CHƯƠNG 20
Quý Hoài Diễn quả nhiên không có lừa Thôi Lang Nhã, thời gian sau đó hắn cực kì bận rộn, thường xuyên đi công tác liên tục. Thôi Lang Nhã cũng hiểu hắn còn bận một khoảng thời gian nữa mới xong.
Rốt cuộc đến tháng 3, tình trạng đi công tác thường xuyên của Quý Hoài Diễn cũng chấm dứt, hắn cuối cùng cũng có thể đi làm bình thường trở lại.
Đầu tháng tư, Hạ Thành có phát sinh một chuyện lớn. Âu Dương gia ở phương Nam chuyển về sinh sống tại Hạ Thành.
Âu Dương gia cùng Triển gia là thế giao, nghe nói thời trẻ Triển Kiến Nghiệp đi làm ăn ở phương Nam có quen biết với Âu Dương Minh, hai người còn kết bái huynh đệ.
Âu Dương gia chuyển về Hạ Thành, Triển gia đương nhiên sẽ giúp đỡ thu xếp. Không chỉ thế, Triển gia còn chuẩn bị một bữa tiệc chào đón, mời không ít những thế gia ở Hạ Thành đến để Âu Dương gia làm quen.
Quý Hoài Diễn tất nhiên cũng được mời, vì Thôi Lang Nhã cũng nhận được giấy mời nên Quý Hoài Diễn tính mang cả cô và Quý Giai Oánh cùng đi.
Hôm nay Thôi Lang Nhã vừa từ trường về liền gặp Viên Viên đang chuẩn bị lễ phục và quần áo giao mùa cho cô. Thấy cô vừa vào nhà nên trực tiếp đưa quần áo cho cô luôn.
Viên Viên là con gái lớn của dì Thục quản gia, bởi vì cô ấy học thiết kế từ nhỏ, có mắt thẩm mỹ lại có quan hệ rộng trong giới thời trang trong và ngoài nước, nên Quý Giai Oánh thường xuyên nhờ cô mua giúp một số đồ. Sau này, Quý Giai Oánh liền giao cho cô phụ trách luôn việc mua sắm quần áo, muốn mẫu gì gửi cho cô là xong. Khi Thôi Lang Nhã đến Quý gia, vì Quý Minh Văn cũng không hiểu lắm cô gái nhỏ thì thích quần nào gì, nên cũng đem việc này cho Viên Viên phụ trách. Do đó, lâu nay cứ mỗi lần Thôi Lang Nhã và Quý Giai Oánh cần quần áo giao mùa hay trang sức gì thì đều được Viên Viên đưa qua đây.
Tuy nhiên, quần áo của Thôi Lang Nhã và Quý Giai Oánh vẫn có sự khác biệt. Quần áo của Quý Giai Oánh tất nhiên đều là hàng hiệu, còn Thôi Lang Nhã thì phải thấp một chút, tuy rằng vẫn là đồ hiệu, nhưng so với của Quý Giai Oánh thì tất nhiên vẫn có không ít chênh lệch.
Viên Viên đưa quần áo cho cô nói: "Nhã Nhã em thử trước xem sao, nếu không vừa thì chị sẽ đổi."
Thôi Lang Nhã nói: "Chắc là vừa người, mấy tháng nay em cũng không tăng cân nào."
Đang nói chuyện thì Quý Hoài Diễn từ ngoài cửa tiến vào, Thôi Lang Nhã kinh ngạc nói: "Sao hôm nay anh Cả về sớm vậy?"
"Ừ." Hắn đơn giản đáp lời.
Những người khác cũng cùng chào hỏi, hắn gật gật đầu rồi liếc đến trên tay cô, thuận miệng hỏi: "Đây là đồ của em?"
"Đúng vậy, chị Viên Viên vừa mới giúp em mua về."
Nghe vậy hắn không nói nữa, xoay người đi lên lầu.
Thôi Lang Nhã cầm lễ phục cùng quần áo mới trở lại Đông Lâu liền bắt đầu thử đồ. Lễ phục là một váy trắng ngắn tay, tương đối bảo thủ, thuộc kiểu công chúa thanh thuần. Dù sao với tuổi của cô, mặc kiểu này là thích hợp nhất.
Thử xong lễ thục cô lại thử tiếp mấy bộ khác, đồng dạng đều theo phong cách thiếu nữ thanh xuân. Đột nhiên có người gõ cửa, là Dì Thục đến, trên tay cầm theo mấy cái túi.
