Ngôn Tình [Edit] Chỉ Dung Túng Mình Em - Mộ Nghĩa

Discussion in 'Truyện Drop' started by Hạ Mẫn, Jan 4, 2020.

  1. Hạ Mẫn Go away

    Messages:
    574
    Chương 16.1: Anh vẫn luôn yêu em

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Editor: Tử Hy

    Nửa đêm, Hề Phán bị những tiếng thét chói tai hỗn loạn ồn ào làm cho thức giấc.

    Khi cô mở mắt ra, liền nhìn thấy cô Hai ôm con chạy vào phòng cô, "Phán Phán đi mau, lũ lụt bất ngờ tới!"

    Đại não cô nhất thời phát ra âm thanh "Bịch", nỗi sợ hãi trong nháy mắt khiến não cô muốn nổ tung.

    Khi cô chạy theo em trai và cô hai ra cửa, chợt nhìn thấy dòng sông vốn hiền hòa yên bình kia đã biến thành cơn lũ dữ tợn như con mãnh thú. Nhìn bằng mắt thường có thể thấy nước đang từng đợt đổ xuống, những hộ gia đình ở vùng đất thấp hoặc các căn nhà bên bờ suối trong nháy mắt bị cuốn đi hết, còn có đất đai và xe cộ, thậm chí là người.

    Hiện trường sớm đã hỗn loạn thành một mảnh, mọi người la hét, liều mạng chạy như điên, Hề Phán nhanh chóng nhìn vòng quanh bốn phía, phát hiện cơn lũ sắp tràn tới chỗ bọn họ đang đứng, cô bắt lấy tay cô hai, hô to: "Chúng ta mau chạy lên chỗ cao!"

    Cô dắt theo em họ chạy nhanh về phía đồi cao, người bên cạnh va chạm phải khiến cô ngã phịch xuống bùn đất, cô cố gắng lấy tay chống đỡ thân thể, cảm giác đau xé rách truyền đến.

    Cô cắn chặt răng, nhanh chóng đứng dậy tiếp tục chạy, khi vừa tới nơi thế đất cao cô lại nhìn thấy cô gái nhà cách vách đang muốn chạy xuống dưới, cô liều mạng ngăn lại, cô gái kia khóc lóc đẩy cô ra: "Bà nội của em không thấy bà nội của em đâu cả......"

    "Em ở đây chờ chị, chị sẽ đi tìm bà ấy!" Hề Phán nhìn cô gái, "Hãy tin chị."

    Hề Phán theo lỗi cũ mà đi xuống dưới, liền nhìn thấy một bà lão đang bước đi tập tễnh bị người bên cạnh va phải, thiếu chút nữa ngã vào ven đường. Cô vội xông lên trước, dưới tình thế cấp bách cõng bà lão lên rồi chạy nhanh về phía trước, tới tảng đá bên sườn núi, rồi định cùng mấy người trong thôn dìu bà lão đi lên.

    Rồi sau đó khi cô quay đầu liền nhìn đến còn có một thai phụ đang đỡ bụng lớn, tay dắt theo một đứa bé vội vàng chạy tới. Hề Phán lập tức chạy lại, khi cô mới vừa bế bé trai lên, ai ngờ vừa quay đầu lại liền nhìn đến cơn lũ đục ngầu đang đổ dồn về phía này.

    ***

    Maybach lao như tên trên đường, bên trong xe, người đàn ông không ngừng nhìn đồng hồ, mi tâm ngày càng khóa chặt.

    Môi mỏng của Cố Viễn Triệt trắng bệch mím thành một đường, trước mắt anh là một mảnh tối tăm, ánh mắt ủ dột lạnh lẽo, anh thúc giục:

    "Mau lái nhanh lên."

    Bùi Nam ngồi ở ghế lái phụ, tay cầm điện thoại, thấp giọng nói chuyện với bên kia.

    Lúc này di động của Cố Viễn Triệt đột nhiên vang lên, trên màn hình nhảy lên tên "Khuyết Miểu".

    Anh dứt khoát cúp máy, đối phương lại tiếp tục gọi.

    Rốt cuộc anh cũng tiếp máy, giọng nói sốt ruột của Khuyết Miểu nhanh chóng truyền tới: "Anh Viễn Triệt, em nghe Lạc Tinh nói anh muốn đến Khiên Lĩnh?! Bên kia bất ngờ xảy ra lũ lụt rất nghiêm trọng, sao anh có thể qua đi chứ! Nếu chị Hề Phán thực sự đang ở đó, đội cứu hộ sẽ bảo đảm an toàn của chị ấy, anh Viễn Triệt, anh như vậy khiến em thực sự rất lo lắng......"

    Cô vừa dứt lời, liền nghe được giọng nói lạnh như băng của anh đáp lại:

    "Cô vẫn là nên lo lắng nếu như tôi bình an trở về, tôi nên tính sổ với cô ra sao về chuyện sinh nhật của tôi vào năm tôi tốt nghiệp cấp ba."

    Cô sửng sốt: "...... Cái gì?"

    "Cô có thể lựa chọn tiếp tục giả vờ, nhưng lúc trước cô ở sau lưng tôi làm tổn thương Hề Phán như thế nào, tôi sẽ tìm từng người một để đòi lại."

    30 phút sau, rốt cuộc xe cũng tới chân núi Khiên Lĩnh, đường phía trước đã bị cảnh sát ngăn lại.

    Cố Viễn Triệt mở cửa xe ra bước xuống, anh bước nhanh về phía trước, Bùi Nam lập tức cầm theo dù đuổi theo sau.

    Cố Viễn Triệt đi tới chỗ mấy anh cảnh sát ngăn tuyến đường lên núi nói rõ nguyên nhân, nhưng đã bị cự tuyệt: "Ngại quá, hiện tại anh không thể lên núi, hiện giờ trên núi quá nguy hiểm......"

    Giờ phút này sắc mặt anh đã sốt ruột đến không thể xám xịt hơn, lấy di động ra đang muốn gọi điện thoại, liền nhìn thấy bên cạnh có đi một đội ngũ đi ngang qua, anh nhận ra người dẫn đầu.

    "Chu Cực!"

    Chu Cực dừng bước lại, quay đầu sang liền nhìn thấy Cố Viễn Triệt, anh ta sửng sốt một chút rồi đi lên trước.

    Nói ra cũng thật trùng hợp, Chu Cực và Cố Viễn Triệt là bạn cùng phòng thời cao trung, từ nhỏ đã có ước mơ trở thành quân nhân, hiện tại thế nhưng đã thành hiện thực. Đơn vị anh ta vừa vặn ở gần đây, nhận được chỉ thị từ cấp trên tới hỗ trợ đội cứu hộ Khiên Lĩnh để mau chóng mở ra lối thoát an toàn, bảo đảm có thể đem toàn bộ nạn dân xuống núi an toàn.

    Rạng sáng hôm nay, một đội võ cảnh chiến sĩ đã lên núi, giờ phút này anh ta mang theo 30 người, là nhóm thứ hai.

    "Hề Phán đang ở trên núi, tôi cần phải đi gặp cô ấy, mọi chuyện tôi sẽ tự mình phụ trách." Cố Viễn Triệt hốt hoảng nói.

    Chu Cực nhớ trong ấn tượng của mình thì Cố Viễn Triệt lúc nào cũng rất bình ổn và lãnh đạm, không nghĩ tới lại có lúc sốt ruột như vậy, cuối cùng đáp: "Được rồi, nhưng mọi hành động phải nghe theo chỉ huy, cần phải phục tùng mệnh lệnh của chúng tôi."

    ***

    Xe quân đội cứ thế khởi hành, trên đường xóc nảy, Cố Viễn Triệt ngồi ở bên trong xe, nhắm hai mắt lại, cảm xúc hỗn độn khiến não anh quay cuồng.

    Cô tuyệt đối không thể có chuyện.

    Anh vừa mới biết chân tướng, anh còn rất nhiều lời chưa có nói cho cô, nếu cô đã xảy ra chuyện, anh nên làm cái gì bây giờ......

    Bọn họ đã bỏ lỡ nhiều năm như vậy.

    Xe chạy được nửa đường, đã bị bắt buộc phải dừng lại, nhận được yêu cầu đi bộ lên núi.

    Giờ phút này trời vẫn đang mưa, cả con đường đều đã trở nên lầy lội, phía trước cần phải xuyên qua những bụi gai. Người có bệnh sạch sẽ như Cố Viễn Triệt đổi lại là ngày thường tuyệt đối sẽ không chịu nổi, nhưng giờ phút này, anh không nói lời nào đã bước nhanh về phía trước, mặc kệ trên người bị vấy bẩn thế nào.

    Con sông cách đó không xa đã vẩn đục, còn đang cuồn cuộn chảy về hạ lưu, anh càng đi lòng cũng càng thêm sốt ruột.


     
    Chjp304, GiangVu and Cá Đẹp Trai like this.
  2. Hạ Mẫn Go away

    Messages:
    574
    Chương 16.2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Tử Hy

    Rốt cuộc đã tới thôn trang, Chu Cực dẫn theo Cố Viễn Triệt đi tới vị trí an toàn hiện tại. Võ cảnh và bộ đội đang khuân vác rương đựng đồ dùng cá nhân, giờ phút này quan sát bốn phía, cảnh tượng bi thương trước mắt. Đã từng là sơn thôn cổ xưa mĩ lệ vậy mà trong nháy mắt bị hủy bởi thiên tai, xung quanh còn vang vọng tiếng khóc tê tâm liệt phế của các thôn dân.

    Chu Cực châm chước một chút, trước tiên đem lời khó nói nói ra: "Hiện tại các nạn dân đều đã ở vị trí an toàn, trước mắt tôi còn không cũng chưa có danh sách cụ thể các nhân viên đã mất tích, nếu Hề Phán không ở bên trong...... Cậu hãy chuẩn bị tốt tâm lý."

    Bởi vì ở trong hoàn cảnh thiên tai nguy hiểm như vậy, ai cũng chưa rõ sống chết.

    Cố Viễn Triệt mím chặt môi mỏng, cước bộ dưới chân càng lúc càng nhanh.

    Khi đi tới khu an toàn, hiện tại trong những căn lều dựng tạm đều đã có rất nhiều người già trẻ nằm ở đó, còn có quân y đang băng bó cho người bị thương, ánh mắt anh nhanh chóng tìm kiếm chung quanh một vòng, nhưng không có kết quả như mình mong muốn.

    Chợt thấy một cô gái đang ngồi đưa lưng về phía mình, Cố Viễn Triệt vọt qua đó, nhưng khi đối phương quay đầu thì không phải là Hề Phán.

    Anh lại nhìn xung quanh, "Hề Phán, Hề Phán......"

    Anh gọi thật to, giọng nói run rẩy, nhưng mà chỉ đổi lấy ánh mắt tò mò của mọi người, trước sau không có người đáp lại.

    Cô ấy không ở nơi này.

    Trong lúc nhất thời khi xác định những lời này,não Cố Viễn Triệt đột nhiên trống rỗng, thế nhưng lảo đảo mà lui về sau mấy bước.

    Khoảnh khắc khi tâm chìm đến đáy cốc, lại nghe được phía sau truyền đến giọng nữ thật nhẹ...

    "Cố Viễn Triệt......"

    Anh quay đầu lại, liền nhìn thấy Hề Phán đứng ở cửa lều.

    Cô gái ấy đang mặc áo mưa đã dính bùn đất, cánh môi khô quắt trắng bệch, sắc mặt tiều tụy mệt mỏi, nếu không có nhìn kỹ, căn bản không nhận ra cô.

    Hề Phán đi ra ngoài rửa tay vừa trở về, liền nghe thấy giọng nam quen thuộc, não liền loảng xoảng, ai ngờ khi nhìn lại thì thấy được người mà cô không ngờ tới.

    Cố Viễn Triệt nhìn ánh mắt cô, trong lòng bỗng nhiên chấn động, bước nhanh đến bên cô.

    Cô giật đứng tại chỗ, nhìn người đàn ông đang đi về phía mình.

    "Sao anh lại......"

    Khoảnh khắc ấy, khủyu tay anh đem cô gắt gao ôm thật chặt.

    Cánh tay anh mạnh mẽ mà hữu lực, như là muốn đem cô khảm vào cơ thể mình, lại cố gắng khắc chế cơ thể đang run. Rồi sau đó Hề Phán liền cảm giác được Cố Viễn Triệt vùi đầu ở cổ mình truyền tới hơi thở ấm áp.

    Anh chậm chạp không có mở miệng, cảm xúc như đã dâng trào. Sau một lúc lâu, anh mới ngẩng đầu, giọng nói khàn khàn dừng ở bên tai cô, "Anh cho rằng em đã xảy ra chuyện."

    Hề Phán thật sự là thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện.

    Trong nháy mắt khi cơn lũ sắp xông tới, là mấy thôn dân quay lại kéo cô và thai phụ kia ra khỏi ma trảo của tử thần.

    "Tôi không có việc gì......"

    Cô ngơ ngác nhìn anh còn đang trong cơn khiếp sợ chưa có phản ứng lại.

    Chu Cực ở bên cạnh cảm khái, "Mọi người không có việc gì là tốt rồi, cô không biết vừa rồi Cố Viễn Triệt chính là muốn xông lên tìm cô, lo lắng cuống cuồng cả lên."

    Hề Phán quay đầu nhìn về phía Chu Cực, anh ta cười cười rồi nói phải đi làm nhiệm vụ.

    Chu Cực đi rồi, Cố Viễn Triệt mới buông cô ra, ánh mắt nhìn toàn thân cô từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng ở trên bàn tay đang bị ửng đỏ một mảnh của cô, anh cầm tay cô, nhíu mày nói: "Bị ngã?"

    Hề Phán rũ mắt, rút về tay: "Chỉ là vết thương nhỏ......"

    Anh nhìn vào đôi mắt đen láy của cô, "Có phải chưa được nghỉ ngơi hay không?"

    "Tôi vẫn ổn." Từ tối hôm qua đến bây giờ xác thực là Hề Phán chưa chợp mắt chút nào, cô còn trẻ hơn so với nạn dân, liền muốn chăm sóc những người khác, vừa rồi ở chỗ này giúp mọi người trải chăn.

    Cô nói xong liền nhìn thấy có anh lính đưa vào tới mấy thùng giấy, cô nhìn về phía Cố Viễn Triệt: "Tôi đi phát lương khô và nước."

    Ai ngờ vừa muốn đi, cả người đã bị anh bế ngang lên, anh cường thế ôm cô đi vào bên trong.

    "Anh mau thả tôi xuống......" Cô muốn đánh anh, lại phát hiện ngay cả nói chuyện cũng không còn sức lực.

    Anh đem cô đặt xuống, cởi áo mưa ra cho cô, rồi sau đó để cô ngồi xuống, bàn tay chống ở bên người cô, vây cô ở trong ngực, "Đói bụng không?"

    "Tôi...... Sáng nay tôi đã ăn một chút rồi."

    "Để anh đi lấy chút đồ ăn, em ngoan ngoãn mau ngủ một lát đi." Anh nhìn chăm chú vào mắt cô, "Hiện tại không phải lúc để em bướng bỉnh, đợi đến lúc em bệnh thì người khác sẽ phải chăm sóc cho em đó."

    Khi hai người đang nói chuyện, cô hai đã đi tới, nhìn thấy Cố Viễn Triệt, bà khiếp sợ: "Aizz, đây không phải......"

    Lúc trước Hề Phán từng dẫn Cố Viễn Triệt về một lần nên bây giờ vừa nhìn là cô hai nhận ra ngay.

    Cố Viễn Triệt đứng lên, gật đầu chào hỏi với bà, cô hai hiểu ý của anh, chỉ nhìn Hề Phán mà cười cười, "Phán Phán, con nên đi nghỉ ngơi một lát, từ tối hôm qua đến bây giờ cũng chưa chợp mắt, con như vậy sẽ mệt chết mất."

    Cuối cùng Hề Phán vẫn ngoan ngoãn nằm xuống. Thân thể mệt mỏi khiến cô rất nhanh đã ngủ thiếp đi, chờ đến khi lần nữa tỉnh lại, đã là bốn năm tiếng sau.

    Mở mắt ra, cô nhìn thấy sắc trời bên ngoài đã sẩm tối, trong lều cũng đã lên đèn, cô ngồi dậy nhìn xung quanh, lại không có nhìn thấy Cố Viễn Triệt đâu.

    Trong lúc cô đang nghi hoặc thì Cố Viễn Triệt ôm em họ của cô đi vào trong lều, anh đem thằng bé thả xuống bên người cô hai, sờ sờ đầu của noa.

    Anh làm xong việc, theo bản năng nhìn về hướng Hề Phán một cái không ngờ lại chạm phải ánh mắt của cô đang có chút ngây ra.

    Nhưng mà hắn không đệ thời gian đi qua đi, mà là đi tìm bác sĩ ở bên cạnh, thấp giọng nói vài câu.

    Lúc Hề Phán nhìn thấy anh quay lại, trong tay còn cầm theo rất nhiều đồ.

    "Ngủ đủ giấc chưa?" Anh ngồi xuống bên cạnh cô.

    "Ừm."

    Anh đem ly nước ấm đưa cho cô, rồi nắm lấy tay trái của cô, cầm lọ thuốc giúp cô sơ cứu vết thương.

    Lòng bàn tay hơi xót, tay cô theo bản năng rụt lại, anh ngẩng đầu nhìn vào mắt cô, cầm thật chặt: "Anh sẽ làm nhẹ hơn."

    Làm xong hết thảy, anh nhẹ nhàng thổi, Hề Phán bỗng nhiên nhớ tới hồi cao trung, có một lần cô bị ngã khi học môn thể dục, lúc ấy anh cũng bôi thuốc cho cô, cô cười: "Nữ sinh trong TV mà bị thương, nam sinh đều sẽ ôn nhu mà thổi vết thương cho cô ấy."

    Cố Viễn Triệt lại nói với cô, về sau nên bớt xem mấy thể loại phim ấu trĩ như vậy.

    Nhưng mà hiện tại anh lại đang làm chuyện ấu trĩ như anh từng nói.

    Đáy mắt Hề Phán hiện lên vài tia cảm xúc, lại lần nữa rút tay về, giọng nói bình đạm: "Không đau."

    Anh nhìn tay cô một lúc, rồi sau đó đem bánh mì đưa cho cô, "Ăn một chút gì đi, vừa rồi cô hai của em cùng hai đứa trẻ đã ăn rồi, hiện tại bọn họ đều đang nghỉ ngơi, em đừng lo lắng."

    "Tôi muốn đi WC."

    Hề Phán đứng dậy, Cố Viễn Triệt liền đem áo khoác phủ thêm cho cô, cô đi ra ngoài, anh liền đi theo bên cạnh.

    Bên ngoài mưa đã nhỏ dần, nước cũng đã ở mức có thể khống chế, nếu có cơn lũ bất ngờ tới lần nữa thì khả năng cũng không lớn lắm, hiện tại mọi người đều đang chờ đợi con đường xuống núi được thông.

    Cố Viễn Triệt soi đèn cho cô, khi tới cửa nhà vệ sinh được dựng tạm, anh đưa đèn pin cho cô, "Anh ở bên ngoài chờ."

    Trong WC rất tối, từ nhỏ Hề Phán đã tương đối sợ bóng tối nên rất nhanh cô đã đi ra, bất chợt chạm phải ánh mắt tràn đầy ôn nhu của anh.

    Trong nháy mắt cô có chút kinh ngạc.

    "Chúng ta đi thôi."

    "Ừm."

    Hai người còn chưa về đến nơi đã nghe thấy một trận tiếng khóc tê tâm liệt phế, đứng ở cửa lều có rất nhiều võ cảnh, bộ đội và thôn dân, mà thứ mọi người vây quanh, là túi màu đen đựng di thể.

    Đây là thôn dân cuối cùng bị mất tích hôm nay tìm được, không có ngoại lệ, hay là ly thế. Người nhà ngồi xổm bên cạnh di thể khóc đến sắp ngất đi, Hề Phán nhìn thấy người chồng kia gắt gao nắm tay của người vợ đã chết, che mặt khóc rống.

    Nhà họ ở bên bờ suối, khi lũ bất ngờ tới cô ấy không có kịp chạy đi, trực tiếp bị cơn lũ cuốn đi, hôm nay lúc bộ đội tìm được thi thể của cô, là ở tảng đá cạnh bờ sông phía hạ du.
     
    Chjp304 and Hoamoclan1111 like this.
    Last edited: Apr 14, 2020
  3. Hạ Mẫn Go away

    Messages:
    574
    Chương 16.3

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Editor: Tiểu Băng

    Beta: Tử Hy

    Hề Phán nghe nói bọn họ vừa mới kết hôn không lâu, còn chuẩn bị sinh con, người vợ chưa tới 23 tuổi, lần Nguyên Đán này cô ấy cùng chồng trở về thăm bố mẹ chồng, ai ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

    Mấy ngày hôm trước Hề Phán còn nhìn thấy bọn họ ở trên phố, lúc ấy người chồng nắm tay người vợ, tay cầm theo đồ ăn, tuy rằng sinh hoạt giản dị nhưng lại rất hạnh phúc, nhưng trong nháy mắt hai người liền âm dương cách biệt.

    Nhà không còn, có thể xây lại.

    Nhưng người không còn, không thể làm gì.

    Hề Phán nhìn trường hợp này chợt bỗng nhiên chóp mũi thấy cay cay, nước mắt cũng rơi xuống theo.

    Lúc này người đàn ông bên cạnh cầm tay cô, âm thanh mềm nhẹ: "Chúng ta đi thôi."

    Cố Viễn Triệt đem cô rời khỏi cảnh tượng này, thẳng đến khi không nghe thấy tiếng khóc của những người đó nữa. Tới căn nhà gỗ ít người, Hề Phán đi đến dưới mái hiên, rút tay về, im lặng không nói gì.

    Anh đứng ở bên cạnh cô, cứ như vậy lẳng lặng bên cô.

    Sau một lúc, trong bầu không khí trầm mặc bỗng vang lên giọng nói nữ: "Hôm nay cảm ơn anh, nhưng kỳ thật...... Anh không cần lo lắng cho tôi như vậy."

    Cố Viễn Triệt nghe vậy, rũ mắt nhìn cô, đáy mắt màu đen hơi quay cuồng.

    "Chuyện ngày hôm Giáng Sinh đó, thực xin lỗi, là anh bị cảm xúc chi phối đầu óc."

    "Tôi không còn giận nữa," Hề Phán nhấp lông mi, "Hơn nữa tôi cũng đã buông xuống tất cả."

    Hôm nay cô thấy nhiều cuộc chia ly như vậy, nội tâm bị cảm xúc kịch liệt mạnh mẽ đánh vào, rồi chợt lại nghĩ tới chuyện của cô cùng Cố Viễn Triệt. Những chuyện gọi là yêu với hận, hoặc đau khổ hoặc nhớ thương, hoặc chấp nhất hoặc bỏ qua, khi ở trước mắt thiên nhiên thì đều nhỏ bé vô lực như vậy.

    Hiện tại cô vẫn còn nhớ, chính là vui vẻ quý trọng bây giờ, buông bỏ quá khứ.

    Cố Viễn Triệt nghe vậy, ngẩn ra, "Hề Phán, anh......"

    "Tôi muốn trở về ăn chút gì đó."

    Cô chen ngang lời nói của anh, rõ ràng không muốn nhắc lại.

    Cổ họng anh nghẹn lại, chỉ có thể đem muôn vàn lời muốn nói đè ở đáy lòng, "...... Được."

    Hề Phán không có chờ anh, trực tiếp đi về phía trước.

    Lúc trở lại nơi tạm trú, cô nhìn thấy có bộ đội đang phát chăn bông mới và khăn trải giường cùng đồ ăn, trong thôn có phụ nữ mang thai và em bé mới sinh, còn chuẩn bị sữa bột với đồ dùng trẻ con.

    Khi Hề Phán bắt đầu hỗ trợ phân phát đồ ăn, liền nghe được bộ đội đang nói chuyện vật tư này là đêm nay được vội vàng vận chuyển lên, dưới danh nghĩa của công ty Tầm Trí.

    Cô theo bản năng nhìn về phía người đàn ông kia, anh vậy mà yên lặng giúp cô trải ga với chăn.

    Cố Viễn Triệt sửa sang lại chăn cho đẹp, quay đầu liền phát hiện Hề Phán đứng ở phía sau, tiện tay đưa nước khoáng cho anh, hỏi: "Đêm nay anh...... Cũng muốn ngủ lại ở đây sao?"

    Anh đối diện nhìn cô, âm thanh rất thấp: "Chẳng lẽ tối như vậy rồi mà em còn muốn đuổi anh xuống núi sao? Bên ngoài trời tối, còn cả mưa to nữa."

    Hề Phán: "......"

    Giọng điệu mang theo ủy khuất này là thế nào?

    Cô chớp chớp mắt, ho nhẹ hai tiếng, "Tôi không có ý này."

    Anh hướng bên cạnh nhích lại gần, đối diện cô nói: "Một lát em nằm đây đi."

    Bởi vì nơi tạm trú cũng không lớn, chỗ ngủ của người giàu cũng như của người bình thường, thậm chí có vài gia đình đã ngủ. Vốn dĩ cô muốn đi xem cô hai cùng hai đứa nhỏ, nhưng cô hai đã an tâm nghỉ ngơi, cô có thể tự chăm sóc mình.

    Hề Phán cũng không hề ngượng ngùng, đi rửa mặt xong liền trở về nằm xuống, qua một lát Cố Viễn Triệt cũng trở về, giữ khoảng cách với cô một cánh tay.

    Không có nằm gần, khiến cô cảm giác không thoải mái, lại có thể bị người ngoài thấy có chút không đúng.

    Cô và Cố Viễn Triệt không phải chưa từng nằm chung giường, nếu là lúc cao trung, giờ phút này Hề Phán nhất định dính sát, ở bên cạnh anh, không chút e lệ mà tùy ý hôn anh, như kỳ nghỉ hè lúc trước hai người đi miền bắc du lịch vậy.

    Chỉ là hiện tại, cô nằm thẳng, không có nhìn anh, qua một lát bên tai liền truyền đến giọng nói của anh:

    "Khi nãy anh gặp được Chu Cực rồi, anh ta nói bây giờ đang mở đường mới, phỏng chừng sáng mai là có thể xuống núi."

    "Ừm."

    "Đi ngủ sớm một chút...... Ngủ ngon."

    Hề Phán nhàn nhạt đáp lại, qua một lát, trở mình đưa lưng về phía anh, lúc này ánh mắt nóng rực của anh mới dám dừng ở trên người cô.

    Anh chăm chú nhìn bóng lưng của cô rất lâu, đáy mắt dần dần tối sầm xuống.

    ***

    Buổi tối mùa đông ở Khiên Lĩnh cực kỳ rét lạnh, thậm chí có khi xuống dưới âm độ. Cho dù đêm nay chăn rất dày, Hề Phán đã ngủ khá sâu, nhưng vẫn cảm giác thật lạnh.

    Trong tiềm thức cô đem thân mình cuộn tròn thành một khối, dần dần, chậm rãi cảm giác được hơi ấm, liền thoải mái khiến cô tiếp tục bình yên đi vào giấc ngủ.

    Cố Viễn Triệt đem Hề Phán ôm vào trong ngực.

    Anh đem nhiệt độ toàn thân truyền cho cô, thật cẩn thận, lại sợ sau khi cô bị đánh thức lại muốn đẩy anh ra.

    Anh nằm xuống, từ trước đến nay ngủ không sâu, đêm nay anh nằm cạnh cô, cũng chỉ là muốn chăm sóc cô. Cho nên lúc cô bị lạnh, anh đã nhìn ra.

    Cố Viễn Triệt rũ mắt nhìn khuôn mặt có chút trắng bệch của cô, lòng cũng chua xót.

    Anh hận không thể lập tức nói cho cô biết tất cả, nhưng mà hiện tại cô quá mức mệt nhọc, nên không có tâm tình nghe.

    Anh chỉ đổ thừa chính mình không thể dùng thân phận bạn trai chăm sóc cô, cho cô sự ấm áp cùng an ủi.

    Cố Viễn Triệt có rất nhiều tâm sự, mà Hề Phán lại ngủ ngon một đêm.

    Sáng sớm hôm sau, cô mở to mắt, liền nhìn thấy sắc trời bên ngoài đã sáng, mà bên cạnh đã không thấy ai nữa.

    Cô mặc xong quần áo, đi ra khỏi nơi tạm trú, liền nhìn thấy người nào đó đứng ở kia hút thuốc, phảng phất như có tâm sự gì đó.

    Sau khi do dự, cô vẫn đi qua, đối phương nhìn thấy cô, lập tức dập tắt điếu thuốc, "Không ngủ thêm một lát sao?" Tiếng anh hơi khàn.

    "Ngủ đủ rồi, anh dậy sớm vậy?"

    "Ừ, sáng nay có thể xuống núi, đi rửa mặt đi." Anh dẫn cô đến bồn nước ấm, khi Hề Phán rửa mặt xong trở về, anh liền đi tới, trong tay bưng tô cháo trắng, "Mới nấu xong, em ăn đi."

    Cả ngày hôm qua đều là bánh mì và mì gói, giờ phút này chén cháo trắng này thật khiến lòng người thoải mái.

    Khi ăn cơm, cô hai mang theo hai đứa nhỏ đến, nói với Hề Phán: "Tiểu Cố rất nhiệt tình, vừa rồi còn nói với cô, đợi chút nữa xuống núi sẽ sắp xếp chỗ ở cho chúng ta, kỳ thật không cần phiền toái như vậy ......"

    Hề Phán nghe vậy, vội nhìn Cố Viễn Triệt nói: "Cảm ơn nhưng mà không cần, đợi chút nữa về Lâm Thành, tôi dẫn cô hai về nhà."

    Bây giờ cô làm sao còn không biết xấu hổ mà đi tiếp nhận sự giúp đỡ của anh.

    Cũng may Cố Viễn Triệt cũng không kiên trì, nói đợi chút chở bọn họ trở về.

    Qua một lát liền có bộ đội vũ trang thông báo dẫn người dân xuống núi, phần lớn đều được từ từ đưa xuống chân núi, lúc đến chân núi, Bùi Nam đã chờ rất lâu.

    Sau khi lên xe, Hề Phán gọi điện thoại báo bình an cho mẹ và bạn bè, Giả Hạm Mai nghe được cô đã xuống núi, còn nói muốn tới chỗ cô, nhưng cô nói có người đưa cô trở về.

    "Bây giờ còn hơn ba mươi phút mới đến Lâm Thành, có thể nghỉ ngơi một lát." Người đàn ông nói.

    "Anh, em muốn cùng anh chơi trò đua xe......"

    Em trai họ dính sát Cố Viễn Triệt, muốn cùng anh chơi game, Hề Phán vốn định ngăn lại, ai ngờ Cố Viễn Triệt vui vẻ đồng ý, hơn nữa thái độ lại rất nhẹ nhàng.

    Hề Phán nhìn bên môi anh nở nụ cười, lại có chút hoảng hốt.

    Cô đành yên lặng không tiếng động, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

    Cuối cùng cô bị đánh thức, nhìn thấy xe đã tiến vào khu biệt thự quen thuộc, đã tới nhà họ Hề.

    Xe ngừng ở trước cửa, Cố Viễn Triệt ẵm em trai họ xuống xe, cô hai cảm kích liên tục nói lời cảm ơn, anh chỉ nói: "Không có gì ạ."

    "Cảm ơn, tôi đi vào trước."

    Ai ngờ Hề Phán nói xong, liền nghe được anh nói: "Có thể từ từ không? Anh muốn cùng em nói mấy câu."

    Cô hai muốn cho bọn họ nói chuyện riêng, mang theo con mình rời đi trước, Hề Phán ngước mắt nhìn anh, "Anh muốn nói cái gì?"

    Anh bước đến gần cô, phảng phất như đem thân mình bao phủ trước người cô, sau vài giây, trầm giọng mở miệng:

    "Phán Phán, anh mới nhìn thấy quà sinh nhật em chuẩn bị cho anh năm tốt nghiệp."

    "Cuối cùng anh cũng biết...... Nguyên nhân chân chính em nói chia tay."

    Hề Phán bỗng nhiên giật mình.

    "Lúc trước em bảo không thích anh là giả, thật sự suốt sáu năm qua, anh thậm chí còn hiểu lầm em." Cố Viễn Triệt nhìn cô chăm chú, đáy mắt phiếm hồng, "Toàn bộ đều là do anh, đều là anh sai, làm em bị thương tổn, cho nên em mới lựa chọn rời khỏi anh."

    Anh cúi đầu, nắm lấy tay cô, giọng nói phát run truyền đến đầu ngón tay.

    "Thực xin lỗi, anh không nói còn cho rằng em sẽ hiểu. Từ món quà anh hiểu được, kỳ thật anh vẫn luôn yêu em..."

    "Từ sáu năm trước, cho tới bây giờ."
     
    Chjp304 and Cá Đẹp Trai like this.
  4. Hạ Mẫn Go away

    Messages:
    574
    Chương 17: Mong em quay về

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Editor: Tiểu Băng

    Beta: Tử Hy

    Dù lúc yêu đương hồi cao trung, Hề Phán đều chưa từng nghe Cố Viễn Triệt nói qua những lời này, phương thức biểu đạt tình cảm của anh vẫn luôn rất lạnh nhạt, có thể nói như vậy hay không tuyệt không cần phải nói, cho nên càng về sau cô càng không nhận ra được.

    Mấy ngày này về nước gặp lại anh, hoặc là cưỡng hôn hoặc là ghen, cô xác thực cảm giác anh vẫn còn quan tâm mình, nhưng cô đều tưởng rằng đó là "dục vọng chiếm hữu" quấy phá anh.

    Mà giờ phút này, anh nói cho cô biết, anh thích cô.

    Cho dù bọn họ đã chia tay sáu năm.

    Hề Phán bất động mà nhìn anh, ngăn chặn rung động trong lòng, "...... chuyện này ai nói cho anh biết?"

    "Anh nhìn thấy món quà ở phòng kho, năm đó em không nói, người giúp việc nhà anh đem nó để vào đó, anh cũng mãi không biết rõ tình hình. Nếu như anh biết em ở trước cửa nhà anh chờ lâu như vậy, anh nhất định sẽ về tìm em. Ngày đó ăn cơm Khuyết Miểu xác thực cũng có đi, nhưng anh cũng không có xảy ra chuyện gì với cô ta hết, cô ta đăng hình anh cũng không biết."

    Cố Viễn Triệt đem chuyện ngày đó xảy ra cùng cô một năm một mười giải thích rõ ràng, " Lúc ấy anh không có nhận ra được cảm xúc của em, thật... không hiểu rõ tâm tư của con gái, là anh không hiểu làm bạn trai phải như thế nào."

    Hề Phán nghe anh nói, từng cơn sóng từ đáy lòng mạnh mẽ dâng lên.

    Anh nhìn chăm chú tròng mắt của cô, ánh mắt nóng hổi mà cuồng nhiệt, câu được câu mất:

    "Phán Phán, em có thể trở về bên cạnh anh một lần nữa được không? Cho anh thêm một cơ hội?"

    Thật lâu, Hề Phán mới rút tay về.

    Rủ mắt xuống.

    "Thật xin lỗi, tôi không muốn tiếp tục yêu đương với anh nữa."

    Bàn tay của người đàn ông ngừng ở giữa không trung, ánh sáng nơi đáy mắt dần dần bị dập tắt.

    "Kỳ thật chúng ta chia tay chỉ là chuyện sớm hay muộn, việc hiểu lầm ngày sinh nhật đó không phải toàn bộ nguyên nhân. Về sau tôi nghĩ tới vốn là tính cách bản thân hai ta không thích hợp, chúng ta đều rất hiếu thắng, không nguyện ý thỏa hiệp, tôi không muốn nói cho anh biết chân tướng năm đó, mà anh cũng chưa từng níu lại.

    Hơn nữa... tôi cũng không muốn suốt ngày phải suy đoán trong lòng bạn trai mình đang suy nghĩ gì. Có lẽ bởi vì ban đầu tôi theo đuổi anh, cho nên đối mặt với chút tình cảm này tôi từ đầu đến cuối cứ lo được lo mất, luôn cảm thấy anh là bầu trời."

    Hề Phán ngăn chặn cảm xúc nơi đáy lòng, đắng chát kéo lên khóe miệng, "Bây giờ tôi chỉ muốn một thứ tình cảm vô cùng đơn giản."

    "Hề Phán..."

    Hề Phán ngước mắt nhìn anh, trong mắt hiện lên tia lấp lánh, "Cố Viễn Triệt, chúng ta hãy nhìn về phía trước đi."

    ***

    Đi vào cửa, Hề Phán dựa vào cửa, lòng bàn tay bị nắm chặt sớm đã chảy mồ hôi ướt nhẹp.

    Cô cúi đầu nhìn xuống đất, trôi qua nửa ngày, đem tất cả cảm xúc chập trùng lắng xuống.

    Bên trong phòng khách truyền ra giọng nói của cô hai cùng Giả Hạm Mai đang trò chuyện, lúc này cô mới cất bước đi vào, Giả Hạm Mai vừa nhìn thấy, lập tức tiến lên, nắm chặt tay của cô nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút: "Ai nha con không sao chứ?! Con làm cho mẹ với ba con lo lắng muốn chết nha."

    Hề Phán cười cười, "Không phải sáng nay mẹ mới biết được con ở Khiên Lĩnh sao."

    Bởi vì ở trên núi tín hiệu rất kém, thêm nữa Hề Phán không muốn để ba mẹ lo lắng, cho nên vẫn không có nói cho bọn họ biết mọi chuyện, mà từ trước đến nay Giả Hạm Hai đối với Hề Phán đều là trạng thái thả nuôi, cho nên cô cũng không nghĩ nhiều, hơn nữa cũng là gặp được may mắn trong nguy hiểm.

    "Từ trước đến nay con làm việc rất hấp tấp, mẹ làm sao quản được con, hay là con chuyển về nhà ở đi, đỡ khỏi giống ngày đó con mất tích mẹ cũng không biết."

    "..." Hề Phán an ủi bà, "Mẹ, mẹ nhìn con xem không phải vẫn rất ổn sao?"

    Giả Hạm Mai nhìn thấy bọn họ bình an, lúc này tâm cũng mới thả lỏng. Bà trước dẫn theo cô hai cùng mấy đứa trẻ đến phòng khách, để bọn họ đi nghỉ ngơi, sau đó đi xuống lầu xem lại nồi canh hầm sáng nay, rồi múc cho Hề Phán một chén.

    Hề Phán đi theo mẹ vào phòng bếp, Giả Hạm Mai múc canh, quay đầu chọc cô:

    "Vừa rồi mẹ nghe cô con nói, tiểu Cố đưa mọi người trở về, lần này cậu ấy còn đi lên núi tìm con?"

    "..." Đều do cô quên dặn dò cô hai một tiếng.

    "Con đừng giả bộ hồ đồ, nói một chút đến cùng là hai đứa đã xảy ra chuyện gì? Không phải nói cậu ấy là cấp trên của con sao? Chẳng lẽ một nhân viên bình thường xảy ra chuyện, cấp trên liền đích thân chạy tới hỏi thăm?" Bà nhếch miệng lên, giọng điệu dần dần vui vẻ: "Hay là người ta đang theo đuổi con?"

    "... Mẹ, nụ cười hài lòng trên mặt mẹ có thể thu lại hay không."

    "Me đây không phải là cao hứng sao! Đứa nhỏ tiểu Cố này mẹ rất thích a, hơn nữa so với con, không chỉ có môn đăng hộ đối còn có tiền."

    Hề Phán cười hai tiếng, tiếp nhận chén giáp ngư thang, "Con thấy mẹ là đang muốn trực tiếp nhận anh ta làm con nhỉ? Con cái nhưng so ra còn tốt hơn con rể."

    "Con lại ba hoa với mẹ có phải không?! "

    Hề Phán lại mở miệng, che giấu nụ cười: "Mẹ, con và anh ta không có khả năng, chúng con không thích hợp, mẹ đừng suy nghĩ nhiều."

    "Vì cái gì không có khả năng? Con còn chưa thử một lần."

    Hề Phán lắc đầu, không nói nữa.

    ***

    Ban đêm, Hề Phán trở lại nhà trọ của mình. Trong nội tâm cô rất loạn, vẫn muốn yên tĩnh một mình, những năm này ở nước ngoài, cô cũng đã quen với việc ở một mình.

    Cô cầm bản vẽ đi ra phòng khách làm ổ trên ghế sa lon, trong đầu thỉnh thoảng vang lên những lời hôm nay Cố Viễn Triệt nói với mình.

    Nói không có cảm động là giả.

    Nhưng lý trí rất rõ ràng nói cho cô biết, không nên quay đầu.

    Sau một lát, cô lấy di động ra bấm một số điện thoại, "Dung Hoan, Hoan Hoan..."

    Cô gái ở đầu dây bên kia cười cười, cùng người đàn ông bên cạnh thấp giọng nói vài câu, sau đó lên tiếng: "Mình còn đang suy nghĩ chừng nào cậu sẽ gọi cho mình."

    "Cậu được lắm, Cố Viễn Triệt hỏi một chút, cậu liền nói toàn bộ?" Cô giả bộ nổi giận.

    "Thật xin lỗi... lúc ấy dáng vẻ anh ta giống như hỏi không ra đáp án liền không bỏ qua, nên mình mới kể, Phán Phán cậu giận sao?"

    Hề Phán cười cười, "Chuyện này có gì để nổi giận, thật sự ngẫm lại cũng không có gì bí mật để phải giấu."

    "Mình nghe ra được khi anh ta biết chân tướng đã rất khiếp sợ, chẳng lẽ những năm này anh ta vẫn nhớ mãi không quên đối với cậu sao?"

    Hề Phán đem chuyện xảy ra hôm nay nói cho Dung Hoan nghe, sau đó cô ấy không khỏi cảm khái: "Mình liền biết hai người các cậu đều là người hiếu thắng như vậy nếu không ai chịu cúi đầu trước, tuyệt đối không có khả năng quay lại. Nhưng cậu từ chối à?"

    "Mình và anh ta nhìn như bởi vì hiểu lầm mà chia tay, nhưng thật ra... đồ vật bên trong đã hỏng rồi, hơn nữa từ trước đến nay không thể ăn, không phải sao?"

    "Cũng không nhất định như vậy..." Giọng Dung Hoan nhẹ nhàng, "Lúc đầu mình và bạn trai chia tay ba năm, cuối cùng vẫn không ở bên nhau. Dù sao bất kể như thế nào, cậu vui vẻ quan trọng hơn, đàn ông đều không bằng vui vẻ."

    Hề Phán cong môi, "Cậu bị tình yêu làm mờ mắt nên nói toàn lời giả tạo."

    Dung Hoan quay đầu nhìn người đàn ông tựa ở đầu giường đọc sách, hé miệng cười một tiếng: "Mình vụng trộm nói cho cậu nghe."

    "Được rồi, không làm phiền thế giới hai người của cậu cùng chú Phó nữa, tớ cũng chuẩn bị đi ngủ."

    Vội tắt điện thoại, Dung Hoan đột nhiên nói: "Được được, mấy ngày trước lúc Cố Viễn Triệt gọi điện thoại cho mình, chợt nhớ lại một chuyện, nghĩ vẫn là cùng cậu nói một tiếng."

    "Ừ?"

    Dung Hoan: "Lễ Giáng Sinh năm đầu tiên cậu đi du học, anh ta đã từng gọi điện thoại cho mình, hỏi cậu có về nước hay không. Anh ta không bảo mình đừng nói cho cậu biết, nên lúc ấy mình liền không nói."
     
  5. Hạ Mẫn Go away

    Messages:
    574
    Chương 18.1: Không còn thích

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Editor: Tiểu Băng

    Beta: Tử Hy

    Hề Phán thấy anh không phản đối nữa, liền muốn rời khỏi, Cố Viễn Triệt lại gọi cô lần nữa: "Em còn muốn đi ra ngoài à?"

    "Ừm."

    "Em muốn đi đâu?" Anh vẫn không từ bỏ.

    "..." Trong nháy mắt Hề Phán lại muốn quay đầu bước đi.

    Nhiều người lo chuyện bao đồng như vậy, đổi lại trong quá khứ khả năng cô đã sớm mắng người.

    Thế nhưng Cố Viễn Triệt... dáng vẻ bây giờ lại giả vờ bệnh tật.

    Cô quay đầu nhìn anh, thần sắc bình thản: "Tôi tới cửa hàng giảm giá, anh còn muốn hỏi gì không?"

    Anh mở miệng, "Anh đi cùng với em, vừa vặn muốn mua một ít đồ ăn."

    Anh không đợi cô đồng ý, cất bước hướng về phía cửa hàng giảm giá đi đến, Hề Phán cũng chỉ đành đi theo.

    Hai người một trước một sau, từ đầu đến cuối không ai bắt chuyện với ai.

    Bỗng nhiên Hề Phán nhớ tới đoạn thời gian cao trung, lúc cô theo đuổi Cố Viễn Triệt, mỗi ngày tan học đều sẽ đi đến cửa lớp chặn đường anh, cũng yêu thích hành động như thế này.

    Đi theo phía sau anh, ngắm thân ảnh gầy gò mặc đồng phục mà thẳng tắp của anh.

    Bước chân của anh rất nhanh, cô luôn luôn không theo kịp, thường xuyên tới cầu thang, bóng dáng của anh đã biến mất.

    Về sau Hề Phán thường xuyên nằm mơ, cô một mực chạy theo bóng lưng của anh, lại vĩnh viễn không nhìn thấy anh quay đầu.

    Hồi ức đã qua, đến cửa hàng giảm giá. Bước chân người đàn ông ngừng lại, để Hề Phán đi vào trong trước.

    Anh ở sau lưng cô.

    Đến khu thực phẩm, cô cầm mấy túi mì tôm, nghiêng đầu nhìn anh, sau đó anh nhanh chóng tránh đi ánh mắt chăm chú của cô, cũng cầm lấy một túi.

    "Anh thích ăn cái này?" Hề Phán nghi hoặc hỏi.

    Hồi cao trung, Cố Viễn Triệt ghét mì tôm không thua gì ghét nồi lẩu, "Loại thực phẩm rác rưởi này các người sao dám nuốt vào bụng?"

    Có lần đi ra ngoài chơi, trên xe lửa, ánh mắt anh lạnh xuống khi thấy Hề Phán hạnh phúc hút lấy sợi mì, phảng phất như cô đang ăn phân,

    Vẫn là ăn nóng hổi tới siêu cay.

    Giờ phút này Cỗ Viễn Triệt nhìn "Phân" trong tay mình, trầm mặc hai giây.

    "... hương vị rất tốt."

    Hề Phán: "..." Cô gật gật đầu.

    Đi vào trong, cô cầm đồ uống cùng khoai tây chiên, anh làm bộ cũng đang đi dạo, tiện tay nắm lấy một bao hai bao.

    Cô rẽ phải đi kệ hàng phía sau, anh đang muốn đi theo, Hề Phán dừng lại, chỉ vào một loạt băng vệ sinh, hỏi lại: "Anh cũng cần cái này?"

    Cố Viễn Triệt: "..."

    Trong nháy mắt sắc mặt của anh rực rỡ bảy sắc cầu vồng, lập tức quay đầu đi sang nơi khác.

    Hề Phán chọn xong liền đi đến quầy thu ngân, người đàn ông cũng đi tính tiền theo. Từ siêu thị đi ra, Hề Phán không chờ anh, liền trở về, lần này đến lượt cô đi ở phía trước.

    Tới dưới lầu, Hề Phán quay đầu liếc anh một cái, liền thấy anh tiến lên...

    Đem một túi đồ đưa cho cô.

    "Anh nhớ lúc trước em thích ăn loại khoai tây chiên này còn có sô cô la đường."

    Âm thanh của anh rất nhẹ.

    Hề Phán sửng sốt.

    Khi cấp hai, cấp ba cô xác thực rất hay mua đồ ăn vặt nhỏ mang đến lớp, có lúc lên lớp sẽ lén ăn vụng, sau đó...

    Lúc Cố Viễn Triệt luôn luôn mắng cô toàn ăn rác rưởi, mỗi lần nhìn thấy đều muốn đem những vật này bỏ đi.

    Đầu ngón tay của cô giật giật, không có nhận lấy, cũng không có nhìn lại: "Tôi từ lâu đã không còn thích những món này."

    Sau khi cô quay người lên lầu, Cố Viễn Triệt đứng nguyên tại chỗ rất lâu, cho tới lúc bên cạnh vang lên giọng của Bùi Nam: "Cố Tổng..."

    Người đàn ông trợn mắt, kéo khóe miệng lên, "Tất cả những gì tôi làm có phải đều đã muộn."

    Nếu như lúc trước cô ấy nói chia tay, anh liền cứu vãn, có lẽ sẽ không mất đi cô mãi mãi.

    Bùi Nam: "Cố Tổng, anh nên cho cô Hề một chút thời gian, giọt nước lạnh lẽo không phải ngày một ngày hai sẽ hết, đóng băng ba thước không phải một ngày sẽ tan..."

    "Lúc này cậu còn dùng thành ngữ?"

    Cậu ta là đang chế giễu anh.

    Bùi Nam (thật ủy khuất): "Cố Tổng, ý của tôi là, nếu anh thật sự muốn cô Hề quay lại, phải tốn thời gian và tinh lực, lần nữa khiến cô ấy động tâm, tựa như lúc trước anh theo đuổi cô ấy."

    Anh thấp giọng nói: "Ban đầu là cô ấy theo đuổi tôi."

    Bùi Nam: "..." Đáng đời anh.

    Một bên khác, Hề Phán đứng bên cửa sổ, nhẹ nhàng kéo một góc màn cửa sổ ra, nhìn thấy chiếc Maybach dưới lầu cuối cùng cũng rời đi.

    Cô ngửa đầu nhìn về phía ngôi sao trên bầu trời đêm, lại mở miệng.

    Chỉ cần cô một mực cự tuyệt, anh mệt mỏi cuối cùng cũng sẽ từ bỏ, đây chỉ là vấn đề thời gian.

    Bởi vì anh và cô, đều không phải là đối tượng bạn đời của nhau.

    ***

    Thứ hai, Hề Phán trở lại công ty, bắt đầu công việc một lần nữa.

    Hôm nay chuyện quan trọng nhất, chính là Warren sẽ tới Tầm Trí.

    Cùng thần tượng hợp tác thiết kế một cái áo cưới, giấc mộng này vậy mà trước ba mươi tuổi liền có thể thực hiện được, giống như đang nằm mơ.

    Sáng sớm khi Warren đến, Liya dẫn theo Hề Phán cùng mấy người phụ tá khác ra ngoài nghênh đón, vốn dĩ Hề Phán khẩn trương muốn chết, nhưng lúc nhìn thấy Warren hiền lành cười tươi, trong nháy mắt liền cảm giác rất ấm áp.

    "I hope we have a good cooperation." (Tôi rất mong chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.)

    Hề Phán gật gật đầu, cùng anh ấy đi đến phòng thiết kế chuyên môn.

    Không gian bên trong rất lớn, để có thể thuận tiện thiết kế cùng cắt may áo cưới, Warren nổi tiếng là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, rất khắt khe chi li với áo cưới, áo cưới mỗi một kim mỗi một tuyến anh ấy đều muốn tự thân ra tay hoặc giám sát, bởi vậy áo cưới dưới tay anh ấy, đều có giá trị không nhỏ; Liya nói người mẫu đang trên đường tới, bởi vì dọc đường xảy ra chút chuyện, rất nhanh sẽ đến.
     
  6. Hạ Mẫn Go away

    Messages:
    574
    Chương 18.2

    Bấm để xem
    Đóng lại


    Editor: Tiểu Băng

    Beta: Tử Hy

    Hề Phán phát hiện Warren rất có mị lực của đàn ông, hai người trò chuyện rất vui vẻ, sau một lát bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Liya đi vào, theo phía sau chính là... Khuyết Miểu.

    Cô ta mặc một chiếc áo khoác xanh nhạt phối lông liền váy, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng tự nhiên, luôn luôn xuất hiện với dáng vẻ nữ thần của mối tình đầu.

    Trong nháy mắt Khuyết Miểu nhìn trực diện với Hề Phán, con ngươi cô ta thu vào, lòng bàn tay không tự giác nắm chặt, sau đó chỉ nhàn nhạt dời đi ánh mắt, không thèm quan tâm nữa.

    Sau đó Khuyết Miểu nở nụ cười trên mặt, tiến lên phía trước, bắt tay với Warren, "Its a pleasure to wear your wedding dress ." (Rất hạnh phúc khi được mặc áo cưới do anh thiết kế)

    Khuyết Miểu quay đầu nhìn về phía Hề Phán, nhẹ nhàng gật đầu, nụ cười thu lại mấy phần.

    Hề Phán mỉm cười.

    Ở trước mặt người ngoài tại Tầm Trí lại giả bộ khách sáo.

    Hôm nay Khuyết Miểu đến là để lấy số đo, dù sao kế hoạch này sớm định ra là mặc trên người cô ta.

    Mọi người cũng không có nói nhảm, liền bắt đầu đo.

    Warren bắt đầu cầm thước tỉ mỉ đo, Hề Phán ở một bên ghi chép số liệu, "Waistline 65, Shoulder width 38..." (Vòng eo 65, chiều rộng vai 38...)

    Đang lúc nói chuyện, cửa phòng làm việc lần nữa bị đẩy ra.

    Bùi Nam cung kính đứng ở một bên, ngay sau đó người đàn ông mặc tây trang màu đen được cắt may tinh xảo đi vào.

    Hề Phán quay đầu, vừa lúc đối diện với ánh mắt tĩnh lặng sâu thẳm của Cố Viễn Triệt.

    Cùng lúc đó Khuyết Miểu nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của anh, trong lòng đột nhiên khó chịu, nhớ tới cuộc gọi ngày đó lúc anh nói muốn từ từ tính sổ tất cả mọi chuyện trong quá khứ...

    "Cố Tổng." Hề Phán chào theo phép lịch sự.

    Ánh mắt Cố Viễn Triệt từ trên người Hề Phán thu lại, hướng Warren đi đến, hai người chào hỏi, Cố Viễn Triệt cười nhạt nói chỉ sang đây nhìn xem, hai người dùng tiếng Anh lưu loát trò chuyện với nhau. Hề Phán đứng ở một bên yên lặng nghe, liền thấy Cố Viễn Triệt đối diện với tầm mắt của cô, cười nhẹ, " She is a talented designer, and she hopes to learn from you." (Cô ấy là một nhà thiết kế tài năng, và cô ấy rất hi vọng được học hỏi thêm từ anh.)

    Vậy mà anh lại khen mình với Warren.

    Mặt Hề Phán chợt phiếm hồng.

    Khuyết Miểu đứng ở bên cạnh như là tượng gỗ, phảng phất như bị người ta lãng quên.

    Cố Viễn Triệt nói có chuẩn bị trà bánh cho bọn họ, cũng không làm chậm trễ công việc bọn họ, liền rời đi trước.

    Qua một giờ, Bùi Nam đem trà bánh vào, vừa lúc ba người đang nghỉ ngơi, Khuyết Miểu nhận cà phê, quay đầu nhìn thấy Bùi Nam đưa cho Hề Phán, cái ly đóng gói khác bọn họ.

    Hề Phán nhận lấy, nhấp miệng, phát hiện đây là trà sữa mạt hương.

    "..." Người này vì cái gì một mực muốn cho cô nhớ lại quá khứ.

    Cô ngẩng đầu vừa vặn đụng vào ánh mặt thẳng tắp của Khuyết Miểu nhìn qua, sau một khắc... cô nhàn nhạt liếc mắt, lông mày hơi giãn ra, mặt mày mang theo vẻ lười nhác. Như đang nói [ cô nhìn cái rắm ].

    Khuyết Miểu cúi đầu, nhìn lòng bàn tay bị đầu ngón tay ấn đến trắng bệch.

    ***

    Sau khi công việc đo đạc buổi sáng kết thúc, Warren liền rời đi trước, Hề Phán đến trước bàn trong phòng làm việc, thu thập túi xách, chuẩn bị xuống lầu ăn cơm, đột nhiên điện thoại rung lên.

    Cô lấy ra xem, là tin nhắn của Cố Viễn Triệt.

    Cô đang đọc tin nhắn, bên tai liền vang lên giọng nói của Khuyết Miểu: "Hề Phán, chúng ta cần nói chuyện."

    Khuyết Miểu đứng ở trước mặt cô, gương mặt ôn hòa bình tĩnh lại không có người ở bên ngoài.

    Hề Phán cho là cô ta đã rời đi.

    "Có việc gì?"

    "Cô giả bộ cái gì?" Khuyết Miểu cười lạnh, "Cô không cảm thấy trước mặt tôi, dáng vẻ giả bộ trước mặt anh Viễn Triệt rất khôi hài sao?"

    Thấy cô không trả lời, Khuyết Miểu đến gần cô một bước, "Cô không phải luôn miệng nói khinh thường chuyện có dính dáng đến anh Viễn Triệt sao, bộ dáng như rất đứng đắn, thế nhưng cô thế nào câu dẫn anh ấy ở sau lưng tôi?"

    Hề Phán nghe vậy, ánh mắt đình chỉ, chậm rãi quay đầu nhìn cô ta.

    "Cô đang nói cái gì."

    "Cô không phải che giấu sáu năm, đến bây giờ mới nói cho anh Viễn Triệt biết chuyện ngày đó tôi làm?" Khuyết Miểu nhún nhún vai, "Tôi không phải chỉ là đăng hình tôi chụp với anh ấy thôi sao? Vì sao tôi không thể đăng ảnh chụp của tôi cùng anh của mình? Mà tôi cũng không phải cố tình cho cô xem nha."

    "Là chính lòng cô nhạy cảm, hiểu lầm, chẳng lẽ bởi vì tôi mà các người mới chia tay sao? Vậy cũng chỉ có thể nói rõ cô căn bản không thích anh Viễn Triệt, tình cảm của cô với anh ấy quá mong manh. Coi như không có tôi, các người cũng không có khả năng lâu dài."

    Hề Phán nhìn trực diện cô ta, bỗng nhiên cười một tiếng: "Thì ra người phá hư tình cảm của người khác còn có thế thẳng thắn thừa nhận như thế."

    Những lời của Khuyết Miểu, như đang nói con ruồi không đinh không có khe hở trứng. (*)

    (*) Editor chưa hiểu nghĩa này lắm, khi nào tìm được sẽ sửa sau.

    "Hề Phán, cô không phải ỷ vào việc có anh Viễn Triệt che chở cho mình, mới dám phách lối như vậy sao? Bất quá cô cảm thấy anh ấy thích cô sao? Nếu như thích cô, lúc trước khi chia tay với cô, liền sẽ không đáp ứng dứt khoát như vậy. Lúc ấy tôi ở bên cạnh anh ấy, nhưng tôi không thấy được anh ấy vì mất đi cô mà đau khổ nha."

    "Tôi cũng không biết có phải anh ấy thật thích tôi hay không, nhưng mà cô có thể ở trước mặt anh ấy hỏi một chút."

    Ánh mắt Hề Phán rơi vào khuôn mặt người đàn ông đứng ở lối đi.

    Khuyết Miểu liền nghe được giọng nam lạnh lẽo vang lên sau lưng: "Tự cho mình là đúng, nói đủ chưa?"

    Trong nội tâm cô ta lập tức rơi lộp bộp.
     
    Ân Tĩnh likes this.
Trả lời qua Facebook
Loading...