Chương 9: Điệu nhảy xoay tròn bi thương
Thẩm Lương Nguyệt nhận được một tấm thiệp mời, là vũ hội xã giao giữa các thế gia đại tộc tổ chức, gia chủ luyên thuyên mãi, khô cả miệng, xin Thẩm Lương Nguyệt nhất định phải đến, cậu thật sự không thể nào từ chối, chỉ có thể đồng ý.
Vết thương chân trái chưa lành, nhưng Thẩm Lương Nguyệt tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt mọi người với cái chân đang bó thạch cao. Cậu nhờ bác sĩ gia đình trước tiên tháo thạch cao ra, thay một bộ tây trang tinh xảo, chọn một cây gậy chống ưu nhã, tư dung tú dật, nhanh chóng tới nơi.
"Tôi không dự nghe yến hội, chút nữa sẽ lên lầu trò chuyện cùng thế bá , cậu không cần lo lắng đón tiếp." Gậy chống san sẻ bớt áp lực từ cổ chân, không ai nhìn ra được chân Thẩm Lương Nguyệt bị thương, gia đinh vây quanh cậu đi qua hành lang đại sảnh, ánh mắt Thẩm Lương Nguyệt vô tình lướt vào bên trong, bước chân bỗng dừng lại.
Thanh âm nói cười tâm sự chung quanh như thủy chiều rút xuống, cậu thấy Hạ Minh Phong đứng trong một góc sân nhảy, bàn tay ôm eo Chử Phi, đôi tay Chử Phi vững vàng đặt lên vai Hạ Minh Phong . Nghĩ đến Hạ Minh Phong cũng nhận được thư mời, nhưng anh không có đi tìm Thẩm Lương Nguyệt làm bạn nhảy mà trực tiếp mang theo Chử Phi tới. Tây trang trên người Chử Phi là nhãn hàng mà Thẩm Lương Nguyệt thường xuyên sử dụng, giá cả xa xỉ, tất cả đều là hàng đặt may, phỏng chừng cũng là Hạ Minh Phong ưu tiên chuẩn bị tốt, lúc Chử Phi nhận được tây trang chắc chắn sẽ thật ngạc nhiên vui sướng, giống như lúc Thẩm Lương Nguyệt nhận được chìa khóa biệt thự kia.
Trước kia Thẩm Lương Nguyệt từng nghe người ta nói qua, vị nhà giàu nào đó làm cách nào ứng phó chu toàn giữa vợ và tình nhân, nếu hắn đưa cho tình nhân một cái túi, nhất định cũng sẽ dâng lên cho vợ mình một cái vòng cổ kim cương. Thì ra chiếc chìa khóa bạc kia là "quà an ủi", như vậy xem ra, Hạ Minh Phong ra tay, có thể so với vị nhà giàu nào đó hào phóng hơn nhiều.
Rất nhiều người đều đang âm thầm đánh giá bọn họ, người biết Hạ Minh Phong còn đang tò mò làm sao Thẩm Lương Nguyệt không tới, người đang bên cạnh Hạ Minh Phong này rốt cuộc là ai. Chử Phi nhìn qua giống như không biết khiêu vũ, hai người lung lay, dẫm tới dẫm lui, nhảy trông kém cỏi cực kì, nhưng lại luôn mỉn cười, thường ghé vào nhau nói nhỏ vài câu, mặc kệ ánh nhìn của người khác.
Thẩm Lương Nguyệt như rơi vào hầm băng, cả người lạnh lẽo, cậu hít một hơi thật sâu, gậy chống để trên sàn nhà, hận không thể đào ra một cái hố mà chui xuống. Gia chủ cũng xấu hổ cực kì, những tưởng Thẩm Lương Nguyệt không tới, bọn họ chỉ đưa cho Hạ Minh Phong một tấm thiệp mời, ai biết Thẩm Lương Nguyệt lại ở nơi này lại bắt gặp vị hôn phu của mình mang theo người khác tới tham dự vũ hội.
Gia chủ thấp thỏm bất an, châm chước hỏi:" Lương Nguyệt, bên cạnh Hạ Minh Phong là ai vậy?"
Vấn đề này chính Thẩm Lương Nguyệt cũng muốn hỏi, đối với Hạ Minh Phong, Chử Phi rốt cuộc là gì? Dựa vào thân phận gì thay thế cậu cùng Hạ Minh Phong tham gia vũ hội, xuất hiện trước mặt mọi người?
"Chử tiên sinh là người quen của cháu, cháu vốn có chút việc, nhờ Hạ Minh Phong dẫn cậu ấy tới chơi." Đầu ngón tay cậu lạnh đến phát run, lời nói lại rất rõ ràng, "Trước tiên chúng ta lên thăm thế bá đi ạ."
Thẩm Lương Nguyệt ngẩng đầu đi trước, cậu chưa bao giờ cảm thấy may mắn như giờ phút này, may mắn mình đã tháo thạch cao xuống, nếu không thua người lại thua trận, tối nay cậu đến có biết bao chật vật khó xử. Gậy chống chĩa xuống đất phát ra những tiếng "đốc, đốc" rất nhỏ, trong sảnh yến hội, có hai người hồn nhiên không biết, vẫn đang vui vẻ đùa giỡn.
-
-
"Biết rõ hôm nay phải tới tham gia vũ hội, anh còn không dạy em khiêu vũ sớm!" Chử Phi đi ra sân nhảy, hung hăng rót một ngụm champagne, có chút ảo náo oán giận: " vừa rồi các lão gia quý tộc đều đang nhìn em chê cười đâu!"
