Bài viết: 216 

Tác giả: Vong Thư
Editor: HuỳnhAnhTử
E/N: Tiêu đề chương do editor tự đặt
CHƯƠNG 10.1: Về phòng (1)
[BOOK]Nếu lựa chọn chỉ có bốn gian phòng, tất nhiên sẽ có kẻ xui xẻo rút trúng căn phòng tồi tàn này, những khách quý khác nhìn thấy vị khách 'may mắn' ấy chỉ biết cảm thấy trân trọng cuộc sống hơn mà thôi.
Nhưng tổ chương trình cố ý sắp xếp thành bốn tổ khách quý chọn năm gian phòng, vậy mà vẫn có người hoàn mỹ dẫm trúng địa lôi, ba tổ khách mời khác không thể tránh khỏi có chút sung sướng khi người gặp họa mà cười phá lên.
"Ai nha tiểu Quý làm sao vậy a? Có phải trước khi rút thăm không chịu hát" Vận may đến "không!"
"Căn phòng thần bí kia rốt cuộc tròn méo ra sao vậy?"
"Quá thảm quá thảm ha ha.."
Quý Nặc thật ra đã quen với số con rệp của mình, cậu ngồi xổm xuống xin lỗi nhóc con:
"Xin lỗi Ngao Ngao, chú rút trúng một ngôi nhà rách nát."
Kể từ lúc Quý Nặc rút thăm trở về vị trí, Lục Ngạo Thiên đã cực kỳ ghét bỏ, nghe vậy đành liếc xéo cậu một cái, ôm cánh tay xoay người rời đi, ngay cả hừ một tiếng cũng lười chả muốn làm.
Quý Nặc sờ sờ mũi, xách va-li của cả hai lên đuổi theo nhóm khách mời, chuẩn bị đi xem rốt cuộc gian phòng thần bí đêm nay của họ rốt cuộc hố đến cỡ nào.
Vị trí họ dừng chân hiện tại chính là nhà trệt nông thôn, bạn nhỏ Duệ Duệ rút trúng căn nhà này, vốn đang có chút rầu rĩ không vui, vừa nghe ba mẹ nuôi nói họ có thể trực tiếp ở lại nghỉ ngơi không cần di chuyển thêm nữa, trong lòng mới vui vẻ hơn một chút.
Bé con ngửa đầu nhìn ba mẹ nuôi đã gần năm mươi tuổi của mình:
"Ba mẹ thích nơi này sao?"
Hai vợ chồng lập tức ôn hòa cười:
"Đương nhiên thích, cảm ơn Duệ Duệ rút được căn phòng này."
Ngoại trừ ba thành viên nhà diễn viên gạo cội, nhóm người còn lại đi không đến 500 mét lập tức chạm tới vị trí dừng chân thứ hai – Nhà nghỉ Ngọc Tuyền.
Khang Phỉ Nhi ôm con gái nhẹ nhàng thở ra. Tuy rằng ekip đã ưu tiên cô một mình chăm con nhỏ mà cho trợ lý cầm hành lí giúp cô, nhưng dưới chân là xăng đan cao gót tinh xảo, trong lòng còn ôm một bé con mũm mĩm, hoạt động cả ngày thật đúng là ăn không tiêu.
Điều kiện nhà nghỉ ở nông thôn thậm chí còn không bằng phòng cho bảo mẫu ở nhà cô, nhưng nhìn tổng thể xem như sạch sẽ ngăn nắp, trong mắt cô, chỗ này tốt hơn nhà trệt của vợ chồng nhà họ Phàn mấy lần, không cần xử lý gì nhiều là có thể xách giỏ vào ở luôn, càng đừng nói so với gian phòng thậm tệ của Quý Nặc.
Một đường đi tới, ngoại trừ nhân viên công tác ra, cũng chỉ còn gia đình Ông Khải và hai 'cha con' Quý Nặc.
Ông Khải luôn là người quấy động không khí trong các chương trình thực tế lớn, đại đa số show thực tế thu quay còn dễ dàng một chút, rốt cuộc khi phát sóng chỉ cần cắt nối những phân đoạn xuất sắc nhất là được, nhưng show thực tế dạng livestream quá khảo nghiệm công lực hoạt náo của hắn.
Tuy rằng bên sản xuất không yêu cầu hắn 24 giờ đều phải làm người khác cười, nhưng vừa mới bắt đầu quay, tốt xấu gì cũng phải biểu hiện một chút.
Thấy trên đường càng đi đèn càng ít, Ông Khải cười hị hị:
"Đêm trăng thanh gió mát thật sự rất thích hợp.."
Vợ hắn, Minh Ngọc, nghiêng đầu liếc xéo một cái:
"Đứng đắn chút đi."
Ông Khải chậc một tiếng:
"Em nghĩ cái gì vậy chứ? Ý anh là rất thích hợp kể chuyện ma."
Điềm Điềm đang được ôm trong lòng lập tức quậy lên, che lỗ tai gào to:
"Ai nha con ghét ba! Điềm Điềm không muốn nghe chuyện ma đâu!"
Ông Khải đành ngượng ngùng chuyển hướng tiểu Ngao Ngao đen đến gần như hòa vào bóng đêm:
"Bạn nhỏ, con muốn nghe chuyện ma không?"
Ngao Ngao mặt đầy lạnh nhạt, hoàn toàn không muốn phản ứng Ông Khải, trong đầu cậu nhóc hiện giờ đều đang suy nghĩ rốt cuộc còn phải đi trên con đường chết tiệt này bao lâu.
Tuy rằng không muốn thừa nhận thân thể gà còi của hắn đã quá tải, nhưng hắn lại không muốn bị người khác ôm tới xách lui như một em bé thật sự.
Quý Nặc thấy thế đành phải phối hợp:
"Ông ca thích chuyện ma sao?"
Ông Khải cười khặc khặc quái dị hai tiếng:
"Anh chỉ thích kể cho người sợ ma nghe thôi, cậu sợ ma sao?"
Quý Nặc lắc đầu, héo đầu héo não cả giận:
"Bây giờ với em mà nói, không có chuyện ma nào đáng sợ hơn chỗ ngủ đêm nay cả."
Nhất thời, không chỉ Ông Khải, ngay cả nhân viên công tác chung quanh đều bật cười. Phải biết rằng hai tổ dư lại này vừa vặn đều ở xa nhất, một tổ là biệt thự kiểu tây xa hoa nhất, một tổ khác ở căn phòng tồi tàn kém cỏi nhất, đối lập phải gọi là cực kỳ thảm thiết.
Hai người đối đáp tới tới lui lui, không khí lập tức sinh động hẳn lên.
Chờ tiễn đi hai vợ chồng họ Ông, bình luận trực tiếp tuy rằng thi thoảng vẫn có fan nhà Sầm và anti của Quý Nặc động kinh, nhưng phần lớn đều đang thảo luận về sự đối lập chỗ ở kinh thiên động địa kia:
[Đệt, không hổ danh là nhà của thủ phủ trong vùng a, biệt thự này nói là biệt thự ở thành phố Vân cũng có người tin, nước mắt hâm mộ dần dần chảy ra khỏi khóe miệng.]
[Ha ha ha ha ekip chương trình chơi sốc hàng quá đi, cố ý đem hai tổ này đặt cùng nhau có phải không? ]
[Tui quá tò mò rốt cuộc căn phòng thần bí của Quý Nặc trông thế nào, vừa muốn cười nhạo Quý Nặc, vừa lo lắng bé con của tuôi không có chỗ ở tốt QAQ..]
Mặt đường càng lúc càng lồi lõm, hơn nữa không có đèn đường, Quý Nặc lo lắng Lục Ngao Ngao té ngã, nhưng Ngao Ngao luôn không thích bị ôm, Quý Nặc đành phải diễn kịch.
"Buổi tối ở đây lạnh quá a." – Cậu ôm lấy hai tay xoa mạnh hai cái, sau đó hít hít mũi chuyển hướng cậu bạn nhỏ – "Ngao Ngao, chú lạnh quá, cho chú ôm con sưởi ấm được không?"
Nhóc con dừng vài giây sau mới trầm giọng đáp:
"Được thôi."
Thật là không có biện pháp nào với tên tiểu đệ ốm yếu này.
Một phen bị Quý Nặc bế lên, Lục Ngạo Thiên nhịn không được chậc một tiếng:
"Mùi sữa tanh trên người chú hôi quá."
Quý Nặc chà xát trên người cậu bé hòng xua đi khí lạnh, không chút nào cố sức mà ôm bé con đi nhanh về phía trước, không rõ nguyên do mà hỏi:
"Mùi sữa gì cơ?"
Lục Ngạo Thiên mặc kệ cậu, uốn éo đầu nhỏ, nương theo ánh trăng mông lung nhìn về phía căn phòng thấp bé cách đó không xa, đúng là chỗ dung thân cho hai cha con đêm nay.
Căn nhà không nhỏ, nhưng rách nát đến thái quá, nhìn thoáng qua sẽ cảm thấy đây là một căn nhà bỏ hoang, nhìn kĩ lại.. còn không bằng nhìn thoáng qua.
Cửa sổ và cửa chính bể bể nát nát, trên mặt tường che kín khe hở lớn bé.
Bình luận trực tiếp trên màn hình đều là lời thẩm vấn từ tận linh hồn của người xem, Quý Nặc cũng nhịn không được hỏi nhân viên công tác:
"Gian nhà này thật sự sẽ không sụp xuống sao?"
Nhân viên công tác ngượng ngùng cười:
"Anh cứ yên tâm, trước khi quay bọn tôi đã cho thợ gia cố một phen, tuy rằng nhìn có vẻ tồi tàn, nhưng chắc chắn sẽ không sụp."
Sắc trời quá tối, Quý Nặc không chú ý tới mặt đen của bé con trong lòng ngực, toàn bộ đầu óc của cậu lúc này đều là làm cách nào để vượt qua đêm nay, Quý Nặc ôm bé con vòng quanh gian nhà một vòng mới xem như rõ ràng.
Ekip chương trình thuê người gia cố một gian bếp và một phòng ngủ, chẳng qua cũng chỉ dừng ở mức không xảy ra sự cố, cửa sổ và mặt tường đều là khe lớn khe bé, như gian nhà tranh lọt gió của Đỗ Phủ.
Phòng bếp càng là phỏng theo phong cách Syria, bệ bếp quê được bày đầy các loại công cụ rách nát và gạo mì dầu muối không biết đã để bao lâu.[/BOOK]
Editor: HuỳnhAnhTử
E/N: Tiêu đề chương do editor tự đặt
CHƯƠNG 10.1: Về phòng (1)
[BOOK]Nếu lựa chọn chỉ có bốn gian phòng, tất nhiên sẽ có kẻ xui xẻo rút trúng căn phòng tồi tàn này, những khách quý khác nhìn thấy vị khách 'may mắn' ấy chỉ biết cảm thấy trân trọng cuộc sống hơn mà thôi.
Nhưng tổ chương trình cố ý sắp xếp thành bốn tổ khách quý chọn năm gian phòng, vậy mà vẫn có người hoàn mỹ dẫm trúng địa lôi, ba tổ khách mời khác không thể tránh khỏi có chút sung sướng khi người gặp họa mà cười phá lên.
"Ai nha tiểu Quý làm sao vậy a? Có phải trước khi rút thăm không chịu hát" Vận may đến "không!"
"Căn phòng thần bí kia rốt cuộc tròn méo ra sao vậy?"
"Quá thảm quá thảm ha ha.."
Quý Nặc thật ra đã quen với số con rệp của mình, cậu ngồi xổm xuống xin lỗi nhóc con:
"Xin lỗi Ngao Ngao, chú rút trúng một ngôi nhà rách nát."
Kể từ lúc Quý Nặc rút thăm trở về vị trí, Lục Ngạo Thiên đã cực kỳ ghét bỏ, nghe vậy đành liếc xéo cậu một cái, ôm cánh tay xoay người rời đi, ngay cả hừ một tiếng cũng lười chả muốn làm.
Quý Nặc sờ sờ mũi, xách va-li của cả hai lên đuổi theo nhóm khách mời, chuẩn bị đi xem rốt cuộc gian phòng thần bí đêm nay của họ rốt cuộc hố đến cỡ nào.
Vị trí họ dừng chân hiện tại chính là nhà trệt nông thôn, bạn nhỏ Duệ Duệ rút trúng căn nhà này, vốn đang có chút rầu rĩ không vui, vừa nghe ba mẹ nuôi nói họ có thể trực tiếp ở lại nghỉ ngơi không cần di chuyển thêm nữa, trong lòng mới vui vẻ hơn một chút.
Bé con ngửa đầu nhìn ba mẹ nuôi đã gần năm mươi tuổi của mình:
"Ba mẹ thích nơi này sao?"
Hai vợ chồng lập tức ôn hòa cười:
"Đương nhiên thích, cảm ơn Duệ Duệ rút được căn phòng này."
Ngoại trừ ba thành viên nhà diễn viên gạo cội, nhóm người còn lại đi không đến 500 mét lập tức chạm tới vị trí dừng chân thứ hai – Nhà nghỉ Ngọc Tuyền.
Khang Phỉ Nhi ôm con gái nhẹ nhàng thở ra. Tuy rằng ekip đã ưu tiên cô một mình chăm con nhỏ mà cho trợ lý cầm hành lí giúp cô, nhưng dưới chân là xăng đan cao gót tinh xảo, trong lòng còn ôm một bé con mũm mĩm, hoạt động cả ngày thật đúng là ăn không tiêu.
Điều kiện nhà nghỉ ở nông thôn thậm chí còn không bằng phòng cho bảo mẫu ở nhà cô, nhưng nhìn tổng thể xem như sạch sẽ ngăn nắp, trong mắt cô, chỗ này tốt hơn nhà trệt của vợ chồng nhà họ Phàn mấy lần, không cần xử lý gì nhiều là có thể xách giỏ vào ở luôn, càng đừng nói so với gian phòng thậm tệ của Quý Nặc.
Một đường đi tới, ngoại trừ nhân viên công tác ra, cũng chỉ còn gia đình Ông Khải và hai 'cha con' Quý Nặc.
Ông Khải luôn là người quấy động không khí trong các chương trình thực tế lớn, đại đa số show thực tế thu quay còn dễ dàng một chút, rốt cuộc khi phát sóng chỉ cần cắt nối những phân đoạn xuất sắc nhất là được, nhưng show thực tế dạng livestream quá khảo nghiệm công lực hoạt náo của hắn.
Tuy rằng bên sản xuất không yêu cầu hắn 24 giờ đều phải làm người khác cười, nhưng vừa mới bắt đầu quay, tốt xấu gì cũng phải biểu hiện một chút.
Thấy trên đường càng đi đèn càng ít, Ông Khải cười hị hị:
"Đêm trăng thanh gió mát thật sự rất thích hợp.."
Vợ hắn, Minh Ngọc, nghiêng đầu liếc xéo một cái:
"Đứng đắn chút đi."
Ông Khải chậc một tiếng:
"Em nghĩ cái gì vậy chứ? Ý anh là rất thích hợp kể chuyện ma."
Điềm Điềm đang được ôm trong lòng lập tức quậy lên, che lỗ tai gào to:
"Ai nha con ghét ba! Điềm Điềm không muốn nghe chuyện ma đâu!"
Ông Khải đành ngượng ngùng chuyển hướng tiểu Ngao Ngao đen đến gần như hòa vào bóng đêm:
"Bạn nhỏ, con muốn nghe chuyện ma không?"
Ngao Ngao mặt đầy lạnh nhạt, hoàn toàn không muốn phản ứng Ông Khải, trong đầu cậu nhóc hiện giờ đều đang suy nghĩ rốt cuộc còn phải đi trên con đường chết tiệt này bao lâu.
Tuy rằng không muốn thừa nhận thân thể gà còi của hắn đã quá tải, nhưng hắn lại không muốn bị người khác ôm tới xách lui như một em bé thật sự.
Quý Nặc thấy thế đành phải phối hợp:
"Ông ca thích chuyện ma sao?"
Ông Khải cười khặc khặc quái dị hai tiếng:
"Anh chỉ thích kể cho người sợ ma nghe thôi, cậu sợ ma sao?"
Quý Nặc lắc đầu, héo đầu héo não cả giận:
"Bây giờ với em mà nói, không có chuyện ma nào đáng sợ hơn chỗ ngủ đêm nay cả."
Nhất thời, không chỉ Ông Khải, ngay cả nhân viên công tác chung quanh đều bật cười. Phải biết rằng hai tổ dư lại này vừa vặn đều ở xa nhất, một tổ là biệt thự kiểu tây xa hoa nhất, một tổ khác ở căn phòng tồi tàn kém cỏi nhất, đối lập phải gọi là cực kỳ thảm thiết.
Hai người đối đáp tới tới lui lui, không khí lập tức sinh động hẳn lên.
Chờ tiễn đi hai vợ chồng họ Ông, bình luận trực tiếp tuy rằng thi thoảng vẫn có fan nhà Sầm và anti của Quý Nặc động kinh, nhưng phần lớn đều đang thảo luận về sự đối lập chỗ ở kinh thiên động địa kia:
[Đệt, không hổ danh là nhà của thủ phủ trong vùng a, biệt thự này nói là biệt thự ở thành phố Vân cũng có người tin, nước mắt hâm mộ dần dần chảy ra khỏi khóe miệng.]
[Ha ha ha ha ekip chương trình chơi sốc hàng quá đi, cố ý đem hai tổ này đặt cùng nhau có phải không? ]
[Tui quá tò mò rốt cuộc căn phòng thần bí của Quý Nặc trông thế nào, vừa muốn cười nhạo Quý Nặc, vừa lo lắng bé con của tuôi không có chỗ ở tốt QAQ..]
Mặt đường càng lúc càng lồi lõm, hơn nữa không có đèn đường, Quý Nặc lo lắng Lục Ngao Ngao té ngã, nhưng Ngao Ngao luôn không thích bị ôm, Quý Nặc đành phải diễn kịch.
"Buổi tối ở đây lạnh quá a." – Cậu ôm lấy hai tay xoa mạnh hai cái, sau đó hít hít mũi chuyển hướng cậu bạn nhỏ – "Ngao Ngao, chú lạnh quá, cho chú ôm con sưởi ấm được không?"
Nhóc con dừng vài giây sau mới trầm giọng đáp:
"Được thôi."
Thật là không có biện pháp nào với tên tiểu đệ ốm yếu này.
Một phen bị Quý Nặc bế lên, Lục Ngạo Thiên nhịn không được chậc một tiếng:
"Mùi sữa tanh trên người chú hôi quá."
Quý Nặc chà xát trên người cậu bé hòng xua đi khí lạnh, không chút nào cố sức mà ôm bé con đi nhanh về phía trước, không rõ nguyên do mà hỏi:
"Mùi sữa gì cơ?"
Lục Ngạo Thiên mặc kệ cậu, uốn éo đầu nhỏ, nương theo ánh trăng mông lung nhìn về phía căn phòng thấp bé cách đó không xa, đúng là chỗ dung thân cho hai cha con đêm nay.
Căn nhà không nhỏ, nhưng rách nát đến thái quá, nhìn thoáng qua sẽ cảm thấy đây là một căn nhà bỏ hoang, nhìn kĩ lại.. còn không bằng nhìn thoáng qua.
Cửa sổ và cửa chính bể bể nát nát, trên mặt tường che kín khe hở lớn bé.
Bình luận trực tiếp trên màn hình đều là lời thẩm vấn từ tận linh hồn của người xem, Quý Nặc cũng nhịn không được hỏi nhân viên công tác:
"Gian nhà này thật sự sẽ không sụp xuống sao?"
Nhân viên công tác ngượng ngùng cười:
"Anh cứ yên tâm, trước khi quay bọn tôi đã cho thợ gia cố một phen, tuy rằng nhìn có vẻ tồi tàn, nhưng chắc chắn sẽ không sụp."
Sắc trời quá tối, Quý Nặc không chú ý tới mặt đen của bé con trong lòng ngực, toàn bộ đầu óc của cậu lúc này đều là làm cách nào để vượt qua đêm nay, Quý Nặc ôm bé con vòng quanh gian nhà một vòng mới xem như rõ ràng.
Ekip chương trình thuê người gia cố một gian bếp và một phòng ngủ, chẳng qua cũng chỉ dừng ở mức không xảy ra sự cố, cửa sổ và mặt tường đều là khe lớn khe bé, như gian nhà tranh lọt gió của Đỗ Phủ.
Phòng bếp càng là phỏng theo phong cách Syria, bệ bếp quê được bày đầy các loại công cụ rách nát và gạo mì dầu muối không biết đã để bao lâu.[/BOOK]