Chương 5.2: Cố tổng định nạp thiếp ư?
Biệt thự nhà họ Lục đã đem đi trả nợ cho ngân hàng vào năm cha cô bị tai nạn, không ngờ nó lại nằm trong tay anh.
Lục An Nhiên không khỏi chế nhạo: "Ý của anh là, Cố tổng đây định bao nuôi tôi ư?"
"Cô có thể từ chối."
Cô rất muốn cự tuyệt, nhưng với sức mạnh một tay che trời của Cố Lương Thần trong lúc này, cô dường như không còn con đường nào khác: "Được, tôi có thể đồng ý, nhưng tôi phải ở trong bệnh viện chăm sóc cho bố. Anh tìm tôi, phải gọi trước."
"Phía bên kia tôi đã thu xếp điều dưỡng chăm sóc cho Lục tiên sinh, một tiếng nữa Cảnh Thành sẽ đến đón cô ở bệnh viện."
Cố Lương Thần nói xong liền cúp điện thoại, quá hống hách không cho cô bất cứ chỗ nào để phản bác.
Lúc trước bỏ rơi cô không chút do dự, bây giờ cô buộc phải quay lại bằng mọi cách, Lục An Nhiên sắp nổ tung, thật sự không thể đoán ra người đàn ông này muốn làm gì.
Đêm định mệnh này chắc chắn sẽ không được yên bình.
Khi Cố Lương Thần gọi điện thoại, Chu Lan Y đang ngồi bên cạnh anh, nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe, hoàn toàn mất đi vẻ ngoài trang nghiêm và cao quý thường ngày, giống như một ma nữ gớm ghiếc.
Cơn giận kìm nén trong lòng bấy lâu nay đều được trút bỏ hết vào lúc này: "Anh thật sự mua một căn nhà cho ả tiện nhân đó? Có cần tôi trực tiếp để cô ta đến ở trong nhà ngủ luôn trên giường của mình không?"
"Câm miệng!" Cố Lương Thần gắt gao ngắt lời cô ta, sắc mặt lạnh lùng nhắc nhở cô, "Chu Lan Y, đừng quá đáng. Khi kết hôn, tôi và cô đã thỏa thuận rõ ràng chỉ cần cô muốn thân phận Cố phu nhân, tôi sẽ cho. Về phần cái khác, đừng mơ tưởng."
"Nhưng thỏa thuận cũng nói rõ anh không được phép gặp lại Lục An Nhiên. Quả nhiên, ba năm qua anh hận không thể dán mắt lên người cô ta, ngoài sáng không thấy, đêm tối bí mật cho người âm thầm theo dỗi. Không cho phép đàn ông khác đụng vào người cô ta! Cố Lương Thần, anh có tin không, ngày mai tôi sẽ tống cổ cô ta vào tù để cô ta chết dần trong đó?"
Lục An Nhiên không khỏi chế nhạo: "Ý của anh là, Cố tổng đây định bao nuôi tôi ư?"
"Cô có thể từ chối."
Cô rất muốn cự tuyệt, nhưng với sức mạnh một tay che trời của Cố Lương Thần trong lúc này, cô dường như không còn con đường nào khác: "Được, tôi có thể đồng ý, nhưng tôi phải ở trong bệnh viện chăm sóc cho bố. Anh tìm tôi, phải gọi trước."
"Phía bên kia tôi đã thu xếp điều dưỡng chăm sóc cho Lục tiên sinh, một tiếng nữa Cảnh Thành sẽ đến đón cô ở bệnh viện."
Cố Lương Thần nói xong liền cúp điện thoại, quá hống hách không cho cô bất cứ chỗ nào để phản bác.
Lúc trước bỏ rơi cô không chút do dự, bây giờ cô buộc phải quay lại bằng mọi cách, Lục An Nhiên sắp nổ tung, thật sự không thể đoán ra người đàn ông này muốn làm gì.
Đêm định mệnh này chắc chắn sẽ không được yên bình.
Khi Cố Lương Thần gọi điện thoại, Chu Lan Y đang ngồi bên cạnh anh, nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe, hoàn toàn mất đi vẻ ngoài trang nghiêm và cao quý thường ngày, giống như một ma nữ gớm ghiếc.
Cơn giận kìm nén trong lòng bấy lâu nay đều được trút bỏ hết vào lúc này: "Anh thật sự mua một căn nhà cho ả tiện nhân đó? Có cần tôi trực tiếp để cô ta đến ở trong nhà ngủ luôn trên giường của mình không?"
"Câm miệng!" Cố Lương Thần gắt gao ngắt lời cô ta, sắc mặt lạnh lùng nhắc nhở cô, "Chu Lan Y, đừng quá đáng. Khi kết hôn, tôi và cô đã thỏa thuận rõ ràng chỉ cần cô muốn thân phận Cố phu nhân, tôi sẽ cho. Về phần cái khác, đừng mơ tưởng."
"Nhưng thỏa thuận cũng nói rõ anh không được phép gặp lại Lục An Nhiên. Quả nhiên, ba năm qua anh hận không thể dán mắt lên người cô ta, ngoài sáng không thấy, đêm tối bí mật cho người âm thầm theo dỗi. Không cho phép đàn ông khác đụng vào người cô ta! Cố Lương Thần, anh có tin không, ngày mai tôi sẽ tống cổ cô ta vào tù để cô ta chết dần trong đó?"
Chỉnh sửa cuối: