Chương 11.2
Editor: Tiểu Băng
Beta: Tử Hy
Cuối tuần, Hề Phán nhận được thông báo gấp, cô phải trở về nhà.
"Cậu nói xem hôm nay dì sẽ nấu món ngon gì ăn nha?" Thân Sam Nguyệt theo cô đi ra thang máy, hiếu kì hỏi.
Hề Phán chế giễu cô, "Cậu có thể hay không kiềm chế cái bộ dáng mèo thèm ăn này lại?"
"Ây da rất lâu rồi mình không đến thăm chú dì, cũng lâu rồi... không có hưởng thức qua đồ ăn do dì làm." Thân Sam Nguyệt lại nhìn cái giỏ trong tay, "Mình cũng không phải là đến tay không."
Hề Phán mở cửa, Giả Hạm Mai nghe được tiếng vang, lập tức từ phòng bếp chạy nhanh ra tiếp đón, lại chỉ thấy hai người.
"Con chào dì ạ!" Thân Sam Nguyệt lên tiếng trước.
"Ai nha..." mắt Giả Hạm Mai hướng ngoài cửa như muốn tìm kiếm ai đó, "... Chỉ có hai con?"
Ánh mắt Hề Phán né tránh, đi vào trong, "Không hai thì mấy ạ?"
Giả Hạm Mai níu lại cánh tay cô, nhíu mày hỏi: "Tiểu Cố đâu? Tối hôm qua không phải đã nói với con để hôm nay con dẫn cậu ấy tới dùng cơm à?"
"Tiểu Cố?" Thân Sam Nguyệt hỏi.
"Đúng nha, chính là bạn trai của Phán Phán, lần trước dì với cậu ấy còn dùng cơm chung, Nguyệt Nguyệt con từng gặp qua chưa?"
Trên mặt Thân Sam Nguyệt biểu hiện tia kinh ngạc, Hề Phán che mặt, đem mẹ kéo vào phòng khách, nhẹ nhàng đáp: "Mẹ, kỳ thật cậu ấy không phải bạn trai con..."
"Cái gì?!
"Thật ra anh ấy là cấp trên của con, ngày đó vừa vặn đi lên lầu ăn cơm, con liền để anh ấy theo giúp diễn một màn kịch."
Giả Hạm Mai lập tức nổi nóng, làm bộ muốn đánh Hề Phán, dọa cô chạy đến trong góc, ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ của Thân Sam Nguyệt, sau đó cô ấy nhanh chóng tiến lên ngăn lại: "Dì ơi, đừng nóng giận..."
"Con xem, Phán Phán gạt dì! Để dì mừng hụt, ai nha con không biết dì vừa nhìn đã rất thích tiểu Cố ......" Giả Hạm Mai tức giận đến ngồi ở trên ghế sa lon thở nặng nề, "Con nói con xem nói chuyện yêu đương là khó như lên trời sao, trên đời này có rất nhiều thanh niên đều không có ai vừa mắt con à? Ngày mai mẹ sẽ sắp xếp con đi xem mắt."
Hề Phán bất đắc dĩ đáp: "Mẹ, vì sao lại hối thúc con lấy chồng như thế?"
"Thế sao con còn làm ra chuyện này gạt mẹ?"
"Chẳng qua lúc này thật có người đang theo đuổi con! Con cảm thấy còn rất tốt, cam đoan không có lừa mẹ!"
"Mẹ tin con mới là lạ."
Cuối cùng Giả Hạm Mai vì nể mặt còn có khách đến chơi, cũng không có nổi giận nhiều, tiếp tục đi vào phòng bếp nấu cơm. Hề Phán nhẹ nhàng thở ra, ngồi vào bên cạnh Thân Sam Nguyệt, sau đó liền bị cô bóp mặt: "Rốt cục thì đã hiểu rõ ràng hôm nay vì sao cậu gọi tớ đến... làm bia đỡ đạn nha."
Hề Phán lột trái quýt cho cô, Thân Sam Nguyệt nhận lấy, bỗng nhiên cười: "Tiểu Cố... cậu cùng Cố Viễn Triệt thật là thú vị. Vui nhỉ, đóng vai tình nhân?"
"..." Hề Phán liếc cô một cái thật lạnh.
