Chương 20
Kỷ Quân Túc cũng không muốn ra tay, hắn sẽ rơi vào kết cục như thế cũng nhờ phụ hoàng 'tốt' của hắn, nếu không có hắn dung túng, hắn (KQT) cũng sẽ không kém nổ banh xác mà chết.
Hoàng hậu bất nhân, tuy nàng trên mặt giả bộ dáng vẻ từ ái, trên tay lại dính đầy máu, ban đầu lão Hoàng đế có bát tử ngũ nữ (tám nam năm nữ), nữ nhi không nói, nhi tử chỉ còn sống ba người, một là Tam hoàng tử, một là hắn, còn lại chính là Thái tử, đến cả hài tử được sinh ra sau này, sinh một người chết một người.
Tuy nhiên, là con của mình, Hoàng đế lại trước sau như một thờ ơ.
Mà hắn, nếu không may mắn gặp được nàng, sợ đã bỏ mạng từ lâu.
Đường Khanh thấy hắn chậm chạp không tiến lên, không khỏi thúc giục: "Ngươi mau chút đi lên cứu người a."
Kỳ Quân Túc cũng không muốn cứu lão Hoàng đế, bất quá nếu nàng đã mở miệng, hắn vẫn rút kiếm đi lên cứu người.
Chỉ là, hắn mới động thủ giải quyết Thái tử, đột nhiên hai mắt Hoàng đế bạo liệt, máu tươi theo lỗ trống hốc mắt chảy xuống thành dòng, lúc này hắn chỉ còn một hơi, trong miệng vẫn nhắc mãi, "Nghiệt tử! Nghiệt tử!"
"Hoàng thượng!"
Vốn đã hỗn loạn càng thêm rối loạn, bọn thị vệ trơ mắt nhìn lão Hoàng đế ngã xuống, không ai dám lên tiếp, Hoàng hậu thấy Thái tử cùng Hoàng đế liên tiếp ngã xuống, nhất thời hoảng sợ, dễ dàng bị người Túc vương bắt được.
"Làm càn! Bổn cung chính là Nhất quốc chi mẫu, các người dám vô lễ với bổn cung." Dù sao cũng là Hoàng hậu, dù nhi tử đã chết, khí thế trên người cũng không giảm.
Lão Hoàng đế chết đột ngột, lúc này, Đường Khanh đột nhiên đẩy mọi người ra, thật cẩn thận tiến đến chỗ lão Hoàng đế trong vũng máu bắt mạch.
"Ai, Hoàng thượng tuy thân thể rất tốt, nhưng ta vẫn luôn khuyên hắn không thể tức giận, nếu không sẽ xảy ra chuyện, ai ngờ.." Lời nói được một nửa, nàng nhìn Thái tử đồng dạng ngã trong vũng máu, thở dài nói: "Giận cấp công tâm, tức giận mà chết, vô pháp cứu."
Hoàng hậu giờ phút này sao có thể không nhìn ra ai quấy rối, tức giận nhe răng nứt mục, hoàn toàn không còn ưu nhã quý khí trước kia, giận dữ hét: "Là ngươi! Đều tại ngươi! Ngươi tiện nhân này! Uổng công hoàng nhi ta tín nhiệm ngươi, không nghĩ tới ngươi lại tâm địa rắn rết! Bổn cung muốn giết ngươi! Giết ngươi!"
Đường Khanh rất là vô tội, "Hoàng hậu nương nương, hình như người hiểu nhầm ta, ta chỉ là một thảo dân, chưa bao giờ gặp qua Thái tử, sao có thể biến thành ta hại Thái tử?"
Hoàng hậu còn muốn tiếp tục nói tiếp, bên kia Túc vương đã sai người khống chế cung yến thậm chí là toàn bộ Hoàng cung, cho nên không đợi nàng mở miệng liền bị người áp giải xuống, mà tội danh là đồng lõa Thái tử mưu hại Hoàng thượng.
Lão Hoàng đế đã chết, chỉ còn lưu lại một nhi tử duy nhất, ngôi vị Hoàng đế tự nhiên là của hắn.
Đối với điểm này, không ai phản đối, cũng không ai dám phản đối.
Túc vương có thể trong thời gian ngắn không chế toàn bộ Hoàng cung, đối với tàn dư đảng Hoàng hậu chỉ dùng một đêm thanh trừ, văn vó bá quan không ngốc, càng không phải người không rõ tình thế, tự nhiên ủng hộ hắn thượng vị, huống hồ trước mắt ngoại trừ hắn quả thực không còn người khác.
Vì thế, không ai nghĩ tới, hoàng tử từ trước đến nay không được xem trọng, cư nhiên lại có một ngày bước lên ngôi vị Hoàng đế.
Ngày Kỳ Quân Túc đăng cơ, Đường Khanh đang chán đến chết nằm trên giường, hưởng thụ mỹ thực các quốc gia tiến cống.
"Hệ thống bảo bảo, như thế nào nam chủ đăng cơ, chỉ số hoàn thành nhiệm vụ còn chưa đạt tới 100%?"
Hệ thống, "Ngươi có phải quên sự tình gì chưa làm hay không?"
"Ai, có sao? Chuyện gì?"
Hiện giờ chỉ số hoàn thành nhiệm vụ ở 95%, nàng như thế nào cũng không nghĩ ra Kỳ Quân Túc đã làm Hoàng đế, còn có cái gì chưa hài lòng?
".. Nam chủ còn một bệnh ngươi không trị." Nói đến đây, hệ thống có chút đồng tình cho nam chủ.
Làm một nam tử, còn là nam chủ, kết quả cái phía dưới chỉ để đẹp chứ không xài được, sao hắn có thể vừa lòng!
Đương nhiên là không hài lòng rồi!
Vì thế, Đường Khanh sau khi nghe hệ thống nhắc nhở, lúc này mới hậu tri hậu giác nghĩ đến chính mình hình như trước kia vì phòng ngừa nam chủ gây hại cho mình, cho nên để lại một cái không trị xong..
Mà giờ phút này, Hoàng đế vốn nên ở ngoài đại điện đăng cơ, đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng.
"Ai, Hoàng thượng, ngài như thế nào đột nhiên lại tới?"
Đường Khanh có chút chột dạ, nhanh chóng liếc mắt nhìn đối phương, sau đó liền gắt gao nhìn chằm chằm điểm tâm trái cây trước mắt, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng.
Kỳ Quân Túc cũng không vội, chậm rãi đi đến trước mặt nàng, tùy ý cầm lấy quả quýt trên bàn, tự mình đút qua.
"Chỉ Nhi, ngươi có phải hay không còn chuyện gì đó chưa hoàn thành?"
"A, nga, hình như là có." Đường Khanh tiếp tục cúi đầu, trong miệng một chút lại chút quả quýt thơm ngọt.
Kỳ Quân Túc thấy nàng tựa hồ không có nửa điểm sốt ruột, ám ám đôi mắt, quyết định hơi bức nàng một chút.
Vì thế, sau khi đút xong miếng quýt thứ hai, còn không đợi nàng nuốt xuống, Kỳ Quân Túc liền đột nhiên ôm nàng vào lòng, không đợi nàng lấy lại tinh thần, lập tức phong bế miệng nàng, thật lâu sau mới đem nàng buông ra.
"Chỉ Nhi thật mỹ vị."
Thanh âm khàn khàn mang theo một tia nguy hiểm, Đường Khanh nếu còn nghe không ra, vậy nàng thật khờ!
"Hoàng thượng, thân thể ngài đã điều trị không sai biệt lắm, điều trị thêm vài lần dược trên cơ bản là có thể khỏi hẳn." Đường Khanh ngoan ngoãn ngồi trong lồng ngực hắn, tươi cười sáng lạn nói: "Ngài trước buông ta ra, ta đây liền đi phối dược cho ngài."
Kỳ Quân Túc cong môi. Cười như không cười nói: "Được, ta đây liền chờ ngươi."
Dù sao, hắn đã đợi lâu như vậy, cũng không để bụng đợi thêm mấy ngày nữa.
Đường Khanh nhiều ngày đều vẫn luôn ở Thái y viện, nếu không phải Kỳ Quân Túc tới tìm nàng, nàng hận không thể mỗi ngày ngủ ở Thái y viện.
Không có biện pháp, ai bảo trở về ngủ bên người sẽ có thêm một người! Mà nàng còn không thể đem hắn đuổi đi!
Bất đồng với nàng, Kỳ Quân Túc gần đây tâm tình rất tốt, đặc biệt là tới canh giờ nào đó đem người nào đó trảo trở về đi ngủ, kia có thể nói là lúc hắn vui vẻ nhất.
Đường Khanh vì có thể hoàn thành nhiệm vụ, tự nhiên sẽ không lãng phí thời gian, cho nên trong lúc này tận tâm tận lực thay hắn giải độc, thẳng đến sáng sớm một ngày nọ tỉnh lại, nàng phát hiện một tia quái dị, lúc này mới nóng nảy.
"Hệ thống! Xong rồi! Nhiệm vụ rốt cuộc có hoàn thành không?"
Hệ thông, "98%"
Đường Khanh: ".. &*GY&%!" Sau khi phát tiết xong, nàng cả giận nói: "Còn không hoàn thành ta liền chơi xong rồi!"
Hệ thống tỏ vẻ bất đắc dĩ, "Đây không phải do ta định đoạt, còn phải xem nam chủ."
Đường Khanh tuy cùng hệ thống nói chuyện nhưng trên mặt lại giả bộ ngủ, không có biện pháp, nàng căn bản không dám mở mắt ra!
Bất quá, dù nàng không mở mắt, gương mặt ửng đỏ cùng thân thể cứng đờ kia vẫn bán đứng nàng.
"Chỉ Nhi." Kỳ Quân Túc cũng không buộc nàng mở mắt, nắm lấy tay ngọc của nàng, cố ý vô tình thưởng thức, một bên lại nói: "Gả cho ta, làm Hoàng hậu của ta được không?"
Đường Khanh vẫn như cũ lúng túng nhắm lại hai mắt, bất quá nghĩ đến nhiệm vụ, nàng trong lòng hắn rụt rụt, rất thẹn thùng gật gật đầu.
Thấy thế, Kỳ Quân Túc mừng rỡ như điên, hắn cúi đầu hôn lên trán nàng, giọng nói mang theo ý cười khó ẩn giấu: "Ta đi trước thượng triều, chờ ta trở lại."
Ngay lúc hắn nói xong câu đó, hệ thống rốt cuộc mở miệng.
"Nhiệm vụ hoàn thành, ký chủ có thể lưu lại nửa canh giờ, sau nửa canh giờ tự động rời đi."
Đường Khanh nghẹn nửa ngày, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nguyên bản nàng có thể trực tiếp rời đi, nhưng nghĩ đến Kỳ Quân Túc, nàng quyết định để lại một phong thư, một phong thư nói dối thiện ý.
Nói với hắn rằng thực xin lỗi, vô pháp làm Hoàng hậu của hắn, bởi mình không còn ở nhân thế lâu được nữa, hy vọng hắn có thể hảo hảo yêu quý chính mình, yêu quý quốc gia cùng con dân, không cần cô phụ mệnh nàng cứu hắn.
* * *
Kỳ Quân Túc thượng triều xong, vui mừng trở lại tẩm cung, nghênh đón hắn không phải người chính mình tâm tâm niệm niệm mà là một phong thư lạnh như băng.
Nội dung trên thư thực ngắn gọn, vậy mà hắn nhìn lại nhìn tới nhìn lui tới mấy ngày.
Ám vệ, thị vệ có thể phái đi tìm người đều đã phái đi, nhưng tin tức trở về lại là tìm không thấy nàng, phảng phất như nàng bốc hơi khỏi thế gian, Kỳ Quân Túc giống như điên rồi không ăn không uống, ngày ngày đêm đêm nắm lá thư kia, như thế nào cũng không chịu buông tay.
Mọi người sau khi khổ khuyên thật lâu, thấy Hoàng thượng vẫn như cũ trầm mê trong thống khổ, đối với việc triều chính không màng nghe tới, ngay khi mọi người cho rằng Hoàng thượng sẽ vẫn luôn sa sút tinh thần như vậy, hắn lại đột nhiên tỉnh ngộ, chỉ là nguyên bản lạnh nhạt Hoàng đế lại càng thêm lạnh nhạt, không hề thấy nửa điểm tươi cười.
Kỳ Quân Túc cả đời này đối với Kỳ quốc cống hiến cực lớn, khi hắn thống trị, Kỳ quốc có thể nói là bước lên đỉnh cao, chỉ là một đời này hắn lại chung thân không cưới, ngay cả Thái tử cũng là hắn nhận nuôi.
Có người nói Kỳ hoàng còn đang đợi Thần y Vân Chỉ, cũng có người nói thân thể Kỳ hoàng bệnh chưa chữa khỏi không có khả năng có con nối dõi, nhưng chung quy như thế nào, không ai biết.
60 năm sau, Kỳ hoàng vốn tuấn mỹ bất phàm sớm đã tóc trắng xóa, mặt đầy nếp nhăn, lúc này bệnh trạng nằm trên long sàn, đôi mắt tinh nhuệ kia giờ đã hiện lên vẩn đục.
Hắn nhìn ra ngoài cửa, miệng khẽ nhếch, như đang chờ mong cái gì, nhẹ giọng nỉ non: "Chỉ Nhi, trẫm đời này, không có cô phụ ngươi."
Dứt lời, băng hà.
* * *
Một vài lời của editor: Đây là bộ đầu tiên Nghi edit, sẽ có nhiều chỗ mắc lỗi, khó hiểu, mong mọi người chỉ dẫn. Đây mới là thế giới đầu tiên thôi, sau này sẽ có những thế giới rất đáng yêu, có nhiều phân đoạn hài hước của Đường Khanh và nam chính.
Sau đó, rất cảm ơn vì đã ủng hộ Nghi trong suốt thời gian qua.
Có lẽ hơi buồn một chút nhưng Nghi sẽ tạm drop truyện này vì sắp tới Nghi phải tập trung vào việc ôn thi, không thể tiếp tục được. Đây là đứa con tinh thần đầu tiên của Nghi, Nghi cũng không muốn nó bị bỏ dở giữa chừng, rất mong được thứ lỗi.
Cuối cùng, thế giới 2 sẽ trở lại với cái tên rất cute: Luôn có gian thần muốn ngủ với trẫm!
Hoàng hậu bất nhân, tuy nàng trên mặt giả bộ dáng vẻ từ ái, trên tay lại dính đầy máu, ban đầu lão Hoàng đế có bát tử ngũ nữ (tám nam năm nữ), nữ nhi không nói, nhi tử chỉ còn sống ba người, một là Tam hoàng tử, một là hắn, còn lại chính là Thái tử, đến cả hài tử được sinh ra sau này, sinh một người chết một người.
Tuy nhiên, là con của mình, Hoàng đế lại trước sau như một thờ ơ.
Mà hắn, nếu không may mắn gặp được nàng, sợ đã bỏ mạng từ lâu.
Đường Khanh thấy hắn chậm chạp không tiến lên, không khỏi thúc giục: "Ngươi mau chút đi lên cứu người a."
Kỳ Quân Túc cũng không muốn cứu lão Hoàng đế, bất quá nếu nàng đã mở miệng, hắn vẫn rút kiếm đi lên cứu người.
Chỉ là, hắn mới động thủ giải quyết Thái tử, đột nhiên hai mắt Hoàng đế bạo liệt, máu tươi theo lỗ trống hốc mắt chảy xuống thành dòng, lúc này hắn chỉ còn một hơi, trong miệng vẫn nhắc mãi, "Nghiệt tử! Nghiệt tử!"
"Hoàng thượng!"
Vốn đã hỗn loạn càng thêm rối loạn, bọn thị vệ trơ mắt nhìn lão Hoàng đế ngã xuống, không ai dám lên tiếp, Hoàng hậu thấy Thái tử cùng Hoàng đế liên tiếp ngã xuống, nhất thời hoảng sợ, dễ dàng bị người Túc vương bắt được.
"Làm càn! Bổn cung chính là Nhất quốc chi mẫu, các người dám vô lễ với bổn cung." Dù sao cũng là Hoàng hậu, dù nhi tử đã chết, khí thế trên người cũng không giảm.
Lão Hoàng đế chết đột ngột, lúc này, Đường Khanh đột nhiên đẩy mọi người ra, thật cẩn thận tiến đến chỗ lão Hoàng đế trong vũng máu bắt mạch.
"Ai, Hoàng thượng tuy thân thể rất tốt, nhưng ta vẫn luôn khuyên hắn không thể tức giận, nếu không sẽ xảy ra chuyện, ai ngờ.." Lời nói được một nửa, nàng nhìn Thái tử đồng dạng ngã trong vũng máu, thở dài nói: "Giận cấp công tâm, tức giận mà chết, vô pháp cứu."
Hoàng hậu giờ phút này sao có thể không nhìn ra ai quấy rối, tức giận nhe răng nứt mục, hoàn toàn không còn ưu nhã quý khí trước kia, giận dữ hét: "Là ngươi! Đều tại ngươi! Ngươi tiện nhân này! Uổng công hoàng nhi ta tín nhiệm ngươi, không nghĩ tới ngươi lại tâm địa rắn rết! Bổn cung muốn giết ngươi! Giết ngươi!"
Đường Khanh rất là vô tội, "Hoàng hậu nương nương, hình như người hiểu nhầm ta, ta chỉ là một thảo dân, chưa bao giờ gặp qua Thái tử, sao có thể biến thành ta hại Thái tử?"
Hoàng hậu còn muốn tiếp tục nói tiếp, bên kia Túc vương đã sai người khống chế cung yến thậm chí là toàn bộ Hoàng cung, cho nên không đợi nàng mở miệng liền bị người áp giải xuống, mà tội danh là đồng lõa Thái tử mưu hại Hoàng thượng.
Lão Hoàng đế đã chết, chỉ còn lưu lại một nhi tử duy nhất, ngôi vị Hoàng đế tự nhiên là của hắn.
Đối với điểm này, không ai phản đối, cũng không ai dám phản đối.
Túc vương có thể trong thời gian ngắn không chế toàn bộ Hoàng cung, đối với tàn dư đảng Hoàng hậu chỉ dùng một đêm thanh trừ, văn vó bá quan không ngốc, càng không phải người không rõ tình thế, tự nhiên ủng hộ hắn thượng vị, huống hồ trước mắt ngoại trừ hắn quả thực không còn người khác.
Vì thế, không ai nghĩ tới, hoàng tử từ trước đến nay không được xem trọng, cư nhiên lại có một ngày bước lên ngôi vị Hoàng đế.
Ngày Kỳ Quân Túc đăng cơ, Đường Khanh đang chán đến chết nằm trên giường, hưởng thụ mỹ thực các quốc gia tiến cống.
"Hệ thống bảo bảo, như thế nào nam chủ đăng cơ, chỉ số hoàn thành nhiệm vụ còn chưa đạt tới 100%?"
Hệ thống, "Ngươi có phải quên sự tình gì chưa làm hay không?"
"Ai, có sao? Chuyện gì?"
Hiện giờ chỉ số hoàn thành nhiệm vụ ở 95%, nàng như thế nào cũng không nghĩ ra Kỳ Quân Túc đã làm Hoàng đế, còn có cái gì chưa hài lòng?
".. Nam chủ còn một bệnh ngươi không trị." Nói đến đây, hệ thống có chút đồng tình cho nam chủ.
Làm một nam tử, còn là nam chủ, kết quả cái phía dưới chỉ để đẹp chứ không xài được, sao hắn có thể vừa lòng!
Đương nhiên là không hài lòng rồi!
Vì thế, Đường Khanh sau khi nghe hệ thống nhắc nhở, lúc này mới hậu tri hậu giác nghĩ đến chính mình hình như trước kia vì phòng ngừa nam chủ gây hại cho mình, cho nên để lại một cái không trị xong..
Mà giờ phút này, Hoàng đế vốn nên ở ngoài đại điện đăng cơ, đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng.
"Ai, Hoàng thượng, ngài như thế nào đột nhiên lại tới?"
Đường Khanh có chút chột dạ, nhanh chóng liếc mắt nhìn đối phương, sau đó liền gắt gao nhìn chằm chằm điểm tâm trái cây trước mắt, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng.
Kỳ Quân Túc cũng không vội, chậm rãi đi đến trước mặt nàng, tùy ý cầm lấy quả quýt trên bàn, tự mình đút qua.
"Chỉ Nhi, ngươi có phải hay không còn chuyện gì đó chưa hoàn thành?"
"A, nga, hình như là có." Đường Khanh tiếp tục cúi đầu, trong miệng một chút lại chút quả quýt thơm ngọt.
Kỳ Quân Túc thấy nàng tựa hồ không có nửa điểm sốt ruột, ám ám đôi mắt, quyết định hơi bức nàng một chút.
Vì thế, sau khi đút xong miếng quýt thứ hai, còn không đợi nàng nuốt xuống, Kỳ Quân Túc liền đột nhiên ôm nàng vào lòng, không đợi nàng lấy lại tinh thần, lập tức phong bế miệng nàng, thật lâu sau mới đem nàng buông ra.
"Chỉ Nhi thật mỹ vị."
Thanh âm khàn khàn mang theo một tia nguy hiểm, Đường Khanh nếu còn nghe không ra, vậy nàng thật khờ!
"Hoàng thượng, thân thể ngài đã điều trị không sai biệt lắm, điều trị thêm vài lần dược trên cơ bản là có thể khỏi hẳn." Đường Khanh ngoan ngoãn ngồi trong lồng ngực hắn, tươi cười sáng lạn nói: "Ngài trước buông ta ra, ta đây liền đi phối dược cho ngài."
Kỳ Quân Túc cong môi. Cười như không cười nói: "Được, ta đây liền chờ ngươi."
Dù sao, hắn đã đợi lâu như vậy, cũng không để bụng đợi thêm mấy ngày nữa.
Đường Khanh nhiều ngày đều vẫn luôn ở Thái y viện, nếu không phải Kỳ Quân Túc tới tìm nàng, nàng hận không thể mỗi ngày ngủ ở Thái y viện.
Không có biện pháp, ai bảo trở về ngủ bên người sẽ có thêm một người! Mà nàng còn không thể đem hắn đuổi đi!
Bất đồng với nàng, Kỳ Quân Túc gần đây tâm tình rất tốt, đặc biệt là tới canh giờ nào đó đem người nào đó trảo trở về đi ngủ, kia có thể nói là lúc hắn vui vẻ nhất.
Đường Khanh vì có thể hoàn thành nhiệm vụ, tự nhiên sẽ không lãng phí thời gian, cho nên trong lúc này tận tâm tận lực thay hắn giải độc, thẳng đến sáng sớm một ngày nọ tỉnh lại, nàng phát hiện một tia quái dị, lúc này mới nóng nảy.
"Hệ thống! Xong rồi! Nhiệm vụ rốt cuộc có hoàn thành không?"
Hệ thông, "98%"
Đường Khanh: ".. &*GY&%!" Sau khi phát tiết xong, nàng cả giận nói: "Còn không hoàn thành ta liền chơi xong rồi!"
Hệ thống tỏ vẻ bất đắc dĩ, "Đây không phải do ta định đoạt, còn phải xem nam chủ."
Đường Khanh tuy cùng hệ thống nói chuyện nhưng trên mặt lại giả bộ ngủ, không có biện pháp, nàng căn bản không dám mở mắt ra!
Bất quá, dù nàng không mở mắt, gương mặt ửng đỏ cùng thân thể cứng đờ kia vẫn bán đứng nàng.
"Chỉ Nhi." Kỳ Quân Túc cũng không buộc nàng mở mắt, nắm lấy tay ngọc của nàng, cố ý vô tình thưởng thức, một bên lại nói: "Gả cho ta, làm Hoàng hậu của ta được không?"
Đường Khanh vẫn như cũ lúng túng nhắm lại hai mắt, bất quá nghĩ đến nhiệm vụ, nàng trong lòng hắn rụt rụt, rất thẹn thùng gật gật đầu.
Thấy thế, Kỳ Quân Túc mừng rỡ như điên, hắn cúi đầu hôn lên trán nàng, giọng nói mang theo ý cười khó ẩn giấu: "Ta đi trước thượng triều, chờ ta trở lại."
Ngay lúc hắn nói xong câu đó, hệ thống rốt cuộc mở miệng.
"Nhiệm vụ hoàn thành, ký chủ có thể lưu lại nửa canh giờ, sau nửa canh giờ tự động rời đi."
Đường Khanh nghẹn nửa ngày, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nguyên bản nàng có thể trực tiếp rời đi, nhưng nghĩ đến Kỳ Quân Túc, nàng quyết định để lại một phong thư, một phong thư nói dối thiện ý.
Nói với hắn rằng thực xin lỗi, vô pháp làm Hoàng hậu của hắn, bởi mình không còn ở nhân thế lâu được nữa, hy vọng hắn có thể hảo hảo yêu quý chính mình, yêu quý quốc gia cùng con dân, không cần cô phụ mệnh nàng cứu hắn.
* * *
Kỳ Quân Túc thượng triều xong, vui mừng trở lại tẩm cung, nghênh đón hắn không phải người chính mình tâm tâm niệm niệm mà là một phong thư lạnh như băng.
Nội dung trên thư thực ngắn gọn, vậy mà hắn nhìn lại nhìn tới nhìn lui tới mấy ngày.
Ám vệ, thị vệ có thể phái đi tìm người đều đã phái đi, nhưng tin tức trở về lại là tìm không thấy nàng, phảng phất như nàng bốc hơi khỏi thế gian, Kỳ Quân Túc giống như điên rồi không ăn không uống, ngày ngày đêm đêm nắm lá thư kia, như thế nào cũng không chịu buông tay.
Mọi người sau khi khổ khuyên thật lâu, thấy Hoàng thượng vẫn như cũ trầm mê trong thống khổ, đối với việc triều chính không màng nghe tới, ngay khi mọi người cho rằng Hoàng thượng sẽ vẫn luôn sa sút tinh thần như vậy, hắn lại đột nhiên tỉnh ngộ, chỉ là nguyên bản lạnh nhạt Hoàng đế lại càng thêm lạnh nhạt, không hề thấy nửa điểm tươi cười.
Kỳ Quân Túc cả đời này đối với Kỳ quốc cống hiến cực lớn, khi hắn thống trị, Kỳ quốc có thể nói là bước lên đỉnh cao, chỉ là một đời này hắn lại chung thân không cưới, ngay cả Thái tử cũng là hắn nhận nuôi.
Có người nói Kỳ hoàng còn đang đợi Thần y Vân Chỉ, cũng có người nói thân thể Kỳ hoàng bệnh chưa chữa khỏi không có khả năng có con nối dõi, nhưng chung quy như thế nào, không ai biết.
60 năm sau, Kỳ hoàng vốn tuấn mỹ bất phàm sớm đã tóc trắng xóa, mặt đầy nếp nhăn, lúc này bệnh trạng nằm trên long sàn, đôi mắt tinh nhuệ kia giờ đã hiện lên vẩn đục.
Hắn nhìn ra ngoài cửa, miệng khẽ nhếch, như đang chờ mong cái gì, nhẹ giọng nỉ non: "Chỉ Nhi, trẫm đời này, không có cô phụ ngươi."
Dứt lời, băng hà.
Hết thế giới 1
* * *
Một vài lời của editor: Đây là bộ đầu tiên Nghi edit, sẽ có nhiều chỗ mắc lỗi, khó hiểu, mong mọi người chỉ dẫn. Đây mới là thế giới đầu tiên thôi, sau này sẽ có những thế giới rất đáng yêu, có nhiều phân đoạn hài hước của Đường Khanh và nam chính.
Sau đó, rất cảm ơn vì đã ủng hộ Nghi trong suốt thời gian qua.
Có lẽ hơi buồn một chút nhưng Nghi sẽ tạm drop truyện này vì sắp tới Nghi phải tập trung vào việc ôn thi, không thể tiếp tục được. Đây là đứa con tinh thần đầu tiên của Nghi, Nghi cũng không muốn nó bị bỏ dở giữa chừng, rất mong được thứ lỗi.
Cuối cùng, thế giới 2 sẽ trở lại với cái tên rất cute: Luôn có gian thần muốn ngủ với trẫm!
Chỉnh sửa cuối: