Quản gia thình lình được hỏi vấn đề này, ông ta nhất thời có chút ngây ngẩn cả người. Theo lý hôm nay là sinh nhật của Hà Nguyệt Dao, Hà Thúy Chi đã đích thân đi mua viên Hải Dương chi tâm mà Hà Nguyệt Dao thích, thật vất vả chạy trở về còn đến muộn, đã vậy câu nói đầu tiên không phải là giải thích với Hà Nguyệt Dao mà lại hỏi Hà Nguyệt Tâm ở đâu. Quản gia áp chế nghi ngờ trong lòng, cung kính nói: "Nguyệt Tâm tiểu thư mấy ngày nay đều không có đi ra ngoài, hiện tại hẳn là còn ở trong phòng."
Hà Thúy Chi ừ một tiếng, anh ta buông mắt đè nén tâm tình không thể nói xuống. Trên đường từ phòng đấu giá ra xe, anh ta thế mà trọng sinh. Sau khi nguy cơ tài chính xảy ra, Hà Thúy Chi từ vị quý công tử giá trị bản thân ngàn vạn biến thành kẻ lưu lạc không có đồng bạc nào trên người. Chính là Hà Nguyệt Tâm đã cứu bọn họ.
Thời điểm đón Hà Nguyệt Tâm về nhà thì cô đã 17 tuổi. Tính cách anh ta thanh lãnh, chuyên tâm vào việc công ty, cùng đứa em gái không có chút tình cảm nào tự nhiên không thể nói rõ có bao nhiêu thân thuộc, chỉ là không đến nổi chán ghét. Sau khi phá sản, lòng tự trọng của anh như rơi vào đáy vực cũng không chịu kéo xuống mặt mũi cao quý mà chạy khắp nơi tìm việc làm, nếu không có Hà Nguyệt Tâm chống đỡ thì anh ta biết mình không thể nào hoàn chỉnh mà đứng dậy. Với Hà Thúy Chi mà nói, Hà Nguyệt Tâm tồn tại không chỉ là em gái mà còn là ân nhân.
Sau này, mỗi một ngày Hà Thúy Chi đều hối hận vì sao thời điểm bản thân có năng lực không đối tốt với Hà Nguyệt Tâm một chút. Mà bây giờ anh ta trọng sinh về thời điểm Hà Nguyệt Tâm vừa được đón về Hà gia không bao lâu. Hà Thúy Chi buông mi đè nén nội tâm kích động của mình. Là trời cao biết anh ta hối hận, cho nên cho anh ta cơ hội bù đắp lại khuyết điểm?
Hà Nguyệt Dao có chút kinh ngạc, anh cả lúc nào thì gọi tên Hà Nguyệt Tâm thân mặt như thế? Trước kia anh cả đều kêu tên đầy đủ của Hà Nguyệt Tâm, cô ta vẫn là lần đầu tiên được nghe anh ấy kêu cô (Hà Nguyệt Tâm) bằng Tâm Tâm. Hà Nguyệt Dao đè nén sự cổ quái trong lòng xuống nói: "Anh, anh tìm Hà Nguyệt Tâm làm cái gì, bình thường loại thời điểm như thế này chị đều ở trong phòng. Chị ấy không có thoái quen tham dự những trường hợp như thế này, bất quá cũng là một mảnh tâm ý của chị ấy, có thể là sợ làm hỏng tiệc sinh nhật của em."
Trước kia không cảm thấy gì, nhưng bây giờ Hà Thúy Chi lại từ trong lời nói của Hà Nguyệt Dao nghe được một ẩn ý khác. Nhìn thì rất tốt, kì thực là ám chỉ Hà Nguyệt Tâm không lên được mặt bàn. Lúc trước khi Hà gia vừa ngã xuống, Hà Nguyệt Dao liền không thấy tăm hơi, bọn họ rất lo lắng còn tốn công đi tìm kiếm cô ta. Sau này mới biết được, vì sợ bị nợ nần trong nhà liên lụy nên cô ta đã cùng bạn trai của mình bỏ trốn, còn đổi cả số điện thoại cố ý để bọn họ không tìm thấy được mình. Lúc này anh ta mới biết được, người em gái mà anh ta coi như em gái ruột mà yêu thương 17 năm thời điểm mấu chốt lại bỏ lại các anh mà chạy, sợ bị bọn họ liên lụy.
"Cô có mời qua em ấy sao?"
(vì sau khi trọng sinh nên Hà Thúy Chi chán ghét Hà Nguyệt Dao nên chỗ này mình sẽ để xưng hô cô – tôi nha, tiếng Trung chỉ có Wo với Ni thôi nên mình đổi cho phong phú nha ^^)
Âm thanh của Hà Thúy Chi mang theo sự lạnh lẽo làm cho người ta nhịn không được mà cảm thấy lạnh đến run rẩy. Hà Nguyệt Dao thì trực tiếp ngây ngẩn cả người. Từ khi Hà Nguyệt Tâm bắt đầu được đón về Hà gia, hai người kỳ thật rất ít nói chuyện với nhau, từ tận đáy lòng của cô ta cảm thấy cho dù Hà Nguyệt Tâm là con gái ruột của Hà gia đi chăng nữa thì cũng là đứa trẻ được kẻ nghèo nuôi lớn, cùng cô ta là thiên kim tiểu thư từ bé được sống sung sướng an nhàn sẽ không thể có chung đề tài gì để nói. Nghĩ như vậy nên tự nhiên cô ta cũng sẽ không chủ động mời Hà Nguyệt Tâm tham gia tiệc sinh nhật của bản thân.
Nhìn biểu tình của Hà Nguyệt Dao thì Hà Thúy Chi liền hiểu, tình cảnh gian nan lúc trước của Hà Nguyệt Tâm tại Hà gia này Hà Nguyệt Dao cũng đã góp không ít sức lực. Người người đều là gió chiều nào theo chiều nấy, tiệc sinh nhật của Hà Nguyệt Dao không mời Hà Nguyệt Tâm, rõ ràng là chướng mắt em ấy, vì vậy người hầu trong nhà cũng không đem Hà Nguyệt Tâm để ở trong lòng.
Hà Thúy Chi nhắm chặt mắt, một cổ cảm xúc hối hận như con rắn độc quấn quanh trong lòng. Ánh mắt lạnh băng của Hà Thúy Chi xẹt qua người của Hà Nguyệt Dao: "Cô không mời em ấy, Tâm Tâm không đến cũng là lẽ đương nhiên."
Trong chớp mắt, vẻ tươi cười trên mặt của Hà Nguyệt Dao cứng lại, anh cả là đang trách cô ta không mời Hà Nguyệt Tâm. Hà Thúy Chi lạnh lùng nhìn thoáng qua Hà Nguyệt Dao sau đó hướng quản gia nói: "Tiễn khách."
Nói xong thì liền xoay người lên lầu. Hà Nguyệt Dao cơ hồ là ngây ngẩn cả người. Tiệc sinh nhật của cô ta còn chưa kết thúc, anh cả đã ứng sẽ tặng quà sinh nhật cho cô ta mà. Cái viên Hải Dương chi tâm trị giá 1800 vạn kia đâu?
Quản gia nhận được mệnh lệnh, tuy rằng có chút khó hiểu nhưng vẫn an bài người hầu đi thông báo cho khách mời. Quyết định này lập tức làm cho mọi người trong phòng khách trở nên hiếu kì, điều có tâm tư muốn nghe ngóng bát quái.
"Không phải đều nói mấy người con trai của Hà gia đều rất không thích Hà Nguyệt Tâm sao? Hiện tại xem ra không giống như vậy nha."
"Hơn nữa thái độ của Hà Thúy Chi đối với Hà Nguyệt Dao cũng quá lạnh lùng rồi. Thật là đáng sợ, nếu tôi là Hà Nguyệt Dao thì có lẽ đã bật khóc tại chỗ rồi."
"Lời đồn đãi mấy anh trai đều yêu thương Hà Nguyệt Dao chẳng lẽ là giả? Kỳ thật là sủng ái Hà Nguyệt Tâm đúng không?"
Nghe mọi người xung quang nhỏ giọng nghị luận, cảm nhận được ánh mắt tò mò, xem xét lẫn đồng tình của họ, vẻ mặt đoan trang mỉm cười của Hà Nguyệt Dao cũng không duy trì được nữa. Vì cái gì mà thái độ của anh cả đối với cô ta đột nhiên kém như vậy? Nhưng mà anh cả xác thật đã vì cô ta mà mua viên Hải Dương chi tâm trị giá đến 1800 vạn. Chẳng lẽ anh cả muốn chuẩn bị bất ngờ cho mình?
Sau lưng Hà Nguyệt Dao hơi ngứa, cô ta đột nhiên phản ứng, gọi với lại Hà Thúy Chi đang đi: "Anh, anh có hay không quên cái gì đó, hôm nay là sinh nhật của em nha, món quà anh đáp ứng sẽ tặng cho em đâu?"
Bước chân lên lầu của Hà Thúy Chi chợt dừng lại, một lát sau anh ta chậm rãi nói: "Tâm Tâm có tổ chức qua tiệc sinh nhật sao?"
Trong chớp mắt Hà Nguyệt Dao dừng lại, âm thanh từ hàm răng cắn chặt thốt ra ngoài: "Chị không thích náo nhiệt, cho nên cũng không thích những thứ này."
Hà Thúy Chi nhìn cô ta chằm chằm gằn từng chữ: "Em ấy không có tổ chức, cô tổ chức cái gì?"
Hà Nguyệt Dao nghe được thâm ý trong lời nói của anh ta, Hà Nguyệt Tâm là con gái ruột của Hà gia còn không có tổ chức tiệc sinh nhật, cô ta là một đứa con gái nuôi thì tổ chức cái gì. Sắc mặt Hà Nguyệt Dao đột nhiên trắng bệch. Coi như là con nuôi thì các anh trai trước kia cũng coi cô ta như em gái ruột mà yêu thương, tại sao bây giờ lại như vậy. Hà Thúy Chi không để ý đến cô ta nữa, lập tức lên lầu.
"Dao Dao, cậu không sao chứ?" Hà Nguyệt Dao quay đầu nhìn lại, toàn bộ ánh mắt mọi người ở phòng khách đều tập trung trên người mình, hoặc là mang theo ý tứ xem xét, hoặc là mang theo chút đồng tình giống như của các bạn học. Cô ta nhịn xuống, không cho nước mắt chảy ra, trấn định nói: "Anh cả nhất định là gặp phiền toái gì trong công việc nên mới như vậy, mình không sao đâu mọi người yên tâm." Các học sinh liền đi lên dồn dập an ủi cô ta. Hà Thúy Chi khí thế mạnh mẽ, vẻ mặt lời nói đều lạnh lùng, bọn họ ở cách xa như vậy cũng cảm thấy hai chân có chút run, huống chi là Hà Nguyệt Dao đứng gần như vậy, hẳn là bị dọa rồi.
"Nhất định là trong công việc gặp phải chuyện gì rắc rối nên mới như vậy, rất bình thường thôi, Dao Dao bạn không cần phải để trong lòng."
"Đúng vậy, qua vài ngày nữa anh bạn nhất định sẽ tìm bạn xin lỗi thôi, đùng khó chịu."
Hà Nguyệt Dao tuy trong lòng khó chịu nhưng cẩn thận suy nghĩ thì anh em bọn họ trước kia không phải không có cãi nhau, có khi còn giẫn dỗi, bất quá các anh trai đều sẽ nhường nhịn cô ta, sau đó sẽ trăm phương nghìn kế hướng mình nhận lỗi. Nghĩ như vậy nên tâm tình cô ta tốt hơn nhiều khẽ ừ một tiếng.
-----------------------------***------------------------------
Hà Thúy Chi đi lên tầng ba, anh ta chậm rãi đi đến căn phòng không mất thu hút trong trí nhớ. Tiếng bước chân vang lên trong hành lang trống trãi, làm cho tim của Hà Thúy Chi đập nhanh một chút, tâm tình cũng trở lên khẩn trương. Anh ta chợt nhớ ra cái gì đó, rồi dừng bước. Bước chân của quản gia bên cạnh cũng theo đó mà dừng lại, không dám thở mạnh, yên lặng cuối đầu đưa mắt nhìn xuống sàn. Căn cứ kinh nghiệm nhiều năm của ông ta, thiếu gia lúc nãy quả thật rất tức giận. Bình thường thiếu gia rất ít khi chán ghét một người, vì cái gì mà đột nhiên làm mặt lạnh đối với Hà Nguyệt Dao, chẳng lẽ là bị hồn xuyên? Ông ta không dám nói ra, càng không dám mở miệng hỏi.
