Bài viết: 778 

Chương 202: Phủ Quân té xỉu
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
@bingqing: "Mình sẽ cố gắng edit hoàn truyện, hiện tại mình sẽ cố gắng edit một tuần 2 chương."
Ahuhu.. Theo như trang đầu giới thiệu thì truyện này có 358 chương, còn 156 chương còn lại chia mỗi tuần 2 chương thì hơn một năm rưỡi nữa mới hoàn!
Edit: Hi hi.. Mình đã nói là hiện tại mà, đâu nói tương lai đâu nà. Biết đâu ngày nào đó rãnh rỗi bão chương thì sao. Mình cũng muốn nhanh để lên truyện khác mà. Kkkkk
[HIDE-THANKS]
Tôi đột nhiên cảm thấy có chút buồn bực, lấy bản lĩnh của Mặc Dật hẳn là biết tôi tiến vào, nhưng y lại cứ muốn ngồi dưới pho tượng thần khóc lóc như thế, còn để cho tôi đụng phải, chẳng phải hơi xấu hổ sao?
Tôi không khỏi đưa tay vuốt bụng nhỏ, đứa nhỏ này cũng hố tôi, trước kia Mặc Dật vừa xuất hiện, nó còn có thể làm ra cảnh báo cho tôi, nhưng lúc này lại không có động tĩnh gì.
Cầm hương, tôi vào cũng không được, mà không vào cũng không xong, ai ngờ xui xẻo nữa là, Mặc Dật đã ngẩng đầu nhìn tôi, cũng không có ý định đứng dậy hoặc lau nước trên mặt.
Tôi hít một hơi thật sâu, nghĩ về những gì Bố Đạm Trần nói, giả vờ như không biết, tôi rất giỏi trong việc này, giả vờ như không nhìn thấy Mặc Dật, đi vào thắp hương, cung kính dâng lên.
Sau đó lập tức xoay người đi ra ngoài điện, chuẩn bị cấm những cây còn lại vào lư hương.
Trong đầu liên tục nghĩ, Mặc Dật cường đại như vậy sao có thể khóc được?
Chẳng lẽ lại có chuyện gì xảy ra nữa sao?
Hay y lại đến để bày tỏ tâm sự với Hậu Thổ?
Ánh mắt Mặc Dật vẫn luôn dõi theo tôi, sau khi tôi đã cắm hết hương vào lư hương, tôi vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của y.
Tôi vốn định ở miếu Hậu Thổ tìm kiếm manh mối, nhưng có Mặc Dật ở đây, tôi cũng không tiện lục loại khắp nơi, sau khi thắp hương xong, tôi chuẩn bị rời đi, thì lại nghe thấy một tiếng "phịch" vang lên, liền quay đầu lại nhìn, nhưng lại thấy Mặc Dật vốn đang ngồi dưới bức tượng thần khóc, ấy thế mà ngã xuống đất, đập đầu vào bức tượng thần.
Y cũng không phải là cơ thể thực sự, vì vậy cũng không nặng lắm, bức tượng thần đất sét cũng không bị đập vỡ.
Chỉ là tôi đứng ở ngoài cửa hồi lâu, cũng không dám đi vào xem.
Tại sao Mặc Dật đầu tiên có thể là khóc, rồi lại ngất đi?
Y cũng không phải người, cũng không phải động vật gì đó, y có thể ra Thái Sơn thì cũng chỉ là một tia thần hồn, giống như quỷ, làm sao có thể ngất xỉu, còn ngã đến vang như vậy nữa chứ?
Điều này khiến tôi hơi nghi ngờ liệu y có phải đang lừa tôi hay không.
Đứng một hồi, y cũng không nhúc nhích, tôi muốn để y ở chỗ này cũng được, nhưng lại thấy không ổn.
Cho dù bạn trai cũ có khốn nạn đến đâu, thấy chết mà không cứu hình như về mặt đạo đức có vẻ không được hay cho lắm, ít nhất cho đến bây giờ, y chưa làm điều gì khiến trời giận người oán như Lương Mỹ Phượng.
Nhưng nếu cõng Phủ Quân trở về, việc này ít nhiều cũng có chút là lạ..
Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi gọi cho Bố Đạm Trần, bảo anh ta đến xem.
Dù sao anh ta cũng xuất thân từ nhà họ Bố, anh ta giỏi hơn một học giả nửa vời như tôi rất nhiều, biết nhiều thứ hơn tôi, ít nhất có thể nhìn ra được Mặc Dật là thật hay là giả vờ, đúng không?
Chỉ là khi Bố Đạm Trần lật tảng đá lớn qua, nhìn thấy Mặc Dật ngã xuống dưới bức tượng thần, anh ta cũng sửng sốt, mở miệng và sững sờ nhìn tôi: "Là Phủ Quân?"
Tôi gật đầu, anh ta lập tức kéo tôi đứng dậy rời đi, còn kề vào tai tôi nói nhỏ: "Khổ nhục kế này cô cũng không nhìn ra sao? Ngài ấy nghi ngờ cô là Vân Thanh, cho nên mới dùng khổ nhục kế này xông vào bên trong chúng ta, sau đó ở bên cạnh quan sát cô."
Chưa kể, Bố Đạm Trần biết rất rõ các loại kịch bản, nếu anh ta không nói đúng là tôi thực sự không nghĩ ra điều này.
Nhưng khi chúng tôi trèo lên tảng đá lớn, Mặc Dật vẫn nằm đó không nhúc nhích.
Tôi liếc nhìn vào bên trong, chỉ thấy tay áo to rộng của y nằm trên mặt đất, vẫn bất động.
"Ngài ấy là ai? Thái Sơn Phủ Quân, cháu của Thiên Đế, là Thần được Tuyệt Địa Thiên Thông lưu lại, cho dù một tia thần hồn bị thương, cũng không có khả năng ngất đi, cùng lắm là trở lại chân thân ở Thái Sơn mà thôi." Bố Đạm Trần thấy tôi quay đầu lại, mạnh mẽ bẻ đầu tôi trở về: "Cô đừng có mềm lòng, kéo ngài ấy trở về, đến lúc đó lỡ có người lại giả ngu, giả mất trí nhớ, quấn lấy cô cả ngày, một mớ rắc rối này đi lên, vây lấy cô, đè lên người cô không chịu đi, thì cô còn có thể làm được gì nữa?"
Tôi ngẫm lại cũng có lý, dù sao Mặc Dật cũng không chết được, liền an tâm bỏ tảng đá trong lòng xuống, gọi một bữa ăn ngon cùng với Bố Đạm Trần.
Chỉ là đến trời tối, Tề Sở còn chưa tỉnh, cũng không thấy bọn người chị Dương đến đón, bọn họ thật sự đúng là liều, không sợ tôi sẽ khoét mắt Tề Sở, hoặc là giết anh ta hay gì đó sao, dù sao hai bên chúng tôi là địch hay là bạn còn chưa xác định mà!
Điều đó khiến tôi hơi không chắc họ đang nghĩ gì, cuối cùng, tôi đứng trước tảng đá lớn và nhìn nó một lúc, tôi lên xe và lấy điện thoại di động của Tề Sở, tìm được số của chị Dương và gọi qua.
Kết quả là chị Dương nói thẳng với tôi, con sông bên kia còn chưa đào đến cùng, hiện tại đã đào xuống khoảng chục mét, vẫn còn thi thể và lươn xuất hiện, đã đào lên được hơn hai trăm xác, mọi người trong viện nghiên cứu xuất động được đều đã xuất động, ngay cả những người từ một số thành phố lân cận cũng được gọi đến, nhưng những người từ Long Hổ Sơn vẫn chưa đến, vì vậy tôi được yêu cầu coi sóc Tề Sở trước.
"Chỉ cần không chết đói là được, nếu cô không có thời gian, có thể đưa cậu ấy đến bất kỳ bệnh viện nào cũng được." Chị Dương rất thoải mái nói như vậy, sau đó dường như đầu bên kia điện thoại đào ra được thứ gì đó, vì vậy, chị ấy trực tiếp cúp điện thoại.
Nhìn Tề Sở, người này vẫn là truyền nhân của phủ Thiên Sư đấy, sao lại không được coi trọng vậy, bây giờ đều rơi vào tay "quân địch", chị Dương chỉ cần bảo đảm anh ta còn sống là được, thật đúng là quá để mắt đến anh ta nhỉ.
Tôi còn chưa nói với chị Dương về việc Mặc Dật ngất xỉu ở miếu Hậu Thổ nữa đấy, tại sao họ lại không quan tâm đến đồng đội của mình rồi.
Tôi nhét điện thoại lại cho Tề Sở, lại leo lên tảng đá nhìn thử, ống tay áo đen vẫn còn nằm đó, không khỏi nghĩ đến sau khi Thi Môn mở ra Mặc Dật bị trọng thương trở về Thái Sơn, nằm trên giường không nhúc nhích được, trong lòng tôi hơi xót xa, nhưng vẫn cố chịu đựng leo xuống, trở về phòng ngủ.
Nhưng đang thiu thiu ngủ, tôi liền nghe thấy hai tiếng phịch phịch ở phòng bên, vội nhổm dậy nhìn, tay không khỏi nắm chặt lấy một cây gậy.
Kết quả, tôi nhìn thấy Bố Đạm Trần, trên vai vác Mặc Dật, tay đỡ Tề Sở, cố hết sức đi lên lầu, đang thở hồng hộc, nhìn thấy tôi vội vàng nói: "Mau kéo Tề Sở qua, không biết hai người này có phải ăn đá hay không, nặng quá chừng."
Không phải nói đừng mềm lòng sao? Tôi đã cố gắng hết sức để không kéo hai người này về, nhưng Bố Đạm Trần đã tự mình vác họ về.
Tôi kéo Tề Sở đặt lên giường của Bộ Đạm Trần, anh ta vác Mặc Dật ném bên cạnh, thở hổn hển nói: "Tôi cũng là người đã cứu Thái Sơn Phủ Quân, cũng không biết sau này khi tôi chết, ngài ấy có thể niệm chút tình này mà cho tôi đầu thai vào nơi tốt hay không, có tiền là được, chỉ cần truyền lại tài sản thì tốt rồi, đừng truyền lại nghề làm con rối hay xem hương gì đó linh tinh."
Trên giường, Tề Sở không biết vì sao chìm vào giấc ngủ rất say, hô hấp đều đều, hương của tôi mặc dù có thể làm cho anh ta ngã xuống, nhưng sẽ không làm anh ta ngủ lâu như vậy, cũng không phải là thuốc mê, anh ta đã ngủ suốt cả chặng đường, đã đến lúc nên tỉnh.
Bố Đạm Trần cũng phát hiện ra vấn đề, ấn huyệt nhân trung, véo vào tai cũng không làm anh ta tỉnh dậy, nên đành phải cõng về.
Mà tình huống của Mặc Dật cũng càng kỳ quái, không có quỷ nào sẽ ngất đi, huống chi là ngã mạnh như vậy, hơn nữa y cũng không phải chết, mà chỉ là thần hồn ly thể (linh hồn tách rời thể xác), không phải khi bất tỉnh phải nên trở về chân thân (thân thể thật) sao?
Tôi muốn hỏi Bố Đạm Trần, nhưng anh ta chỉ nói với tôi: "Người bẩm sinh, đặc biệt là huyết mạch của đế vương, khác với những người bình thường như chúng ta, tôi thậm chí còn không biết chân thân của ngài ấy có phải là người hay không, vậy làm sao tôi có thể biết được tình huống này của ngài ấy là như thế nào? Nếu không phải vì ngài ấy là thần trấn thế, thực lực chủ yếu để đối phó với Thi Vu, sau này chúng ta có thể phải dựa vào ngài ấy cứu mạng, thì tôi cũng sẽ không kéo ngài ấy trở về."
Tình huống này có chút kỳ lạ, cho nên tôi đành phải mặt dày lại gọi điện thoại cho chị Dương, Mặc Dật xem như là quân chủ lực đối phó với Thi Vu, y lại ngất xỉu như vậy, khiến cho tôi rất có cảm giác nguy cơ.
"Cô nói Phủ Quân ngất xỉu ở miếu Hậu Thổ bên cạnh cửa hàng của cô sao?" Chị Dương nhắc lại, tiếp đó cười nguy hiểm: "Xem hương à, cô nửa đêm nằm mơ sao? Thái Sơn Phủ Quân là tồn tại gì chứ, sư phụ cô không nói với cô sao? Xem Hương Môn các người đã nghèo túng đến mức này rồi à? Nói dối mà cũng không lựa chuyện để nói! Cô có thể hạ gục Thái Sơn Phủ Quân được à? Đầu tiên là cô sử dụng Tề Sở, sau đó là cả Phủ Quân cũng dùng tới, chỉ vì gạt tôi đến đó, đến tột cùng cô đang có kế hoạch gì chứ?"
"Tôi nói cho cô biết, nếu không phải xem ở cô có chút bản lĩnh xem hương thực thụ, cùng Vân Thanh cũng xem như đồng môn, tôi cũng không dễ nói chuyện như vậy đâu, có chuyện gì cô cũng nghẹn lại cho tôi, nếu như sông này thật sự trực tiếp dẫn đến Cổ Động dưới mặt đất, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện lớn, đến lúc đó Nhất Tế Tam Sư khó tránh khỏi lại phải tề tựu lần nữa, cô an tĩnh lại cho tôi một chút đi." Chị Dương bộc lộ khí chất độc đoán của chị ấy, khí thế như cầu vồng, căn bản không cho tôi cơ hội giải thích chút nào.
Lại nghe thấy âm thanh vội vã bên trong điện thoại, tôi và Bố Đạm Trần nhìn nhau, nhìn chằm chằm vào Mặc Dật đã ngất đi nằm trên giường một lúc, Bố Đạm Trần mới yếu ớt nói: "Cô không thể mạnh mẽ khí thế hơn sao?"
Tôi nhất thời cảm thấy hơi bực bội, nhìn Bố Đạm Trần: "Khí thế nói có liền có sao, sao vừa rồi ông không nghe điện thoại đi?"
Chị Dương lớn tuổi hơn tôi, lại phụ trách viện nghiên cứu nhiều năm như vậy, tiếp xúc với nhiều nhân vật lớn, còn tôi thì sao?
Tất nhiên, người tôi tiếp xúc to lớn đến mức không có giới hạn chỉ có Mặc Dật, bởi vậy nên không có trường hợp nào để cho tôi luyện khí thế cả.
Có điều chị ấy không tin tôi đã nhặt được Mặc Dật bị ngất, xem ra chị Dương rất tin tưởng vào Phủ Quân!
Tôi và Bố Đạm Trần nhìn nhau một lúc, sau đó tôi xoay người trở về phòng ngủ: "Anh kéo về, anh chịu trách nhiệm."
"Nhưng đây là cô.." Bố Đạm Trần nói đến một nửa, tự giác im miệng.
Chẳng qua lần này trở về, trái lại tôi đã an tâm ngủ.
Sáng sớm thức dậy, Mặc Dật Tề Sở vẫn chưa tỉnh, như vậy thật sự là kỳ quái, tôi thử dùng hương tỉnh thần, lại thử cho uống thuốc, bọn họ cũng không có phản ứng.
Bố Đạm Trần thậm chí đã sử dụng bí thuật điều khiển con rối, nhưng cũng vô dụng, anh ta còn nói với tôi: "Cô nghĩ nếu lúc này tôi lấy tóc của Phủ Quân đem chế thành con rối như ngài ấy, có thể thành công hay không? Đây chính là Phủ Quân đấy, tôi sẽ là người nhà họ Bố duy nhất có thể tạo ra một con rối từ dòng dõi của Thiên Đế."
Vâng, anh ta nghĩ thật là hay.
Tôi không tiện liên lạc với A Lan, vì vậy chỉ đành phải gọi cho chị Dương lần nữa, nhưng lần này chị ấy không nghe máy, lập tức tức giận nhìn Bố Đạm Trần nói: "Chế con rối thì cũng phải khống chế được nó đúng không? Anh cho rằng anh có thể chế anh ta thành con rối được à?"
Ý tưởng của Bố Đạm Trần bị cắt đứt, mũi kim để châm cứu cho Mặc Dật đâm thẳng vào đầu, nhưng Mặc Dật vẫn bất động.
Trong lòng tôi có chút dự cảm bất an, mặc quần áo xong đang định đi đến viện nghiên cứu, nhưng vừa xuống lầu đã thấy một con mèo một mắt chạy vội vào.
Tôi không khỏi đưa tay vuốt bụng nhỏ, đứa nhỏ này cũng hố tôi, trước kia Mặc Dật vừa xuất hiện, nó còn có thể làm ra cảnh báo cho tôi, nhưng lúc này lại không có động tĩnh gì.
Cầm hương, tôi vào cũng không được, mà không vào cũng không xong, ai ngờ xui xẻo nữa là, Mặc Dật đã ngẩng đầu nhìn tôi, cũng không có ý định đứng dậy hoặc lau nước trên mặt.
Tôi hít một hơi thật sâu, nghĩ về những gì Bố Đạm Trần nói, giả vờ như không biết, tôi rất giỏi trong việc này, giả vờ như không nhìn thấy Mặc Dật, đi vào thắp hương, cung kính dâng lên.
Sau đó lập tức xoay người đi ra ngoài điện, chuẩn bị cấm những cây còn lại vào lư hương.
Trong đầu liên tục nghĩ, Mặc Dật cường đại như vậy sao có thể khóc được?
Chẳng lẽ lại có chuyện gì xảy ra nữa sao?
Hay y lại đến để bày tỏ tâm sự với Hậu Thổ?
Ánh mắt Mặc Dật vẫn luôn dõi theo tôi, sau khi tôi đã cắm hết hương vào lư hương, tôi vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của y.
Tôi vốn định ở miếu Hậu Thổ tìm kiếm manh mối, nhưng có Mặc Dật ở đây, tôi cũng không tiện lục loại khắp nơi, sau khi thắp hương xong, tôi chuẩn bị rời đi, thì lại nghe thấy một tiếng "phịch" vang lên, liền quay đầu lại nhìn, nhưng lại thấy Mặc Dật vốn đang ngồi dưới bức tượng thần khóc, ấy thế mà ngã xuống đất, đập đầu vào bức tượng thần.
Y cũng không phải là cơ thể thực sự, vì vậy cũng không nặng lắm, bức tượng thần đất sét cũng không bị đập vỡ.
Chỉ là tôi đứng ở ngoài cửa hồi lâu, cũng không dám đi vào xem.
Tại sao Mặc Dật đầu tiên có thể là khóc, rồi lại ngất đi?
Y cũng không phải người, cũng không phải động vật gì đó, y có thể ra Thái Sơn thì cũng chỉ là một tia thần hồn, giống như quỷ, làm sao có thể ngất xỉu, còn ngã đến vang như vậy nữa chứ?
Điều này khiến tôi hơi nghi ngờ liệu y có phải đang lừa tôi hay không.
Đứng một hồi, y cũng không nhúc nhích, tôi muốn để y ở chỗ này cũng được, nhưng lại thấy không ổn.
Cho dù bạn trai cũ có khốn nạn đến đâu, thấy chết mà không cứu hình như về mặt đạo đức có vẻ không được hay cho lắm, ít nhất cho đến bây giờ, y chưa làm điều gì khiến trời giận người oán như Lương Mỹ Phượng.
Nhưng nếu cõng Phủ Quân trở về, việc này ít nhiều cũng có chút là lạ..
Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi gọi cho Bố Đạm Trần, bảo anh ta đến xem.
Dù sao anh ta cũng xuất thân từ nhà họ Bố, anh ta giỏi hơn một học giả nửa vời như tôi rất nhiều, biết nhiều thứ hơn tôi, ít nhất có thể nhìn ra được Mặc Dật là thật hay là giả vờ, đúng không?
Chỉ là khi Bố Đạm Trần lật tảng đá lớn qua, nhìn thấy Mặc Dật ngã xuống dưới bức tượng thần, anh ta cũng sửng sốt, mở miệng và sững sờ nhìn tôi: "Là Phủ Quân?"
Tôi gật đầu, anh ta lập tức kéo tôi đứng dậy rời đi, còn kề vào tai tôi nói nhỏ: "Khổ nhục kế này cô cũng không nhìn ra sao? Ngài ấy nghi ngờ cô là Vân Thanh, cho nên mới dùng khổ nhục kế này xông vào bên trong chúng ta, sau đó ở bên cạnh quan sát cô."
Chưa kể, Bố Đạm Trần biết rất rõ các loại kịch bản, nếu anh ta không nói đúng là tôi thực sự không nghĩ ra điều này.
Nhưng khi chúng tôi trèo lên tảng đá lớn, Mặc Dật vẫn nằm đó không nhúc nhích.
Tôi liếc nhìn vào bên trong, chỉ thấy tay áo to rộng của y nằm trên mặt đất, vẫn bất động.
"Ngài ấy là ai? Thái Sơn Phủ Quân, cháu của Thiên Đế, là Thần được Tuyệt Địa Thiên Thông lưu lại, cho dù một tia thần hồn bị thương, cũng không có khả năng ngất đi, cùng lắm là trở lại chân thân ở Thái Sơn mà thôi." Bố Đạm Trần thấy tôi quay đầu lại, mạnh mẽ bẻ đầu tôi trở về: "Cô đừng có mềm lòng, kéo ngài ấy trở về, đến lúc đó lỡ có người lại giả ngu, giả mất trí nhớ, quấn lấy cô cả ngày, một mớ rắc rối này đi lên, vây lấy cô, đè lên người cô không chịu đi, thì cô còn có thể làm được gì nữa?"
Tôi ngẫm lại cũng có lý, dù sao Mặc Dật cũng không chết được, liền an tâm bỏ tảng đá trong lòng xuống, gọi một bữa ăn ngon cùng với Bố Đạm Trần.
Chỉ là đến trời tối, Tề Sở còn chưa tỉnh, cũng không thấy bọn người chị Dương đến đón, bọn họ thật sự đúng là liều, không sợ tôi sẽ khoét mắt Tề Sở, hoặc là giết anh ta hay gì đó sao, dù sao hai bên chúng tôi là địch hay là bạn còn chưa xác định mà!
Điều đó khiến tôi hơi không chắc họ đang nghĩ gì, cuối cùng, tôi đứng trước tảng đá lớn và nhìn nó một lúc, tôi lên xe và lấy điện thoại di động của Tề Sở, tìm được số của chị Dương và gọi qua.
Kết quả là chị Dương nói thẳng với tôi, con sông bên kia còn chưa đào đến cùng, hiện tại đã đào xuống khoảng chục mét, vẫn còn thi thể và lươn xuất hiện, đã đào lên được hơn hai trăm xác, mọi người trong viện nghiên cứu xuất động được đều đã xuất động, ngay cả những người từ một số thành phố lân cận cũng được gọi đến, nhưng những người từ Long Hổ Sơn vẫn chưa đến, vì vậy tôi được yêu cầu coi sóc Tề Sở trước.
"Chỉ cần không chết đói là được, nếu cô không có thời gian, có thể đưa cậu ấy đến bất kỳ bệnh viện nào cũng được." Chị Dương rất thoải mái nói như vậy, sau đó dường như đầu bên kia điện thoại đào ra được thứ gì đó, vì vậy, chị ấy trực tiếp cúp điện thoại.
Nhìn Tề Sở, người này vẫn là truyền nhân của phủ Thiên Sư đấy, sao lại không được coi trọng vậy, bây giờ đều rơi vào tay "quân địch", chị Dương chỉ cần bảo đảm anh ta còn sống là được, thật đúng là quá để mắt đến anh ta nhỉ.
Tôi còn chưa nói với chị Dương về việc Mặc Dật ngất xỉu ở miếu Hậu Thổ nữa đấy, tại sao họ lại không quan tâm đến đồng đội của mình rồi.
Tôi nhét điện thoại lại cho Tề Sở, lại leo lên tảng đá nhìn thử, ống tay áo đen vẫn còn nằm đó, không khỏi nghĩ đến sau khi Thi Môn mở ra Mặc Dật bị trọng thương trở về Thái Sơn, nằm trên giường không nhúc nhích được, trong lòng tôi hơi xót xa, nhưng vẫn cố chịu đựng leo xuống, trở về phòng ngủ.
Nhưng đang thiu thiu ngủ, tôi liền nghe thấy hai tiếng phịch phịch ở phòng bên, vội nhổm dậy nhìn, tay không khỏi nắm chặt lấy một cây gậy.
Kết quả, tôi nhìn thấy Bố Đạm Trần, trên vai vác Mặc Dật, tay đỡ Tề Sở, cố hết sức đi lên lầu, đang thở hồng hộc, nhìn thấy tôi vội vàng nói: "Mau kéo Tề Sở qua, không biết hai người này có phải ăn đá hay không, nặng quá chừng."
Không phải nói đừng mềm lòng sao? Tôi đã cố gắng hết sức để không kéo hai người này về, nhưng Bố Đạm Trần đã tự mình vác họ về.
Tôi kéo Tề Sở đặt lên giường của Bộ Đạm Trần, anh ta vác Mặc Dật ném bên cạnh, thở hổn hển nói: "Tôi cũng là người đã cứu Thái Sơn Phủ Quân, cũng không biết sau này khi tôi chết, ngài ấy có thể niệm chút tình này mà cho tôi đầu thai vào nơi tốt hay không, có tiền là được, chỉ cần truyền lại tài sản thì tốt rồi, đừng truyền lại nghề làm con rối hay xem hương gì đó linh tinh."
Trên giường, Tề Sở không biết vì sao chìm vào giấc ngủ rất say, hô hấp đều đều, hương của tôi mặc dù có thể làm cho anh ta ngã xuống, nhưng sẽ không làm anh ta ngủ lâu như vậy, cũng không phải là thuốc mê, anh ta đã ngủ suốt cả chặng đường, đã đến lúc nên tỉnh.
Bố Đạm Trần cũng phát hiện ra vấn đề, ấn huyệt nhân trung, véo vào tai cũng không làm anh ta tỉnh dậy, nên đành phải cõng về.
Mà tình huống của Mặc Dật cũng càng kỳ quái, không có quỷ nào sẽ ngất đi, huống chi là ngã mạnh như vậy, hơn nữa y cũng không phải chết, mà chỉ là thần hồn ly thể (linh hồn tách rời thể xác), không phải khi bất tỉnh phải nên trở về chân thân (thân thể thật) sao?
Tôi muốn hỏi Bố Đạm Trần, nhưng anh ta chỉ nói với tôi: "Người bẩm sinh, đặc biệt là huyết mạch của đế vương, khác với những người bình thường như chúng ta, tôi thậm chí còn không biết chân thân của ngài ấy có phải là người hay không, vậy làm sao tôi có thể biết được tình huống này của ngài ấy là như thế nào? Nếu không phải vì ngài ấy là thần trấn thế, thực lực chủ yếu để đối phó với Thi Vu, sau này chúng ta có thể phải dựa vào ngài ấy cứu mạng, thì tôi cũng sẽ không kéo ngài ấy trở về."
Tình huống này có chút kỳ lạ, cho nên tôi đành phải mặt dày lại gọi điện thoại cho chị Dương, Mặc Dật xem như là quân chủ lực đối phó với Thi Vu, y lại ngất xỉu như vậy, khiến cho tôi rất có cảm giác nguy cơ.
"Cô nói Phủ Quân ngất xỉu ở miếu Hậu Thổ bên cạnh cửa hàng của cô sao?" Chị Dương nhắc lại, tiếp đó cười nguy hiểm: "Xem hương à, cô nửa đêm nằm mơ sao? Thái Sơn Phủ Quân là tồn tại gì chứ, sư phụ cô không nói với cô sao? Xem Hương Môn các người đã nghèo túng đến mức này rồi à? Nói dối mà cũng không lựa chuyện để nói! Cô có thể hạ gục Thái Sơn Phủ Quân được à? Đầu tiên là cô sử dụng Tề Sở, sau đó là cả Phủ Quân cũng dùng tới, chỉ vì gạt tôi đến đó, đến tột cùng cô đang có kế hoạch gì chứ?"
"Tôi nói cho cô biết, nếu không phải xem ở cô có chút bản lĩnh xem hương thực thụ, cùng Vân Thanh cũng xem như đồng môn, tôi cũng không dễ nói chuyện như vậy đâu, có chuyện gì cô cũng nghẹn lại cho tôi, nếu như sông này thật sự trực tiếp dẫn đến Cổ Động dưới mặt đất, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện lớn, đến lúc đó Nhất Tế Tam Sư khó tránh khỏi lại phải tề tựu lần nữa, cô an tĩnh lại cho tôi một chút đi." Chị Dương bộc lộ khí chất độc đoán của chị ấy, khí thế như cầu vồng, căn bản không cho tôi cơ hội giải thích chút nào.
Lại nghe thấy âm thanh vội vã bên trong điện thoại, tôi và Bố Đạm Trần nhìn nhau, nhìn chằm chằm vào Mặc Dật đã ngất đi nằm trên giường một lúc, Bố Đạm Trần mới yếu ớt nói: "Cô không thể mạnh mẽ khí thế hơn sao?"
Tôi nhất thời cảm thấy hơi bực bội, nhìn Bố Đạm Trần: "Khí thế nói có liền có sao, sao vừa rồi ông không nghe điện thoại đi?"
Chị Dương lớn tuổi hơn tôi, lại phụ trách viện nghiên cứu nhiều năm như vậy, tiếp xúc với nhiều nhân vật lớn, còn tôi thì sao?
Tất nhiên, người tôi tiếp xúc to lớn đến mức không có giới hạn chỉ có Mặc Dật, bởi vậy nên không có trường hợp nào để cho tôi luyện khí thế cả.
Có điều chị ấy không tin tôi đã nhặt được Mặc Dật bị ngất, xem ra chị Dương rất tin tưởng vào Phủ Quân!
Tôi và Bố Đạm Trần nhìn nhau một lúc, sau đó tôi xoay người trở về phòng ngủ: "Anh kéo về, anh chịu trách nhiệm."
"Nhưng đây là cô.." Bố Đạm Trần nói đến một nửa, tự giác im miệng.
Chẳng qua lần này trở về, trái lại tôi đã an tâm ngủ.
Sáng sớm thức dậy, Mặc Dật Tề Sở vẫn chưa tỉnh, như vậy thật sự là kỳ quái, tôi thử dùng hương tỉnh thần, lại thử cho uống thuốc, bọn họ cũng không có phản ứng.
Bố Đạm Trần thậm chí đã sử dụng bí thuật điều khiển con rối, nhưng cũng vô dụng, anh ta còn nói với tôi: "Cô nghĩ nếu lúc này tôi lấy tóc của Phủ Quân đem chế thành con rối như ngài ấy, có thể thành công hay không? Đây chính là Phủ Quân đấy, tôi sẽ là người nhà họ Bố duy nhất có thể tạo ra một con rối từ dòng dõi của Thiên Đế."
Vâng, anh ta nghĩ thật là hay.
Tôi không tiện liên lạc với A Lan, vì vậy chỉ đành phải gọi cho chị Dương lần nữa, nhưng lần này chị ấy không nghe máy, lập tức tức giận nhìn Bố Đạm Trần nói: "Chế con rối thì cũng phải khống chế được nó đúng không? Anh cho rằng anh có thể chế anh ta thành con rối được à?"
Ý tưởng của Bố Đạm Trần bị cắt đứt, mũi kim để châm cứu cho Mặc Dật đâm thẳng vào đầu, nhưng Mặc Dật vẫn bất động.
Trong lòng tôi có chút dự cảm bất an, mặc quần áo xong đang định đi đến viện nghiên cứu, nhưng vừa xuống lầu đã thấy một con mèo một mắt chạy vội vào.
@bingqing: "Mình sẽ cố gắng edit hoàn truyện, hiện tại mình sẽ cố gắng edit một tuần 2 chương."
Ahuhu.. Theo như trang đầu giới thiệu thì truyện này có 358 chương, còn 156 chương còn lại chia mỗi tuần 2 chương thì hơn một năm rưỡi nữa mới hoàn!
Edit: Hi hi.. Mình đã nói là hiện tại mà, đâu nói tương lai đâu nà. Biết đâu ngày nào đó rãnh rỗi bão chương thì sao. Mình cũng muốn nhanh để lên truyện khác mà. Kkkkk
Chỉnh sửa cuối: