Bài viết: 499 Tìm chủ đề
Chương 210: Đây là vấn đề mặt mũi

[BOOK][HIDE-THANKS]Vừa nghe tiếng vang của đôi uyên ương lạ kia vừa giải quyết dục vọng cho Mục Lăng, Cố Bình An hận không thể mọc ra một đôi cánh bay đi. Người Mục Lăng cũng bắt đầu cọ cọ vào người cô. Cố Bình An giận, sao thời tiết lại nóng như thế chứ.

"Anh xong chưa?", Cố Bình An thật sự không muốn hỏi chủ đề xấu hổ này đâu nhưng còn không hỏi nữa, tay cô sẽ gãy mất. Mục Lăng đúng là quá đáng, cô gần như cạn lời rồi, đặc biệt là tiếng của cô gái gần đó thật sự quá kích thích khiến cô rất xấu hổ.

"Em cũng kêu một tiếng nghe xem." Mục Lăng nghe đến mức lòng ngứa ngáy, vốn định dụ dỗ Cố Bình An từng bước một trước, nhưng càng dụ dỗ lại càng tham lam, càng muốn nhiều hơn. Mục Lăng cảm thấy mình cũng hơi quá đáng nhưng ngần này đã tính là gì, đàn ông muốn nghe người phụ nữ của mình kêu một tiếng, là thiên kinh địa nghĩa (*).

(*) Thiên kinh địa nghĩa: Đạo lý hiển nhiên.

Giọng của Cố Bình An rất mềm, kêu lên chắc chắn rất êm tai.

"Cố Bình An.." Mục Lăng nghiến răng, cô nhóc này lại bóp anh một cái, lần này chưa đến mức không có chừng mực như lần đầu nhưng cũng rất đau, mặt anh đã tái mét rồi. Nhưng Cố Bình An lại cảm thấy, anh đáng đời.

Sắc lang!

Cô mà theo anh làm càn, thì sẽ thành cái gì đây? Thật đau đầu mà.

Mục Lăng không nhịn được cúi đầu cắn cô một cái. Cố Bình An bị đau, thực sự muốn phế luôn cả Mục Lăng.

"Đàn ông nếu quá nhanh, sẽ bị khinh bỉ, cậu nhóc bên kia còn chưa bắn đâu."

Cố Bình An: "..."

Loại chuyện này rốt cuộc là có chỗ nào để so đo?

Cô hoàn toàn không hiểu.

"Là so sức chịu đựng, là vấn đề mặt mũi." Giọng Mục Lăng vừa trầm lại vừa khàn, trời nóng nực, trên người cũng nóng, giọng nói của anh cũng mang theo hơi nóng ẩm ướt, phả vào mặt, cảm giác đó theo Cố Bình An hình dung chính là.. Gợi cảm.

Trong lòng Cố Bình An yên lặng giơ ngón giữa với Mục Lăng.

Đôi nam nữ bên kia càng ngày càng làm càn, cuối cùng cũng im lặng, sau đó tiếng trêu đùa. Cố Bình An không dám thở mạnh một tiếng nào, rất sợ bên kia nghe được, lại bận rộn thêm một hồi nữa. Cố Bình An gần như là muốn khóc. Mục Lăng cắn mút môi của cô, thân thể lèo nhèo dính lên người cô, cuối cùng cũng như Cố Bình An mong muốn, kết thúc.

Vừa nghĩ tới lòng bàn tay dính thứ kia của anh, Cố Bình An ghét bỏ quệt hết lên áo anh, biểu cảm ghét bỏ trên mặt dù thế nào cũng không che giấu được. Mục Lăng nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt cô. Vẻ mặt nóng rực đỏ bừng của cô nhóc này, thật sự rất đẹp mắt, càng nhìn càng cảm thấy vô cùng động lòng người.

Mưa tạnh mây tan, Cố Bình An cũng thở dài một hơi.

Cuối cùng cũng xong.

Trên người cô toàn là mồ hôi, lần này điên cùng anh, cô cũng rất bất đắc dĩ với sự tự chủ của mình.

"Tránh ra, nóng muốn chết." Cố Bình An đẩy anh ra, mồ hôi nhớp nháp, nóng chết mất thôi. Mồ hôi dính vào nhau, cảm giác da thịt cũng hòa vào nhau muốn, cảm giác đó rất đặc biệt, khiến lòng dạ cô rối bời.

Trong lòng Cố Bình An hoảng hốt, cường độ động tác cũng lớn.

Mục Lăng vừa được một lần thoải mái, cũng không để ý nhiều, ngồi trên cát trắng, vẻ mặt đặc sắc nhìn Cố Bình An, thấy sắc mặt Cố Bình An đỏ bừng, cô ra vẻ bình tĩnh nhìn anh, "Đi, về thôi."

Trò này, hơn một tiếng.

Cô đã sức tàn lực kiệt rồi.

Cô biết Mục Lăng là một cây củ cải lớn sặc sỡ, phụ nữ bên người tới tới đi đi, thứ anh ham là sự mới mẻ, không hề thật lòng, cho dù có thật lòng, cũng không phải Cố Bình An cô.

Cho nên, Cố Bình An không ngừng tự cảnh cáo mình.

Đây chỉ là một trò chơi.

Đã bồi thường người rồi.

Tuyệt không thể.

Bồi cả trái tim.

*

Tác giả:

Hai chương gần đây rất ngọt nha, tôi xem một chút lúc nào thì viết ngược, mọi người thích đọc ngược, hay đọc ngọt đây.[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 499 Tìm chủ đề
Chương 211: Kiếm trong ánh sáng

[BOOK][HIDE-THANKS]Trên đường trở về, Cố Bình An vẫn luôn im lặng, tâm tư nặng nề ngồi ở một bên, không nói một lời, mặt không biểu tình. Mục Lăng nhìn cô mấy cái, cô cũng không thèm liếc mắt nhìn anh, Mục đại công tử không vui, đàn ông bị vợ xem nhẹ tâm tình rất khó chịu.

"Đâu phải chưa từng thân mật với anh, bây giờ lại ngồi đây giả liệt phụ trinh tiết đúng là mất hứng."

Lời vừa ra khỏi miệng, anh liền hối hận.

Quả nhiên, khóe mắt anh nhìn thấy cả mặt Cố Bình An trắng bệch, anh càng thêm hối hận xanh ruột. Mục Lăng có một khuyết điểm vô cùng lớn, đó chính là khẩu thị tâm phi, lúc học nhà trẻ cũng nghịch ngợm gây sự khiến cho giáo viên và ba mẹ đều nhức đầu, hai đến ba ngày lại nhảy lên nóc nhà lật ngói, khiến người cầm quyền Mục gia năm đó tức giận đến mức hận không thể bóp chết anh rồi sinh lại đứa khác. Có một ngày anh chọc khóc một cô bé, giáo viên cùng phụ huynh kéo nhau đến, ba Mục nhìn cô bé khóc đỏ cả mũi, đáng yêu yếu ớt miễn bàn động lòng người bao nhiêu, lại nghĩ tới thằng gấu con nhà mình, giận không có chỗ phát tiết, sau khi xử lý đánh nhau ẩu đả, ông hỏi Mục Lăng vì sao chọc con người ta khóc.

