Bài viết: 0 

Chương 236: Sơ chiến Thiên Hạc [6]
Edit + beta: Triều Triệt
Edit + beta: Triều Triệt
[HIDE-THANKS]Vốn cho rằng để linh châu ở chỗ thiếu cung chủ là an toàn tuyệt đối, thiếu cung chủ cũng vẫn luôn tự kiêu, không muốn phân cho người khác cầm.
Đâu ai ngờ rằng biến cố này sẽ xảy ra chứ? Bây giờ đến cả viên linh châu của bọn họ cũng đã bị cầm đi luôn rồi!
Chỉ sợ không ai đoán được người mạnh nhất Hoan Hỉ Cung bọn họ lại thất bại, rời khỏi cuộc chơi sớm như vậy cơ chứ?
Thần Nguyệt Thiên Hạc nghe vậy thì lồng ngực phập phồng mãnh liệt, nghẹn một hơi trong ngực rồi bất tỉnh nhân sự.
Thật quá nhục nhã!
Đây là nỗi nhục lớn nhất trong đời!
Hoa Hi!
Vô Cương!
Thần Nguyệt Thiên Hạc ta nhất định sẽ không tha cho các ngươi!
* * *
Lúc này, trên đại điện Huyền Vân Tông, các vị cao thủ đức cao vọng trọng đang ngồi quanh chiếc bàn tròn đều mang vẻ mặt khiếp sợ.
Hoan Hỉ Cung chủ Thần Nguyệt Tử đứng lên, chén trà trong tay bà ta rơi xuống đất, "choang" một tiếng vỡ tan tành. Bà ta không thể tin được những gì diễn ra trước mắt mình, đệ tử tâm đắc nhất của bà ta cứ thế mà.. thua?
Đó là tiểu đội mạnh nhất Hoan Hỉ Cung, bà ta ký thác kỳ vọng rất lớn vào họ, nói không chừng còn có thể tìm được thứ kia để vào trong Kiếm Trủng..
"Không thể nào, không thể nào.."
Thần Nguyệt Tử liên tiếp nói ra hai câu không thể nào, miệng vẫn còn đang lẩm bẩm, thân thể run nhè nhẹ.
"Thần Nguyệt cung chủ, xin ngài bình tĩnh lại." Ngọc Huyền Tử đứng một bên nói với giọng trấn an.
Đứa nhỏ vừa đánh bại Thần Nguyệt Thiên Hạc là người của Huyền Vân Tông bọn họ, dù thế nào thì lão vẫn là người vui vẻ nhất, tuy nhiên khi đối mặt với người ngoài thì lão vẫn phải cho họ chút mặt mũi.
"Nha đầu đó là ai?" Thần Nguyệt Tử đột nhiên hỏi.
"Chuyện này.." Ngọc Huyền Tử vuốt vuốt chòm râu. Sự hiểu biết của lão đối với Hoa Hi cũng chẳng nhiều nhặn gì lắm. Chỉ là một tiểu nha đầu non nớt, còn chẳng thấy có mặt trong thí nghiệm tân nhân, ai biết tự dưng nàng lại nổi tiếng như vậy đâu.
"Nàng ấy là đồ đệ của bản tôn. Sao nào, có vấn đề gì hả?" Giọng nói của Già Nhược vang lên một cách uể oải.
Người thiếu niên xinh đẹp thanh tú này đang một tay chống cằm, tay kia đùa bỡn chén trà trống không, mắt cũng không thèm ngước lên nhìn người khác một cái, muốn kiêu ngạo bao nhiêu liền có bấy nhiêu.
Vẻ mặt Thần Nguyệt Tử có phần khó coi. Bà ta tuy không phải người của Huyền Vân Tông, không cần phải tôn xưng Già Nhược là "thế tôn", nhưng vị này chính là đồ đệ duy nhất của Đế quân. Du là ai cũng không thể chọc tới tên Già Nhược này.
"Huyền Vân Tông quả nhiên là thâm tàng bất lộ." Thần Nguyệt Tử miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Già Nhược cũng chẳng khiêm tốn chút nào, hắn cười khẽ, nói: "Ngoại trừ đồ đệ của bản tôn, còn lại đều chỉ là một đám người xoàng xĩnh mà thôi."
Gương mặt đám người Ngọc Huyền Tử lộ ra vẻ xấu hổ nhưng ai dám cãi lại chứ? Chẳng ai dám làm!
"Hừ! Không danh không phận thì sao có thể coi là đồ đệ được?" Lăng Vân sư thái lạnh lùng chế giễu. "Huống chi nha đầu kia chơi trò lừa gạt, chỉ may mắn nhất thời mà thôi, nếu không thì nàng ta thắng kiểu gì được? Lúc trước nàng ta kiếm được mấy viên linh châu chứ?"
"May mắn cũng là một phần thực lực!" Già Nhược không phục bèn quay đầu hỏi người khống chế kết giới. "Lúc trước Hoa Hi có mấy viên linh châu?"
Vị trưởng lão kia nhắm mắt lại dò xét một lúc rồi nói với vẻ kinh ngạc: "Tiểu đội thứ chín, chỉ tính riêng phần của bọn họ là có.. có hai mươi ba viên.."
Biểu cảm trên mặt Lăng Vân sư thái trở nên cực kì đặc sắc. Bà ta lớn tiếng: "Hai mươi ba viên? Sao có thể?"
"Ha ha ha!" Già Nhược cười to. "Bà cô Lăng Vân, ngươi tưởng rằng đệ tử của bản tôn thật sự yếu ớt như thế sao?"
Ngọc Huyền Tử vuốt chòm râu nói: "Mấy ngày trước có mười lăm tiểu đội bị đánh bại trong một đêm, xem ra việc đó là do tiểu đội thứ chín gây nên."
"Đúng là không nhìn ra đấy, tiểu đội này chính là đội yếu nhất đó phải không? Mấy ngày nay chúng ta vẫn không để ý tới hành động của bọn họ, không ngờ rằng.. Đúng là lợi hại đấy."[/HIDE-THANKS]
Đâu ai ngờ rằng biến cố này sẽ xảy ra chứ? Bây giờ đến cả viên linh châu của bọn họ cũng đã bị cầm đi luôn rồi!
Chỉ sợ không ai đoán được người mạnh nhất Hoan Hỉ Cung bọn họ lại thất bại, rời khỏi cuộc chơi sớm như vậy cơ chứ?
Thần Nguyệt Thiên Hạc nghe vậy thì lồng ngực phập phồng mãnh liệt, nghẹn một hơi trong ngực rồi bất tỉnh nhân sự.
Thật quá nhục nhã!
Đây là nỗi nhục lớn nhất trong đời!
Hoa Hi!
Vô Cương!
Thần Nguyệt Thiên Hạc ta nhất định sẽ không tha cho các ngươi!
* * *
Lúc này, trên đại điện Huyền Vân Tông, các vị cao thủ đức cao vọng trọng đang ngồi quanh chiếc bàn tròn đều mang vẻ mặt khiếp sợ.
Hoan Hỉ Cung chủ Thần Nguyệt Tử đứng lên, chén trà trong tay bà ta rơi xuống đất, "choang" một tiếng vỡ tan tành. Bà ta không thể tin được những gì diễn ra trước mắt mình, đệ tử tâm đắc nhất của bà ta cứ thế mà.. thua?
Đó là tiểu đội mạnh nhất Hoan Hỉ Cung, bà ta ký thác kỳ vọng rất lớn vào họ, nói không chừng còn có thể tìm được thứ kia để vào trong Kiếm Trủng..
"Không thể nào, không thể nào.."
Thần Nguyệt Tử liên tiếp nói ra hai câu không thể nào, miệng vẫn còn đang lẩm bẩm, thân thể run nhè nhẹ.
"Thần Nguyệt cung chủ, xin ngài bình tĩnh lại." Ngọc Huyền Tử đứng một bên nói với giọng trấn an.
Đứa nhỏ vừa đánh bại Thần Nguyệt Thiên Hạc là người của Huyền Vân Tông bọn họ, dù thế nào thì lão vẫn là người vui vẻ nhất, tuy nhiên khi đối mặt với người ngoài thì lão vẫn phải cho họ chút mặt mũi.
"Nha đầu đó là ai?" Thần Nguyệt Tử đột nhiên hỏi.
"Chuyện này.." Ngọc Huyền Tử vuốt vuốt chòm râu. Sự hiểu biết của lão đối với Hoa Hi cũng chẳng nhiều nhặn gì lắm. Chỉ là một tiểu nha đầu non nớt, còn chẳng thấy có mặt trong thí nghiệm tân nhân, ai biết tự dưng nàng lại nổi tiếng như vậy đâu.
"Nàng ấy là đồ đệ của bản tôn. Sao nào, có vấn đề gì hả?" Giọng nói của Già Nhược vang lên một cách uể oải.
Người thiếu niên xinh đẹp thanh tú này đang một tay chống cằm, tay kia đùa bỡn chén trà trống không, mắt cũng không thèm ngước lên nhìn người khác một cái, muốn kiêu ngạo bao nhiêu liền có bấy nhiêu.
Vẻ mặt Thần Nguyệt Tử có phần khó coi. Bà ta tuy không phải người của Huyền Vân Tông, không cần phải tôn xưng Già Nhược là "thế tôn", nhưng vị này chính là đồ đệ duy nhất của Đế quân. Du là ai cũng không thể chọc tới tên Già Nhược này.
"Huyền Vân Tông quả nhiên là thâm tàng bất lộ." Thần Nguyệt Tử miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Già Nhược cũng chẳng khiêm tốn chút nào, hắn cười khẽ, nói: "Ngoại trừ đồ đệ của bản tôn, còn lại đều chỉ là một đám người xoàng xĩnh mà thôi."
Gương mặt đám người Ngọc Huyền Tử lộ ra vẻ xấu hổ nhưng ai dám cãi lại chứ? Chẳng ai dám làm!
"Hừ! Không danh không phận thì sao có thể coi là đồ đệ được?" Lăng Vân sư thái lạnh lùng chế giễu. "Huống chi nha đầu kia chơi trò lừa gạt, chỉ may mắn nhất thời mà thôi, nếu không thì nàng ta thắng kiểu gì được? Lúc trước nàng ta kiếm được mấy viên linh châu chứ?"
"May mắn cũng là một phần thực lực!" Già Nhược không phục bèn quay đầu hỏi người khống chế kết giới. "Lúc trước Hoa Hi có mấy viên linh châu?"
Vị trưởng lão kia nhắm mắt lại dò xét một lúc rồi nói với vẻ kinh ngạc: "Tiểu đội thứ chín, chỉ tính riêng phần của bọn họ là có.. có hai mươi ba viên.."
Biểu cảm trên mặt Lăng Vân sư thái trở nên cực kì đặc sắc. Bà ta lớn tiếng: "Hai mươi ba viên? Sao có thể?"
"Ha ha ha!" Già Nhược cười to. "Bà cô Lăng Vân, ngươi tưởng rằng đệ tử của bản tôn thật sự yếu ớt như thế sao?"
Ngọc Huyền Tử vuốt chòm râu nói: "Mấy ngày trước có mười lăm tiểu đội bị đánh bại trong một đêm, xem ra việc đó là do tiểu đội thứ chín gây nên."
"Đúng là không nhìn ra đấy, tiểu đội này chính là đội yếu nhất đó phải không? Mấy ngày nay chúng ta vẫn không để ý tới hành động của bọn họ, không ngờ rằng.. Đúng là lợi hại đấy."[/HIDE-THANKS]