"Dì Thục? Có việc gì vậy ạ?"
Dì Thục cười nói: "Khi nãy Viên Viên bị nhầm, đây mới là quần áo của con, còn cái kia là đồ của Viên Viên."
Thôi Lang Nhã: "..."
Viên Viên theo phong cách thiếu nữ thanh thuần từ khi nào vậy?
Thôi Lang Nhã nhìn thoáng qua túi đồ trong tay dì Thục, cô nhận ra được logo trên túi, đây là nhãn hiệu thiết kế nổi tiếng trong nước.
"Nhã Nhã, nhờ con đưa túi quần áo khi nãy lại cho dì nhé."
Thôi Lang Nhã ngốc lăng đưa quần áo cho dì Thục, lại ngây ngây ngô ngô cầm lại túi quần áo mới, thẳng đến khi cửa đóng lại cô vẫn còn chưa hồi hồn.
Thôi Lang Nhã đột nhiên nhớ lại, đời trước hình như cũng phát sinh chuyện như vậy. Kỳ thật ngay từ đầu khi cô mới đến Quý gia, nhìn quần áo được chuẩn bị khác nhau một trời một vực giữa cô và Quý Giai Oánh, trong lòng cô cũng có chút tủi thân. Nhưng sau đó cô cũng nhanh chóng nghĩ thông suốt, Quý Giai Oánh dù sao cũng là đại tiểu thư Quý gia hàng thật giá thật, còn cô bất quá chỉ là cô con gái ở nhờ Quý gia mà thôi. Quý gia có thể cho cô chỗ ở, lo ăn uống học hành cho cô đã xem như là không tồi rồi. Cho nên sau này cô cũng dần dần quen với những việc được đối xử khác biệt, hiểu rõ thân phận của mình nên cô cũng không muốn đi so đo gì thêm.
Chỉ là sau đó có một lần, quần áo Quý gia đưa đến đều là những loại hàng cao cấp của các thương hiệu nổi tiếng, nhưng khi đó đối với chuyện này cô không còn để ý nhiều nên cũng không suy nghĩ thêm. Dù sao Quý gia đưa đến cái gì thì cô dùng cái đó, cho nên cũng không hỏi nhiều.
Thôi Lang Nhã nghĩ đến một khả năng, nên cô trực tiếp đi tìm dì Thục để hỏi. Không ngờ dì Thục lại kéo cô vào một phòng trống, vẻ mặt cẩn thận hướng cô nói: "Chuyện này đúng là Viên Viên không chu đáo, tiên sinh phạt nó cũng là lẽ thường. Chỉ là vẫn luôn chuẩn bị quần áo cho con theo hạn mức cũ, trước kia lão tiên sinh cũng không nói gì, nên nó cũng cho rằng mua như vậy là được." Dứt lời dì Thục thở dài: "Nhã Nhã, Viên Viên nó cũng không phải cố ý, nên con có thể bớt chút thời gian nói một tiếng với tiên sinh được không, cầu tình giúp Viên Viên được không con?"
Quả nhiên là Quý Hoài Diễn nhúng tay vào, Thôi Lang Nhã cảm thấy khó hiểu, đối với những việc nhỏ nhặt này, người như Quý Hoài Diễn sẽ để ý ư?
"Viên Viên hiện tại ở đâu ạ?"
Dì Thục nói: "Tiên sinh sắp xếp cho nó làm quầy lễ tân ở khách sạn Lục Phong."
Thôi Lang Nhã: "..."
Viên Viên lâu nay làm ở vị trí này, khẳng định cũng bỏ túi không ít, nay Quý Hoài Diễn lại an bài cô đi làm lễ tân, hơn nữa còn là ở khách sạn Lục Phong, khách sạn này dù là trên danh nghĩa Quý gia, nhưng lâu nay Quý Hoài Diễn không quản, có thể không bị lỗ vốn đã là tốt rồi. Viên Viên bị chuyển đến đây, chắc chắn kém xa ở vị trí mua hàng này.
Dì Thục bình thường đối với cô không tồi, cho nên Thôi Lang Nhã vỗ vỗ bả vai dì nói: "Dì yên tâm, khi nào có thời gian con sẽ nói chuyện cùng anh Cả."
Cô nói.. mới là lạ à! Tuy rằng cô lười đi so đo với hành động của Viên Viên, nhưng Viên Viên kiếm tiền từ Quý gia không phải ít, mua ba chọn bốn, tiền còn dư lại liền vào túi mình, chưa kể các phần chiết khấu hay tiền boa từ các cửa hàng. Nếu Quý Hoài Diễn giống như Quý Minh Văn không quan tâm còn tốt, còn nếu Quý Hoài Diễn đã muốn truy cứu, Viên Viên khẳng định sẽ gặp tai ương. Chính mình làm sai thì tất nhiên phải nhận trừng phạt giác ngộ, Thôi Lang Nhã mới lười vì cô ấy mà cầu tình.
Dù sao Thôi Lang Nhã vẫn cảm thấy kỳ quái, Quý Hoài Diễn ngày thường bận rộn như vậy, sao lại đi quan tâm những việc nhỏ nhặt này. Ngay cả Quý Minh Văn Cũng đều mắt nhắm mắt mở cho qua, hắn cũng như Quý Minh Văn không phải tốt sao?
Nếu nói những lần trước hắn bảo vệ cô là vì giữ gìn cho tôn nghiêm quý gia, còn lần này thì là vì sao đây? Theo lý mà nói thì Viên Viên cũng được xem là người làm Quý gia, hơn nữa dì Thục đã làm ở quý gia nhiều năm, nể mặt mũi dì Thục, hắn cũng không cần thiết phải đi so đo với Viên Viên những việc này.
Nhưng dù sao, việc này đối với cô vẫn là chuyện tốt, xem ra đem nhiều dược thiện cho hắn cũng không phải vô ích a.
Ngày đi dự tiệc nhà Âu Dương, Thôi Lang Nhã ngồi cùng xe với Quý Giai Oánh. Lễ phục của Quý Giai Oánh là một cái váy dài màu lam, cổ chữ V khoét sâu và hở lưng quyến rũ, một thiết kế khá lớn gan.
Quý Giai Oánh vóc dáng cao gầy, bộ váy táo bạo này mặc lên người lại một chút cũng không có vẻ thấp kém. Không làm mất đi khí chất danh viện vốn có mà còn thêm phần sang trọng quyến rũ. Loại khí chất này không phải ngày một ngày hai có thể học được, ngay cả Thôi Lang Nhã sống lâu đã nhiều năm cũng không dám so đo loại khí chất danh viện này.
Thôi Lang Nhã cũng rất tự mình hiểu lấy mình, từ kiếp trước đã biết, cho nên cũng không đi bắt chước bừa, chỉ cần đồ thích hợp với chính mình là được.
Quý Hoài Diễn đi xe phía trước, đến địa điểm bữa tiệc, mấy người một trước một sau xuống xe rồi cùng nhau đi vào. Quý Hoài Diễn đi phía trước, Quý Giai Oánh cùng Thôi Lang Nhã đi hai bên phía sau.
Quý Hoài Diễn một thân tây trang giày da, bởi vì dự tiệc nên không đeo cà vạt nhìn có vẻ tùy tiện nhưng vẫn không ngăn cản được khí chất bắn ra bốn phương tám hướng. Quý Giai Oánh đi ở bên trái hắn cũng là vẻ hào phóng khéo léo, mà Thôi Lang Nhã đi phía bên phải tuy rằng còn nhỏ, nhưng lại không có vẻ gì sợ hãi luống cuống tay chân, cô vẫn không kiêu ngạo không siểm nịnh, tươi cười nhỏ nhẹ cùng đi vào. Tổ hợp ba người vừa bước vào, tức khắc liền hấp dẫn mọi ánh nhìn.
Triển Kiến Nghiệp mang theo người Âu Dương gia đi tới cùng Quý Hoài Diễn chào hỏi.
"Âu Dương đại ca, đây là cháu trai tôi thường nhắc đến với anh, Quý Hoài Diễn."
ÂN Dương Minh năm nay 70 tuổi, thân thể vẫn còn khỏe mạnh, khuôn mặt đeo kính hiền từ.
Quý Hoài Diễn cũng Âu Dương Minh bắt tay, Âu Dương Minh tán thưởng nói: "Quả nhiên là tuấn tú lịch sự, dáng vè phong độ hiên ngang. Tục ngữ nói Trường Giang sóng sau đè sóng trước, quả thật là hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy"
Quý Hoài Diễn cũng khách khí nói: "Âu Dương bá bá quá khen."
Liền như vậy khách khí trong chốc lát, Triển Kiến Nghiệp lại đem Quý Gia Oánh và Thôi Lang Nhã giới thiệu cùng con trai và con dâu của Âu Dương Minh.
Cùng hàn huyên trong chốc lát, Quý Giai Oánh kéo Thôi Lang Nhã qua một bên, nhỏ giọng hỏi cô: "Em biết Âu Dương Tuyết không?"
Âu Dương Tuyết là cháu gái của Âu Dương Minh, tuy rằng cô ta sống ở phía nam, nhưng tiếng tăm ở phương Bắc này cũng không nhỏ.
Mấy năm trước trên mạng xuất hiện một video một thiếu nữ khoảng 17-18 tuổi đánh đàn dương cầm. Cô gái ấy không chỉ đánh đàn hay, mà còn rất xinh đẹp, sau đó có người tìm ra cô gái ấy chính là đại tiểu thư địa ốc Âu gia, Âu Dương Tuyết. Từ đó trên mạng truyền nay câu "Vưu vật nhân gian Âu Dương Tuyết" để chỉ cô ta.
Chí là sau đó một thời gian thì video bị xóa bỏ, nhưng Âu Dương Tuyết đã được không ít người biết đến. Khi đó ngay cả Thôi Lang Nhã còn đi học ở nông thôn cũng đã xem qua đoạn video này.
Thôi Lang Nhã nói: "Em biết."
Quý Giai Oánh nhướng mày: "Chị thật sự tò mò," vưu vật nhân gian "này đến tột cùng có bao nhiêu tuyệt sắc."
Thôi Lang Nhã quét một vòng quang bữa tiệc, "Nhưng hình như cô ấy không có ở chỗ này."
Cô vừa dứt lời, liền nghe được ở nơi nào đó đột nhiên vang lên tiếng dương cầm réo rắt êm tai, hấp dẫn tất cả những ai đang có mặt.
Thôi Lang Nhã tìm theo tiếng đàn, liền thấy một thiếu nữ mặc váy trắng đang ngồi bên cây dương cầm trong phòng khách.
Ngón tay thon gầy nhỏ nhắn lả lướt trên từng phím đàn, âm thanh bay bổng vang lên tràn ngập khắp phòng. Váy dài trắng càng làm nổi bật thêm làn da tuyết trắng của cô gái, Thôi Lang Nhã nhìn thiếu nữ ngồi đó, rốt cuộc cũng lý giải được câu "Vưu vật nhân gian Âu Dương Tuyết" là như thế nào.
Ngũ quan 360 độ không một góc chết, như một viên ngọc bích hoàn mỹ, khuôn mặt chỉ trang điểm nhẹ nhàng mà đã đủ làm sáng lên nét đẹp kinh diễm của thiếu nữ.
Âu Dương Tuyết khép mi đánh đàn, trên người phản phất khí chất sạch sẽ thuần túy, dường như một tiên nữ không dính bụi trần, nhưng ngũ quan xinh đẹp, làn da tuyết trắng kết hợp với thân hình quyến rũ kia lại mang một loại dụ hoặc trí mạng. Đại khái có thể dùng hình ảnh "Vừa thuần vừa dục" để hình dung.
Ở đây mọi người không một ai không bị Âu Dương Tuyết hấp dẫn.
Thôi Lang Nhã cũng hiểu vì sao trường hợp này An Nhàn không lên sân khấu. Trước đây tất cả các buổi tiệc có quan hệ với Triển gia thì đều không thiếu cô ta, nhưng hôm nay cô ta lại không xuất hiện. An Nhàn cũng là loại người thích hấp dẫn ánh mắt mọi người, nhưng cùng so sánh với Âu Dương Tuyết, cô ta tuyệt đối thua xa. Tất nhiện hôm nay có Âu Dương Tuyết nổi bật như thế này, An Nhàn là người thông minh, tự hiểu lấy mình, nên đơn giản cô ta sẽ không xuất hiện để bị so sánh.
Một khúc đàn xong, mọi người vẫn còn đắm chìm trong tiếng nhạc cùng mỹ mạo của Âu Dương Tuyết, chung quanh an tĩnh đến kỳ cục. Qua một hồi lâu mới lục tục có tiếng vỗ tay, sau đó tiếng vỗ tay càng ngày càng vang dội.
Âu Dương Tuyết bước ra, váy lụa mỏng dài dưới ánh đèn như sáng lên theo từng bước chân của cô, tựa như một nàng tiên đạp ánh trăng mà bay xuống.
Âu Dương Minh hướng mọi người giới thiệu: "Đây chính là cháu gái của tôi, A Tuyết."
Rốt cuộc đến tháng 3, tình trạng đi công tác thường xuyên của Quý Hoài Diễn cũng chấm dứt, hắn cuối cùng cũng có thể đi làm bình thường trở lại.
Đầu tháng tư, Hạ Thành có phát sinh một chuyện lớn. Âu Dương gia ở phương Nam chuyển về sinh sống tại Hạ Thành.
Âu Dương gia cùng Triển gia là thế giao, nghe nói thời trẻ Triển Kiến Nghiệp đi làm ăn ở phương Nam có quen biết với Âu Dương Minh, hai người còn kết bái huynh đệ.
Âu Dương gia chuyển về Hạ Thành, Triển gia đương nhiên sẽ giúp đỡ thu xếp. Không chỉ thế, Triển gia còn chuẩn bị một bữa tiệc chào đón, mời không ít những thế gia ở Hạ Thành đến để Âu Dương gia làm quen.
Quý Hoài Diễn tất nhiên cũng được mời, vì Thôi Lang Nhã cũng nhận được giấy mời nên Quý Hoài Diễn tính mang cả cô và Quý Giai Oánh cùng đi.
Hôm nay Thôi Lang Nhã vừa từ trường về liền gặp Viên Viên đang chuẩn bị lễ phục và quần áo giao mùa cho cô. Thấy cô vừa vào nhà nên trực tiếp đưa quần áo cho cô luôn.
Viên Viên là con gái lớn của dì Thục quản gia, bởi vì cô ấy học thiết kế từ nhỏ, có mắt thẩm mỹ lại có quan hệ rộng trong giới thời trang trong và ngoài nước, nên Quý Giai Oánh thường xuyên nhờ cô mua giúp một số đồ. Sau này, Quý Giai Oánh liền giao cho cô phụ trách luôn việc mua sắm quần áo, muốn mẫu gì gửi cho cô là xong. Khi Thôi Lang Nhã đến Quý gia, vì Quý Minh Văn cũng không hiểu lắm cô gái nhỏ thì thích quần nào gì, nên cũng đem việc này cho Viên Viên phụ trách. Do đó, lâu nay cứ mỗi lần Thôi Lang Nhã và Quý Giai Oánh cần quần áo giao mùa hay trang sức gì thì đều được Viên Viên đưa qua đây.
Tuy nhiên, quần áo của Thôi Lang Nhã và Quý Giai Oánh vẫn có sự khác biệt. Quần áo của Quý Giai Oánh tất nhiên đều là hàng hiệu, còn Thôi Lang Nhã thì phải thấp một chút, tuy rằng vẫn là đồ hiệu, nhưng so với của Quý Giai Oánh thì tất nhiên vẫn có không ít chênh lệch.
Viên Viên đưa quần áo cho cô nói: "Nhã Nhã em thử trước xem sao, nếu không vừa thì chị sẽ đổi."
Thôi Lang Nhã nói: "Chắc là vừa người, mấy tháng nay em cũng không tăng cân nào."
Đang nói chuyện thì Quý Hoài Diễn từ ngoài cửa tiến vào, Thôi Lang Nhã kinh ngạc nói: "Sao hôm nay anh Cả về sớm vậy?"
"Ừ." Hắn đơn giản đáp lời.
Những người khác cũng cùng chào hỏi, hắn gật gật đầu rồi liếc đến trên tay cô, thuận miệng hỏi: "Đây là đồ của em?"
"Đúng vậy, chị Viên Viên vừa mới giúp em mua về."
Nghe vậy hắn không nói nữa, xoay người đi lên lầu.
Thôi Lang Nhã cầm lễ phục cùng quần áo mới trở lại Đông Lâu liền bắt đầu thử đồ. Lễ phục là một váy trắng ngắn tay, tương đối bảo thủ, thuộc kiểu công chúa thanh thuần. Dù sao với tuổi của cô, mặc kiểu này là thích hợp nhất.
Thử xong lễ thục cô lại thử tiếp mấy bộ khác, đồng dạng đều theo phong cách thiếu nữ thanh xuân. Đột nhiên có người gõ cửa, là Dì Thục đến, trên tay cầm theo mấy cái túi.
"Dì Thục? Có việc gì vậy ạ?"
Dì Thục cười nói: "Khi nãy Viên Viên bị nhầm, đây mới là quần áo của con, còn cái kia là đồ của Viên Viên."
Thôi Lang Nhã: "..."
Viên Viên theo phong cách thiếu nữ thanh thuần từ khi nào vậy?
Thôi Lang Nhã nhìn thoáng qua túi đồ trong tay dì Thục, cô nhận ra được logo trên túi, đây là nhãn hiệu thiết kế nổi tiếng trong nước.
"Nhã Nhã, nhờ con đưa túi quần áo khi nãy lại cho dì nhé."
Thôi Lang Nhã ngốc lăng đưa quần áo cho dì Thục, lại ngây ngây ngô ngô cầm lại túi quần áo mới, thẳng đến khi cửa đóng lại cô vẫn còn chưa hồi hồn.
Thôi Lang Nhã đột nhiên nhớ lại, đời trước hình như cũng phát sinh chuyện như vậy. Kỳ thật ngay từ đầu khi cô mới đến Quý gia, nhìn quần áo được chuẩn bị khác nhau một trời một vực giữa cô và Quý Giai Oánh, trong lòng cô cũng có chút tủi thân. Nhưng sau đó cô cũng nhanh chóng nghĩ thông suốt, Quý Giai Oánh dù sao cũng là đại tiểu thư Quý gia hàng thật giá thật, còn cô bất quá chỉ là cô con gái ở nhờ Quý gia mà thôi. Quý gia có thể cho cô chỗ ở, lo ăn uống học hành cho cô đã xem như là không tồi rồi. Cho nên sau này cô cũng dần dần quen với những việc được đối xử khác biệt, hiểu rõ thân phận của mình nên cô cũng không muốn đi so đo gì thêm.
Chỉ là sau đó có một lần, quần áo Quý gia đưa đến đều là những loại hàng cao cấp của các thương hiệu nổi tiếng, nhưng khi đó đối với chuyện này cô không còn để ý nhiều nên cũng không suy nghĩ thêm. Dù sao Quý gia đưa đến cái gì thì cô dùng cái đó, cho nên cũng không hỏi nhiều.
Thôi Lang Nhã nghĩ đến một khả năng, nên cô trực tiếp đi tìm dì Thục để hỏi. Không ngờ dì Thục lại kéo cô vào một phòng trống, vẻ mặt cẩn thận hướng cô nói: "Chuyện này đúng là Viên Viên không chu đáo, tiên sinh phạt nó cũng là lẽ thường. Chỉ là vẫn luôn chuẩn bị quần áo cho con theo hạn mức cũ, trước kia lão tiên sinh cũng không nói gì, nên nó cũng cho rằng mua như vậy là được." Dứt lời dì Thục thở dài: "Nhã Nhã, Viên Viên nó cũng không phải cố ý, nên con có thể bớt chút thời gian nói một tiếng với tiên sinh được không, cầu tình giúp Viên Viên được không con?"
Quả nhiên là Quý Hoài Diễn nhúng tay vào, Thôi Lang Nhã cảm thấy khó hiểu, đối với những việc nhỏ nhặt này, người như Quý Hoài Diễn sẽ để ý ư?
"Viên Viên hiện tại ở đâu ạ?"
Dì Thục nói: "Tiên sinh sắp xếp cho nó làm quầy lễ tân ở khách sạn Lục Phong."
Thôi Lang Nhã: "..."
Viên Viên lâu nay làm ở vị trí này, khẳng định cũng bỏ túi không ít, nay Quý Hoài Diễn lại an bài cô đi làm lễ tân, hơn nữa còn là ở khách sạn Lục Phong, khách sạn này dù là trên danh nghĩa Quý gia, nhưng lâu nay Quý Hoài Diễn không quản, có thể không bị lỗ vốn đã là tốt rồi. Viên Viên bị chuyển đến đây, chắc chắn kém xa ở vị trí mua hàng này.
Dì Thục bình thường đối với cô không tồi, cho nên Thôi Lang Nhã vỗ vỗ bả vai dì nói: "Dì yên tâm, khi nào có thời gian con sẽ nói chuyện cùng anh Cả."
Cô nói.. mới là lạ à! Tuy rằng cô lười đi so đo với hành động của Viên Viên, nhưng Viên Viên kiếm tiền từ Quý gia không phải ít, mua ba chọn bốn, tiền còn dư lại liền vào túi mình, chưa kể các phần chiết khấu hay tiền boa từ các cửa hàng. Nếu Quý Hoài Diễn giống như Quý Minh Văn không quan tâm còn tốt, còn nếu Quý Hoài Diễn đã muốn truy cứu, Viên Viên khẳng định sẽ gặp tai ương. Chính mình làm sai thì tất nhiên phải nhận trừng phạt giác ngộ, Thôi Lang Nhã mới lười vì cô ấy mà cầu tình.
Dù sao Thôi Lang Nhã vẫn cảm thấy kỳ quái, Quý Hoài Diễn ngày thường bận rộn như vậy, sao lại đi quan tâm những việc nhỏ nhặt này. Ngay cả Quý Minh Văn Cũng đều mắt nhắm mắt mở cho qua, hắn cũng như Quý Minh Văn không phải tốt sao?
Nếu nói những lần trước hắn bảo vệ cô là vì giữ gìn cho tôn nghiêm quý gia, còn lần này thì là vì sao đây? Theo lý mà nói thì Viên Viên cũng được xem là người làm Quý gia, hơn nữa dì Thục đã làm ở quý gia nhiều năm, nể mặt mũi dì Thục, hắn cũng không cần thiết phải đi so đo với Viên Viên những việc này.
Nhưng dù sao, việc này đối với cô vẫn là chuyện tốt, xem ra đem nhiều dược thiện cho hắn cũng không phải vô ích a.
Ngày đi dự tiệc nhà Âu Dương, Thôi Lang Nhã ngồi cùng xe với Quý Giai Oánh. Lễ phục của Quý Giai Oánh là một cái váy dài màu lam, cổ chữ V khoét sâu và hở lưng quyến rũ, một thiết kế khá lớn gan.
Quý Giai Oánh vóc dáng cao gầy, bộ váy táo bạo này mặc lên người lại một chút cũng không có vẻ thấp kém. Không làm mất đi khí chất danh viện vốn có mà còn thêm phần sang trọng quyến rũ. Loại khí chất này không phải ngày một ngày hai có thể học được, ngay cả Thôi Lang Nhã sống lâu đã nhiều năm cũng không dám so đo loại khí chất danh viện này.
Thôi Lang Nhã cũng rất tự mình hiểu lấy mình, từ kiếp trước đã biết, cho nên cũng không đi bắt chước bừa, chỉ cần đồ thích hợp với chính mình là được.
Quý Hoài Diễn đi xe phía trước, đến địa điểm bữa tiệc, mấy người một trước một sau xuống xe rồi cùng nhau đi vào. Quý Hoài Diễn đi phía trước, Quý Giai Oánh cùng Thôi Lang Nhã đi hai bên phía sau.
Quý Hoài Diễn một thân tây trang giày da, bởi vì dự tiệc nên không đeo cà vạt nhìn có vẻ tùy tiện nhưng vẫn không ngăn cản được khí chất bắn ra bốn phương tám hướng. Quý Giai Oánh đi ở bên trái hắn cũng là vẻ hào phóng khéo léo, mà Thôi Lang Nhã đi phía bên phải tuy rằng còn nhỏ, nhưng lại không có vẻ gì sợ hãi luống cuống tay chân, cô vẫn không kiêu ngạo không siểm nịnh, tươi cười nhỏ nhẹ cùng đi vào. Tổ hợp ba người vừa bước vào, tức khắc liền hấp dẫn mọi ánh nhìn.
Triển Kiến Nghiệp mang theo người Âu Dương gia đi tới cùng Quý Hoài Diễn chào hỏi.
"Âu Dương đại ca, đây là cháu trai tôi thường nhắc đến với anh, Quý Hoài Diễn."
ÂN Dương Minh năm nay 70 tuổi, thân thể vẫn còn khỏe mạnh, khuôn mặt đeo kính hiền từ.
Quý Hoài Diễn cũng Âu Dương Minh bắt tay, Âu Dương Minh tán thưởng nói: "Quả nhiên là tuấn tú lịch sự, dáng vè phong độ hiên ngang. Tục ngữ nói Trường Giang sóng sau đè sóng trước, quả thật là hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy"
Quý Hoài Diễn cũng khách khí nói: "Âu Dương bá bá quá khen."
Liền như vậy khách khí trong chốc lát, Triển Kiến Nghiệp lại đem Quý Gia Oánh và Thôi Lang Nhã giới thiệu cùng con trai và con dâu của Âu Dương Minh.
Cùng hàn huyên trong chốc lát, Quý Giai Oánh kéo Thôi Lang Nhã qua một bên, nhỏ giọng hỏi cô: "Em biết Âu Dương Tuyết không?"
Âu Dương Tuyết là cháu gái của Âu Dương Minh, tuy rằng cô ta sống ở phía nam, nhưng tiếng tăm ở phương Bắc này cũng không nhỏ.
Mấy năm trước trên mạng xuất hiện một video một thiếu nữ khoảng 17-18 tuổi đánh đàn dương cầm. Cô gái ấy không chỉ đánh đàn hay, mà còn rất xinh đẹp, sau đó có người tìm ra cô gái ấy chính là đại tiểu thư địa ốc Âu gia, Âu Dương Tuyết. Từ đó trên mạng truyền nay câu "Vưu vật nhân gian Âu Dương Tuyết" để chỉ cô ta.
Chí là sau đó một thời gian thì video bị xóa bỏ, nhưng Âu Dương Tuyết đã được không ít người biết đến. Khi đó ngay cả Thôi Lang Nhã còn đi học ở nông thôn cũng đã xem qua đoạn video này.
Thôi Lang Nhã nói: "Em biết."
Quý Giai Oánh nhướng mày: "Chị thật sự tò mò," vưu vật nhân gian "này đến tột cùng có bao nhiêu tuyệt sắc."
Thôi Lang Nhã quét một vòng quang bữa tiệc, "Nhưng hình như cô ấy không có ở chỗ này."
Cô vừa dứt lời, liền nghe được ở nơi nào đó đột nhiên vang lên tiếng dương cầm réo rắt êm tai, hấp dẫn tất cả những ai đang có mặt.
Thôi Lang Nhã tìm theo tiếng đàn, liền thấy một thiếu nữ mặc váy trắng đang ngồi bên cây dương cầm trong phòng khách.
Ngón tay thon gầy nhỏ nhắn lả lướt trên từng phím đàn, âm thanh bay bổng vang lên tràn ngập khắp phòng. Váy dài trắng càng làm nổi bật thêm làn da tuyết trắng của cô gái, Thôi Lang Nhã nhìn thiếu nữ ngồi đó, rốt cuộc cũng lý giải được câu "Vưu vật nhân gian Âu Dương Tuyết" là như thế nào.
Ngũ quan 360 độ không một góc chết, như một viên ngọc bích hoàn mỹ, khuôn mặt chỉ trang điểm nhẹ nhàng mà đã đủ làm sáng lên nét đẹp kinh diễm của thiếu nữ.
Âu Dương Tuyết khép mi đánh đàn, trên người phản phất khí chất sạch sẽ thuần túy, dường như một tiên nữ không dính bụi trần, nhưng ngũ quan xinh đẹp, làn da tuyết trắng kết hợp với thân hình quyến rũ kia lại mang một loại dụ hoặc trí mạng. Đại khái có thể dùng hình ảnh "Vừa thuần vừa dục" để hình dung.
Ở đây mọi người không một ai không bị Âu Dương Tuyết hấp dẫn.
Thôi Lang Nhã cũng hiểu vì sao trường hợp này An Nhàn không lên sân khấu. Trước đây tất cả các buổi tiệc có quan hệ với Triển gia thì đều không thiếu cô ta, nhưng hôm nay cô ta lại không xuất hiện. An Nhàn cũng là loại người thích hấp dẫn ánh mắt mọi người, nhưng cùng so sánh với Âu Dương Tuyết, cô ta tuyệt đối thua xa. Tất nhiện hôm nay có Âu Dương Tuyết nổi bật như thế này, An Nhàn là người thông minh, tự hiểu lấy mình, nên đơn giản cô ta sẽ không xuất hiện để bị so sánh.
Một khúc đàn xong, mọi người vẫn còn đắm chìm trong tiếng nhạc cùng mỹ mạo của Âu Dương Tuyết, chung quanh an tĩnh đến kỳ cục. Qua một hồi lâu mới lục tục có tiếng vỗ tay, sau đó tiếng vỗ tay càng ngày càng vang dội.
Âu Dương Tuyết bước ra, váy lụa mỏng dài dưới ánh đèn như sáng lên theo từng bước chân của cô, tựa như một nàng tiên đạp ánh trăng mà bay xuống.
Âu Dương Minh hướng mọi người giới thiệu: "Đây chính là cháu gái của tôi, A Tuyết."