"Chẳng qua là Cố Viễn Triệt vậy mà có thể đáp ứng cậu, anh ấy nghĩ như thế nào." Thân Sam Nguyệt nhớ tới lời mới vừa rồi của Hề Phán liền đổi chủ đề: "Cơ mà cậu nói có người đang theo đuổi cậu? Thật hay giả?"
"Tất nhiên là giả."
"... Cậu thật đủ nhẫn tâm với dì."
"Từ từ..." Hề Phán lấy điện thoại di động ra, đem lịch sử cuộc nói chuyện Wechat cho cô xem, Thân Sam Nguyệt đọc xong liền tràn đầy kinh ngạc, "Nguyên Hồng Viễn? Cậu lại có phương thức liên lạc với anh ta, cậu cùng anh ta quen biết lúc nào?"
Thân Sam Nguyệt cũng là làm về tạp chí thời trang này, làm sao mà không nhận ra người này cho được.
"Nói ra rất dài dòng." Từ sau khi đáp ứng phỏng vấn, số lần Nguyên Hồng Viễn nhắn tin với cô cũng thường xuyên hơn, mà lại không đơn giản chỉ trò chuyện công việc, thậm chí đôi khi nói về chuyện cuộc sống thường ngày, "Cậu cảm thấy anh ta đối với mình có ý gì không?"
"Không phải có ý gì." Thân Sam Nguyệt cười cười, đáp: "Mà là muốn theo đuổi cậu."
Bằng chứng là lịch sự trò chuyện rành rành như vậy, rõ ràng chính là muốn tìm chủ đề tán gẫu với Hề Phán, "Nghe nói gia đình Nguyên Hồng Viễn cũng có chút bối cảnh, nhân phẩm, tác phong bình thường cũng không tệ lắm. Cậu cảm thấy có hứng thú sao?"
Hề Phán lắc đầu, cuối cùng lại nói khẽ: "Nhưng là mình có thể thử tiếp nhận."
Cô đem chuyện ngày đó cùng Khuyết Miểu gặp mặt nói cho Thân Sam Nguyệt nghe, sau khi nghe xong cô ấy liền hỏi: "Cho nên cậu quyết định hoàn toàn từ bỏ tình cảm bấy lâu nay dành cho Cố Viễn Triệt sao?"
"Mình thừa nhận khi đối mặt với Khuyết Miểu, trong lòng mình vẫn còn chút ghen tỵ, cảm giác như là vật chiếm hữu sắp bị cướp mất. Ngược lại mình cùng Cố Viễn Triệt là người trong cuộc, là do tính tình không hợp, không có quan hệ gì với cô ta."
Từ con ngươi Hề Phán, có thể thấy ánh sáng hi vọng đáy mắt cô đã tắt, "Cô ta nói đúng, không có quan hệ gì với nhau mới là tốt. Mình cũng hẳn là nên nhìn về phía trước."
***
Đến tối, Nguyên Hồng Viễn gửi tin nhắn cho Hề Phán, nói vừa khéo đang ở ngoài công viên kế bên chung cư, hỏi cô muốn hay không xuống đi dạo một chút.
Hề Phán thấy mình đang nhàm chán liền đáp ứng, hai người tản bộ mấy vòng trong công viên, trò chuyện đủ chủ đề từ địa lý, thiên văn học đến xu hướng thời trang.
Cô phát hiện Nguyên Hồng Viễn cùng Cố Viễn Triệt là hai người hoàn toàn khác nhau, anh ta nho nhã lễ độ, ôn nhu khiêm tốn, luôn luôn dùng ngôn ngữ hài hước tiếp nhận chủ đề, chưa từng trêu đùa cô. Bởi vậy cô cũng không đem gai nhọn thu lại, biến thành thục nữ.
Nguyên Hồng Viễn nói mình ở gần đây cũng có chung cư, về sau cơ hội ngẫu nhiên gặp nói không chừng sẽ rất nhiều. Lúc tiễn cô về dưới lầu, anh ta rốt cục lấy hết dũng khí mở miệng, hỏi ngày mai có thể hay không đưa cô đi làm, anh ta cũng tiện đường.
Hề Phán thấy anh có vẻ hơi xấu hổ, không muốn nhẫn tâm cự tuyệt, liền đáp ứng.
Ngày thứ hai, cô xuống lầu, người ta đã đợi trước cổng.
Vào ngồi trong xe BMW, anh đem bữa sáng đưa cho cô. Sandwich đựng ở trong túi, bên cạnh còn có ly cà phê, "Sợ cô ăn không quen bữa sáng, tôi liền mua cái này."
"Cảm ơn, tôi rất dễ ăn."
Quãng đường rất ngắn, hai người không nói được gì nhiều.
Mười phút liền đến bãi đỗ xe của Tầm Trí. Dừng lại chậm rãi, Nguyên Hồng Viễn xuống trước xe, lịch sự giúp cô mở cửa.
Hề Phán xuống xe, nói: "Hôm nay làm phiền anh, đi làm sẽ không trễ giờ chứ?"
"Sẽ không, tôi sẽ lái nhanh một chút."
Hề Phán mỉm cười, đảo mắt lại nhìn thấy một chiếc xe Maybach màu đen chạy tới, sau đó từ lướt qua mặt cô.
Cô sửng sốt một chút, liền nhận ra đây là xe của ai.
Cùng lúc đó, ở ghế phía sau xe ánh mắt anh xuyên thấu qua cửa kính màu đen, nhìn thấy Hề Phán đứng bên cạnh Nguyên Hồng Viễn.
Bùi Nam nhìn thông qua kính chiếu hậu quả nhiên liền thấy sắc mặt anh u ám, hàm dưới bắt đầu căng thẳng, ánh mắt lạnh băng làm cho người ta phát run.
Xong, hôm nay khẳng định không bình yên.
Sau khi Hề Phán cùng Nguyên Hồng Viễn tạm biệt, chậm rãi hướng tới cửa thang máy đi đến. Cửa thang máy mở ra, cô đi vào.
Cô bấm tầng 25, cửa đang dần khép lại, Cố Viễn Triệt mặc âu phục cùng giày da đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt, khoảnh khắc này...
Anh cũng đi vào trong thang máy.
Nếu như Hề Phán nhớ không lầm thì Cố Viễn Triệt là có thang máy riêng.
Cho nên giờ phút này vì sao anh lại tiến vào?
Mà sắc mặt kia, giống như sáng nay đi ra ngoài không cẩn thận đã dẫm phải phân.
Hề Phán dịch qua bên phải một chút, Cố Viễn Triệt đứng vững bên cạnh cô, vẫn như cũ trầm mặc không có lên tiếng.
Cửa thang máy dần đóng lại, không gian chật hẹp khiến cảm giác xấu hổ liên tục xuất hiện, cô quay đầu lặng lẽ nghiêng mắt liếc anh, giật giật môi, đang định mở miệng nói...
Điện thoại di động trong túi kêu lên. Cô lấy điện thoại ra cầm trên tay, lập tức trả lời: "Anh Hồng Viễn?"
Ánh mắt anh liếc cô một cái.
"A , son môi sao? Không sao, có thể là không cẩn thận từ trong túi rơi ra, làm phiền anh giữ giùm, lần sau tôi tìm anh lấy là được." Âm thanh Hề Phán nhu hòa.
Cô vừa nói xong, liền thấy Cố Viễn Triệt nhấn xuống tầng "10".
Cửa thang máy mở ra.
Nhưng mà anh vẫn đứng im tại chỗ.
"? " Hề Phán nghi hoặc nhìn về phía Cố Viễn Triệt, anh kéo căng lấy cái mặt, sau đó hạ giọng đáp: " Đóng cửa!"
Thang máy tiếp tục đi ngược lên, Nguyên Hồng Viễn vẫn còn ở đầu dây bên kia tiếp tục nói, "Kỳ thật là có chuyện tôi nghĩ muốn cô giúp một chút, vừa rồi ở trên xe đột nhiên tôi lại quên mất."
"Anh cứ nói."
"Tối nay là tiệc đại thọ của ông nội tôi, cô có thể giả làm bạn gái tôi tham gia không? Kỳ thật cha mẹ tôi cũng đang thúc giục vấn đề tình cảm của tôi, đêm nay rất nhiều người quen biết đều đến tham dự, tôi thực sự là không có cách nào..." Âm thanh Nguyên Hồng Viễn bao hàm áy náy, "Đến lúc đó chỉ cần cô phối hợp diễn với tôi là được, nếu như cô không tiện cũng không sao..."
Hề Phán đối với tình cảnh này cũng đồng cảm sâu sắc, "Không có vấn đề, muốn tôi chuẩn bị gì không?"
Nguyên Hồng Viễn nói, Hề Phán đảo mắt lại nhìn thấy Cố Viễn Triệt bấm xuống lầu "20".
Sau khi cửa thang máy mở ra...
Anh đứng bất động lần thứ hai.
Hề Phán: ?? Người này hôm nay mắc bệnh à.
Theo thang máy đi lên, cuối cùng đến tầng của cô, trước khi cô cúp máy nói lời cuối cùng: "Bảy giờ tối nay tại khách sạn Xuân Giang sao? Tốt, anh không cần tới đón đâu, chính tôi tự đi được."
Âm thanh thang máy "Đinh" một cái, Cố Viễn Triệt muốn lần nữa đi lên ấn đóng lại, liền bị Hề Phán quát lớn ngăn lại: "Anh làm cái gì vậy, tôi còn chưa được ra ngoài!"
Anh: "..."
Anh nhìn Hề Phán đi ra khỏi thang máy, sắc mặt triệt để đen như mực.
Bùi Nam đã ở lầu chót sớm chờ đợi, rốt cục nhìn thấy Cố Viễn Triệt đi ra từ thang máy, anh liền vội vàng đi tới, liền nghe được anh lạnh giọng đặt câu hỏi:
"Nguyên lão gia có phải là đêm nay đãi thọ mừng?"
"Dạ, đầu tuần đã gửi thiệp mời cho anh."
"Khách sạn Xuân Giang?"
"Dạ!" Bùi Nam chính mình nghi hoặc Cố Viễn Triệt làm sao đột nhiên hỏi chuyện này, sau đó đút tay vào túi, mở miệng bảo:
"Thông báo kế hoạch cuộc họp buổi tối sẽ điều chỉnh thành đêm mai, đêm nay đi dự tiệc thọ."
Editor: Tiểu Băng
Beta: Tử Hy
Cuối tuần, Hề Phán nhận được thông báo gấp, cô phải trở về nhà.
"Cậu nói xem hôm nay dì sẽ nấu món ngon gì ăn nha?" Thân Sam Nguyệt theo cô đi ra thang máy, hiếu kì hỏi.
Hề Phán chế giễu cô, "Cậu có thể hay không kiềm chế cái bộ dáng mèo thèm ăn này lại?"
"Ây da rất lâu rồi mình không đến thăm chú dì, cũng lâu rồi... không có hưởng thức qua đồ ăn do dì làm." Thân Sam Nguyệt lại nhìn cái giỏ trong tay, "Mình cũng không phải là đến tay không."
Hề Phán mở cửa, Giả Hạm Mai nghe được tiếng vang, lập tức từ phòng bếp chạy nhanh ra tiếp đón, lại chỉ thấy hai người.
"Con chào dì ạ!" Thân Sam Nguyệt lên tiếng trước.
"Ai nha..." mắt Giả Hạm Mai hướng ngoài cửa như muốn tìm kiếm ai đó, "... Chỉ có hai con?"
Ánh mắt Hề Phán né tránh, đi vào trong, "Không hai thì mấy ạ?"
Giả Hạm Mai níu lại cánh tay cô, nhíu mày hỏi: "Tiểu Cố đâu? Tối hôm qua không phải đã nói với con để hôm nay con dẫn cậu ấy tới dùng cơm à?"
"Tiểu Cố?" Thân Sam Nguyệt hỏi.
"Đúng nha, chính là bạn trai của Phán Phán, lần trước dì với cậu ấy còn dùng cơm chung, Nguyệt Nguyệt con từng gặp qua chưa?"
Trên mặt Thân Sam Nguyệt biểu hiện tia kinh ngạc, Hề Phán che mặt, đem mẹ kéo vào phòng khách, nhẹ nhàng đáp: "Mẹ, kỳ thật cậu ấy không phải bạn trai con..."
"Cái gì?!
