Bài viết: 7 

Chương 10
Editor: Phiêu Linh
Mọi người trong phòng lúc này, ngoại trừ anh em Hà Thúy Chi ra thì đều như nhìn thấy quỷ.
Một Hà Thúy Chi luôn không thể hiện cảm xúc vui buồn, nói chuyện ngắn gọn lại lạnh lùng, sẽ không lãng phí thời gian vào việc nào khác ngoại trừ công việc, vậy mà lúc này lại bỏ xuống mà giúp em gái chọn quần áo, còn chọn đến vui sướng như vậy?
Olivia cũng có chút kinh ngạc, con người đảo qua trên mặt Hà Nguyệt Tâm. Cô ấy biết mấy người anh trai đều rất yêu thương Hà Nguyệt Dao còn Hà Nguyệt Tâm thì bỏ mặc.
Nhưng trước kia khi mang quần áo đến cho Hà Nguyệt Dao cũng không thấy Hà Thúy Chi xuất hiện, chứ đừng nói đến là giúp Hà Nguyệt Dao chọn quần áo.
Laptop được để Hà Thúy Chi để trên đùi, nhưng ánh mắt anh ta lại không đặt trên đó.
Lại giúp Hà Nguyệt Tâm chọn thêm vài món phụ kiện, phối hợp thêm với túi xách và giày sao cho phù hợp.
Lý Nham đứng bên canh Hà Thúy Chi đã tiến vào trạng thái lão tăng nhập định, bây giờ có phát sinh thêm chuyện gì thì ông ta cũng không kinh ngạc. Mua xe cho Hà Nguyệt Tâm, mua quần áo mới cho Hà Nguyệt Tâm, bây giờ còn bỏ ra thời gian ngồi đây giúp cô phối quần áo. Hà Thúy Chi trước kia đều đem tất cả thời gian dành cho công việc, lại càng không có khả năng lãng phí thời gian vào những chuyện lông gà vỏ tỏi như thế này.
Càng lúc Hà Nguyệt Tâm càng thấy không được tự nhiên. Bị Hà Thúy Chi ở bên cạnh nhìn chầm chầm còn chưa nói, anh cả vậy mà còn đích thân chọn lựa, thật sự rất kỳ lạ.
Hà Nguyệt Tâm nhịn không được liền mở miệng: "Anh, nếu anh có việc gì bận thì đi làm đi ạ."
Hà Thúy Chi ôn hòa nói: "Anh có có chuyện gì bận cả, em cứ coi anh như không khí là được."
Muốn ánh ra từ bỏ trò chơi thay đổi quần áo mà bản thân vừa mới phát hiện này, nói thật, anh ta có chút không nỡ.
Olivia đem những bộ quần áo mình chọn được đưa cho Hà Nguyệt Tâm đi thử, Hà Thúy Chi lại phản đối, yêu cầu đổi bộ khác, Olivia nhịn không được nói: "Anh thì biết gì chứ. Việc thử quần áo là việc của phụ nữ chúng tôi, anh ở đây làm gì."
Lời nói trắng trợn không kiêng nể gì của Olivia đối với Hà Thúy Chi làm Lý Nham sợ đến tái mặt, vài người có mặt trong phòng cũng run lên, sợ Hà Thúy Chi sẽ vì vậy mà nổi giận.
Thế nhưng Hà Thúy Chi lại không tức giận, anh ta chân thành trả lời: "Em ấy là em gái của tôi."
Vì là em gái nên anh ta nghĩ cùng nó chơi trò thay đổi quần áo hả?
Olivia trăm lần không muốn, Hà Nguyệt Tâm cũng có chút mất tự nhiên. Cuối cùng cũng hoàn thành việc phối quần áo, hơn phân nữa trong số đó là chọn theo ý của Hà Thúy Chi. Anh ta có yêu cầu rất kỳ quái, nó ví dụ như với váy hay quần đều không muốn chọn cái quá ngắn.
Di động của Hà Thúy Chi đột nhiên reo lên, anh ta nhìn xuống thấy trên đó hiển thị tên người gọi là Hà Tinh Hoài.
Anh ta liền ra khỏi phòng đi đến thư phòng ngồi xuống sau đó mới nhận được điện thoại.
Âm thanh bên phía Hà Tinh Hoài có chút ầm ĩ, giọng điệu anh ta có chút mệt mỏi, lại lộ ra sự lạnh lùng xa cách: "Nghe nói anh muốn tìm cha mẹ ruột cho Dao Dao, còn muốn đưa nó trở về sống với bọn họ?"
Hà Thúy Chi đứng dậy nhìn về phía của sổ: "Đúng."
Anh ta đã đoán được nguyên nhân mà Hà Tinh Hoài gọi đến. Hà Nguyệt Dao nhất định sẽ tìm mấy người anh trai còn lại để xin giúp đỡ.
Kiếp trước anh ta cũng giống như Hà Tinh Hoài. Ở trong mắt anh ta, Hà Nguyệt Dao là cô em gái ngây thơ thẳng thắn, mặc dù có đôi lúc kiêu căng gây sự thì cũng là tính cách của con gái, không có quá nhiều ảnh hưởng.
Sau khi sống lại anh ta mới phát hiện ra tính cách của Hà Nguyệt Dao dối trá ích kỷ như thế nào. Sau khi Hà gia phá sản, cô ta sợ nợ nần liên lụy liền lập tức biến mất không thấy tung tích, chờ bọn họ Đông Sơn tái khởi thì trở về nhận lại thân thích.
Làm lòng người lạnh lẽo.
Giọng nói lãnh đạm có chút không rõ của Hà Tinh Hoài vang lên: "Nguyên nhân?"
Hà Thúy Chi thản nhiên nói: "Quan hệ máu mủ không thể cắt đứt được, tìm cha mẹ ruột chính là việc tốt, cô ta không nên từ chối."
Hà Tinh Hoài nhíu mày, lời của Hà Thúy Chi nói không sai, nhưng mười bảy năm rồi không giúp Hà Nguyệt Dao tìm cha mẹ đẻ, đột nhiên bây giờ lại muốn tìm?
Hà Thúy Chi nhìn ngoài cửa sổ, âm thanh rất nhẹ: "Chú có nghĩ tới hay không, nó vì cái gì mà không muốn nhận lại cha mẹ đẻ? Thậm chí nhiều năm như vậy cũng không nhắc đến câu nào?"
Có mấy ai giàu có hơn Hà gia cơ chứ.
Hà Nguyệt Dao không phải không muốn rời xa bọn họ, cái mà cô ta không muốn buông tha chính là cuộc sống xa xỉ, hư vinh này.
Hà Tinh Hoài sửng sốt. Cậu ta từ nhỏ đã biết Hà Nguyệt Dao được ba mẹ Hà nhận nuôi từ viện phúc lợi, nhưng dù sao cũng là cha mẹ đẻ của nó thế mà nhiều năm như vậy cũng không thấy Hà Nguyệt Dao nói đến điều này.
Thật sự có chút kỳ quái.
"Anh có ý gì?"
Giọng nói của Hà Thúy Chi rất lạnh: "Hà Nguyệt Dao không ngây thơ, lương thiện như bề ngoài cô ta thể hiện đâu."
Bàn tay cầm di động của Hà Tinh Hoài rung lên một chút. Ở trong mắt của mình, Hà Nguyệt Dao chính là đứa em gái dễ thương hay làm nũng. Vậy mà lúc này Hà Thúy Chi lại nói với cậu là Hà Nguyệt Dao không lương thiện.
Hà Tinh Hoài có chút không hiểu lắm, nhưng tìm lại cha mẹ ruột đây có thể nói là chuyện tốt không thể nghi ngờ. Coi như bọn họ yêu thương Hà Nguyệt Dao cũng không đến mức không phân biệt được phải trái đúng sai.
Một lát sau, Hà Tinh Hoài mở miệng nói: "Cũng tốt, tôi đồng ý tìm ba mẹ đẻ cho Dao Dao."
Lại nói tiếp: "Về việc anh vừa nói muốn cho Dao Dao trở về sống với cha mẹ ruột thì chờ tôi trở về rồi nói."
Sau khi nói xong Hà Tinh Hoài liền cúp điện thoại.
Hà Thúy Chi thở dài một hơi, Hà Tinh Hoài lại đối với chuyện này có thái độ trung lập. Trước mắt thì Hà Tinh Hoài và mấy đứa em trai bên ngoài đều rất yêu thương Hà Nguyệt Dao, còn Hà Nguyệt Tâm thì chỉ có mình anh ta thôi.
Nhưng rõ ràng Hà Nguyệt Tâm mới là em gái ruột của bọn họ.
Anh ta đưa ánh mắt nhìn qua bức tranh đang được treo trên tường, phía sau bức tranh này có một cái két an toàn, nếu không phải trước khi chết ba mẹ nói ra thì anh ta cũng không biết trong nhà thế mà vẫn còn một cái két như vậy.
Trong đó có chứa một phần di chúc.
Sau khi ba mẹ mất, phần lớn cổ phần công ty đều để lại cho anh ta, cho nên Hà Thúy Chi cũng tự nhiên trở thành người thừa kế công ty, mấy đứa em trai còn lại thì kế thừa một ít cổ phần và bất động sản.
Còn dư lại cái di chúc này, bên trong là kế thừa một ít gia sản, chính là ba mẹ để lại cho Hà Nguyệt Tâm. Nhưng có đều phải chờ đến khi Hà Nguyệt Tâm trưởng thành mới có thể thừa kế.
Kiếp trước, còn mấy tháng nữa là Hà Nguyệt Tâm trưởng thành thì lại gặp phải nguy cơ tài chính, tất cả tài sản của Hà gia đều bị mất đi chỉ trong phút chốc, lại còn nợ nần chồng chất, cho nên cũng không có bất cứ tài sản gì để lại cho Hà Nguyệt Tâm.
Cho nên đến bây giờ Hà Nguyệt Tâm vẫn không biết có chuyện này.
Hà Thúy Chi sau khi trọng sinh trở về liền chuẩn bị cho lần khủng hoảng tài chính sẽ xảy ra sắp tới, dời chiến lược trọng tâm của Hà thị, chầm chậm rút khỏi những hạng mục hạng mục sẽ bị ảnh hưởng bởi lần khủng hoảng này.
Anh ta muốn mang những thứ tốt đẹp nhất đến cho Hà Nguyệt Tâm, nếu như Hà gia phá sản thì anh ta lấy gì để chăm sóc tốt cho Hà Nguyệt Tâm?
Hà Thúy Chi cầm lấy điện thoại đang đặt trên bàn, ngón tay ở trên màn hình nhẹ nhàng gõ gõ, trong đầu đã tính toán xong nên làm như thế nào.
Lúc này trong phòng Hà Nguyệt Tâm, Olivia đã đem những quần áo được chọn phối lại, chụp ảnh sau đó in ra, dán từng cái ở phía trên tủ quần áo. Như vậy thì lúc Hà Nguyệt Tâm muốn mặc có thể trực tiếp dựa theo ảnh chụp mà chọn lựa.
Chỉ có điều quần áo quá nhiều, phòng của Hà Nguyệt Tâm lại có chút nhỏ nên không đủ để.
Hà Thúy Chi nghe được quản gia báo cáo, mày nhăn lại: "Làm sao lại không đủ chổ, lầu ba có bao nhiêu phòng?"
Lý Nham thành thật khai báo: "Lầu ba ngoại trừ phòng ngủ của hai vị tiểu thư thì ba phòng còn lại đều được Hà Nguyệt Dao tiểu thư dùng làm phòng để quần áo, cho nên cũng không còn phòng trống nào."
