[edit] Bệnh Kiều Là Vật Trong Tay Tôi - Kiến Biên Thiên Xuân

Thảo luận trong 'Bài Sưu Tầm' bắt đầu bởi A Bảo, 30 Tháng tư 2022.

  1. A Bảo

    Bài viết:
    0
    [​IMG]

    Hán Việt: Na cá bệnh kiều thị ngã đích nang trung chi vật

    Tác giả: Kiến Biên Thiên Xuân

    Tình trạng: Hoàn thành

    Số chương: 2​

    Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, OE, Tình cảm, Vườn trường, Hắc ám, Đoản văn, Tỷ đệ​

    Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Chử Lạc, Chử Hàn ┃ vai phụ: ┃ cái khác: Bệnh kiều, mê luyến, độc sủng, chữa khỏi

    Một câu tóm tắt: Bệnh kiều

    Vì bạn Cáo Xám đã edit 1 chương rồi và lâu không thấy bạn edit nữa nên mình xin phép được reup lại văn án và chương 1 của bạn

    Một người mới non trẻ tập tành edit *mèo đen* =))
     
    Last edited by a moderator: 2 Tháng năm 2022
  2. A Bảo

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Góc nhìn của nữ chính

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi là Chử Lạc, học cao trung năm 2, tôi có một em trai Chử Hàn nhỏ hơn 1 tuổi.

    Thành tích của hắn rất tốt, là học sinh duy nhất được giải Olympic của trường chúng tôi. Trong ấn tượng của tôi, từ nhỏ hắn đã rất thông minh, thích chế tác mô hình xe đua, phi cơ.

    Nhưng tiểu gia hỏa này từ nhỏ đã rất dính tôi, còn đem hết mô hình ô tô tặng cho tôi. Thật là.. phiền muốn chết!

    II

    Lúc ăn cơm tối, tôi ngồi đối diện Chử Hàn, hắn liền lặng lặng nhìn chăm chú tôi, nhìn đến mức lông tay tôi đều dựng ngược lên.

    "Chị ơi, tới ngồi cạnh em đi."

    Chử Hàn đột nhiên nói.

    Tôi cả kinh.

    Tiểu gia hỏa này làm gì có chuyện tự nhiên gọi tôi là 'chị', hắn từ lâu đã không xưng hô với tôi như vậy, cũng chưa bao giờ bảo tôi gọi hắn là em.

    "Sao tôi phải ngồi cạnh cậu?"

    Tôi trừng mắt nhìn hắn, tiếp tục ăn đồ ăn trong bát, không thèm nhìn hắn.

    Khi tôi ngẩng đầu lên lần nữa, Chử Hàn đang ngồi ở bên cạnh chăm chú nhìn tôi.

    Tôi trợn trừng mắt, cũng không buồn tranh cãi.

    Ba mẹ tiếp tục bê đồ ăn ra, mọi người bắt đầu ăn cơm.

    Chử Hàn vẫn luôn gắp đồ ăn cho tôi, lại còn dùm chính đôi đũa của hắn. Trước kia tôi luôn nói với hắn, nếu gắp đồ ăn cho tôi thì phải dùng đũa sạch, nhưng hắn chính là không muốn nghe. Thật là.. phiền muốn chết!

    Tôi yên lặng góc miệng cái ấy để sang một bên bát, cố nén tức giận.

    "Tiểu Hàn, nghe nói con ở trường xảy ra tranh chấp với bạn bè?" Ba Chử hỏi.

    Tay trái Chử Hàn chống lên trán "Ừm", nói xong lại gắp cho tôi một miếng bông cải xanh.

    "Thế này đi, Tiểu Lạc từ ngày mai bắt đầu về nhà cùng em, như vậy cũng có thể giúp đỡ em ấy, ít nhất sẽ không bị người khác bắt nạt."

    Mẹ Chử nói.

    Tôi nhìn ba mẹ, thế nào cũng không nói nổi lời cự tuyệt, đành phải đồng ý.

    III

    Vì thế tôi cùng Chử Hàn bắt đầu quãng thời gian đi học cùng nhau. Kỳ thật trước kia chúng tôi đều vừa đi vừa nắm tay, dù sao cũng là em trai, tôi phải bảo vệ hắn.

    Nhưng sau khi vào Cao Trung, tôi liền không muốn đi học cùng với hắn, bởi vì lớp Olympic của bọn họ không giống với lớp thường, đều là đi sớm nửa tiếng, tan học muộn một tiếng. Lần này nếu không phải Chử Hàn nói bị cái gì bắt nạt, tôi mới không đi học cùng hắn đâu.

    Ba mẹ có lẽ cũng không biết hắn là vô hại thật hay là giả vờ. Chử Hàn 5 tuổi đã đánh nhau với bé trai trong khu, 15 tuổi hạ độc giết chết con mèo tôi yêu nhất sao có thể chịu bạo lực học đường? Hắn còn chưa bạo lực người khác thì thôi.

    Buổi chiều lúc tan học, tôi ở lại lớp viết luận văn khoảng một tiếng mới thu cặp xuống khu vực Cao Trung năm nhất để tìm Chử Hàn.

    Lúc xuống dưới lầu, ban Olympic mới tan học. Tôi đeo cặp chậm rì rì hướng tới cửa lớp.

    "Uỳnh!"

    Tiếng bàn ghế quăng vào nhau như muốn thủng màng tai, tôi cơ hồ theo bản năng mà bịt kín lỗ tai lại.

    Trong phòng học, mấy nam sinh đứng thành vòng tròn, hung tợn gào lên "Mày tưởng mày ghê gớm lắm à", "Chử Hàn".. Tiếng trò chuyện vụn vặt của bọn họ truyền vào lỗ tai tôi.

    Tôi nắm chặt nắm đấm, bọn họ thực sự muốn đánh Chử Hàn?

    Tôi nắm chặt tay, lên giọng

    "Chào hiệu trưởng!"

    Tôi hô lớn, sau đó chạy ra xa.

    Không ngoài dự đoán, mấy nam sinh kia vừa nghe liền kéo nhau chạy ra khỏi lớp.

    Tôi chạy nhanh vào phòng học, Chử Hàn đang tựa vào góc tường chảy rất nhiều máu, mũi tôi đột nhiên thấy ê ẩm.

    Tôi chạy đến trước mắt hắn ngồi xổm xuống, kéo tay hắn.

    "Chị." Chử Hàn ngẩng đầu nhìn tôi, trong ánh mắt lấp ló tia hoang mang, hắn ngây ngốc cười cười:

    "Chị tới tìm em à."

    Tôi lấy tay xoa khóe miệng dính máu của hắn

    "Sao lại để bản thân thành ra thế này, thật là.."

    Tôi nhìn hắn cười đến ngây người, thế nhưng lại nói không nổi lời trách cứ hắn.

    "Thật vô dụng đúng không?"

    Hắn đột nhiên cười lạnh: "Đúng vậy, em luôn là phế vật. Chị, chị trước nay đều không muốn ở bên một thằng phế vật."

    Tôi nghi hoặc nhìn hắn, tiểu gia hỏa này không phải bị đánh hỏng đầu óc rồi đi.

    Hắn vươn một tay vuốt nhẹ khuôn mặt tôi, giống như đang vuốt ve một trân bảo quý giá.

    Tôi lập tức buông tay hắn ra, giật mình lui về sau vài bước, cảnh giác nhìn hắn. Giống như từ thời điểm hắn giết chết con mèo của tôi, tôi và hắn đều chưa từng tiếp xúc quá thân mật.

    Chử Hàn đột nhiên cười ha ha, một lúc sau lại gục xuống, trầm mặc không nói

    Tôi đá đá chân hắn, hắn ngẩng đầu nhìn ta, lại là một gương mặt đầy nước mắt.

    Tôi lại một lần nữa ngồi xổm xuống, muốn lau nước mắt cho hắn, đột nhiên bị Chử Hàn ôm lấy.

    Tôi ngây ngẩn cả người, muốn đẩy hắn ra, nhưng hắn lại càng ôm chặt, như muốn ôm gãy xương cốt của tôi.

    "Lạc Lạc, Lạc Lạc, Lạc Lạc của em."

    Hắn chôn mặt vào cần cổ tô, môi chạm vào động mạch chủ ở cổ.

    "Lạc Lạc tha thứ cho em được không?"

    "Em trước tiên buông chị ra đã! Em ôm chị chặt muốn chết!"

    "Không buông, buông ra chị liền chạy mất!"

    Tôi bất lực nhìn trâng nhà, xong rồi, tiểu gia hỏa này lại nổi điên.

    "Tha thứ cho em, tha thứ cho em."

    Hắn rầu rĩ lặp lại: "Xin chị, cầu xin chị đấy."

    "Tha thứ em cái gì?"

    "Em làm con mèo của chị chết. Em biết chị vẫn luôn tức giận, cho nên không cho em ôm, không cho em cùng về nhà với chị, không cho em nắm tay chị."

    Hắn ủy khuất khóc lóc, giống như tôi là tra nữ kéo quần lên là không nhận người.

    "Được được được, chị tha thứ cho em."

    Tôi thật sự không chịu nổi cái tính dính người như cẩu của tiểu gia hỏa này.

    Kỳ thật tôi đã sớm không để ý đến chuyện đó, chỉ là cảm thấy việc giết một con vật nhỏ bé cũng có vẻ đáng sợ, cho nên vẫn luôn giữ khoảng cách với Chử Hàn, cũng lạnh lùng với hắn.

    Nghe được tôi tha thứ, Chử Hàn mới thả lỏng giam cầm. Tôi rốt cuộc có thể thoải mái hô hấp.

    "Rất thích rất thích chị."

    Hắn cọ cọ cổ tôi, hơi thở ấm áp phả vào tai tôi hơi ngứa.

    Chử Hàn híp mắt lộ ra nục cười mê luyến.

    A, lại tới nữa. Chử Hàn lại giống như khi còn nhỏ rồi. Aiz, thật không có biện pháp với hắn.
     
    Organic Chemistry thích bài này.
  3. A Bảo

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Góc nhìn của nam chính

    Bấm để xem
    Đóng lại
    I

    Tôi là Chử Hàn, học cao trung năm nhất, tôi có một chị gái hơn một tuổi tên Chử Lạc.

    Lạc Lạc lớn lên thật xinh đẹp, đôi mắt lại to. Lạc Lạc khi còn nhỏ rất thích búp bê Tây Dương, tôi lại thấy chị ấy như búp bê Tây Dương vậy, là búp bê Tây Dương của tôi.

    Tôi đã đứng trước mặt A Hổ nói như vậy, tôi nói với hắn rằng Lạc Lạc là búp bê Tây Dương của tôi, tôi và Lạc Lạc sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.

    Nhưng A Hổ lại như nghe không hiểu, hắn cư nhiên còn nói chị Lạc Lạc sẽ không ở bên tôi, chị ấy sẽ cùng chồng của mình vĩnh viễn ở bên nhau, mà hắn sẽ là chồng tương lai của Lạc Lạc.

    Hahaha thật là buồn cười muốn chết. Chồng của Lạc Lạc vẫn luôn là tôi. Giống như bố mẹ, chúng tôi sẽ mãi mãi sống bên nhau, Lạc Lạc cũng sẽ lại ôm tôi cùng ngủ, chúng tôi lẽ nào vĩnh viễn không thể ở bên nhau sao?

    A Hổ thật là chướng mắt mà, lại còn dám kêu tên của Lạc Lạc, vì vậy tôi đem hắn kéo tới một ngõ nhỏ mà tàn nhẫn đánh một trận. A~, quả nhiên đã biết yên phận rồi, chị sẽ cảm ơn tôi thôi, vì giúp chị ấy giải quyết thứ sâu bọ.

    II

    A Hổ vậy mà lại cáo trạng với Lạc Lạc? Hắn ta nhất định đã nói xấu tôi với Lạc Lạc không ít. Lạc Lạc không còn tới nhà trẻ đón tôi nữa. Lạc Lạc còn muốn tôi không được lại bắt nạt những đứa trẻ khác. Vẻ mặt Lạc Lạc vậy mà lại lộ vẻ thất vọng với tôi.

    Đáng chết đáng chết đáng chết! Ngay sau đó tôi liền ở nhà trẻ cảnh cáo A Hổ, bắt hắn ở trước mặt Lạc Lạc giải thích.

    A thật tốt quá, Lạc Lạc lại bắt đầu săn sóc với tôi rồi!

    Trên người Lạc Lạc thật thơm, a? Lạc Lạc dắt tay của tôi! Aaaaa thật là hồi hộp! Toàn bộ mặt đều đỏ hết lên rồi! Tay của Lạc Lạc cũng thật là mềm. Lạc Lạc, Lạc Lạc.

    Cuối cùng cũng lên tiểu học, Lạc Lạc ở ngay tầng trên, mỗi ngày đi học đều có thể nhìn thấy Lạc Lạc thật là vui. Khi Lạc Lạc tập thể dục thật đẹp. Mỗi lần liếc mắt đều có thể tìm thấy Lạc Lạc, thật tuyệt.

    Lạc Lạc tham gia hội vận động, dáng chị ấy chạy bộ cũng thật đẹp, thật nhiều nam sinh ghê tởm đều nhìn chằm chằm Lạc Lạc! Ghê tởm ghê tởm ghê tởm! Lạc Lạc là của một mình tôi!

    Cho nên, tôi liền đem Lạc Lạc nhốt trong phòng thể dục. Chỉ có hai chúng ta. A, Lạc Lạc còn tưởng là trò đùa dai của nam sinh xấu nào cơ. Ôi Lạc Lạc thật là đáng yêu.

    Lạc Lạc không thể tham gia hạng mục nhảy xa, chạy bộ cũng không có được giải nào, buồn mất mấy ngày, vì thế tôi liền đem mô hình máy bay tặng cho chị ấy. Còn đặt một nhán dãn trái tim tong mô hình. Nhưng tại sao Lạc Lạc lại đem nó ném đi, thật giống như tâm mình cũng bị nghiền nát dưới đất. Nhưng mà không quan trọng! Sau này đồ vật Lạc Lạc không thích liền làm nó biến mất là được rồi.

    III

    Lạc Lạc thế mà nhặt về một con mèo.

    Chị thật cẩn thận ôm nó, cho nó ăn đồ ăn cho mèo, uống sữa bò. Thậm chí, thậm chí liền ngủ cũng muốn ôm nó.

    Thế nhưng Lạc Lạc nói chị ấy rất thích con mèo kia, làm sao bây giờ? Lạc Lạc vậy mà thích con mèo kia vượt qua cả thích tôi. Thật là con mèo không thể tha thứ.

    Nhưng tôi không muốn làm Lạc Lạc buồn, cho nên liền khuyên chị ấy đem mèo đi tặng người khác, dù sao chị ấy cũng phải thi lên cao tam. Nhưng Lạc Lạc vậy mà lại từ chối. Thật là làm tôi thương tâm mà.

    Sự tình phía sau liền làm thật dễ dàng, trong sữa bò bỏ thêm thuốc độc, nhìn Lạc Lạc không chút phòng bị mà đút cho con mèo đáng ghét kia, tôi vui vẻ nở nụ cười, thật tốt quá, Lạc Lạc lại là của một mình tôi rồi.

    Nhưng Lạc Lạc vẫn phát hiện ra phần thuốc còn dư mà tôi dùng. Lạc Lạc đã rất tức giận, tôi thật sự muốn giúp chị ấy liếm sạch những giọt nước mắt. Nhưng Lạc Lạc không muốn lại gần tôi.

    Làm sao đây, làm sao đây! Xin lỗi thật sự xin lỗi Lạc Lạc. Em chỉ muốn chị chỉ nhìn mình em thôi, không cần nhìn con mèo chướng mắt kia.

    Lạc Lạc không nghe lời giải thích của tôi.

    Vì thế tôi đã sắp đặt một cái bẫy, để mấy tên nam sinh giả trang bạo lực, mà tôi là người bị hại kia, lúc này nếu Lạc Lạc vừa hay tới tìm tôi thấy được một màn này sẽ thế nào đây. A nghĩ đến thôi máu tôi đã sôi trào.

    Hết thảy đều thực thuận lợi, Lạc Lạc quả nhiên vẫn quan tâm tôi! Chị ấy hướng phía tôi đi tới! Chị dắt lấy tay của tôi!

    Lạc Lạc Lạc Lạc, Lạc Lạc của em!

    Tôi xin Lạc Lạc tha thứ, quả nhiên chị ấy đã tha thứ cho tôi. Nhìn đi Lạc Lạc vẫn luôn yêu em mà.

    Rất thích rất thích Lạc Lạc.

    Muốn cùng Lạc Lạc vĩnh viện ở bên nhau.

    Không có người khác, chỉ có em cùng Lạc Lạc vĩnh viễn ở bên nhau.
     
    Organic Chemistry thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...