Ngôn Tình [Edit] Chú Nhỏ, Mạng Ngươi Thiếu Ta - Lỏa Bôn Đích Man Đầu

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi The Calantha, 25 Tháng bảy 2021.

  1. Linh Bư Hãy Ủng Hộ Linh Bư Bằng 1 like

    Bài viết:
    286
    Chương 50: Vu chú và người giấy.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tô Khả Khả, nói chuyện với cậu đấy!" Tưởng Nguyệt Nguyệt tức giận nói.

    Tô Khả Khả cúi đầu thấp đến càng thấp hơn, chú đặc biệt đưa cô đến trường để đi học, cô mới không rời đi đâu, mặt dày mày dạn cũng muốn ở lại đây.

    Tần Tinh cười khẩy: "Ngu ngốc, Khả Khả có ở lại hay không cũng không tới lượt cậu nói."

    Nghĩ đến những gì nhìn thấy ở cổng trường buổi tối hôm qua, Tần Tinh có hơi xuất thần.

    Cô không nhìn thấy được chú Tư, nhưng lại nhìn thấy Ngô Tông Bách, trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh chú Tư.

    Mặc dù không biết Tô Khả Khả có liên quan gì đến người chú thứ tư của mình, nhưng có một điều mà Tần Tinh chắc chắn khẳng định -----------

    Tô Khả Khả quả thực chính xác người của chú Tư.

    Bất quá, ngay cả khi không có chú Tư, cô vẫn coi Tô Khả Khả như một người bạn.

    Mà bạn của Tần Tinh cô, chỉ cần có cô ở đó, cô tuyệt đối không cho phép người khác bắt nạt.

    Tưởng Nguyệt Nguyệt nhìn chằm chằm Tần Tinh, nghiến răng nghiến lợi nói:

    "Tần Tinh, vậy chúng ta cứ chờ xem!"

    Một người vẫn đang đọc sách giáo khoa tiểu học, thành tích yếu như vậy muốn vượt điểm trung bình của cả lớp, đùa gì thế!

    Tần Tinh bĩu môi,

    "Chờ thì chờ, hi vọng cậu lúc đó có thể chịu thua, làm trò ngay trước mặt tất cả bạn học xin lỗi Tô Khả Khả."

    Tô Khả Khả ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ, rồi lại lần nữa cúi đầu xuống.

    Cô hơi áy náy, nhưng không ngờ rằng mình lại trở thành ngòi nổ cho cuộc cãi vã của hai người.

    Bất quá, Tần Tinh và La Mạn đã bảo vệ cô như thế này, trong lòng cô rất vui.

    Cô quyết định rằng mình nhất định phải chăm chỉ học tập, không để chú mình mắt mặt, cũng để bạn tốt của mình mất mặt!

    Hiện tại nhìn không hiểu cũng không thành vấn đề, hắc hắc, trí nhớ của cô rất tốt, trước tiên có thể nhớ kỹ những thứ đó.

    Tô Khả Khả tiếp tục vùi đầu đọc sách.

    Dần dần, Tô Khả Khả hoàn toàn chìm đắm trong sách giáo khoa tiểu học vô pháp tự kiềm chế, cô đọc rất nhanh, một buổi sáng liền đem sách giáo khoa ngữ văn từ lớp một đến lớp ba xem xong rồi, cũng hoàn toàn nhớ kĩ 26 chữ cái tiếng Anh, cũng viết chính tả được hai trăm từ đơn, mặc dù cô tạm thời vẫn còn không thể phát âm những từ đơn này.

    Buổi trưa, bốn bông hoa vàng cùng nhau ăn cơm.

    Tần Tinh và ba người ngồi một bên, chửi cô nàng não tàn Tưởng Nguyệt Nguyệt, một bên đối với Tô Khả Khả động viên tinh thần.

    "Đừng lo lắng, Khả Khả, có một La Mạn đại học bá ở đây, cậu nhất định không có vấn đề."

    Tô Khả Khả gật gật đầu, vô cùng tự tin nói: "Cho dù cõng tớ, cũng phải nhớ kỹ!"

    Triệu Khả Tâm không kìm được mà bật cười, "Ngữ văn và tiếng Anh coi như được, còn toán lý hóa cậu như thế nào học thuộc được a?"

    La Mạn trầm mặc suy nghĩ một lúc rồi nói, "Khả Khả, cậu học vẹt đi, cậu có nền tảng kém, đã quá muộn để nói cho cậu nguyên tắc hay bất cứ điều gì, nếu cậu thực sự có thể nhớ kĩ, tôi sẽ đánh dấu vào các điểm chính của mỗi môn học sẽ kiểm tra, cậu đem những điểm chính này ghi nhớ cho kỹ. Đối với vật lý và toán học, kỳ thực đề mô phỏng cũng có rất nhiều dạng câu hỏi, nếu cậu nhớ một vài dạng câu hỏi kinh điển trong đề, những chỗ khác là có thể suy từ một ra ba.."

    Tô Khả Khả mắt đầy sao nhìn cô chằm chằm, gật đầu lia lịa, "Được, cảm ơn Mạn Mạn."

    "Mạn Mạn, tớ cũng muốn tớ cũng muốn, cậu cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia." Tần Tinh lập tức mặt dày nói.

    Triệu Khả Tâm cũng quyên góp đi vào, "Kèm thêm tớ nữa có được không?"

    Đại học bá nói câu trọng điểm đi ra ngoài, đây tuyệt đối là trọng yếu nhất.

    "Được rồi." La Mạn mỉm cười nói.

    Này một tiếng một tiếng Mạn Mạn kêu thật là thân mật, cô có thể không đồng ý sao.

    "Ba vị mỹ nhân, ta chạy trước hắc." Triệu Khả Tâm sau khi ăn xong liền đi thư viện học tập.

    "Chạy trốn thật là nhanh, xem ra cô ấy không có thời gian tham gia hoạt động nhỏ của chúng ta." Tần Tinh nói, sau đó cùng La Mạn ăn ý liếc nhau một cái.

    "Khả Khả, hôm qua cậu nói bùa chú nguyền rủa, hôm nay cậu có đem không?" Tần Tinh hạ thấp giọng hỏi.

    Tô Khả Khả nuốt một ngụm cơm cuối cùng, mắt và khóe miệng đồng thời cong cong, "Có, ở trong cặp sách."

    Buổi trưa vào lúc này chính là thời gian ít người, lớp học chỉ có ba, năm học sinh đang vùi đầu làm bài.

    Cả ba người phóng nhẹ cước bộ đi về dãy cuối cùng của lớp học và xếp thành vòng tròn quanh bàn học, chặn tầm nhìn của những cặp mắt nhòm ngó.

    Đầu tiên Tô Khả Khả lấy trong cặp ra một túi gạo nếp nhỏ, sau đó là chu sa và bút văn hào.

    Cô cho tay vào túi gạo nếp, dùng gạo nếp chà xát, tóm lấy, rồi cho hai tay dò xét vào ngăn kéo, ở bên trong lục lọi.

    Sau một lúc lâu, hai tay cô đột nhiên dừng lại, khi cô lấy ra thì, trong lòng bàn tay cô đã có một.. người giấy nho nhỏ.

    Tần Tinh hai mắt lập tức trợn to.

    Ta đi! Thật thần kì!

    Tô Khả Khả lật người giấy.

    Trên người giấy bị đảo ngược, có một chữ nho nhỏ màu đen: Bẩn thỉu.

    Tô Khả Khả nhỏ giọng thầm thì: "Dán nó vào khe hở của cái bàn, để tớ có thể dễ dàng tìm thấy nó."

    Cả hai người đều bị cảnh tượng này làm cho kinh sợ.

    Thứ mà Tô Khả Khả đang nói là dán, nhưng Tần Tinh và La Mạn không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của keo hay băng dính hai mặt trên người giấy, cũng không biết người giấy này dán lên bằng cách nào.

    Mà tờ giấy này cũng không giống như mới được cắt ra, thoạt nhìn có vẻ hơi cũ.

    "Khả Khả, đây là vu nguyền rủa cậu đang nói tới sao?" Tần Tinh hỏi.

    "Khả Khả, tại sao trên đó lại có một chữ bẩn thỉu?" La Mạn cũng tò mò hỏi.

    "Đây xác thực là vu nguyền rủa mà tớ đã đề cập vào hôm qua. Nói chung, chỉ có người của giáo phái vu cổ mới có thể thực hiện lời nguyền rủa phù thủy này. Bẩn thỉu tượng trưng cho những vật dơ bẩn, dân gian nói rằng không được giẫm lên nắp giếng, tuy rằng có chút khoa trương, nhưng cũng không có đạo lý, nắp giếng có ghi chữ" bẩn ", chứng tỏ bên dưới đều là nước dơ, khí bẩn nặng nề, khi người ta giẫm lên nắp giếng thì khí bẩn sẽ dễ dàng xâm nhập vào cơ thể. Và từ 'bẩn thỉu' trên người giấy này là lời dẫn về nguyền rủa phù thủy, sẽ khiến cho khí bẩn thỉu xung quanh không ngừng tụ lại đây, người ở trong môi trường như vậy trong một thời gian dài, không sinh bệnh mới là lạ."

    Tô Khả Khả thường ngày cho người khác cảm giác mình là một tiểu cô nương dễ thương nhà bên, nhưng khi đụng đến nghề nghiệp, khuôn mặt cũng trở nên căng thẳng và nghiêm túc hơn.

    Nhưng dù có căng mặt đến mức nào đi chăng nữa thì vẫn là một khuôn mặt mang theo nét trẻ con, mặt bánh bao mập mạp.

    Điểm khác biệt là trước đây, nguyên lai là một khuôn mặt bánh bao ngọt ngào, nhưng bây giờ lại là một khuôn mặt nghiêm túc.

    Tô Khả Khả đã dùng cây bút dính chu sa trong khi nói chuyện, và tạo một dấu thập đỏ lớn lên trên ký tự bẩn kia của người giấy.

    "Không thể trực tiếp xé ra được sao?" Tần Tinh nhíu mày.

    "Không thể, chuyện này là có chủ ý." Tô Khả Khả đem người giấy nhét vào trong túi và nói với hai người họ: "Chúng ta hãy tìm một nơi không có ai, tớ cần phải xử lý thứ này".

    Khuôn viên rất rộng, lại có quá nhiều nơi ít người, Tần Tinh đối với khuôn viên rất quen thuộc, vì vậy mang theo Tô Khả Khả chọn một góc khuất.

    Tô Khả Khả lấy trong cặp ra một tờ giấy lớn màu vàng chưa cắt, xếp lại thành một chiếc hộp vuông vức, sau đó uống một ngụm nước, không có nuốt xuống, sau khi phồng má lại lần nữa phun ra ngoài.

    Đa số mọi người phun ra sẽ là bọt nước, nhất định đem hộp giấy bị phun cho ẩm ướt, thế nhưng cái miệng nhỏ nhắn của Tô Khả Khả lại phun ra hơi nước.

    Hai người hai bên trái phải nhìn thẳng, La Mạn cũng không phải là người có lòng hiếu kỳ lớn, nhưng thấy hành động này vẫn không nhịn được hỏi: "Khả Khả, cái này là có ý gì?"

    Tô Khả Khả nhếch miệng cười, "Cái này gọi là cảm ứng tinh thần, có rất nhiều phương pháp cảm ứng, đây chỉ là một trong số đó."

    Ngay cả đại học bá La Mạn cũng nghe không hiểu gì về cảm ứng tinh thần nên cô cũng không có hỏi đến.

    Đối với người thường, càng hỏi nhiều thì lại càng không hiểu, càng xấu hổ.

    Cả hai người nhìn Tô Khả Khả cư nhiên tìm một.. que diêm.

    Sau khi que diêm đốt cháy người giấy, Tô Khả Khả đã ném nó ném vào trong hộp giấy.

    Người giấy bị ngọn lửa nuốt chửng, ngọn lửa đỏ rực bỗng chốc biến thành quỷ dị.. màu xanh biếc âm u.

    Editor: The Calantha Team

    Beta: Rine
     
  2. Linh Bư Hãy Ủng Hộ Linh Bư Bằng 1 like

    Bài viết:
    286
    Chương 51: Cộng bàn, uy thủy

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Gia Phương, Mai5678, dynhi36 người khác thích bài này.
  3. Linh Bư Hãy Ủng Hộ Linh Bư Bằng 1 like

    Bài viết:
    286
    Chương 52: Đại tráng, nghiêm túc ăn cơm

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Gia Phương, Mai5678, dynhi35 người khác thích bài này.
  4. Linh Bư Hãy Ủng Hộ Linh Bư Bằng 1 like

    Bài viết:
    286
    Chương 53: Khai đạo, tướng có tài nhưng thành công muộn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khóe mắt hẹp dài đầy nếp nhăn chồng chất lên nhau khắc một đường chữ thập ở chỗ đuôi mắt, đôi mắt thâm quầng trũng sâu, lông mày thô ngắn đang nhíu chặt, nét mặt tan vỡ, biểu tình đau khổ sa sút..

    Cả người tử khí trầm trầm.

    Tô Khả Khả do dự một lúc, liền đi về phía người nọ.

    "Chú gì ơi, chú có vẻ không được khỏe, chú có muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một chút không ạ?"

    Người đàn ông đột nhiên nghe thấy âm thanh, sửng sốt một lát mới phản ứng lại người trước mặt đang nói chuyện với mình.

    Hắn ngẩng đầu nhìn cô gái kia, trong lòng kinh ngạc.

    Nơi đây kẻ đến người đi tấp nập, sẽ không có ai dừng lại vì một người xa lạ như hắn, hắn vừa mới rơi vào khốn cảnh, cảm thấy trên thế giới này chỉ còn mình hắn, hoặc là nói, hắn, kẻ đã bị thế giới này vứt bỏ.

    Đối với thế giới này, hắn thật nhỏ bé, chỉ giống như con sâu con kiến, sẽ không có bất kì ai quan tâm đến sự sống chết của một con kiến.

    Cảm giác này thật khủng khiếp, đột nhiên hắn thật sự rất muốn, muốn rời bỏ thế giới đau khổ này.

    "Cô bé này, con mang cặp sách, đang chuẩn bị đi học sao? Mau đi đi, đừng để bị muộn." Người đàn ông không có trả lời vấn đề của cô.

    "Chú à, cháu đi học cho vui thôi, chú biết sở trường của cháu là gì không?" Tô Khả Khả nhìn hắn ta cười cười, hỏi.

    "Là cái gì?" Thật ra người đàn ông không phải rất muốn nói chuyện, nhưng hắn ta lại cảm nhận được thiện ý đến từ cô gái nhỏ này, trong khoảng thời gian này hắn ta đã chịu đựng quá nhiều ác ý, đột nhiên có người quan tâm mình như thế, hắn ta rất cảm kích.

    Âm thanh cô gái nhỏ nhẹ nhàng thanh thúy, cười nói: "Cháu là thầy phong thủy đó, cháu nhìn tướng mạo của chú, chú là người có tài nhưng thường gặp trắc trở, thành công đến muộn, hiện tại những khó khăn mà chú đang phải đối mặt chỉ là đá kê chân trên con đường thành công của chú sau này, chú nhất định phải cố gắng vượt qua, không được bỏ cuộc!"

    Người đàn ông hơi sửng sốt, trong miệng lặp lại câu "có tài nhưng thành công muộn" mà cô vừa nói. Nhưng ngay sau đó, hắn ta lại cười thê lương, "Thật không? Chú hiện tại đã hơn ba mươi vẫn hai bàn tay trắng, bị vợ mình cắm sừng, bỏ nhà chạy theo người đàn ông khác, công ty phá sản, nợ nần chồng chất, mà mẹ chú, bà ấy rõ ràng đang rất khỏe mạnh, thế nhưng lại bị tức chết."

    Hắn cười tự giễu, "Cô nói có tài nhưng thành công muộn, còn phải muộn đến bao giờ?"

    Người ngồi bên cạnh hắn ta vừa đứng lên, Tô Khả Khả liền ngồi xuống vị trí của người kia.

    "Chú cảm thấy sớm hay muộn rất quan trọng sao?" Cô hỏi, "Lưu Bang đã gần 50 tuổi mới tập họp dân chúng dựng cờ khởi nghĩa, 50 tuổi vào thời điểm đó tương đương 70 tuổi ở thời hiện đại của chúng ta, nhưng ông ấy vẫn thành công, từ một người nông dân hèn mọn thoắt cái trở thành vua của một nước.

    Còn có Khương Thái Công, lúc Khương Thái Công còn trẻ gia cảnh bần hàn, làm nghề giết heo bán thịt, mãi đến khi đã gần 80 tuổi, mới gặp được Chu Văn Vương, lúc này ông ấy mới có thể thực hiện hoài bão của mình, lập công cho triều đình, được tôn làm quốc sư.

    Có rất nhiều rất nhiều những người như vậy.

    Lúc còn trẻ tất cả bọn họ đều không biết sau này bản thân sẽ thành công rực rỡ như thế, nhưng bọn họ vẫn kiên trì mà sống, không khuất phục số phận. Cho nên, chú à, chú phải tin tưởng cháu, cháu nhìn ra được, cơ hội của chú đã sắp đến rồi đó nha."

    Vẻ mặt người đàn ông thoáng thay đổi, tử khí u ám trong mắt cũng dần dần rút đi, chỉ còn lại một mảnh ánh sáng hiện lên vì sương mù đã bị lời nói của cô gái nhỏ thôi bay.

    Hắn bỗng dưng cười ra tiếng, "Cô bé nói đúng, tôi không nên dễ dàng buông xuôi như vậy."

    Ít nhất, hắn muốn khiến đôi cẩu nam nữ kia trả một cái giá thật đắc!

    Tô Khả Khả nghe được âm thanh thông báo của nhân viên tàu điện ngầm, trạm cô muốn ngồi đã đến, vội vàng đứng dậy xua tay với hắn ta: "Chú ơi hẹn gặp lại chứ nhé, cháu phải đến trường rồi."

    "Hẹn gặp lại, cô gái nhỏ."

    Tô Khả Khả đứng trước cửa tàu điện ngầm xoay người lại, đưa mắt nhìn thoáng qua vị trí của người đàn ông kia, hắn ta đã rời đi.

    Sau đó, cô nhẹ nhàng thở dài một hơi.

    Mặc dù sư phụ đã từng nói với cô, người đã muốn chết thì không cần ngăn cản, nhưng khi chính thức gặp người như vậy, cô vẫn là không nhịn được muốn giúp đỡ một chút.

    Nhưng mà, cô cũng không nói bừa, người đàn ông vừa rồi thật sự mang mệnh tài trí nhưng thành công đến chậm, sau khi trải qua giai đoạn khó khăn này, về sau tất sẽ thuận buồm xuôi gió.

    Tô Khả Khả nghĩ đến chính mình tùy tiện nói mấy câu đã có thể cứu một mạng người, cô liền cảm thấy tự hào sắp xỉu luôn rồi, ngồi trên ghế tàu điện ngầm khoái chí ngâm nga một giai điệu không tên.

    Trì hoãn một hồi như vậy, thời điểm Tô Khả Khả vừa bước vào lớp học thì chuông vào học cũng đồng thời vang lên.

    Giờ này đa phần mọi người đều đã vào lớp, ngồi đúng vị trí của mình, cô mới lửng thửng tiến vào, còn không mặc đồng phục, càng trở nên bắt mắt.

    Tô Khả Khả vội vàng chạy về chỗ ngồi của bản thân.

    Đồng phục của trường cô là được đặt may riêng, nghe nói lúc biểu quyết chọn kiểu dáng đồng phục, nhà trường đã làm một cuộc khảo sát, trưng cầu ý kiến của học sinh.

    Đồng phục nữ sinh là một chiếc sơ mi trắng cộc tay, áo khoác ngoài màu xanh da trời, phối với váy ngắn ca rô sọc xanh đậm càng làm cho các cô thêm thchú xuân tươi tắn, tràn trề sức sống. Nam sinh là áo sơ mi trắng dài tay, phối với quần âu xanh đen, trông vừa trẻ trung vừa soái khí.

    Mặc dù rất đẹp, nhưng Tô Khả Khả lại không thích lắm, cô cảm thấy váy đồng phục hơi ngắn, còn không qua đầu gối nữa, tuy bên trong còn có đồ lót, nhưng cô vẫn không quen.

    Tô Khả Khả cảm thấy thật may mắn vì bản thân không cần mặc đồ thiếu vải như vậy, kết quả cô còn chưa vui mừng được bao lâu, chủ nhiệm lớp liền thông báo đồng phục của cô đã được làm xong, yêu câu cô đến phòng dụng cụ để lãnh về.

    Giữa trưa, Tô Khả Khả trở về ký túc xá thay quần áo.

    "Nào, Khả Khả, xoay một vòng xem."

    Tô Khả Khả lập tức xoay một vòng.

    Tần Tinh nhìn chằm chằm nàng, tấm tắc khen ngợi, "Khả Khả, cậu thật xinh đẹp, gương mặt tròn tròn béo béo, ôm vào người cũng mềm như bông, tại sao mặc quần áo xong cũng không thấy bị béo lên chút nào hết vậy?"

    La Mạn buông quyển sách trên tay, cười chêm vào một câu: "Thịt trên người Khả Khả cũng không ít, chỉ là khung xương cậu ấy nhỏ nhắn, dáng người này đúng là khiến người ta hâm mộ mà, điển hình của cái loại ăn cả thế giới cũng không lo béo."

    "Ừ, đúng vậy, La Mạn cậu mau nhìn đi, eo của Khả Khả rất nhỏ, còn có đôi chân thon dài thẳng tắp nữa, mặc dù cậu ấy không cao bằng tôi, nhưng dáng người này đúng là quá đỉnh, là dáng người tỉ lệ vàng đó nha."

    Tô Khả Khả có chút ngại ngùng lúng túng kéo kéo vạt váy, "Váy này có phải ngắn quá hay không?"

    Tần Tinh trợn trắng mắt: "Ngắn? Có phải cậu chưa thấy qua quần sooc hay không? Quần sooc còn ngắn hơn váy của trường rất nhiều á. Mùa hè, có cô gái nào không diện váy ngắn khoe chân dài? Khả Khả, cậu bảo thủ quá đi."

    Khuôn mặt nhỏ của Tô Khả Khả đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Nhưng mà tôi không quen mặc ngắn như này, lộ cả da thịt trên đùi." Ngày thường váy cô mặc đều dài quá gối.

    Tô Khả Khả đỏ mặt thẹn thùng làm hai người bật cười một trận.

    Tần Tinh đột nhiên nhớ tới chuyện lời nguyền phù thủy lúc trước, không khỏi hỏi: "Khả Khả, cậu nói xem, người làm hình nộm kia rốt cuộc là ai? Người đó muốn làm gì?"

    Tô Khả Khả lắc đầu, "Tôi cũng không biết, theo lý mà nói, lời nguyền phù thủy là pháp thuật truyền thừa của phái Vu Cổ, không nên xuất hiện ở đây mới đúng."

    "Các cậu nói xem, người thi pháp này rốt cuộc còn ở trong trường chúng ta hay không? Nếu thật sự là hắn ta vẫn chưa rời đi, tôi cảm thấy rất hoảng sợ."

    Vẻ mặt Tô Khả Khả nghiêm túc, "Lúc ta phá giải lời nguyền kia, người hạ nguyền rủa cũng sẽ cảm nhận được, nếu đối phương vẫn còn ở trong trường học, chắc chắn sẽ xuất hiện lần nữa."

    "Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, dù sao lời nguyền kia cũng đã được phá giải, sau này cho dù ai ngồi ở cái bàn đó cũng không sợ sẽ xảy ra chuyện nữa, chuyện này đều dựa vào Tô tiểu đại sư của chúng ta!"

    Tần Tinh vuốt mông ngựa xong, ho nhẹ một tiếng, hỏi l: "Khả Khả, cậu hiểu về phong thủy nhiều như vậy, vậy cậu đã từng gặp qua.. những thứ không sạch sẽ hay chưa?"

    Khuôn mặt nhỏ Tô Khả Khả nghiêm túc vạn phần, gật gật đầu.

    Sắc mặt của Tần Tinh tức khắc trắng bệch, "Thật, thật sao?"

    Khóe môi La Mạn giật giật, giống như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Tô Khả Khả thấy vậy liền phổ cập kiến thức cho hai người: "Những vật không sạch sẽ đó cũng được phân ra làm nhiều loại, nói riêng về quỷ cũng có nhiều loại: Dã quỷ, lệ quỷ, sắc quỷ.. ; những thứ có thể xác như con người thì bao gồm cương thi, xác sống, có thể biến hóa thành các hình dạng khác nhau thì là yêu vật, linh hồn.. Âm sát cũng có rất nhiều loại, tôi đi theo sư phụ nhiều năm như vậy, cũng chỉ mới gặp qua một lần mà thôi." Hai người..
     
    Mai5678, dynhi, Damdaitutri26 người khác thích bài này.
  5. Linh Bư Hãy Ủng Hộ Linh Bư Bằng 1 like

    Bài viết:
    286
    Chương 54: Phổ cập kiến thức, sợ gần chết.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tần Tinh đột nhiên hối hận, cô không nên hỏi Tô Khả Khả vấn đề này.

    Nghe xong mấy thứ cô ấy nói càng sợ hãi thì phải làm sao bây giờ?

    Tô Khả Khả thấy vẻ mặt hai người đều có chút vi diệu, vội vàng nói: "Đừng sợ, ở đây còn có tôi mà."

    Vẻ mặt Tần Tinh khổ sở: "Một ngày 24h không thể lúc nào cũng dính lấy cậu mà."

    "Không nói đến cương thi và yêu linh, ngay cả dã quỷ các cậu cũng sẽ không thể nhìn thấy những thứ này. Trên thực tế, chỉ có người trong cuộc và người có mệnh cách đặc biệt mới có thể nhìn thấy những thứ đó, nhiều khi ngay cả những người trong cuộc đó, cũng sẽ có vài người không thể nhìn thấy những thứ kia, nhiều nhất là cảm nhận được sự tồn tại đặc thù mà thôi, chứ không phải ai cũng thấy được đâu.'

    " Vậy còn cậu? "La Mạn hỏi," Khả Khả, cậu có thể nhìn thấy những thứ đó vậy cậu là người trong cuộc hay là cậu có mệnh cách đặc biệt? "

    Khóe miệng Tô Khả Khả hơi cong lên," Sư phụ dạy tôi bí pháp, dẫn linh khí của trời đất đưa vào huyệt Thiên Linh giữa ấn đường, như vậy sẽ có thể thấy được những thứ mà người bình thường không nhìn thấy. "

    Tần Tinh nuốt nuốt nước miếng, cũng hỏi:" Những người có mệnh cách đặc biệt là như thế nào? "

    " Là những người bị vận rủi đeo bám, hoặc bệnh nặng không khỏi nên sinh ra tử khí, những người lớn tuổi sắp chết, hoặc những đứa trẻ vừa mới sinh ra.. Những người này không phải ai cũng sẽ nhìn thấy, còn phải dựa vào điều kiện hoàn cảnh thực tế lúc đó như thế nào, có nghĩa là phải có thiên thời địa lợi nhân hòa. Tóm lại, những người có khả năng nhìn thấy mấy thứ không sạch sẽ này thật ra rất ít. "

    " À đúng rồi! Còn có những người yếu bóng vía, ví dụ như phụ nữ sinh vào ngày âm tháng âm năm âm, những người phụ nữ này được gọi là cực âm chi nữ, khả năng nhìn thấy mấy thứ đó là một trăm phần trăm. "

    Tần Tinh đột nhiên ngắt lời cô," Khả Khả, cậu đừng nói nữa, thật đáng sợ! "Tô Khả Khả nhếch miệng cười," Thật ra những thứ này cũng không đáng sợ như các cậu nghĩ, ví dụ như cô hồn dã quỷ, chúng nó đều sẽ không chủ động hại người. Cho dù là lệ quỷ - những cô hồn oán khí quá nặng không thể đầu thai cũng chỉ là có oán báo oán mà thôi, bọn chúng chỉ trở về để đòi mạng kẻ thù, tất cả đều là nhân quả báo ứng. Nếu các cậu thật sự không ổn, tôi đưa các cậu hai lá bùa hộ mệnh, nếu như xui xẻo gặp phải thứ gì đó không sạch sẽ, lá bùa này có thể giúp các cậu tránh tai họa một lần. "

    " Thần kỳ như vậy? Tốt quá tốt quá! "Tần Tinh vội vàng đồng ý.

    La Mạn:" Vậy cảm ơn Khả Khả. "

    Tô Khả Khả lục lọi cặp sách nhỏ, vô cùng hào phóng lấy ra hai lá bùa hộ mệnh, đưa cho mỗi người một lá, còn một lá thì đưa cho Triệu Khả Tâm.

    Tần Tinh nhanh tay cất vào trong túi," Tôi sẽ xỏ dây đỏ rồi đeo lên cổ. "

    Tô Khả Khả đưa ra đề nghị:" Tốt nhất là nên để nó vào một cái túi thơm nhỏ, cứ để vậy mà mang trên cổ, dính mồ hôi thì sẽ mất hiệu lực. "

    " Đừng nó chỉ bỏ vào túi thơm, đem nạm vàng rồi đeo lên cũng được luôn á! "

    Tô Khả Khả nghiêm trang nói:" A Tinh, nếu cậu đem nạm vàng, thì pháp lực của tôi sẽ bị khóa lại, không phát huy được đâu, nếu muốn làm đồ trang sức mà vẫn không mất hiệu lực, vậy có thể nạm ngọc. "

    Tần Tinh: .

    Cô rốt cuộc cũng hiểu rõ, Tô Khả Khả chính là đồ ngốc, một trái bí đao ngốc nghếch a!

    " Đúng rồi Mạn Mạn, hôm nay cậu đưa cho tôi một số câu hỏi trọng tâm của Hình học, nhưng mà có một số chỗ tôi không hiểu lắm. "Quả bí đao ngốc nghếch Tô Khả Khả bày sách giáo khoa ra.

    Tô Khả Khả nhớ lại lúc sáng, La Mạn có soạn cho cô một số bài tập quan trọng của mấy môn tự nhiên, cô ấy nói nếu có gì không hiểu buổi trưa có thể hỏi họ.

    Tuy nhiên, ngay khi cô có thể dễ dàng nhớ tất cả nội dung trong sách, thì Tô Khả Khả vẫn muốn tự mình động não, cô phát hiện có nhiều bài tập giống nhau, nhưng công thức áp dụng và cách giải lại không giống.

    La Mạn bị cô hỏi mười ngàn câu hỏi vì sao? Rất là khó hiểu, liền hỏi cô:" Khả Khả, trí nhớ cậu tốt như vậy, vì sao không theo xã hội đi? "

    Lúc lên năm hai cao trung đã bắt đầu chia ban tự nhiên và xã hội, ban xã hội buộc phải học thuộc nhiều hơn tự nhiên, nhưng lại không cần đau đầu vì mấy môn lý hóa sinh.

    *Năm hai cao trung tương đương 11 bên mình.

    Tần Tinh nghe vậy liền chen vào một câu," Nè, vậy các cậu có biết tại sao tôi lại chọn ban tự nhiên hay không? "

    Hai người đồng thời quay đầu nhìn cô ấy.

    Tần Tinh:" Bởi vì mẹ tôi muốn tôi trở thành một nhà khoa học vĩ đại, ha ha ha.. "Cười đủ rồi, Tần Tinh mới ho một tiếng," Được rồi, thật ra là do tôi ghét cay ghét đắng mấy môn lịch sử, chính trị và địa lý, mấy môn đó đều phải học thuộc rất nhiều, dung lượng não của tôi không đủ dùng. "

    Vừa nói, cô ấy vừa nháy mắt Tô Khả Khả," Khả Khả, có phải cậu cũng sợ phải học thuộc cả đống lý thuyết khô khan đó hay không? "

    Tô Khả Khả a một tiếng, sau đó lắc đầu," Bởi vì tôi quá quen thuộc với lịch sử và địa lý, học nữa cũng không có ý nghĩa gì, với lại tôi cũng không có hứng thú với chính trị, sau này cũng không có ý định làm nhân viên nhà nước. "

    Tần Tinh yên lặng câm miệng.

    * * *Đau ở trong tym đây lày.

    La Mạn cười hỏi:" Ai nói với cậu theo ban xã hội sau này sẽ làm nhân viên nhà nước? "

    Tô Khả Khả lập tức nói:" Chú của tôi nói đó, cấp bậc cao nhất của những người theo ban xã hội là cán bộ nhà nước, còn những người theo tự nhiên thì có thể sẽ trở thành nhà khoa học. "

    Cho nên vừa rồi Tần Tinh nói phải trở thành một nhà khoa học, cô tin, hơn nữa còn cảm thấy Tần Tinh rất có tiềm năng.

    La Mạn nói:" Chú của cậu nói vậy cũng không sai, nhưng mà trở thành cán bộ quốc gia cùng nhà khoa học đâu có dễ như thế, hiện tại những người học xã hội ra trường sẽ làm việc bên mảng quản lí, còn tự nhiên thì làm việc bên mảng kỹ thuật. "

    Tô Khả Khả mặc kệ chuyện đó, cô chỉ cảm thấy có hứng thú với những kiến thức khoa học mà chú nói đến. Vật lý thì học về từ trường, Sinh học thì học về các tế bào của sinh vật, Toán thì học xác suất thống kê.

    Tần Tinh giơ ngón cái cho cô," Khả Khả, dũng khí này của cậu rất đáng khen. "

    Tô Khả Khả cười ngượng ngùng," Cảm ơn lời khen của cậu. "

    Tần Tinh: .

    Cậu thật là không khách khí chút nào mà.

    " Ngày mai là thứ bảy. A Tinh muốn tới trường học, cậu thì sao Khả Khả, có tới không? "La Mạn hỏi.

    " Không tới, tôi muốn đi mua sắm, hơn nữa, tôi còn phải bảo vệ chú tôi nữa. "

    La Mạn nghe vậy liền tưởng rằng chú của Tô Khả Khả rất là yếu ớt, vậy mà còn cần một đứa nhóc như cô bảo vệ.

    Khóe miệng Tần Tinh co quắp, nhưng cũng không nói gì.

    Hôm nay lúc tan học, ra đến cổng trường Tần Tinh vốn muốn tạm biệt với Tô Khả Khả, lại không ngờ cô vậy mà lại nói muốn cùng cô ấy đi tàu điện ngầm.

    Tần Tinh ra vẻ tò mò hỏi:" Khả Khả, vị chú nhỏ kia của cậu không đến đón cậu sao? "

    Tô Khả Khả nói:" Tôi đã nói với chú ấy, tôi đi tàu điện ngầm cùng với cậu là được. "

    " Vậy hiện tại cậu đang ở đâu? "

    Tô Khả Khả không hề đề phòng nói:" Ở nhà của chú, là khu biệt thự Tiểu Kiều Lưu Thủy. "

    Vẻ mặt Tần Tinh nháy mắt biến đổi, đậu mé là nơi đó sao!

    Ngay sau đó, cô nàng ha hả cười gượng hai tiếng," Thật à, ở khu biệt thự đó đều là người có tiền, vậy chú của cậu nhất định là một đại thổ hào vừa anh tuấn tiêu sái vừa phong lưu phóng khoáng ngọc thụ lâm phong phải không.. "

    " A Tinh, cậu nói không sai chút nào, thật sự là như thế. "

    Hai cô gái nhỏ khoác tay nhau đi xa.

    Ở một góc khuất ngoài cổng trường, trong một chiếc xe hơi bề ngoài khiêm tốn, Tần Mặc Sâm hạ cửa kính xuống, đưa mắt nhìn theo bóng dáng nho nhỏ kia một lát, sau đó kéo cửa sổ lên.

    " Trợ lý Ngô, đi thôi. "

    Ngô Tông Bách lên tiếng đáp ứng, lái xe rời đi theo một con đường khác.

    Cố ý đi đường tắt đến đây chỉ để nhìn tiểu khả ái một chút, thuận tiện gặp mặt bạn mới của cô nhóc, chính xác mà nói thì cô bé kia còn là cháu gái của anh.

    Tứ gia, ngài thật đúng là..

    Ngô Tông Bách đột nhiên cảm thấy, những chuyện mà hắn biết hình như hơi bị nhiều.

    Lúc Tô Khả Khả về đến nhà, lại phát hiện chú nhỏ còn chưa trở về.

    " Khả Khả, về rồi sao, đi rửa tay đi rồi lại đây ăn bắp này, dì Lâm hôm nay luộc mấy trái bắp ngọt. "

    " Oa ~ bắp, con thích ăn bắp nhất! Dì Lâm vất vả rồi! "

    " Ha ha, không vất vả, con đúng là nhóc dẻo miệng. Ây, đang mặc đồng phục sao? Khả Khả mặc đồng phục của trường học cũng đẹp hơn người khác rất nhiều. "

    " Thật không ạ? Nhưng mà con cảm thấy màu hồng nhạt sẽ càng đẹp hơn, hơn nữa, váy này vừa ngắn vừa bó sát, chờ chú trở về con lại hỏi chú.."Tần Mặc Sâm vừa về tới, đã nhìn thấy cô gái nhỏ đang vùi trên sô pha gặm bắp, hai cái răng cửa nho nhỏ lộ ra giống hệt thỏ con, vừa trắng vừa sáng.
     
    dynhi, Damdaitutri, Johanna21 người khác thích bài này.
  6. Linh Bư Hãy Ủng Hộ Linh Bư Bằng 1 like

    Bài viết:
    286
    Chương 55: Nhóc lười, tự con ăn đi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Gia Phương, Mai5678, dynhi36 người khác thích bài này.
  7. Linh Bư Hãy Ủng Hộ Linh Bư Bằng 1 like

    Bài viết:
    286
    Chương 56: Chú nằm xuống, để con ấn huyệt giúp chú.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tần Mặc Sâm có như vậy trong nháy mắt cảm thấy được chính mình nghe lầm.

    Điều này là đang nói lên rằng anh.. Già?

    28 tuổi, cái tuổi phong nhã hào hoa, như thế nào liền già rồi?

    Ngoài ra, anh mỗi ngày đều đến phòng tập thể dục để tập thể hình, tuy rằng cường độ tập luyện không thể so với khi còn trẻ.. không thể nào so với khi còn thiếu niên mười mấy tuổi, nhưng cũng đủ để duy trì độ linh hoạt của thân thể.

    Nhưng vì tiểu nha đầu này đến, anh đã thay đổi thời gian tập thể dục buổi tối của mình để đưa tiểu nha đầu đi dạo cùng mình.

    Tiểu nha đầu vẫn còn có lý do để ghét bỏ anh lười vận động?

    Tần Mặc Sâm cảm thấy anh bình thường quá hòa ái dễ gần, thế cho nên để cho tiểu nha đầu hiểu lầm anh.

    Tuy nhiên, ngay khi người đàn ông vừa ngẩng mặt lên, Tô Khả Khả đã cúi đầu xuống, một lần nữa đắm chìm trong học tập và không thể tự kiềm chế.

    Tần Mặc Sâm thở dài, nhắc nhở cô: "Nếu ngày mai có quá nhiều thứ phải mua thì nên ghi lại trên một tờ giấy nhỏ đi."

    Khi Tô Khả Khả nghe thấy điều này, cười khúc khích từ trong cuốn sổ của mình lấy ra một tờ giấy, "Chú xem nè, con đã sớm viết từ lâu rồi."

    Làm thế nào mà Tô Khả Khả, người coi "trí nhớ tốt không bằng ngòi bút cùn" là tiêu chí học tập, làm sao có thể không chuẩn bị, căn bản không cần Tân Mặc Sâm nhắc nhở, cô đã chuẩn bị xong, những dòng chữ trên điện thoại thông minh được viết ở hàng cuối cùng, cho thấy rằng điều này là bổ sung mới nhất.

    Tần Mộc dừng một chút, chậm rãi phun ra một câu: ".. rất tốt."

    Sáng sớm ngày hôm sau, Ngô Tông Bách lái xe đến đón mọi người.

    Tô Khả Khả khó hiểu hỏi: "Chú, chú không phải là biết lái xe sao, vì sao nhất định phải để trợ lý Ngô đặc biệt đến đây chứ? Trợ lý Ngô sẽ rất vất vả đi."

    Tần Mặc Sâm: .

    Ngô Tông Bách toàn thân run lên.

    Không, không, không, tiểu khả ái bình thường tôi thực sự một chút cũng không vất vả, thực sự!

    Tần Mặc Sâm liếc mắt nhìn Ngô Tông Bách.

    Ngô Tông Bách cứng người ngay lập tức, thần kinh căng thẳng.

    "Ngay từ đầu tôi đã tìm thuê một trợ lý toàn năng, việc lái xe cũng nằm trong phạm vi trách nhiệm của hắn."

    Nói, Tần Mặc Sâm thở dài, đè xuống mi tâm của mình nói: "Nha đầu, có đôi khi ta quá mệt mỏi, khi lái xe mà mệt mỏi rất dễ gặp chuyện không may."

    Ngô Tông Bách trong lòng gấp gáp, nhưng nét mặt lại rất bình tĩnh mà thập phần thuận theo tự nhiên trả lời: "Đúng vậy, Tô tiểu thư, Tứ gia mỗi ngày công việc đều nhiều hơn so với tôi, hơn nữa toàn làm việc hệ trọng rất phí não hao tâm tốn sức. Tôi chỉ là loại tiểu nhân vật không làm được chuyện đại sự, cũng chỉ có thể làm những việc vặt vãnh như lái xe và chạy việc vặt tốn chút công phu. Tứ gia đã rất châm chước tôi."

    Câu cuối cùng mới là trọng điểm.

    Nghe xong lời này, Tô Khả Khả nhìn về phía Tần Mặc Sâm, chủ động kéo bàn tay to của anh, "Chú à, không ngờ tới chú mỗi ngày chăm chỉ như vậy, đi làm vất vả như vậy, đợi lát nữa lên xe con sẽ xoa bóp huyệt vị cho chú. Chú, con đã từng nói với chú chưa, rằng là con xoa bóp rất giỏi, mỗi khi sư phụ đau đầu, con xoa xoa một cái thì sư phụ liền hết đau."

    Ngô Tông Bách cười thầm Lợi hại như vậy, ta động cũng không tin đâu? Sẽ không phải vi sư phụ kia của ngươi giả bộ đi?

    Sau khi lên xe, Tô Khả Khả thật sự bò về phía của chú mình, không nói hai lời, liền đẩy người về phía trước, "Chú, chú nằm xuống đi, con ấn cho chú."

    Tần Mặc Sâm không để ý thật sự bị cô vô tình đẩy tới, vừa định đứng dậy, hai chân trong nháy mắt trầm xuống, nhiều thêm một cô nhóc.

    Tiểu nhân nhi mềm mại.

    ".. Không cần, đầu của ta không đau."

    Tần Mặc Sâm ngồi dậy.

    "Không đau cũng có thể ấn, đến đây chú, tay nghề của con tốt lắm."

    Đôi bàn chân nhỏ của Tô Khả Khả đã hướng về phía Tần Mặc Sâm dò xét qua đi, khi ấn vào huyệt vị trên đầu anh xoa bóp lên, trên miệng vẫn lẩm bẩm, "Nằm xuống tương đối thoải mái hơn, bất quá ngồi cũng không sao, kỳ thực ngồi tư thế này con cũng khá thoải mái."

    Trước đây khi ấn huyệt vị cho sư phụ, sư phụ đều nằm xuông, Tô Khả Khả đem cái băng ghế ngồi ở một bên, khom lưng cho ông ấy ấn. Chờ cô ấn xong cho sư phụ, thắt lưng và cánh tay đều đau xót.

    Ngô Tông Bách, người đã lắng nghe không sót một chữ nào của cuộc trò chuyện giữa hai người: .

    Hắn liếc nhìn kính chiếu hậu của xe, phát hiện hai người phía sau, một người đang nhắm mắt hưởng thụ xoa bóp, trên mặt có chút bất lực, người còn lại nghiêm túc ấn huyệt vị, mà mắt cũng không chớp một cái.

    Mặc dù tư thế có hơi..

    Được rồi, hắn là người duy nhất suy nghĩ nhiều, cả hai người kia đều rất nghiêm túc.

    Lão tài xế dễ suy nghĩ nhiều.

    "Thoải mái hay không chú?"

    ".. Ừ."

    "Sau này chờ chú tan làm, con sẽ ấn huyệt cho chú mỗi ngày."

    ".. không cần."

    "Chú ơi, thời điểm con ấn vào, sẽ tụ lại một tia linh khí trời đất ở đầu ngón tay, khi xoa bóp thì luồng khí này sẽ được truyền vào trong kỳ kinh bát mạch. Chú được lợi nhưng rất nhiều rồi, thực sự không muốn sao?"

    "..."

    "Chú không nói lời nào ý tứ là đồng ý sao? Hắc hắc, chú, chú có thể cho con thêm it.. tiền xem như tiền làm thêm giờ được không?"

    Ngô Tông Bách: Phốc!

    Người đàn ông khép hờ mắt từ từ mở ra, nhìn khuôn mặt nhỏ đang phóng to trước mặt, một đôi mắt đen huyền tỏa sáng trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn thẳng vào mình.

    Tô Khả Khả trịnh trọng giải thích: "Chú à, cái này thuộc về dịch vụ bên ngoài không phải vệ sĩ. Thu thập linh khí cần rất nhiều công sức. Phần này không phải tiền mặt, vậy bù lại tiền ăn ở nhà thì sao?"

    Tần Mặc Sâm nhìn cô không lên tiếng.

    "Con nói với chú, chúng con đây làm nghề vệ sĩ, giống nhau đều là bao ăn bao ở. Con chính là nghĩ sống trong nhà chú rất thoải mái, cho nên con cũng có chút hơi ngượng ngùng, hơn nữa trong nhà chú còn có huyệt tâm, con đi theo còn được hưởng lợi, gần đây con vẽ phù cũng nhanh hơn và tốt hơn trước. Ngoài ra, cơm do dì Lâm nấu cũng rất ngon. Sau này ngày nào ta cũng xoa bóp huyệt vị cho chú như vậy con ở nhà chú mới yên ổn, ăn cơm cũng thoải mái."

    Tần Mặc Sâm nhất thời nữa ngày cũng không hé răng, lúc này nghe xong tiểu nha đầu nói lảm nhảm cằn nhằn, đột nhiên hỏi một câu: "Trước đây con ăn không thoải mái sao?"

    Tô Khả Khả nói: "Không có a, con còn có thể ăn nhiều một chén nữa đó."

    Tần Mặc Sâm: .

    Tay cầm vô lăng của Ngô Tông Bách hơi rung lên.

    Mệt tiểu nha đầu vẫn còn cười hắc hắc mà giải thích: "Thân thể con vẫn còn đang phát triển mà, vì vậy con có thể ăn tương đối nhiều."

    Ngô Tông Bách thầm nghĩ: Mười tám tuổi a, thật đáng yêu, con gái sau 18 tuổi căn bản sẽ không phát triển theo chiều dọc, sẽ chỉ phát triển theo chiều ngang. Cô nhưng kiềm chế chút a, đừng không để ý mà phát triển thành cục thịt nhỏ.

    Cuối cùng, với sự đồng ý của Tần Mặc Sâm, chủ đề xoa bóp cuối cùng cũng kết thúc.

    Không lâu sau, chiếc xe chạy đến cửa một trong những trung tâm mua sắm của Tần gia.

    Tần gia cái này là chỉ riêng của mình Tứ gia.

    Tần Mặc Sâm luôn làm mọi việc một cách nhanh chóng và tàn nhẫn, vì vậy sau khi vào trung tâm thương mại, anh đã dẫn Tô Khả Khả trực tiếp đến khu vực bán điện thoại di động độc quyền về.. khu vực

    Trang trí xa hoa xa xỉ trong tòa nhà gần như sắp làm lóa mắt Tô Khả Khả.

    "Nhóc con, tự mình xem đi, nhìn xem thích nhất cái nào nhất?"

    Tô Khả Khả đã lóa mắt rồi, cô cảm thấy những chiếc điện thoại thông minh này trông giống nhau nên thản nhiên thuận miệng trả lời: "Con không biết, nếu không, nếu không chỉ cần nó tốt như điện thoại của chú là được rồi."

    Ngô Tông Bách ở một bên hơi kém chút suýt bị sặc bởi chính nước miếng của mình.

    Thân ái ngươi thật là cũng dám lên tiếng a, điện thoại di động của Tứ gia là chiếc điện thoại định chế tối tân do nhà thiết kế nổi tiếng Oliver ở nước Y thiết kế, giá cả hơn một nghìn vạn!

    Cô cho là điện thoại của Tứ gia đính lên 180 viên kim cương nhỏ được khảm trên viền điện thoại là giả sao? Không, không, không, đó là thật, chính là là thật!

    Editor: Team The Calantha

    Beta: Rine
     
  8. Linh Bư Hãy Ủng Hộ Linh Bư Bằng 1 like

    Bài viết:
    286
    CHƯƠNG 57 Đừng sợ, có con ở đây rồi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Gia Phương, Mai5678, dynhi29 người khác thích bài này.
  9. Linh Bư Hãy Ủng Hộ Linh Bư Bằng 1 like

    Bài viết:
    286
    Chương 58

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Gia Phương, Mai5678, dynhi27 người khác thích bài này.
  10. Linh Bư Hãy Ủng Hộ Linh Bư Bằng 1 like

    Bài viết:
    286
    Chương 59: Nam thứ xuất hiện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Gia Phương, Mai5678, dynhi23 người khác thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...