Mục Lăng nói, cô bé xấu, anh nhìn ngứa mắt, túm bím tóc người ta, túm đến mức cô bé đó khóc.

Sau đó, sinh nhật Mục Lăng, trong nhà tổ chức một bữa tiệc, mở tiệc chiêu đãi các bạn nhỏ, con trai cầm bánh ga tô mình thích làm bộ ghét bỏ ném cho cô bé kia ăn. Rõ ràng là thích, đến ông còn nhìn ra.

Đó chính là một thằng gấu con nói một đằng làm một nẻo.

Mục Lăng lại hừ hai tiếng, chính anh cũng không biết là hừ cái gì, tóm lại không có gì hay mà nói.

Anh cho rằng Cố Bình An sẽ thoải mái hung hăng cãi nhau với anh, ai ngờ cô co lại một bên, tức cũng không hừ lấy một tiếng, sắc mặt trắng bệch tái mét. Đáy lòng Mục Lăng có chút quái dị cảm thấy không thoải mái. Vốn quen Cố Bình An nói chuyện líu ríu tựa như chim sẻ, giờ cô không nói chuyện khiến anh cảm thấy không quen lắm.

"Cố Bình An, càng ngày càng kiêu nhỉ." Anh cười nhạo một tiếng, nhịn không được giễu cợt thêm câu.

Cố Bình An coi anh như người vô hình, anh nói cái gì cô cũng có quyền coi như không nghe thấy.

Người này thật sự là một tên khốn kiếp.

Vô cùng khốn khiếp. Một cô gái trong sạch như cô lại bị anh ép buộc ăn đậu hũ mấy lần, sức yếu không thể phản kháng, vào trong mắt Mục Lăng cô đã thành thủy tính dương hoa (*) rồi sao? Ngược với ý liệt phụ trong trắng, chẳng phải thủy tính dương hoa sao?

(*) Thủy tính dương hoa: Ý là dễ biến như nước chảy, nhẹ bay theo gió như dương hoa. Ví von phụ nữ không một lòng về mặt tình cảm.

Cô cũng biết, gần đây cô chút tâm tư khác với Mục Lăng, điều này rất nguy hiểm, ngay lúc khắc chế tình cảm của mình, vẫn dùng vũ lực trấn áp, không cho phép mình để ý đến Mục Lăng, bị sỉ nhục một lần, cũng có sự phản kháng không quá kiên định của cô ở đó, nhưng ai có thể chịu nổi sự vùi dập ác độc của anh như vậy, thiếu điều chưa chỉ vào mũi mắng cô****.

Cô đúng là đồ ngu, mới để cho người ta chà đạp như vậy.

Nếu Mục Lăng lúc nào cũng ôn nhu, bá khí, có mị lực, có lẽ cô sẽ càng hãm càng sâu. Nhưng Mục Lăng dạng này khiến cô cảm thấy trừ phi mình hèn đến không còn bản chất nữa, nếu không, tuyệt đối không cho anh sắc mặt tốt lần nào nữa.

"Rất tức giận?" Mục Lăng mãi mới phát giác ra, lại cảm thấy mình tiện miệng.

Anh luôn luôn tiện miệng thành quen, xin lỗi gì đó, chắc chắn là không.

Cố Bình An ăn mềm không ăn cứng, anh nói hai câu mềm mại, Cố Bình An cũng không để ý tới anh, Mục Lăng cảm thấy không thú vị, sắc mặt cũng lạnh đi. Một người phụ nữ mà thôi, dám vung sắc mặt cho anh nhìn, đúng là phản rồi.

Đột nhiên, ánh mắt anh ngưng lại.

Từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy có hai người phóng chiếc xe máy lao đến, một trái một phải, cả người đồ đen, đội mũ bảo hiểm, trong bóng đêm như kiếm trong ánh sáng, ánh lạnh lấp lóe. Mi tâm Mục Lăng đột nhiên trầm xuống loại ý thức nguy hiểm kia khắc sâu trong xương cốt, bỗng nhiên siết lấy lưng anh.[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 499 Tìm chủ đề
Chương 212: Đột nhiên xuất hiện nguy hiểm

[BOOK][HIDE-THANKS]"Bình An, nằm xuống."

Cố Bình An nghe ra sự nghiêm túc cùng lạnh lùng trong lời nói của anh, lại không có để ý chút nào, cô đang đau lòng, trốn trong miệng vết thương của mình, đối với Mục Lăng, bịt tai không nghe. Mục Lăng đưa một tay ra, ấn đầu Cố Bình An, một giây sau, tiếng súng vang lên, một viên đạn bay thẳng vào thân xe. Mục Lăng nhìn rõ thấy người đàn ông trên xe máy móc ra một khẩu súng lục bắn về phía bọn họ.

Cô bị tiếng súng dọa đến kéo hồn về, sắc mặt Mục Lăng trầm như nước, "Nằm sấp xuống, đừng ngẩng đầu lên."

Anh đột nhiên tăng tốc, lao điên cuồng trên đường lớn ven biển. Chiếc xe này là Cố Bình An lái ra, tạm thời dùng để thay đi bộ, không có trang bị chống đạn, may mắn, bên trong xe có súng. Mục Lăng đưa tay lấy khẩu súng ra.

"Xảy ra chuyện gì?" Cố Bình An hỏi.

"Việc nhỏ."

Mục Lăng ở đảo này xưa nay cũng không phải là người phách lối, luôn âm thầm xử lý mọi chuyện, kẻ địch không nhiều, người biết anh cũng không nhiều cho nên mỗi lần tới đảo, anh hoàn toàn đơn giản nghỉ phép, nhưng cũng không đại biểu, anh không có ý thức đề phòng.

Hai chiếc xe máy đằng sau lái nhanh vô cùng, đồng thời rất nhẹ nhàng, đuổi theo không bỏ. Mục Lăng gần như lái theo kiểu hình chữ S, một đường né đạn của bọn họ nhưng cái này hình như không có chút tác dụng nào. Cố Bình An vẫn nghe thấy tiếng đạn bắn trên thân xe, vô cùng rõ ràng. Vừa mới cùng Mục Lăng hơn thua cũng đã tan thành mây khói, bất kỳ ân oán tình thù gì đặt trước sinh tử đều lộ ra sự vô nghĩa.

Một viên đạn phá vỡ cửa kính, mảnh vỡ bắn lên người Cố Bình An, mắt cô ướt đi trong phút chốc.

Tốc độ xe của Mục Lăng, lên đến 150, anh giơ một tay trống ra, vuốt đầu Cố Bình An, nhẹ nói, "Tin anh."

Trong nháy mắt tại tốc độ sinh tử, Cố Bình An ngẩng đầu nhìn anh, cách một tầng nước mắt mông lung, cô nhìn thấy ánh mắt Mục Lăng, tựa như ánh đèn xuyên qua bóng đêm thành phố, vụt sáng, yên lặng nhìn cô. Hoảng loạn trong lòng Cố Bình An, an tĩnh lại kỳ dị.

Nhịp tim như sấm.

Trong nháy mắt đó, phảng phất như anh là vị thần vững vàng không ngã trong sinh mệnh của cô.

Xe theo đuôi phía sau không dứt, dần dần, số lượng xe máy cũng tăng lên, khoảng chừng năm chiếc xe, tất cả hung thần ác sát đuổi theo phía sau. Dù sao Mục Lăng cũng từng sống trên đảo, vô cùng rõ ràng địa hình nơi này, xe đảo quanh một cái chạy về khu dân nghèo. Bất kỳ thành phố nào, cho dù là thành phố giàu có, cũng đều có cách biệt giàu nghèo. Đất nước này vừa thành lập, cơ sở hạ tầng cũng chưa hoàn thiện, vẫn còn một phần mười nhân khẩu sống trong cảnh nghèo khó, cần chính phủ trợ cấp sinh hoạt. Phía sau quảng trường phồn hoa, khu vực bọn họ sinh sống, là nhà ở san sát nhau, lít nha lít nhít, gần như không có đường đi.

Lúc xe sắp vào khu dân nghèo, Mục Lăng ném một quả lựu đạn ra ngoài xe. Cố Bình An chỉ nghe thấy phía sau có một tiếng nổ lớn, sau đó là tiếng phanh xe đột ngột. Cô không thắt dây an toàn, suýt chút nữa ngã nhào về phía trước.

"Xuống xe."

Sống chết trước mắt, phản ứng của Cố Bình An cũng nhanh hơn, quả quyết xuống xe, anh túm một tay Cố Bình An, một đường tiến thẳng vào khu nhà thấp bé.

Dân số trên đảo không quá nhiều, diện tích đất liền cũng vô cùng nhỏ, còn lại không gì ngoài những khu vực vô giá trị lợi dụng, nên nhỏ càng thêm nhỏ, bởi vậy khu nhà ở này đặc biệt chặt hẹp. Địa thế lại là địa hình vùng núi, cao cao thấp thấp, khu khu vòng vòng, tất cả đều là nhà ở thấp bé, chỉ đủ một người đi, xe không thể lái vào khu vực này.[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 499 Tìm chủ đề
Chương 213: Sát khí trong bóng tối

[BOOK][HIDE-THANKS]Cố Bình An bị anh kéo phát đau, cũng không dám la lên tiếng nào. Trời tối người yên, mặc dù đảo là thành phố không ban đêm nhưng đó là chỉ trung tâm thành phố phồn hoa chứ không phải là khu dân nghèo. Dù là quốc gia nào, ở niên đại nào, người cùng khổ, nào có tâm trạng vui chơi gì, trừ phi là mang tư tưởng bát gạo thổi nốt nếu không đã sớm tắt đèn đi ngủ. Giờ là hai giờ sáng, chính là lúc mộng đẹp say sưa.

Phía sau nội thành phồn hoa, chính là một nơi nghèo đói như vậy, thậm chí đến cả đèn đường cũng không có. Dựa vào ánh sao từ một phía khác của thành phố, bọn họ có thể trông thấy đường đi mơ hồ, lại không ngừng trốn chạy trong không gian nhỏ hẹp này.

Bỗng nhiên, tiếng súng.

Cố Bình An chỉ cảm thấy đạn đập vào ống thép sau lưng cô. Cô không dám quay đầu, rất sợ một khi dừng lại, đạn sẽ đâm xuyên qua cơ thể cô. Thành phố này, tiếng súng chẳng hề lạ lẫm chút nào. Dù ở đâu, dù là xa hay là gần. Đối với tiếng súng, mọi người gần như mang thái độ lạnh nhạt không buồn chú ý đến. Chỉ cần lửa không cháy tới cửa nhà mình, dù là có người bị giết ngay trước mặt mình, chỉ cần hung thủ không làm khó dễ mình, bọn họ đều sẽ thờ ơ.

Trong ngõ nhỏ, vang lên tiếng chó sủa.

Trên trán Cố Bình An, chỉ toàn mồ hôi lạnh.

Trên mái nhà, liên tục có người nhảy lên, phát ra âm thanh. Bọn họ vậy mà lại chạy trên nóc nhà để đuổi theo. Đột nhiên, một bóng đen đập xuống. Mục Lăng mau chóng đẩy Cố Bình An ra. Sát thủ bổ nhào về phía Mục Lăng, tay hắn ta lới lỏng, súng ngắn cũng rơi ra. Mục Lăng xoay khuỷu tay một cái, chĩa vào lồng ngực sát thủ, trở tay vặn một cái, súng lục của anh cũng vì vậy mà rơi xuống đất. Hai người đánh nhau. Cố Bình An đứng một bên hoang mang lo sợ.

Đây không phải lần đầu cô thấy Mục Lăng đánh nhau. Lần nữa nhìn thấy vẫn sinh mãnh như vậy, hung ác mà đánh, nắm đấm nặng nề tựa nặng trăm ngàn cân, mỗi một quyền đều phóng ra sát khí.

Mục Lăng cũng mấy nắm đấm của tên sát thủ kia. Anh nghiêng người về phía sau, bắt lấy cổ tay sát thủ, dùng sức vặn một cái. Cố Bình An chỉ nghe thấy tiếng rên đau đớn. Đột nhiên, Mục Lăng buông sát thủ ra, đỏ mắt chạy về phía Cố Bình An. Anh ôm Cố Bình An lăn một vòng trên mặt đất, đúng lúc gặp phải một bậc thang nhỏ, hai người bọn họ trực tiếp lăn từ trên bậc thang xuống dưới.

Vừa mới lăn xuống, chỗ cô vừa đứng đã bị bắn thành một cái sàng. Cô cảm thấy cánh tay như có một tia lửa lướt qua, chỉ chút nóng trong nháy mắt ấy không khiến cô kịp nghĩ nhiều đã bị Mục Lăng ôm lăn đến một vật ẩn nấp bên cạnh. Một tay anh đè đầu cô xuống, liều mạng rụt về phía sau.

Sau tiếng súng, bốn người kia nhảy từ trên nóc nhà xuống, Mục Lăng đột nhiên bổ nhào qua, lợi dụng điểm mù, bắt lấy cánh tay một người, người kia vô thức nổ sủng, Mục Lăng quay người lại, họng súng của hắn nhắm ngay đồng bạn của mình.

Có người nổ súng về phía Mục Lăng, liên tục nã mấy phát. Mục Lăng kéo sát thủ trước mặt chắn đạn. Đạn bắn ra mấy cái lỗ thủng trên người hắn, Mục Lăng nhanh chóng bỏ qua hắn ta, như tia sét lao về phía hai người bên ngoài.