"Đâu phải nha? Bộ dáng em cùng tay cùng chân nhảy đáng yêu cực kì, giống chú sóc nhỏ đầu óc choáng váng a~" Hạ Minh phong nở nụ cười, nhéo nhéo khuôn mặt Chử Phi đang đỏ lên.
Chử Phi thở phì phì bưng lấy hai má trợn mắt nhìn anh, Hạ Minh Phong càng vui vẻ, khẽ cười nói:" Đừng tức giận, này không phải không có thời gian sao ?
"Có thời gian may quần áo lại không có thời gian dạy em khiêu vũ? Anh lừa ai nha."
Lúc hai người đang nói chuyện, người trong sảnh yến hội bỗng nhiên ngước đầu lên, ánh mắt Hạ Minh Phong cũng dừng ở nơi thang lầu xoay chuyển thật dài kia, âm thanh nói chuyện đột nhiên biến mất, trong tiếng nhạc uyển chuyển, một người chậm rãi từ lầu hai bước xuống.
Người nọ mặc một thân tây trang thuần trắng tinh mĩ, phẳng phiu, rất ít người có thể đem một thân một đồ trắng mặc đẹp như thế, gậy chống mang theo càng làm cậu trở nên ưu nhã tự phụ, khuôn mắt tuyết trắng tinh xảo phi dương, ánh đèn thủy tinh dừng trên mái tóc bạc hiếm có, làm cả người cậu như được vẽ lên một vầng sáng mông lung, trách không được tối nay ngoài cửa sổ không có anh trắng - ánh trăng hiện đang ở đây - ngay trong đại sảnh yến hội này, đang bước về phía của họ.
Hạ Minh Phong nghe thấy âm thanh tán thưởng trong đám người kia, thấy các Alpha không che giấu được hô nhỏ nhảy nhót, trong lòng anh lại nổi lên cảm giác không cam lòng quỷ dị, giống như ác long bị người trộm đi bảo bối, lòng tràn đầy ủy khuất ghen ghét. Trong sảnh yến hội, vì cậu, mà dâng lên một cơn lốc, ấy mà Thẩm Lương Nguyệt ở nơi trung tâm bão tố lại bình tĩnh, yên ả, chẳng có biểu cảm gì, rất nhiều người nhìn cậu, lại không có một ai dám tiến lên chủ động tới gần.
Nếu người bình thường có mấy phần đáng yêu hoặc giàu có, có thể đem tới rất nhiều đào hoa và ái mộ, nhưng nếu là quá xinh đẹp, phú khả địch quốc, ngược lại khiến lòng người sinh ra sợ hãi, chỉ dám đứng ở xa ngắm nhìn. Thân phận và sắc đẹp của Thẩm Lương Nguyệt là một loại uy hiếp, khiến mọi người tự biết xấu hổ, mọi người ai cũng yêu cậu, nhưng rồi, lại chẳng ai dám yêu cậu.
Chỗ cao đón gió lạnh, mọi người chỉ thấy "minh nguyệt" xinh đẹp kiều quý, lại không thấy nó cô độc một mình, càng không biết ở trong lòng nó biết bao buồn bã hốt hoảng, nó bị mọi người cúng bái nhìn lên, vui sướng lại lo sợ, tựa như ở quảng hàn. (minh nguyệt = trăng sáng)
Sống lưng Thẩm Lương Nguyệt thẳng tắp, bước chân thong dong đi về phía Hạ Minh Phong. Nếu hôm nay cậu không xuất hiện, ngày mai chắc hẳn sẽ có không ít người chủ động liên hệ cậu, lòng đầy tò mò lại mang theo chế giễu ác ý, hỏi cậu có biết không, Hạ Minh Phong đưa người khác đến cùng nhau tham dự vũ hội. Bởi vậy, Thẩm Lương Nguyệt không thể lặng lẽ rời đi, cậu phải chịu đựng cái chân đau đớn, đứng ở nơi này, cùng Hạ Minh Phong nhảy xong một khúc, sắm vai đôi lứa yêu nhau thắm thiết, sắm vai bạn lữ cao quý vẽ lên vị hôn phu hoàn hảo.
Giữa yến hội này, có bao nhiêu cặp vợ chồng nhìn như ân ái quý trọng lẫn nhau, Thật ra là đồng sàng dị mộng? Xã hội thượng lưu chưa bao giờ thiếu điều dối trá, cố làm ra vẻ, nhưng Thẩm Lương Nguyệt vẫn thực cảm thấy châm chọc, thực buồn bã bi ai, bọn họ không kịp vĩnh kết đồng tâm đã phải bằng mặt không bằng lòng.
Giống như lão phu thê trong vòng kia, miễn cưỡng duy trì cuộc hôn nhân vô vị này, quý phu nhân vì tuổi già nhan sắc hao tổn, vì tình cảm mà giúp người chồng hoa tâm của mình, nơi nơi che giấu tai tiếng, Thẩm Lương Nguyệt còn nhớ rõ nét mệt mỏi trên khuôn mặt hoa đầy phấn của bà, nhưng dù đồ trang điểm có quý giá bao nhiêu, cũng không níu được trái tim người chồng trở về. "Bọn họ chỉ là bạn." Bà bình tĩnh nói, mọi người đều thuận miệng phụ họa, nhưng ai mà chẳng biết, bà chỉ là đang lừa mình dối người. Mà chồng của bà hoàn toàn mặc cho bà xấu hổ, vẫn cùng người khác mắt đi mày lại, có lẽ hắn cảm thấy vợ mình phải cảm ơn, bởi hắn rốt cuộc vẫn đem danh phận để lại cho bà, chỉ đem tình yêu đưa cho người khác.
