Chương 53: Đại hôn



Làm lễ xong, các cung nhân sau khi nói lời cát tường, liền lui xuống, cửa đóng lại, tiếng ồn ào của người qua lại được ngăn ở bên ngoài, chỉ có ngọn nến đỏ lặng lẽ cháy trong phòng tân hôn, ánh nến nhảy múa phản chiếu trên người cặp đôi mới cưới.

Tiếp theo, chính là đêm động phòng hoa chúc.
 
Chương 55: Hoàng thượng quá nuông chiều hoàng hậu

[HIDE-THANKS]
Để tận hưởng khoảng thời gian ngọt ngào của đôi vợ chồng mới cưới, đồng thời bù đắp cho công việc tăng ca của các quan viên các bộ, Địch Dương đã tuyên bố nghỉ triều 5 ngày sau hôn lễ, cho nên hôm nay hắn chỉ đi nhận lời chúc mừng của văn võ bá quan rồi liền quay trở về.

Khi hoàng đế đến, các phu nhân đột nhiên căng thẳng, tức khắc đứng dậy quỳ xuống hành lễ lạy Địch Dương.

"Chư vị phu nhân miễn lễ." Địch Dương đi tới trước mặt Diệp Thu Đồng, ngồi xuống, nắm tay nàng: "Trẫm đến rồi."

Diệp Thu Đồng nhìn Địch Dương mỉm cười cảm kích, nàng phát hiện mình lại có chút không muốn xa rời Địch Dương, khi hắn ở bên cạnh, không hiểu sao nàng luôn cảm thấy an tâm.

Kỳ Triều Phi hôm nay cũng đi cùng tiểu Tống thị đến, nàng ta đã nhận được ý chỉ tứ hôn, tâm tình rất tốt, thẹn thùng hướng Địch Dương bày tỏ lòng cảm tạ: "Đa tạ Hoàng Thượng tứ hôn."

Địch Dương cười nói: "Phi Nhi biểu muội, đừng cảm tạ nhầm người, ngươi phải cảm ơn Hoàng hậu mới đúng."

Các phu nhân vốn đang thắc mắc, đều nói hoàng đế tính tình không tốt, sao hôm nay lại cười nói như vậy.

Khi nghe nói chuyện tứ hôn cho Kỳ Triều Phi là chủ ý của Hoàng hậu, sắc mặt mọi người có chút thay đổi, nhìn nhau mấy lần, khi nhìn lại Hoàng hậu, ánh mắt hơi lóe lên.

Nếu là ý của Hoàng hậu thì chuyện tứ hôn đó cũng đáng để nghiền ngẫm, mọi người đều biết Kỳ Triều Phi vốn định tiến cung làm Hoàng quý phi, nàng ta là biểu muội ruột của hoàng đế, là con gái duy nhất của thủ phụ đương triều, với thân phận như vậy, đối với người bình thường cũng coi như là một quý thiếp khiến cho chủ mẫu đau đầu.

Mặc dù Kỳ Triều Phi cũng cảm thấy Diệp Thu Đồng nhỏ mọn, cố ý làm hoàng đế biểu ca tứ hôn cho nàng ta, ngăn cản nàng ta vào cung tranh sủng, nhưng mà nàng ta đã có người trong lòng, cũng coi như là một điều tốt, nên phản ứng của nàng ta không mạnh đến thế, chỉ là tươi cười phai nhạt một chút, khom người bày tỏ lòng cảm kích đối với Diệp Thu Đồng.

Phúc Lai tiến vào, thông báo: "Hoàng Thượng, Khâm Thiên Giám muốn cầu kiến, nói có chuyện khẩn cấp muốn báo."

Địch Dương hôm nay không có tâm tình đi xử lý chính sự, nhưng lại nghe nói là Khâm Thiên Giám muốn cầu kiến, hắn cho là không có gì nghiêm trọng, liền hỏi: "Ông ấy có thể có chuyện gì khẩn cấp?"

Phúc Lai do dự một lát, sau đó tiến lên mấy bước, nhỏ giọng nói vào tai hoàng đế: "Quốc sư mất tích."

Địch Dương nhướng mày, tựa như có chút kinh ngạc.

Diệp Thu Đồng ngồi gần nghe rõ, trong lòng thầm nghĩ, lão lừa đảo này có lẽ đã bỏ chạy, ông ta vốn luôn muốn chạy trốn, nhưng mà lão đạo sĩ này hình như cũng không có làm chuyện gì thương thiên hại lý, thôi thì chạy thì cứ chạy đi.

Diệp Thu Đồng liền thấp giọng khuyên Địch Dương vài câu: "Biển rộng tùy cá lội, trời cao mặc chim bay, mỗi người đều có chí của riêng mình, Quốc sư là người lòng mang thiên hạ, nếu ông ấy đã không thích ở cái nơi nhỏ bé trong cung này, Hoàng Thượng hà tất làm khó người khác, không bằng cứ để ông ấy đi đi."

Địch Dương suy nghĩ tức phụ đã cưới, ăn ngon ngủ ngon, bây giờ Quốc sư có ở đó hay không cũng không quan trọng, liền lớn tiếng nói: "Hoàng Hậu nói đúng, trẫm đều nghe Hoàng Hậu."

Tất cả những người không hiểu chuyện gì xảy ra, khi nghe câu nói này, đều ngạc nhiên, thái độ của Hoàng đế đối với Hoàng hậu quá dịu dàng.

Tâm tình Địch Dương không hề bị xáo trộn bởi tình tiết Quốc sư bỏ trốn, hắn nhiệt tình hỏi: "Vừa rồi các ngươi nói chuyện gì với Hoàng hậu vậy?"

Nói đến điều này mọi người đều thành thật im lặng, bởi vì vừa rồi cũng có nói gì đâu.

Để phá đi sự xấu hổ, Diệp Thu Đồng bèn bịa một câu: "Không có gì, chúng ta chỉ nói chuyện gì nhỉ, ừm.. chuyện ba ngày hồi môn."

Trong ấn tượng của nàng, hình như sau khi cô gái lấy chồng thì ba ngày sau sẽ có một nghi thức hồi môn.

Một phu nhân trẻ tuổi đột nhiên "Này" một tiếng: "Hoàng hậu không cần về nhà đâu, đều là cha mẹ nhà mẹ đẻ tiến cung thăm viếng.."

Nàng còn chưa kịp nói xong thì người ngồi cạnh đã kéo mạnh nàng một cái.

Diệp Thu Đồng lập tức đỏ mặt, nàng biết mình đã làm người ta chê cười, có chút xấu hổ, lại có chút tủi thân, nàng là một người hiện đại xuyên đến cổ đại thành tiểu góa phụ, làm sao có thể biết được quy củ của hoàng gia.

Địch Dương trầm giọng nói: "Trước kia không có, nhưng từ hôm nay trở đi, sẽ có quy củ này."

Mọi người: "..."

Địch Dương lại gần một chút, trên mặt tràn đầy dịu dàng: "Ba ngày nữa, trẫm sẽ cùng nàng về nhà."

Diệp Thu Đồng có chút bất đắc dĩ cười: "Quên đi, ta chỉ là tùy tiện nhắc tới, nhà mẹ đẻ của ta cũng không có ai, có đi hay không cũng không quan trọng."

Địch Dương kiên quyết nói: "Cần phải đi."

Lúc này, Đường thị phu nhân cũng lên tiếng: "Đi, đi, đi, nên đi! Đỗ Trạng Nguyên mà còn chú trọng áo gấm về làng mà."

Giống như tất cả những người lớn tuổi quan tâm đến con cháu, bà tận dụng mọi cơ hội để thúc giục sinh con, bắt đầu lải nhải: "Sau khi đến, trước tiên nhất định phải thắp hương lên bài vị tổ tiên, xin họ phù hộ cho Hoàng hậu sinh thêm nhiều tiểu hoàng tử."

Mọi người sôi nổi phụ họa: "Cung chúc Hoàng Hậu nương nương sớm sinh quý tử."

Chủ đề đột nhiên chuyển sang chuyện có con, đối với một cô nương chưa gả như Kỳ Triều Phi nghe có vẻ không thích hợp, nhưng trong lòng nàng ta lại lộp bộp một chút, quý thủy tháng này của nàng ta đã bị trễ mấy ngày, trực giác của một người phụ nữ khiến nàng ta sau khi nghe được chủ đề này, loáng thoáng cảm thấy mình có thể đã có.

Khóe miệng Địch Dương nhếch lên, không thể nào kìm nén được, tươi cười nhìn Diệp Thu Đồng.

Thật ra hắn cũng rất muốn sinh nhi tử, nhưng chủ yếu là muốn sớm ngày viên phòng.

Đối tượng bị giục sinh con là Diệp Thu Đồng lập tức đỏ mặt, đối mắt cũng không biết phải nhìn đi đâu, trong lúc vô tình lại nhìn thấy Kỳ Triều Phi vẻ mặt nghiêm nghị đang ngồi trong đám người, nên nàng lập tức đổi chủ đề.

"Nếu Hoàng thượng đã tứ hôn cho Kiềm vương điện hạ và Phi nhi biểu muội, vậy thì hôn sự này cũng nên được sắp xếp."

Lần này đến lượt Kỳ Triều Phi đỏ mặt, nhưng lại cũng gãi đúng chỗ ngứa: "Đa tạ Hoàng Hậu nương nương vì Phi Nhi lo lắng."

Lần này giọng điệu còn chân thành hơn trước rất nhiều.

Diệp Thu Đồng mỉm cười nhìn Kỳ Triều Phi mấy lần, cảm thấy cô gái này quả thực là một nữ tử phú quý, đại khái là bởi vì nàng ta là nữ chủ, lại được tác giả dành cho nàng ta nhiều lời hoa mỹ, cho nên Diệp Thu Đồng tự nhiên có ấn tượng tốt với nàng ta.

Nàng nhớ hôm qua Địch Dương đã nói, từ nay về sau chuyện gì cũng sẽ nghe lời nàng, nàng muốn thử một lần, vì thế cố ý nói với Địch Dương: "Thiếp và Phi nhi muội muội vừa gặp đã hợp ý, thiếp muốn phong nàng làm công chúa."

Địch Dương không chút do dự nói: "Phong!"

Mọi người trong nháy mắt đều há hốc mồm, thái độ của hoàng đế đối với hoàng hậu đúng là quá mức nuông chiều.

Mọi người đều kinh ngạc và bất an nhìn Đường thị phu nhân, mọi người đều biết trong cung mặc dù không có Thái hậu, nhưng đối với Địch Dương mà nói, lão phu nhân này so với Thái hậu còn quan trọng hơn.

Nhưng Đường thị phu nhân lại vỗ tay vẻ mặt ân cần nói: "Thấy Hoàng Đế Hoàng Hậu tiểu phu thê cảm tình hòa thuận như vậy, lão bà ta rất vui mừng. Phi nhi, sao cháu còn không mau tạ ơn biểu ca, biểu tẩu."

Kỳ Triều Phi thụ sủng nhược kinh tạ ân.

Tiểu Tống thị thoái thác vài câu, nhưng nhìn thấy thái độ kiên định của Địch Dương, bà đành phải đồng ý, biểu đạt cảm kích

Mọi người nào biết đâu rằng, hai vợ chồng Lương Quốc Công vốn dĩ cũng có ý định này, để xoa dịu tiểu nhi nữ và con rể, đồng thời để ngoại tôn nữ của họ được gả vào vương phủ một cách vẻ vang, Tống Hoài Phong đã cố ý yêu cầu Địch Dương phong cho Kỳ Triều Phi một danh hiệu Quận chúa.

Hôm nay Đường thị phu nhân tiến cung, chính là định tìm cơ hội nói cho Địch Dương biết chuyện này, không ngờ Diệp Thu Đồng lại nói ra trước, phong Kỳ Triều Phi làm công chúa, có thể nói là đã ban cho nàng ta hết thảy tôn nghiêm.

Đường thị phu nhân lập tức cảm thấy Hoàng hậu tuy còn nhỏ tuổi nhưng rất hiểu chuyện, quả thực là một đứa trẻ từ dân gian đi ra, thật sự rất hiểu chuyện.

Sau khi tiễn đám người này về, Diệp Thu Đồng vốn tưởng rằng mình cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi, nhưng nữ quan lại nói: "Vừa rồi là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, nhị phẩm phu nhân cùng tam phẩm các phu nhân đều còn đang chờ ở bên ngoài, Hoàng Hậu triệu kiến không ạ?"

Diệp Thu Đồng ngơ ngác: "Còn có nữa!"

Địch Dương xua tay: "Không gặp, không gặp, không nhìn thấy Hoàng hậu của trẫm mệt rồi à, hôm khác lại nói chuyện."

Nữ quan tuân lệnh, đang muốn ra ngoài tiễn bọn họ đi, Diệp Thu Đồng lại gọi nàng lại, yếu ớt nói với Địch Dương: "Như vậy không ổn, đã để người ta chờ lâu như vậy, sau đó chưa gặp đã bảo bọn họ đi, người ta sẽ thất vọng buồn lòng rất nhiều, thiếp bằng lòng gặp họ, cho dù cho họ vào uống một tách trà của Khôn Ninh Cung rồi về cũng được, xem như lễ nghĩa chủ nhà của chúng ta đã được viên mãn."

Địch Dương ngồi xuống: "Vậy trẫm sẽ tiếp cùng với nàng."

Cáo mệnh phu nhân tiến vào hành lễ, có Địch Dương có mặt, Diệp Thu Đồng cảm thấy càng thêm tự tin, nàng mỉm cười đón tiếp, ban tòa, dâng trà, chân thành bày tỏ lòng biết ơn với mọi người, mong mọi người quay về nói với tướng công trong nhà, tiếp tục làm việc để phụng sự đất nước, hoàng đế sẽ không đối xử tệ bạc với trung thần.

Buổi nói chuyện làm các phu nhân đều rất là cảm động.

Địch Dương mỉm cười nhìn Diệp Thu Đồng, cảm thấy nàng càng ngày càng giống một Hoàng hậu thực sự, hắn học được từ nàng rất nhiều điều, trước đây hắn chỉ nghĩ đến bản thân mình, nhưng bây giờ Diệp Thu Đồng đã khiến hắn hiểu rằng, chỉ khi tôn trọng và yêu quý người khác thì người khác mới tôn trọng và yêu quý mình.

Sau một ngày bận rộn như thế, buổi tối đến giờ đi ngủ, Diệp Thu Đồng vào phòng tắm ngâm mình trong nước nóng thoải mái, mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa sa tanh, trở về tẩm điện, chất liệu mềm mại khiến dáng người nàng trở nên thướt tha quyến rũ, trong ánh nến dịu dàng, một cái cau mày, một nụ cười cũng đều động lòng người.

Nàng ngồi xuống bên chiếc gương đồng, các cung nữ thật cẩn thận lau đi mái tóc đen xõa xuống như thác nước của nàng.

Địch Dương ngồi ở trên chiếc ghế lò xo bên cạnh, nhìn chầm chầm vào nàng, nước miếng cũng muốn chảy ra, cứ nuốt vào liên tục.

Diệp Thu Đồng nhìn thấy dáng vẻ của Địch Dương qua tấm gương đồng, luôn cảm thấy Đại Hắc đang ngồi xổm bên cạnh mình.

Nàng không khỏi mắng một tiếng: "Chó ngốc, nhìn cái gì mà nhìn!"

Hầu kết của Địch Dương lên xuống: "Hoàng hậu của trẫm quá đẹp."

Hắn đến gần hơn, trong mắt lấp lánh hai ngọn lửa nhỏ, mỉm cười nịnh nọt hỏi: "Hôm nay được không?"

Diệp Thu Đồng tàn nhẫn dập tắt ngọn lửa nhỏ trong lòng hắn: "Không được!"

Địch Dương cực kỳ ảo não, lui về: "Vậy khi nào chúng ta mới có thể, thật sự phải đợi đến ngày trẫm trở thành thiên cổ minh quân sao?"

Diệp Thu Đồng: "Đúng vậy, cho nên xin hoàng thượng hãy cố gắng."

Địch Dương vỗ ngực: "Hoàng hậu yên tâm, trẫm sẽ cố gắng trở thành một hoàng đế tốt."

Nếu không cố gắng thì sẽ không có thịt để ăn.

Vào ngày thứ ba của tân hôn, Địch Dương cùng Diệp Thu Đồng trở về nhà mẹ đẻ.

Hoàng đế đi tuần cũng không phải là chuyện nhỏ, nếu như cải trang đi ra ngoài thì còn tốt một chút, còn mà rời khỏi kinh thành một cách công khai, chẳng khác nào thiết lập một mục tiêu, đối với những người có ý định xấu xa, đây là cơ hội tốt nhất để giết Hoàng đế.

Vì vậy, mặc dù Địch Dương nhẹ nhàng bỏ xuống một câu dễ dàng, nhưng lại khiến tất cả văn võ bá quan đều phải lao đao.

Vốn dĩ mọi người sau khi hạ triều sẽ lập tức giải tán, vui vẻ cởi triều phục về nhà đánh bài, nghĩ rằng thật sự có thể nghỉ năm ngày để bù đắp cho kỳ nghỉ tết của mình, kết quả chưa tới một canh giờ, các đại thần đang tụ tập bày bàn bài, bàn rượu, bàn cờ lại kéo trở về nha môn, khua chiêng gõ mõ chuẩn bị cho chuyến xuất hành của Hoàng đế và Hoàng hậu.

Cũng may huyện La Dương cách nơi này không xa.

May mắn thay, những đại thần này đã đối phó với vị hoàng đế tùy hứng này trong một thời gian dài, dưới mối nguy hiểm thường trực khi gần Hoàng đế như gần cọp, họ đã bồi dưỡng ra bản lĩnh vượt qua thử thách, lên trời xuống đất, Hoàng đế ra lệnh một tiếng, tất cả đều không phải là nói đùa.

Sau khi Diệp Thu Đồng nghe được chuyện này, không khỏi cảm thán, kiếm sống dưới chế độ bạo quân đúng là không hề dễ dàng, xem ra văn hóa tăng ca đã có lịch sử rất lâu đời.

Để đảm bảo sự an toàn của Hoàng đế, Kỳ Khai Tế đã phái khâm sai đại thần đến huyện La Dương trước, để kiểm tra dân số của từng hộ gia đình trong huyện và các thôn làng, thị trấn xung quanh để đảm bảo không có người không rõ lai lịch, sau khi kiểm tra xong, tất cả các lối vào và lối ra đều được canh gác nghiêm ngặt, trong thời gian Hoàng đế đến thăm, không người nào khác được phép ra vào.

Tống Hoài Phong điều động hàng chục nghìn binh lính từ các đại doanh của kinh đô đến các vùng lân cận đến canh gác hai bên đường chính, bảo vệ 360 độ không có điểm mù.

Đội ngũ hồi môn hùng hục xuất phát, Địch Dương không cưỡi ngựa mà ngồi xe ngựa cùng Diệp Thu Đồng, cỗ xe tám ngựa bốn bánh chạy rất nhanh, suốt đường bay tung bụi mù.

Diệp Thu Đồng nhìn ra ngoài cửa sổ, hai bên con đường chính bằng phẳng, cách vài mét liền có binh lính đứng canh gác, theo sau xe ngựa là những vệ binh được trang bị đầy đủ vũ khí.

Nàng kinh ngạc cảm thán nói: "Sao phải huy động nhiều người như vậy?"

Địch Dương thản nhiên cười: "Bởi vì có quá nhiều người muốn giết trẫm."

Diệp Thu Đồng giật mình, quay đầu nhìn hắn: "Vậy về sau chúng ta tốt nhất đừng ra ngoài."

Địch Dương ngừng cười, nghiêm túc nói với Diệp Thu Đồng: "Đi cùng thê tử về nhà, không chỉ là trách nhiệm của một người trượng phu mà còn là vinh quang của trẫm. Sự kiện quan trọng nhất trong cuộc đời nữ tử chỉ có một lần duy nhất, trẫm không muốn nàng phải thiệt thòi."
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 56: Trẫm ở trước mặt ngươi đặc biệt muốn làm bạo quân

[HIDE-THANKS]
Huyện này có Hoàng hậu, huyện La Dương sớm đã nổ tung, mặc dù mấy ngày nay quan sai nha môn đã nói, người trong thành không được ra ngoài, người ngoài không được vào, nhưng người dân huyện La Dương cũng không hề chán nản một chút nào, đầu đường cuối phố đều đầy rẫy những tin đồn về giai thoại của Hoàng hậu, mọi người đều nói chuyện say sưa.

Bên này có một người bán bánh nướng hô lên: "Hoàng hậu nương nương đã ăn bánh hạt mè nướng của ta rồi".

Bên kia có một người đại tỷ kiêu hãnh nói: "Ta từng bán một khúc vải tốt cho Hoàng hậu đấy."

Đám đông lập tức vây quanh, đều hỏi: "Hoàng hậu nương nương có phải còn đẹp hơn tiên nữ trên trời không?"

"Còn phải nói à, nương nương đúng là rất xinh đẹp." Đại tỷ thấp giọng nói: "Nếu không, làm sao có thể bị cái tên không có mắt Tiểu Nha Nội kia coi trọng, gặp rắc rối."

Mọi người đều hiểu, trước đó chuyện Cao Nha Nội ban ngày đùa giỡn phụ nữ nhà lành, cùng ngày ban đêm chết bất đắc kỳ tử cũng đã truyền ồn ào huyên náo, một bà già còn bình luận một chút, chép miệng nói: "Nói như vậy, vị Hoàng hậu này quả nhiên là người được trời cao phù hộ."

Trận trượng xuất hiện đã đủ lớn, Diệp Thu Đồng sợ đi đến huyện thành sẽ lại phải hao tài tốn của, nên đề nghị không đến huyện La Dương mà đi thẳng đến Diệp Gia Vu Tử.

Địch Dương đồng ý.

Vì sân của nhà nông dân quá đơn sơ, nên khâm sai đã dựng trước một số căn lều lộng lẫy ở khoảng đất trống phía trước từ đường của Diệp Gia Vu Tử để hoàng đế và hoàng hậu nghỉ ngơi.

Đi một quãng đường dài, Địch Dương chộp lấy ấm trà uống nước một cách hung hãn, Diệp Thu Đồng cầm bát trà nhấp môi mỉm cười, nàng chợt nhớ đến cảnh Đại Hắc vừa uống nước vừa chơi đùa ở con sông nhỏ ngoài thôn vào một buổi chiều mùa hè khi đó.

Cao huyện lệnh La Dương nơm nớp lo sợ đến yết kiến.

Địch Dương nói: "Nhi tử của ngươi tuy rằng không phải thứ gì tốt, nhưng cũng đã chết rồi. Ngươi là một viên quan tính ra cũng cần cù, việc Phan Mạnh nhị nữ đã âm mưu sát hại người cũng đã điều tra rất tốt, những chuyện quá khứ, trẫm sẽ không truy cứu."

Cao huyện lệnh cảm động đến rơi nước mắt, tạ ơn đi ra ngoài, dẫn theo nha dịch sắp xếp cho các thôn dân Diệp Gia Vu Tử đến yết kiến hoàng đế.

Một bức tường lều được mở ra, các thôn dân đã chỉnh tề quỳ bên ngoài, trong lòng những người dân quê này, hoàng đế ở kinh thành và các vị thần tiên trên trời thực ra gần như giống nhau, đều là thứ nhìn không thấy sờ không được.

Nhưng hôm nay, họ đã nhìn thấy hoàng đế.

Nghe nói, vị hoàng đế này ngoại trừ giết người thì không có sở thích nào khác..

Thế là các thôn dân rúc vào nhau run rẩy như một đàn chim cút nhỏ, không rõ là kích động hơn hay sợ hãi hơn.

Cao huyện lệnh cùng với tộc trưởng Diệp Mãn Liên và con trai ông ta đến: "Bẩm báo Hoàng Thượng, đây là Diệp Mãn Liên, tộc trưởng kiêm bảo an của Diệp Gia Vu Tử."

Diệp Mãn Liên hồi hộp đến mức không nói được lời nào, liền kéo con trai quỳ xuống đất lạy như giã tỏi: "Thảo, thảo, thảo.."

Diệp Thu Đồng cau mày, nặng nề "Ừm" một tiếng, Diệp Mãn Liên "thảo" hồi lâu, nàng gần như tưởng rằng ông ta đang định chào hỏi mẫu thân Địch Dương.

"Thảo dân Diệp Mãn Liên, khấu kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế." Diệp Mãn Liên cuối cùng bị Diệp Thu Đồng hù dọa, sợ đến mức môi trở nên nhanh nhẹn.

Ông ta lau mồ hôi lạnh trên trán, lại lắp bắp giới thiệu Diệp Đường Ngạn bên cạnh: "Đây là thảo dân, thảo dân.."

Địch Dương cuối cùng không thể nghe được nữa: "Trẫm biết, hắn gọi là Yến nhi, xét về thân phận thì vẫn là đại tôn tử của trẫm."

Diệp Đường Ngạn mặt đỏ như trái cà chua.

Diệp Thu Đồng không khỏi bật cười.

Nhìn thấy nàng cười, Địch Dương cũng cười nói đùa: "Nói đến đây, trẫm phải cảm tạ đại huynh đệ Diệp Ngọc Sơn, có một Hoàng hậu vai vế cao thật tốt, nhìn xem, trẫm lập tức đã có một gia đình đầy con cháu."

Nhìn thấy Hoàng đế hiền lành như vậy, thần kinh căng thẳng của thôn dân cuối cùng cũng được thả lỏng, đúng vậy, dù sao thì bọn họ cũng đều là bà con nghèo của Hoàng hậu.

Diệp Thu Đồng kinh ngạc liếc nhìn Địch Dương.

Nàng từng là con dâu nuôi từ bé của Diệp Ngọc Sơn, sau khi gả cho hắn xung hỉ thì vẫn thủ tiết.

Nàng biết Địch Dương nhất định sẽ biết những chuyện này, nếu hắn muốn cưới nàng, vậy thì hắn nhất định không thèm để ý đến những chuyện này, nhưng không thèm để ý là một chuyện, hắn thân là Hoàng đế, nhưng trước mặt mọi người lại nhắc tới chuyện chồng trước của Hoàng hậu, thì đó là một câu chuyện khác

Địch Dương cũng mỉm cười nhìn nàng, lớn tiếng nói: "Trẫm cùng Hoàng hậu phu thê tình thâm, cho nên tự nhiên cũng coi người nhà tiên phu của nàng như người thân, trẫm sẽ tu sửa lăng mộ cho gia đình Diệp Kim Lai, cũng sẽ thỉnh cao tăng siêu độ, cầu mong họ sớm được lên thế giới cực lạc."

Khi nói, giọng điệu của hắn rất bình tĩnh, gằn từng chữ chậm rãi nói, giống như là sợ thôn dân nghe không rõ vậy.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều chấn động, Hoàng đế chẳng lẽ không có khúc mắc gì với việc Hoàng hậu là con gái lấy chồng thứ hai sao?

Diệp Thu Đồng thấp giọng nói: "Hoàng thượng muốn làm gì vậy?"

Địch Dương nhìn nàng, dùng giọng chỉ có hai người nghe được, kiên định nói: "Nàng là Hoàng hậu của trẫm, nàng là người quang minh lỗi lạc nhất trong lòng trẫm, trẫm sẽ không để nàng có chuyện gì trong quá khứ không thể nhắc tới hay không thể đối mặt, trẫm muốn nàng vĩnh viễn luôn bình thản."

Ánh mắt Diệp Thu Đồng đột nhiên nóng lên, quay đầu đi không dám nhìn hắn.

Địch Dương lại nhớ tới điều gì đó, phất tay bảo Diệp Mãn Liên tiến lên: "Trẫm nhớ tới trong thôn các ngươi có một người tên Lừa gì đó thì phải."

Diệp Trường Lừa, người bị điểm danh, sắc mặt tái mét bò ra, gã cũng không biết mối quan hệ giữa Hoàng đế và Đại Hắc, chỉ nghĩ rằng Diệp Thu Đồng đã nói xấu mình trước mặt Hoàng đế, liều mạng dập đầu: "Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế, Hoàng Thượng là thiên cổ minh quân, trong bụng Hoàng hậu có thể nâng đỡ một chiếc thuyền, xin đừng so đo với một người nhỏ bé như con kiến là tiểu nhân ạ."

Địch Dương bình tĩnh nói: "Dừng lại, dừng lại, trẫm ở trước mặt người khác đều muốn làm minh quân, nhưng chỉ duy nhất khi nhìn thấy ngươi, trẫm lại đặc biệt muốn làm bạo quân."

Diệp Thu Đồng cũng lạnh lùng nói: "Ngươi nhầm rồi, người trong bụng có thể đỡ thuyền chính là Tể tướng, hôm nay ông ấy không có đến."

Diệp Trường Lừa khóc lóc thảm thiết: "Hoàng thượng tha mạng, Hoàng hậu tha mạng, tha mạng ạ.."

Sàn nhà bằng đá xanh cứng ở nông thôn không bằng phẳng lắm, gã dập đầu đến phát ra tiếng lớn, máu chảy đầy mặt, toàn bộ vẻ ngoài ngạo mạn và vô lý trước đây đều không còn nữa.

Những thôn dân từng bị gã bắt nạt trước đây nhìn đều sợ hãi, nhưng lại hả giận.

Địch Dương nhìn chằm chằm khuôn mặt hoảng loạn và xấu xí của Diệp Trường Lừa, mối hận bị chặt đầu, hắn là kẻ hẹp hòi, nhất định sẽ báo thù.

