Xuyên Không [Edit] Cuồng Phi Khó Thuần: Nghịch Thiên Luyện Hồn Sư - Phi Quân Tử

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Ấn Nguyệt Phù Dung, 21 Tháng chín 2019.

  1. khanhmai16

    Bài viết:
    2
    Chương 10: Cùng chung chăn gối.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 10: Cùng chung chăn gối.

    "Có hay không có phương pháp giải quyết." Thanh âm nặng nề, mang theo mấy phần không cam lòng.

    Diêm Lăng Quân chần chờ một chút: "Không có."

    Khuynh Nguyệt vui vẻ, người nam nhân này vừa mới do dự, suy nghĩ một hồi mới nói không có.

    Sự chần chờ trong nháy mắt kia không tránh được mắt của nàng, hắn khẳng định biết phương pháp, bất quá phương pháp kia phỏng chừng rất khó.

    Chỉ cần có cơ hội, nàng phải thử nghiệm.

    Ngẩng đầu, khe rãnh trên khuôn mặt nhíu lại: "Ai, vậy coi như không dễ làm a, lấy thực lực của ta bây giờ, căn bản không có cách nào đem ác ma trong cơ thể ngươi giết chết nha, không thể tu luyện linh lực, tinh thần lực cũng không cách nào tăng lên, phải làm thế nào cho phải đây."

    Khuynh Nguyệt trên mặt thực buồn rầu, trong lòng lại cười gian.

    Tinh thần lực của nàng là thông qua tu luyện 《 luyện hồn thuật 》, nhưng chuyện này nếu nàng không nói ra, khẳng định sẽ không có ai biết.

    Diêm Lăng Quân trầm mặt: "Thứ ngươi cần là tinh thần lực, cũng không phải là linh lực."

    Khuynh Nguyệt mặt đầy vô tội: "Vậy ngươi nói cho ta nghe một chút, không tu luyện linh lực, làm sao nâng cao tinh thần lực."

    Đối với người ở nơi này mà nói, tu luyện tinh thần lực đều đi đôi với tu luyện linh lực.

    Diêm Lăng Quân đen mặt, hừ lạnh một tiếng, phất tay áo xoay người nằm xuống.

    Chống lại ác ma kia lâu như vậy, hắn đã rơi vào trạng thái nghiêm trọng mỏi mệt, lại cùng nữ nhân này vật lộn một hồi, quả thực không còn tinh lực.

    "Uy uy uy ngươi làm gì, đây là giường của ta."

    Nhìn chiếc gường của mình bị người khác chiếm đoạt, Khuynh Nguyệt phát điên, hắn ngủ ở đây, vậy nàng ngủ ở đâu.

    "Ngươi tìm chỗ khác ngủ đi."

    Diêm Lăng Quân nhắm hai mắt nói, hắn hiện tại thật sự rất mệt, không muốn đi tìm chỗ, tuy giường này hơi tồi tàn, nhưng cũng chỉ có thể tạm chấp nhận.

    Khuynh Nguyệt tim gan cồn cào, phá sân của nàng cũng thôi đi còn chiếm giường của nàng, không ngủ ở trên này chẳng lẽ còn phải ngủ dưới đất sao.

    "Ta không có phòng thừa."

    "Ngủ dưới đất." Lải nhải dây dưa xong chưa, ồn ào!

    "Diêm Lăng Quân rốt cuộc ngươi có phải là nam nhân không, muốn để một nữ tử yếu ớt như ta ngủ dưới đất, ngươi không thấy xấu hổ sao."

    Quân tử chi phong đâu, thân sĩ phong độ đâu, truyền thống tốt đẹp ưu tiên nữ nhân đâu!

    Con mẹ nó!

    Hai mắt đang nhắm của người nam nhân mở ra, ánh mắt bất thiện nhìn về phía Khuynh Nguyệt như muốn phun lửa: "Ta có phải nam nhân hay không, ngươi không phải rất rõ sao? Có cần hay không ta nghiệm chúng giúp ngươi một chút?"

    Sau đó rất ghét bỏ quét mắt đến trước ngực nàng: "Xin lỗi, ta đối với ván giặt đồ không có hứng thú."

    Nói xong lại lần nữa quay đầu, nhắm mắt dưỡng thần.

    Khuynh Nguyệt tức giận, bình tĩnh, xúc động là ma quỷ, nhất định phải bình tĩnh.

    Ngồi tại chỗ một hồi, Khuynh Nguyệt cắn răng, trực tiếp leo lên, ở trên giường nằm xuống.

    Diêm Lăng Quân mở mắt ra: "Ngươi có phải là nữ tử hay không, lại leo lên giường của nam nhân nằm."

    Khuynh Nguyệt nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng: "Cho ta nhắc nhở ngươi một câu, đây là giường của ta."

    "Ngươi lại không xuống có tin hay không.."

    "Không tin."

    Diêm Lăng Quân còn chưa nói xong, Khuynh Nguyệt liền vân đạm phong khinh mà đánh gãy: "Cô nương ta đối với dáng người cùng dung mạo đều rất tin tưởng."

    Vừa nói vừa chen vào, chiếm một ít chỗ, nằm ngủ.

    Diện mạo của cô rất an toàn, tuyệt đối thả về trên giường có thể tránh thai, treo ở cửa có thể trừ tà, cho nên rất yên tâm.

    Diêm Lăng Quân tức giận đến ngứa răng, chưa thấy qua nữ nhân nào da mặt dày như vậy!

    Quay đầu một cái, nhắm mắt, nàng cũng không sợ, hắn sợ cái gì.
     
  2. khanhmai16

    Bài viết:
    2
    Chương 11: Đại gia ngươi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 11: Đại gia ngươi.

    Dù sao ở đây chỉ có hai người bọn họ, cũng không có ai biết.

    Ngày hôm sau thời điểm Diêm Lăng Quân tỉnh dậy, phát hiện nữ nhân bên người ngủ cư nhiên hai tay hai chân đều ở trên người hắn, mặt còn ở trong ngực của hắn thoải mái mà cọ cọ.

    Nhìn dáng vẻ là biết đem hắn thành gối ôm.

    Tinh thần lực của hắn bị hao tổn, đang là thời điểm suy yếu nhất, mà trên người nàng lại không có sát khí, cho nên hắn hoàn toàn không chú ý đến, chính mình cư nhiên bị chiếm tiện nghi.

    Diêm Lăng Quân mặt xoát một cái đen như đít nồi, hắn chán ghét bị người xa lạ đụng vào, đặc biệt là nữ nhân xa lạ!

    Hai ngón tay đưa đến cổ áo Khuynh Nguyệt, trực tiếp đem người ném xuống giường.

    Đông.

    Khuynh Nguyệt ba chân bốn cẳng mà bò dậy: "Ai, ai ném ta."

    Khi nhìn dến ánh mắt lạnh băng chán ghét của Diêm Lăng Quân, Khuynh Nguyệt giống như bị ai dẫm vào đuôi nhảy dựng lên, lửa giận tăng lên.

    Cố cô nương ta thức dậy rất nóng tính, bây giờ còn bị người ném xuống giường, một nén lửa giận trong nháy mắt bùng nổ.

    Nhưng không nghĩ đến Diêm Lăng Quân trực tiếp làm lơ lửa giận của nàng, lạnh lùng nói: "Đi chuẩn bị đồ ăn sáng cho ta."

