Chương 10
Mạc Chi Chi trợn mắt, miệng khẽ há ra, chỉ vào chân nến hỏi cậu ta: "Đây là phép che mắt?"
Dư Nhược Tịch gật đầu, cậu nói: "Có người từng tới đây, còn đem dấu vết che đi, chẳng qua là thủ đoạn không mấy cao minh."
"Lẽ nào quanh đây còn có tu sĩ?" Ai lại tới gần thôn Tiểu Kiều đang có quỷ lúc này, Mạc Chi Chi nghĩ không ra.
"Không cần lo lắng, tu vi của người này hẳn là thấp hơn chúng ta, chỉ là không rõ mục đích của hắn thôi." Dư Nhược Tịch cẩn thận nhìn chân nến trong tay, đôi mày đang nhíu chậm rãi giãn ra.
Mạc Chi Chi nghĩ thầm, Dư Nhược Tịch này trầm ổn hơn hai sư huynh của cậu ta nhiều.
Cô hướng ra cửa, thò đầu ra thăm dò, đáp lời: "Ừ, việc gấp bây giờ là chúng ta phải tìm được Quý Phó."
Hai người nhanh chóng rời căn nhà nọ, tiếp tục vào những nông hộ khác xem xét, nhưng toàn bộ những hộ khác cũng trống không!
Tất cả mọi người đều biến mất!
Chỉ còn lại căn nhà đất của Tiểu Quỳ, Mạc Chi Chi và Dư Nhược Tịch nhìn nhau câm nín, nhất thời không thể quyết định được.
Nếu không đi, thời gian càng lâu thì Quý Phó càng nguy hiểm; nếu đi, hai bọn họ cộng lại khả năng còn chẳng đủ cho Tiểu Quỳ nhét kẽ răng.
"A! A! !" đương lúc bọn họ trù trừ không chừng, thì trong nhà truyền ra tiếng kêu thảm thiết của nam tử.
Dư Nhược Tịch lo lắng sư huynh bèn vọt vào trong, Mạc Chi Chi không kéo được cậu ta.
Cô bất đắc dĩ ôm trán, được, thu hồi lời khen cậu ta trầm ổn.
Bỏ rơi đồng đội cô không làm được, đành cắn răng vào theo.
Đợi cô đến trong sân, thì chỉ thấy Dư Nhược Tịch cầm kiếm chỉ vào một hán tử thân thể cường tráng, hán tử mặt mũi hung ác, gân xanh nổi khắp người, đang thống khổ cào cấu da mình, cào đến thương tích đầy người, theo đó là từng tiếng gào thét phát ra từ cổ họng.
Mạc Chi Chi nhìn bộ râu của hắn ta có phần quen mắt, lại gần quan sát, phát hiện hắn đúng là gã Khung Đại đánh Tiểu Quỳ trên đường ngày hôm qua!
Cô vươn tay ra, ở khoảng cách an toàn vẫy vẫy tay, thử đánh thức thần trí hắn ta: "Khung Đại?"
Khung Đại giật phắt sang phía Mạc Chi Chi, cặp mắt sung huyết trừng trừng nhìn cô, há to miệng hét vào cô, miệng phát ra tiếng "A a a", lại không bật được ra câu nào hoàn chỉnh.
"Hắn bị người ta cắt lưỡi rồi.." Dư Nhược Tịch thấy Mạc Chi Chi quen hắn ta, chậm rãi hạ kiếm, dùng linh lực hóa thành dây thừng trói hắn lại, đi đến cạnh Mạc Chi Chi.
"Hình như thần trí cũng không tỉnh.." Mạc Chi Chi thoáng giật mình, hôm qua người này còn đe dọa mình cứ chờ đấy, hôm nay đã đứng trong sân nhà này liều chết giãy dụa.
Chẳng là qua một lát, cô đã phát hiện không đúng, sao ở đây lại chỉ có Khung Đại, Khung Đại ở đây làm gì?
Cô vội hỏi: "Ngươi vào nhà xem chưa?"
"Chưa, vừa vào đã thấy người này ở đây phát cuồng." Dư Nhược Tịch lắc đầu.
Mạc Chi Chi nghiêm mặt, chỉ sợ bị dính chiêu câu cá, cô nắm chặt vỏ kiếm của cậu ta, nghiêm túc nói: "Chúng ta cùng nhau đi, ngươi đừng kích động. Lát có gì bất thường ngươi lập tức ngự kiếm mang ta chạy, trên người hai ta có pháp bảo phòng ngự của nhà ta, sẽ không có chuyện gì đâu!"