"Thật ra anh ấy là cấp trên của con, ngày đó vừa vặn đi lên lầu ăn cơm, con liền để anh ấy theo giúp diễn một màn kịch."
Giả Hạm Mai lập tức nổi nóng, làm bộ muốn đánh Hề Phán, dọa cô chạy đến trong góc, ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ của Thân Sam Nguyệt, sau đó cô ấy nhanh chóng tiến lên ngăn lại: "Dì ơi, đừng nóng giận..."
"Con xem, Phán Phán gạt dì! Để dì mừng hụt, ai nha con không biết dì vừa nhìn đã rất thích tiểu Cố ......" Giả Hạm Mai tức giận đến ngồi ở trên ghế sa lon thở nặng nề, "Con nói con xem nói chuyện yêu đương là khó như lên trời sao, trên đời này có rất nhiều thanh niên đều không có ai vừa mắt con à? Ngày mai mẹ sẽ sắp xếp con đi xem mắt."
Hề Phán bất đắc dĩ đáp: "Mẹ, vì sao lại hối thúc con lấy chồng như thế?"
"Thế sao con còn làm ra chuyện này gạt mẹ?"
"Chẳng qua lúc này thật có người đang theo đuổi con! Con cảm thấy còn rất tốt, cam đoan không có lừa mẹ!"
"Mẹ tin con mới là lạ."
Cuối cùng Giả Hạm Mai vì nể mặt còn có khách đến chơi, cũng không có nổi giận nhiều, tiếp tục đi vào phòng bếp nấu cơm. Hề Phán nhẹ nhàng thở ra, ngồi vào bên cạnh Thân Sam Nguyệt, sau đó liền bị cô bóp mặt: "Rốt cục thì đã hiểu rõ ràng hôm nay vì sao cậu gọi tớ đến... làm bia đỡ đạn nha."
Hề Phán lột trái quýt cho cô, Thân Sam Nguyệt nhận lấy, bỗng nhiên cười: "Tiểu Cố... cậu cùng Cố Viễn Triệt thật là thú vị. Vui nhỉ, đóng vai tình nhân?"
"..." Hề Phán liếc cô một cái thật lạnh.
"Chẳng qua là Cố Viễn Triệt vậy mà có thể đáp ứng cậu, anh ấy nghĩ như thế nào." Thân Sam Nguyệt nhớ tới lời mới vừa rồi của Hề Phán liền đổi chủ đề: "Cơ mà cậu nói có người đang theo đuổi cậu? Thật hay giả?"
"Tất nhiên là giả."
"... Cậu thật đủ nhẫn tâm với dì."
"Từ từ..." Hề Phán lấy điện thoại di động ra, đem lịch sử cuộc nói chuyện Wechat cho cô xem, Thân Sam Nguyệt đọc xong liền tràn đầy kinh ngạc, "Nguyên Hồng Viễn? Cậu lại có phương thức liên lạc với anh ta, cậu cùng anh ta quen biết lúc nào?"
Thân Sam Nguyệt cũng là làm về tạp chí thời trang này, làm sao mà không nhận ra người này cho được.
"Nói ra rất dài dòng." Từ sau khi đáp ứng phỏng vấn, số lần Nguyên Hồng Viễn nhắn tin với cô cũng thường xuyên hơn, mà lại không đơn giản chỉ trò chuyện công việc, thậm chí đôi khi nói về chuyện cuộc sống thường ngày, "Cậu cảm thấy anh ta đối với mình có ý gì không?"
"Không phải có ý gì." Thân Sam Nguyệt cười cười, đáp: "Mà là muốn theo đuổi cậu."
Bằng chứng là lịch sự trò chuyện rành rành như vậy, rõ ràng chính là muốn tìm chủ đề tán gẫu với Hề Phán, "Nghe nói gia đình Nguyên Hồng Viễn cũng có chút bối cảnh, nhân phẩm, tác phong bình thường cũng không tệ lắm. Cậu cảm thấy có hứng thú sao?"
Hề Phán lắc đầu, cuối cùng lại nói khẽ: "Nhưng là mình có thể thử tiếp nhận."
Cô đem chuyện ngày đó cùng Khuyết Miểu gặp mặt nói cho Thân Sam Nguyệt nghe, sau khi nghe xong cô ấy liền hỏi: "Cho nên cậu quyết định hoàn toàn từ bỏ tình cảm bấy lâu nay dành cho Cố Viễn Triệt sao?"