    Đại gia ngươi!

    Khuynh Nguyệt rất muốn nổi bão, nhưng dưới con mắt uy hiếp của Diêm Lăng Quân, chỉ có thể nhịn xuống, mang theo một bụng khí đi phòng bếp trộm đồ ăn sáng.

    Nam nhân đối diện tướng ăn cao quý thong dong, khi hắn ưu nhã ăn cơm quả thực chính là một bức họa a.

    Mà Khuynh Nguyệt như nhai thịt khô, động tác máy móc đồng thời còn mang theo một cỗ thuốc súng.

    Sau khi ăn sáng xong, Diêm Lăng Quân phủi tay làm chưởng quỹ, xếp chân ngồi ở trên giường, giống như muốn điều tức.

    Nhìn một bàn hỗn độn, Khuynh Nguyệt thật sự muốn mở miệng mắng to.

    Đại gia ngươi, cư nhiên lại xem nàng là nha hoàn mà sai khiến.

    Oán hận trừng mắt nhìn nam nhân khí phách lạnh khốc kia, Khuynh Nguyệt nghiến răng: "Diêm Lăng Quân đúng không, ngươi tốt nhất cầu nguyện đừng rơi vào tay lão nương, nếu không ta mà không đem ngươi đánh cho kêu cha gọi mẹ, lão nương cùng họ với ngươi!"

    Diêm Lăng Quân nhàn nhạt nhìn nàng một cái: "Ngươi cảm thấy có khả năng này?"

    Mà tương lai không lâu sau đó, thời điểm mỗ nam nào đó bị mỗ nữ ngược đến dục tiên dục tử, hận không cắn đứt đầu lưỡi chính mình, sớm biết mình sẽ thua trong tay nàng, lần đầu tiên gặp mặt phải đối với nương tử tương lai nhà hắn tốt một chút.

    Nữ Nhân thích ghi thù chịu không nổi a.

    Cố Khuynh Nguyệt thu hồi ánh mắt đánh giá, liền nhìn đến một tấm thiệp mời kim sắc* ở đầu giường: "Đây là cái gì?"

    *Màu vàng.

    Diêm Lăng Quân cầm lấy nhìn qua, hai mắt hơi hơi nheo lại.

    Trong cơn giận dữ Khuynh Nguyệt nhìn lướt qua: "Hình như ngày hôm qua tra nam đưa, nói là Hoàng hậu nương nương cử hành Bách Hoa Yến."

    Thời điểm Tư Thần Lương phái người đem thiệp mời đến đây, lòng lang dã thú* rõ như ban ngày.

    *Lòng lang dạ thú (狼子之心) : Tâm địa độc ác, mất hết tính người (tựa như lòng dạ của thú dữ).

    Còn không phải là muốn cho người khác biết hắn từ hôn, muốn cho nàng mất mặt trước mọi người sao.

    Cẩu nam nữ, cứ từ từ mà ân ái, bản cô nương không có hứng thú.

    Diêm Lăng Quân nhướng mày, không phải nói Giang gia Thất cô nương đối với Thái tử Càn thiên quốc yêu đến chết đi sống lại sao, mỗi ngày đều chạy theo sau mông hắn ta sao, hiện tại xem ra, tình huống này cùng lời đồn giống như có điểm không hợp.

    Tra nam..

    "Ta nghe nói ngươi thực sự rất thích Tư Thần Lương."

    Khuynh nguyệt lạnh lùng cười: "Lời đồn vô căn cứ, bản cô nương không cói hứng thú với ngựa giống."

    Tư Thần Lương cái loại ngựa giống này, cũng chỉ có thể xứng với bạch liên hoa* Giang Mạn Lộ.

    *Bạch Liên Hoa = Hoa sen trắng, nghĩa bóng dùng để chỉ những cô gái luôn tỏ ra trong sáng, ngây thơ, vô tội.

    Cái này gọi là ngựa giống xứng hoa sen, khắp nơi khai* hoa cúc.

    *thả, phóng thích.

    Diêm Lăng Quân cười, nha đầu này, thật đúng là mắng chửi người nhưng không thô tục.

    Khuynh Nguyệt trong nháy mắt ngây người, tim đập nhanh mấy nhịp, thình thịch thình thịch, dáng dấp đẹp trai không cần cười, cũng làm cho người ta muốn phạm tội a.

    Đi đến mép giường, cầm lấy thiệp mời trong tay Diệp Lăng Quân, tùy ý đi tới đống rác ném đi.

    "Ngươi không đi?" Diêm Lăng Quân thấy động tác của nàng, khẽ nhíu mày.

    "Đi làm gì, xem diễn sao?" Xin lỗi, không rảnh.
     
  3. khanhmai16

    Bài viết:
    2
    Chương 12: Bị hố.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 12: Bị hố.

    Loại yến hội này, đơn giản thì chính là một sân khấu lớn giả tạo khoe khoang, đủ các loại mỹ nữ tranh giành khoe sắc, kỹ thuật diễn xuất.

    Chán ghét.

    Diêm Lăng Quân mặt mày hơi trầm xuống: "Nghe nói ngươi ngày hôm qua bị từ hôn, cái khẩu khí này cũng coi như nuốt được đi?"

    "Là ta hưu tra nam."

    "Mặc kệ ngày hôm qua trải qua như thế nào, hình tượng hoa si của ngươi đã đi vào lòng người, ở trong mắt người ngoài đều là ngươi bị từ hôn."

    "Sau đó?"

    "Ngươi có thể tìm một người nam nhân so với Tư Thần Lương ưu tú hơn đến trước mặt hắn, đầu tiên có thể xả được cục tức trong lòng, thứ hai cũng có thể để cho người khác biết, là ngươi coi thường hắn."

    Khuynh Nguyệt suy nghĩ một chút, đúng là rất có đạo lý.

    "Nhưng Tư Thần Lương là thái tử Càn thiên quốc, lại là đệ nhất thiên tài cử quốc*, nơi nào còn có người ưu tú hơn hắn ta, nếu có, chỉ với khuôn mặt này của ta cũng có thể đem người dọa chạy."

    * Cả nước.

    Diêm Lăng Quân đen mặt, hắn ngồi ở trước mặt nàng, nàng cư nhiên lại nói không có.

    "Bổn tọa so với hắn ta ưu tú gấp vạn lần." Thái tử chó má, ngay cả một ngón tay của hắn cũng không bằng.

    Khuynh Nguyệt cười lạnh: "Ngươi? Thân phận gì."

    Diêm Lăng Quân không muốn nói chuyện, đồ quê mùa.

    "Muốn lợi dụng ta, cũng không có cửa." Khuynh Nguyệt khinh thường hừ lạnh, mục đích của người nam nhân này rõ ràng như vậy, thật sự coi nàng là người ngu hay sao.

    Diêm Lăng Quân nhướng mày: "Đây không phải gọi là lợi dụng, mà là hợp tác, ta giúp ngươi lấy mặt mũi về, ngươi giúp ta che đậy."

    Khuynh Nguyệt khinh thường cười nhạt, sau đó nói: "Thành giao."

    Nghĩ tới kiếp trước kiếp này đều bị đôi cẩu nam nữ phản bội, lòng nàng như đang rỉ máu, mặc dù lấy thực lực bây giờ của nàng không thể giết đôi cẩu nam nữ kia, nhưng có thể làm tức chết bọn họ, ít nhất có thể làm cho lòng nàng thoải mái hơn một chút.

