961 ❤︎ Bài viết: 158 Tìm chủ đề
Chương 20: Tình Cha Như Núi

"Tư Vũ, con không có nhà, không thể ở bên ngoài, khi nào thì con chuyển về ở đây!" Đường Hùng cũng muốn có một cuộc sống hạnh phúc, về già có con cháu kế bên được vui vẻ.

Nhưng bây giờ, vì cháu trai của ông không ở bên cạnh, ông đã suy nghĩ rất nhiều.

Đường Tư Vũ hôm nay thấy mẹ con Khâu Lâm đều không có nhà, nên cô chỉ có thể nói sự thật với cha mình: "Cha, con xin lỗi, con không muốn về. Cha cũng biết, con và mẹ con dì Khâu không hợp nhau lắm." "Ta tối qua đã hỏi qua ý kiến của cô ấy, và cô ấy sẽ hòa thuận với con." Đường Tư Vũ tự giễu trong lòng, ngay trước mặt cha, Khâu Lâm đương nhiên sẽ nói như vậy, nhưng cô không tin, đặc biệt là khi có đứa con sau này, cô sẽ không để con của mình chịu ủy khuất và tổn thương, cho dù phật ý cha.

Ý của cô là không về. "Không cần, nhà Tô Hi ở gần trường con, và chúng con sống rất tốt." "Đứa nhỏ này, ta biết con sẽ không về, vì vậy ta đã mua cho con một căn hộ gần trường học, ta sẽ đưa chìa khóa cho con, con dọn đến đó đi! Làm phiền Tô Hi hoài cũng không tốt." Đường Hùng nói xong, đem hai bộ chìa khóa mới đến trước mặt cô, "Đồ đạc mọi thứ đã được mua, con thấy còn thiếu gì, ta cho con một trăm vạn, tự mình mua lấy."

"Cha, người.. sao cha lại lãng phí tiền vào một ngôi nhà?" Đường Tư Vũ rất cảm động, nhưng cô không muốn cha mình tiêu số tiền đó.

"Đứa nhỏ ngốc, cha con không phải là người không có tiền. Một ngôi nhà tính là gì? Vì để cho con đưa đón Tiểu Hi, ta đã mua cho con một chiếc xe, một lát con cũng lái đi đi!"

Cô người hầu đang lau bàn bên cạnh nghe thấy lời này, thực chất cô ta lại là tai mắt của Khâu Lâm để trong nhà.

"Cha mua nhà và xe cho con, dì Khâu có biết không?" Đường Tư Vũ hỏi, bởi vì Khâu Lâm cũng đã vào vị trí quản lý cấp cao của nhà họ Đường trong những năm gần đây. Khi cha cô đưa ra một số quyết định, rất nhiều đều sẽ lắng nghe ý kiến của cô ta.

Hơn nữa, căn hộ kế bên trường học chính là những căn hộ cấp cao, không có năm ngàn vạn tuyệt đối không thể chạm tới.

"Cha chẳng lẽ còn không thể mua cho con gái mình một nhà ở sao?" Đường Hùng có chút không vui khi cô hỏi như vậy.

"Cảm ơn cha, con có thể tự kiếm tiền." Đường Tư Vũ không muốn nhận tiền từ nhà.

"Đứa nhỏ ngốc, trong tim ta, con vẫn luôn là con gái của ta." Đường Hùng nói xong, đột nhiên nghĩ đến một việc, hướng cô thở dài một hơi nói, "Chuyện của Y Y và Mộ Phi, con biết chứ?"

Tim Đường Tư Vũ chợt nhói một cái, cô giả vờ bình tĩnh nói: "Con biết." "Năm đó con đơn phương từ hôn, khiến Mộ gia rất tức giận, ta tưởng giao tình với Mộ gia sẽ kết thúc ở đây, không nghĩ tới, Y Y và Mộ Phi hai năm trước bất ngờ hẹn hò, ta biết con khẳng định sẽ khó chịu, nhưng tình cảm không thể cưỡng cầu."

Đường Tư Vũ lập tức đứng thẳng người lên, nhìn cha cô: "Cha, người yên tâm, con không có ý kiến gì cả, con chỉ hi vọng bọn họ đính hôn kết hôn, con có thể không tham gia."

Cô không muốn thấy lại khuôn mặt của Mộ Phi, cảnh tượng mà cô nhìn thấy năm năm trước đã đâm vào tim cô rồi, người đàn ông này không liên quan gì đến cô.

"Được! Ta có thể hứa với con, nhưng sau này Mộ Phi sẽ là con rể của nhà họ Đường. Các con ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, con nên học cách buông tay." Đường Hùng nhìn nữ nhi, đau lòng "Con cũng đã buông rồi. Cha, cũng muộn rồi, con phải quay lại đón Tiểu Hi đây."
 
Chỉnh sửa cuối:
961 ❤︎ Bài viết: 158 Tìm chủ đề
Chương 21: Gặp lại tình cũ

"Được rồi! Lên xe mới đi! Đi đường cẩn thận." Đường Hùng đứng dậy dắt Đường Tư Vũ đi ra ngoài, đi tới ga ra, chỉ vào một chiếc xe việt dã Porsche màu đỏ mới "Thích không?"

Đường Tư Vũ gật đầu, mím môi cười một tiếng, "Rất thích, cảm ơn cha."

Đường Tư Vũ lấy bằng lái xe năm mười tám tuổi, không có vấn đề gì về kỹ năng lái xe, sau khi khởi động xe, cô hạ cửa kính xe xuống và nói với cha: "Cha, con đi đây."

Đường Tư Vũ vừa lái xe đến cổng, một chiếc xe Bentley màu đen lao thẳng vào đối diện với cô.

Dưới ánh mặt trời, Đường Tư Vũ nhìn bóng dáng đẹp trai quyến rũ trên ghế lái, trái tim cô như bị giằng xé dữ dội.

Là Mộ Phi, và Đường Y Y ngồi ở bên cạnh.

Mộ Phi nhìn thấy Đường Tư Vũ trong xe, ánh mắt cũng sửng sốt vài giây, đáy mắt một tia phức tạp xẹt qua, trên chiếc xe việt dã màu đỏ, cô gái sạch sẽ tươi tắn, vừa nhìn thấy đã khiến lòng hắn kinh ngạc.

Đường Y Y nhìn xe mới Đường Tư Vũ, nội tâm của cô lập tức dâng lên một cỗ tức giận, cha vậy mà lại mua xe mới cho cô ta?

Cô quay sang nhìn Mộ Phi thì thấy bạn trai mình lúc này đang nhìn chằm chằm vào Đường Tư Vũ trong xe, hoàn toàn không để ý tới cô, cô lập tức làm bộ ho một tiếng: "Mộ Phi, để cô ấy đi ra."

Mộ Phi lúc này mới chợt hoàn hồn, hắn nhìn thoáng qua bên người Đường Y Y, lại nhìn về phía Đường Tư Vũ, cách cửa sổ xe, hắn có thể trông thấy ánh mắt cô lãnh đạm như nước.

Hắn dời xe sang một bên, xe của Đường Tư Vũ lập tức lái ra, Mộ Phi cầm vô lăng, khuôn mặt tuấn tú khó hiểu, dường như sự xuất hiện và rời đi của Đường Tư Vũ đã lấy đi trái tim hắn.

"Mộ Phi, anh không thể quên cô ấy sao? Anh quên năm đó cô ta không để ý liền từ hôn sao? Hơn nữa, cô ta còn có một đứa con ngoài giá thú, anh còn nghĩ tới cô ta làm gì?" Đường Y Y muốn đánh thức hắn. Trong mối quan hệ này, Đường Y Y là người theo đuổi, cô trong năm năm này, từng bước từng bước xuất kích, đem Mộ Phi năm đó bị từ hôn trong bóng tối lôi ra ngoài, cô ở trước mặt hắn, đã dùng hết thủ đoạn, cô đã hết lần này đến lần khác trước mặt hắn nhắc nhở đến Đường Tư Vũ.

Tàn nhẫn.

Thêm vào đêm đó, Mộ Phi say rượu, liền đoạt lấy lần đầu của Đường Y Y. Điều này luôn làm hắn hối hận, liền chịu trách nhiệm với Y Y.

Tuy nhiên đêm đó, Mộ Phi lại xem cô thành Đường Tư Vũ, chỉ là sau khi tỉnh lại, hắn mới phát hiện ngủ bên cạnh mình không mảnh vải che thân chính là Đường Y Y.

Trong lòng Đường Y Y biết rất rõ điều này, cô tức đến phát điên lên vì ghen tị, người đàn ông cô thích vừa hôn cô vừa trìu mến gọi là Tư Vũ, điều này thật sự rất đau lòng và mỉa mai.

Nhưng bây giờ đều không quan trọng, quan trọng chính là, Mộ Phi là bạn trai của cô, mà bọn họ cũng rất nhanh sẽ đính hôn.

Mộ Phi quay đầu lại nhìn cô, "Cô ấy thật sự phản bội tôi sao?" "Tất nhiên rồi! Tính ngày sinh của đứa trẻ, cô ta mang thai khi đi du lịch. Cô ta đã ngoại tình rất lâu rồi, nói không chừng cô ta đi du lịch với tên dã nam nhân đó." Đường Y Y chỉ hận không thể mắng Đường Tư Vũ bằng những lời lẽ ác độc.

Trái tim Mộ Phi dao động dữ dội, hắn nghiến răng nghiến lợi gạt đi cảm xúc nhất thời vừa tuôn ra với Đường Tư Vũ, trong lòng hắn quả thật đã tin lời Đường Y Y nói.

Nếu không, nếu yêu hắn, tại sao cô lại chọn cách rút lui mà không nói một lời? Đường Tư Vũ lái xe đi về phía trường học, dọc theo đường đi, cô hít sâu mấy hơi để trấn an tâm trạng, Mộ Phi, người đàn ông này đã sống trong lòng cô hơn mười năm, thật sự nên xóa sạch.
 
961 ❤︎ Bài viết: 158 Tìm chủ đề
Chương 22: Tìm con trai mình

Thấy vẫn còn sớm, Đường Tư Vũ đi đến gần đó và đã thấy căn hộ mới mua, rộng hơn 120m2, có ba phòng ngủ và hai đại sảnh, trang trí rất sang trọng và trẻ trung, phù hợp với các cô gái trẻ hiện nay.

Cha cô rất chu đáo, còn mua cả đàn piano, nhẹ nhàng thử một vài âm tiết trên cây đàn piano hiệu mới này. Cô mím môi cười một tiếng, cha rất biết chọn, chọn ngay một cây đàn piano rất tuyệt.

Đường Tư Vũ nhìn thoáng qua, tất cả mọi thứ được sắp xếp rất tốt, không cần phải mua thêm gì nữa, thứ bảy tuần này cô muốn đưa con trai và Tô Hi đến đây nấu bữa cơm đầu tiên. Nghĩ đến điều này, Đường Tư Vũ thở ra một hơi, cô và con trai đã có ngôi nhà.

Nhà trẻ quý tộc lúc này còn khoảng ba giờ, chưa đến thời gian tan học của bọn trẻ, cổng trường một mảng yên tĩnh.

Đột nhiên trước cổng trường, một dãy ba chiếc xe màu đen bí ẩn dừng lại, một vệ sĩ mặc quần tây đen đi tới giữa mở cửa ghế sau.

Đôi chân dài bước xuống, đôi giày da sáng loáng giẫm lên mặt đất, sau đó, một bóng người nghiêm nghị bước ra. Người đàn ông đứng trước xe, cao chừng một mét chín, ánh nắng buổi chiều chiếu vào khiến anh ta như được bao phủ bởi ánh sáng vàng, giống như một vị thần.

Thật rực rỡ, nổi bật chói sáng.

Những lời lẽ tuyệt vời đến đâu cũng không đủ để miêu tả phẩm giá và vẻ đẹp không thể chê vào đâu được của hắn.

Ánh mắt sắc bén của hắn, nhìn chằm chằm vào cánh cổng đang đóng chặt, trước cửa trường được canh gác nghiêm ngặt, hắn nheo mắt bước qua, hai tên vệ sĩ muốn đi theo, nhưng hắn giơ tay ngăn lại.

Hai nhân viên bảo vệ đang canh cổng, thấy người thanh niên đẹp trai đi tới, họ tò mò hỏi: "Thưa anh, anh đang tìm ai?"

"Tôi đang tìm con tôi."

"Con của anh tên gì?" Hai vệ sĩ cảm thấy người thanh niên này đã gặp ở đâu đó.

"Tên nó là Đường Dĩ Hi." Hình Liệt Hàn thanh âm mười phần trầm thấp chắc chắn. Việc tìm kiếm cha của Đường Dĩ Hi đã được nhiều người biết đến, và các nhân viên bảo vệ làm việc ở đây cũng biết rất rõ điều đó, nhưng họ luôn thấy Đường Dĩ Hi được mẹ đón và chưa bao giờ nhìn thấy cha của Dĩ Hi.

Chẳng lẽ thanh niên đạp trai, chính là cha của cậu bé?

"Thưa anh, bốn giờ rưỡi chiều bọn trẻ mới tan học, tời giờ đó quay lại đón cháu nhé?" Bảo vệ một chân mềm nhũn trước mặt người thanh niên này, thậm chí cũng không dám lớn tiếng khi nói chuyện.

Rõ ràng anh ta chỉ là một thanh niên, nhưng khí tức quá mạnh mẽ, khí thế hiên ngang, kiêu ngạo khiến người ta cảm thấy trước mặt như có một cỗ áp chế khó thở.

"Tôi muốn nói chuyện với hiệu trưởng của cậu." Hình Liệt Hàn nheo mắt, hắn muốn đón con trai trước khi tan học, vậy mới có thể để người phụ nữ kia chủ động tìm tới cửa.

"Chuyện này.."

"Tôi không phải người xấu, tôi là Hình Liệt Hàn, là cha ruột của Đường Dĩ Hi." Những lời này dường như có ma lực rất lớn. Nhân viên bảo vệ nhanh chóng gọi hiệu trưởng, sau khi giải thích tình hình, một người phụ nữ trung niên đi tới, vừa nhìn thấy Hình Liệt Hàn, cô không khỏi kinh ngạc

"Hình tiên sinh, xin hỏi có thể giúp gì cho anh?" Hiệu trưởng nét mặt tươi cười ra hỏi, hóa ra anh ta chính là cha ruột của Đường Dĩ Hi a!

"Tôi muốn con tôi Đường Dĩ Hi." Hình Liệt Hàn hướng cô nói.

"Nhưng trường chúng tôi có quy định, không được phép đến thăm trong giờ học.. Bên cạnh đó, trước đây anh chưa từng ghi lại danh tính của mình ở trường chúng tôi, vì vậy.." "Chỉ cần cô cho tôi vào tìm con trai, tôi có thể ngay lập tức quyên góp 10 triệu NDT tiền tài trợ cho trường học."
 
961 ❤︎ Bài viết: 158 Tìm chủ đề
Chương 23: Cha đến cửa

Câu nói này quả thật quá hấp dẫn, hiệu trưởng ngẩng đầu lên, nhìn Hình Liệt Hàn thật cẩn thận, lại nghĩ tới khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Dĩ Hi, quả thực là từ một khuôn đúc ra, không phải cha con, thì là gì?

"Cảm ơn Hình tiên sinh, nhưng trường chúng ta sẽ không tiếp nhận, mời ngài vào!" Hiệu trưởng không màng đến một ngàn vạn này, cũng không muốn đắc tội với anh ta.

Hắn ở thành phố này, có khả năng một tay che trời. Đường Dĩ Hi đang đàn piano và giáo viên đang dạy một dàn hợp xướng nhỏ. Đường Dĩ Hi được chỉ định đệm piano.

Vừa mới đàn xong, hiệu trưởng tự mình tới, hướng Đường Dĩ Hi nói: "Đường Dĩ Hi, có người muốn gặp con."

"Ai? Mẹ con tới rồi sao?" Đường Dĩ Hi hiếu kì hỏi, chẳng lẽ là mẹ nuôi trở về?

"Con gặp liền biết, đi, đi theo ta." Hiệu trưởng nắm lấy bàn tay nhỏ bé và nghĩ thầm rằng mẹ của Đường Dĩ Hi thật may mắn vì sinh ra con của Hình Liệt Hàn, mà đứa bé này tương lai nói không chừng chính là người thừa kế của tập đoàn Hình thị. Đường Dĩ Hi hiếu kì đi theo hiệu trưởng ra hành lang, đi đến hoa viên, bất thình lình, đôi mắt to trong veo nhìn người đàn ông cao lớn đang đứng trong vườn, cậu bé mạnh mẽ ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông đó. Cậu bé khẽ mở cái miệng nhỏ nhắn, một loại quan hệ huyết thống kỳ diệu, mang đến cho cậu bé một sự thân thiết khó giải thích.

Hình Liệt Hàn ngồi xổm xuống, đôi mắt sâu thẳm, nhìn chăm chú vào nhóc đang từng bước đi tới trước mặt hắn, hắn không thể tin được. Nhóc con đang đứng trước mặt hắn không phải con của hắn, còn có thể là ai?

"Chú là.. cha của con?" Đường Dĩ Hi chớp chớp đôi mắt to, không rõ hỏi.

Hình Liệt Hàn khẽ thở dài và gật đầu: "Ừ, là cha, cha tới tìm con."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dĩ Hi lập tức tràn ngập nụ cười rực rỡ và kinh ngạc, hỏi: "Chú thật sự là cha của con?" Hình Liệt Hàn vươn cánh tay dài ra kéo nhóc con vào lòng, hai khuôn mặt lớn nhỏ gần nhau. Khóe miệng anh gợi lên một nụ cười hài lòng và ngây ngất: "Đúng vậy, là cha, cha là cha ruột của con, còn con là con của cha."

Mặc dù nghe có vẻ đơn giản, nhưng lại bị người thanh niên nói rất dài dòng.

"Cha cha.. cuối cùng người cũng đến tìm con, tuyệt vời, con còn tưởng rằng người không muốn con nữa!" Trong lòng tiểu tử cho rằng cha không xuất hiện, là bởi vì cha không muốn nó nữa.

Hình Liệt Hàn nheo mắt: "Tại sao con nghĩ cha không muốn con chứ?"

Hắn chỉ không biết rằng sau đêm đó, sẽ có một đứa bé lặng lẽ ra đời.

"A quá tốt rồi! Cha, người kết hôn chưa? Người có em bé khác không?" Bạn nhỏ Đường Dĩ Hi rất lo lắng chuyện này, bởi vì như vậy mẹ nhất định sẽ rất buồn.

"Cha không kết hôn, cũng không có em bé khác."

"Vậy.. Cha có bạn gái chưa?"

"Cũng không!" Hình Liệt Hàn lắng nghe giọng nói dịu dàng của con trai mình, cảm thấy rất tốt.

Đường Dĩ Hi cười đến không thấy răng, thật hạnh phúc! Cha vẫn độc thân và mẹ cũng độc thân. Vì vậy, cha có thể kết hôn với mẹ rồi.

Hình Liệt Hàn bế cậu lên, lấy danh thiếp từ trong túi ra đưa cho hiệu trưởng: "Khi mẹ cậu bé đến đón, cô hãy đưa danh thiếp này cho cô ấy."

Thấy vậy, hiệu trưởng chỉ có thể đồng ý. Họ là cha con mà!

"Cha, cha đưa con đi đâu vậy?" Đường Dĩ Hi tò mò hỏi.

"Con sẽ đến công ty của cha chứ?" "Vâng!" Thằng nhỏ đáp lại một cách vang dội, quàng tay qua cổ cha và ngồi trong vòng tay vững chãi của cha cậu bé. Cảm giác này đối với nó mà nói, chưa bao giờ được cảm nhận.
 
Chỉnh sửa cuối:
961 ❤︎ Bài viết: 158 Tìm chủ đề
Chương 24: Nữ nhân nào đó rất tức giận

Mặc dù nó chỉ mới học mẫu giáo không lâu, thế nhưng ở đây, nó đã bị kích thích, mẹ nó vì đón nó chậm, nó liền nghe thấy những bọn học khác kiêu ngạo tự hào nói cho nó biết, đây là ba của bọn nó, còn có một đứa còn hỏi nó, cha của nó lúc nào tới đón ngươi nữa! Những lời này, khiến tâm hồn nhỏ bé của nó bị tổn thương, vì thế ước muốn có cha cũng rất mãnh liệt.

Vậy tại sao sự xuất hiện của Hình Liệt Hàn lại không khiến nó vui mừng chứ? Nó cũng có một người cha, nó có thể nói với tất cả các bạn trong trường, nó cũng có cha.

Cứ như vậy, Đường Dĩ Hi bị Hình Liệt Hàn ôm đi.

Ba chiếc xe màu đen phóng lên đại lộ và đi thẳng đến trung tâm thành phố Nhất Hoàng.

Đường Tư Vũ ở nhà mới đến khoảng bốn giờ mười, cô chuẩn bị xuống lầu, chỉ cách trường mười phút đi bộ, đây là khu cộng đồng cao cấp tốt nhất xung quanh trường.

Đường Tư Vũ nghĩ đến việc đưa con trai đi ăn tối nay, nói với nó rằng nó sẽ hạnh phúc biết bao khi có nhà mới và một đàn piano mới. Đường Tư Vũ thấy bên ngoài có xe hơi sang trọng, phụ huynh đón con đã đến từ sớm. Ở đây, có thể thấy tình yêu giữa cha mẹ của con cái, và tình yêu của người thành đạt cho con cái cũng rất mạnh mẽ.

Đường Tư Vũ quẹt thẻ, ấn dấu vân tay và bước vào trường, khi cô đi về phía lớp học, hiệu trưởng đã ở đây đợi cô.

"Đường tiểu thư, xin dừng bước."

Đường Tư Vũ nhìn thấy hiệu trưởng thì hơi kinh ngạc, nhưng lễ phép bước tới gần cô: "Hiệu trưởng, có phải Tiểu Hi của tôi đã gây chuyện gì ở trường không?"

Hiệu trưởng nhìn cô và lắc đầu: "Không, tôi chỉ nói với cô một điều. Con của cô, Đường Dĩ Hi, được cha ruột của nó đón đi khoảng ba giờ rồi."

Não của Đường Tư Vũ bùng nổ. Cô kinh ngạc và bực tức: "Cái gì? Cha ruột sao? Con trai tôi chỉ có mẹ, không có cha!"

"Sao? Cô Đường, cô không biết cha của con trai cô là Hình Liệt Hàn?" Hiệu trưởng cũng rất ngạc nhiên.

Đường Tư Vũ mặc dù rất tức giận vì nhà trường tự ý cho người khác đưa con trai mình đi và cô không biết Hình Liệt Hàn là ai, cô vội vàng hỏi: "Con trai tôi đi đâu rồi?"

Hiệu trưởng lập tức lấy danh thiếp mà Hình Liệt Hàn đưa cho cô: "Anh Hình kêu cô đến đây tìm anh ta. Thật xin lỗi, rất xin lỗi, tôi tưởng cô biết anh ta là cha của đứa trẻ."

Đường Tư Vũ bây giờ không còn thời gian để trách móc trường học, cô cầm danh thiếp hỏi hiệu trưởng: "Con trai tôi có phải ở trên địa chỉ trong danh thiếp này không?"

"Ừ, Hình tiên sinh kêu cô tự mình tìm anh ta." Hiệu trưởng cũng không dám chủ quan.

Đường Tư Vũ cầm danh thiếp bước ra khỏi trường vội vàng nhìn xuống danh thiếp, đó là tên công ty tập đoàn Hình thị in bằng vàng, bên dưới có một chuỗi địa chỉ, trên danh thiếp cũng không có tên.

Chết tiệt, người nào, tại sao anh ta lại đón con cô? Bệnh tim của Đường Tư Vũ sắp đến, ý nghĩ đầu tiên của cô là con trai mình sẽ không bị bắt cóc chứ!

Đường Tư Vũ chận một chiếc taxi ở lối vào của trường học, sau khi đưa tài xế coi địa chỉ, tài xế liền dẫn cô đến đó.

Đường Tư Vũ căng thẳng dọc theo đường đi, vừa rẽ đường, tài xế hỏi cô: "Cô ơi, cô định đến tập đoàn Hình thị sao!"

Đường Tư Vũ lập tức ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, liền thấy giữa một đám cao ốc chọc trời, một tòa cao ngất trên mây, giống như một tảng đá khổng lồ nối liền giữa thế giới và trái đất. Cô cúi đầu, cẩn thận xác định tập đoàn Hình thị được viết trên danh thiếp, cô gật đầu nói: "Đúng rồi."
 
961 ❤︎ Bài viết: 158 Tìm chủ đề
Chương 25: Tìm đến công ty hắn

"Đây là tòa nhà mới được xây dựng cách đây năm năm. Giờ đây, nó là một thắng cảnh ở trung tâm thành phố của chúng ta. Nó cũng là một trong mười cảnh tượng hùng vĩ hàng đầu thế giới." Người tài xế taxi không quên nhắc đến nó.

Đường Tư Vũ hoàn toàn không muốn biết nguồn gốc của tòa nhà này, cô chỉ muốn biết con trai mình có ở trong tòa nhà này hay không, và người đàn ông tự xưng là cha ruột của con trai mình là ai?

Hắn có mục đích gì? Hắn sao có thể là cha ruột của con mình?

Xe taxi vừa dừng lại, Đường Tư Vũ liền vội vàng đi lên bậc thang sau khi thanh toán tiền, cô ước gì một bước có thể tới nơi.

Đường Tư Vũ bước nhanh vào đại sảnh, đại sảnh sang trọng khiến cô cảm thấy hơi bối rối, lúc này một giọng nam trong trẻo dễ chịu gọi cô lại: "Xin hỏi, cô Đường Tư Vũ phải không?"

Đường Tư Vũ quay đầu lại và nhìn thấy một người đàn ông trẻ trong bộ vest da mỉm cười với cô, cô gật đầu vội vã: "Vâng! Là tôi."

"Xin mời theo tôi." Người đàn ông trẻ chào đón cô.

"Con trai tôi đâu? Con trai tôi ở đâu?" Đường Tư Vũ hỏi hắn.

"Cô Đường, đừng lo lắng, tiểu thiếu gia đang ở với ông chủ của chúng tôi." Trợ lý Hàn Dương mở thang máy riêng, bảo cô đi vào.

"Ông chủ của anh là ai? Tại sao anh ta lại bắt cóc con trai tôi?" Đường Tư Vũ tức giận hỏi.

Hàn Dương hơi ngạc nhiên nhìn chằm chằm, hỏi: "Cô Đường không biết ông chủ của chúng tôi là ai sao?"

Đường Tư Vũ nhìn thấy vẻ mặt của trợ lý, cô ta lạnh lùng nói: "Tôi nhất định phải biết anh ta là ai sao?"

Hàn Dương lập tức ôm trán có chút ngượng ngùng: "Ừm, chỉ là ít người không biết mà thôi."

Đường Tư Vũ nhìn chằm chằm con số tăng nhanh trong thang máy, cô chỉ mong lập tức tìm được con trai mình để đưa đi, nơi này khiến cô cảm thấy không thoải mái.

"Đinh!" Thang máy mở ra, Hàn Dương đi về phía hành lang rộng rãi trước mặt Đường Tư Vũ. Hàn Dương nhìn cô gái tức giận bên cạnh, trong lòng có chút lo lắng cho ông chủ, anh là trợ lý riêng của Hình Liệt Hàn, anh biết chuyện đi tìm đứa nhỏ, anh biết người phụ nữ này đã trộm sinh con của ông chủ.

Tuy nhiên, anh có chút kinh ngạc khi nhìn thấy cô gái này, không phải vì ham giàu, mà vì dáng vẻ tức giận của cô.

Hàn Dương lập tức nhấn một dãy con số, cuối cùng sau khi bắt máy, anh nhanh chóng nói: "Ông chủ, cô Đường tới rồi."

"Đưa cô ấy đến phòng chờ đợi tôi." Giọng nam lạnh lùng rơi xuống.

"Vâng." Hàn Dương tuân lệnh, lúc này Đường Tư Vũ thấy anh sắp cúp máy, lập tức cầm lấy di động của Hàn Dương, tức giận nói: "Đồ khốn, trả lại con trai cho tôi."

Bên kia không dập máy, nhưng có sự im lặng lạnh lẽo, mơ hồ nghe thấy tiếng thở của người đàn ông.

"Con trai tôi đâu?" Đường Tư Vũ hỏi lại. Đầu bên kia thực sự trực tiếp cúp máy, một tiếng bíp truyền đến, Đường Tư Vũ tức điên lên, vừa định ném điện thoại liền nhận ra không phải của mình, vẻ mặt Hàn Dương ở bên cạnh cũng hoảng hốt vài giây, lập tức nở nụ cười. Anh lấy lại điện thoại di động và nhẹ nhõm nói: "Cô Đường, đừng lo! Sếp của chúng tôi sẽ gặp cô sớm thôi."

Đường Tư Vũ làm sao có thể yên tâm? Cô lo lắng đến mức muốn giết người ngay bây giờ, và cô tự hỏi con trai mình hiện đang được đối xử như thế nào? Có thật là bắt cóc không? Là một người mẹ, vì sự an toàn của con mình, luôn là người quan tâm nhất, người lo lắng nhất, ngay trước mắt cô là an toàn, rời khỏi tầm mắt cô là nguy hiểm.
 
961 ❤︎ Bài viết: 158 Tìm chủ đề
Chương 26: Năm năm trước là hắn

Hàn Dương đưa cô vào một gian phòng nghỉ, Đường Tư Vũ đi vào không nhìn thấy hài tử, cô quay người lại hỏi Hàn Dương: "Con trai tôi đâu? Anh đưa tôi tới đây làm gì? Tôi muốn gặp con trai tôi."

"Thật xin lỗi.. Xin ở đây chờ một chút.." Hàn Dương có chút không thể chịu được lửa giận của cô.

"Tôi không muốn, tôi muốn nhìn thấy con trai tôi.. ngay bây giờ." Đường Tư Vũ trút giận lên người anh ta.

Hàn Dương nhăn mặt, anh quay đầu nhìn về phía cửa, đột nhiên vẻ mặt giãn ra, rốt cục, ông chủ cũng tới.

Nhìn theo ánh mắt của Hàn Dương, Đường Tư Vũ xoay người nhìn chằm chằm vào cửa, chỉ thấy một bóng người một tay đút túi bước vào. Thân hình cao lớn mang theo khí thế áp chế mạnh mẽ, phòng nghỉ này tuy rộng lớn nhưng lại bị người đàn ông này làm cho ngột ngạt. Khi nhìn thấy gương mặt của người đàn ông, Đường Tư Vũ chỉ cảm thấy khó thở, trời ạ!

Tại sao người đàn ông này lại giống con trai mình đến vậy?

Cô đã nhìn con trai mình từ lúc nhỏ đến lớn, đối với đường nét trên khuôn mặt của con trai mình cô rất rõ, nhưng giờ phút này, nhìn người đàn ông lạnh lùng bước vào này, cô thực sự bị sốc.

Người đàn ông này tự nhận là cha của con trai mình. Hắn ta có nghĩ hắn ta trông như thế không?

Bất chấp sự nghiêm nghị của hắn, cô ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào người đàn ông bước vào, và hỏi trực tiếp: "Anh bắt cóc con trai tôi? Con trai tôi đâu? Trả con trai lại cho tôi."

Mắt của Hình Liệt Hàn, lạnh như ánh sáng của địa ngục, cay cú nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ nhắn và mảnh khảnh phía trước, như thể đang cố gắng nhìn xuyên qua cô.

Đường Tư Vũ ở dưới ánh mắt của hắn, tuy rằng một tia tức giận không suy giảm, nhưng trong lòng vẫn có chút run rẩy.

"Nói, tại sao cô lại cướp con của tôi?" Giọng người đàn ông lạnh lùng hỏi.

Lời nói của hắn khiến đầu óc Đường Tư Vũ trống rỗng vài giây, cái gì? Cướp? Ai nói con trai cô là con của hắn ta?

"Anh nghĩ quá nhiều rồi, con trai tôi thuộc về tôi, có liên quan gì đến anh? Trả con trai tôi đây, hoặc tôi sẽ gọi cảnh sát." Đường Tư Vũ nghĩ người này thật nực cười cướp con của hắn sao?

Hình Liệt Hàn lấy trong túi ra bảng báo cáo giám định mà muội muội hắn đưa, lạnh lùng đưa tới trước mặt Đường Tư Vũ: "Đây là kết quả khám nghiệm DNA của tôi và con trai, cô mở to hai mắt nhìn xem, đứa nhỏ này có liên quan đến tôi không?"

Trái tim Đường Tư Vũ run lên, mặc dù không muốn đọc bản báo cáo này nhưng cô vẫn đưa tay cầm lấy, tò mò không biết đây là bản báo cáo gì cho đến khi đọc xuống dưới. Nhìn thấy dòng chữ chứng thực là quan hệ cha con, trái tim cô lạnh dần đi.

Ngay sau đó, cô nghĩ về cái đêm biến cô thành quỷ dữ, và nghĩ kỹ về giọng nói của người đàn ông này.

Nó dường như có cùng hơi thở với giọng nam lạnh lùng và ghê tởm đêm đó, hơi thở của một tên khốn.

Chết tiệt, đêm đó là hắn? Nắm đấm của Đường Tư Vũ lập tức siết chặt, gần như véo vào da thịt.

Cô nhìn chằm chằm nam nhân ở trước mắt, từng bước một đi đến trước mặt hắn.

Hình Liệt Hàn híp mắt, lúc Đường Tư Vũ nhanh chóng giơ tay muốn tát hắn một cái, hắn hừ lạnh một tiếng, bàn tay trực tiếp ở giữa không trung nắm cổ tay của cô, lực đạo cực nặng, giống như muốn bóp nát xương cốt của cô: "Dám đánh tôi, cô lấy lá gan ở đâu?"

Đường Tư Vũ đối với năm năm trước đã rất tức giận và ủy khuất, giờ phút này, tức giận làm mặt cô đỏ lên: "Năm năm trước, là anh, đêm hôm đó là anh.."
 
961 ❤︎ Bài viết: 158 Tìm chủ đề
Chương 27: Cô không phải người phục vụ

Hình Liệt Hàn hơi kinh ngạc khi nghe cô nói, chẳng lẽ năm năm trước đêm hôm đó, cô không phải là cô gái tới phục vụ sao? Lúc này, cô còn kêu chịu ủy khuất? Hắn không phải sau đó đã trả tiền rồi sao.

Cứ nghĩ rằng cô ấy đã bí mật sinh con trai mình, hắn nắm chặt cổ tay cô, lập tức lại tăng lên mấy phần, Đường Tư Vũ bị bóp sắc mặt trắng bệch, trong mắt hiện rõ vẻ đau đớn.

"Anh thả tôi ra.. đồ khốn kiếp, làm tôi đau." Đường Tư Vũ rất tức giận, năm năm trước người đàn ông này phụ cô, hôm nay còn dám kiêu ngạo như vậy, cô há mồm cắn hắn.

Hắn ngại bẩn lên liền buông lỏng tay cô ra.

"Nói, tại sao lại bí mật sinh con của tôi." Hình Liệt Hàn rất tức giận trước hành động của người phụ nữ này vì hắn không cho phép.

Mặc dù đứa trẻ được sinh ra, hắn cũng thích nó, nhưng người phụ nữ này vì tham lam tiền bạc của mình, mà đã sinh đứa trẻ này, đó chẳng phải đang coi thường Hình gia sao.

Đường Tư Vũ nhìn hắn với vẻ giễu cợt: "Sinh trộm? Tôi tại sao muốn sinh con? Tôi thích con tôi liền sinh, anh quản được sao?"

Ánh mắt của hắn lạnh lại, người phụ nữ này thực sự thách thức điểm mấu chốt sự tức giận của hắn.

"Đứa nhỏ có một người mẹ như cô, tôi cảm thấy buồn cho con trai mình, sau này không cho phép cô tới gần con trai tôi." Giọng nói của Hình Liệt Hàn lạnh lùng phun ra những lời này.

Đường Tư Vũ cảm thấy tức giận sắp bùng nổ, ép bản thân hít một hơi thật sâu bình tĩnh lại. Nếu đứa nhỏ thực sự là con hắn thì cô không còn gì để nói, năm đó coi như cô vừa bị một con chó cắn. Quan trọng nhất bây giờ chính là con trai cô không thể để tên khốn này cướp lấy được.

Giọng điệu của người đàn ông này là sao? Vẫn như năm đó, đối với cô dùng loại trào phúng và ghét bỏ, cô làm chuyện gì sao? Khiến hắn ta đối xử với cô như vậy?

"Con trai có người cha cầm thú như vậy, mới là chuyện đáng buồn nhất." Cô không cam lòng yếu thế phản bác lên tiếng.

Ánh mắt Hình Liệt Hàn sắc bén trong nháy mắt chìm xuống: "Cô dám nói lại lần nữa."

"Tôi có thể nói mười lần, một trăm lần, dám làm phải dám thừa nhận." Đường Tư Vũ không sợ hắn, tuy rằng bề ngoài uy lực, nhưng trong lòng lại có vẻ rất khó chịu.

"Với trình độ phục vụ của cô, thật sự không đáng giá." Hình Liệt Hàn cảm thấy vô cùng khó chịu, người phụ nữ này dám mắng anh.

Đường Tư Vũ run lên vài giây, cảm giác như bị sỉ nhục: "Ý của anh là giá gì?"

Đôi mắt của Hình Liệt Hàn phảng phất hơi thở âm dương của loài chim có thể khiến người ta tê cóng: "Tất nhiên đó là giá bán của cô."

"Bán cái đầu của anh, ai bán thân? Chính anh đêm đó đã kéo tôi vào phòng như một con dã thú, tôi không phải bán, tôi chỉ lạc đường mà thôi." Đường Tư Vũ liền hiểu rõ, hóa ra nam nhân này đêm hôm đó coi nàng như người phục vụ!

Đôi mày kiếm của Hình Liệt Hàn lập tức nhíu chặt: "Cô nói cái gì? Đêm hôm đó cô chỉ là lạc đường tiến vào phòng tôi sao?" Đường Tư Vũ đối với năm đó đêm đó, cô là vừa hận vừa phẫn, trong sạch của cô cứ như vậy mà bị hắn hủy đi.

Đường Tư Vũ tuy rằng tức giận không muốn cùng hắn nói nữa, nhưng lúc này nghe hắn hỏi, hai mắt đỏ bừng: "Bằng không? Anh cho rằng tôi bán thân cho anh sao? Anh nằm mơ đi, nghĩ nhiều rồi."

Hình Liệt Hàn nhìn chằm chằm cô gái khuôn mặt sạch sẽ thanh tú này, cô ấy toát ra hơi thở dường như không phải kiểu người đó, hắn híp híp mắt, chẳng lẽ làm nửa ngày, không phải cô muốn cướp con hắn, mà là hắn sai sao? "Đêm hôm đó cô vì sao không nói cô không phải người phục vụ?" Hình Liệt Hàn hỏi lại.
 
961 ❤︎ Bài viết: 158 Tìm chủ đề
Chương 28: Hắn muốn cướp con trai

Đường Tư Vũ không muốn nghĩ về hành vi như dã thú của hắn đêm đó. Thay vào đó, cô chất vấn hắn: "Trả con trai của tôi cho tôi."

Hình Liệt Hàn nheo mắt, cẩn thận nhớ lại cái đêm điên cuồng đó. Trí nhớ của hắn rất tốt, vì vậy mọi thứ nhớ rất rõ, tuy rằng khuôn mặt của cô ấy tối đến mức không thể nhìn rõ mặt, nhưng cô gái dưới thân lại ngọt ngào dịu dàng, cộng thêm vết máu trên khăn trải giường.

Mọi thứ đều cho thấy đêm đó là đêm đầu tiên của cô, nếu cô không nói ra thì có vẻ như hắn không cho cô cơ hội để nói ra, bởi vì đêm đó, hắn bị hạ dược. Hắn hôn cô thật sâu, đến cuối cùng, chỉ còn tiếng rên rỉ, thút thít của cô.

Chết tiệt, hắn đã quan hệ nhầm với người phụ nữ năm năm trước, và còn có một đứa con trai với cô gái này?

Thấy hắn không lên tiếng, Đường Tư Vũ lại hỏi: "Anh câm à, nói cho tôi biết con trai tôi đâu!"

Mặc dù Hình Liệt Hàn đã tìm ra vấn đề từ năm năm trước, đứa con trai này cũng có một phần của hắn, nên không thể dễ dàng trả lại cho cô.

"Được, việc của năm năm trước, chúng ta tạm dừng không nói. Bây giờ, hãy nói về quyền nuôi dưỡng đứa trẻ."

Đường Tư Vũ tức giận cười: "Đứa trẻ là của tôi. Anh đừng nghĩ đến nó."

"Nhưng đứa bé cũng là con tôi." Hình Liệt Hàn cắn răng nói.

"Nếu tôi nói cho con trai tôi biết cha nó như thế nào, anh nghĩ nó sẽ nhận một người cha cầm thú như anh sao?" Đường Tư Vũ cảm thấy người đàn ông này không xứng làm cha của con cô, cô tuyệt đối không muốn một kẻ khốn nạn như vậy giáo dục con trai mình.

Ngẫm lại, chỉ cần suy nghĩ cẩn thận.

Khuôn mặt tuấn tú của Hình Liệt Hàn phút chốc vô cùng ảm đạm, anh nắm chặt tay đột nhiên cảnh cáo: "Đừng nói với nó."

"Tại sao? Anh sợ à? Sợ con trai khinh thường anh mà phỉ nhổ sao? Bây giờ anh trả con trai lại cho tôi? Nếu không, tôi sẽ cho nó biết cha của nó cầm thú đến mức nào, để nó hận anh cả đời." Đường Tư Vũ uy hiếp, mặc dù cô không biết đe dọa như vậy có ảnh hưởng gì đến hắn hay không.

Tuy nhiên, cô đã đoán đúng và đã phát huy tác dụng, dù Hình Liệt Hàn có tàn nhẫn và nhẫn tâm đến đâu cũng không muốn hình ảnh trong lòng con trai mình, hình ảnh người cha cao lớn và vĩ đại trở thành một con quỷ dữ, mà anh và con trai vừa mới nhận nhau!

Khuôn mặt Hình Liệt Hàn căng thẳng, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô: "Đường Tư Vũ, tôi có thể đem con trai trả lại cho cô, nhưng cô không được xen vào việc tôi đến gần nó."

"Không được!" Đường Tư Vũ không đồng ý. Hình Liệt Hàn thấy người phụ nữ này càng ngày càng quá đáng, không để hắn vào mắt, khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt nguy hiểm: "Cô gái, tôi đồng ý đưa con trai trả lại cho cô, đã đối với cô phá lệ ban ân rồi. Nếu như cô chọc giận tôi, hậu quả cô không thể chịu đựng nổi đâu."

"Hậu quả là gì? Làm như tôi sẽ sợ anh." Đường Tư Vũ chỉ cần nghĩ đến năm năm trước đêm hôm đó, cô liền muốn đánh chết hắn.

Khi nói đến việc đe dọa mọi người, không ai có thể so sánh với Hình Liệt Hàn? Hắn là một chuyên gia giỏi trong lĩnh vực này, hắn khoanh tay, khuôn mặt nguy hiểm xích lại gần cô: "Tôi không thể xử cô, nhưng cô phải nghĩ về công ty của cha cô, suy nghĩ về số phận của gia đình cô, đó là thứ mà tôi có thể một chân đè bẹp."

Đường Tư Vũ thực sự sợ hãi, khẽ liếc đôi mắt to trong veo của mình: "Anh dám động vào công ty của ba tôi thử xem."

"Nếu như cô dám không đáp ứng cho tôi và con trai gặp nhau, thế nào?" Hình Liệt Hàn nói giọng mỉa mai.

"Anh.."

"Còn nữa, sau này con trai tôi lớn lên khỏe mạnh, cô không được phép nhắc tới chuyện của năm năm trước, nếu cô dám phá hỏng hình tượng của tôi trước mặt con trai, tôi sẽ không buông tha cho cô." Người đàn ông tiếp tục với vẻ mặt lạnh lùng và kiêu ngạo, như thể cô là nô lệ và hắn ta là vua.
 
Chỉnh sửa cuối:
961 ❤︎ Bài viết: 158 Tìm chủ đề
Chương 29: Thỏa hiệp với nhau

Đường Tư Vũ biết cái gì gọi là không biết xấu hổ, không thể giải thích được, lửa giận trong lòng cô lại tăng vọt, muốn nói gì đó, lời lẽ kém cỏi, cô đành phải khịt mũi: "Trả lại con cho tôi."

"Đi theo tôi." Hắn mở miệng một cách lạnh lùng, thân hình cao lớn dẫn đầu đi ra khỏi cửa phòng nghỉ.

Sau lưng, Đường Tư Vũ đã chịu đựng mọi cảm xúc, giờ cô chỉ muốn nhìn thấy con trai mình.

Cô nắm chặt tay, tức giận nhìn bóng lưng người đàn ông trước mặt, đi theo hắn, đi đến một phòng tiếp tân sang trọng, Hình Liệt Hàn nhẹ nhàng mở cửa, Đường Tư Vũ không kịp chờ đợi đã từ bên cạnh hắn xông vào.

Cô nhìn thấy đứa con trai cưng của cô đang đứng trong đại sảnh rộng rãi, trên tay cầm một chiếc điều khiển từ xa, đang điều khiển từ xa một chiếc xe thể thao nhỏ mát mẻ, chạy quanh phòng.

Nghe thấy tiếng động ngoài cửa, nó quay đầu nhìn, trực tiếp nhìn thấy Tư Vũ, nó kích động cầ, điều khiển từ xa chạy tới: "Mẹ ơi, mẹ đến rồi." Đường Tư Vũ lập tức ôm lấy con trai mình, trái tim đang treo lơ lửng cũng an toàn. Cúi xuống, vuốt ve cái đầu nhỏ của nó, và giây tiếp theo, cậu bé ngẩng đầu lên khỏi vòng tay cô, nhìn người đàn ông đi tới bên cạnh mình, và mỉm cười gọi: "Cha ơi."

Khuôn mặt luôn lạnh lùng của Hình Liệt Hàn, vào lúc này, tràn ngập bầu không khí của tình mẫu tử, Đường Tư Vũ ngẩng đầu nhìn thấy nụ cười của anh, cô lập tức ôm con trai mình: "Tiểu Hi, chúng ta về thôi."

"Mẹ ơi, cha có về nhà với chúng ta không?" Cậu bé ngước lên nhìn cha và trông chờ cha cùng nhau trở về.

Mặc dù Tư Vũ muốn nói với con trai rằng không được phép nhận người cha này, nhưng cô không đành lòng để trái tim nhỏ bé của con trai mình bị tổn thương, cô ép ra một nụ cười: "Cha rất bận rộn, chúng ta trở về thôi. Mẹ đỡ đầu của con sẽ về tối nay."

Hình Liệt Hàn hướng nhóc con nói: "Tiểu Hi, con về trước đi, cha rất nhanh sẽ đi tìm con."

"Cha, người nhất định phải tới tìm con nha!" Đường Dĩ Hi hướng hắn lộ ra nụ cười chờ mong.

"Chắc chắn." Hình Liệt Hàn hứa với con trai, hắn nhặt chiếc xe thể thao nhỏ trên mặt đất đưa cho cậu bé: "Mang nó về nhà chơi đi".

"Vâng, cám ơn cha." Cậu bé ôm xe thể thao vui vẻ, Đường Tư Vũ cũng không thèm nhìn hắn, nắm tay con trai đi ra ngoài.

Hình Liệt Hàn cất bước đi theo ra ngoài, nhóc con quay lại và vẫy tay chào tạm biệt hắn vài lần, mà thân ảnh Đường Tư Vũ, bước chân rất nhanh, rõ ràng là đang lẩn trốn.

Cửa thang máy đóng lại, ánh mắt của Hình Liệt Hàn lập tức lộ ra vẻ mất mát, không ngờ cuộc đoàn tụ với con trai lại kết thúc ngắn ngủi như vậy.

Hình Liệt Hàn không khỏi nhíu chặt đôi mày kiếm của mình, năm năm trước hắn đã nhầm người, rồi chuyện gì đó xảy ra.

Tuy nhiên, năm năm trước, dù sự việc xảy ra có bức xúc đến đâu thì hiện tại, điều hắn quan tâm là làm sao để có được tình yêu và sự tin tưởng của người con trai này, đồng thời lên kế hoạch tranh giành quyền nuôi con trong tương lai.

"Hình tổng, ngài cứ như vậy để tiểu thiếu gia rời đi?" Hàn Dương ở phía sau kinh ngạc hỏi. "Nếu không?" Hình Liệt Hàn biết rất rõ rằng không thể đoạt lấy con trai mình. Với chỉ số IQ và suy nghĩ của con trai hắn đã được hình thành, nếu hắn cướp nó một cách man rợ, hắn không những không được con trai mình thích mà còn làm tổn thương đến tình cảm của nó.

Bây giờ, hắn không vội cướp về, điều quan trọng nhất đối với hắn là tìm cơ hội để nối liền tình cha con với con mình, để sau này con hắn lớn lên, có thể lựa chọn sống chung với hắn.

Đường Tư Vũ mang theo nhi tử ngồi taxi trở lại nhà Tô Hi, dọc theo con đường này, Đường Tư Vũ mấy lần muốn mở miệng giáo huấn nhi tử, để nhóc con về sau không tùy tiện đi theo người lạ, nhưng lòng cô mềm nhũn, vẫn nên nhịn xuống. Trước khi không đi học mẫu giáo, con trai ở bên cạnh cô không có gì, nhưng khi đến trường, mỗi ngày thấy hình ảnh người cha đến đón các bạn, cậu bé nhiều lần không thể nhìn được. Đôi mắt to lóe lên khao khát và ghen tị, đó là nỗi đau đớn nhất của Đường Tư Vũ. Con trai không có cha, điều này làm cho nhóc con cảm thấy tự ti ở trường!
 
961 ❤︎ Bài viết: 158 Tìm chủ đề
Chương 30: Người cha bí ẩn

Hôm nay, không ngờ được người đàn ông khốn nạn năm đó thật sự đã tìm tới nhà, hơn nữa ngay cả giám định DNA cũng làm luôn rồi, Đường Tư Vũ cũng nhận ra giọng nói của hắn, đúng thật là người đàn ông năm năm trước.

Bọn họ đúng thật là cha con ruột, điều này cô không thể nào phủ nhận.

"Tiểu Hi, lần sau con muốn đi đâu, con phải nói cho mẹ biết trước, đừng làm cho mẹ lo lắng nữa, được không?" Đường Tư Vũ dặn dò con trai một tiếng.

"Vâng! Con xin lỗi, con đã làm mẹ lo lắng." Đường Dĩ Hi chu cái miệng nhỏ nhắn nói xin lỗi.

"Được rồi, mẹ không trách con." Đường Tư Vũ xoa đầu cậu, hôn nhẹ một cái.

"Mẹ, nhìn thấy cha mẹ không vui sao?" cậu tò mò ngẩng đầu nhìn cô.

Đường Tư Vũ nhìn đôi mắt ngây thơ trong sáng của con trai, cô đành nở nụ cười tươi: "Không có."

"Hôm nay con hỏi cha rồi, cha chưa kết hôn, cũng không có bạn gái, vẫn còn độc thân đó ạ." cậu cười đến tít mắt.

Đường Tư Vũ đứng hình mất mấy giây, cô đương nhiên biết con trai mình đang toan tính cái gì, vẻ mặt cô nghiêm túc nói cho cậu biết: "Tiểu Hi, mẹ sẽ không ở cùng một chỗ với cha con, sau này mẹ và cha con sẽ cùng chăm sóc cho con, nuôi con và yêu thương con."

"Vì sao? Vì sao cha mẹ không ở chung với nhau?"

"Đây là chuyện của người lớn, con còn nhỏ không hiểu đâu." Đường Tư Vũ vừa nói xong, tiếng chuông điện thoại vang lên, cô lấy ra xem, là Tô Hi gọi đến.

"Này, Hi Hi, Cậu về nhà chưa?"

"Ừm! Về rồi, Còn hai người thì sao? Khi nào thì về nhà đây?"

"Đang ở dưới lầu, lên ngay đây."

Cúp điện thoại, Đường Tư Vũ mang theo cậy nhóc đi vào thang máy, tới cửa nhà trọ của Tô Hi, tra mật khẩu vân tay đi vào, Tô Hi vui vẻ chạy ra đón.

"Tiểu Hi có nhớ mẹ không?"

"Nhớ!" Cậu nói xong, cũng hưng phấn thông báo cho cô một tin vui: "Mẹ nuôi, con tìm được cha con rồi! Mẹ xem, đây là oto đồ chơi cha tặng con."

Tô Hi hết sức kinh ngạc nhìn cậu: "Cha con tặng?"

"Dạ! Cha con có một công ty rất lớn, cha con rất đẹp trai còn đối với con rất tốt nữa, cha còn nói sẽ sống cùng với con nữa đấy!" cậu có chút hưng phấn quá mức.

Tô Hi nghe xong trợn mắt, ngẩng đầu nhìn Đường Tư Vũ: "Chuyện gì sảy ra vậy?"

Đường Tư vũ nói với cậu: "Được rồi, tiểu Hi, mau về phòng con chơi đi, mẹ có chuyện quan trọng muốn nói với mẹ nuôi con."

Cậu nhấc chân, bước về phía Tô Hi, hôn lên mặt cô một cái: "Mẹ nuôi, con đi về phòng đây! Lần sau con sẽ giới thiệu mẹ với cha con, mẹ nhất định sẽ rất thích."

Tô Hi có chút bất đắc dĩ, cô cười gượng: "Ừm! Được rồi mau đi đi!"

Chờ cậu về phòng rồi, Tô Hi lao đến ôm vai Đường Tư Vũ: "Không phải chứ! Cha thằng bé tìm tới cửa rồi sao? Là loại người như thế nào?"

Nhắc tới người đàn ông này, đến giờ Đường Tư Vũ vẫn còn ôm một bụng tức, cô thay giày, chỉnh lại một đám tóc trên trán: "Đúng vậy, tên khốn kia tìm tới rồi."

"Đúng thật là cha của tiểu Hi? Chắc chắn không? Sẽ không nhận nhầm chứ!" Tô Hi hoảng sợ há to muốn rớt luôn xuống đất, thật bất ngờ!

Đường Tư Vũ đương nhiên cũng cho rằng không phải là người đàn ông kia, thế nhưng, trời ạ! Không nghĩ tới đúng thật là anh ta.

"Anh ta còn làm giám định với tiểu Hi nữa đấy, đúng thật là quan hệ cha con." Đường Tư Vũ cắn môi, tức giận gật đầu. Tô Hi vẻ mặt kích động cầm hai vai của cô mà hỏi: "Cha của tiểu Hi là loại người như thế nào? Lớn lên trông ra sao? Làm nghề gì? Kết hôn chưa?"
 
961 ❤︎ Bài viết: 158 Tìm chủ đề
Chương 31: Người cha giàu

"Tên hắn là.. Hình gì đó!" Đường Tư Vũ nheo mắt, không thể nghĩ ra tên đầy đủ của người đàn ông đó.

"Hình gì?" Tô Hi chớp mắt, tỏ vẻ tò mò.

Đường Tư Vũ lập tức cong môi nói: "Hình như anh ta là ông chủ của tập đoàn Hình thị, Hình gì tớ cũng không biết, tóm lại, chính là một tên hỗn đản, tớ không muốn nhắc lại hắn ta.

Tô Hi ở trong làng giải trí, hào môn quyền quý trong và ngoài nước, các doanh nghiệp khổng lồ cô đều thuộc trong lòng bàn tay. Khi nghe được tập đoàn Hình thị, cô đã thốt ra:" Có phải là Hình Liệt Hàn không? "

Đường Tư Vũ lập tức kỳ quái quay đầu nhìn về phía cô:" Hình như là hắn, làm sao cậu biết? "

Tô Hi nghẹn họng nhìn trân trối, phảng phất như gặp quỷ, và hét lên:" Ôi, chúa ơi! Tiểu Hi lại là con trai của Hình Liệt Hàn, trời ạ! Đường Tư Vũ, vậy mà năm đó nam nhân ngủ cùng cậu chính là Hình Liệt Hàn a!

Giọng điệu này, tại sao cô lại không buồn mà lại thấy phấn khích chứ?

Đường Tư Vũ hôm nay tâm trạng rất tệ, cô thở ra: "Đừng nhắc đến tên người đàn ông này với tớ, tớ nghe xong liền cảm thấy buồn nôn."

"Cậu không biết anh ta là ai à? Anh ấy là.." Tô Hi thực sự muốn giải thích cho cô, bởi vì những người phụ nữ ngoài kia muốn ngủ với người đàn ông này có thể đi vòng quanh trái đất. Người đàn ông này có quá nhiều nhãn mác, có thể mấy năm trước chỉ là danh phận thiếu gia nhà họ Hình, nhưng mấy năm gần đây, anh ta liên tục đứng đầu danh sách giàu có. Giá trị thị trường của công ty không thể đoán trước, chỉ riêng GPD đã vượt qua nhiều nước nhỏ, nói tóm lại đây là một đại gia kinh doanh không ai dám gây chuyện. "

Tuy nhiên, cô còn chưa nói xong, Tư Vũ đã ngắt lời cô:" Tớ không quan tâm anh ta là ai, tóm lại, tớ không muốn gặp lại anh ta. "

Đương nhiên Tô Hi hiểu được sự tức giận của Đường Tư Vũ, ngay cả Hình Liệt Hàn, hành vi của anh ta năm năm trước đúng thật là một tên khốn.

" Được được được, tớ không đề cập tới hắn, không đề cập nữa, vậy cậu định làm như thế nào? Liệu hắn có cướp Tiểu Hi khỏi tay cậu không? "Tô Hi vô cùng quan tâm mà hỏi.

" Tiểu Hi từ nhỏ đến lớn đã ở bên cạnh tớ, hắn giành được sao? "Đường Tư Vũ đối với điểm này, ngược lại hết sức tự tin, nếu để cho nhóc con lựa chọn sau này ở cùng ai, nhóc con đương nhiên sẽ chọn cô.

" Cũng đúng, Tiểu Hi mặc dù muốn cha, nhưng nhóc con tuyệt đối không thể rời cậu. "Tô Hi cũng rất khẳng định điểm này.

" Ôi! Cha tớ đã mua cho tớ một căn nhà gần trường, và tớ sẽ nấu bữa ăn đầu tiên của tớ ở đó vào tối mai. "

Tô Hi mừng thay cho cô:" Xem ra, cha cậu thực sự rất yêu cậu. "

" Ông ấy còn mua cho tớ một chiếc xe hơi. "

" Vậy cậu có thể an tâm tiếp tục làm đại tiểu thư Đường gia của cậu, không cần phải kiếm tiền mệt nhọc. "Tô Hi ghen tị nhìn cô.

Đường Tư Vũ lắc đầu nói:" Không, tớ sẽ không từ bỏ công việc của mình, bất kể như thế nào, tớ cũng không nên dựa dẫm vào cha mình. Hơn nữa, nếu Khâu Lâm biết được, nhất định sẽ trách ba tớ. Tớ không muốn ông ấy ở nhà tức giận với người phụ nữ này. "

" Đúng, cậu là một thanh niên tốt có lý tưởng và khát vọng. Đừng lo lắng! Tớ sẽ giới thiệu cho cậu một công việc tốt. "Tô Hi cười ôm cô:" Từ nay, tớ có thể mỗi ngày đến nhà cậu ăn cơm rồi! "

" Bất cứ lúc nào cũng chào đón."Đường Tư Vũ tức giận cả buổi chiều, chỉ có khi ở bên bạn thân mới có thể khiến cô cười trở lại. Đường Tư Vũ vào bếp nấu ăn, Tô Hi trở về phòng dẫn theo anh chàng nhỏ, nhân tiện thăm dò suy nghĩ của anh bạn nhỏ về người cha này, nhìn vẻ mặt của anh bạn nhỏ, Tô Hi cẩn thận suy nghĩ về bộ dạng của Hình Liệt Hàn. Ôi! Thật đáng kinh ngạc!
 
961 ❤︎ Bài viết: 158 Tìm chủ đề
Chương 32: Thú nhận với gia đình

Quả nhiên cha con chính là cha con, gen mạnh như vậy, nói không chừng, con nuôi cô, sau này sẽ là người thừa kế của tập đoàn Hình thị a!

Dinh thự của Hình thị.

Tám giờ rưỡi, thân hình dong dỏng của Hình Liệt Hàn từ dưới ngọn đèn hành lang của lối vào đi vào, một cô gái nào đó đang ngồi trên ghế sô pha đợi hắn không thể chờ đợi được đi thẳng tới, nở một nụ cười rạng rỡ: "Anh cả, anh đã về rồi."

Hình Liệt Hàn nhìn lướt qua em gái, đưa tay sờ sờ đầu nhỏ của cô: "Ừ! Làm bài tập xong chưa?"

"Đã sớm làm xong." Nói xong, Hình Nhất Nặc nghiêng về phía trước, đưa bàn tay mảnh khảnh nhỏ nhắn lên môi hắn cam đoan: "Anh, chuyện của anh, em một câu cũng không nói cho cha mẹ!"

Hình Liệt Hàn ánh mắt lạnh lẽo lộ cảm kích, nhìn chằm chằm tiểu muội giọng trầm thấp lên tiếng: "Tiểu Nặc, cảm ơn em đã giúp anh tìm được Tiểu Hi." Trái tim của Hình Nhất Nặc lập tức nở hoa, anh trai khen cô, nỗ lực của cô cũng không vô ích. Cô căng thẳng, tò mò hỏi: "Anh à, anh không làm phiền mẹ của Tiểu hi chứ! Chị ấy là người sinh ra con trai anh, anh không thể đối xử tệ với chị ấy! Nếu không, Tiểu Hi cũng sẽ không vui."

Hình Liệt Hàn híp mắt, khi nghĩ đến hình ảnh của cô hôm nay trông như một con mèo hoang, hừ nhẹ một tiếng: "Chuyện giữa anh và cô ấy vẫn cần thời gian để giải quyết."

Hình Nhất Nặc lập tức hiếu kỳ hỏi lại: "Anh có làm tổn thương chị ấy không?" Hình Liệt Hàn trầm tư mấy giây: "Tạm thời sẽ không."

Nếu sau này người phụ nữ này ngoan ngoãn để cho hắn cùng con trai trao đổi tình cảm, hắn có thể bỏ qua việc cô bí mật sinh con cho hắn, nếu cô ta dám đứng ở giữa cản trở thì khó nói.

Hình Nhất Nặc phồng má, có chút lo lắng.

"Cha mẹ đâu!"

"Cha và mẹ đang xem TV trên tầng hai." Hình Nhất Nặc nói, và cô nhìn thấy bóng dáng của anh trai mình đang bước về phía cầu thang, và cô lập tức làm theo sát: "Anh, anh muốn nói sự thật sao?"

"Ừ!" Hình Liệt Hàn lên tiếng, chuyện này, hắn cần phải nói với cha mẹ, chí ít để bọn họ biết có một cháu trai ở trên thế giới. Hình Nhất Nặc đuổi theo sát, sau đó, cô chạy đến phòng của Hình Nhất Phàm và lôi thằng bé đang đọc sách ra, đây là chuyện đại sự và tất cả thành viên phải tham gia.

Trong sảnh chính lầu hai sang trọng, vợ chồng Hình thị đang xem tin tức, bà Hình quay đầu lại thấy con trai lớn đã trở về, lập tức quan tâm hỏi: "Liệt Hàn, con ăn tối chưa?"

"Con ăn rồi." Hình Liệt Hàn ngồi cạnh cha mẹ, khuôn mặt rơi vào trầm tư.

Mà lúc này, Hình Nhất Nặc và Hình Nhất Phàm ngồi vào một chỗ khác, cô chống cằm, nhìn bọn họ: "Cha mẹ, đại ca có chuyện muốn nói với hai ngươi a!"

Hình Chính Đình nhìn con gái đáng yêu của mình nở nụ cười, quay đầu nhìn về phía con trai lớn. Bình thường con trai đều sẽ về biệt thự riêng của mình, đêm nay về Hình trạch, nhất định là có chuyện.

"Chuyện con muốn nói, là lúc tuổi trẻ con đã phạm một sai lầm." Hình Liệt Hàn bình tĩnh nhìn cha mẹ mở miệng.

Hình phu nhân Tưởng Lam nhìn con trai, lập tức lòng căng thẳng: "Liệt Hàn, con phạm sai lầm gì?" Hình Nhất Nặc nhìn về phía bên Hình Nhất Phàm, khóe miệng nhỏ cong lên với một nụ cười không thể che giấu, từ khi bọn cô hiểu chuyện cho đến nay, đại ca luôn là hình mẫu của bọn cô, ưu tú, hoàn mỹ, IQ cao, và đẹp trai, hắn là người chói lọi nhất trong Hình thị, toàn bộ đại gia tộc Hình thị đều tự hào về hắn.

Bây giờ, hiếm khi thấy đại ca cũng mắc lỗi.

"Nói đi! Con phạm chuyện gì?" Tưởng Lam thúc giục lo lắng, hoảng sợ.

"Năm năm trước, con uống nhầm đồ trong bữa tiệc và phạm phải sai lầm." Hình Liệt Hàn liếc nhìn hai em của mình đang nghe đối diện, cũng không nói quá rõ ràng. Nhưng vợ chồng Hình Chính Đình đã hiểu, Tưởng Lam tranh thủ thời gian quay đầu nhìn về phía đôi nam nữ mười lăm tuổi của mình, rồi quay sang nhìn con trai cả nói: "Sau đó thì sao?"
 
961 ❤︎ Bài viết: 158 Tìm chủ đề
Chương 33: Rất thích nhóc con

"Ai nha đại ca, em mất kiên nhẫn rồi, để em nói, đêm đó đại ca và một cô gái ngủ cùng nhau, sau đó một đứa bé ra đời." Hình Nhất Nặc đoạt quyền nói luôn.

Vợ chồng Hình Chính Đình trực tiếp chấn kinh nhìn về phía con gái, ngay sau đó, lại nhất trí quay đầu trừng mắt về phía con trai cả: "Tiểu Nặc nói thật? Con thực sự ở bên ngoài có một đứa bé?"

"Vâng, một đứa con trai, đã bốn tuổi ba tháng." Hình Liệt Hàn trầm giọng thừa nhận, muội muội thay hắn nói cũng tốt, bởi vì loại chuyện này thật sự hắn không am hiểu biểu đạt ra sao.

Tưởng Lam lập tức nhẹ ôm ngực: "Trời ơi! Chuyện này sao hôm nay mẹ mới biết?

" Mẹ, các người nhất định phải cảm ơn con, là con tìm thấy đứa bé này. "Hình Nhất Nặc cười hì hì nói.

" Chuyện quái gì đang xảy ra, ba người các con nhanh chóng thú nhận đi. "Hình Chính Đình khuôn mặt lo lắng nhìn ba đứa con của mình. Hình Nhất Nặc lập tức kể lại việc cô bị Đường Dĩ Hi mê hoặc trên TV và đến gặp Đường Dĩ Hi để tìm kiếm cha mình thông qua TV. Ngay sau đó, cô nhanh chóng giải thích việc mình lấy tóc để xét nghiệm DNA. Bọn họ thật khó tin và không thể tin được hành động của cô con gái út đã tìm được đứa cháu đích tôn bên ngoài của nhà họ Hình.

Tưởng Lam nghe xong, đôi mắt đẹp tràn đầy trách cứ trừng mắt về phía con trai lớn:" Liệt Hàn, con làm sao lại hồ đồ như vậy, làm ra loại chuyện ngu xuẩn này. "

" Được rồi, sự việc cũng đã xảy ra, vậy chúng ta nên tìm cô gái kia nói chuyện, coi cô ta có nguyện ý mang theo con trai gả cho Hình gia chúng ta không! "Hình Chính Đình lên tiếng nói.

Hình Liệt Hàn con ngươi đen nhánh thít chặt mấy phần, híp mắt nói:" Cha, người nói sao? "

" Cha con nói đúng, con trai cũng đã có, con cũng nên chịu trách nhiệm đối với vị tiểu thư này. "Tưởng Lam cũng không hi vọng con trai đã làm rồi mà không chịu trách nhiệm, đặc biệt là ở trước mặt hai đứa em của hắn, hắn phải làm một tấm gương tốt.

" Chuyện này không thể nào. "Hình Liệt Hàn trực tiếp cự tuyệt, khuôn mặt lộ rõ vẻ ghét bỏ, hắn hừ lạnh nói:" Con có thể dùng phương thức khác đền bù cho cô ta, nhưng cưới cô ta, thì không có khả năng. "

Hình Chính Đình cùng thê tử liếc nhau, con trai lớn như vậy, bọn họ nhất thời gặp khó khăn. Một bên Hình Nhất Nặc cầm IPAD kiếm video của Đường Dĩ Hi, còn Hình Nhất Phàm nãy giờ không lên tiếng liền thay đại ca giải vây:" Cha, mẹ, các người coi như ép đại ca cưới cô gái kia, nhưng năm đó đại ca phạm sai lầm như vậy, cô ấy nhất định rất oán hận đại ca,

Làm sao gả cho đại ca được?

Câu nói này lại khiến cho Hình Chính Đình và thê tử liếc nhau, cảm thấy lời của con trai rất đạo lý.

Cô bé kia nhất định rất hận con trai hắn, hiện tại người sai là con trai hắn, nếu như cô gái này không tham tiền, không tham quyền, thì nhất định sẽ không gả cho con hắn.

"Cha, mẹ, cho các người nhìn cháu trai siêu cấp vô địch đáng yêu, tang tang, bạn nhỏ Đường Dĩ Hi." Hình Nhất Nặc đã quay đoạn video cuối cùng của bạn nhỏ Đường Dĩ Hi tìm kiếm cha cho cha mẹ xem.

Hai người nhìn thấy trong video một cậu bé giống i chang con trai mình, không cần phải xem báo cáo xác minh DNA, cũng lập tức xác định đây là con cháu của Hình gia.

"Trời ạ! Liệt Hàn của chúng ta khi còn bé giống nhau như đúc!" Tưởng Lam kích động hốc mắt đều ướt, Hình Chính Đình cũng mừng rỡ không thôi, nhìn chằm chằm cái dáng vẻ tự tin của cháu mình trên màn hình, vẻ yêu thích lộ rõ trên mặt. Một bên Hình Liệt Hàn cũng đứng lên, đối với con trai của chính mình, hắn thực sự nhìn không đủ, thật hi vọng hiện tại có thể đem nhóc con đưa đến bên cạnh nuôi dưỡng.
 
961 ❤︎ Bài viết: 158 Tìm chủ đề
Chương 34: Nhìn lén cháu trai

"Cháu trai nhỏ của tôi là quán quân của cuộc thi này, đàn piano của nó tốt hơn của tôi và của Hình Nhất Phàm. Nó đã học lớp 6 ở 4 tuổi rồi. Điều đó cho thấy mẹ nó giáo dục và dạy dỗ nó tốt như thế nào."

"Nhất định là một cô gái đa tài, nếu như có thể cưới về thì quá tốt." Tưởng Lam trong đầu liền hiện lên một cô gái xinh đẹp dịu dàng.

Đáng tiếc con trai của bà lại làm ra việc như vậy, con gái người ta thèm để ý hắn một cái mới là lạ!

"Cha mẹ, con biết Tiểu Hi học ở trường nào, các người có thể ở xa xa nhìn một chút a!" Hình Nhất Nặc đề nghị nói.

"Được, ngày mai mẹ và cha con đi xa xa nhìn một chút."

"Qua mấy ngày nữa, con sẽ đưa con trai về gặp mặt mọi người." Hình Liệt Hàn vô cùng tự tin mở miệng.

Hình Lam quay đầu nguýt hắn một cái: "Anh nên suy nghĩ làm sao với mẹ của con trai anh đi!"

"Ca, anh yên tâm, em sẽ giúp anh." Hình Nhất Phàm cảm thấy đại ca thật đáng thương a!

Hình Liệt Hàn híp híp mắt, hướng tiểu muội nói: "Được! Nhưng không cho phép làm ẩu."

Vợ chồng Hình Chính Đình một đêm này khó mà ngủ được, vui vẻ tới quá đột ngột, quá ngoài ý muốn, đùng một cái có một đứa cháu trai trên thế giới này.

"Sáng sớm ngày mai em nhất định phải đi nhìn xem, cho dù là nhìn xa xa một chút cũng được." Tưởng Lam hưng phấn nói với chồng.

"Được, ngủ đi! Ngày mai hai đứa mình đi xem cháu trai."

"Em còn đang sầu cho Liệt Hàn về sau kết hôn muộn, chúng ta không có cháu trai ôm, hiện tại, cháu trai đã lớn như vậy, ông trời thật là chiếu cố chúng ta." Tưởng Lam trong lúc nhất thời ngủ không được. Ngoài ra còn có một người cũng ngủ không được, chính là Hình Liệt Hàn, hắn gối hai tay lên đầu. Dáng người cao ráo lười biếng mặc bộ đồ ngủ màu đen, lộ ra cơ ngực to gợi cảm, đôi chân thon dài thẳng tắp cường tráng, dưới ánh đèn lờ mờ, cả người hắn phảng phất như một con báo đốm, ẩn chứa bầu không khí nguy hiểm.

Lúc này, tâm trí hắn chỉ toàn là khuôn mặt đẹp trai và dễ thương của nhóc con cực giống hắn, cùng giọng nói sữa non, gọi hắn là cha, loại cảm giác này, thật sự là một loại thỏa mãn và phấn khích không gì sánh được.

Nhưng mà nghĩ về đêm đó, hắn càng ảo não, rõ ràng hắn để trợ thủ đưa một người phục vụ, vì cái gì không phải nữ phục vụ, mà là một cô gái lạc đường chạy vào phòng của hắn?

Cô ấy không có hương vị thông thường của một cô gái trẻ, nhưng tỏa ra một hương hơi yếu của cột buồm. Đêm hôm đó có bao nhiêu điên cuồng, hắn vẫn còn nhớ rất rõ. Trong căn hộ Tô Hi, Đường Tư Vũ trằn trọc ngủ không được, thỉnh thoảng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ say sưa trong ngực, nghĩ đến sau này sẽ có một nam nhân cùng cô tranh đoạt, cô liền cảm thấy hoảng hốt không thôi, lỡ như con trai bị cướp đi, cô nên làm sao bây giờ?

Con trai của cô quan trọng hơn mạng sống của cô, và cô sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai mang nó đi.

Tuyệt đối không cho phép.

Coi như Hình Liệt Hàn có quyền thế thì thế nào, cô cũng không sợ.

Sáng sớm, Đường Tư Vũ đưa con trai trên đường đi học, cổng sân trường hôm nay vẫn chật cứng xe hơi sang trọng đưa bọn trẻ đi học, nhưng một chiếc Bentley sang trọng lại đến sớm nhất chiếm lấy vị trí có lợi, ở cửa sổ xe đằng sau, Hình Nhất Nặc ngồi ở ghế cạnh tài xế, phía sau xe cha mẹ đã nhìn thấy bạn nhỏ Đường Dĩ Hi.

"Cha, mẹ, nhìn kìa, một cậu bé đẹp trai." Hình Nhất Nặc nhìn thoáng qua nhóc con trong đám đông. Đồng thời, cô cũng là lần đầu tiên nhìn thấy mẹ của Đường Dĩ Hi, cô thất kinh một tiếng, quả nhiên là mỹ nữ a! Nhóc con đẹp trai như vậy, gen của cha quan trọng, gen của mẹ cũng quan trọng không kém!
 
961 ❤︎ Bài viết: 158 Tìm chủ đề
Chương 35: Có người ở sát vách

Tưởng Lam và Hình Chính Đình bắt gặp Đường Tư Vũ đưa Đường Dĩ Hi tới cửa, nhìn cháu trai của họ qua cửa kính xe, Tưởng Lam cũng hài lòng vì mẹ của cháu trai quả thực là một người tài giỏi, như bà nghĩ một cô gái xinh đẹp.

Quả nhiên, mẹ của Tiểu Hi dáng dấp rất xinh đẹp, đáng tiếc Liệt Hàn không có cơ hội cưới được cô. Tưởng Lam tiếc nuối không thôi.

"Mẹ, người đừng nản chí mà! Nói không chừng đại ca về sau sẽ theo đuổi vị mỹ nữ kia, ca ca dáng dấp đẹp trai như vậy, lại có tiền, cơ hội rất lớn." "Mẹ nhìn cô gái này, không giống những cô gái hám làm giàu kia, chắc chắn sẽ không vì tiền và tướng mạo mà coi trọng ca con đâu, lại nói, cô gái ấy cũng không giống người thiếu tiền." Tưởng Lam càng nói càng thất vọng.

Lúc này, Đường Tư Vũ cũng đưa nhóc con vào trường, cô định quay lại ngôi nhà mới gần đó xem có muốn mua thêm không. Hình Chính Đình thở dài một hơi, nhìn nhau qua cửa sổ trong một khoảng thời gian ngắn, ông không thể thỏa mãn cảm giác làm ông của mình.

"Trở về đi! Chỉ có thể chờ Liệt Hàn lần sau đưa nhóc con này về nhà." Xe màu đen limousine chạy ra.

Buổi sáng, Đường Tư Vũ nhìn quanh nhà, viết vài thứ nhỏ cần chuẩn bị. Như một cô gái nhỏ, trong nhà nhất định phải có thêm những món đồ trang trí nhỏ để thêm ấm áp yêu thương.

Cô đến con phố gần đó mua một số lô phụ kiện nhỏ, khi quay lại thì thấy thang máy đang có người dọn đồ, cô tò mò đứng đợi. Khi xuống thang máy, cô nhận ra là chủ nhân của ngôi nhà đối diện với mình đã chuyển đi, bên trong vang lên tiếng đập đồ.

Cô tò mò hỏi một người trang trí: "Gia đình này muốn trang trí lại sao?"

"Đúng! Có vẻ như khách của chúng tôi đã mua tất cả các dãy phòng khác, trừ nhà của cô, bây giờ chúng tôi chuẩn bị cùng nhau mở ba căn nhà." "Cái gì? Ba căn nhà?" Đường Tư Vũ cảm thấy kỳ quái, người nào rảnh rỗi như vậy? Có quá nhiều tiền sao? Với loại tiền này, mua một biệt thự lớn thì tốt hơn, mảnh này là phòng học kỳ, ai mà ngán ngẩm chui qua ba dãy phòng, nghĩ đến điều này, chẳng phải sẽ ồn ào một hồi sao?

Xem ra cô còn chưa thể dọn đến ở cùng con trai, nếu không, mỗi ngày đều không nghe thấy tiếng trang trí!

"Chủ nhân nhà này sao lại mở ra nhiều phòng như vậy!" Đường Tư Vũ lại nhịn không được hiếu kỳ hỏi một câu.

"Tôi cũng không rõ."

Đường Tư Vũ có chút buồn bực, nói như vậy, về sau cả tầng lầu này, cô và hộ gia đình này sẽ đối diện nhau? Cô còn hy vọng vào đây có thể náo nhiệt một chút! Chỉ hi vọng người đối diện này không phải một tên biến thái.

Nhóc con đi học, thời gian cô rảnh rỗi, lúc này nhận được điện thoại của Tô Hi, nói đã có công việc phù hợp, Đường Tư Vũ lập tức lái xe đi.

Hóa ra là một người bạn của Tô Hi là ca sĩ sẽ tổ chức một buổi hòa nhạc. Một số bài hát của cô ấy cần được trình diễn trên đàn piano. Tuy nhiên, tay nhạc sĩ cũ của cô ấy không thể tham gia buổi hòa nhạc, cho nên Tô Hi liền giới thiệu cô.

Ngay khi nữ ca sĩ nghe tin siêu sao nhí là con trai của cô, cũng không cần kiểm tra, liền thu nhận cô, Đường Tư Vũ tiếp nhận đơn sống này, mà tiền lương cũng không tệ lắm.

Bốn giờ rưỡi chiều, Tô Hi cùng cô đón cậu bé ăn một bữa tiệc lớn ở bên ngoài, trên bàn cơm, Đường Tư Vũ đem sự việc nhà mới bên kia nói một lần, xem ra chí ít hai tuần lễ không thể dọn vào ở. Tô Hi vui vẻ, như vậy Đường Tư Vũ có thể lo cho cô ba bữa một ngày, còn cô ở nhà nghỉ ngơi. Hơn nữa cô sẽ không cảm thấy nhàm chán, nhóc con không có ý kiến, nhưng khi nhóc con trên bàn cơm nói một chút về Hình Liệt Hàn, lập tức liền nhìn thấy khuôn mặt đen của mẹ. Cho nên, nhóc con không dám nghĩ tới cha.
 
961 ❤︎ Bài viết: 158 Tìm chủ đề
Chương 37: Hắn theo dõi con trai

"Chị, lúc đó, chị phải đến tham gia buổi lễ đính hôn của bọn em đó nha!" Đường Y Y nhiệt tình mời Đường Tư Vũ, tựa như cô ta hoàn toàn không nhớ rõ Đường Tư vũ từng là vị hôn thê của Mộ phi.

Đường Hùng ngay lập tức sa sầm nét mặt, nhìn về phía con gái nhỏ.

Đường Tư vũ chớp mắt, lạnh nhạt nói: "Tôi có thể không có thời gian, có lẽ không đến được."

"Bận chuyện gì, chuyện gì mà có thể quan trọng hơn lễ đính hôn của Y Y?" Khâu Lâm ngồi bên cạnh không vui nói.

Đường Dĩ Hi ngồi bên cạnh biết rõ mẹ cậu không thích hai mẹ con nhà này, cậu lập tức lên tiếng: "Mẹ, ngày hôm đó con có tiết học vẽ, mẹ đi cùng con được không?"

"Ừm! Được! Mẹ đi với con." Đường Tư Vũ kinh ngạc, con trai cô còn nhỏ như vậy mà biết nói giúp cô.

"Con trai chị học vẽ quan trọng hơn lễ đính hôn của tôi sao? Đường Tư Vũ rốt cuộc chị có phải là chị gái của tôi không vậy?" Đường Y Y tức giận ném luôn đôi đũa, cô ta mong Đường Tư vũ sẽ đến, thấy Mộ Phi yêu thương cô, chắc chắn sẽ ghen tỵ đến chết.

Đường Tư Vũ nhíu mày: "Đúng vậy, Chuyện của con tôi, so với bất cứ chuyện gì đều quan trọng hơn cả."

Đường hùng cũng cảm giác được không khí trên bàn bất thường, ông đành phải nói vài câu việc đánh giảng hòa nói, "Được rồi được rồi, đừng nói nữa, Tư Vũ không đi được, nguyên nhân thì các ngươi cũng biết rồi, không cần phải nói nữa. Nhưng tiểu Hi muốn học vẽ tranh, Tư Vũ sẽ không đến được"

"Chị không dám đến sao?" Đường Y Y không muốn kết thúc như thế này, cô ta đang muốn kích thích Đường Tư Vũ đến buổi lễ.

"Có cái gì mà tôi không dám đi? Chỉ sợ khi tôi đi, cô lại trở thành trò cười, vậy mà lại đi nhặt đồ tôi vứt về sài. Có gì hay mà đắc ý." Đường Tư vũ cười lạnh một tiếng.

"Cô.." Đường Y Y tức đến nổi mặt chuyển thành màu gan heo, Mộ Phi vậy mà lại bị ví như hàng secondhand* sao?

*Hàng đã qua sử dụng

"Tư Vũ, con sao có thể nói như vậy chứ! Con nói Mộ Phi như vậy, thích hợp sao? Mộ Phi thích Y Y, con cũng không cần phải đố kỵ ghen ghét như vậy." Khâu Lâm rất tức giận.

Đường Tư Vũ ngẩng đầu nhìn hai mẹ con họ: "Đây vốn dĩ là sự thật."

"Được rồi, Tư Vũ, con cũng bớt nói lại đi, sau này Mộ Phi sẽ thành người nhà với chúng ta, trước sau gì cũng gặp nhau, con không cần phải nói nặng lời như vậy." Đường hùng cũng dặn dò với cô một câu.

Đường Tư Vũ lập tức không lên tiếng, cô gắp đồ cho con trai ăn.

Mà Khâu Lâm cùng Đường Y Y nhìn nhau, tức giận trong mắt rất rõ ràng, thật không ngờ 5 năm sau Đường Tư ũ lại khó chơi như vậy.

Mộ Phi là ai? Tập đoàn Mộ thị hiện nay khá là nổi danh trong giới kinh doanh, mà anh ta lại là tình nhân trong mơ của các cô gái, đẹp trai, tài giỏi, giàu có, học vấn xuất sắc, tuyệt đối là ông chồng quốc dân trong lòng của mọi cô gái.

Cơm nước xong, Đường Tư Vũ nói với ba cô một tiếng rồi đưa con trai đi, cô lái xe về phía nhà bảo tàng.

Nhưng cô không hề hay biết, sau khi cô ra khỏi nhà họ Đường, thì có một chiếc xe màu đen luôn theo đuôi xe cô, trong xe là hai người vệ sĩ, vừa theo sau xe cô, vừa gọi điện thoại báo cáo.

Đến khi xe Đường Tư Vũ tiến vào viện bảo tàng, đồng thời vệ sĩ gọi điện báo cáo.

"Ông chủ, cô Đường đang đi dạo bảo tàng cùng với cậu chủ nhỏ."

"Đi theo bọn họ, tôi sẽ đến ngay." Đầu dây bên kia, một giọng nói trầm thấp ra lệnh.

Vệ sĩ ngay lập tức, đậu xe ngay bên cạnh xe Đường tư Vũ,

Đường Tư Vũ mua cho cậu nhóc ly nước, đi đến quầy mua vé. Cô không phát hiện, sau lưng có hai người đàn ông đang đi theo bọn họ, luôn quan sát từng cử chỉ của hai mẹ con.
 
961 ❤︎ Bài viết: 158 Tìm chủ đề
Chương 38: Hắn tới

Viện bảo tàng rất lớn, đi dạo cả một buổi chiều cũng chưa chắc đã đi hết, nhưng Đường Tư vũ dẫn con trai đi dạo nên cũng từ từ đi dạo không vội vã.

20 phút sau, một chiếc Maybach màu đen đang đậu ở bãi đỗ xe, một người đàn ông từ trên xe bước xuống, sang trọng, đẹp mắt, cả người tràn đầy khí thế nghiêm nghị không thể đến gần.

Người đàn ông này đúng là Hình Liệt Hàn, hắn vậy mà lại luôn chú ý đến hai mẹ con Đường Tư Vũ từng giây từng phút, mà cơ hội để ở cùng con trai như vậy sao hắn lại bỏ qua được đây?

Sau khi đã xác định được hai mẹ con họ đang ở đâu, Hình Liệt Hàn lập tức đi tìm.

Giờ phút này, Đường Tư Vũ cùng con trai đi xem phòng trưng bày hóa thạch khủng long, cậu bé xem đến đờ người ra oa một tiếng.

Tấm chắn bằng thủy tinh, có thể thấy rõ từng ổ từng ổ trứng hóa thạch khủng long, còn có những cột đá to, phong phú như trở lại thời kỳ khủng long, đôi mắt cậu mở to quan sát, xem chỗ này, nhìn chỗ kia.

Đột nhiên, cậu thấy phía cửa xuất hiện một người đàn ông, chỉ một giây cậu đã xác định, vui mừng gọi to: "Ba!"

Đường Tư Vũ đang quan sát những quả trứng khủng long thì nghe thấy con trai gọi, cô hoảng sợ quay đầu, quả thật thấy người đàn ông đang bước đến đây, trực tiếp bế cậu lên, hôn vài cái lên mặt cậu, cười hỏi: "Nhớ ba không?"

"Nhớ." nhóc con ôm cổ hắn, cười híp cả mắt lại.

Hình Liệt Hàn nhìn lướt qua con trai, thấy sắc mặt người phụ nữ phía đối diện rất tệ, tựa như không thấy, hắn thả con trai xuống, nắm tay nhóc con: "Ba dẫn con đi."

"Dạ! Ba, sao ba biết con với mẹ ở đây" cậu tò mò hỏi.

"Ba tự có cách để biết được." Hình Liệt Hàn không có ý định nói cho cậu biết nguyên nhân.

Mà Đường Tư Vũ bên cạnh biết rõ, người đàn ông này vậy mà cho người theo dõi hai mẹ con cô sao? Cô tức giận chống hai tay lên hông, trừng mắt đen trước mặt hắn, tức giận nói: "Bảo người của anh cách mẹ con chúng tôi xa một chút."

"Tôi đi cùng con trai tôi thì có vấn đề gì sao?" Hình Liệt Hàn nhướng mày, lạnh giọng.

"Ba, mẹ, hai người đừng có cãi nhau nữa! Chúng ta xem khủng long đi. Con rất thích nơi này đó. Con muốn mẹ đi với con, cũng muốn ba đi với con nữa." bạn nhỏ Đường Dĩ Hi lập tức giảng hòa.

Nói xong, cậu thấy gần đó có máy trò chơi trẻ em, lập tức chạy sang, để lại hai người giận dữ nhìn nhau.

"Tôi mong cô hiểu, thời gian tôi ở cùng con trai, cô tốt nhất đừng có nói nhiều, nếu không, tôi không ngại giành quyền nuôi con với cô đâu." Hình Liệt Hàn trầm giọng cảnh cáo cô.

Đường Tư Vũ không sợ anh, cô hừ lạnh: "Anh thử giành đi rồi nói."

Khuôn mặt tuấn tú của Hình Liệt Hàn hơi trầm xuống, người phụ nữ này vậy mà không nghe lời cảnh cáo của hắn? Đương nhiên hắn cũng không thể để mất uy nghiêm: "Cô cứ việc thử đi."

Đường Tư Vũ khoanh tay lại: "Tôi sẽ chờ xem."

Nói xong, Cô bỏ đi về phía con trai, để lại phía sau một người đàn ông toàn thân u ám.

Sự xuất hiện của Hình Liệt Hàn đã thu hút những cô gái xung quanh, hắn ở chỗ này giống như một cục nam châm có lực hút rất lớn, làm tim của phụ nữ gần đây đập loạn xạ ngoại trừ Đường Tư Vũ.

Đường Dĩ Hi đang xem nghịch một cái kính viễn vọng, nhìn vào đó có thể thấy được các hành tinh nhỏ, cậu hưng phấn nói với Đường Tư Vũ: "Mẹ, mẹ nhìn nè, trong này có rất nhiều khủng long luôn."
 
961 ❤︎ Bài viết: 158 Tìm chủ đề
Chương 39: Đừng có chạm lung tung

Đường Tư Vũ xem hắn như không khí, chuyên tâm chơi cùng con trai, cuối cùng, cô quyết định, chiều hôm nay cô sẽ cùng con trai chơi hết mình.

Người đàn ông kia trông thật ngứa mắt, hắn không có quyền phá hoại buổi chiều tốt đẹp của hai mẹ con cô.

Đường Tư Vũ nhận kính viễn vọng từ tay con trai, thấy rõ ràng hình ảnh bên trong, cô cũng rất thích thú.

Hình liệt hàn nhìn con trai đến chỗ thiết bị điều khiển bước chân, có thể điều khiển khủng long trên màn hình thông minh, đôi chân nhỏ của cậu chạy thì khủng long trên màn hình cũng chạy, mà cậu đi chậm, khủng long cũng chậm theo, cậu nhóc chơi rất vui.

Đường Tư Vũ thấy cậu bé chơi vui, tâm cô cũng vui lây, lấy điện thoại ra chụp hình cho cậu. Ở bên cạnh, Hình Liệt Hàn nhìn con trai, thỉnh thoảng cũng quan sát cô.

Sau khi đi qua phòng trưng bày khủng long, là đến một căn phòng rừng rậm, trong đấy có các rừng cây mọc um tùm khung cảnh rất kỳ diệu, ánh sáng cũng trở nên u ám.

Bởi vì là thứ bảy nên rất đông người. Vừa bước vào đây, cô lập tức nắm chặt lấy tay cậu bé, không cho cậu chạy lung tung, nếu cậu bị lạc sẽ rất nguy hiểm.

Đồng thời Hình Liệt Hàn vẫn luôn chú ý đến cậu con trai của mình, nên hắn luôn theo sau Đường Tư vũ.

Đột nhiên từ đâu lao ra một đứa bé to như con gấu con, cậu ta đang đùa giỡn với đám bạn mình, trước đó cậu ta đã va phải rất nhiều người.

Đường Tư Vũ bị cái thân mập mạp của thằng nhóc đó tông thật mạnh, cô loạng choạng lui về sau vài bước, bất chợt, cô cảm thấy có bàn tay đang ôm eo mình.

Đường Tư Vũ lập tức nhận ra là ai, cô tức giận quay lại nói: "Anh đừng có chạm lung tung trên người tôi."

Mặt hắn lập tức trở hung ác nham hiểm: "Ai chạm vào người cô."

Thật là làm việc tốt không được báo ơn mà, nếu hắn không đỡ cô, thì có lẽ cô đã ngã rồi, hắn cũng không muốn cô cùng con trai hắn ngã xuống đất.

Một bên cậu nhóc Đường Dĩ Hi âm thầm lắc lắc đầu, Haiz! Bảo sao mẹ không muốn cậu tìm cha! Thì ra mẹ cậu cùng cha vừa gặp mặt đã cãi nhau không thôi.

Haiz! Cậu thật không hiểu bọn họ như vậy làm sao mà sinh ra cậu được, cậu bé không hiểu, cũng rất tò mò.

Sau đó, Đường Tư Vũ cẩn thận tránh bị người khác va phải, cô không muốn bị người đàn ông đang đi sau lưng lại có cơ hội sàm sỡ cô.

Đi dạo từ chỗ này, đến chỗ nọ, cậu nhóc vẫn còn rất hăng hái, Đường Tư Vũ cho dù có mệt, nhưng cũng kiên quyết đi cùng con trai, vừa cho cậu uống nước, vừa lau mồ hôi cho cậu.

Hình Liệt Hàn kiến thức rộng, nếu cậu không hiểu chỗ nào, hắn rất kiên nhẫn giải thích cho cậu.

Lúc này, Đường Tư Vũ đứng ở bên cạnh, người đàn ông này đối với cô có đủ loại ghét bỏ không kiên nhẫn, nhưng hắn đối với cậu nhóc kia, cũng rất dịu dàng và nhẫn nại.

Cuối cùng, đi dạo cũng xong, Đường Tư vũ nhìn đồng hồ đã 5 giờ rưỡi, vừa đúng lúc đến giờ đóng cửa.

Đến bãi đỗ xe, Đường Tư Vũ nói với cậu bé: "Tiểu Hi, chúng ta về thôi."

"Mẹ, chúng ta có thể ăn một bữa cơm với cha được không? Cha nói muốn mời con đi ăn." Đường Dĩ Hi muốn làm mối tác hợp cho cha với mẹ ăn cơm cùng nhau.

Lúc này, Đường Tư Vũ nào có ý định cùng người đàn ông này ăn cơm.

Cho dù con trai cô có cầu xin, cô cũng không đồng ý: "Không được, buổi tối con còn phải về đi ngủ sớm đấy, muốn ăn cái gì, mẹ sẽ dẫn con đi."

Đường Tư vũ không muốn con trai cô quá thân thiết với người đàn ông này, nếu lỡ con trai đem tình cảm đối với cô, chuyển sang người đàn ông nọ, sau này cậu có thể tự làm chủ bản thân, lựa chọn sống cùng hắn ta thì sao?
 
Chỉnh sửa cuối:
961 ❤︎ Bài viết: 158 Tìm chủ đề
Chương 40: Kẻ đáng ghét

Vậy nên, cô phải dùng mọi cách giảm bớt thời gian con trai cô ở bên cạnh người đàn ông kia.

"Dạ! Vậy được rồi." Đường Dĩ Hi quay lại nhìn cha, vui vẻ vẫy tay: "Cha, hẹn gặp lại!"

"Ừm, hẹn gặp lại." Hình Liệt Hàn không vội, vì sắp tới hắn có rất nhiều thời gian để bên cạnh con trai.

"Cha, tạm biệt." Cậu bé vẫy tay chào, Hình Liệt Hàn đứng yên, nắng chiều rọi lên người hắn.

Một người đàn ông mặc áo sơ mi đen, đẹp như một vị thần làm ai cũng phải ngoái nhìn.

Đường Tư Vũ đưa cậu nhóc lên xe rồi đặt cậu ngồi vào ghế an toàn, cô lái thẳng qua Hình Liệt Hàn.

Hình Liệt Hàn nhìn cậu nhóc đang vẫy tay qua cửa sổ, ánh mắt vô tình lướt qua người phụ nữ đang lái xe, phải nói rằng dáng vẻ cô gái lái xe rất quyến rũ.

Hình Liệt Hàn thở dài rồi đi về phía xe của mình.

Trong lúc lái xe, Đường Tư Vũ cẩn thận quan sát phía sau, lúc này cô có thể ngăn cản người của Hình Liệt Hàn đi theo họ.

Đường Dĩ Hi muốn ăn KFC nên cô đưa cậu đi ăn, ăn xong thì trở về. Cậu xem phim hoạt hình một lúc, Đường Tư Vũ cũng đã quen với tiết mục này rồi. Thứ hai, cô sẽ đưa con đi học. Cô sẽ đến nhà mới dọn dẹp.

Gần nửa đêm, Tô Hi bước vào với vẻ mặt mệt mỏi, trang điểm kỹ càng, khuôn mặt trong sáng của cô ấy trở nên xinh đẹp và gợi cảm hơn rất nhiều.

Tô Hi không thích trang điểm, cô lập tức đi tắm, gương mặt thanh khiết sạch sẽ, lại càng thêm xinh đẹp.

"Hôm nay đi chơi với tiểu Hi có vui không?" Tô Hi lấy một bình sữa trong tủ lạnh đưa cho Đường Tư Vũ đang ngồi trên ghế sô pha đọc đọc báo.

Đường Tư Vũ nhận lấy, nhấp một ngụm, thở dài nói: "Đừng nhắc tới, tớ và tiểu Hi đang vui vẻ, nhưng có một kẻ đáng ghét đến làm phiền."

"Kẻ đáng ghét? Ai!" Tô Nhiễm tò mò nhìn cô.

"Tên khốn đó." Đường Tư Vũ vô cớ dán cho Hình Liệt Hàn cái danh hiệu này.

Tô Hi lập tức mở to mắt: "Hình Liệt Hàn cũng đến sao? Các cậu hẹn trước rồi?"

"Ai hẹn với anh ta, anh ta sai người theo dõi chúng tớ, sau đó lại tự mình chạy tới."

Đường Tư Vũ vẻ mặt khinh bỉ, nghĩ đến giọng điệu của người đàn ông vào đêm năm năm trước, và chiều cao hiện tại của anh ta. Cô cực kỳ không thích anh ta.

Tô Hi cười tủm tỉm: "Điều này cho thấy các cậu có duyên!"

"Ai thèm có duyên với anh ta! Tốt hơn hết anh ta nên biến mất khỏi tớ và tiểu Hi, tớ đã hạnh phúc lắm rồi!" Đường Tư Vũ hung hăng hút ống sữa.

Tô Hi ngồi bên cạnh cô, vòng hai chân, mái tóc xoăn màu hạt dẻ xõa xuống ngực, lười biếng mà quyến rũ: "Này! Tư Vũ, cậu có biết Hình Liệt Hàn quyến rũ đến mức nào không?"

"Những người phụ nữ tôi biết họ đều nhìn anh ta một cách thèm thuồng. Giống như sói đói, luôn muốn vồ lấy và leo lên giường anh ta."

Đường Tư Vũ nghe xong, lập tức đổ đầy mồ hôi, quay đầu nhìn cô bạn thân bên cạnh: "Chắc chắn là cậu cũng vậy!"

Tô Hi suýt nữa phun một miệng sữa, cô trừng mắt nhìn Đường Tư Vũ: "Gì chứ! Làm sao tớ có ý đó với anh ta được, anh ta là một người đàn ông lạnh lùng và tàn nhẫn, gu tớ thích là những người đàn ông ấm áp, một người đàn ông của gia đình"
 
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back