận thức của cô ấy không mạnh, dễ sinh ra nhận thức lệch lạc.

Thứ hai, chuột đen cùng rắn độc cũng không mạnh như vậy, người đến cũng không nhất định là thánh tử ma đạo.

Hiện tại bọn họ muốn điều tra, tự nhiên là ghi chép về Phá Thiên Ma Thể.

Thuận tiện phán định đối phương có phải là thánh tử ma đạo hay không.

Kết luận là một chuyện, chủ yếu là lần sau đừng nhận ra.

Nếu không chuẩn bị sẵn sàng, sẽ mất đi cơ hội đầu tiên, dễ dàng mang lại rắc rối cho chính họ.

"Nhưng mà gần đây Đại Địa Thần Khuyển muốn đến phụ cận, không biết có phải là có người vô công rồi nghề đi trêu chọc thánh tử ma đạo hay không." Tô Thi cũng có chút lo lắng, nghĩ đến bộ dáng thánh tử hỉ nộ vô thường kia: "Tu chân giới lớn như vậy, luôn có người không có đầu óc mà không biết mình không có đầu óc."

"Đúng, chỉ có cô cái gì cũng không đúng, nhưng cô lại biết mình cái gì cũng không đúng." Minh Nam Sở lui ghế về phía sau một chút, vắt chân lên mặt bàn.

"Tôi vẫn có ưu điểm nhá, tôi lớn lên xinh đẹp, rất rất đẹp." Tô Thi sửa lại.

"Nhưng nam nhân bình thường bên ngoài kia, nhìn cũng không nhìn nhiều hai cái." Hàn Tô nhắc nhở một câu.

Tô Thi: "..."

Nữ vi duyệt mình, không nhìn thì không nhìn, cũng không phải xinh đẹp là cho hắn xem.

Sau đó cô quay đầu nhìn về phía Minh Nam Sở: "Minh Nam Sở tôi có đẹp không?"

"Đẹp." Minh Nam Sở cũng không ngẩng đầu lên trả lời.

"Anh tốt xấu gì cũng nhìn tôi một cái trước chứ." Tô Thi oán giận.

Minh Nam Sở chưa từng để ý, chỉ nói chính sự:

"Mọi chuyện đến từng chuyện một, chuyện Đại Địa Thần Khuyển hẳn là tương đối muộn một chút, trong lúc đó trước tiên thử xem Chu Tự có thiên phú hay không, thân là người địa phương, đối mặt với cơ duyên của Đại Địa Thần Khuyển, hắn có quyền ưu tiên. Về phần hiện tại, trước tiên tra tư liệu đi."

Hàn Tô cùng Tô Thi vẫn chưa có ý kiến gì.

* * *

* * *

Đường Xuân Cảnh.

Ngã tư.

Chu Ngưng Nguyệt nhìn trái nhìn phải nhìn bản đồ, so sánh con đường.

"Không sai, trái."

Sau đó, cô đi sang trái.

Chỉ là chẳng bao lâu cô đã trở lại ngã tư: "Bên trái không sai."

Sau đó, điện thoại di động của cô đổ chuông.

"Buổi chiều đến đây?" Nhận điện thoại di động, Chu Ngưng Nguyệt nói với đầu bên kia của điện thoại di động: "Tôi gửi bản đồ cho cô, tôi vừa thử rồi, không có vấn đề gì. Tôi không biết đường từ khi nào vậy? Lần này tuyệt đối không có vấn đề gì. Ở đâu á? Nhà tôi a. Không có người ngoài đâu. Tầng ba nhá, là cái nhà có cửa tương đối cũ bên kia, cửa nhà đối diện rất mới. Tại sao không thay? Tôi cũng muốn vậy. Nhưng thứ này còn cần có tiền a?"

Đối diện giống như trầm mặc hồi lâu mới mở miệng.

"Lạc đường?"

Chu Ngưng Nguyệt nhìn ngã tư nói: "Không, tôi không lạc đường. Được rồi, tôi sẽ đợi cô đến."

Sau khi cúp điện thoại, Chu Ngưng Nguyệt tiếp tục nhìn bản đồ, sau đó nhìn về phía bên trái: "Đúng vậy, là bên trái."

Cô đeo ba lô gấu, tiếp tục xác định tuyến đường với mặt trời.

Nếu không tìm được, nhất định có thể là bản đồ của mẹ bị sai rồi.

* * *

* * *

Thư viện Đông Lâm.

Đến giờ nghỉ ngơi, Chu Tự mới tìm được một chỗ không có người, xác nhận tiến độ ma chủng.

Vừa rồi thư viện có mấy người, nếu như ở bên trong xác định rất dễ dàng bị quấy rầy, cũng coi như là lơ là nhiệm vụ.

Dễ dàng mất việc làm.

Tuy rằng nơi này đúng là địa bàn đạo tu, nhưng trước mắt không có vấn đề.

Có thể tiếp tục làm trước, dù sao công việc này quả thật thích hợp với hắn.

Không cần phải làm bất cứ điều gì, mà mức lương không phải là thấp.

Chủ yếu vẫn là được thanh toán ngay cuối tuần.

Có thể kiếm tiền và trở nên mạnh mẽ hơn, còn gì bằng?

Đồng nghiệp còn vừa đẹp trai và xinh gái.

Những người vừa cổ hủ vừa dung tục ở phòng nhân sự lúc trước kia, chỗ nào chả có.

Tất nhiên, vẫn cần làm việc chăm chỉ.

Nếu lại bị đuổi việc, trở về rất mất mặt.

Về phần bị phát hiện cũng không đến mức, ma chủng của hắn không có linh khí sẽ không phát hiện.

Còn những luồng linh khí đầu tiên..

Thật không may, không có gì là không thể kiểm tra.

Hắn ngay cả tư cách bị đạo tu phát hiện là tu chân giả cũng không có.

Sau khi xác định rằng xung quanh không có vấn đề gì, hắn nhắm mắt lại bắt đầu xem ma chủng.

Lúc này ma chủng yên lặng chờ đợi, xung quanh có một luồng linh khí.

Linh khí vẫn không gia tăng, Chu Tự cũng không thèm để ý.

Thay vào đó, hắn bắt đầu quan sát ma chủng một cách cẩn thận.

Nguyệt tỷ nói chỉ cần quan sát kỹ là có thể nhìn thấy.

Theo hắn cẩn thận quan sát, quả nhiên thấy được một ít đồ vật không giống nhau.

Trên bề mặt của ma chủng, giống như một vòng, là màu vàng.

Vòng này chiếm một vị trí rất nhỏ.

Đo lường cẩn thận, khoảng một phần chín.

Nói cách khác muốn đạt tới trạng thái tốt nhất, là cần chín vòng?

"Nguyệt tỷ cũng từng nói qua, 70% đã có thể thăng cấp, vậy cũng có nghĩa là phải bảy vòng?

Ăn no, tiêu hóa, ngược lại có thể xuất hiện một vòng?

Có vẻ như cũng rất dễ ha.

Chuyện cho ăn no một đêm, tiêu hóa cũng là chuyện một hai ngày, ngược lại cũng vậy.