Hai chết, một bị thương, chỉ còn lại hai người.

Ba người tay không tấc sắt đánh nhau, Mục Lăng hai quyền chấp bốn tay cũng không thấy mất sức, linh hoạt ứng phó nhưng cũng ăn mất mấy nắm đấm. Bọn họ hiển nhiên là lính đánh thuê hoặc quân nhân xuất ngũ được huấn luyện nghiêm khắc, chiêu chiêu đều nhằm vào chỗ hiểm. Một người trong đó lia ống thép tới, đánh một gậy lên lưng Mục Lăng. Cố Bình An nhìn mà đỏ cả mắt, cũng cầm một cái ống thép lạnh băng bên cạnh lên.[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 499 Tìm chủ đề
Chương 214: Đến chết vẫn sĩ diện

[BOOK][HIDE-THANKS][HIDE-THANKS]Mục Lăng không phân thân ra nổi, toàn lực ứng phó công kích của hai tên đặc công, phần bụng ăn mất mấy quyền, có phần lực bất tòng tâm. Thân thủ hai người kia đặc biệt tốt, lại rất hung ác, mỗi một quyền đều như đòi mạng Mục Lăng.

Cố Bình An cầm ống thép, không biết nên nhắm vào ai, tốc độ của bọn họ quá nhanh, cô sợ thành đồng đội heo, đánh trúng Mục Lăng, như vậy thì quá thảm. Dư quang Mục Lăng liếc thấy Cố Bình An, một giây mất tập trung, lập tức bị một sát thủ bóp lấy cổ họng, cánh tay cũng đưa ngang qua, bóp lấy cổ hắn ta, liều mạng lùi về phía sau. Một tay Mục Lăng nắm chặt tay của hắn ta, ngăn cản hắn ta vặn cổ của anh, sắc mặt vì bị bóp mà xanh lại. Một tên đặc công khác liên tục đánh bảy tám quyền vào bụng dưới của anh, Mục Lăng bị đánh nhổ ra một ngụm máu tươi. Mắt Cố Bình An đỏ như muốn nứt ra, cô gái bình thường trêu mèo đùa chó, chưa hề nghĩ tới bạo lực không biết lấy dũng khí từ đâu ra, cầm ống thép đập mạnh vào đầu tên sát thủ đứng quay lưng về phía cô. Sức lực con gái mặc dù không lớn nhưng ống thép rất nặng, một ống thép này đập xuống, mặc dù không đập chết người nhưng gáy người kia đã chảy ra một đường máu tươi. Hắn ta đột nhiên quay đầu, cặp mắt khát máu kia nhìn thẳng vào Cố Bình An.

Đó là một con dã thú bị chọc giận.

Cố Bình An đập ống thép một lần, cổ tay đã tê cứng, tay run run yếu ớt.

Bị tên sát thủ kia nhìn lướt qua, hơi thở cô xiết chặt, thân thể giống như bị mũi tên bắn thủng, ống thép rơi trên mặt đất. Tên sát thủ kia bổ nhào về phía Cố Bình An. Mục Lăng đột nhiên mượn lực, hai chân bật khỏi mặt đất ôm lấy cổ của người nọ, xoay người một cái, tránh khỏi kiềm chế, bị đè nằm rạp trên đất, vừa lúc sờ thấy súng trên mặt đất.

Anh xoay người nổ hai phát súng, tên sát thủ muốn nhào về phía Cố Bình An kia, ngã trong vũng máu.

Tất cả quay về tĩnh lặng.

Cố Bình An vốn ôm đầu chuẩn chờ chết, nghe thấy tiếng súng bị dọa trắng bệch cả mặt lại không thấy đau đớn trong dự cảm, cô từ từ buông tay ra, ánh mắt đầu tiền nhìn thấy lại là sát thủ chết không nhắm mắt ngay trước mặt cô.

Lại nhìn thấy một người khác chết trên mặt đất.

Mục Lăng nằm ngửa trên đất, cả người đầy vết máu cùng vết thương như đã mất đi toàn bộ sức lực.

Cả người đều trầm tĩnh lại, nằm trên mặt đất, giang hai tay.

Cô rõ ràng nhìn thấy Mục Lăng đánh chết tên sát thủ nhào về phía cô trước rồi mới đánh chết tên có uy hiếp với anh.

Cho dù là ở thời điểm nguy hiểm nhất, anh cũng bảo vệ cô đầu tiên.

Sợ hãi, chua xót, tất cả cảm xúc sống sót sau tai nạn đều xông tới, Cố Bình An bỗng nhiên khóc lên. Mục Lăng vừa cố hết sức đứng lên đã bị Cố Bình An nhào đến, phía sau lại là tảng đá khiến anh đau đến mức suýt chút nữa đá bay Cố Bình An ra ngoài.

Sau lưng của anh có vết thương, dù Cố Bình An gầy có gần năm mươi cân đè lên người anh thì tảng đá cũng như sắp dính vào trong vết thương, cảm giác ấy, đừng đề cập đến khó chịu bao nhiêu mà chọc luôn vào xương cốt rồi.

Nhưng anh là một thằng đàn ông, mình chật vật từ trên xuống dưới còn không bảo vệ được người phụ nữ của mình, khiến cô chịu sợ hãi. Cả đời này, sĩ diện đối với Mục Lăng là lớn nhất, vì thế, Mục đại cố chịu đựng đau đớn nóng rát sau lưng, ôm Cố Bình An.

Cắn răng nghiến lợi phun ra ba chữ.

"Không sao rồi."

Cố Bình An cực sợ, cái chết cách cô gần đến vậy, ánh mắt dữ tợn của tên sát thủ kia thoáng hiện trước mắt cô, run lên một cái, cô nhịn không được ôm chặt Mục Lăng, nhất thời cũng không nghe ra được tiếng cắn răng nghiến lợi của Mục Lăng.

Mục Lăng phải nói là đau vô cùng.

Cố Bình An, ông đây không bị người ta đánh chết thì cũng bị em giết chết.

Đồng đội heo.

Đừng tưởng rằng giúp một chút là sẽ không mắng cô là đồng đội heo.

Trong lòng mắng điên cuồng, Mục đại sĩ diện lại ôn nhu vỗ bả vai Cố Bình An, làm bộ tư thái ông đây không sao hết, ông đây lông tóc vô tương, an ủi người phụ nữ của anh.[/HIDE-THANKS][/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 499 Tìm chủ đề
Chương 215: Mục Đại chết hơi oan

[BOOK][HIDE-THANKS]Trong không khí, nồng mùi máu tươi.

Nước mắt Cố Bình An thấm ướt bả vai Mục Lăng. Mục Lăng đau đến mức biến sắc, cố nhịn thêm. Anh cảm thấy là một thằng đàn ông nên chịu được chút đau nhức ấy, song, dù anh chính là một thằng đàn ổng chuẩn trăm phần trăm, anh cũng cảm thấy điều quan trọng nhất lúc này là nên mau chóng rời khỏi nơi hung hiểm này.

Mục Lăng ngữ khí nhẹ nhàng nói, "Bà xã à, anh không ngại em ôm ấp yêu thương, đương nhiên, nếu sau khi rời khỏi đây, em tiếp tục ôm ấp yêu thương thì anh sẽ cảm thấy vui hơn."

Cố Bình An ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung mà nhìn mà anh, vừa tức vừa gấp, trừng anh mấy cái cuối cùng không nói gì nữa, hít mũi một cái, dáng vẻ vô cùng ủy khuất. Trong lòng Mục Lăng mỉa mai một câu, ồ, ngài còn thấy tủi thân nữa cơ à? Ông đây còn chưa kêu đau nữa, anh còn tủi thân hơn em đấy được không?

Khàn khàn đỡ Mục Lăng dậy, xoa xoa nước mắt. Nơi này quá nguy hiểm, cô cũng cảm thấy nên rời khỏi sớm chút sẽ tốt hơn.

Hôm nay Mục Lăng rất dũng mãnh, cũng rất soái khí.

Càng ngày càng có mị lực, cô càng si mê làm sao bây giờ?

Mục Lăng vừa đứng vững dư quang đã liếc thấy người đàn ông vừa bị anh bẻ gãy một tay đánh bất tỉnh dưới đất đã đứng lên, trong tay cầm một cây súng, họng súng đen sì chĩa vào Cố Bình An, bọn họ cách nhau khoảng mười mét, dù tốc độ Mục Lăng có nhanh đến mấy cũng không ngăn cản kịp. Phản ứng đầu tiên là ôm Cố Bình An ngã sang một bên, đồng thời quay đầu cho hắn ta một súng. Đạn bắn thủng đầu tên đàn ông kia, phần lưng của anh cũng đau rát..

Cố Bình An bị Mục Lăng đè đến khó thở.

Trước khi Mục Lăng ngất đi có chút đau buồn nhàn nhạt.

Mẹ nó chứ, vợ còn chưa theo đuổi được, bé đáng yêu tươi non còn chưa kịp ăn miếng nào, nỗi oan này ông đây tìm ai tố chứ?

Diêm Vương gia có hảo tâm, thả anh về dương gian được không?

Lần này nếu chết thật, anh làm ma cũng không bỏ qua cho Cố Bình An.

"Mục Lăng? Mục Lăng? Mục Lăng!" Cố Bình An đẩy bả vai Mục Lăng không thể tin được anh cứ thế ngất đi, cô gọi Mục Lăng mấy lần, giọng khàn khàn vô cùng, Mục Lăng vẫn chẳng hề phản ứng.

Cô bỗng nhiên phát hiện ra hai tay mình, toàn là máu.

Máu nóng hầm hập.

Tất cả đều là máu của Mục Lăng.

Ánh mắt cô đau xót, đầu trống rỗng, cô nghe thấy tiếng súng, Mục Lăng chết rồi sao? Mục Lăng chết rồi?

Lần đầu tiên cô cảm nhận được, cái gì gọi là lòng như tro nguội.

Ánh mắt toàn thế giới, đều biến thành màu đen.

Cố Bình An ngu ngơ trọn vẹn hai phút, cấp tốc móc điện thoại Mục Lăng ra, trong vòng một ngày Mục Lăng gọi bốn cuộc gọi, có ba cuộc là cho cùng một người. Cố Bình An không quản được nhiều như vậy, cấp tốc bấm gọi vào số này.

"Mục Lăng, tốt xấu gì cũng thông cảm cho bệnh nhân chút đi, giờ là ba giờ sáng." Giọng nói trong điện thoại vô cùng bất đắc dĩ.

Cố Bình An nghe xong đã cảm thấy quan hệ giữa anh ta và Mục Lăng chắc chắn rất thân thiết, nhanh chóng nói tình huống của bọn họ ra, cô đã dùng hết sức lực, giữ vững cho giọng mình có vẻ bình tĩnh, thần sắc tổng thống Hoắc Nhĩ Sâm ngưng lại, "Mục phu nhân, giữ điện thoại, lập tức có người đến đón hai người."

Tổng thống Hoắc Nhĩ Sâm nói lập tức, quả nhiên là lập tức.

Chưa đầy năm phút, Cố Bình An đã nghe thấy tiếng quạt gió của máy bay trực thăng.

Cố Bình An ráng chống lại sự sợ hãi, bất lực chờ bọn họ xuống, thấy cáng cứu thường, cũng thấy hơn mười bộ đội vũ trang, thấy tổng thống Hoắc Nhĩ Sâm thần sắc xanh xao cũng không mất đi sự uy nghiêm. Cô không biết tổng thống Hoắc Nhĩ Sâm, nhưng từng nhìn thấy anh ta trên quảng cáo của đảo nhỏ.

Mục Lăng, tai họa lưu ngàn năm, anh sẽ sống mà.

Anh bá đạo lại đáng ghét như vậy, Diêm Vương gia nhất định không nguyện ý thu anh để anh gieo tai họa cho địa phủ đâu.[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 499 Tìm chủ đề
Chương 216: Ghen tị như dây leo

[BOOK][HIDE-THANKS]Thương thế của Mục Lăng rất nghiêm trọng, lại không có nguy hiểm tính mạng. Sau khi lấy đạn ra, gây tê vẫn chưa hết, Mục Lăng vẫn luôn ngủ mê man. Bác sĩ nói, may mắn đưa tới sớm mấy phút, nếu không, Mục Lăng sẽ chết vì mất máu quá nhiều.

Cố Bình An nghe xong, tay vẫn luôn run, may mắn mình trải qua một lần cái chết ngay trước mắt, không thiếu quả quyết như vậy, cũng may mình cái khó ló cái khôn, tìm được điện thoại Mục Lăng, gọi điện thoại cầu cứu, cũng rất may mắn, đám người kia đều đã chết. Trong những điều kiện đó, thiếu một cái thôi, hôm nay Mục Lăng đã không còn rồi. Có lẽ vừa về nước cô cũng sẽ mất mạng ngay, người Mục gia đoán chừng sẽ đòi mạng cô.

Đó là người cầm quyền Mục gia.

Đó là Mục Lăng.

Khốn nạn.

Nghe được tin tức Mục Lăng không nguy hiểm đến tính mạng, Cố Bình An bụm mặt, trốn ở một cái góc trong bệnh viện, liều mạng thút thít, tựa như muốn đem tất cả sợ hãi của hôm nay khóc ra hết, từ vui mừng trong sòng bạc đến xấu hổ và mạo hiểm, cảm xúc thay đổi rất nhanh, cô cảm thấy tim mình vừa lăn một vòng trên lửa, một ngón tay cũng mệt mỏi không muốn nhấc, mệt mỏi không muốn nói chuyện, cuống họng cũng không có chút sức sống nào, chỉ có thể cảm giác được bi thương và áp lực.

