Chương 30
Kết thúc buổi thử vai
Kết thúc buổi thử vai
[HIDE-THANKS]
Editor: Lục Tiểu Thất.
Mặc dù rất tò mò vì sao Cung Thừa Quang lại xuất hiện ở đây, nhưng lúc này hiển nhiên không phải thời điểm thích hợp để nói chuyện.
Thứ tự diễn thử sắp được xác định, Cố Phi Lãng chỉ kịp gửi một sticker rồi lập tức tắt tiếng điện thoại, giao cho nhân viên giữ hộ.
Người lên sân khấu đầu tiên là idol hot mạng đã phát nước uống khắp nơi lúc nãy. Anh ta từng có kinh nghiệm diễn vài phim ngắn, có lẽ vì vậy mà tự tin thái quá. Suốt màn trình diễn luôn toát ra cảm giác "tôi rất đỉnh", đến mức không chỉ ban giám khảo dưới sân khấu, mà cả diễn viên nhí đang đóng cùng trên sân khấu cũng ngơ ngác không hiểu đang diễn cái gì.
Đặc biệt là khi đến cảnh nghe tin người thân hy sinh, vốn dĩ cần thể hiện cảm xúc giằng xé thì gương mặt anh ta lại méo mó như bị co giật, khiến ai nhìn cũng bối rối không thôi.
Phân đoạn tiếp theo còn chưa bắt đầu, anh ta đã bị nhân viên "lịch sự" mời rời khỏi sân khấu.
Người thứ hai bước lên là một idol mạng khác. Ba diễn viên chính đều được xếp ở phần cuối.
Trình diễn của idol mạng thứ hai cũng chẳng khá hơn là bao. Mới nói được vài câu đã bị bấm nút dừng, ban giám khảo bên dưới đồng loạt xoa trán, dụi mắt, trông như vừa trải qua tra tấn tinh thần.
Rất nhanh sau đó đến lượt Cố Phi Lãng. So với hai diễn viên còn lại, danh tiếng của cậu không bằng, nên đương nhiên không được sắp xếp biểu diễn cuối cùng.
Cậu hít sâu một hơi, nhận chiếc áo dài từ tay nhân viên, khoác lên người rồi bước lên sân khấu với dáng đi vững vàng, khẽ cúi chào ban giám khảo phía dưới.
Tiếng clapboard vang lên, Cố Phi Lãng liền dựng thẳng sống lưng, ánh mắt đẹp đẽ khẽ rũ xuống, ánh nhìn vốn sáng sủa bỗng nhuốm chút u ám. Lông mày không kẻ, nhạt màu; thêm quầng thâm nhẹ dưới mắt và môi hơi tái, một hình tượng công tử ốm yếu hiện ra rõ rệt trước mắt mọi người.
Diễn viên nhí đóng vai em gái nhảy chân sáo chạy tới, ôm lấy chân Cố Phi Lãng, ngẩng khuôn mặt tròn trĩnh vui vẻ nói:
"Tứ ca ca ơi, tứ ca ca, cha mẹ còn bao lâu nữa mới về vậy?"
Thật ra diễn viên nhí không nặng, nhưng vì bất ngờ nhào tới nên thân thể Cố Phi Lãng hơi lắc một chút rồi nhanh chóng giữ vững. Chỉ là sau đó, cậu không nhịn được mà ho khẽ một tiếng.
Cậu ngồi xuống, nhìn đứa em gái dễ thương, bàn tay gầy guộc khẽ vuốt mái tóc rối, ánh mắt mang theo một tia hy vọng, giọng nói tuy nhẹ nhưng rất vững vàng:
"Hôm nay tiền tuyến chắc sẽ có thư về. Giờ biên cương cũng tạm yên rồi, chắc họ sẽ sớm quay về thôi."
"Thật ạ?" Đôi mắt to tròn của bé sáng rỡ, cố gắng không lao vào ôm nữa, mà chỉ nhảy nhót reo vui quanh cậu:
"Tuyệt quá! Họ sắp về rồi!"
Cố Phi Lãng không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn em gái, khóe môi vẫn mang nụ cười dịu dàng.
Dường như để xác nhận lời vừa nói, một tiểu đồng trong trang phục người hầu vội vàng chạy tới. Cậu ta lúng túng nhìn Cố Phi Lãng, trong tay cầm phong thư dính máu, gần như bị bóp nhăn.
Cảm nhận có điều chẳng lành, Cố Phi Lãng dỗ dành em gái, rồi đứng dậy đến gần tiểu đồng, thấp giọng hỏi:
"Có chuyện gì vậy? Là thư từ tiền tuyến sao?"
Tiểu đồng run rẩy, chân gần như mềm nhũn, không biết nên nói gì, chỉ đành đưa bức thư với đôi tay run run, hai mắt đỏ hoe.
Nhìn bộ dạng đó, linh cảm bất an trong Cố Phi Lãng càng thêm rõ ràng. Dù cố giữ bình tĩnh, bàn tay cầm thư vẫn khẽ run.
Phong thư ngả vàng, vết máu đỏ thẫm nổi bật. Cố Phi Lãng run rẩy mở thư, khi thấy rõ nội dung, một giọt nước mắt lớn rơi thẳng xuống trang giấy, vệt nước lan ra khiến chữ viết mờ nhòa.
Đôi mắt cậu đỏ lên, tay gầy trắng bệch siết chặt bức thư, khàn giọng thì thầm:
"Không.. sao có thể.."
"Là thư của cha mẹ hả?"
"Tứ ca ca, sao huynh không nói gì vậy?"
Bé gái đi đến gần, nhận ra điều gì đó không ổn, định ngó xem thư viết gì.
Cố Phi Lãng nhanh tay giấu thư vào ống tay áo rộng, lau vội nước mắt. Khi quay lại, cậu vẫn cười dịu dàng, chỉ là khóe mắt ửng đỏ khiến nụ cười ấy thêm phần cay đắng.
"Không sao." Thấy vẻ lo lắng của em gái, Cố Phi Lãng lắc đầu, nuốt hết đau thương vào lòng, chỉ nói:
"Cha mẹ và các huynh trưởng đều ổn cả, chỉ là chiến sự hơi căng, tạm thời chưa về được."
"Vậy à.." Em gái cúi đầu, lộ vẻ thất vọng.
Cố Phi Lãng vội an ủi:
"Nhưng vẫn còn tứ ca ca ở đây với muội mà."
Cậu còn cố tình làm bộ giận dỗi:
"Chẳng lẽ muội không thích tứ ca ca nữa sao?"
"Không có, không có." Bé gái vội vã lắc đầu, nắm tay Cố Phi Lãng lắc qua lắc lại làm nũng:
"Muội thích tứ ca ca nhất, đừng giận nha."
"Vậy thì được rồi." Cố Phi Lãng nhẹ nhàng nhéo má phúng phính của bé. Nhưng khi đứng dậy, bàn tay giấu thư siết quá chặt khiến gân xanh nổi lên dữ dội.
Tiếng "cạch" thứ hai vang lên, buổi thử vai kết thúc.
Cố Phi Lãng hít sâu điều chỉnh cảm xúc, cúi đầu cảm ơn ban giám khảo và các bạn diễn.
Phải nói, đạo diễn Hứa Việt đúng là có mắt chọn người. Ngay cả diễn viên nhí mới bốn tuổi cũng rất nghiêm túc khi diễn, điểm này Cố Phi Lãng thật sự khâm phục.
Phía ban giám khảo có vẻ cũng hài lòng với phân đoạn này, Cung Thừa Quang thì khỏi nói, suốt quá trình diễn Cố Phi Lãng còn thấy đạo diễn Hứa và nhà sản xuất gật đầu liên tục. Chỉ có phó đạo diễn và một nhà đầu tư khác là mặt không mấy vui, không rõ vì sao.
Tận đến khi Cố Phi Lãng rời sân khấu, ban giám khảo vẫn thì thầm gì đó, nhưng sân khấu quá rộng nên cậu không nghe được.
Tiếp theo là phần thử vai của hai diễn viên hạng hai. Đúng như Cố Phi Lãng đoán, Hạ Thiên diễn khá ổn nhưng vóc dáng quá cao lớn, không ra dáng bệnh tật chút nào. Vệ Vân Lam thì ngoại hình đạt yêu cầu, nhưng diễn xuất cũng chỉ hơn hai hot mạng kia một chút.
Tổng thể mà nói, Cố Phi Lãng cảm thấy mình khá có khả năng giành được vai này.
Khi hai người kia đang diễn, Cố Phi Lãng nhận được tin nhắn từ Cung Thừa Quang.
Lão Cung: "Anh diễn đỉnh lắm đó! 【Hình trái tim】"
Lão Cung: "Em biết gần đây có nhà hàng ngon lắm, lát nữa diễn xong đi ăn chung nha? 【Chó nhỏ mong chờ. Jpg】"
Dạo gần đây để tạo cảm giác ốm yếu, Cố Phi Lãng gần như không ăn uống đàng hoàng, giờ bụng đã rỗng tuếch. Nhưng nghĩ đến việc còn có quản lý và trợ lý đi cùng, anh từ chối theo phản xạ.
L: "Anh còn có người đi cùng, chắc không tiện lắm."
Phía bên kia trả lời rất nhanh.
Lão Cung: "Em có thể đặt hai bàn, để mọi người cùng đi luôn."
Lão Cung: "Cả ngày nay em chưa được gặp anh đó, đi nha đi nha? 【Chó nhỏ mong chờ. Jpg】"
Cố Phi Lãng hoàn toàn không thể chống đỡ trước kiểu làm nũng này của Cung Thừa Quang, nhưng cũng không thể tự tiện quyết định thay người khác, đành trả lời:
L: "Để anh hỏi họ đã, nếu họ đồng ý thì anh nhắn lại."
Lão Cung: "Oki~Mong tin tốt từ anh!"
Mặc dù rất tò mò vì sao Cung Thừa Quang lại xuất hiện ở đây, nhưng lúc này hiển nhiên không phải thời điểm thích hợp để nói chuyện.
Thứ tự diễn thử sắp được xác định, Cố Phi Lãng chỉ kịp gửi một sticker rồi lập tức tắt tiếng điện thoại, giao cho nhân viên giữ hộ.
Người lên sân khấu đầu tiên là idol hot mạng đã phát nước uống khắp nơi lúc nãy. Anh ta từng có kinh nghiệm diễn vài phim ngắn, có lẽ vì vậy mà tự tin thái quá. Suốt màn trình diễn luôn toát ra cảm giác "tôi rất đỉnh", đến mức không chỉ ban giám khảo dưới sân khấu, mà cả diễn viên nhí đang đóng cùng trên sân khấu cũng ngơ ngác không hiểu đang diễn cái gì.
Đặc biệt là khi đến cảnh nghe tin người thân hy sinh, vốn dĩ cần thể hiện cảm xúc giằng xé thì gương mặt anh ta lại méo mó như bị co giật, khiến ai nhìn cũng bối rối không thôi.
Phân đoạn tiếp theo còn chưa bắt đầu, anh ta đã bị nhân viên "lịch sự" mời rời khỏi sân khấu.
Người thứ hai bước lên là một idol mạng khác. Ba diễn viên chính đều được xếp ở phần cuối.
Trình diễn của idol mạng thứ hai cũng chẳng khá hơn là bao. Mới nói được vài câu đã bị bấm nút dừng, ban giám khảo bên dưới đồng loạt xoa trán, dụi mắt, trông như vừa trải qua tra tấn tinh thần.
Rất nhanh sau đó đến lượt Cố Phi Lãng. So với hai diễn viên còn lại, danh tiếng của cậu không bằng, nên đương nhiên không được sắp xếp biểu diễn cuối cùng.
Cậu hít sâu một hơi, nhận chiếc áo dài từ tay nhân viên, khoác lên người rồi bước lên sân khấu với dáng đi vững vàng, khẽ cúi chào ban giám khảo phía dưới.
Tiếng clapboard vang lên, Cố Phi Lãng liền dựng thẳng sống lưng, ánh mắt đẹp đẽ khẽ rũ xuống, ánh nhìn vốn sáng sủa bỗng nhuốm chút u ám. Lông mày không kẻ, nhạt màu; thêm quầng thâm nhẹ dưới mắt và môi hơi tái, một hình tượng công tử ốm yếu hiện ra rõ rệt trước mắt mọi người.
Diễn viên nhí đóng vai em gái nhảy chân sáo chạy tới, ôm lấy chân Cố Phi Lãng, ngẩng khuôn mặt tròn trĩnh vui vẻ nói:
"Tứ ca ca ơi, tứ ca ca, cha mẹ còn bao lâu nữa mới về vậy?"
Thật ra diễn viên nhí không nặng, nhưng vì bất ngờ nhào tới nên thân thể Cố Phi Lãng hơi lắc một chút rồi nhanh chóng giữ vững. Chỉ là sau đó, cậu không nhịn được mà ho khẽ một tiếng.
Cậu ngồi xuống, nhìn đứa em gái dễ thương, bàn tay gầy guộc khẽ vuốt mái tóc rối, ánh mắt mang theo một tia hy vọng, giọng nói tuy nhẹ nhưng rất vững vàng:
"Hôm nay tiền tuyến chắc sẽ có thư về. Giờ biên cương cũng tạm yên rồi, chắc họ sẽ sớm quay về thôi."
"Thật ạ?" Đôi mắt to tròn của bé sáng rỡ, cố gắng không lao vào ôm nữa, mà chỉ nhảy nhót reo vui quanh cậu:
"Tuyệt quá! Họ sắp về rồi!"
Cố Phi Lãng không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn em gái, khóe môi vẫn mang nụ cười dịu dàng.
Dường như để xác nhận lời vừa nói, một tiểu đồng trong trang phục người hầu vội vàng chạy tới. Cậu ta lúng túng nhìn Cố Phi Lãng, trong tay cầm phong thư dính máu, gần như bị bóp nhăn.
Cảm nhận có điều chẳng lành, Cố Phi Lãng dỗ dành em gái, rồi đứng dậy đến gần tiểu đồng, thấp giọng hỏi:
"Có chuyện gì vậy? Là thư từ tiền tuyến sao?"
Tiểu đồng run rẩy, chân gần như mềm nhũn, không biết nên nói gì, chỉ đành đưa bức thư với đôi tay run run, hai mắt đỏ hoe.
Nhìn bộ dạng đó, linh cảm bất an trong Cố Phi Lãng càng thêm rõ ràng. Dù cố giữ bình tĩnh, bàn tay cầm thư vẫn khẽ run.
Phong thư ngả vàng, vết máu đỏ thẫm nổi bật. Cố Phi Lãng run rẩy mở thư, khi thấy rõ nội dung, một giọt nước mắt lớn rơi thẳng xuống trang giấy, vệt nước lan ra khiến chữ viết mờ nhòa.
Đôi mắt cậu đỏ lên, tay gầy trắng bệch siết chặt bức thư, khàn giọng thì thầm:
"Không.. sao có thể.."
"Là thư của cha mẹ hả?"
"Tứ ca ca, sao huynh không nói gì vậy?"
Bé gái đi đến gần, nhận ra điều gì đó không ổn, định ngó xem thư viết gì.
Cố Phi Lãng nhanh tay giấu thư vào ống tay áo rộng, lau vội nước mắt. Khi quay lại, cậu vẫn cười dịu dàng, chỉ là khóe mắt ửng đỏ khiến nụ cười ấy thêm phần cay đắng.
"Không sao." Thấy vẻ lo lắng của em gái, Cố Phi Lãng lắc đầu, nuốt hết đau thương vào lòng, chỉ nói:
"Cha mẹ và các huynh trưởng đều ổn cả, chỉ là chiến sự hơi căng, tạm thời chưa về được."
"Vậy à.." Em gái cúi đầu, lộ vẻ thất vọng.
Cố Phi Lãng vội an ủi:
"Nhưng vẫn còn tứ ca ca ở đây với muội mà."
Cậu còn cố tình làm bộ giận dỗi:
"Chẳng lẽ muội không thích tứ ca ca nữa sao?"
"Không có, không có." Bé gái vội vã lắc đầu, nắm tay Cố Phi Lãng lắc qua lắc lại làm nũng:
"Muội thích tứ ca ca nhất, đừng giận nha."
"Vậy thì được rồi." Cố Phi Lãng nhẹ nhàng nhéo má phúng phính của bé. Nhưng khi đứng dậy, bàn tay giấu thư siết quá chặt khiến gân xanh nổi lên dữ dội.
Tiếng "cạch" thứ hai vang lên, buổi thử vai kết thúc.
Cố Phi Lãng hít sâu điều chỉnh cảm xúc, cúi đầu cảm ơn ban giám khảo và các bạn diễn.
Phải nói, đạo diễn Hứa Việt đúng là có mắt chọn người. Ngay cả diễn viên nhí mới bốn tuổi cũng rất nghiêm túc khi diễn, điểm này Cố Phi Lãng thật sự khâm phục.
Phía ban giám khảo có vẻ cũng hài lòng với phân đoạn này, Cung Thừa Quang thì khỏi nói, suốt quá trình diễn Cố Phi Lãng còn thấy đạo diễn Hứa và nhà sản xuất gật đầu liên tục. Chỉ có phó đạo diễn và một nhà đầu tư khác là mặt không mấy vui, không rõ vì sao.
Tận đến khi Cố Phi Lãng rời sân khấu, ban giám khảo vẫn thì thầm gì đó, nhưng sân khấu quá rộng nên cậu không nghe được.
Tiếp theo là phần thử vai của hai diễn viên hạng hai. Đúng như Cố Phi Lãng đoán, Hạ Thiên diễn khá ổn nhưng vóc dáng quá cao lớn, không ra dáng bệnh tật chút nào. Vệ Vân Lam thì ngoại hình đạt yêu cầu, nhưng diễn xuất cũng chỉ hơn hai hot mạng kia một chút.
Tổng thể mà nói, Cố Phi Lãng cảm thấy mình khá có khả năng giành được vai này.
Khi hai người kia đang diễn, Cố Phi Lãng nhận được tin nhắn từ Cung Thừa Quang.
Lão Cung: "Anh diễn đỉnh lắm đó! 【Hình trái tim】"
Lão Cung: "Em biết gần đây có nhà hàng ngon lắm, lát nữa diễn xong đi ăn chung nha? 【Chó nhỏ mong chờ. Jpg】"
Dạo gần đây để tạo cảm giác ốm yếu, Cố Phi Lãng gần như không ăn uống đàng hoàng, giờ bụng đã rỗng tuếch. Nhưng nghĩ đến việc còn có quản lý và trợ lý đi cùng, anh từ chối theo phản xạ.
L: "Anh còn có người đi cùng, chắc không tiện lắm."
Phía bên kia trả lời rất nhanh.
Lão Cung: "Em có thể đặt hai bàn, để mọi người cùng đi luôn."
Lão Cung: "Cả ngày nay em chưa được gặp anh đó, đi nha đi nha? 【Chó nhỏ mong chờ. Jpg】"
Cố Phi Lãng hoàn toàn không thể chống đỡ trước kiểu làm nũng này của Cung Thừa Quang, nhưng cũng không thể tự tiện quyết định thay người khác, đành trả lời:
L: "Để anh hỏi họ đã, nếu họ đồng ý thì anh nhắn lại."
Lão Cung: "Oki~Mong tin tốt từ anh!"
Bạn chưa có tài khoản? Đăng kí tại đây: Đăng Ký