"Mấy năm này khi ngươi hoành hành ngang ngược, ức hiếp người khác, có bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay. Ở hiền gặp lành, ở ác gặp ác, không phải là không báo, mà là trẫm chưa đến. Tục ngữ có câu, phải đi ba, sáu, chín, hôm nay là ngày mùng chín âm lịch, thật sự là một ngày tốt để lên đường. Người tới, kéo ra ngoài đánh một trăm tấm đại bản, sống hay chết tùy số phận."

Diệp Trường Lừa bị kéo ra ngoài, cùng với tiếng gậy đánh, gã bắt đầu tru lên như quỷ khóc sói gào, khiến thôn dân nghe được cũng phải hãi hùng khiếp vía.

Khi đánh đến năm mươi đại bản, Lưu Tùng Niên vào báo, nói người đã chết.

Địch Dương không hề coi trọng chuyện đó, vẫn thân thiện trò chuyện với thôn dân, dường như ngẫu nhiên nhắc đến: "Trẫm nhớ khi Hoàng hậu gặp khó khăn, rất nhiều hương thân đã khẳng khái giúp đỡ."

Nói đến đây, ánh mắt Địch Dương cô ý vờ vô tình liếc nhìn Đại Mãn tức phụ đang quỳ trong góc.

Diệp Thu Đồng không biết tại sao Địch Dương lại nhắc đến chuyện này, nhưng chẳng qua lúc trước nàng cho rằng Đại Hắc không hiểu được lời nói của con người, nên nàng đã khóc lóc kể lể với Đại Hắc rất nhiều, vì thế hắn biết hết mọi vui buồn của nàng, bởi thế tự nhiên tiếp nhận câu chuyện: "Lúc chữa bệnh cho cha đã vay mượn một ít tiền, tổng cộng đã vay mười sáu nhà, nhưng chỉ có thời gian để trả cho một nhà, lần này trở về, cũng muốn trả hết những món nợ cũ này."

Địch Dương đang chờ đợi câu nói này, lập tức lớn tiếng nói: "Các ngươi nghe rồi đấy, Hoàng hậu còn nợ mười lăm họ hàng thân thích, để cảm ơn những người thân năm xưa đã quan tâm chăm sóc Hoàng hậu, trẫm quyết định trả lãi gấp vạn lần!"

Những lời này vừa nói ra, khoảng hơn mười mấy thôn dân đó đã bật khóc vui mừng, vội vàng quỳ lạy tạ ơn.

Có một cậu bé mới vào trường tư thục không lâu, nghé con mới sinh không sợ hổ, đếm trên đầu ngón tay tính toán, nói thẳng ra: "Trả mười ngàn lần, mượn một lượng thì trả mười ngàn lượng, mượn mười lượng thì sẽ trả một trăm ngàn lượng đó."

Các thôn dân lập tức há hốc mồm, đều nhìn họ với ánh mắt ghen tị.

Chỉ có Đại Mãn tức phụ là ngay lập tức choáng váng, trả lại số tiền gấp vạn lần, nhưng không liên quan gì đến bà ta, hàng vạn lượng bạc trắng bóng cứ thế bay mất, quả thật giống như trái tim bị xé toạc, bà ta trực tiếp ngất đi, nằm dưới đất vẫn cảm thấy đau lòng đến sùi bọt mép trắng xóa khiến mọi người xung quanh giật nảy mình.

Diệp Thu Đồng cuối cùng cũng nhận ra Địch Dương lòng dạ hẹp hòi đang làm cái trò gì, nàng vừa tức giận vừa buồn cười nhìn Địch Dương một cái.

Đánh rắn đánh giập đầu, quỷ kế của Địch Dương đã thành công, hắn mỉm cười đắc ý.

Hôm nay Địch Dương đến chính là chống lưng cho Diệp Thu Đồng, hắn ra tay rất hào phóng, rốt cuộc cũng không để ai trắng tay, mỗi nhà đều được thưởng một trăm lượng bạc, các thôn dân đều vui vẻ cáo lui, ngay cả tiếng hô "Vạn tuế" cũng lớn hơn hơn và giòn hơn lúc đầu.

Diệp Thu Đồng quay trở lại tiểu viện nơi mình vốn đã từng ở, đi dạo xung quanh. Địch Dương đi cùng nàng, nhìn tiểu viện trong giấc mơ đã chân thật hiện ra trước mắt, hắn sờ vào xe đẩy tay lại sờ vào ổ chó, cảm thấy vô cùng xúc động.

Lúc ấy, Diệp Thu Đồng vội vàng rời đi, rất nhiều thứ cũng không kịp mang theo, nàng vào nhà thu dọn vài thứ rồi đi ra, có mấy cuốn sách liên quan đến thư viện Thông Đạt, nàng sai người đem trả lại.

Còn có mảnh vải Địch Đại Hắc đòi mua, nhìn hai cái lỗ răng chó rõ to trên đó, Diệp Thu Đồng cảm thấy xót xa lại có chút ngọt ngào, xót xa là Đại Hắc đã chết, nhưng ngọt ngào chính là Đại Hắc vẫn còn sống bên cạnh nàng.

Địch Dương đi tới, kéo đôi vai gầy gò của Diệp Thu Đồng vào trong lồng ngực rộng lớn của mình, dựa vào người nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng: "Đại Hắc là một con chó trung thành, trẫm sẽ sai người tạc một bức tượng bằng đồng, đặt nó ở Bảo Tương Tự để ngày ngày được hương khói."

Địch Dương phát hiện trong tay Diệp Thu Đồng còn cầm một khối gỗ chạm khắc, liền cầm lấy hỏi: "Đây là cái gì?"

Diệp Thu Đồng lau nước mắt: "Đây là thứ rơi ra từ chiếc xe ngựa đã tông vào cha thiếp lúc trước, thiếp nghĩ chắc bị va chạm quá mạnh nên xe ngựa đó cũng bị hỏng, dù biết hy vọng rất mong manh nhưng thiếp vẫn giữ lại, nghĩ có lẽ một ngày nào đó có thể tìm lại công bằng cho cha thiếp."

Địch Dương cầm lên xem một lúc, hắn cảm thấy hoa văn trên tấm gỗ trông quen quen, dường như đã từng nhìn thấy, nhưng lại không nhớ đã nhìn thấy ở đâu.

Địch Dương nhét khúc gỗ lại vào tay nải nhỏ của Diệp Thu Đồng: "Đem nó về cung đi, trẫm sẽ tìm biện pháp giúp nàng điều tra chuyện này."

Diệp Thu Đồng trong lòng ấm áp, nàng chân thành hành lễ cảm tạ Địch Dương, trái tim người cũng là thịt, sao nàng có thể không cảm nhận được hắn đối với nàng tốt như thế nào chứ.

"Trẫm phải nói lời cảm ơn mới đúng." Địch Dương đỡ Diệp Thu Đồng đứng dậy, trong giọng nói tràn đầy yêu thương không thể khắc chế: "Trước kia vừa nghe thấy người khác nói trẫm là bạo quân, trẫm liền tức giận, trẫm không thích nghe điều đó, trẫm khống chế không được chính mình, bắt đầu tức giận, trốn tránh, tính tình cũng ngày càng tệ hơn, càng ngày càng trở nên giống bạo quân. Nhưng nàng lại nói với Khâu Tử Thạch, bạo quân không có gì sai, hôn quân mới đáng sợ, chỉ cần hắn là người có tâm, dù có tàn nhẫn một chút thì trong cái tàn nhẫn đó cũng có chỗ tốt. Ngày hôm đó trở về, trẫm đã suy nghĩ rất nhiều, trẫm cảm thấy lời nàng nói cũng có đạo lý, không nói gì khác, chỉ nói nàng thôi, bình thường nàng rất đanh đá, nhưng lại có một trái tim nhân hậu. Trẫm lại nghĩ, nếu thần tử không sợ trẫm, cho dù trẫm có tâm làm minh quân, thì cũng không ai chịu nghe lời trẫm, cho nên bạo quân cùng với minh quân cũng không xung đột. Từ ngày đó trở đi, trẫm đã hiểu ra, làm bạo quân thì thế nào, trẫm có kiêu ngạo ư?"

Diệp Thu Đồng bị dáng vẻ chống tay lên hông của Địch Dương làm cho buồn cười, bật cười nói: "Thật ra hoàng thượng ngài có thể cố gắng nghiêm túc hơn một chút, đối mặt với một đám đại thần thì hãy nghiêm túc hơn, nhưng khi đối mặt với một đại thần thích hợp thì có thể dụ dỗ, để hắn cảm giác được chính mình ở trong lòng hoàng đế là người ngoại lệ, là người quan trọng, thì sẽ càng thêm cam tâm tình nguyện phụng sự triều đình."

Địch Dương lại bỗng nhiên nói: "Vậy trẫm đối với người khác hung dữ, nhưng đối với nàng lại dịu dàng, vậy nàng có biết nàng là một người ngoại lệ, một người quan trọng trong lòng trẫm không?"

Hắn cao hơn Diệp Thu Đồng một cái đầu, khi hai người ở gần nhau, hắn phải cúi đầu mới nhìn được nàng.

Câu hỏi đột ngột này khiến Diệp Thu Đồng sửng sốt, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, không thể trả lời.

Đôi mắt của Địch Dương rất đẹp, đồng tử trong sáng, lông mi nhỏ dài và dày, nhìn vào đôi mắt ấy của hắn, khiến người ta không khỏi liên tưởng đến một con tuấn mã mạnh mẽ và trung thành.

Bị một đôi mắt đẹp như vậy nhìn chằm chằm, thật khó có thể không động lòng.

Ánh mắt Địch Dương càng lúc càng nóng, sắc mặt Diệp Thu Đồng cũng càng lúc càng đỏ, tim đập càng lúc càng nhanh, cuối cùng nàng không thể nhìn thẳng vào hắn, bối rối nhắm mắt lại..

Tác giả có lời muốn nói: Hôn đi!
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back