Tổng thống Hoắc Nhĩ Sâm tìm một vòng, cuối cùng cũng tìm được Cố Bình An.

Dưới ánh đèn yếu ớt, chỉ thấy cô gái nhỏ mảnh mai, trốn ở nơi vách tường hẻo lánh, buông mình khóc nỉ non, không một người an ủi, cũng không có ai làm bạn, cứ như thế giải phóng tâm trạng của mình. Anh ta yên lặng quay lại, không quấy rầy Cố Bình An.

Anh ta nhớ tới thời điểm đứa con nhỏ của mình chết, người vợ kiên cường kia, cũng trốn ở trong góc, một mình khóc không ra tiếng, một mình giải phóng tâm trạng trong lòng, cũng như vậy.

Anh ta cũng không quấy rầy.

Dù có là người thân đến mấy, có đôi khi cũng mang tâm trạng của riêng mình, có đôi khi cũng có bi thương của chính mình, nên một mình trốn đi, **** vết thương.

Kia là vị hôn thê của Mục Lăng.

Mục Lăng từng đề cập qua, anh ta rất kinh ngạc hỏi Mục Lăng, vì sao lại mang vị hôn thê của anh đến đảo Tử Vong. Khi Mục Lăng nhắc đến Cố Bình An, dáng vẻ rất hờ hững. Anh ta có hơi sợ, cô gái này hẳn rất yêu Mục Lăng.

Mục Lăng lại.. Nhớ tới vợ của mình, tổng thống Hoắc Nhĩ Sâm có chút đồng tình với Cố Bình An, đồng thời cũng có thêm chút thương hại, lại nhiều thêm một chút cảm xúc phức tạp.

Cố Bình An khóc đủ rồi, dưới sự hộ tống của tổng thống Hoắc Nhĩ Sâm, trở về phủ tổng thống.

Bệnh viện và phủ tổng thống, cũng không xa.

Phủ tổng thống, giống như một tòa pháo đài, tráng lệ, khắp nơi là đặc công canh gác, còn có bộ đội mặc giáp. Cố Bình An không có tâm trạng đi nhìn hoàn cảnh xung quanh. Cô thoải mái ngâm mình tắm, ngủ đến thiên hôn địa ám.

Thời gian trong nước, đã là buổi chiều

Lâm Viện Viện đã mấy ngày không được gặp được Mục Lăng. Mục Lăng luôn luôn không nói cho người bên cạnh, cô ta là bạn gái của anh, chỉ có Tiểu Ngô và hộ vệ của anh mới biết chuyện. Hộ vệ của anh nói, Mục Lăng xuất ngoại, đi chỗ nào, thì hắn không biết.

Lâm Viện Viện gọi điện thoại cho Mục Lăng, anh nhận mấy lần, nói là có chuyện cần xuất ngoại xử lý, mịt mờ nói mình đang trên một đảo quốc, mấy ngày nữa sẽ trở về. Lúc ấy cô ta cũng không nghĩ nhiều như vậy, mãi cho tới sáng nay nghe Cố Doanh Doanh nói, Cố Bình An cũng xuất ngoại.

Đồng thời còn gửi ảnh chụp của nhiều người trên hải đảo.

Cố Doanh Doanh càng ước ao ghen tị lôi kéo Lâm Tú Lan nũng nịu, cô ấy cũng muốn đi hải đảo du lịch, Lâm Viện Viện ở bên cạnh nghe được đầu trống không.

Mục Lăng xuất ngoại.

Cố Bình An cũng xuất ngoại, bọn họ đều ở trên quốc đảo.

Điều này có nghĩa là gì, cô ta rất rõ ràng. Mấy ngày nay tâm trạng của cô ta rất không tốt, bình thường cũng không có thói quen xem tin tức bạn bè nhưng nghe Cố Doanh Doanh nói chuyện, cô ta lên WeChat xem tin tức bạn bè, cố ý xem của Cố Bình An, cảm thấy sự ghen tị như dây leo quấn lên vậy.[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 499 Tìm chủ đề
Chương 217: Mục Lăng tỉnh

[BOOK][HIDE-THANKS]Khi Mục Lăng tỉnh lại, là lúc bình minh. Không khi trên hải đảo tốt, bệnh viện Đệ Nhất được xây dựng trên núi cao, ánh sáng vô cùng tốt. Cửa sổ sát đất phòng bệnh Mục Lăng mở ra, đối diện là mặt biển, ngẩng đầu một cái sẽ thấy tờ mờ ánh rạng đông.

Anh còn sống.

Đây thật sự là một chuyện rất may mắn.

Người như Mục Lăng, thuở nhỏ tinh nghịch, vô pháp vô thiên, trong nhà trẻ kéo bè kéo lũ đánh nhau, lại là đầu sỏ của bọn trẻ con, người lại thông minh, từ nhỏ đã hiểu được nên trù tính như thế nào. Đây là lần đầu tiên gặp được chuyện khó giải quyết.

Lại là đại sự sống còn.

Tỉnh lại có thể nhìn thấy ánh rạng đông mờ ảo, phía sau cũng ra mồ hôi lạnh cả người, vết thương sau gây tê càng đau đớn hơn nhưng chút đau đớn ấy với Mục Lăng mà nói, cũng không phải là không thể chịu đựng, tóm lại là một thằng đàn ông thẳng thắn cương nghị, cắn răng nhịn được cơn đau sau phẫu thuật.

Tại sao lại muốn đỡ một súng kia cho Cố Bình An?

Chính anh cũng không hiểu.

Rất nhiều chuyện, lúc ấy có tâm tư gì, có lẽ anh cũng không rõ ràng, sau đó lại cẩn thận suy nghĩ, hình như cũng đoán không ra đạo lý trong đó. Đây là chuyện xưa nay chưa từng có, cũng là chuyện khiến anh cảm thấy sợ hãi.

Trước kia che chở cho Cố Bình An, là anh biết, anh bảo vệ được. Người trên ở địa bàn của mình, ai có thể làm gì được anh nhưng bây giờ bọn họ đang trên đảo Tử Vong, nguy cơ tứ phía. Mấy tên đặc công kia, dù là một người còn sống anh cũng sẽ không thấy được ánh nắng hôm nay.

Nếu là một lần nữa, anh sẽ còn đỡ trước mặt Cố Bình An không?

Mục Lăng nghĩ sâu tính kỹ, tuyệt sẽ không làm loại chuyện này nữa.

Trên đời này, anh yêu nhất chính là mình.

Mạng là của mình.

Anh trân quý hơn bất cứ ai.

Rất nhiều chuyện, lúc ấy đại não trống rỗng, lựa chọn đưa ra cũng rất khó hiểu.

Đau đớn lại một lần nữa đánh tới, Mục Lăng nhíu nhíu mày, trong lòng bàn tay cũng cảm giác được một trận ấm áp. Anh nghiêng đầu nhìn thấy Cố Bình An ghé vào giường bệnh, một tay nắm chặt tay anh, cũng không biết đã nắm bao lâu nhưng anh có thể cảm nhận được ấm áp trong lòng bàn tay.

Khóe môi anh bất tri bất giác lướt qua một nét cười.

Ừm, không lỗ.

Kiếm lời.

Chỉ cần Cố Bình An có chút cảm ơn, áy náy, thích, cho dù là ân tình với anh cũng được, anh bình an vô sự, chịu một viên đạn, anh cũng cảm thấy kiếm lời.

Anh là người làm ăn, chỉ nói lợi ích.

Nghĩ như vậy, suy nghĩ hỗn độn, người lại ngủ thiếp đi, lại một lần nữa tỉnh lại. Đã là giữa trưa, ánh mặt trời sáng lạn, đập vào mắt chính là mặt của tổng thống Hoắc Nhĩ Sâm, anh ta đang ngồi ở trên ghế sa lông phòng bệnh đọc báo.

Mặc dù cũng là bệnh nhân, nhưng sắc mặt lại tốt hơn anh nhiều.

"Vợ tôi đâu?" Mục Lăng hỏi.

Tổng thống Hoắc Nhĩ Sâm ác độc trào phúng, "Mở miệng đã hỏi vợ, đúng là tai họa lưu ngàn năm."

"Ai dạy cậu nói tiếng Trung?" Vậy mà còn nói chuẩn như thế, biết được cả tục ngữ, dùng khẩu âm cổ quái nói câu tục ngữ của Trung Quốc này, thật sự không phải cảm giác vui bình thường.

Tổng thống Hoắc Nhĩ Sâm hừ lạnh, "Vợ cậu đi ăn cơm."

Tỉnh lại không nhìn thấy vợ, Mục Lăng biểu thị rất thất vọng, lười biếng nhắm mắt lại, không muốn để ý tới Hoắc Nhĩ Sâm. Tổng thống đại nhân rung chuông gọi bác sĩ tới kiểm tra kỹ càng cho anh một cái, kiểm tra trọn vẹn nửa tiếng, tất cả bình thường.

Chàng trai Mục Lăng hai mươi mấy tuổi, thân thể cường tráng, khôi phục cũng tốt, mới qua một buổi tối, sinh long hoạt hổ không có bất cứ vấn đề gì, sinh mệnh lực cường thịnh vô cùng.

Sau khi bác sĩ đi, tổng thống buông tờ báo xuống, Mục Lăng hỏi, "Báo có gì đáng xem? Chẳng lẽ trên đảo chúng ta ở lúc nào xảy ra án đấu súng cũng đăng lên báo?"

"Không có." Trên hòn đảo này, chết chỉ là việc nhỏ, loại chuyện nhỏ nhặt này sẽ không lên báo, tổng thống cũng không nói nhảm, "Người của hắc bang Mexico."[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 499 Tìm chủ đề
Chương 218: Kỹ thuật diễn quá tệ

[BOOK][HIDE-THANKS]Trong lòng Mục Lăng hiểu rõ, "Mấy người kia giao thủ với tôi, trong đó thủ pháp nổ súng của một tên sát thủ, vừa nhìn đã biết là người của cơ quan tình báo Mexico. Đám người kia một khi đã xuất ngũ, chẳng tên nào bỏ được kiếp sống vào sinh ra tử hết, gần như đều thành lính đánh thuê cho hắc bang Mexico, chẳng có gì lạ."

Tổng thống nói, "Bị năm người của cơ quan tình báo truy sát, cậu có thể trở về nguyên vẹn, tôi biết cậu rất đắc ý."

"Ông đây chịu một súng, đâu phải nguyên vẹn quay về?"

Tổng thống, "Lời này cậu nói với người đứng đầu, ông ta sẽ cho cậu thêm một súng."

Người ta hao tổn năm người, anh chỉ chịu một viên đạn, còn không biết ngượng mà cãi?

Mục Lăng giận, "Vợ tôi đâu? Tôi muốn vợ!"

Thời điểm anh rống như vậy, vừa vặn vợ anh xuất hiện ở cửa ra vào đang ngạc nhiên nhìn anh. Mục Lăng đột nhiên tỉnh táo lại. Vừa rồi anh hét, tràn đầy sung sức quá mức, có chút không giống bệnh nhân.

Mục Lăng dù có bị chém hai đao, mặt anh cũng không đổi sắc, nhưng đau đớn còn xem người.

Thời điểm có người quan tâm, một chút sẽ biến thành vô cùng.

Vẻ mặt Mục Lăng đau khổ, hữu khí vô lực rên rỉ, "Bà xã ơi, vết thương đau.."

Tổng thống Hoắc Nhĩ Sâm, "..."

Người không biết xấu hổ, vô địch thiên hạ.

Anh ta nhắm mắt làm ngơ, đi ra ngoài về phòng bệnh của mình.

Cố Bình An lễ phép tiễn tổng thống Hoắc Nhĩ Sâm, đi đến bên người Mục Lăng. Trên tay Mục Lăng là kim tiêm, đang truyền nước, hơi thở mong manh nhìn Cố Bình An, bộ dạng lấy lòng cầu sủng. Dù sao cũng đúng là chịu một súng, cũng đúng là có đau, anh gánh một tiếng kiêu ngạo, chịu đựng không có nghĩa là sẽ không đau. Sắc mặt đúng là không dễ nhìn, tái nhợt yếu ớt đến không giống Mục Lăng mà Cố Bình An biết.

"Anh tỉnh rồi."

Giọng Cố Bình An hơi khô, Mục Lăng thấy khuôn mặt cô đờ đẫn, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ sức lực mạnh mẽ vừa nãy so với hơi thở yếu ớt bây giờ rất khác nhau, kỹ thuật diễn quá tệ nên vợ không tin?

Anh nói thầm trong lòng, đang lo lắng tăng cường kỹ thuật diễn thì Cố Bình An đã bổ nhào vào anh, ôm anh khóc lóc.

Mục Lăng, "..."

Rất tốt, kỹ thuật diễn không tệ mà là quá tốt.

Anh tự cho mình mười điểm.

Chọc vợ khóc, có thể khiến vợ đau lòng, đó là kỹ thuật diễn tốt. Đạn này anh chịu thay Cố Bình An, không thể uổng phí.

Mục Lăng một mặt sầu khổ, vừa rồi vẫn chịu được đau, Cố Bình An lại bổ nhào tới, ép trên người anh khiến vết thương đau hơn một chút. Anh nhìn Cố Bình An khóc thương tâm, anh cắn răng một cái, cũng đành nhịn xuống.

Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, anh còn có tâm tư sờ soạng Cố Bình An mấy cái nhưng vết thương này càng ngày càng đau. Anh suy xét chắc Cố Bình An khóc cũng đủ rồi, "Bà xã, em nên giảm cân đi, chồng em bị thương ở lưng, em đè lên.."

Cố Bình An cũng nhớ tới miệng vết thương của anh, giống như tia sét rời khỏi người anh, trên lông mi còn còn mang theo hai giọt nước mắt, cực nhanh chạy ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Em gọi bác sĩ."

Nói xong còn nức nở thêm một tiếng.

Mục Lăng, "..."

Anh chỉ muốn Cố Bình An ngồi dậy mà thôi, không muốn gọi bác sĩ tới đâu.

Bác sĩ cùng y tá tới, bận rộn một hồi, thoa thuốc lại lần nữa. Trong phòng bệnh toàn là người, mắt cùng mũi Cố Bình An đỏ hồng áy náy ngồi trên ghế sa lông. Trong lòng Mục Lăng cảm thấy khó chịu, rất muốn đuổi hết y tá bác sĩ ra ngoài, ôm lấy cô vợ xinh xắn của anh dỗ dành.

Thật vất vả mới chờ được bác sĩ y tá đi ra, Mục Lăng vỗ vỗ chỗ bên cạnh, "Bà xã, tới ngồi."

Cố Bình An đi tới, cẩn thận từng li từng tí ngồi xuống, mắt đã lau khô, nhưng vẫn đỏ nhìn rất đáng thương. Mục Lăng nghĩ thầm, được rồi, vẫn là để vợ đè dễ chịu hơn, mặc dù có hơi đau.

Nhưng đó là đau đớn ngọt ngào nha.[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 499 Tìm chủ đề
Chương 219: Trầm luân

[BOOK][HIDE-THANKS]Cảm xúc Cố Bình An vẫn luôn không tốt.

Dưới cái nhìn của cô, là cô liên lụy Mục Lăng. Nếu không phải do cô, Mục Lăng chắc chắn sẽ không ở vào thế bị động, cũng sẽ không bị thương, thiếu chút nữa đã mệnh tang hoàng tuyền. Trong nội tâm cô vẫn luôn rất khó chịu, loại sợ hãi này khiến cô không thở nổi.

"Thật đáng thương, sợ đến như vậy." Mục Lăng ngược lại là có lòng muốn sờ khuôn mặt Cố Bình An một cái, lại có chút lực bất tòng tâm. Vì bác sĩ vừa thông báo cho anh, tốt nhất đừng động đến vết thương nữa.

Cố Bình An cúi đầu không nói lời nào.

Áy náy đến rối tinh rối mù.

"Thật xin lỗi.." Cố Bình An nhẹ nói.

Mục Lăng nhíu nhíu mày, "Nói chuyện ngu ngốc gì vậy?"

Cố Bình An nói, "Nếu như không phải tại em, anh cũng không bị thương."

Mục Lăng rất chính nhân quân tử nói, "Bà xã à, nếu như em cảm thấy rất áy náy, tới, hôn một cái, anh sẽ tha thứ chuyện em tay chân vụng về, trói gà không chặt."

Cố Bình An: "..."

Cô suy tư hai phút, đứng lên, hôn môi Mục Lăng một cái.

Mục Lăng: "..."

Cố Bình An thật sự sợ đến choáng à?

Yên lặng mười giây đồng hồ.

"Bà xã, em cảm thấy rất có lỗi với anh?"

"Ừm."

"Thấy anh bị thương, có phải rất đau lòng không?"

"Ừm."

"Bà xã, có phải em hết ghét anh rồi không?"

"Ừm."

"Bà xã, em lấy thân báo đáp đi."

"Ừm.. Hả?"

Cố Bình An tựa hồ lấy lại tinh thần, mờ mịt nhìn anh. Hai mắt Mục Lăng sáng lấp lánh, viết đầy gian xảo, "Xem đi, em đồng ý rồi. Chờ vết thương của anh tốt lên, em phải tắm rửa sạch sẽ đến hầu hạ anh đó nha."

Cố Bình An giận, tên này cố ý bắt nạt cô, cô cứ thế thuận theo lời anh hỏi, cứ thế trả lời qua, đơn giản quá ghê tởm.

Mục Lăng bỗng nhiên làm mặt muốn khóc, "Đau quá.."

"Anh muốn uống thuốc giảm đau không?" Cố Bình An vội vàng cầm thuốc giảm đau tới, nhất thời cũng không đoái hoài tới chuyện ba hoa cùng anh nữa. Một chút áy náy trong lòng cũng bị Mục Lăng hung hăng càn quấy như thế khiến tản đi không ít, không còn cảm thấy khổ sở chút nào nữa, mà thay vào đó là cảm giác nhẹ nhõm.

"Bà xã, hôn thêm một cái chính là thuốc giảm đau của anh." Anh chỉ chỉ môi mình, nói thế nào cũng muốn ăn đậu hũ.

Cố Bình An muốn một tát đánh bay mặt của anh ra nhưng lại tiến tới, hôn một cái, khiến Mục Lăng vừa lòng thỏa ý.

Đùa Cố Bình An một lát, Mục Lăng cầm tay cô, vui đùa thì cứ vui đùa, anh không có chút hối hận nào hết. Cứu được Cố Bình An, mấy tên sát thủ kia, thân kinh bách chiến, nếu không phải khinh địch, không để ý đến Cố Bình An, có lẽ anh cũng không thể đánh thắng được. Cố Bình An đánh người kia, giúp anh một điểm lớn, thay đổi chiến cuộc. Người phụ nữ bình thường chỉ biết mạnh miệng này, lại cầm vũ khí lên, bảo vệ mình.

Nếu không, bọn họ đều đã chết rồi.

"Bình An, em không cần cảm thấy áy náy." Ánh mắt Mục Lăng yên lặng nhìn cô, "Em là vị hôn thê của anh, anh đưa em đi du lịch, vậy sẽ đưa em về, Bình An, vì lẽ đó, anh sẽ bảo vệ em."

Cố Bình An, "Bởi vì em là vị hôn thê của anh?"

Một câu, đang hỏi Mục Lăng.

Tiềm thức anh muốn nói phải, nhưng, lại như không phải.

"Em là người phụ nữ của anh. Anh bảo vệ em, là thiên kinh địa nghĩa." Mục Lăng nhàn nhạt nói, nắm chặt tay Cố Bình An, "Từ nay về sau, anh sẽ luôn luôn bảo vệ em."

Từng chữ anh nói, đều nghiêm túc như vậy. Cô chưa từng thấy một Mục Lăng nghiêm túc đến thế, tựa như đang hứa hẹn một điều gì đó. Cô nói với bản thân, đừng tin lời dỗ ngon dỗ ngọt của đàn ông, đều là lời nói suông, không đáng tin tưởng.

Nhưng, người đàn ông này đã vì cô, suýt chút nữa mất mạng.

Nhịp tim Cố Bình An như sấm.

Tròng mắt Mục Lăng đen nhánh, phản chiếu khuôn mặt bình tĩnh của mình.

Cô đột nhiên sáp lại gần, hôn lên Mục Lăng.[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Chỉnh sửa cuối:

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back