[edit] Công lược nam chủ hắc hóa - Hoa sinh tương

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Thiên Nghi, 23 Tháng mười một 2018.

  1. Thiên Nghi

    Bài viết:
    11
    Công lược nam chủ hắc hóa

    Tác giả: Hoa Sinh Tương

    Editor: Thiên Nghi

    Thể loại: Ngôn tình, Nguyên sang, Cổ đại, Hiện đại, OE, HE, Tình cảm, Khoa học viễn tưởng, Hệ thống, Xuyên nhanh, Nữ cường, 1vs1

    Văn án:

    Ngoài ý muốn, Đường Khanh đang đi chơi chợ đêm đột nhiên bị một nam nhân bệnh xà tinh (thần kinh) quấy rối. Ai ngờ, nàng hoảng sợ chạy trốn lại hết sức xui xẻo bị xe đụng trúng. Nghĩ thầm trong lòng xong đời rồi, không ngờ lại bị một hệ thống trói buộc làm nhiệm vụ.

    Hệ thống: Ta làm hệ thống nhiều năm như vậy chưa thấy ký chủ nào ngu xuẩn như ngươi!

    Đường Khanh: Ta xinh đẹp nhiều năm như thế chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ bị trói buộc vào một hệ thống 'gà' như vậy!

    Xuyên qua các thế giới công lược các loại nam chủ hắc hóa hoặc sắp hắc hóa (1vs1, nam chủ đều là một người)


    [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Thiên Nghi
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng hai 2019
  2. Thiên Nghi

    Bài viết:
    11
    Thế giới 1: Vương gia thỉnh ôn nhu

    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đường Khanh, đời này ngươi đừng mơ lại trốn!"

    Âm lãnh thanh âm bỗng dưng vang lên từ nơi sâu thẳm trong ký ức làm người nào đó cả kinh (hoảng sợ) run lập cập.

    Lúc này, trong đầu lại vang lên một âm thanh thanh lãnh "Làm sao vậy?"

    Đường Khanh một bên vỗ ngực, một bên nghiến răng nói: "Còn có thể như thế nào, chính là nghĩ đến tên nam nhân bệnh xà tinh* nào đó hại chết ta!"

    Nàng nguyên bản là một mỹ nữ sinh hoạt ở thế kỷ 21, bởi vì một ngày nọ không hiểu tại sao bị một tên nam nhân bệnh xà tinh bắt cóc, làm hại nàng trong lúc chạy trốn lại bị xe đụng phải. Lại nói, nam nhân kia dáng dấp phi phàm, khí chất càng thượng thừa, ấy vậy mà cố tình đầu óc lại có bệnh, như thế nào lại nói chính mình bị nàng vứt bỏ!

    Đường Khanh nàng từ khi nào trở thành người bội tình bạc nghĩa?

    Nàng chính là chưa từng gặp qua nam nhân này a!

    Bởi vì tên bệnh xà tinh nào đó làm hại nàng hương tiêu ngọc vẫn*, còn bị một cái "gà" hệ thống đem trói định lại, làm nàng xuyên qua đến các thế giới khác nhau, thể nghiệm một phen cái gọi là nữ pháo hôi* cứu vớt thế giới.

    Vừa nghe cứu vớt thế giới còn tưởng cao thượng, kỳ thật chính là đem nàng xuyên qua đến thế giới khác, cứu vớt nam chủ của thế giới đó, làm hắn không hắc hóa mà hủy diệt thế giới. Trên lý thuyết thì đều là thế giới đó nhận định người, như thế nào lại còn cần một pháo hôi như nàng tới cứu vớt? Nhưng cố tình lại xảy ra bug*, yêu cầu một người như nàng tới chữa trị.

    Đương nhiên, mấy lời này đều là hệ thống kia nói, thật giả như thế nào nàng cũng mặc kệ, dù sao thì chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, điểm tích phân dâng lên là nàng có thể trở về thế giới của mình.

    Hệ thống trầm mặc trong chớp mắt, sau đó lập tức khôi phục nhẹ nhàng thanh âm nói: "Ngươi trước mắt tốt nhất đừng động người nọ, dù sao sớm hay muộn ngươi cũng sẽ trở về, hiện tại quan trọng là nhiệm vụ." Đột nhiên không biết nghĩ tới cái gì, hệ thống dù chỉ là một tổng số liệu cũng đánh cái rùng mình: "Đường Khanh, trong lúc làm nhiệm vụ không thể cùng bất cứ kẻ nào sinh cảm tình, ta nghĩ ngươi biết trước hậu quả."

    Hậu quả tự nhiên chính là khấu trừ điểm tích phân, cưỡng bách rời khỏi thế giới đó, thậm chí còn có thể tại thế giới tiếp theo gia tăng một ít trừng phạt.

    Đường Khanh nghe xong lời này lại nổi lên một bụng hỏa: "Kia có thể trách ta? Ta chính là ấn theo kịch bản mà đi a! Ai biết nam chủ kia có phải hay không bị bệnh, nữ chủ ngốc nghếch bạch ngọt lại không cần, cư nhiên chạy tới dây dưa với ta! Còn có, ngươi nói ta sinh cảm tình?"

    Hệ thống không dám có ý định nói tiếp, thật đúng là không tính nàng vi phạm quy định, hơn nữa nàng cũng rất thảm, hắc hóa nam chủ ở nhiệm vụ vừa rồi thật đúng là không có mấy người dám tiếp, rốt cuộc thì một hai không cẩn thận liền xong luôn.

    Đường Khanh phát tiết xong, đột nhiên nghĩ đến điểm tích phân lần này, nháy mắt uể oải tan biến, phấn chấn nói: "Ta lần này được bao nhiêu tích phân?"

    "Chờ ta tra một chút." Hệ thống nói xong, lúc sau lại trầm mặc. Nguyên bản cho rằng chủ hệ thống sẽ phán định nhiệm vụ thất bại, không nghĩ tới lại đủ điểm thông qua!

    Thật lâu chưa có tiếng đáp lại, Đương Khanh nội tâm lập tức trầm xuống, "Có phải hay không thất bại?"

    Hệ thống sửng sốt một lúc lâu mới lấy lại được thanh âm của chính mình, "Nhiệm vụ.. đủ điểm hoàn thành. Theo cấp bậc cho điểm thế giới này, vừa đủ điểm."

    Nghe vậy, nguyên bản còn uể oải, không phấn chấn, Đường Khanh nháy mắt vui vẻ nói: "Vậy thế giới sau đi."

    "Được"

    Chú giải:

    *bệnh xà tinh: Cách nói lái đi của bệnh thần kinh.

    *hương tiêu ngọc vẫn: Mất sớm

    *pháo hôi: Cách nói khác của vật hi sinh, bia đỡ đạn, nhân vật phụ của tác phẩm, thường mất sớm

    *bug: Lỗi
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng tám 2019
  3. Thiên Nghi

    Bài viết:
    11
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một trận trời đất quay cuồng, mở mắt lần nữa, Đường Khanh liền thấy mình đang ở trong khuê phòng nữ tử xa hoa, cổ kính, ẩn ẩn như có như không bay trong không trung mùi hương dược liệu.

    "Hệ thống, ta lần này thắp sáng kỹ năng gì?" Nhìn hoàn cảnh xung quanh, Đường Khanh hỏi.

    Tốt xấu gì cũng là đi cứu vớt thế giới, không có một ít bàn tay vàng thì như thế nào cứu vớt. Cho nên, mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ, Đường Khanh liền có thể có thêm một kỹ năng. Hiện tại nàng mới thắp sáng được ba cái, lần lượt là mỹ mạo (xinh đẹp), nhạc cụ (ống sáo), trù nghệ (nấu ăn).

    "Y thuật".

    "Cuối cùng cũng không phải kỹ năng râu ria." Tưởng tượng đến mấy cái kỹ năng không dùng được kia, Đường Khanh tỏ vẻ tâm nàng mệt a!

    Hệ thống cũng không tính toán tán gẫu vì thế nói thẳng: "Bắt đầu truyền tư liệu thế giới.."

    Mười năm trước, Đại Vân triều bị diệt, Kỳ quốc Hoàng đế tuy kiêu dũng thần chiến (chinh chiến như thần), nề hà anh hùng đã đến tuổi xế bóng, nhi tử chính mình lại vì tranh cướp đế vị mà ngươi chết ta sống. Trong số đó có Túc vương mang trên mình quái bệnh (bệnh lạ), đối với ngôi vị hoàng đế không có hứng thú. Thế nhưng các huynh đệ của hắn lại không cho là vậy, nên đã âm thầm giở trò quỷ kế, làm cho nữ tử mà Túc vương yêu chịu khổ, bị giết hại lại còn đem vứt xác nơi hoang dã, cuối cùng cả xương cốt cũng chẳng còn.

    Người mình âu yếm bị hạ sát như vậy, Túc vương lập tức biến thành Tu La sứ giả, ở trong triều nhấc lên một màn tinh phong huyết vũ (trảm sát tàn bạo), làm cho dân chúng lầm than, oán hận thấu trời.

    Nam chủ: Kỳ Quân Túc

    Nhiệm vụ: Ngăn cản nam chính hắc hóa, cứu vớt Kỳ quốc

    Thân phận mà lần này Đường Khanh xuyên qua là một pháo hôi có thực lực, chỉ riêng thân phận không thôi cũng đủ làm người sảng khoái, cư nhiên lại chính là công chúa tiền triều (triều vua trước), tên là Vân Chỉ. Mẫu phi của nàng chính là con gái đầu của Thái Y Viện, thân là cháu gái duy nhất, tự nhiên y thuật của nàng vô cùng lợi hại. Chỉ là, nếu như như người bình thường chỉ sợ sẽ ngủ đông bên cạnh nam chủ, tùy thời mà báo thù rửa hận, nhưng nguyên chủ lại là một người trọng vinh hoa phú quý, sau khi cứu trị nam chủ, lại cùng người liên thủ hãm hại nữ chủ, quả thật là đã góp một viên gạch khiến nam chủ hắc hóa.

    Đúng lúc này, ngoài phòng truyền đến thanh âm của tỳ nữ

    "Vân cô nương, Vương gia thỉnh (mời) ngài qua một chuyến."

    Vương gia kia chính là nam chủ thế giới này, Kỳ Quân Túc. Lúc này trời đã tối rồi, kêu nàng qua tám, chín phần mười là độc tính trong cơ thể tái phát.

    Đường Khanh tiêu hóa một lúc tư liệu thế giới này, liền mang theo hòm thuốc, đi ra ngoài, nhìn tỳ nữ ngoài cửa, nàng cười nhợt nhạt nói: "Dẫn đường đi."

    Bởi vì muốn hưởng thụ vinh hoa phú quý, nguyên chủ đem một phen ngạo mạn, ác độc trong xương cốt toàn bộ thu lại, thậm chí còn ngụy trang một bộ dáng ôn nhu, thiện lương. Cũng may, Đương Khanh không tính là tay mới, kỹ thuật diễn vẫn phải có. Chỉ là, ngay lúc nàng bước vào phòng ngủ Túc vương, nhìn nam nhân trên ghế cao, trong lòng bỗng dưng lộp bộp một chút.

    Người kia mặc trường bào màu đen, cổ tay áo cùng vạt áo dùng chỉ vàng phác họa hoa văn xa hoa, dưới ống tay áo to rộng là một đôi tay thon dài, chỉ một đôi tay trống trơn cũng có thể làm người ta cảm thấy nguy hiểm.

    Người như vậy, thật sự còn chưa hắc hóa sao?

    Lần đầu tiên, Đường Khanh phát ra nghi vấn như vậy.

    "Yên tâm, như thế này đúng còn chưa tính là hắc hóa." Hệ thống đột nhiên lên tiếng nhưng Đường Khanh lại không đáp lại.

    Người như vậy, quỷ biết có thể hay không đột nhiên bạo tẩu, nàng cũng không muốn vong mạng.

    "Tham kiến Vương gia." Đương Khanh ấn theo trí nhớ hành lễ, tiếp theo chậm rãi đi đến bên cạnh Kỳ Quân Túc nói: "Vương gia, dân nữ mạo phạm." Nói xong, nàng liền chuyên tâm khám mạch.

    Nếu nói nguyên chủ chỉ đơn giản phát hiện ra một ít bệnh trạng của hắn, như chứng mất ngủ thì Đương Khanh cơ bản có thể chuẩn đoán chính xác. Thậm chí, nàng còn ẩn ẩn hiểu rõ vì sao hắn thô bạo như vậy.

    Thân trúng phải hơn mười loại độc, đêm không thể ngủ, toàn thân dễ sinh nhiệt khí tàn bạo, quan trọng nhất là cái kia lại không thể dùng, điều này quả thực là vũ nhục tôn nghiêm nam nhân a!

    Đường Khanh đột nhiên có chút đồng tình với hắn, có thể lý giải tại sao toàn bộ người Túc vương phủ, thậm chí toàn bộ Kỳ quốc đều sợ hắn, một người như vậy đúng là sống không còn gì luyến tiếc a.

    P/s: Đây không phải lần đầu tiên bạn Đường Khanh của chúng ta làm nhiệm vụ, bạn í đã xuyên đến 2-3 thế giới rồi. Vậy nên biểu hiện và kỹ thuật diễn của bạn í mới thành thục như vậy. Thân.
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng hai 2019
  4. Thiên Nghi

    Bài viết:
    11
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kỳ Quân Túc có tiếng là tàn nhẫn, độc ác, chán ghét nhất chính là có người dùng ánh mắt đồng tình nhìn hắn, như vậy giống như hắn là kẻ yếu.

    "Nô tài, ngươi tốt nhất thu hồi ánh mắt của ngươi, nếu không bổn vương không ngại động thủ đào hai mắt ngươi ra."

    Âm lãnh thanh âm vang lên, nếu nói không sợ hãi là giả, cũng may Đường Khanh rất mau liền ổn định tinh thần, bình tĩnh nói: "Dân nữ chỉ là một đại phu nhỏ bé, nếu Vương gia đem hai mắt dân nữ đào ra có thể làm ngài vui vẻ, âu cũng coi như hoàn thành trách nhiệm đại phu."

    Đường Khanh nói mười phần không biết sợ, nội tâm lại thấp thỏm, nàng hiện tại tuy là đại phu ngự dụng của hắn nhưng ai biết nam nhân này có hay không đột nhiên tàn nhẫn lên liền đem nàng ra giết, dù sao thì rốt cuộc trước đó cũng có không ít người bị đem giết rồi.

    "A, bổn vương thật muốn nhìn xem ngươi có phải hay không thật sự không sợ." Mắt phượng híp lại, Kỳ Quân Túc đột nhiên đứng lên, không đợi đối phương phản ứng liền hung hăng bóp cổ.

    Nữ tử trước mắt da như ngọc, thân hình nhỏ yếu, một đôi mắt sạch sẽ, thanh triệt không mang nửa điểm sợ hãi nhìn thẳng hắn, phảng phất như chính mình nếu thật sự bóp chết nàng, đối phương cũng sẽ chẳng có bất cứ oán hận nào.

    Kỳ Quân Túc đã nhìn quen những ánh mắt vâng vâng dạ dạ, chợt thấy trong mắt nàng đảo một chút do dự, dù chỉ trong chớp mắt, hắn liền buộc chặt tay, nhìn khuôn mặt nàng bởi vì hô hấp không thuận mà trở nên đỏ bừng, thống khổ.

    Đường Khanh trong lòng hiện tại mấy câu chửi tục đều muốn văng, hắn là cái kiểu nam chủ gì a! Thấy ai khó chịu liền muốn giết người, nói không hắc hóa thật sự không phải lừa nàng đấy chứ? Một kẻ bệnh xà tinh thế này cứu vớt thế nào đây a!

    Lúc này, hệ thống luôn trầm mặc không nói đột nhiên sâu kín mở miệng: "Nhiệm vụ thất bại, thế giới sau sẽ bị trừng phạt."

    "Ta biết!" Đường Khanh nội tâm rống giận, lên nhầm thuyền giặc của hệ thống, nàng chỉ có thể cố gắng đi xuống thôi.

    Cùng hệ thống đối thoại bất quá chỉ trong chớp mắt, Đường Khanh lại cảm thấy mình như sắp chết, nàng biết nếu như không nói gì đó, nhiệm vụ lần này chỉ có thể thất bại. Vậy nên, kêu một tiếng, nàng đứt quãng nói: "Vương gia, giết dân nữ thì liền không có một ai có thể trị tận gốc bệnh của ngài."

    Kỳ Quân Túc trào phúng nhìn mỹ nhân nhi trong tay, nguyên bản ban đầu còn có một tia thưởng thức, không nghĩ tới nàng cũng chẳng khác gì phế vật bên ngoài.

    "Ngươi không phải nói nếu như bổn vương đào hai mắt của ngươi mà vui vẻ, cũng coi như tẫn trách nhiệm của đại phu sao? Bổn vương hiện tại không nghĩ đến chữa bệnh, chỉ muốn đào hai mắt ngươi ra."

    Một người bị bệnh đã mười mấy năm, đột nhiên lại có người nói có thể chữa khỏi, như thế nào cũng không tin tưởng được, vậy nên hắn cho là nàng sợ chết mà thôi.

    "Vương gia, dân nữ đã khám ra ngài trúng độc, không sai biệt lắm có hai mươi loại, cùng với cái kia.." Đường Khanh cũng không biết chính mình nghĩ như thế nào, ánh mắt hạ xuống, tiếp theo nàng liền hối hận.

    Rõ ràng biết đối phương là kẻ thô bạo, nàng lại còn hướng miệng vết thương của hắn mà rải muối! Làm một nam nhân, cái kia không dùng được chính là so với giết hắn còn muốn thống khổ hơn a! Rõ ràng trước còn nghĩ như thế nào uyển chuyển nói ra cuối cùng lại quản không được!

    Đường Khanh cảm thấy chính mình lần này không sai biệt lắm muốn biến thành tiểu phế đường.

    Quả nhiên, lời vừa nói xong, trong mắt đối phương lửa giận tăng lên vài phần, tay bóp trụ cổ nàng lại càng tăng vài phần lực.

    Ngay lúc nàng tưởng tử vong đã đến, tay vốn dĩ bóp trụ cổ nàng đột nhiên buông lỏng, điều này làm nàng không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn ngẩng đầu lên.

    Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của nàng, Kỳ Quân Túc không giận mà cười, nha đầu này có điểm ý tứ a, làm việc bên hắn mà còn ngốc như vậy, sống đến hôm nay quả thực không dễ dàng.

    Hệ thống: "..."

    Ký chủ này của hắn thật là quá ngốc.

    Kỳ Quân Túc một đầu tóc đen chưa búi, cứ như vậy rối tung sau người, khí thế quân lâm thiên hạ làm người không dám nhìn thẳng, Đường Khanh chỉ nhìn thoáng qua liền thập phần lúng túng cúi đầu.

    Bất quá, chỉ một cái liếc mắt cũng đủ làm người kinh diễm (kinh ngạc), Túc vương ngũ quan có thể nói là hoàn mỹ, cùng với khí thế kia, quả thật là tiêu chuẩn nam chủ. Đáng tiếc, lúc nàng nhìn đến khóe miệng hắn như có như không tươi cười, nàng cảm thấy chính mình dù bất tử cũng vẫn cảm thấy tao ương.

    "Ngươi tên là gì?" Kỳ Quân Túc không chút để ý mở miệng, tuy đối phương hình như đã trị liệu cho mình không ít thời gian, bất quá chỉ là tên nô tài, hắn mới lười nhớ kĩ. Rốt cuộc thì ai biết đoạn thời gian đó hắn có thể đi Diêm Vương đưa tin hay không.

    Đường Khanh cúi đầu, ngoan ngoãn nói: "Vân Chỉ"

    Kỳ Quân Túc hơi nhướng mày: "Họ Vân.. là một họ tốt"

    Họ Vân chính là thế gia vọng tộc tiền triều, nguyên chủ không muốn vứt bỏ họ này bởi nó đại biểu nàng từng thuộc dong họ cao cao tại thượng, cho nên tuy rằng thay đổi tự nhưng họ không đổi.

    Đường Khanh cũng không phải nguyên chủ, nàng cùng họ Vân này không có cảm tình gì, nàng chỉ cảm thấy pháo hôi chính là pháo hôi, nơi nơi chốn chốn đều tìm chết.

    Đường Khanh không biết trả lời như thế nào, đơn giản câm miệng, dù sao nhiều lời sai càng nhiều, cũng may Kỳ Quân Túc cũng không tính toán miệt mài theo đuổi vấn đề này nói: "Ngươi khám ra bệnh tình bổn vương?"

    "Vâng."

    Kỳ Quân Túc một lần nữa về chỗ ngồi, lười nhác nói: "Nếu đã biết, còn không cút xuống điều chế giải dược cho bổn vương, chẳng lẽ còn muốn bổn vương thỉnh ngươi đi?"

    Tuy ngữ khí Kỳ vương nói cực kém, Đường Khanh lại vui vẻ đầy mặt, rốt cuộc không cần đối mặt với Ma vương tâm tình bất định này nữa!

    "Dạ, dân nữ cáo lui."

    Kỳ Quân Túc nhìn Đường Khanh chạy trối chết, trong mắt hiện lên một tia ác thú vị, bao nhiêu lâu rồi hắn chưa hảo hảo tìm lạc thú?
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng ba 2019
  5. Thiên Nghi

    Bài viết:
    11
    Chương 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đường Khanh trở về liền tê liệt ngã xuống giường, cùng hệ thống nói chuyện phiếm.

    "Hệ thống, nữ chủ ở nơi nào?"

    Túc vương bị chứng mất ngủ nghiêm trọng, bất quá chứng bệnh này nữ chủ có thể chữa khỏi. Dẫu sao nữ chủ ở đây chính là dược nhân (người được "nuôi" bằng trăm ngàn dược thảo), đối với chứng mất ngủ của Túc vương có thể nói là trợ giúp lớn, lúc trước nàng ấy cũng bởi dựa vào điểm này mới hấp dẫn ánh mắt Túc vương.

    "Nữ chủ hiện tại đang ở trong tay Độc vương (vương của các loại độc), ta kiến nghị ngươi hiện tại đừng đi tìm nàng, quá nguy hiểm." Nói xong, hệ thống lại nói: "Lấy thực lực hiện tại của ngươi, chữa khỏi chứng mất ngủ của Túc vương thực dễ dàng."

    Đường Khanh nói: "Chữa khỏi chứng mất ngủ không khó, nhưng ta mới không ngốc như vậy đâu! Vì thể xác và tinh thần an toàn, vẫn lên rời xa nam chủ bệnh xà tinh mới thỏa đáng, loại nhiệm vụ xả thân cứu người vẫn nên ném cho nữ chủ đi, ta chỉ cần phụ trợ liền tốt rồi."

    Hệ thống: "..."

    Lần đầu tiên phát hiện ký chủ chính mình tuyển cũng không tính là quá xuẩn (ngốc).

    Tốt xấu gì cũng đã ở chung ba thế giới, Đường Khanh ít nhiều cũng hiểu biết hệ thống, vì thế nói: "Ngươi có phải đang nghĩ ta nói bậy?"

    "Không có."

    "Có!"

    "Được thôi, có."

    "Ngươi!" Đường Khanh khó thở, cuối cùng tức giận nói: "Ngươi nhẫn tâm phụ lòng như vậy a, lúc trước là ai hướng ta cầu trói định, hiện tại cư nhiên lại lãnh khốc vô tình!"

    Hệ thống: "..."

    Hắn rốt cuộc tạo nghiệt gì mà lại gặp phải nàng a!

    Đường Khanh: "Ta mặc kệ, hiện tại dùng sức nói cho ta! Nếu không ta không để yên cho ngươi!"

    Cuối cùng, hệ thống bị buộc bất đắc dĩ nói ra những lời hay mới không bị người nào đó lải nhải chết.

    Sáng sớm hôm sau, Đường Khanh ngủ đến trời đất u ám nhưng tỳ nữ lại không dám để nàng ngủ tiếp.

    "Vân cô nương, Vân cô nương, ngài mau tỉnh lại." Tỳ nữ không dám quá dùng sức lay nàng. Cũng không biết hôm qua phát sinh sự tình gì, sáng sớm hôm nay Vương gia liền mở miệng kêu nàng (Đường Khanh) qua. Phải biết rằng, Vương gia cho tới bây giờ chưa từng nhớ tên nô tài các nàng, vậy mà sáng nay lại trực tiếp hô tên Vân cô nương! Điều này thực sự khiến các nàng kinh ngạc!

    Đường Khanh thập phần khó chịu vì bị quấy rầy mộng đẹp, nhưng rốt cuộc nhớ chính mình còn phải diễn, vì vậy chỉ có thể ôn nhu hỏi: "Làm sao vậy?"

    "Vân cô nương, Vương gia cho mời." Tỳ nữ cầm đầu nói xong liền phân phó những người khác chuẩn bị nước rửa mặt.

    Đường Khanh bị trận thế này dọa cho hoảng sợ, nguyên chủ trước kia ở Túc vương phủ cũng chưa từng có đãi ngộ này a! Huống hồ, nếu nàng không nhìn nhầm, tỳ nữ cầm đầu kia hình như là người hầu cận bên người Túc vương a!

    Không đợi nàng hỏi nhiều, tỳ nữ liền lưu loát đem nàng thu thập xong, sau đó ném tới trước mặt Túc vương.

    Kỳ Quân Túc đang ăn đồ ăn sáng, thấy người tới cũng không có vội vã mở miệng mà ưu nhã ăn xong đồ ăn sáng, đến lúc ăn được không sai biệt lắm mới chậm rì rì mở miệng: "Giải dược đâu?"
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng hai 2019
  6. Thiên Nghi

    Bài viết:
    11
    Chương 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đường Khanh hôm qua cùng hệ thống yêu nhau muốn chết, vì chế giải dược tạm hoãn bệnh tình cho hắn mà tận khuya mới đi ngủ, nay hai mắt phát ngốc, bụng đói nhìn chằm chằm đồ ăn sáng trên bàn, hồn nhiên không biết hắn nói gì.

    Kỳ Quân Túc đêm qua đã lĩnh giáo dáng vẻ ngây ngốc của nàng, nay lại xem, quả nhiên là ngốc.

    "Đã đói bụng?"

    Đường Khanh tuy đói đến mơ hồ, rốt cuộc cũng vẫn còn một tia thanh tỉnh.

    "Không đói bụng." Buộc ánh mắt chính mình rời khỏi bàn mĩ thực nhưng bụng lại thập phần không biết cố gắng mà kêu lên tiếng.

    Một tiếng cười khẽ từ phía trên truyền tới, Kỳ Quân Túc đột nhiên phát hiện, nha đầu này trừ ngốc vẫn còn một tia thú vị, quả nhiên đêm qua hắn không nhìn nhầm.

    Một người như vậy quả thực là lạc thú a!

    Nếu như là lạc thú, sao lại có thể để nàng đói bụng.

    Vì thế, phá lệ, Túc vương cư nhiên mời một nô tài cùng dùng cơm.

    Nhưng Đường Khanh lại thập phần cao lãnh cự tuyệt, nàng tuy đói bụng lại có bệnh sạch sẽ, như thế nào có thể ăn đồ vật người khác đã ăn qua!

    Đường Khanh cốt khí như vậy làm chúng hạ nhân đều nhìn nàng với ánh mắt đồng tình. Họ hầu hạ bên người Túc vương nhiều năm như vậy, Túc vương vốn tính tình không tốt, nay nàng lại làm trò trước mặt nhiều người như vậy cự tuyệt, đây không phải là tự vả mặt hay sao!

    Kỳ Quân Túc trên mặt vẫn như cũ treo nụ cười đạm mạc, chỉ là trong mắt lại lộ ra ác ý tràn đầy: "Nếu không đói bụng vậy hôm nay cơm của Vân đại phu liền không cần làm."

    Gì? Đường Khanh trợn tròn mắt, đối phương lại không cho nàng bất cứ cơ hội nào đổi ý.

    Kỳ Quân Túc đứng lên, thấy nàng vẫn còn đứng tại chỗ liền nói: "Còn ngốc ở đó làm gì, thân là đại phu của bổn vương, không nên đi theo bổn vương, tùy thời quan sát bệnh tình bổn vương sao?"

    Đường Khanh: "Ta có thể mắng chửi người không?"

    Nếu ánh mắt có thể giết người, sợ rằng Kỳ Quân Túc đã sớm chết cả trăm ngàn lần.

    Đường Khanh cứ như vậy bị bắt đi theo bên người Túc vương hết một ngày, cũng đói bụng một ngày, đến khi chạng vạng tối, đói đến mức hai mắt muốn hôn mê, nhìn đường có chút hư ảo.

    Nếu cho nàng cơ hội một lần nữa, nàng nhất định sẽ không cự tuyệt Túc vương, thói sạch sẽ gì đó đều không muốn màng đến nữa, nếu không sẽ chết đói a!

    Lại một lần nữa thiện thính (dùng cơm), không đợi Kỳ Quân Túc mở miệng, Đường Khanh liền chân chó chạy đến, thập phần ân cần nói: "Vương gia, có cần dân nữ thay ngài thử độc không?" Nói xong, liếc mắt nhìn đối phương một cái, thấy hắn tựa hồ chưa có sinh khí, liền nhanh tay cầm lấy một đôi đũa ngà voi, sau đó ưu nhã cho thức ăn vào miệng.

    Kỳ Quân Túc cười như không cười, vật nhỏ này thật đúng là khôi hài a.

    Thấy nàng chuẩn bị ăn miếng thứ hai, Kỳ Quân Túc lười nhác nói: "Đều cho ngươi ăn vậy bổn vương ăn cái gì?"

    Đường Khanh dừng động tác trong tay, trong mắt hiện lên tia khó hiểu, thử độc không phải là đem đồ ăn đều thử qua một lần sao? Làm sao mà nàng mới ăn một ngụm đã bị người kêu dừng? Cái này không đúng a!

    "Thất thần cái gì, còn không mau hầu bổn vương." Túc vương tỏ vẻ ác ý thú vị, thật sự không thể ngừng được a.

    Đường Khanh khóe miệng hơi run rẩy, chịu đựng nội tâm vạn mã lao qua, cùng hệ thống phun trào: "Thế giới này quả nhiên lại có nam chủ bệnh tâm thần! Các người có thế giới nào nam chủ bình thường không?"

    Hệ thống mặt đầy cao lãnh: "Có nam chủ bình thường còn cần ngươi?"

    Đường Khanh: .

    Ha hả, nói có đạo lý, nàng thế nhưng không có lời để nói a!

    Đường đường là Túc vương điện hạ, đương nhiên bữa tối cực kì phong phú, Đường Khanh ăn cũng không sai biệt lắm đến miếng cuối cùng liền no rồi. Bất quá, thức ăn này so với nàng làm vẫn kém mấy phần, phải biết rằng, thế giới trước nàng chính là Hoàng Hậu đệ nhất ngự trù, tay nghề kia khiến Hoàng Đế mỗi ngày đều chạy đến cọ tới đòi ăn a!

    Vốn tưởng ăn xong bữa tối liền có thể cúi chào trở về, lại không đoán được ngay lúc nàng chuẩn bị cáo từ, hắn thế mà lại phát bệnh.
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng hai 2019
  7. Thiên Nghi

    Bài viết:
    11
    Chương 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Túc vương phát bệnh chính là tương đương khủng bố, trong quá khứ, người chung quanh nhẹ thì thiếu cánh tay, gãy chân, nặng thì trực tiếp mất mạng.

    Cho nên, ngay lúc người hầu thấy hắn phát bệnh liền hoảng sợ lui về phía sau, họ cũng không muốn chết.

    Nếu nói tất cả mọi người sợ hãi Túc vương phát bệnh, Đường Khanh một chút cũng không sợ, nàng bình tĩnh nhìn nam tử đang phát cuồng trước mắt, bất động thanh sắc lấy ra tam căn kim châm cùng dược viên đã được điều chế đêm qua.

    Túc vương một khi phát bệnh tới người thân cũng không nhận, hôm qua khi Đường Khanh đi, hắn đã có thể khống chế chính mình, mà nay hắn nhìn nữ tử chỉ cách mình trong gang tấc, chỉ nghĩ một ngụm đem cổ tinh tế, trắng nõn kia cắn đứt sau đó chậm rãi nhấm nháp tư vị máu tươi.

    Túc vương chính là nam nhân đi ra từ chiến trường, tốc độ cùng lực lượng không phải người bình thường có thể so sánh, Đường Khanh tuy tuyệt đối nắm chắc giữ được tính mạng nhưng không tránh khỏi bị thương ngoài ý muốn.

    Như dự đoán, đối phương giống như con báo bay nhanh tới, thoáng cái đã hiện ra trước mặt, không đợi nàng lấy ra kim châm, trên cổ liền truyền tới một trận đau đớn.

    Đường Khanh hít hà một hơi, chịu đựng đau đớn mãnh liệt, nhanh chóng đem tam căn kim châm trát (cắm) trên đầu hắn.

    Tam căn kim châm liền đem Túc vương phát cuồng định trụ, ngay sau đó Đường Khanh liền lấy ra dược viên nhét vào miệng hắn. Làm xong việc này, nàng mới đem cổ đang chảy máu không ngừng che lại, đi ra ngoài.

    Nô bộc sớm đã chạy vô tung vô ảnh (không còn bóng dáng), cũng may bên người Túc vương vẫn có ám vệ, vì thế nàng nói: "Không biết vị đại ca nào có thể lấy giúp hòm thuốc của ta?" Nói xong, không đợi bốn phía có người đáp lại hay không, liền trở lại phòng trong.

    Dược nàng chế tuy rằng nhất định hiệu quả nhưng đây là lần đầu tiên để đối phương dùng, nàng vẫn nên đi xác định một chút đối phương mất bao lâu có thể khôi phục bình thường.

    Túc vương tuy rằng bị định trụ, cũng bị ép ăn vào dược viên, bất quá điên cuồng sát ý trong mắt vẫn chưa có dấu hiệu hạ thấp. Cũng không biết trải qua bao lâu, hòm thuốc đột nhiên từ trên trời giáng xuống, mười phần tinh chuẩn rơi đến bên cạnh Đường Khanh.

    Nhận lấy hòm thuốc, Đường Khanh tạm thời không để ý Túc vương, nhanh chóng băng bó miệng vết thương của mình, đến khi xử lí xong, ngẩng đầu lên lần nữa, điên cuồng trong mắt Túc vương đã dần dần yếu ớt.

    Đường Khanh nhíu mày, nhìn Túc vương đã khôi phục bình thường, buồn bã nói: "Tỉnh?"

    Kim châm vẫn còn trên đỉnh đầu, Túc vương không thể động, bất quá ánh mắt đã chứng minh hắn đã thanh tỉnh.

    "Cởi bỏ." Thanh âm nghẹn ngào vang lên, sâu trong đáy mắt Kỳ Quân Túc hiện lên một tia mỏi mệt, nhưng ngay sau đó, đôi mắt vốn trầm trầm tử khí lại sáng lên một phân, khi đã lấy xuống kim châm, hắn hỏi: "Nếu đã có giải dược, khi nào có thể trừ tận gốc?"

    "Vương gia, đây không phải giải dược trị tận gốc, chỉ là tạm hoãn." Đường Khanh một bên che miệng vết thương, một bên nghĩ làm người bên cạnh nam chủ quả nhiên không phải người bình thường có thể làm, nàng cần nhanh một chút tìm ra nữ chủ, vì thế nhe răng trợn mắt nói: "Dược này tuy có thể tạm thời làm chậm lại thống khổ của Vương gia nhưng không phải kế lâu dài, thời gian lâu hiệu quả dược sẽ yếu dần."

    Kỳ Quân Túc nghe ra lời nàng có ẩn ý, liền trực tiếp nói: "Trọng điểm."

    "Vương gia hẳn từng nghe nói qua Độc vương đi." Đường Khanh đột nhiên nhoẻn miệng cười, "Trong tay Độc vương có một diệu nhân, kia chính là dược nhân duy nhất thiên hạ, nếu có nàng làm thuốc dẫn, bệnh Vương gia nói không chừng sẽ có biện pháp chữa khỏi."

    Kỳ Quân Túc cũng không có vì độc có thể giải mà cao hứng, ngược lại nguy hiểm nheo lại mắt phượng, thanh âm lạnh lẽo nói: "Ngươi như thế nào biết có dược nhân?"

    Nô tài này ở bên người mình cũng có mấy tháng, nếu sớm biết biện pháp cứu trị, cớ gì lại kéo dài tới hôm nay mới mở miệng? Kỳ Quân Túc không cũng ngu, nếu không cũng chẳng thể sống đến hôm nay.

    Đường Khanh sắc mặt bình tĩnh, trong lòng lại xin hệ thống giúp đỡ: "Hệ thống, xong rồi! Nam chủ đối với pháo hôi hiểu biết nhiều hay ít, tỷ như thân thế, bối cảnh?"

    Hệ thống nói: "Yên tâm, tư liệu viết rõ pháo hôi giết đi người hắn âu yếm, hắn cũng lười truy cứu pháo hôi đến từ nơi nào, chỉ là đem nàng ngũ mã phanh thây thôi"

    Đường Khanh: Ha hả, vì cái gì ta nghe giải thích thế một điểm cao hứng cũng không có, ngược lại từng trận lạnh lẽo.

    Tựa hồ cảm nhận được ký chủ sợ hãi, hệ thống khó có khi an ủi nói: "Yên tâm, hệ thống thương thành có đan dược giảm phân nửa thống khổ, thời điểm nguy cấp ta có thể đưa ngươi một viên."

    "Ha hả, thật cảm ơn ngươi." Đường Khanh khinh bỉ hệ thống xong, trên mặt lại bình tĩnh nói: "Mẫu thân ta y thuật lợi hại, một thân y thuật của ta cũng là do nàng chỉ dạy, còn dược nhân kia, trong lúc vô tình ta có nghe nàng nói qua."

    Đối với giải thích này, Kỳ Quân Túc dường như vẫn chưa hết nghi ngờ, "Dược nhân kia, bổn vương sẽ nghĩ cách, ngươi lui ra đi."

    "Dạ, dân nữ cáo lui."

    Đường Khanh đi ra ngoài, lại không biết thời điểm nàng đi, hàn ý trên mặt Kỳ Quân Túc lại nặng thêm mấy phần "Điều tra thân phận Vân Chỉ."
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng hai 2019
  8. Thiên Nghi

    Bài viết:
    11
    Chương 7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày tiếp theo, Đường Khanh đang ngủ tư thế hình chữ X, đột nhiên cảm thấy miệng vết thương ở cổ có chút hơi ngứa, giống như có người vuốt lên vậy. Không nghĩ nhiều, vốn tưởng chỉ là con sâu, liền trực tiếp dùng tay đánh.

    Bỗng dưng, một thanh âm thanh thúy đột nhiên vang lên bên tai, cả kinh nhân nhi trên giường ngồi bật dậy.

    "Vương.. Vương gia?"

    Kỳ Quân Túc tuy tay bị đánh, bất quá hắn cũng không đem tay rời khỏi cổ nàng, ngược lại như có như không vỗ về "Như thế nào, nhìn thấy bổn vương sợ hãi?"

    "Không không không, dân nữ nào dám sợ hãi." Đường Khanh vừa nói lại vừa vụng trộm lui về sau.

    Mới sáng sớm nhìn thấy một tôn sát thần như vậy, nói không sợ hãi tất nhiên là gạt người!

    Tuy nhiên, Kỳ Quân Túc không đợi nàng lui về sau, môi mỏng nhếch lên, lạnh nhạt nói: "Ngươi nếu còn lui về sau, bổn vương không xác định cổ ngươi còn có thể khỏe mạnh như ban đầu hay không đâu." Nói xong, thấy đối phương không lộn xộn, hắn lại lộ ra vẻ tươi cười tà mị.

    Vẻ tươi cười này đem Đường Khanh dọa không nhẹ, "Hệ thống đại đại! Bổn bảo bảo sợ hãi!"

    Hệ thống nói: "Chủ (hệ thống) sẽ phù hộ ngươi."

    "Không, chủ ngươi chỉ biết trừng phạt ta." Đường Khanh bi ai, chủ hệ thống chính so với hệ thống này còn muốn lãnh khốc vô tình hơn.

    Kỳ Quân Túc thấy nàng cúi đầu không nói liền lần nữa mở miệng: "Độc vương ngươi nói, bổn vương sẽ suy xét một chút."

    Nghe vậy, Đường Khanh ngẩng đầu, hai mắt sáng tò mò nhìn về phía đối phương.

    "Chờ lát nữa ngươi cùng bổn vương cùng đi tìm hắn."

    "Gì?" Đường Khanh kinh hô một trận, một Túc vương đã đủ lắm rồi, Độc vương kia là kẻ biến thái, nàng không nghĩ sẽ gặp hắn a!

    "Ngươi không muốn?"

    Thanh âm bỗng trở nên lạnh lẽo, ngay cả độ ấm chung quanh cũng giảm xuống không ít, tức khắc, Đường Khanh thập phần túng quẫn nói: "Nào dám, nào dám, Vương gia xem trọng dân nữ, là vinh hạnh của dân nữ."

    Vốn dĩ nàng còn nghĩ làm cho Kỳ Quân Túc tự tìm tới nữ chủ, nàng lại làm một ít việc phụ trợ, đến lúc đó nàng có thể ăn no chờ chết, nhiệm vụ của thế giới này cũng không sai biệt lắm hoàn thành! Nhưng ai biết nam chủ đáng chết kia lại mạc danh (tự dưng) gia tăng khó khăn nhiệm vụ! Nàng có thể cự tuyệt sao!

    Tuy rằng tức giận đến ngứa răng nhưng cũng không dám biểu lộ nửa phần, sợ hắn lại hắc hóa, rốt cuộc thì vết thương ở cổ nàng đến bây giờ vẫn còn đau đây.

    Đường bảo bảo trong lòng khổ không thể tả nhưng Đường bảo bảo không nói!

    Tìm kiếm Độc vương không dễ, nhưng Túc vương là ai, hắn là nam chủ thế giới này nhận định. Cho nên, không tới hai ngày, tin tức Độc vương liền tới tay, Đường Khanh không thể không cam tâm tình nguyện đi theo.

    Sáng sớm ngày ấy, Đường Khanh nhìn trước cửa Túc vương phủ chỉ có một chiếc xe ngựa lẻ loi, hơi sửng sốt, "Như thế nào chỉ có một chiếc xe?"

    "Bổn vương thích thanh tĩnh." Kỳ Quân Túc lạnh nhạt bỏ xuống một câu, liền bước đi lên xe ngựa.

    Khuôn mặt nhỏ Đường Khanh đều muốn hỏng mất, cái này làm cho nàng mỗi thời mỗi khắc đều ở bên cạnh vị sắp hắc hóa nam chủ này, kia không phải muốn mạng nhỏ nàng sao!

    Tuy nhiên, nô bộc một bên không biết nỗi đau của nàng, thấy nàng chậm chạp, sợ Vương gia dưới cơn giận dữ liên lụy bọn họ, vì thế mặc kệ nàng có hay không cự tuyệt, trực tiếp mạnh mẽ nâng nàng đưa lên xe ngựa.

    Bên trong xe ngựa, Đường Khanh mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng chỉ có thể tìm một góc cách hắn xa nhất, lạnh run co thành một đoàn, cũng may hiện giờ thời tiết hơi lạnh, co thành một đoàn như vậy cũng coi như ấm áp.

    Kỳ Quân Túc bị dáng vẻ không tình nguyện của nàng chọc cười, "Cách xa như vậy làm gì, bổn vương cũng đâu có ăn ngươi."

    Đường Khanh đáng thương hề hề ngửi ngửi cái mũi nhỏ, nhỏ giọng nói: "Nơi nào không ăn, vết thương ở cổ còn chưa có tốt đâu."

    Kỳ Quân Túc lần đầu tiên không có lời nào để nói nhưng khóe miệng lại giương lên một chút, mang theo tươi cười như có như không nói: "Bổn vương nếu không còn giữ ngươi, cũng không đem ngươi ăn xong."

    Nghe vậy, Đường Khanh khí cực, chính mình tận tâm tận lực giúp hắn giải độc, hắn cư nhiên còn nghĩ muốn ăn mình!

    Được rồi, tuy rằng việc giải độc này cũng không tính là tận tâm tận lực nhưng nàng so với mấy kẻ lang băm ngoài kia lợi hại hơn nhiều!

    "Vương gia ăn dân nữ sẽ không có người thay ngài giải độc!"

    Nhìn dáng vẻ đối phương thở phì phì, Kỳ Quân Túc càng thêm cảm thấy thú vị, đã bao nhiêu lâu rồi trước mặt hắn không xuất hiện người linh động như vậy. Đã nhìn quen những kẻ phế vật vâng vâng dạ dạ, động chút liền quỳ xuống xin tha, Túc vương cảm thấy sau này nếu vật nhỏ phạm phải sai lầm, chỉ cần không phải trí mạng, hắn cũng có thể tha nàng một mạng.

    Cho nên, vật nhỏ ngươi phải ngoan ngoãn a..
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng hai 2019
  9. Thiên Nghi

    Bài viết:
    11
    Chương 8

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đường Khanh tuy rằng có chút không muốn đi đối mặt với Độc vương quái vật, nhưng nghĩ lại thì đây chính là cơ hội tốt để Túc vương cùng nữ chủ gặp mặt, nếu vận khí tốt, nói không chừng không mất bao lâu nàng liền có thể rời khỏi thế giới này rồi!

    Tuy nhiên, nàng không biết mình đã bị hệ thống vô tình hố một phen.

    Độc vương hành tung quỷ dị, đấy là với người khác mà nói, Túc vương không phải người bình thường, cho nên chỉ mấy ngày liền tìm được vị trí của hắn.

    Bên trong xe ngựa, Đường Khanh mấy ngày liền xóc nảy, bên cạnh lại có Túc vương áp bức, trong lúc nàng nghĩ muốn hỏng mất, Túc vương rốt cuộc mở miệng: "Tới rồi."

    Nghe vậy, Đường Khanh tức khắc tinh thần rung lên, "Chúng ta đến nơi nào?" Nói xong, nàng liền nhấc màn xe lên.

    "Biện thành."

    Biện thành, Kỳ quốc đệ nhất bắc thành trì, tuy nó xa kinh thành nhưng trình độ phồn hoa lại không hề thua kém.

    Giờ phút này, trên phố người người qua lại, rất náo nhiệt.

    Túc vương tốt xấu gì cũng là một thân vương, tự nhiên sẽ không trụ tại khách điếm, lúc này, hai người đang đi tới phủ đệ riêng của Túc vương ở Biện thành.

    Phủ đệ riêng đã sớm quét tước xong, lúc hai người tiến vào, nội trạch đã đứng đầy nô bộc nghênh đón.

    "Tham kiến Vương gia, Vân cô nương." Nô bộc cùng kêu lên, thái độ cung kính, nhìn như không có nửa điểm không thích hợp nhưng Đường Khanh lại cảm thấy kinh sợ mười phần, khi nào tên nàng có thể cùng tôn sát phật Túc vương đặt ở cùng nhau? Như thế này quả thực giảm thọ!

    Nhưng mà, lúc nàng liếc mắt nhìn biểu tình Túc vương một bên, thấy hắn không có nửa điểm không vui, mới ngoan ngoãn ngậm miệng.

    Nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, dù sao nữ chủ cũng rất mau sẽ xuất hiện, nàng liền nhẫn mấy ngày đi.

    Mấy ngày liên tục xóc nảy, Đường Khanh hiện tại mệt đến không muốn nhúc nhích, cũng may Túc vương tựa hồ cũng không vội vã lập tức đi tìm Độc vương, vì thế lúc thị nữ dẫn đường lui xuống, ăn xong bữa tối liền nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

    Sáng sớm ngày kế, thiện thính, Đường Khanh ưu nhã ăn đồ ăn sáng, lại nghe Túc vương nói: "Nô tài, ngươi đối với vị trí Thần y có hứng thú không?"

    Không chút nghĩ ngợi, Đường Khanh nói thẳng: "Không có hứng thú." Nàng bất quá chỉ là khách qua đường, không nghĩ sẽ trêu chọc sự tình dư thừa.

    Thế nhưng, Túc vương lại nói: "Bổn vương bên người không cần nô tài vô dụng, ngươi nếu như không chiếm được vị trí kia, bổn vương liền đem ngươi để lại cho Độc vương." Nói xong, hắn lại lạnh nhạt giải thích: "Ba ngày sau Biện thành có Thần y đại tái (chắc là cuộc thi chọn ai là Thần y), ai nếu thắng cuộc liền có thể có được vị trí Thần y."

    Đường Khanh thập phần khó hiểu vì sao hắn muốn mình bắt lấy hư vinh này, nhưng nam chủ đại nhân lên tiếng, nàng dù tâm bất cam, tình bất nguyện cuối cùng cũng chỉ có thể làm theo, cũng may y thuật chính là bàn tay vàng hệ thống điểm, cho nên tại thế giới này không có ai y thuật so với nàng cao hơn.

    Ba ngày sau, Thần y đại tái ở U Minh Cốc bắt đầu.

    Nhất thời U Minh Cốc từ trước đến nay vốn quạnh quẽ trở lên rất náo nhiệt.

    Đường Khanh đối với loại đại hội này không có hứng thú, nàng đến đây cũng chỉ muốn tìm dược nữ, sau đó đem nàng bắt cóc, còn những người khác, nàng một mực không có hứng thú.

    Chỉ là, nàng không có hứng thú lại không chịu nổi người khác đối với nàng hứng thú, có mỹ mạo xinh đẹp, hơn nữa, Kỳ Quân Túc còn là một vị tôn đại phật, hai người có thể nói là thu hút ánh mắt toàn bộ xung quanh.

    Ở thời điểm nàng cự tuyệt đến nam tử thứ mười tiến lại gần, sắc mặt hoàn toàn đen, mà sắc mặt Túc vương bên cạnh càng thêm đen kịt.

    "Bổn vương không biết, nô tài bổn vương lại có bản lĩnh câu nhân (câu dẫn người) như vậy."

    Đường Khanh: "..."

    Wtf? Hắn trách nàng à?

    Tuy rằng tức giận nhưng đối mặt với nam chủ sắp hắc hóa, Đường Khanh chỉ có thể cắn răng nói: "Vương gia quá khen."

    Kỳ Quân Túc không biết vì sao, hắn hận không thể đem toàn bộ mọi người ở đại hội đều giết sạch, đặc biệt là những nam tử vừa rồi tiến lên. Mà khi hắn nghe được lời sau đó của tiểu nô tài này, hắn bỗng nhiên cảm thấy có phải gần đây hắn quá sủng nàng hay không, cư nhiên dám nói lời này với hắn.

    "A.."

    Một tiếng cười khẽ quỷ dị đột nhiên truyền vào trong tai Đường Khanh, đột nhiên, nàng rùng mình một cái, khi nàng định dò hỏi đối phương có ý tứ gì, Thần y đại tái đã bắt đầu rồi.

    Thần y đại tái lần này thập phần đơn giản, chính là hai người một tổ đấu võ đài, ai lấy ra độc dược mà đối phương có thể giải, vậy thì đối phương thắng.

    Đường Khanh chán đến chết nhìn hai người trên lôi đài đang rất kịch liệt, yên lặng ngáp một cái.

    Vốn tưởng rằng Thần y đại tái có thể duy trì vài trận, lại không nghĩ rằng đột nhiên xuất hiện biến cố, chỉ thấy trên lôi đài khi hai người đánh chính đang kịch liệt, đột nhiên chạy ra một hắc y nhân, hắc y nhân không đợi hai người kia mở miệng, trực tiếp uy (đút) mỗi người một viên dược, ngay sau đó liền nghe thấy thanh âm bừa bãi của hắn.

    "Loại tiểu kỹ xảo này lão phu không có hứng thú lãng phí thời gian, ai có thể giải được Cửu chuyển đoạn hồn đan, lão phu liền tôn hắn làm Thần y! Nếu không, vị trí Thần y này liền để lão phu ngồi."

    Cửu chuyển đoạn hồn đan vừa ra, trong đại hội liền xuất hiện từng trận thanh âm hút khí, hoảng sợ, không ít người trực tiếp kêu tên hắc y nhân kia.

    Là Độc vương!

    Độc vương một thân hắc y, che kín nếp nhăn trên mặt giống như cây khô, bất quá nữ tử bên cạnh lại hoàn toàn tương phản. Nữ tử ước chừng mười sáu, mười bảy tuổi, một đầu tóc đen như mây theo gió khẽ nhếch, xinh đẹp như nguyệt tú, hai má ửng đỏ, ở giữa là môi mỏng kiều diễm ướt át, trong thanh thuần lại mang một tia gợi cảm, thật là vưu vật trời sinh.

    Đường Khanh nguyên bản còn ngủ gà ngủ gật, thấy Độc vương tới nháy mắt tinh thần rung lên, mà lúc nàng nhìn thấy nữ tử phía sau, hai mắt đều phát sáng.

    "Vương gia! Là dược nữ!" Một trận thở nhẹ, càng kích động túm lên tay Túc vương.

    Kỳ Quân Túc cũng không có xem nữ tử trên lôi đài chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào đôi tay đang túm chặt chính mình.

    Giống như, không có chán ghét a..

    Đường Khanh vẫn chưa chú ý đối phương không thích hợp, ngay khi kích động qua đi, nàng liền buông tay hắn ra, sau đó không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô nương trên lôi đài.

    Dược nữ tuy kinh diễm nhưng rốt cuộc không ai dám đắc tội với Độc vương, hơn nữa ở đây đã có một đại mỹ nhân tuyệt sắc, cho nên dược nữ kia cũng không khiến oanh động quá lớn, đương nhiên, đây là tình huống mọi người không biết thân phận thật sự của nàng.

    Độc vương vừa ra, rất nhiều người đều tự động bỏ thi đấu lần này, bất quá cũng có người nóng lòng muốn thử, chỉ là Độc vương tàn nhẫn độc ác, ai cũng chưa từng nghĩ đến mình đi lên giải độc lại bị ép nuốt độc dược.

    "Ngươi!" Bị cũng bách ăn độc dược xong, nam tử vẻ mặt đầy hoảng sợ chỉ tay vào hắn.

    "Lão phu sao vậy?" Độc vương cười khinh miệt, "Không nên trách lão phu không cho tiểu bối cơ hội, Cửu chuyển đoạn hồn đan chính là muốn chín chín tám mươi mốt thiên tài chậm rãi chết đi, ngươi có thời gian trở về chậm rãi nghiên cứu, nói không chừng có thể giải độc. Đương nhiên, nếu ngươi không có bản lĩnh giải độc, vẫn là nên hảo hảo đầu thai, nói không chừng kiếp sau liền có bản lĩnh này."

    Độc vương tàn nhẫn độc ác, sau thời điểm ngắn ngủi khiến mọi người phẫn nộ, ai cũng không dám tiến lên cùng y chống lại, rốt cuộc thì ai cũng không muốn ăn Cửu chuyển đoạn hồn đan.
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng hai 2019
  10. Thiên Nghi

    Bài viết:
    11
    Chương 9

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mắt thấy vị trí Thần y cứ như vậy sắp bị Độc vương âm ngoan, độc ác lấy đi, tuy rằng có người không cam lòng nhưng đi lên đều bị bức uống thuốc độc, cuối cùng mọi người chỉ có thể phẫn nộ trong lòng, tức giận còn có sợ hãi.

    Mắt thấy thời cơ không sai biệt lắm, Đường Khanh nhấc chân chuẩn bị đi lên, tay đột nhiên lại bị người túm chặt.

    "Vương gia?" Nàng khó hiểu nhìn đối phương, không hiểu vì sao hắn túm mình, không phải hắn muốn nàng lấy được vị trí Thần y sao?

    Trong mắt Kỳ Quân Túc hiện lên một tia chần chờ, bất quá thực mau liền khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt, nói: "Nếu ngươi bại, đừng hi vọng bổn vương cứu ngươi."

    Nghe vậy, Đường Khanh cười: "Trong thiên hạ, không có độc dược có thể hạ độc ta." Nói xong, nàng liền chậm rãi hướng lôi đài đi đến.

    Việc Đường Khanh tiến lên gây oanh động không nhỏ, có người thấy nàng dường như muốn thượng lôi đài, không khỏi thương hoa tiếc ngọc khuyên can nàng, Cửu chuyển đoạn hồn đan của Độc vương đến nay không có thuốc giải, đi lên khác nào chịu chết, cần gì phải làm thế.

    Độc vương cũng chú ý nàng đi đến, ánh mắt nguyên bản thị huyết âm lãnh đột nhiên hiện lên một tia hưng phấn, "Cô nương xinh đẹp như vậy, lão phu thật luyến tiếc a." Nói thì nói vậy nhưng động tác trên tay lại không có nửa điểm tạm dừng.

    Đường Khanh ngoan ngoãn ăn vào Cửu chuyển đoạn hồn đan, sau đó vẻ mặt bình tĩnh nói: "Độc vương, chúng ta đánh cuộc thế nào?"

    Độc vương vươn đầu lưỡi tím nâu, trong ánh mắt tràn đầy hưng phấn nói: "Ngươi nói."

    Đường Khanh vươn tay, chỉ thẳng vào nữ tử phía sau hắn, "Nếu ta thắng, vị cô nương bên cạnh ngươi liền về bên ta."

    Độc vương hơi hơi sửng sốt, bất quá thực mau liền phát ra tiếng cười cuồng vọng, "Ha ha ha, lão phu còn tưởng ngươi muốn cái gì, lại muốn tiểu tiện nhân này, nếu ngươi muốn, lão phu có thể trực tiếp đưa cho ngươi."

    "Đồ vật Độc vương tự mình đưa ta cũng không dám muốn, vẫn là tự rước về là tốt nhất." Đường Khanh nói nói xong liền đem ánh mắt chuyển qua trên người dược nữ, sau đó nàng lộ ra một mặt thập phần ôn nhu tươi cười nói: "Vị cô nương này, còn không biết cô tên gì?"

    Dược nữ ngây cả người, đi theo bên người Độc vương lâu như vậy, chưa bao giờ có người dám tới gần mình, mặc dù Độc vương có tâm tư nhưng trừ bỏ lúc nhỏ cho nàng ngâm một ít thuốc bổ, nàng tiếp xúc nhiều hơn là độc dược, từ đầu sợi tóc đến chân, toàn thân nàng đều là kịch độc, chạm vào liền chết.

    Đường Khanh thấy đối phương không lên tiếng, cho rằng mình làm nàng sợ, vì thế nhiệt tình tiến lên, "Ta kêu Vân Chỉ, ngươi có thể gọi ta là A Vân."

    "Ta.. ta không có tên." Dược nữ hoảng sợ lui về sau một bước, sợ làm hại cô nương có thiện ý với mình.

    Đường Khanh thấy nàng lui về sau, có chút ủy khuất nhỏ giọng nói thầm: "Tiểu mỹ nhân, muội như thế nào lại lui về sau, rõ ràng ta lớn lên một chút cũng không xấu." Nói xong, nàng lại hỏi: "Ngươi chán ghét ta sao?"

    "Không, ta không chán ghét, ta sợ hại ngươi." Nói xong câu đó, dược nữ liền cúi đầu.

    Nghe thế, Đường Khanh lại nhanh chóng tiến lên, một phen ôm lấy bả vai nàng, cười khanh khách nói: "Không chán ghét liền tốt rồi, nếu không về sau ta liền đau đầu."

    Dược nữ thấy nàng sau khi đụng chạm vào mình chẳng những không trúng độc, ngược lại còn tinh thần sáng láng lập tức cả kinh, mà còn kinh ngạc hơn chính là Độc vương.

    Độc vương thu hồi ánh mắt coi khinh, âm độc nhìn về phía nàng, "Xin hỏi tên cô nương."

    Đường Khanh rất khó chịu quay đầu lại nhìn về phía hắn, "Ngươi điếc à, không nghe thấy ta vừa cùng tiểu mỹ nhân muội muội nói ta kêu Vân Chỉ sao?" Nói xong, nàng lại khôi phục dáng vẻ ôn hòa, nói với dược nữ: "Chúng ta đi thôi." Thấy dược nữ vẻ mặt mê man, nàng lại giải thích: "Cái kia, lão bất tử bại bởi ta, hiện tại ngươi liền theo ta đi."

    Thấy thế, Độc vương nổi giận đùng đùng ngăn lại, nói: "Chậm đã, ai nói lão phu bại bởi ngươi."

    "Như thế nào, đường đường Độc vương không tiếp nhận?" Đường Khanh mặt đầy khinh thường, lại nói: "Ở đây mọi người đều nhìn thấy."

    Độc vương tức giận công tâm, nhưng cũng biết chính mình vừa rồi khinh địch, chỉ là muốn hắn giao dược nữ ra thì trăm triệu lần không thể! Trừ phi hắn chết!

    Nhưng ngay lúc hắn chuẩn bị chơi ám chiêu (đánh lén) không biết từ nơi nào đột nhiên bắn ra một mũi tên nhọn, chĩa thẳng vào ngực hắn, nhìn ngực cắm mũi tên, hắn đầy mặt hoảng sợ, thẳng đến khi ngã xuống, hai tròng mắt hắn tràn ngập vẻ không tin được.

    Đường đường Độc vương như hắn, cứ như vậy mà chết đi!

    Không cam lòng, thật là không cam lòng a!

    Chỉ là, dù có không cam lòng, cũng chẳng có ai ra tay cứu hắn.

    Người chứng kiến đều hoảng sợ nhưng ngắn ngủi qua đi, liền vang lên tiếng vỗ tay như sấm, không có biện pháp, Độc vương thanh danh qua kém, bọn họ muốn giết hắn từ lâu, chỉ là không biết vị cao nhân nào ra tay.

    Đường Khanh trợn mắt há mồm nhìn Độc vương nằm xuống, nàng như thế nào cũng không nghỉ tới Độc vương lại dễ dàng như vậy.. chết đi.

    Nói tiểu Boss khó chơi đâu! Cứ như vậy dễ dàng liền mất mạng! Cảm thấy không đúng chỗ nào a!

    "Hệ thống, Độc vương dễ dàng chết đi như vậy?"

    "Độc vương vốn là do Túc vương giết, dù gì cũng là nam chủ, giá trị vận khí không thể cùng pháo hôi đánh đồng."

    Đường Khanh cảm thấy lời hệ thống có ẩn ý, ngay lúc nàng định tiếp tục truy vấn, bên tai đột nhiên vang lên khẩu âm lạnh nhạt thập phần quen thuộc.

    "Nô tài, không cần quá sùng bái bổn vương." Không biết từ khi nào, Kỳ Quân Túc đã đi đến bên cạnh nàng.

    Đường Khanh: "..."

    Ta một chút cũng không sùng bái ngươi, ta chỉ sợ hãi ngươi hắn hóa!

    Nội tâm phun trào một trận, lúc sau nàng đột nhiên phát hiện nhiệm vụ hình như đã hoàn thành hơn phân nửa.

    Bởi vì, nam nữ chủ gặp nhau!

    Nàng rốt cuộc có thể kết thúc cuộc sống pháo hôi xúi quẩy này!

    Tức khắc, Đường Khanh hai mắt sáng ngời nhìn qua lại Túc vương cùng dược nữ.

    Dược nữ bị nàng nhìn rất là không tự giác, Túc vương trên mặt biểu tình tuy bất biến nhưng nội tâm lại nhấc lên một tia gợn sóng, không phải vì tìm được dược nữ mà vui sướng mà vì Đường Khanh kích động.

    Hắn không nghĩ tới, nô tài này ngoài miệng không nói nhưng trong lòng thật ra lại để ý mình, nếu không như thế nào lại kích động thành như vậy.

    Hiểu nhầm này làm Túc vương dần dần có chút dung túng nàng, thẳng đến một ngày hắn phát hiện căn bản không phải như vậy, lúc này mới giận dữ đùng đùng, bất quá đó là chuyện về sau.

    Trước mắt, Túc vương khóe môi lương bạc hơi hơi gợn lên, mở miệng nói: "Hồi phủ."

    "Dạ." Đường Khanh mặt mày hớn hở, lộ ra tiểu dáng vẻ hạnh phúc, một bên không quên dắt tay nữ chủ.

    Ngay lúc đoàn người sắp hồi phủ, Đường Khanh lại đột nhiên bị người vây quanh, không vì cái gì khác, vì nàng giải được vương độc.

    "Vị cô nương này, ngài đã có thể giải được vương độc, ngài có thế một lần.." Lời còn chưa nói xong, người tới liền trơ mắt nhìn một đám hắc y nhân đột nhiên lao tới, sau đó hộ tống bọn họ rời đi.

    Đám Đường Khanh rời đi cũng không có làm cho người người sinh khí, ngược lại hứng thú bừng bừng thảo luận như thế nào bái kiến nàng, đặc biệt là mấy người trúng phải Cửu chuyển đoạn hồn đan, còn tìm được nàng hay không, nói giỡn, Thần y nếu xuất hiện ở Biện thành, người tự nhiên còn ở Biện thành, một người lớn như vậy, lấy thực lực của bọn họ sao có thể không tìm thấy.
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng hai 2019
Trả lời qua Facebook
Đang tải...