Tên truyện: Hoắc Tam Gia, Xin Đừng Cưng Chiều Vợ Hán Việt: Hoắc Tam Gia, Sủng Thê Thỉnh Khắc Chế Tác giả: Vô Tẫn Hạ Editor: Hạ Tử Duệ Thể loại: ngôn tình, tổng tài bá đạo Tình trạng: chưa hoàn Lịch đăng: 1 chương/ tuần Link thảo luận - góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Hạ Tử Duệ9791 Văn án: Ôn Tình dù đánh chết cô cũng không nghĩ rằng bản thân lại cùng đối thủ làm ra loại chuyện đó, người đó chính là Hoắc Đình Thâm – tổng tài có tiếng của tập đoàn Đế Huy. Tưởng rằng là oan gia ngõ hẹp, lại không nghĩ đạt được cuộc hôn nhân "xứng đôi vừa lứa". Một ngày nọ, phóng viên phỏng vấn: "Ngài Hoắc, tôi thay mặt toàn bộ nữ nhân muốn hỏi ngài một câu, ngài thích kiểu phụ nữ nào nhất?" "Lão bà của tôi thì sao nhỉ?" Cho đến nay, cuộc hôn nhân giấu mặt của Hoắc Đình Thâm đã lan truyền khắp Cửu Châu. Sau khi kết hôn, Ôn Tình bùng phát tức giận: "Tam gia, thân thể em không thoải mái!" "Không quan hệ, thân thể không tốt, chứng tỏ thiếu vận động, quãng đời còn lại, tôi cùng em vận động không ngừng." Cuối cùng, cô giận dữ mà quát lớn: "Hoắc Đình Thâm.."
Editor: Hạ Tử Duệ Chương 1: "Tôi không bán", lần gặp gỡ cẩu huyết Bấm để xem "Hừ.." Cơn đau dưới thân truyền đến khiến Ôn Tình từ mê man dần mở mắt ra. Căn phòng tối đến mức khiến cô không thể nhìn thấy ngón tay của mình. Cô chỉ có thể nghe thấy tiếng thở nặng nhọc của người đàn ông và nỗi đau mà hắn ta gây ra cho bản thân cô. Cô đẩy mạnh đối phương nhưng có vẻ như nắm đấm trúng bông cũng vô dụng. Cô không thể hét lên, vì vậy cô chỉ có thể thầm cầu nguyện trong lòng. Mau dừng lại ngay. Động tác của người đàn ông kia lại khiến cô ngất đi. Khi cô tỉnh dậy một lần nữa thì trời đã sáng. Ôn Tình mở mắt nhìn căn phòng xa lạ, trong đầu hiện lên hình ảnh với bầu không khí đầy màu ám muội đêm qua. Cô đột ngột ngồi dậy, chỉ cảm thấy đau và sưng tấy dưới hạ thân. Khi bước xuống giường, cô nắm chặt tay lại khi nhìn thấy bông hoa nhỏ màu đỏ bị nhòe trên ga giường trắng tinh. Không phải là mơ.. Cửa phòng tắm đột ngột mở ra. Một người đàn ông bước ra từ phòng tắm. Khi nhìn thấy mặt người kia, cô kinh hãi ngã xuống giường. Sao có thể là anh ta? Nam nhân quấn khăn tắm ở hạ thể của hắn, liếc một cái, thản nhiên lười biếng nói: "Tỉnh rồi?" Ôn Tình bất giác sợ hãi, gắng gượng đứng lên: "Hoắc.. Anh.." Người đàn ông lau giọt nước trên tóc một cách tự nhiên: "Nếu em có chuyện gì thì nói sau. Em đi gội đầu đi." Ôn Tình có chút xấu hổ, tay vân vê vạt áo, mắt nhìn xuống sàn, nói: "Không cần đâu. Tôi.. tôi còn có việc phải đi." "Cô Ôn, cô không cần giải thích chuyện tối qua sao?" Cô đỏ mặt, còn cần cô phải giải thích loại chuyện này? Chẳng lẽ báo cáo với anh ta rằng cô đã uống quá nhiều và không biết chuyện gì đã xảy ra? Cô thở hắt ra một hơi, ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Đình Thâm: "Hoắc tiên sinh, tôi thực rất sạch sẽ, về phương diện kia, chắc chắn không mắc bệnh tật gì. Hơn nữa, tôi không nghĩ tối qua anh Hoắc lại chịu thiệt thòi gì cả. Cho nên, loại chuyện nhỏ này, có thể hay không coi như là không có phát sinh?" Kỳ thực, cô thấy chuyện này đúng hợp tình hợp lý, nhưng cuối cùng lại nói một câu thực túng. "Tôi biết em thực sạch sẽ, dù sao tôi cũng đã tự mình kiểm nghiệm qua." Ôn Tình đỏ bừng mặt, biết là không cần nói lại, thật là xấu hổ. "Lời giải thích mà tôi nói ra chỉ là muốn hỏi em xem em có cần tôi làm gì cho em. Tôi không cho rằng, em sẽ muốn tôi gửi cho em một tấm chi phiếu." Ôn Tình thập phần sửng sốt: 'Tôi cái gì đều không cần, tôi chỉ hy vọng, Hoắc tiên sinh đây có thể đem chuyện này giữ bí mật. " " Không hơn? " " Ừm. "Ôn Tình nghiêm túc đáp lại một tiếng. Hoắc Đình Thâm nhướng đôi mày xinh đẹp, nhìn cô gái mảnh mai trước mặt, cuối cùng ngây người gật đầu. Ôn Tình cầm lấy quần áo và túi xách, nhanh chóng rời khỏi phòng khách sạn. Khóe môi của Hoắc Đình Thâm nhếch lên đầy tà ác. Nữ nhân này.. thật thú vị. Ôn Tình trong lòng chỉ có một ý niệm, lập tức rời đi bên người Hoắc Đình Thâm. Ở Bắc Thành, Hoắc Đình Thâm, chủ tịch 27 tuổi của tập đoàn Đế Huy, đại diện cho quyền lực, sự tài phú, còn có.. nguy hiểm. Tương truyền rằng, hắn vì ngồi trên vị trí tổng tài của tập đoàn Đế Huy, không tiếc hại chết đại ca, lộng tàn nhị ca của mình, cuối cùng thành công thượng vị. Nếu nói, có một người, nhất định là ôn nhu tưởng cũng không dám tưởng, tuyệt không dám mơ ước. Người đó tất nhiên là vị trước mặt, Hoắc tam gia. Bởi vì Đế Huy và Bạch thị là hai tập đoàn đối thủ, chỉ có thể là một mất một còn. Và cô, kiếp này, không muốn có bất kỳ quan hệ nào với nhà họ Bạch nữa. Ra khỏi khách sạn, cô tự tát vào mặt mình. " Mày điên rồi sao? Con cóc hai chân còn dễ kiếm hơn cả Hoắc Đình Thâm, mày sao vậy.. " Nếu chuyện này bị nhà họ Bạch biết, cô lắc lắc đầu, thật sự là không muốn nghĩ đến hậu quả. Di động lúc này đột nhiên vang lên. Cô xem qua, là cuộc gọi của Hoắc Đình Thâm. Ngón tay run lên hai lần, đây là lần đầu tiên dãy số của anh xuất hiện ở di động trên màn hình điện thoại di động của cô. Anh ta vì cái gì mà lại gọi điện cho mình? Nếu không tiếp nhận điện thoại, có phải là thừa nhận cô làm chuyện xấu nên chột dạ? Khi nhạc chuông sắp đến hồi kết thúc, cô mới bắt máy:" Hoắc tiên sinh. " Bên kia Hoắc Đình Thâm nói một hồi:" Để bồi thường cho việc chiếm đoạt đêm đầu tiên của em, tôi hứa với em một điều kiện. Bất cứ lúc nào em cũng có thể yêu cầu tôi giúp em làm một chuyện. Chỉ trừ bỏ, làm tôi yêu em. " Ôn Tình sửng sốt, ngay sau đó lạnh lùng nói:" Hoắc tiên sinh, tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi. Tôi không bán. " Hoắc Đình Thâm nhướng mày. Ôn Tình nói liền một hơi:" Vậy không cần dùng đêm đầu tiên của tôi đổi lấy bất kỳ điều kiện gì. Hơn nữa, tôi hiện tại chính thức từ chức chỗ ngài, tôi và ngài không còn bất kỳ mối ràng buộc nào nữa. Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ rất bận rộn với luận văn tốt nghiệp nên không có khả năng nào dạy học bù cho em trai ngài. Sau này, chúng ta sẽ không gặp nhau, vì vậy, tôi tại đây, chúc Hoắc tiên sinh ngài đây về sau làm ăn phát đạt và sống một cuộc sống hạnh phúc. Tạm biệt. " Cô nói xong liền tự ý trực tiếp ngắt điện thoại. Bên kia đầu đây, khóe miệng Hoắc Đình Thâm nhếch lên. Sẽ không gặp lại? Người phụ này là đang ghét bỏ anh sao? A, từ khi nào mà đến lượt cô ấy định đoạt? Hoắc Đình Thâm đưa điện thoại di động dời ra khỏi tai và nhìn chằm chằm vào màn hình với âm báo tút tút phát ra từ nó. Dám cúp điện thoại của tôi, Ôn Tình, em là người đầu tiên. Ôn Tình cất bước muốn chạy khỏi khu biệt thự vốn không hợp với cô này. Nhưng vừa mới chạy được một bước, liền cơ hồ muốn té ngã. Đáng chết, Hoắc Đình Thâm tối qua rốt cuộc là dùng cái phương thức gì tra tấn cô. Điều này.. quá đau đớn rồi. Buổi chiều, Ôn Tình nhận được cuộc điện thoại từ hiệu trưởng. Sau đó, cô tới phòng hiệu trưởng cùng sắc mặt không tốt. Hiệu trưởng mặc một chiếc váy xẻ tà tươm tất, nhìn mảnh mai, rất ấm áp. " Ôn Tình, ta biết cô là một cô nương có thiên phú, cũng rất thông minh. Nhưng nhà họ Cao sẽ không chấp nhận một cô nhi làm con dâu, cho nên, ta hỏi cô một lần cuối, lựa chọn gia đình Cao Mặc Nhiên, mất đi công việc. Hoặc là từ bỏ Cao Mặc Nhiên, tiếp tục ở lại trường. " Trong đôi mắt Ôn Tình không chút gợn sóng, gần như cùng lúc với giọng nói của hiệu trưởng thốt ra:" Tôi không phải cô nhi. " " Nhưng đối với chúng tôi, điều đó không có gì khác biệt. " Cô chặt tay, dù mẹ cô cũng không còn nữa, mồ côi còn hơn làm con gái hoang của nhà họ Bạch, không phải sao? Không chút đắn đo suy nghĩ, cô nói:" Tôi chọn ở lại trường. " Đối với câu trả lời lần này của Ôn Tình, Lâm Ưu Nhạc đã rất bất ngờ. Điều này khác hoàn toàn với câu trả lời của cô trong ba lần trước đó. " Cô sẽ không hối tiếc khi đã chọn công việc mà đổi ý chứ? " " Nếu Lâm hiệu trưởng sợ tôi đổi ý, ngay bây giờ, tại đây, tôi có thể viết cho bà một bản thỏa thuận. Tôi và Cao Mặc Nhiên sẽ chia tay. " " Được rồi, tốt lắm. Mấy năm qua, ta cũng coi như đã cho cô đủ mặt mũi. Ta chưa bao giờ chia rẽ cô với Mặc Nhiên. Nhưng hiện tại, cô muốn tốt nghiệp. Mặc Nhiên cũng có con đường riêng của chính mình. Cho nên, từ nay về sau, ta hy vọng cô có thể nhớ kỹ những lời nói của chính mình ngày hôm nay. " " Tôi sẽ làm như đã nói. " Khi Ôn Tình bước ra khỏi văn phòng, bấy giờ mới phát hiện, bên ngoài không biết tự khi nào trời đã mưa rất to. Ôn Tình lao vào trong màn mưa, chạy một mạch. Ôn Tình phải nhanh chóng đi làm gia sư, bạn trai giờ đã không có, công việc dạy thêm ở Hoắc gia cũng không còn, cô hiện tại không thể để mất đi thêm bất kỳ một cơ hội nào nữa. Khi chạy đến cổng trường, một chiếc xe hơi quen thuộc dừng ngay trước mắt cô. Cửa xe mở ra, một cặp" bích nhân "bước xuống. Người đàn ông giúp người phụ nữ cầm ô.. Bước chân Ôn Tình bỗng dừng lại. Định xoay người tránh né thì cô gái kia lại bỗng nhiên lớn tiếng gọi cô. " Ôn Tình. " Cô gái dưới ô chạy lại hướng Ôn Tình, bước tới gắt gao nắm lấy tay cô. " Ôn Tình, thực xin lỗi, là tôi không tốt, cô đánh ta, mắng ta đi. " Phía sau, người đàn ông nhanh chóng bước tới, đem ô che mưa cho hai cô gái. Hắn mặt đầy áy náy nhìn hướng Ôn Tình:" Ôn Tình, ngày hôm qua anh thực sự không biết đã xảy ra chuyện gì, anh.. " Ôn Tình nhìn hai người trước mặt lại là có chút dở khóc dở cười. Cốt truyện như này thực sự quá cũ rồi. Cô nghĩ nó chỉ xuất hiện trong các tiểu thuyết cẩu huyết. Bọn họ, một người là bạn trai cũ, một người là bạn cùng phòng của cô. Điều bi hài ở đây là cô thấy họ cùng nhau lăn khăn trải giường, bị cô bắt gian tại trận. Ôn Tình không chút để ý đến cô gái kia, chỉ nhìn về phía Cao Mặc Nhiên, mặt lạnh lùng, nói:" Cao Mặc Nhiên, anh có biết, lúc trước em vì cái gì từ chối rất nhiều người theo đuổi em, lại lựa chọn anh làm bạn trai của mình?" Giải thích: Bích nhân (璧人) : Khen người đẹp tựa ngọc bích. Ý chỉ người có ngoại hình đẹp.
Editor: Hạ Tử Duệ Chương 2: Bá đạo lại ôn nhu Bấm để xem Cao Mặc Nhiên cụp mắt xuống không nói lời nào, trên mặt lộ rõ vẻ tội lỗi. Ôn Tình cười, nói: "Bởi vì anh nói rằng em rất ấm áp." Người con gái kia liền bước lên trước, chặn tầm mắt của Ôn Tình và Cao Mặc Nhiên: "Ôn Tình, là tôi không tốt, là tôi câu dẫn Mặc Nhiên, là tôi.. Là tôi không biết xấu hổ, Mặc Nhiên là người con trai tốt, đừng trách anh ấy, được không?" Ôn Tình cố hết sức để giữ bình tĩnh, liếc nhìn người con gái tâm địa độc ác rồi hướng Cao Mặc Nhiên nói: "Bọn họ đều nói, thanh xuân ai cũng phải trả giá một lần vì những sai lầm của mình, có lẽ em chính là vì thanh xuân mà đang phải trả cái giá thống khổ nhất. Cao Mặc Nhiên, em phải cảm ơn anh. Là Cao Mặc Nhiên anh đã dạy cho em biết, đàn ông kỳ thực không đáng tin cậy như bản thân mình tưởng. Cảm ơn anh đã dạy em cách trưởng thành." "Anh thực sự xin lỗi, Ôn Tình." Cao Mặc Nhiên vẫn như cũ, chỉ biết xin lỗi. Ôn Tình thở dài, ngay sau đó lắc đầu cười cười, nói: "Cao Mặc Nhiên, anh không cần phải cảm thấy có lỗi với em, hiện tại chúng ta hòa nhau. Bởi vì nhờ anh mà em có được công việc mình mong muốn, anh không nợ em gì cả. Còn cô, Tống Nhược, cô còn nhớ không, từ lúc cô lên nhảy giường Cao Mặc Nhiên thì chúng ta đã không còn là bạn nữa. Tôi đem anh ta tặng lại cho cô, nhưng tôi đối với cô vẫn có một yêu cầu, đó chính là, từ nay về sau đừng giả vờ thân thiết với tôi, vì tôi sẽ không lãng phí tình bạn và lòng tốt của mình cho cô nữa. Giờ tôi phải nhanh chóng đi dạy thêm tại nhà, vì vậy tôi sẽ không cùng hai người có một cuộc tình lãng mạn dưới mưa nữa. Tạm biệt." Nói xong cô liền lùi lại một bước, chạy nhanh vào lề đường, bỏ lại hai người họ. Bởi vì hiện tại đầu óc cô quá rối bời, Ôn Tình không chú ý đến chiếc Bentley màu đen đang hướng tới. Chờ đến khi cô kịp phản ứng lại thì đã không kịp nữa, cả người đâm sầm vào ô tô. Cô loạng choạng lùi lại hai bước rồi ngã xuống nền đất. Phía sau Cao Mặc Nhiên kinh hô một tiếng: "Ôn Tình." Đang định chạy về phía trước, liền thấy Ôn Tình quay lưng về phía mình, tự mình đứng lên. Cô không nói gì, khập khiễng đi nhanh đến bên cạnh xe, mở cửa xe ra rồi ngồi vào trong. Bên trong xe có người. Cô không nhìn kỹ, chỉ nhìn thấy Cao Mặc Nhiên đang chuẩn bị đi tới chỗ cô, liền nói với tài xế: "Cho tôi đến đường Thanh Học, bằng không tôi chỉ có thể ở đây ăn vạ." Tài xế có chút lo lắng, nhìn lại người đàn ông trong xe. Người đàn ông có một giọng nói trầm ấm: "Hãy làm theo lời của vị tiểu thư này." Tài xế khởi động xe và rời khỏi trường học. Đã đi được một đoạn xa, Ôn Tình nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa xe, trong mắt hiện lên vài tầng mê man khó hiểu. Nghĩ đến Cao Mặc Nhiên, trong lòng cô thực sự rất khổ sở. Cao Mặc Nhiên vĩnh viễn cũng không biết, bởi vì anh ta, tối qua rốt cuộc cô đã làm ra những chuyện gì. Hiện tại cô thực sự rất hối hận. Hối hận vì quá bốc đồng. Nực cười thay, bây giờ cô mất đi Cao Mặc Nhiên, mất đi bạn bè, cũng mất đi trinh tiết. Ngẫm lại thì, cô có thể hay không, đem ngày hôm qua.. định là ngày kỷ niệm xui xẻo nhất? Bên cạnh, người đàn ông đưa cho cô chiếc khăn bông trắng, nói: "Đã ướt hết rồi, lau khô đi." Ôn Tình hoàn hồn, nhận lấy khăn lông: "Thực sự xin lỗi, làm bẩn xe của anh.. Hoắc tiên sinh?" Nhìn thấy người đàn ông ngồi bên cạnh, hóa ra là Hoắc Đình Thâm, người mà sáng nay cô tuyên bố sẽ không bao giờ gặp lại. Ôn Tình thực sự ngạc nhiên nói không lên lời. "Tại sao lại ngạc nhiên khi thấy tôi?" "Cái này.." Trong chốc lát Ôn Tình liền lắp bắp: "Hoắc.. Hoắc tiên sinh, sao anh lại ở chỗ này?" "Cô Ôn, tôi có phải hay không nhắc nhở em một chút, đây là xe của tôi." Ôn Tình vội vàng phản ứng, nhân tiện, khi đó cô buộc phải lên xe. "Ồ, xin lỗi. Tôi đã làm bẩn xe của anh rồi. Khi mưa tạnh, tôi sẽ rửa xe trả anh." Xe chạy đến đường Thanh Học thì dừng lại, Ôn Tình đẩy của xe bước xuống. Hoắc Đình Thâm nói với tài xế: "Lấy dù cho Ôn tiểu thư." Tài xế lấy một chiếc dù cho Ôn Tình và đưa nó cho cô ấy. Ôn Tình mở dù ra, xuống xe, quay đầu nói với Hoắc Đình Thâm: "Hoắc tiên sinh, hôm nay cảm ơn anh." "Cảm ơn, không phải dùng để nói mà là dùng để làm." Hoắc Đình Thâm vừa nói vừa chưng bộ mặt lạnh lùng. Lời nói này tuy mang theo chút đạo lý đúng đắn nhưng Ôn Tình lại cảm thấy ý tứ trong lời nói này có chút không thích hợp. "Hoắc tiên sinh đi thong thả." Cô lùi lại một bước, sau đó mới xoay người, khập khiễng đi đến tiểu khu không xa phía trước. Trong xe, Hoắc Đình Thâm nói với tài xế vừa lái nói: "Dừng xe." Sau khi xe ổn định dừng lại, anh mở một chiếc dù khác rồi xuống xe, đuổi kịp Ôn Tình, ôm chặt lấy cô. Ôn Tình quay đầu lại nhìn thấy Hoắc Đình Thâm, kinh ngạc: "Hoắc tiên sinh?" "Lên xe." "Vì cái gì?" "Em bị thương, phải đến bệnh viện." Nữ nhân này, thân thể của mình có bao nhiêu phần quan trọng cũng không biết, còn không biết bản thân có bị thương hay không? Ôn Tình cúi đầu nhìn hai chân của mình: "Tôi không sao. Hai ngày nữa liền khỏi thôi. Không phiền Hoắc tiên sinh phải lo lắng." "Em là bác sĩ sao? Còn có thể tự kê thuốc cho mình hay sao? Lên xe." Nói xong, không chút giải thích đem chính cây dù của mình nhét vào trong tay cô, đem cô chặn ngang bế lên, hướng xe đi đến. Ôn Tình kinh hãi kêu lên một tiếng, chiếc dù trong tay trái rơi xuống đất. Hoắc Đình Thâm mặc kệ chiếc ô, bá đạo đem cô nhét vào trong xe. Ôn Tình vừa ấm ức vừa lo lắng: "Không được. Tôi không thể đến bệnh viện. Tôi còn phải đi dạy thêm nữa." "Dạy thêm? Nói như vậy, em từ chức ở Hoắc gia tôi chỉ để đi làm gia sư." "Tôi.." Ôn Tình nhất thời không thể đối lại người này. Bởi vì, sự thật chính là như vậy. Hoắc Đình Thâm hừ lạnh một tiếng, ngồi vào trong xe, lạnh lùng nói với tài xế: "Tới bệnh viện." Ôn Tình nhìn tiểu khu gần trong gang tấc, trong mắt áy náy nhưng lại không thể nói gì, dù sao cũng là nhận thấy lương tâm cắn rứt của chính mình. Khi đến bệnh viện, Hoắc Đình Thâm đưa ngay cô đến khoa chấn thương chỉnh hình. Bác sĩ hỏi cô bị đau ở bộ phận nào làm cô đỏ mặt, nói: "Nơi nào.. nơi nào cũng không đau." Bác sĩ khó xử nhìn Hoắc Đình Thâm, sau đó hướng Ôn Tình nói: "Tiểu thư, đến bệnh viện khám bệnh, cô phải hợp tác với bác sĩ." Hoắc Đình Thâm lạnh lùng nói: "Làm kiểm tra đầy đủ cho cô ấy." Ôn Tình vội vàng nói: "Không cần không cần, kiểm tra đó tốn rất nhiều tiền nha. Tôi sẽ không làm." "Em phải làm. Toàn bộ chi phí tôi sẽ trả. Mục đích chính là tránh cho em về sau tới tìm tôi ăn vạ, nói không chừng thân thể không thoải mái đều là do di chứng tai nạn xe ngày hôm nay để lại." Ôn Tình mặt ủ rũ nhàn nhạt mang theo chút phẫn nộ nhìn Hoắc Đình Thâm nói: "Tôi sẽ không làm những chuyện trẻ con như vậy." "Lòng người khó đoán. Một số người nói rằng họ đang bận làm luận văn tốt nghiệp nên không thể làm gia sư cho em trai tôi. Kết quả lại là bởi vì đối đãi khác nhau mà nói dối. Những người nói dối đều không thể nhìn thấy được qua khuôn mặt họ, mọi người đều trông như phúc hậu và vô hại." Hoắc Đình Thâm nói bóng nói gió khiến Ôn Tình có phần ấm ức: "Tôi.." Tương lai cô không phải là không biết xấu hổ sao? Bác sĩ ký đơn và yêu cầu y tá đưa Ôn Tình đi làm kiểm tra. Ôn Tình đi ra ngoài, bí mật hỏi y tá: "Chi phí cho việc kiểm tra lần này, toàn bộ hết bao nhiêu vậy?" Y tá xem qua liền nói: "Hơn sáu ngàn." Ôn Tình lập tức giật lấy danh sách từ tay y tá, xoay người khập khiễng đi về phía Hoắc Đình Thâm. "Tôi muốn nói chuyện riêng với anh vài câu." "Nói." Ôn Tình cắn môi: "Tôi kỳ thực không cần kiểm tra đâu. Chân của tôi không sao cả, không phải chân đau, mà là.." Ôn Tình cúi đầu mắt nhìn xuống dưới, mặt dần đỏ lên. Hoắc Đình Thâm nhìn thẳng cô nói: "Là cái gì?" Cô tức giận, trừng mắt nhìn anh: "Là đau phía dưới."
Editor: Hạ tử Duệ Chương 3: Tưởng anh ta biến thái Bấm để xem Hoắc Đình Thâm đem mắt nhìn xuống dưới. Ôn Tình đỏ mặt, bướng bỉnh xoay người: "Bất quá không cần nhìn." Cô đem danh sách kiểm tra nhét vào tay anh: "Tôi phải về, bằng không tôi thực sự sẽ bị sa thải." Hoắc Đình Thâm nhìn bóng lưng Ôn Tình cong môi cười, tiến lên ôm lấy cô. "Anh lại làm gì đấy?" "Rõ ràng biết chỗ nào không thoải mái, đương nhiên phải đi gặp bác sĩ." "Anh nghĩ gì vậy chứ hả?" Cô kinh ngạc, loại chuyện này ai lại chạy tới cho bác sĩ xem chứ? Hoắc Đình Thâm mặt vẻ đầy bá đạo: "Là tôi ôm em đi, hay là ngoan ngoãn đi cùng tôi?" Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, cô nghĩ chắc anh không phải là hù dọa cô. Do dự một lát, chán nản thở dài rồi cùng Hoắc Đình Thâm đi đến khoa sản. Đích thân trưởng khoa sản khám cho cô. Cô nằm trên bàn khám, xấu hổ không tả xiết. Cũng may là Hoắc Đình Thâm không đòi theo vào, nếu không thật sự là.. vô cùng vô cùng mất mặt rồi. Khám xong, bác sĩ yêu cầu cô xuống mặc quần. Ôn Tình khéo rèm bước ra liền thấy Hoắc Đình Thâm đã an vị ở đó từ lâu rồi. Bác sĩ nói: "Tam gia, vị tiểu thư này hạ thể có chút sưng đỏ, xuất huyết. Hẳn là do chuyện phòng the đem qua quá kịch liệt mà tạo thành." Ôn Tình nhắm mặt lại, mất mặt chết đi được. Hoắc Đình Thâm trong lòng là bão tố nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: "Cần phải xử lý như thế nào?" "Tôi sẽ kê đơn thuốc cho cô ấy. Về nhà cần uống thuốc đúng giờ. Trong thời gian này, chuyện đó cần tiết chế lại. Nếu thực sự cần thiết, cũng không được sử dụng bất kỳ dụng cụ phụ trợ nào để tăng thêm khoái cảm." Dụng cụ? Ôn Tình buồn bực tự hỏi, hẳn đêm qua anh ta đối với cô còn dùng thêm đồ phụ trợ? Cô làm chuyện đó trong tình huống nửa tỉnh nửa mê, có nhiều chi tiết căn bản là không nhớ rõ. Cho nên, người đàn ông này nhìn thì ôn nhu tao nhã nhưng thực chất là một tên biến thái sao? Ôn Tình mở mắt ra nhìn về phía Hoắc Đình Thâm, liếc xéo anh một cái. Hình ảnh đẹp đẽ của anh bỗng chốc sụp đổ hoàn toàn. Thân hình đẹp thì có ích gì? Đẹp trai thì có ích gì? Cuối cùng không phải vẫn là một tên biến thái sao? Từ trong bệnh viện đi ra, Ôn Tình giật lấy thuốc từ trong tay Hoắc Đình Thâm. "Tôi sẽ không trả tiền thuốc cho anh. Dù sao vết thương cũng là do anh gây ra." Cô nhét thuốc vào trong túi rồi nói: "Hoắc tiên sinh, chúng ta dừng lại tại đây, về sau đừng bao giờ gặp lại." Cô định xoay người bước xuống thềm rời đi. Hoắc Đình Thâm cong môi nói: "Tôi bị em lừa nhưng rốt cuộc vì cái gì mà em lại tức giận tôi." Biến thái. "Đây là chuyện của tôi." "Theo tôi, em giận tôi, nên là chuyện của em và tôi." Ôn Tình không nói nên lời, anh ta thực biết cách nói vòng vo. "Nếu em không thể nói rõ lý do thì ngày mai, tôi hy vọng Ôn lão sư đây có thể đến nhà tôi như thời gian đã định để dạy học bù." "Tôi nói rồi, tôi xin từ chức. Không làm." "Vậy thì cô Ôn hẳn cũng biết, Hoắc Đình Thâm tôi đây có rất nhiều cách khiến em từ nay về sau không thể làm gia sư." Cô tức giận quát lớn: "Anh quá đáng lắm đó." Hoắc Đình Thâm cũng không vừa, liền đáp lại: "Không phải là em gạt người trước à?" Ôn Tình tức giận nghiến răng nghiến lợi, hừ lạnh một tiếng: "Vậy tôi đây muốn thêm tiền." Hoắc Đình Thâm một tiếng châm chọc: "Ôn lão sư đây là muốn tăng giá?" "Không sai." "Có thể, bao nhiêu tùy ý em, nhưng tốt nhất là đừng đến muộn." Anh ta nói xong liền bước xuống cầu thang trước. Đi được vài bước liền dừng lại, quay đầu nhìn về phía cô: "Em rốt cuộc tức giận cái quái gì vậy?" Cô bướng bỉnh ngoảnh mặt đi. "Nói." "Tôi chỉ không nghĩ tới Hoắc tiên sinh thoạt nhìn giống như một quân tử đoan chính, kết quả lại là có loại sở thích như vậy." Hoắc Đình Thâm khó hiểu: "Loại sở thích? Loại nào?" "Anh.. Anh nhân lúc tôi không tỉnh táo, đối với tôi sử dụng loại dụng cụ kia khiến tôi bị thương, hiện tại còn ở đây làm bộ làm tịch bản thân trong sáng, vô tội." Hoắc Đình Thâm nhếch miệng cười nhạo: "Vì chuyện đó, cho nên em cho rằng em bị thương là vì dụng cụ phụ trợ?" Quá coi thường anh rồi. "Tưởng tượng cái gì? Bác sĩ đều nói rõ hết cả rồi. Hai chúng ta đều có mặt ở đó, tai nghe rất rõ." "Bác sĩ chỉ là suy đoán, tôi đây đời nào sử dụng mấy loại đồ vật nhàm chán như vậy." "Sau đó tôi làm sao mà bị thương?" Hoắc Đình Thâm nhướng mày, xoay người vừa đi vừa nói: "Kích thước cỡ lớn." Do chuyến đi tới bệnh viện này mà khi đến nơi dạy học Ôn Tình đã bị muộn mất nửa tiếng đồng hồ. Để bù đắp lỗi lầm này của mình, cô đã quyết định dạy miễn phí ngày hôm nay cho học sinh của mình. Từ nhà học sinh của mình đi ra thì trời đã chuyển sắc tối. Ôn Tình bắt xe buýt trở lại trường học. Vào ký túc xá chỉ có mình Tống Nhược ở trong phòng. Tống Nhược nhìn Ôn Tình bằng biểu cảm không tốt. Ôn Tình lãnh đạm nói: "Tống Nhược, cô dọn ra khỏi ký túc xá đi." Sau đó ngồi xuống bàn của mình, mở cuốn sách ra đọc. "Dựa vào cái gì?", Tống Nhược bước đến bên cạnh Ôn Tình: "Ôn Tình, tôi đã làm sai cái gì, Cao Mặc Nhiên ngủ với tôi là bởi vì trong lòng Mặc Nhiên có tôi. Nếu cô không thể cho anh ấy thứ mà anh ấy muốn, vậy thì dựa vào cái gì muốn độc chiếm anh ấy? Anh ấy đã không thích cô, người anh ấy hiện tại yêu là tôi." Ôn Tình gập cuốn sách lại, đứng dậy nhìn về phía Tống Nhược, trong ánh mắt hiện lên sự xa cách cùng lạnh nhạt: "Tôi thực sự không thể cho anh ta những gì anh ta muốn, bởi vì tôi không phải gái điếm. Ngoài ra, tôi không độc chiếm anh ta. Không phải tôi đã nói, Cao Mặc Nhiên, người này tôi không cần, nhường lại cho cô. Còn về ký túc xá này, có tôi thì sẽ không có cô." "Thật là, vậy cô dọn ra đi, tôi sẽ không đi đâu hết." Ôn Tình lạnh giọng cười: "Được, tốt nhất là cô đừng hối hận." Cô không nói thêm gì nữa, chỉ ngồi xuống, mở sách và tiếp tục làm bài tập. Tống Nhược nắm chặt tay, trừng mắt nhìn cô, hừ lạnh một tiếng rồi quay trở lại giường của mình. Ngày hôm sau, cả trường xôn xao bàn tán chuyện bạn cùng phòng của học bá Ôn Tình câu dẫn bạn trai của bạn rồi bị bắt gian trên giường. Sau khi tan học, Ôn Tình chuẩn bị rời đi, Tống Nhược từ bên ngoài chạy vào, chạy đến trước mặt Ôn Tình khóc lóc: "Ôn Tình, tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy? Chúng ta thân thiết như vậy, cô vì cái gì mà lên diễn đàn bôi nhọ tôi." Ôn Tình vẻ mặt hờ hững, tay ôm chồng sách, đứng lên nhìn về phía Tống Nhược, "bi thương" nói: "Bị cô làm tổn thương, tận mắt thấy hai người trên giường, tôi thực sự rất khổ sở, rất thống khổ, nhưng tôi cũng rất thương cô, cho nên cô và Cao Mặc Nhiên đã tâm đầu ý hợp như vậy, tôi đương nhiên sẽ chấp nhận mà chúc phúc, sao lại có chuyện lên diễn đàn vạch trần bộ mặt hồ ly của cô được. Tôi đã đem anh ta nhường lại cho cô, không vừa lòng, cô còn muốn thế nào?" Cô lau nước mắt, vòng qua Tống Nhược "thương tâm" mà rời đi. Tống Nhược sững sờ, hóa ra Ôn Tình này là cẩu không kêu a. Chân tướng sự việc hai người đều biết rõ đến chân tơ kẽ tóc và "nạn nhân" cũng đã bị trừng phạt. Nhất thời, Tống Nhược trở thành đệ nhất tiểu tam của trường Đại học Sư Phạm Bắc Kinh. Ôn Tình, suy cho cùng, ngoài việc là một học bá của Đại học Sư Phạm Bắc Kinh, Ôn Tình còn được coi là hoa khôi của trường và là nữ thần trong lòng các nam sinh trường Đại học Sư Phạm Bắc Kinh. Trước