"Mình thừa nhận khi đối mặt với Khuyết Miểu, trong lòng mình vẫn còn chút ghen tỵ, cảm giác như là vật chiếm hữu sắp bị cướp mất. Ngược lại mình cùng Cố Viễn Triệt là người trong cuộc, là do tính tình không hợp, không có quan hệ gì với cô ta."
Từ con ngươi Hề Phán, có thể thấy ánh sáng hi vọng đáy mắt cô đã tắt, "Cô ta nói đúng, không có quan hệ gì với nhau mới là tốt. Mình cũng hẳn là nên nhìn về phía trước."
***
Đến tối, Nguyên Hồng Viễn gửi tin nhắn cho Hề Phán, nói vừa khéo đang ở ngoài công viên kế bên chung cư, hỏi cô muốn hay không xuống đi dạo một chút.
Hề Phán thấy mình đang nhàm chán liền đáp ứng, hai người tản bộ mấy vòng trong công viên, trò chuyện đủ chủ đề từ địa lý, thiên văn học đến xu hướng thời trang.
Cô phát hiện Nguyên Hồng Viễn cùng Cố Viễn Triệt là hai người hoàn toàn khác nhau, anh ta nho nhã lễ độ, ôn nhu khiêm tốn, luôn luôn dùng ngôn ngữ hài hước tiếp nhận chủ đề, chưa từng trêu đùa cô. Bởi vậy cô cũng không đem gai nhọn thu lại, biến thành thục nữ.
Nguyên Hồng Viễn nói mình ở gần đây cũng có chung cư, về sau cơ hội ngẫu nhiên gặp nói không chừng sẽ rất nhiều. Lúc tiễn cô về dưới lầu, anh ta rốt cục lấy hết dũng khí mở miệng, hỏi ngày mai có thể hay không đưa cô đi làm, anh ta cũng tiện đường.
Hề Phán thấy anh có vẻ hơi xấu hổ, không muốn nhẫn tâm cự tuyệt, liền đáp ứng.
Ngày thứ hai, cô xuống lầu, người ta đã đợi trước cổng.
Vào ngồi trong xe BMW, anh đem bữa sáng đưa cho cô. Sandwich đựng ở trong túi, bên cạnh còn có ly cà phê, "Sợ cô ăn không quen bữa sáng, tôi liền mua cái này."
"Cảm ơn, tôi rất dễ ăn."
Quãng đường rất ngắn, hai người không nói được gì nhiều.
Mười phút liền đến bãi đỗ xe của Tầm Trí. Dừng lại chậm rãi, Nguyên Hồng Viễn xuống trước xe, lịch sự giúp cô mở cửa.
Hề Phán xuống xe, nói: "Hôm nay làm phiền anh, đi làm sẽ không trễ giờ chứ?"
"Sẽ không, tôi sẽ lái nhanh một chút."
Hề Phán mỉm cười, đảo mắt lại nhìn thấy một chiếc xe Maybach màu đen chạy tới, sau đó từ lướt qua mặt cô.
Cô sửng sốt một chút, liền nhận ra đây là xe của ai.
Cùng lúc đó, ở ghế phía sau xe ánh mắt anh xuyên thấu qua cửa kính màu đen, nhìn thấy Hề Phán đứng bên cạnh Nguyên Hồng Viễn.
Bùi Nam nhìn thông qua kính chiếu hậu quả nhiên liền thấy sắc mặt anh u ám, hàm dưới bắt đầu căng thẳng, ánh mắt lạnh băng làm cho người ta phát run.
Xong, hôm nay khẳng định không bình yên.
Sau khi Hề Phán cùng Nguyên Hồng Viễn tạm biệt, chậm rãi hướng tới cửa thang máy đi đến. Cửa thang máy mở ra, cô đi vào.
Cô bấm tầng 25, cửa đang dần khép lại, Cố Viễn Triệt mặc âu phục cùng giày da đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt, khoảnh khắc này...
Anh cũng đi vào trong thang máy.
Nếu như Hề Phán nhớ không lầm thì Cố Viễn Triệt là có thang máy riêng.
Cho nên giờ phút này vì sao anh lại tiến vào?
Mà sắc mặt kia, giống như sáng nay đi ra ngoài không cẩn thận đã dẫm phải phân.
Hề Phán dịch qua bên phải một chút, Cố Viễn Triệt đứng vững bên cạnh cô, vẫn như cũ trầm mặc không có lên tiếng.
Cửa thang máy dần đóng lại, không gian chật hẹp khiến cảm giác xấu hổ liên tục xuất hiện, cô quay đầu lặng lẽ nghiêng mắt liếc anh, giật giật môi, đang định mở miệng nói...
Điện thoại di động trong túi kêu lên. Cô lấy điện thoại ra cầm trên tay, lập tức trả lời: "Anh Hồng Viễn?"
Ánh mắt anh liếc cô một cái.
"A , son môi sao? Không sao, có thể là không cẩn thận từ trong túi rơi ra, làm phiền anh giữ giùm, lần sau tôi tìm anh lấy là được." Âm thanh Hề Phán nhu hòa.
Cô vừa nói xong, liền thấy Cố Viễn Triệt nhấn xuống tầng "10".
Cửa thang máy mở ra.
Nhưng mà anh vẫn đứng im tại chỗ.
"? " Hề Phán nghi hoặc nhìn về phía Cố Viễn Triệt, anh kéo căng lấy cái mặt, sau đó hạ giọng đáp: " Đóng cửa!"
Thang máy tiếp tục đi ngược lên, Nguyên Hồng Viễn vẫn còn ở đầu dây bên kia tiếp tục nói, "Kỳ thật là có chuyện tôi nghĩ muốn cô giúp một chút, vừa rồi ở trên xe đột nhiên tôi lại quên mất."
"Anh cứ nói."
"Tối nay là tiệc đại thọ của ông nội tôi, cô có thể giả làm bạn gái tôi tham gia không? Kỳ thật cha mẹ tôi cũng đang thúc giục vấn đề tình cảm của tôi, đêm nay rất nhiều người quen biết đều đến tham dự, tôi thực sự là không có cách nào..." Âm thanh Nguyên Hồng Viễn bao hàm áy náy, "Đến lúc đó chỉ cần cô phối hợp diễn với tôi là được, nếu như cô không tiện cũng không sao..."
Hề Phán đối với tình cảnh này cũng đồng cảm sâu sắc, "Không có vấn đề, muốn tôi chuẩn bị gì không?"
Nguyên Hồng Viễn nói, Hề Phán đảo mắt lại nhìn thấy Cố Viễn Triệt bấm xuống lầu "20".
Sau khi cửa thang máy mở ra...
Anh đứng bất động lần thứ hai.
Hề Phán: ?? Người này hôm nay mắc bệnh à.
Theo thang máy đi lên, cuối cùng đến tầng của cô, trước khi cô cúp máy nói lời cuối cùng: "Bảy giờ tối nay tại khách sạn Xuân Giang sao? Tốt, anh không cần tới đón đâu, chính tôi tự đi được."
Âm thanh thang máy "Đinh" một cái, Cố Viễn Triệt muốn lần nữa đi lên ấn đóng lại, liền bị Hề Phán quát lớn ngăn lại: "Anh làm cái gì vậy, tôi còn chưa được ra ngoài!"
Anh: "..."
Anh nhìn Hề Phán đi ra khỏi thang máy, sắc mặt triệt để đen như mực.
Bùi Nam đã ở lầu chót sớm chờ đợi, rốt cục nhìn thấy Cố Viễn Triệt đi ra từ thang máy, anh liền vội vàng đi tới, liền nghe được anh lạnh giọng đặt câu hỏi:
"Nguyên lão gia có phải là đêm nay đãi thọ mừng?"
"Dạ, đầu tuần đã gửi thiệp mời cho anh."
"Khách sạn Xuân Giang?"
"Dạ!" Bùi Nam chính mình nghi hoặc Cố Viễn Triệt làm sao đột nhiên hỏi chuyện này, sau đó đút tay vào túi, mở miệng bảo:
"Thông báo kế hoạch cuộc họp buổi tối sẽ điều chỉnh thành đêm mai, đêm nay đi dự tiệc thọ."
Chỉnh sửa cuối: