Welcome! You have been invited by Thuha1608 to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 308: Đêm qua anh đã biểu hiện rất tuyệt!

[HIDE-THANKS]
Khóe miệng Cố Vi Vi hơi nhếch lên, khoé môi thì vẫn không buông tha anh.

"Cho nên nói đến nói lui, vẫn muốn trách em sao?"

"Trách em đêm qua hết sức quyến rũ." Phó Hàn Tranh nói, lại cắn nhẹ vào môi cô.

Dù đã đợi rất lâu nhưng với màn trình diễn tối hôm qua cô dành cho anh cũng đã đủ để bồi thường.

Cố Vi Vi đỏ mặt, vừa bực vừa thẹn thùng.

"Anh đừng có đề cập đến chuyện hôm qua được không?"

Tưởng tượng đến chính mình hết lần này tới lần khác không cho anh xuống giường, cô không biết phải để mặt mũi ở đâu.

"Tối hôm qua lá gan to như vậy, lúc này đã biết xấu hổ sao?" Phó Hàn Tranh trêu chọc cười hỏi.

Dù trì hoãn việc kinh doanh nhưng anh không hối hận khi ở lại.

Rốt cuộc loại chuyện tốt như vậy mà bỏ lỡ thì không biết lần sau đến bao giờ mới có được.

Cố Vi Vi nghiến răng lật trang kịch bản trên tay, "Đừng nói chuyện với em."

Gã nam nhân chết bầm này lại lợi dụng chuyện tối hôm qua để trêu chọc cô.

Nói như là cô đã lợi dụng anh quá nhiều, rõ ràng chính anh, tự mình ăn đến sung sướng như vậy.

Phó Hàn Tranh nhìn thấy cô đã thực sự khó chịu rồi, anh không dám lấy chuyện hôm qua để trêu chọc cô nữa.

"Nhưng mà, ngày hôm qua em.. có chút không bình thường?"

Trước đây không có chuyện nghịch ngợm như vậy, cũng không nhiệt tình đeo bám như tối hôm qua.

Cố Vi Vi chột dạ mà mím môi, ngẩng đầu lên với một nụ cười ngọt ngào trên môi.

"Được rồi, sau này em sẽ tuyệt đối bình thường, anh sẽ không bao giờ có mưu đồ gây rối em."

Quả nhiên, anh vẫncó chút hoài nghi.

Chỉ là chưa tìm được dấu vết gì nên cũng không có manh mối nào.

Phó Hàn Tranh nghe vậy liền duỗi tay ôm lấy người cô vào giữa lòng ngực.

"Đã bảo không cần, anh chỉ nghĩ em nếu là không cam tâm tình nguyện sẽ phải hối hận."

"Em hối hận rồi, hiện tại toàn thân em đau muốn chết." Cố Vi Vi tức giận hừ nói.

Mặc dù cô làm điều này vì muốn tranh thủ thời gian cho Nguyên Mộng, nhưng cô không hề hối hận.

Dù sao, sớm muộn gì anh cũng sẽ tới bước này.

Phó Hàn Tranh bật cười, hôn lên trán cô.

"Em giờ hối hận cũng đã muộn."

Tựa hồ, anh đang có rất nhiều lo lắng.

Rõ ràng, anh đã mong cô mở lòng và chấp nhận anh, khi thực sự cố tiến đến bước này, chính anh lại cảm thấy bất bình thường.

Cố Vi Vi ngẩng đầu lên cắn nhẹ vào môi anh, nói.

"Em không hối hận, còn muốn.. cảm ơn anh vì đã thích em rất nhiều."

Cô nghĩ rằng Cố Tư Đình đã cho cô cuộc sống tốt đẹp nhất, đó chính là tình yêu

Hóa ra có một loại người khi yêu, chính là hận chính mình không thể đem những điều tốt đẹp nhất ném hết thảy cho cô.

Phó Hàn Tranh khẽ cau mày, một nửa hài lòng, một nửa không bằng lòng.

"Nửa câu sau nên thay đổi."

"Hả?" Cố Vi Vi nhướng mày. Cô có chỗ nào là nói không đúng?

"Anh không muốn nghe cảm ơn, đổi câu khác." Phó Hàn Tranh nhắc nhở.

Cố Vi Vi nép vào lòng ngực anh, trầm tư suy nghĩ miên man trong vài phút, mặt đỏ tai hồng nghẹn ra một câu.

"Đêm qua, anh biểu hiện rất tuyệt!"

"..."

Phó Hàn Tranh vừa bực mình vừa buồn cười, "Chuyện này anh biết, nhưng anh không muốn nghe câu này."

"Muốn nghe cái gì thì cứ nói thẳng đi, em không đoán đâu." Cố Vi Vi khịt mũi nói.

Phó Hàn Tranh nhướng mày nhìn chằm chằm vào đôi lông mày thanh tú và diễm lệ của cô.

"Em có thích anh không?"

"Thích"

Cố Vi Vi trả lời mà không cần lưỡng lự, một người đàn ông như vậy mà không thích, cô có ngốc không?

Phó Hàn Tranh cuối cùng cũng nghe thấy lời nói vừa lòng, lông mày cau lại của anh lập tức giãn ra.

Cố Vi Vi chớp chớp mắt, "Vậy, anh là muốn nghe em nói, em thích anh?"

Phó Hàn Tranh im lặng cười nhạt, không nói lời nào.

Cố Vi Vi ngẩng đầu lên, trịnh trọng đặt lên môi anh một nụ hôn.

"Em thích anh."

Có lẽ, em không có thích anh nhiều như vậy

Nhưng, em thích anh, Phó Hàn Tranh

Đôi mắt Phó Hàn Tranh trở nên vui vẻ sâu sắc, anh thì thầm cảnh cáo.

"Nếu lại hôn, đêm nay đừng mong ra khỏi giường."
[/HIDE-THANKS]

- Nhất Luyến Thần Tâm -
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 309: Cô vẫn muốn giữ thể diện.

[HIDE-THANKS]
"..."

Cố Vi Vi sững sờ hai giây, sau đó dứt khoát bò ra khỏi vòng tay anh, ôm gối ngồi ở một bên.

Phó Hàn Tranh duỗi tay kéo nàng, liền thấy cô ấy khép nép đến mép giường với vẻ mặt đề phòng.

"Anh đừng tới đây."

Tối hôm qua vết thương nặng còn chưa bình phục, anh còn muốn đêm nay, thật muốn cô chết luôn trên giường hay sao?

Nếu làm lại lần nữa, cô sẽ không dùng cách liều chết như vậy để cứu Nguyên Mộng, nếu bắt được cô thì bắt đi.

Như vậy để cứu người thì quá hại tới bản thân.

Phó Hàn Tranh không đến gần nữa, vì cô yêu cầu cách một khoảng cách để cô làm việc riêng của mình.

Cố Vi Vi ngồi một bên, tập trung đọc kịch bản và ghi chép, hai người không làm phiền nhau.

Cho đến khi trời đã tối, người hầu chuẩn bị bữa tối, đến trước phòng gõ cửa.

"Đại thiếu gia, bữa tối đã chuẩn bị xong."

Phó Hàn Tranh gác lại công việc, xuống giường mở cửa.

"Không còn chuyện gì nữa, cô trở về nghỉ ngơi đi."

Chờ khi người hầu rời đi, Phó Hàn Tranh trở lại mép giường, đem người ở trên giường bế lên.

Vừa đến phòng khách, cửa căn hộ lại vang lên, Phó Thời Dịch hung hăng xông vào.

