Chương 9: "Ta tất nhiên là đẹp.".. (2)
Đây vẫn là lần đầu tiên Trúc Tâm nhìn thấy loại hạt châu không phản quang hơn nữa còn xám xịt như vậy, vỏ bên ngoài hạt châu bị cọ lâu liền có chút bột phấn rơi xuống trên túi. Nhất thời lơ là, một viên hạt châu từ túi bên cạnh lăn xuống.
Nhìn đồ vật rơi xuống trên mặt đất liền biến mất vô tung chỉ còn lưu lại chút ấn ký màu trắng, Trúc Tâm đứng ở tại chỗ trừng lớn hai mắt, trong lòng thoáng chốc hiện lên một phỏng đoán không dám tin tưởng..
"Làm sao vậy?" Khương Nhạn Cẩm cảm giác được động tác của Trúc Tâm đình trệ, liền không nhịn được hỏi.
"Không.. Không có việc gì." Trúc Tâm thật cẩn thận mà nhìn Quân Từ Yến cũng đang đồng dạng liếc mắt nhìn nàng, không dám nói thẳng ra chân tướng: "Trên tay thiếu gia có dính bẩn, để ta lau cho ngài."
Quân Từ Yến không thèm để ý chuyện bí mật hạt châu bị Trúc Tâm phát hiện, lại càng không quan tâm đến nàng ấy sẽ nói cho Khương Nhạn Cẩm hay không, lần này hắn xuất hiện ở đây là đã không nghĩ giấu giếm thân phận với Khương Nhạn Cẩm.
Chỉ là Khương Nhạn Cẩm hiện giờ mắt mù, thời gian nàng phát hiện ra thân phận của hắn có lẽ sẽ theo đó muộn một chút.
"Tiểu thiếu gia còn chưa nói muốn giải quyết chuyện gì đâu."
Đề tài lại xoay trở về, Khương Nhạn Cẩm có chút đau đầu, cái hộ vệ này sao lại không tinh ý như vậy chứ.
Nghĩ nghĩ, Khương Nhạn Cẩm thuận miệng chọn một vấn đề rồi hỏi đối phương: "Nghe khẩu âm của người hẳn là từ kinh thành tới?"
"Ngươi đã gặp Tam hoàng tử cùng Tứ hoàng tử chưa?"
Quân Từ Yến nghe vậy liền híp hai mắt lại, thanh âm lạnh xuống nhỏ đến mức rất khó phát hiện, "Tiểu thiếu gia hỏi thăm hai người kia làm chi?"
"Nghe đồn bộ dáng của bọn họ đều không tồi, ngươi nói xem ai tuấn mỹ hơn?"
Tam hoàng tử cùng Tứ hoàng tử đều không phải nhân vật mà người bình thường có thể nhìn thấy, nếu Quân Từ Yến đáp lại, như vậy chứng tỏ địa vị chủ nhân tiền nhiệm của hắn nhất cũng không thấp.
Thiếu niên trong thoại bản là người tuấn tú nhất mà Khương Nhạn Cẩm nhìn thấy từ nhỏ đến lớn, đẹp đến mức làm nàng muốn chửi 'tên hoàng đế nhân mô dạng cẩu cư nhiên có thể sinh ra đứa con trai như vậy'.
Khương Nhạn Cẩm sẽ không cố ý hỏi đối phương vì sao phải rời kinh thành tới Giang Nam, lúc trước khi tuyển tôi tớ hộ vệ nàng đều đã tra qua thân phận của những người này rồi, hầu hết là không có vấn đề gì.
"Vậy tự nhiên là ta càng đẹp hơn."
Quân Từ Yến có chút đắn đo một nam tử như Khương Nhạn Cẩm vì sao lại đột nhiên hỏi vấn đề này, nhưng cũng không gây trở ngại việc hắn dìm người khác.
"Tiểu thiếu gia có thể hỏi Trúc Tâm một chút, chẳng lẽ ta xấu lắm ư?"
Thật tâm mà nói, Quân Từ Yến rất tuấn mỹ, thân cao hơn tám thước, nếu đi ở trên đường chắc chắn sẽ hấp dẫn tầm mắt một ít cô nương.
Triều đại Nguyên Cảnh cũng khá thoải mái, nếu nữ tử gặp được người thương, người có lá gan lớn chút thậm chí còn dám đi lên hỏi, Trúc Tâm hoài nghi này hộ vệ khẳng định thường xuyên gặp được.
Tuy rằng hắn lúc nào cũng mang một bộ người lạ chớ lại gần, nhưng nhắc đến sắc đẹp, Trúc Tâm sờ sờ lương tâm chính mình, lúc trước lần đầu tiên gặp mặt nàng không phải bị gương mặt này lừa đó sao.
Đẹp là đẹp, đáng tiếc tính tình không ổn, Trúc Tâm sợ cặp kia âm u đôi mắt xem chính mình lâu chút, buổi tối đi ngủ nàng ấy sẽ bị bóng đè.
Khương Nhạn Cẩm nghe được lời này có chút hơi khiếp sợ, không nghĩ tới tên này lại tự luyến như thế. Nhưng việc Trúc Tâm trầm mặc cũng thuyết minh một chút, hắn nói đích xác thật là thật sự.
Những hoàng tử đó sau khi lớn lên nàng cũng chưa thấy qua, nhưng ngẫm lại nhưngx mỹ nhân trong hậu cung hoàng đế, hơn nữa với dung mạo hoàng đế như thế, tự nhiên bộ dáng khi trưởng thành của các hoàng tử cũng không kém nhiều lắm..
Bất quá lời này lại từ miệng một cái hộ vệ nói ra, Khương Nhạn Cẩm vẫn cảm thấy gan đối cũng không khỏi hơi lớn, cư nhiên dám so dung mạo cùng hoàng tử, bị người nghe được không chừng còn chả biết làm như nào đó!
"Tiểu thiếu gia không tin?" Sắc mặt Quân Từ Yến không hề thay đổi, phảng phất câu tụe luyến vừa nãy không phải do hắn tự mình nói.
"Tiểu thiếu gia không tin, vậy có cần phải sờ sờ ta mặt?"
Nhìn đồ vật rơi xuống trên mặt đất liền biến mất vô tung chỉ còn lưu lại chút ấn ký màu trắng, Trúc Tâm đứng ở tại chỗ trừng lớn hai mắt, trong lòng thoáng chốc hiện lên một phỏng đoán không dám tin tưởng..
"Làm sao vậy?" Khương Nhạn Cẩm cảm giác được động tác của Trúc Tâm đình trệ, liền không nhịn được hỏi.
"Không.. Không có việc gì." Trúc Tâm thật cẩn thận mà nhìn Quân Từ Yến cũng đang đồng dạng liếc mắt nhìn nàng, không dám nói thẳng ra chân tướng: "Trên tay thiếu gia có dính bẩn, để ta lau cho ngài."
Quân Từ Yến không thèm để ý chuyện bí mật hạt châu bị Trúc Tâm phát hiện, lại càng không quan tâm đến nàng ấy sẽ nói cho Khương Nhạn Cẩm hay không, lần này hắn xuất hiện ở đây là đã không nghĩ giấu giếm thân phận với Khương Nhạn Cẩm.
Chỉ là Khương Nhạn Cẩm hiện giờ mắt mù, thời gian nàng phát hiện ra thân phận của hắn có lẽ sẽ theo đó muộn một chút.
"Tiểu thiếu gia còn chưa nói muốn giải quyết chuyện gì đâu."
Đề tài lại xoay trở về, Khương Nhạn Cẩm có chút đau đầu, cái hộ vệ này sao lại không tinh ý như vậy chứ.
Nghĩ nghĩ, Khương Nhạn Cẩm thuận miệng chọn một vấn đề rồi hỏi đối phương: "Nghe khẩu âm của người hẳn là từ kinh thành tới?"
"Ngươi đã gặp Tam hoàng tử cùng Tứ hoàng tử chưa?"
Quân Từ Yến nghe vậy liền híp hai mắt lại, thanh âm lạnh xuống nhỏ đến mức rất khó phát hiện, "Tiểu thiếu gia hỏi thăm hai người kia làm chi?"
"Nghe đồn bộ dáng của bọn họ đều không tồi, ngươi nói xem ai tuấn mỹ hơn?"
Tam hoàng tử cùng Tứ hoàng tử đều không phải nhân vật mà người bình thường có thể nhìn thấy, nếu Quân Từ Yến đáp lại, như vậy chứng tỏ địa vị chủ nhân tiền nhiệm của hắn nhất cũng không thấp.
Thiếu niên trong thoại bản là người tuấn tú nhất mà Khương Nhạn Cẩm nhìn thấy từ nhỏ đến lớn, đẹp đến mức làm nàng muốn chửi 'tên hoàng đế nhân mô dạng cẩu cư nhiên có thể sinh ra đứa con trai như vậy'.
Khương Nhạn Cẩm sẽ không cố ý hỏi đối phương vì sao phải rời kinh thành tới Giang Nam, lúc trước khi tuyển tôi tớ hộ vệ nàng đều đã tra qua thân phận của những người này rồi, hầu hết là không có vấn đề gì.
"Vậy tự nhiên là ta càng đẹp hơn."
Quân Từ Yến có chút đắn đo một nam tử như Khương Nhạn Cẩm vì sao lại đột nhiên hỏi vấn đề này, nhưng cũng không gây trở ngại việc hắn dìm người khác.
"Tiểu thiếu gia có thể hỏi Trúc Tâm một chút, chẳng lẽ ta xấu lắm ư?"
Thật tâm mà nói, Quân Từ Yến rất tuấn mỹ, thân cao hơn tám thước, nếu đi ở trên đường chắc chắn sẽ hấp dẫn tầm mắt một ít cô nương.
Triều đại Nguyên Cảnh cũng khá thoải mái, nếu nữ tử gặp được người thương, người có lá gan lớn chút thậm chí còn dám đi lên hỏi, Trúc Tâm hoài nghi này hộ vệ khẳng định thường xuyên gặp được.
Tuy rằng hắn lúc nào cũng mang một bộ người lạ chớ lại gần, nhưng nhắc đến sắc đẹp, Trúc Tâm sờ sờ lương tâm chính mình, lúc trước lần đầu tiên gặp mặt nàng không phải bị gương mặt này lừa đó sao.
Đẹp là đẹp, đáng tiếc tính tình không ổn, Trúc Tâm sợ cặp kia âm u đôi mắt xem chính mình lâu chút, buổi tối đi ngủ nàng ấy sẽ bị bóng đè.
Khương Nhạn Cẩm nghe được lời này có chút hơi khiếp sợ, không nghĩ tới tên này lại tự luyến như thế. Nhưng việc Trúc Tâm trầm mặc cũng thuyết minh một chút, hắn nói đích xác thật là thật sự.
Những hoàng tử đó sau khi lớn lên nàng cũng chưa thấy qua, nhưng ngẫm lại nhưngx mỹ nhân trong hậu cung hoàng đế, hơn nữa với dung mạo hoàng đế như thế, tự nhiên bộ dáng khi trưởng thành của các hoàng tử cũng không kém nhiều lắm..
Bất quá lời này lại từ miệng một cái hộ vệ nói ra, Khương Nhạn Cẩm vẫn cảm thấy gan đối cũng không khỏi hơi lớn, cư nhiên dám so dung mạo cùng hoàng tử, bị người nghe được không chừng còn chả biết làm như nào đó!
"Tiểu thiếu gia không tin?" Sắc mặt Quân Từ Yến không hề thay đổi, phảng phất câu tụe luyến vừa nãy không phải do hắn tự mình nói.
"Tiểu thiếu gia không tin, vậy có cần phải sờ sờ ta mặt?"