"Được!" Dư Nhược Tịch đáp ứng.
Thế là trong tiếng la hét thống khổ của Khung Đại, Mạc Chi Chi túm chặt vỏ kiếm của Dư Nhược Tịch, khẩn trương theo sát phía sau cậu ta.
Dư Nhược Tịch nhẹ nhàng đẩy cửa căn nhà đất ra, một thứ mùi như đã từng biết xộc vào mũi, Mạc Chi Chi há miệng chuẩn bị nhắc nhở Dư Nhược Tịch phong bế ngũ cảm, nhưng vẫn không kịp, ở đằng trước cậu ta đã ngã xuống, kiếm cũng thuận thế rớt ra.
Mạc Chi Chi nắm vỏ kiếm trống trơn, thần người nhìn Dư Nhược Tịch trên mặt đất, là cô đã quên nhắc cậu ta.
"Khanh khách, tỷ tỷ, hóa ra tỷ vẫn luôn đề phòng ta nhỉ." Tiếng cười the thé của nữ đồng vang vọng trong phòng, Mạc Chi Chi nhìn về phía nó, chỉ thấy Tiểu Quỳ ăn mặc toàn đen với phục sức quái dị, thần sắc tự nhiên ngồi cạnh cái bàn cũ nát, cười tủm tỉm nhìn cô, chỉ là cặp song đồng quỷ dị kia lúc này tràn ngập tính toán âm lãnh.
"Muội!" Mạc Chi Chi vừa định nói gì đó, vừa mở miệng đã ngất đi.
Trước khi ý thức biến mất, cô nhìn thấy Tiểu Quỳ bước về phía mình.
Mạc Chi Chi bị nóng đến tỉnh lại, cô cảm giác như mình đang đắp mười cái chăn bông, không thở nổi cũng không động đậy được.
Đến khi cô gian nan mở mắt ra, mới phát hiện cả người bị trói chặt, sống sờ sờ treo trên một miệng nồi, nước trong nồi đang sôi ùng ục!
Mạc Chi Chi: "!"
Có một câu quốc túy không biết có nên nói hay không!
Cô đường đường một đế cơ, vừa gặp nạn, liền thành con sâu cái kiến trong miệng yêu quái sao? Thật đúng là phượng hoàng nghèo méo bằng gà.
Nếu cô cứ vậy mà chết, Thiên Đế chắc là tức chết mất..
Thế nhưng oán giận thì oán giận, cô vẫn cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh, phát hiện mình bị nhốt trong một sơn động, đối diện treo một chiếc lồng sắt, bên trong nhốt Quý Phó và Dư Nhược Tịch đang hôn mê.
Ba người bọn họ quả thật bị đoàn diệt.
"Tỷ tỷ, tỉnh rồi sao?" Giọng của Tiểu Quỳ vang lên từ phía dưới bên trái Mạc Chi Chi, cô gian nan xoay qua nhìn.
Quả nhiên thấy thân hình nhỏ gầy của Tiểu Quỳ sừng sững bên cạnh nồi nước sôi, nhìn cô cười cười.
"Ừm.. Tiểu Quỳ, tỷ tỷ thương lượng với muội được không?" Mạc Chi Chi dùng ngữ khí dịu dàng nhất từ trước tới nay của mình để dỗ nó, "Tỷ tỷ.. nóng quá..'
Song đồng của Tiểu Quỳ lộc cộc đảo một vòng, nói:" Được nha, Ban Ban ngươi thả tỷ tỷ xuống trước đi. "
Mạc Chi Chi lúc này mới phát hiện bên cạnh còn có một người đen xì, nói chính xác thì là một người chim.
Khóe miệng cô cứng đờ, nhìn người chim kia biến thành một con chim ngói cực to ngậm cô từ phía trên xuống, sau đó không chút lưu tình vứt xuống đất.
Mạc Chi Chi cảm giác bàn tọa của mình bị ngã thành bốn cánh hoa rồi, cô nhe răng trợn mắt muốn dịch mông, đáng tiếc dây thừng trói quá chặt.
" Tỷ tỷ. "Tiểu Quỳ gọi cô.
" Hả? "Mạc Chi Chi trong cơn đau nhăn nhó nghiêng đầu nhìn con bé.
Tiểu Quỳ nhìn cô đầy thất vọng, chất vấn:" Vì sao tỷ lại muốn theo đám tu sĩ kia hại ta? Ta còn tưởng rằng tỷ là một người tốt.. "
Mạc Chi Chi nghe con bé nói vậy, thiếu chút nữa giận quá mà cười, rõ ràng là nó ngấp nghé cô, kể từ lúc cô đặt chân vào Tu Chân giới đã âm thầm lén quan sát cô, nếu không phải lúc đó Thẩm Đường tới, có lẽ cô đã sớm vào bụng nó rồi.
Nhưng tình hình hiện tại chắc chắn phải thuận theo nó, Mạc Chi Chi bắt đầu nói hươu nói vượn ý đồ tự cứu mình:" Sao có thể chứ? Tỷ tỷ là bị ép, muội biết đại sư huynh Thẩm Đường của bọn họ chứ? Người nọ rất hung dữ, tỷ tỷ không giúp bọn họ, sẽ bị giết, hu hu hu. "
Trong tiếng khóc của cô, Tiểu Quỳ từng bước tiến gần, thân hình gầy gò của nó đối diện hai mắt của Mạc Chi Chi, vẻ mặt kỳ vọng, hỏi lại:" Thật sao? Vậy tỷ tỷ thấy Tiểu Quỳ giết bọn họ có sai không? "
" Không sai! "mới lạ ấy, Mạc Chi Chi thầm khinh bỉ trong lòng.
" Ta còn nhớ tỷ tỷ từng nói với ta, không ăn qua cái khổ của người khác thì chớ luận đúng sai. "Tiểu Quỳ lạnh lùng nhìn cô, trong giọng nói tràn ngập thất vọng.
Trong giây lát, Mạc Chi Chi bỗng có một ảo giác, như thể con bé là vô tội.
Nhưng, có thể sao?
Nó đã phạm nhiều sát nghiệt như thế, sớm đã tội không thể tha.
" Đúng vậy, đúng vậy, vậy Tiểu Quỳ có thể nói cho tỷ biết, những người đó đã hại muội thế nào không? "Mạc Chi Chi nhìn vẻ mặt nó như có điều muốn nói, thấy có hi vọng kéo dài thời gian, bèn thuận theo lời nó nói tiếp.
Đồng tử của Tiểu Quỳ tan rã trong giây lát, rồi lại khôi phục bình thường, nó nói tiếp:" Tỷ tỷ đã từng nghe qua truyền thuyết yêu quỷ chưa? "
Mạc Chi Chi lắc đầu, bày ra tư thế xin rửa tai lắng nghe.
" Yêu quỷ từ khi sinh ra đã là thứ xui xẻo, không phải người không phải quỷ không phải yêu, tộc nào cũng không nguyện thu lưu ta, một mình ta lẻ loi cô đơn trên thế gian này đến bốn trăm năm! ". Càng về cuối thanh âm của Tiểu Quỳ càng bén nhọn, cảm xúc bắt đầu dao động.
" Bốn, bốn, bốn trăm năm? "Mạc Chi Chi nhìn cách gì đi nữa thì cái thân hình nhỏ bé kia cũng chẳng thể quá mười tuổi, có chút khiếp sợ.
" Tỷ tỷ, thân thể này là của một đứa bé, một năm trước nó đã chết rồi. "'Tiểu Quỳ' bình thản nói tiếp," Do tướng mạo xấu xí, không ai thu lưu ta, ta lưu lạc bốn phương, hai năm trước ta tới gần thôn Tiểu Kiều, bị xua đuổi, nhưng lại gặp được hai nữ hài thiện lương, bọn họ sẽ lén đưa đồ ăn cho ta, người tỷ tỷ lớn hơn còn làm quần áo cho ta mặc. Bốn trăm năm qua chỉ có bọn họ đối xử tốt với ta, thế nhưng lại bị cặp vợ chồng đó hủy hoại! "
" Cha mẹ thân sinh của Tiểu Quỳ sao? "Mạc Chi Chi đoán.
"Tiểu Quỳ" không ngạc nhiên khi cô đoán ra được, hừ lạnh:" Chính là cặp súc sinh đó! Một năm trước, chuyện tỷ muội bọn họ cứu tế ta bị phát hiện, Tiểu Quỳ bị họ đánh đến thương tích đầy mình, không cho con bé lui tới với ta. Thằng cha súc sinh kia còn ý đồ gian ô đại tỷ tỷ, Tiểu Quỳ nhịn đau ngăn cản hắn, bị súc sinh đó đánh đến nửa sống nửa chết, ta chỉ có thể đứng một bên bất lực! Có lẽ là trời cao cho ta cơ hội, lúc đó huyết mạch yêu quỷ của ta thức tỉnh. Để cứu Tiểu Quỳ, ta bám vào cơ thể của con bé, hợp làm một với nó thì thân thể của nó mới sống tiếp được, thế nhưng linh hồn con bé vì khuyết thiếu nên vĩnh viễn ngủ say. "
Nghe xong mọi chuyện, trong lòng Mạc Chi Chi xao động một hồi, cô thở dài:" Cho nên muội dùng thân thể của Tiểu Quỳ giết cha của nó? "
" Ha ha ha ha, đúng vậy, tên súc sinh đó trước khi chết còn cầu xin ta tha cho hắn, làm yêu quỷ như bọn ta cũng biết hổ dữ không ăn thịt con, mà sao hắn dám! "'Tiểu Quỳ' gằn từng tiếng thị huyết, rồi nói:" Sau khi hắn chết, để khiến thân phận Tiểu Quỳ này thành thật, đồng thời cũng vì ổn định lực lượng huyết mạch, ta tạo ra một con rối ngụy trang tên súc sinh đó. Chỉ là lúc đó thuật pháp của ta không mạnh, nhanh chóng bị mẹ của Tiểu Quỳ phát hiện khác thường, bà ta len lén hại chết đại tỷ tỷ! "
Nói đến đây, song đồng của 'Tiểu Quỳ' nhuộm màu máu, từng từ như bật ra từ hàm răng nghiến chặt:" Ta hận không thể đương trường xé nát bà ta, chẳng qua nếu lúc đó giết cả bà ta, nhất định sẽ khiến thôn dân chú ý, dẫn tới tu sĩ ở thành Lạc Nhạn, vậy thì Tiểu Quỳ sẽ chết chắc, Ta chỉ có thể chậm rãi nhẫn nại, đợi lực lượng củng cố.. "
" Thẳng đến một tháng trước, muội mới ra tay hại bà ta. "Mạc Chi Chi thản nhiên nói.
"Tiểu Quỳ" liếc cô một cái, gật đầu, vòng ra sau Mạc Chi Chi, thanh âm phiêu đãng:" Tỷ có biết lần đầu ta gặp được tỷ, vì sao không giết tỷ ngay không? Lúc ấy tỷ quả thật còn yếu hơn bây giờ.. "
Mạc Chi Chi bị nó hỏi đến sửng sốt, ánh chớp lóe lên, cô nhớ lại ánh mắt nhung nhớ của đại tỷ cùng lời nàng ta kể, một đáp án nảy ra trong đầu, cô nhắm mắt lại, khẽ hỏi:" Đại tỷ tỷ giúp đỡ ngươi có phải gọi là Tương Nhi không.. "
" Sao tỷ biết? "'Quỳ Nhi' đột nhiên vọt tới trước mặt Mạc Chi Chi, song đồng nhìn cô chằm chằm, lạnh giọng nói:" Trước khi tới đây tỷ đã gặp mẹ của Tương Nhi tỷ tỷ phải không? Hừ, không sai, tỷ quả có vài phần giống Tương Nhi tỷ tỷ.. Thế nhưng tỷ ấy vĩnh viễn sẽ không hại ta, mà tỷ không phải tỷ ấy! "
Con bé lại nói:" Thôi thôi, tỷ bây giờ chung quy là sẽ chết thôi. "Thanh âm đột nhiên trở nên chói tai.
Mạc Chi Chi rùng mình, nhu nhược nhìn con bé, lần nữa mở miệng:" Muội nhẫn tâm sao.. "có thể kéo được chừng nào hay chừng ấy.
" Chí có linh hồn tinh khiết như tỷ mới có thể tu bổ hồn phách của Tiểu Quỳ.. Tỷ phải chết! "'Tiểu Quỳ' hiển nhiên không sa bẫy, ra hiệu cho người chim động thủ.
" Ngươi không thể giết Chi Chi! Muốn giết thì giết ta trước. "Một giọng nam gấp gáp rống lên, Mạc Chi Chi và 'Tiểu Quỳ' cùng nhìn lên, là Quý Phó đã tỉnh lại.
" Hừ, mấy người đều phải chết. "'Tiểu Quỳ' đi tới phía dưới lồng dưới, khinh thường nói.
" Ồ? Một con yêu quỷ hèn mọn lại dám vọng tưởng giết người của Côn Ngô Tông ta?"Một nam tử áo trắng cầm kiếm phi thân tới, dung mạo hắn lãnh tuấn, tay cầm lợi kiếm, thanh âm trầm trầm dễ nghe.
Dư Nhược Tịch gật đầu, cậu nói: "Có người từng tới đây, còn đem dấu vết che đi, chẳng qua là thủ đoạn không mấy cao minh."
"Lẽ nào quanh đây còn có tu sĩ?" Ai lại tới gần thôn Tiểu Kiều đang có quỷ lúc này, Mạc Chi Chi nghĩ không ra.
"Không cần lo lắng, tu vi của người này hẳn là thấp hơn chúng ta, chỉ là không rõ mục đích của hắn thôi." Dư Nhược Tịch cẩn thận nhìn chân nến trong tay, đôi mày đang nhíu chậm rãi giãn ra.
Mạc Chi Chi nghĩ thầm, Dư Nhược Tịch này trầm ổn hơn hai sư huynh của cậu ta nhiều.
Cô hướng ra cửa, thò đầu ra thăm dò, đáp lời: "Ừ, việc gấp bây giờ là chúng ta phải tìm được Quý Phó."
Hai người nhanh chóng rời căn nhà nọ, tiếp tục vào những nông hộ khác xem xét, nhưng toàn bộ những hộ khác cũng trống không!
Tất cả mọi người đều biến mất!
Chỉ còn lại căn nhà đất của Tiểu Quỳ, Mạc Chi Chi và Dư Nhược Tịch nhìn nhau câm nín, nhất thời không thể quyết định được.
Nếu không đi, thời gian càng lâu thì Quý Phó càng nguy hiểm; nếu đi, hai bọn họ cộng lại khả năng còn chẳng đủ cho Tiểu Quỳ nhét kẽ răng.
"A! A! !" đương lúc bọn họ trù trừ không chừng, thì trong nhà truyền ra tiếng kêu thảm thiết của nam tử.
Dư Nhược Tịch lo lắng sư huynh bèn vọt vào trong, Mạc Chi Chi không kéo được cậu ta.
Cô bất đắc dĩ ôm trán, được, thu hồi lời khen cậu ta trầm ổn.
Bỏ rơi đồng đội cô không làm được, đành cắn răng vào theo.
Đợi cô đến trong sân, thì chỉ thấy Dư Nhược Tịch cầm kiếm chỉ vào một hán tử thân thể cường tráng, hán tử mặt mũi hung ác, gân xanh nổi khắp người, đang thống khổ cào cấu da mình, cào đến thương tích đầy người, theo đó là từng tiếng gào thét phát ra từ cổ họng.
Mạc Chi Chi nhìn bộ râu của hắn ta có phần quen mắt, lại gần quan sát, phát hiện hắn đúng là gã Khung Đại đánh Tiểu Quỳ trên đường ngày hôm qua!
Cô vươn tay ra, ở khoảng cách an toàn vẫy vẫy tay, thử đánh thức thần trí hắn ta: "Khung Đại?"
Khung Đại giật phắt sang phía Mạc Chi Chi, cặp mắt sung huyết trừng trừng nhìn cô, há to miệng hét vào cô, miệng phát ra tiếng "A a a", lại không bật được ra câu nào hoàn chỉnh.
"Hắn bị người ta cắt lưỡi rồi.." Dư Nhược Tịch thấy Mạc Chi Chi quen hắn ta, chậm rãi hạ kiếm, dùng linh lực hóa thành dây thừng trói hắn lại, đi đến cạnh Mạc Chi Chi.
"Hình như thần trí cũng không tỉnh.." Mạc Chi Chi thoáng giật mình, hôm qua người này còn đe dọa mình cứ chờ đấy, hôm nay đã đứng trong sân nhà này liều chết giãy dụa.
Chẳng là qua một lát, cô đã phát hiện không đúng, sao ở đây lại chỉ có Khung Đại, Khung Đại ở đây làm gì?
Cô vội hỏi: "Ngươi vào nhà xem chưa?"
"Chưa, vừa vào đã thấy người này ở đây phát cuồng." Dư Nhược Tịch lắc đầu.
Mạc Chi Chi nghiêm mặt, chỉ sợ bị dính chiêu câu cá, cô nắm chặt vỏ kiếm của cậu ta, nghiêm túc nói: "Chúng ta cùng nhau đi, ngươi đừng kích động. Lát có gì bất thường ngươi lập tức ngự kiếm mang ta chạy, trên người hai ta có pháp bảo phòng ngự của nhà ta, sẽ không có chuyện gì đâu!"
"Được!" Dư Nhược Tịch đáp ứng.
Thế là trong tiếng la hét thống khổ của Khung Đại, Mạc Chi Chi túm chặt vỏ kiếm của Dư Nhược Tịch, khẩn trương theo sát phía sau cậu ta.
Dư Nhược Tịch nhẹ nhàng đẩy cửa căn nhà đất ra, một thứ mùi như đã từng biết xộc vào mũi, Mạc Chi Chi há miệng chuẩn bị nhắc nhở Dư Nhược Tịch phong bế ngũ cảm, nhưng vẫn không kịp, ở đằng trước cậu ta đã ngã xuống, kiếm cũng thuận thế rớt ra.
Mạc Chi Chi nắm vỏ kiếm trống trơn, thần người nhìn Dư Nhược Tịch trên mặt đất, là cô đã quên nhắc cậu ta.
"Khanh khách, tỷ tỷ, hóa ra tỷ vẫn luôn đề phòng ta nhỉ." Tiếng cười the thé của nữ đồng vang vọng trong phòng, Mạc Chi Chi nhìn về phía nó, chỉ thấy Tiểu Quỳ ăn mặc toàn đen với phục sức quái dị, thần sắc tự nhiên ngồi cạnh cái bàn cũ nát, cười tủm tỉm nhìn cô, chỉ là cặp song đồng quỷ dị kia lúc này tràn ngập tính toán âm lãnh.
"Muội!" Mạc Chi Chi vừa định nói gì đó, vừa mở miệng đã ngất đi.
Trước khi ý thức biến mất, cô nhìn thấy Tiểu Quỳ bước về phía mình.
Mạc Chi Chi bị nóng đến tỉnh lại, cô cảm giác như mình đang đắp mười cái chăn bông, không thở nổi cũng không động đậy được.
Đến khi cô gian nan mở mắt ra, mới phát hiện cả người bị trói chặt, sống sờ sờ treo trên một miệng nồi, nước trong nồi đang sôi ùng ục!
Mạc Chi Chi: "!"
Có một câu quốc túy không biết có nên nói hay không!
Cô đường đường một đế cơ, vừa gặp nạn, liền thành con sâu cái kiến trong miệng yêu quái sao? Thật đúng là phượng hoàng nghèo méo bằng gà.
Nếu cô cứ vậy mà chết, Thiên Đế chắc là tức chết mất..
Thế nhưng oán giận thì oán giận, cô vẫn cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh, phát hiện mình bị nhốt trong một sơn động, đối diện treo một chiếc lồng sắt, bên trong nhốt Quý Phó và Dư Nhược Tịch đang hôn mê.
Ba người bọn họ quả thật bị đoàn diệt.
"Tỷ tỷ, tỉnh rồi sao?" Giọng của Tiểu Quỳ vang lên từ phía dưới bên trái Mạc Chi Chi, cô gian nan xoay qua nhìn.
Quả nhiên thấy thân hình nhỏ gầy của Tiểu Quỳ sừng sững bên cạnh nồi nước sôi, nhìn cô cười cười.
"Ừm.. Tiểu Quỳ, tỷ tỷ thương lượng với muội được không?" Mạc Chi Chi dùng ngữ khí dịu dàng nhất từ trước tới nay của mình để dỗ nó, "Tỷ tỷ.. nóng quá..'
Song đồng của Tiểu Quỳ lộc cộc đảo một vòng, nói:" Được nha, Ban Ban ngươi thả tỷ tỷ xuống trước đi. "
Mạc Chi Chi lúc này mới phát hiện bên cạnh còn có một người đen xì, nói chính xác thì là một người chim.
Khóe miệng cô cứng đờ, nhìn người chim kia biến thành một con chim ngói cực to ngậm cô từ phía trên xuống, sau đó không chút lưu tình vứt xuống đất.
Mạc Chi Chi cảm giác bàn tọa của mình bị ngã thành bốn cánh hoa rồi, cô nhe răng trợn mắt muốn dịch mông, đáng tiếc dây thừng trói quá chặt.
" Tỷ tỷ. "Tiểu Quỳ gọi cô.
" Hả? "Mạc Chi Chi trong cơn đau nhăn nhó nghiêng đầu nhìn con bé.
Tiểu Quỳ nhìn cô đầy thất vọng, chất vấn:" Vì sao tỷ lại muốn theo đám tu sĩ kia hại ta? Ta còn tưởng rằng tỷ là một người tốt.. "
Mạc Chi Chi nghe con bé nói vậy, thiếu chút nữa giận quá mà cười, rõ ràng là nó ngấp nghé cô, kể từ lúc cô đặt chân vào Tu Chân giới đã âm thầm lén quan sát cô, nếu không phải lúc đó Thẩm Đường tới, có lẽ cô đã sớm vào bụng nó rồi.
Nhưng tình hình hiện tại chắc chắn phải thuận theo nó, Mạc Chi Chi bắt đầu nói hươu nói vượn ý đồ tự cứu mình:" Sao có thể chứ? Tỷ tỷ là bị ép, muội biết đại sư huynh Thẩm Đường của bọn họ chứ? Người nọ rất hung dữ, tỷ tỷ không giúp bọn họ, sẽ bị giết, hu hu hu. "
Trong tiếng khóc của cô, Tiểu Quỳ từng bước tiến gần, thân hình gầy gò của nó đối diện hai mắt của Mạc Chi Chi, vẻ mặt kỳ vọng, hỏi lại:" Thật sao? Vậy tỷ tỷ thấy Tiểu Quỳ giết bọn họ có sai không? "
" Không sai! "mới lạ ấy, Mạc Chi Chi thầm khinh bỉ trong lòng.
" Ta còn nhớ tỷ tỷ từng nói với ta, không ăn qua cái khổ của người khác thì chớ luận đúng sai. "Tiểu Quỳ lạnh lùng nhìn cô, trong giọng nói tràn ngập thất vọng.
Trong giây lát, Mạc Chi Chi bỗng có một ảo giác, như thể con bé là vô tội.
Nhưng, có thể sao?
Nó đã phạm nhiều sát nghiệt như thế, sớm đã tội không thể tha.
" Đúng vậy, đúng vậy, vậy Tiểu Quỳ có thể nói cho tỷ biết, những người đó đã hại muội thế nào không? "Mạc Chi Chi nhìn vẻ mặt nó như có điều muốn nói, thấy có hi vọng kéo dài thời gian, bèn thuận theo lời nó nói tiếp.
Đồng tử của Tiểu Quỳ tan rã trong giây lát, rồi lại khôi phục bình thường, nó nói tiếp:" Tỷ tỷ đã từng nghe qua truyền thuyết yêu quỷ chưa? "
Mạc Chi Chi lắc đầu, bày ra tư thế xin rửa tai lắng nghe.
" Yêu quỷ từ khi sinh ra đã là thứ xui xẻo, không phải người không phải quỷ không phải yêu, tộc nào cũng không nguyện thu lưu ta, một mình ta lẻ loi cô đơn trên thế gian này đến bốn trăm năm! ". Càng về cuối thanh âm của Tiểu Quỳ càng bén nhọn, cảm xúc bắt đầu dao động.
" Bốn, bốn, bốn trăm năm? "Mạc Chi Chi nhìn cách gì đi nữa thì cái thân hình nhỏ bé kia cũng chẳng thể quá mười tuổi, có chút khiếp sợ.
" Tỷ tỷ, thân thể này là của một đứa bé, một năm trước nó đã chết rồi. "'Tiểu Quỳ' bình thản nói tiếp," Do tướng mạo xấu xí, không ai thu lưu ta, ta lưu lạc bốn phương, hai năm trước ta tới gần thôn Tiểu Kiều, bị xua đuổi, nhưng lại gặp được hai nữ hài thiện lương, bọn họ sẽ lén đưa đồ ăn cho ta, người tỷ tỷ lớn hơn còn làm quần áo cho ta mặc. Bốn trăm năm qua chỉ có bọn họ đối xử tốt với ta, thế nhưng lại bị cặp vợ chồng đó hủy hoại! "
" Cha mẹ thân sinh của Tiểu Quỳ sao? "Mạc Chi Chi đoán.
"Tiểu Quỳ" không ngạc nhiên khi cô đoán ra được, hừ lạnh:" Chính là cặp súc sinh đó! Một năm trước, chuyện tỷ muội bọn họ cứu tế ta bị phát hiện, Tiểu Quỳ bị họ đánh đến thương tích đầy mình, không cho con bé lui tới với ta. Thằng cha súc sinh kia còn ý đồ gian ô đại tỷ tỷ, Tiểu Quỳ nhịn đau ngăn cản hắn, bị súc sinh đó đánh đến nửa sống nửa chết, ta chỉ có thể đứng một bên bất lực! Có lẽ là trời cao cho ta cơ hội, lúc đó huyết mạch yêu quỷ của ta thức tỉnh. Để cứu Tiểu Quỳ, ta bám vào cơ thể của con bé, hợp làm một với nó thì thân thể của nó mới sống tiếp được, thế nhưng linh hồn con bé vì khuyết thiếu nên vĩnh viễn ngủ say. "
Nghe xong mọi chuyện, trong lòng Mạc Chi Chi xao động một hồi, cô thở dài:" Cho nên muội dùng thân thể của Tiểu Quỳ giết cha của nó? "
" Ha ha ha ha, đúng vậy, tên súc sinh đó trước khi chết còn cầu xin ta tha cho hắn, làm yêu quỷ như bọn ta cũng biết hổ dữ không ăn thịt con, mà sao hắn dám! "'Tiểu Quỳ' gằn từng tiếng thị huyết, rồi nói:" Sau khi hắn chết, để khiến thân phận Tiểu Quỳ này thành thật, đồng thời cũng vì ổn định lực lượng huyết mạch, ta tạo ra một con rối ngụy trang tên súc sinh đó. Chỉ là lúc đó thuật pháp của ta không mạnh, nhanh chóng bị mẹ của Tiểu Quỳ phát hiện khác thường, bà ta len lén hại chết đại tỷ tỷ! "
Nói đến đây, song đồng của 'Tiểu Quỳ' nhuộm màu máu, từng từ như bật ra từ hàm răng nghiến chặt:" Ta hận không thể đương trường xé nát bà ta, chẳng qua nếu lúc đó giết cả bà ta, nhất định sẽ khiến thôn dân chú ý, dẫn tới tu sĩ ở thành Lạc Nhạn, vậy thì Tiểu Quỳ sẽ chết chắc, Ta chỉ có thể chậm rãi nhẫn nại, đợi lực lượng củng cố.. "
" Thẳng đến một tháng trước, muội mới ra tay hại bà ta. "Mạc Chi Chi thản nhiên nói.
"Tiểu Quỳ" liếc cô một cái, gật đầu, vòng ra sau Mạc Chi Chi, thanh âm phiêu đãng:" Tỷ có biết lần đầu ta gặp được tỷ, vì sao không giết tỷ ngay không? Lúc ấy tỷ quả thật còn yếu hơn bây giờ.. "
Mạc Chi Chi bị nó hỏi đến sửng sốt, ánh chớp lóe lên, cô nhớ lại ánh mắt nhung nhớ của đại tỷ cùng lời nàng ta kể, một đáp án nảy ra trong đầu, cô nhắm mắt lại, khẽ hỏi:" Đại tỷ tỷ giúp đỡ ngươi có phải gọi là Tương Nhi không.. "
" Sao tỷ biết? "'Quỳ Nhi' đột nhiên vọt tới trước mặt Mạc Chi Chi, song đồng nhìn cô chằm chằm, lạnh giọng nói:" Trước khi tới đây tỷ đã gặp mẹ của Tương Nhi tỷ tỷ phải không? Hừ, không sai, tỷ quả có vài phần giống Tương Nhi tỷ tỷ.. Thế nhưng tỷ ấy vĩnh viễn sẽ không hại ta, mà tỷ không phải tỷ ấy! "
Con bé lại nói:" Thôi thôi, tỷ bây giờ chung quy là sẽ chết thôi. "Thanh âm đột nhiên trở nên chói tai.
Mạc Chi Chi rùng mình, nhu nhược nhìn con bé, lần nữa mở miệng:" Muội nhẫn tâm sao.. "có thể kéo được chừng nào hay chừng ấy.
" Chí có linh hồn tinh khiết như tỷ mới có thể tu bổ hồn phách của Tiểu Quỳ.. Tỷ phải chết! "'Tiểu Quỳ' hiển nhiên không sa bẫy, ra hiệu cho người chim động thủ.
" Ngươi không thể giết Chi Chi! Muốn giết thì giết ta trước. "Một giọng nam gấp gáp rống lên, Mạc Chi Chi và 'Tiểu Quỳ' cùng nhìn lên, là Quý Phó đã tỉnh lại.
" Hừ, mấy người đều phải chết. "'Tiểu Quỳ' đi tới phía dưới lồng dưới, khinh thường nói.
" Ồ? Một con yêu quỷ hèn mọn lại dám vọng tưởng giết người của Côn Ngô Tông ta?"Một nam tử áo trắng cầm kiếm phi thân tới, dung mạo hắn lãnh tuấn, tay cầm lợi kiếm, thanh âm trầm trầm dễ nghe.