Vừa vào phòng khách liền đụng phải hai người từ phòng ngủ đi ra, sững sờ hai giây.

"Em tới đây làm gì?"

Giọng nói của Phó Hàn Tranh không vui, hiển nhiên là không hài lòng vì anh đến quấy rầy thế giới của hai người.

"Anh không phải là đang đi công tác sao?" Phó Thời Dịch hùng hồn hỏi.

Hôm nay chương trình thực tế của họ được phát sóng, anh vừa mới kết thúc buổi thông báo ở đế đô, vì vậy anh muốn đến xem chương trình thực tế được phát sóng với chị dâu.

Tuy nhiên, đối với Thời Dịch, người anh trai đáng lẽ phải đi công tác nước ngoài, vẫn ôm bạn gái ở nhà.

Sự bối rối của Cố Vi Vi khiến tai cô đỏ bừng, cô chọc chọc Phó Hàn Tranh.

"Anh bỏ cho em xuống."

Hai người bọn họ ở nhà, anh ôm tới ôm đi đương nhiên là không có gì.

Tuy nhiên, trước mặt Phó Thời Dịch, cô vẫn muốn giữ thể diện.

Phó Hàn Tranh hoàn toàn phớt lờ yêu cầu của cô, bế cô trước mặt Phó Thời Dịch, đi đến trước bàn ăn rồi mới chịu đặt cô xuống.

Phó Thời Dịch đi theo, tự giác đi lấy bát ăn cùng đũa để ăn cơm.

Vừa ăn vừa nhìn hai người ngồi đối diện nhau.

"Tam thiếu, cậu đến đây.. có chuyện gì sao?" Cố Vi Vi cười ngượng hỏi.

"Chương trình thực tế một lát nữa sẽ phát sóng, em muốn đến xem." Phó Thời Dịch nói xong, nhìn cô một cách kỳ lạ.

"Chị sao vậy, coi bộ chị đã chịu khổ, chịu hành hạ, chịu đủ mọi sự tàn phá thân thể đến nổi chị ngốc ra luôn rồi."

Cố Vi Vi sặc một ngụm cơm, mặc dù anh nói đúng, nhưng cô muốn đánh chết anh.

Phó Hàn Tranh đưa cho cô một cốc nước, lạnh lùng liếc nhìn Phó Thời Dịch.

"Cho em mười phút, ăn no để chạy."

"..."

Phó Thời Dịch ngốn một miệng cơm, ngơ ngác nhìn anh trai của mình đột nhiên tàn nhẫn quay mặt đi.

Anh dường như.. như thể anh đã nói trúng về một điều gì đó khủng khiếp.

Hơn nữa, lại nhìn anh trai thỏa mãn mà ăn ngon lại ngọt ngào với tiểu mỹ nhân, này mẹ nó nhất định là anh ấy ăn được thịt rồi.

Trước đây anh ấy có nhiều trợ công như vậy còn không ăn được, nhưng giờ đây anh ấy đã làm được điều đó bằng chính nỗ lực của mình?

Anh nuốt thức ăn vào miệng, nhìn anh trai cười gian xảo hỏi.

"Anh à, có phải em nên nói lời chúc mừng với anh không?"

Thảo nào chuyến công tác bị hoãn lại vì nguyên nhân là do chuyện lớn như vậy.

Cố Vi Vi tức giận nhìn chằm chằm, tên này rốt cuộc phát hiện cái gì rồi?

"Em còn tám phút." Phó Hàn Tranh vô tình mà nhắc nhở.

Phó Thời Dịch liên tục nhai mấy hạt cơm, điện thoại vang lên, anh nhanh chóng cầm lên ấn mở.

"À, buổi biểu diễn đã bắt đầu."

Anh tự mình xem nó, sau đó cầm nó lên, đưa đến trước mặt Cố Vi Vi.

"Nhìn xem, đoạn hòa tấu này của chúng ta đẹp thật."

Trong màn hình chính là hình ảnh hai bản hòa tấu piano và violin của họ đang được phát sóng.

Tuy nhiên, Phó Thời Dịch đã quên đóng cửa sổ dòng bình luận lại

Phó Hàn Tranh nhìn lướt qua những dòng chữ trên thanh chắn, cả khuôn mặt anh lập tức trở nên tối sầm.
[/HIDE-THANKS]

-Nhất Luyến Thần Tâm-
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 310: Fan CP lại hại chết người.

[HIDE-THANKS]
Trên khung bình luận, tất cả đều là những fan hâm mộ điên cuồng của "CP duy nhất".

[Wow, thật là đẹp đôi!]

[Cả đời là fan CP duy nhất!]

[Quỳ xuống cầu xin hai người mãi mãi bên nhau!]

[Vạn người tâm huyết cầu xin hai người hãy ở bên nhau!]

[Nhanh lên hãy ở bên nhau!]

* * *

Trên sân khấu, các fan CP đang cùng nhau điên cuồng hét hãy ở bên nhau, Cố Vi Vi chậm rãi nghiêng đầu nhìn về người đàn ông bên cạnh đang có sắc mặt đen trầm.

Quả nhiên, anh đang nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn người ngồi ở đối diện tay cầm điện thoại di động, Phó Thời Dịch.

Thời Dịch anh thực sự nghĩ rằng cuộc đời của anh quá dài nên chán sống phải không? Vốn dĩ ban đầu anh trai anh đã rất khó chịu khi cô đi ghi hình chương trình này.

Hôm nay phát sóng, cô còn không muốn anh ấy xem vậy mà anh còn đặc biệt đến để cho anh ấy xem.

Biết rõ anh là đội trưởng đội tự tìm đường chết, nhưng cũng không cần tìm đường chết vội vàng như vậy được không?

Cảm nhận được ánh mắt đầy sát khí trong mắt anh trai mình, Phó Thời Dịch hậm hực quay màn hình điện thoại lại, nhìn thoáng qua khung bình luận trên đoạn video, lập tức cả người cảm thấy không ổn.

Thôi chết, tại sao mình lại quên đóng khung bình luận?

Anh trai rốt cuộc đã nhìn thấy được nhiều hay ít?

"Cái này.. Em quên mất công ty còn có chút chuyện nên em phải

Đi ngay."

Nói xong, đôi đũa cũng chưa buồn đặt xuống, lòng bàn chân như được thoa dầu liền trượt đi.

Nếu không nhanh chân rời đi, anh cảm thấy như mình sắp phải phơi thây ngay tại đây.

Fan CP hại chết người rồi, như vậy nếu anh ở cùng với chị dâu, anh trai sẽ không thể giết anh để diệt khẩu được.

Ngay khi Phó Thời Dịch chạy đi, căn hộ yên lặng đến mức kim châm rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

Cố Vi Vi mím môi, duỗi tay chọc chọc lên nét mặt ảm đạm của người đàn ông, cất giọng mềm mại hỏi.

"Anh đang ghen sao?"

Phó Hàn Tranh không lên tiếng, cầm lấy di động bắt điện thoại đi ra ngoài.

"Chương trình thực tế đa dạng phát sóng vào tối nay.."

Cố Vi Vi vừa nghe thấy, một phen giật điện thoại liền cúp máy.

"Anh đang làm gì vậy?"

Chỉ vì một vài câu bình luận huyên náo mà khiến chương trình phải dừng lại, gây ra sự cố phát sóng?

"Này, vạn người tâm huyết muốn hai người ở bên nhau, như vậy chương trình còn muốn được phát sóng?"

"Đó chính là CP đang đùa giỡn mà thôi. Nếu là sự thật, em cũng sẽ không thực sự cùng cậu ấy ở bên nhau." Cố Vi Vi giải thích.

Phó Hàn Tranh kìm nén sự tức giận trong người, lúc đó lẽ ra anh không nên khó chịu với bà nội mình như vậy liền đáp ứng cho họ ghi hình chương trình thực tế chết tiệt này.

"Hiện tại những người đó đã cho rằng hai người ở bên nhau."

"Này, không phải em đang cùng anh ở bên nhau sao."

Cố Vi Vi nhìn người đàn ông đang nổi máu ghen, cô nhẫn nại giải thích để giúp anh bình tĩnh.

Đôi môi mỏng của Phó Hàn Tranh mím chặt, sự lạnh lẽo trong mắt anh khó có thể tiêu tan.

Cố Vi Vi nghiêng người về phía trước, ghé vào môi anh hôn một cái.

"Em hứa, về sau không bao giờ cùng Phó Thời Dịch ghi hình chung ở chương trình nào nữa."

Phó Hàn Tranh ghé mắt nhìn về phía cô gái có nét mặt ôn nhu, dịu dàng, không đành lòng tức giận trước cô, vì vậy anh phải kìm nén, hạ đầy lửa giận trong người.

Anh không bỏ được lửa giận đối với cô, chính vì Phó Thời Dịch.. không thể chịu đựng nổi nữa.

Phó Thời Dịch lao xuống cầu thang như điên, lái chiếc xe đua tốt nhất chạy đi thật xa

Sau đó anh mới dừng lại, cầm điện thoại di động vào trong một nhóm nhỏ phát một đoạn giọng nói giải thích về những gì đã trải qua, nhờ bọn họ tìm ra giải pháp.

Một chốc lát sau, tiểu đội WeChat trong nhóm liền có người trả lời.

[Hà Trì: Đội trưởng, cậu yên tâm đi, đừng lo!]

[Phó Thời Khâm: Phó Lão Tam, em có lời trăn trối cuối cùng muốn giao lại không? Anh sẽ giúp em hoàn thành]

Phó Thời Dịch thấy câu trả lời từ hai người liền tức giận đến nổi suýt hộc máu.

[Con mẹ nó, em kêu hai người nghĩ cách cứu em, hai người liền ngóng trông em chết? ]

[Phó Thời Khâm: Anh trai chúng ta trong lòng ai quan trọng nhất. Đương nhiên là bạn gái ảnh rồi. Em làm đến bước này, đã không còn đường cứu.]

[Hà Trì: Đội trưởng, em yên tâm, bọn anh nhất định sẽ kế thừa di chúc của anh. Nguyện lấy sinh mạng, không ngừng chiến đấu đến khi hoàn thành mới thôi.]

* * *

Phó Thời Dịch trốn ở bãi đậu xe, trong xe anh lạnh đến phát run, anh liền gọi cho bà nội Phó để cầu cứu, kết quả là bà anh đã đi về phía nam để tĩnh dưỡng thân thể.

Mà người có thể cứu anh lại đang ở bên cạnh anh trai của anh, hiện tại càng không thể tìm đến.

A! Đây là ông trời muốn triệt đường sống của anh sao?
[/HIDE-THANKS]

- Nhất Luyến Thần Tâm -
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 311 Nếu không phải anh trai ruột của nó, nó đã sớm chết tám trăm kiếp

[HIDE-THANKS]
Tuy rằng bởi vì Phó Thời Dịch đến, Phó Hàn Tranh mới thấy được chương trình hòa tấu từ đó mới nổi lên cơn ghen.

Tuy nhiên, sau khi Phó Thời Dịch rời đi, anh vẫn dịu dàng, ôn nhu trước mặt Cố Vi Vi.

Anh ở nhà với cô hai ngày, đến ngày hôm sau mới thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi công tác, dự họp.

Cố Vi Vi vừa nói vừa giúp anh thu dọn hành lý.

"Ngày mai em phải tham gia lễ khởi động máy. Có thể không tiện nghe điện thoại bất cứ lúc nào anh gọi đến."

"Được." Phó Hàn Tranh đáp.

Cố Vi Vi dặn dò anh phải chú ý ăn uống và nghỉ ngơi, nghĩ đến Phó Thời Dịch lại có chút không yên tâm, cô hỏi.

"Về phần Tam thiếu, anh.. anh cứ bình tĩnh kiềm chế, dù sao anh vẫn là anh trai của cậu ấy."

Anh sẽ không nổi giận với cô, nhưng anh nhất định sẽ tìm Phó Thời Dịch để tính sổ.

Lần trước, chỉ có một vấn đề nhỏ nhặt, liền đem Phó Thời Dịch, người sợ độ cao, đã bị anh bắt đi nhảy bungee*.

Lần này mọi chuyện so với lần trước còn nghiêm trọng hơn, chỉ sợ hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn.

"Nếu không phải anh ruột với nó, nó đã sớm chết từ tám trăm kiếp." Phó Hàn Tranh lạnh giọng hừ nói.

Cố Vi Vi: "..."

Đây.. thực sự là anh em ruột sao?

Kỳ thật, nếu chỉ là một chương trình thực tế, anh đã không khiến mọi chuyện đến mức này.

Mấu chốt là do lúc ấy, những nội dung trên thanh bình luận đã rơi vào mắt anh.

Đối với Phó Hàn Tranh, thực sự điều đó quá kích động.

Phó Hàn Tranh duỗi tay câu móc thắt lưng quanh eo anh, thấp giọng cảnh cáo nói.

"Em đừng nghĩ rằng chính em không có chuyện gì."

"Đâu có chuyện gì liên quan tới em?" Cố Vi Vi tỏ vẻ vô tội.

Phó Hàn Tranh cắn nhẹ lên môi cô, hôn xong rồi nói.

"Vậy em đây hãy nhớ giữ kỷ, đợi cho đến khi anh trở lại, chúng ta lại tính"

"..."

Cố Vi Vi khoé miệng run lên, anh sẽ không đánh cô sẽ không mắng cô, mẹ nó đây là muốn cùng cô tính toán ở trên giường.

Cô liền biết, cô không thể ngăn anh ăn thịt.

Khi đó cô đã giải tỏa được nhu cầu cấp thiết của mình, còn bây giờ cô đang gặp rắc rối nghiêm trọng.

Phó Hàn Tranh nhìn lên đồng hồ, nói.

"Anh trở về, anh lại đến thăm em."

"Đừng đến, không cần đến, công việc quan trọng hơn." Cố Vi Vi cười gượng cự tuyệt.

Cô bây giờ chỉ nghĩ anh đi công tác đến một hai năm mới trở về.

Hai người vẫn còn bịn rịn nói lời tạm biệt, Từ Khiêm ở bên dưới đã gọi điện thúc giục anh xuất phát.

Cố Vi Vi ngay lập tức đi lấy túi, chuẩn bị để đưa anh đến sân bay.

"Không cần tiễn, em nên ngủ thêm một chút."

Phó Hàn Tranh hôn lên trán cô một cái, không muốn cô cùng theo đưa anh ra sân bay.

"Vậy thì em tiễn anh xuống đến bên dưới." Cố Vi Vi nói.

Phó Hàn Tranh nắm lấy tay cô, cùng nhau ra cửa thang máy xuống tầng dưới, Từ Khiêm mở cửa xe, chờ đợi.

"Mau trở về ngủ đi, khi nào đến nơi, anh sẽ nhắn tin cho em."

Cố Vi Vi gật đầu nhìn anh lên xe rồi mới xoay người đi vào thang máy, lên lầu.

Cô trở về căn hộ, ngủ một giấc đến sáng hôm sau, sau đó thức dậy dùng bữa sáng, thu dọn đồ đạc để chuẩn bị cho buổi quay phim của tổ điện ảnh vào buổi chiều.

Cô đang vội vàng thì nhận được tin nhắn từ Phó Hàn Tranh đã đáp máy bay an toàn ở nước ngoài.

Phó Thời Khâm ở bên kia đón tiếp, thấy anh trai, liền thân cận hỏi thăm.

"Anh, anh sẽ không.. thật sự đem lão tam đi giết đúng không?"

Tối hôm qua còn cùng hắn liên hệ tới lui, hôm nay đột nhiên mất thư tín, điện thoại cũng không liên lạc được.

Nghĩ tới nghĩ lui, người duy nhất khiến hắn biến mất chính là sếp của hắn.

"Không đến mức đó." Phó Hàn Tranh nói một cách mơ hồ.

Phó Thời Khâm đoán không ra được ý của anh trai, vì vậy anh hỏi.

"Vậy.. chuyện gì sẽ xảy ra với nó?"

Phó Hàn Tranh bình tĩnh nói với vẻ mặt trịnh trọng.

"Hôm nay, đại khái sẽ cho nó ở trên bầu trời hơn một ngày."

Phó Thời Khâm rùng mình, Phó Thời Dịch sợ nhất là môn thể thao độ cao, để cho hắn trải qua một ngày trên bầu trời, thế này so với đánh chết hắn còn tàn nhẫn hơn.

Chao ôi, thật tiếc khi anh không thể tự mình đến xem cảnh hắn bị hành hạ.
[/HIDE-THANKS]

-Nhất Luyến Thần Tâm-
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 312: Em xem các anh như anh ruột, các anh coi em như nhặt được

[HIDE-THANKS]
Phó Hàn Tranh cùng nhóm của anh vừa đến khách sạn nghỉ ngơi, chuẩn bị cho một cuộc họp vào buổi trưa.

Lôi Mông cầm lấy điện thoại có cuộc gọi từ Phó Thời Dịch tiến đến, nói "Ông chủ, tam thiếu cậu ấy nói.. cậu muốn gọi video với anh."

Phó Hàn Tranh lười trả lời, trực tiếp đem điện thoại ném cho Phó Thời Khâm.

Phó Thời Khâm đang lo không nhìn được thảm cảnh hiện tại của Phó Thời Dịch, vì vậy anh đã lập tức nhận cuộc gọi video mà không cần suy nghĩ.

Ngay sau khi đoạn video được kết nối, chính là Phó Thời Dịch đang ngồi trên trực thăng với khuôn mặt tái nhợt và run rẩy.

"Phó Lão Tam, em như thế nào sao còn không chịu nhảy đi?"

Phó Thời Khâm cầm điện thoại, vui sướng khi thấy em trai gặp họa, anh khoái chí cười hỏi.

Tuy có chút thương cảm với hắn, nhưng nhìn hắn bị hành hạ, anh cũng không nhịn được mà cao hứng.

"Nhảy cái đầu của anh, anh cả ở đâu, em muốn nói chuyện với anh ấy!" Phó Thời Dịch tức giận nói.

Anh đã lẩn trốn xa như vậy còn bị bắt lấy xách lên trực thăng

Phó Thời Khâm quay ống kính máy ảnh của điện thoại về phía anh trai đang đọc tài liệu.

"Anh cả, lão tam muốn nói với anh hai câu."

Phó Hàn Tranh mí mắt cũng không nhướng lên một chút "Muốn nói gì?"

Phó Thời Dịch ở đầu video bên kia, cười thảm thương cầu xin lòng thương xót.

"Anh cả, anh hai, dù anh cho em mượn một trăm lá gan em cũng không dám nói chuyện với chị dâu, như vậy được không?"

"Cứ thế này mấy ngàn mét mà nhảy xuống, va vào vách núi chắc chắn chết người. Chúng ta có thể thay đổi địa điểm không?"

"Anh cả, anh hai Khâm Khâm, dù tốt hay xấu chúng ta đều từ một mẹ sinh ra, xuống tay đừng quá tàn nhẫn như vậy a."

* * *

Phó Hàn Tranh nghe xong những lời oán giận của Phó Thời Dịch, anh không hề lay động mà thay đổi chú ý, ngược lại còn nói.

"Nếu nhảy dù trên không trung như vậy vẫn chưa hài lòng, trong chốc lát lại bắt đi thử tàu lượn siêu tốc xem sao."

Phó Thời Dịch vừa nghe thấy, tức giận thét đến chói tai.

"Anh rốt cuộc có phải là anh ruột của em không vậy, anh cả?"

"Em nên làm thế nào với nữ nhân của anh?"

Giọng nói của Phó Hàn Tranh trầm xuống

"Em còn muốn làm thế nào được?"

"Anh ơi, anh trai thân yêu của em, hãy để em nhảy bungee, hãy để em nhảy mười lần bất kỳ lúc nào." Phó Thời Dịch hét lên thảm thiết ở đầu dây bên kia.

"Em không muốn nhảy dù. Em không muốn chết. Nếu em chết, anh liền không có em trai."

Phó Thời Khâm nhắc nhở, "Em chết đi, không phải vẫn có anh đóng vai em trai sao."

Phó Hàn Tranh kiểm tra đồng hồ, không thèm nghe những điều vô nghĩa từ anh nữa.

"Thả hắn xuống."

Phó Thời Dịch nghe vậy khóc thét lên, giãy dụa muốn nhảy dựng lên.

"Em xem các anh như anh em ruột thịt, các anh lại coi em như nhặt được sao?"

"Nếu như em chết, em có biến thành quỷ cũng không buông tha các anh!"

Phó Thời Khâm cắt đứt video trò chuyện giữa tiếng gào thét thê thảm của Phó Thời Dịch.

Chậc chậc chậc, thật sự thê thảm.

Cố Vi Vi biết rằng Phó Thời Dịch sẽ không may mắn, nhưng không biết điều gì sẽ xảy ra với anh.

Mãi đến buổi chiều khi cô đang chờ máy bay ở sân bay, chuẩn bị xuất phát theo đoàn phim, cô mới thấy một tấm ảnh trong nhóm WeChat của đoàn.

Người luôn luôn tự luyến lại quá chú ý tới hình ảnh Phó Thời Dịch, đầu tóc hỗn độn, sắc mặt nhợt nhạt, nằm trên giường bệnh với vẻ mặt đờ đẫn.

Cô suy nghĩ một hồi, gửi tin nhắn hỏi thăm

[Tình hình như thế nào? ]

[Hà Trì: Không rõ lắm, vừa rồi Lôi Mông mới đem người lại đây.]

Cố Vi Vi đồng cảm, buồn cười, sau đó gửi một tin nhắn hỏi.

[Mọi người.. các bạn gần đây ra sao? ]

[Hà Trì: Cuộc sống của cậu ta vẫn ổn, nhưng có một chút sợ hãi ngớ ngẩn.]

Khi hai người vừa nói xong, Phó Thời Khâm, người đang ở nước ngoài, cũng tham gia trò chuyện.

[Phó Thời Khâm: Nếu hắn ta ngớ ngẩn, cô liền trực tiếp đưa hắn đến đến bệnh viện tâm thần, đừng để nó ra ngoài.]

Cố Vi Vi im lặng nhìn tin nhắn từ Phó Thời Khâm, sau đó trả lời một câu.
[/HIDE-THANKS]

-Nhất Luyến Thần Tâm-
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 313: Nhanh sinh con cho bọn em chơi cùng

[HIDE-THANKS]
Câu nói của Hà Trì đâm ngay tim, Phó Thời Khâm tức giận đến mức hơn nửa ngày mới phun ra một câu.

[ Hà Trì, chờ đó!]

Tuy rằng chính bản thân cũng nghĩ như vậy, nhưng bị người khác nói thẳng ra vẫn là đau ở trong tim đây này.

Hà Trì không trả lời lại, bởi vì Phó Thời Dịch đã thức dậy và đang ngồi ở trên giường hung tợn chửi thề.

"Phó Hàn Tranh, Phó Thời Khâm, mấy người chờ đó cho tôi, một ngày nào đó tôi sẽ cho mấy người biết đến sự lợi hại của tôi!

Hà Trì nhìn anh với vẻ mặt thương cảm, khuyên nhủ một cách đầy chân thành.

" Dừng lại đi, đừng có đến trước mặt anh của em tìm đường chết nữa. "

Với kinh nghiệm chiến đấu của anh, không nắm chắc phần thắng thì anh sẽ không lại ra tay.

" Không đấu lại được anh của em chả lẽ em lại không thể đối phó được với Phó Tiểu Nhị? "

Phó Thời Dịch nghiến răng ken két, nghĩ lại thời điểm anh phải nhảy dù, giọng điệu hả hê của Phó Thời Khâm ở bên kia video làm anh hận đến ngứa răng.

"... "

Hà Trì không còn gì để nói.

Được, còn chưa kịp lật đổ mục tiêu chính thì đã bắt đầu nội chiến rồi.

Anh yên lặng cầm di động ngồi sang một bên, nhắn vào nhóm chat hỏi.

[Chị dâu, hai người tính khi nào thì sinh con? ]

Muốn đối phó với đại ma vương thì chỉ có thể chờ đến khi tiểu ma vương ra đời, sau đó hết lòng bồi dưỡng thì mới có thể báo thù.

Cố Vi Vi đang ngồi trong phòng chờ dành cho khách quý ở sân bay, nhìn thấy tin nhắn trong nhóm thì nhíu mày.

Phó phu nhân giục bọn họ sinh con thì cô còn có thể hiểu, còn Hà Trì lại đi thúc giục họ sinh con là có ý tứ gì?

[Hiện tại không có kế hoạch đó.]

[Hà Trì: Đừng mà, người có dòng máu và gen ưu tú như cô thì tất nhiên phải nhanh chóng truyền lại cho con cháu chớ.]

Phó Thời Khâm đương nhiên biết âm mưu của Hà Trì, thấy đến tin nhắn cũng ngay lập tức hùa theo.

[Phó Thời Khâm: Đúng vậy đúng vậy, chị dâu nhanh nhanh sinh hai đứa nhóc cho bọn em chơi cùng đi.]

Cố Vi Vi nhìn rồi phụt cười trả lời.

[Chơi đùa với mấy người còn kém không nhiều lắm.]

Phó Thời Dịch khôi phục năng lượng, cũng bắt đầu gia nhập hội giục sinh con.

[Đúng rồi đúng rồi, chị sinh hai đứa cháu trai tới chơi với bọn em đi.]

Cố Vi Vi nhìn ba người trong nhóm liên tục thay đổi phương pháp để thúc giục mình sinh con, suy nghĩ vòng vo một hồi rồi hỏi.

[Vậy là mấy cậu không thể tự mình đánh bại anh ấy nên mới muốn kéo con của anh ấy nhập bọn hả? ]

[Phó Thời Khâm: Đâu có, em chỉ là sốt ruột thay mẹ của em thôi, hôm nay mẹ còn gọi điện thúc giục anh em mà.]

[Phó Thời Dịch: Với người có chỉ số thông minh cao, lại vừa có nhan sắc như chị và anh em, thì bọn em vẫn luôn tò mò con của hai người sẽ như thế nào? ]

[Hà Trì: Đúng, bọn tôi chỉ là hơi tò mò đứa con do hai người sinh ra sẽ như thế nào thôi.]

* * *

Cố Vi Vi rời khỏi WeChat, quá lười để tiếp tục trò chuyện với ba chúa hề kia.

Ngay khi vừa cất di động, một món đồ chơi trẻ em lăn đến bên chân cô, một bé trai hai tuổi loạng choạng chạy tới.

Cô nhặt món đồ chơi lên ngắm nghía một lát rồi đưa cho cậu bé.

Cậu bé nhận lấy và ngọt ngào nói lời cảm ơn theo lời nhắc nhở của mẹ.

" Cảm ơn chị nhiều. "

Cố Vi Vi nhẹ nhàng cười:" Không có gì. "

Cậu bé cầm món đồ chơi, bước từng bước trên đôi chân ngắn ngủn của mình chạy về phía ba mẹ ở đối diện.

Cố Vi Vi nhìn cảnh tượng một nhà ba người ấm áp hòa thuận vui vẻ như vậy, trong lòng cũng có chút buồn bã.

Cô say đắm trong tình yêu dịu dàng của Phó Hàn Tranh, nhưng lại khó có thể bước một bước đến kết hôn và sinh con.

Thân phận của anh cũng không cho phép cô suy xét đến một bước kia.

Với sự thông minh nhạy bén của anh, cô không có khả năng lừa anh cả đời.

Cô đang thẫn thờ thì tiếng di động vang lên, cô phục hồi tinh thần lại rồi tiếp điện thoại.

Giọng nói trầm ấm và êm dịu của người đàn ông vang lên bên tai.

" Chuẩn bị đi rồi? "

" Vâng. "

Phó Hàn Tranh nghe thấy giọng nói của cô có chút sa sút:" Tâm trạng không tốt sao? "

" Không có. "Cố Vi Vi cười khẽ, nói," Chỉ là em vừa mới nghĩ đến anh thôi. "

" Nghĩ đến anh làm tâm trạng em không tốt? "Phó Hàn Tranh truy vấn.

Cố Vi Vi ngẩn người, lập tức nói.

" Đúng vậy, nhưng hiện tại em lại cảm thấy tốt hơn rồi."
[/HIDE-THANKS]

*IRIS*
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 314: Được, đậm chất Phó Hàn Tranh

[HIDE-THANKS]
Phó Hàn Tranh nghe vậy thì bật cười vui vẻ.

"Ở bên này vừa đúng lúc có tuần lễ thời trang thu đông, em có muốn món đồ nào không?"

"Không cần đâu, chỉ riêng đồ trong nhà em đã mặc không hết rồi."

Cố Vi Vi lập tức từ chối ngay, đống quần áo của cô cũng đã nhiều đến mức có thể mở một cửa hàng luôn rồi.

"Vậy anh nhìn xem rồi mua." Phó Hàn Tranh nói.

Cố Vi Vi biết chỉ cần đi công tác thì anh sẽ chẳng bao giờ trở về tay không, cô cũng lười lại tiếp tục khuyên anh.

"Vừa nãy em nghe Hà Trì nói trạng thái của Phó Thời Dịch không được tốt lắm, không phải đã nói anh kiềm chế một chút rồi à, sao lại ra tay nặng như vậy."

Phó Hàn Tranh không hề có chút áy náy nào khi hành hạ em trai mình: "Nếu không phải nó họ Phó thì hậu quả đã không chỉ như vậy."

"..."

Cố Vi Vi không nghi ngờ chút nào, nếu Phó Thời Dịch không phải em ruột của Phó Thời Khâm thì hiện tại không biết mạng nhỏ có còn không.

"Gần đây hình như bọn họ cảm thấy anh rất dễ đối phó, nếu không cho một bài học thì bọn họ sẽ càng ngày càng càn rỡ." Phó Hàn Tranh nói.

Trước đây bọn họ không ở một chỗ thì chỉ dám nói bậy sau lưng anh thôi.

Nhưng từ khi ở chung, bọn họ dường như cho rằng anh đang có điểm yếu nên cố gắng dùng trăm phương nghìn kế mà thông qua cô ấy để đối phó anh.

Cố Vi Vi cảm thấy cô không thể nào hiểu nổi, bọn họ giống như tình anh em vậy.

"Thôi, các anh chơi vui vẻ là được rồi."

Nhưng mà đối với phân đội nhỏ ba người chuyên tìm đường chết kia, thì việc ngã một lần khôn hơn một chút là hoàn toàn không tồn tại.

Bọn họ ăn mệt thì cũng chỉ biết nghĩ cách trả thù lại.

"Anh phải chuẩn bị đi xã giao rồi, lát nữa anh sẽ gọi lại cho em."

"Uống rượu ít thôi, hại thận lắm đấy." Cố Vi Vi cười rồi dặn dò.

Phó Hàn Tranh nghe vậy thì trầm giọng hỏi lại.

"Xem ra em vẫn chưa rõ thận của anh lợi hại đến mức nào."

"Rõ ràng rõ ràng, em sắp lên máy bay rồi, cúp máy đây." Cố Vi Vi đùa giỡn anh một phen rồi cười cắt đứt điện thoại.

Cô ngồi chưa được bao lâu thì người đại diện mang theo trợ lý lại đây hội họp, ba người cùng nhau lên máy bay.

May mắn thay, địa điểm quay phim《Ưng nhãn》 cách Đế Đô không quá xa, máy bay chỉ mất hơn một tiếng đồng hồ là có thể đến.

Ba người đến khách sạn nơi đoàn phim đã sắp xếp trước, nhân viên công tác ở khách sạn xác nhận thông tin cho ba người xong thì cười và nói.

"Mộ tiểu thư, cô đã được chọn là vị khách hàng may mắn của khách sạn chúng tôi, cô sẽ ở trong căn phòng cao cấp nhất của chúng tôi và sẽ có thêm một quản gia tư nhân trong suốt thời gian ở đây."

Cố Vi Vi nhướng mày: "Còn có chuyện tốt như vậy?"

Nhân viên khách sạn đưa ba người lên tầng cao nhất, mở ra một căn phòng đầy tinh tế và trang nhã.

"Mộ tiểu thư, đây là phòng ở của cô."

"Oa, Vi Vi, em có chắc chắn em không phải là phúc tinh chuyển thế đấy chứ?" Kiều Lâm kinh ngạc cảm thán nói.

Từ khi anh mang theo người mới này thì quả thật giống như một đường mở ra bàn tay vàng vậy, gặp dữ hóa lành, vận may liên tục.

Kiều Lâm cùng trợ lý Tiểu Từ hưng phấn vào tham quan phòng của cô một lúc mới trở về phòng mình ở dưới lầu.

Cố Vi Vi tiễn hai người đi, quản gia tư nhân cầm trên tay một bó hoa rồi đưa cho cô.

"Mộ tiểu thư, trải nghiệm vui vẻ, nếu cô có bất cứ yêu cầu gì thì xin vui lòng báo cho tôi biết."

Cố Vi Vi nhận hoa, cầm lấy tấm thẻ lộ ra bên ngoài bông hoa rồi nhìn, trên thẻ viết: Chúc em có một trải nghiệm vui vẻ tại khách sạn.

Chữ ký: Z

Dù tấm thiệp này được in ra nhưng cô cũng đã quá quen thuộc với nét chữ này.

"Khách sạn này.. là thuộc sở hữu của tập đoàn Phó thị sao?"

Quản gia tư nhân cười nhẹ, "Gần đây mới được tập đoàn Phó thị mua lại."

"..."

Cố Vi Vi đặt bó hoa xuống, mỉm cười bất lực.

Làm gì có khách hàng may mắn nào?

Đơn giản chính là Phó Hàn Tranh biết đoàn phim của họ sẽ ở khách sạn này nên đã trực tiếp mua lại khách sạn.

Sau đó thì lấy cớ để cô đến ở phòng này mà thôi.

Được, đậm chất Phó Hàn Tranh.
[/HIDE-THANKS]

*IRIS*
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 315: Đây là cho cô một màn ra oai phủ đầu.

[HIDE-THANKS]
Nói một cách chính xác thì bộ phim 《 Ưng nhãn 》lấy bối cảnh ở thời kỳ chiến tranh gián điệp.

Lúc ấy Trung Quốc rơi vào tay giặc, hai phe cánh bấy giờ đấu đá nhau trong việc đối nội đối ngoại.

Cố Vi Vi một mình diễn hai vai, một người là thống lĩnh quân xinh đẹp tàn nhẫn Hoắc Tịnh, một người là Hoắc Tiểu Thi chính nghĩa lương thiện.

Mạc Kiều quay cảnh đầu tiên không phải là cô mà là nam chính Hạng Lâm Uyên do Tống Vũ thủ vai.

Ở đây Hạng Lâm Uyên là quân phản động, cũng là đối tượng mà hai phe cánh đang ra sức lôi kéo.

Nhưng mà anh ta đã bị thống lĩnh quân không chế.

Tuy Tống Vũ không phải là diễn viên có ngoại hình nổi trội nhưng kỹ năng diễn xuất lại rất vững, cảnh diễn đầu tiên cũng đã hoàn thành một cách tốt đẹp.

Cảnh diễn thứ hai đáng lẽ là do nữ phụ Thẩm Thu và Sở Thần cùng đóng.

Thế nhưng Thẩm Thu lại chủ động tìm đạo diễn đề nghị.

"Đạo diễn Mạc, tôi và Sở Thần lão sư đã hợp tác rất nhiều lần trước đây nên không gì là không hợp cả. Thế nên quay cảnh của tôi là Hoắc Tịnh trước, cũng vừa lúc cảnh này cũng diễn tại đây."

Đạo diễn Mạc Kiều nhìn xung quanh, phát hiện nữ diễn viên Cố Vi Vi không ở đây.

Trong lúc nhất thời sắc mặt có chút tức giận.

Buổi sáng dự định không quay cảnh của cô là hy vọng cô có thể quan sát các tiền bối diễn trước, để lát nữa cô có thể nhập vai vào vai diễn.

Không nghĩ tới cô lại vắng mặt tại phim trường.

"Trợ lý, Mộ Vi Vi đâu rồi?"

Trợ lý đạo diễn nhìn xung quanh, "Vừa mới thấy cô ấy ở tổ hóa trang, giờ muốn đưa cô ấy lại đây sao?"

Đạo diễn Mạc Kiều vẻ mặt bình tĩnh nói.

"Đem người qua đây."

Ông ta đã xem qua 《 Trường Phong 》, nhìn ra được tiểu cô nương này chút thiên phú diễn xuất, hơn nữa đạo diễn Dịch cũng đề cử qua, màn thử vai biểu hiện cũng không tồi.

Đó là lý do ông quyết định để cô diễn vai này.

Chỉ có điều, hai vai diễn Hoắc Tịnh và Hoắc Tiểu Thi này, ông ta lo lắng cô cân không nổi.

Cho nên cảnh quay đầu tiên hôm nay ông ta để những khác diễn trước, hy vọng cô quan sát học hỏi, sớm có thể nhập vai.

Thế nhưng cô lại không đến xem mọi người diễn.

Thẩm Thu thản nhiên cười nói, "Cô ấy có lẽ còn nhỏ, đạo diễn Mạc ngài đừng để ý."

Sở Thần đi tới, lên tiếng phụ họa.

"Tiểu cô nương này có bộ phim rất hot, tính khí cũng cao ngạo đấy."

Lần trước nếu không có cô và Thời Dịch thì anh ta đã có thể nắm chắc vai diễn Cố Trường Phong trong tay, sớm đã một đường bước lên cao rồi.

Thẩm Thu không nói nữa, cầm kịch bản đi qua chờ một bên.

Qua một hồi lâu sau, trợ lý đạo diễn mới đem người tới.

Cố Vi Vi vừa thấy không khí tại phim trường có chút không ổn, hướng về phía đạo diễn Mạc Kiều gật đầu một cái.

"Đạo diễn, Tiểu Lý nói ông muốn quay phân cảnh của tôi?"

Đạo diễn Mạc Kiều không mấy hài lòng với thái độ vắng mặt tại phim trường của cô, ngồi xuống ghế nói.

"Cảnh ba mươi bảy, Hoắc Tịnh truy bắt Phương Yên, diễn thử một lần xem."

Trong nguyên tác, cảnh diễn này cô ấy chuẩn bị phóng tới phía sau, cô ấy phải hoàn toàn nhập vai diễn.

Bởi vì cảnh này là cảnh lên sàn diễn của Hoắc Tịnh, quay tốt thì có thể phân biệt ra Hoắc Tịnh và Hoắc Tiểu Thi hai người hoàn toàn khác, quay tệ sẽ khiến hai vai diễn của cô trông như một.

Với lại, vì tuổi cô còn nhỏ, ông ta lo lắng cô không cân nổi cảnh diễn của hai người khác nhau.

Thẩm Thu đứng dậy, thái độ ôn hữu nghị nói.

"Cô trước tiên xem kịch bản để chuẩn bị một chút, chúng tôi đợi cô."

Tất nhiên cô biết cảnh này rất quan trọng, chủ động đề nghị diễn cảnh này chính là muốn nhìn một chút, xem cô rốt cuộc có mấy cân lượng.

Cố Vi Vi cười nhẹ, nói.

"Không cần, trực tiếp bắt đầu đi."

Cô sớm đã biết, cùng Thẩm Thu và Sở Thần bọn họ ở cùng một tổ phim sẽ không được thoải mái.

Không nghĩ tới, mới chỉ là ngày quay đầu tiên, bọn họ đã cho cô một màn ra oai phủ đầu.
[/HIDE-THANKS]

Thỏ
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 316: Đây là cho cô một màn ra oai phủ đầu? 2

[HIDE-THANKS]
Đạo diễn Mạc Kiều không nghĩ tới, cô sẽ đồng ý dứt khoát như vậy.

Thế nhưng, vẻ không vui trên mặt cũng càng thêm rõ ràng.

Cô có thiên phú diễn xuất, nhưng tính tình có hơi ngông cuồng.

Đây là một quyết định tạm thời, cô lại nói trực tiếp bắt đầu, cho dù lời thoại đã thuộc lòng, nhưng tâm tình nhân vật cô đã công tác chuẩn bị đầy đủ chưa?

"Các bộ phận hiện trường, ánh sáng, camera chuẩn bị."

"Trang điểm, bổ sung trang điểm cho Hoắc Tịnh và Phương Yên."

Dịch An vẫn luôn cố gắng giới thiệu với ông, nói đây là một hạt giống tốt.

Được, ông cũng nhìn một chút, cô rốt cuộc có bao nhiêu thực lực.

Lúc Thẩm Thu bổ sung trang điểm, Sở Thần đến gần nói.

"Cô dùng toàn bộ thực lực, nói không chừng dạy dỗ cô ta, còn có thể tranh thủ được nhân vật nữ chính."

Thẩm Thu có thực lực, chỉ là vẫn luôn không có tài nguyên tốt, nếu có thể diễn được nữ số một, giá trị con người đã sớm vượt quá hiện tại.

Thẩm Thu liếc mắt Cố Vi Vi cách đó không xa, đang cười nói cùng người đại diện và trợ lí.

"Không cần anh nói."

Nhân vật nữ chính của 《 Ưng nhãn 》 cô cũng thử sức, nhưng cuối cùng đạo diễn xác định cũng là cô.

Đường Thiếu Kỳ của 《Trường Phong 》 để cho cô ta đoạt một góc, nhân vật nữ chính của 《 Ưng nhãn 》 cô ta lại tới, cô làm sao nuốt được khẩu khí này.

Vốn tưởng rằng Lê Hinh Nhi sẽ có hành động gì, không nghĩ tới người phụ nữ kia chỉ biết mua hot search lăng xê.

Kết quả, không có chèn ép Mộ Vi Vi xuống, ngược lại mặt mình nhiều lần bị đánh, gần đây cũng không dám xuất hiện.

Giới điện ảnh lại lớn như vậy, đạo diễn tốt thì có mấy người như vậy.

Liên tiếp bị cô ta đoạt được vai diễn tốt, sẽ có nữ diễn viên như cô không lấy được vai.

Thời gian hoàng kim của nữ diễn viên chỉ là một vài năm, mỗi một bộ phim đều cực kì quan trọng, cho nên đoạt vai diễn cũng là không thể tránh được.

Nhưng mà, so với Thẩm Thu bên này có chuẩn bị mà đến, bên kia Cố Vi Vi bổ sung trang điểm xong, đang đợi thời gian tổ đạo cụ và ánh sáng chuẩn bị.

Kiều Lâm cũng đang cùng cô bắt đầu thảo luận, buổi tối kết thúc công việc cùng bọn họ đi ăn thức ăn ngon đặc sản địa phương.

Từ lâu đã biết thực lực nghệ sĩ nhà mình, cho nên kỹ thuật diễn xuất này anh chưa bao giờ lo lắng.

Thẩm Thu muốn cho bọn hắn cái ra oai phủ đầu, bất quá là chính mình đưa tới cửa làm mất mặt.

Phó đạo diễn từ bên cạnh đi qua, nghe bọn họ không phải là đang thảo luận kịch bản muốn diễn, nhưng là đang thảo luận buổi tối ăn cái gì.

Mà nữ diễn viên chính bọn họ đang cầm cốc giữ ấm, vẻ mặt hưng phấn nói muốn ăn cái gì cái gì, dáng vẻ không chút nào muốn chuẩn bị cho phần cảnh quay.

Rất nhanh, các bộ phận chuẩn bị vào vị trí, vai phụ và nhóm diễn viên cũng đều vào vị trí cảnh quay đứng ngay ngắn.

"Trước quay Phương Yên được cứu đi, Hoắc Tịnh lên xe chuẩn bị."

Cố Vi Vi sửa lại trang phục diễn một chút, cầm súng đạo cụ lên, vào trong xe đợi.

Đầu tiên quay Thẩm Thu diễn vai Phương Yên, Phương Yên là gián điệp nằm vùng ở hệ thống quân đội, bị Hoắc Tịnh phát hiện thân phận phái người bắt, có điều lại được đồng nghiệp kịp thời cứu đi.

Thẩm Thu dù sao cũng là diễn viên nhiều năm, vừa nghe đạo diễn hô "action!", một giây đã chuyển trạng thái biểu cảm nhập vào vai diễn.

Từ vừa mới bắt đầu một mình chiến đấu anh dũng, đến đồng nghiệp cứu, cùng diễn viên phụ lặng lẽ ăn ý phối hợp, diễn gần như hoàn hảo.

Đạo diễn hài lòng nhìn Thẩm Thu diễn vai Phương Yên, diễn xong cùng vai phụ và diễn viên quần chúng, bấm thời gian kêu lên.

