Welcome! You have been invited by Nam Nguynz to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 91 Tìm chủ đề
Chương 54 (3)

Cất điện thoại, cô bỗng nhiên thấy phiền muộn, tình cảnh của Tây Tử và Cố Huân cũng không tốt như mọi người nhìn thấy, Cố Huân im lặng ít nói, chuyện gì cũng giấu trong lòng không nói cho ai biết.

Hơn nữa còn có Tống Thành.

Lúc trước Đan Đan không hiểu Tống Thành suy nghĩ gì, sau này mới hiểu ra, không phải cậu ấy không muốn thông báo mà là không thể, một khi nói ra, mối quan hệ bạn bè thân thiết từ trước sẽ không còn tự nhiên nữa.

"Cô có phỏng vấn không? Nếu không thì đừng ở đây làm phiền tôi làm việc."

Đan Đan lấy bút ghi âm ra: "Bắt đầu đi."

Cô lấy những vấn đề cần phỏng vấn mà đồng nghiệp đã chuẩn bị sẵn, cứng nhắc hỏi từng câu.

"Thành tích học tập từ nhỏ đến lớn của cậu luôn đứng đầu, xin hỏi có bí quyết gì, có thể chia sẻ được không?"

Cậu ta nghiêm túc trả lời: "Do mẹ tôi dạy bảo tốt."

Đan Đan mím môi, tiếp tục hỏi: "Linh cảm cho phát minh lần này đến từ đâu?"

Giản Gia mỉm cười: "Vì để trở thành sự kiêu ngạo của mẹ tôi."

Đan Đan bỏ bút ghi âm xuống, nhìn thẳng mắt cậu ta: "Cậu làm như vậy vui lắm sao?"

"Rất vui, tôi cảm thấy rất thú vị."

Đan Đan không cần nghĩ cũng biết, dù cô có hỏi cái gì, cậu ta cũng sẽ trả lời liên quan đến mẹ.

"Cậu ép tôi phải nói lời khó nghe sao?"

Giản Gia không cười: "Cô hỏi tôi, tôi trả lời thế nào là chuyện của tôi, cô ép được sao?"

Đan Đan gằn từng câu từng chữ: "Mẹ cậu là tiểu tam!"

Giản Gia đẩy cô té xuống đất, cái trán va vào góc bàn, lập tức chảy máu.

"Cô im đi!"

Đan Đan bị đau, che lại miệng vết thương, châm chọc cười: "Tức giận sao? Tôi còn tức giận hơn cậu nhiều, ba tôi bị cậu cướp đi rồi, cậu còn muốn như thế nào nữa?"

Vẻ mặt Giản Gia nhàn nhạt: "Tôi đưa cô đi bệnh viện."

Là cậu ta mất khống chế, miệng vết thương trên trán cô trông rất dọa người.

Dù sao.. Là do cậu ta đẩy.

Cô cũng coi như là một nửa chị gái của cậu ta.

"Không cần, tôi sợ cậu đưa tôi đến Tây Thiên."

"Không biết điều."

Đan Đan bò dậy, bút ghi âm cũng không thèm lấy, rời đi mà không quay đầu lại.

Giản Gia nhìn bóng dáng rời đi của cô, thất thần.

#

Hứa Lương Châu đã đi làm lại, ở phòng trực ban.

Anh một thân một mình, ở trong phòng chỉ đọc sách, thỉnh thoảng nghiên cứu các tình huống xảy ra trong công việc, chủ nhiệm phát hiện lúc trước anh hay quan tâm đến khoa nội, gần đây lại quan tâm tới phụ khoa.

"Sao tự nhiên lại quan tâm cái này? Trong nhà có người bị bệnh à?"

Hứa Lương Châu khép sách: "Không có, chỉ xem cho biết thôi."

Chủ nhiệm gật đầu, cũng không nói gì nữa, lúc ngồi xuống mới nhớ ra lý do mình đến đây.

"Đúng rồi, lúc nãy tôi nhìn thấy bạn gái nhỏ của cậu ở khoa ngoại."

Hứa Lương Châu nhíu mày: "Sao cô ấy lại ở khoa ngoại?"

Nếu tới tìm mình thì nên đi đến khoa nội, trong bệnh viện này cô cũng không quen biết ai khác.

"Tôi thấy trên trán cô ấy bị khâu mấy mũi, nhìn rất nghiêm trọng, nếu không cậu qua xem đi?" Chủ nhiệm nói.

Hứa Lương Châu đứng phắt dậy, kéo ghế mở cửa, đi về phía khoa ngoại nhanh như một cơn gió.

Hai người đụng phải nhau trước cửa khoa.

Đan Đan lắp bắp kinh hãi: 'Cậu đến rồi.'

Hứa Lương Châu nắm chặt hai vai cô, tỉ mỉ quan sát gương mặt, thấy vết thương, ánh mắt tối hẳn: "Sao lại bị như thế này?"

"Không cẩn thận bị ngã, đây là tai nạn lao động, không phải tự chi trả."

Anh buột miệng thốt ra: "Tai nạn lao động? Không đi làm thì sẽ không không bị thương. Cậu từ chức đi, tớ nuôi cậu."

"Cậu đang nói gì vậy?" Cô nhìn anh hỏi: "Gần đây cậu bị sao vậy?"

Hứa Lương Châu ôm chặt cô, hít sâu một hơn, cắn lấy vành tai cô thì thầm: "Em không biết sao?"

Lời nói lạnh lùng tỏ ra sự lạnh lẽo chưa từng có.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu thuyết đều là sự ảo tưởng cá nhân, nếu ngoài thực tế mà gặp người như nam chính thì ta đã xách dép chạy tám hướng rồi.
 
Bài viết: 91 Tìm chủ đề
Chương 55 (1)

"Xin lỗi, là tớ mất khống chế." Không đợi cô trả lời, Hứa Lương Châu đã vỗ vỗ đầu cô.

Vẻ mặt Đan Đan hoảng hốt, ánh mắt phức tạp: "Có phải bệnh viện nhiều việc quá không, cậu đừng khiến mình mệt mỏi quá, tớ thấy gần đây trạng thái của cậu không tốt lắm."

Đầu Hứa Lương Châu chôn sâu vào cổ cô: "Cho tớ chút thời gian."

Cho anh thêm một chút thời gian là anh có thể điều chỉnh tốt, có thể cẩn thận mang lại mặt nạ như lúc trước, thật vất vả mới có lại được cô, quyết định không thể mất đi.

Đan Đan đẩy anh ra: "Tớ không thể ở bệnh viện lâu, còn phải về công ty báo cáo công tác nữa." Cục diện rối rắm này, còn chưa xử lý xong.

Hứa Lương Châu đút hai tay vào túi, thân hình cao lớn thon dài cho người ta một loại cảm giác áp bách: "Cậu còn không nói cho tớ tại sao lại bị thương? Đừng nói tự mình ngã, tớ không tin."

Đan Đan cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân: "Cậu yên tâm đi, tớ sẽ tự mình báo thù."

Hứa Lương Châu lẳng lặng nhìn cô thật lâu, mới không tiếp tục hỏi nữa: "Vậy cậu kiên cường lên."

"Tớ về công ty đây, tạm biệt." Đan Đan ôm lấy túi xách, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Cô không quá nguyện ý cho Hứa Lương Châu biết về chuyện xấu hổ này của nhà cô, mẹ cô chắc cũng không muốn.

Hứa Lương Châu lấy một điếu thuốc từ trong túi quần ra, hai ngón tay kẹp lấy điếu thuốc chơi đùa, bệnh viện không được hút thuốc, qua khoảng mười phút, anh mở cửa phòng, có một người đàn ông cường tráng đang đứng.

Sắc mặt Hứa Lương Châu lạnh lùng: "Nói cho tôi biết, hôm nay cô ấy đi đâu, gặp ai, tại sao lại bị thương ở đầu."

Người đàn ông cung kính nói: "Tiên sinh, tiểu thư Đan hôm nay đi đến viện nghiên cứu Tranh thị, gặp một người đàn ông."

Anh giật giật môi: "Ai?"

Người đàn ông tựa như đang suy nghĩ từ ngữ, tạm dừng vài giây: "Là em trai của tiểu thư Đan, Giản Gia."

Hứa Lương Châu cười lạnh một tiếng: "Đã biết, sắp xếp vài người, lát nữa đi cùng tôi."

Người đàn ông do dự: "Tiên sinh, viện nghiên cứu người nhiều phức tạp, sợ rầm rộ quá ảnh hưởng không tốt."

"Vậy kéo người ra ngoài trước rồi nói." Anh vốn không phải người quang minh chính đại, dùng thủ đoạn bỉ ổi cũng không có vấn đề gì.

Lừa được người ra ngoài trước, sau đó xử lý thế nào thì phải xem tâm tình của anh.

Mà hôm nay tâm tình của anh không hề tốt.

Em trai?

Đan Đan sẽ không coi cậu ta là em trai.

Hứa Lương Châu đi đến khoảng khuôn viên đằng sau của bệnh viện, cơn nghiện thuốc lá đến là không kìm được, ngồi ở ghế dài, im lặng hút mấy điếu thuốc, sau đó treo áo khoác lên khuỷu tay, rời khỏi bệnh viện.

Ô tô màu đen dừng trước cổng lớn viện nghiên cứu, Hứa Lương Châu ngồi ghế sau, ra hiệu cho người ngồi trước, người đó mau chóng xuống xe, sau đó bốn người đàn ông cường tráng khác cũng theo sát đi cùng.

Nhóm người này nhìn là biết đã trải qua huấn luyện.

Người đàn ông đi đầu nhanh chóng tìm thấy Giản Gia.

"Tiên sinh nhà chúng tôi muốn gặp cậu một lát, phiền cậu đi theo chúng tôi một chuyến."

Giản Gia buông thiết bị trên tay, giữa mày mang theo mỏi mệt: "Xin lỗi, tôi hẳn là không quen biết người trong miệng anh, xin các anh đi ra ngoài."

Mấy người đàn ông nhìn nhau một cái, lập tức một người từ phía sau lưng che lại miệng cậu ta, kéo người ra ngoài.

Sức lực Giản Gia có lớn cỡ nào cũng không thể so được với những người đã được huấn luyện.

Cậu ta bị ném vào cuối hẻm nhỏ.

Hứa Lương Châu đi tới, vừa đi vừa xắn tay áo lên đến khuỷu tay, mặc áo sơ mi trắng trông thật văn nhã, nhưng cố tình sắc mặt lạnh lùng, không cho phép người nhìn thẳng.

Giản Gia bị đè chặt không thể nhúc nhích, cậu ta hỏi: "Anh là ai?"

Hứa Lương Châu khẽ nâng hàm dưới, bễ nghễ nhìn, không chút để ý gọi tên cậu ta: "Giản, Gia?"

Giản Gia không chút hoang mang: "Là tôi, anh lại là vị nào?"

Hứa Lương Châu sung sướng cười một cái, giơ tay: "Có thể bắt đầu rồi."

Người đàn ông mang giầy da đấm một quyền vào bụng, Giản Gia tuy đau không kêu ra tiếng, chỉ nghe thấy tiếng rên, trên trán mồ hôi lạnh đổ liên tục.

Hứa Lương Châu không dao động, nhướng mày: "Tiếp tục."

Giản Gia bị đánh nằm sóng xoài trên trên mặt đất không thể động đậy, Hứa Lương Châu đi đến hai bước, ngồi xổm xuống, nắm lấy cổ cậu ta ép cậu ta phải ngẩng đầu lên.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Giản Gia lại cười, ngũ quan cảm thấy đau đớn, cậu ta nói: "Tôi nhớ ra rồi, tôi đã nhìn thấy anh."

Đó là chuyện rất lâu về trước.

Cậu ta và bạn học lúc đó cố tình đạp xe đi ngang qua Đan Đan, lúc ấy người đàn ông này đứng cạnh Đan Đan.

Hứa Lương Châu nhìn chằm chằm cậu ta, cười ôn hòa: "Thích không?"

Trong khoang miệng Giản Gia có mùi máu sặc lên, cậu ta nén nuốt xuống một búng máu rồi nhe răng: "Anh tới vì cô ấy sao? Chậc chậc, nhìn không ra thì ra anh thích cô ấy như vậy? Tôi như thế nào cũng coi như là em trai của cô ấy, anh không sợ cô ấy tìm anh tính sổ sao?"

Hứa Lương Châu buông cổ cậu ta ra, trào phúng: "Mày cũng xứng làm em trai cô ấy à?"

Giản Gia ha hả cười: "Đúng vậy, tôi biết ở trong mắt các người tôi là đứa con ngoài giá thú, những thứ như vậy tôi đã nghe từ nhỏ nhưng cho dù là như thế, tôi vẫn chán ghét cô ta, chưa từng ghét ai đến như thế."

"Tôi cố ý đẩy đấy, thì sao?"

Hứa Lương Châu thu lại ý cười, nhấc bổng cả người cậu ta lên, nắm lấy tóc của cậu ta, ấn đầu của cậu ta đập vào tường.

"Thịch thịch thịch" ba tiếng, tiếng sau nặng hơn tiếng trước, cùng một vị trí, miệng vết thương càng lúc càng lớn.
 
Bài viết: 91 Tìm chủ đề
Chương 55 (2)

Anh tùy ý ném người xuống đất, đứng từ trên cao nhìn xuống, nhận lấy khăn ướt do người bên cạnh đưa rồi lau tay: "Thiếu đòn."

Đầu óc Giản Gia choáng váng, máu chảy xuống che mờ mắt.

"Chết chưa?"

"Còn sống ạ."

Hứa Lương Châu "Ừ" một tiếng: "Rửa sạch vết máu trên mặt đi."

"Vâng."

#

Đan Đan cắn răng căng da đầu viết bài báo này, không viết nội dung nào giả dối, thông tin thu thập từ trên mạng, viết đúng chủ đề không khen không chê, sếp nhìn qua thấy không có gì để bắt bẻ nên đã duyệt, còn quan tâm hỏi thăm vết thương trên trán cô, Đan Đan lấy lý do qua loa trả lời.

Công việc Hứa Lương Châu cũng dần bận rộn nhưng vẫn thường xuyên nhắn tin gọi điện cho cô, gần đây anh còn thích gọi video.

Lúc rảnh rỗi, anh sẽ gọi video, nếu cô không nghe, anh sẽ làm phiền liên tục, nói miên man.

Ví dụ như, cậu mới nói cậu yêu tớ, yêu tớ mà lại không chịu gọi video?

Đan Đan liền dựng điện thoại trên mặt bàn rồi làm việc của mình.

Bởi vì bị người nhà bệnh nhân đánh nên cố ý xin nghỉ, không làm phẫu thuật, mỗi ngày ở trong văn phòng trực ban, nhưng bản tính thích hù dọa cô vẫn không đổi.

Từ phòng thí nghiệm của bệnh viện lấy ra một bộ xương khô, bỗng nhiên lấy ra hù cô.

Lúc này Đan Đan ước gì lập tức tắt cuộc gọi.

"Cậu rảnh quá đúng không?"

"Đúng vậy, rất rảnh, cậu đến bệnh viện với tớ đi."

"Không được, tớ còn công việc của mình." Nói đến cái này, Đan Đan lại nhớ tới ngày đó anh buột miệng thốt ra muốn cô nghỉ việc.

Hứa Lương Châu chống đầu, lông mi chớp chớp: "Thật nhẫn tâm."

"Không nói linh tinh với cậu nữa, tớ đi ăn cơm trưa đây." Đan Đan muốn tắt cuộc gọi.

Anh bỗng nhiên chơi xấu: "Cậu hôn tớ một cái, bằng không giữa trưa tớ sẽ đến công ty bắt cậu đi."

Đan Đan bất đắc dĩ nói: "Sao cậu càng sống càng đi lùi thế?"

Đã bao nhiêu tuổi rồi, còn giống như đứa trẻ.

Hứa Lương Châu nhếch môi cười nhẹ, tầm mắt xuyên thấu màn hình di động dừng trên người cô: "Cậu có hôn không?"

"Nếu không thì tớ chuẩn bị đi đây."

Đan Đan nhìn bốn phía, thời gian ăn cơm nên không còn ai, cô mới nhỏ giọng nói vào trong điện thoại: "Moa moa."

Hứa Lương Châu giả vờ không hài lòng: "Không đúng, thiếu cái chụt nữa."

"Chụt cái đầu cậu."

"Có làm không?" Giọng nói trầm thấp khàn khàn của anh giống như sợi lông cào ngứa lòng cô.

Đan Đan không lay chuyển được anh: "Làm."

Hứa Lương Châu mở âm lượng lên cao nhất: "Ừm, tớ nghe.

" Moah moah. "Cô nhanh chóng nói, giọng nói của cô truyền qua điện thoại, Hứa Lương Châu cười thành tiếng rồi đưa điện thoại ra xa, như vậy có thể thấy cảnh tượng sau lưng anh.

Sau lưng anh vây quanh rất nhiều người, có y tá có bác sĩ lớn tuổi, mỗi người đều đang cười.

Hứa Lương Châu cười tủm tỉm nói:" Mọi người nghe thấy không, xem ra bạn gái tôi rất yêu tôi, tôi chính là bảo bối của cô ấy. "

Có y tá trẻ tuổi oán giận:" Bác sĩ Hứa, anh thật ác độc, suốt ngày khoe ân ái, chúng tôi đều đang độc thân đấy, chúng tôi cũng biết khó chịu. "

" Nếu độc thân thì phải chăm chỉ làm việc đi. "

Đan Đan tự biết lại bị anh chọc, tắt điện thoại ngay lập tức.

Bận việc cả buổi sáng, cô cũng đã sớm đói bụng, hơn nữa không biết vì sao, hai ngày nay cô rất hay đói bụng, chưa tới giờ bụng đã kêu, đã ăn rất nhiều đồ ăn vặt nhưng vẫn đói.

Tầng 1 có nhà ăn cho nhân viên, đầu bếp nấu toàn là món thiên về vị cay lại phù hợp với khẩu vị của cô, cho nên cô thường xuyên ăn ở đây.

Sau khi cô xuống lầu, đồng nghiệp Trần Quân vẫy tay với cô:" Đan Đan, mau tới đây, tôi đã lấy đồ ăn cho cô rồi này. "

Đan Đan ngồi ở bên người cô ấy:" Cảm ơn. "

" Không có gì, tôi thấy cô gọi video với bạn trai thì biết cô sẽ xuống trễ rồi, mấy món này đều là những món cô hay ăn. "

Đan Đan nhìn, trên bàn có dĩa chân gà chua cay cô thích, mùi hương truyền tới, dạ dày dâng lên cảm giác buồn nôn, cô vội vàng che miệng lại.

Trần Quân ngây thơ:" Cô sao vậy? "

Đan Đan lắc đầu:" Không biết, cảm thấy buồn nôn. "

Trần Quân cúi đầu, đưa mũi lại gần ngửi thử:" Không có mùi gì lạ, nhìn cũng ngon.. "Cô ấy nói xong thì đột ngột dừng lại, trợn mắt, hỏi cô:" Bà dì của cô tới vào ngày nào? "

" Mấy ngày đầu tháng. "

" Hôm nay ngày mấy? "

" 12. "Tay cầm đũa của Đan Đan run run.

"
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 91 Tìm chủ đề
Chương 56 (1)

Đan Đan bị hỏi như vậy cũng hiểu ra, đôi đũa rớt xuống bàn, vừa hoảng loạn vừa vui sướng.

Trần Quân vừa thấy đã hiểu, ngày thường nhìn thấy tình cảm của cô với bạn trai vô cùng tốt, nếu là mang thai cũng không phải là chuyện lạ.

Thế nhưng chưa kết hôn đã có thai sẽ để lại danh tiếng không hay lắm.

"Cô có muốn đi đến siêu thị mua que thử không?" Cô ấy tốt bụng nhắc nhở.

Đan Đan do dự cắn môi, trong lòng cũng có suy đoán hơn nữa có chút chờ mong, nhưng nói ra nói vẫn thấy chột dạ: "Lỡ không phải thì sao?"

"Không sao, thử thôi mà, không ảnh hưởng gì."

"Vậy được rồi, cô ăn tiếp đi, tôi đi ra ngoài đây."

Trần Quân cười với Đan Đan: "Cô yên tâm đi, việc này tôi sẽ không nói cho người khác."

Đan Đan cảm ơn cô ấy xong thì vội vàng đi ra ngoài, vì để cho chắc chắn, cô còn cố ý mua hai que, sau đó vào nhà vệ sinh.

Sau khi tận mắt nhìn thấy, vui sướng nhiều hơn kinh hoảng, cô ngồi ở trên bồn cầu thật lâu vẫn không thể tỉnh táo.

Đặt tay lên bụng, nơi này vẫn nhỏ bình thường, chưa cảm giác được một sinh linh nhỏ đang tồn tại, nụ cười trên khóe miệng dần mở rộng, càng lúc càng tươi.

Cô có em bé.

Cô sắp làm mẹ rồi.

Nói thực ra, lúc biết mình mang thai, cảm xúc vui mừng hơn cô tưởng tượng, đời trước không có con cái, cô đơn chỉ dựa vào mỗi Hứa Lương Châu, đó là một chuyện cô cảm thấy tiếc nuối mãi.

Quỹ đạo cuộc sống đời này đã thay đổi.

Sau khi trở lại văn phòng, Trần Quân mau chóng chạy đến bên người, nhỏ giọng hỏi: "Sao rồi, sao rồi? Tình huống thế nào?"

Đan Đan ho nhẹ hai tiếng, thì thầm: "Hình như là có rồi."

"Sao lại hình như?"

Đan Đan xích ghế lại gần cô ấy, nhìn mọi người xung quanh: "Que thử thai hiện hai vạch nhưng tôi tra trên điện thoại, dùng que thử thai cũng không thể chắc chắn được."

"Nhưng tỷ lệ đúng vẫn khá cao, chắc chắn là cô có rồi, tôi chúc mừng cô trước nha." Trần Quân nháy mắt với Đan Đan: "Đến lúc đó đừng quên mời tôi uống rượu mừng nha."

Đan Đan nghe xong những lời này mới tỉnh táo lại, một sự thật được bày ra trước mặt cô.

Cô chưa kết hôn đã có thai, bỗng nhiên cô hiểu ra vì sao Hứa Lương Châu muốn có con, tám phần là vì kết hôn.

"Nói sau đi, đợi lát nữa tôi ra ngoài, cô canh giúp tôi nhé!"

Trần Quân khó hiểu hỏi: "Cô đi ra ngoài làm gì?"

"Tôi đi bệnh viện kiểm tra."

"Được, cô lo đi đi, tôi giúp cô nói cho."

Đan Đan chuẩn bị mọi thứ tóm được cơ hội rời đi, vẫy tay bắt một chiếc taxi, sau khi lên xe, Đan Đan nhắn tin cho Tây Tử.

"Hình như tớ mang thai rồi."

Mười phút sau, bên kia mới trả lời.

"Ôi vãi, thật á, ôi mẹ ơi.."

Sau đó Tây Tử gọi điện thoại đến, vừa nhấc máy cô ấy đã đem mười tám đời tổ tông Hứa Lương Châu chửi một trận: "Lúc học cấp 3 tớ vừa nhìn thấy anh ta đã biết không phải người tốt lành gì, ánh mắt như sói đói lúc nào nhìn cậu cũng phát ra ánh sáng xanh, thật đáng sợ, con mẹ nó, người này cũng quá nhanh nhẹn rồi, mới tốt nghiệp đã làm ra mạng người!"

"..."

Sao lại là làm ra mạng người.

Mắng xong, Tây Tử mới nhớ tới hỏi cô: "Giờ cậu đang ở đâu?"

Đan Đan đáp: "Đang trên đường tới bệnh viện."

"Bệnh viện nào? Cậu đừng đi bệnh viện mà Hứa Lương Châu làm việc." Tây Tử vội vàng nói.

"Bệnh viện tư nhân Thọ Khang, tớ sắp tới rồi."

"Cậu chờ tớ, tớ qua liền."

Nói xong, cô ấy tắt điện thoại.

Xe taxi ngừng trước cửa bệnh viện, Đan Đan thanh toán tiền rồi đi thẳng đến phòng khám phụ khoa, thật ra sau khi sống lại cô đã từng có một lần sợ hãi những nơi có nhiều người, cô không biết phải xử sự như thế nào, không biết phải làm gì.

Có một lần bị sốt, tự mình đến bệnh viện, thế nhưng trình tự phải khám như thế nào cũng không biết.

Tuy nhiên bây giờ đã tốt hơn nhiều.

Đan Đan ngồi trên ghế dài đợi mười phút, Tây Tử thở hổn hển xuất hiện, cô ấy tự mình lái xe đến, trên đường đi còn phóng nhanh vượt ẩu.

"Còn mấy người nữa là đến lượt cậu?" Tây Tử ngồi bên cạnh cô hỏi.

Đan Đan đếm đếm: "Đại khái còn có hai ba người nữa."

"Nếu thật sự có, cậu định làm gì?" Tây Tử tiếp tục nói: "Tuy rằng Hứa Lương Châu không phải người chồng tốt, quá cường thế, thế nhưng anh ta đối xử với cậu rất tốt, đứa nhỏ này cậu đừng tự chủ trương."

Tây Tử thấy cô một mình đến bệnh viện, còn tưởng rằng cô sẽ làm ra việc ngu ngốc.

Đan Đan bật cười: "Cậu nghĩ cái gì vậy? Chuyện này sao tớ có thể giấu chứ."

Tây Tử thả lỏng: "Vậy là tốt rồi, hai người cậu nói chuyện cho kỹ, nên kết hôn thì kết hôn."

Đan Đan đỡ trán, dường như chỉ cần có em bé thì phải kết hôn, mỗi người đều nói với cô như vậy, như một chuyện đương nhiên.

Đến phiên Đan Đan, cô đi vào một mình, Tây Tử ở bên ngoài chờ.

Không bao lâu, cô cầm giấy xác nhận đi ra.

Tây Tử nhón chân mong chờ: "Có không?"

Đan Đan gật gật đầu: "Có."

Cảm xúc Tây Tử phức tạp, vừa cảm thấy vui vẻ cho chị em của mình, vừa cảm thấy lo lắng, đời này sợ là cô phải trói buộc với Hứa Lương Châu tới cùng.
 
Bài viết: 91 Tìm chủ đề
Chương 56 (2)

[HIDE-THANKS]
Lý do Tây Tử ghét Hứa Lương Châu như vậy là bởi vì lúc học cấp 3 khi nghỉ trưa, mọi người đều đang ngủ, cô ấy mơ mơ màng màng tỉnh lại thì thấy anh đang cắn một cái trên mặt Đan Đan, lúc đó cô ấy còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.

Qua giờ nghỉ trưa, Đan Đan than phiền rằng không hiểu tại sao trên mặt lại có một vết đỏ, cô ấy mới biết mình không nằm mơ.

Tây Tử quay đầu lại nhìn anh, vẻ mặt thản nhiên đang ngồi, còn uy hiếp nói: "Có những thứ không thể nói bậy được."

Thoát ra khỏi hồi ức, Tây Tử kéo cánh tay cô: "Vậy bác sĩ có nói những gì cần chú ý không?" Dù sao cô ấy chưa từng mang thai, cái gì cũng không biết.

"Nói rồi, tớ đã nhớ kỹ."

"Vậy bây giờ cậu phải về nhà sao?"

Đan Đan cắn môi: "Tớ muốn đi tìm Hứa Lương Châu, muốn gặp mặt nói cho anh ấy biết."

Cô vẫn không dám nói cho mẹ biết.

#

Hứa Lương Châu hôm nay được nghỉ, trở về nhà bà nội ở.

Nhận được điện thoại của Đan Đan anh còn cảm thấy kinh ngạc, ngay sau đó bật cười, không đàng hoàng nói: "Nhớ tớ?"

Đan Đan không rảnh đùa giỡn với anh: "Tớ có việc muốn nói với cậu."

"Nói đi, tớ nghe."

"Việc này phải gặp mặt nói."

Hứa Lương Châu suy nghĩ một lát, thiếu chút nữa cho rằng việc mình đánh Giản Gia bị bại lộ, nhưng nghĩ kỹ lại nếu cô thật sự biết, cảm xúc sẽ không bình tĩnh như thế.

"Tớ đang ở nhà bà nội, cậu đến đây đi, lên phòng của tớ."

"Được."

Tây Tử lái xe đưa Đan Đan về, dọc theo đường đi cô nắm chặt bàn tay, còn có chút mê mang không biết phải làm sao.

Ông bà nội anh đã đi ra ngoài.

Đan Đan bị tâm trạng ảnh hưởng, lúc lên cầu thang thả chậm tốc độ, cẩn thận bước từng bước.

Gõ cửa phòng anh, chờ một hồi không thấy ai đáp lại, Đan Đan đẩy cửa phòng, vừa bước vào một chân, eo đã bị người ôm trọn, sau đó đè ở trên vách tường, cánh cửa bị anh đá một cái đóng sập lại.

Hứa Lương Châu cúi đầu nhìn cô, ánh mắt thâm tình, cúi xuống cắn cổ cô một cái rồi than thở: "Cô nương nhà ai mà thơm như vậy."

Đan Đan bị anh hù hoảng sợ: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi? Còn chơi loại hù người kiểu này."

Bàn tay to rộng của Hứa Lương Châu di chuyển dần lên trên, ngón tay đầy vết chai xuyên thấu qua lớp vải ma sát da thịt cô, anh cười khẽ: "A, thì ra là cô nương nhà ta, khó trách thơm như vậy."

Đan Đan há miệng, chưa kịp nói gì đã bị anh nuốt hết.

Dục vọng Hứa Lương Châu lên cao, đầu lưỡi của anh ở trong miệng cô càn quấy, liếm láp. Sau đó cầm hai chân cô quấn lên hông mình, ôm cô đi đến giường.

Giọng nói anh trầm thấp khàn khàn, mang theo dục vọng bị khống chế và tình yêu mãnh liệt, một đôi mắt màu đỏ tươi nhìn vào cô, ánh nhìn như là cách năm tháng núi sông dừng ở trên người cô: "Nhớ cậu."

Khuôn mặt nhỏ của Đan Đan đỏ bừng, môi đỏ mọng nước, bởi vì thiếu oxy, đầu óc mơ hồ, bị anh hôn khiến cả người vô lực, thế nhưng lý trí vẫn còn, ngày thường thì không nói, bây giờ thì không được.

Cô dùng hết sức lực đẩy anh ra: "Cậu đứng dậy đi, tớ còn chính sự chưa nói!"

Hứa Lương Châu cười, đưa tay muốn kéo khóa sau lưng cô: "Đây là chính sự, không nhịn được, muốn nói gì chờ làm xong rồi lại nói, ngoan nào."

Đan Đan bị dọa rồi, nắm chặt quần áo, sau đó đè cánh tay của anh cắn mạnh.

Anh lại không cho là đúng, chỉ cho là tình thú, cô cắn anh như vậy khiến hứng thú tăng cao, sung sướng đẩy tay cô ra, xoa đầu cô để trấn an: "Đợi lát nữa đừng cắn, nhớ kêu ra."

"Tớ không muốn." Cô xụ mặt, bực bội nói.

Nụ cười Hứa Lương Châu cứng lại, nhìn ra cô đang nói thật, tâm trạng trầm xuống, cuối cùng cũng đứng dậy: "Tớ đi tắm."

Đan Đan nghe ra sự không vui trong lời nói nhưng cũng không nên trách cô.

Cô cúi đầu nhìn xuống bụng, vẻ mặt dịu dàng, cô đã có em bé rồi.

Đan Đan cũng xuống giường, lúc sửa sang lại quần áo, tay vô tình quẹt qua làm rơi túi giấy trên tủ đầu giường, cô nhận ra cái túi này là túi rác lúc trước Hứa Lương Châu nói muốn đem đi vứt.

Đan Đan quay đầu lại, ngồi xổm xuống định nhặt đồ lên lại.

Trong phút chốc, sắc mặt tái nhợt.

Một dây xích rơi ra từ trong túi đập thẳng vào mắt cô.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 91 Tìm chủ đề
Chương 57 (1)

[HIDE-THANKS]
Bước chân Đan Đan run lên, nhắm mắt, hít sâu thở nhẹ hai lần ép mình bình tĩnh lại.

Ngón tay run rẩy cầm lấy dây xích bỏ lại vào túi, động tác hấp tấp, sau đó đặt lại túi lên tủ đầu giường.

Đan Đan ngồi dưới đất, dựa lưng vào mép giường, cuộn tròn hai chân, chôn sâu đầu vào trong giữa hai chân.

Cô nghĩ tới rất nhiều chuyện, trước hết là cảnh ngày đó bệnh viện, trong lòng cô bỗng nhiên dâng lên cảm giác bất an, cái cảm giác áp bách quen thuộc này khiến lòng người sinh ra sợ hãi.

Cô lại nhớ tới, lúc trên giường, môi răng anh dây dưa từng chỗ.

Cô run lên, trong lòng dần dần có một đáp án rõ ràng.

Trong phòng tắm có âm thanh truyền tới, Hứa Lương Châu quấn khăn tắm đi ra, tóc còn chưa lau khô, ướt dầm dề, từng giọt từng giọt nhỏ lên cơ thể uốn lượn quanh thân, thấy cô ngơ ngác ngồi đó anh hỏi: "Sao lại ngồi dưới đất?"

Đan Đan ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú nhìn anh, rất phức tạp: "Không có gì."

Trong tay Hứa Lương Châu cầm một cái khăn, nhét vào trong tay cô: "Giúp tớ lau tóc."

Đan Đan cầm khăn lông mất một lúc mới hoàn hồn, cô bò lên trên giường ngồi quỳ phía sau anh, nhẹ nhàng lau tóc.

Tầm mắt cô nhìn từ đỉnh đầu xuống, anh đang nhắm hai mắt vẻ mặt rất hưởng thủ.

Chất tóc của Hứa Lương Châu rất tốt, mượt mà mềm mại, dù đã dùng qua hóa chất nhiều lần cũng chưa thấy bị hư tổn.

"Xong rồi." Đan Đan cất khăn sang một bên, sau đó nói.

Hứa Lương Châu xoay người, ôm chặt eo, nhẹ nhàng gác đầu lên vai cô: "Lúc nãy cậu bảo có chuyện muốn nói với tớ?"

Đan Đan há miệng thở dốc, yết hầu như bị thứ gì đó chặn lại, dù cố gắng cũng không thể nói ra thành lời.

Tuy rằng cô biết chuyện này không giấu được, cũng không lừa được bao lâu nhưng những thứ lúc nãy kích thích cô quá lớn.

Cô thật sự không thể mở miệng vui vẻ nói cho anh biết mình mang thai.

Có lẽ giờ khắc này, cô chỉ mới thấy rõ một góc nhỏ của tảng băng chìm.

Thì ra vận mệnh không chỉ mang đến cơ hội cho cô, mà còn có anh.

Cô nuốt nước bọt, bình tĩnh nói: "Không có gì."

Hứa Lương Châu hôn má cô: "Không phải nói gấp lắm sao? Bỗng nhiên không nói nữa?"

Từ trước đến nay anh vô cùng nhạy bén, lập tức nhận sai điều gì đó không đúng.

Đan Đan đã cố gắng khống chế cảm xúc, cố tình thả lỏng ngữ điệu nói chuyện, không muốn anh nghe ra sự bất bình thường.

"Cũng không quá quan trọng."

"Được rồi."

Anh vuốt ve lưng cô như trấn an, thứ ở dưới vừa bình tĩnh lại có xu thế ngẩng đầu, Hứa Lương Châu nắm lấy tay cô di chuyển xuống dưới nhấn xuống, vừa nóng bỏng lại cứng rắn, giọng nói khàn khàn vang bên tai cô: "Giúp tớ một lần."

Nếu là lúc trước, cô ỡm ờ rồi cũng làm, dù sao cũng không nỡ nhìn anh khó chịu, nhưng lúc này trong lòng cô vô cùng sợ hãi, giờ làm việc đó cảm thấy có chút ghê tởm.

Cô muốn rút tay về, lại bị anh mạnh mẽ ngăn lại: ".. Tớ mệt mỏi."

Hứa Lương Châu dỗ cô: "Chỉ động một tay, không tốn bao nhiêu sức lực, tớ sắp không chịu nổi." Lần làm gần nhất cũng đã từ lâu lắm rồi, anh đã nghĩ đến cô giúp mình làm việc này vô số lần.

Đan Đan cắn chặt hàm răng, nhíu mày, lúc tay cầm vật đó theo bản năng rụt lại, cô lui sâu vào trong giường: "Không phải cậu vừa mới tắm xong sao? Mới đó mà đã.."

Hứa Lương Châu sinh lý cao, không phải cô không biết nhưng từ trước đến nay anh vẫn luôn nhịn, không quá thích mạnh mẽ ép buộc cô, mỗi lần luôn thích trêu chọc cho cô mặt đỏ tai hồng thở dốc liên tục, mới bắt đầu thỏa mãn dục vọng của mình.

Anh thích nhìn cô nở rộ dưới thân mình, mà hình ảnh quyến rũ như vậy chỉ có mình anh được nhìn thấy.

Khăn tắm trong lúc giãy dụa đã bị rơi ra, anh nhìn cô thật sâu, thong thả nhặt khăn tắm lên, quấn lại quanh hông, lại gần hôn lên khóe môi cô: "Mệt mỏi thì nghỉ ngơi đi."

Cô có tâm sự, lại không nói cho mình biết.

Đan Đan từ trên giường đi xuống, tầm mắt không tự chủ được lướt qua túi giấy trên tủ: "Vậy tớ về nhà ngủ, cậu cũng nghỉ ngơi đi."

Hứa Lương Châu đứng lên, chắp tay sau lưng, khóe môi cười nhạt: "Về đi."

Bước chân Đan Đan hốt hoảng đi ra khỏi phòng, áp lực trong lòng mới vơi đi một chút, cô không dám hỏi vấn đề kia.

Nếu là sự thật, bọn họ phải làm sao bây giờ?

Thật ra giống như bây giờ rất tốt.

Chỉ là cô còn cần thời gian để thích ứng.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 91 Tìm chủ đề
Chương 57 (2)

Hứa Lương Châu không bỏ qua cái liếc mắt đầy bất an của cô, lần theo ánh mắt của cô nhìn thấy vật đó, lập tức nở một nụ cười tươi.

Bước chân tới gần, ngón tay thon dài nhẹ nhàng cầm cái túi giấy lên nhìn vào trong, anh đã hiểu ra chuyện.

Cô cầm lên rồi bỏ lại chỗ cũ nhưng anh là một người tinh ý, vừa thấy đã biết vị trí không đúng, mấy thứ đồ bên trong bị bỏ lộn xộn.

Hứa Lương Châu không cười nữa, không cảm thấy kinh hoảng, đây đúng là chuyện ngoài ý muốn, ngày đó anh định đem vứt, trời xui đất khiến lại cầm về, tiện tay để đó thì không quan tâm nữa. Anh cũng nhân dịp nghỉ ngơi mới về đây, còn chưa kịp dọn dẹp đã nhận được điện thoại của cô.

Khó trách vừa rồi cô khó chịu như vậy, là đoán được rồi sao? Hay là bị dọa sợ rồi?

Nhưng mà không sao, đã biết thì sao?

Cô không nói rõ, ít nhất thuyết minh quan hệ giữa hai người vẫn còn đường cứu vãn, chỉ cần mình không dẫm lên vết xe đổ, như vậy hai người sẽ không bao giờ tách ra.

Hứa Lương Châu cầm lấy túi giấy vung tay lên, ném vào thùng rác bên bên cạnh.

Bước chân của anh đột ngột dừng lại, nhớ tới hôm nay cô đến đây là có chuyện muốn nói, vuốt cằm, là định nói gì nhỉ?

Anh rất tò mò.

#

Đan Đan mất một tuần để điều chỉnh tâm trạng, khi cô dần chấp nhận sự thật đang định nói cho Hứa Lương Châu biết thì cơ thể lại không thấy thoải mái.

Bên dưới ra máu.

Đan Đan khiếp sợ, nếu không phải cô không cảm thấy đau bụng thì cô đã nghĩ rằng mình sinh non.

Bây giờ cô vẫn chưa dám nói cho mẹ biết, cô cũng tinh ý hơn, giờ cái thai mới hai tháng, theo tính tình của mẹ cô sẽ bắt cô đi phá thai, nếu vậy thì phải làm sao? Tuy rằng loại này loại khả năng này khá nhỏ.

Đan Đan vô cùng lo lắng lại đi đến bệnh viện, vì để đỡ phiền nên vẫn đi bệnh viện cũ.

Cô còn chưa biết, hành động mỗi ngày của mình đều bị Hứa Lương Châu theo dõi.

Những người đó không phải chuyện gì cũng báo, chỉ là nhớ đại khái hoạt động hàng ngày của cô, nếu không phát sinh chuyện gì khác thường hoặc nếu Hứa Lương Châu không hỏi, bọn họ cũng sẽ không chủ động báo cáo.

Nhưng mấy ngày nay, Đan Đan đi bệnh viện ba lần, vẻ mặt lại không đúng lắm, những người đó nổi lên lòng nghi ngờ, nhóm người này trước đây là bảo an của nhà họ Hứa, lúc trẻ cũng trải qua tuyển chọn khắt khe.

Kinh nghiệm nhiều, trực giác sẽ càng chuẩn.

Ông ta đi theo, thấy hai chữ "Khoa sản", đầu óc căng thẳng, do dự một lát rồi vẫn gọi điện thoại.

"Tiên sinh, tiểu thư Đan Đan ở bệnh viện."

Hứa Lương Châu mới vừa chuyển phòng bệnh với chủ nhiệm khoa, mệt mỏi trả lời: "Vậy thì sao?"

Cô tới bệnh viện không phải chuyện gì hiếm lạ, tám chín phần mười là đến tìm mình, có gì để nói?

Người đàn ông vừa nghe thì biết anh đã hiểu lầm.

"Tiểu thư Đan Đan đi bệnh viện tư trong thành phố, đây là lần thứ ba trong tháng này."

Hứa Lương Châu ngồi thẳng: "Cô ấy đi làm gì?"

"Đi khoa sản, tình huống cụ thể như thế nào tôi cũng không rõ lắm."

"Tôi hiểu rồi."

Vừa tắt điện thoại, Hứa Lương Châu lập tức thay quần áo, nhanh chóng bước ra ngoài, bước chân như gió.

Sắc mặt căng thẳng chứng tỏ tâm trạng lúc này cực kỳ khó chịu.

Đi khoa sản, còn không phải bệnh viện anh.

Cô muốn dấu cái gì?

Cô gan lắm!

Dọc theo đường đi không biết anh đã vượt qua bao nhiêu chiếc xe, vượt bao nhiêu cái đèn đỏ, mới nhanh hơn mười mấy phút.

Anh nắm tay lái cũng có chút run rẩy, chắc chắn cô đã mang thai, ngày đó cô đến nhà anh muốn nói rồi thôi là bởi vì thấy vài thứ đó nên mới không nói nữa?

Giỏi lắm!

Không phải được làm ba mà anh trở nên kích động như thế, trên thực tế, anh không có quá nhiều tình cảm với con cái.

Chỉ là nếu có con chắc chắn họ sẽ phải kết hôn.

Hứa Lương Châu chạy thang bộ đến lầu 5, lúc anh tới Đan Đan đã đi vào.

Anh dựa lưng vào tường, đợi thật lâu.

Trong tay cầm một điếu thuốc nhưng không hút.

Khi anh cúi đầu rũ mắt, nhìn giống như một người vô hại không thể gây tổn thương cho ai khác.

Sau khi Đan Đan gặp bác sĩ mới biết được là mình chuyện bé xé ra to, lúc đầu mang thai thấy ít máu là chuyện bình thường, chú ý chút là được.

Cô cầm lấy thuốc bác sĩ kê đi ra ngoài, vừa ra đã đụng phải Hứa Lương Châu đang đứng đó.

Anh bước tới hai bước, bóp chặt hai vai cô, cắn răng nói: "Cậu định làm gì?"

Đan Đan ngẩn người, biết là anh đang hiểu lầm.

Cô không thể tưởng được sao anh có thể đến đây, mở miệng nói to rõ: "Tớ không có ý định bỏ con."

"Vì sao không nói cho tớ biết?" Anh hùng hổ dọa người.

Đan Đan cúi đầu: "Đang định hôm nay nói."

Sự âm trầm trong mắt Hứa Lương Châu lui dần, nắm lấy cổ tay của cô, lôi kéo cô ra ngoài.

"Đi đâu vậy?"

Hơn nửa ngày, một lúc lâu sau mới nghe anh trả lời: "Đến nhà cậu, cầu hôn."
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back