Thẩm Lương Nguyệt thật sự không nghĩ tới, bản thân mình sẽ có một ngày cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự. Đổi chỗ mà xem, còn ai sẽ giống khi ấy, nghĩ bản thân mình cũng làm như vậy, sẽ im lặng không nói, lòng tràn đầy cảm thông mà nhìn thấu trò khôi hài này đâu? Cậu bỗng nhiên cảm thấy khó mà chịu đựng nổi, đồng tình là thứ mà Thẩm Lương Nguyệt không cần nhất.
"Minh Phong", Thẩm Lương Nguyệt hơi gật đầu, bộ dáng dương cằm thậm chí có chút kiêu căng,"Chử tiên sinh".
Địch ý trong mắt Chử Phi như muốn trào ra, hắn thật sự nghi ngờ ở trại nuôi ngựa và lần gặp mặt ngẫu nhiên này, đều là kế hoạch Thẩm Lương Nguyệt tỉ mỉ sắp đặt. Trời biết nếu Thẩm Lương Nguyệt có thể chọn, cậu tuyệt đối sẽ không đến xem người yêu và người khác ôm ôm ấp ấp nhìn nhau cười, sở dĩ bọn họ liên tục gặp mặt, hoàn toàn là do Hạ Minh Phong đường hoàng mang Chử Phi gia nhập vòng xã giao của họ - chắc hẳn anh thật sự thích Chử Phi đi, không đành lòng để hắn làm một tình nhân ngầm, muốn Chử Phi thay thế Thẩm Lương Nguyệt, ngang nhiên đứng ở bên người anh.
Thẩm Lương Nguyệt bắt đầu chờ mong Hạ Minh Phong sẽ chủ động giải trừ hôn ước, cậu sẽ chấp nhận kết quả này, sẽ giống như lời Chử Phi "Thành toàn" cho họ, tốt xấu đều có thể dứt khoát, còn hơn hiện tai dây dưa dây cà, giống như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, kẹp ở giữa làm bọn họ ngứa mắt, còn phải hao hết công lực bảo hộ kiêu ngạo và tôn nghiêm của mình khỏi rơi tan tác,
"Sao em lại tới đây? Chân đã khỏi chưa?" Hạ Minh Phong cau mày, lo lắng nói:" Khớp xương yếu ớt, nếu không dưỡng tốt về sau sẽ còn chịu đau."
Nhìn anh ta lo lắng chân thật như vậy, ngay cả đôi mắt mê người kia còn lộ ra ánh mắt nôn nóng đau lòng, xem ra kỹ thuật diễn của Hạ Minh Phong và cậu không phân cao thấp, thậm chí còn cao hơn Thẩm Lương Nguyệt một bậc.
Dàn nhạc tấu lên khúc nhạc mới của điệu nhảy xoay tròn, Thẩm Lương Nguyệt đưa gậy chống tay của mình cho người hầu, vươn tay về phía Hạ Minh Phong, nói:" thử rồi sẽ biết".
Hạ Minh Phong gắt gao nắm lấy tay cậu, ôm eo Thẩm Minh Nguyệt tiến vào sân nhảy. Bốn mắt nhìn nhau, hô hấp tương nghe, bọn họ gần nhau đến như vậy, tay Thẩm Lương Nguyệt đáp trên vai Hạ Minh Phong , eo nhỏ bị anh ôm vào trong lòng, Hạ Minh Phong dường như có thể ngửi thấy hương hoa hồng trên người cậu.
Giống như tập luyện qua vô số lần, bắt đầu từ bước nhảy đầu tiên, người tiến ta lui, giao triền quay tròn, bọn họ khiêu vũ nhẹ nhàng, giống hai con bướm nhẹ nhàng bay, ăn ý đến nỗi làm người ta phải ngạc nhiên. Đó là vô số thời gian từng giây từng khắc ngưng tụ thành ràng buộc, nó khắc thật sâu vào trong cơ thể, vào trong trí não, một trái một phải, một trước một sau, không cần tự hỏi, hoàn toàn là phản ứng theo bản năng.
Âm nhạc, vỗ tay, ngọn đèn dầu, sóng mắt, bọn họ ăn ý khăng khít, vũ bộ dán sát, không ngừng xoay tròn, xoay tròn, xoay tròn từ sân phơi thời thơ ấu đến yến hội này, bọn họ không biết đã cùng nhau nhảy qua biết bao điệu nhảy, nhưng đây có lẽ chính là điệu nhảy cuối cùng, bởi vì Hạ Minh Phong đã tìm được bạn nhảy mới, Thẩm Lương Nguyệt vào lúc nào đó sẽ bị một người khác thay thế. Người kia không cần nhảy tốt đến vậy, chỉ cần trong lòng Hạ Minh Phong vui vẻ mỉn cười.
Thẩm Lương Nguyệt lẳng lặng ngước nhìn khuôn mặt anh, đôi mắt hổ phách ôn nhu đa tình, lông mi dày lại chẳng cong, khi nhìn chăm chú ôn nhu lưu luyến, khi rũ mắt nhìn thần bí âm trầm, cậu yêu anh biết nhường nào, từ nhỏ đến lớn, một giây, một phút đều không thay đổi, Cậu vì anh liều mạng lớn lên, muốn sớm ngày đuổi theo bước chân anh, cùng anh sóng vai mà đi, nhưng tất cả có lẽ... chỉ là Thẩm Lương Nguyệt tự mình đa tình, một bên tình nguyện. Cổ chân chưa lành đau đớn thấu tim, cậu giống như nàng tiên cá nhỏ, mỗi bước đi như dẫm trên ngàn mũi dao, nhưng Thẩm Lương Nguyệt không thể dừng lại, cũng luyến tiếc dừng lại,.
Điệu nhảy này giống quan hệ của họ, bấp bênh muôn phần! Thẩm Lương Nguyệt chịu đựng đau đớn phối hợp Hạ Minh Phong, trên mặt còn treo phong kinh vân đạm cười, Hạ Minh Phong vẫn không hề hay biết, theo tiết tấu mỗi lúc một nhanh, mang theo cậu không ngừng xoay tròn theo nhạc. Trước mắt đau đến mơ hồ, ánh đèn lúc sáng lúc tối, ù tai và tiếng nhạc hỗn tạp một chỗ, phiêu diêu bước nhảy vẫn không dừng lại, túc đạp mũi đao cũng không quay đầu lại, đây là con đường tự Thẩm Lương Nguyệt chọn, cậu không muốn té ngã, chỉ có thể cắn răng phụng bồi.
Chàng vương tử mà mỹ nhân ngư yêu cưới một người khác, nàng mang bi thương hóa thành bọt biển, câu truyện này Hạ Minh Phong chỉ kể cho Thẩm Lương Nguyệt một lần, bởi cậu sau khi nghe xong khóc đến rối tinh rối mù. Kết cục bi kịch của nàng tiên cá, làm tiểu Lương Nguyệt lần đầu tiên biết được, không phải sở hữu thâm tình đều sẽ được hồi báo, tình yêu có vô vàn khoảnh khắc ngọt ngào bên nhau, cũng có đau đớn, hiểu lầm, phản bội và tan vỡ. Thời Thơ ấu trong nháy mắt, cậu còn chưa kịp vì nàng nhân ngư nhỏ lau đi nước mắt, đã bắt đầu vì chính mình bi ai.
Khổ hình vũ đạo rốt cuộc bước về kết thúc, Hạ Minh Phong dường như đem Thẩm Lương Nguyệt kéo hẳn vào trong lòng ngực, trong tiếng vỗ tay của mọi người, anh ghé vào tai cậu thủ thỉ, nói:" Lương Nguyệt, chúng ta vẫn ăn ý như vậy, em nhảy thật đẹp." Anh dắt tay Thẩm Lương Nguyệt ra khỏi sân nhảy, ở chớp mắt kia, khi thân thể mềm mại mảnh khảnh rời khỏi vòng ôm ấp của anh, Hạ Minh Phong như lại có một loại cảm giác lưu luyến.
Trên lưng Thẩm Lương Nguyệt đầy mồ hôi lạnh, mắt cá chân đau đến co rút run rẩy, cậu hốt hoảng mà nghĩ: có lẽ rất nhanh thôi, chính cậu cũng sẽ ở dưới ánh mặt trời hóa thành bọt biển.

Vết thương chân trái chưa lành, nhưng Thẩm Lương Nguyệt tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt mọi người với cái chân đang bó thạch cao. Cậu nhờ bác sĩ gia đình trước tiên tháo thạch cao ra, thay một bộ tây trang tinh xảo, chọn một cây gậy chống ưu nhã, tư dung tú dật, nhanh chóng tới nơi.
"Tôi không dự nghe yến hội, chút nữa sẽ lên lầu trò chuyện cùng thế bá , cậu không cần lo lắng đón tiếp." Gậy chống san sẻ bớt áp lực từ cổ chân, không ai nhìn ra được chân Thẩm Lương Nguyệt bị thương, gia đinh vây quanh cậu đi qua hành lang đại sảnh, ánh mắt Thẩm Lương Nguyệt vô tình lướt vào bên trong, bước chân bỗng dừng lại.
Thanh âm nói cười tâm sự chung quanh như thủy chiều rút xuống, cậu thấy Hạ Minh Phong đứng trong một góc sân nhảy, bàn tay ôm eo Chử Phi, đôi tay Chử Phi vững vàng đặt lên vai Hạ Minh Phong . Nghĩ đến Hạ Minh Phong cũng nhận được thư mời, nhưng anh không có đi tìm Thẩm Lương Nguyệt làm bạn nhảy mà trực tiếp mang theo Chử Phi tới. Tây trang trên người Chử Phi là nhãn hàng mà Thẩm Lương Nguyệt thường xuyên sử dụng, giá cả xa xỉ, tất cả đều là hàng đặt may, phỏng chừng cũng là Hạ Minh Phong ưu tiên chuẩn bị tốt, lúc Chử Phi nhận được tây trang chắc chắn sẽ thật ngạc nhiên vui sướng, giống như lúc Thẩm Lương Nguyệt nhận được chìa khóa biệt thự kia.
Trước kia Thẩm Lương Nguyệt từng nghe người ta nói qua, vị nhà giàu nào đó làm cách nào ứng phó chu toàn giữa vợ và tình nhân, nếu hắn đưa cho tình nhân một cái túi, nhất định cũng sẽ dâng lên cho vợ mình một cái vòng cổ kim cương. Thì ra chiếc chìa khóa bạc kia là "quà an ủi", như vậy xem ra, Hạ Minh Phong ra tay, có thể so với vị nhà giàu nào đó hào phóng hơn nhiều.
Rất nhiều người đều đang âm thầm đánh giá bọn họ, người biết Hạ Minh Phong còn đang tò mò làm sao Thẩm Lương Nguyệt không tới, người đang bên cạnh Hạ Minh Phong này rốt cuộc là ai. Chử Phi nhìn qua giống như không biết khiêu vũ, hai người lung lay, dẫm tới dẫm lui, nhảy trông kém cỏi cực kì, nhưng lại luôn mỉn cười, thường ghé vào nhau nói nhỏ vài câu, mặc kệ ánh nhìn của người khác.
Thẩm Lương Nguyệt như rơi vào hầm băng, cả người lạnh lẽo, cậu hít một hơi thật sâu, gậy chống để trên sàn nhà, hận không thể đào ra một cái hố mà chui xuống. Gia chủ cũng xấu hổ cực kì, những tưởng Thẩm Lương Nguyệt không tới, bọn họ chỉ đưa cho Hạ Minh Phong một tấm thiệp mời, ai biết Thẩm Lương Nguyệt lại ở nơi này lại bắt gặp vị hôn phu của mình mang theo người khác tới tham dự vũ hội.
Gia chủ thấp thỏm bất an, châm chước hỏi:" Lương Nguyệt, bên cạnh Hạ Minh Phong là ai vậy?"
Vấn đề này chính Thẩm Lương Nguyệt cũng muốn hỏi, đối với Hạ Minh Phong, Chử Phi rốt cuộc là gì? Dựa vào thân phận gì thay thế cậu cùng Hạ Minh Phong tham gia vũ hội, xuất hiện trước mặt mọi người?
"Chử tiên sinh là người quen của cháu, cháu vốn có chút việc, nhờ Hạ Minh Phong dẫn cậu ấy tới chơi." Đầu ngón tay cậu lạnh đến phát run, lời nói lại rất rõ ràng, "Trước tiên chúng ta lên thăm thế bá đi ạ."
Thẩm Lương Nguyệt ngẩng đầu đi trước, cậu chưa bao giờ cảm thấy may mắn như giờ phút này, may mắn mình đã tháo thạch cao xuống, nếu không thua người lại thua trận, tối nay cậu đến có biết bao chật vật khó xử. Gậy chống chĩa xuống đất phát ra những tiếng "đốc, đốc" rất nhỏ, trong sảnh yến hội, có hai người hồn nhiên không biết, vẫn đang vui vẻ đùa giỡn.
-
-
"Biết rõ hôm nay phải tới tham gia vũ hội, anh còn không dạy em khiêu vũ sớm!" Chử Phi đi ra sân nhảy, hung hăng rót một ngụm champagne, có chút ảo náo oán giận: " vừa rồi các lão gia quý tộc đều đang nhìn em chê cười đâu!"
"Đâu phải nha? Bộ dáng em cùng tay cùng chân nhảy đáng yêu cực kì, giống chú sóc nhỏ đầu óc choáng váng a~" Hạ Minh phong nở nụ cười, nhéo nhéo khuôn mặt Chử Phi đang đỏ lên.
Chử Phi thở phì phì bưng lấy hai má trợn mắt nhìn anh, Hạ Minh Phong càng vui vẻ, khẽ cười nói:" Đừng tức giận, này không phải không có thời gian sao ?
"Có thời gian may quần áo lại không có thời gian dạy em khiêu vũ? Anh lừa ai nha."
Lúc hai người đang nói chuyện, người trong sảnh yến hội bỗng nhiên ngước đầu lên, ánh mắt Hạ Minh Phong cũng dừng ở nơi thang lầu xoay chuyển thật dài kia, âm thanh nói chuyện đột nhiên biến mất, trong tiếng nhạc uyển chuyển, một người chậm rãi từ lầu hai bước xuống.
Người nọ mặc một thân tây trang thuần trắng tinh mĩ, phẳng phiu, rất ít người có thể đem một thân một đồ trắng mặc đẹp như thế, gậy chống mang theo càng làm cậu trở nên ưu nhã tự phụ, khuôn mắt tuyết trắng tinh xảo phi dương, ánh đèn thủy tinh dừng trên mái tóc bạc hiếm có, làm cả người cậu như được vẽ lên một vầng sáng mông lung, trách không được tối nay ngoài cửa sổ không có anh trắng - ánh trăng hiện đang ở đây - ngay trong đại sảnh yến hội này, đang bước về phía của họ.
Hạ Minh Phong nghe thấy âm thanh tán thưởng trong đám người kia, thấy các Alpha không che giấu được hô nhỏ nhảy nhót, trong lòng anh lại nổi lên cảm giác không cam lòng quỷ dị, giống như ác long bị người trộm đi bảo bối, lòng tràn đầy ủy khuất ghen ghét. Trong sảnh yến hội, vì cậu, mà dâng lên một cơn lốc, ấy mà Thẩm Lương Nguyệt ở nơi trung tâm bão tố lại bình tĩnh, yên ả, chẳng có biểu cảm gì, rất nhiều người nhìn cậu, lại không có một ai dám tiến lên chủ động tới gần.
