Welcome! You have been invited by huyền 12 to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 298: Nếu tìm được Cố Vi Vi thì anh định làm gì?

[HIDE-THANKS]
Weibo được đăng trong ngày sinh nhật của Lăng Nghiên lên đầu hotsearch Weibo suốt ba ngày, trở thành tiêu đề của các báo giải trí.

Mỗi người đều nói cô ta là nhân sinh doanh gia, là người được trời cao ưu ái.

*Nhân sinh doanh gia: Người thành công trong cuộc sống.

Người có nhóm máu Bombay bị bệnh tim, khi chẳng còn bao nhiêu thời gian thì lại chờ được một trái tim cùng nhóm máu và có được một cuộc sống mới.

Tuổi còn trẻ đã là ảnh hậu của giới giải trí mà không ai có thể với tới, lại được Cố Tư Đình, quý tộc hào môn đỉnh cấp của nước A yêu thương, còn cầu hôn nữa. Cuộc đời của cô ta chính là truyền kỳ.

Cố Vi Vi không chú ý nhiều về tin này nữa, mỗi ngày vội vàng làm việc và chuẩn bị đầy đủ cho bộ phim《 Ưng Nhãn 》 sắp khai máy.

Nguyên Mộng vừa biết tin này liền mạo hiểm yêu cầu nói chuyện với cô.

Sau khi kết thúc việc chụp ảnh tạo hình, cô hẹn thời gian để gọi điện cho Nguyên Mộng.

Lúc này đây, Nguyên Mộng hình như đã tin chuyện cô nói lần trước.

"Cố Tư Đình thật sự cầu hôn với Lăng Nghiên rồi hả?"

Vì chỗ ở có thông tin lạc hậu nên phải vài ngày sau cô ấy mới biết tin tức về chuyện của Lăng Nghiên. Cô ấy còn biết chiếc áo cưới cô ta chụp kia chính là chiếc áo cưới của Cố Vi Vi, vì cô từng cho bọn họ xem bản thiết kế, còn nói, tương lai cô sẽ mặc chiếc áo cưới đó khi lấy chồng.

Bây giờ, cô lại chỉ có thể nhìn chiếc áo cưới mà bản thân và Martin Green cẩn thận thiết kế trở thành lễ vật mà Cố Tư Đình tặng Lăng Nghiên.

Từ khi cô bị ám sát mà được Cố Tư Đình mang về thì chưa từng lộ mặt. Không lâu sau đó, người có nhóm máu Bombay như Lăng Nghiên lại nhận được một trái tim từ người có cùng nhóm máu. Vì vậy, cô ấy lại không thể không bắt đầu tin tưởng cách nói hoang đường rằng cô đã chết kia.

Cố Vi Vi sửa sang lại mái tóc bị gió thổi loạn, nhìn về phía chân trời xa xăm, lạnh lùng nói, "Toàn bộ trên dưới Cố gia đã không còn quan hệ gì với em nữa rồi."

Nguyên Mộng trầm ngâm một lát, khí phách nói, "Hay là sư tỷ thay em giết cô ta?"

"Em sẽ tự xử lý cô ta, chị đừng nhúng tay vào."

Cố Vi Vi từ chối lời đề nghị của Nguyên Mộng.

Chỉ giết cô ta thôi sẽ quá dễ dàng cho cô ta rồi. Cô sẽ để cô ta mất đi từng thứ một, cho đến khi chỉ còn hai bàn tay trắng.

Hiện tại xem ra Cố Tư Đình bảo vệ cô ta rất kỹ, Nguyên Mộng ra tay cũng chỉ đi rước họa vào thân.

"Còn lần trước em nói Phó Hàn Tranh đang tìm chị là chuyện gì? Chưa nói rõ ràng đã cúp máy rồi." Nguyên Mộng nhớ tới lần trò chuyện trước nên gạn hỏi.

Bọn họ trốn tới Trung Quốc vì Trung Quốc là địa bàn của Phó gia, người của Cố Tư Đình cũng không dám làm gì bọn họ. Thế nhưng Phó Hàn Tranh cũng chen chân vào việc tìm bọn họ là sao?

Cố Vi Vi nhìn nhìn xung quanh, "Việc này hai ba câu nói không rõ, tóm lại chị nên coi chừng xung quanh, không nên để bị người khác theo dõi, những thứ khác chờ gặp mặt sẽ nói tỉ mỉ."

Nguyên Mộng vì "đè" Nguyên Sóc mới tới Nguyên gia, nên cô ấy không biết Nguyên Sóc là người mà gia tộc Dolan phái tới bảo vệ cô.

Có một số việc nếu sư phụ không nói cho cô ấy biết, cô cũng phải thận trọng một chút.

Nguyên Mộng không hỏi nhiều nữa, chỉ nói, "Quy tắc cũ, đúng giờ, quá hạn không phụng bồi."

Trước giờ bọn họ gặp mặt đều là đúng giờ xuất hiện, nếu một bên không đến đúng giờ thì có nghĩa là bọn họ gặp phiền phức, người còn lại phải rút lui.

"Được."

Cô vừa cúp máy, tắt điện thoại xong thì Phó Hàn Tranh đã gọi đến.

"Công việc xong rồi sao?"

"Vừa xong thôi, em đang chuẩn bị trở về."

"Anh đang ở gần đó, mười phút sau sẽ đến đón em." Phó Hàn Tranh nói.

Cố Vi Vi xuống lầu, thu dọn đồ đạc đến bãi đỗ xe.

Quả nhiên mười phút sau, xe của Phó Hàn Tranh đã xuất hiện đúng giờ.

Cô ngồi lên xe, Phó Hàn Tranh đang gọi điện thoại, theo thói quen nắm lấy tay cô.

Phó Thời Khâm lái xe ở phía trước, thấy anh trai cúp điện thoại mới nói, "Hôm qua ba hỏi, nếu tìm được Cố Vi Vi thì anh định làm gì?"
[/HIDE-THANKS]

_mieumieulove_
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 299: Nếu biết cô là Cố Vi Vi.

[HIDE-THANKS]
Vẻ mặt của Phó Hàn Tranh không hề thay đổi, "Ý ba là sao?"

Phó Thời Khâm vừa lái xe vừa nhắc lại ý kiến của Phó Thắng Anh, "Thế lực của gia tộc Dolan ở châu Âu không thể khinh thường. Cố gia hợp tác với bọn họ nên mới cải tử hoàn sinh được, nếu như chúng ta tìm được Cố Vi Vi, như vậy cũng có nghĩa chúng ta có thể lợi dụng thế lực của gia tộc Dolan để mở rộng thị trường châu Âu.."

"Các người đã quên là cô ấy họ Cố rồi à? Là do Cố gia nuôi lớn?" Phó Hàn Tranh lạnh lùng nói.

Gia tộc Dolan ở châu Âu đúng là có sức ảnh hưởng nhất định, nhưng gây thù hằn rất nhiều. Thế nên anh muốn tìm được Cố Vi Vi chỉ để nhằm vào Cố gia, chứ không có ý định hợp tác với gia tộc Dolan, mang đến thêm những phiền toái không cần thiết cho Phó gia.

"Đúng vậy, đây cũng là điều mà ba lo lắng. Cho nên sau khi tìm được, nếu Cố Vi Vi vẫn theo phe về Cố gia, chúng ta sẽ tính cách khác." Phó Thời Khâm nghiêm túc nói.

Cố Vi Vi nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ xe, im lặng không nói tiếng nào, lòng bàn tay lại bất giác toát mồ hôi lạnh.

Nếu phát hiện cô vẫn một mực hướng về Cố gia, chỉ sợ.. thà giết cô cũng sẽ không thả cô trở về.

Bây giờ Phó Hàn Tranh không biết cô là Cố Vi Vi nên mới cưng chiều cô vô độ như vậy. Nếu anh mà biết..

Cô không dám nghĩ đến chuyện nếu anh biết cô là Cố Vi Vi, hai người bọn họ sẽ biến thành cục diện thế nào.

Mà dù cho anh có thể tiếp nhận cô là Cố Vi Vi, nhưng không có nghĩa là mọi người trong Phó gia cũng có thể tiếp nhận, nên phải nhanh chóng để bọn họ tin Cố Vi Vi đã chết.

Cô cứ lẳng lặng dùng thân phận Mộ Vi Vi để sống là tốt rồi.

Mặt Phó Hàn Tranh trầm xuống, "Anh tự có chừng mực."

Phó Thời Khâm tự nhiên không nghi ngờ quyết định của anh mình. Anh là người có tâm tự kín đáo. Nhờ có anh mà Phó gia mới vững bước tiến lên vị trí tài phiệt số một ở Trung Quốc, không ai có thể lay chuyển.

Phó Hàn Tranh nghiêng đầu nhìn cô gái đang ngây ngốc ngồi bên cạnh, "Sao tay em lạnh thế?"

Cố Vi Vi lấy lại tinh thần, cười nhạt nói, "Tại Studio hơi lạnh."

Phó Hàn Tranh buông lỏng tay ra, ôm cô vào lòng. Phó Thời Khâm theo kính chiếu hậu liếc qua, hóng hớt nói, "Anh, anh nói thử xem, Cố Vi Vi mất tích như vậy, có khi nào là do Cố Tư Đình và Lăng gia qua lại với nhau không?"

Phó Hàn Tranh nói gì, không hề phản ứng lời anh ta nói.

Phó Thời Khâm vừa lái xe vừa tự mình nói, "Trước đây em đã từng nghi ngờ Cố Vi Vi và anh trai cô ta có quan hệ mập mờ, nhưng hai người cũng không phải là anh em ruột. Bây giờ, Cố Tư Đình vừa tìm được chị dâu cho cô ta thì cô ta lại mất tích, chắc chắn vì có tình cảm với anh trai, không chấp nhận được việc này nên bỏ nhà trốn đi.."

Cố Vi Vi híp mắt, im lặng mà nhắc nhở, "Trong lúc phỏng vấn, Lăng Nghiên đã từng nói là nhờ Cố Vi Vi, cô ta mới quen biết với người Cố gia. Anh hóng hớt cái gì?"

Phó Thời Khâm nghe xong, ngược lại càng hăng hái, "Thì cũng vì chính cô ta giới thiệu nên mới tức giận như vậy mà. Tôi.. muốn cô làm chị em tốt của tôi mà cô lại muốn làm chị dâu tôi, cho nên cô giận dữ bỏ nhà ra đi.."

Cố Vi Vi chẳng muốn tranh luận với anh ta.

Dù sao cô cũng sẽ nhanh chóng chứng minh cho bọn họ biết, Cố Vi Vi đã chết. Những suy đoán này của anh ta đều sai.

"Ngày mai anh sẽ đi công tác một chuyến, buổi chiều là phải đi rồi." Phó Hàn Tranh nói.

Cố Vi Vi hơi giật mình, gật đầu nói, "Chiều mai em cũng phải tham gia tiệc khai máy, không đi tiễn anh được."

Ngày mai cô và Nguyên Mộng hẹn gặp mặt, anh không có ở đó mới an toàn chứ.
[/HIDE-THANKS]

_mieumieulove_
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 300: Khả năng lớn là sắp bị phát hiện rồi?

[HIDE-THANKS]
Ba ngày sau, phim《 Ưng Nhãn 》tổ chức họp báo khai máy.

Cố Vi Vi nhận vai nữ chính Hoắc Tiểu Thi, nam minh tinh phái thực lực Tống Vũ diễn vai nam chính Hạng Lâm Uyên, nữ thứ là người lúc trước cạnh tranh vai diễn Đường Thiếu Kỳ với cô - Thẩm Thu, nam thứ là người từng bị Phó Thời Dịch đoạt mất vai Cố Trường Phong - Sở Thần.

Kiều Lâm vừa thấy người diễn vai nữ thứ và nam thứ, liền đau đầu thở dài, "Em gặp vận khí gì thế này? Sao bộ nào em đóng cũng có kẻ thù vậy?"

Bộ phim lần trước là Lê Hinh Nhi, bộ phim lần này là Thẩm Thu và Sở Thần.

Vì cô mà họ mất vai nên hai người này mua thủy quân bôi nhọ cô trên mạng không ít, chẳng qua cô chẳng có khuyết điểm nào nên mới không tạo nên sóng gió gì lớn.

Cố Vi Vi bất đắc dĩ cười cười.

Nếu họ đã được Mạc Kiều chọn thì chắc chắn họ có kỹ năng diễn xuất và thực lực.

Bây giờ cô chẳng có tâm tư để nghĩ đến chuyện sẽ ở chung với họ như thế nào. Cô chỉ nghĩ, có phải Phó Hàn Tranh đã đi công tác rồi không, và rồi mấy tiếng sau, cô có thể thuận lợi gặp mặt Nguyên Mộng không.

