Welcome! You have been invited by hsjskdkkd to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 448: Không phải cô ấy, tất cả đều không phải cô ấy.

[HIDE-THANKS]
Một lúc sau, Cố Vi Vi thay xong quần áo, sắc mặt như thường mở cửa ra ngoài.

Martin Green cũng đã sớm sai người mang những người không liên quan đều tống cổ đi nơi khác, chỉ còn lại nhóm người Cố Tư Đình, anh ta cùng Kiều Lâm mấy người ở bên trong.

Cố Tư Đình vẫn như cũ nhìn cô, ánh mắt sắc bén hận không thể xuyên thấu da thịt cô nhìn thấy những gì hắn nghĩ đến.

"Mộ Vi Vi, cô rốt cuộc là ai?"

Cố Vi Vi thản nhiên cười nói: "Tôi là Mộ Vi Vi. Cố tiên sinh, tại sao anh lại muốn hỏi vấn đề này?"

Anh ta đều đã cùng Lăng Nghiên ở bên nhau, anh ta cũng đều đã đem trái tim của cô cho Lăng Nghiên.

Hiện tại giả mù sa mưa không bỏ xuống được cô như vậy, diễn cho ai xem?

Cố Tư Đình im lặng nhìn cô, cô đàn dương cầm giống cô ấy như vậy, vừa mới rồi cô cũng rất giống cô ấy, ngay cả thanh âm cũng đều có thể học được giống cô ấy..

Nhưng mà, tại sao lại không phải là cô ấy?

Đáy mắt anh ta xẹt qua một tia mất mát, ánh mắt cũng ảm đạm đi xuống.

Không phải cô ấy, tất cả đều không phải cô ấy.

Trên đời này, sẽ không có lại là cô ấy nữa.

"Anh Tư Đình, anh bị sao vậy?" Lăng Nghiên lo lắng lôi kéo cánh tay anh ta.

Cô ta đương nhiên biết anh ấy bị làm sao, anh ấy vừa mới nhìn Mộ Vi Vi xem thành Cố Vi Vi.

Cho nên mới thất thố chạy tới hậu trường buổi trình diễn, chất vấn Mộ Vi Vi vấn đề hoang đường.

Anh ấy nói, anh ấy không yêu Cố Vi Vi.

Vậy vì sao sau khi Cố Vi Vi chết, anh ấy lại liên tiếp vì một chút chuyện nhỏ của cô mà thất thố?

Lần trước bởi vì thanh âm của Mộ Vi Vi giống cô ấy, nếu không phải bởi vì Mộ Vi Vi là bạn gái của Phó Hàn Tranh, anh ấy đã chuẩn bị đem người mang về.

Cố Vi Vi không có ý định dây dưa thêm nữa, liền gọi trợ lý chuẩn bị cùng Kiều Lâm rời đi.

"Mộ Vi Vi, làm ơn hãy trả lời câu hỏi của tôi."

Cố Tư Đình duỗi tay ngăn lại đường đi của cô, cố chấp muốn nhận được câu trả lời khẳng định từ miệng cô nói ra.

Cố Vi Vi: "Cố tiên sinh, tôi là Mộ Vi Vi, nếu anh còn tiếp tục làm khó tôi, chúng ta ai cũng đều không có chỗ tốt."

Cô không nghĩ sẽ lại chạm đến tất cả những thứ có quan hệ cùng Cố gia, bao gồm cả Cố Tư Đình.

"Mộ tiểu thư, chỉ là bởi vì bộ lễ phục cô mặc lên đài vừa rồi rất giống với một người chúng tôi quen biết, anh Tư Đình không phải là cố ý làm khó dễ cô." Lăng Nghiên nhẹ nhàng giải thích.

Cố Vi Vi nghe xong cười nhạo một tiếng.

"Mang theo một người phụ nữ, lại đối với một người phụ nữ khác ra vẻ thâm tình, chính mình không cảm thấy ghê tởm sao?"

Nói xong mang theo người đại diện cùng trợ lý rời khỏi hậu trường buổi trình diễn của MG.

Kiều Lâm mang theo hai người lên xe xong mới phun lửa giận nói.

"Lão họ Cố này là có bệnh à, lão tóm lấy em dây dưa không dứt là ý gì? Lão tử ghét nhất loại tra nam ăn trông nồi ngồi trông chén của người khác này."

Anh ta cũng không nhìn xem nghệ sĩ nhà anh là ở trong chén của ai.

Lúc trước không biết Mộ Vi Vi là bạn gái của Đại Boss, quấy rầy nghệ sĩ nhà hắn thì không nói.

Nhưng bây giờ anh ta đã biết, vậy tại sao còn tới quấy rầy.

Trợ lý Tiểu Từ nghe xong tò mò hỏi.

"Cố Tư Đình không phải là thích Lăng ảnh hậu sao, sao hôm nay nhìn anh ta giống như là đang tìm người khác vậy."

Kiều Lâm một bên lái xe, một bên hừ lạnh nói.

"Thích, không biết Lăng Nghiên là người thứ mấy nhận được từ này."

Cố Vi Vi đột nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu: "Chúng ta khi nào có thể trở về đế đô?"

Lần trước quay về chỉ là vội vàng gặp mặt, cô có chút nhớ anh.

Hậu trường buổi trình diễn của MG.

"Anh Tư Đình, anh là.. đang nhớ Vi Vi sao?"

Cố Tư Đình nhắm mắt dựa vào chỗ tựa lưng của ghế ngồi, hồi lâu sau lẩm bẩm.

"Em ấy sẽ hận anh."

Lăng Nghiên mím môi trầm mặc một lúc, miễn cưỡng nở một nụ cười nói.

"Sẽ không đâu, cậu ấy thích anh như vậy mà."

Tại sao chết đều đã chết rồi, còn giống như âm hồn không tan dây dưa với bọn họ ở nhân gian như vậy.
[/HIDE-THANKS]

_Min_
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 449: Sẽ không có ai biết Cố Vi Vi chết như thế nào.

[HIDE-THANKS]
Khách sạn Clichy, Milan, Ý.

Cố Tư Đình bị đánh thức bởi một cơn ác mộng, mồ hôi lạnh đầm đìa ngồi trong căn phòng khách sạn tĩnh mịch, lại không hề buồn ngủ.

Sau đó, trực tiếp đứng dậy xuống giường, cầm ly rượu uống dở trên bàn lên nhấp một ngụm, cầm lấy điện thoại gọi ra ngoài.

"Hắc Điền, đồ tôi muốn.. lấy được chưa?"

"Lấy được rồi, ngài hiện tại muốn sao?" Hắc Điền Chí Hùng hỏi.

Cố Tư Đình: "Hiện tại đưa tới đây đi."

Điện thoại vừa tắt được năm phút, chuông cửa phòng liền vang lên.

Anh ta ra mở cửa, Hắc Điền Chí Hùng cầm theo máy tính đi vào. Ở phòng khách bật máy tính, mở ra đoạn video buổi trình diễn của MG vừa vào tay mình.

Sau đó trực tiếp tua nhanh đến đoạn Mộ Vi Vi lên sân khấu.

Cố Tư Đình đứng ở phía sau hắn nhìn qua một lần, lúc sau lên tiếng.

"Phóng to lên."

Hắc Điền Chí Hùng lại tua lại video từ đầu, đem hình ảnh phóng to một lần.

Lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, lúc lâu sau mới không nhịn được hỏi.

"Cố tiên sinh, cái cô Mộ Vi Vi này.. chúng ta vẫn là không nên đánh chủ ý lên cô ấy đâu."

Tuy rằng Phó Hàn Tranh không công khai mối quan hệ ra ngoài, nhưng theo bọn họ điều tra được, Phó Hàn Tranh rất sủng ái vị bạn gái này.

Hơn nữa đây cũng là người bạn gái duy nhất của Phó Hàn Tranh từ trước tới nay.

Nếu Cố tiên sinh chỉ là bởi vì Mộ Vi Vi có điểm giống Vi Vi tiểu thư mà đánh chủ ý lên cô, thì thật sự sẽ gặp rắc rối.

Cố Tư Đình không có tiếp tục bảo anh ta phóng to nữa, mà hỏi.

"Còn thuốc không?"

Hắc Điền Chí Hùng nhíu nhíu mày: "Hai giờ trước ngài mới uống xong."

Từ sau khi tiểu thư Vi Vi rời đi, Cố tiên sinh dần dần chỉ có thể dựa vào thuốc để đi vào giấc ngủ.

Những rõ ràng hai giờ trước anh ta vừa mới uống thuốc xong, sao lại tỉnh dậy sớm như vậy?

Cố Tư Đình lắc lắc viên đá trong ly rượu, khẽ mở miệng như là đang nói với Hắc Điền Chí Hùng, lại như là nói với chính mình.

"Tôi vừa mới.. mơ thấy em ấy, toàn thân là máu ở trước mặt tôi kêu tôi cứu em ấy, tôi muốn kéo em ấy nhưng lại không bắt được tay em ấy.."

"Cố tiên sinh, nếu Vi Vi tiểu thư còn sống, cô ấy nhất định không hy vọng nhìn thấy ngài như bây giờ." Hắc Điền Chí Hùng khuyên.

Lúc người còn sống, anh ta rời xa cô ấy, không muốn nhìn thấy cô ấy.

Thậm chí còn ép chính mình không được yêu cô.

Khi người không còn nữa, anh ta lại điên lên muốn đi tìm chút gì đó giống cô hay dấu vết mà cô để lại..

Sớm biết là sẽ không bỏ xuống được như thế, lúc trước cần gì phải ép buộc chính mình buông.

Cố Tư Đình thở dài: "Cho tôi thêm hai viên nữa đi."

Hắc Điền Chí Hùng bất đắc dĩ từ trong túi áo lấy lọ thuốc ra, đổ ra hai viên đặt ở trên bàn.

"Bác sĩ nói, thuốc này uống quá nhiều sẽ làm tổn thương cơ thể."

Cố Tư Đình cầm hai viên thuốc, liền tiện tay cầm ly rượu lên uống thuốc.

"Cậu trở về nghỉ ngơi đi."

Hắc Điền Chí Hùng đứng dậy, hướng về phía anh ta gật gật đầu, rời khỏi phòng rồi đóng cửa lại.

Cố Tư Đình buông ly rượu, chính mình ngồi ở trước máy tính một lần rồi một lần xem lại đoạn video Mộ Vi Vi lên sân khấu trình diễn kết thúc kia.

Anh ta cũng không biết mình muốn xem cái gì, chỉ là nhịn không được luôn nghĩ đến một màn hình ảnh kia.

Ngay cả khi anh ta biết rằng đó không phải là người anh ta muốn gặp.

* * *

Người cũng mất ngủ như anh ta là Lăng Nghiên đang ở phòng cách vách.

Cố Tư Đình một lần lại một lần vì những sự tình liên quan đến Cố Vi Vi mà thất thố, chuyện này cũng làm cô ta càng ngày càng sợ hãi.

Cô ta sợ hãi việc một ngày nào đó, anh biết được trái tim của cô ta.. nó tới như thế nào.

Nhưng mà, Cố Vi Vi đã chết.

Trên đời này, ngoại trừ mẹ của cô ta cùng cô ta, sẽ không có người thứ ba biết được Cố Vi Vi đã chết như thế nào.
[/HIDE-THANKS]

_Min_
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 450: Đùi đã sớm được đưa tới cửa.

[HIDE-THANKS]
Sau họp báo ra mắt sản phẩm mới của MG, quảng cáo Cố Vi Vi đại diện phát ngôn khu vực Châu Á cũng chính thức bắt đầu.

Mặc dù lúc trước cô đã tham dự tuyên truyền điện ảnh vài lần nhưng đều là mặc đồ mới của MG chưa có trên thị trường. Đã có người suy đoán rằng cô đánh bại ảnh hậu Lăng Nghiên bắt lấy vị trí phát ngôn MG.

Tuy nhiên, MG vẫn chưa chính thức công bố người đại diện phát ngôn là ai, do phim của cô vẫn chưa được công chiếu.

Martin là muốn ở buổi trình diễn thời trang tuyên truyền cho sản phẩm mới của MG, vừa lúc《 Ưng nhãn 》phát sóng gây hot, cô cũng có đầy đủ độ nổi tiếng.

Nhưng ngay sau khi quảng cáo cô làm đại diện phát ngôn toàn cầu của MG vừa được chiếu, cô đã bị fan của Lăng Nghiên công kích trên mạng.

[ Muốn nổi tiếng đến điên rồi đi, nữ thần của chúng tôi muốn làm gì, cô đều phải cắm vào một chân.]

[ Nếu không phải tại cô, thì sao Lăng ảnh hậu lại chấm dứt hợp đồng cùng MG.]

[ Thù gì hận gì mà không thể chung sống cùng với Lăng Nghiên nữ thần của chúng tôi? ]

* * *

Một đám người đều ở trên mạng chỉ trích việc Mộ Vi Vi đoạt đại ngôn của Lăng Nghiên.

Nhưng mà rất nhanh đám người đó đã bị "Vi fan" công kích trở lại.

[ Ha hả, nữ thần của tôi thế mà có thể cướp được người phát ngôn của Ảnh hậu năm ngàn vạn, thật tuyệt vời a!]

Sau sự kiện giọng nói số hai ở 《 Tiếng vọng 》, việc Lăng Nghiên dùng năm ngàn vạn mua bản phối âm bị phát hiện, một số người đã đặt cho cô ta một cái tên mới là Ảnh hậu năm ngàn vạn.

[ Một người mới như nữ thần lại có thể đoạt được người phát ngôn của Tổng tài phu nhân tương lai của Cố thị nước A, thật lợi hại mà.]

[ Theo như tôi phân tích: Ảnh hậu mỹ nhân cùng MG ký hợp đồng làm đại diện khu vực Châu Á, nhưng mà cao tầng của MG mắt sáng rõ, cảm thấy nữ thần mới là mỹ nhân thịnh thế nên họ mời nữ thần làm người phát ngôn đại diện toàn cầu. Sau đó Ảnh hậu năm ngàn vạn tức giận, trực tiếp cùng MG giải ước.]

[ Bọn họ bôi đen nói nữ thần dựa vào quy tắc ngầm đoạt lấy người phát ngôn, bị thiểu năng rồi đi. Lăng ảnh hậu là vị hôn thê của Cố Tư Đình, nữ thần của tôi trừ phi ôm được đùi của nam thần quốc dân Phó Hàn Tranh mới..]

[ Lầu trên, tôi cảm thấy cái đùi này.. hay là tôi đi ôm "CP chính ủy" cũng không tồi đâu.]

* * *

Kiều Lâm lên Weibo lướt tin tức, nhìn thấy cư dân mạng động não đoán mò thì bật cười.

Các cô vẫn còn nhọc lòng chuyện này, cái đùi kia đã sớm đưa tới cửa cho cô ôm tốt đâu.

Anh xem xong, hướng về phía Cố Vi Vi đang nhắm mắt dưỡng thần trên xe nói.

"Em có biết những fan đó của em đã tạo cho em cùng Phó Hàn Tranh một cái CP không?"

Cố Vi Vi lập tức mở to mắt, nhìn sang trợ lý còn đang ngủ, thấp giọng nói.

"Bị chụp được?"

"Không phải, là fan của Lăng Nghiên nói em ôm đùi ai mới đoạt được người phát ngôn của Lăng Nghiên, fan của em lại nói trừ phi em ôm được đùi của Phó Hàn Tranh mới đoạt được nó. Sau đó có người nói" CP chính ủy "của các em cũng không tồi." Kiều Lâm nói, còn đem cái bình luận đề nghị ôm CP cho cô xem.

Nhưng đoạt của Lăng Nghiên một cái phát ngôn mà thôi, bọn họ là tự mình lấy được, không cần Đại Boss phải ra tay.

Cố Vi Vi vỗ vỗ ngực, hù chết cô. Cô còn tưởng là chuyện cô hẹn hò cùng Phó Hàn Tranh bị chụp được.

"Là vậy sao."

Kiều Lâm lướt qua bảng tin trên Ipad nói.

"Trở về có thể nghỉ ngơi được ba bốn ngày, ở giữa còn có một hai cái lịch trình ở đế đô."

Từ khi biết cô cùng Đại Boss có quan hệ, anh liền theo như Tam thiếu phân phó, sắp xếp thông báo trong thời gian ngắn để cô có thời gian về đế đô nghỉ ngơi.

Bằng không, trong thời gian dài không được gặp bạn gái, Đại Boss sẽ khó chịu.

"Vâng." Cố Vi Vi nhắm mắt dưỡng thần trả lời một tiếng.

Đoàn người bay chuyến đêm trở về đế đô, lúc đến nơi đã là trời sáng.

Cô trở về biệt thự Thiên Thủy, Phó Hàn Tranh vừa mới rời giường chuẩn bị đi làm, có chút sững sờ khi nhìn thấy người phong trần mệt mỏi đứng ở cửa.

"Không phải em buổi chiều mới về sao?"

"Em đổi chuyến bay." Cố Vi Vi ôm chầm lấy người muốn ra cửa đi làm không buông tay.

Phó Thời Khâm vừa thấy cô trở về, nụ cười trên mặt lập tức suy sụp xuống.

Cô chưa về, anh của cậu có thể hóa nhung nhớ thành động lực mà làm việc chăm chỉ.

Cô vừa về tới, anh của cậu liền trầm mê sắc đẹp, công việc ném cho cậu, còn nhét một đống cẩu lương cho cậu.
[/HIDE-THANKS]

_Min_
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 451: Em trai được nhặt về

[HIDE-THANKS]
Quả nhiên, hai phút sau liền nghe được "ý chỉ" của anh trai mình.

"Em đến công ty trước đi, hội nghị dời đến một giờ sau."

"Em biết rồi."

Phó Thời Khâm bĩu môi, cam chịu cầm xấp công văn đi làm trước. Không cho bọn họ đi làm muộn, chính anh đi muộn thì coi là hợp tình hợp lý.

Phó Hàn Tranh rũ mắt nhìn Cố Vi Vi, người đang mệt mỏi dựa vào lòng anh, cúi đầu khẽ hôn lên trán cô, "Ăn một chút gì nhé?"

Cố Vi Vi gật đầu, đi theo anh vào phòng ăn, vực tinh thần ăn một bát cháo.

"Hay là, em đi làm với anh nha?"

Bởi vì phim công chiếu, ngay cả tết nguyên tiêu và lễ tình nhân cô cũng không thể ở bên anh. Khó khăn lắm mới trở về nghỉ ngơi hai ngày, anh còn phải tới công ty đi làm nữa.

Phó Hàn Tranh ôm lấy vai cô, đưa cô về phòng ngủ, "Em ở nhà ngủ một giấc thật ngon đi, buổi chiều anh sẽ về sớm một chút."

Cô bay suốt đêm về, chắc chắn là ngủ chưa đủ giấc, anh không thể để cô đến công ty ngủ trên ghế sô pha được.

Cố Vi Vi ôm lấy eo anh không buông, "Anh không ngủ với em à?"

"Em ngủ rồi anh mới đi." Phó Hàn Tranh nói.

Lúc này Cố Vi Vi mới chịu buông anh ra, lên giường nằm xuống, kết quả không đến mười phút đã ngủ say.

Phó Hàn Tranh gọi cô hai tiếng không thấy trả lời, anh xác định cô đã ngủ, hôn lên trán cô một cái, lúc này mới ra cửa đến công ty họp.

Vừa đến công ty, liền liên tiếp mở ba cuộc họp, đến cả thở cũng không cho người ta thở một hơi.

Thật vất vả mới có được mười phút nghỉ ngơi, mấy vị quản lý cấp cao ở công ty hỏi Phó Thời Khâm.

"Nhị thiếu, hôm nay Phó tổng.. tâm tình không tốt sao?"

Nếu không thì sao tự nhiên anh lại ngược bọn họ như vậy?

Vừa tới công ty liền họp không ngừng, đầu bọn họ cũng sắp nổ tung rồi.

Phó Thời Khâm tức giận nói, "Tâm tình anh ấy tốt quá mới thế đấy."

Anh làm vậy là muốn nhanh chóng làm xong về với bạn gái, cho nên mặc kệ bọn họ sống chết ra sao.

Còn anh ta họp xong phải xử lý một đống công việc, buổi tối còn phải tham dự một bữa tiệc hộ anh. Chỉ mong Mộ Vi Vi trở về nhưng đừng ở lại quá lâu, bằng không anh ta sẽ bị anh trai ngược đãi chết mất.

Suốt hai tháng cô bận tối mặt tối mày tối mặt, anh trai anh chịu khó làm việc, cuộc sống cũng chẳng dễ dàng gì.

Vì thế, thừa dịp thời gian đi toilet, anh ta lặng lẽ gọi điện thoại cho Phó Thời Dịch.

"Phó lão tam, gần đây chị dâu của chúng ta có nhiều việc không?"

Phó Thời Dịch, "Cũng không ít gì đâu."

"Em không thể sắp xếp cho chị dâu nhiều hơn một chút, trợ giúp cho sự nghiệp diễn xuất của cô ấy à?" Phó Thời Khâm uyển chuyển nói.

Phó Thời Dịch vừa nghe thấy liền hừ lạnh một tiếng, "Phó tiểu nhị, có phải anh muốn chị dâu bận rộn để anh không cần tăng ca hộ anh cả không? Em sắp xếp nhiều việc cho chị dâu, anh cả không gặp được người sẽ quay ra gây sự với em, anh tưởng bở đó à?"

Cùng từ một bụng mẹ chui ra, sao anh ta lại không biết tính toán của Phó Thời Khâm chứ. Anh ta gọi điện đến như vậy, khẳng định là Mộ Vi Vi trở về, anh ta lại phải tăng ca mệt như chó.

Phó Thời Khâm thấy mục đích của mình bị nhìn thấu, "Coi như anh chưa nói gì đi."

Lúc anh cả không có bạn gái, cuộc sống của anh ta hạnh phúc biết bao nhiêu. Công việc thoải mái, cuộc sống cũng thoải mái, mỗi tuần đều có thời gian ra ngoài ăn ngon mặc đẹp.

"Một ngày anh ăn nhiều như vậy, không tăng ca anh không thấy phụ lòng anh chúng ta sao?" Phó Thời Dịch lải nhải.

"Cút đi, nếu không phải em bỏ chạy thì anh sẽ phải làm nhiều như vậy sao?"

Phó Thời Khâm quát.

Hiện tại anh ta phải làm nhiều như vậy, một nửa là bởi vì anh cả yêu đương, hơn phân nửa còn lại đều vì tên đáng chết Phó Thời Dịch này chạy vào giới giải trí, làm hại anh ta không thể không làm cả phần việc của nó.

Phó Thời Khâm đi vệ sinh về bị Từ Khiêm thông báo tới văn phòng của Phó Hàn Tranh.

"Anh, có việc gì sao?"

Phó Hàn Tranh vẫn cúi đầu làm việc trong khi giao phó công việc anh ta cần phải chú ý, "Đây là vấn đề cần nói rõ trong cuộc họp tới, hai giờ sau người của công ty lyndall sẽ đưa tài liệu và văn kiện tới, rồi em bảo Từ Khiêm mang về cho anh.."

Phó Thời Khâm nhìn đồng hồ.

Cách giờ tan làm vẫn còn hai giờ nữa mà.