kia, mọi người đều nói rằng, Cao Mặc Nhiên kiếp trước chắc chắn đã cứu cả Trái Đất nên anh ta mới có được trái tim nữ thần. Nhưng hiện tại, mọi người đều nói rằng, Cao Mặc Nhiên vào thời điểm anh ta cứu Trái Đất đã bị tinh quang làm cho mắt bị mù cho nên chỉ cắm hoa mà không hái, giờ phải đi gặm phân. Ôn Tình rời tòa nhà khỏi văn phòng và đang cân nhắc có hay không ra ngoài tìm thuê một căn phòng nhỏ thì chuông điện thoại vang lên. Cô lấy điện thoại ra, thế nhưng lại là Hoắc Đình Thâm. Tại sao anh ta lại gọi cho mình? Ôn Tình buồn bực bắt máy: "Hoắc tiên sinh, chào anh." "Ừm." "Hiện tại vẫn chưa đến thời gian dạy thêm, Hoắc tiên sinh tìm tôi có chuyện gì không?" Đầu dây bên kia truyền lại thanh âm nhẹ nhàng: "Thời tiết hôm nay không tồi." Ôn Tình ngửa đầu nhìn lên.. bầu trời có chút mây mù. "Ả.. dạ phải." Nếu không cô còn có thể nói gì nữa. "Tôi nhớ ngày hôm qua Ôn lão sư có nói rằng đợi khi tạnh mưa, Ôn lão sư sẽ đến rửa xe cho tôi." Ôn Tình: "..."
Editor: Hạ Tử Duệ Chương 4: Bữa ăn ngầm công khai Bấm để xem Giữa trưa, mặt trời treo trên đỉnh đầu Ôn Tình, cô xuất hiện ở đại sảnh tập đoàn Đế Huy. Tài xế đưa cô đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, chỉ vào chiếc xe mà ngày hôm qua cô đã ngồi. "Ôn tiểu thư, chính là chiếc xe này. Đây là chìa khóa xe. Tôi xin phép về trước." Ôn Tình cầm lấy chìa khóa xe, đầu có chút đau. Lúc trước trong điện thoại, Hoắc Đình Thâm từng hỏi qua cô, "Em có bằng lái xe không?" Cô lúc đó trả lời vô cùng thành thật, "Có." Cô không hề nói dối. Nhưng.. việc có bằng lái xe và việc có thể lái xe được hay không, dường như là hai việc hoàn toàn khác nhau. Cô vòng qua chiếc xe hơi màu đen, cuối cùng thở dài một tiếng, chuẩn bị lên xe. Nhưng cô còn chưa bấm mở khóa thì cửa xe phía sau đã mở ra. Hoắc Đình Thâm từ trên xe bước xuống. Ôn Tình nhất thời kinh ngạc: "Hoắc tiên sinh, sao anh lại ở trên xe?" "Đây không phải là xe của tôi sao? Tôi không thể ở trong đó được à?" "A, tôi không có ý đó, chiếc xe này không phải là tôi sẽ đi rửa hay sao?" Hoắc Đình Thâm sắc mặt lạnh lùng, nói: "Không thể lái xe?" Ôn Tình nhìn người đàn ông trước mặt, chỉ với một biểu hiện như vậy, làm thế nào mà phát hiện ra. Hoắc Đình Thâm đưa tay ra, nói: "Đưa chìa khóa xe cho tôi. Lên xe đi." Anh ngồi vào ghế lái, còn cô muốn ngồi hàng ghế sau, Hoắc Đình Thâm bình tĩnh nói: "Tôi không có ý định làm tài xế." Ôn Tình nghĩ ngợi một chút, sau đó liền hướng ghế phụ ngồi. Hoắc Đình Thâm khởi động xe, Ôn Tình khách sáo nói: "Tôi là người làm bẩn xe anh, còn làm phiền Hoắc tiên sinh đây chở tôi đi rửa xe. Thực sự xin lỗi." "Ồ, nếu đã thấy có lỗi với tôi, vậy thì trước khi đi rửa xe, tôi cho em một cơ hội giúp tôi làm một việc. Như vậy coi như hòa nhau đi." "Là chuyện gì vậy?" "Đi ăn cơm cùng tôi." Cô nhìn anh, nói: "Ăn cơm? Vẫn là thôi đi. Tôi không đói, hơn nữa, một thân độc mã cùng Hoắc tiên sinh đây đi ra ngoài ăn cơm cũng không thích hợp." Người phụ nữ này còn dám từ chối anh. "Xe này của tôi thực sự rất đắt. Cái khăn em làm bẩn ngày hôm qua giá trị sương sương cũng đã hơn một trăm vạn tệ, hiện tại không dùng lại được nữa. Dù sao cũng là chỗ quen biết, tôi miễn cưỡng giảm cho em năm mươi phần trăm, còn năm mươi nghìn tệ. Em muốn mất tiền hay là đi ăn cùng với tôi?" "Anh đây chính là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của." "Tôi đây cũng chỉ là học theo Ôn lão sư ngày hôm qua thôi, em không phải rất thích ngồi cao tăng giá sao?" Cô nhìn anh bằng vẻ mặt không vui: "Nhà tư bản đều giống như anh vậy sao? Tính toán chi li." "Em chưa từng nghe qua sao, càng giàu càng keo kiệt. Cho nên, em chọn cái gì? Mất tiền hay ăn cơm." "Ăn cơm đi." Cô cũng là người dễ mủi lòng thương xót. Nhìn khóe môi anh cong, nụ cười mang vài phần tà ác, cô liền cảm thấy có gì đó không đúng. Trong xe đột nhiên yên tĩnh, Ôn Tình thở dài có chút bất an. "Có cần nghe nhạc không?" Cô lắc đầu: "Không cần." "Vậy thì thả lỏng đi." "Tôi rất thoải mái." "Thật không?" Hoắc Đình Thâm cong môi tỏ vẻ cười nhạo. Cô khó chịu nhìn anh, cô thực sự rất thoải mái. "Hoắc tiên sinh, anh không phải là vì chuyện tối hôm trước.. mà giờ anh lại nảy sinh tình cảm với tôi chứ?" Hoắc Đình Thâm liếc cô một cái. Nhìn thấy ánh mắt của anh, cô bĩu môi. Xem ra là cô tự mình đa tình. "Haha, không phải chứ?" Xe dừng trước nhà hàng, Hoắc Đình Thâm chỉ vào ghế sau, nói: "Phía sau còn bộ quần áo, em đi thay đi." "Ở trong xe?" "Ở trong xe rất an toàn." Anh xuống xe, dáng vẻ lười biếng tựa vào cửa xe chờ đợi. Rất nhanh sau đó, Ôn Tình thay xong quần áo bước xuống xe. Hoắc Đình Thâm nhìn cô, trong ánh mắt lộ ý vừa lòng. Sau đó cầm lấy cổ tay cô, hành động hết sức tự nhiên, nhét tay cô vào khoảng trống nơi khuỷu tay mình. Hai người cùng nhau đi lên lầu: "Hôm nay nhiệm vụ của em chính là cười và ăn. Đừng nói những lời vô nghĩa." Cô buồn bực, thực cảm thấy hôm nay không chỉ đơn giản là ăn cơm thôi. Sau khi bước vào phòng ăn riêng của nhà hàng, Ôn Tình nhận ra đối tượng mà họ sẽ cùng dùng bữa hôm nay là một phụ nữ. Người phụ nữ đang ngồi trong phòng riêng kia, cử chỉ ưu nhã, quả thực là một mỹ nhân. Nhìn thấy Hoắc Đình Thâm dẫn theo một người phụ nữ khác đến, người phụ nữ này có chút bất ngờ, đứng lên, nở một nụ cười nhẹ. "Đình Thâm, đây là.." Hoắc Đình Thâm mỉm cười tự nhiên nói: "Đây là gia sư của Đình Nhân. Cứ gọi cô ấy là Ôn lão sư đi." Khi người phụ nữ này nghe đến đó liền cười nhạt: "Vậy đây chính là Ôn lão sư. Xin chào, tôi là Diệp Vãn Lạc." Ôn Tình cũng gật đầu đáp lễ: "Xin chào, Diệp tiểu thư." Hoắc Đình Thâm ngồi xuống: "Đều ngồi xuống cả đi." Ôn Tình ngồi xuống bên cạnh Hoắc Đình Thâm. Diệp Vãn Lạc hết nhìn Ôn Tình rồi lại nhìn qua Hoắc Đình Thâm: "Em còn lo lắng việc rủ anh đi ăn sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh." "Sẽ không đâu. Nhưng tôi đưa Ôn lão sư cùng đến đây, chắc Diệp tiểu thư sẽ không thấy phiền chứ? Dù sao thì anh cũng đã hẹn với cô ấy trước." Diệp Vãn Lạc lắc đầu cười: "Không đâu. Nếu Ôn tiểu thư không thấy ngại thì tốt rồi. Vừa rồi tôi đã gọi món tôi thích rồi, không biết khẩu vị của Ôn tiểu thư như thế nào, tôi sẽ gọi người đưa thực đơn cho Ôn tiểu thư xem." Ôn Tình liền xua tay: "Không cần phiền phức vậy đâu, Diệp tiểu thư. Tôi không phải là người kén ăn." Động tác tay của Hoắc Đình Thâm hết sức tự nhiên, xoa nhẹ đỉnh đầu Ôn Tình hai lần, trong ánh mắt tràn đầy yêu thương, nói: "Cô ấy không kén ăn. Ôn lão sư thích ăn cái gì thì anh cũng thích ăn cái đó." Động tác của anh khiến nụ cười của Diệp Vãn Lạc ở phía đối diện trở nên cứng đờ. Bất quá Diệp Vãn Lạc nhanh chóng cười cười: "Vậy là tốt rồi, lát nữa Ôn tiểu thư cần phải ăn nhiều một chút." Ôn Tình càng thêm xấu hổ hơn, cái xoa đầu đột ngột của Hoắc Đình Thâm dọa cô nhảy dựng lên. Trong khi ăn cơm, Hoắc Đình Thâm thi thoảng lại gắp đồ ăn cho cô, ôn nhu giống như bạn trai vậy. Diệp Vãn Lạc không nói chuyện, cử chỉ ưu nhã ăn cơm. Bất quá, thi thoảng vẫn liếc nhìn Ôn Tình một cái, đáy mắt nhìn không ra cảm xúc gì. Sau khi ăn cơm xong, cả ba cùng nhau rời khỏi nhà hàng. Hoắc Đình Thâm một tay dắt Diệp Vãn Lạc đưa đến bên cạnh xe. Diệp Vãn Lạc quay đầu lại nhìn Ôn Tình, giọng nói nhẹ nhàng: "Ôn tiểu thư, tôi muốn cùng Đình Thâm nói vài câu, có thể không?" "Được. Vậy tôi lên xe về trước." Ôn Tình xoay người bước tới xe của Hoắc Đình Thâm. Sau khi Ôn Tình đi, Diệp Vãn Lạc cắn môi, hốc mắt đỏ hoe nhìn về phía Hoắc Đình Thâm: "Anh gần đây có khỏe không?" "Khá tốt." "Về sau đừng chọc giận em bằng cách này nữa, em không muốn làm cho anh khó chịu." Hoắc Đình Thâm ánh mắt sâu thẳm, không nhìn Diệp Vãn Lạc: "Anh không chọc giận em. Anh thực sự cảm thấy Ôn lão sư thực không tồi, em không thấy vậy sao?" "Đình Thâm, em biết anh, em biết anh là vì em.." Hoắc Đình Thâm nhướng mi, cong môi: "Về sớm đi. Anh còn phải đưa Ôn lão sư trở lại trường học. Buổi chiều còn có cuộc họp." Anh giúp cô mở cửa xe. Diệp Vãn Lạc thở dài, nhìn xuống nói một tiếng, "Em xin lỗi." Rồi lên xe rời đi. Trong xe, Ôn Tình nhìn anh cười xấu xa. Hoắc Đình Thâm nhăn mày, không vui nói: "Em cười cái gì?" "Có phải anh thích vị tiểu thư kia không?" Hoắc Đình Thâm nhìn cô, ánh mắt lóe lên. Cô bĩu môi: "Rõ ràng chính là anh cố ý mang tôi đi cùng để chọc giận cô Diệp kia đúng không? Thật ra anh không cần làm như vậy. Cô ấy đối với anh rõ ràng cũng có tình cảm." "Em biết cái gì. Sau này không được ở trước mặt tôi nói nhảm." Hoắc Đình Thâm sắc mặt lạnh lùng, khởi động xe rời đi. Ôn Tình bĩu môi. Sau này? Sau này bọn họ mới không gặp lại nhau nữa. Cô không muốn tiếp xúc quá nhiều với người có tiếng tăm như này. Mẹ cô từng nói, đàn ông giàu có thường không đáng tin, gặp người giàu thì nhất định phải tránh xa, càng xa càng tốt. Cũng như vết xe đổ với Cao Mặc Nhiên, cô đương nhiên không muốn dẫm lên vết xe đổ như vậy lần nữa. Đương nhiên, đối với Hoắc Đình Thâm, cô quả thực là đang nghĩ quá nhiều. Biết anh ta đã có người trong lòng nên cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Ít nhất là cô không cần một bậc đề phòng.
Editor: Hạ Tử Duệ Chương 5: Bình giấm họ Hoắc Bấm để xem Cứ tưởng rằng anh kêu cô ra ngoài rửa xe chỉ là cái cớ muốn đưa cô cùng đi ăn, nhưng không ngờ rằng, sau khi ăn xong, anh thật sự chở cô đi rửa xe. Hơn nữa, toàn bộ quá trình anh đều nhìn chằm chằm cô rửa xe. Điều này khiến cô nhớ đến địa chủ giàu keo kiệt cùng tiểu nha hoàn. Sau khi rửa xe xong, anh đi tới kiểm tra một lượt, thực rất hài lòng. Cô thở hắt ra, đem bao tay tháo bỏ rồi ném qua một bên. "Hoắc tiên sinh, tôi hiện tại có thể đi rồi chứ?" Hoắc Đình Thâm mỉm cười nói: "Có thể. Lên xe đi, tôi đưa em về trường." Cô ngang ngược nói: "Không cần. Tôi sợ lại làm bẩn xe của anh, rồi lại ngược tấm thân nhỏ bé này đi rửa xe." Cô nói xong liền xoay người rời khỏi tiệm rửa xe. Hoắc Đình Thâm cũng không giữ cô lại. Lát sau, xe của anh chạy ngang qua cô. Cô đứng yên, sau đó hướng xe của anh mà tay đấm chân đá. Ở trong xe, Hoắc Đình Thâm nhìn qua gương chiếu hậu, đôi môi không khỏi cong lên một đường khi thấy hành động của cô. Trẻ con. Khi lái xe ra khỏi hai cái ngã tư, trong xe đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại di động lạ. Anh nghiêng đầu liếc một cái, hóa ra là túi xách của cô rơi xuống bên cạnh ghế phụ. Hoắc Đình Thâm đỗ xe, vươn tay lấy điện thoại của cô thì thấy dòng chữ ghi chú "con trai ngốc nghếch của hiệu trưởng" hiện trên màn hình điện thoại. Anh nhíu mày, sau đó bắt máy: "Xin chào." Ôn Tình đi tới trạm xe buýt mới ngẩn người chợt nhớ ra túi xách của cô đã để quên trên xe của Hoắc Đình Thâm. Cho nên, hiện tại, cô không có tiền, cũng không có thẻ xe buýt, lại càng không có điện thoại di động. Cô thở dài. Xong rồi, làm sao để về đây? Chạy về? Ngoài cái đó ra, cô còn cách nào khác sao? Ôn Tình nhìn con đường dài vô tận phía trước, trước khi trời tối, nhất định phải trở về trường học. Cô buồn bực. Từ khi gặp Hoắc Đình Thâm, bất cứ chuyện gì xảy ra đều cảm thấy không hài lòng. Cô cất bước, chạy chậm. Nhưng chạy còn chưa tới hai trăm mét thì đột ngột có một chiếc xe dừng lại bên cạnh cô. Cô nhìn kỹ, đây không phải là chiếc xe mà khi nãy cô vừa mới rửa sao? Cửa xe ghế phụ hạ xuống, Hoắc Đình Thâm lạnh lùng nhìn về phía cô: "Lên xe." Cô bước tới gần nhưng lại không có ý định lên xe: "Đưa túi xách cho tôi." "Từ nơi này đến trường học của em phải đổi ba chuyến xe buýt, ít nhất cũng mất một tiếng rưỡi. Em có chắc sẽ trở về kịp giờ lên lớp không?" Cô nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ kiểm tra thời gian, lập tức mở cửa xe ra ngồi vào. Hoắc Đình Thâm nhếch môi, khởi động xe rời đi. "Vừa mới có người gọi điện thoại cho em." Cô lấy điện thoại ra xem, sau đó liền nhíu mày: "Anh nghe máy?" "Nếu là trường hợp khẩn cấp thì sao." Cô cắn môi: "Bên kia nói cái gì?" "Chỉ hỏi tôi là ai và em đang ở đâu." "Vậy anh trả lời như thế nào?" "Quan trọng vậy sao?" "Đây là điện thoại của người khác. Anh còn tự ý nghe máy, còn không muốn nói nội dung cuộc gọi. Thật đúng là không thích hợp." "Tôi nói tôi là đối tác làm ăn của em và em đã để quên túi xách trên xe của tôi." Ôn Tình thở phào nhẹ nhõm, không nói nữa. Hoắc Đình Thâm nhướng mày: "Bạn trai? Cãi nhau?" Cô nhìn anh: "Chuyện này hình như không liên quan tới Hoắc tiên sinh." Hoắc Đình Thâm liếm môi, người phụ nữ này quả thực rất hợp khẩu vị của anh, làm người ta có ham muốn chinh phục. Xe chạy đến cổng lớn Bắc Thành. Ôn Tình xuống xe, cô cúi đầu với Hoắc Đình Thâm: "Hoắc tiên sinh, cảm ơn anh đã đưa tôi về. Tạm biệt." Không nói thêm lời nào, cô quay người bước vào trong trường. Nhưng mới đi không được bao xa, liền nghe thấy tiếng người gọi: "Tiểu Tình." Ôn Tình nhìn về phía bên kia cổng trường. Một chiếc Porsche dừng lại bên đường. Bên cạnh cửa xe, một người đàn ông phong thái lãng tử đứng dựa vào xe, mỉm cười vui vẻ nhìn cô. Ôn Tình nhìn thấy đối phương, trong lòng vui vẻ, chạy lại ôm chầm lấy nhau. Hoắc Đình Thâm ngồi trong chiếc Maybach đối diện mặt mày khó chịu. Đại thiếu gia Bạch Nam Thành nhà họ Bạch? Ồ, anh dường như đánh giá thấp người phụ nữ này. Ôn Tình rời khỏi vòng tay của Bạch Nam Thành, vui vẻ nhìn anh: "Anh, không phải anh nói, còn hai tháng nữa mới trở về nước sao?" "Mấy ngày trước, ba bị ngã gãy chân, cho nên anh liền trở về sớm." Cô sắc mặt trắng bệch: "Là vậy ạ." "Em có muốn anh dẫn em đi thăm ông ấy không?" Cô nhàn nhạt lắc đầu: "Em không muốn nhìn thấy ông ấy." "Em vẫn không thể tha thứ cho ông ấy?" Cô thở hắt ra: "Sao có thể tha thứ được. Hơn nữa, người như thế nào thì nên đứng đúng vị trí như thế đó." "Tiểu Tình, đừng như vậy. Anh chưa từng coi em là người ngoài." Ôn Tình gật đầu cười: "Em biết." Bạch Nam Thành quay đầu nhìn về chiếc Maybach vừa rời đi. "Người trong chiếc xe vừa rời đi có phải là Hoắc Đình Thâm không?" "Ừm." "Em như thế nào mà quen biết anh ta?" "Em là gia sư của em trai anh ta." "Em vẫn đi làm thêm à? Thẻ anh đưa cho em, em không dùng sao?" Cô chỉ im lặng mỉm cười. Anh thở dài: "Đó không phải là tiền của nhà họ Bạch. Mà anh là anh trai em, là tiền của anh trai cho em gái dùng." "Nhưng anh là họ Bạch." "Tiểu Tình, đừng cứng đầu như vậy. Anh cảm thấy rất đau lòng." "Có gì đâu mà đau lòng, em thực sự rất thích cuộc sống hiện tại của mình. Rất mãn nguyện." "Vậy em hứa với anh, tránh xa Hoắc Đình Thâm một chút, anh ta rất nguy hiểm, không phải là người mà em có thể trêu chọc, biết không?" Cô cười khúc khích: "Em biết mà. Em không ngốc." Anh xoa đầu cô: "Tối nay đi ăn cơm với anh." "Anh vừa mới về nước, hẳn là sẽ có nhiều bữa tiệc giao lưu." "Bữa cơm của ai cũng không quan trọng bằng bữa cơm cùng với em gái anh. Buổi chiều, mấy giờ em tan học, anh tới đón em." " " Không cần đâu. Đi ăn ở đâu, anh chỉ cần gửi địa chỉ qua cho em, em sẽ tự mình đi tới. " Bạch Nam Thành nhíu mày lại:" Chiều nay em vẫn còn đi dạy thêm sao? " " Dạ phải. " " Em.. " Cô mỉm cười, giơ cổ tay lên xem thời gian:" Anh hai, em phải đến lớp rồi. Còn địa chỉ ăn cơm cứ nhắn tin cho em. " Cô xoay người rồi chạy vào trường. Bạch Nam Thành quay đầu nhìn chiếc Maybach thì đã không thấy bóng dáng đâu. Hoắc Đình Thâm cũng không phải là người rảnh rỗi đưa Tiểu Tình đến trường một cách tự do như vậy. Anh ta là có ý đồ gì? Chẳng lẽ.. anh ta đã điều tra ra được chuyện gì? Buổi chiều tan học, Ôn Tình vội vàng ra khỏi phòng học trước, bởi vì cô còn phải dạy bù cho Hoắc Đình Nhân. Biệt thự của Hoắc gia nằm trên sườn đồi, thực sự rất là khí phái. Nó được bao quanh bởi tòa nhà nhỏ hai tầng. Trong hai tòa đầu tiên, lần lượt là của tứ thiếu gia Hoắc Đình Nhân và ngũ tiểu thư Hoắc Hoài Ân. Hai tòa bên cạnh, một tòa từng là nơi ở của tứ thiếu gia Hoắc Đình Nhân, nhưng sau khi nhị thiếu gia kết hôn liền dọn ra ngoài ở riêng. Tòa còn lại là tòa chính của biệt thự Hoắc gia, là nơi Hoắc Đình Thâm đang sinh sống. Bởi vì anh chị em họ đều sống một mình, cho nên khi Ôn Tình làm gia sư cho Hoắc Đình Nhân trong ba tháng thì đã gặp Hoắc Đình Thâm hai lần. Một lần trong cuộc phỏng vấn, anh đã hỏi cô một số câu hỏi và cô đều giải quyết hoàn hảo tất cả. Trong một lần khác là vì Hoắc Đình Nhân thi khảo sát chất lượng đạt được thành tích cao nên anh đã tặng cô một sợi dây chuyền, thoạt nhìn giá trị rất xa xỉ nên cô đã từ chối. Từ trước tới nay, cô đều không nghĩ rằng bản thân mình mấy ngày nay lại cùng Hoắc Đình Thâm tiếp xúc nhiều như vậy. Vì để tránh mặt anh, khi vừa đến Hoắc gia liền đi thẳng tới nơi Hoắc Đình Nhân ở. Đến cửa phòng làm việc của Hoắc Đình Nhân, cô mới thở phào nhẹ nhõm rồi gõ cửa. " Mời vào. " Cô ở cửa sững người. Không đúng, đây không phải là.. giọng nói của Hoắc Đình Thâm sao? Cô đẩy cửa bước vào, quả nhiên là không nghe lầm. Hoắc Đình Nhân không có ở trong, mà người đang ngồi ở bàn làm việc là Hoắc Đình Thâm. " Hoắc tiên sinh, sao anh lại ở đây? " Hoắc Đình Thâm không nhanh không châm nói:" Đây là nhà tôi, tôi đang đợi em. " " Đợi tôi? Hoắc tiên sinh có chuyện gì tìm tôi sao? " " Đương nhiên. Về sau, em sẽ sống ở đây và tập trung dạy học cho Đình Nhân. " " Sống ở đây?"Cô ngạc nhiên thốt lên.
Editor: Hạ Tử Duệ Chương 6: Không nhà để về là cảm giác như thế nào? Bấm để xem "Không sai. Đình Nhân chỉ còn một tháng nữa là thi đại học. Trong giai đoạn đối với thằng bé rất quan trọng, cho nên, tôi hy vọng Ôn lão sư đây có thể giúp đỡ nhiều hơn nữa. Sống ở đây là thuận tiện nhất." Hoắc Đình Thâm rất bình tĩnh nói nhưng cô lại không bình tĩnh nghe. "Không phải chứ, Hoắc tiên sinh, tôi dù sao cũng chỉ là một sinh viên. Tốt hơn vẫn là nên ở ký túc xá. Hơn nữa, nơi này cách trường học rất xa, đi lại thực không tiện." "Tôi có thể giúp em thương lượng vấn đề chỗ ở của trường. Nếu trường học quá xa, tôi cũng có thể mua cho em một chiếc xe. Những thứ này đều không thành vấn đề." "Không, ý tôi là.. nam nữ độc thân ở cùng một chỗ, không thích hợp. Há chẳng phải là sống chung phi pháp sao." Hoắc Đình Thâm cười khinh thường, nói: "Tôi thật không nhận ra, Ôn lão sư lại có suy nghĩ dơ bẩn như vậy. Chẳng lẽ, Ôn lão sư thích Đình Nhân?" "Hoắc tiên sinh, nghĩ như vậy, suy nghĩ của anh mới thật bẩn thỉu. Đình Nhân chỉ là học trò của tôi." "Vậy thì em thích tôi?" Cô không chút nghĩ ngợi, kiên định phản bác: "Tôi đương nhiên không có." "Nếu em không thích hai anh em chúng tôi, vậy em sợ cái gì? Ôn lão sư, tôi cảm thấy, vẫn là nên nhắc nhở em một chút, tối hôm đó là em chủ động." "Anh.." Mặt cô chốc lát đỏ bừng: "Anh là đàn ông, tôi không tin anh không có sức phản kháng." "Hừ, Ôn tiểu thư hẳn là không quen biết đàn ông nhiều nên không biết. Đa số đàn ông đều sẽ không từ chối một người phụ nữ chủ động nhào vào lòng mình, trừ phi hắn ta vô năng." Bởi vì lời nói của anh, mặt cô liền đỏ bừng, không biết là xấu hổ hay tức giận. Hoắc Đình Thâm không để ý tới cô, tiếp tục nói: "Nói đến đây, thực ra tôi lại có chút tò mò, Cao Mặc Nhiên và Bạch Nam Thành không giỏi chuyện đó hay sao, bằng không em lại đem lần đầu tiên trao cho tôi." "Anh đang nói nhảm nhí gì vậy?" Ôn Tình tức giận. Làm sao anh ta biết Cao Mặc Nhiên và như thế nào lại nhắc tới cả anh trai cô. "Anh là đi điều tra tôi." "Tôi không rảnh rỗi như vậy. Ngày hôm qua tôi tận mắt chứng kiến em cùng Cao Mặc Nhiên ở dưới mưa chơi trò ái muội, hôm nay lại cũng ở nơi đó, cùng Bạch Nam Thành ôm ôm ấp ấp. Ôn lão sư, xem ra tôi đã đánh giá thấp năng lực của em rồi." Cô trừng mắt nhìn anh. Đây là lần đầu tiên Hoắc Đình Thâm gặp một người phụ nữ không hề sợ hãi anh. Quả thực, cô giống như một con mèo hoang, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào. "Sao, không có gì để nói." Ôn Tình nghiến răng: "Tôi với Hoắc tiên sinh không thân thiết tới mức muốn chia sẻ bí mật. Cho nên, chuyện của tôi không cần anh quản. Hơn nữa, anh cũng đã hứa với tôi sẽ giữ bí mật chuyện này." "Đương nhiên, tôi chưa từng nói chuyện này với bất kỳ ai. Em cũng đã ngủ với tôi. Em là người có liên quan, không phải sao?" Ôn Tình hít thở thật sâu, nhắc nhở bản thân phải thật bình tĩnh, bình tĩnh, tương lai còn phải trở thành tấm gương tốt nên phải nhẫn nại. "Vậy hiện tại anh gợi lại chuyện này rốt cuộc có ý gì?" "Tôi chỉ là phản bác lại lời nói của em dựa trên những nhận xét không đúng đắn thôi. Trong ngôi nhà này, cũng không phải có mình em là người ngoài sinh sống." Sống chung phi pháp ", từ này dùng không phù hợp. Em cũng giống như những người khác mà tôi thuê làm ở đây. Tôi sẽ cung cấp cho em chỗ ăn ở. Còn em chỉ cần chuyên tâm phụ trách dạy cho Đình Nhân học tập thật tốt. Chỉ có vậy thôi." Vừa xong, Hoắc Đình Nhân đẩy cửa bước vào. Hoắc Đình Thâm đứng dậy đi tới cửa, nói: "Anh và Ôn lão sư đã thương lượng xong. Bắt đầu học bài đi." Ôn Tình không nói lên lời. Thương lượng xong? Tất cả là anh ta đơn phương tự mình quyết định. Nhưng nghĩ lại thì.. Bỏ đi, dù sao cô cũng tính dọn ra khỏi ký túc xá. Hoắc Đình Thâm chán ghét mình như vậy, anh ta không sợ mình bám víu lấy anh ta thì mình có cái quái gì phải sợ. Vậy cứ sống ở đây đi, dùng thời gian của một tháng này, từ từ đi tìm nhà. Sau khi dạy Đình Nhân học xong, cô vội vã đi đến nhà hàng Tianyi. Bạch Nam Thành đã gọi món trước. Cô ngồi xuống, Bạch Nam Thành nói: "Mệt sao?" Ôn Tình uống liền hai ngụm nước lớn: "Dạy cho người khác, đều là những cái em hiểu biết rõ. Hơn nữa, là ngồi dạy làm sao mà mệt được." "Nha đầu này, em không thấy khổ sao?" "Em lại thấy không khổ nha. Anh hai, anh đừng luôn cho rằng cả thế giới này chỉ có em là đáng thương. Thật ra, em rất tốt." Trên môi cô nở một nụ cười, ăn cũng rất vui vẻ. "Ăn từ từ thôi. Không ai cướp của em đâu." Cô cười ha ha: "Anh không ăn nhanh, em sẽ ăn hết luôn phần của anh đó." "Được. Em ăn hết luôn đi. Nếu không đủ, anh liền gọi thêm. Em xem em đã gầy như thế nào. Nếu dì vẫn còn sống, nói không chừng sẽ cảm thấy đau lòng đến chết mất." Nhắc đến mẹ, cô liền thở dài: "Anh à." "Được được, anh không nói nữa, mau ăn đi." Bạch Nam Thành thỉnh thoảng gắp thức ăn cho cô, hai người ngồi đối diện cười nói vui vẻ. Cô cảm thấy thực sự rất vui vẻ. Đúng lúc này, bên cạnh liền xuất hiện một bóng đen, che khuất ánh sáng của hai người bọn họ. Ôn Tình quay đầu lại nhìn, khi thấy khuôn mặt của người phụ nữ bên cạnh, cảm giác thèm ăn của cô trong nháy mắt liền biến mất. Bạch Nam Thành đứng lên, lông mày nhíu lại: "Tiểu Nguyệt, sao em lại ở đây?" "Anh à, sao anh có thể, từ nước ngoài trở về, đến em gái ruột của mình cũng không màng tới một cái, lại đến thăm đứa con hoang này trước." "Câm miệng." "Em nói sai sao? Cô ta vốn dĩ là đứa con hoang, cô ta là nỗi xấu hổ của dì nhưng anh lại đối với cô ta tốt như vậy." Bạch Nam Thành nghiêm khắc: "Bạch Nguyệt, phải tôn trọng đối phương khi nói chuyện." Bạch Nguyệt quát lớn: "Bạch Nam Thành, dù sao em cũng là em gái ruột của anh. Tại sao anh lại vì người ngoài mà mắng em?" "Ai làm cho em trở thành người vô học như vậy?" "Em chỗ nào vô học chứ? Nghĩ đến việc dì bị người đời chỉ chỉ trỏ trỏ vì cô ta, em không giết cô ta đã là nhân từ lắm rồi." Ôn Tình nắm chặt tay, cô đứng lên, đối diện với Bạch Nguyệt, không phân cao thấp. "Bạch tiểu thư, yêu cầu cô nên nói chuyện tôn trọng đối phương một chút. Trước tiên, tôi không có cha, cho nên đừng lấy cha ra để ép tôi. Thứ hai, tôi cũng chưa từng tiêu một xu của Bạch gia các người, cũng chưa từng ăn một bữa cơm của nhà các người. Ngay cả lúc mẹ tôi ốm nặng nằm viện cần tiền chữa bệnh, tôi cũng chưa từng đến Bạch gia cầu xin. Cho nên, Bạch gia các người không có tư cách chỉ trích tôi." Lời nói của Ôn Tình làm cho Bạch Nguyệt sắc mặt liền trắng bệch: "Sự tồn tại của cô, vốn dĩ là một sự sỉ nhục." "Đó là suy nghĩ của cô, không phải của tôi. Là con gái của mẹ, tôi lại vô cùng tự hào." Cô thở hắt ra một hơi, cầm lấy túi xách, từ trong túi lấy ra một ngàn tệ, đặt lên bàn, nói một tiếng "Thanh toán" rồi xoay người rời đi. Bạch Nam Thành chạy đuổi theo cô, nắm tay cô giữ lại: "Tiểu Tình, nghe anh nói. Tiểu Nguyệt cô ấy.." "Anh, đừng nói nữa, chừa lại cho em chút tôn nghiêm đi. Em về trước đây. Có việc gì thì gọi điện cho em." Trong mắt liền xuất hiện một tầng sương mù. Cô nhìn Bạch Nam Thành mỉm cười, rút tay mình ra khỏi tay anh rồi nhanh chóng bước đi. Bạch Nam Thành quay đầu lại trừng mắt nhìn Bạch Nguyệt. "Em hài lòng chưa?" Nói xong anh cũng rời khỏi nhà hàng. Ôn Tình đi trên vỉa hè tầm vài trăm mét, cuối cùng dứt khoát, trực tiếp ngồi xuống lề đường. Cô thích xem dòng xe chạy qua chạy lại, bởi vì cô ngưỡng mộ họ, đều có nhà để về. Liền thở dài. Mẹ ơi, con nhớ mẹ. Con nhớ mẹ rất nhiều. Trong dòng xe cộ ùn tắc, Hoắc Đình Thâm trong nháy mắt liền nhìn thấy cô ngồi bên lề đường. Xe kẹt cứng mười phút, anh nhìn cô mười phút. Cô giống như một con rối gỗ bị ghim, cúi đầu nhìn xuống đất, ngồi bất động. Anh mở cửa xe, bước xuống đi về phía cô. Trước mắt cô bỗng xuất hiện một đôi giày da màu đen, cô nhíu mày, mặt đẫm lệ nhìn lên.