Welcome! You have been invited by GoroNakumura to join our community. Please click here to register.
Chương 60: Người có vấn đề là Long Đình Dạ!

Rõ ràng trước đó cô đã soi gương mấy lần, xác định không lầm là đẹp nha!

Cuối cùng cô đưa ra một cái kết luận, đó chính là người đàn ông này không phải mắt có tật thì chính là không có thẩm mỹ!

Cô quay đầu trắng mắt liếc người đàn ông một cái, sau đó mới xoay người ngừng ở cửa xe.

Nhìn dáng vẻ cô lúc này không hề kiêng kị, Long Đình Dạ ánh mắt đổi đổi, sau đó cũng lên xe.

Rời khỏi biệt thự lưng chừng núi, đến nhà hàng.

Trong xe, Thời Duy Hạ bất mãn cầm di động nhìn mặt mình một hồi lâu, lại lần nữa xác định, hôm nay cô trang điểm tuyệt đối không có vấn đề, người có vấn đề là Long Đình Dạ.

Nghĩ như thế tâm tình cô mới xem như tốt lên vài phần. Rời khỏi camera, theo bản năng lại mở ra trình duyệt, tùy tiện click mở một trang tin tức nhìn xem.

Giống như cô nghĩ, bây giờ mỗi trang tin tức trên mạng nội dung bàn tán xôn xao nhất, chính là cô và Tô Vũ Trạch.

Chỉ là, làm cô cảm thấy kinh ngạc chính là, mới ngắn ngủi không đến một ngày, tên cô đã được tìm kiếm nhiều nhất trên các trang web lớn.

Ngay cả mấy bài hát của cô toàn bộ đều lên hạng nhất các bảng xếp hạng trên các nền tảng âm nhạc lớn.

Tác dụng của Tô Vũ Trạch so với Thời Duy Hạ tưởng tượng còn lợi hại hơn nhiều.

Không chỉ có như thế, hiện tại bình luận trên mạng về cô cơ hồ động tác nhất trí đều là khen ngợi.

Điều này làm cho Thời Duy Hạ vẫn luôn bị đông đảo cộng đồng mạng mắng thành quen nhất thời có chút không thích ứng kịp đãi ngộ tốt như vậy.

"Ông chủ, thái thái, tới rồi." Khi Thời Duy Hạ xem di động đến mê mẩn, xe bất tri bất giác đã dừng lại, trên ghế điều khiển truyền đến tiếng nói của tài xế.

Lúc này cô mới hồi thần, thu lại điện thoại di động, quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe.

Chỉ là, khi thấy cửa nhà Trung Quốc quen thuộc kia, cô lại sửng sốt.

Đúng là nhà hàng buổi trưa cô tới đóng gói đồ ăn mang đi.

Cửa xe đẩy ra, từng trận mùi hương từ trong nhà hàng bay ra làm Thời Duy Hạ đã đói bụng càng đói bụng hơn. Vì vậy cô cũng không hỏi nhiều mà vội đuổi kịp bước chân Long Đình Dạ đi vào nhà hàng.

Hai người mới vừa vào cửa liền có phục vụ nhiệt tình chào đón, mỉm cười nhìn về phía Long Đình Dạ.

"Long tiên sinh, cơm ngài đặt đã chuẩn bị xong, mời lên lầu."

Long Đình Dạ vẫn chưa nói gì, chỉ là liếc nhìn đối phương một cái sau đó xoay người lên lầu.

Sau khi vào chỗ Thời Duy Hạ liền ngửi được từng đợt mùi hương thức ăn.

Chờ cô ngồi xuống vừa thấy đồ ăn trên bàn, liền lộ ra vẻ kinh ngạc.

Trên bàn bày vài món ăn, hoàn toàn giống với mấy món ăn giữa trưa cô đóng gói mang đi.

Bất quá sau khi nghĩ lại cô cũng hiểu ra, ở trong phòng ngủ Long Đình Dạ nhìn qua mấy món ăn kia, hơn nữa trên hộp thức ăn có tên nhà hàng, cho nên tới nơi này cũng không kỳ quái.

Bất quá, nhớ tới nhưng chuyện xảy ra ở trong phòng ngủ, Thời Duy Hạ lại thấy khó hiểu.

Long Đình Dạ rõ ràng hoài nghi cô lòng mang ý xấu, chính là tại sao canh gà cô đưa tới cũng uống, ngay cả đồ ăn hôm nay cô mua anh cuối cùng cũng chuẩn bị ăn.

Nếu anh hoài nghi cô, vậy chẳng lẽ không sợ cô thật sự hạ độc anh sao.

Nghĩ đến đây trong lòng Thời Duy Hạ bỗng nhiên nảy sinh ra một vấn đề càng không thể hiểu nổi.

Đó chính là đời trước cô bị Hứa Mặc Trần lừa bịp, vẫn luôn hạ thuốc làm anh mất năng lực trên phương diện kia, lại còn là độc dược mạn tính.

Mấy năm dài như vậy, anh tựa hồ chưa bao giờ phát giác ra điều gì.
 
Chương 61: Quả nhiên không có chút tình thú nào đáng nói

Mà điều khiến cô cảm thấy vô cùng khó hiểu chính là, với Long Đình Dạ luôn cảnh giác hơn người, cùng đầu óc vô cùng tốt kia, mấy năm qua sao có thể vẫn luôn không phát hiện ra manh mối?

Lại hoặc là, anh quả thật từng phát hiện ra cái gì đó. Nghĩ đến đây trong lòng Thời Duy Hạ bỗng căng thẳng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông ngồi ở bên cạnh.

Anh mặt Không biểu tình ngồi ở trước bàn, nhấp một ngụm hồng trà, nhận ra ánh mắt của cô liền chuyển mắt nhìn lại cô.

"Sao vậy, không hợp khẩu vị?" Anh nhíu mày, hỏi.

Thời Duy Hạ hồi thần, theo bản năng lắc lắc đầu, cầm lấy đôi đũa trước mặt gắp miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng.

Hương vị quen thuộc từ lâu ở trong miệng, tâm cô bỗng trở nên ấm áp. Vốn dĩ vì tức giận dẫn đến tâm tình không tốt, trong nháy mắt như được chữa lành.

Đời trước, sau khi anh trai xảy ra tai nạn cô cũng không còn thưởng thức lại hương vị này.

Luôn cảm thấy nơi này đối với cô mà nói, là một nơi gợi lên sự thương tâm.

Mà lúc này cô vô cùng may mắn có thể lại lần nữa trở lại nơi này, bù đắp tiếc nuối trước đây. Vì vậy cô càng phải quý trọng mọi thứ trong hiện tại.

Hốc mắt mạc danh đỏ vài phần, Thời Duy Hạ hít hít cái mũi.

Mọi cảm xúc biến hóa của cô, từng chút một, toàn bộ đều lọt vào mắt Long Đình Dạ.

"Rất khó ăn sao?" Trong thanh âm của anh mang theo vài phần bất mãn.

Thời Duy Hạ lắc lắc đầu, duỗi tay sờ sờ khóe miệng, sau đó ngẩng đầu lên tươi cười với Long Đình Dạ.

"Không có, rất ngon, anh cũng ăn nhiều một chút."

Vừa nói chuyện vừa gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào trong chén Long Đình Dạ.

Long Đình Dạ nhìn chằm chằm cô mấy giây mới dời ánh mắt đi, vẻ mặt thong dong bình tĩnh bắt đầu ăn.

"Đúng rồi, Long Đình Dạ, buổi chiều anh có rảnh không, chúng ta đi xem phim đi?" Thời Duy Hạ một bên gặm sườn thơm ngào ngạt, một bên hỏi Long Đình Dạ.

Cô bỗng nhiên nhớ tới, đời trước anh và cô làm vợ chồng sáu năm nhưng lại chưa từng cùng nhau làm những chuyện mà những cặp vợ chồng bình thường vẫn làm.

Ngay cả xem phim cũng không cùng đi xem qua một lần. Cô bỗng muốn bù đắp những tiếc nuối đó, cùng anh làm những việc mà cặp vợ chồng bình thường sẽ làm, bồi dưỡng tình cảm cũng tốt.

"Không có." Anh không cần nghĩ ngợi đã trả lời, nhưng lại là lời nói thật.

Anh rất bận, vội vàng về nhà ăn cơm với cô, đều đã phải gác lại không ít lịch trình.

"..."

Anh quyết đoán làm Thời Duy Hạ nghẹn lời.

Cô biểu biểu môi cũng lười nói thêm gì nữa, cúi đầu yên lặng ăn cơm.

Người đàn ông này quả nhiên không có chút tình thú nào đáng nói!

Hồi lâu sau, cơm trưa kết thúc, Thời Duy Hạ cùng Long Đình Dạ từ nhà hàng ra ngoài.

Tài xế và Mạc Tùy sớm đã chờ ở cửa, thấy hai người ra tới vội vàng mở cửa xe ra.

Thời Duy Hạ đứng ở ven đường, cũng không có ý tứ muốn lên xe.

"Anh về công ty đi, em tự bắt xe trở về."

Nếu anh bận rộn cô cũng không muốn lại lãng phí thời gian của anh.

"Lên xe." Long Đình Dạ liếc cô một cái, nhấp môi nói.

Cô lộ ra nghi hoặc.

"Không phải muốn đi xem phim sao?" Thấy cô bất động, anh khẽ nhíu mày nói.

Vừa rồi không phải cô nói muốn đi xem phim sao?

Anh nói làm Thời Duy Hạ càng kinh ngạc, anh muốn cùng cô đi xem phim?

"Nhưng không phải anh không có thời gian sao?"

Chính là, vừa rồi ở nhà hàng, cô hỏi anh có rảnh không, chính anh nói không có.
 
Chương 62: Chẳng lẽ một chút cũng không cảm động sao?

[HIDE-THANKS]Thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, Long Đình Dạ nhấp nhấp môi mỏng nhẫn nại tính tình hỏi cô.

"Anh có nói không đi?"

Anh chỉ nói không có thời gian, cũng không cự tuyệt cùng cô đi xem phim.

"Nhưng không phải anh nói rất bận sao?" Thời Duy Hạ chớp chớp mắt, vẻ mặt mờ mịt hỏi. Cô hỏi anh có thời gian không, anh nói không có, này không phải tương đương cự tuyệt sao?

"Đây là cùng một cái ý tứ?" Long Đình Dạ nhăn chặt mày, hỏi lại cô.

Lịch trình buổi chiều của anh đích xác đã xếp đầy, không có thời gian.

Nhưng vài phút trước đó, anh đã gửi tin nhắn cho trợ lý thông báo hủy bỏ tất cả lịch trình cùng công việc buổi chiều.

"Này chẳng lẽ không phải cùng một ý tứ?" Thời Duy Hạ cạn ngôn, không khỏi hoài nghi nhân sinh.

Mạch não của người đàn ông này, thật đúng là kỳ lạ!

"Không muốn đi?" Long Đình Dạ không giải thích nhiều, trực tiếp hỏi cô.

"Đi, đương nhiên đi!" Thời Duy Hạ phiết môi, vội vàng xoay người chui vào trong xe, lập tức nói với tài xế.

"Phiền anh đến rạp chiếu phim gần đây!"

"Được, thái thái!"

Rạp chiếu phim, Thời Duy Hạ nghiêm túc chọn lựa một phen, cuối cùng chọn một bộ phim tình cảm khoa học viễn tưởng.

Bộ điện ảnh này trước kia hình như cô từng nghe nói qua, nghe nói rất cảm động. Chỉ là khi đó cô quá bận rộn đấu đá cùng Long Đình Dạ nên cũng không có thời gian tới rạp chiếu phim xem.

Mà hiện tại cô vừa vặn có thể đền bù một chút tiếc nuối này.

Mười phút sau, Thời Duy Hạ mới vừa mua bắp rang, cảm thấy mỹ mãn ngồi trong phòng chiếu phim, nghiêm túc xem phim.

Cốt truyện vô cùng cảm động, xem đến cuối cùng, đại đa số người trong rạp đều chảy nước mắt.

Hốc mắt Thời Duy Hạ cũng ướt, hoàn toàn bị cốt truyện làm cho cảm động.

Nội dung bộ phim này chính là, nam chính người máy có tình cảm của con người, cùng nữ chính nảy sinh tình yêu, rồi lại không thể ở bên nhau.

Cuối cùng trải qua đủ loại nguy hiểm, nam chủ người máy soái khí, vì cứu nữ chính mà chết đi trong lồng ngực nữ chính.

Khi bộ phim chiếu xong, rạp chiếu phim đã một mảnh lau nước mắt nước mũi.

Thời Duy Hạ cũng yên lặng lấy qua khăn giấy mua cùng với bắp rang, lau lau khóe mắt.

Chỉ là, khi cô quay đầu nhìn về phía Long Đình Dạ, lại ngây ngẩn cả người.

Anh ngồi ở bên cạnh cô, mặt không biểu tình nhìn màn hình, trên mặt vô cùng tuấn mỹ không có bất luận gợn sóng gì.

Thậm chí liền một chút cảm xúc phập phồng đều nhìn không ra.

Cô có chút không thể tin được, người bình thường thấy nội dung cảm động lại bi thương như vậy, dù không khổ sở bao nhiêu, nhưng trong lòng cũng có một ít dao động đi.

Cho đến khi từ rạp chiếu phim ra ngoài, Thời Duy Hạ gấp không chờ nổi hỏi Long Đình Dạ.

"Long Đình Dạ, anh cảm thấy bộ phim vừa rồi thế nào?"

"Đặc hiệu quá kém, hậu kỳ hẳn nên khai trừ toàn bộ!" Long Đình Dạ suy nghĩ hai giây, sau đó lấy góc độ của một thương nhân chuyên nghiệp nói với cô.

Theo anh thấy, bộ phim khoa học viễn tưởng này căn bản không đạt tiêu chuẩn.

Công ty điện ảnh dưới tay anh, từng dưới sự giám sát của anh thành công sản xuất ra một bộ phim khoa học viễn tưởng. Đặc hiệu hoàn toàn không phải bộ phim hôm nay có thể so sánh được, phòng bán vé cũng phá mấy cái kỷ lục, đến nay còn không có bộ khoa học viễn tưởng nào phá vỡ kỷ lục của bộ điện ảnh kia.

Vừa nghe anh trả lời, Thời Duy Hạ lại bất đắc dĩ.

Người đàn ông này quả nhiên là một thương nhân trời sinh, hơn nữa còn là một thương nhân không có một chút ít tình thú đáng nói.

"Em không phải hỏi anh cái này, em là nói cốt truyện. Chẳng lẽ anh một chút cũng không cảm động sao?" Cô chưa từ bỏ ý định lại tiếp tục hỏi anh.[/HIDE-THANKS]
 
Chương 63: Khiến người ta bực bội!

[HIDE-THANKS]Bộ phim điện ảnh này tuy là khoa học viễn tưởng, nhưng rõ ràng bên trong có tình yêu vượt giống loài mới là trọng điểm đi. Anh chẳng lẽ một chút cảm giác cũng không có sao?

"Đồ giả dối, không có gì phải cảm động." Anh giật giật môi mỏng, nhàn nhạt nói.

Câu trả lời của anh làm Thời Duy Hạ không biết nói gì.

Người đàn ông này, lý tính, bình tĩnh quá mức đáng sợ.

Phảng phất như trên thế giới này không có bất luận cái gì có thể khiến anh xúc động.

Tựa hồ từ ánh mắt đầu tiên cô nhìn thấy anh, anh cũng đã thế này.

Đã bình tĩnh, lại cường đại.

Khi đó anh rõ ràng chỉ lớn hơn cô 6 tuổi mà thôi, nhưng cổ khí tràng cùng sự bình tĩnh kia lại căn bản không giống người thanh niên 24 tuổi.

Nếu không phải đời trước trước khi cô chết cảm nhận được hết thảy, cô thật sự cho rằng, người người đàn ông này căn bản không có tình cảm, không có trái tim.

Cô bỗng nhiên rất tò mò, chẳng lẽ từ nhỏ anh đã như vậy sao.

"Long Đình Dạ, khi còn nhỏ anh nhất định vô cùng không đáng yêu đi." Cô nhịn không được phun tào một câu.

"..."

Long Đình Dạ vẫn chưa nghe ra ý ngoài lời của cô, trên mặt tuấn mỹ mang theo nghi hoặc nhìn cô.

Thời Duy Hạ hơi chột dạ dời đi tầm mắt, sợ anh tức giận liền tùy tay chỉ cửa hàng quần áo bên cạnh rạp chiếu phim.

"Cửa hàng quần áo kia đẹp quá, em đi xem."

Nói xong Thời Duy Hạ liền xoay người đi vào tiệm quần áo cách đó không xa.

Chỉ là mới vừa vào cửa, cô liền xấu hổ.

Cửa hàng này thế nhưng lại là cửa hàng chuyên bán đồ nam.

Vừa rồi cô vội vã tìm lời nói sang chuyện khác, cho nên tùy tiện chỉ cửa hàng quần áo gần nhất, lại không nghĩ đến cửa hàng này căn bản không bán đồ nữ.

"Mỹ nữ, giúp bạn trai chọn quần áo sao?"

Thời Duy Hạ xấu hổ cười, đang không biết trả lời thế nào, người đàn ông phía sau cũng đã đi vào cửa hàng.

"Cửa hàng này quần áo rất đẹp?" Anh nhướng mày.

Mà con ngươi màu đen kia rõ ràng mang theo vài phần cười nhạo.

Bị anh nói như thế trong lòng Thời Duy Hạ tuy rằng cảm thấy xấu hổ, nhưng vẫn biểu biểu môi, mạnh mẽ tìm lấy cái cớ cho mình.

"Anh không biết bây giờ rất thịnh hành nữ mặc đồ nam sao? Em thích mặc áo thun cỡ lớn không được sao."

Có một số cô gái cool ngầu, ngày thường thích mặc áo thun lớn của nam, vừa vặn có thể mặc thành váy ngắn liền áo.

Chỉ là, khi cô quay đầu nhìn lại các kiểu đồ nam trưng bày trong cửa hàng, lại dừng lại.

Một cái cửa hàng to như vậy, thế mà không có một cái áo thun, toàn bộ đều là đồ công sở đen xám trắng.

Thời Duy Hạ xấu hổ, liền vội vàng sửa miệng: "Áo sơmi cũng được, đều khá đẹp.."

Nói rồi cô liền tùy tay lấy một chiếc sơ mi thuần trắng, cảm giác chất liệu cũng không tồi.

Nhìn qua áo sơmi trên tay cô, sắc mặt Long Đình Dạ lại trầm xuống.

Áo sơ mi vải dệt màu trắng mỏng manh, ở trong mắt anh chỉ cảm thấy vô cùng chướng mắt!

Anh giơ tay đem áo sơmi cầm lấy áo sơ mi trên tay cô, sau đó lạnh lùng nói một câu.

"Nó không thích hợp với em!"

Nếu cô dám mặc loại quần áo này ra cửa, anh không cam đoan sẽ làm ra loại chuyện mất khống chế gì!

Chỉ cần vừa nghĩ tới, những người đàn ông khác phóng loạn tầm mắt trên người cô, trong lòng anh liền nhịn không được dâng lên một cổ tức giận.

Đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ, một năm trước lần đầu tiên cô theo anh xuất hiện ở bữa tiệc từ thiện tối, cô mặc chiếc váy ngắn vừa người, ngắn ngủi vài phút, một đám đàn ông ánh mắt như lang sói phóng loạn mắt trên người cô!

Khiến người ta bực bội![/HIDE-THANKS]
 
Chương 64: Ném!

[HIDE-THANKS]"Quá xấu!" Anh lạnh lùng nói một câu, trên mặt tuấn mỹ tràn đầy ghét bỏ không chút nào che giấu.

Nhìn vẻ mặt không vui của người đàn ông Thời Duy Hạ lại nhịn cười không được.

Trước kia cô cũng không hiểu tại sao anh lại bá đạo đến mức liền phong cách ăn mặc của cô cũng muốn quản, chỉ cảm thấy anh bá đạo giống cái đồ biến thái.

Nhưng cô của bây giờ, cũng hiểu được hết thảy.

Nghĩ nghĩ, cô nghịch ngợm cười, cố ý làm ra vẻ mặt thưởng thức nói với anh.

"Nhưng em cảm thấy quần áo này khá đẹp, gợi cảm, mặc đi ra ngoài tỉ lệ quay đầu nhất định rất cao."

Cô nói hết lời, sắc mặt Long Đình Dạ sắc càng trở nên khó coi.

Thời Duy Hạ mừng thầm trong lòng, không màng tới sắc mặt người đàn ông càng ngày càng khó coi, trực tiếp xoay người nhìn về phía nhân viên cửa hàng, lễ phép mở miệng.

"Giúp tôi lấy một cái lớn hơn hai số, gói lại đi."

* * *

Vài phút sau.

"Cảm ơn cô đã hân hạnh chiếu cố, đây là quần áo đã đóng gói xong." Nhân viên cửa hàng mỉm cười đem túi xách đưa cho Thời Duy Hạ.

Thời Duy Hạ vừa muốn duỗi tay nhận đồ, lại bị một bàn tay to giành trước một bước, vẻ mặt ghét bỏ trực tiếp lấy qua, sau đó mặt không biểu tình xoay người ra khỏi cửa hàng quần áo, giơ tay đem đồ đưa cho Mạc Tùy, thanh âm lạnh lùng mệnh lệnh nói.

"Ném!"

Nghe vậy, Mạc Tùy sửng sốt một chút, có chút kinh ngạc nhìn túi xách trước mặt.

Mới vừa mua đồ liền muốn vứt bỏ? Này có phải quá lãng phí rồi không.

Bất quá nhìn sắc mặt khó coi của Long Đình Dạ, Mạc Tùy cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng đưa tay nhận túi xách gật gật đầu, liền trực tiếp xoay người đi tìm thùng rác.

"Long Đình Dạ, anh thật muốn ném nó?" Thời Duy Hạ đuổi tới, thấy Mạc Tùy đã xoay người rời đi, trong lòng không khỏi có chút bất đắc dĩ.

"Bằng không, em cho rằng anh đang nói giỡn?" Long Đình Dạ hừ lạnh một tiếng, khó chịu nói.

"Bỏ đi, nếu anh không thích vậy ném đi, dù sao anh cũng không thiếu này một cái áo này." Thời Duy Hạ lắc lắc đầu, không khỏi thở dài một tiếng.

Giọng nói cô rơi xuống, biểu tình trên mặt người đàn ông cứng đờ, ngay sau đó để ý hỏi cô.

"Mua cho anh?"

"Bằng không thì sao, anh thật cho rằng em muốn mặc thành như vậy ra đường sao.." Cô biểu biểu môi.

Cái áo sơmi trắng này vốn mỏng, lấy làm váy ngủ còn được, cô lại không tính mặc thành như vậy ra đường cho người ta nhìn loạn.

Lời cô vừa nói xong, người đàn ông cũng đã xoay người đi nhanh tới hướng Mạc Tuỳ.

"Dừng tay, dám vứt bỏ cậu liền xong rồi!"

Vào lúc Mạc Tùy vừa muốn đem túi xách cùng quần áo bên trong ném vào thùng rác, phía sau bỗng vang lên một âm thanh đầy tức giận.

Mạc Tùy cả kinh quay đầu nhìn lại, thấy đó là khuôn mặt khẩn trương lại khó chịu của Long Đình Dạ.

Anh ta vội phản ứng lại thu tay về, nhìn thoáng qua đồ trên tay thở dài một hơi, may mắn đồ vẫn còn đây.

"Ông chủ.." Mạc Tùy đưa túi đồ cho Long Đình Dạ, trên mặt lại càng thêm nghi hoặc cùng khó hiểu.

Vừa rồi rõ ràng ông chủ kêu anh ta ném đồ đi, sao bây giờ lại..

Lựa chọn của ông chủ sao lại giống như thời tiết, thay đổi nhanh như vậy.

Phải biết rằng, từ trước đến nay ông chủ vẫn là người bình tĩnh trầm ổn, không dễ dàng đưa ra quyết định, một khi đưa ra cũng sẽ không hối hận.

Nhiều năm như thế, Mạc Tùy cũng là lần đầu tiên thấy ông chủ hối hận với lựa chọn do chính mình đưa ra, hơn nữa.. tốc độ hối hận còn nhanh đến nỗi khiến anh ta không kịp phòng bị.[/HIDE-THANKS]
 
Chương 65: Cô dám cười nhạo anh?

Long Đình Dạ giơ tay nhận túi xách, rũ mắt kiểm tra một phen, thấy đồ vật vẫn còn sắc mặt mới chuyển biến tốt đẹp vài phần.

Nhìn lướt qua Mạc Tùy, không có nhiều lời nữa mà trực tiếp xoay người trở về.

Thời Duy Hạ đã ngồi trên xe, thấy anh quay về ngồi vào trong xe không khỏi tò mò quay đầu chăm chú nhìn anh.

Ánh mắt dừng ở túi xách trên tay anh, sau đó cố ý lấy ngữ khí giễu cợt nói với anh.

"Không phải anh nói quá xấu sao, sao lại nhặt về?" Cô biểu biểu môi.

Giọng nói cô rơi xuống, sắc mặt Long Đình Dạ đổi đổi, biểu tình trên mặt tuấn mỹ tức khắc trở nên mất tự nhiên.

"Anh thích đồ vật xấu, không được?" Anh nhíu nhíu mày, khó chịu liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó trầm giọng nói.

Trong ngữ khí tràn đầy bá đạo!

Nhìn vẻ mặt biệt nữu của người đàn ông, Thời Duy Hạ nhịn không được cười trộm.

Người đàn ông này, ngay cả khi xấu hổ cũng vẫn bá đạo như thế.

Nghe thấy tiếng cười của cô, Long Đình Dạ trầm trầm, trên mặt nhiều hơn mấy phần tức giận.

"Thời Duy Hạ, rất buồn cười?" Anh ẩn nhẫn tức giận, từng câu từng chữ hỏi cô.

Trong giọng nói tràn đầy sự nguy hiểm.

Hay lắm, cô dám cười nhạo anh?

Thanh âm của anh làm Thời Duy Hạ hơi kinh ngạc, lập tức thu hồi tươi cười trên mặt.

"Khụ cũng tạm." Đang nói chuyện cô vội vàng chuyển hướng, làm bộ như không có việc gì nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thấy cô bỗng nhiên trở nên ngoan ngoãn, ánh mắt lạnh lẽo của Long Đình Dạ lại mạc danh nhu hòa vài phần.

Một lát sau anh mới lại lần nữa cúi đầu, nhìn về chiếc túi trên đùi mình kia.

Vốn môi mỏng đang nhấp chặt, không khỏi chậm rãi giương lên.

Trở lại biệt thự lưng chừng núi đã là lúc chạng vạng, thời tiết vốn vẫn luôn âm trầm bỗng nhiên hạ mưa nhỏ.

Xe vừa dừng lại người hầu liền chống ô che mưa lại đây, đưa hai người vào biệt thự.

"Thái thái, tôi ngao chè hạt sen nấm tuyết cho cô dưỡng nhan, cô tới nếm thử xem."

Thời Duy Hạ mới vừa vào cửa, quản gia liền mặt đầy cười lại đây, nhiệt tình nói với cô.

Từ lần Thời Duy Hạ nói những lời kia với quản gia, quản gia liền có không ít thay đổi đối với cô. Hơn nữa mấy ngày này thái độ của cô với tiên sinh cũng chuyển biến, càng làm cho bà cảm thấy, vốn dĩ không mong đợi gì ở Thời tiểu thư, lại dần dần làm bà cảm thấy yêu quý.

Vừa nghe quản gia nói đến hai chữ mỹ dung, Thời Duy Hạ liền không chút do dự gật gật đầu, xoay người đi theo quản gia vào nhà ăn.

Thấy quan hệ giữa Thời Duy Hạ và quản gia bỗng nhiên chuyển biến tốt hơn, Long Đình Dạ nhíu mày, biểu tình nhiều hơn vài phần nhạc nhiên.

Cô từng nói, chán ghét tất cả những chuyện liên quan đến anh, bao gồm căn biệt thự này, cùng những người nơi đây.

"Thái thái hình như vui vẻ hơn so với trước kia." Mạc Tùy ở một bên không khỏi cảm thán một câu.

Anh ta luôn cảm thấy, thái thái mấy ngày này hình như thay đổi một chút, nhưng cụ thể lại không thể nói được là thay đổi ở đâu. Chính là cảm thấy cô không hề cả người mang đầy gai nhọn, hơn nữa so với trước kia thích cười, đáng yêu hơn nhiều.

Từ Khi Thời Duy Hạ đến biệt thự lưng chừng núi ngày đầu tiên, Mạc Tùy liền cảm thấy, cô tính tình không tốt, tùy hứng, căn bản không xứng với ông chủ được xưng là thiên tài giới kinh doanh.

Cho đến gần đây anh ta bỗng nhiên thay đổi cái nhìn.

Bởi vì anh ta phát hiện, sự thay đổi của thái thái mấy ngày nay, khiến tâm tình ông chủ mấy ngày nay đều tốt hơn nhiều.

Thậm chí, trước kia thường xuyên xuất hiện đau đầu, gần đây cũng không có tái lại một lần.
 
Chương 66: Còn có cái gì là không dám

Tuy rằng người khác nhìn không ra vui buồn trên mặt Long Đình Dạ, nhưng anh ta đi theo bên người anh nhiều năm, lại có thể cảm giác được những cảm xúc rất nhỏ của anh.

Mấy năm nay, anh thật ra gặp qua không ít người và việc có thể làm Long Đình Dạ giận dữ, chính là.. Có thể làm anh vui vẻ, lại chưa từng có.

"Chuyện bạn ngày, có phải có hiểu lầm gì không?" Nghĩ nghĩ, Mạc Tùy lại nhỏ giọng nói.

Nếu thái thái biết diễn kịch tới lấy lòng ông chủ mà nói, mấy năm nay cũng sẽ không bởi vì liên tiếp chọc giận ông chủ mà bị phạt cấm túc không thể ra cửa, tức giận đập phá đồ đạc.

Cho nên lần này tiết lộ cơ mật, có khả năng chỉ là ngẫu nhiên hoặc là hiểu lầm cũng không chừng.

Nghe Mạc Tùy nói xong, Long Đình Dạ không nói gì, chỉ là ánh mắt mang theo thâm ý nhìn về hướng Thời Duy Hạ rời đi.

"Tiên sinh, tôi giúp anh đem đến phòng để quần áo đi." Một bên người giúp việc nhìn thoáng qua tay Long Đình Dạ, sau đó nhỏ giọng nói.

"Không cần." Long Đình Dạ vẫn chưa liếc người giúp việc một cái, trực tiếp lạnh lùng cự tuyệt, sau đó xoay người lên lầu.

Người giúp việc sửng sốt, vội thu hồi tay, nhìn thân ảnh Long Đình Dạ rời đi, biểu tình trên mặt có chút nghi hoặc.

Phòng để quần áo của tiên sinh, dĩ vãng vẫn luôn là đám người hầu trong biệt thự phụ trách dọn dẹp, hôm nay sao lại..

Một bên Mạc Tùy nhìn người giúp việc một cái, nhớ tới chuyện trước đó ông chủ kêu anh đem túi đồ vật kia vứt bỏ, vì thế liền tốt bụng nhắc nhở một câu.

"Khụ.. Nhớ rõ, túi đồ kia, ngàn vạn lần đừng chạm vào."

Nghe Mạc Tùy nói, biểu tình trên mặt người giúp việc càng kỳ quái.

* * *

Lầu hai, Long Đình Dạ mới vừa trở lại phòng ngủ, đang định đem túi quần áo bỏ vào phòng để quần áo, di động trên người đột nhiên rung lên.

Anh duỗi tay lấy điện thoại di động ra, khi thấy dãy số trên điện thoại, sắc mặt thay đổi.

"Xem ra cánh của anh thật cứng cáp rồi, liền người cha thân sinh này muốn liên hệ một chút cũng khó như thế!" Trong di động truyền đến một tiếng ho khan vừa nói chuyện của người đàn ông trung niên.

Nghe thấy thanh âm của đối phương, ánh mắt Long Đình Dạ lại lạnh đi mấy phần.

"Có việc?"

"Thế nào, không có việc gì thì không thể gọi cho anh?"

"Tôi rất bận, không có tâm tình nghe ông nói lời vô nghĩa!" Anh hừ lạnh một tiếng.

"Mày.. Mày cái đồ nghịch tử! Được.. được lắm! Cánh mày lớn, còn dám uy hiếp tao, còn có cái gì là không dám, kế tiếp có phải muốn giết tao hay không?" Tiếng người đàn ông tức muốn hộc máu vang lên.

Nghe giọng nói tức giận của đối phương, Long Đình Dạ trước sau như một lạnh băng, không có chút nào đổi sắc mặt.

Đang lúc anh chuẩn bị cắt đứt điện thoại, trong di động, tiếng người đàn ông trung niên lại tiếp tục truyền đến.

"Tro cốt người phụ nữ kia tao đã đem trở về, kế tiếp mày còn muốn thế nào?"

Nghe thấy giọng nói trong di động, sắc mặt Long Đình Dạ đổi đổi.

Sau lát sau, thanh âm lãnh trầm của anh vang lên.

"Tôi muốn bà táng nhập mộ viên Long gia."

Anh nói xong, đầu kia di động yên tĩnh hai giây, sau đó truyền đến tiếng cười của Long lão gia.

"Ha hả, quả nhiên.. Tao có thể đáp ứng mày, nhưng lễ tang mẹ mày, mày cũng nên trở về tham gia đi?"

"Đương nhiên." Long Đình Dạ nhấp môi.

Nói xong, liền cắt đứt điện thoại, trên khuôn mặt tuấn mỹ là hàn ý thật sâu..

Một trận tiếng bước chân nhẹ nhàng bỗng nhiên vang lên.

"Long Đình Dạ.." Thời Duy Hạ bưng chè hạt sen nấm tuyết vào phòng ngủ, khi thấy gương mặt lạnh băng đáng sợ của người đàn ông, cô kinh ngạc, sững sờ ở nơi đó.
 
Chương 67: Hiện tại cô là vợ anh

Nghe thấy tiếng cô, sắc mặt Long Đình Dạ thay đổi, lúc này mới chuyển mắt nhìn về phía cô.

Thấy sắc mặt anh không khó coi nữa Thời Duy Hạ mới hơi hơi thở phào nhẹ nhõm.

Vừa rồi sắc mặt cùng biểu tình của anh, thật sự rất đáng sợ.. Bộ dạng kia cô chưa từng thấy qua, so với khi cô chọc anh tức giận, vẻ mặt còn đáng sợ hơn..

Ngừng hai giây, Thời Duy Hạ mới tiến lên, mang theo ý cười đưa chén chè trên tay cho anh, sau đó nhẹ giọng nói.

"Chè nấm tuyết này uống rất tốt, anh cũng nếm thử đi."

Trước kia cô có đồ ăn ngon chỉ biết nghĩ đến anh trai Thời Tiêu. Sau lại anh trai không còn nữa, cô liền không còn loại suy nghĩ này.

Cho tới bây giờ..

Nghe vậy Long Đình Dạ rũ mắt, nhìn về phía chén chè nấm tuyết trên tay cô, mày nhíu nhíu.

Anh không thích ăn đồ ngọt.

Thấy anh không có phản ứng, Thời Duy Hạ cho rằng anh không muốn ăn, liền biểu biểu môi. Đang muốn lấy tay về, người đàn ông lại đột nhiên nâng tay, nhận lấy chén chè qua, sau đó cúi đầu hai hớp liền đem chén nấm tuyết uống hết.

Thấy anh phối hợp như thế, Thời Duy Hạ cười cười, duỗi tay nhận lấy chén không, sau đó nhớ tới lời quản gia dặn dò trước khi cô lên lầu.

"Đúng rồi, quản gia còn muốn em hỏi anh, buổi tối muốn ăn cái gì."

"Không cần." Long Đình Dạ nhấp môi nói, nói xong nhìn về vẻ mặt nghi hoặc của cô, sau đó lại bổ sung một câu.

"Đêm nay anh muốn đi ra ngoài một chuyến."

Có một số việc anh cần phải rời khỏi đây, trở về xử lý một chuyến.

"À, mấy giờ anh về?" Nghe anh nói như thế, Thời Duy Hạ cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng anh buổi tối muốn đi ra ngoài một chuyến.

"Đại khái hai ba ngày." Long Đình Dạ nghiêm túc nghĩ hai giây, sau đó đáp.

"Hai ba ngày? Anh phải đi công tác sao?" Vừa nghe anh nói, Thời Duy Hạ lộ ra kinh ngạc.

"Có chút việc phải xử lý." Long Đình Dạ lên tiếng.

"Chuyện gì vậy, có liên quan đến cuộc gọi vừa rồi sao?" Thời Duy Hạ nhịn không được hỏi.

"Long gia có chút chuyện, anh phải đi về một chuyến." Đây là lần đầu tiên anh kiên nhẫn giải thích với người khác hành tung của mình.

Anh luôn luôn không thích người khác thắc mắc chuyện của mình.

Nhưng hiện tại.. Đối mặt với sự tra hỏi của cô, thật ra anh không cảm thấy mất kiên nhẫn chút nào.

Ngược lại, lại cảm thấy, loại cảm giác khi bị tra hỏi như thế này.. cũng không tệ lắm.

Nghe anh nhắc tới Long gia, Thời Duy Hạ lại sửng sốt một chút, bỗng nhiên nhớ tới 6 năm hôn nhân ở đời trước, cô đối với việc và người ở Long gia, tựa hồ một chút cũng không hiểu biết.

"Anh một mình trở về không có vấn đề gì sao, cần em cùng đi không?" Nghĩ nghĩ, cô vẫn là nhịn không được hỏi.

Hiện tại cô là vợ anh, có nghĩa vụ cùng anh cùng nhau về nhà.

"Không cần đâu!"

Thanh âm Thời Duy Hạ vừa rơi xuống, Long Đình Dạ liền cự tuyệt.

"Được rồi, vậy khi nào anh đi?" Cô biểu môi, trong lòng vậy mà có chút mất mát.

"Nửa giờ sau." Long Đình Dạ nâng đồng hồ lên nhìn, sau đó nói.

"Nhanh như vậy?" Vẻ mặt cô giật mình.

* * *

Nửa giờ sau.

Dưới lầu.

Mạc Tùy nhận lấy valy từ người giúp việc, xoay người nhìn về phía Long Đình Dạ.

"Ông chủ, nên đến sân bay rồi."

Long Đình Dạ vẫn chưa nói gì, mà nhìn về phía Thời Duy Hạ đang đứng bên cạnh, ánh mắt dừng trên mặt cô.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ tuy rằng không có bao nhiêu cảm xúc, nhưng con ngươi màu đen lại loé loé.
 
Chương 68: Anh sớm muộn gì cũng sẽ bị cô làm tức chết!

Thời Duy Hạ ngẩng đầu nhìn Long Đình Dạ, tưởng tượng đến mấy ngày không nhìn thấy anh, trong lòng cô có chút mất mát.

Khuôn mặt đẹp trai soái khí này cô còn chưa xem đủ.

Giờ này khắc này, cô vô cùng hối hận đời trước mắt mù, không phát hiện người đàn ông này lại soái lại có mùi vị đàn ông như vậy.

Ngay cả buổi tối ngủ dựa vào, đều có cảm giác vô cùng an toàn.

"Thái thái, cô không nói với tiên sinh một hai câu sao?" Một bên quản gia tựa hồ nhìn ra cái gì, vội vàng mở miệng nói với Thời Duy Hạ.

Thời Duy Hạ đang nhìn Long Đình Dạ đến xuất thần, nghe thấy quản gia nói mới hồi thần, nghĩ nghĩ, liền nghiêm túc nói.

"Nghe nói thành phố L bánh hoa quế và vịt nướng ăn rất ngon, anh tiện đường thì mang một chút về đi."

Dù sao anh phải về Long gia, thuận tiện giúp cô mang chút thức ăn trở về hẳn là không thành vấn đề đi.

Đời trước trong đầu cô đều là nghĩ cách làm sao để hại chết anh, trước khi chết mới phát hiện chính mình căn bản không có hưởng thụ cuộc sống ăn ăn ăn uống uống, cho nên hiện tại đương nhiên phải đền bù một chút.

"..."

Thanh âm cô vang lên, sắc mặt Long Đình Dạ sắc liền lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ trầm xuống.

Bánh hoa quế, vịt nướng?

Trong đầu cô chỉ nhớ thương mấy thứ này?

Cô xem người làm chồng như anh chết rồi?

Nhưng mà Thời Duy Hạ lại chưa chú ý tới điểm này, mà nghiêm túc nghĩ tới mỹ thực ở thành phố L, lại tiếp tục mở miệng.

"Đúng rồi, còn có bánh tiểu tô ở thành phố L cũng không tồi, anh nhớ mua giúp em một chút.."

Lời cô còn chưa nói xong, Long Đình Dạ liền đen mặt quay người, sau đó ẩn nhẫn tức giận nói với Mạc Tuỳ.

"Xuất phát!"

Anh sợ lại tiếp tục, anh sẽ bóp chết cô!

Anh sớm muộn gì cũng sẽ bị cô làm tức chết!

"Vâng, ông chủ!" Mạc Tùy gật đầu, lấy ô che mưa cho Long Đình Dạ.

Mà khi Long Đình Dạ đi ra biệt thự, đang muốn lên xe, phía sau một trận tiếng bước chân truyền đến, theo sát.. Bàn tay anh đặt bên cạnh người bỗng bị một đôi mềm mại cầm lấy.

"Chờ một chút, em còn chưa nói xong đâu." Tinh tế thanh âm ở phía sau anh vang lên, lại làm ngực anh mềm mềm..

"Thái thái, cô muốn ăn cái gì nói cho tôi, tôi sẽ giúp cô mang toàn bộ về." Một bên Mạc Tùy nhìn thoáng qua Long Đình Dạ lúc này, vội nói với Thời Duy Hạ.

"Không phải, anh cho tôi là đồ tham ăn sao, trong đầu chỉ có ăn!" Thời Duy Hạ cạn ngôn trắng mắt liếc Mạc Tùy một cái.

"..."

Mạc Tùy vội vàng câm miệng.

"Em vừa mới tra qua, nhiệt độ không khí thành phố L thấp, anh nhớ mặc nhiều quần áo, đừng để ị cảm." Cô nhìn sau lưng Long Đình Dạ, kiên nhẫn nói.

Cô nói hết lời, thân mình người đàn ông khẽ run lên.

Cô tự.. đi kiểm tra nhiệt độ thành phố L?

"Đúng rồi, còn có, anh phải nhớ kỹ, xong xuôi công việc liền sớm một chút về.. ưm ưm.." Lời còn chưa nói xong, người đàn ông lại bỗng nhiên quay người trực tiếp cúi đầu ngăn lấy môi cô.

Cô sửng sốt, người đàn ông kia thành thục hơi thở mạnh mẽ, nháy mắt.. Đem cả người cô vây quanh.

Anh duỗi tay chế trụ cái ót cô, dùng sức hôn cô, hơi thở cực nóng.. làm cô có chút không thở nổi.

Dù vậy cô một chút cũng không nghĩ đẩy anh ra, ngược lại, nhịn không được giơ tay ôm lưng anh.

Mà một khắc khi tay cô chạm vào phần lưng anh, người đàn ông bỗng buông lỏng cô ra.

Cô kinh ngạc một chút, giương đôi môi ị hôn có chút đỏ bừng nghi hoặc nhìn anh.

Anh thấp con ngươi, ánh mắt dừng trên mặt cô, gắt gao nhìn cô.

Đáng chết, anh vậy mà không muốn đi nữa rồi!
 
Chương 69: Lại đợi nhiều hơn mấy giây, anh sợ hôm nay đi không xong!

Liền chính anh cũng không muốn thừa nhận, nhìn dáng vẻ cô trông mong nhìn qua anh, anh gần như sắp không khống chế nổi, muốn đem cô ôm vào trong ngực, cùng mang cô đi!

Người làm việc luôn luôn quả quyết như anh, lần đầu tiên.. trở nên không quả quyết như vậy!

Anh nhìn chằm chằm cô vài giây rồi bỗng quả quyết quay người.

"Đi thôi!"

Tiếng nói vừa dứt, thân hình cao lớn đã quay người lên xe.

Lại đợi nhiều hơn mấy giây, anh sợ hôm nay sẽ đi không xong!

Mấy chiếc xe hơi màu đen lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi biệt thự lưng chừng núi.

Mưa vẫn đang rơi, Thời Duy Hạ nhìn phương hướng xe rời đi, nửa ngày mới hồi thần lại. Cô vô thức duỗi ngón tay chạm vào cánh môi bị anh hôn đỏ bừng.

Trên đó, còn lưu lại khí tức của anh.. Trên mặt cô cũng không tự chủ nở nụ cười.

"Thái thái, điện thoại của cô!" Người giúp việc cầm điện thoại vẫn đang không ngừng reo lên, vội vã chạy tới.

Lúc này Thời Duy Hạ mới lấy lại tinh thần, vội thu hồi nụ cười hoa si trên mặt, đưa tay tiếp nhận điện thoại từ trên tay người giúp việc.

Nhìn xem, là người đại diện gọi điện thoại tới.

"Alo, chị Triệu.."

"Bé cưng, cô đoán xem tôi vừa nhận được lời mời gì?" Trong điện thoại di động truyền đến giọng nói hưng phấn của chị Triệu.

Nghe lời chị Triệu, Thời Duy Hạ sửng sốt một chút, nghiêm túc nhớ lại hôm nay là ngày mấy cùng sự kiện lớn gần đây.

Gần một phút đồng hồ cô mới đột nhiên nhớ tới cái gì.

"Lễ khai mạc giải bài hát vàng?"

"Đoán đúng rồi, sao trước kia tôi lại không phát hiện ra cô thông minh như vậy chứ!" Chị Triệu cười một tiếng, sau đó vui vẻ tán dương.

Chỉ là nghe người đại diện khích lệ, trong lòng cô cũng không cảm thấy vui vẻ.

Ý tứ của chị là, cô trước kia rất đần a?

"Cô lần này xem như cho tôi mặt mũi, trước kia tôi nhờ quan hệ cầu người ta một vé trong Lê khai mạc, những người kia thế mà lãnh đạm với tôi, không muốn hỗ trợ thì thôi, còn nói lời châm chọc, nói nghệ nhân nhà ta thanh danh không tốt! Giờ thì hay rồi, ban tổ chức bọn họ lại yêu cầu cô tham gia lần khai mạc này!" Chị Triệu tức giận bất bình nói, trong thanh âm tràn đầy hưng phấn.

Nghe người đại diện nói xong, Thời Duy Hạ vẫn còn kinh ngạc.

Cô không ngờ, sự trợ giúp của Tô Vũ Trạch lại có tác dụng lớn với cô như thế.

Đời trước cô có thể tham gia giải bài hát vàng, là bởi vì công ty quản lý dùng nhân mạch giúp cô tìm quan hệ. Nhưng sau giải bài hát vàng phát sinh một ít chuyện, cô lại đã rơi vào thời kỳ mơ hồ, bị đánh rơi xuống đáy cốc.

Mà lần này cô nhất định sẽ không để loại ngăn trở kia tái diễn một lần nữa, cũng sẽ không để người hại cô được như ý!

Nghĩ đến đây, tay cầm di động của Thời Duy Hạ cũng chạy hơn mấy phần.

"Lần này chúng ta nhất định phải nở mày nở mặt!" Thanh âm nghiêm túc dặn dò của người đại diện lại tiếp tục truyền đến.

"Chị Triệu, chị yên tâm, tôi biết nên làm như thế nào."

"Có câu nói này của cô tôi yên tâm rồi. Hôm sau chính là lễ khai mạc giải bài hát vàng, chúng ta chỉ còn lại một ngày, cần chuẩn bị cẩn thận một phen, nắm chặt cơ hội lần này!"

Chị Triệu tỷ nói xong, Thời Duy Hạ cũng âm thầm nhẹ gật đầu.

Lần này cô đích xác cần chuẩn bị thật tốt một phen.. Bởi vì, cô muốn những kẻ ác tổn thương cô phải nhận báo ứng nên có!

Rạng sáng.

Thời Duy Hạ bị một giấc mộng làm tỉnh giấc.

Mở mắt ra, trên trán đã mồ hôi lấm tấm.

Cô chống đỡ thân thể ngồi dậy, có chút choáng đầu đưa tay sờ lên đầu.
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back