Welcome! You have been invited by Sayachan to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 558: Tạm biệt ngài Dolan.

[HIDE-THANKS]
Kaman Dolan nhìn cô suy xét một lúc lâu, rồi nói.

"Phó Hàn Tranh đã kêu cô nói như vậy?"

Cố Vi Vi thở dài, bởi vì quan hệ của cô với Phó Hàn Tranh nên những gì cô ấy nói, ông sẽ chỉ coi đó là sự cố ý châm ngòi từ Phó gia, khiến mâu thuẫn giữa ông với Cố gia ngày một lớn thêm.

"Tuy nhiên, đây quả thực là một điểm đáng ngờ cần được điều tra."

Đã là một người đa nghi cùng ngoan cố, ông sẽ nghi ngờ động cơ của mọi người xung quanh nhưng ông chỉ tin vào kết quả mà ông điều tra được.

"Đúng là không thể phủ nhận điều đó" Kaman Dolan nói.

Cố Vi Vi mím môi thở phào nhẹ nhõm, như vậy ông hẳn nên đến Lăng gia để điều tra đi.

Mặc dù có thể không dễ dàng phát hiện ra sự thật, nhưng chỉ cần ông bắt đầu kiểm tra Lăng gia, Lăng Nghiên cùng những người khác chắc chắn sẽ thấp thỏm không yên từ đó dẫn đến sai lầm tiết lộ một số manh mối.

Kaman Dolan thần sắc thâm trầm mà nhìn cô, "Cô cùng Nguyên Sóc.. gặp nhau khi nào?"

Cố Vi Vi suy nghĩ một lúc rồi đưa ra một câu trả lời không rõ ràng.

"Vài năm trước, anh ấy đã cứu tôi ở Trung Quốc nên gặp được ông nội của tôi."

Đây là những gì mà cô cũng từng nói với Phó Hàn Tranh.

Kaman Dolan cười đầy ẩn ý, quay đầu tiếp tục bước đi.

"Về nơi ở mà Nguyên Sóc đã báo cáo cho tôi, hắn đã không đến Trung Quốc ít nhất tám năm."

"Tôi không nghĩ rằng anh ấy sẽ báo cáo cho ngài tất cả nơi ở của mình, chẳng hạn như việc quen biết với Nguyên Mộng." Cố Vi Vi cười khúc khích nói.

Phó Hàn Tranh không bao giờ nghi ngờ lời giải thích của họ vì anh không hiểu Nguyên Sóc.

Cho nên bọn họ nói như thế, anh cũng đều tin như thế.

Kaman Dolan không chỉ biết Nguyên Sóc, mà còn cả tung tích của anh ta, điều này khó tránh khỏi trong mắt ông có nhiều điểm nghi ngờ.

Nhưng, ông hỏi như vậy thì rốt cuộc ông đang nghi ngờ điều gì?

"Có thể," Kaman Dolan nói.

Sau đó, ông cũng không hỏi thêm về thời gian cụ thể cùng các chi tiết khác về việc cô quen Nguyên Sóc như thế nào.

Trong vô thức, cả hai vô tình đã đi dạo quanh lâu đài một vòng, đến khi người quản gia bước đến, nói.

"Thưa ngài, bữa tối đã sẵn sàng."

Kaman Dolan quay lại nhìn Cố Vi Vi đang đi phía sau, "Ăn tối thôi, đầu bếp của tôi ở đây không tệ đâu."

"Cảm ơn." Cô Vi Vi mỉm cười đáp lại.

Cố Vi Vi cùng đoàn phim của cô ở lại biệt thự của Dolan ăn tối, nhưng ngoài cô ăn uống tự nhiên, thoải mái mái thì những người khác dường như rất thận trọng.

Nói không dám nói, ăn cũng không dám phát ra âm thanh.

Martin Green ăn một bữa cơm trong thấp thỏm lo âu, thật khó tin khi thấy cô cùng Kaman Dolan vẫn thoải mái nói chuyện còn cười đùa.

Anh sống ở Châu Âu, nên tất nhiên anh biết Kaman Dolan người chấp trưởng gia tộc Dolan là loại nhân vật có tầm cỡ thế nào.

Thật kỳ lạ khi Mộ Vi Vi có thể nói chuyện còn cười đùa với ông như một người bạn đã quen biết nhiều năm.

Sau bữa tối, Kaman Dolan đích thân tiễn họ rời đi, đến khi Cố Vi Vi lên xe ông nói.

"Cô Mộ Vi Vi, cảm ơn cô đã ăn tối ở đây tối nay."

"Chúng tôi nên cảm ơn ông Dolan vì sự hiếu khách của ông." Cố Vi Vi cười nhẹ.

"Cô Mộ Vi Vi tôi không biết tại sao, cô khiến tôi cảm thấy.. thân thuộc lại rất gần gũi." Kaman Dolan nói.

Cố Vi Vi sững người một lúc, rồi mỉm cười.

"Tôi cũng cảm thấy như vậy."

Hiếm khi thấy Kaman Dolan cười, "Lần tới, rất hân hạnh được tiếp đón cô."

Cố Vi Vi trầm ngâm một lát, mỉm cười chào tạm biệt.

"Tạm biệt, ngài Dolan."

"Tạm biệt."

Kaman Dolan nhìn cô lên xe cùng đoàn đội quay phim của MG lái xe ra khỏi trang viên, biến mất hoàn toàn trong màn đêm.

Matthew bước đến, đứng bên cạnh ông nói.

"Kaman, ông quá quan tâm đến cô bạn gái nhỏ của Phó Hàn Tranh này."
[/HIDE-THANKS]

-Nhất Luyến Thần Tâm-
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 559: Mộ Vi Vi và Vi Vi có quan hệ gì

[HIDE-THANKS]
Rõ ràng còn một đống chuyện đang chờ ông xử lý, nhưng ông lại thảnh thơi mang một cô gái nhỏ chạy đến tham quan dinh thự.

Hành vi như vậy không giống với Kaman Dolan một chút nào.

Kaman Dolan trông thấy đoàn xe đã đi xa, cảm khái nói.

"Cố Tư Đình nói rất đúng, cô ấy.. rất giống với Vi Vi."

Matthew nhìn nhìn ông, cười nói.

"Lúc ông rời khỏi Vi Vi con bé mới một tuổi. Hơn hai mươi năm chưa gặp qua nhưng ông lại nhìn một người như thế mà nói rằng cô ấy giống với Vi Vi?"

Cố Tư Đình nói giống cô ấy vì dù sao anh ta cũng cùng Vi Vi sinh sống hơn hai mươi năm, nên khi nhìn đến Mộ Vi Vi có phần giống cô cũng thấy có lý.

Nhưng Kaman căn bản không hề gặp qua Vi Vi, cho nên từ đâu lại nói Mộ Vi Vi giống Vi Vi?

Dù cho ông nghĩ như thế nào cũng không đoán được kết luận ấy từ đâu ra.

"Nhìn thấy cô ấy, tôi liền nhớ đến Vi Vi." Kaman Dolan nói.

Rõ ràng bộ dạng không giống nhau nhưng khi cùng cô ấy nói chuyện, dù là đang nhìn cô cũng khiến ông nhớ đến Vi Vi.

Matthew thở dài, nói: "Có lẽ vì tên của cô ấy có hơi giống Vi Vi."

Cái chết của Vi Vi đối với ông là một đả kích lớn. Hiện tại nhìn đến cô gái này, tên gọi lại giống với Vi Vi, ông liền cảm thấy người ta giống Vi Vi.

Kaman Dolan không để ý đến lời trêu đùa của Matthew mà xoay người trở về phòng, vừa đi vừa đi vừa nói.

"Ông có nhớ rõ Cố Tư Đình từng nói tới thiên châu kia không?"

Matthew trầm mặc một lúc, nói: "Ông thật sự tin tưởng vào quỷ thần như thế à?"

Kaman Dolan nhìn Matthew liếc một cái, nói.

"Nếu là thật thì tôi đang suy nghĩ.. có phải Mộ Vi Vi và Vi Vi có quan hệ gì với nhau hay không."

"Ông đó.. có ý nghĩ kỳ lạ nhỉ?"

Matthew khó mà lý giải. Rõ ràng đó là một người khác, như thế nào ông ấy có thể nghĩ rằng lại có quan hệ với Vi Vi chứ.

"Tôi hỏi cô ấy làm thế nào mà quen biết Nguyên Sóc, cô ấy nói vài năm trước Nguyên Sóc đến Trung Quốc cứu cô ấy nên thành ra biết nhau."

"Nhưng mà Nguyên Sóc đã tám năm không đi qua Trung Quốc rồi. Mặc dù tám năm trước là có, nhưng cậu ta cũng không có đến đế đô Trung Quốc. Cô ấy đang nói dối."

* * *

Matthew mơ hồ đoán không ra suy nghĩ của ông ấy, có lẽ vì nóng lòng về đứa con gái nên mới tin những lời vô căn cứ của Cố Tư Đình.

"Cho dù cô ấy có đang nói dối thì cũng không biểu thị rằng cô ấy và Vi Vi có quan hệ."

Kaman Dolan nâng tay lên, muốn thí dụ cho ông ấy hiểu nhưng lại không thể nào diễn đạt bằng lời được.

"Matthew ông không biết đâu, tôi nhìn cô ấy liền có cái này.. cái này.. không thể nói nên lời.."

"Cảm giác thân thiết chứ gì. Được rồi, đi thôi." Matthew đi theo ông trở về thư phòng, đóng cửa lại, nói.

Kaman Dolan ngồi xuống bàn làm việc, suy nghĩ một hồi rồi nói.

"Cái người được ghép trái tim của Vi Vi tên là gì?"

"Lăng Nghiên." Matthew nói.

"Tốt. Điều tra mọi chuyện của cô ta và Vi Vi từ lúc biết nhau cho đến nay." Kaman Dolan nói.

Vừa nghĩ đến trái tim của Vi Vi đang sống trên người cô ta, trong lòng ông liền cảm thấy khó chịu.

Matthew: "Đã cho người bắt tay vào điều tra. Báo cáo chính xác cần phải có chút thời gian nữa, ông quá lo lắng rồi Kaman."

Kaman Dolan thở dài, lại nói thêm. Vừa nghĩ đến trái tim của Vi Vi đang sống trên người cô ta, trong lòng ông liền cảm thấy khó chịu.

Matthew: "Đã cho người bắt tay vào điều tra. Báo cáo chính xác cần phải có chút thời gian nữa, ông quá lo lắng rồi Kaman.

Kaman Dolan thở dài, lại nói thêm.

" Còn nữa, cho người để ý đến Cố Tư Đình, nếu người đưa thiên châu xuất hiện lập tức đem người đó tới đây. "

" Hả? "Matthew càng nghe càng mơ hồ.

Kaman Dolan mặt mày sâu sắc lãnh đạm, lạnh giọng nói.

" Nếu còn có tin tức về Vi Vi tôi không muốn để hắn biết nữa."
[/HIDE-THANKS]

Thỏ.
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 560: Ông không muốn mạng của Cố Tư Đình đã là phá lệ khai ân.

[HIDE-THANKS]
Matthew nghe xong, thầm nói.  

"Liệu loại giả thuyết ma quái này có thể thành sự thật không?"

"Thế giới rộng lớn như vậy, việc lạ gì mà chẳng có." Kaman Dolan ánh mắt thâm sâu khó dò, nói. "Nếu có thể, tôi thực sự hy vọng điều kì diệu này sẽ xảy ra, để tôi có thể gặp Vi Vi một lần."

Đối với Vi Vi, ông ấy nợ cô quá nhiều.

Vì vậy, cho dù có bất kì cơ hội được gặp lại cô, ông cũng không muốn bỏ lỡ.

"Vậy, phải điều tra kỹ lưỡng Mộ Vi Vi này chứ?"

Không phải chính ông nói, rằng ông có một sự thân thuộc gần gũi khó giải thích với Mộ Vi Vi sao?

Hơn nữa Mộ Vi Vi còn có vẻ che giấu mối quan hệ của cô với Nguyên Sóc, lại thêm Cố Tư Đình có từng đề cập, lỡ như giữa bọn họ thật sự có mối liên hệ trung gian mà ông không biết.

Mộ Vi Vi chắc chắn có liên quan đến Vi Vi, nếu tra sớm một chút có lẽ sẽ có ít nhiều kết quả.

Kaman Dolan trầm tư một lúc, lắc đầu.

"Nếu nửa năm nữa, đúng ngày đó chủ nhân của viên ngọc trai xuất hiện, lúc đấy chúng ta lại nói."

"Nếu thật sự giống như ông nói, Mộ Vi Vi với Vi Vi thật sự có mối liên hệ nhất định. Nếu ông biết sớm một chút, ông có thể sớm tìm ra Vi Vi." Matthew nói.

Mấy ngày nay, ông biết rõ cái chết của Vi Vi đã ảnh hưởng nặng nề đến ông ta như thế nào.

"Chúng ta đi điều tra con bé, không phải đang làm khó người nhà của cô gái nhỏ đó sao."

Cố gia cùng Phó gia thù mới hận cũ quá nhiều, trong khi đó bọn họ lại cố gắng điều tra Mộ Vi Vi có quan hệ với Vi Vi hay không.

Nếu Phó gia biết, cũng không thể không hoài nghi cô.

Hơn nữa, điều tra cô chi tiết cận kẽ như vậy, không chỉ Phó Hàn Tranh nghi ngờ, mà Cố Tư Đình cũng sẽ hoài nghi.

"Tôi.." Matthew thở dài, nói. "Không phải ông hoài nghi cô ấy có quan hệ với Vi Vi sao, này phải cho người điều tra chi tiết, ông lại không tra."

"Tôi đã nói rồi, tôi không muốn Cố Tư Đình biết thêm bất cứ điều gì về Vi Vi." Đáy mắt Kaman Dolan xẹt qua một tia lạnh lùng nham hiểm, nói. "Bây giờ sự việc khẩn trương cấp bách, tôi càng muốn tìm ra hung thủ đã thực sự giết hại con bé."

"Sự việc đã trôi qua gần một năm rồi. Muốn tra được chân tướng không phải chỉ hai ba ngày là được." Matthew nói.

Ông chứng kiến tinh thần ông ấy phải chịu đả kích lớn thế nào sau khi biết tin về cái chết của Vi Vi. Vì vậy ông cũng muốn giúp ông ấy nhanh chóng tìm ra hung thủ.

Chỉ là bọn họ đã biết quá muộn, muốn tìm hiểu tường tận sự việc cũng không quá dễ dàng như vậy.

"Mặc kệ phải điều tra mất bao lâu, tôi nhất định tìm bằng được hung thủ sát hại Vi Vi, bắt hắn lấy mạng đền mạng." Kaman Dolan thần sắc lạnh lùng, mắt đầy sát ý.

Con gái của ông, chết cũng không thể một cách vô nghĩa được.

Matthew gật gật đầu, đã sớm biết ông ấy sẽ làm như vậy, chỉ là nghĩ đến tình hình trước mắt lại có chút lo lắng.

"Thế nhưng hiện tại hoàn toàn dỡ bỏ hợp tác với Cố gia, chúng ta cũng sẽ gặp tổn thất không nhỏ. Đã có một số người phản đối điều này rồi."

Hơn hai mươi năm qua, nhiều hoạt động kinh doanh giữa gia tộc Dolan và Cố gia đã bị xáo trộn, hiện tại đột nhiên ngưng việc hợp tác, chắc chắn sẽ làm thiệt hại cả hai bên.

Kaman Dolan không cử động, chỉ nói.

"Điều kiện tiên quyết cho sự hợp tác giữa gia tộc Dolan và Cố gia là Vi Vi được sống an toàn trong Cố gia. Bây giờ con bé không còn nữa, tôi không có tâm tình hợp tác với bọn họ."

Ông không muốn mạng của Cố Tư Đình, thế đã là phá lệ khai ân rồi.

Mặc dù nhất định phải đối mặt với bất kì tổn thất nào, ông cũng không muốn hợp tác cùng Cố gia nữa.

"Được rồi, tôi đã biết ý tứ của ông. Tôi sẽ cố gắng hết sức thuyết phục những người kia đồng ý ngưng hợp tác hoàn toàn."

Đã nhiều năm như vậy, tuy ông không dạy dỗ nuôi nấng Vi Vi bên mình, nhưng liên quan đến chuyện của con gái, ông trước giờ chưa từng nhượng bộ.
[/HIDE-THANKS]

Cgn
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 561: Nhìn cho rõ đi, tôi có ngực.

[HIDE-THANKS]
Sau khi kết thúc bữa tối ở dinh thự của Kaman Dolan, Cố Vi Vi cùng đoàn người trở về khách sạn.

Vừa bước vào cửa, cô đã thấy một người đàn ông mặc áo khoác da đi mô tô đang ngồi trong phòng, còn nhàn nhã mà hút thuốc, như thể anh ta đang ở trong chính nơi ở của mình.

Cô nhìn đến ngẩn người, còn chưa kịp đi tới nói chuyện, Lôi Ninh ở phía sau cô đã vụt lên như một cơn gió, cùng đối phương lao vào đánh nhau.

Quyền cước không có mắt, chỉ trong phút chốc, bàn ghế đã bị bọn họ đập đến vỡ tan.

Cuối cùng, con dao của Lôi Ninh đã găm trên cổ đối phương, mà súng của đối phương cũng chĩa thẳng vào trán cô.

"Lôi Ninh, người một nhà, đừng quá khẩn trương như vậy". Cố Vi Vi nói.

Không phải có một người đàn ông ở trong phòng cô, mà chính là Nguyên Mộng giả làm đàn ông.

Có điều, rõ ràng là gia tộc Dolan đang bắt cô, vậy mà cô ấy lại chạy ngay dưới mí mắt của Kaman Dolan.

Cô là nên khen cô ấy can đảm lá gan rất lớn hay là mắng cô ấy đây?

Lôi Ninh vừa nghe cô nói xong, liếc mắt một cái đánh giá Nguyên Mộng, rồi thu lại dao của mình.

Nguyên Mộng lại thuận thế ôm dáng người nhỏ xinh của Lôi Ninh, không chút khách khí mà đùa giỡn.

"Tiểu mỹ nhân, thân thủ không tồi a."

Lôi Ninh buồn bực, chuẩn bị nắm vai cô quật ngã.

Tuy nhiên, Nguyên Mộng sớm đã có phòng bị, không để cô kịp ra tay.

Chỉ là một chút quấy rối của cô ấy mà Lôi Ninh lại bắt đầu cùng cô gây gổ.

Cố Vi Vi và Kiều Lâm đứng dựa vào tường, đợi hai người họ đánh nhau xong mới mở miệng nói chuyện.

"Đánh đã chưa, có nghiện không, hay là đến sân rộng bên ngoài hẹn đánh một trận?"

Nguyên Mộng nhặt bộ tóc giả bị Lôi Ninh đánh rớt, một lần nữa đội lên đầu.

"Thoạt nhìn mảnh mai, xuống tay sao lại tàn nhẫn vậy?"

"Chị à thế là đủ rồi, không phải đàn ông, đùa giỡn con gái làm gì?" Cố Vi Vi nói móc, không nói nên lời.

Lạ là Lôi Ninh nhìn trông có vẻ nhỏ nhắn đáng yêu, nhưng xuống tay lại thành một cô gái hết sức hung tàn.

Nguyên Mộng đội tóc giả xong, lại châm một điếu thuốc.

"Em đi gặp Kaman Dolan?"

"Ừm, gặp rồi." Cố Vi Vi tìm một chỗ để ngồi xuống.

Nguyên Mộng nhìn thoáng qua Lôi Ninh và Kiều Lâm, "Tôi có thể nói chuyện riêng với cô ấy một lát không?"

Lôi Ninh liếc cô một cái, "Không được."

Nguyên Mộng ngậm thuốc lá, cởi áo khoác, vén áo lên cho cô nhìn.

"Nhìn cho rõ đi, tôi có ngực, không phải đàn ông."

Lôi Ninh sửng sốt mất hai giây, mở cửa cùng Kiều Lâm đi ra ngoài.

Nguyên Mộng mặc lại áo, phun ra một vòng khói.

"Gặp đều đã gặp rồi, không nhận?"

Kỳ thật, chỉ cần cô cùng Kaman Dolan nhận nhau, căn bản sẽ không xảy ra chuyện của cô ấy và Nguyên Sóc.

"Em hiện tại ra cái dạng thế này, còn có thể nhận sao?" Cố Vi Vi xúc động thở dài.

Bây giờ cô đang sống dưới ngoại hình và thân phận của Mộ Vi Vi, liền tính tới chuyện đến trước mặt Kaman Dolan, còn tự nhận như thế nào được.

Chưa kể, còn dính líu rất nhiều đến ân oán hai nhà Phó gia và Cố gia.

"Đã tìm kiếm nhiều năm như vậy, không cam tâm nhận sao?" Nguyên Mộng hỏi

Mặc dù mấy năm kia Nguyên Sóc vẫn luôn che giấu hết thảy về gia tộc Dolan, nhưng tại gia tộc Anderson, hết thảy tình báo cô đều có thể rõ như lòng bàn tay.

"Ít nhất đã gặp qua. Nếu Cố Vi Vi đã chết, hãy để tất cả họ nghĩ rằng cô ấy đã chết đi." Cố Vi Vi nói.

Chưa nói đến việc cô cùng Kaman Dolan có thể nhận nhau hay không. Nếu xét về hoàn cảnh hiện tại, cái giá phải trả cho việc nhận ông ấy là rất lớn.

Hôm nay có thể gần gũi thân thiết gặp mặt nhau như vậy, còn cùng nhau ăn một bữa cơm chiều, cô cũng đã rất thỏa mãn.

Nguyên Mộng dụi tàn thuốc lá, nói.

"Chị nghĩ, sự việc sẽ không diễn ra quá như em mong muốn. Gia tộc Anderson đã nhận được tin báo, nửa năm sau Cố Tư Đình sẽ biết chắc em ở nơi nào."
[/HIDE-THANKS]

Cgn
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 562: Ngoại trừ có người muốn cua chị, còn lại cái gì cũng tốt.

[HIDE-THANKS]
Cố Vi Vi mắt đẹp nheo lại, "Biết em ở đâu?"

"Kaman Dolan đi đến Cố gia, vốn dĩ muốn mang di thể của em đi. Nghe nói Cố Tư Đình muốn để em ở lại đó, nửa năm sau có thể biết em đang ở nơi nào." Nguyên Mộng nói.

Cố Vi Vi cân nhắc về những lời cô nói, im lặng thật lâu.

Chuyện này, lúc trước Phó Hàn Tranh cũng đã cùng cô nói qua, cho rằng đó có thể là thỏa thuận giữa Cố Tư Đình và Kaman Dolan, vì vậy mà di thể của cô không được mang đi.

Xem ra, nguyên nhân khả năng chính là những gì Nguyên Mộng nói.

"Kaman Dolan đã thỏa thuận với Cố Tư Đình về vấn đề này, cho nên mới không đem em trở về." Nguyên Mộng nói, nhìn nhìn cô. "Nếu tin tức này là sự thật, nửa năm sau Cố Tư Đình liền biết em hiện tại là ai."

Trái tim của Cố Vi Vi trĩu nặng, nửa năm sau chính là lúc ngày cưới của cô và Phó Hàn Tranh được ấn định.

Nếu quả thật đúng như lời Nguyên Mộng nói, Cố Tư Đình sẽ biết cô thực sự đang ở đâu, buổi hôn lễ chỉ sợ không thuận lợi như cô nghĩ.

Nếu là trước đây, nói như vậy cô chắc chắn sẽ không tin.

Thế nhưng chính cô sau khi chết lại trọng sinh vào người khác, điều hoang đường như vậy, cô không khỏi không tin tưởng.

"Nếu nửa năm sau, hắn thật sự biết được, em nên sớm lên kế hoạch." Nguyên Mộng nói.

Cố Vi Vi hít một hơi thật sâu, "Biết thì biết, cùng lắm thì liều chết không nhận."

Dù sao, với gương mặt hiện tại này, thì cho dù hắn chạy tới trước mặt cô, chĩa thẳng về phía cô mà nói cô là Cố Vi Vi, cũng không có mấy người sẵn lòng tin tưởng.

"Dù cho em không nhận, hắn cũng không để yên cho em và Phó Hàn Tranh kết hôn." Nguyên Mộng nói.

Đây mới là điều cô lo lắng, cô ấy và Nguyên Sóc luôn cẩn thận giữ bí mật giúp cô, Cố Tư Đình cuối cùng vẫn là từ nơi khác mà biết được.

Trước đây, hắn xa cách cô, không đồng ý gặp cô, thậm chí còn cùng Lăng Nghiên ở với nhau.

Thế nhưng, sau khi cô không còn nữa, hắn lại điên cuồng tìm kiếm mọi thứ của cô.

Lúc này, nếu đã biết cô đã trở thành Mộ Vi Vi, còn kết hôn với Phó Hàn Tranh, hắn làm sao chịu để yên?

"Không cho em kết hôn với Phó hàn Tranh, hắn còn muốn thế nào, bảo em về lại Cố gia sao?" Cố Vi Vi cười lạnh.

Hắn dám đến phá hoại hôn sự của cô và Phó Hàn Tranh, không để cho cô được hạnh phúc, vậy mọi người ai cũng đừng nghĩ được sống tốt.

Nguyên Mộng không khách khí, nói. "Hắn không biết xấu hổ, đương nhiên sẽ đưa ra yêu cầu như vậy."

Dù sao, cô cũng chưa bao giờ thích Cố Tư Đình này.

Ngày đó cô ấy oán trách bản thân cô đui mù, nhưng cô không thừa nhận.

May mắn thay, sau một hồi chết đi sống lại, ánh mắt cũng thay đổi tốt hơn, nhìn trúng Phó hàn Tranh như vậy.

"Đừng cứ mãi nói chuyện của em nữa. Chị một chút cũng không quan tâm sư phụ và Nguyên Bảo thế nào sao?"

Cố Vi Vi lảng chủ đề cuộc nói chuyện, không muốn nói thêm về chuyện của mình cùng Cố Tư Đình.

"Hai người đó nếu còn để chị nhọc lòng, sớm đã bị ném đi rồi." Nguyên Mộng nói.

Người đàn ông của mình, con trai của mình, cô hiểu rất rõ.

Cho dù cô đi rồi, bọn họ quên luôn sự tồn tại của cô, cơm nước vẫn nhớ được, Nguyên Bảo còn có thể ăn nhiều hơn một bát cơm khi không có cô.

Cố Vi Vi bất đắc dĩ cười cười, "Được rồi, chị nói đúng, bọn họ quả thật không cần chị bận tâm, sư phụ đang tích cực phối hợp trị liệu phục hồi, Nguyên Bảo ở Phó gia cũng hết sức ngoan ngoãn vâng lời."

Nguyên Mộng gật đầu, không mảy may bất ngờ.

Cố Vi Vi nhìn cô im lặng vài giây, dò hỏi.

"Chị trở về gia tộc Anderson, tất cả.. vẫn tốt chứ?"

"Ngoại trừ có một thằng Tây oắt con suốt ngày muốn cua chị, cái gì cũng tốt."

Cố Vi Vi: "..."

Sư phụ, có người muốn đào góc tường a.
[/HIDE-THANKS]

Cgn
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 563: Ngoại trừ có người muốn cua chị, còn lại cái gì cũng tốt (2)

[HIDE-THANKS]
Hai người đang nói chuyện, cửa phòng được người bên ngoài mở ra, một người đàn ông ngoại quốc tóc vàng, thân hình cao lớn bước vào phòng.

"Sắt Sắt, em thật là xấu, lại im lặng chuồn đi rồi.."

Nguyên Mộng móc súng ở sau thắt lưng ra, viên đạn chĩa vào người đang lao tới.

"F**k, anh lại nói mấy câu buồn nôn như vậy nữa xem, lão nương đây bắn anh một phát thủng người giờ."

"..."

Cố Vi Vi nhìn Nguyên Mộng, lại nhìn người đàn ông tóc vàng đang vọt qua cửa.

Có lẽ, đây là người mà cô ấy nói, "thằng Tây oắt con suốt ngày cua chị".

Sắt Sắt?

Thật giống như lúc nghe Phó Hàn Tranh nói qua, Nguyên Mộng tên thật là Giang Sắt, cái tên Nguyên Mộng là sau khi cô ấy đến Nguyên gia và được đổi tên.

Người đàn ông tóc vàng giơ tay đầu hàng, nhận thấy Cố Vi Vi đang ngồi cạnh Nguyên Mộng, liền lập tức thân thiện chào hỏi.

"Ồ, xin chào, tôi là vị hôn phu của Sắt Sắt, Alex Anderson."

"Vị hôn phu?" Cố Vi Vi ngạc nhiên nhìn Nguyên Mộng.

Con trai cô ấy đã ba tuổi rồi, ở đâu ra vị hôn phu?

"Chết tiệt, anh nhắc lại ba chữ vị hôn phu xem, muốn trán mình nở hoa sao?" Nguyên Mộng giận dữ nhắc nhở.

Cố Vi Vi: "Chị.. chị có thể nói một chút được không, vị hôn phu là chuyện gì vậy?"

"Thì là.. thằng Tây oắt con này đã từng cầu hôn chị, thế nhưng chị không đồng ý." Nguyên Mộng bình tĩnh nói.

Hơn nữa, đây đều là việc xảy ra trước khi cô ấy đến Nguyên gia.

Cố Vi Vi âm thầm đánh giá Alex Anderson, người này xem ra là hậu duệ của gia tộc Anderson.

Nếu Nguyên Mộng có quan hệ gần gũi với anh ta như vậy, muốn đến gia tộc Anderson cũng không phải là điều sai trái gì.

"Nhưng anh đã ngỏ lời cầu hôn với em, nên em là vị hôn thê của anh." Alex Anderson khẳng định, nói tiếng Trung Quốc rất thông thạo.

"Bà cô đây có chồng có con trai rồi." Nguyên Mông nghiến răng nghiến lợi, nói lại không biết bao nhiêu lần.

Tuy nhiên, Alex Anderson chỉ cười nói.

"Anh đã nói rồi, anh không bận tâm đến sự tồn tại của họ, ngay cả sống cùng nhau anh cũng không ngại."

Nguyên Mộng cầm súng, không chịu đựng nổi, thật sự rất muốn bóp cò.

"Ngươi đây là muốn tính toán để tôi vứt bỏ người đàn ông của tôi đúng không?"

Nếu không phải lão Anderson này đã cứu cô ấy, mà tên này lại đúng là họ Anderson, thì không biết hắn đã chết trong tay cô bao nhiêu lần rồi.

Thứ này nam nữ đều ăn, cô sớm đã biết rồi.

Cố Vi Vi che trán, không muốn nhìn thẳng vào mối quan hệ hỗn loạn của bọn họ.

"Ờ.. các người không có chuyện gì khác. Vậy tôi phải chuẩn bị đến sân bay đây."

Đêm nay cô phải gấp rút đến Paris, hẹn gặp Merlin để thảo luận chi tiết về chiếc váy cưới vào ngày mai.

Nguyên Mộng nhìn đồng hồ, nghĩ đến chính mình đang ở trên địa bàn của Dolan, đặc biệt còn có oắt con ngoại quốc tóc vàng kim này, thật không thích hợp ở đây lâu.

"Chị sẽ nghĩ cách tra ra Cố Tư Đình ở đâu trong nửa năm tới, sẽ biết được tin tức kia là từ đâu tới. Nếu có thể.. chị sẽ cắt đứt nó trước."

"Cảm ơn." Cố Vi Vi mỉm cười, nói. "Nếu tìm được, cứ báo trước cho em."

Nguyên Mộng gật gật đầu, lại đột nhiên hỏi một câu.

"Kỳ thật, sao em không trốn trong lồng ngực Phó Hàn Tranh, theo hắn đấu với Cố Tư Đình đi?"

"Chỉ có chuyện này, em muốn chặn hết tất cả những sóng ngầm trước khi anh ấy biết." Cố Vi Vi nói.

Anh ấy đã cho cô quá nhiều. Có những phiền toái do chính cô mang đến, thì cô cần phải tự đối mặt.

Cô không muốn bất cứ điều gì phá hỏng hạnh phúc của cô và Phó Hàn Tranh, vì vậy cô phải âm thầm giải quyết sạch sẽ trước khi tất cả quá khứ của cô bị đẩy đến trước mặt Phó Hàn Tranh.

Nguyên Mộng thở dài, còn muốn nói cái gì nữa, nhưng cuối cùng lại nuốt xuống.

Cô biết Cố Vi Vi không muốn Phó Hàn Tranh và Phó gia biết được quá khứ của mình, làm ảnh hưởng đến tình cảm của bọn họ, nhưng cô ấy lại tự mình đối mặt với hết thảy mọi việc.. Thật quá nặng nề.
[/HIDE-THANKS]

Cgn
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 564: Buổi hẹn hò thất bại của Phó Thời Dịch

[HIDE-THANKS]
Cố Vi Vi nói lời tạm biệt Nguyên Mộng và Alex Anderson tại khách sạn rồi vội vã thu dọn đồ đạc, tức tốc chạy đến sân bay.

Cô chuẩn bị bay đến Paris vào nửa đêm, kịp buổi thảo luận một số chi tiết về váy cưới thiết kế với Merlin vào ngày mai.

Cô đang đợi máy bay ở sân bay, nhóm nhỏ trên WeChat vốn im hơi lặng tiếng bấy lâu nay bỗng lại náo nhiệt.

Phó Thời Dịch: [Giá trị nhan sắc của tôi, khí chất của tôi, gia thế của tôi, vậy mà không có chỗ đứng trong việc xem mắt hẹn hò? ]

Phó Thời Khâm: [Đây không phải là chuyện bình thường sao, em thật sự cho rằng mình là người người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở? ]

Hà Trì: [Ố ồ.. Ai đó bị đối tượng xem mắt từ chối kìa!]

* * *

Cùng ngày Cố Vi Vi rời đế đô đến Ý, Phó Thời Dịch đã cố ý dậy sớm đến công ty, yêu cầu giám đốc tạo hình tạo cho anh một kiểu dáng đẹp trai bùng nổ.

Thậm chí, còn đặc biệt kẻ mắt.

Sau đó, như đã ước hẹn, anh đến nơi gặp mặt đối tượng hẹn hò.

Thế nhưng nơi đối phương hẹn gặp mặt không phải quán cà phê, mà là địa điểm tổ chức giải AFR - Asian Formula Renault tại Trung Quốc.

Vừa vặn Phó Thời Dịch cũng là người yêu thích đua xe thể thao, bởi lí do công việc nên vẫn luôn không có cơ hội xem một cuộc đua như vậy, ngày hôm nay vừa lúc có thể tranh thủ xem kĩ một chút.

Anh và đối tượng hẹn hò đặt chỗ có phạm vi tầm nhìn rất tốt, có thể theo dõi rõ trận đấu trên sân.

Thế nhưng bắt đầu thi đấu, anh xem đến nhiệt huyết sôi trào, hoàn toàn quên mất mình đến hẹn hò.

Trận đấu hết sức đặc sắc, anh rất tin tưởng coi trọng số 17, nhưng ở vòng thứ 8 lại bị hai người dẫn trước, không có cách nào vượt lên được, anh xem mà tức giận đến nỗi giọng nói cơ hồ đều bốc khói cả rồi.

Cuối cùng, rốt cục số 17 cũng chiếm giữ đường đua ở vòng 13, chờ cơ hội vượt lên, xuất sắc giành chức quán quân của vòng đấu này.

Anh nhìn thấy chiếc xe số 17 đang đi về gần cuối, liền vui mừng kích động kéo lưng quần, cười sung sướng.

Đợi đến khi trận đấu kết thúc, tất cả người tham gia thi đấu đều bước ra khỏi xe, chủ nhân chiếc xe số 17 cởi mũ bảo hiểm, anh mới phát hiện thế mà là một tay đua nữ.

Hơn nữa, còn là tay đua nữ duy nhất của toàn giải.

"Trời má, đẹp trai vậy?"

Đua xe thể thao luôn hiếm khi có tay đua nữ, hơn nữa còn là tay đua nữ có kỹ thuật điêu luyện.

Anh nhìn ra xa một hồi lâu, cho đến khi Phó lão thái thái gọi điện thoại đến.

"Thời Dịch à, cháu đã gặp mặt cô gái hẹn hò chưa?"

"Chưa ạ, cô ấy hình như đến muộn rồi." Phó Thời Dịch lúc này mới nhớ tới, mình đến đây để hẹn hò.

"Gọi điện thoại hỏi thăm một chút đi, bà nội chờ tin tốt của cháu." Bà Phó thúc giục.

Phó Thời Dịch kết thúc cuộc gọi với Phó lão thái thái, tiếp theo gọi cho đối tượng hẹn hò.

Lần thứ nhất không bắt máy, đến lần thứ hai, rốt cục cũng có người nghe.

"Hẹn hò?"

Cô gái giọng nói ngọt ngào dễ nghe, xung quanh thanh âm rất ầm ĩ, nghe như là đang ở đường đua.

"Tôi bảo, nếu đây là một buổi hẹn hò, cô có thể đến đúng giờ không, tôi cũng rất bận rộn.."

"Tôi nghĩ, tôi không hề đến trễ." Cô gái khẽ cười nói.

Phó Thời Dịch vừa ngước mắt, liền thấy một cô gái cá tính mặc trang phục đua xe, đang xuyên qua đám người đi đến trước mặt anh.

17.. số 17?

Tay đua cá tính số 17 kia, là đối tượng hẹn hò của anh?

Phó Thời Dịch ngây ngốc mất hai giây, sau đó nói.

"Cô là.. Đinh Đông Đông?"

Không phải là cô gái ngọt ngào dễ thương sao?

Tại sao lại soái khí đến vậy?

"Anh là.." Đinh Đông Đông liếc mắt xem xét anh một lượt từ trên xuống dưới, cúp điện thoại, "Phó Thời Dịch?"

"Đúng vậy." Phó Thời Dịch kéo kính râm xuống, nói.

Khuôn mặt có mức độ nổi tiếng như vậy đương nhiên là của Phó Thời Dịch anh rồi, còn phải hỏi sao?
[/HIDE-THANKS]

Cgn
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 565: Cuộc hẹn hò thất bại của Phó Thời Dịch 2

[HIDE-THANKS]
Tuy nhiên, ngoại hình cùng hình thể của cô đúng là kiểu mà anh thích, hơn nữa ngay cả sở thích của cô cũng giống anh.

Phó Thời Dịch có chút hưng phấn, anh ngỏ lời mời.

"Bây giờ vẫn còn sớm, cô có muốn.. đi uống một tách cà phê không?"

Đinh Đông Đông đắc ý nói, đưa tay vén lại mái tóc bị gió hất tung.

"Xin lỗi, tôi không có hứng thú uống cà phê với anh."

"Không.. không có hứng thú?" Phó Thời Dịch người hiếm khi bị phụ nữ từ chối, anh có chút khó tin rằng mình đã bị từ chối mà ngẩn ra một lúc.

"Đúng vậy, tôi không muốn uống cà phê với anh, hơn nữa tôi cũng không muốn gặp lại anh."

Đinh Đông Đông nói ngay sau khi từ chối anh, nhưng khuôn mặt cô vẫn rất dịu dàng với một nụ cười trên môi.

"Lý do! Cho tôi một lý do!" Phó Thời Dịch chống nạnh tức giận.

Ngoại trừ anh trai, anh chưa bao giờ thua trước một người, lại còn là một người phụ nữ.

Chưa đầy năm phút sau khi bọn họ gặp nhau, anh đã bị từ chối bởi lời hẹn hò mù quáng.

Vừa mới sáng anh đã dậy sớm đi thay đổi kiểu tóc cùng chọn một bộ quần áo mới, ăn diện hết sức đẹp trai như vậy đến gặp cô, vậy mà cô đã từ chối anh một cách bất ngờ.

"Không có lý do gì cả, chỉ là tôi không thích kiểu người như anh." Đinh Đông Đông vẫn đang cười, trên mặt hiện lên má lúm đồng tiền mờ nhạt.

Phó Thời Dịch nhìn cô chằm chằm trong vài giây, cảm thấy có chút gì đó quen mắt, nhưng chỉ lóe lên trong khoảnh khắc nên anh không thể nhớ được mình đã từng gặp cô ở đâu.

"Có phải.. chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu phải không?"

Vừa rồi cô cười hiện lên má lúm đồng tiền, anh trông thấy rất quen mắt.

Đinh Đông Đông buồn cười nói, "Phó Thời Dịch, nếu anh cứ tán tỉnh một cô gái như thế này thì thật là lạc hậu"

Phó Thời Dịch nghiến răng nói, "Được rồi, đừng nói chuyện này, cô chỉ mới gặp tôi vài phút thôi, như thế nào lại xác định không thích kiểu người như tôi?"

"Tôi không thích những kiểu người tự luyến như anh." Đinh Đông Đông nói, ánh mắt có chút chán ghét.

"Tự.. tự luyến?" Phó Thời Dịch tức giận đến mức nói năng lắp bắp, anh chỉ vào chính mình nói: "Tôi đây là tự tin, là tự tin đó cô hiểu không?"

Anh đẹp trai như vậy, tự luyến thì có chuyện gì sao?

Có chuyện gì được chứ?

"Tôi không hiểu, tôi cũng không muốn hiểu, tạm biệt."

Đinh Đông Đông nói xong, liền bỏ đi mà không quay đầu lại.

"Tôi.. tôi biết sai rồi!"

Phó Thời Dịch rất tức giận, anh đẹp trai như vậy mà trong buổi gặp mặt đầu tiên lại bị từ chối.

Anh đúng là bậc thầy trong việc tán tỉnh chị em, vậy mà hiện tại lại bị từ chối, chuyện này mà bị đồn ra ngoài thì anh còn mặt mũi nào nhìn ai?

Tuy nhiên, nhìn bóng lưng Đinh Đông Đông đang bước đi, anh có chút nhướng mày kỳ quái.

Không chỉ dáng vẻ cười ra má lúm đồng tiền của cô trông rất quen mắt mà ngay cả bóng dáng sau lưng cô anh cũng cảm thấy quen mắt.

Chẳng lẽ cô lại là bạn gái cũ của anh, nhưng anh vẫn luôn có trí nhớ tốt, tên bạn gái cũ của anh vẫn còn nhớ rõ, không có người nào tên là Đinh Đông Đông.

Cách đó không xa, Đinh Đông Đông, người đang rời đi, nhận được cuộc gọi của một người bạn.

"Đông Đông, buổi hẹn hò giữa cậu cùng Phó Thời Dịch thế nào rồi?"

"Tớ vừa mới gặp hắn." Đinh Đông Đông vừa nói còn quay đầu lại nhìn thoáng qua.

"Anh ấy có nhận ra cậu không?"

"Không." Đinh Đông Đông nói.

"Đúng vậy, cậu giảm cân nhiều như vậy, tớ còn không thể nhận ra cậu, huống chi là anh ấy."

Đinh Đông Đông đi đến một nơi khuất tầm nhìn, núp bên bức tường lén nhìn Phó Thời Dịch vẫn đang ở đó chống nạnh, hoài nghi về tính khí của anh.

"Anh ấy có vẻ tức giận?"

"Tức giận, hai người không hẹn hò sao?"

"Anh ấy hỏi mời tớ đi uống nước, nhưng.. tớ từ chối."

Đinh Đông Đông không khỏi mỉm cười khi thấy Phó Thời Dịch tỏ ra thất vọng lúc bị từ chối.

"Cái gì từ chối? Không phải cậu đã đợi tám năm mới trở lại gặp anh ấy, tại sao cậu lại từ chối lời mời của anh ấy?"

Đinh Đông Đông nói sau khi nhìn thấy Phó Thời Dịch rời đi từ xa.

"Nếu dễ dàng với anh ấy, liệu anh ấy có quý trọng không?"

Những thứ có được quá dễ dàng, anh thường sẽ không trân trọng nó, đặc biệt là Phó Thời Dịch.

Cái kết cục tám năm trước, cô không muốn lặp lại những sai lầm tương tự.
[/HIDE-THANKS]

-Nhất Luyến Thần Tâm-
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 566: Bị đối phương tán tỉnh lại

[HIDE-THANKS]
Cuộc hẹn hò lần này thất bại, đây là một sự đả kích đối với Phó Thời Dịch

Sau một ngày chán nản, anh lại gọi điện cho người bên kia.

Sau đó, không có gì ngạc nhiên, anh lại bị Đinh Đông Đông từ chối.

Kết quả, anh không nhịn được liền tâm sự với tiểu đội.

Cuối cùng không có ai an ủi, còn trực tiếp xát muối lên vết thương của anh.

Tối hôm đó, Phó Thời Khâm cùng Hà Trì đều tan sở sớm nên họ đi uống rượu với Phó Thời Dịch, người đang bị ảnh hưởng tâm lý nặng nề.

"Nào nào nào, chuyện gì rồi cũng sẽ qua, say sẽ vơi đi nỗi buồn, uống xong ly này, em lại là một chàng trai tốt."

Phó Thời Khâm rót cho anh một ly rượu rồi đặt trước mặt anh để an ủi.

Tuy nhiên, Phó Thời Dịch sau khi uống cạn tâm tình vẫn còn buồn bực.

"Anh nói.. cô ấy không thích người giống như em, rõ ràng cô ấy bị mù đúng không?"

"Không phải chỉ là một buổi hẹn hò thất bại thôi sao, chỉ có nhiêu đó mà chịu đã kích như vậy?"

Hà Trì không hiểu nổi, sao anh có thể chán nản đến hai ngày vì một điều như vậy.

Phó Thời Dịch tức giận hỏi: "Em bị đả kích bao giờ? Em mà bị đả kích á?"

Phó Thời Khâm cùng Hà Trì nhìn nhau tò mò hỏi.

"Nhìn em hiện giờ có chỗ nào không giống đang bị đả kích không?"

"Đó không phải là tại em, đó là do tầm nhìn của cô ấy hạn hẹp." Phó Thời Dịch biện giải.

"Đó là lý do tại sao em không lọt vào ánh mắt của người ta." Phó Thời Khâm nói.

Chẳng phải anh lăn lộn trong ngành giải trí cũng chỉ kết giao với một số ít người hâm mộ, chẳng lẽ anh thực sự nghĩ rằng mọi người đều yêu thích, đều coi anh là thần tượng số một?

Phó Thời Dịch: "Phó Tiểu Nhị, ý anh là gì?"

Phó Thời Khâm cùng Hà Trì liếc nhau, có chút ngạc nhiên hỏi.

"Thôi, không nói em nữa, mau kể cho anh nghe về đối tượng hẹn hò hôm nay đi, rốt cuộc là thần thánh phương nào?"

Phó Thời Dịch bắt đầu lấy bức ảnh chụp ra rồi đưa cho hai người họ xem.

"Đinh Đông Đông, cô ấy là một diễn viên múa, hơn nữa cô ấy đã tham gia sáu trận đua xe."

Phó Thời Khâm cùng Hà Trì tận dụng cơ hội được xem ảnh liền lặng lẽ lấy thông tin liên lạc của người trong ảnh mà nhớ kỹ.

"Ồ, đây không phải là tay đua giành hạng nhất trong cuộc thi AFR Trung Quốc được đưa tin trên TV trong hai ngày qua đó sao."

Phó Thời Dịch nghe bọn họ nhắc tới liền lập tức kể cho hai người nghe một cách hào hứng về cuộc đua mà anh đã xem ngay tại chỗ.

"Để em nói cho các anh nghe diễn biến hôm đó cực kỳ thú vị, cô ấy đã bị hai người vượt qua ở chặng đua giữa, vì thế nên có chút áp lực, không thể chiếm vị trí dẫn đầu, nhưng trong vài vòng cuối cùng, cô ấy đã nắm bắt tốt cơ hội sau đó lập tức phản công.."

Phó Thời Dịch kể mà trong mắt hiện lên ngôi sao lấp lánh, Phó Thời Khâm cau mày kinh ngạc.

Cái này không thả thính được đối phương mà còn bị đối phương thả thính lại?

Phó Thời Dịch có hai ước mơ, một là trở thành diễn viên dùng mặt để kiếm ăn, hai là trở thành một tay đua xe hơi.

Giờ giấc mộng thứ nhất đã thành hiện thực, giấc mộng thứ hai chưa thành thì đột nhiên hẹn hò với một tay đua nữ hiếm có, liền kích động thành cái dạng này.

Hà Trì: "Phó Lão Tam, em thích cô ấy rồi phải không?"

"Thích cô ấy sao?" Phó Thời Dịch khịt mũi lạnh lùng, đưa tay vuốt tóc, "En muốn cô ấy hoàn toàn nhận ra sức quyến rũ của em để chứng tỏ thực lực của chính mình."

Phó Thời Khâm nâng ly, "Chúc em may mắn."

"Nếu không tán tỉnh được cô ấy, em sẽ không mang họ Phó." Phó Thời Dịch thề dứt khoát vì anh cũng không tin vào chuyện thề thốt này.

Ngày hôm sau, anh đặc biệt thay đổi phong cách, tự tin gọi điện cho Đinh Đông Đông để mời cô đi uống cà phê.

Nhưng.. anh lại bị từ chối một cách tàn nhẫn.

Anh tức giận đến mức đánh rơi điện thoại, sau đó Phó Thời Khâm đã gửi cho anh một tin nhắn WeChat.

Nội dung là một bức ảnh, trong ảnh là cảnh anh cùng Đinh Đông Đông cùng nhau ngồi uống cà phê.

Hơn nữa, kèm theo một câu đã kích mạnh.

[Đông Đông không quá khó để hẹn gặp mặt.]

"F*ck, Phó Tiểu Nhị, anh thật sự muốn chết!"

Không chỉ có Phó Thời Khâm, Hà Trì cũng chạy đến hẹn gặp Đinh Đông Đông để uống một tách cà phê.

Hơn nữa, anh ta còn chụp một bức ảnh gửi cho Phó Thời Dịch.

Phó Thời Dịch gần như muốn ói ra máu vì tức giận, lập tức gọi điện thoại cho hai người đòi tuyệt giao một tháng.
[/HIDE-THANKS]

-Nhất Luyến Thần Tâm-
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 567: Đến khu vực không người ở Châu Úc để tìm địa điểm quay phim.

[HIDE-THANKS]
Trong khi Phó Thời Dịch bận rộn chứng minh giá trị quyến rũ của mình cho đến ngày hẹn hò tiếp theo, thì Cố Vi Vi đã kết thúc công việc của mình cùng chuyến công tác ở châu Âu.

Sau đó, cô đến châu Úc cùng đoàn điện ảnh cộng đồng hội họp, xác định một số địa điểm ở Châu Úc để lấy cảnh cho bộ phim.

Sau khi tiếp xúc thì tìm thấy một vài địa điểm là vùng đất không có người ở, thuộc khu vực phía Bắc Australia.

Vì Kiều Lâm bị cảm nên cô đã không kêu anh cùng trợ lý Tiểu Từ cùng đi.

Cô cùng Lôi Ninh lái xe qua vùng đất không người, đi cùng họ còn có một người phụ trách dàn dựng cảnh trong phim với một hướng dẫn viên địa phương.

Dù đường dài với gập ghềnh, vất vả nhưng may mắn là những cảnh ở đây rất phù hợp với bối cảnh trong phim.

Sau khi tận mắt chứng kiến, cô đã hoàn toàn hình dung được các cảnh quay.

Chỉ vì tín hiệu điện thoại suốt đường đi luôn chập chờn khi có khi không, nên cô với Phó Hàn Tranh không nói chuyện được rõ.

Nhưng bất cứ khi nào có tín hiệu điện thoại, cô liền gửi cho anh một tin nhắn ngắn gọn để nói rằng cô vẫn an toàn.

Sau khi đi được hơn ba ngày, Lôi Ninh trở nên cảnh giác một cách khó hiểu.

Dù cô đi đâu, cô ấy cũng sẽ đi theo, nữa bước cũng không rời, cho dù đường đi có không thuận tiện đi chăng nữa thì cô ấy cũng không quên đi cùng cô.

"Em không phải là đứa trẻ ba tuổi, không lạc đâu, sao chị cứ theo sát em vậy?"

Lôi Ninh vừa nói vừa nhai kẹo cao su.

"Có hai chiếc xe ở phía sau, ba ngày nay lượn lờ quanh chúng ta rồi."

Vì lần trước cô gặp tai nạn ở liên hoan phim, những người được cử đến đó không chết cũng bị thương. Để tránh những chuyện cũ tái diễn, tất nhiên cô ấy phải đề cao cảnh giác hơn.

Cố Vi Vi đang rửa tay bên bờ suối, cô vừa dứt lời liền nói:

"Có lẽ nơi họ đến trùng đường đi với chúng ta."

Mặc dù có ít người ở vùng đất không người, nhưng thường có một số người đam mê du lịch với mạo hiểm thích lái xe qua vùng đất không người.

"Có thể là trùng hợp một hoặc hai lần, nhưng hôm nay chúng ta đến đây để tìm cảnh quay chứ không phải đi du lịch, hơn nữa theo tốc độ của chiếc xe, đáng lẽ họ nên đi trước mặt chúng ta."

Lôi Ninh tuy miệng nói nhưng không quên quan sát cảnh vật xung quanh.

Nghe vậy, vẻ mặt của Cố Vi Vi trở nên ngưng trọng.

"Xác định không phải người của mình?"

Phó Hàn Tranh không phải thường phái vệ sĩ đi theo cô sao, nếu họ cứ theo sau như vậy có thể đó là xe của họ không.

"Có lẽ là không, nếu là bọn họ, ít nhất cũng phải lên tiếng." Lôi Ninh vừa nói vừa thúc giục cô quay lại xe.

Cố Vi Vi quay trở lại xe, nói.

"Còn có một cảnh cuối cùng, chúng ta xem xong sẽ lập tức rời khỏi vùng đất không người."

Mặc dù cô không tin lắm, nhưng nếu đối phương thực sự nhắm vào bọn họ, ở vùng đất không người này mà động thủ, trong khi cả nhóm trên xe chỉ có bốn người, đó thực sự là điều bất lợi.

Tuy nhiên, sau một ngày nữa, hai chiếc xe mà Lôi Ninh đề cập đã không còn xuất hiện nữa.

Cố Vi Vi cùng một vài người đến chỗ cuối cùng để lấy cảnh, lấy xong thì trời đã tối.

Cả đoàn quay lại xe gặp hướng dẫn viên, chuẩn bị rời khỏi khu vực vắng người vào khu đô thị, sau đó bắt máy bay quay lại gặp Kiều Lâm.

Tuy nhiên, sau vài giờ chạy xe, chiếc xe bất ngờ chết máy giữa chừng.

Người hướng dẫn viên ra khỏi xe, sửa chữa một lúc lâu, nhưng bất lực nói xe của họ không đi được.

Đến khi họ muốn gọi cứu trợ, thì không có tín hiệu điện thoại vì không bắt được sóng.

"Nếu phải đợi đến khi người của chúng ta tới cứu thì ít nhất cũng phải mất hai ba ngày, nhưng thức ăn cùng nước uống trên xe nhiều nhất cũng chỉ có thể tồn tại trong một ngày."

Lôi Ninh kiểm lại đồ đạc trên xe, vẻ mặt của cô liền có chút trịnh trọng.

Đại Boss một ngày không liên lạc được, nhất định sẽ thu xếp người đến tìm bọn họ.

Nhưng phải mất hai đến ba ngày để tìm thấy chúng ta ở vùng đất không người này.

Cô vừa nói xong, hai chiếc xe đáng ngờ đang di chuyển từ phía sau họ đến gần.

Hơn nữa thấy xe của họ không di chuyển, chúng cũng dừng lại bên đường.
[/HIDE-THANKS]

- Nhất Luyến Thần Tâm-
 

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back