    Hoàng cung Càn thiên quốc, Ngự Hoa Viên.

    Trăm hoa đua nở, tranh nghiên khoe sắc, xuân quang vừa vặn, hoa thơm chim hót.

    Chính là nói người so với hoa, ở một mảnh khoe màu đua sắc, chúng mỹ nữ trang điểm lộng lẫy, ăn mặc rực rỡ, trang sức bằng vàng đung đưa rực rỡ lấp lánh.

    Cả vườn xuân sắc, cư nhiên bị một đám mỹ nữ đè ép xuống.

    Ở đây gầy ốm béo mập cao thấp, lồi lõm gồ ghề đều không thiếu, một đám mỹ nữ đều tỏ vẻ đặc biệt đột ngột.

    Gương mặt Khuynh Nguyệt lạnh lùng, toàn thân đều tản ra hơi thở người sống chớ lại gần.

    Hố cha Diêm Lăng Quân, nói gì mà muốn lấy mặt mũi thể diện cho nàng, nàng còn tưởng hắn muốn giả làm nam nhân của nàng.

    Kết quả hắn lại thốt ra một câu: "Với cấp bậc này của ngươi, chỉ có làm tên sai vặt cho ta, chớ kéo khuôn mặt, có thể làm gã sai vặt của bổn tọa là tích phúc ba đời của ngươi."

    Tích phúc em gái nhà ngươi, thật coi mình là đại gia!

    Giúp hắn che đậy còn phải làm việc vặt cho hắn, lão nương đây chưa từng bị hố như vậy.

    Rất muốn có cốt khí mà tát hắn một cái, đáng tiếc bản lĩnh không bằng người, ở dưới uy quyền của hắn, không thể không đáp ứng.

    Điều tức giận nhất là, thiên sát vương bát đản* a, cái gì mà giúp nàng tìm mặt mũi, vừa vào hoàng cung liền không thấy bóng dáng, tức chết nàng!

    *Trời phạt tên khốn khiếp.

    Ngấm ngầm lật thuyền a, Cố Khuynh Nguyệt nàng cả đời lừa gạt hãm hại, cư nhiên cũng sẽ có một ngày bị hố!

    "..."

    Đang lúc Khuynh Nguyệt tức giận bất bình, liền bị người hung hăng đụng một cái, hơn nữa nàng còn cảm thấy được một bàn tay nhỏ đang âm thầm dùng sức đẩy nàng, lảo đảo đi tới trước mấy bước, thiếu chút nữa ngã nhào.

    Ổn định thân mình quay đầu lại, liền thấy Giang Mạt Lộ vẻ mặt lo lắng mà đỡ Tư Thần Lương: "Thái tử điện hạ, người không sao chứ?"

    Hận ý trong mắt Khuynh Nguyệt nháy mắt mãnh liệt, không phải oan gia không gặp nhau, cẩu nam nữ, cư nhiên lại tự mình tới cửa!

    Nhìn đến bên này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người chung quanh đều tốp năm tốp ba mà tới.

    Khuynh Nguyệt nhắm hai mắt, hít sâu, lần nữa mở mắt, một mảnh yên tĩnh.

    Gặp dịp thì chơi, nàng cũng là cao thủ.
     
  4. khanhmai16

    Bài viết:
    2
    Chương 13: Da mặt thật dày.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giang Mạn Lộ lúc này quay đầu nhìn về phía Khuynh Nguyệt, ánh mắt còn mang theo nhàn nhạt lo âu: "Thất muội, muội không sao chứ, sao lại không cẩn thận đụng vào người Thái Tử điện hạ vậy, mau nói với Thái Tử điện hạ muội không cố ý."

    Một câu, đã định tội cho nàng, là nàng cố ý đụng vào Tư Thần Lương.

    "Đây không phải là Cố Khuynh Ngyệt sao, nàng như thế nào lại không biết xấu hổ như vậy, lại quấn lên người Thái Tử điện hạ."

    "Đúng rồi, da mặt thật dày, ta nghe nói nha, ngày hôm qua nàng đã bị Thái Tử điện hạ từ hôn."

    "Không phải đâu, vậy nàng như thế còn quấn lấy Thái Tử điện hạ không buông, lại còn cố ý đụng phải đi, muốn nhào vào trong ngực sao? Cũng không nhìn vào gương xem chính mình là loại gì."

    "..."

    Thanh âm thì thầm nói chuyện truyền vào trong tai, khóe miệng Khuynh Nguyệt cười nhạt, thì ra là muốn đánh chủ ý này lên người nàng.

    Muốn đổ hết lên người nàng, cũng phải nhìn xem có bản lĩnh này hay không.

    So tài ăn nói đúng không, xem ai hơn được ai!

    Khuynh Nguyệt thản nhiên cười: "Đại tỷ khẩn trương như vậy làm gì, bất quá chỉ là chạm nhẹ một cái mà thôi, Thái Tử điện hạ còn chưa mở miệng, đại tỷ lại thay mặt cho Thái Tử, người không biết còn tưởng đại tỷ cùng Thái Tử điện hạ có quan hệ không thanh bạch a.

    Sắc mặt Giang Mạn Lộ khẽ biến, quan hệ giữa nàng ta cùng Tư Thần Lương, trong lòng tất cả mọi người đều rõ ràng, nhưng hiện tại không ai nói ra.

    Dẫu sao nàng ta bây giờ vẫn vô danh vô phận.

    Nhìn đến Giang Mạn Lộ bị ủy khuất, Tư Thần Lương mơ hồ dâng lên một cỗ tức giận:" Mắt Cố Khuynh Nguyệt ngươi bị mù sao, vạn nhất đụng bị thương bổn Thái Tử, trách nhiệm này ngươi gánh vác được sao. "

    " Thái Tử điện hạ nói đùa, hai người va chạm, ta là một nữ tử yếu đuối không phải sao, một người nam nhân như ngươi không yếu đến trình độ đó đi. "

    Phốc..

    Không biết ai bật cười một tiếng, chung quanh lập tức vang lên từng tiếng cười trộm.

    Tư Thần Lương mặt đen lại, đồng thời nghi ngờ liền hơi dâng lên, Cố Khuynh Nguyệt này, làm sao cảm giác dường như đã biến thành người khác vậy.

    Miệng lưỡi sắc bén, bình tĩnh thong dong, vẫn là gương mặt xấu xí kia, nhưng khí chất lại hoàn toàn thay đổi.

    Một người làm sao có thể đột nhiên thay đổi như vậy, chẳng lẽ là không chịu nổi chuyện bị hắn từ hôn nên kích thích, cho nên tinh thần thất thường?

    Hay là, nàng cố ý làm như vậy, là vì muốn gây chú ý với hắn?

    Càng nghĩ càng có khả năng này, lạt mềm buộc chặt, thật khiến cho người ta ghê tởm, không nghĩ tới xấu nữ này cũng là nữ nhân tâm cơ thâm trầm, vì khiến cho hắn chú ý mà không từ thủ đoạn!

    Đáng tiếc a, lại bị hắn nhìn thấu âm mưu của nàng, hắn sẽ không để nàng thực hiện được!

    " Cố Khuynh Nguyệt, ta đã từ hôn, ta cảnh cáo ngươi không cần lại đối với bổn Thái Tử lì lợm la liếm, thật làm người buồn nôn. "

    Ngữ khí của Tư Thần Lương, mang theo nồng đậm chán ghét:" Thu hồi tâm tư ghê tởm kia của ngươi, đừng tưởng rằng làm như vậy có thể khiến cho bổn Thái Tử chú ý, chỉ bằng gương mặt như Mẫu Dạ Xoa này của ngươi, bổn Thái Tử liếc mắt nhìn ngươi một cái cũng thấy ghê tởm. "

    Khuynh Nguyệt nghe được trợn mắt há mồm, cái tình huống quái quỷ gì đây, êm đẹp như thế lại biến thành nói nàng đối với hắn lì lợm la liếm?

    Còn muốn gây chú ý với bắn, nôn, bữa sáng cũng sắp nôn ra.

    Nhàn nhạt mà quét mắt nhìn qua vẻ mặt chán ghét của Tư Thần Lương, chán ghét trong mắt của Khuynh Nguyệt so với hắn càng không ít:" Ta nói Thái Tử điện hạ, ngươi thật nghĩ mình là một đóa hoa, người gặp người thích sao? Có thời gian ở đây tự luyến, còn không bằng trở về mà ngắm nghía mình trong gương, ngay cả xách giày cho cô nãi nãi ta cũng cảm thấy ẻo lả chướng mắt! "

    " Ngươi nói gì."Tư Thần Lương nổi giận tại chỗ, nữ nhân chết tiệt, lại dám nói dáng dấp của hắn nam không ra nam nữ không ra nữ.
     
  5. khanhmai16

    Bài viết:
    2
    Chương 14: Ai từ hôn trước.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Gương mặt hắn đường nét cương nghị, ngũ quan anh khí, ở toàn bộ Càn tiên quốc tuyệt đối được xếp trong bảng danh sách mỹ nam, nữ nhân này mắt bị mù sao.

    Tư Thần Lương càng khẳng định, Khuynh Nguyệt là cố ý, muốn khiến hắn chú ý, nếu không sao có thể phủ định diện mạo của hắn.

    Chung quanh vang lên tiếng cười trộm, vừa mới Khuynh Nguyệt nói Thái Tử điện hạ yếu như nữ nhân, bây giờ lại nói dáng dấp hắn giống nữ nhân, lời nói thật đúng là đủ độc.

    Bất quá, đây thật sự là Giang gia Thất cô nương sao, sao lại cùng với trước kia không giống nhau?

    "Xem ra lỗ tai của Thái Tử điện hạ không được tốt lắm nha, lớn tiếng như vậy cũng không nghe rõ, vậy đi, ta lặp lại cho ngươi lần nữa, ai bảo ta là người tốt chứ. Ta vừa mới nói, ngươi thật sự coi mình là đóa hoa sao."

    Khunh Nguyệt nói tới đây ngừng lại một chút, nghiêm túc quan sát Tư Thần Lương trong chốc lát, bừng tỉnh: "Xin lỗi Thái Tử điện hạ, ta vừa mới nói rồi."

    Tư Thần Lương tức đỏ cả mặt, hừ lạnh một tiếng, biết sai rồi đi, vậy thì liền xin lỗi hắn thật tốt, có lẽ hắn sẽ thủ hạ lưu tình một chút, nếu không sẽ khiến cho nàng sống không bằng chết!

    Coi thường Tư Thần Lương tức giận, Khuynh Nguyệt không có ý tốt nói: "Ta thu gồi lời mới nói, Thái Tử điện hạ thật sự là đóa hoa, người so với hoa kiều."

    Tư Thần Lương chỉ cảm thấy một trận khí huyết không trào, xông thẳng tới đỉnh đầu, lúc nãy hắn nhìn đến đáy mắt Khuynh Nguyệt cười xấu xa, liền dự cảm nàng miệng chó không mọc được ngà voi, không nghĩ tới nàng cư nhiên lại lần nữa châm chọc hắn lớn lên bất nam bất nữ.

    "Phụt.."

    "Xì.."

    "Phốc.."

    Không biết ai cười trước, hiện trường liền ngay lập tức bật cười lên, tiếng cười một đợt lại cao hơn một đợt, xa xa mà truyền đi.

    Tư Thần Lương giận đên mặt đỏ bừng, cả người run rẩy, mơ hồ có thể nổi đóa tại chỗ.

    Cảm giác được hắn nổi giận, tiếng cười trộm xung quanh dần dần nhỏ lại.

    Khuynh Nguyệt cảm thấy còn chưa đủ, quyết định thả lửa tiếp.

    Bàn về công phu ngoài miệng, nàng dám nói đệ nhất không ai dám đệ nhị, đánh không chết ngươi thì cũng làm cho ngươi tức chết!

    "Thái Tử điện hạ yên tâm, ta về sau nhìn đến ngươi tuyệt đối sẽ đi đường vòng, tuy rằng ngươi trong mắt người khác là đóa hoa kiều diễm, nhưng trong mắt ta, ngươi chỉ là một đống phân mà thôi, ta không phải ruồi bọ, sẽ không bu quanh một đống phân."

    Khuynh Nguyệt nói, ánh mắt có thâm ý khác mà đảo qua trên người Giang Mạn Lộ, sắc mặt Giang Mạn Lộ chợt biến.

    "Thất muội, ngươi nói ai là ruồi bọ." Mặt Giang Mạn Lộ đỏ lên, hai mắt đẫm lệ, nàng ta đứng ở bên người Tư Thần Lương, lời này không phải mắng nàng ta là ruồi bọ sao, vây quanh đống phân Tư Thần Lương sao.

    "Đại tỷ, thì ra ngươi cũng cảm thấy Thái Tử điện hạ là một đống phân nha, nhanh như vậy liền phủi sạch chính mình không phải là ruồi bọ."

    Thật là ngu ngốc, nàng ta phủ nhận như vậy, không phải trực tiếp thừa nhận, ở trong mắt nàng ta Tư Thần Lương cũng bất quá là một đống phân sao, chính mình đứng bên cạnh hắn, nhưng cũng không phải một con ruồi bọ sao.

    Không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.

    "Ngươi.." Giang Mạn Lộ trong lòng tức đến không thở nổi, trên mặt càng thêm điềm đạm đáng yêu.

    Nàng ta rất rõ ràng, như thế nào mới giành được đồng tình từ mọi người.

    Nhìn người trong lòng ủy khuất nước mắt đảo quanh, Tư Thần Lương càng tức giận đến nổi trận lôi đình: "Cố Khuynh Nguyệt ngươi như vậy chỉ khiến ta càng thêm chán ghét ngươi, loại nữ nhân tâm cơ thâm trầm như ngươi, xứng đáng cả đời đều không gả được ra ngoài."

    Khuynh Nguyệt thanh thản nghịch nghịch tóc mái trên trán: "Thái Tử điện hạ là bà vú sao, nếu ngươi đã bị ta hưu, hôn nhân đại sự của ta không nhọc lòng Thái Tử điện hạ lo lắng."

    Một lời làm dậy ngàn con sóng.

    "Cái gì? Cố Khuynh Nguyệt hưu Thái Tử điện hạ?"

    "Sao có thể, không phải Thái Tử điện hạ lui hôn sao."
     
  6. khanhmai16

    Bài viết:
    2
    Chương 15: Bày hắn một đạo.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Khẳng định là Cố Khuynh Nguyệt nói bậy, một phế vật như nàng, dựa vào cái gì mà hưu Thái Tử điện hạ, hơn nữa trước kia còn đối với Thái Tử điện hạ lì lợm la liếm.."

    Các thanh âm nghi ngờ vang lên, Tư Thần Lương đắc ý nhướng mày, xem đi, nói ra cũng không ai tin.

    Cố Khuynh Nguyệt ngươi chính là phế vật không ai muốn!

    Âm thanh nghị luận chung quanh ngày càng vang, Khuynh Nguyệt không gấp không nóng nảy.

    Khóe mắt liếc đến một thân ảnh của nam nhân anh tuấn chậm rãi mà đến, ý cười trên khóe miệng nàng ngày càng lớn.

    Đối với Tư Thần Lương hơi hơi mỉm cười, từ trong ánh mắt khó hiểu của hắn, bước gót sen đi đến Diêm Lăng Quân.

    Khóe mắt đuôi lông mày đều mang theo ngọt ngào cùng tự hào, giống như một thiếu nữ với tình yêu cuồng nhiệt.

    Bàn về kỹ thuật diễn, tỷ đây cũng là phái thực lực.

    Đi đến trước người Diêm Lăng Quân, ngọt ngào cười với hắn, sau đó thân mật mà ôm tay hắn: "Quân, ngươi vừa mới đi đâu?"

    Biểu tình thẹn thùng, động tác thân mật, ngữ khí làm nũng, lời không nói rõ, quan hệ giữa nàng cùng người đàn ông tuyệt sắc này có bao nhiêu thân mật.

    Tất cả mọi người đều ngây ngốc tại chỗ, cặp mắt trợn tròn, miệng càng há càng lớn, không thể tin nhìn người nam nhân cả người một thân quý khí cùng khí phách đứng bên cạnh Khuynh Nguyệt.

    Tư Thần Lương càng như bị ngũ lôi oanh đỉnh đánh sững sờ tại chỗ.

    Quân..

    Nàng lại gọi người nam nhân này thân mật như vậy..

    Đối với phản ứng của mọi người, Khuynh Nguyệt đột nhiên sinh ra cảm giác tự hào.

    Diêm Lăng Quân nói không sai, tìm một người tốt để diễn cùng, tức chết đôi cẩu nam nữ này!

    Dáng dấp tỷ kinh thiên địa quỷ thì như thế nào, tỷ là phế vật thì như thế nào, vậy các người có tìm được người tốt hơn như vậy không.

    Chẳng qua, nàng ngấm ngầm mưu tính Diêm Lăng Quân như vậy, thật không có chuyện gì sao, trong lòng cũng không có ư.

    Cho dù tính, dù sao Diêm Lăng Quân bây giờ sẽ không giết nàng, lợi dụng lẫn nhau mà thôi, hắn không phải cũng lợi dụng nàng sao.

    Đối mặt với Tư Thần Lương đang trố mắt cùng với Giang Mạn Lộ sắc mặt trắng bệch, khóe miệng Khuynh Nguyệt mang ý cười.

    "Hôm nay ta có thể tìm được phu quân, còn cảm tạ Thái Tử điện hạ ngày đó lui hôn!"

    Lời đắc ý nói ra, chung quanh lập tức vang lên tiếng hít một ngụm khí, sắc mặt mọi người đột biến.

    Đột nhiên, Cố Khuynh Nguyệt cảm giác bầu không khí không được bình thường, biểu tình của những người này, không giống như kinh ngạc, ngược lại giống như là.. Sợ hãi?

    Tình huống quái gì đây, cảm giác bất an càng ngày càng nghiêm trọng.

    Ngay khi trên mặt Khuynh Nguyệt còn mang ý cười, mọi người đồng loạt quỳ xuống, phủ phục trên mặt đất.

    Trong đó bao gồm Thái tử Tư Thần Lương cùng một đám hoàng tử công chúa, tất cả đều quỳ xuống.

    Diêm Lăng Quân cùng Cố Khuynh Nguyệt hai người đứng ở giữa, như hạc trong bầy gà.

    Lưng Cố Khuynh Nguyệt như bị kim châm, tay ôm tay của Diêm Lăng Quân cũng giống như vậy, phản xạ có điều kiện mà tính thu trở về.

    "Bái kiến Thánh Tử đại nhân."

    Thanh âm to lớn vang dội mà chỉnh tề vang lên, như một đạo sấm sét bổ xuống mặt đất, trực tiếp bổ vào trên người Cố Khuynh Nguyệt.

    Trong nháy mắt đem nàng đánh đến cháy lụi.

    Thánh.. Thánh.. Thánh.. Thánh.. Thánh tử đại nhân, ở trên đại lục được xưng là Thánh tử, chỉ có Thánh Thiên Tông thiếu tông chủ.

    Thánh Thiên Tông, kia chính là tín ngưỡng của toàn bộ không gian đại lục, cao quý nhất của đại lục, cường đại nhất, tông môn thần bí nhất.

    Là chúa tể chân chính của toàn bộ đại lục.

    Mà Thánh Tử trừ thánh chủ có quyền lực lớn nhất tồn tại, là chủ nhân tương lại của toàn bộ đại lục.

    Thiên a, nàng đây là ở trên đầu lão hổ nhổ lông nha.

    Diêm Lăng Quân, nàng đã nói tên này sao lại quen như vậy, mẹ nó hắn là thiếu chủ của toàn bộ đại lục, tượng trưng cho tín ngưỡng ai lại không biết.

    Nàng cư nhiên không nhớ tới, vừa rồi còn mưu tính hắn.

    Khó trách hắn nói, cho dù là gã sai vặt của hắn, cũng là nàng tích phúc ba đời.

    Mẹ nó, cho dù là hoàng đế của một quốc gia muốn làm gã sai vặt của Thánh Tử cũng phải xếp hàng a.

    Khuynh Nguyệt khóc không ra nước mắt, hận không thể chặt hai hàn tay của chính mình, nàng đây là tạo nghiệt gì a, sao lại chọc vào một cái giỏ lớn như vậy.
     
  7. khanhmai16

    Bài viết:
    2
    Chương 16: Không có cốt khí mà chạy.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cổ cứng ngắc, răng rắc răng rắc mà quay đầu, quả nhiên nhìn đến mặt Diêm Lăng Quân đã đen không thể đen hơn.

    Đường đường là Thánh Tử, bị nàng bày một đạo như vậy, cùng một phế vật xấu như Mẫu Dạ Xoa có quan hệ, nàng có dự cảm, tiếp theo sẽ chết rất thảm.

    Đối mặt với hai tròng mắt càng ngày càng đen của Diêm Lăng Quân, lòng bàn chân Khuynh Nguyệt như được bôi dầu, xoát một tiếng, thật không có cốt khí mà chạy!

    Tốc độ kia, so với sao băng càng nhanh hơn.

    Nhìn phương hướng nàng biến mất, Diêm Lăng Quân chậm rãi cười.

    Cố Khuynh Nguyệt, rất tốt, rất tàn nhẫn!

    Trốn dưới chân núi giả, Khuynh Nguyệt đem chính mình cuộn tròn thành một đống nhỏ, hết sức giảm nhỏ sự tồn tại của mình.

    Bà nội nó, làm sao lại chọc tới sát thần Diêm Lăng Quân này a, chết như thế nào cũng không biết.

    Làm sao đây làm sao đây làm sao đây!

    Oanh --

    Ầm ầm ầm --

    Trong khi Khuynh Nguyệt đang nghĩ đến sứt đầu mẻ trán, núi giả bên cạnh truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt.

    Đất đai mơ hồ run rẩy, núi giả bên kia lăn xuống mấy tảng đá, kình phong thổi qua, cây cối chung quanh theo gió dao động, lá cây tung bay rơi xuống đầy đất.

    Từng trận uy áp mãnh liệt truyền đến, ép cả người Khuynh Nguyệt phát hoảng, từng tiếng va chạm mãnh liệt là như từng đạo sấm rền gõ vang ở trái tim nàng, có chút vượt qua giới hạn của nàng.

    "Rống!"

    Một tiếng mãnh thú rống giận truyền đến, chấn động làm cho Khuynh Nguyệt vừa mới đứng lên lại lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té ngã.

    Ngẩng đầu, liền nhìn đến cửa viện bên cạnh, "Quốc thú viện" ba chữ to như rồng bay phượng múa.

    Huyệt thái dương bỗng nhiên nhảy lên, quốc thú ở trong viện, chính là linh thú hộ quốc của Càn Thiên quốc, Thiết Giác Địa Toan Long.

    Nói là rồng, thật ra thì cũng chỉ là một con linh thú, đối với thần thú thượng cổ Long tộc trong truyền thuyết là họ hàng xa cách một trăm lẻ tám ngàn dặm, tóm lại cùng với thần thú trong truyền thuyết có nửa đồng tiền quan hệ huyết thống.

    Nhưng mà, cũng vì nửa đồng tiền quan hệ huyết thống này, mà Thiết Giác Địa Toan Long lại trở thành linh thú hộ quốc của Càn Thiên quốc, được Càn Thiên quốc thế hệ trước thế hệ sau tôn làm thần linh dâng cúng cho ăn ngon uống tốt.

    Thú vật chia làm ma thú, linh thú, thánh thú cùng thần thú.

    Nhưng trong không gian đại lục, phần lớn là ma thú, linh thú cấp thấp, thánh thú được ghi lại thì chỉ gặp qua, còn thần thú, ha hả, ghi lại cũng không có, chẳng qua là vật trong truyền thuyết.

    Đầu linh thú này của Càn Thiên quốc, nghe nói thực lực tương đương với hậu thiên linh hoàng, ở Càn Thiên quốc cho đến toàn bộ đại lục phỏng đoán đều không có mấy người là đối thủ của nó.

    Kỳ quái, lá gan của ai lại lớn như vậy, lại dám đặt chủ ý lên Thiết Giác Địa Toan Long.

    Khuynh Nguyệt trong mắt lộ ra sùng bái, có thể cùng Thiết Giác Địa Toan Long bất phân thắng bại, cao thủ a, thực lực a, đây chính là khát vọng của nàng.

    Đặc biệt là nàng hiện tại không thể tu luyện linh lực, cho nên đối với linh lực đặc biệt hướng tới.

    Nhưng mà, trước khi đi nàng quay đầu nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy Diêm Lăng Quân mặc y phục màu đen, năm ngón tay như sắt, trực tiếp đâm thủng tầng da cứng như sắt của Thiết Giác Địa Toan Long, từ bên trong móc ra một viên nội đan nhỏ như nắm tay trẻ sơ sinh, trong nháy mắt cảm thấy hàm răng như nhũn ra!

    Thân thể Khuynh Nguyệt mềm mại run rẩy, khóc không ra nước mắt, như thế nào lại là hắn a.

    Nàng đã biết một bí mật của hắn, lại vừa mới đắc tội hắn, hiện tại lại biết một bí mật của hắn, lần này muốn không chết cũng khó.

    Quả nhiên là tò mò hại chết mèo a, nàng chạy thì chạy đi, quay đầu nhìn làm cái gì.

    Không để ý tới hai chân đang run, Khuynh Nguyệt xoay người chạy.

    "Điện hạ, đây là quốc thú viện sao, không hổ là nơi ở của linh thú hộ quốc, linh khí bức người."

    "Đương nhiên, tiểu Mạn, ngươi không phải vẫn luôn muốn nhìn Thiết Giác Địa Toan Long một chút sao, hôm nay bổn Thái Tử liền mang ngươi đi xem, dính một chút điềm lành của linh thú hộ quốc.. A."

    Phanh!
     
  8. khanhmai16

    Bài viết:
    2
    Chương 17: Cố Khuynh Nguyệt, đi chết đi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ai da."

    Đang vừa nói vừa đi Tư Thần Lương cùng Giang Mạn Lộ mới rẽ ngoặt, liền có một người chạy ra đâm vào.

    Hai bên đều lùi bước, lúc này mới nhìn rõ người đối diện.

    "Cố Khuynh Nguyệt, sao lại là ngươi!" Ngữ khí của Tư Thần Lương, tràn đầy chán ghét, nhìn nàng giống như nhìn một tên rác rưởi vậy, ghê tởm đến không chịu nổi.

    Dựa vào a, tại sao là hai người này đúng là âm hồn bất tán, Khuynh Nguyệt phát điên!

    "Thất muội, ngươi như thế nào.." Ở nơi này.

    Rống --

    Giang Mạn Lộ hư tình giả ý hỏi một câu còn chưa nói xong, trong quốc thú viện liền truyền đến một tiếng thú bi phẫn rống, mang theo tuyệt vọng giãy giụa.

    Ngay sau đó, ánh sáng trên đầu tối sầm lại, một con Thiết Giác Địa Toan Long khổng lồ nhảy từ bên trong viện ra ngoài.

    Đôi mắt Khuynh Nguyệt trợn to, giơ chân liền chạy.

    Má ơi, lớn như vậy, đừng để bị đè thành nhân thịt nha.

    Tư Thần Lương một tay ôm eo Giang Mạn Lộ, chân giẫm trên mặt đất nhanh chóng phi thân lùi về phía sau.

    Khuynh Nguyệt tuy rằng không có khinh công, nhưng nàng kiếp trước từ nhỏ liền bị chọn làm người thừa kế của phái thông linh, cho nên thuở nhỏ đã tiếp nhận huấn luyện đặc thù, tốc độ cũng không chậm, cơ hồ cùng hai người đồng thời lui ra mười mấy thước.

    Phanh!

    Một tiếng vang thật lớn từ phía sau truyền tới, Khuynh Nguyệt đột nhiên xoay người liền thấy con Thiết Giác Địa Toan Long toàn thân là máu nằm trên đất liều mạng giãy giụa, trước ngực còn có một lỗ thủng máu chảy đầm đìa.

    Ngã xuống đất trong nháy mắt phát ra uy áp, ép máu như quay cuồng trong lồng ngực Khuynh Nguyệt, huyết sắc trên mặt không còn.

    Nàng không có linh lực, thân thể này lại quá yếu, căn bản không chịu được uy áp đó.

    Tư Thần Lương cùng Giang Mạn Lộ hiển nhiên là bị một màn trước mắt này dọa tới kinh rồi, miệng khẽ nhếch, thật lâu vẫn chưa hoàn hồn.

    Thiết Giác Địa Toan Long dùng một tia sức lực cuối cùng để chạy trốn, chính là nó quá đánh giá cao thực lực của chính mình.

    Nội đan của ma thú tương đương với trái tim của một người, không có sao có thể có hy vọng tồn tại, cho nên cho dù nó có chạy ra khỏi quốc thú viện cũng không thay đổi được kết cục ngỏm củ tỏi.

    "Rống!"

    Một tiếng rống không cam lòng, trước khi chết dùng tất cả toàn lực phát ra uy áp, đem đá xanh* trên mặt đất nhấc lên, một cỗ hơi thở đáng sợ hướng tới bốn phương tám hướng mãnh liệt chạy tán loạn.

    *Đá xanh: Hay còn gọi là đá vôi. Đặc điểm rất bền vững, dễ chạm khắc lên đá..

    Uy áp khủng bố che trời lấp đất mà đến, Khuynh Nguyệt chỉ cảm thấy máu trong người như chạy ngược, trước đó chưa từng có cảm giác bị áp bách làm nàng không thể động đậy như vậy, chỉ có thể gắt gao chống đỡ không để ngã xuống.

    Mắt thấy cỗ hơi thở mang theo uy lực hủy diệt gần ngay trức mắt, nàng biết phải chạy trốn, nhưng thân thể lại không nghe sai khiến.

    Ngay cả hai linh giả như Tư Thần Lương cùng Giang Mạn Lộ cũng trốn không thoát, huống chi là nàng không có một chút linh lực nào.

    "Điện hạ cẩn thận."

    Giang Mạn Lộ thấy một khối đá xanh lớn điên cuồng bay tới Tư Thần Lương, nháy mắt cả kinh kêu to, cả người bay nhào tới, gắt gao mà ôm lấy Tư Thần Lương, muốn dùng thân thể mềm mại của chính mình mà chặn lại chiêu này giúp hắn.

    "Tiểu Mạn."

    Tư Thần Lương cảm động còn nhiều hơn khẩn trương, một tay chế trụ eo của Giang Mạn Lộ, linh khí như gió nhanh chóng kích động, ngăn cản một chút uy áp cấp tốc xoay người, đem Giang Mạn Lộ bảo vệ trong lồng ngực, đồng thời hai mắt hung ác.

    "Cố Khuynh Nguyệt, đi tìm chết đi!"

    Thanh âm giống như ác ma vang lên bên tai, giấy tiếp theo, thân thể của Khuynh Nguyệt đã bị hung hăng ném ra ngoài, thẳng tắp đụng phải khối đá xanh đang điên cuồng bay tới.

    Rầm.

    Tiếng vang nặng nề vang lên, Khuynh Nguyệt như một con búp bê vải, bị đụng bay về hướng ngược lại.

    Nặng nề đập vào trên núi giả, lại bị hung hăng mà bắn ngược trở về, ở tại chỗ liền phun ba ngụm máu tươi.
     
  9. khanhmai16

    Bài viết:
    2
    Chương 18: Vu oan giá họa.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thân thể này ngày thường bị ngược đãi tàn nhẫn, vốn dĩ đã ốm yếu, lúc nàng mới xuyên qua hai ngày, căn bản chưa kịp dưỡng thương, liền bị hung hăng đụng hai cái, không chết là vô cùng may mắn.

    Nàng bây giờ chỉ thấy lục phủ ngũ tạng như đang phá vỡ, đau rát, há miệng lại lần nữa phun ra một ngụm máu tươi.

    Yếu ớt giãy giụa bò dậy, lại vô lực mà tê liệt ngã xuống ở vũng máu, hai mắt tràn đầy hận ý nhìn chằm chằm Tư Thần Lương cùng Giang Mạn Lộ ôm ấp.

    Cẩu nam nữ, ngày nào đó nhất định sẽ trả lại các ngươi gấp trăm lần!

    Giang Mạn Lộ nghiến răng nghiến lợi mà nhìn người đầy máu của Khuynh Nguyệt, trong mắt hiện lên tia sát ý cùng không cam lòng, tiện nhân chết tiệt, như vậy cũng không đụng chết ngươi!

    Tư Thần Lương cũng quay đầu, nhìn Thiết Giác Địa Toan lLong đã không còn hơi thở, trong nháy mắt lửa giận bão táp, nhắm thẳng vào Khuynh Nguyệt.

    "Cố Khuynh Nguyệt, ngươi lại dám giết linh thú hộ quốc!"

    Một trận uy áp kia gây ra động tĩnh quá lớn, những người tham gia cũng yến đều tụ tập lại đây, vừa vặn nghe được tiếng rít gào của Tư Thần Lương, nháy mắt tất cả đều biến sắc.

    "Cái gì? Cố Khuynh Nguyệt giết linh thú hộ quốc?"

    "Ông trời a, linh thú hộ quốc đã chết?"

    "Buồn cười, Cố Khuynh Nguyệt quả thực vô pháp vô thiên*."

    * Vô pháp vô thiên: Là không có pháp luật, không có đạo trời, bất chấp tất cả.

    "Ngay cả linh thú hộ quốc cũng dám giết, nàng còn có cái gì không dám làm."

    Khuynh Nguyệt chống thân thể của mình ngồi dựa vào núi giả, không nói một câu, nàng hiện tại rất yếu, ngay cả sức lực để nói chuyện cũng không có.

    Chỉ trào phúng nhìn đám người chỉ chỉ trỏ trỏ, nàng giết hộ quốc linh thú?

    Ha, đây tuyệt đối là chuyện buồn cười nhất nàng từng nghe qua, một phế vật như nàng?

    "Sao lại thế này." Hoàng đế Càn thiên quốc Tư Tông Hồng vẻ mặt trầm giận lớn tiếng hỏi.

    Một thân long bào, càng tôn lên uy vũ bất phàm của hắn, trên mặt đã có dấu vết lắng đọng của năm tháng càng ra dáng uy nghiêm chí khí của vua một nước.

    Lúc này hắn đứng trước thi thể của Thiết Giác Địa Toan Long, nhìn lỗ thủng đầy máu kia, đáy mặt lửa giận tích tụ càng sâu, hỏa khí nhẹ tràn ra, cơ hồ tất cả mọi người đều cảm giác được hắn tức giận.

    Không khỏi rối rít cúi đầu.

    Tư Thần Lương tiến lên một bước, mặt đầy tức giận mà chỉ hướng Khuynh Nguyệt: "Phụ hoàng, là Cố Khuynh Nguyệt giết hộ quốc linh thú."

    Tư Tông Hồng nghe vậy giận dữ, đột nhiên quay đầu, mắt rồng tràn đầy hỏa khí nhìn về phía Khuynh Nguyệt: "Tặc tử to gan!"

    Sau đó lại nhíu mày, giống như có điểm không thích hợp, Cố Khuynh Nguyệt không phải là phế vật sao, sao có thể giết được linh thú trung giai Thiết Giác Địa Toan Long.

    Đừng nói một phế vật không có linh khí như nàng, ngay cả đệ nhất cao thủ của Càn thiên quốc Giang Quốc Thắng cũng không thể đánh thắng được.

    Không đợi hắn nói ra nghi ngờ trong lòng, Giang Quốc Thắng từ phía sau hắn đi ra, quỳ gối trước mặt hắn, chắp tay thi lễ.

    "Thần vô phương dạy con, gây ra đại họa, mong hoàng thượng trị tội."

    Giang Quốc Thắng nói xong quay đầu vô cùng đau đớn mà trừng Cố Khuynh Nguyệt: "Nghịch nữ, còn không tới nhận tội."

    Thanh âm tràn đầy tức giận, vô cùng đau đớn, dường như hành động của Khuynh Nguyệt làm hắn thương tâm.

    Sâu trong đáy mắt Giang Quốc Thắng, xẹt qua một tia sát ý không dễ nhận thấy, phế vật, không làm chuyện tốt cũng thôi đi, còn đi nơi nơi gây họa cho hắn.

    Ban đầu nếu không phải Cố Cát là ân nhân cứu mạng của hắn, hơn nữa hắn cũng muốn tạo uy danh, lôi kéo lòng quân, ngồi vững chắc ở vị trí tướng quân, mới sẽ không thu dưỡng một phế vật như vậy.

    Hiện giờ, hắn đã nắm quyền, hơn nữa dưỡng nàng nhiều năm như vậy, đã trả hết nhân nghĩa.

    Giết chết linh thú hộ quốc, chuyện này trách tội xuống dưới, cả gia tộc Giang gia đều có khả năng bị chém đầu.

    Khuynh Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn, chậm rãi nói: "Tướng quân cũng cho rằng, là ta giết linh thú hộ quốc?"
     
  10. khanhmai16

    Bài viết:
    2
    Chương 19: Đời người như những trò đùa bằng diễn xuất.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giang Quốc Thắng bị nàng nhìn bằng ánh mắt châm chọc, nháy mắt giận dữ: "Nghịch nữ, Thái Tử điện hạ tận mắt nhìn thấy, ngươi còn muốn chống chế sao, Giang Quốc Thắng ta không có người nữ nhi như vậy."

    "Tướng quân nói đùa, phụ thân ta gọi là Cố Cát, không phải là Giang Quốc Thắng."

    Dưỡng phụ chó má, lúc trước thu dưỡng Cố Khuynh Nguyệt bất quá là vì nghĩ đến thanh danh trọng tình trọng nghĩa.

    Hơn nữa Cố Cát đã từng là đệ nhất Đại tướng quân, ở trong doanh quân uy vọng rất cao, Giang Quốc Thắng tuy rằng sau khi Cố Cát chết mới ngồi vào ghế Đại tướng quân, nhưng trong quân có rất nhiều người đối với hắn không phục.

    Mà chuyện thu dưỡng cô nhi của Cố Cát, thành công có thể giành được hảo cảm của các tướng sĩ trong quân, mượn sức quân tâm.

    Chính là sau khi hắn đem Cố Khuynh Nguyệt về Giang gia, lại chẳng quan tâm, mặc kệ mọi người tùy ý đánh mắng.

    Cũng là, Cố Khuynh Nguyệt cướp đi chức vị Thái Tử phi của con gái bảo bối của hắn Giang Mạn Lộ, hắn phỏng chừng hận không thể đem nàng giết đi.

    "Ngươi.." Giang Quốc Thắng tức giận đến cả người phát run, che ngực mình không thở được, dáng vẻ giống như từ phụ đau lòng nữ nhi bất hiếu, chỉ là trên mặt có mấy phần thật, liền ý vị sâu xa: "Ngươi vong ân phụ nghĩa, nhiều năm như vậy ta có chỗ nào có lỗi với ngươi, ngươi cư nhiên nói ra lời tuyệt tình tuyệt nghĩa như vậy."

    Chung quanh vang lên âm thanh nghị luận đơn giản là chỉ trích Cố Khuynh Nguyệt lòng lang dạ sói.

    "Cố Khuynh Nguyệt quả thực rất quá đáng, đồ vong ân phụ nghĩa."

    "Đúng là không bằng cả đồ vật, năm đó nếu không phải Giang đại tướng quân cưu mang nàng, một bé gái mồ côi như nàng đã sớm đói chết đầu đường."

    "Đáng thương Giang tướng quân đào tim đào phổi xem nàng như nữ nhi thân sinh mà nuôi lớn, kết quả lại là một con sói mắt trắng."

    "Ai, Cố tướng quân dưới suối vàng nếu biết, phỏng chừng chết không nhắm mắt.."

    "Nuôi một con cẩu nó còn biết trông cửa, dưỡng một phế vật như vậy, sớm muộn gì cũng bị tức chết. Nếu là ta, lập tức đem nữ nhi như vậy đuổi ra khỏi nhà.."

    Nghe được thanh âm to nhỏ chung quanh, trong lòng Giang Quốc Thắng đắc ý, trên mặt vẫn là một bộ dáng tang thương đau lòng, theo mọi người nói: "Nguyệt nhi, ta là phụ thân ngươi."

    "Ha hả, ngươi có từng xem ta là nữ nhi mà đối xử sao."

    "Cố Khuynh Nguyệt, nếu ngươi không nhận phụ thân, từ nay về sau ta liền không có nữ nhi như ngươi."

    Khóe miệng Khuynh Nguyệt cười lạnh càng sâu, rất tốt, nàng bây giờ đã được tự do.

    Giang Quốc Thắng đột nhiên quay đầu, trên mặt còn mang theo thần sắc đau lòng, hướng tới Tư Tông Hồng cúi đầu: "Hoàng thượng, tuy rằng ta cùng với Cố Khuynh Nguyệt đã đoạn tuyệt quan hệ cha con, nhưng mặc kệ như thế nào, nàng cũng từng là nữ nhi của ta, con mất nết, lỗi của cha, tội thần nguyện ý chịu tội thay Cố Khuynh Nguyệt."

    Nhìn đến diễn xuất xuất sắc của Giang Quốc Thắng, trong lòng Khuynh Nguyệt cười lạnh liên tục, giả bộ, ngươi cứ tiếp tục giả bộ đi.

    Nhưng mà, cũng không phải mỗi người ánh mắt đều cay độc như nàng, liếc mắt liền thấy Giang Quốc Thắng đang giả nhân giả nghĩa, ở trong mắt nhiều người, chính là chân tình thật ý.

    "Giang tướng quân quả nhiên là đại nhân đại nghĩa."

    "Đúng rồi đúng rồi, bởi vì tưởng niệm Cố tướng quân năm đó cứu mạng, đem cố Khuynh Nguyệt dưỡng lớn như vậy, Cố Khuynh Nguyệt lại vong ân phụ nghĩa làm hắn thương tâm, cư nhiên còn vì nàng chịu tội, thật là thấu tình đạt lý."

    "Có thể như thế, đối với Càn Thiên quốc ta thật sự hạnh phúc.."

    Nhìn đến Giang Quốc Thắng trọng tình trọng nghĩa như thế, sắc mặt của Tư Tông Hồng hơi hòa hoãn: "Nếu tướng quân đã đoạn tuyệt quan hệ cha con với Cố Khuynh Nguyệt, như vậy chuyện của nàng cũng không quan hệ tới tướng quân, tướng quân xin đứng lên."

    "Chính là Hoàng Thượng.." Giang quốc thắng vẫn kiên trì, lại bị Tư Tông Hồng đánh gãy.

    "Tướng quân, trẫm luôn luôn công chính nghiêm minh, sẽ không liên lụy người vô tội, hôm nay Cố Khuynh Nguyệt làm sai, cùng tướng quân không quan hệ, càng cùng Giang gia không quan hệ."
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...