Thật vất vả mới có thể giúp Hà Nguyệt Tâm chọn xong quần áo, hiện giờ chổ để quần áo lại là vấn đề nan giải. [*]
Chỉ có một mình Hà Nguyệt Dao thôi mà lại chiếm nhiều phòng như vậy? Còn Hà Nguyệt Tâm lại chỉ có một phòng.
Em gái ruột nhà mình ở trong nhà của nó mà cuộc sống mỗi ngày lại không thoải mái bằng một đứa con nuôi? Đây là đạo lý gì?
Hà Thúy Chi đè nén lửa giận nói: "Đêm toàn bộ quần áo của Hà Nguyệt Dao chuyển lên lầu 4 đi. Từ đây về sau, tất cả phòng trống ở lầu ba đều là của một mình Tâm Tâm."
Chú thích:
[*] ở đây trong bảng raw thì là "Gặp phải vấn đề Waterloo", nếu như ai học về lịch sử Châu Âu thì sẽ có ấn tượng với trận đánh lịch sử giữa Napoleon và Wellington tại Waterloo (ngày nay thuộc Bỉ). Tại đây Napoléon Bonaparte đã bị Wellington đánh bại, mang đến dấu chấm hết cho kỷ nguyên Napoléon của lịch sử châu Âu. Có thể ý tác giả là vấn đề Waterloo chính là vấn đề nan giải mà nếu không giải quyết tốt thì hậu quả rất lớn ^^. Mà trong ngữ cảnh này thì Hà Thúy Chi nếu không giải quyết được chuyện để quần áo này cho Hà Nguyệt Tâm thì mọi cố gắng của anh trong việc thể hiện tình yêu thương với em gái sẽ mất đi phần nào tác dụng, khi mà nói yêu thương em nhưng lại chẳng thể cho em được chổ để quần áo rộng rãi, còn thua cả một đứa con nuôi.
Lời Editor: Xin lỗi mọi người vì để m. N đợi lâu, do tuần này mình có việc bận nên đã ra chương chậm cho mọi người. Mong các bạn thông cảm ^^
Mọi người trong phòng lúc này, ngoại trừ anh em Hà Thúy Chi ra thì đều như nhìn thấy quỷ.
Một Hà Thúy Chi luôn không thể hiện cảm xúc vui buồn, nói chuyện ngắn gọn lại lạnh lùng, sẽ không lãng phí thời gian vào việc nào khác ngoại trừ công việc, vậy mà lúc này lại bỏ xuống mà giúp em gái chọn quần áo, còn chọn đến vui sướng như vậy?
Olivia cũng có chút kinh ngạc, con người đảo qua trên mặt Hà Nguyệt Tâm. Cô ấy biết mấy người anh trai đều rất yêu thương Hà Nguyệt Dao còn Hà Nguyệt Tâm thì bỏ mặc.
Nhưng trước kia khi mang quần áo đến cho Hà Nguyệt Dao cũng không thấy Hà Thúy Chi xuất hiện, chứ đừng nói đến là giúp Hà Nguyệt Dao chọn quần áo.
Laptop được để Hà Thúy Chi để trên đùi, nhưng ánh mắt anh ta lại không đặt trên đó.
Lại giúp Hà Nguyệt Tâm chọn thêm vài món phụ kiện, phối hợp thêm với túi xách và giày sao cho phù hợp.
Lý Nham đứng bên canh Hà Thúy Chi đã tiến vào trạng thái lão tăng nhập định, bây giờ có phát sinh thêm chuyện gì thì ông ta cũng không kinh ngạc. Mua xe cho Hà Nguyệt Tâm, mua quần áo mới cho Hà Nguyệt Tâm, bây giờ còn bỏ ra thời gian ngồi đây giúp cô phối quần áo. Hà Thúy Chi trước kia đều đem tất cả thời gian dành cho công việc, lại càng không có khả năng lãng phí thời gian vào những chuyện lông gà vỏ tỏi như thế này.
