Welcome! You have been invited by MoonPanacea to join our community. Please click here to register.
Chương 70: Hình tượng thuần khiết không tì vết

[HIDE-THANKS]Cô thở dài một hơi mở đèn đầu giường lên, theo bản năng nhìn thoáng qua gối đầu trống rỗng bên cạnh.

Suốt một buổi tối trong đầu cô vẫn luôn đứt quãng mơ thấy chuyện trước đây.

Cuối cùng là một tiếng súng của Long Đình Dạ dọa cô tỉnh dậy, ra một thân mồ hôi.

Cô cũng không biết mình đây là đang xảy ra chuyện gì, rõ ràng mấy ngày nay giấc ngủ vẫn luôn rất tốt, chính là từ buổi tối ngày đầu tiên Long Đình Dạ rời đi cô lại ngủ không được.

Vẫn luôn bị ác mộng quấn quanh, không được an bình.

Mà khi anh ở bên cạnh cô, trước nay cô đều không mơ thấy những hình ảnh đó.

Chỉ cảm thấy, bên cạnh thiếu hơi thở thành thục bá đạo trên người người đàn ông kia, trong lòng bỗng nhiên vắng vẻ.

Hình như cô có chút ỷ lại vào Long Đình Dạ.

Hai ngày sau.

Buổi chiều.

Buổi khai mạc long trọng giải thưởng bài hát vàng.

Trên đường đến buổi khai mạc.

Thời Duy Hạ đã trang điểm tinh xảo, mặc váy dài sao trời màu xanh lam, ngồi ở trong xe.

Bên tai là tiếng phát thanh rầm rộ giải thưởng bài hát vàng năm nay.

"Lần này đội hình trao giải có thể nói là vô cùng long trọng, ngoại trừ một số ca sĩ có nhân khí gần đây ra, còn có không ít ca sĩ danh tiếng, ngay cả Tô Vũ Trạch khiêm tốn như vậy cũng tới tham gia."

"Hôm nay sẽ bắt đầu bỏ phiếu, không biết ba tháng sau vị nào có thể giành được giải nữ ca sĩ được yêu thích nhất đây. Trước mắt xem ra mạnh mẽ nhất, phải kể tới Sở Mộng Nhân gần đây nhân khí vẫn luôn cao, cùng Tôn Nhu Nhu gần đây một bài liền nổi, còn có nữ ca sỹ Thời Duy Hạ hai ngày trước bởi vì cứu Tô Vũ Trạch, lập tức bạo hồng. Không ngoài dự liệu mà nói, giải thưởng người mới hẳn là sẽ rơi vào một trong ba vị này."

Người chủ trì mới vừa nói xong tình hình trúng giải của các nữ ca sĩ nhân khí, người đại diện ở một bên lại nhịn không được phun tào một câu.

"Sở Mộng Nhân kia tính là cái gì, bất quá là một ca sỹ có giọng hát ra vẻ bi tình, chỉ biết bán thảm mà thôi, bất luận giọng hát hay là kỹ thuật biểu diễn căn bản đều kém cô, thật không biết loại người này làm sao lại nổi được. Còn có Tôn Nhu Nhu kia, ngoại trừ làm nũng còn làm được cái gì, ca hát tôi nghe đều thấy ghê tởm!"

Nghe chị Triệu nói xong, Thời Duy Hạ lại cười một tiếng: "Cô ta không đơn giản như ngoài mặt nhìn thấy."

Sở Mộng Nhân nhân khí cao, không chỉ là bởi vì cô ta cố ý bày ra thân thế bi thảm, mà còn có một bộ giả vờ ngây thơ nhu nhược đáng thương.

Nhớ trước đây, cô chính là bị bộ dáng kia của cô ta lừa gạt, còn xem cô ta là chị em tốt tri kỷ.

Nhưng sau lại, cũng chính là lễ khai mạc ở đời trước, cô bị Sở Mộng Nhân làm hại thân bại danh liệt, không có cơ hội xoay người.

Nghĩ đến đây Thời Duy Hạ hít sâu một hơi.

Người phụ nữ kia ác độc, ghê tởm đến cực điểm. Lần này cô phải làm cô ta tự nhận lấy hậu quả xấu!

Không bao lâu sau xe tới cửa vào thảm đỏ.

Cửa sổ xe hạ xuống, Thời Duy Hạ từ cửa sổ xe hướng ra ngoài xem. Phía trước một vị ca sĩ vừa mới lên thảm đỏ, một thân váy liền áo màu trắng, vô cùng phù hợp với hình tượng thuần khiết không tì vết của cô ta.

Mà người này, đúng là Sở Mộng Nhân.

Thấy Thời Duy Hạ cũng tới rồi, Sở Mộng Nhân vừa mới lên thảm đỏ dừng bước chân, lại đi trở về, sau đó lộ ra vẻ mặt tươi cười đơn thuần nói với Thời Duy Hạ.

"Duy Hạ, thật là khéo, tôi một mình bước trên thảm đỏ còn có chút khẩn trương, chúng ta cùng nhau đi thôi."

Nghe đối phương vô cùng thân thiết nói như vậy, Thời Duy Hạ lại có một loại xúc động muốn phun trào, hít sâu một hơi mới miễn cưỡng lộ ra tươi cười.

"Được a!"[/HIDE-THANKS]
 
Chương 71: Cô ta không tức chết mới là lạ

[HIDE-THANKS]Thấy cô đáp ứng, tươi cười trên mặt Sở Mộng Nhân càng thêm xán lạn, vội quay đầu nói với nhân viên công tác bên cạnh.

"Các anh còn thất thần làm gì, không nhìn thấy Thời tiểu thư muốn xuống xe sao, sao không tới giúp cô ấy mở cửa xe, này không phải khi dễ người khác sao!"

Nhìn bộ dạng nhiệt tình của Sở Mộng Nhân, Thời Duy Hạ lại chỉ muốn cười lạnh.

Trước kia là cô ngốc, không rõ tâm cơ của đối phương, hôm nay mới nhìn ra hành động của cô ta nhìn như hảo tâm, kỳ thật tất cả đều là dẫm đạp cô.

Hiện tại nhân khí cô còn không bằng Sở Mộng Nhân, cho nên, đãi ngộ bước trên thảm đỏ tự nhiên cũng không bằng cô ta, không có tám gã bảo tiêu vây quanh.

Mà Sở Mộng Nhân không chỉ khoe ra sự chênh lệch nhân khí giữa hai người, còn thuận tiện biểu hiện cô ta rộng lượng cùng thiện lương.

Bất quá Thời Duy Hạ lúc này cũng lười đến vạch trần cô ta, mà để nhân viên công tác mở cửa xe.

Thảm đỏ là một cái bậc thang dài kéo thẳng vào đại sảnh hội trường.

"Oa, hai vị nữ thần cùng nhau bước trên thảm đỏ thật đúng là đẹp mắt. Sở tiểu thư cùng Thời tiểu thư không chỉ có cùng phong cách âm nhạc, hơn nữa ngày thường cũng là bạn bè tốt." Khi nam MC thấy hai người cùng nhau bước trên thảm đỏ, giơ lên micro bắt đầu nói.

Thời Duy Hạ dẫn theo làn váy, cùng Sở Mộng Nhân cùng đi lên bậc thang thảm đỏ. Sở Mộng Nhân vui vẻ hướng tới phóng viên hai bên chào hỏi.

Đúng lúc này, nữ chủ trì đứng ở cuối thảm đỏ nhận từ trên tay trợ lý Tô Vũ Trạch một tờ giấy, biểu tình trên mặt thay đổi một chút, sau đó cầm lấy micro mỉm cười nói.

"Bất quá duyên phận hai vị cũng thật sự rất sâu. Trước đó không lâu Sở tiểu thư vừa mới bái Tô Vũ Trạch lão sư làm thầy, hai ngày trước Tô Vũ Trạch cũng đã nhận Thời tiểu thư làm thầy. Nghe nói, không chỉ là bởi vì ân cứu mạng, còn là vì đặc biệt thưởng thức tài hoa của Thời tiểu thư, xem ra Thời tiểu thư thật sự rất ưu tú."

MC nữ nói xong, hiện trường ồ lên một trận.

Thời Duy Hạ vừa lòng cười cười, nghĩ thầm Tô Vũ Trạch quả nhiên đủ nghĩa khí, đáp ứng giúp cô quả nhiên là làm được.

Lại quay đầu nhìn về phía Sở Mộng Nhân, trên mặt trang điểm tinh xảo, biểu tình cũng đã cứng lại rồi.

Nhìn Sở Mộng Nhân lúc này, trong lòng Thời Duy Hạ một trận sung sướng.

Cô rất rõ ràng, Sở Mộng Nhân mặt ngoài tuy rằng nhu nhu nhược nhược, nhưng kỳ thật tâm cao ngất, phàm là gì đều muốn cùng cô ganh đua cao thấp, đều muốn áp cô xuống.

Nhưng mà nhận Tô Vũ Trạch làm thầy, Sở Mộng Nhân liền trực tiếp thành đồ tôn của cô, cô ta không tức chết mới là lạ.

Bất quá làm Thời Duy Hạ kinh ngạc chính là, biểu tình trên mặt Sở Mộng Nhân chỉ cứng lại vài giây, sau đó lại khôi phục tươi cười.

"Chị Duy hạ thật đúng là lợi hại." Trong thanh âm lại mang theo vài phần âm rung.

"Đây là đương nhiên." Thời Duy Hạ lười đến cùng cô ta làm công phu ngoài mặt, chỉ cười cười sau đó thẳng thắn lên tiếng.

Dù sao truyền thông cũng không nghe thấy hai người đang nói cái gì.

Biểu tình Sở Mộng Nhân lại cứng đờ, có chút kinh ngạc. Trước kia cái thiên kim nghèo túng này không có đầu óc, hôm nay sao lại giống như đổi thành một người khác.

"Giày cao gót của em quá cao, đi đường có chút khó khăn, nếu lát nữa té ngã - liền không tốt, chị đỡ em một chút đi." Thảm đỏ đi đến một nửa, Sở Mộng Nhân bỗng dừng bước chân, quay đầu nói với Thời Duy Hạ.

Nghe vậy Thời Duy Hạ mặt không nghĩ ngợi, liền đáp ứng.

"Ân, được."

Thấy thế Sở Mộng Nhân lại lộ ra tươi cười, xem ra là cô ta nghĩ nhiều rồi, đứa con gái không có đầu óc, vĩnh viễn cũng sẽ không trở nên thông minh![/HIDE-THANKS]
 
Chương 72: Tiện nhân! Cô ta chính là tiện nhân!

[HIDE-THANKS]Thời Duy Hạ vươn tay cầm lấy tay Sở Mộng Nhân, giờ khắc này, cô nhìn thấy tươi cười đắc ý trên mặt Sở Mộng Nhân.

Cô biết, giây tiếp theo Sở Mộng Nhân sẽ lấy tư thế người bị hại, ngã xuống bậc thang..

Mà cô, lập tức sẽ trở thành người đầu tiên, bởi vì trên thảm đỏ ghen ghét với chị em mà ra tay thương tổn, bị đưa đến cục cảnh sát, sau đó thân bại danh liệt.

Nhưng hiện tại, cô sẽ không để hết thảy phát sinh.

"Hứa Mặc Trần nói, anh ấy muốn cưới tôi.." Thời Duy Hạ cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói chỉ có Sở Mộng Nhân có thể nghe thấy.

Quả nhiên, nghe thấy lời cô nói, sắc mặt Sở Mộng Nhân trắng bệch, tiếp theo muốn diễn đều quên mất.

Thấy thế, Thời Duy Hạ rất vừa lòng, nắm tay Sở Mộng Nhân hướng tới bên hông mình đẩy..

"..."

Một tiếng thét chói tai bỗng nhiên vang lên.

Thời Duy Hạ bị Sở Mộng Nhân đẩy, thân mình đột nhiên không kịp phòng bị té ngã xuống bậc thang..

Thời Duy Hạ ở bậc thang lăn vài vòng mới ngừng lại được, trực tiếp nhắm mắt hôn mê bất tỉnh!

Tình huống xảy ra đột ngột như vậy làm mọi người ở hiện trường đều bất ngờ không kịp phòng bị, lập tức trở nên đại loạn!

"Nhanh lên, kêu xe cứu thương!" Người đại diện hô to.

"Có đầu đề, mau chụp!" Truyền thông càng thêm mất khống chế.

Tiếng đèn flash, hết đợt này đến đợt khác.

Sở Mộng Nhân sững sờ trên thảm đỏ, trợn to hai mắt nhìn Thời Duy Hạ vừa mới nắm lấy tay cô ta, biểu tình trên mặt tràn đầy không thể tin tưởng cùng hoảng loạn.

Như thế nào.. Như thế nào sẽ như vậy..

Sự tình phát triển, không nên như vậy!

Tiện nhân Thời Duy Hạ kia, làm sao cô ta lại biết!

"Sở tiểu thư, xin hỏi vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, vì sao cô lại muốn đẩy Thời tiểu thư?"

Truyền thông mất khống chế trực tiếp xông lên thảm đỏ, bắt lấy Sở Mộng Nhân hỏi không ngừng.

Sở Mộng Nhân lui về phía sau một bước, mềm cả người trực tiếp ngồi ở bậc thang. Cô ta đưa tay che lại lỗ tai, hô lớn!

"Cô ta gạt người, tôi không có đẩy cô ta. Cô ta là kẻ lừa đảo, tất cả đều là cô ta thiết kế, không liên quan đến tôi!"

Tiện nhân! Cô ta chính là tiện nhân!

Nhưng dù vậy, phóng viên vẫn không buông tha cô ta.

"Giữa hai người chẳng lẽ có ân oán gì sao?"

"Có phải cô ghen ghét Thời tiểu thư nhân khí nghịch tập, lo lắng cô ấy sẽ vượt qua cô?"

Mồm năm miệng mười làm Sở Mộng Nhân hoàn toàn hoảng loạn.

"Không, tôi không làm gì cả, vừa rồi là cô ta tự mình ngã xuống, tôi bị oan uổng!" Cô ta vừa lắc đầu vừa hô to!

Chỉ là, không chờ cô ta bình tĩnh lại, đã có cảnh sát tới hiện trường, đẩy truyền thông ra đi tới trước mặt cô ta, thanh âm nghiêm túc nói.

"Sở tiểu thư, cô bị nghi ngờ có liên quan cố ý đả thương người khác, xin theo chúng tôi đi một chuyến!"

"Tôi không có.. Là cô ta hãm hại tôi, các người điên rồi sao? Bằng cái gì tới bắt tôi, đi bắt cô ta a!" Sở Mộng Nhân điên rồi hô lên, biểu tình trên mặt vặn vẹo, hoàn toàn không còn hình tượng nhu nhược đáng thương như trên màn ảnh.

Cô ta là bị hãm hại, Thời Duy Hạ tiện nhân kia mới nên bị bắt đi!

"Những lời này mời cô cùng chúng tôi trở về rồi nói sau!" Cảnh sát nghiêm túc như cũ.

Cuối cùng Sở Mộng Nhân vẫn bị cảnh sát đưa đi khỏi hiện trường thảm đỏ..

* * *

Sắc trời mới vừa chập tối, bệnh viện, trong phòng bệnh an tĩnh.

Thời Duy Hạ nửa nằm ở trên giường, một bên ăn trái cây, một bên xem tin tức trên TV hôm nay báo chí đưa tin về sự kiện thảm đỏ.

Khi nhìn đến Sở Mộng Nhân nổi điên bị đưa lên xe cảnh sát, trong lòng cô mới rốt cuộc hung hăng tản ra một ngụm ác khí![/HIDE-THANKS]
 
Chương 73: Long Đình Dạ.. Chẳng phải là cũng biết?

[HIDE-THANKS]Bất quá, dù vậy hận ý của cô đối với Hứa Mặc Trần và Sở Mộng Nhân cũng không giảm bớt nửa phần.

Bởi vì đời trước cô bị Sở Mộng Nhân hãm hại, so với Sở Mộng Nhân hôm nay muốn hại cô càng đáng sợ hơn nhiều.

Đến bây giờ cô còn nhớ rõ ràng, khi đó Cục Cảnh Sát đưa cô đi, cô sợ hãi biết bao nhiêu, hoảng loạn biết bao nhiêu.

Cô nghĩ, nếu khi đó, cô nguyện ý tin tưởng Long Đình Dạ, đem tất cả những gì cô gặp phải thẳng thắn thành khẩn nói cho anh, kết quả đời trước của cô và anh có lẽ sẽ tốt hơn rất nhiều.

"Cô thật là làm tôi sợ muốn chết, tôi thật sự cho rằng cô xảy ra chuyện gì." Một bên người đại diện gọt vỏ hoa quả, một bên nghĩ đến mà sợ nói.

Lúc ấy Thời Duy Hạ ngã xuống, cô ấy thật sự cho rằng cô bị trọng thương, bị dọa đến không nhẹ. Cho đến khi lên xe cứu thương, cô hướng tới mình trộm chớp mắt, lúc này cô ấy mới hiểu được chuyện là như thế nào.

"Em có nắm chắc dưới bậc thang không cứng, tuy rằng ngã có chút đau nhưng không gây thương tổn." Thời Duy Hạ phiết phiết môi.

Sở Mộng Nhân trước kia nếu dám mạo hiểm ngã xuống bậc thang, như vậy cô ta nhất định đã chuẩn bị trước. Vốn dĩ hôm nay Thời Duy Hạ chuẩn bị thử một lần bị thương, không nghĩ tới ngã xuống rồi ngược lại lại không quá đau.

Nghe Thời Duy Hạ nói, người đại diện dừng việc trên tay, nghi hoặc nhìn về phía cô.

"Cô thật là.. Tôi trước kia sao lại không phát hiện, tâm tư của cô vậy mà lại lợi hại như thế."

Trước kia cô vẫn luôn cho rằng, Thời Duy Hạ chỉ là cái nha đầu đầu óc đơn giản mà thôi.

Nhưng gần đây phát sinh một chút chuyện, làm cô phải lắp bắp kinh hãi.

"Người lợi hại không phải em, là Sở Mộng Nhân." Nghe người đại diện nói như thế, Thời Duy Hạ nhịn không được cười một tiếng, sau đó châm chọc nói.

Nếu không phải bị Sở Mộng Nhân hãm hại qua, hiện tại sao cô biết phản kích lại như thế.

Cô chỉ là đang học theo Sở Mộng Nhân năm đó thôi, bây giờ nhiều lắm xem như cô ta đang tự nhận lấy hậu quả xấu của mình!

Thời Duy Hạ nói như vậy, người đại diện chỉ cho rằng cô đang nói mát, vẫn chưa suy nghĩ sâu xa mà bỗng nhiên nhớ tới chuyện phát sinh trên thảm đỏ.

"Đúng rồi, trên thảm đỏ hai người nói cái gì vậy?"

"Em bất quá chỉ nói một câu có thể chọc giận cô ta, làm biểu tình cô ta nhìn qua càng chân thật hơn." Thời Duy Hạ nhún vai, chuyện cô có thể nghĩ đến dùng để chọc giận Sở Mộng Nhân, đại khái chỉ có Hứa Mặc Trần.

Bất quá, cô không chỉ từ trên mặt Sở Mộng Nhân thấy được phẫn nộ, còn thấy cả khiếp sợ.

Rốt cuộc, lúc này Sở Mộng Nhân cùng Hứa Mặc Trần đều cho rằng cô còn không biết hai người bọn họ là cùng một giuộc.

"Thật là vất vả cho cô, tới đây, ăn một ít hoa quả!" Người đại diện cười cười, đem hoa quả mới vừa gọt vỏ xong đưa cho cô.

Thời Duy Hạ vừa định duỗi tay nhận, lại bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện quan trọng, hỏi người đại diện.

"Đúng rồi.. Lần này tin tức trên thảm đỏ, có phải cả nước đều có thể thấy không?"

"Đương nhiên, xá gì cả nước, chuyện lần này nhiệt độ ở nước ngoài cũng không nhỏ đâu. Cô đừng xem thường mạng internet bây giờ, tin tức truyền đi nhanh vô cùng!" Người đại diện nói, còn vui vẻ bổ sung một câu: "Lần này Sở Mộng Nhân dù không suy sụp, cũng sẽ nguyên khí đại thương, về sau không còn có tư cách đánh đồng cùng cô."

Nghe nửa câu đầu của người đại diện, Thời Duy Hạ liền sửng sốt, căn bản không để ý nửa câu sau.

Vậy Long Đình Dạ.. Chẳng phải là cũng biết?

Nghĩ nghĩ, biểu tình của cô bỗng trở nên khẩn trương hơn.

"Xong rồi xong rồi, di động của em đâu?"[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back