"Anh.. đi luôn giờ sao?"

Phó Hàn Tranh cầm lấy áo khoác phông cách châu âu cùng chìa khóa, "Vi Vi bị cảm rồi, anh trở về xem xem thế nào."

"..."

Phó Thời Khâm lộ vẻ mặt không luyến tiếc gì cuộc đời nhìn anh rời đi.

Bỏ đi, anh chỉ là một đứa em trai "hờ" được nhặt từ bãi rác về mà thôi..
[/HIDE-THANKS]

_mieumieulove_
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 452: Gọi anh đến ăn cẩu lương.

[HIDE-THANKS]
Cố Vi Vi cũng không nghĩ tới, mình ngủ một giấc tỉnh dậy liền bị cảm mạo và phát sốt.

Vốn dĩ cô muốn tìm thuốc cảm uống, chờ Phó Hàn Tranh trở về mới nói, ai ngờ cô không tìm được thuốc ở trong nhà nên chỉ có thể gọi điện thoại cho anh.

Phó Hàn Tranh vừa nghe thấy giọng cô không đúng lắm, cúp điện thoại không đến một giờ đã trở lại.

Vừa vào nhà liền thấy cô bọc áo choàng mỏng, ôm gối, nằm ở số pha mơ màng sắp ngủ, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ một cách bất thường. Phó Hàn Tranh đến gần, duỗi tay đặt lên trán cô, cảm giác được nhiệt độ không bình thường thì nhíu mày.

"Đứng dậy đi, chúng ta đi bệnh viện khám."

Cố Vi Vi miễn cưỡng mở mắt, nhìn thấy anh trở về liền giơ tay ra, "Em không có sức, anh bế em đi."

Phó Hàn Tranh không từ chối gì, bế cô lên xe, cài dây an toàn, gọi điện thoại cho Hà Trì xong mới lái xe đến bệnh viện.

"Vi Vi phát sốt, bọn anh tới đó một chuyến."

"Tôi tan làm đi hẹn hò rồi, tôi gọi bác sĩ Thành qua nhé?"

Phó Hàn Tranh, "Tan làm thì quay lại."

Hà Trì, "Tôi đang hẹn hò. Cậu có thể có chút nhân tính được không? Cảm mạo thôi mà, không cần tôi phải tới đâu?"

Đường đường là viện phó mà anh ta phải tới khám cảm sốt cho bạn gái anh?

Phó Hàn Tranh, "Không cần thì nuôi cậu làm cái gì?"

Hà Trì cắn răng, "Giờ tôi qua tiếp giá đây, được chưa?"

Ai bảo anh bỏ tiền cho anh ta đi du học, ai bảo anh bỏ vốn mở phòng thí nghiệm cho anh ta cơ chứ.. Ai bảo hiện tại sinh mệnh chính là tâm can của anh, có chút cảm vặt cũng phải đích thân anh ta ra tay. Nếu không, boss mà mất hứng, không giúp phòng thí nghiệm của anh ta nữa thì sao.

Phó Hàn Tranh nhận được câu trả lời của Hà Trì, vừa ý cúp máy.

Quả nhiên, khi bọn họ đến bệnh viện, Hà Trì đã chờ ở đó. Vừa thấy cô gái dựa vào lòng anh, mặt đỏ lên vì sốt thì cầm nhiệt kế đưa cho anh.

"Nè, tự cậu làm đi."

Nói xong, anh ta xoay người sang chỗ khác, lải nhải, "Chỉ là cảm mạo bốn mùa thôi, hơn nữa, gần đây cô ấy làm việc nhiều lại nghỉ ngơi không đúng giấc, hệ miễn dịch giảm xuống, bị sốt một tí thì có gì ngạc nhiên đâu."

Trời đất ơi, vất vả lắm anh ta mới tán được một cô em, vốn đang nói chuyện hăng say, thế mà toàn bộ đều bị anh phá hỏng.

Phó Hàn Tranh đặt nhiệt kế cho cô xong, "Nước."

Hà Trì cam chịu đi rót nước ấm, đưa đến bên mép giường, chế nhạo, "Hai người có thấy phòng bệnh này quen mắt không?"

Phó Hàn Tranh không để ý đến anh ta, cầm cái cốc cho Vi Vi uống nước.

Hà Trì ngồi xuống sô pha, nhắc nhở, "Lần đầu tiên anh đưa cô ấy vào bệnh viện là ở căn phòng này, là cái lần hai người thiếu chút nữa chơi" xe chấn "ở ga ra đó.."

"Khụ khụ.."

Cố Vi Vi đang uống nước, nghe được những lời này, liền sặc nước gần chết.

Phó Hàn Tranh vỗ vỗ lưng cho cô, lấy khăn tay lau cho cô, sau đó lạnh lùng nhìn Hà Trì ngồi trên sô pha, "Còn chê lưỡi của cậu dài quá à?"

Hà Trì bịt miệng lắc đầu.

Không phải anh định biến anh ta thành người câm luôn đấy chứ?

Qua một lúc lâu, anh ta chỉ Cố Vi Vi, khoa tay múa chân một hồi.

Phó Hàn Tranh nhíu mày, "Có gì thì nói đi."

Hà Trì nói, "Lấy nhiệt kế ra được rồi."

Phó Hàn Tranh lấy nhiệt kế đưa cho anh ta, nhìn Cố Vi Vi hỏi, "Khi dậy em đã ăn gì chưa?"

Cố Vi Vi lắc đầu, cổ họng đau rát làm cô không muốn nói chuyện gì hết.

Sau khi nhìn nhiệt kế, Hà Trì lấy thuốc hạ sốt và thuốc cảm, cùng với bình truyền dịch tới. Tự cắm kim truyền cho Cố Vi Vi xong mới cười tủm tỉm hỏi.

"Kim cũng cắm rồi, thuốc cũng lấy tới, không còn chuyện gì nữa, tôi đi được chưa?"

"Chưa." Phó Hàn Tranh nói.

Nhỡ đâu lát nữa không hạ sốt được thì sao?

"Tôi.. ở lại đây sẽ chỉ làm bóng đèn thôi." Hà Trì cười lấy lòng mà nói.

Lúc này trở về, anh ta còn có thể tiếp tục nói chuyện với em gái kia.

"Không ảnh hưởng gì cả."

Phó Hàn Tranh nói xong, lấy thuốc ra cho Cố Vi Vi uống.

Hà Trì ngồi ở ghế sô pha nghiến răng. Rốt cuộc anh gọi anh ta đến khám bệnh hay là đến xem bọn họ show ân ái thế?
[/HIDE-THANKS]

_mieumieulove_
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 453: Em trai đều là nhặt được, bạn gái mới là tình thân

[HIDE-THANKS]
Không hề ngoài ý muốn, hai giờ sau đó, Hà Trì buộc phải ở lại phòng bệnh hứng chịu vô số cẩu lương.

Cố Vi Vi nằm trên giường bệnh truyền dịch. Phó Hàn Tranh ngồi ở mép giường nắm lấy một tay còn lại của cô, thỉnh thoảng lại sờ trán cô xem cơn sốt có giảm bớt hay không.

Trong lúc đó, người hầu ở nhà đã mang cháo đến đây. Anh cầm lấy đút cho cô ăn hết một bát.

Mãi đến khi Phó Thời Khâm và Từ Khiêm đến để gửi văn kiện cần ký, anh rốt cuộc mới dừng lại hít thở một hơi.

"Nhìn xem, chị dâu em được anh trai cậu đối xử như thế nào, em và Phó Thời Dịch được đối xử như thế nào. Đau lòng không?"

Anh nhớ rõ, Phó Thời Khâm ngã gãy chân phải nhập viện, chỉ gọi điện thoại bảo lát anh đến đón.

Phó Thời Dịch viêm ruột thừa, cũng vội vã gọi một cuộc điện thoại, bảo cắt bỏ đi là được.

Haha, bây giờ bạn gái bị cảm lạnh, anh chuyện gì cũng không vội.

"Chúng tôi đã sớm nhìn thấu rồi. Em trai chính là nhặt được. Chỉ có bạn gái mới là tình thân." Phó Thời Khâm nói lại những điều tự mình ngẫm ra từ bấy lâu nay.

Hà Trì thương cảm vỗ vai anh, ra vẻ đồng tình, nhỏ giọng thầm thì.

"Tha thứ cho anh ta đi. Rốt cuộc cũng không có cái gì qua được nữ nhân."

Phó Hàn Tranh trước kia đối với phụ nữ đều không có hứng thú, nhưng sau khi có hứng thú với Mộ Vi Vi, anh liền hữu ý vô tình rắc cẩu lương một cách tự do, đánh rơi liêm sỉ, không còn nhân tính.

Phó Thời Khâm không nói gì nhưng gật đầu tán đồng.

Anh trai của anh ở phương diện phụ nữ đều như manh chiếu mới chưa trải qua sự đời, vậy nên bị Mộ Vi Vi giữ chặt luôn rồi.

"Hai người nghĩ tôi bị điếc, hay coi tôi như mù?"

Cố Vi Vi vẫn luôn khó chịu im lặng không nói lời nào, đến khi nghe được mấy câu rì rầm khe khẽ vô duyên của hai người mới không chịu nổi mà hừ nói.

Hà Trì sờ sờ tai, chột dạ nói.

"Ý của chúng tôi là.. chính là đang muốn nói hai người trời sinh một cặp, vô cùng xứng đôi.."

Nếu mối quan hệ tốt như vậy, thì hai người hãy nhanh chóng mà sinh một đứa con luôn đi!

"Hai người rõ ràng đang nói xấu bạn trai tôi!" Cố Vi Vi cắt lời.

Vừa nói xong, Hà Trì và Phó Thời Khâm đều đồng thời nhận được ánh mắt lạnh lẽo u ám của Phó Hàn Tranh.

"Chúng tôi thật sự chưa nói cái gì cả." Hà Trì vung tay lên thề.

Phó Thời Khâm đưa tay chỉ vào Hà Trì bên cạnh, "Anh trai, anh ấy nói, anh ấy, nói anh chưa gặp qua phụ nữ đã bị chị dâu nhốt lại. Thật không tốt, không có tiền đồ.."

"!" Hà Trì lập tức quay đầu nhìn Phó Thời Khâm công khai bán đứng mình.

Được đấy Phó Tiểu Nhị, phản bội tôi không nói, lại còn thêm mắm dặm muối châm ngòi thổi gió, khuấy thêm phiền phức, e sợ thiên hạ không loạn à?

"Chính em vừa nãy rõ ràng còn tán thành với anh, thế mà giờ lại quay ra bán đứng anh?"

"Em đồng ý khi nào?" Phó Thời Khâm vẻ mặt vô tội mà hỏi lại.

Hà Trì: "Em đã gật đầu!"

Phó Thời Khâm lắc lắc cổ, nói.

"Xương cổ của em không thoải mái, không thể cử động lên xuống một chút sao?"

"Em.." Hà Trì chán nản.

Còn không phải anh cùng Phó Thời Dịch lần trước cùng nhau trói chặt hắn, xuống tay có chút tàn nhẫn. Thứ này vậy mà tóm được cơ hội cái là quay ra trả thù anh.

Phó Hàn Tranh rũ mắt tiếp tục ký tên, không nhanh không chậm nói.

"Luận văn thực nghiệm nghiên cứu của cậu xem ra cũng không có tiền đồ. Bỏ đi, không cần tiếp tục làm nữa."

"Phó tổng, Phó tổng, công tư phân minh một chút đi. Tôi cái gì cũng chưa nói, tất cả đều là tên Phó Tiểu nhị kia bịa đặt."

"Tôi chỉ nói cậu chưa nhìn qua nữ nhân, cái khác đều không phải tôi nói."

"Tên kia so với tôi còn nói nhiều hơn. Hắn còn vừa ở trên WeChat nổ rằng cậu là kẻ trầm mê sắc đẹp, từ đuôi đến đầu đều là một hôn quân."

* * *

Phó Thời Khâm sốc nặng toàn tập, cả kinh trừng trừng nhìn Hà Trì cho Phó Hàn Tranh xem ảnh chụp hình WeChat.

Cố Vi Vi đưa cốc lên môi nhấp một ngụm, nhìn hai người phản bội nhau, may mắn bản thân không có nhập hội.

Từng người một đều muốn tính đến chuyện cùng nhau đánh bại Phó Hàn Tranh, kết quả đến thời điểm phá đám nhau so ra còn tàn nhẫn hơn nhiều.
[/HIDE-THANKS]

Cgn
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 454: Đợi em hai mươi tuổi, chúng ta kết hôn đi.

[HIDE-THANKS]
Hà Trì cùng Phó Thời Khâm ở trước mặt Phó Hàn Tranh phá đám nhau. Lúc sau, cả hai quyết định tuyệt giao trong một tháng, ai để ý người đó là cháu nội.

Mãi đến khi trời tối, Cố Vi Vi mới hạ sốt, Phó Hàn Tranh liền đưa cô trở lại biệt thự Thiên Thủy.

Vừa vào nhà, anh đã trực tiếp đưa người lên phòng ngủ chính trên lầu phòng, lấy nước ấm cho cô rồi hỏi.

"Em muốn ăn gì?"

Cố Vi Vi lắc đầu, cổ họng cô đau đến không nói được tiếng nào, một chút ăn uống cũng không muốn.

Phó Hàn Tranh nhìn bộ dạng héo hon bệnh tật của cô, thở dài tự trách.

Sáng sớm cô trở về, anh mơ hồ cảm thấy cô nói chuyện giọng có chút khàn khàn, chỉ cho rằng cô buổi tối mệt mỏi chưa nghỉ ngơi đủ.

Kết quả, anh chỉ đến công ty nửa ngày, bệnh tình liền trở nên nghiêm trọng.

"Bảo người nấu ít cháo, không thể không ăn gì được."

Cố Vi Vi bất đắc dĩ gật gật đầu, dựa vào thành giường ôm gối.

"Anh còn muốn đi làm sao?"

"Ăn cơm với em trước đã." Phó Hàn Tranh nói.

Kỳ thật một đống công việc đang chờ anh, ngày mai cũng còn phải đi công tác một chuyến ở Zurich..

Nhưng cô tưởng là trở về sẽ được gặp anh, cho nên mới vội vàng chạy show để rồi nhiễm bệnh. Bây giờ anh bỏ lại cô đi công tác, bản thân cô đúng là thật sự đau lòng.

Bởi vì cô ốm nằm trên giường, nên hai người không đi xuống lầu dùng cơm, người hầu đem bữa tối đưa đến tận trên lầu.

Cố Vi Vi cầm bát ăn một lát liền đặt xuống không muốn ăn nữa, Phó Hàn Tranh thở dài, buông đũa xuống rồi cầm bát cô lên.

Sau đó, múc một muỗng đút cho cô ăn.

Cố Vi Vi liếc mắt một cái, nghĩ nghĩ, "Không muốn ăn."

"Ăn vài miếng thôi." Phó Hàn Tranh kiên nhẫn dỗ dành. Cố Vi Vi nhìn anh chằm chằm hắn trong chốc lát, sau đó ngoan ngoãn ăn vài miếng.

"Em muốn ngủ một chút."

"Được rồi." Phó Hàn Tranh đỡ cô nằm xuống, gọi người hầu đem đồ ăn dọn xuống sạch sẽ.

Thấy cô nhắm mắt ngủ say, anh mới đến thư phòng xử lý nốt đống công việc đang tồn đọng. Nhưng mà, anh chân trước vừa ra khỏi cửa, người đang ngủ sau lưng đã mở mắt, ôm gối thở dài chán nản ngao ngán.

Thật vất vả mới hoàn thành công việc trở về, cô đương nhiên tưởng anh sẽ ở bên cô.

Tuy nhiên, lại không thể giữ anh lại làm trì hoãn công việc của anh, nên cô đành phải nói bản thân muốn ngủ.

Kỳ thực, cô thật sự không muốn ngủ chút nào.

Một người ở phòng ngủ đợi hai tiếng đồng hồ, cuối cùng vẫn là nhịn không được chạy tới gõ cửa thư phòng, thăm dò hỏi.

"Chú Phó à, chú rốt cuộc còn bao lâu nữa?"

Phó Hàn Tranh nhăn nhăn mày, vẫy vẫy tay ra hiệu cô đi vào.

"Không phải buồn ngủ sao?"

Cố Vi Vi đi tới sô pha tìm một vị trí thoải mái, cười tủm tỉm nói.

"Nhớ anh đến nỗi không ngủ được."

Phó Hàn Tranh khóe miệng giương lên vài phần, lại quay lại tiếp tục trò chuyện với người khác.

Cố Vi Vi nghe ra mấy câu từ hai người, xem ra anh đang lùi lịch đi công tác ở Zurich vào ngày mai.

Cô chờ đến khi anh cúp máy rồi mới lên tiếng.

"Anh dẫn em đi công tác đi?"

"Em đang bị bệnh." Phó Hàn Tranh trầm giọng nói.

"Vậy anh định để lại một người ở nhà sao?" Cố Vi Vi suy sụp hạ mặt.

Phó Hàn Tranh: "Anh đi vào buổi sáng, buổi tối sẽ trở về ngay."

"Em ngày mốt nhất định sẽ khỏe hơn, đến lúc đấy thì cùng đi." Cố Vi Vi bảo đảm nói.

"Nếu em chắc chắn sẽ khỏe lại, thì có thể." Phó Hàn Tranh bất đắc dĩ thỏa hiệp, theo thói quen định cúi đầu xuống hôn lên môi cô.

Cố Vi Vi đưa tay ra che miệng anh, "Đừng hôn, sẽ rất dễ lây nhiễm bệnh."

Phó Hàn Tranh gỡ tay cô ra, thay vào đó mà hôn nhẹ lên trán cô mấy cái.

Qua hai ngày, bệnh cúm của Cố Vi Vi đã thuyên giảm một chút.

Phó Hàn Tranh vốn không muốn mang cô đi, nhưng cô làm nũng chơi xấu đủ kiểu như một đứa bé ăn vạ, anh không lay chuyển được nên mới đành đưa người cùng đi.

Anh đi họp cùng đối tác của mình, còn Cố Vi Vi được lệnh bắt buộc phải ở khách sạn nghỉ ngơi một ngày.

Nói đến cũng kỳ quái, cô ở đế đô mấy ngày đều không hết cúm sốt, tới Zurich một ngày liền hồi phục rất tốt.

Phó Hàn Tranh xử lý công việc xong, ngày hôm sau, nghe theo yêu cầu lặp đi lặp lai của cô, anh liền đưa cô đi hẹn hò.

Gần khách sạn có một nhà thờ nhỏ, hai người nắm tay nhau đi ra ngoài đã gặp gỡ một đôi tân nhân theo đạo đang cử hành hôn lễ ở tòa chính của nhà thờ.

Cố Vi Vi đứng yên lặng ngắm hồi lâu, rồi mới nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.

"Phó Hàn Tranh, chờ em đầy hai mươi tuổi, chúng ta kết hôn đi."
[/HIDE-THANKS]

Cgn
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 455: Sao anh có thể làm cho em thích anh đến như vậy?

[HIDE-THANKS]
Phó Hàn Tranh kinh ngạc, nhất thời anh không kịp ổn định lại tinh lần.

"Em nói.. sao, cái gì?"

Cố Vi Vi nói với nụ cười rạng rỡ trên khóe miệng.

"Em nói chờ sau khi sinh nhật hai mươi tuổi của em, chúng ta kết hôn đi."

Gần đây nhất định sư phụ làm việc hẳn là đã có tin tức.

Phó Hàn Tranh sẽ sớm biết rằng Cố Vi Vi đã chết cho nên cô có thể yên tâm bắt đầu cuộc sống mới.

Đôi môi mỏng của Phó Hàn Tranh chậm rãi nhếch lên một nụ cười vui vẻ, "Được."

Vẫn còn nửa năm nữa là đến sinh nhật lần thứ hai mươi của cô.

Mặc dù, trước đây cô luôn né tránh khi nói về hôn nhân của họ, nhưng lần này cuối cùng cô đã cho anh một thời gian xác định.

Tuy nhiên, cô đột nhiên cảm thấy sáu tháng trôi qua hơi dài.

Cố Vi Vi chắp tay nhìn khung cảnh đám cưới sôi động trong nhà thờ, trong mắt cô hiện lên sự ngưỡng mộ, chờ mong.

Phó Hàn Tranh khẽ nhìn cô một cái, "Em muốn kết hôn ở giáo đường chứ?"

"Chỉ cần kết hôn với anh, thì ở đâu cũng như vậy." Cố Vi Vi cười.

Phó Hàn Tranh hiện lên một ý cười ôn nhu trong mắt anh, liền dừng lại khi nghe cô nói như vậy.

"Em lại trêu chọc anh, trở về nhà kết hôn ngay bây giờ." Cố Vi Vi nhón chân nghịch ngợm chỉ vào môi anh mân mê một lúc.

"Phó Hàn Tranh, sao anh có thể thể khiến em thích anh đến như vậy?"

Phó Hàn Tranh cười nhẹ, "Sao không thể?"

Cố Vi Vi chui vào lòng ngực của anh, làm điệu bộ nũng nịu nhỏ giọng nói.

"Anh cho em nhiều sự ngọt ngào như vậy, em sẽ không thể chịu khổ được nữa đâu."

Phó Hàn Tranh cúi đầu hôn lên mái tóc mềm mại nơi đỉnh đầu cô, "Em không cần phải chịu khổ nữa."

Đương nhiên, người phụ nữ của anh được nâng niu trong lòng bàn tay, được chiều chuộng trên tận cùng trái tim, thì làm sao để cô phải chịu đựng gian khổ.

Cả hai đang đi dạo trên đường phố Zurich cho đến khi Từ Khiêm gọi điện thoại đến thúc giục, hai người mới miễn cưỡng rời đi vội vã đến sân bay để trở về nhà.

Sau khi trở về từ Zurich, chuyến công tác của Phó Hàn Tranh đã kết thúc, nhưng công việc của Cố Vi Vi lại sắp bắt đầu.

Khi trở lại Trung Quốc, cô đến gặp Phó Thời Dịch, cùng nhau đi gặp biên kịch cho bộ phim mới mà họ dự định thực hiện, Ngôn Hồng.

Ngôn Hồng là một nhà văn tương đối thích hợp, người giỏi nhất trong việc phân tích bản chất con người trong các tác phẩm của mình.

Cô đã nghiên cứu bộ phim 《 Trường sinh mộng 》 trong suốt những năm đó, cho nên cô cũng biết rõ, những bộ phim thực sự làm lay động lòng người đều nói về bản chất con người.

Vì vậy, cô cần một biên kịch như vậy để giúp họ hoàn thành kịch bản.

Ngôn Hồng đã gửi cho họ một bản thảo kịch bản, mặc dù có một số chỗ sai sót nhưng ý tưởng cùng ý định lớn đã làm cô hài lòng.

Lần gặp mặt đầu tiên thấy anh ấy vẫn chưa chủ động mở lời, Phó Thời Dịch liền tháo kính râm xuống, mở lời.

"Có quá ít nhân vật trong kịch bản này, đã vậy cảnh quay cũng không đủ lớn. Làm thế nào bộ phim này có thể tạo ra hiệu quả để trở thành một tác phẩm lớn.."

Cố Vi Vi nghiêng đầu liếc mắt nhìn anh một cái, Phó Thời Dịch hậm hực ngậm miệng lại.

"Vậy thì.. cô nói đi, tôi im đây."

"Tôi rất hài lòng với ý tưởng của kịch bản, nhưng vẫn còn một số điểm cần phải sửa đổi." Cố Vi Vi vừa nói, tay vừa chuyển kịch bản qua, "Ý kiến của tôi được viết trong đó."

Phó Thời Dịch nghe thấy, anh nhìn cô với vẻ không tin tưởng.

"Không phải, thực sự có quá ít nhân vật trong kịch bản này, đã vậy họ đều là những nhân vật nhỏ, lại có rất ít cảnh quay."

Anh chưa bao giờ xem qua một kịch bản như vậy, nó không đủ hấp dẫn người xem chút nào.

"Một bộ phim truyền hình thực sự hấp dẫn, không nhất thiết phải quan tâm đến số lượng nhân vật với cảnh quay, mà là kịch bản cùng diễn viên có thể diễn xuất tốt như thế nào."

Ngày nay, trong làng điện ảnh có rất nhiều tác phẩm lớn cùng với những cảnh quay hoành tráng, có những tác phẩm lớn chỉ cần đốt tiền là nhanh chóng quay chụp, điều này rất dễ làm khán giả không hiểu hết những gì sẽ được nói trong một bộ phim.

Vì vậy, thứ cô cần là một phim có giá thành thấp mà thể loại thì chưa ai từng quay trước đây.

Phó Thời Dịch gãi gãi tai, gật gù nghe có vẻ cũng có lý.

Sau đó, Cố Vi Vi cùng Ngôn Hồng nói về hướng sửa đổi kịch bản, Phó Thời Dịch thậm chí không thể can thiệp.

Ngôn Hồng ban đầu nghĩ rằng cô ấy chỉ là một diễn viên có một chút tên tuổi, liền muốn tự mình nắm quyền, muốn tự mình làm đạo diễn cho bộ phim này.

Nhưng anh không ngờ rằng cô sẽ xem kịch bản một cách nghiêm túc như vậy, lại còn đưa ra rất nhiều ý tưởng mà anh chưa nghĩ đến.

Đây có thực sự chỉ là một diễn viên mới mười chín tuổi?
[/HIDE-THANKS]

-Nhất Luyến Thần Tâm-
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 456: Chú Phó, gần đây chú có bí mật đọc cuốn bách khoa toàn thư về những lời tình yêu đường mật không?

[HIDE-THANKS]
Cô đã chốt lại hướng sửa đổi kịch bản với biên kịch Ngôn Hồng, đồng thời cũng đã thảo luận với Phó Thời Dịch về công việc chuẩn bị của đoàn phim.

Trở về biệt thự Thiên Thủy, đã hơn chín giờ tối.

Hơn nữa, sáng sớm ngày hôm sau, Cô phải bay sang quốc gia F để tham gia liên hoan phim.

Cô đang thu dọn hành lý còn Phó Hàn Tranh đứng từ bên ngoài quan sát, mặc dù anh không nói nhưng vẻ mặt của anh đã mấy phần không vui rồi.

Cố Vi Vi thu dọn đồ đạc xong xuôi, cô lại gần anh, nghịch ngợm hỏi.

"Kìa bạn trai của Mộ Vi Vi, Phó Hàn Tranh tiên sinh, anh có chỗ nào không vui sao?"

"Tôi có một cô bạn gái coi nhà cô ấy như khách sạn, tôi có nên vui không?"

Phó Hàn Tranh kéo lấy người đó ngồi xuống trong lòng ngực anh, thở dài.

Cố Vi Vi cười ngượng. Cũng phải gần nhất một tháng cô mới trở về một lần, vừa trở về được vài ngày đã liền bỏ đi.

Có vẻ như, không hoàn toàn xứng với danh nghĩa là bạn gái.

"Lịch trình của tháng này em đã sắp xếp rồi, trọng tâm tiếp theo sẽ là thực hiện kế hoạch quay bộ phim mới. Lúc đó em sẽ có nhiều thời gian ở Đế đô để bù đắp cho anh."

《 Ưng nhãn 》 đã lọt vào danh sách đề cử của một số liên hoan phim quốc tế, cho nên cô cần phải tập làm quen với nó.

Trong tương lai, cô có thể sẽ tham gia một bộ phim của riêng mình.

"Cũng tốt, lúc đó thiết kế của Merlin cũng vừa ra mắt." Phó Hàn Tranh nói.

Cố Vi Vi: "Thiết kế gì?"

Gần đây, cô không tìm Merlin để hỏi ông đang thiết kế thứ gì.

"Áo cưới." Phó Hàn Tranh nói.

Cố Vi Vi vừa nghe xong, cô cười mụ mị đến nổi đôi lông mày cong lên.

"Chú Phó, chú như vậy có phải là vội lắm không? Cháu sẽ không chạy đi đâu đâu."

"Hôn lễ nên được tổ chức ở đâu?" Phó Hàn Tranh tiếp tục hỏi.

Tuy rằng vẫn còn thời gian là nữa năm, nhưng tưởng tượng đến việc để chuẩn bị đầy đủ, chu toàn mọi thứ thì nữa năm dường như là không đủ.

Cố Vi Vi cười khúc khích, "Chờ em trở về, sau đó chúng ta sẽ thảo luận lại nhé?"

Cô sẽ rời đi vào sáng sớm ngày mai, nhưng anh lại đến để thảo luận về sự việc sẽ diễn ra ở nửa năm sau.

Phó Hàn Tranh cúi đầu, chạm trán mình vào chán cô, nhỏ nhẹ thủ thỉ.

"Anh không thể đợi được nữa, Phó phu nhân à."

Rõ ràng người đang ở ngay trước mặt anh, mối quan hệ của họ không khác gì vợ chồng ngoại trừ thiếu tờ giấy đăng ký kết hôn.

Tuy nhiên, anh vô cùng háo hức để có được mảnh giấy đăng ký kết hôn đó.

Cố Vi Vi cười, hỏi.

"Phó Hàn Tranh, em rốt cuộc có điểm gì tốt?"

Cô cũng thường tự hỏi, cô có điểm gì tốt mà xứng đáng được anh quý trọng, cưng chiều như bảo bối.

Phó Hàn Tranh mỉm cười, một tay vỗ về dáng người mãnh khánh của cô, một tay đưa lên vuốt trên sườn mặt cô, ánh mắt trìu mến đầy ôn nhu nhìn cô.

"Điểm gì cũng tốt."

Cho dù cô có nghịch ngợm, xảo quyệt thì vẫn vô cùng dịu dàng, đáng yêu, cho dù cô làm anh tức giận, nổi nóng.. thì tất cả đều tốt đến mức làm anh không thể nhận ra chỗ nào là không tốt.

Cố Vi Vi nghe đến mặt mày hớn hở, nhỏ giọng hỏi.

"Chú Phó, có phải dạo gần đây chú có lén đọc bách khoa toàn thư về những lời âu yếm, đường mật trong tình yêu đúng không?"

Những từ ngữ trêu trọc, mật ngọt ấy lần lượt, lần lượt được tuôn ra từ môi anh.

Phó Hàn Tranh bật cười, nếu là trước đây anh chưa bao giờ dám tưởng tượng rằng chính mình sẽ quan tâm đến một cô gái đến vậy, lại còn đối với người ta nói ra những lời như vậy.

Tuy nhiên, chính là vì đối với cô nên những lời này tự phát thành văn, buột miệng thốt ra.

Sáng sớm hôm sau, Phó Hàn Tranh cố tình dậy sớm hơn thường ngày một tiếng, chính là muốn đưa cô đến sân bay để gặp Kiều Lâm.

Nhóm người cuối cùng cũng đã lên máy bay, Kiều Lâm thở ngắn thở dài oán giận nói

"Liên hoan phim chỉ bắt đầu sau liên hoan. Ngày mai chúng ta bắt đầu đi, tới đó vẫn kịp giờ. Sao lại phải đi sớm như vậy?"

"Có một bậc thầy điện ảnh Murphy cũng tham gia buổi liên hoan, em muốn đến sớm để gặp mặt ông ấy trước tiên sau đó nghĩ cách mời ông ấy tham gia vào bộ phim mới của chúng ta." Cố Vi Vi nói về mục đích của mình.

Thông báo mới nhất đã hoàn thành, cho nên công việc chuẩn bị cho bộ phim mới sắp bắt đầu.

Khác với những lần đóng phim của người khác trước đây, lần này cô phải tự mình làm đạo diễn cũng tự mình diễn xuất, chọn diễn viên phù hợp, có quá nhiều việc phải làm.

Murphy là bậc thầy của nhiều đạo diễn phim nổi tiếng quốc tế, bằng cách mời ông ấy tham gia bộ phim mới của họ, sẽ càng nắm chắc phần thắng vượt qua 《 Trường sinh mộng 2 》 của Lăng Nghiên.
[/HIDE-THANKS]

-Nhất Luyến Thần Tâm-
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 457: Khủng bố ở quốc gia F

[HIDE-THANKS]
Họ đến quốc gia F thì cũng đã gần trưa.

Ba người về khách sạn nghỉ ngơi vài tiếng, buổi chiều Cố Vi Vi sẽ đến thăm ông Murphy.

Mặc dù Murphy không nói rõ là sẽ tham gia, nhưng sau khi nghe cô kể sơ lược qua kịch bản của bộ phim, ông đã có một chút hứng thú nên đã bày tỏ ý muốn đến thăm Trung Quốc xem thử, khi bộ phim bắt đầu.

Đối với cô, đây đã là một nửa thành công.

Cô cùng Murphy rời quán cà phê nơi họ gặp nhau, nhưng lại bất ngờ gặp Cố Tư Đình cùng Lăng Nghiên bước vào.

Khi Cố Tư Đình nhìn thấy cô, anh không còn dùng ánh mắt soi mói nhìn cô như cái lần ở hậu trường của chương trình MG trước đây.

Chỉ cần một cái gật đầu lịch sự đã thể hiện được sự tôn nghiêm của một quý ông lịch lãm trong gia đình quý tộc ở nước A.

Lăng Nghiên cười lạnh nhạt khi nhìn thấy cô.

"Mộ tiểu thư, cũng đến tham gia liên hoan phim à?"

Cái cô Mộ Vi Vi này, người chỉ mới đóng được hai phim, vậy mà đã đứng chung hàng ngũ với những diễn viên điện ảnh số một ở Trung Quốc.

Trước đó cô đã giành được bản hợp đồng toàn cầu từ MG, nên hiện tại cũng đã gây được tiếng vang lớn trong giới thời trang.

Tuy nhiên, còn cô ta đã bị Muse cự tuyệt, một cái hợp đồng thời trang cũng không giành được. Gần đây, cô đã ở lại quốc gia A để chuẩn bị cho bộ phim 《 Trường sinh mộng 2 》.

Không ngờ, cô được mời tham dự liên hoan phim, nhưng lại tình cờ chạm mặt cô ấy.

《 Ưng nhãn 》 lọt vào danh sách đề cử nên tôi đến đây. "Cố Vi Vi bình thản cười.

Không cần suy nghĩ cũng biết, Cố Tư Đình với Lăng Nghiên đã cùng nhau đến buổi liên hoan phim.

Bộ dạng lúc đó còn giả vờ nhớ cô mãi không quên, nhưng cuối cùng đối với Lăng Nghiên, anh ta vẫn luôn chăm sóc che chở cho cô.

" Vậy, hẹn gặp lại ở liên hoan phim vào ngày mai. "

Lăng Nghiên cười cười, kéo Cố Tư Đình vào quán cà phê.

Cố Vi Vi rời quán cà phê với Murphy, họ chào tạm biệt nhau ở cửa, sau đó mỗi người trở về nơi ở của họ.

Cô trở về phòng khách sạn, gọi điện nói chuyện với Phó Hàn Tranh, ngay khi cô cúp máy Kiều Lâm liền gọi đến.

" Lễ phục của MG đưa tới đây, em xuống thử một chút đi. Vẫn còn thời gian để sửa đổi những chỗ không phù hợp. "

" Được rồi, em xuống ngay. "Cố Vi Vi lấy chìa khóa thẻ phòng, chuẩn bị xuống lầu vào phòng anh.

Vừa chuyển sang nơi ngã rẽ góc hành lang, cô đụng phải hai nhân viên phục vụ khách sạn đang đẩy xe ăn uống.

" Xin lỗi! "Cô xin lỗi, xong khom lưng cúi xuống nhặt thẻ phòng.

Tuy nhiên, sau khi cúi xuống, cô nhận ra rằng thứ trong chiếc xe đẩy đồ ăn không phải là thức ăn, mà là.. súng.

Gần đây, đã xảy ra một cuộc tấn công khủng bố ở phía bắc của quốc gia F. Liệu có thể.. họ sẽ tấn công một lần nữa tại buổi liên hoan phim?

Tim cô như thắt lại, cố gắng bình tĩnh cầm lấy thẻ phòng lướt qua hai người họ.

Trong khi đi về hướng thang máy, cô lấy điện thoại gọi cho Kiều Lâm ở đầu dây bên kia.

" Chúng ta ra ngoài ăn cơm đi, bây giờ anh mau xuống lầu đi, gặp nhau ở đại sảnh. "

Kiều Lâm buồn bực tự hỏi:" Chúng ta vừa ăn cơm trở về. "

" Nói sao làm vậy đi, tập trung ở đại sảnh, nhanh lên! "Cố Vi Vi lặp lại.

Bất kể là hai người kia có ý định thực hiện một vụ khủng bố hay không, việc một người có vũ khí như vậy trong khách sạn thì nơi này sẽ không còn an toàn nữa.

Chỉ cần họ rời khỏi khách sạn, vệ sĩ của Phó Hàn Tranh sẽ có thể bảo vệ họ rời khỏi đây một cách an toàn.

Kiều Lâm không hiểu ra sao, nhưng khi nghe trong lòng cô lo lắng như vậy, anh nghĩ rằng cô chưa ăn.

" Được rồi, anh đi lấy đồ rồi xuống ngay. "

Cố Vi Vi đang định cúp điện thoại của Kiều Lâm để gọi cho cảnh sát địa phương thì một tiếng súng phát ra từ hành lang phía sau cô.

Cả người cô sợ hãi đến mức run lên, Kiều Lâm ở đầu dây bên kia cũng như chết lặng.

" Đó là.. âm thanh gì vậy? "

Cố Vi Vi quay đầu lại, nhìn thấy những cư dân khác ở tầng này cũng chạy ra sau khi nghe thấy tiếng súng, chuẩn bị chạy xuống tầng dưới trốn thoát.

Tuy nhiên, các tiếng súng vang nối tiếp nhau ngoài hành lang, cùng tiếng la hét của những vị khách trong khách sạn vang vọng khắp chính tầng lầu.

Cô dứt khoát từ bỏ thang máy, chọn đi cầu thang bộ cho an toàn, nhưng thay vì đi xuống tầng dưới, cô lại đi lên tầng trên.

Bây giờ những người này đã bắt đầu tấn công, ắt hằn họ phải có người của mình ở các tầng bên dưới.

" Kiều Lâm, anh mang Tiểu Từ trốn đi, tắt điện thoại, không đi ra ngoài, không phát ra âm thanh, "

" Em đang ở đâu, em đang ở đâu?"

Khi Kiều Lâm nghe thấy giọng nói của mình không ổn, bàn tay cầm điện thoại của anh rung lên một cách dữ dội vì kinh sợ.
[/HIDE-THANKS]

-Nhất Luyến Thần Tâm-
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back