"Lễ vật." tiếng nói lành lạnh mạnh mẽ cắt đứt suy nghĩ làm quản gia hoàn hồn, ông ta vội vã lấy lại tinh thần, đem chiếc hộp chứ viên Hải Dương chi tâm đưa cho Hà Thúy Chi. Anh ta không có nhận lấy mà nói: "Không phải cái này."
Quản gia ngước mắt lên, đụng phải ánh mắt của Hà Thúy Chi liền run lên bần bật: "Đổi, không phải cái này." Quản gia liền đem một chiếc hộp khác đưa qua. Ông ta khẽ lau mồ hôi trên chán, xem qua thần thái của Hà Thúy Chi, ông ta đã xác nhận đó chính là thiếu gia của mình, không có bị hồn xuyên.
Hà Thúy Chi tiếp nhận chiếc hộp, anh mắt bắt đầu trở nên nhu hòa. Trong khoảng khắc anh ta trọng sinh, trên người chỉ lúc ấy chỉ có lễ vật của Hà Nguyệt Dao, đây là cái mà kiếp trước đã đưa cho Hà Nguyệt Dao, anh ta cảm thấy không thích hợp, hơn nữa giá chỉ có 1800 vạn, làm sao mà xứng với Hà Nguyệt Tâm. Cho nên anh ta quay trở lại phòng đấu giá, nghe mọi người nói vật phẩm áp trục[1] đêm nay chính là một chiếc lắc tay khảm kim cương xanh. Giá trị chế tác đỉnh cao, tay nghề thủ công tinh tế, do chính công nương Diana tự mình thiết kế trước khi mất, toàn thế giới chỉ có một cái duy nhất.
Hà Thúy Chi không am hiểu về châu báu, nhưng 4000 vạn hẳn là Tâm Tâm sẽ thích nhỉ?
-----------------------------***------------------------------
Thời điểm Hà Nguyệt Tâm mở cửa, vẻ mặt có chút mờ mịt. Đây là anh trai lúc trước mắt mù của Hà Nguyệt Dao hay là anh trai sau này đã sáng mắt của cô. Dù thế nào thì đối với cô anh trai sau này thân thiết hơn một chút.
"Anh cả?" Cô lập tức điều chỉnh biểu tình trên mặt, kiếp trước cô cùng mấy anh trai ở chung với nhau lâu ngày thì biết bọn họ tuy có chút tật xấu khó bỏ của công tử nhà giàu, nhưng bản chất thì không xấu. Chẳng qua khi trọng sinh, cô không có ý nghĩ sẽ lại như kiếp trước cùng mấy người anh trai này có chút liên quan. Lấy năng lực của bọn họ, coi như không có Hà Nguyệt Tâm cô thì sớm muộn gì cũng sẽ lại lần nữa đứng lên. Mục tiêu đời này của cô chỉ có một đó là thi đậu đại học trọng điểm.
Trên mặt của Hà Thúy Chi là nụ cười ấm ấp có thể làm cho băng tuyết tiêu tan, nhìn kỹ thì còn có vẻ khẩn trương: "Tâm Tâm, anh.. đi công tác trở về."
Đôi mắt của Hà Nguyệt Tâm mở to nhìn anh ta không chớp mắt, có chút nghi hoặc, trước kia cô cùng nhóm các anh trai luôn không thân thiết, mặc dù là ở cùng một nhà lại như người xa lạ, càng không có khả năng vừa đi công tác trở về sẽ đặc biệt lại đây nói cho cô biết, đây là đãi ngộ mà Hà Nguyệt Dao mới có.
Hà Nguyệt Tâm đột nhiên không biết trả lời như thế nào: "Ừ". Phát hiện câu trả lời có chút lạnh lùng nên lại bồi thêm một câu: "Có chuyện gì không?"
Hà Thúy Chi có thể hiểu được thái độ của Hà Nguyệt Tâm, kiếp trước cô đối đãi với bọn họ đều là lễ phép nhưng mang vẻ xa cách. Nhưng sau khi trãi qua hoạn nạn, cùng nhau chen chút trong căn phòng nhỏ, bây giờ lại nhìn thấy thái độ Hà Nguyệt Tâm như vậy, trong lòng anh ta không khỏi có chút đau đớn. Thử ngẫm lại thì Hà Nguyệt Tâm vẫn luôn như vậy, không lấy lòng, không nịnh nọt.
Thử ngẫm lại, khi đó Hà Nguyệt Tâm vừa trở về nhà, tứ cố vô thân, bọn họ thân là anh trai phải chủ động quan tâm mới đúng, đằng này ngược lại còn xa lánh. Cũng khó trách Hà Nguyệt Tâm đối đãi với họ lạnh lùng như vậy. Hà Thúy Chi cố gắng giấu vẻ mất mát, cười nói: "Tâm Tâm, anh có mang quà về cho em."
Quản gia đứng một bên nhìn Hà Thúy Chi mang vẻ mặt tươi cười, phẳng phất như thấy quỷ. Hà Thúy Chi thường ngày đối xử với bất cứ người nào cũng đều là dáng vẻ lạnh lùng hà khắc, dù là đối mặt với Hà Nguyệt Dao thì cũng chỉ là giọng điều dịu dàng đi một chút. Nhưng dáng vẻ tươi cười, bình dị gần gũi thậm chí trong nụ cười còn mang theo vẻ lấy lòng như vậy vẫn là lần đầu ông ta nhìn thấy.
Hà Nguyệt Tâm không cảm thấy có gì không đúng. Hà Thúy Chi mỗi lần đi công tác trở về đều mang quà tặng cho Hà Nguyệt Dao, sau đó thuận tiện mang cho Hà Nguyệt Tâm một phần. Chẳng qua là một bên là tỉ mỉ lựa chọn, một bên là thuận tiện mà mua, vậy thôi.
Hà Nguyệt Tâm phối hợp hỏi: "Quà gì vậy?"
Hà Thúy Chi liền đem chiếc hộp chứa chiếc vòng tay thạch anh đưa cho cô: "Em Xem thử xem có thích hay không?"
Hà Nguyệt Tâm mở hộp nhìn thoáng qua, mày vô thức nhíu lại: "Cái này nhìn qua có vẻ rất quý giá?"
Trong chiếc hộp có một chiếc vòng tay tinh xảo, toàn thân màu bạc, mặt trên dùng kim cương xanh khảm thành hình ngôi sao, nhìn có vẻ rất tinh xảo tỉ mỉ. Đối mặt với ánh mắt dò hỏi của Hà Nguyệt Tâm, chân mày Hà Thúy Chi nhịn không được nhảy lên một chút. Anh ta đột nhiên nhớ ra một chút kiếp trước Hà Nguyệt Tâm sống rất tiết kiệm. Lúc trước sau khi phá sản, mấy người bọn họ vẫn không đổi được tật xấu tiêu tiền như nước, chính Hà Nguyệt Tâm đã buộc bọn họ bỏ đi. Sau này Hà Nguyệt Tâm cũng ra lệnh nghiêm cấm bọn họ mua các đồ vật vừa quý vừa không hữu dụng, hay mua vì hư vinh so đấu với người khác. Còn từng đặc biệt dùng các phiên đấu giá trang sức làm ví dụ, nói các sản phẩm đó sau khi đấu giá đã nâng giá cao hơn so với giá trị thực tế không ít. Nếu lúc này nói ra giá cả thực sự, Hà Nguyệt Tâm nhất định sẽ không lấy.
Hà Thúy Chi mặt không đổi sắc nói: "Không mắc lắm, vòng tay này giá cả rất được."
"Bao nhiêu tiền?"
Hà Thúy Chi ôn nhu nói: "Bốn.. trăm"
Quản gia: "..."
Không phải chứ thiếu gia, ngài đây phải nói ít đi bao nhiêu số không vậy?
Chú thích:
[1]: Áp trục: Thông thường ở các buổi đấu giá, các vật phẩm càng quý giá, càng được săn đón sẽ được xếp cuối cùng nhằm lôi kéo kịch tính cũng như khán giả ở lại với buổi đấu giá đến cuối cùng. Các vật phẩm như vậy được goi là áp trục.