Tính toán như vậy.. Hình như cũng phải chờ thật lâu a.

Cho dù ba ngày tính một vòng, ba chín hai mươi bảy nhanh cũng phải một tháng.

Vạn nhất hệ tiêu hóa kém một chút, vậy nhất định phải hơn một tháng.

Hiện tại hắn chỉ có thể hy vọng hệ tiêu hóa của ma chủng tốt hơn một chút, như vậy mới có thể có khẩu vị tốt, thân thể mới nhanh lớn lên.

Được rồi, tối nay lại nói chuyện với ma chủng đi.

Buổi chiều.

Trước khi tan làm.

Tô Thi đến trước mặt Chu Tự nói:" Chu Tự, chúng ta chơi một trò chơi đi, nếu như anh thắng tôi sẽ giúp anh xin phúc lợi khác, cuối cùng còn được tiền thưởng. Công việc đang làm thì tạm thời thì không cần làm. "

" Trò chơi nào? "Chu Tự mở miệng hỏi.

Nếu không khó, tự nhiên không có vấn đề gì.

Còn nếu khó thì..

Vậy cũng có thể khắc phục.

Kiếm tiền mà, không cần ngại.

" Cái này. "Tô Thi lấy ra hai hòn đá, một vàng một trắng, sau đó đặt ở trước bàn Chu Tự:" Hai hòn đá lớn như nhau, đoán xem cái nào nặng hơn, đoán trúng coi như thắng. "

Nói xong cô còn lấy ra một cái cân, tỏ vẻ công bằng.

Chu Tự cũng không suy nghĩ nhiều, hai tay cầm lấy hòn đá.

Tùy tiện cảm giác, đặt hòn đá màu vàng lên trên cân nói:" Cái này nặng khoảng ba gram. "

" Thật hay giả? "Tô Thi có chút khó tin.

Cái nào nặng hơn thì không nói, ngay cả số gram đều nói được ra.

Sau đó, cả hai hòn đá của cô được cân lên, thực sự nặng ba gram.

Tô Thi:"... "

Quả nhiên, cô vẫn là người vô dụng nhất trong thư viện này.

Chờ Chu Tự tan tầm, Tô Thi mới uể oải trở lại phòng nghỉ.

Cô đưa hai hòn đá cho Hàn Tô:" Được rồi, hắn đã chạm vào rồi. "

" Lại làm sao vậy? "Hàn Tô tò mò hỏi.

" Tôi hỏi hắn cái nào nặng hơn cái nào, hắn đoán xong nói với tôi.. còn nói đúng nữa. "Tô Thi thở dài một tiếng:" Loại chuyện này tôi căn bản không làm được. "

" Yên tâm đi, chuyện cô có thể làm được, hắn cũng không làm được. Mọi người đều có điểm mạnh riêng của mình. "Hàn Tô an ủi một câu.

Suy nghĩ một chút, Tô Thi ngoại trừ xinh đẹp cũng không có ưu điểm rõ ràng gì, liền bổ sung thêm một câu:" Không phải ai cũng có thể vô dụng như cô. "

Tô Thi:"... "

Cô vẫn có thể làm bình hoa nhá.

Là một chiếc bình tự biết mình.

Còn tiến bộ nữa.

Hàn Tô không để ý Tô Thi nhiều, cô nhìn hai hòn đá, ánh sáng bắt đầu xuất hiện trên hòn đá.

Rất yếu.

" Thiên phú có chút kém, cũng không có thuộc tính gì đặc biệt gì. Rất chung chung. Nhưng mà vậy cũng tốt, quan sát một trận, có thể thử để cho hắn tiếp xúc tu chân giới."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 21: Hóa ra mình đã có vị hôn thê rồi!

[HIDE-THANKS]Trên đường mua một phần đậu phụ thối, Chu Tự liền một đường trở về.

Khi đến ngã tư, nhìn xung quanh thì không phát hiện bóng dáng Nguyệt tỷ.

"Xem ra là mình lo lắng nhiều rồi."

Vừa nghĩ đến đây, hắn liền đi về phía hoa viên Phú Quý.

Về đến nhà, hắn liền nhìn thấy Nguyệt tỷ ngồi xổm trên mặt đất vẽ trận pháp của mình.

Được rồi, thực sự ở nhà.

Không bị lạc mất.

Không có mù đường như hắn nghĩ.

Chu Ngưng Nguyệt nghe được tiếng vang quay đầu nhìn về phía Chu Tự nói: "Hôm nay tan tầm sớm như vậy? Tôi cũng làm nóng bánh bao rồi."

Một mình ở nhà, tất nhiên ăn bánh bao.

"Cho." Chu Tự đưa đậu phụ thối qua: "Bánh bao tôi ăn là được rồi, chị ăn cái này đi."

Chu Ngưng Nguyệt nhận đậu phụ thối ngửi ngửi, vẻ mặt ghét bỏ, sau đó liền ngồi sang một bên ăn.

"Bánh bao ngày mai làm điểm tâm ăn, cậu đi làm đồ ăn đi, đậu phụ thối cũng không thể làm cơm ăn."

"..."

Bây giờ Nguyệt tỷ là chủ nhà hay là khách?

Sau đó hắn đi đến tủ lạnh để xem, thấy không có thức ăn.

Quên mua rồi.

Tối nay ăn bánh đi.

Nghĩ đến bánh bao, hắn nhìn thấy nồi bánh bao nóng tò mò nói: "Nguyệt tỷ biết tự mình làm bánh bao?"

Bình thường mà nói, Nguyệt tỷ hẳn là sẽ không dùng bếp từ, bếp gas mới đúng.

Trong nhận thức của hắn, loại tu chân giả như Nguyệt tỷ cũng giống như sống ở thời cổ đại.

Làm sao mà người cổ đại có thể sử dụng cái này trong thời hiện đại?

Không khoa học.

"Mẹ dạy." Giọng Nguyệt tỷ từ bên ngoài truyền đến.

Chu Tự nghe thế thì gật gật đầu.

Tuy nhiên, Nguyệt tỷ thực sự đã đến tìm ba mẹ.

Lớn lên vẫn còn bé quả nhiên có thể coi mình là tiểu hài tử. Hắn thì khác, người cao lớn, muốn xin phí sinh hoạt đều phải ngại ngùng.

Chủ yếu là muốn xin cũng có thể không xin được.

Còn có thể hỏi hắn chuyện xem mắt, thất bại vốn khó có thể mở miệng, đến lúc đó lại phải đi xem mắt thì làm sao bây giờ?

Thất bại một lần nữa sao?

Đến lúc đó không cần người khác đến tra thánh tử ma đạo, khắp nơi đều sẽ có truyền thuyết thánh tử ma đạo xem mắt thất bại.

Nhân vật phản diện này không có chút tôn nghiêm nào.

Không làm cũng được.

Còn không bằng trở về kế thừa quán ăn cho rồi.

Chính là làm đầu bếp thì không có uy phong làm thánh tử.

"Đúng rồi, mẹ bảo tôi hỏi cậu, vì sao cậu không gọi điện thoại cho Thu Thiển? Tình cảm cần liên lạc, không liên lạc lấy đâu ra cảm xúc? Sau này kết hôn cũng không dễ ở chung." Chu Ngưng Nguyệt ăn một miếng đậu phụ thối nói.

Chu Tự nghe nói như vậy, cầm hai cái bánh bao đi đến bên cạnh bàn ăn nói: "Gọi điện thoại cho Thu Thiển?"

"Đúng vậy." Chu Ngưng Nguyệt gật đầu nói: "Mẹ nói có chuyện hay không có chuyện gì để nói cũng phải nói hai câu, người ta còn chờ cậu gọi điện thoại đây. Cậu không gọi điện thoại như vậy, sẽ làm cho người ta cảm thấy cậu xem thường Thu Thiển. Mẹ cũng nói cậu cảm thấy Thu Thiển rất đẹp, rất thích hợp."

Chu Tự: "..."

Hắn nói vậy khi nào?

Khi đó lúc mẹ hỏi, hắn căn bản không nói ra miệng có được không?

Tuy rằng Thu Thiển quả thật rất đẹp.

"Nhưng mà.." Chu Tự dừng một chút nói: "Người ta cũng không lưu lại phương thức liên lạc cho tôi a."

"Hả?" Chu Ngưng Nguyệt sửng sốt một chút, nhìn Chu Tự chớp chớp đôi mắt to: "Không có phương thức liên lạc?"

"Ừm." Chu Tự ngồi ở bàn ăn, đại khái nói về ngày xem mắt: "Cô ấy nói với tôi đại khái, sau đó nói có việc liền rời đi. Không để lại thông tin liên lạc gì hết. Cho nên xem mắt hẳn là thất bại, chưa kịp nói với mẹ."

"Thất bại?" Chu Ngưng Nguyệt có chút khó hiểu: "Xem mắt sao có thể thất bại? Lần xem mắt này kỳ thật chính là cho cậu xem có thích hay không, cậu đồng ý xem mắt coi như thành công.

Cậu không đồng ý xem mắt mới tính là thất bại. Mẹ nói cậu không cự tuyệt, cho nên xem mắt chính là thành công, hôn nhân đã được sắp đặt. Người trong ma đạo đều biết, vị hôn thê của thánh tử ma đạo là Thu Thiển được xưng là thần nữ ma đạo."

"Hả?" Lần này đến lượt Chu Tự kinh ngạc.

Không chỉ không thất bại, hợp nhất trực tiếp đính hôn luôn rồi?

Chuyện đính hôn này, cũng không cần người trong cuộc như hắn sao?

Chu Ngưng Nguyệt ăn đậu phụ thối vẻ mặt tươi cười nhìn Chu Tự nói: "Biết mình đã có vị hôn thê, là cảm giác gì? Mẹ nói cậu không tìm được bạn gái a."

Chu Tự nhìn Nguyệt tỷ, há mồm nói: "Tôi cùng các hạ, nhân cẩu khác nhau."

Chó độc thân cũng là chó.

"Bây giờ tôi còn nhỏ, cậu đã từng thấy cô bé nào tám tuổi mà có bạn trai chưa? Đó là yêu sớm." Chu Ngưng Nguyệt mặt không đỏ tim không nhảy nói.

Chu Tự không tiếp lời, Nguyệt tỷ có thể một hồi coi mình là khách một hồi coi mình là chủ nhà, hiện tại lại muốn làm tiểu hài tử, đương nhiên chị ấy cũng sẽ không chần chờ.

"Cậu hẳn là nói một chút lãng mạn, Thu Thiển cái gì cũng không hiểu, rất dễ bị cậu dỗ dành đến tay." Chu Ngưng Nguyệt nói.

"Lãng mạn?" Chu Tự suy nghĩ một chút nói: "Từ nay về sau yên vũ lạc Thanh Thành, một người che ô hai người đi?"

Xem trên mạng, khi đó nhìn thêm hai lần liền nhớ kỹ.

"Thật đáng tiếc." Chu Ngưng Nguyệt nhìn Chu Tự lắc đầu thở dài.

"Đáng tiếc cái gì?" Chu Tự tò mò.

"Đáng tiếc là nói với tỷ tỷ cậu, không phải nói với vị hôn thê của cậu." Chu Ngưng Nguyệt suy nghĩ một chút nói: "Chờ cậu thêm Thu Thiển vào vòng tròn bạn bè, gửi cái này lên nhóm bạn bè, khẳng định có hiệu quả."

Chu Tự: "..."

Vẫn là quên đi.

Hắn không muốn làm phiền sự yên tĩnh của vòng tròn bạn bè đâu.

Khi còn đi học, hắn đã học hết tuyệt học võ lâm, lĩnh ngộ đại nghĩa của hiệp sĩ, cho nên, những người hiểu hắn tương đối ít, vòng tròn bạn bè luôn luôn rất yên tĩnh.

Chủ yếu là không có ai trong danh sách.

Đó là lỗi của hắn, chọn một con đường khác biệt.

Nếu như có thể để cho hắn chọn một lần nữa, lần này hắn chọn xóa tất cả bạn tốt.

Dù sao có một lần hắn cao hứng, phát ra một câu: Luận chỉ thần công đã đại thành..

Không ai hiểu hắn.

Về nhà ánh mắt ba mẹ nhìn hắn không giống nhau, mẹ mua không ít đồ bổ não, nói với hắn áp lực học tập không nên quá lớn. Ba uống chút rượu nói cho đám bạn bè nam nhân đại trượng phu của mình biết, ai mà không có thời thiếu niên điên cuồng.

"..."

Hội chứng tuổi dậy thì thôi mà, có cần nói quá lên vậy không?

Chu Tự thay đổi đề tài: "Nguyệt tỷ đang vẽ cái gì vậy?"

Ánh mắt của hắn đặt ở trên trận pháp phòng khách, Nguyệt tỷ rất thường xuyên ở vị trí kia giày vò một trận.

"Cho cậu dùng tu luyện, gần đây rất nhiều người đều muốn mạo hiểm dẫn đầu cậu ra, tôi cảm thấy chúng ta nên chủ động xuất kích. Hãy để họ truyền danh tiếng của cậu ra ngoài. Hãy cho nhiều người biết về sự tàn bạo, khát máu của cậu. Cụ thể chờ bằng hữu của tôi đến rồi nói sau, nhưng mà trước tiên phải cho cậu nhập phẩm cái đã." Chu Ngưng Nguyệt nói.

Chủ động xuất kích?

Chu Tự suy nghĩ một chút, là muốn đi đánh bọn Minh Nam Sở, vậy tiền lương còn được thanh toán nữa sao?

Sau đó, hắn tập trung vào người bằng hữu của Nguyệt tỷ: "Người bạn Nguyệt tỷ nói là ai thế?"

"Người chuyển tới ở cùng, hẳn là sắp tới rồi." Chu Ngưng Nguyệt nói.

Cốc cốc!

Đột nhiên có một tiếng gõ cửa.

Chu Tự có chút nghi hoặc, ai không có việc gì gõ cửa nhà hắn vậy?

Ba mẹ về?

Không đến mức, lại không có chuyện gì, bọn họ trở về làm gì?

"Là bằng hữu của tôi, tính toán thời gian, giờ chắc cũng nên tới rồi." Chu Ngưng Nguyệt từ trên ghế nhảy xuống, chạy tới mở cửa.

Chân cô còn không chạm vào mặt đất.

Chiều cao hình như lại kém hơn một chút.

Bạn của Nguyệt tỷ?

Chu Tự đi theo, hắn muốn nhìn xem người tới đến tột cùng là ai, bất kể là nam hay nữ, hắn cũng không thể để cho đối phương ở lại.

Hy vọng đối phương thức thời một chút.

Chỉ là khi Nguyệt tỷ mở cửa ra, Chu Tự lại sửng sốt.

Trong lúc nhất thời có chút kinh ngạc, bởi vì trước cửa có một cô gái đứng.

Lại còn là người hắn quen biết, chỉ là phong cách có chút không giống.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 22: Người không thể đuổi đi

[HIDE-THANKS]Lúc này ở cửa có một cô gái trẻ đang đứng.

Buộc tóc đuôi ngựa cao, bên trái có hai sợi tóc, một sợi tím một sợi đỏ, bên má phải dán sticker màu sắc.

Mắt sáng răng nanh, trong miệng ngậm kẹo mút, biểu tình thích ý.

Quần áo cũng khá đặc biệt, một nửa mặc áo khoác màu đen, bên trong áo khoác là màu hồng.

Mà dưới áo khoác là áo dài tay màu xanh tím xen kẽ.

Không để lộ mảy may.

Đi kèm với quần ống rộng.

Tay trên vali.

Thu Thiển, một Thu Thiển hoàn toàn không giống lúc xem mắt.

"Rất trào lưu rất phong cách a."

Nhìn thấy Thu Thiển, trong nháy mắt, Chu Tự theo bản năng mở miệng nói.

Thần nữ ma đạo quả không tầm thường.

Chu Ngưng Nguyệt một chút cảm giác không có, nghĩ đến đầu tiên là tương đối quen thuộc.

Mà Thu Thiển ban đầu thoải mái, sau khi nhìn thấy Chu Tự, choáng.

Cô nghiêm túc ngay lập tức.

Mặc áo khoác, nửa kéo dây xích, sau đó dùng thuật pháp xóa sạch màu đỏ tím của tóc, lấy kẹo mút trong miệng ra, xé sticker trên mặt ra.

Chỉ là dưới sticker có chút ửng đỏ.

Làm xong những chuyện này, Thu Thiển mới nhẹ giọng mở miệng: "Quấy rầy hai vị rồi."

Lúc này cô nhìn Nguyệt tỷ, nghĩ thầm làm sao tìm được lý do chính đáng đánh một trận đây.

"Không quấy rầy, vào đi, nhà tôi còn có một phòng." Chu Ngưng Nguyệt nhường sang một bên.

"Nguyệt tỷ không phải ở một mình, không ở cùng người ngoài sao?" Thu Thiển đi vào, mở miệng hỏi.

"Nơi này là Thanh Thành, nhà tôi khẳng định là ở chỗ ở của Chu Tự, vốn là hai người, hiện tại cộng thêm cô chính là ba người. Không có người ngoài." Chu Ngưng Nguyệt nói.

Thu Thiển: "..."

Hóa ra không có người ngoài có ý nghĩa như vậy.

Chu Tự cũng nhường sang một bên.

Hắn phát hiện mình quả thật không thể đuổi Thu Thiển ra ngoài.

Quên đi.

Nhưng mà dưới tình huống bình thường, Thu Thiển hình như không phải yên tĩnh như vậy.

Cũng đúng, gặp mặt liền hắt người khác một thân cà phê.

Nhìn thế nào cũng không thục nữ.

"Đi thôi, tôi dẫn cô đến phòng của cô." Chu Ngưng Nguyệt dẫn đường phía trước.

Thu Thiển gật gật đầu, đi theo vào bên trong.

"Đúng rồi, mặt cô làm sao vậy?"

"Té ngã một cái, không có gì nghiêm trọng."

"A, bản đồ tôi cho cô là chuẩn đúng không?"

"Thật sự là Nguyệt tỷ vẽ à?"

"Đương nhiên." Chu Ngưng Nguyệt dừng một chút tiếp tục nói: "Là mẹ tôi vẽ."

Thu Thiển: "..."

Chu Tự nhìn các cô đi vào, muốn nói cái gì đó lại không có cách nào nói ra.

Hai người này hắn cũng không thể đuổi ra ngoài, một người thân là chị, một người hình như còn là vị hôn thê.

Bị ba mẹ sắp xếp hôn nhân, tuổi trẻ khí thịnh lẽ ra phải phẫn nộ, tẩy chay.

Thậm chí bỏ nhà đi.

Nhưng..

Không biết tại sao, hắn có chút vui vẻ.

[p/s: Vì iu người ta chứ sao =)) ]

Sau đó, hắn tiếp tục ăn bánh bao của mình, muốn nấu ăn cũng không có đồ nấu ăn a.

Thật sự không được thì làm nóng sủi cảo.

Quá đơn điệu thì rán vài cái, lại chiên thêm vài cái nữa.

Một lát sau.

Chu Ngưng Nguyệt đi ra, đậu phụ thối của cô còn chưa ăn xong.

"Thu Thiển vào ở được không?"

Chu Ngưng Nguyệt nhìn Chu Tự hỏi.

"Có thể là được, nhưng mà Nguyệt tỷ gọi cô ấy đến, trông cậy vào cô ấy làm đồ ăn cho chị à?" Chu Tự nắm bánh bao hỏi.

"Cũng không phải." Chu Ngưng Nguyệt ăn miếng đậu phụ thối cuối cùng nói: "Chủ yếu là chúng ta cô nam quả nữ, ảnh hưởng không tốt."

"?" Chu Tự vẻ mặt kinh ngạc: "Chúng ta không phải chị em sao?"

"Cậu không phải không tin sao?" Chu Ngưng Nguyệt nói.

Chu Tự không mở miệng nữa, chính là vì tìm người nấu cơm cho chị ấy đi, bảo người ta học một chút là được.

"Tôi thu thập xong rồi." Thu Thiển từ bên trong đi ra, ăn mặc rất chỉnh tề.

Chu Ngưng Nguyệt đưa tay về phía Chu Tự: "Thu Thiển không có chăn, muốn ra ngoài mua, tôi không có tiền."

"Tôi cũng không có." Chu Tự trực tiếp từ chối.

Hắn chỉ còn lại một ít cuối cùng, còn bốn ngày nữa mới đến ngày phát lương.

"Năm trăm một đêm liền có tiền." Thu Thiển sâu kín lẩm bẩm một câu.

Chu Tự liếc cô một cái, cuối cùng lấy ra một phần tiền duy nhất.

Hai con sâu gây hại này!

Lấy được tiền, Chu Ngưng Nguyệt liền mang theo Thu Thiển đi ra ngoài mua đồ.

"Đúng rồi, nhớ kỹ ngồi ở trên trận pháp kia tu luyện đấy, sẽ làm cho cậu uẩn dưỡng linh khí trở nên dễ dàng."

Nói xong cửa liền đóng lại.

"..."

Chu Tự từ trong tủ lạnh lấy mấy quả táo tàu, đi tới vị trí trận pháp khoanh chân ngồi xuống.

Ngược lại không có muốn trực tiếp tu luyện, mà là xem Phá Thiên Ma Thể.

Loại sách này đọc nhiều lần không có chỗ gì không tốt, lúc tu luyện cũng không đến mức quên một ít chi tiết.

Chỉ là..

Chi tiết của cuốn sách này không có tác dụng gì với hắn, bởi vì hắn căn bản không cần vận chuyển công pháp.

Chỉ cần dùng công lực ngàn năm nuôi ma chủng là được rồi.

Đáng tiếc loại biện pháp này chỉ có thể dùng ở ma chủng, cũng không sử dụng cho Chu Thiên Kinh được.

Bằng không cũng không cần một mực ngồi ở chỗ này tu luyện, ảnh hưởng đến hắn đọc sách.

Quan sát thời gian một chút, hắn phát hiện lộ tuyến vận chuyển Phá Thiên Ma Thể theo cảnh giới tăng lên sẽ xuất hiện biến hóa.

Biến hóa khá là rất lớn.

Hơn nữa theo ghi chép, ngược lại cũng có liên quan đến đường dây vận hành.

Nhưng hắn trực tiếp cho ăn thì tính là gì?

Quả nhiên vẫn là phiên bản bất đồng, cũng may tạm thời không có vấn đề gì.

Hắn cũng không trông cậy vào cái này trở nên mạnh mẽ như thế nào, có thể để cho hắn phóng thích hiệu ứng đặc biệt là tốt rồi.

Ba mẹ đều nói hắn không có thiên phú, hắn cũng không có ý định đi dọa hai vị lão nhân gia, tùy tiện luyện tập là tốt rồi.

Kiểm tra ma chủng, phát hiện còn chưa tới lúc tâm sự, hắn bắt đầu tu luyện Chu Thiên Kinh.

Khi hắn cảm giác linh khí trong cơ thể chứa đựng nhiều hơn một chút, mới mở mắt ra.

Phòng khách có chút sáng sủa, nhìn ra bên ngoài mặt trời tựa như vừa mới mọc không bao lâu.

Kinh nghiệm nói với hắn biết một đêm lại trôi qua một lần nữa.

"Mấy giờ rồi?"

Chu Tự dự định lấy điện thoại di động xem còn bao lâu nữa là đến giờ làm việc.

"6 giờ 53 phút." Có một tiếng dễ chịu từ phía nhà bếp.

Không phải Nguyệt tỷ.

Quay đầu nhìn lại, là Thu Thiển mặc trang phục màu lam bình thường.

Đúng vậy, Thu Thiển đang ở nhà hắn.

Nhưng mà làm cho hắn ngoài ý muốn chính là, Thu Thiển đang nấu bữa sáng?

"Cô có thể nấu ăn?" Chu Tự theo bản năng hỏi.

"Biết một chút." Thu Thiển trả lời.

Chu Tự không hỏi nhiều nữa, thì ra Nguyệt tỷ được nuông chiều từ bé.

Chính là không biết là ba mẹ quen hay là ma môn quen, dù sao cũng là thánh nữ ma đạo, cho dù ba mẹ không có ở đây, chị ấy hẳn là cũng có người chăm sóc.

"Có lẽ là ba mẹ quen rồi, lúc ấy hắn còn tưởng rằng ba mẹ không thích con gái, nghĩ rằng nhìn thấy người khác nuôi con gái, bọn họ một chút cũng không hâm mộ, hiện tại nghĩ đến hắn đúng là ngây thơ, bọn họ đã sớm vụng trộm nuôi con gái rồi." Chu Tự trong lòng thở dài.

Khi còn nhỏ không có chị gái cùng nhau lớn lên, cũng rất đáng tiếc.

Nhưng suy nghĩ một chút Nguyệt tỷ cái gì cũng không làm, chỉ biết sai hắn, hắn lại cảm thấy khi còn bé không có Nguyệt tỷ, kỳ thật cũng không tệ.

Rửa mặt xong, Chu Tự ngồi ở bàn ăn cơm.

"Nghe Nguyệt tỷ nói, chủ nhật anh ở nhà nghỉ ngơi?" Thu Thiển ngồi đối diện Chu Tự hỏi.

"Ừm." Chu Tự gật đầu.

"Vậy thì tốt rồi, chúng ta tính toán chủ nhật đi đối phó người gần đây muốn tìm anh gây phiền toái, giúp anh gia tăng độ tin cậy của lời đồn." Thu Thiển dừng lại, cúi đầu nhẹ giọng bổ sung một câu: "Tôi hầu như không mặc ít đồ khi đi ra ngoài, Nguyệt tỷ thì hay mặc váy ngắn chạy khắp nơi."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 23: Hy vọng ma chủng không nên không biết tốt xấu

[HIDE-THANKS]Nghe được câu nói cuối cùng, Chu Tự có chút kinh ngạc.

Những lời này làm sao cảm thấy không đúng lắm?

Không mặc ít đồ khi đi ra ngoài có nghĩa là gì?

Đó chính là ở trong nhà sẽ mặc tương đối ít, để cho hắn có chuẩn bị trong lòng?

Nhưng mà hắn cũng không cảm thấy Thu Thiển mặc ít, lần đầu tiên gặp mặt mặc váy cũng rất bình thường, còn thiên về bảo thủ.

Sau đó nhớ tới bộ dáng Thu Thiển hôm qua khi đến đây.

"Cô ấy không phải là đang giải thích đấy chứ?" Trong lòng Chu Tự có chút ngoài ý muốn.

Nhưng mà Thu Thiển ngày hôm qua quả thật rất trào lưu, nhưng một chút cũng không mặc ít.

Những ngày tháng 8 này, quá oi nóng.

Mặc áo khoác dài tay với áo dài, rất nhiều.

Nhưng mà nhìn thấy hắn, liền trở nên bình thường.

"Là cảm thấy mình sẽ hiểu lầm cô ấy là thiếu nữ bất lương?"

Ma tu chả nhẽ không phải tất cả đều là thiếu nữ bất lương sao?

Chu Tự cũng không nghĩ nhiều, đối phương đều chuyển tới đây rồi, muốn hiểu rõ hẳn là không khó.

Nhưng mà đối phương đều đã giải thích, vậy hắn cũng phải giải thích hiểu lầm lúc xem mắt, tuy rằng đã giải thích rồi.

Nhưng giải thích một lần nữa có vẻ chính thức hơn.

Vốn định mở miệng, Nguyệt tỷ đột nhiên xoa xoa mắt đi tới, bộ dáng có chút không tỉnh ngủ: "Vừa rồi ai nói tôi thế?"

Chu Tự nhìn Nguyệt tỷ tới, lựa chọn không nhìn, quay đầu hướng về phía Thu Thiển nói: "Chuyện năm trăm kia, đó là hiểu lầm."

"Tôi hiểu." Thu Thiển mở miệng nói.

Chu Tự: "..."

Trông cô không giống như hiểu.

Thu Thiển lúc này cúi đầu nhìn cháo thịt trứng nấu buổi sáng, trong lòng có chút hối hận: Nấu nhiều vãi, làm sao ăn hết đây? Để ai ăn giờ?

Chu Tự đã không định giải thích, hắn quay đầu nhìn về phía Nguyệt tỷ có chút tò mò, lúc này Nguyệt tỷ mặc bộ đồ gấu nhỏ, trên đầu còn mang theo mũ gấu nhỏ.

"Nguyệt tỷ, chị không nóng sao?" Chu Tự hỏi.

Bộ đồ này không hề mỏng, phòng ngủ chính còn không có điều hòa.

Ba mẹ từng nói tiết kiệm tiền, họ tự quạt, không nóng.

Khi đó là sắp thi đại học, liền lắp điều hòa cho hắn, hắn còn rất cảm động. Luôn luôn muốn thi vào một trường đại học tốt, điều đầu tiên khi kiếm được tiền là lắp đặt điều hòa không khí cho ba mẹ.

Bây giờ cũng vẫn không quên.

Nhưng bây giờ đã từ bỏ ý định đó rồi.

Cự phách ma đạo còn lắp điều hòa làm gì?

"Không đáng yêu sao?" Chu Ngưng Nguyệt ngáp ngắn ngáp dài hỏi Chu Tự.

"Đáng yêu thì đáng yêu, nhưng nóng vậy chịu được à?" Chu Tự nói.

"Vậy đi mua điều hòa đi?" Chu Ngưng Nguyệt hỏi.

"Nguyệt tỷ, đến giờ ăn cơm rồi." Chu Tự cúi đầu ăn cơm không hỏi nhiều nữa.

"Nguyệt tỷ là thất phẩm Đấu Giả, trong cơ thể có hàn khí vận chuyển, sẽ không nóng. Hơn nữa bộ đồ gấu nhỏ là lễ vật trưởng thành ba mẹ anh chế tạo cho chị ấy, là pháp bảo đỉnh cấp hiếm có ở tu chân giới. Mang theo có thể tản nhiệt." Thu Thiển ở một bên giải thích.

Nhưng mà nhìn thấy Chu Tự ăn xong, cô lập tức lại cho Chu Tự một chén lớn.

Chu Tự: "..."

Thần khí quần áo gấu nhỏ, hắn hiểu.

Phù hợp với tất cả các thuộc tính.

Chỉ là, bữa cơm này có phải nhiều hơn bình thường rồi không?

Nói ra thì thật không biết xấu hổ.

Thu Thiển vẫn là khách, không thể cự tuyệt được.

Nhưng..

Tại sao khách lại thêm đồ ăn cho chủ nhà?

Không suy nghĩ những điều này nữa, hắn quay đầu nhìn về phía Nguyệt tỷ đã ngồi trên ghế, phát hiện mình hình như không có lễ trưởng thành.

Đối xử có chút khác biệt.

Chỉ là cũng không có gì để ý, hắn không hứng thứ với lễ vật trưởng thành.

"Lễ trưởng thành gì?" Nguyệt tỷ uống một ngụm cháo, mắt nheo lại: "Tôi mới tám tuổi, còn đang ở tuổi thay răng."

Chu Tự và Thu Thiển đều không để ý tới Nguyệt tỷ nữa.

"Đúng rồi, ba mẹ nói các người tuổi cách nhau không nhiều lắm, cho nên là ai lớn tuổi hơn ai một chút?" Chu Ngưng Nguyệt tò mò hỏi.

Chu Tự nghi hoặc nhìn Thu Thiển, hắn căn bản không biết Thu Thiển cụ thể mấy tuổi.

Nhưng thoạt nhìn không lớn, mười chín hai mươi?

"Tôi năm.."

"Năm tuổi?" Thu Thiển vừa mới mở miệng, Chu Ngưng Nguyệt liền một mặt khiếp sợ.

Thu Thiển nhìn Nguyệt tỷ, nghĩ thầm buổi trưa thêm thuốc gì vào món ăn của Nguyệt tỷ thì mới không bị phát hiện.

"Năm ngày." Cô nói thẳng ra câu trả lời.

Chu Tự ngược lại có chút ngoài ý muốn, mình cư nhiên là nhỏ nhất trong ba người?

Tuy rằng chỉ nhỏ hơn Thu Thiển năm ngày.

Dừng một chút, hắn mở miệng với Thu Thiển: "Thu tỷ?"

Thu Thiển: "..."

Cô gật gật đầu, quyết định tối nay thêm chút gia vị cho bữa tối của Chu Tự, bị ghét bỏ già rồi.

Lúc này cô lại thêm một chén cháo cho Chu Tự.

Mỉm cười.

Chu Tự: "..."

"Đúng rồi, chủ nhật chúng ta có hành động, đến lúc đó cậu đi theo đi gặp mặt đi." Chu Ngưng Nguyệt cầm thìa húp cháo.

"Các người định làm như thế nào?" Chu Tự hỏi.

"Rất đơn giản, để cho người của bọn họ vào chủ nhật cố gắng dẫn cậu ra ngoài, sau đó tôi cùng Thu Thiển đi, để Cho Thu Thiển giả trang thành cậu rồi tôi âm thầm đi theo, sau đó dạy bọn họ làm người. Đánh một lần có thể khiến họ im lặng trong một thời gian." Chu Ngưng Nguyệt không thèm để ý nói.

"Họ sẽ ra ngoài vào chủ nhật sao?" Chu Tự cảm thấy bọn họ cũng sẽ không ngốc nghếch mà đến vào chủ nhật.

"Không có việc gì, trong bọn họ có người của tôi, đến lúc đó kích động một chút là được rồi." Chu Ngưng Nguyệt nói.

"Đánh được không?" Chu Tự hỏi.

"Một đám oắt con." Chu Ngưng Nguyệt ngẩng đầu nhìn Chu Tự, vẻ mặt tự hào.

Thất phẩm Đấu Giả rất tự tin.

Chu Tự cũng không biết thất phẩm Đấu Giả mạnh bao nhiêu, hắn đã từng động thủ qua cùng hai tu chân giả rồi.

Cũng không biết bọn họ cấp bậc gì.

Nhưng mà Nguyệt tỷ tự tin như vậy, vậy hẳn là không có vấn đề gì.

Chủ nhật đi kiến thức một chút cũng tốt, xem tu chân giả mạnh như thế nào.

"Mấy ngày nay cậu phải mỗi ngày ở trong trận pháp tu luyện, hẳn là có thể miễn cưỡng tiến vào cửu phẩm, lại muốn tiến vào bát phẩm liền rất khó, đến lúc đó tôi đi tìm ba mẹ muốn chút đồ, để cậu tăng nhanh tiến độ tranh thủ sang năm lên bát phẩm." Chu Ngưng Nguyệt vỗ ngực phóng thích.

"Vậy thất phẩm thì sao?" Chu Tự hỏi.

Sang năm mới có thể lên bát phẩm hình như rất chậm, ma chủng của hắn hơn nửa tháng là có thể bát phẩm rồi đúng chứ?

Qua hơn nửa tháng nữa có thể còn có bộ dáng thất phẩm.

"Thất phẩm? Cái này cần khá nhiều thời gian." Chu Ngưng Nguyệt dùng thìa chạm vào môi, suy nghĩ nói tiếp: "Dưới tình huống bình thường, tôi tám tuổi cửu phẩm, mười ba tuổi bát phẩm, mười năm sau thất phẩm. Cho nên cậu muốn lên thất phẩm hẳn là phải mất bốn năm năm gì đó."

"Cho nên Nguyệt tỷ năm nay hai mươi ba tuổi?" Chu Tự hỏi.

"Cũng có thể chính là hai mươi chín tuổi." Thu Thiển ở một bên nói theo.

"Tôi tám tuổi, các người mới hai mươi mấy tuổi thì có." Chu Ngưng Nguyệt giúp bọn họ sửa chữa lỗi sai.

"Tu chân giới là thiên phú kém thì tu luyện sẽ nhanh hơn sao?" Chu Tự tò mò hỏi, Nguyệt tỷ cần mười năm sao hắn lại năm sáu năm?

"Không phải a, tôi đi về nhà lấy tài nguyên đỉnh cấp giúp cậu tu luyện mới có thể nhanh, hơn nữa cậu tu Chu Thiên Kinh, Chu Thiên Kinh chính là trụ cột trong cơ sở, dễ dàng cũng yếu nhất, đường càng ngắn. Cũng có thể đi xuống tam phẩm.

Cho nên sau thất phẩm, cậu liền khó thăng cấp.

Mà tôi thì khác, Cửu Chuyển Minh Thần Công khó tu của tôi cũng có nghĩa là cường đại, đường cũng xa hơn. Có thể đi tới nhất phẩm Cửu Chuyển, tốc độ tu luyện càng về sau so với những người khác nhanh hơn, càng dễ dàng hơn. Chỉ là sẽ khiến cho cơ thể nhỏ hơn." Chu Ngưng Nguyệt nói.

"Vậy cái Thu Thiển tu là cái gì?" Chu Tự nhìn về phía Thu Thiển ở một bên.

"Tôi tu không phải là công pháp như bình thường." Dừng một chút cô tiếp tục nói: "Tịnh Linh Thần Khải là tên của quyển công pháp này."

Chưa từng nghe qua, Chu Tự cũng không để ý.

Nhận thức của hắn đối với tu chân giới không nhiều lắm.

Chỉ là tuy thăng thất phẩm hình như không dễ dàng, nhưng hắn nuôi ma chủng, làm cho hắn cảm giác thất phẩm cũng chỉ là chuyện một tháng rưỡi.

Quả nhiên vẫn là phiên bản không đúng.

Hy vọng ma chủng không nên không biết tốt xấu, sau bát phẩm đừng chơi đặc quyền không phóng hiệu ứng đặc biệt gì đó.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 24: Đi làm thôi, thánh tử đại nhân

[HIDE-THANKS]Sau khi hoàn thành chiến dịch chủ nhật, Chu Tự liền đứng dậy đi làm.

Trước khi đi, hắn mang bát cháo vào nhà bếp.

Cảm giác ánh mắt Thu Thiển vẫn nhìn chằm chằm vào bát của hắn, không cẩn thận sẽ bị cô ấy múc thêm bát nữa.

Người trong ma đạo, quả nhiên khủng bố.

Tự nhiên bức người ăn cơm.

Tuy nhiên, hắn rất tò mò hỏi Nguyệt tỷ về chuyện tuần hoàn năm 8 tuổi và 18 tuổi.

Hóa ra trước khi lớn đến 18 tuổi, công pháp tuần hoàn là vô hiệu.

Sau 18 tuổi, phải xem Nguyệt tỷ là cảnh giới gì, sau đó bắt đầu tuần hoàn.

Khi đó Nguyệt tỷ sắp thất phẩm, cho nên bắt đầu nhỏ đi.

Cụ thể hơn nữa cũng không hỏi, dù sao gần đây vẫn dừng lại ở 8 tuổi.

Có thể là do tiến đến ba phẩm trung không dễ dàng.

Nhưng mà cơ duyên đủ, thăng cấp cũng dễ dàng, tỷ như Đại Địa Thần Khuyển trong miệng các nàng nói.

Lần này cơ duyên nếu đạt được, tu vi liền có khả năng một ngày ngàn dặm.

Chỉ là Đại Địa Thần Khuyển đến, cũng có nguy hiểm tồn tại.

Có đắc tội, đừng nói tiến vào nơi cơ duyên, rất có thể đều sẽ bị thương nặng.

Thu Thiển và Nguyệt tỷ đều bảo gần đây hắn đối xử với chó tốt một chút.

Chu Tự đi ra khỏi tiểu khu, lúc này một con chó đang nhìn chằm chằm vào hắn, giống như muốn sủa.

Nhìn đối phương không an phận, Chu Tự liền trừng mắt nhìn nó một cái.

Trong lúc nhất thời nó rùng mình một cái, gầm nhẹ một tiếng, kẹp đuôi chạy thoát.

Chu Tự nhún vai, hắn cũng không phải là cuồng ma ngược cẩu gì, vì sao vẫn nhắc nhở hắn đối xử với chó tốt một chút?

Chẳng lẽ..

Là loại chó độc thân như Nguyệt tỷ?

* * *

Thư viện Đông Lâm.

Sau khi quẹt thẻ nhân viên xong, Chu Tự mới đến quầy đọc sách.

Hôm nay không thấy ba người kia, không biết là đến làm việc, hay là không đến làm việc.

Ba người này là ông chủ, chỉ có hắn mới là nhân viên.

Hy vọng ba ông chủ sẽ cho hắn tiền thưởng nhiều hơn vào cuối tháng.

Hôm qua hắn đã chiến thắng trong trò cá cược.

Rất mong đợi về nó.

Vừa mới ngồi xuống, liền nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đi vào cửa.

"Cô Trình." Chu Tự mở miệng chào một tiếng.

Lúc trước nhờ cô Trình mới không tổn thất thảm trọng, lần này lại nhìn thấy, chào hỏi là chuyện nên làm.

Cô Trình mặt không chút thay đổi nhìn hắn một cái, gật gật đầu đi vào bên trong.

Khu vực văn phòng của những người khác ở trong đó.

"Cô Trình thật sự là một người nghiêm túc." Nhìn cô Trình nghiêm túc nói cười, Chu Tự trong lòng sinh ra cảm khái.

Sau đó bắt đầu đọc sách.

Không có gì tiêu hao, hắn đọc một số truyện ngắn, riết thời gian.

Nếu không phải lo lắng quá mức đột ngột, hắn đều muốn xem sách về tu chân giới.

Rất không hay nếu bị người khác phát hiện mình là đại nhân vật phản diện.

Ngược lại cũng không phải lo lắng ai động thủ với hắn, chủ yếu vẫn là vì tiền lương.

"Hình như không quá phản cảm vì phải làm nhân vật phản diện." Chu Tự thở dài trong lòng.

Ba mẹ cho, hắn cũng tiếp nhận cũng nhanh.

Cốc cốc!

Tiếng gõ vào quầy.

Là cô Trình vẻ mặt nghiêm túc.

"Cô Trình có việc gì thế?" Chu Tự lập tức đứng lên.

"Nơi này có một vài thứ, có thể giúp tôi di chuyển một chút không?" Cô Trình nhìn Chu Tự nói.

"Được." Chu Tự lập tức ứng phó, sau đó đi theo đến phòng tạp hóa, có hai thùng sách ở đây.

"Không biết ai đem hai rương sách đặt ở chỗ này, chuyển đến kho hàng là được." Cô Trình giải thích.

Kho hàng hắn cũng biết, trong công việc tuy rằng hắn không cần kiểm kê, nhưng vẫn sẽ đơn giản hiểu rõ.

Đảm bảo công việc suôn sẻ.

"Chỉ có hai rương này sao? Chuyển qua có cần nhập khố không?" Chu Tự mang theo sách hỏi.

"Không cần, đặt bên trong là được rồi, tôi cùng người khác kiểm kê một chút, đỡ cho cậu thêm phiền toái." Cô Trình nói.

"Không có việc gì." Đáp lại, Chu Tự cũng không nói thêm gì nữa, mang theo sách đi về phía kho hàng.

Hai chuyến mà thôi, rất dễ dàng.

Chỉ là.

Một giờ sau, hắn lại được cô Trình gọi đi hỗ trợ mang đồ đạc.

Phòng tạp hóa không biết khi nào lại có thêm bàn làm việc..

Vấn đề không lớn, chỉ là di chuyển thôi.

10 giờ, cô Trình lại tới.

10 giờ 40 lại có một chuyến nữa.

Tất cả đều là di chuyển mọi thứ.

2 giờ chiều, 3 giờ chiều, 4 giờ chiều.

Nhất thời Chu Tự cảm thấy bận rộn cả ngày.

4 giờ 30 dọn đồ đạc ngồi trên ghế, đọc sách cũng cảm thấy không còn thống khoái nữa.

Cô Trình vẫn là vẻ mặt nghiêm túc nói cảm ơn hắn.

Người dọn dẹp có mệt mỏi thế không?

May mà công việc của hắn coi như nhàn rỗi, hỗ trợ một chút cũng không có vấn đề gì.

5 giờ.

Chu Tự lại nhìn thấy cô Trình.

Lần này không cần đối phương mở miệng, Chu Tự trực tiếp đứng lên: "Cô Trình, chỗ nào?"

Nhanh chóng di chuyển, hoàn thành công việc di chuyển.

Nếu không phải cô Trình vẫn duy trì nghiêm túc, vẫn nói lời cảm ơn, hắn đều cảm giác mình có phải bị nhắm vào hay không.

Lần này di chuyển là máy tính bị hỏng.

"Cậu là nhân viên tạm thời?" Trong lúc làm cô Trình nhìn Chu Tự tò mò hỏi một câu.

"Vâng." Chu Tự gật đầu.

"Đó không phải là bất cứ lúc nào cũng có thể bị đuổi việc sao?" Cô Trình hỏi.

"Nhưng nhận lương nhanh." Chu Tự trả lời.

Bây giờ hắn lại thiếu tiền hơn rồi.

Trong nhà không hiểu sao lại có thêm hai con sâu gây hại, rõ ràng không cần hắn nuôi, nhưng lại giống như cần hắn nuôi.

Đây là muốn ép hắn đến đường cùng, sau đó trở về kế thừa quán ăn của ba thì có.

Cẩn thận nghĩ lại, bọn họ một người là thần nữ ma đạo, một người là thánh nữ ma đạo, một người là thánh tử ma đạo, vì sao lại phải sống gian khổ như vậy?

Đi làm thôi, thánh tử đại nhân?

Cô Trình không nói gì nữa.

Vẻ mặt vẫn nghiêm túc như cũ.

Trước khi tan làm, Chu Tự đang tính toán lịch làm việc.

Hôm qua Thu Thiển mua đồ ăn, lần này hắn trở về mua thêm một chút, đủ để mấy ngày nay ăn là được rồi.

Hoặc là hỏi Thu Thiển cô ấy đã mua bao nhiêu.

Một ý niệm đến đây, Chu Tự liền bỏ cuộc.

Không có thông tin liên lạc.

Hơn năm giờ, Chu Tự định tan làm, chỉ là hắn lại nhìn thấy cô Trình đang đi về phía mình.

Có rất nhiều tài liệu trên tay.

Xong rồi, làm thêm giờ mà không có tiền làm thêm giờ.

Hắn nghĩ.

Lúc này Tô Thi đến nhận ca nhìn thấy cô Trình, lập tức hưng phấn chạy tới: "Trình tỷ, em giúp chị cầm."

"Là Tiểu Tô a, vẫn xinh đẹp như thế." Cô Trình lộ ra nụ cười.

Nhìn cô Trình vẫn rất nghiêm túc cười xán lạn như vậy, Chu Tự ngộ ra.

Hắn khổ luyện mười tám loại võ nghệ giang hồ, tạo nghệ đạt tới cảnh giới.

Bây giờ mới vào nhân thế, lại quên mất đây là một nơi cần nhân tình thế thái.

Mà hắn một ngày cũng không thể lĩnh ngộ được.

Lúc này cô Trình đi tới, Chu Tự đứng lên, ngữ điệu không thay đổi: "Trình tỷ."

Nghe được Chu Tự kêu như vậy, khóe miệng Trình tỷ có một nụ cười.

Bà lấy một vé nhỏ đặt trên quầy và nói, "Đây là phiếu giảm giá, đi đến nơi đó, có thể được giảm 15 tệ. Hỏi người bên trong mới biết bọn Tiểu Tô không nộp đơn làm việc chính thức cho cậu."

Chu Tự quay đầu nhìn về phía Tô Thi.

Tô Thi lập tức quay về phía một bên, giả vờ chải tóc.

Sau khi cảm ơn cô Trình, Chu Tự liền quẹt thẻ tan làm.

Phiếu giảm giá tự nhiên là cất đi.

Chờ Chu Tự đi rồi, cô Trình liền cất bước đi về phía phòng nghỉ của quản lý.

Nhìn thấy tự nhiên là Hàn Tô đang đọc sách, cùng với Minh Nam Sở vểnh chân chơi điện thoại di động.

Cốc cốc!

Gõ hai tiếng lên cánh cửa.

Hàn Tô cùng Minh Nam Sở quay đầu nhìn qua.

Nhìn thấy là cô Trình, Hàn Tô lập tức đứng lên, Minh Nam Sở càng kinh hãi buông chân xuống, thuận tay lau mặt bàn.

"Trình tỷ."

Hai người cúi đầu chà chà chân.

Luôn cảm giác phải chịu huấn luyện, dưới tình huống bình thường hai bên rất ít lui tới, đột nhiên tới có chút không bình thường.[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back