Nếu người bình thường có mấy phần đáng yêu hoặc giàu có, có thể đem tới rất nhiều đào hoa và ái mộ, nhưng nếu là quá xinh đẹp, phú khả địch quốc, ngược lại khiến lòng người sinh ra sợ hãi, chỉ dám đứng ở xa ngắm nhìn. Thân phận và sắc đẹp của Thẩm Lương Nguyệt là một loại uy hiếp, khiến mọi người tự biết xấu hổ, mọi người ai cũng yêu cậu, nhưng rồi, lại chẳng ai dám yêu cậu.
Chỗ cao đón gió lạnh, mọi người chỉ thấy "minh nguyệt" xinh đẹp kiều quý, lại không thấy nó cô độc một mình, càng không biết ở trong lòng nó biết bao buồn bã hốt hoảng, nó bị mọi người cúng bái nhìn lên, vui sướng lại lo sợ, tựa như ở quảng hàn. (minh nguyệt = trăng sáng)
Sống lưng Thẩm Lương Nguyệt thẳng tắp, bước chân thong dong đi về phía Hạ Minh Phong. Nếu hôm nay cậu không xuất hiện, ngày mai chắc hẳn sẽ có không ít người chủ động liên hệ cậu, lòng đầy tò mò lại mang theo chế giễu ác ý, hỏi cậu có biết không, Hạ Minh Phong đưa người khác đến cùng nhau tham dự vũ hội. Bởi vậy, Thẩm Lương Nguyệt không thể lặng lẽ rời đi, cậu phải chịu đựng cái chân đau đớn, đứng ở nơi này, cùng Hạ Minh Phong nhảy xong một khúc, sắm vai đôi lứa yêu nhau thắm thiết, sắm vai bạn lữ cao quý vẽ lên vị hôn phu hoàn hảo.
Giữa yến hội này, có bao nhiêu cặp vợ chồng nhìn như ân ái quý trọng lẫn nhau, Thật ra là đồng sàng dị mộng? Xã hội thượng lưu chưa bao giờ thiếu điều dối trá, cố làm ra vẻ, nhưng Thẩm Lương Nguyệt vẫn thực cảm thấy châm chọc, thực buồn bã bi ai, bọn họ không kịp vĩnh kết đồng tâm đã phải bằng mặt không bằng lòng.
Giống như lão phu thê trong vòng kia, miễn cưỡng duy trì cuộc hôn nhân vô vị này, quý phu nhân vì tuổi già nhan sắc hao tổn, vì tình cảm mà giúp người chồng hoa tâm của mình, nơi nơi che giấu tai tiếng, Thẩm Lương Nguyệt còn nhớ rõ nét mệt mỏi trên khuôn mặt hoa đầy phấn của bà, nhưng dù đồ trang điểm có quý giá bao nhiêu, cũng không níu được trái tim người chồng trở về. "Bọn họ chỉ là bạn." Bà bình tĩnh nói, mọi người đều thuận miệng phụ họa, nhưng ai mà chẳng biết, bà chỉ là đang lừa mình dối người. Mà chồng của bà hoàn toàn mặc cho bà xấu hổ, vẫn cùng người khác mắt đi mày lại, có lẽ hắn cảm thấy vợ mình phải cảm ơn, bởi hắn rốt cuộc vẫn đem danh phận để lại cho bà, chỉ đem tình yêu đưa cho người khác.
Thẩm Lương Nguyệt thật sự không nghĩ tới, bản thân mình sẽ có một ngày cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự. Đổi chỗ mà xem, còn ai sẽ giống khi ấy, nghĩ bản thân mình cũng làm như vậy, sẽ im lặng không nói, lòng tràn đầy cảm thông mà nhìn thấu trò khôi hài này đâu? Cậu bỗng nhiên cảm thấy khó mà chịu đựng nổi, đồng tình là thứ mà Thẩm Lương Nguyệt không cần nhất.
"Minh Phong", Thẩm Lương Nguyệt hơi gật đầu, bộ dáng dương cằm thậm chí có chút kiêu căng,"Chử tiên sinh".
Địch ý trong mắt Chử Phi như muốn trào ra, hắn thật sự nghi ngờ ở trại nuôi ngựa và lần gặp mặt ngẫu nhiên này, đều là kế hoạch Thẩm Lương Nguyệt tỉ mỉ sắp đặt. Trời biết nếu Thẩm Lương Nguyệt có thể chọn, cậu tuyệt đối sẽ không đến xem người yêu và người khác ôm ôm ấp ấp nhìn nhau cười, sở dĩ bọn họ liên tục gặp mặt, hoàn toàn là do Hạ Minh Phong đường hoàng mang Chử Phi gia nhập vòng xã giao của họ - chắc hẳn anh thật sự thích Chử Phi đi, không đành lòng để hắn làm một tình nhân ngầm, muốn Chử Phi thay thế Thẩm Lương Nguyệt, ngang nhiên đứng ở bên người anh.
Thẩm Lương Nguyệt bắt đầu chờ mong Hạ Minh Phong sẽ chủ động giải trừ hôn ước, cậu sẽ chấp nhận kết quả này, sẽ giống như lời Chử Phi "Thành toàn" cho họ, tốt xấu đều có thể dứt khoát, còn hơn hiện tai dây dưa dây cà, giống như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, kẹp ở giữa làm bọn họ ngứa mắt, còn phải hao hết công lực bảo hộ kiêu ngạo và tôn nghiêm của mình khỏi rơi tan tác,
"Sao em lại tới đây? Chân đã khỏi chưa?" Hạ Minh Phong cau mày, lo lắng nói:" Khớp xương yếu ớt, nếu không dưỡng tốt về sau sẽ còn chịu đau."
Nhìn anh ta lo lắng chân thật như vậy, ngay cả đôi mắt mê người kia còn lộ ra ánh mắt nôn nóng đau lòng, xem ra kỹ thuật diễn của Hạ Minh Phong và cậu không phân cao thấp, thậm chí còn cao hơn Thẩm Lương Nguyệt một bậc.
Dàn nhạc tấu lên khúc nhạc mới của điệu nhảy xoay tròn, Thẩm Lương Nguyệt đưa gậy chống tay của mình cho người hầu, vươn tay về phía Hạ Minh Phong, nói:" thử rồi sẽ biết".
Hạ Minh Phong gắt gao nắm lấy tay cậu, ôm eo Thẩm Minh Nguyệt tiến vào sân nhảy. Bốn mắt nhìn nhau, hô hấp tương nghe, bọn họ gần nhau đến như vậy, tay Thẩm Lương Nguyệt đáp trên vai Hạ Minh Phong , eo nhỏ bị anh ôm vào trong lòng, Hạ Minh Phong dường như có thể ngửi thấy hương hoa hồng trên người cậu.
Giống như tập luyện qua vô số lần, bắt đầu từ bước nhảy đầu tiên, người tiến ta lui, giao triền quay tròn, bọn họ khiêu vũ nhẹ nhàng, giống hai con bướm nhẹ nhàng bay, ăn ý đến nỗi làm người ta phải ngạc nhiên. Đó là vô số thời gian từng giây từng khắc ngưng tụ thành ràng buộc, nó khắc thật sâu vào trong cơ thể, vào trong trí não, một trái một phải, một trước một sau, không cần tự hỏi, hoàn toàn là phản ứng theo bản năng.
Âm nhạc, vỗ tay, ngọn đèn dầu, sóng mắt, bọn họ ăn ý khăng khít, vũ bộ dán sát, không ngừng xoay tròn, xoay tròn, xoay tròn từ sân phơi thời thơ ấu đến yến hội này, bọn họ không biết đã cùng nhau nhảy qua biết bao điệu nhảy, nhưng đây có lẽ chính là điệu nhảy cuối cùng, bởi vì Hạ Minh Phong đã tìm được bạn nhảy mới, Thẩm Lương Nguyệt vào lúc nào đó sẽ bị một người khác thay thế. Người kia không cần nhảy tốt đến vậy, chỉ cần trong lòng Hạ Minh Phong vui vẻ mỉn cười.
Thẩm Lương Nguyệt lẳng lặng ngước nhìn khuôn mặt anh, đôi mắt hổ phách ôn nhu đa tình, lông mi dày lại chẳng cong, khi nhìn chăm chú ôn nhu lưu luyến, khi rũ mắt nhìn thần bí âm trầm, cậu yêu anh biết nhường nào, từ nhỏ đến lớn, một giây, một phút đều không thay đổi, Cậu vì anh liều mạng lớn lên, muốn sớm ngày đuổi theo bước chân anh, cùng anh sóng vai mà đi, nhưng tất cả có lẽ... chỉ là Thẩm Lương Nguyệt tự mình đa tình, một bên tình nguyện. Cổ chân chưa lành đau đớn thấu tim, cậu giống như nàng tiên cá nhỏ, mỗi bước đi như dẫm trên ngàn mũi dao, nhưng Thẩm Lương Nguyệt không thể dừng lại, cũng luyến tiếc dừng lại,.
Điệu nhảy này giống quan hệ của họ, bấp bênh muôn phần! Thẩm Lương Nguyệt chịu đựng đau đớn phối hợp Hạ Minh Phong, trên mặt còn treo phong kinh vân đạm cười, Hạ Minh Phong vẫn không hề hay biết, theo tiết tấu mỗi lúc một nhanh, mang theo cậu không ngừng xoay tròn theo nhạc. Trước mắt đau đến mơ hồ, ánh đèn lúc sáng lúc tối, ù tai và tiếng nhạc hỗn tạp một chỗ, phiêu diêu bước nhảy vẫn không dừng lại, túc đạp mũi đao cũng không quay đầu lại, đây là con đường tự Thẩm Lương Nguyệt chọn, cậu không muốn té ngã, chỉ có thể cắn răng phụng bồi.
Chàng vương tử mà mỹ nhân ngư yêu cưới một người khác, nàng mang bi thương hóa thành bọt biển, câu truyện này Hạ Minh Phong chỉ kể cho Thẩm Lương Nguyệt một lần, bởi cậu sau khi nghe xong khóc đến rối tinh rối mù. Kết cục bi kịch của nàng tiên cá, làm tiểu Lương Nguyệt lần đầu tiên biết được, không phải sở hữu thâm tình đều sẽ được hồi báo, tình yêu có vô vàn khoảnh khắc ngọt ngào bên nhau, cũng có đau đớn, hiểu lầm, phản bội và tan vỡ. Thời Thơ ấu trong nháy mắt, cậu còn chưa kịp vì nàng nhân ngư nhỏ lau đi nước mắt, đã bắt đầu vì chính mình bi ai.