"Hoắc Tịnh đi vào!"

Một chiếc xe thắng gấp, dừng ở bên ngoài ngõ hẻm Phương Yên vừa mới chạy trốn, thuộc hạ mở cửa xe.

Một chân dài mang giày quân đội bước ra cửa xe, Hoắc Tịnh một thân quân phục xanh sẫm đội mũ quân đội kiểu thuyền xuống xe, bước đi như gió đi vào với tiếng súng phập phòng ngõ hẻm.

Giày quân đội từng bước rơi xuống đất có tiếng "Lộc cộc lộc cộc" của tiếng bước chân, dường như mũi nhọn dẫm nát lòng người, trong nháy mắt toàn bộ mang tới bầu không khí khẩn trương áp lực.
[/HIDE-THANKS]

Vy0101
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 317: Ngoài việc giỏi diễn xuất, còn giỏi vả mặt

[HIDE-THANKS]
Nhưng mà, lúc bầu không khí ở nơi này vừa vặn.

Một nhân vật phụ đi theo sau Cố Vi Vi đá phải đồ vật, lảo đảo thiếu chút nữa té lộn nhào một cái.

Đạo diễn Mạc Kiều bất đắc dĩ hô cắt, cầm loa phóng nói to.

"Các bộ phận chuẩn bị, Hoắc Tịnh quay về trên xe làm lại."

Phía chỗ của Thẩm Thu, cũng không thấy rõ bên này xảy ra chuyện gì, nghe đạo diễn hô cắt một tiếng.

Vì vậy, liền cho rằng diễn xuất của nữ chính xảy ra vấn đề, cho nên đạo diễn mới hô cắt.

Cùng một chỗ với cô, một gã trong nhóm diễn viên quần chúng là fan của Thẩm Thu, sau khi đạo diễn phân phó chỗ đứng một lần nữa, nhỏ giọng oán trách nói.

"Diễn không tốt, còn nhất định cướp vai diễn, cũng không biết đạo diễn Mạc nghĩ gì nữa?"

Nghệ sĩ của Thời Ức tất cả đều là giá trị nhan sắc cao, nhưng diễn xuất đúng là không được tốt lắm.

Anh ta không có xem qua 《 Trường Phong》, cho nên cũng cho rằng khi đến Thời Ức Mộ Vi Vi cũng là một bình hoa không có kỹ thuật diễn.

"Cô ấy còn nhỏ, cũng không có ai trời sinh liền diễn tốt, mọi người khoan dung phối hợp hơn một chút, kết thúc công việc tôi xin mời bữa ăn khuya." Thẩm Thu dịu dàng khéo léo cười nói.

Không chỉ có cô và mấy người vai phụ với diễn viên quần chúng nói như vậy, bên ngoài cảnh quay bên kia Sở Thần cùng vai nam chính Tống Vũ đứng chung một chỗ.

"Anh Vũ, nữ chính của chúng ta này.. Vẫn còn phải anh vất vả dẫn theo."

Tuy rằng cô ở 《 Trường Phong》 đạt được thành tích tốt, nhưng nhân vật Đường Thiếu Kỳ này cùng hai phần vai diễn của nhân vật Hoắc Tinh và Hoắc Tiểu Thi trong bộ phim 《 Ưng nhãn 》 là hoàn toàn bất đồng.

Không có tuổi tác và từng trải nhất định, là căn bản diễn không ra khí thế của Hoắc Tịnh.

Một khi nhân vật Hoắc Tịnh không trụ nổi trong cảnh này, thì Hoắc Tiểu Thi cô làm sao diễn được, cũng đều là thất bại.

Bởi vì, hai nhân vật Hoắc Tịnh và Hoắc Tiểu Thi, sẽ làm cho khán giả không có cách nào phân biệt được.

Nhưng mà Tống Vũ cười nhạt, cũng không đi theo phát biểu ý kiến.

Đạo diễn Mạc Kiều cùng biên kịch ngồi chung một chỗ, có chút lo lắng nói.

"Tôi đã sớm nói, Mộ Vi Vi này tuổi quá nhỏ, không chống dậy nổi hai nhân vật Hoắc Tịnh và Hoắc Tiểu Thi."

Một cô gái nhỏ mười chín tuổi, làm sao đi diễn một Cục trưởng của Cục Tình báo Quân đội hai bảy tuổi?

Không có kiến thức từng trải và khí chất nhất định, căn bản diễn không được Hoắc Tịnh.

Kiều Lâm khoanh tay đứng ở một bên, nghe biên kịch bất mãn cũng không có phản bác gì.

Cho dù nghệ sĩ nhà bọn họ giỏi diễn xuất, còn giỏi hơn là vả mặt.

Sau khi Mạc Kiều đợi các bộ phận đều chuẩn bị vào vị trí, lớn tiếng nói.

"Action!"

Người ghi chép ở trường quay đánh bản: "《 Ưng nhãn 》 cảnh thứ ba mươi bảy một kính lần thứ hai!"

Trong ngõ hẻm tiếng súng vang lên, quần chúng xung quanh hoảng sợ chạy trốn bốn phía, một chiếc xe chạy nhanh tới dừng ở đầu hẻm.

Một thân quân phục xanh sẫm Cục trưởng Cục Tình báo Quân đội Hoắc Tịnh xuống xe, mắt phượng sắc bén nhìn lướt qua xung quanh, mang theo một tiểu đội người đuổi vào giữa ngõ hẻm.

Một tay dùng súng một tay hướng phía sau thuộc hạ đánh tay ra hiệu, lạnh giọng hạ lệnh.

"Đội một đi theo tôi, đội hai đi vòng qua bên kia bọc đánh!"

Hoắc Tịnh dẫn người đuổi kịp đoàn người Phương Yên, liên tiếp nổ súng bắn chết hai đồng nghiệp của Phương Yên.

Nổ súng mắt cũng không chớp cái nào, đạp qua máu tanh và xác chết trên đất mà đuổi sát.

Đạo diễn Mạc nhíu chặt chân mày ngay từ đầu, nhưng đến cửa xe mở ra, lúc Hoắc Tịnh xuống xe làm nổi bật tâm tư của nhân vật, mắt chậm rãi sáng lên.

Ông làm sao cũng không nghĩ tới, mới vừa rồi cô gái nhỏ mười chín tuổi còn đang cười đùa cùng người đại diện và trợ lý, chốc lát tiến vào trạng thái sẽ có đột phá như vậy.

Cô không phải diễn Hoắc Tịnh, mà từ lúc xuống xe, trong nháy mắt cô đã trở thành Hoắc Tịnh.

Một Cục trưởng Cục Tình báo Quân đội lạnh lùng tàn nhẫn, cách cô diễn từ giơ tay nhấc chân đều vô cùng nhuần nhuyễn, mạnh mẽ khí thế đem vai phụ bên cạnh cũng nhập theo vào vai diễn.

Căn bản không cần ông đi tới gợi ý nên làm cái gì, cô cũng đã diễn xuất hoàn mỹ hiệu quả ông mong muốn.

Lúc nào nên nổ súng, lúc nào nên bước nhanh hơn, lúc nào nên có ánh mắt và biểu cảm, mỗi một chi tiết đều hoàn mỹ khiến ông không thể xoi mói.

Một người diễn viên giỏi nhất, điều không phải diễn cái gì giống cái gì.

Mà là, diễn cái gì chính là cái đó.

Giờ khắc này, ông rốt cuộc tiếp thu được ý tứ của những lời này.
[/HIDE-THANKS]

Vy0101
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back