Càng lúc Hà Nguyệt Tâm càng thấy không được tự nhiên. Bị Hà Thúy Chi ở bên cạnh nhìn chầm chầm còn chưa nói, anh cả vậy mà còn đích thân chọn lựa, thật sự rất kỳ lạ.
Hà Nguyệt Tâm nhịn không được liền mở miệng: "Anh, nếu anh có việc gì bận thì đi làm đi ạ."
Hà Thúy Chi ôn hòa nói: "Anh có có chuyện gì bận cả, em cứ coi anh như không khí là được."
Muốn ánh ra từ bỏ trò chơi thay đổi quần áo mà bản thân vừa mới phát hiện này, nói thật, anh ta có chút không nỡ.
Olivia đem những bộ quần áo mình chọn được đưa cho Hà Nguyệt Tâm đi thử, Hà Thúy Chi lại phản đối, yêu cầu đổi bộ khác, Olivia nhịn không được nói: "Anh thì biết gì chứ. Việc thử quần áo là việc của phụ nữ chúng tôi, anh ở đây làm gì."
Lời nói trắng trợn không kiêng nể gì của Olivia đối với Hà Thúy Chi làm Lý Nham sợ đến tái mặt, vài người có mặt trong phòng cũng run lên, sợ Hà Thúy Chi sẽ vì vậy mà nổi giận.
Thế nhưng Hà Thúy Chi lại không tức giận, anh ta chân thành trả lời: "Em ấy là em gái của tôi."
Vì là em gái nên anh ta nghĩ cùng nó chơi trò thay đổi quần áo hả?
Olivia trăm lần không muốn, Hà Nguyệt Tâm cũng có chút mất tự nhiên. Cuối cùng cũng hoàn thành việc phối quần áo, hơn phân nữa trong số đó là chọn theo ý của Hà Thúy Chi. Anh ta có yêu cầu rất kỳ quái, nó ví dụ như với váy hay quần đều không muốn chọn cái quá ngắn.
Di động của Hà Thúy Chi đột nhiên reo lên, anh ta nhìn xuống thấy trên đó hiển thị tên người gọi là Hà Tinh Hoài.
Anh ta liền ra khỏi phòng đi đến thư phòng ngồi xuống sau đó mới nhận được điện thoại.
Âm thanh bên phía Hà Tinh Hoài có chút ầm ĩ, giọng điệu anh ta có chút mệt mỏi, lại lộ ra sự lạnh lùng xa cách: "Nghe nói anh muốn tìm cha mẹ ruột cho Dao Dao, còn muốn đưa nó trở về sống với bọn họ?"
Hà Thúy Chi đứng dậy nhìn về phía của sổ: "Đúng."
Anh ta đã đoán được nguyên nhân mà Hà Tinh Hoài gọi đến. Hà Nguyệt Dao nhất định sẽ tìm mấy người anh trai còn lại để xin giúp đỡ.
Kiếp trước anh ta cũng giống như Hà Tinh Hoài. Ở trong mắt anh ta, Hà Nguyệt Dao là cô em gái ngây thơ thẳng thắn, mặc dù có đôi lúc kiêu căng gây sự thì cũng là tính cách của con gái, không có quá nhiều ảnh hưởng.
Sau khi sống lại anh ta mới phát hiện ra tính cách của Hà Nguyệt Dao dối trá ích kỷ như thế nào. Sau khi Hà gia phá sản, cô ta sợ nợ nần liên lụy liền lập tức biến mất không thấy tung tích, chờ bọn họ Đông Sơn tái khởi thì trở về nhận lại thân thích.
Làm lòng người lạnh lẽo.
Giọng nói lãnh đạm có chút không rõ của Hà Tinh Hoài vang lên: "Nguyên nhân?"
Hà Thúy Chi thản nhiên nói: "Quan hệ máu mủ không thể cắt đứt được, tìm cha mẹ ruột chính là việc tốt, cô ta không nên từ chối."