"Hôm nay là họp báo ra mắt album mới của Tam thiếu, không ít nghệ sĩ trong công ty đều đi cổ vũ, em có CP với cậu ta có phải nên đi cổ vũ một chút không? Đợi họp báo xong, chúng ta còn kịp qua đó đấy." Kiều Lâm nhìn đồng hồ, nhắc nhở cô.

Hai người cùng tham gia một show truyền hình thực tế, sẽ được phát sóng trong tuần này. Hơn nữa, Phó Thời Dịch vẫn là tổng giám đốc của Thời Ức, bọn họ không đi thì có phải quá lãng phí rồi không!

"Không đi. Hai ngày nay không được thoải mái nên em muốn về sớm nghỉ ngơi một chút, trước khi vào đoàn phải điều chỉnh trạng thái tốt nhất." Cố Vi Vi uyển chuyển từ chối đề nghị của Liều Lâm.

Cô đi chỉ sợ người đau đầu sẽ là Phó Thời Dịch. Hôm nay Phó Hàn Tranh đi công tác, cô không vội vàng đi tiễn anh lại chạy đến tham gia họp báo ra mắt album của em trai anh, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng a.

Kiều Lâm suy nghĩ, cũng không ép cô phải đi nữa, "Vậy lát nữa kết thúc họp báo, em về trước nghỉ ngơi đi."

Bộ phim này không dễ ăn như《Trường Phong》, cô thực sự nên chuẩn bị trạng thái tốt nhất trước khi vào đoàn phim, nếu không sẽ khiến Thẩm Thu và Sở Thần đắc ý chế nhạo.

Nhân viên chủ chốt của đoàn phim đã đến đông đủ, truyền thông ở các nơi đều đã có mặt. Người dẫn chương trình đi lên khán đài, giới thiệu nhân viên chủ chốt của phim《 Ưng Nhãn 》, nhóm người Cố Vi Vi lần lượt đi lên sân khấu chào hỏi truyền thông và tiếp nhận phỏng vấn.

"Mộ Vi Vi, Thẩm Thu, nghe nói lúc trước hai người cạnh tranh nhau vai diễn Đường Thiếu Kỳ trong phim《Trường Phong》, bây giờ hai người lại cùng diễn trong 《 Ưng Nhãn 》, hai người có muốn nói gì với đối phương không?"

Thẩm Thu nhìn Cố Vi Vi cười nói, "Đây có lẽ chính là duyên phận rồi. Cô ấy diễn Đường Thiếu Kỳ thật sự rất thành công, hy vọng hai chúng tôi cùng nhau diễn có thể đem đến cho các bạn một《 Ưng Nhãn 》hay nhất."

Rốt cuộc cũng là người đã lăn lộn lâu năm trong giới giải trí này, Thẩm Thu ứng đối với các vấn đề truyền thông đưa ra rất lão luyện.

Cố Vi Vi cười nhạt, cũng không trả lời gì, những lời cần nói Thẩm Thu đã nói hết rồi. Cuộc họp báo khởi quay diễn ra trong hơn một tiếng, lúc kết thúc đã gần 4 giờ.

Cô từ nơi tổ chức họp báo khai máy trở về chung cư, chuẩn bị đổi một bộ quần áo đến chỗ hẹn với Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên, đồng thời cũng là nơi gặp Nguyên Mộng.

Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên chỉ là cái cớ mà thôi, như vậy cô gặp Nguyên Mộng mới không bị người của Phó Hàn Tranh giám sát.

Nhưng mà, khi về đến chung cư cô lại phát hiện người vốn đã lên máy bay đi công tác lại vẫn còn ở nhà, không hề ra ngoài.

"Hôm nay, không phải anh.. phải đi công tác sao?"

"Anh vừa nhận được tin tức người Nguyên gia xuất hiện ở phụ cận đế đô, chờ anh xử lý xong rồi sẽ đi." Phó Hàn Tranh nói.

Trong lòng Cố Vi Vi hết sức căng thẳng, cô hẹn Nguyên Mộng hai tiếng sau gặp mặt. Người Nguyên gia mà anh nói còn không phải là chỉ Nguyên Mộng sao?
[/HIDE-THANKS]

_mieumieulove_
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 301: Hai nữ nhân này là ai?

[HIDE-THANKS]
"Không phải vẫn luôn không tìm thấy sao, nhanh như vậy đã có tin tức rồi?"

Cô nỗ lực trấn định bản thân, giả vờ tò mò hỏi.

Anh đã biết Nguyên Mộng đến đế đô, có phải đã cho người đi bắt Nguyên Mộng rồi không?

"Bây giờ chưa thể khẳng định, chỉ là mấy tiếng sau sẽ có kết quả." Phó Hàn Tranh nói với cô, không giấu giếm bất cứ điều gì.

Cố Vi Vi âm thầm thở phào, ý anh là bây giờ chưa bắt được Nguyên Mộng.

Còn may là cô quay trở về nhà trước, nếu không, chỉ sợ cô và Nguyên Mộng sẽ bị anh bắt tại trận. Nhưng mà anh nói mấy giờ tới sẽ có kết quả, nói cách khác mấy giờ sau có thể bắt được Nguyên Mộng. Không được, phải nghĩ cách, không thể để anh bắt được Nguyên Mộng.

Tuy rằng Nguyên Mộng không nói rõ nhưng cô có dự cảm lần trước sư phụ bị thương nặng, đến giờ còn chưa khôi phục cho nên chỉ có một mình Nguyên Mộng đến gặp cô. Một khi Nguyên Mộng bị bắt, bằng thủ đoạn của Phó Hàn Tranh sẽ nhanh chóng điều tra ra được cô và cô ấy từng có liên lạc, hơn nữa sư phụ cũng sẽ gặp phiền toái.

Khổ nỗi cô và Nguyên Mộng đều liên lạc vào những khoảng thời gian khác nhau. Dù giờ cô có gọi điện cho cô ấy cũng không có khả năng liên lạc được với cô ấy.

Hiện tại cô không có cách nào gọi kêu cô ấy rời khỏi đế đô.

Lòng cô nóng như lửa đốt, đang suy nghĩ phải làm sao thì Kỷ Trình gọi điện tới. "Vi Vi, cậu xuất phát chưa?"

Cố Vi Vi vào phòng để quần áo, nhỏ giọng nói, "Hôm nay mình có việc, có thể không đến được, hôm nào chúng ta lại gặp sau được không?"

Kỷ Trình biết cô bận rộn nên cũng không hỏi nhiều liền đồng ý.

Cố Vi Vi cúp máy, lấy ra một chiếc điện thoại khác thử liên lạc với Nguyên Mộng, quả nhiên là không liên lạc được.

Cô cất máy đi rồi đi vào phòng làm việc của Phó Hàn Tranh, để có thể tùy thời biết được tình hình tiến triển của sự việc mà tùy cơ ứng biến.

Phó Hàn Tranh đang xử lý việc công ty, cô cầm quyển sách ngồi bên cạnh không yên lòng, không lọt vào óc một chữ nào.

"Không phải nói có việc muốn ra ngoài sao?" Phó Hàn Tranh hỏi.

"À, Thiên Thiên nói có việc nên không thể tới chỗ hẹn được." Cố Vi Vi thản nhiên nói dối nhưng trong lòng lại rất lo lắng.

Cô rõ ràng đã dặn dò Nguyên Mộng phải cẩn thận xung quanh, sao cô ấy vừa xuất hiện đã bị phát hiện được?

Phó Hàn Tranh đứng dậy nhận cuộc gọi, cô nghe thấy trong máy tính có âm thanh thông báo, hình như thấy được hòm thư của anh nhận được thứ gì.

Lúc này, bất luận ai có việc liên hệ với anh đều có khả năng có liên quan đến chuyện của Nguyên Mộng. Vì vậy, cô nhìn thoáng qua người còn đang đứng bên cửa sổ nhận cuộc gọi, click mở bưu kiện vừa nhận được.

Nội dung bưu kiện là hai bức ảnh, một tấm là Nguyên Mộng với dáng người gợi cảm khiến người người ghen tị, mái tóc dài xoăn lọn sóng xõa tung, đẹp như một tiểu hồ ly tinh vậy.

Bức ảnh còn lại là cô trước đây, là cô khi còn là Cố Vi Vi. Ảnh này bị người chụp được trong một bữa tiệc, bởi vì cô là con lai nên ngũ quan sắc sảo hơn người Trung Quốc, mặc bộ lễ phục độc nhất vô nhị do Martin Green thiết kế, cao quý mà rực rỡ.

Xem ra anh có ý lấy ảnh của cô và Nguyên Mộng để cho người đi tìm bọn họ.

Cô không lo lắng chuyện anh tìm được cô, nhưng Nguyên Mộng thì..

Một khi bức ảnh này được phân phát cho nhóm cấp dưới của Phó gia thì lấy thế lực của Phó gia ở đế đô, mấy tiếng sau là có thể tìm được người rồi.

Phó Hàn Tranh nhận điện thoại xong, quay đầu lại thấy người đang nhìn mình chằm chằm, đi đến sau lưng cô hỏi, "Em đang xem cái gì vậy?"

Cố Vi Vi hồi phục tinh thần, quay đầu lại tức giận hỏi, "Hai nữ nhân này là ai?"

Phó Hàn Tranh liếc mắt nhìn ảnh chụp trên màn hình máy tính, buồn cười nói, "Là người anh muốn tìm."
[/HIDE-THANKS]

_mieumieulove_
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 302: Em muốn anh, ngay bây giờ

[HIDE-THANKS]
Cố Vi Vi đương nhiên biết hai người kia là ai nhưng Mộ Vi Vi lại không biết.

Vừa nghe Phó Hàn Tranh nói như vậy, cô liền cố ý xuyên tạc ý tứ trong đó, "Mạnh Như Nhã nói anh thích loại quyến rũ xinh đẹp, quả nhiên là thật."

Cô nói xong liền kéo lấy cà vạt của anh, "Anh muốn tìm người ta để làm gì?"

Không biết vì sao Phó Hàn Tranh lại thấy được vị chua chát từ lời nói của bạn gái anh, vừa buồn cười lại đáng yêu, "Anh không thích loại này, anh thích loại như em."

"Đừng có mà ngụy biện, nam nhân các anh ai mà chẳng thích ngực to chân dài chứ?" Cố Vi Vi càn quấy, không cho anh chạm vào máy tính.

"Anh không thích." Phó Hàn Tranh nói xong, xách người từ trên ghế lên ôm vào lòng.

Cố Vi Vi lại vươn tay tắt luôn màn hình máy tính, sau đó chất vấn, "Nói rõ ràng cho em, có phải bởi vì em không làm chuyện đó với anh cho nên anh muốn nuôi nữ nhân khác bên ngoài không?"

Phó Hàn Tranh cũng không bởi vì cô càng quấy mà tức giận, ngược lại lại cảm thấy bộ dạng cô tức giận cực kỳ đáng yêu.

"Anh chỉ nuôi một mình em, cũng chỉ muốn nuôi một mình em thôi."

"Nhưng gần đây anh không nhiệt tình một tí nào hết, rõ ràng là muốn thay lòng đổi dạ rồi."

Cố Vi Vi trợn mắt nhìn anh chằm chằm, chỉ vào máy tính đã tắt, "Hai nữ nhân kia ngực to chân dài, anh còn dám nói anh không thích đi?"

Trời ơi, cô không quấy nổi nữa a. Nhưng mà nếu không ngăn cản thì chỉ cần anh gửi ảnh cho cấp dưới, Nguyên Mộng nhất định sẽ bị người Phó gia bắt lại.

Phó Hàn Tranh cúi đầu hôn cô gái còn đang lải nhải, một nụ hôn cực sâu rồi hỏi, "Bây giờ đã đủ nhiệt tình chưa?"

"Chưa đủ." Cố Vi Vi nói xong, ngẩng đầu hôn lên môi anh.

Bây giờ chỉ có thể nghĩ cách dây dưa cùng anh, kéo dài đến khi qua thời gian hẹn của cô và Nguyên Mộng. Nguyên Mộng không đợi được cô xuất hiện, sẽ lập tức cảnh giác mà nhanh chóng che giấu hành tung rồi rời khỏi đế đô.

Một lúc lâu sau Phó Hàn Tranh mới thả môi cô ra, vén mấy sợi tóc vươn trên mặt cô ra sau tai, khàn khàn nói, "Đây là Cố Vi Vi và người Nguyên gia, cơ sở ngầm nước A vừa chuyển ảnh về, có mấy tấm ảnh này sẽ giúp chúng ta nhanh chóng tìm ra bọn họ."

"Thật không?" Mặt của Cố Vi Vi vẫn có vẻ không tin lắm.

"Vậy nên, ngoan một chút, anh bảo bọn họ tìm người xong sẽ ở bên em."

Phó Hàn Tranh xoa tóc cô trấn an nói.

"Nói cho cùng thì hai nữ nhân kia vẫn quan trọng hơn em." Cố Vi Vi tiếp tục giả vờ ghen, kéo dài thời gian.

Nhưng bản thân cô cũng thấy buồn nôn quá trời quá đất. Phó Hàn Tranh kiên nhẫn dụ dỗ, "Chỉ mất vài phút thôi."

Cố Vi Vi tựa lên vai anh, "Nhưng em mệt rồi, em muốn ngủ cơ."

Một tay Phó Hàn Tranh ôm cô, một tay mở máy tính, "Chờ anh năm phút."

Cố Vi Vi nhận ra quấy rối anh đã không còn tác dụng nữa, vậy nên cắn răng, cúi đầu đùa nghịch thắt lưng của anh.

"Nhưng em muốn đi ngay bây giờ."

Phó Hàn Tranh hụt hơi, duỗi tay bắt lấy đôi tay nhỏ bé đang làm loạn của cô, "Em làm gì thế hả?"

Cố Vi Vi cười gian xảo, "Giúp anh cởi quần áo đi ngủ."

Phó Hàn Tranh bất đắc dĩ thở dài.

Sao hôm nay tiểu yêu tinh này lại dính người tới vậy?

"Rốt cuộc em muốn làm gì?"

Đã nói với cô hai nữ nhân trên ảnh kia là ai mà cô còn ầm ĩ như vậy, ngày thường đâu thấy cô không hiểu chuyện thế này.

Cố Vi Vi ghé sát bên tai anh, mị hoặc dụ dỗ nói, "Em muốn anh, ngay bây giờ."

Bây giờ cô không thể để anh ở lại phòng làm việc nữa, cho nên phải dụ dỗ anh ra ngoài.

Mắt Phó Hàn Tranh tối sầm lại, giọng nói khàn đi, "Em thật sự muốn thế à?"
[/HIDE-THANKS]

_mieumieulove_
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 304: Có xứng đáng làm bạn trai

[HIDE-THANKS]
"..."

Phó hàn Tranh suy nghĩ một chút, dứt khoát chọn ở lại trên giường.

Những việc như vậy quả thực rất quan trọng, nhưng bạn gái còn quan trọng hơn.

Hơn nữa, việc khiến bạn gái thất vọng, buồn bã, tủi thân khi ở trên giường sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tôn nghiêm của một người đàn ông.

Ở thư phòng bên kia, điện thoại di động cùng điện thoại bàn đều có khả năng nổ tung.

Vậy mà trong phòng ngủ, vành tai và tóc mai chạm nhau, không khí ám muội triền miên.

Cố Vi Vi lo sợ Phó hàn Tranh sẽ cho người đi tìm Nguyên Mộng nên nhất mực giữ anh lại phòng ngủ, không cho rời đi. Từ lúc bầu trời tối đen đến rạng sáng hừng đông, những hy sinh lớn của cô đã giúp Nguyên Mộng tranh thủ được chút thời gian.

Phó Hàn Tranh vẻ mặt thỏa mãn, tinh thần sảng khoái. Anh nhẹ nhàng vòng tay qua ôm lấy cô gái đang kiệt sức phía sau, đôi môi hôn lên chiếc cổ thanh tú trắng ngần, cười hỏi:

"Còn muốn không?"

Cố Vi Vi đưa mắt nhìn ánh mặt trời lung linh ngoài cửa sổ, yếu ớt lắc đầu. Nếu không phải hiện tại đang mệt mỏi vô lực, cô chắc chắn sẽ tống cổ anh xuống giường.

Phó Hàn Tranh từ tốn hôn lên khuôn mặt của cô, đắp chăn xong xuôi cho cô mới rời giường mặc áo ngủ bước đến thư phòng.

Anh chuyển ảnh nhận diện, phân phó phía dưới nhanh chóng tìm người, còn mình thì khoan khoái bước vào phòng tắm.

Sau khi anh đi, Cố Vi Vi cũng lập tức bước xuống giường.

Cô đến phòng giữ đồ khoác tạm áo choàng và váy mỏng, lấy điện thoại ra khỏi nơi bí mật, sốt sắng khởi động.

Chắc chắn rồi, Nguyên Mộng đã gửi một tin nhắn và để lại một dãy số mới để cô gọi lại cho mình. Áng chừng Phó hàn Tranh một lúc nữa mới ra, cô nép mình vào cửa phòng thay đồ và bấm gọi:

"Tại sao em không đến?" Nguyên Mộng vừa nhận điện thoại đã trực tiếp hỏi.

"Phó gia đã phát hiện chị ở đế đô, hiện tại đã cho người đi tìm chị." Cố Vi Vi ủ rũ thấp giọng.

Nguyên Mộng ngẩn người, ngạc nhiên hỏi "Sao giọng em nghe yếu ớt vậy? Bị thương ở đâu à?"

Cố Vi Vi không thể giải thích cho cô biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ nghiêm túc dặn dò:

"Họ đã có ảnh của chị, cẩn thận đừng để bị phát hiện cho đến khi chúng ta gặp lại nhau đấy."

"Có ảnh của chị ư?" Nguyên Mộng mơ mơ màng màng lẩm bẩm "Sao em lại biết rõ ràng như vậy?"

"Em không có thời gian nhiều lời với chị nữa đâu. Dù sao thì chị hãy cẩn trọng chút. Chúng ta sẽ liên lạc sau vậy!"

Cố Vi Vi vội vàng nhắc nhở, sau đó cúp điện thoại, dấm dúi giấu đi.

Cuộc gọi kết thúc, cô thầm thở dài nhẹ nhõm.

Sau đó cô men theo góc tường khó nhọc ra ngoài, nhưng bước đến phòng khách đã trợn mắt, cảm giác sức chịu đựng đã đến cực hạn.

Phó Hàn Tranh tắm rửa xong đi ra đã nhìn thấy cô dựa người vào tường, bước từng bước khó khăn, vừa đau lòng vừa buồn cười:

"Em đi ra làm gì?"

Nói xong, trực tiếp lại gần ôm người vào lòng.

"Em khát, muốn uống chút nước." Cố Vi Vi miễn cưỡng cười nói.

Phó Hàn Tranh bế cô trở lại phòng ngủ, sau đó đi rót một cốc nước đầy, đỡ cô dựa vào vai, dịu dàng nâng cốc cho cô uống từ từ.

"Nhìn em đi, tối qua là ai giữ anh lại?" Hôm qua la hét không cho anh xuống giường, hiện tại là chính mình sượng mặt thiếu chút nữa không cử động nổi.

"Anh được tiện nghi còn lên mặt ra vẻ với em." Cố Vi Vi híp mắt hừ nói.

Phó Hàn Tranh cười khẽ, hôn lên má cô.

"Ngoan nào, ngủ một lát đi."

Anh quay lại thư phòng, gọi điện đến cho Phó Thời Khâm đang công tác bục mặt ở nước ngoài.

"Em đã phải qua bên này rồi, anh tìm được Nguyên gia và Cố Vi Vi chưa?"

Phó Hàn Tranh: "Vẫn chưa."

"Có ảnh chụp rồi mà vẫn không tìm được người, phía dưới làm ăn kiểu gì vậy?" Phó Thời Khâm có chút tức giận.

"Có chút việc chậm trễ. Cuộc họp đã được hoãn lại đến ngày mốt. Tối mai anh sẽ qua đó." Phó hàn Tranh thản nhiên nói.

Phó Thời Khâm nghe đến đây đã nổi khùng "Em đã theo chân bọn họ, khó khăn lắm mới thuyết phục chậm lại đến ngày mai, vậy mà hiện tại anh còn muốn đẩy đến ngày mốt sao?"

"Cũng có chút bất tiện. Tối nay anh qua chỗ em." Phó Hàn Tranh nói.

Vừa mới xảy ra quan hệ, anh đã đi công tác bỏ lại cô nằm bẹp trên giường. Thật chưa thấy loại bạn trai nào như vậy!
[/HIDE-THANKS]

Cgn
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 305: Có xứng làm bạn trai (2)

[HIDE-THANKS]
"..."

Phó Thời Khâm nghe vậy thì tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Anh biết, anh biết, lại là bởi vì bạn gái..

Dù là công tác hay tình anh em thì cũng đều không quan trọng bằng bạn gái có phải không?

"Anh à, anh chắc chắn họ của mình là họ Phó, không phải họ Chu sao?

" Gì? "Phó Hàn Tranh trầm giọng.

Phó Thời Khâm đang trong cơn tức giận hoàn toàn không để ý đến giọng điệu của anh, tự mình lải nhải nói tiếp.

" Anh không cảm thấy mình rất giống Chu U Vương, có đầy tiềm năng để làm một vị hôn quân hả? "

Cuộc hội nghị đòi hỏi sự có mặt của anh tất nhiên phải là rất quan trọng.

Thế mà chỉ vì một câu bạn gái không thoải mái mà làm trì hoãn buổi hội nghị.

Không phải hôn quân thì là gì?

Là cái gì?

Phó Hàn Tranh lạnh giọng hỏi lại:" Nếu em là anh, em cảm thấy em nói ra những lời này sẽ có hậu quả như thế nào? "

Phó Thời Khâm sửng sốt ba giây, đột ngột thay đổi giọng điệu.

" Anh à, em sẽ thông báo hoãn lại buổi hội nghị, anh ở nhà chăm sóc bạn gái cho tốt, công tác thì có gì đâu, đương nhiên bạn gái quan trọng hơn, giúp em gửi lời hỏi thăm đến chị dâu nhá. "

Nói xong liền trong một hơi rồi nhanh chóng cúp điện thoại.

Tuy nhiên sau khi cúp điện thoại lại bắt đầu chửi bới điên cuồng.

" Hôn quân! Cặn bã! Cầm thú! "

Phó Hàn Tranh kết thúc cuộc gọi với Phó Thời Khâm rồi thay một bộ quần áo ở nhà.

Dù cả đêm không ngủ nhưng anh vẫn tràn đầy năng lượng mà đi thư phòng xử lý công tác, như thể đã luyện thành công tà thuật thải âm bổ dương vậy.

Hơn nữa, khoé miệng vẫn luôn giương lên vài phần ngọt ngào khó có thể che giấu.

Cố Vi Vi ngủ đến buổi chiều mới tỉnh, thoáng nghĩ lại cảnh tượng phát sinh đêm qua thì chui vào chăn rồi trùm kín đầu, hận không thể trực tiếp chui luôn vào khe đất và không bao giờ bước ra nữa.

Lúc ấy là do hoàn cảnh bắt buộc, bây giờ mọi chuyện đã trôi qua, nghĩ lại quả thật là xấu hổ muốn chết.

Phó Hàn Tranh đoán lúc này cô cũng nên tỉnh rồi, sau khi hoàn thành công việc thì trở lại phòng, duỗi tay mở chăn bông ra.

" Dậy đi tắm rửa, ăn chút gì đó rồi ngủ tiếp. "

" Đau lưng, đau chân, đau toàn thân, em không muốn dậy đâu. "Cố Vi Vi chui thẳng vào trong chăn.

" Bồn tắm đã được xả nước rồi, em ngâm một lúc đi. "

Phó Hàn Tranh nói xong liền mở chăn bông, bế người xuống giường rồi đưa vào phòng tắm.

Nước trong bồn tắm đã đủ ấm, anh đặt cô xuống chuẩn bị cởi quần áo giúp cô, Cố Vi Vi lại bắt được tay anh.

" Anh.. anh đi ra ngoài đi, em tự tắm rửa được rồi. "

" Không phải em đau toàn thân à, có thể tự tắm rửa được không? "Phó Hàn Tranh nhướng mày.

" Có thể! "Cố Vi Vi khẳng định chắc nịch.

" Vậy tắm xong thì gọi anh. "Phó Hàn Tranh cũng không ép buộc, dặn dò xong thì đóng cửa phòng ra ngoài chờ.

Tuy nhiên anh cũng không đi đâu xa mà là chờ ở ngoài phòng tắm.

Để phòng trường hợp cô có chuyện gì cần gọi, anh đều có thể nghe thấy kịp thời.

Cố Vi Vi cởi quần áo rồi ngâm mình ở bồn tắm trong nửa giờ, nước ấm làm giảm bớt sự mệt mỏi bủn rủn trong cơ thể, sau đó mới bò ra khỏi bồn và quấn lên chiếc khăn tắm.

Nhưng tắm xong rồi mới phát hiện, anh đưa cô vào nhưng lại không mang theo quần áo cho cô.

Vừa mở cửa, nhìn đến người đứng ở bên ngoài thì ngẩn người.

" Em không có quần áo để thay. "

Phó Hàn Tranh bế cô lên hướng về phía phòng để quần áo.

" Anh đỡ em một chút, em có thể tự đi được. "Cố Vi Vi nói.

Phó Hàn Tranh đưa người đến phòng thay đồ rồi lấy quần áo thay cho cô.

" Được rồi, em tiết kiệm một chút sức lực đi. "

Chờ cô mặc quần áo xong, anh lại ôm người đến nhà ăn.

" Ăn một chút gì đó đi, nếu còn mệt thì một lát nữa lại nghỉ ngơi. "

Cố Vi Vi cầm chén canh, uống lên nước canh nóng hổi, đột nhiên nhớ ra điều gì đó.

" Ừm.. Anh có thể nhờ người mua thuốc về được không?

Phó Hàn Tranh cau mày, có chút lo lắng.

"Thuốc gì cơ?"

Cố Vi Vi mím môi, đỏ mặt nhỏ giọng nói.

"Thuốc tránh thai, ngày hôm qua.. không phải là ngày an toàn."
[/HIDE-THANKS]

*IRIS*
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 306: Về sau phải dịu dàng cẩn thận chút.

[HIDE-THANKS]
Cô không thể tự mình đi mua nó, cũng không thể nhờ người đại diện hay trợ lí mua giúp.

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể trực tiếp tìm anh.

Sắc mặt Phó Hàn Tranh có chút tối lại. Anh gắp đồ ăn cho cô, im lặng không nói gì.

Cố Vi Vi thấy anh không đáp lại, cũng biết anh sớm đã muốn cô kết hôn sinh con. Giờ cô đưa ra yêu cầu như vậy, anh khó tránh khỏi có chút mất hứng.

"Em mới mười chín tuổi, thật chưa muốn mang thai sinh một đứa nhỏ. Hơn nữa, em cũng phải chuẩn bị tâm lí mới có thể nói đến chuyện này.."

Cô công việc bề bộn như vậy, còn đang trên đà phát triển, có rất nhiều việc phải làm, nếu giờ có một đứa bé, thật chẳng làm nên chuyện gì. Phó Hàn Tranh suy nghĩ một chút, cô vẫn còn quá trẻ, chưa sẵn sàng sinh con.

"Cứ ăn đi, lát sẽ có người mang đến."

Cố Vi Vi cẩn thận liếc mắt nhìn sắc mặc của anh, rụt rè nhỏ giọng "Anh không vui sao?"

"Không có gì, chuyện sinh con để em lớn lên chút rồi nói sau cũng được." Phó Hàn Tranh nói.

Nói thật, vẫn là đang đè nén.

Nhưng họ không muốn phá vỡ khoảng cách chỉ vì chuyện nhỏ nhặt xa vời này. Ngày sắp tới còn dài, các con đừng có vội ra lúc này.

Cố Vi Vi thầm thở dài, cầm lấy đôi đũa gắp cho anh một miếng, lấy lòng.

"Anh phải đi công tác mà, hôm nay không về chuẩn bị sao?"

"Tối mai anh qua."

Cố Vi Vi suy nghĩ một chút, ngước mắt nhíu mày "Là vì em?"

Phó Hàn Tranh nhướng mày: "Không phải sao?"

Cố Vi Vi mím môi cười khẽ: "Anh như thế này, Nhị thiếu sẽ lại bất mãn bực bội cho xem."

Phó Thời Khâm đã luôn ai oán phẫn nộ rất nhiều lần. Trước khi có bạn gái, anh hắn không bao giờ làm chậm trễ công việc. Vậy mà từ ngày cô xuất hiện, anh ấy còn có thể trì hoãn công tác để ở bên bạn gái.

"Nó không dám." Phó Hàn Tranh thản nhiên nói.

Cố Vi Vi: "..."

Trong ba giây, cô thấy mình đồng cảm sâu sắc với Nhị thiếu khi có một người anh như vậy.

Phó Hàn Tranh đợi cô ăn xong mới hỏi "Còn muốn trở về phòng nghỉ ngơi không?"

Cố Vi Vi dang tay ra, chờ anh đến ôm "Ừm, nhưng em muốn xem lại kịch bản một chút, lát sẽ gọi điện cho quản lí để trao đổi vài chuyện."

Phó Hàn Tranh đưa cô về phòng, đưa kịch bản và điện thoại cho cô.

"Còn gì nữa không?"

Cố Vi Vi chớp mắt "Em ở bên anh thêm chút nữa được không?"

Tuy rằng không nói gì về thuốc tránh thai nhưng thực sự nhìn ra anh vẫn có chút không vui.

Do đó, về sau phải dịu dàng cẩn thận chút.

Phó Hàn Tranh nhìn đồng hồ và nói: "Anh sẽ trở lại sau nửa tiếng nữa. Anh cần đi trả lời một cuộc gọi quan trọng."

Cố Vi Vi gật gật đầu, ngồi trên giường, dựa lưng vào gối, gọi cho Kiều Lâm nghe thông báo lịch chụp chiếu truyên truyền của ngày hôm nay. Sau đó, cô tiếp tục nghiên cứu kịch bản, chuẩn bị cho bộ phim mới.

Đúng nửa giờ sau, Phó Hàn Tranh mang đến một túi thuốc lớn, cầm ly nước từ từ tiến vào.

Đứng bên giường, anh bóc viên thuốc ra đưa cho cô. Cố Vi Vi cầm lấy nó, nhanh chóng nuốt xuống với nước.

Vừa uống xong thuốc liền nhìn thấy anh cất hộp thuốc vào ngăn kéo tủ đầu giường, cô lập tức thắc mắc.

"Anh.. sao lại cho người mua những thứ này?"

Cô hỏi anh mua thuốc, anh liền thuận tiện cho người mua những thứ này?

Còn mua một lô một lốc như vậy?

Phó Hàn Tranh đóng ngăn kéo, thản nhiên nói. "Nếu tạm thời chưa có ý định sinh một đứa nhỏ, em vẫn là phải uống thuốc dài dài."

"Vậy.. vậy thì anh cũng không nên bảo người ta mua nhiều vậy chứ?"

Cố Vi Vi liếc nhìn ngăn kéo đóng lại, bên trong chứa đầy những hộp anh vừa bỏ vào lúc nãy, bất giác rùng mình, cảm thấy chính bản thân sẽ chết trên giường này trong tương lai mất.

Cô không biết, khi đưa ra yêu cầu vào tối qua, cô sẽ đối mặt với những chuyện gì tiếp theo. Có phải Phó Hàn Tranh mỗi khi về không làm ba năm lần thì sẽ có cảm giác không được thỏa thích ăn no cô sao?
[/HIDE-THANKS]

Cgn
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 307: Anh tránh xa em một chút.

[HIDE-THANKS]
"Xét thấy nhu cầu cấp thiết như đêm qua, nếu còn vậy thì lượng thuốc em cần sẽ không đủ." Phó Hàn Tranh nói.

"..."

Cố Vi Vi lấy tay đỡ trán, khóc không ra nước mắt. Phản bác không nổi a. Anh rốt cuộc nghĩ cô đói khát bao nhiêu hay sao mà mua nhiều như vậy?

Cố Vi Vi chỉ là giúp Nguyên Mộng thoát khỏi nguy cơ bị phát hiện thôi mà. Người phụ nữ đáng ghét kia, thật sự hại chết cô rồi.

Giờ đây, chính cô lại thành ra tự rước thêm hiểm họa.

Phó Hàn Tranh đến thư phòng lấy một số tài liệu cần xem qua, rồi nhanh chóng trở lại phòng ngủ nằm xuống cạnh cô.

Cố Vi Vi giật mình tránh qua một bên: "Anh xử lí văn kiện ở thư phòng cũng được, em.. em không cần anh nằm cùng nữa đâu."

Hiện tại, cô nhìn đến anh liền nhũn hết cả hai chân.

Đặc biệt, họ đã lăn lộn trên chiếc giường này cả đêm qua cảm giác hồi hộp lo lắng chuyện không may vẫn luôn quanh quẩn, chỉ sợ không ngủ nổi nữa.

Phó Hàn Tranh nghiêng đầu nhìn cô một lúc, nói: "Có phải hôm qua làm em không hài lòng, bây giờ dỗi không cho anh nằm đây?"

Anh nhớ rất rõ, tối hôm qua cô nói, nếu anh bước ra khỏi giường thì đừng hòng quay lại trong tương lai.

"Em.. em muốn ngủ. Anh vào thư phòng làm việc đi." Cố Vi Vi vẫn còn bị số thuốc anh mua dọa cho chưa kịp hoàn hồn.

"Anh cùng em ngủ." Phó Hàn Tranh nói.

"Em không cần." Cố Vi Vi kiên quyết lắc đầu cự tuyệt.

Đêm qua, khi nghĩ đến việc níu kéo anh lại, cô không muốn sử dụng cách này. Vậy mà đến cuối cùng lại thành lấy đá đập chân mình, tự đào cái hố rồi nhảy xuống đập đầu tự sát.

Phó Hàn Tranh môi mỏng mỉm cười, nhìn trúng tâm tư của cô: "Anh sẽ không động đến em. Nhưng đương nhiên, nếu có nhu cầu, anh có thể miễn cưỡng.."

"!"

Cố Vi Vi bi phẫn cùng cực, nghiến răng ken két. Cô ngồi một bên, quây cái chăn bông quanh mình, hung tợn đọc kịch bản.

Khóe môi Phó Hàn Tranh giật giật, nhìn xuống đống tài liệu chuẩn bị cho cuộc họp bị ném xuống sàn.

Mới lật được hai trang, chuông điện thoại đã vang lên, anh liếc mắt một cái liền nhấc máy.

Người gọi đến là Lôi Mông, tình báo cấp cao và đội trưởng đội an ninh Phó gia.

"Cậu chủ, tạm thời chưa tìm thấy Cố Vi Vi. Nhưng một người phụ nữ đã bắt gặp cô ta ở nhà hàng tại đế đô vào tối qua."

Phó Hàn Tranh nói: "Bắt được người rồi?"

"Vẫn chưa, cô ta ở nhà hàng khoảng 10 phút. Nhưng sau đó có vẻ đã phát hiện được điều gì rồi nên lập tức rời đi, hoàn toàn mất tung tích. Chúng tôi không tìm thấy dấu vết của cô ta sau khi đi khỏi nhà hàng." Lôi Mông nói.

Cố Vi Vi dựa vào người Phó Hàn Tranh, không cần tốn sức cũng dễ dàng nghe hết được cuộc trò chuyện. Xem ra Nguyên Mộng đã không đợi cô xuất hiện, nhanh chóng cảnh giác che giấu hành tung. Phó gia liền không thể tìm thấy cô.

Đêm qua kéo dài thời gian lâu như vậy, cô ấy cũng đã đủ cao chạy xa bay khỏi đế đô.

Phó Hàn Tranh suy nghĩ một chút: "Tiếp tục tìm, nhất định phải bắt được người."

Lôi Mông: "Vâng, thưa ông chủ."

Phó Hàn Tranh cúp điện thoại, liếc nhìn cô gái đang chăm chú nghiên cứu kịch bản.

"Là em hồ nháo quá, bỏ lỡ cơ hội bắt người rồi."

Cố Vi Vi nghe đến đây liền xụ mặt xuống, hừ nói "Đúng, đúng, là tại em. Trách em, vậy lần sau anh tránh xa em một chút, việc gì cũng sẽ không chậm trễ."

Cô ngoài mặt ủ rũ, trong lòng lại đắc ý không thôi, cuối cùng cũng ngăn cản anh bắt được người.

Nếu còn làm cho anh tìn được Nguyên Mộng, vậy thì mất công quá.

Phó Hàn Tranh lại gần ôm lấy cô gái đang giận dỗi nóng nảy "Không trách em."

Cố Vi Vi bỏ cánh tay đang quàng trên vai của anh ra, "Anh rõ ràng là đang trách em. Em cũng không có cản trở anh, anh có thể rời đi mà, lúc đấy em cũng không làm gì được."

Phó Hàn Tranh vươn tay nhéo cằm cô, cúi đầu xuống hôn "Không cho phép anh lên giường ngủ, vậy anh làm sao rời đi được."

Dù đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để bắt người, nhưng anh vẫn có thể tiếp tục tìm kiếm, chắc chắn sẽ tìm được.

Chứ nếu để bạn gái thất vọng đau buồn, vậy thì thành tội lớn rồi.
[/HIDE-THANKS]

Cgn
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back