Khổ hình vũ đạo rốt cuộc bước về kết thúc, Hạ Minh Phong dường như đem Thẩm Lương Nguyệt kéo hẳn vào trong lòng ngực, trong tiếng vỗ tay của mọi người, anh ghé vào tai cậu thủ thỉ, nói:" Lương Nguyệt, chúng ta vẫn ăn ý như vậy, em nhảy thật đẹp." Anh dắt tay Thẩm Lương Nguyệt ra khỏi sân nhảy, ở chớp mắt kia, khi thân thể mềm mại mảnh khảnh rời khỏi vòng ôm ấp của anh, Hạ Minh Phong như lại có một loại cảm giác lưu luyến.
Trên lưng Thẩm Lương Nguyệt đầy mồ hôi lạnh, mắt cá chân đau đến co rút run rẩy, cậu hốt hoảng mà nghĩ: có lẽ rất nhanh thôi, chính cậu cũng sẽ ở dưới ánh mặt trời hóa thành bọt biển.
Hết chương 9
"Đồng sàng dị mộng":
Nhà văn Trần Lượng thời Nam Tống viết cho bạn mình là Chu Hi (Nguyên Hối) để kể về những điều không may mà mình gặp phải mấy ngày gần đây cũng như tâm trạng của mình. Sau khi ông gặp phải tai họa bất ngờ và suýt chút nữa bị mất mạng, mấy ngày đó ông chỉ ở nhà dạy học là chủ yếu, và còn xây thêm mấy gian phòng nhỏ, xung quanh trồng vài cái cây, trong sân còn có một cái ao nho nhỏ, phong cảnh vô cùng đẹp khiến cho ông rất vui mừng, đắc ý.
Trong những căn phòng đó có ba gian phòng được đặt tên là "Bão Tất" (ôm đầu gối), một người bạn của ông thấy vậy nên đã làm ba bài thơ "Bão Tất ngâm" tặng cho ông. Trong đó có nói đến Châu Cung và Gia Cát Lượng cùng rất nhiều cổ nhân khác, nhưng mỗi người ai cũng đều có chí hướng của riêng mình, cho dù nằm chung trên một chiếc giường nhưng ai cũng mơ giấc mơ của riêng mình, không nhất thiết phải so sánh với cổ nhân.
"Cùng giường nhưng mỗi người mơ một giấc mơ, Châu Cung còn không học được, hà tất nhất nhất phải nói đến Khổng Minh thay" (Dữ Chu Nguyên Hối bí thư thư). Trần Lượng tự nhiên sẽ không thở dài, nhưng làm như vậy người canh cánh trong lòng không thể tự phát.
Sau này, câu "đồng sàng dị mộng" chính là từ câu chuyện này mà ra, ẩn dụ cho những đôi vợ chồng không yêu thương nhau, không hòa thuận, không đồng lòng, tuy nằm cùng giường, ăn cùng mâm nhưng trong lòng lại chỉ nghĩ đến người khác, tâm tư tình cảm không hướng về nhau. Ngoài ra, nói rộng hơn, nó còn dùng để chỉ những người cùng làm chung một công việc nhưng không cùng chung chí hướng, không cùng chung ý tưởng mà mỗi người đều có dự định riêng của mình.
Nhà văn Trần Lượng thời Nam Tống viết cho bạn mình là Chu Hi (Nguyên Hối) để kể về những điều không may mà mình gặp phải mấy ngày gần đây cũng như tâm trạng của mình. Sau khi ông gặp phải tai họa bất ngờ và suýt chút nữa bị mất mạng, mấy ngày đó ông chỉ ở nhà dạy học là chủ yếu, và còn xây thêm mấy gian phòng nhỏ, xung quanh trồng vài cái cây, trong sân còn có một cái ao nho nhỏ, phong cảnh vô cùng đẹp khiến cho ông rất vui mừng, đắc ý.
Trong những căn phòng đó có ba gian phòng được đặt tên là "Bão Tất" (ôm đầu gối), một người bạn của ông thấy vậy nên đã làm ba bài thơ "Bão Tất ngâm" tặng cho ông. Trong đó có nói đến Châu Cung và Gia Cát Lượng cùng rất nhiều cổ nhân khác, nhưng mỗi người ai cũng đều có chí hướng của riêng mình, cho dù nằm chung trên một chiếc giường nhưng ai cũng mơ giấc mơ của riêng mình, không nhất thiết phải so sánh với cổ nhân.
"Cùng giường nhưng mỗi người mơ một giấc mơ, Châu Cung còn không học được, hà tất nhất nhất phải nói đến Khổng Minh thay" (Dữ Chu Nguyên Hối bí thư thư). Trần Lượng tự nhiên sẽ không thở dài, nhưng làm như vậy người canh cánh trong lòng không thể tự phát.
Sau này, câu "đồng sàng dị mộng" chính là từ câu chuyện này mà ra, ẩn dụ cho những đôi vợ chồng không yêu thương nhau, không hòa thuận, không đồng lòng, tuy nằm cùng giường, ăn cùng mâm nhưng trong lòng lại chỉ nghĩ đến người khác, tâm tư tình cảm không hướng về nhau. Ngoài ra, nói rộng hơn, nó còn dùng để chỉ những người cùng làm chung một công việc nhưng không cùng chung chí hướng, không cùng chung ý tưởng mà mỗi người đều có dự định riêng của mình.

Chỉnh sửa cuối: