Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 10

Mạc Chi Chi trợn mắt, miệng khẽ há ra, chỉ vào chân nến hỏi cậu ta: "Đây là phép che mắt?"

Dư Nhược Tịch gật đầu, cậu nói: "Có người từng tới đây, còn đem dấu vết che đi, chẳng qua là thủ đoạn không mấy cao minh."

"Lẽ nào quanh đây còn có tu sĩ?" Ai lại tới gần thôn Tiểu Kiều đang có quỷ lúc này, Mạc Chi Chi nghĩ không ra.

"Không cần lo lắng, tu vi của người này hẳn là thấp hơn chúng ta, chỉ là không rõ mục đích của hắn thôi." Dư Nhược Tịch cẩn thận nhìn chân nến trong tay, đôi mày đang nhíu chậm rãi giãn ra.

Mạc Chi Chi nghĩ thầm, Dư Nhược Tịch này trầm ổn hơn hai sư huynh của cậu ta nhiều.

Cô hướng ra cửa, thò đầu ra thăm dò, đáp lời: "Ừ, việc gấp bây giờ là chúng ta phải tìm được Quý Phó."

Hai người nhanh chóng rời căn nhà nọ, tiếp tục vào những nông hộ khác xem xét, nhưng toàn bộ những hộ khác cũng trống không!

Tất cả mọi người đều biến mất!

Chỉ còn lại căn nhà đất của Tiểu Quỳ, Mạc Chi Chi và Dư Nhược Tịch nhìn nhau câm nín, nhất thời không thể quyết định được.

Nếu không đi, thời gian càng lâu thì Quý Phó càng nguy hiểm; nếu đi, hai bọn họ cộng lại khả năng còn chẳng đủ cho Tiểu Quỳ nhét kẽ răng.

"A! A! !" đương lúc bọn họ trù trừ không chừng, thì trong nhà truyền ra tiếng kêu thảm thiết của nam tử.

Dư Nhược Tịch lo lắng sư huynh bèn vọt vào trong, Mạc Chi Chi không kéo được cậu ta.

Cô bất đắc dĩ ôm trán, được, thu hồi lời khen cậu ta trầm ổn.

Bỏ rơi đồng đội cô không làm được, đành cắn răng vào theo.

Đợi cô đến trong sân, thì chỉ thấy Dư Nhược Tịch cầm kiếm chỉ vào một hán tử thân thể cường tráng, hán tử mặt mũi hung ác, gân xanh nổi khắp người, đang thống khổ cào cấu da mình, cào đến thương tích đầy người, theo đó là từng tiếng gào thét phát ra từ cổ họng.

Mạc Chi Chi nhìn bộ râu của hắn ta có phần quen mắt, lại gần quan sát, phát hiện hắn đúng là gã Khung Đại đánh Tiểu Quỳ trên đường ngày hôm qua!

Cô vươn tay ra, ở khoảng cách an toàn vẫy vẫy tay, thử đánh thức thần trí hắn ta: "Khung Đại?"

Khung Đại giật phắt sang phía Mạc Chi Chi, cặp mắt sung huyết trừng trừng nhìn cô, há to miệng hét vào cô, miệng phát ra tiếng "A a a", lại không bật được ra câu nào hoàn chỉnh.

"Hắn bị người ta cắt lưỡi rồi.." Dư Nhược Tịch thấy Mạc Chi Chi quen hắn ta, chậm rãi hạ kiếm, dùng linh lực hóa thành dây thừng trói hắn lại, đi đến cạnh Mạc Chi Chi.

"Hình như thần trí cũng không tỉnh.." Mạc Chi Chi thoáng giật mình, hôm qua người này còn đe dọa mình cứ chờ đấy, hôm nay đã đứng trong sân nhà này liều chết giãy dụa.

Chẳng là qua một lát, cô đã phát hiện không đúng, sao ở đây lại chỉ có Khung Đại, Khung Đại ở đây làm gì?

Cô vội hỏi: "Ngươi vào nhà xem chưa?"

"Chưa, vừa vào đã thấy người này ở đây phát cuồng." Dư Nhược Tịch lắc đầu.

Mạc Chi Chi nghiêm mặt, chỉ sợ bị dính chiêu câu cá, cô nắm chặt vỏ kiếm của cậu ta, nghiêm túc nói: "Chúng ta cùng nhau đi, ngươi đừng kích động. Lát có gì bất thường ngươi lập tức ngự kiếm mang ta chạy, trên người hai ta có pháp bảo phòng ngự của nhà ta, sẽ không có chuyện gì đâu!"

"Được!" Dư Nhược Tịch đáp ứng.

Thế là trong tiếng la hét thống khổ của Khung Đại, Mạc Chi Chi túm chặt vỏ kiếm của Dư Nhược Tịch, khẩn trương theo sát phía sau cậu ta.

Dư Nhược Tịch nhẹ nhàng đẩy cửa căn nhà đất ra, một thứ mùi như đã từng biết xộc vào mũi, Mạc Chi Chi há miệng chuẩn bị nhắc nhở Dư Nhược Tịch phong bế ngũ cảm, nhưng vẫn không kịp, ở đằng trước cậu ta đã ngã xuống, kiếm cũng thuận thế rớt ra.

Mạc Chi Chi nắm vỏ kiếm trống trơn, thần người nhìn Dư Nhược Tịch trên mặt đất, là cô đã quên nhắc cậu ta.

"Khanh khách, tỷ tỷ, hóa ra tỷ vẫn luôn đề phòng ta nhỉ." Tiếng cười the thé của nữ đồng vang vọng trong phòng, Mạc Chi Chi nhìn về phía nó, chỉ thấy Tiểu Quỳ ăn mặc toàn đen với phục sức quái dị, thần sắc tự nhiên ngồi cạnh cái bàn cũ nát, cười tủm tỉm nhìn cô, chỉ là cặp song đồng quỷ dị kia lúc này tràn ngập tính toán âm lãnh.

"Muội!" Mạc Chi Chi vừa định nói gì đó, vừa mở miệng đã ngất đi.

Trước khi ý thức biến mất, cô nhìn thấy Tiểu Quỳ bước về phía mình.

Mạc Chi Chi bị nóng đến tỉnh lại, cô cảm giác như mình đang đắp mười cái chăn bông, không thở nổi cũng không động đậy được.

Đến khi cô gian nan mở mắt ra, mới phát hiện cả người bị trói chặt, sống sờ sờ treo trên một miệng nồi, nước trong nồi đang sôi ùng ục!

Mạc Chi Chi: "!"

Có một câu quốc túy không biết có nên nói hay không!

Cô đường đường một đế cơ, vừa gặp nạn, liền thành con sâu cái kiến trong miệng yêu quái sao? Thật đúng là phượng hoàng nghèo méo bằng gà.

Nếu cô cứ vậy mà chết, Thiên Đế chắc là tức chết mất..

Thế nhưng oán giận thì oán giận, cô vẫn cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh, phát hiện mình bị nhốt trong một sơn động, đối diện treo một chiếc lồng sắt, bên trong nhốt Quý Phó và Dư Nhược Tịch đang hôn mê.

Ba người bọn họ quả thật bị đoàn diệt.

"Tỷ tỷ, tỉnh rồi sao?" Giọng của Tiểu Quỳ vang lên từ phía dưới bên trái Mạc Chi Chi, cô gian nan xoay qua nhìn.

Quả nhiên thấy thân hình nhỏ gầy của Tiểu Quỳ sừng sững bên cạnh nồi nước sôi, nhìn cô cười cười.

"Ừm.. Tiểu Quỳ, tỷ tỷ thương lượng với muội được không?" Mạc Chi Chi dùng ngữ khí dịu dàng nhất từ trước tới nay của mình để dỗ nó, "Tỷ tỷ.. nóng quá..'

Song đồng của Tiểu Quỳ lộc cộc đảo một vòng, nói:" Được nha, Ban Ban ngươi thả tỷ tỷ xuống trước đi. "

Mạc Chi Chi lúc này mới phát hiện bên cạnh còn có một người đen xì, nói chính xác thì là một người chim.

Khóe miệng cô cứng đờ, nhìn người chim kia biến thành một con chim ngói cực to ngậm cô từ phía trên xuống, sau đó không chút lưu tình vứt xuống đất.

Mạc Chi Chi cảm giác bàn tọa của mình bị ngã thành bốn cánh hoa rồi, cô nhe răng trợn mắt muốn dịch mông, đáng tiếc dây thừng trói quá chặt.

" Tỷ tỷ. "Tiểu Quỳ gọi cô.

" Hả? "Mạc Chi Chi trong cơn đau nhăn nhó nghiêng đầu nhìn con bé.

Tiểu Quỳ nhìn cô đầy thất vọng, chất vấn:" Vì sao tỷ lại muốn theo đám tu sĩ kia hại ta? Ta còn tưởng rằng tỷ là một người tốt.. "

Mạc Chi Chi nghe con bé nói vậy, thiếu chút nữa giận quá mà cười, rõ ràng là nó ngấp nghé cô, kể từ lúc cô đặt chân vào Tu Chân giới đã âm thầm lén quan sát cô, nếu không phải lúc đó Thẩm Đường tới, có lẽ cô đã sớm vào bụng nó rồi.

Nhưng tình hình hiện tại chắc chắn phải thuận theo nó, Mạc Chi Chi bắt đầu nói hươu nói vượn ý đồ tự cứu mình:" Sao có thể chứ? Tỷ tỷ là bị ép, muội biết đại sư huynh Thẩm Đường của bọn họ chứ? Người nọ rất hung dữ, tỷ tỷ không giúp bọn họ, sẽ bị giết, hu hu hu. "

Trong tiếng khóc của cô, Tiểu Quỳ từng bước tiến gần, thân hình gầy gò của nó đối diện hai mắt của Mạc Chi Chi, vẻ mặt kỳ vọng, hỏi lại:" Thật sao? Vậy tỷ tỷ thấy Tiểu Quỳ giết bọn họ có sai không? "

" Không sai! "mới lạ ấy, Mạc Chi Chi thầm khinh bỉ trong lòng.

" Ta còn nhớ tỷ tỷ từng nói với ta, không ăn qua cái khổ của người khác thì chớ luận đúng sai. "Tiểu Quỳ lạnh lùng nhìn cô, trong giọng nói tràn ngập thất vọng.

Trong giây lát, Mạc Chi Chi bỗng có một ảo giác, như thể con bé là vô tội.

Nhưng, có thể sao?

Nó đã phạm nhiều sát nghiệt như thế, sớm đã tội không thể tha.

" Đúng vậy, đúng vậy, vậy Tiểu Quỳ có thể nói cho tỷ biết, những người đó đã hại muội thế nào không? "Mạc Chi Chi nhìn vẻ mặt nó như có điều muốn nói, thấy có hi vọng kéo dài thời gian, bèn thuận theo lời nó nói tiếp.

Đồng tử của Tiểu Quỳ tan rã trong giây lát, rồi lại khôi phục bình thường, nó nói tiếp:" Tỷ tỷ đã từng nghe qua truyền thuyết yêu quỷ chưa? "

Mạc Chi Chi lắc đầu, bày ra tư thế xin rửa tai lắng nghe.

" Yêu quỷ từ khi sinh ra đã là thứ xui xẻo, không phải người không phải quỷ không phải yêu, tộc nào cũng không nguyện thu lưu ta, một mình ta lẻ loi cô đơn trên thế gian này đến bốn trăm năm! ". Càng về cuối thanh âm của Tiểu Quỳ càng bén nhọn, cảm xúc bắt đầu dao động.

" Bốn, bốn, bốn trăm năm? "Mạc Chi Chi nhìn cách gì đi nữa thì cái thân hình nhỏ bé kia cũng chẳng thể quá mười tuổi, có chút khiếp sợ.

" Tỷ tỷ, thân thể này là của một đứa bé, một năm trước nó đã chết rồi. "'Tiểu Quỳ' bình thản nói tiếp," Do tướng mạo xấu xí, không ai thu lưu ta, ta lưu lạc bốn phương, hai năm trước ta tới gần thôn Tiểu Kiều, bị xua đuổi, nhưng lại gặp được hai nữ hài thiện lương, bọn họ sẽ lén đưa đồ ăn cho ta, người tỷ tỷ lớn hơn còn làm quần áo cho ta mặc. Bốn trăm năm qua chỉ có bọn họ đối xử tốt với ta, thế nhưng lại bị cặp vợ chồng đó hủy hoại! "

" Cha mẹ thân sinh của Tiểu Quỳ sao? "Mạc Chi Chi đoán.

"Tiểu Quỳ" không ngạc nhiên khi cô đoán ra được, hừ lạnh:" Chính là cặp súc sinh đó! Một năm trước, chuyện tỷ muội bọn họ cứu tế ta bị phát hiện, Tiểu Quỳ bị họ đánh đến thương tích đầy mình, không cho con bé lui tới với ta. Thằng cha súc sinh kia còn ý đồ gian ô đại tỷ tỷ, Tiểu Quỳ nhịn đau ngăn cản hắn, bị súc sinh đó đánh đến nửa sống nửa chết, ta chỉ có thể đứng một bên bất lực! Có lẽ là trời cao cho ta cơ hội, lúc đó huyết mạch yêu quỷ của ta thức tỉnh. Để cứu Tiểu Quỳ, ta bám vào cơ thể của con bé, hợp làm một với nó thì thân thể của nó mới sống tiếp được, thế nhưng linh hồn con bé vì khuyết thiếu nên vĩnh viễn ngủ say. "

Nghe xong mọi chuyện, trong lòng Mạc Chi Chi xao động một hồi, cô thở dài:" Cho nên muội dùng thân thể của Tiểu Quỳ giết cha của nó? "

" Ha ha ha ha, đúng vậy, tên súc sinh đó trước khi chết còn cầu xin ta tha cho hắn, làm yêu quỷ như bọn ta cũng biết hổ dữ không ăn thịt con, mà sao hắn dám! "'Tiểu Quỳ' gằn từng tiếng thị huyết, rồi nói:" Sau khi hắn chết, để khiến thân phận Tiểu Quỳ này thành thật, đồng thời cũng vì ổn định lực lượng huyết mạch, ta tạo ra một con rối ngụy trang tên súc sinh đó. Chỉ là lúc đó thuật pháp của ta không mạnh, nhanh chóng bị mẹ của Tiểu Quỳ phát hiện khác thường, bà ta len lén hại chết đại tỷ tỷ! "

Nói đến đây, song đồng của 'Tiểu Quỳ' nhuộm màu máu, từng từ như bật ra từ hàm răng nghiến chặt:" Ta hận không thể đương trường xé nát bà ta, chẳng qua nếu lúc đó giết cả bà ta, nhất định sẽ khiến thôn dân chú ý, dẫn tới tu sĩ ở thành Lạc Nhạn, vậy thì Tiểu Quỳ sẽ chết chắc, Ta chỉ có thể chậm rãi nhẫn nại, đợi lực lượng củng cố.. "

" Thẳng đến một tháng trước, muội mới ra tay hại bà ta. "Mạc Chi Chi thản nhiên nói.

"Tiểu Quỳ" liếc cô một cái, gật đầu, vòng ra sau Mạc Chi Chi, thanh âm phiêu đãng:" Tỷ có biết lần đầu ta gặp được tỷ, vì sao không giết tỷ ngay không? Lúc ấy tỷ quả thật còn yếu hơn bây giờ.. "

Mạc Chi Chi bị nó hỏi đến sửng sốt, ánh chớp lóe lên, cô nhớ lại ánh mắt nhung nhớ của đại tỷ cùng lời nàng ta kể, một đáp án nảy ra trong đầu, cô nhắm mắt lại, khẽ hỏi:" Đại tỷ tỷ giúp đỡ ngươi có phải gọi là Tương Nhi không.. "

" Sao tỷ biết? "'Quỳ Nhi' đột nhiên vọt tới trước mặt Mạc Chi Chi, song đồng nhìn cô chằm chằm, lạnh giọng nói:" Trước khi tới đây tỷ đã gặp mẹ của Tương Nhi tỷ tỷ phải không? Hừ, không sai, tỷ quả có vài phần giống Tương Nhi tỷ tỷ.. Thế nhưng tỷ ấy vĩnh viễn sẽ không hại ta, mà tỷ không phải tỷ ấy! "

Con bé lại nói:" Thôi thôi, tỷ bây giờ chung quy là sẽ chết thôi. "Thanh âm đột nhiên trở nên chói tai.

Mạc Chi Chi rùng mình, nhu nhược nhìn con bé, lần nữa mở miệng:" Muội nhẫn tâm sao.. "có thể kéo được chừng nào hay chừng ấy.

" Chí có linh hồn tinh khiết như tỷ mới có thể tu bổ hồn phách của Tiểu Quỳ.. Tỷ phải chết! "'Tiểu Quỳ' hiển nhiên không sa bẫy, ra hiệu cho người chim động thủ.

" Ngươi không thể giết Chi Chi! Muốn giết thì giết ta trước. "Một giọng nam gấp gáp rống lên, Mạc Chi Chi và 'Tiểu Quỳ' cùng nhìn lên, là Quý Phó đã tỉnh lại.

" Hừ, mấy người đều phải chết. "'Tiểu Quỳ' đi tới phía dưới lồng dưới, khinh thường nói.

" Ồ? Một con yêu quỷ hèn mọn lại dám vọng tưởng giết người của Côn Ngô Tông ta?"Một nam tử áo trắng cầm kiếm phi thân tới, dung mạo hắn lãnh tuấn, tay cầm lợi kiếm, thanh âm trầm trầm dễ nghe.
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 11

[HIDE-THANKS]Quý Phó nhìn thấy người áo trắng, nghiêng người dán vào lồng sắt, nắm chặt thanh chắn, thần sắc kích động, hét lớn: "Minh Tuân trưởng lão!"

"Kẻ nào!" 'Tiểu Quỳ' hét lên với người vừa tới, cùng lúc đó kiếm của người đó đã bổ về phía nó, giữ không trung phát ra tiếng kiếm minh "ong ong".

"Chủ tử!" chim ngói đang chuẩn bị ra tay với Mạc Chi Chi nhìn thấy tình hình này, mắt như muốn nứt ra, gần như là liều mạng nhào qua phía đó, che chở thân hình nhỏ bé dưới người, thân mình bị trường kiếm của Minh Tuân đâm xuyên.

"Tiểu Quỳ" phản ứng lại, nâng tay tuôn ra yêu lực, gắt gao ấn lấy miệng vết thương của nó, muốn cầm máu cho nó, bi thương gào lên: "Ban Ban, sao ngươi lại ngốc như thế.. A-"

Chim ngói trong họng đầy máu tươi, không ngừng hộc máu, nó há miệng, muốn nói không sao, nhưng không thể bật ra âm thanh nào.

Trong mắt nó mang thương tiếc, dùng hết toàn lực nhưng chỉ ú ớ được một câu: "Ta, không sao.. Chủ, chủ tử phải.. phải sống tiếp..". Nói xong nó giơ tay muốn sờ đầu 'Tiểu Quỳ', được nửa đường, lại vô lực rũ xuống.

"Không, không, ngươi không được chết." 'Tiểu Quỳ' luống cuống tay chân, đuôi mắt rũ xuống, trong mắt ngập tràn hoảng loạn, một tay con bé che miệng vết thương của chim ngói, một tay sờ soạng trong vạt áo, như đang tìm gì đó.

Minh Tuân phiêu nhiên rơi xuống, cõng kiếm đứng cách bọn họ không xa, sắc mặt lạnh lùng, thờ ơ nhìn một màn này.

Mạc Chi Chi ló đầu qua 'Tiểu Quỳ' phía trước nháy mắt ra hiệu với hắn, không tiếng động nói: "Đại ca-Cứu cứu!"

Minh Tuân cảm nhận được ánh mắt của cô, lạnh băng băng nhìn về phía cô, gật đầu nhẹ gần như không thấy, hắn giơ kiếm chuẩn bị bắt sống 'Tiểu Quỳ', nhưng thấy vật con bé móc ra lại dừng lại giữa chừng.

"Ngươi-dám đoạt bội túi của đồ nhi ta?" Minh Tuân nhìn con bé chằm chằm, ngữ khí lạnh như băng, ánh mắt như đang nhìn một vật chết.

"Hừ, đám tu sĩ ích kỷ các ngươi đều đáng chết!" 'Tiểu Quỳ' từng tiếng rỉ máu, thê lương nói, "Dựa vào đâu mà tất cả thánh vật trên thế gian này đều nằm trong tay các ngươi? Dựa vào đâu các ngươi có thể tùy tiện quyết định sinh tử của bọn ta?" Nói đoạn con bé cầm một vật dạng ngọc thạch từ trong túi ra đặt lên ngực chim ngói, máu chảy ra từ miệng vết thương dần đông lại, trở nên lạnh lẽo, thấm trên ngọc thạch không hề có phản ứng.

"Tiểu Quỳ" khó tin nhìn ngọc thạch không hề có chút tác dụng, mặc nó trượt theo thi thể của chim ngói lăn xuống đất.

Con bé giày xéo Kỳ Lân Thạch như vậy, sát ý trong mắt Minh Tuân lóe lên rồi tắt, hắn nâng tay thu Kỳ Lân Thạch về.

"Hừ, nếu không làm việc ác, sao dẫn bọn ta tới tru sát các ngươi được?" Minh Tuân giống như bị lời của con bé chọc cười, khóe miệng cong lên thành nụ cười trào phúng, "Hại đồ nhi của ta, cướp Kỳ Lân Thạch của nó, còn hỏi ta vì sao giết các ngươi?"

"Ha ha ha ha ha ha, đúng là nực cười! Vậy mẹ ta thì sao? Bà hại người sao? Không phải vẫn bị bọn tu sĩ chính đạo các ngươi giết à!" 'Tiểu Quỳ' cười sằng sặc, trên tay trên mặt dính máu chim ngói, yêu dị đến đáng sợ.

Minh Tuân nghe con bé nhắc đến mẹ, khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện nghi hoặc, nói: "Mẹ ngươi là ai?"

"Ha ha ha ha.. Mạng của yêu quỷ bọn ta trong mắt các ngươi đương nhiên không đáng là gì, ngươi tự nhiên là không nhớ." 'Tiểu Quỳ' đặt thi thể chim ngói trong lòng xuống, thân hình gầy nhỏ di chuyển tới cạnh Mạc Chi Chi, năm móng tay nháy mắt dài ra, bóp lấy cổ họng cô, nhìn qua Minh Tuân, uy hiếp: "Nếu như vậy, mạng của đám tu sĩ các ngươi ta cũng có thể tùy ý lấy đi có phải không."

Mạc Chi Chi bị con bé bóp đến không thở nổi, vô thức giãy dụa, đáng tiếc hai tay bị trói chặt không cử động được, linh lực cũng không dùng được, không biết đã bị nó dùng thứ gì khóa lại.

Minh Tuân thấy vậy, vung kiếm chỉ vào 'Tiểu Quỳ', đạm mạc nói: "Yêu quỷ, đừng tạo sát nghiệt nữa." Ánh mắt lại lướt qua hai người nhìn về phía sau bọn họ, khẽ gật đầu.

"Tiểu Quỳ" đã rơi vào trạng thái dở điên dở dại từ lúc chim ngói chắn kiếm cho nó mà chết, không chú ý đến cử động nhỏ của Minh Tuân, phẫn hận nói: "Dù sao các ngươi đều không dung được ta, không bằng để cô ta bồi ta đi!" Nói đoạn gia tăng lực tay, móng tay đâm sâu vào cổ Mạc Chi Chi.

Mạc Chi Chi lại chú ý tới, lúc này mới nhớ không nhìn thấy Thẩm Đường, trong lòng mờ mờ có suy đoán.

Gần như là lúc 'Tiểu Quỳ' vừa dứt lời, tiếng kiếm ngâm vang lên từ đằng sau.

THẩm Đường đề phòng ngộ thương Mạc Chi Chi, dùng kiếm khí hất 'Tiểu Quỳ' đi, đồng thời chém đứt dây trói trên người Mạc Chi Chi.

"Tiểu Quỳ" bị hắn đánh lén, lăn sang một bên.

Bả vai gầy guộc bị kiếm khí chém ra một đường sâu hoắm, máu chảy ào ào, mặt con bé đầy oán độc nhìn Thẩm Đường vừa ra tay bất ngờ làm nó bị thương, "Ngươi dám gây thương tích cho thân thể này, ta muốn mạng của ngươi-" vừa nói, tay nó vừa tụ lực, chớp mắt đã tụ ra một đoàn sương đen bắn về phía bọn Thẩm Đường.

Mạc Chi Chi được tự do thì chạy thẳng một mạch, trốn ra sau lưng Thẩm Đường.

"Ngươi trốn xa một chút, tu vi của con yêu quỷ này đã đến Nguyên Anh." Thẩm Đường tiến lên dùng hết sức chém vào đám sương đen, đối mặt 'yêu quỷ', đầu không thèm quay lại đã giao việc, "Ngươi sang bên kia, nghĩ biện pháp cứu sư đệ của ta xuống, ở đây giao cho ta và Minh Tuân trưởng lão."

Mạc Chi Chi đương nhiên sẽ không thêm phiền, gật đầu tỏ ý đã hiểu, rồi chạy sang một bên.

"Tiểu Quỳ" bị Minh Tuân và Thẩm Đường một trước một sau bao vây, tóc tai rũ rượi, song đồng quỷ dị nhuốm màu đỏ rực, móc từ trong ngực ra một cái còi bằng xương thổi lên, thổi xong nó cười lớn một tiếng: "Ta muốn tất cả các ngươi phải chết ở đây-"

"Không tốt!" Thẩm Đường và Minh Tuân nhìn nhau một cái, nháy mắt hiểu ra, con bé đang triệu hoán ngỗi thi!

Thứ này đánh không chết, một khi số lượng vượt một lượng nhất định, thì cho dù là tu sĩ độ kiếp cũng khó đối kháng.

Hai ngươi mau chóng tấn công con bé, nhưng nó đã hóa thành một làm khói đen, cuốn lấy thi thể chim ngói trên đất chạy ra cửa động.

Minh Tuân đuổi theo nhanh như điện, Thẩm Đường đang định theo sau, dư quang liếc thấy Mạc Chi Chi đang dùng hết sức leo tường, gân xanh nơi khóe mắt giật một cái, phi người nhảy lên lồng sắt.

Bên kia Mạc Chi Chi vừa nuốt một viên Hồi Linh Đan cao cấp, linh lực còn chưa khôi phục.

Cô không hề nghĩ ngợi, vén váy bắt đầu trèo tường, chuẩn bị trèo lên đó mở khóa cho bọn Quý Phó.

Vất vả mới trèo được nửa đường, đứng vững xong cô ngẩng đầu nhìn, phát hiện trong lồng đã rỗng tuếch, cúi xuống mới thấy Quý Phó đứng bên dưới vẫy tay với cô, Thẩm Đường thì xách Dư Nhược Tịch đang hôn mê, nhướng mày nhìn cô.

Mạc Chi Chi: "?"

Cô có cảm giác mình bị lừa, cay cú nhìn xuống đám người Thẩm Đường.

Nụ cười của Quý Phó cứng lại, sờ sờ mũi, nhỏ giọng nói: "Đại sư huynh, huynh chọc Chi Chi à?"

"Nàng ta có lẽ là bị ngu rồi." Cái miệng của Thẩm Đường không nể nang gì.

Mạc Chi Chi bò xuống đến nơi, liền nghe thấy câu này, trong lòng giận đến ngứa răng, ngưng tụ linh lực hóa thành phong nhận ném tới.

Thẩm Đường như có mắt sau lưng, nghiêng đầu một cái là tránh được, phong nhận quét đến Quý Phó, cắt mất một đoạn tóc của cậu ta.

"Chi Chi.. ngươi ngươi ngươi ngươi.." Quý Phó quýnh lên kêu loạn, đau lòng nhìn đám tóc bị ngộ thương của mình.

Chậm chạp phát hiện mình khôi phục linh lực, Mạc Chi Chi mừng quá đỗi, cười mắng: "Ngươi ngươi cái gì! Ta có mạnh tay đâu, nếu không phải vì cứu ngươi, ta trèo lên đó làm gì!"

Lúc Quý Phó há miệng định nói gì đó thì tiếng bước chân lộn xộn kỳ quặc truyền tới tai ba người.

Đôi mày anh tuấn của Thẩm Đường nhíu lại, nắm chặt kiếm, mím môi, thấp giọng nói: "Ngỗi thi tới rồi, đi mau!"[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 12

[HIDE-THANKS]Khi ba người mang theo Dư Nhược Tịch không ngừng nghỉ chạy tới cửa động thì bị tràng cảnh trước mắt làm kinh ngạc----

Cửa động lít nha lít nhít là 'người', đã vậy ánh mắt mọi 'người' đều dại ra, toát lên vẻ quỷ khí thâm trầm.

Mạc Chi Chi yên lặng nhìn bọn họ, miệng khô khốc, lẩm bẩm nói: "Con bé.. con bé đem toàn bộ thôn dân làm thành ngỗi thi rồi." Chẳng trách cô và Dư Nhược Tịch tìm khắp thôn cũng chẳng thấy ai.

Quý Phó ngơ ngác phụ họa: "Mất trí rồi.."

"Quý Phó, đệ mang hai người họ đi ngay đi, tìm Minh Tuân trưởng lão!" Thẩm Đường cụp mắt, xuất ra linh kiếm, tạo một kết giới phòng ngự, tạm thời ngăn cản đại quân ngỗi thi đang ùa tới, miệng lớn tiếng thúc giục những người khác rời đi.

Quý Phó phản ứng lại, vội nói: "Đại sư huynh, sao đệ bỏ huynh lại một mình được? Hỡn nữa sao chúng ta không cùng nhau đi?"

"Ta có pháp bảo phòng ngự, có thể giúp ngươi." Mạc Chi Chi tuy không thích vẻ cao ngạo của hắn, nhưng cũng không phải hạng người bỏ mặc đồng đội.

"Kết giới cần có ta duy trì mới có thể bảo hộ chúng ta được, một khi ta ngự kiếm, khoảnh khắc kết giới biến mất, đám ngỗi thi như tre già măng mọc này sẽ xé xác mấy người! Mấy người ở lại chỉ liên lụy ta thôi." Thẩm Đường vô tình bác bỏ ý định của hai người, trừng mắt nhìn Mạc Chi Chi, khiến cô rùng cả mình, "Đi mau, ta không muốn phải nói lại lần hai."

Mạc Chi Chi nghiến răng: "Được, QUý Phó, chúng ta đi." Nói đoạn kéo vạt áo Quý Phó giục cậu ta mau đi.

Quý Phó xoắn xuýt đầy mặt, nhìn sư đệ trên lưng mình, hạ quyết tâm, nói: "Được, đại sư huynh, huynh nhất định cầm cự! Đợi bọn đệ tìm được Minh Tuân trưởng lão, sẽ quay lại cứu huynh---"

"Ừ."

Quý Phó đi một bước ngoái lại ba lần, cuối cùng vẫn ngự kiếm mang bọ họ rời đi.

Trên kiếm, Mạc Chi Chi len lén quay đầu nhìn, chỉ thấy bóng lưng hắn cầm kiếm bước về phía ngỗi thi, cao gầy thon dài, toát lên khí thế lẫm liệt.

Đợi bọn họ đi khỏi, Thẩm Đường thoáng cái đã bỏ kết giới, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm đàn ngỗi thi đang ùa về phía mình.

Đột nhiên, hắn đưa tay tháo dây buộc trán màu ngọc bích trên trán, cả người chớp mắt bạo phát ra một khí thế ngạo thiên, quỷ khí đen kịt vờn quanh người hắn, khí tức mạnh hơn lúc trước mấy lần, đàn ngỗi thi đột ngột dừng lại.

Hắn nhếch mép, hé miệng cười khẩy: "Thứ quỷ vật cấp thấp không có linh trí, ngay cả ai là vua của các người cũng không nhận ra."

Thẩm Đường chỉ giơ tay, quỷ khí dày đặc bắn về phía ngỗi thi, đám ngỗi thi náo động nháy mắt yên tĩnh lại, từng người đứng yên tại chỗ không động đậy, dường như đã rơi vào giấc ngủ say.

"Địa quỷ ở đâu." Hắn hạ mắt, tà khí bốn phía, khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ nhuốm màu yêu dã diễm lệ.

Hai quỷ ảnh đen thùi lùi nháy mắt xuất hiện bên cạnh hắn, không rõ diện mạo, lặng lẽ như không hề tồn tại.

Thẩm Đường nhấc mắt lên, hướng về thôn Tiểu Kiều, nói: "Đi--trông chừng trưởng lão Minh Tuân của Côn Ngô Tông, nếu bọn họ tới tìm, lập tức báo lại cho ta."

Dứt lời hắn chậm rãi văn nhã buộc lại dây trán, khí thế khắp người được thu lại, trở lại dáng vẻ nhẹ nhàng của đệ tử đứng đầu của kiếm tông đệ nhất chính đạo.

"Dạ." Hai bóng quỷ đồng thanh trả lời, hóa thành một bóng đen bay về phía thôn Tiểu Kiều.

Thẩm Đường thu kiếm, nhanh chóng đi về một phía nào đó.

Quý Phó thông qua ngọc bội của tông môn liên hệ với Minh Tuân, biết được hắn đang tìm yêu quỷ ở thôn Tiểu Kiều, bèn đi về bên đó.

Trên đường đi Dư Nhược Tịch tỉnh lại, Mạc Chi Chi bèn kể lại tình hình trước mắt cho cậu ta nghe.

Đến lúc hội họp với Minh Tuân, Dư Nhược Tịch cũng coi như hiểu rõ đầu đuôi sự việc.

Minh Tuân lẳng lặng đứng trước cửa thôn chờ bọn họ đáp xuống, Quý Phó và Dư Nhược Tịch cung kính gọi một tiếng trưởng lão.

Mạc Chi Chi nhìn gương mặt trẻ tuổi đẹp trai đến quá đáng của Minh Tuân, căng da đầu gọi một tiếng: "Tiền bối."

Quý Phó giới thiệu Mạc Chi Chi với Minh Tuân, nói: "Chi Chi là tán tu bọn đệ tử vô tình quen biết, đã giúp bọn đệ tử vài lần."

Minh Tuân khẽ gật đầu, hỏi bọn họ: "Con yêu quỷ kia vốn bị ta đánh trọng thương, nhưng trên người nó có pháp bảo ẩn náu cấp cao, đã trốn mất. Mấy đứa có đoán được nó trốn ở đâu không?"

"Cái này.." Mạc Chi Chi không ngờ 'Tiểu Quỳ' có khả năng trốn khỏi tay tu sĩ Độ Kiếp kỳ.

Lẽ nào sau lưng nó có người?

"Trưởng lão đã đến nhà nó tìm chưa ạ?" Quý Phó trầm ngâm nói.

Minh Tuân lắc đầu, nói: "Ở chỗ nào? Mấy đứa dẫn đường đi."

Lúc đoàn người đến sân nhà Tiểu Quỳ, thì không tìm được con bé, chỉ thấy trên mặt đất có một thi thể đàn ông khô quắt, đầy vết thương nằm chỏng chơ.

Mạc Chi Chi mí mắt giật giật, bước lên nhìn: "Là Khung đại."

Dư Nhược Tịch nghe vậy cũng bước lên, đối mắt với Mạc Chi Chi, kinh hãi nói: "Đây là bị kẻ nào đó hút hết tinh khí! Nhưng mà lúc nãy chúng ta thấy hắn, hắn còn sống kia mà!"

Mạc Chi Chi gật đầu, nói: "Tiểu Quỷ có về nhà, chúng ta phải cẩn thận."

Minh Tuân giơ tay kết quyết, thuật pháp của tu sĩ đại năng nháy mắt hất tung căn phòng bằng đất phía trước, lộ ra khoảnh sân phía sau căn phòng, trên đất vẫn còn nhìn thấy cửa động hôm trước bọn Quý Phó đào ra.

Thế nhưng, không hề thấy Tiểu Quỳ ở đâu cả.

"Lẽ nào.. là rừng ăn thịt người?" Mạc Chi Chi đột nhiên nghĩ đến khả năng này, yêu quỷ từng nói với cô, nó gặp được Tương Nhi và Tiểu Quỳ ở gần thôn Tiểu Kiều, nơi ẩn náu được thì chỉ có thể là khu rừng ăn thịt người ở cạnh thôn Tiểu Kiều kia thôi.

Quý Phó thốt lên, hỏi "Chúng ta vừa nãy không phải chạy từ rừng ăn thịt người ra à? Không đúng.. Ngươi đang nói một cái khác?"

"Ừ." Mạc Chi Chi gật mạnh.

Minh Tuân liếc nhìn Mạc Chi Chi, chỉ một lát lại dời mắt, quay sang đám người dặn dò: "Mấy đứa theo sát ta, ta mới bảo hộ được, chớ để tụt lại phía sau."

"Dạ, trưởng lão."

Lúc đến được rừng ăn thịt người cạnh thôn Tiểu Kiều, sắc trời đã ngả về Tây.

Ráng chiều màu cam ấm chiếu vào rừng, bầu không khí yên tĩnh quỷ dị.

Minh Tuân thi pháp bảo hộ mấy đứa trẻ bên người, sắc mặt trầm tĩnh, âm thầm kiểm tra xung quanh.

Đoàn người đi chưa được bao xa, đã thấy phía trước xuất hiện thân thể gầy yếu của 'Tiểu Quỳ', con bé dựa vào thân cây, mặt trắng bệch, bên miệng có vết máu, trên người đầy vết thương, rõ ràng đã trọng thương sắp chết.

Thấy bọn họ tìm tới, trong cặp song đồng ánh lên vẻ hiểu rõ, như đã đoán được bọn họ sẽ tới nơi này.

Chỉ chớp mắt một cái, Minh Tuân đã rút kiếm chỉ vào con bé.

"Tiểu Quỳ" coi như không thấy, chỉ nhìn vào Mạc Chi Chi, lại như đang thấy một người khác, khẽ nói: "Tỷ tỷ - Tương Nhi tỷ tỷ, Diêm Linh rất nhớ tỷ."

Tuy trong lòng Mạc Chi Chi cũng đồng tình với cuộc đời bi thảm của con bé, nhưng cũng biết nó đã gây quá nhiều sát nghiệt, không đáng thương xót, cô lạnh nhạt nói: "Tương Nhi bản tính thiện lương, nàng ấy sẽ không muốn nhìn thấy muội thế này đâu."

"Tỷ--khụ khụ.." Diêm Linh bị lời nói vô tình của cô chọc tức, ho ra một búng máu, nó lau đi, rồi quay sang Minh Tuân với ánh mắt lạnh lẽo, nói: "Trưởng lão của Côn Ngô Tông? Ta và các ngươi làm giao dịch."

Minh Tuân không lưu tình mà bác bỏ nó, lạnh lùng tới cực điểm: "Ngươi không sống nổi nữa, ta cũng sẽ không làm giao dịch với ngươi."

Tựa như đoán được hắn sẽ nói như vậy, Diêm Linh nhếch mép, khẽ nói: "Ta biết ta không sống nổi nữa, nhưng ta muốn các ngươi tách hồn phách của ta khỏi thân thể Tiểu Quỳ, giúp ta cứu Tiểu Quỳ, hồn phách của muội ấy còn chưa mất.."

"Không thể." Minh Tuân vô cảm cắt ngang.

Diêm Linh tựa như không nghe được lời cự tuyệt của hắn, nói tiếp: "Nếu ta nói, người cho ta pháp bảo cấp cao là tu sĩ chính đạo của các ngươi thì sao? Dù có liên can tới an nguy của Tu Chân giới, các ngươi cũng mặc kệ sao?"

Minh Tuân không ngờ con bé trực tiếp làm rõ mối nghi hoặc của mình, hắn nhượng bộ: ".. Được, ngươi đưa pháp bảo ra đây."

"Được, chính là pháp bảo này." Diêm Linh lấy ra một cây quạt nhỏ óng ánh, đẩy đến trước người Minh Tuân, hắn đưa tay cầm lấy cây quạt.

"Đây là.. Phá Phong Phiến!" Quý Phó khẽ hô, kinh hoảng nhìn cây quạt nọ.

Phá Phong Phiến là pháp bảo ẩn thân đỉnh cấp, có thể chống lại tra xét thần thức từ Đại Thừa Kỳ trở xuống, chỉ là trăm năm trước đã biến mất trong một sự kiện.

Mạc Chi Chi tuy không biết hình dạng của Phá Phong Phiến, nhưng cô biết cây quạt này cuối cùng sẽ thành pháp của của nam chính Tạ Vân Diễn, do sư tôn của hắn tự tay thưởng cho..

Hóa ra là từ chỗ này lọt vào tay Côn Ngô Tông.

Diêm Linh giống như biết bọn họ sẽ kinh ngạc, ánh mắt không tiêu cự nhìn chằm chằm cây quạt, nói tiếp: "Người nọ tu vi cực cao, không dưới ngươi, nhưng hắn chưa bao giờ lộ mặt với ta, chỉ là thuật pháp hắn dùng là chiêu số của đám chính đạo các ngươi, huyết mạch của ta là do hắn mở cho, phương pháp chế ngỗi thi cũng là hắn nói cho ta biết."

Mạc Chi Chi ngẩn ra, thầm nói quả nhiên, lúc đó cô đã nghĩ, làm sao con bé lại thức tỉnh huyết mạch khéo như thế, hóa ra là Diêm Linh lừa cô.

"Sao có thể thế được? Người trong chính đạo sao lại biết phương pháp âm độc như chế ngỗi thi? Người đừng khua môi múa mép lừa người khác!'Dư Ngược Tịch vốn nghẹn một cục tức trong lòng, cậu ta lên tiếng phản bác.

" Ha, ta nói đều là sự thật, tiếp thu hay không là chuyện của các ngươi. "Diêm Linh trào phúng cười cười, rồi nói:" Hắn muốn ta lợi dụng thiên phú huyết mạch giúp hắn chế tác đại quân ngỗi thi, tương lai khi hắn thống nhất Tu Chân giới và Quỷ giới thì trợ hắn một tay. "

" Khụ khụ.. ta không cầm cự được nữa, nên nói đều nói rồi, mau giúp ta tách ra đi. "Bàn giao xong việc, Diêm Linh như bị rút hết sinh khí, hoàn toàn dựa vào thân cây khô phía sau, lung lay sắp đổ, ánh mắt mê ly, nhìn về phía chim ngói.

Minh Tuân không nói lời nào, tay bắt đầu kết ấn, dẫn hồn.

Từ sắc mặt của hắn, có thể thấy hắn cũng vô cùng khiếp sợ bởi lời của Diêm Linh.

Trong quá trình dẫn hồn, Diêm Linh cực lực kìm nén sự đau đớn khi bị xé rách, chỉ nức nở ra tiếng, không bao lâu sau thân thể Tiểu Quỳ đã mềm oặt xuống.

Mạc Chi Chi không đành lòng, nâng người Tiểu Quỳ dậy.

Một linh hồn nửa trong suốt dần dần xuất hiện trước mặt mọi người.

Là một thiếu nữ tuổi không lớn, nếu bỏ qua vết sẹo dài từ lông mày bên trái đến khóe miệng, chỉ nhìn nửa mặt bên phải của nàng ta, thì diện mạo vẫn hết sức ngọt ngào.

Hồn phách của Diêm Linh đang mờ dần đi..

Nàng ta quay sang Mạc Chi Chi nở một nụ cười thật lòng, lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt:" Tương lai Tiểu Quỳ tỉnh dậy.. Xin hãy giúp muội nói với con bé một câu, đời này Diêm Linh thật may mắn gặp được con bé, bảo nó đừng tự trách.. "

" Tương Nhi tỷ tỷ! "

" Ban Ban! "

" Diêm Linh tới tìm hai người đây!"

Hồn phách gần như trong suốt của nàng ta vỡ tan như bọt biển, dưới ánh tàn dương hóa thành những đốm sáng li ti.

Mạc Chi Chi duy trì tư thế nửa ôm Tiểu Quỳ thật lâu không động đậy, lòng buồn bã, có chút nhẹ nhõm nghĩ, có lẽ đây là kết cục tốt nhất của nàng ta rồi..

Ngoại trừ Minh Tuân vốn không thích nói chuyện hờ hững nhìn mọi chuyện, thì ngay cả Quý Phó và Dư Nhược Tịch đầy căm ghét Diêm Linh lúc này cũng lặng đi.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 13

"Shh--" trên cổ nhói đau, khiến Mạc Chi Chi không nhịn được đưa tay lên sờ vị trí vừa nãy bị Diêm Linh cào rách, có thể cảm giác vết thương đã sưng lên rồi.

"Chi Chi, ngươi đừng chạm vào vết thương!" "Mạc đạo hữu, bỏ tay ra đi!"

Mạc Chi Chi khẽ kêu một tiếng khiến ba người bên cạnh chú ý, chỉ thấy vết thương do Diêm Linh gây ra trên cần cổ trắng muốt của Mạc Chi Chi tản ra khí đen, ứa ra máu đen.

Minh Tuân nhìn cô, thi pháp trị liệu, nói "Ngươi trúng yêu độc rồi."

"Trưởng lão, Chi Chi có sao không ạ?" Quý Phó có phần ảo não, nói: "Vừa nãy lực chú ý của mọi người đều dồn vào yêu quỷ, lại quên mất chuyện này."

Thuật pháp trị liệu tỏa ra ánh sáng xanh nhàn nhạt, rất nhanh đã ngừng máu ở vết thương, Minh Tuân nói chắc chắn: "Tạm thời không ngại, nàng ta trúng độc không sâu. Ta tạm ngừng máu trước, nhưng dư độc chưa lọc hết, còn cần về tông để người Thanh Thu Phong xử lý."

"Vậy bọn đệ tử lập tức quay về tông, mời Vân Hương trưởng lão trị liệu cho Mạc đạo hữu." Dư Nhược Tịch cung kính nói với Minh Tuân, Mạc Chi Chi một đường trợ giúp bọn họ không ít, không thể bỏ mặc làm ngơ.

"Đa tạ ý tốt của các vị, nhưng chẳng lẽ các vị đã quên.. Thẩm Đường?" Tuy bọn họ quan tâm làm Mạc Chi Chi rất cảm động, nhưng mấy người này vừa bị kinh hoảng mấy độ, khả năng đã quên còn một người đang ở cửa động chắn ngỗi thi cho bọn họ là Thẩm Đường.

"Thẩm Đường? Nó có chuyện gì rồi." Ánh mắt khó hiểu của Minh Tuân chiếu vào mấy người họ.

Cùng lúc đó, trong một góc không ai chú ý, vài bóng quỷ màu đen ẩn mình xuống đất.

"Đúng! Đại sư huynh! Trưởng lão, ngài mau đi cứu đại sư huynh!" Quý Phó vỗ mạnh vào đùi mình, cuống quýt nói với Minh Tuân, "Đại sư huynh còn ở cửa yêu động chắn đại quân ngỗi thi cho bọn đệ tử!"

Nghe đoạn, Minh Tuân lập tức động thân ngự kiếm, trước khi đi còn căn dặn mọi người tức khắc quay lại Mạt Lăng Phường, thành Lạc Nhạn trông chừng bọn Thanh Hòa, đợi họ quay lại.

Dư Nhược Tịch vốn định đi theo, nhưng lại bị Quý Phó ngăn cản, bên này còn có Mạc Chi Chi đang bị thương và thân thể của Tiểu Quỳ nguyên bản.

Ngay sau đó, ba người thêm một 'xác sống' Tiểu Quỳ, ngự kiếm hướng về thành Lạc Nhạn.



"Ý ngươi là mấy năm nay tả hộ pháp của bổn tọa hành tung quỷ dị, còn các ngươi thì không hề phát giác." Cả người Thẩm Đường tựa vào vương tọa màu đen, ánh mắt không chút độ ấm, nhìn bọn thủ hạ quỳ phía dưới.

"Là thuộc hạ thất trách, không kịp thời phát hiện chỗ dị thường của Kim Hộ pháp." Mạt Quân run rẩy nói, "Nếu lần này chủ thượng không mệnh lệnh, bọn thuộc hạ cũng không nghĩ có gì khác thường, xin chủ thượng trách phạt."

Thẩm Đường không lên tiếng, nhìn chằm chằm một góc trong phòng, như đang suy nghĩ gì đó.

"Chủ thượng.. tuy Kim Hộ pháp trước kia có chắn một kiếm cho ngài, rất được ngài tín nhiệm, nhưng.." Mạt Quân thấy hắn im lặng, muốn nói lại thôi.

"Nhưng lòng y có dị, bổn tọa không thể cứ nhớ mãi ân tình cũ." Thẩm Đường biết hắn muốn nói gì, cười trào phúng, "Hơn nữa, ngươi có bao giờ thấy bổn tọa thủ hạ lưu tình chưa? Hửm?"

Đầu Mạt Quân cúi càng thấp, "Chủ thượng anh minh."

Hắn vừa dứt lời, một bóng quỷ màu đen lơ lửng rơi vào lòng bàn tay Mạt Quân.

"Chủ thượng, Minh Tuân đang đi tới yêu động." Mạt Quân thu được tin tức của Địa Quỷ, lập tức báo cáo lại với Thẩm Đường trên vương tọa.

Thẩm Đường trầm ngâm, hỏi: "Chỉ một mình y?"

"Theo lời của Địa Quỷ, thì chỉ có mình y."

Thẩm Đường đứng dậy, cất bước ra ngoài, nói: "Ngươi và Mạt Phá đi theo bổn tọa."

"Dạ."

– - - -

Lúc bọn Mạc Chi Chi về tới thành Lạc Nhạn thì sắc trời đã tối, trong thành đèn hoa rực rỡ, tiếng cười nói không dứt.

Mà không lâu trước đó, thôn Tiểu Kiều ngoài thành không xa đã bị diệt cả thôn.

Tiếng ồn ào trong thành đối lập với những gì vừa trải qua, khiến ba người vào thành đều im lặng không nói câu nào, đi thẳng một đường về Mạt Lăng Phường.

Chưởng quỹ phúc hậu thấy bọn họ đi rồi lại về, cười híp mắt nghênh đón, "Mấy vị tiên nhân vẫn ở phòng hôm qua chứ ạ?"

"Ừm.." Mạc Chi Chi lấy ra vài miếng linh thạch thượng phẩm đưa cho hắn.

Chưởng quỹ vội vàng từ chối, nói: "Không cần, hai vị tiên nhân đi cùng các vị đã trả tiền rồi."

Mạc Chi Chi hiểu ngay là bên Thẩm Đường đã đặt phòng xong xuôi, cô cất linh thạch vào, quay đầu nhìn Dư Nhược Tịch đang ôm thân thể của Tiểu Quỳ, nói: "Tiểu Quỳ này phải thu xếp sao giờ?" Tuy cô là cô gái duy nhất, nhưng cô cũng không dám ngủ cùng phòng với một 'xác sống'.

Nghĩ thôi cũng thấy hãi rồi.

Dường như thấy được nỗi lo của cô, Dư Nhược Tịch cười một cái, nói "Mạc đạo hữu chớ lo, ta sẽ để Tiểu Quỳ trong phòng mình, còn ta sang phòng sư huynh Thanh Hòa."

Quý Phó gật đầu, lại đi tìm chưởng quỹ đặt một mâm cơm đưa lên phòng, sắp xếp xong xuôi cậu ta mời Mạc Chi Chi cùng ăn, cô vui vẻ đồng ý.

Từ sáng sớm tới giờ, trừ bỏ bữa sáng ăn ở ngoài, Mạc Chi Chi không được miếng nào vào bụng, tuy cô không đói, nhưng cũng thèm.

Mạc Chi Chi trở về căn phòng số ba rồi ngồi lên giường, vốn định trực tiếp vào trạng thái tu luyện, nhưng lại nhớ đến anh bạn kiếm tu qua mạng, bèn móc ngọc bội truyền âm ra, mở cửa sổ trò chuyện của hai người lên, gửi cho hắn một tin nhắn.

【Thanh Huyền ăn cơm mềm của ta ba năm rồi chạy 】: Thượng Mộc, Thượng Mộc, tâm pháp huynh dạy muội thật sự hữu dụng! Muội sắp lên tới Luyện khí hậu kỳ rồi, có hy vọng Trúc Cơ rồi!

Bên kia không trả lời, Mạc Chi Chi sờ cằm, cất ngọc bội đi.

Tu luyện một lát, Quý Phó tới cửa gọi Mạc Chi Chi, kêu cô sang ăn cơm cùng.

"Bọn họ vẫn chưa tỉnh lại sao?" Mạc Chi Chi gắp một đũa măng om dầu, nhìn bọn Thanh Hòa và Tiêu Nguyên đang nằm trên giường.

Dư Nhược Tịch lắc đầu, thở dài một hơi: "Minh Tuân trưởng lão và đại sư huynh đều là kiếm tu, bọn họ chỉ có thể áp chế yêu khí chứ không loại bỏ được, vẫn cần tìm Vân Hương trưởng lão của Thanh Thu Phong."

Quý Phó và một mồm cơm, lúng búng nói: "Đúng rồi, Chi Chi, yêu độc của ngươi cũng cần theo bọn ta về Côn Ngô Tông chữa trị."

Thanh Thu Phong của Côn Ngô Tông, trong sách có nhắc tới, đó là mạch y tu của Côn Ngô, mạch này tu luyện tới cấp cao không hề dễ, nhưng phong chủ Vân Hương là tu sĩ cấp cao hiếm có trong y tu, tu vi đã tới Độ Kiếp sơ kì.

Mạc Chi Chi đặt bát xuống, ôm quyền với cậu ta, cười khẽ: "Vậy ta cung kính không bằng tuân lệnh."

Hai người bị cô chọc cười, thoáng cái không khí trên bàn cơm sinh động lên, quét đi những lo lắng ngày hôm nay.

Mạc Chi Chi nhận chén rượu Quý Phó đưa sang, một hơi uống cạn.

Cô vốn có dự định lúc sau sẽ tham gia khảo hạch nhập môn của Côn Ngô Tông, lần này vừa vặn đi nhờ xe của bọn họ đến Côn Ngô Tông xem xét tình huống trước.

Đây chính là tông môn mà nguyên nam chính thành danh, cũng là kiếm tông đệ nhất thiên hạ, nói không chừng còn tìm được tin tức về Lang Gia Kiếm.

Ba người ăn ăn uống uống, mãi đến đêm khuya cũng không chờ được Minh Tuân và Thẩm Đường quay lại.

Quý Phó cuống lên, muốn đi tìm bọn họ, bị Mạc Chi Chi và Dư Nhược Tịch mỗi người một bên kéo lại.

"Sư huynh, huynh bình tĩnh đã, chúng ta báo tin cho sư môn trước đi!" Dư Nhược Tịch túm chặt cậu ta, hét to, vừa lấy ngọc bội truyền âm ra gửi tin cầu sư tôn hỗ trợ.

Mạc Chi Chi gật đầu, phụ họa: "Đúng nha, ngươi chớ nóng vội, đừng quên Minh Tuân tiền bối tu vi rất cao, hai người đó sẽ không có chuyện gì đâu."

Đương lúc ba người giằng co thì, "Kẹt-" một tiếng, cửa lớn dưới lầu của Mạt Lăng Phường bị đẩy ra, mọi người vội vàng chạy xuống dưới.

Hai bóng dáng cao lớn bước đến từ trong đêm đen, một người trong đó tựa lên vai người còn lại.

Người tựa vào đó trên mình đầy vết thương, máu thấm ướt rồi thuận theo quần áo nhỏ xuống, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch như giấy, người còn lại thấp hơn một chút, một tay đỡ người một tay cầm hắc kiếm chống lên đất, khóe miệng hắn vẫn còn vệt máu khô, trên người cũng có không ít vết thương.

Mạc Chi Chi liếc thấy bộ dạng thảm thiết của hai người, run giọng hỏi: "Thẩm Đường.. tiền bối.. Sao hai người lại bị thương nặng thế này?"

Sao có thể? Theo miêu tả trong sách, bằng vào tu vi của Minh Tuân thì có gì cũng không thể trọng thương như vậy được.
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back