Chương 279.2: Hiệp ước đâm núi

[HIDE-THANKS]
Hai đứa con của Đại Bạch ở trước mặt nó vươn tay bắt lấy đoàn ánh sáng, nhưng Đại Bạch lại đưa tay ấn chúng xuống đất, như thể đang sợ đến nỗi ngay cả lông cũng run rẩy.

"Chân thân của anh ấy à.." Mặc Dật dường như thở dài một hơi, đột nhiên cúi đầu cười với tôi: "Tới rồi!"

Y vừa dứt lời, thế nhưng chúng tôi lại vượt qua Đại Bạch, tôi lập tức quay đầu lại, thấy Đại Bạch đang nằm trên mặt đất phía sau ít nhất vài chục bước, chỉ lộ cái mông, ánh sáng của đá huỳnh quang ở nơi xa vốn đã không thể nhìn thấy, phủ quân đại nhân chắc chắn đã sử dụng phép thuật để đến đây.

Để chuyển chủ đề, y đúng là cố gắng hết sức!

Vị phủ quân này khẳng định là đầu óc bị nước vào, gần đây luôn làm ra một số chuyện không bình thường.

Hai quả cầu ánh sáng đó nhanh chóng tiến về phía trước, rồi rơi xuống.

Khi đoàn ánh sáng dần dần tản ra, liền thấy xuất hiện một dãy nhà bằng đá, bên ngoài những ngôi nhà đá có bàn đá, ghế đá, một số đồ nội thất bằng gỗ và một số vật dụng hiện đại, hiển nhiên là nơi này có liên hệ với bên ngoài, đây là nơi ở của gia tộc họ Bố.

Trải dài ít nhất vài dặm, có mấy trăm ngôi nhà bằng đá nhưng không hề phổ biến chút nào.

"Gia tộc họ Bố vốn nuôi mỹ nữ rắn, sau đó dùng mỹ nữ rắn hiến tế cho Thi Vu. Vì vậy, cho dù có chế tượng hay chế con rối, ngay cả người thật đi chăng nữa, cũng không gì làm cho Thi Vu thỏa mãn bằng mỹ nữ rắn. Nhà họ Bố bị thuật chế con rối phản phệ, thật ra cũng không liên quan gì đến Thi Vu, Vu thuật này đến từ mỹ nữ rắn, cho nên Bố Đạm Trần mới muốn máu của dòng dõi Thiên Đế." Mặc Dật ôm tôi từ trong vách đá rơi xuống, ngẩng đầu nhìn chung quanh: "Những mỹ nữ rắn đó đều đã về hang."

Nói cách khác, hang động thực sự cũng không phải ở đây à?

Cách tiếp cận từng lớp này, cũng thật là nghiêm ngặt.

Đây hình như là một cái hốc dưới chân núi, trải dài cực kỳ dài, nhưng lại không được đá huỳnh quang chiếu sáng, nếu như không có hai luồng ánh sáng đó, toàn bộ nơi đây sẽ tối đen như mực.

Nơi tôi đặt chân xuống, một khối màu đỏ sẫm văng tung tóe trên mặt đất, còn có một số xương gãy và thịt còn sót lại.

Trong lòng tôi chợt thắt lại..

Nếu như em gái ruột đó của Bố Đạm Trần cũng chết, sau này tôi sẽ phải đối mặt với Bố Đạm Trần như thế nào?

"Em có muốn cứu người của họ Bố không?" Mặc Dật nhìn thấy tôi nhìn chằm chằm vào vết máu đó, trầm giọng nói: "Mỹ nữ rắn số lượng cũng sẽ không nhiều, chúng nó có sức mê hoặc, có thể mê hoặc người khác mà không làm tổn thương họ, máu này chắc chắn là ai đó đã chống cự lại sức mê hoặc mới để lại. Mỹ nữ rắn mặc dù ăn thịt người, nhưng chúng sẽ không giết người họ Bố, bởi vì trừ bỏ người họ Bố, không ai có thể làm chúng nó thụ thai."

"Nhà họ Bố nhận lệnh Nữ Oa nuôi mỹ nữ rắn, đương nhiên sẽ có thể khống chế cuộc sống của chúng một cách tự nhiên, mà khả năng sinh sản là nền tảng của một gia tộc." Mặc Dật kéo tôi về phía những ngôi nhà đá trải dài: "Anh biết mỹ nữ rắn ở đâu, cũng biết người họ Bố sẽ bị giam ở nơi nào."

Vừa nói, y vừa kéo tôi về phía trước từng bước: "Cho dù mặc kệ điều kiện thế nào, em cũng đều muốn cứu người họ Bố đúng không?"

Từng vết máu đỏ sậm trên mặt đất, cho thấy ở đây đã xảy ra đánh nhau.

Gia tộc họ Bố mà Bố Đạm Trần nói ngay cả Thi Vu có ra cũng không sợ, lại nổi lên tai họa bên trong, vậy đưa em gái duy nhất đó của anh ta, cũng không biết còn sống hay đã chết.

Mặc Dật thấy tôi im lặng, liền kéo tôi về phía trước.

Khi đi đến cuối dãy nhà đá, lại cũng là một tế đàn, Mặc Dật kéo tôi lên, sau đó cắt qua lòng bàn tay tôi, nhỏ máu của tôi lên trên tế đàn: "Họ Bố có thể phòng Thi Vu, nhưng lại không thể phòng Vu Tộc. Hang đá này vốn là do Nữ Oa xây dựng, chỉ có máu của Vu Nữ mới có thể vào được. Em hãy nghĩ đến một cánh cửa.."

Tôi đã quen với việc sử dụng dù Âm Dương, nên cũng không khó để phác họa ra một cánh cửa trong đầu.

Sau đó liền nghe thấy một tiếng ầm ầm, những tảng đá trên tế đàn dâng lên như chất lỏng, rồi sau đó một cánh cửa mà tôi tưởng tượng đã xuất hiện trước mặt tôi.

"Cửa phủ trạch của anh?" Mặc Dật cong lên khóe miệng, trong mắt lộ ra ý cười.

Nơi tôi dùng dù Âm Dương đến nhiều nhất chính là phủ trạch của Mặc Dật, khi y nói hãy nghĩ đến một cánh cửa thì đây chính là cánh cửa trong tiềm thức của tôi.

Mặc Dật có vẻ rất vui mừng, kéo tôi qua cửa.

Khung cửa đó dường như có khí lạnh thổi ra khiến người ta lạnh cả người.

Đang lúc tôi đang run rẩy thì trước mắt chợt sáng lên.

Chỉ thấy trong toàn bộ vùng đá huỳnh quang, mười mấy mỹ nữ rắn đang vướng vào nền đá rộng lớn, ngước nhìn chúng tôi.

Những mỹ nữ rắn đó ngắn nhất cũng là ba mươi đến bốn mươi mét, những con lớn hơn thì chỉ thấy đầu chứ không thấy đuôi, cũng không biết chúng dài bao nhiêu.

Mà ở đuôi chúng nó, đã bị những măng đá ghìm xuống, khiến chúng không thể di chuyển.

Nước nhỏ giọt từ trên đỉnh hang sẽ chỉ làm cho măng đá ngày càng lớn hơn, có mỹ nữ rắn đã bị măng đá bao bọc nửa người.

*Măng đá: Là một dạng trầm tích hang động phát triển từ nền hang động đá vôi lên, với hình măng, nón thấp nhỏ.

Nơi ở giữa mà những mỹ nữ rắn này đang nhìn chằm chằm, mấy chục người mặc vải sa tanh của họ Bố dệt đã bất tỉnh, chỉ có một cô bé mười mấy tuổi, nước da xanh xao vàng vọt, ngồi khoanh chân giữa đám đông.

Trông cô bé rất suy dinh dưỡng, khi thấy chúng tôi bước vào, cô bé lập tức kích động nhìn tôi, trên môi nở nụ cười vui vẻ, nhưng vừa cười nước mắt đã chảy xuống.

Sau đó chậm rãi chuyển từ ngồi khoanh chân sang quỳ, sau đó duỗi thẳng người, quỳ gối, tựa trán xuống đất, quỳ hồi lâu, cũng không nói một lời.

Những mỹ nữ rắn đó rít lên, nhìn chằm chằm vào chúng tôi.

Sau đó, một giọng nói khàn khàn từ đâu truyền đến, dường như có mặt ở khắp mọi nơi, nói bằng một giọng rất chậm và khó nghe: "Từ đâu đến?"

Tôi nhìn cô bé đó, đang tự hỏi liệu cô bé có phải là em gái của Bố Đạm Trần hay không.

Thì Mặc Dật vẫn đang nắm tay tôi đột nhiên đẩy tôi đến trước mặt những người đó, sau đó rút Câu Hồn Liên ra, quấn lấy tôi và tất cả những người cô bé đó.

Y ngẩng cao đầu đứng thẳng, trầm giọng nói: "Cháu trai Thiên Đế, Thái Sơn phủ quân Kim Hồng Dật, đến thực hiện hiệp ước đâm núi năm đó!"

Nói xong, y cúi đầu liếc nhìn tôi, mỉm cười với tôi.

Sau đó y đột nhiên giơ tay, xuyên qua ngực mình, máu đỏ tươi mang theo ánh sáng nhỏ xuống: "Giải trừ lời nguyền của họ Bố, đổi phương pháp của Vu Tộc."
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 282: Có ý gì

[HIDE-THANKS]
Cộng Công cho rằng nuốt chửng trái tim của Mặc Dật sẽ có biến hóa gì đó, hoặc là muốn có được năng lực trong chân thân của Mặc Dật, nhưng lại không ngờ trước khi Mặc Dật đến đã chuyển chân thân của mình vào cơ thể của tôi, dưới cơn tức giận, sao có thể nương tay, há mồm liền nuốt chửng Mặc Dật.

Tôi nhìn Mặc Dật biến mất trong cái miệng to lớn hung dữ đó trong chớp mắt, đôi mắt cay xè, sau đó chân tôi chìm xuống, với sự đẩy kéo của Lạc Lạc và Đại Bạch, tôi bị kéo ra khỏi hang.

Vừa ra ngoài, tôi đã nghe thấy một tiếng gầm lớn từ bên trong phát ra, như có thứ gì đó bị gãy, lại giống như có thứ gì đó đập vào núi với một lực rất lớn.

Quay người định quay lại, nhưng vừa quay người lại đã đâm đầu vào vách đá đau đớn, vội vàng muốn kéo Đại Bạch, nhưng nó đã cùng hai đứa nhỏ bỏ chạy rất xa.

"Chị Vân Thanh." Bộ Nhiễm Tiêm vội vàng đi tới, giơ tay kéo tôi: "Khi Cộng Công tức giận, có thể đánh đổ Bất Chu Sơn, nếu phủ quân đã đưa chị ra ngoài, tự nhiên là không muốn chị ở trong đó bị nguy hiểm. Đừng đi!"

Tôi gấp đến mức trái tim như lửa đốt, đẩy cô bé ra, nhưng cô bé lại vươn tay trào ra tơ nhện quấn quanh người tôi, có điều bị luồng ánh sáng từ đầu ngón tay tôi đốt cháy, biến mất sạch sẽ.

Bộ Nhiễm Tiêm lo lắng, lại muốn ngăn cản, nhưng lại bị tôi dẫn Hoa Cổ quấn lấy.

Tôi chạy nhanh đến tế đàn đi vào hang đá đó, rút dao ra đâm vào lòng bàn tay, máu đỏ nhỏ xuống nền đá tối tăm, trong đầu tôi vội vàng nghĩ về cánh cửa phủ trạch đó, nhưng thật lâu sau, dù máu tươi chảy ra, trên tế đàn lại vẫn không có động tĩnh gì.

Toàn bộ mặt đất đều rung chuyển, liên tục có tiếng nước chảy vang lên, như đang rửa trôi ở đâu đó, trên những ngôi nhà bằng đá xuất hiện vết nứt, những tảng đá khổng lồ nứt ra và vỡ vụn, người họ Bố không thể đứng vững, Bố Nhiễm Tiêm vùng vẫy chống lại Hoa Cổ đã biến thành con rắn muốn chạy về phía tôi, nhưng một tảng đá rơi xuống suýt chút nữa đã trúng vào cô bé, cũng may được người họ Bố kéo lại.

Trong lòng tôi càng lo lắng, tôi đặt lòng bàn tay đã bị cắt của mình lên nền đá cố gắng thử ấn xuống, ánh sáng từ đầu ngón tay chiếu về phía nền đá đó, nhưng vẫn không có động tĩnh gì.

Trong trận động đất và rung chuyển của núi non, tiếng kêu rền vang đó dường như đã dừng lại, sau đó dường như không còn rung chuyển nào nữa.

Lòng tôi chậm rãi chùng xuống, hai mắt nóng lên, quay đầu nhìn Bố Nhiễm Tiêm: "Đưa tôi vào!"

Họ Bố vốn đã có cách đi vào, nhưng vừa rồi Bố Nhiễm Tiêm hình như không muốn tôi vào.

Chuyển động đột ngột dừng lại khiến tôi càng cảm thấy bất an hơn so với lúc vừa rồi có nhiều chuyển động.

"Chị Vân Thanh." Bố Nhiễm Tiêm lắc đầu với tôi, lùi lại từng chút một.

Tôi trực tiếp dẫn Hoa Cổ quấn về phía cô bé, sau đó kéo lại, nắm lấy cánh tay nó, nghiêm túc nhìn: "Đưa tôi vào!"

Xung quanh quá mức yên tĩnh, chỉ có tiếng sỏi đá lăn xuống nhè nhẹ, thậm chí cũng không còn tiếng nước chảy ào ạt vừa rồi.

Tim tôi như ngừng đập, tôi nắm chặt lấy cánh tay của Bố Nhiễm Tiêm, nói từng chữ: "Nói cho tôi biết cách vào!"

Luồng ánh sáng do tôi dẫn về phía tế đàn từ từ dâng lên, chiếu sáng xung quanh, huyết sắc dâng lên trên mặt Bố Nhiễm Tiêm khi nó được hóa giải lời nguyền lại từ từ biến mất, ngẩng đầu nhìn tôi, lắc đầu nhỏ giọng nói: "Vào không được."

"Tại sao không vào được? Sao có thể vào không được?" Tôi kéo Bố Nhiễm Tiêm qua, những chiếc gai trên Hoa Cổ trên cổ tay tôi nảy lên, nhưng khi tôi nhìn vào đôi mắt màu vàng cam của cô bé, trái tim tôi cuối cùng cũng dịu lại, rồi nhanh chóng lấy hương mê hồn trong ba lô ra, dùng giấy bùa thắp lên, tiếp theo khiến hương bay về phía tất cả thành viên họ Bố.

Sau đó dẫn khói, quấn lấy Đại Bạch cùng hai đứa nhỏ của nó: "Mày đưa tao đi vào."

Nó có thể thò đầu xuyên qua vách đá đưa tôi ra ngoài, tất nhiên nó cũng có cách để đi vào, chẳng phải nó luôn giỏi đi vào những nơi mà người khác không vào được sao?

Đại Bạch lắc đầu với tôi, lẩm bẩm: "Cộng Công rất mạnh mẽ, trước khi đến, phủ quân đã nói nếu ngài ấy vào hang, ngài ấy sẽ phong ấn hang động để ngăn cản người rắn chui ra, để tôi đưa chị ra ngoài, về sau đi theo chị."

Chân tôi đột nhiên có chút yếu ớt, quay lại nhìn Lạc Lạc đang co ro và run rẩy một bên.

Từ sau khi Thi Môn xuất hiện, nó đã bị Mặc Dật giữ lại, lúc này lại được thả ra, nhưng lá gan của nó dường như cũng không lớn hơn chút nào, bị tôi trừng mắt nhìn, nó lập tức nói: "Phủ quân dạy chúng con ngôn ngữ rắn, nói.. Nói.."

Vừa nói, nước mắt nó vừa rơi, sau đó "oa" lên một tiếng khóc lên, hét lớn: "Phủ quân vẫn luôn bảo con học cái đó, khi con rắn lớn vừa rồi nói, ngài ấy còn bảo con nhất định phải ghi nhớ, còn bảo con dạy lại cho cô. Nói là khi tế người rắn, phải dùng ngôn ngữ của người rắn. Phủ quân, phủ quân có phải.."

Trái tim vốn đã yên lặng, bỗng cảm thấy đau đớn.

Cả hang động chỉ được chiếu sáng bởi một vệt sáng, nhưng lại khiến tôi không thở nổi.

Cho nên từ khi chuẩn bị bước vào nhà họ Bố, đầu óc Mặc Dật cũng không phải bị nước vào, mà là biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo ư?

Hay đúng hơn là, từ lúc Thi Môn mở ra, y đã biết một ngày nào đó tộc mỹ nữ rắn cũng sẽ ra ngoài, nên đã mang Lạc Lạc đi dạy nó ngôn ngữ của người rắn?

Hoặc, ngôn ngữ của người rắn có tác dụng khác?

Vừa rồi y trao trái tim mình cho Cộng Công để đổi lấy bí thuật của Vu Tộc, là vì tôi sao?

Trong trái tim đau đớn của tôi dường như có thứ gì đó rạn nứt, nó trở nên tê dại và đau nhức, tôi há miệng thở dốc nặng nhọc.

Rõ ràng không còn cảm giác gì nữa, rõ ràng biết người y yêu chính là A Tịnh đó, rõ ràng biết..

Nhưng cơn đau này vẫn lan ra từng chút một, cảm giác như có một tảng đá khổng lồ đè lên ngực, dù có từng ngụm lớn không khí tràn vào phổi, nhưng vẫn có cảm giác khó chịu như thiếu oxy.

"Chị Vân Thanh, đi thôi." Bố Nhiễm Tiêm đi tới, lo lắng nhìn tôi nói: "Cộng Công là một vị đại thần viễn cổ, sức mạnh không thua kém gì Nữ Oa, cho dù bị giam trong hang động, nhưng cũng có sức uy hiếp rất lớn. Hơn nữa.."

Cô bé cắn môi, giống như hạ quyết tâm lớn, rồi nói: "Phủ quân không có chân thân, một tia thần hồn thì có thể làm được gì? Cho dù bị Cộng Công nuốt chửng, nhưng nó cũng không thể thoát khỏi những chiếc đinh đồng, hang động bị phong ấn, không có đường trốn thoát, lại không được người nuôi dưỡng, cho dù tuổi thọ nó dài bao nhiêu, thì cũng chỉ có thể biến mất trong mắt thế gian như Bất Chu Sơn này. Bây giờ chị đã có một nửa chân thân của phủ quân, với dòng máu của Đế Vu, chị có thể nắm giữ Trầm Thiên Rìu, lại có lực lượng chưởng càn khôn từ chân thân của phủ quân, làm chủ U Minh.."

Cô bé nói từng câu từng chữ một, giống như cái chết của Mặc Dật, là một lợi ích to lớn.

Tôi chợt hiểu ra một chút, chớp mắt nhìn Bố Nhiễm Tiêm: "Tôi quên mất, dù sao em cũng là người của Vu Tộc."

Tôi đưa tay khởi động dù Âm Dương, nhìn Đại Bạch nói: "Mày dẫn họ đi tìm Bố Đạm Trần, tao đi tìm phủ quân."

Đôi mắt của Bố Nhiễm Tiêm lập tức đỏ lên vì tức giận, hét vào mặt tôi: "Chị Vân Thanh, hắn là cháu trai của Thiên Đế, chị không nhớ rõ mối hận diệt tộc năm đó, tôi không trách chị, Nhưng anh tôi vì chị đã hiến tế âm hồn, chị cũng không đi tìm mang về ư? Bên ngoài Thi Vu đang náo động, tà Vu đã trỗi dậy, không có chân thân của phủ quân, thì Trầm Thiên Rìu đó sớm hay muộn cũng là vật của Vân Nga, chẳng lẽ chị muốn cho cô ta một rìu bổ chìm bầu trời à? Dù sao chị cũng là Thánh Nữ của Vu Tộc, chị không nghĩ đến những người trong chúng tôi đã ở đây, dưới lòng đất này trấn thủ hàng vạn năm, truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, dùng máu làm vật hiến tế chờ chị trở về sao?"

Cô bé nói quá nhanh quá vội vàng, vẻ mặt lo lắng, trầm giọng nói với tôi: "Đế Vu Vân Nga dù sao trong quá khứ cũng có phản tộc, Vu Tộc không thể nào tôn cô ta là Thần. Chị Vân Thanh, chị có biết Vu Tộc có bao nhiêu người chờ chị không, bọn họ nhiều thế hệ đã ẩn náu trong núi rừng, trốn tránh đuổi giết, chỉ để chờ chị trở về. Vu tộc cần một vị Thần mới, một vị Thần có thể trấn áp Thi Vu, chống lại dòng dõi của Thiên Đế. Đó không phải Vân Nga, cũng không phải Nữ Luy, chỉ có thể là chị."

Cô bé vừa dứt lời, mấy người họ Bố ở gần đó lấy ra một chiếc hộp đá, sau đó mở ra trước mặt tôi.

Bên trong là hai quả trứng màu trắng có đốm đen, vỏ trứng xù xì và đầy cát, bên trong dường như có thứ gì đó khẽ chuyển động, nhưng sau đó lại đột nhiên yên tĩnh.

"Người rắn đẻ trứng, dù cho người rắn bên trong có bị tiêu diệt hoàn toàn, thì cũng còn có bí pháp của Vu Tộc cùng với ngôn ngữ của người rắn. Chị Vân Thanh, chị có thể dùng hai người rắn này để hiến tế cho Thi Vu." Sắc mặt Bố Nhiễm Tiêm đỏ bừng, dùng ánh mắt cầu xin nói: "Anh trai em bảo chị đến nhà họ Bố, cũng không phải để phá bỏ lời nguyền của họ Bố, mà là để hồi sinh Vu Tộc, chị hiểu không?"

Nói xong, cô bé đẩy hai quả trứng mỹ nữ rắn đến trước mặt tôi, giơ hai tay lên quá đầu, rồi từ từ quỳ mọp xuống đất.

Phía sau, tất cả người nhà họ Bố cũng quỳ xuống, quỳ mọp trên mặt đất giống như cô bé.

Khi nhìn những người này, tôi chợt cảm thấy có chút nhàm chán.

Bố Nhiễm Tiêm chỉ mới mười hai tuổi, cô bé nhớ rõ sự hỗn loạn thần quyền và hận thù diệt tộc hàng vạn năm trước, nhưng lại không nhớ rằng vừa rồi trong hang động, chính Mặc Dật đã dùng máu của mình để cứu họ.

Cô bé chỉ nhìn thấy lợi ích của Vu Tộc sau cái chết của Mặc Dật, chứ không nhìn thấy ân cứu mạng của Mặc Dật.

Đột nhiên trong lòng có chút chán nản, mấy vạn năm qua, thạch nhũ trên người Cộng Công đã tích tụ dày như một bức tường, nền tảng của Bất Chu Sơn này cũng không tìm ra được nguồn gốc, ẩn dưới đáy của hồ, bị chôn vùi giữa những ngọn núi, nhưng họ vẫn nhớ về mối hận thù năm đó, bất chấp ân tình trước mặt.

"Lạc Lạc." Tôi vẫy tay với Lạc Lạc, lấy ra một lá bùa từ trong người ra, thấm đầy máu trong lòng bàn tay, sau đó đưa cho Lạc Lạc và nói: "Con đi tìm chú Tề Sở, đưa cái này cho chú ấy."

Lạc Lạc chớp mắt nhìn tôi, nhưng khi tôi trừng mắt nhìn, nó sợ hãi co rúm người lại, nước mắt lại rơi trên mặt, yếu ớt nói: "Phủ quân, ngài ấy.."

"Đi!" Tôi quát một tiếng, Lạc Lạc lập tức lấy lá bùa và bỏ chạy nhanh như chớp.

Sau khi Lạc Lạc rời đi, tôi đưa tay chạm vào hai quả trứng mỹ nữ rắn.

Sau đó, lấy ra một nén hương dẫn đường, thấm vào máu của mình rồi thắp lên.

"Chị Vân Thanh!" Đại Bạch vội vàng ngẩng đầu lên, ánh mắt lo lắng rơi vào bụng nhỏ của tôi.

Tôi khiến làn khói biến thành dải khói, quấn vào Đại Bạch và người nhà họ Bố: "Lạc Lạc biết ngôn ngữ của người rắn, Tề Sở và A Lan sẽ biết cách giấu Trầm Thiên Rìu thật tốt, trứng rắn ở đây, các người tự xem rồi làm. Có chuyện gì, có thể nhờ Tề Sở đi tìm Nữ Luy, cô ấy cũng không muốn quá hỗn loạn."

Về phần Vân Nga, tuy là cấp tiến, nhưng cô ta cũng không đến nỗi tệ.

"Vân Thanh!" Bố Nhiễm Tiêm vốn đã sốt ruột, hai mắt đỏ bừng nói với tôi: "Chị đã từng từ bỏ thị tộc không màng đến một lần, lần này vẫn muốn làm như vậy sao?"

"Trước kia là A Tịnh thì phải." Tôi cúi đầu nhìn Bố Nhiễm Tiêm, từ trong ba lô lấy ra viên Vong Trần Châu đó, nhẹ nhàng búng ra, dùng khói cuộn lấy những thông tin đó rồi đáp xuống trước mặt Bố Nhiễm Tiêm: "Các người muốn ai là A Tịnh thì là người đó, nhưng tôi chỉ là Vân Thanh mà thôi."

Cái gì thị tộc, cái gì thần quyền, có liên quan gì đến tôi?

Tôi chỉ muốn đi vào tìm Mặc Dật, hỏi y, chuyện này rốt cuộc là sao?

Y làm những việc đó, là có ý gì?
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 283: Cầu vồng

[HIDE-THANKS]
Chiếc dù Âm Dương do chú Chu làm cho thím Điền nhỏ, dùng rất tốt, khi hương dẫn đường bắt đầu bay lên, tôi hơi quay người, bước một chân ra, liền rơi xuống dải cát vàng.

Phía sau hình như có tiếng của Bố Nhiễm Tiêm đang hét lớn, nhưng khói đó tôi đã dùng hết toàn lực, cô bé muốn thoát ra cũng phải mất một ít thời gian.

Vừa rơi xuống bãi cát vàng, tôi liền nghe thấy những tiếng thì thầm, như thể vô số lời nói từ dưới cát vàng tuôn ra, nhưng lại kèm theo tiếng gió rít, nên tôi cũng không thể nghe rõ.

Lần này không gặp phải Lục Tư Tề, tôi nắm chặt hương dẫn đường, dẫn ra một luồng ánh sáng nhỏ, rồi sải bước về phía trước.

Hương dẫn đường nhuốm máu của tôi, lại được dẫn dắt bởi ánh sáng chân thân của Mặc Dật, cho dù y chỉ là một tia thần hồn rơi vào bụng rắn của Cộng Công, thì tôi cũng có thể đến được bên cạnh Cộng Công đúng không?

Tôi vẫn có thể thử trò giết rắn này, nhưng nói nào ngay, nếu gặp phải Cộng Công, tôi biết phải làm gì đây?

Nhưng tôi muốn nói chuyện với Cộng Công, dùng tôi đổi tôi lấy Mặc Dật, cũng không biết ông ta có bằng lòng hay không.

Nhưng vừa bước ra khỏi hoàng tuyền, tôi đã bước vào một thế giới đầy màu sắc.

Sương mù mờ ảo tản đi, phía chân trời treo một cầu vồng màu vàng, một thác nước cực lớn lao xuống một cái hồ lớn.

Mặc Dật, vốn tưởng rằng sẽ bị chôn trong bụng rắn, lại trần trụi đứng trong hồ, vẩy nước rửa sạch vết máu trên người.

Vết thương trên ngực nhìn qua giống như đã khép lại, nhưng vẫn còn đẫm máu, y lại dường như đang đau đớn đến nhe răng nhếch miệng, chân loạng choạng ngã vào trong nước.

Trong lòng tôi giật mình, vội dẫn hương giữ chặt lấy y.

Nhưng không biết có phải là ảo giác hay không, lúc bị sợi hương kéo lên, trong mắt y hình như hiện lên một tia tiếc nuối, nhưng y vẫn dùng nước rửa từng chút vết máu khô trên người, thở hổn hển nói với tôi: "Đáng lẽ em không nên đến."

Dòng máu đỏ tươi chảy dọc theo cơ thể, nhìn thấy thật rợn người.

Xung quanh không có ai, y hoàn toàn khỏa thân, khi ánh mắt tôi theo vết máu nhìn xuống, lại thấy bên dưới có thứ gì đó đang nảy lên.

Vị phủ quân này vậy mà chơi lưu manh, đây là cố ý hay vô ý?

Tôi vội vàng quay người nhìn cầu vồng treo lơ lửng đó, đè nén nhiệt độ trên mặt cùng nỗi đau còn sót lại trong lòng: "Đây là đâu?"

"Không biết em sẽ tới, cởi hết rửa cho dễ." Mặc Dật đưa tay lấy áo trong mặc vào, bước ra khỏi hồ nước, đứng trên tảng đá, chỉ vào cầu vồng phía xa nói: "Đẹp không?"

"Mặc quần áo vào rồi đi ra ngoài." Tôi bóp tắt hương dẫn đường trong tay, hít một hơi thật sâu để đè nén cảm giác đau lòng vừa rồi.

Dù Âm Dương có thể đi vào, tự nhiên có thể đi ra ngoài.

Nhưng Mặc Dật không trả lời, xoay người ngồi xuống cạnh tôi, cùng tôi nhìn cầu vồng và nói: "Thật đẹp phải không?"

Đầu óc phủ quân lại bị nước vào à?

Tôi quay lại nhìn y, nhưng ánh mắt y có vẻ rất kiên trì, nên tôi chỉ có thể gật đầu nói: "Đẹp."

"Anh." Mặc Dật nắm lấy tay tôi, kiêu ngạo nói: "Đẹp đúng không."

Ý của y có chút không rõ ràng lắm thì phải?

Mặc Dật nắm lấy tay tôi, từ từ giơ lên, sau đó các ngón tay của y đan xen lại với tôi, tiếp theo lại nhìn thấy cầu vồng màu vàng rực rỡ đó đột nhiên thu nhỏ lại, rồi lao nhanh về phía chúng tôi, tụ lại ở đầu ngón tay đang bị ngón tay Mặc Dật đan xen, tiếp theo từ từ tụ lại thành một luồng ánh sáng nhỏ, biến mất vào trong ngón tay.

"Kim Hồng Thị là Thị tộc của mẹ anh." Mặc Dật buông tay tôi ra, cài lại áo trong của y: "Thời xưa, các Thị tộc đều nắm giữ sức mạnh tự nhiên, Cộng Công là người rắn, cho nên Cộng Công Thị cai quản nước; Hoa Tư Thị cai quản gió, lấy Phong làm họ. Cha anh cai quản Thiếu Hải Thị, mẹ nằm mộng nuốt hai mặt trời vào bụng, khi gặp nước sẽ biến đổi, nên chân thân của anh và anh của anh là một cầu vồng vàng. Sau này, mẹ anh lấy đó để sửa Thị Tộc thành Kim Hồng Thị."

Mặc Dật nói, mặt dần dần đỏ lên, ngón tay vướng vào nút thắt bên trong áo trong.

Y cúi đầu đỏ lỗ tai, nhẹ nhàng nói: "Đây là do Vu lực của Cộng Công xây dựng. Cộng Công là thủ lĩnh của tộc người rắn, cho dù nhìn vào tâm trí, ông ta cũng chỉ có thể nhìn thấy chủ ngọn nguồn của anh là một cầu vồng vàng, vì thế làm sao người rắn nhỏ đó có thể thấy ai đang ẩn náu trong trái tim anh."

Tiếng nước sau lưng chấn động, tôi nghe thấy liền chớp chớp mắt, quay đầu khó hiểu nhìn Mặc Dật, giấc mơ đau đớn trong lòng dần dần tiêu tan.

Tại sao phủ quân lại quan tâm nhiều đến người mà mỹ nữ rắn kia biến thành khi nhìn vào tâm trí chứ?

"Em có hận Vân Nga không?" Mặc Dật buộc chặt quần áo trong, sau đó lấy áo choàng đen, thản nhiên mặc vào, ngồi cạnh tôi, nghiêm túc nhìn tôi nói: "Lúc trước khi em đồng ý kết hôn với Lục Tư Tề, là cho rằng chính mình yêu Lục Tư Tề ư?"

Hai vấn đề này trước sau mâu thuẫn với nhau, hơn nữa lúc này cũng không thích hợp để bàn luận thì phải.

Trong lòng đột nhiên đau buồn, tôi mở dù Âm Dương ra, đưa tay về phía Mặc Dật nói: "Rời khỏi đây trước đã. Bố Nhiễm Tiêm mang theo trứng của mỹ nữ rắn ra ngoài, tôi sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó."

"Không thể ra được." Mặc Dật mở áo đen ra, nắm lấy tay tôi nhẹ nhàng chạm vào, cầu vồng màu vàng đã bị thu hồi lại treo lên ở phía chân trời: "Đã lâu rồi anh không nhìn thấy chân thân của mình, nên muốn nhìn nhiều một chút, nếu em không tin thì có thể thử trước, sau khi thử xong chúng ta sẽ nói tiếp. Dù sao chúng ta còn rất nhiều thời gian."

Cầu vồng vàng đó quả thật rất đẹp, nhưng vừa rồi y lại nói Khuy Tâm Chi Thuật của Cộng Công chỉ có thể phát hiện ra thứ này, hóa ra trong lòng phủ quân đang giấu chính là bản thân mình, vậy mà vẫn tự luyến muốn nhìn nhiều hơn nữa!

Có điều y nói không thể đi ra ngoài, tôi lại không tin, dù Âm Dương có thể thông Âm Dương, nếu tôi có thể vào được thì tự nhiên có thể đi ra.

Nhưng phủ quân dường như chắc chắn là không thể ra ngoài, lúc này lại còn nằm trên tảng đá cạnh hồ nước, bình thản nhìn cầu vồng vàng đó mê mẩn tự luyến.

Tôi từ chỗ cực kỳ lo lắng, đau khổ, căng thẳng trong lòng, mượn hương và dù Âm Dương chạy đến đây để cứu y, nhưng kết quả phủ quân đại nhân lại đang tự luyến ngắm nhìn cầu vồng ở một nơi yên tĩnh và trang nhã như vậy..

Không biết tại sao trong lòng lại dâng lên một cơn giận dữ, phủ quân đã nhìn thấu lòng người, tính toán với lòng người không lộ một chút sơ hở, chẳng lẽ lại đang có ý đồ gì khác sao?

Nhưng nhìn cách y nhìn chằm chằm vào cầu vồng vàng, dù giận sôi máu, nhưng tôi cũng không thể làm gì y được, tức đến nghiến răng.

Dù sao tôi cũng đã tiến vào một lần, Mặc Dật dường như cũng không gặp nguy hiểm gì, nếu ra ngoài, tôi lại bỏ chút công sức để tiến vào lần nữa là được.

Nếu quá tức giận không vào được nữa, thì cứ để y ở đây nhìn cầu vồng vàng kia tự luyến thôi!

Thế là tôi cầm dù Âm Dương quay người, sải bước về phía trước, kết quả bước ra ngoài, nhưng lại vẫn ở trên tảng đá khổng lồ ở đây.

Cảm thấy nghi ngờ, lại bước thêm một bước nữa, nhưng vẫn ở trên tảng đá.

Tôi tức giận tiến lên phía trước vài bước, nhưng dù đi thế nào, đi bao nhiêu bước, tôi vẫn luôn ở trên tảng đá lớn, rõ ràng là tôi đã đi một quãng đường dài, nhưng khi giẫm lên, tôi vẫn chỉ cách đó vài tấc.

"Cộng Công là một đại Vu, Nữ Oa mượn sức mạnh của Thi Vu, chế tạo nó theo cấu trúc cơ thể của bà ấy. Cơ thể bị chi phối bởi sức mạnh hỗn độn, Vu Tộc cũng không có sự phân biệt âm dương, nên trong bụng nó cũng không có âm dương, em có thể đi vào vì bên ngoài có phân biệt âm dương, nhưng trong cơ thể nó không có." Mặc Dật nhìn thấy tôi nhảy loạn xung quanh, vậy mà lại cười khúc khích.

Khi y cười, cầu vồng vàng treo lơ lửng lại lóe lên ánh sáng vàng kim, chiếu sáng toàn bộ hồ nước sáng trưng.

Sắc mặt Mặc Dật hầu như lúc nào cũng ủ rũ, hiếm khi cười, ngay cả khi chúng tôi cùng nhau đi dạo phố, y cũng cười, nhưng lại không có vẻ thoải mái, như đang kìm nén điều gì đó, lần này dường như những điều đè nén trong lòng được buông bỏ, y cười rất thoải mái.

Tôi thấy mà phát bực, bị mắc kẹt thế này mà y vẫn có thể cười được!

"Chúng ta nói chuyện nhé?" Y khoanh chân ngồi dậy, trải áo choàng đen lên tảng đá rồi ra hiệu cho tôi ngồi lên.

Chiếc áo choàng đen được dệt bằng hoa văn tối màu, tuy không biết nó được làm từ chất liệu gì, nhưng dù sao trông nó rất có giá trị, vậy mà y lại dùng nó để lót đất như thế này.

Nhưng nhìn vẻ mặt vốn luôn lạnh lùng của y, bây giờ dường như đã dịu đi, hơn nữa giọng điệu trong lời nói cũng giống như lần trước tôi nói chuyện với y, tôi hơi ngạc nhiên nhưng vẫn phải kiên nhẫn ngồi xuống.

"Khi em kết hôn với Lục Tư Tề, em có bao giờ suy nghĩ rõ ràng về mối quan hệ tình cảm giữa em và hắn không?" Mặc Dật nhìn thấy tôi ngồi xuống, tiện tay giúp tôi cất dù đi: "Anh nhớ em đã từng nói, Lục Tư Tề đối với em mà nói, là một đối tượng kết hôn tốt."

Tôi khẽ ừ một tiếng, vị phủ này lúc trước cũng vì điều này mà ghen mà.

"A Tịnh đối với anh cũng vậy." Mặc Dật ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt tôi: "Anh cho rằng anh rất yêu cô ấy, ít nhất đó là những gì anh nghĩ trước khi cô ấy chết."

"Cặn bã!" Tôi trừng mắt nhìn Mặc Dật, giật lấy chiếc dù trong tay y, hừ lạnh một tiếng.

Mặc Dật lại cười chế nhạo, không quan tâm tôi chút nào, nhẹ nhàng nói: "Lúc anh sinh ra, Vu Tộc đã ngồi vững trên Thần Đàn, nắm giữ thần lực, được kính ngưỡng. Dòng dõi Thiên Đế thay mặt cho Vu Tộc quản lý Nhân tộc, kiểm soát bốn mùa hai mươi bốn giờ. Khi đó dòng dõi Thiên Đế thông hôn với Vu Tộc là chuyện bình thường, sinh con ra cũng sẽ biết cha là ai. Lúc anh và anh của anh chào đời, một cầu vồng vàng tỏa sáng dưới ánh mặt trời, lại vì hiện tượng kỳ lạ là mẹ nằm mơ nuốt hai mặt trời rồi mang thai, nên đã thu hút nhiều sự chú ý. Cầu vồng vàng tỏa sáng dưới ánh mặt trời sẽ sinh ra hỗn loạn, cho nên anh và anh trai tuy là cầu vồng vàng nhưng vẫn bị coi là điềm xấu."

Mặc Dật vừa nói vừa cười: "Người xui xẻo đương nhiên không thể được đãi ngộ tốt. Khi đó anh và anh trai phải nuôi người rắn ở dưới chân núi Bất Chu Sơn, đó là chuyện khổ sở, mệt nhọc và nguy hiểm nhất. A Tịnh.."

Nói đến đây y dừng lại một chút, chỉ vào cầu vồng vàng ở phía xa: "Lúc đó cô ấy cũng giống như cầu vồng vàng đó, thánh khiết mỹ lệ, khiến người ta không thể nhìn thẳng."
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 284: Em nhìn thấy trong mắt là ai

[HIDE-THANKS]
Theo như lời Mặc Dật đã nói, thì y và anh của y đầu tiên là nuôi mỹ nữ rắn dưới lòng đất, tất cả những gì họ làm chỉ là cho chúng ăn và dọn phân này nọ, cơ hội tiếp xúc gần gũi với mỹ nữ rắn tự nhiên sẽ không cho bọn họ, cho nên mới vất vả và mệt mỏi.

Nếu như bọn họ được tiếp xúc gần như họ Bố, nhìn thấy nhiều mỹ nữ rắn xinh đẹp như vậy, có lẽ sẽ rất hưng phấn, dù sao thì chúng quả thật rất đẹp!

Vu Tộc rất coi trọng mỹ nữ rắn, cho nên A Tịnh thân là Thánh Nữ Vu Tộc, đương nhiên sẽ thỉnh thoảng tới xem.

Vào thời điểm đó, Nữ Oa cũng đã rất ít quản lý các vấn đề của Nhân Tộc và Vu Tộc, nên những việc phức tạp của Vu Tộc đều do A Tịnh xử lý; Vân Nga chủ chiến, cầm Trầm Thiên Rìu quản lý binh lính, thảo phạt chẳng qua chỉ là hung thú làm loạn và ứng phó Thi Vu; Nữ Luy cai quản việc sinh sản gây giống này nọ, sự sắp xếp tính ra cũng rất hợp lý.

Đối với Mặc Dật và Đông Hoa, A Tịnh đương nhiên sẽ chú ý nhiều, dù sao cũng là dị tượng cầu vồng vàng chiếu sáng vào ban ngày, lại có tin đồn nuốt hai mặt trời, nên khó tránh khỏi sẽ nhìn thêm vài lần.

Giữa nam và nữ, vài cái nhìn thoáng qua cũng có thể gây ra vấn đề, thì nói chi lúc đó còn có Đông Hoa ở đó, một cặp song sinh rất đáng yêu.

Sau này, khi tứ cực loạn lạc, hung thú xuất hiện, dòng dõi Thiên Đế dẫn đàn ông đi khắp nơi chiến đấu, quyền lên tiếng càng ngày càng cao, có lẽ Thiếu Hải Thị đã nhớ đến hai đứa con trai này của mình, lợi dụng chiến loạn rất cần dùng binh, nên đã đưa họ trở về.

Sau đó tự nhiên là nhất chiến thành danh (trở nên nổi tiếng sau một trận chiến), từ đây công thành danh toại, vì để khống chế hai kẻ mang điềm xấu này, A Tịnh vốn là muốn chiêu mộ Đông Hoa vào dưới trướng của mình, sinh ra Vu Nữ có huyết mạch mạnh mẽ.

"Anh trai say mê với chiến sự, không quan tâm đến chuyện tình cảm hay sinh con, mà cũng không muốn." Mặc Dật vừa cười vừa nói, đưa tay ra chạm vào cầu vồng màu vàng kim đó: "Dù sao lúc đó anh cũng còn nhỏ, nghĩ rằng điều này sẽ khiến giữa Vu Tộc và Nhân Tộc càng hòa hợp hơn nên đồng ý."

Dường như cảm thấy nói như vậy không đúng, y lại lập tức nghiêm túc nói: "Khi đó việc thông hôn giữa nam nữ không giống như bây giờ, có quá nhiều ràng buộc, nam nữ hoan ái vốn là việc tự nhiên, nếu ở ngoài thấy thích ai, thì đều có thể ăn ở với nhau, hàng năm vào mùa thu hoạch, nam nữ sẽ hát đối tình ca, chỉ cần cảm thấy vui vẻ thì bất cứ nơi đâu cũng có thể, khi đó hôn nhân cũng không phải xiềng xích, chỉ là Tẩu Hôn ngủ một đêm mà thôi, dù sao con cái đều do Thị tộc nuôi dưỡng. Anh đồng ý thông hôn với A Tịnh chẳng qua chỉ là vì để sinh ra một huyết thống chung mà thôi, cũng không đề cập đến tình cảm."

Y đột nhiên nói nhiều như vậy, tôi đại khái đã hiểu ý của y, nhưng trong lòng vẫn có chút thắt lại, tôi chậm rãi thở ra: "Ồ!"

Nó có nghĩa là họ đã làm điều đó..

"Anh không có." Mặc Dật dường như lại cảm thấy có gì đó không ổn, lúc này trực tiếp chuyển sang ngồi đối diện với tôi, thở dài thật sâu, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối và bất đắc dĩ: "Lúc đó giữa nam và nữ thật sự không có gì, cũng bình thường giống như bây giờ mọi người nắm tay nhau vậy, em hiểu không? Lúc đó anh cũng hoàn toàn không để ý, nên thường hay ở bên A Tịnh, nghĩ nên tạo ấn tượng tốt trước, để đến lúc Tẩu Hôn có thể có chút tình cảm, nhưng lúc đó cô ấy có địa vị rất cao, tính tình ôn hòa, có rất nhiều người thích cô ấy, ngày nào cũng ở bên cô ấy.."

Tôi nghĩ về khuôn mặt mà mỹ nữ rắn đã biến hóa ra, đó có vẻ là một người bình thường và tốt bụng, tính tình ôn hòa hay không thì tôi không biết. Nhưng mà nhìn Mặc Dật thì biết, có bao nhiêu người thích rồi đúng không?

Nhưng điều đó có nghĩa là y cũng thích phải không?

"Hài!" Mặc Dật thấy tôi liếc nhìn y, thở dài một hơi, cuối cùng dứt khoát bất chấp tất cả nói: "Anh và cô ấy không đến được, nhưng có lẽ đã nói chuyện vài lần, sau này, khi anh ra ngoài, cô ấy tặng anh một vài món quà, anh cũng tặng cho cô ấy da Huyền Hồ, Giao Châu, sừng tê giác và những bảo vật khác, nên mọi người đều nghĩ rằng anh và cô ấy đang yêu nhau. Khi đó, chúng ta còn ít người, chinh chiến nhiều nhất cũng chỉ có vài trăm người, nên có chuyện gì đó thì sẽ nhanh chóng lan truyền, cũng không có ai có ác ý, chỉ xem như là một trò đùa, khi đó anh vốn muốn đi theo hướng tốt, nên tự nhiên vui vẻ. Nhưng sau đó thì em đã biết, Nam Khư hỗn loạn, cha bảo anh đi Nam Khư, Vân Nga không biết tại sao lại nhất định phải đi theo."

"Sau đó anh trai anh giả làm anh, hẹn gặp A Tịnh, họ dường như đã nói chuyện gì đó, sau đó A Tịnh chết, anh cũng không biết cô ấy chết như thế nào." Mặc Dật ngồi trở lại, nhìn chằm chằm vào cầu vồng vàng: "Trước khi chết, cô ấy đã dùng Vu lực hóa hình để tìm được anh, nhờ anh thay cô ấy canh giữ U Minh địa phủ, U Minh địa phủ có liên quan đến luân hồi nên anh đương nhiên đồng ý với cô ấy, vì thế cô ấy đã lấy đi một nửa chân thân của anh đem đi trấn U Minh, điều này càng khẳng định tình yêu sâu sắc của cô ấy dành cho anh."

"Anh thực sự không biết cô ấy chết như thế nào, nhưng mọi người đều nói là bởi cô ấy yêu anh nên mới bị anh trai anh lừa rời khỏi Bất Chu Sơn, mới tạo cơ hội cho Cộng Công, mới chết trong tay anh của anh. Nhưng dù vậy, cô ấy vẫn yêu anh, sau khi chết giao phó cho anh thứ quan trọng nhất là U Minh địa phủ." Vẻ mặt Mặc Dật trở nên bình tĩnh, y cười mai mỉa với tôi: "Có những lời nói nghe nhiều, từ từ sẽ cho rằng là thật, anh cho rằng anh cũng yêu cô ấy, nhưng anh cũng có hơi hận cô ấy."

"Cô ấy là một Thánh Nữ của Vu Tộc, tuy không chủ chiến, nhưng anh đã thấy cô ấy chiến đấu chống lại người rắn như thế nào, Cộng Công muốn đâm Bất Chu Sơn, còn phải để anh trai anh dụ cô ấy đi, chiến lực như vậy, làm sao có thể chết vào tay anh trai. Cho nên anh hận cô ấy, vì cô ấy đã từ bỏ Vu Tộc không màng tới trước, nhưng cuối cùng mọi tội lỗi đều đổ lên đầu anh, ngay cả anh cũng không biết liệu cô ấy có yêu anh hay không."

"Thậm chí sau này, Thiên Đế còn để anh trấn giữ Thái Sơn, dùng chân thân của mình để áp Trầm Thiên Rìu, nhưng anh vẫn không phân biệt được những cảm giác đó, đã nhiều năm như vậy, nhân loại bắt đầu từ ăn tươi nuốt sống, cho đến bây giờ, anh vẫn luôn ở vào trong sự mâu thuẫn đó, lúc rảnh rỗi anh chỉ nghĩ đến việc lúc trước cô ấy đã chết như thế nào, tại sao lại giao phó U Minh địa phủ cho anh, trong khi rõ ràng là anh trai lợi hại hơn anh nhiều."

Tôi nghe chợt có hơi buồn, nhưng rồi lại cũng không hiểu, nhìn Mặc Dật hỏi: "Cho nên?"

"Cho nên ngày hôm đó em nói chuyện với anh, anh liền biết anh yêu không phải cô ấy." Mặc Dật đưa hai tay gối sau đầu, nằm xuống tảng đá: "Chỉ là Vân Nga liên tục nhắc nhở anh, cô ta và A Tịnh đều yêu anh, thế thôi."

Chỉ có việc yêu hay không yêu, mà vẫn phải nhắc nhở.

Tôi thầm nghĩ, nhìn Mặc Dật đang nhướng mày, khóe miệng như đang cười: "Anh nói nhiều như vậy, là muốn bày tỏ điều gì?"

Sắc mặt thản nhiên của Mặc Dật lại khựng lại, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn tôi, móc cánh tay dài của mình ra, kéo tôi xuống, sau đó bắt chéo đôi chân thon dài của mình, đè tôi xuống dưới người, trán chạm vào trán tôi, nói với tôi bằng một giọng trầm: "Em có muốn xem bên trong cầu vồng vàng đó có gì không?"

Lòng tôi chợt chùng xuống, nghĩ đến hành vi kỳ lạ mà Mặc Dật đã thể hiện sau cuộc trò chuyện ngày hôm đó, tôi chợt nghĩ đến điều gì đó, nhưng lại không dám nghĩ tới.

"Nào!" Mặc Dật ôm tôi lên, đan ngón tay của y vào ngón tay của tôi, sau đó khẽ móc lại.

Cầu vồng vàng kim đó đi theo di chuyển, ánh sáng vàng kim rực rỡ kèm theo một màu nhàn nhạt bao trùm lấy cơ thể..

Sau đó..

Mắt tôi bắt đầu nhức nhối, không thể nhìn thấy gì nữa..

Mặc Dật vẫn kéo tôi lại, vô cùng hứng thú nói: "Em nhìn xem là ai? Em có nhớ rõ đó là đang làm gì không?"

"Mắt tôi đau quá." Tôi đột nhiên âm thầm thở dài, đầu óc phủ quân quả nhiên bị nước vào, cầu vồng màu vàng này chói mắt như vậy, đến mở mắt còn không mở ra được, tôi có thể nhìn rõ bên trong là cái gì sao?

Trước mắt tôi bây giờ có nhiều màu sắc hơn là cầu vồng thật nữa.

Bàn tay Mặc Dật đang cầm dường như cứng đờ vô cùng, sau đó y nặng nề thở dài, nắm lấy tay tôi búng nhẹ, vô cùng đáng tiếc nói: "Tại sao người có thiên nhãn không phải là em, mà là Tề Sở chứ! Cầu vồng vàng này vậy mà em lại không nhìn thấy."

"Anh nói cho tôi biết là ai cũng được mà, nhưng không nói cũng không sao." Tôi lấy tay múc nước rửa đôi mắt.

Nhưng Mặc Dật lại nắm lấy tay tôi, sau đó một cảm giác lành lạnh lướt qua đôi mắt, trán lại chạm vào trán tôi, ánh mắt chúng tôi chạm nhau, y thì thầm với tôi: "Em có nhìn ra đó là ai không?"

Dưới đôi mắt đen láy là một khuôn mặt có phần xấu hổ, trên đó còn đọng những giọt nước, không thể nói là xinh đẹp.

Trong khoảnh khắc ngơ ngác đã bị rơi vào mắt y, khi mắt y co giật, người đó dường như cũng đang co giật.

"Em nhìn thấy chưa?" Giọng nói của Mặc Dật trầm xuống, đôi mắt vốn mở to dường như đang từ từ rũ xuống.

Tôi khó hiểu nhìn theo ánh mắt y, chỉ thấy ánh mắt y rơi xuống môi mình, tôi vội vàng muốn đẩy y ra, nhưng đã muộn, tay Mặc Dật đã móc lấy, ấn tôi lên đá, tiếp theo mạnh mẽ hôn xuống.

Có lẽ vì đã nói rõ, nên môi Mặc Dật có chút kích động run lên, nhưng cũng chỉ lướt qua một chút rồi dừng lại, sau một lúc thì buông ra: "Lần này biết rồi đúng không, đừng giả ngu với anh."

"Vậy Vân Nga là chuyện như thế nào?" Tôi sờ lên khóe miệng, nhẹ giọng nói: "Lúc trước anh hồi sinh cô ta là để trấn áp Thi Vu, nhưng khi anh ở trong bệnh viện tâm thần.."

"Em nghĩ tại sao lúc đó Vân Nga đột nhiên xuất hiện?" Mặc Dật cười khẽ một tiếng, thì thầm với tôi: "Chỉ vì máu của em trộn với mê hồn hương, nên nó đã đưa người được nuôi dưỡng trong âm hồn của Vân Hương là Vân Nga ra ngoài."

"Vân Nga đã trải qua ngàn năm thăng trầm của hoàng quyền, tự nhiên đã không còn là Đế Vu trước đây của Vu Tộc nữa, cho nên anh không thể không đề phòng, hơn nữa lúc đó.." Mặc Dật quay đầu nhìn tôi, ánh mắt nghiêm túc nói: "Lúc đó trong cơ thể Vân Hương có thể cũng không phải là Vân Hương."

Tôi nghe xong sửng sốt, không hiểu lời Mặc Dật nói, gì mà trong cơ thể Vân Hương không phải là Vân Hương.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 287: Thần Miếu sụp đổ

[HIDE-THANKS]
Nhìn thấy bóng dáng của Mặc Dật đang né tránh trong thiên la địa võng, tôi không dám dùng dù Âm Dương để vượt qua, chỉ cầm dù để chặn tia sét, dẫn hương tạo thành dải trực tiếp bảo vệ y, rồi mượn lực chạy về phía y.

Một tia sét đánh vào tôi, toàn thân tôi đau đớn, còn có mùi khét bốc ra.

Mặc Dật đang được bảo vệ trong dải hương đưa tay kéo tôi vào, nắm chặt tay tôi, rồi giơ đầu ngón tay lên.

Nhưng sau đó tôi nhìn thấy cầu vồng vàng lóe lên, chiếc roi điện dường như dừng lại trong giây lát, tôi vội niệm chú ngữ vừa dùng để dẫn ra sức mạnh của địa thế, sau đó tôi mở chiếc dù Âm Dương ra, ôm lấy Mặc Dật quay người bỏ chạy.

Bên ngoài sấm sét vang dội, lúc tôi ôm Mặc Dật rơi vào Hoàng Tuyền, cả người y đều cháy đen bốc mùi khét, phun ra từng ngụm máu.

Cục máu đỏ sậm rơi xuống cát vàng rồi biến mất trong giây lát.

Tôi đỡ y, nhưng y thật sự quá nặng, ngã thẳng xuống bãi cát vàng, nhưng mắt vẫn nhìn tôi cười không ngừng: "Mượn địa thế à? Em quả nhiên sẽ biết làm điều này.."

Chú ngữ đó dường như trong nháy mắt phát ra, lúc ấy tôi còn không kịp nghĩ tới, nhưng bây giờ mới biết đó là đồ của Nữ Luy, Vu lực không thể bằng phép thuật, là trời sinh đã có sẵn, nhưng sao tôi có thể biết được?

Toàn thân Mặc Dật đầy vết thương, thậm chí không thể cử động, nhưng Hoàng Tuyền cũng không phải là nơi có thể ở lâu, tôi dẫn Hoa Cổ quấn lấy y, cõng y trên lưng, xoay dù Âm Dương chuẩn bị trở về phố Hương Hỏa, nhưng Mặc Dật lại bám chặt lấy tôi thì thầm vào tai: "Lần trước em cũng cõng Tề Sở như thế này.."

Lúc này mà còn quan tâm đến những điều đó ư?

Lần trước viện nghiên cứu dẫn đến Cửu Trọng Thiên Lôi, y đã giúp tôi ngăn chặn sấm sét rồi bị hôn mê, không phải tôi cũng cõng y như vậy về Thái Sơn à, đáng tiếc y không nhớ ra.

Tôi quay đầu lại muốn lườm y, nhưng lại nghe y cười ha hả, sau đó trầm giọng nói: "Còn chưa xong đâu, chúng ta về núi Thái Sơn trước đi, nơi đó là đạo tràng của anh, có thể ngăn cản được."

Đang nói chuyện, có thứ gì đó ấm áp rơi xuống cổ.

Cũng không rảnh quan tâm, tôi xoay dù hướng thẳng về phía núi Thái Sơn.

Vừa rơi xuống ngôi đền lớn, A Lan lập tức bay tới, khẩn trương nói với tôi: "Về phủ trạch đi."

Sau đó trực tiếp ôm lấy tôi và Mặc Dật bay về phía phủ trạch.

Phủ trạch vốn đã là một mảnh đất trống, nhưng cái hố lớn trong dòng suối nước lạnh vẫn còn đó, A Lan trực tiếp ném chúng tôi thẳng vào trong đó: "Đại Bạch nói các người đã giết mỹ nữ rắn, thiên la địa võng phát động ở phía xa, âm dương kịch động, tôi biết chuyện này không thể ngăn cản được, phủ quân có thể sẽ trở về Thái Sơn. Có phải cô đã trở nên mạnh hơn rồi phải không?"

Làm sao cô ta biết được?

"Cô ôm chặt Mặc Dật, có thể giúp ngài ấy cản được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu!" A Lan ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.

"Đưa cô ấy đi đi!" Mặc Dật đang hôn mê bất chợt lên tiếng nói với A Lan: "Trong bụng cô ấy còn có đứa con."

"Đứa con?" A Lan cực kỳ kinh ngạc nhìn tôi, ánh mắt rơi vào trên cái bụng phẳng lì của tôi, sau đó liếc nhìn Mặc Dật: "Phủ quân mê sảng!"

Nhưng bên ngoài có một tia chớp lóe lên, A Lan dường như không quan tâm, nặng nề chửi rủa điều gì đó, tóm lấy tôi rồi bay lên trời.

Ánh sáng chân thân của Mặc Dật không có tác dụng gì với A Lan, tôi đang muốn dẫn Hoa Cổ, nhưng A Lan lại cúi đầu nói với tôi: "Cô mang trong mình huyết mạch của Thiên Đế, nếu bị Thiên Nhãn cảm ứng được, thì không ai có thể sống sót. Nếu không có những dòng nước suối lạnh đó, cô cho rằng đứa bé đó có thể sống sót được không!"

Hoa Cổ giữa cổ tay giống như đau thấu xương, nên tôi từ từ rút lại.

A Lan đưa tôi đến ngôi đền lớn, sau đó gọi các đạo sĩ của ngôi đền lớn ra ngoài dàn trận.

Những đạo sĩ đó rõ ràng đã chuẩn bị tốt, đang tiến hành một cách có trật tự.

"Cái này chỉ có phủ quân mới có thể cõng, không chạy thoát được đâu." A Lan quay lại nhìn tôi, ánh mắt rơi vào bụng tôi: "Nếu cô chỉ là một người bình thường, nếu cô chỉ là Vân Nga, thì có thể giữ lại đứa trẻ này, nhưng cô biết đấy, trong cơ thể cô có thể là âm hồn của A Tịnh chuyển thế, cô ấy là một Thánh Nữ của Vu Tộc, một người mà cả Thiên Đế và Cộng Công đều kiêng kỵ. Nếu để Thiên Nhãn cảm nhận được cô đang mang trong mình dòng dõi của Thiên Đế, cô nghĩ đứa trẻ này đối với Thiên Đế có uy hiếp lớn bao nhiêu? Phủ quân đầu tiên là dùng tinh hoa của chính mình nuôi dưỡng, sau đó dùng nước của suối nước lạnh trấn áp hơi thở của nó, mới có thể tránh bị Thiên Đế phát hiện. Nhưng nó rõ ràng là muốn xin thuốc của tôi.."

Nơi xa sấm sét rền vang, toàn bộ Thái Sơn đều rung chuyển, các đạo sĩ đang bày trận thỉnh thoảng có người ngã xuống, nhưng lập tức có đạo sĩ khác nhảy vào thay thế.

A Lan có vẻ sợ tôi làm ra điều gì đó, nên kéo tôi thật chặt nói: "Cô không thể đi được, đây là thiên la địa võng, cũng không phải sấm sét, sấm sét có thể tránh được, nhưng thiên la địa võng lại có khả năng phát hiện, cho nên.."

Cho nên lần trước ở trong Thiên Nhãn, y đã trực tiếp để tôi rời đi, nhưng sau đó tôi vẫn vào mà? Nhưng lúc đó có Thi Vu, Nữ Luy và Vân Nga, Thiên Nhãn là nhắm vào Trầm Thiên Rìu, nên có lẽ không để ý đến chút giọt máu này trong người tôi.

"Vân Thanh, cô đừng sợ, sẽ không có chuyện gì đâu, phủ quân sẽ không sao đâu." A Lan nhẹ nhàng nói với tôi, không biết là an ủi tôi hay an ủi chính mình.

Tôi nghe chỉ cảm thấy lòng mình càng đau hơn: "Mỹ nữ rắn không thể giết, thì tại sao lại phải giết nó?"

Mặc Dật giết một con đi hoang, tôi giết nhiều như vậy, nhưng tại sao người bị trừng phạt lại là Mặc Dật?

Khi y đưa chân thân cho tôi, đã cố tình nói có thể hủy diệt vạn vật và cũng có thể giết được mỹ nữ rắn, vậy không phải là muốn tôi giết mỹ nữ rắn sao?

Cho nên lúc y ở trong bụng Cộng Công, thật sự không có ý định ra ngoài ư? Chỉ ở đó mới có thể tránh được thiên la địa võng!

"Là vì cô!" A Lan thản nhiên nói, nắm chặt cổ tay tôi: "Sức mạnh của trời đất cũng có hạn, người tiếp quản tạo hóa trời đất giống như con của trời đất vậy, Vu Tộc và người rắn cùng chia sẻ sức mạnh của trời đất, giống như tài sản của cha mẹ, càng có nhiều anh chị em thì tiền bạc chia ra càng ít, cho nên ai tự tay giết được kẻ nào thì đương nhiên sẽ lấy được tiền của kẻ đó."

"Mấy năm nay tôi cùng với phủ quân nhìn những thay đổi của U Minh địa phủ, mới phát hiện điểm này." A Lan vẻ mặt thận trọng nói, lộ ra vẻ ái ngại: "Không chỉ là Vu Tộc cùng người rắn, kỳ thực Nhân tộc cũng có mối liên hệ với vạn vật, thời thượng cổ, tuổi thọ của con người rất cao, là bởi vì có ít người, cho nên họ sống lâu. Sau này khi có nhiều người hơn, tuổi thọ cũng ngắn lại, ngày xưa người ta chỉ sống được năm mươi sáu mươi tuổi thôi."

Mặc Dật đã kể cho tôi nghe về vấn đề tuổi thọ trong "Hoàng Đế Nội Kinh" trong đoạn đường dẫn đến chỗ họ Bố, nhưng y không đề cập đến những điều này.

"Nhưng bây giờ cũng có người hơn trăm tuổi mà?" Nghe vậy tôi cau mày, nghĩ thầm Mặc Dật đến nay vẫn còn liên lạc với Lục Tư Tề, giữa bọn họ dường như luôn có giao dịch.

Lục Tư Tề nghiên cứu chính là thuật trường sinh, chẳng lẽ đây là lý do họ hợp tác?

"Ha!" A Lan cười khẩy nói với tôi một cách mỉa mai: "Số tuổi thọ giống như một hồ nước, loài người và vạn vật trên đời đều cùng uống. Nếu loài người có người tuổi thọ cao, vậy thì cô xem có những người có thể sống được đến lớn không? Sơn Tinh, Điểu Mi, Thần Linh, Yêu Quái, những thứ đó đã không còn nữa, thậm chí cả cổ thụ cũng không có một vài cây có thể sống lâu, con người đã lấy đi sức sống của chúng nó, vì vậy họ tự nhiên sống lâu hơn. Cô không phát hiện trong những năm gần đây, đầu thai song sinh hay đa sinh rất nhiều ư? Âm linh của vạn vật không có nơi nào để đi, nên tự nhiên chỉ có thể vào cõi người. Nhưng hiện tại con người cũng không muốn sinh con nhiều, nên những âm linh đó sẽ từ từ biến mất và không bao giờ có thể chuyển thế nữa!"

Lời này của cô ta chấn động như sấm sét ở nơi xa, khiến đầu tôi đau nhức.

Nhưng dù A Lan đang nói, thì tay cô ta vẫn nắm chặt như móng vuốt đại bàng, không mất tập trung như Lục Tư Tề, để có thể tạo cơ hội cho tôi.

Nhưng cho dù có cơ hội để tận dụng thì lần này tôi cũng không dám đi nữa.

Điều đầu tiên Mặc Dật đối xử khác thường với tôi chính là vì đứa trẻ này, nếu y đã để lại đứa trẻ này, thì tôi nên bảo vệ nó thật tốt.

Lần trước tôi còn tưởng rằng Mặc Dật không cần, tôi cũng không thể bảo vệ, nhưng bây giờ tôi không muốn lại có cảm giác trống rỗng đó nữa.

Lúc nãy Thiên La đã đánh vào lưng tôi, cũng không biết có cảm nhận được đứa bé hay không.

Nhưng Mặc Dật..

Tim tôi theo sấm sét đập lên, thắt lại từng cơn, như muốn rơi thẳng vào lòng.

A Lan đã nói đi nói lại với tôi rằng Mặc Dật sẽ ổn thôi, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu..

Khi sấm sét lắng xuống, mái vàng của ngôi đền lớn đã bị tước mất, A Lan trực tiếp dẫn tôi chạy về phía suối nước lạnh.

Cái hố lớn đã trở nên to lớn đến mức không thể nhìn thấy gì bên trong, tôi dẫn ra một luồng ánh sáng nhỏ, cầm dù Âm Dương trực tiếp nhảy vào.

Mái tóc đen của Mặc Dật rối tung, vài mảnh vải còn sót lại bám vào người, bốc mùi khét.

Cảm nhận được tôi đi xuống, y chậm rãi mở mắt ra, nhìn tôi cười nói: "Lúc này mới ngoan, đứa nhỏ đó rất khó có được, em phải bảo vệ nó thật tốt, anh cũng muốn có một đứa con.. Vân Thanh, con của anh và em, anh luôn nghĩ nó sinh ra sẽ như thế nào."

Tôi đưa tay định ôm lấy y, nhưng trên người y đầy vết thương, tôi cũng không dám chạm vào, chỉ đưa đầu ngón tay gõ nhẹ vào mắt y: "Em sẽ chăm sóc đứa bé thật tốt."

Quay đầu lườm A Lan một cái, cô ta lập tức đem thuốc đi tới đưa vào miệng Mặc Dật, sau đó lo lắng nhìn tôi nói: "Phủ quân dù sao cũng mang trong mình dòng máu của Thiên Đế, thiên la sẽ tự lưu tình, tuy có địa võng, nhưng một nửa chân thân của ngài ấy trấn ở U Minh, cũng sẽ không đến nỗi nặng, nếu là bất cứ ai khác, một con mỹ nữ rắn thôi thì cũng đủ để hồn phi phách tán."

Bố Đạm Trần không tính là giết mỹ nữ rắn, anh ta chỉ lột da nó, chỉ cần còn da thì mỹ nữ rắn đó cũng xem như còn sống.

Còn hiến tế cho Thi Vu, chỉ có thể coi là phụng dưỡng ngược lại, chứ không tính.

Cho nên trời đất này, đôi khi thật sự rất buồn cười, chính mình ăn được, nhưng người khác lại không thể giết được!

A Lan dẫn nước, chậm rãi giúp Mặc Dật rửa vết thương, còn tôi ở bên phụ giúp.

Lần này Mặc Dật thật sự ngất đi, dù chúng tôi có làm gì đi nữa, y cũng không tỉnh lại, bị thương hết lần này đến lần khác, cho dù là Thần cũng không thể chịu nổi.

Sau khi A Lan xử lý xong, Mặc Dật vẫn khó chịu đến nhăn mày, cũng không thể mặc quần áo vào được, tôi đành phải dẫn hương an hồn hóa thành dải hương quấn quanh người y.

Bằng cách này có thể được che đậy, thứ hai, có thể làm dịu đi cơn đau của y.

Trong cơ thể tôi có chân thân của y, nên bây giờ y không thể rời xa tôi được, sau khi A Lan liên tục đảm bảo mọi thứ đều ổn, tôi mới dẫn dải hương đặt y lên lưng A Lan, đi về phía phố Hương Hỏa.

Nhưng vừa đến phố Hương Hỏa, trước khi bước vào cửa hàng, tôi đã nhìn thấy Chu Lượng đứng ở đầu phố, nhìn tôi nặng nề nói: "Thần miếu đã sụp rồi."

Tôi sửng sốt một lúc, sau đó lại nghe cậu bé nói: "Thần Miếu của Vu Tộc đã sụp đổ, là tòa Thần Miếu đứng trên tế đàn đè xuống miệng giếng Thi Vu đã sụp đổ."

Làm sao Thần Miếu có thể sụp đổ được?

"Nữ Luy bị thương, ở trong cửa hàng, còn có Vân Nga." Chu Lượng lại nói, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt: "Xương cốt của A Luy đều gãy hết rồi!"
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 288: Thay phiên bị sét đánh

[HIDE-THANKS]
Khi nghe Chu Lượng nói Thần Miếu đã sụp đổ, tôi cũng giật mình.

Mới được bao lâu mà sao lại sụp đổ chứ?

Tôi cũng biết Vân Nga bị thương, dù sao khi đó là Thiên Nhãn và Mặc Dật đồng thời ra tay, cô ta cầm Trầm Thiên Rìu tiêu hao quá nhiều, sức chiến đấu rất có thể bị hao tổn; nhưng Nữ Luy thì không thể, cho dù cô ấy đánh không lại, với bản lĩnh ẩn trong đất của cô ấy, bản thân cô ấy cũng nói, ngoại trừ Thi Vu thì không ai là đối thủ của cô ấy mà!

Ngay cả A Lan cũng không tin, nên cùng tôi cõng Mặc Dật trên lưng chạy về phía cửa hàng.

Tuy nhiên, trong cửa hàng vốn đã nhỏ cũng không có giường cho Mặc Dật, chỉ có hai phòng trên lầu, mà một phòng là Bố Đạm Trần và Tề Sở nằm, một phòng là Vân Nga và Nữ Luy hôn mê bất tỉnh nằm.

Mỗi phòng đều phân ra riêng cho nam và nữ hết rồi, cho nên phủ quân không có nơi nào để đặt, A Lan hoàn toàn không đồng ý với việc chúng tôi không xem trọng Thái Sơn phủ quân, cõng Mặc Dật muốn quay lại ngôi đền lớn ở Thái Sơn, để phủ quân ở đó nhận hương khói dưỡng thương.

Nhưng ánh sáng trên đầu ngón tay tôi chợt lóe lên, cô ta lập tức tức giận nhìn tôi chằm chằm: "Phủ quân cũng quá lắm rồi, đây chính là chân thân của Kim Hồng, ngài ấy lại đưa nó cho cô, đây là.. đây là.."

Đây là trao mạng sống cho tôi, thậm chí còn trói buộc bản thân lại với tôi.

Bởi vì chân thân đang ở trong người của tôi, nên A Lan hừ lạnh một tiếng, ném Bố Đám Trần và Tề Sở xuống đất, sau đó cẩn thận đặt Mặc Dật lên giường.

Có A Lan ở đây, bọn chị Dương cũng không dám nói gì, tôi bảo Thi Từ lấy mấy cái chăn bông dày, cho họ trải ngủ dưới đất.

Nghĩ đi nghĩ lại, Thái Sơn phủ quân cũng ở cùng một chỗ, hai người họ ngủ dưới đất cũng không có gì to tát, sau này còn có thể khoe khoang: Ông đây đã cùng Thái Sơn phủ quân ngủ chung một phòng đấy!

Cửa hàng nhỏ chật kín người, mà những người này đều là đại thần, chúng tôi cũng không dám rời đi dễ dàng, nên đành phải gọi Lạc Lạc, Tiểu Tinh và Đại Bạch đang canh giữ ở phía trên, sau đó chị Dương, Trương Hoài Húc, Quảng Tế, còn có A Lan và Bố Nhiễm Tiêm đi cùng chúng tôi đến gặp Nữ Luy và Vân Nga.

Toàn bộ xương cốt của Nữ Luy đúng là đã vỡ vụn, giống như có một áp lực rất lớn từ bên ngoài cơ thể đè xuống, xương khắp cơ thể dưới áp lực mạnh đều bị vỡ vụn, xương không hề thò ra ngoài mà nhẹ nhàng nứt ra bên trong, chân dường như không còn tròn nữa, trông có vẻ xẹp lép, đây là Nữ Luy, chứ nếu là người bình thường thì đã chết từ lâu rồi.

Nhưng xương đầu của cô ấy vẫn ổn, nằm mềm mại trên giường, ngay cả A Lan cũng không biết cho thuốc như thế nào, chỉ nói phải dưỡng thật tốt thôi.

Cô ấy bị thế này cũng không phải là Cổ, nên Tiểu Tinh cũng không thể làm gì được, Trương Hoài Húc đưa cho cô ấy Tục Cốt Thủy, nhưng Nữ Luy dù sao cũng là Vu Tộc, Tục Cốt Thủy cũng không có tác dụng mấy.

Vân Nga cả người đầy máu, trên cơ thể bắt đầu xuất hiện những vết nứt, ngoại trừ những ngón tay mềm mại như sợi mì, thì cũng không khác gì lúc nằm trong suối nước lạnh.

Theo lời kể của chị Dương, khi tôi đưa Tề Sở trở về, Long Hổ Sơn cảm nhận được uy lực của Trầm Thiên Rìu, hơn nữa trước đó còn có chuyện của Thư Vọng Nguyệt, cho nên hiện đang tiến hành điều tra kỹ lưỡng những người đang kiểm soát phố Hương Hỏa và bổ sung thêm nhân lực.

Nhưng không lâu sau, lại cảm thấy nơi vốn là của Miếu Hậu Thổ đột nhiên bị nứt, Vân Nga cõng Nữ Luy trên lưng lao ra ngoài, Nữ Luy ấn hai tay xuống đất, lớn tiếng niệm chú, như thể cô ấy đang chống lại điều gì đó.

Vân Nga dẫn hương vẫn luôn cháy ở phố Hương Hỏa để bảo vệ Nữ Luy, sau đó cũng ấn hai tay xuống đất lớn tiếng niệm chú ngữ.

Nhưng vết nứt trên mặt đất ngày càng lớn, chú ngữ của Nữ Luy giống như không thể dừng lại, Vân Nga yêu cầu Thi Từ thắp hết hương lên, những hương đó đều là tôi dạy mấy người Thi Từ làm ra, khi toàn bộ hương được thắp lên, Vân Nga đã dẫn toàn bộ hương để che chở Nữ Luy, lúc đó trên người cô ta đã đầy vết nứt, thậm chí còn đeo mặt nạ có hoa văn rắn quấn vào nhau vào, dẫn hương bay lên cao, bay về phía xa, sau đó lại dẫn khói tràn vào vết nứt đó.

Nhưng dường như cũng không có tác dụng gì, chị Dương nói đến đây, sắc mặt nặng nề nói: "Chúng tôi nghe thấy âm thanh vỡ ra từ cơ thể Nữ Luy, Vân Nga ôm chặt lấy cô ấy, sau đó dùng hai tay ôm chặt đầu của Nữ Luy, dẫn hương quấn hai người chung lại, nên trên người mới xuất hiện vết nứt như vậy."

Sau đó Thần Miếu bên kia đột nhiên sụp đổ, cả Nữ Luy và Vân Nga đều ngất xỉu, không kịp để lại một lời.

Thần Miếu đó đang đè xuống tế đàn, dường như là biện pháp Vân Nga đang trấn áp mấy người Cổ bà bà để ngăn cản Thi Vu đi ra, nhưng bây giờ lại sụp đổ, dường như có người đã quyết tâm thả Thi Vu ra ngoài.

Nhưng khi Cổ bà bà ở Lục Bàn Sơn, hóa thân dẫn Thi Vu, cho dù không chết thì cũng không thể khôi phục nhanh như vậy được phải không?

Lúc Hà Thúy Miêu đã chết, cũng phải rất lâu sau mới có thể xuất hiện.

Chẳng lẽ là Vân Hương?

Tôi chợt nhớ tới lời Mặc Dật nói, y nói thứ trong cơ thể Vân Hương có thể cũng không phải là Vân Hương.

Điều này nghe có vẻ khó hiểu, nhưng đại khái có lẽ là do một loại quỷ nào đó nhập vào, chiếm đoạt thể xác người ta gì đó, cũng không phải là không có khả năng.

"Bần đạo cùng với pháp sư Quảng Tế đã kiểm tra khu vực xung quanh Thần Miếu, nhưng không có ngoại lực nào cả, tựa như Thần Miếu đó lâu năm không có tu sửa, tự sụp đổ. Cũng giống như những khối đá do một đứa trẻ chất lên, không vững chắc, chỉ cần hơi lắc lư một chút, toàn bộ sẽ sụp đổ. Nếu như có ngoại lực, thì sẽ luôn có một điểm chịu lực khác nhau, nhưng chúng tôi cũng không tìm được điểm chịu lực nào cả." Trương Hoài Húc thở dài thật sâu, nói với tôi: "Những sự kiện lớn này, đều có liên quan đến thí chủ, nên mong rằng thí chủ đưa ra chủ kiến."

Bây giờ ngược lại ông ấy không cầu xin tôi đi lên Long Hổ Sơn nữa à?

Tôi liếc nhìn Trương Hoài Húc, trịnh trọng nói: "Chúng ta đi Long Hổ Sơn đi."

Trương Hoài Húc trợn to hai mắt, nhìn tôi, thở dài thật sâu: "Thần Miếu là do Nữ Luy đưa ra, do cô ấy khống chế, Vu lực khiến Thần Miếu sụp đổ đó thậm chí còn làm Nữ Luy bị trọng thương nặng, Long Hổ Sơn.."

"Vậy đi Huyền Không Tự?" Tôi liếc nhìn Quảng Tế.

Viện nghiên cứu đã bị Thiên Nhãn đánh đến biến thành một cái hố lớn, nhiều người bị thương và nhân viên như vậy, cũng cần phải có nơi nào đó để dàn xếp chứ?

"Huyền Không Tự đã xuống cấp lâu ngày, hơn nữa chỗ cũng chật hẹp, núi Hằng Sơn nằm ở phía dưới Thái Sơn, ngôi đền lớn là Tông môn của Ngũ Nhạc, cũng là đạo tràng của phủ quân, không thì đi đến Thái Sơn vậy?" Quảng Tế đầu trọc chân trần, nói ra cực kỳ có lý.

"Thái Sơn mới vừa bị thiên la địa võng đánh, đừng nói các người không thấy nhé?" A Lan hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn Quảng Tế nói: "Long Hổ Sơn ít ra còn có một viện nghiên cứu bị sét đánh, Huyền Không Tự các người có chỗ nào bị sét đánh không? Được rồi, các người vốn tránh xa trần tục. Nhưng cũng đừng hưởng lợi một mình, mỗi nhà đều phải đến, đến Huyền Không Tự trước, có bị sét đánh cũng phải đến lượt các người."

Cô ta nói quá thẳng thắn, Quảng Tế dù lời nói có sắc bén cũng không đáp trả được, chỉ có thể nhẹ giọng nói: "Phố Hương Hỏa vốn là do bà Vân quản lý đã nhiều năm, Miếu Hậu Thổ cùng với Thần Miếu đều là từ nơi này mà đến, hai vị Vu Nữ tránh họa cũng đều tới đây, muốn đến nơi này.."

"Đã bị sét đánh." A Lan chỉ vào con hẻm dẫn vào Miếu Hậu Thổ, lúc đó Nữ Luy mở Địa Môn đã từng bị sét đánh.

Tôi mỉm cười nhìn A Lan, cô ta là một con chim, yêu ghét rõ ràng, hơn nữa cũng cực kỳ bênh vực người mình, bây giờ ép buộc Quảng Tế như vậy, nhất định phải có lý do.

Quả nhiên, cô ta quay người lại nói: "Huyền Không Tự của các người đều làm bằng gỗ, bị sét đánh đúng thật là không tốt."

"Thần Điểu tuệ nhãn." Quảng Tế vẫn cười khẽ, cúi đầu.

Nhưng A Lan lại nói: "Nhưng tôi cũng đã nghe nói đến danh của Hộ Pháp Kim Cương của Không Môn các người, ông hãy điều tới 108 Kim Cương từ Huyền Không Tự đến để bảo vệ Phố Hương Hỏa, nếu không phủ quân có bề gì, tôi sẽ đi tìm Địa Tạng Bồ Tát của các người, ông ấy hiện tại đang ở U Minh địa phủ, một khi phủ quân có chuyện gì, U Minh loạn lạc, ông ấy ngay cả đạo tràng cũng không có, xem ông ấy có thể tu Phật như thế nào."

Quảng Tế dường như là lần đầu tiên gặp phải chuyện này, sắc mặt hơi sững sờ, chắp tay trước ngực còn muốn nói cái gì nữa, nhưng A Lan lại bá đạo nói: "Nếu không đồng ý, Huyền Không Tự tọa lạc ở núi Hằng Sơn, thuộc về Ngũ Nhạc, tôi sẽ đưa phủ quân tới Hằng Sơn, xem sau này chúng tôi có bị sét đánh thì Huyền Không Tự của các người có bị sét đánh không cho biết."

Đối với loại tồn tại không nói lý lẽ này, không thể nào nói lại được, đánh thì không thể đánh lại, từ tên tuổi cũng không thể đè ép được, Quảng Tế đành đầu hàng, sẵn sàng điều động 108 vị hộ pháp kim cương từ Huyền Không Tự đến phố Hương Hỏa làm hộ pháp cho Mặc Dật.

A Lan đắc ý liếc nhìn tôi: "Tôi lên đưa thuốc cho những người bất tỉnh đó, phần còn lại giao cho cô."

Quảng Tế cười khổ sở nhìn tôi rồi rời đi, có lẽ Huyền Không Tự cũng không phải một mình ông ta có quyền quyết định.

Có Đại Bạch, Lạc Lạc và A Lan ở đây, Chu Lượng lại thêm một pháp trận ở gần đây, tôi để A Lan trông chừng những người bị thương này, nếu có chuyện gì thì trực tiếp bay đến Huyền Không Tự hoặc Long Hồ Sơn, ít nhất những nơi đó có thể ngăn cản được tới đâu thì hay tới đó, nếu những nơi đó cũng không được, thì để Đại Bạch trực tiếp đưa bọn họ đến chỗ nhà họ Bố trốn không cần ra ngoài.

Bố Nhiễm Tiêm nhìn tôi mấy lần, đám người Trương Hoài Húc hình như cũng không biết trứng mỹ nữ rắn rất quan trọng, mà nhìn dáng vẻ hình như cô bé cũng không có nói.

Ngoài ra, Mặc Dật đã hôn mê, Thần Miếu sụp đổ, cô bé phải trông Bố Đạm Trần, nên cũng không tiến tới nói chuyện.

Tôi nhờ Thi Từ ổn định các thành viên của họ Bố, sau đó đi theo Trương Hoài Húc đi xem thần miếu bị sập.

Nói đến cũng thật là xấu hổ, tôi chỉ nhìn thấy thần miếu này dưới lòng đất một lần, khi thần miếu mọc lên, chính là lúc tôi dẫn sấm sét đánh Thánh Anh, Mặc Dật bị thương nặng, Trầm Thiên Rìu xuất hiện, hết chuyện này đến chuyện khác liên tục xảy ra, nên tôi không rảnh xem chút nào.

Vốn tưởng rằng có Vân Nga và Nữ Luy ở đây, thần miếu này sẽ tỏa sáng ánh vàng, làm sao cũng sẽ tỏa sáng rực rỡ, nhưng không ngờ chỉ sau vài ngày đã bị sụp đổ.

Những cột đá góc chạm khắc khổng lồ vỡ vụn như thạch cao, tất cả đá vỡ thành từng mảnh nhỏ, hơn nữa vỡ cũng đều, giống như kính cường lực đã vỡ tan vậy.

"Là Vu lực sao?" Tôi quay đầu nhìn về phía Trương Hoài Húc sắc mặt đang căng thẳng, trầm giọng nói: "Bởi vì Trầm Thiên Rìu đã bị thu hồi, cho nên muốn trực tiếp thả Thi Vu ra sao?"

Chẳng lẽ thật sự là Cố bà bà và Hà Thúy Miêu à?

Nhưng làm sao họ có khả năng làm Vân Nga và Nữ Luy bị thương?

Trương Hoài Húc lại lắc đầu: "Sức mạnh của Tam Vu, là do Nữ Oa ban tặng, thần miếu này có một bức tượng thần do Nữ Luy tự tay tạo ra, được sức mạnh của đất bảo vệ, nhưng nó cũng bị phá vỡ, ngay cả Nữ Luy cũng vì bảo vệ thần miếu mà bị nát xương cốt trọng thương, nếu không phải Đế Vu Vân Nga lấy thân bảo vệ, e rằng.."

Nói cách khác, kẻ khiến thần miếu sụp đổ thậm chí còn muốn trực tiếp giết chết Nữ Luy.

Nữ Luy là người yếu nhất trong Tam Vu, cũng là người không chủ kiến nhất, nhưng dù sao cô ấy cũng kiểm soát sức mạnh của đất, cũng có chút tác dụng, cho dù vì thần miếu, thì cũng không nên cũng muốn giết cô ấy chứ?

Trương Hoài Húc vẻ mặt buồn bã: "Việc này không có chút dấu vết nào, chờ sau khi pháp sư Quảng Tế đưa hộ pháp Kim Cương từ Huyền Không Tự đến, bần đạo sẽ trở lại Long Hổ Sơn, tập hợp người của Đạo giáo để đối phó với đại địch."

"Cảm ơn." Tôi cười khẽ.

"Thân thể của Vân Thanh thí chủ bị ràng buộc với thiên hạ, sau này không nên đặt mình vào nguy hiểm." Trương Hoài Húc nhìn tôi, nói một cách chân thành: "Cô nên biết, chỉ khi cô tồn tại, mới có thể ổn định Vu Tộc và Nhân Tộc."

Những việc này phát triển đến bây giờ, đã dần vượt quá mức thiết lập ban đầu.

Trương Hoài Húc nói xong, lại cùng các pháp sư đi xem các mảnh điêu khắc của thần miếu.

Tôi đối với nơi này cũng không có ký ức tốt đẹp, quay người đi vào trong thị trấn nhỏ, bởi vì chuyện lần trước xảy ra, thị trấn nhỏ này ở trên tường và ven đường đều là cây xanh bao quanh, nhìn rất yên tĩnh.

Đang đi tới, tôi chợt nhìn thấy một chiếc xe lăn đang chầm chậm lướt qua con đường đầy cây xanh cạnh quán mì ven sông.

Phía sau xe lăn, chính là Vân Hương, người đã lâu không gặp, bà ta nhẹ nhàng đẩy xe lăn, cùng người ngồi trên xe lăn đứng từ xa nhìn thần miếu sụp đổ đó, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết
Status
Không mở trả lời sau này.

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back