Hà Tinh Hoài nhíu mày, lời của Hà Thúy Chi nói không sai, nhưng mười bảy năm rồi không giúp Hà Nguyệt Dao tìm cha mẹ đẻ, đột nhiên bây giờ lại muốn tìm?
Hà Thúy Chi nhìn ngoài cửa sổ, âm thanh rất nhẹ: "Chú có nghĩ tới hay không, nó vì cái gì mà không muốn nhận lại cha mẹ đẻ? Thậm chí nhiều năm như vậy cũng không nhắc đến câu nào?"
Có mấy ai giàu có hơn Hà gia cơ chứ.
Hà Nguyệt Dao không phải không muốn rời xa bọn họ, cái mà cô ta không muốn buông tha chính là cuộc sống xa xỉ, hư vinh này.
Hà Tinh Hoài sửng sốt. Cậu ta từ nhỏ đã biết Hà Nguyệt Dao được ba mẹ Hà nhận nuôi từ viện phúc lợi, nhưng dù sao cũng là cha mẹ đẻ của nó thế mà nhiều năm như vậy cũng không thấy Hà Nguyệt Dao nói đến điều này.
Thật sự có chút kỳ quái.
"Anh có ý gì?"
Giọng nói của Hà Thúy Chi rất lạnh: "Hà Nguyệt Dao không ngây thơ, lương thiện như bề ngoài cô ta thể hiện đâu."
Bàn tay cầm di động của Hà Tinh Hoài rung lên một chút. Ở trong mắt của mình, Hà Nguyệt Dao chính là đứa em gái dễ thương hay làm nũng. Vậy mà lúc này Hà Thúy Chi lại nói với cậu là Hà Nguyệt Dao không lương thiện.
Hà Tinh Hoài có chút không hiểu lắm, nhưng tìm lại cha mẹ ruột đây có thể nói là chuyện tốt không thể nghi ngờ. Coi như bọn họ yêu thương Hà Nguyệt Dao cũng không đến mức không phân biệt được phải trái đúng sai.
Một lát sau, Hà Tinh Hoài mở miệng nói: "Cũng tốt, tôi đồng ý tìm ba mẹ đẻ cho Dao Dao."
Lại nói tiếp: "Về việc anh vừa nói muốn cho Dao Dao trở về sống với cha mẹ ruột thì chờ tôi trở về rồi nói."
Sau khi nói xong Hà Tinh Hoài liền cúp điện thoại.
Hà Thúy Chi thở dài một hơi, Hà Tinh Hoài lại đối với chuyện này có thái độ trung lập. Trước mắt thì Hà Tinh Hoài và mấy đứa em trai bên ngoài đều rất yêu thương Hà Nguyệt Dao, còn Hà Nguyệt Tâm thì chỉ có mình anh ta thôi.
Nhưng rõ ràng Hà Nguyệt Tâm mới là em gái ruột của bọn họ.
Anh ta đưa ánh mắt nhìn qua bức tranh đang được treo trên tường, phía sau bức tranh này có một cái két an toàn, nếu không phải trước khi chết ba mẹ nói ra thì anh ta cũng không biết trong nhà thế mà vẫn còn một cái két như vậy.
Trong đó có chứa một phần di chúc.
Sau khi ba mẹ mất, phần lớn cổ phần công ty đều để lại cho anh ta, cho nên Hà Thúy Chi cũng tự nhiên trở thành người thừa kế công ty, mấy đứa em trai còn lại thì kế thừa một ít cổ phần và bất động sản.
Còn dư lại cái di chúc này, bên trong là kế thừa một ít gia sản, chính là ba mẹ để lại cho Hà Nguyệt Tâm. Nhưng có đều phải chờ đến khi Hà Nguyệt Tâm trưởng thành mới có thể thừa kế.
Kiếp trước, còn mấy tháng nữa là Hà Nguyệt Tâm trưởng thành thì lại gặp phải nguy cơ tài chính, tất cả tài sản của Hà gia đều bị mất đi chỉ trong phút chốc, lại còn nợ nần chồng chất, cho nên cũng không có bất cứ tài sản gì để lại cho Hà Nguyệt Tâm.
Cho nên đến bây giờ Hà Nguyệt Tâm vẫn không biết có chuyện này.
Hà Thúy Chi sau khi trọng sinh trở về liền chuẩn bị cho lần khủng hoảng tài chính sẽ xảy ra sắp tới, dời chiến lược trọng tâm của Hà thị, chầm chậm rút khỏi những hạng mục hạng mục sẽ bị ảnh hưởng bởi lần khủng hoảng này.
Anh ta muốn mang những thứ tốt đẹp nhất đến cho Hà Nguyệt Tâm, nếu như Hà gia phá sản thì anh ta lấy gì để chăm sóc tốt cho Hà Nguyệt Tâm?
Hà Thúy Chi cầm lấy điện thoại đang đặt trên bàn, ngón tay ở trên màn hình nhẹ nhàng gõ gõ, trong đầu đã tính toán xong nên làm như thế nào.
Lúc này trong phòng Hà Nguyệt Tâm, Olivia đã đem những quần áo được chọn phối lại, chụp ảnh sau đó in ra, dán từng cái ở phía trên tủ quần áo. Như vậy thì lúc Hà Nguyệt Tâm muốn mặc có thể trực tiếp dựa theo ảnh chụp mà chọn lựa.
Chỉ có điều quần áo quá nhiều, phòng của Hà Nguyệt Tâm lại có chút nhỏ nên không đủ để.
Hà Thúy Chi nghe được quản gia báo cáo, mày nhăn lại: "Làm sao lại không đủ chổ, lầu ba có bao nhiêu phòng?"
Lý Nham thành thật khai báo: "Lầu ba ngoại trừ phòng ngủ của hai vị tiểu thư thì ba phòng còn lại đều được Hà Nguyệt Dao tiểu thư dùng làm phòng để quần áo, cho nên cũng không còn phòng trống nào."
Thật vất vả mới có thể giúp Hà Nguyệt Tâm chọn xong quần áo, hiện giờ chổ để quần áo lại là vấn đề nan giải. [*]
Chỉ có một mình Hà Nguyệt Dao thôi mà lại chiếm nhiều phòng như vậy? Còn Hà Nguyệt Tâm lại chỉ có một phòng.
Em gái ruột nhà mình ở trong nhà của nó mà cuộc sống mỗi ngày lại không thoải mái bằng một đứa con nuôi? Đây là đạo lý gì?
Hà Thúy Chi đè nén lửa giận nói: "Đêm toàn bộ quần áo của Hà Nguyệt Dao chuyển lên lầu 4 đi. Từ đây về sau, tất cả phòng trống ở lầu ba đều là của một mình Tâm Tâm."
Chú thích:
[*] ở đây trong bảng raw thì là "Gặp phải vấn đề Waterloo", nếu như ai học về lịch sử Châu Âu thì sẽ có ấn tượng với trận đánh lịch sử giữa Napoleon và Wellington tại Waterloo (ngày nay thuộc Bỉ). Tại đây Napoléon Bonaparte đã bị Wellington đánh bại, mang đến dấu chấm hết cho kỷ nguyên Napoléon của lịch sử châu Âu. Có thể ý tác giả là vấn đề Waterloo chính là vấn đề nan giải mà nếu không giải quyết tốt thì hậu quả rất lớn ^^. Mà trong ngữ cảnh này thì Hà Thúy Chi nếu không giải quyết được chuyện để quần áo này cho Hà Nguyệt Tâm thì mọi cố gắng của anh trong việc thể hiện tình yêu thương với em gái sẽ mất đi phần nào tác dụng, khi mà nói yêu thương em nhưng lại chẳng thể cho em được chổ để quần áo rộng rãi, còn thua cả một đứa con nuôi.
Lời Editor: Xin lỗi mọi người vì để m. N đợi lâu, do tuần này mình có việc bận nên đã ra chương chậm cho mọi người. Mong các bạn thông cảm ^^