Bài viết: 778 

Chương 297.1: Cô cứu họ đấy
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Nhìn thấy dây leo lập tức nhốt tôi và Mặc Dật, làm cho tôi và Mặc Dật bị mắc kẹt ở giữa, trong luồng ánh sáng, nụ cười trên mặt Đằng Nữ bị thay thế bằng sự đau đớn tột độ, sau đó lại trở nên hung dữ.
Giọng nói the thé từ bên trong vang lên: "Các người muốn giết cô ấy, vì sao muốn giết cô ấy?"
Tôi đang định dẫn hương trào ra ngoài, nhưng Mặc Dật lại nắm tay tôi, lắc đầu với tôi: "Đừng dùng hương trước mặt Vu Nữ."
Dùng hương cần phải dùng ý nghĩ, mà Vu thuật thì thiên về khống chế ý nghĩ nhiều hơn, Vu Nữ này có thể lần theo Hoa Cổ để tìm được tôi, nên chắc chắn Vu lực phải mạnh hơn tôi.
Vừa rồi nhìn thấy Đằng Nữ này, tôi càng thêm kinh ngạc và bất lực, về việc phải xử lý với cô ta như thế nào, tôi thực sự không nghĩ tới.
Đương nhiên, những xác sống nhỏ bé đó không thể để lan rộng ra ngoài được, chất dinh dưỡng được đổ vào bướu thịt nơi chúng nó nở ra là do hấp thụ máu từ xác người và chất thải y tế, chúng nó sống cũng là ăn xác chết và chuột, nếu một khi ra ngoài thì chúng nó sẽ ăn thứ gì?
Nhưng nếu để chúng nó ở đây thì cũng không biết phải làm sao?
Có vẻ như dù thế nào đi chăng nữa thì cũng không có cách nào hay.
Đằng Nữ cười lớn, đó không còn là nụ cười ôn hòa khi nằm thẳng mà là một nụ cười kỳ lạ và hung dữ, rồi lại giống như cười rất đắc ý: "Sinh sản là nền tảng cho sự sinh sôi nảy nở của một chủng tộc, nếu con người đã không muốn sinh, thì cô ấy sinh không được ư? Có gì không tốt chứ? Vậy mà các người lại muốn giết cô ấy à?"
"Đây là Khống Niệm Chi Thuật (pháp thuật khống chế tâm trí) của Vu Tộc, giống như em có thể điều khiển những hương đó, cô ta có thể điều khiển những người hoặc sinh vật không có ý chí hoặc ý chí yếu đuối khác." Mặc Dật phớt lờ giọng nói trong miệng Đằng Nữ, Câu Hồn Liên dâng trào khắp nơi, nhưng toàn bộ không gian dường như bị dây leo trói chặt từng lớp một, không thể tách rời.
"Vân Thanh, hay gọi cô là Thánh Nữ, chúng ta đều là phụ nữ, cô nghĩ nên làm thế nào đây? Cô ấy đã làm sai à?" Giọng cười này phát ra từ miệng Đằng Nữ, sau đó là vẻ mặt thở dài của cô ta: "Cô muốn giết cô ấy, nhưng cô dường như không nhớ mình được sinh ra như thế nào."
Sắc mặt Mặc Dật đột nhiên tối sầm lại, y hét lên với tôi: "Phóng luồng ánh sáng, trực tiếp tiêu diệt."
Đầu ngón tay của tôi hơi run lên, nhưng tôi lại nghe thấy tiếng cười đắc thắng vô cùng phát ra từ miệng Đằng Nữ: "Phủ quân đang sợ hãi ư? Đế Vu Vân Nga lấy thân trấn Thi Vu, vậy thần hồn đã đi về đâu? Vân Hương làm sao có thể tìm thấy thần hồn của Đế Vu Vân Nga, với khả năng của phủ quân, tại sao lại không thể cảm nhận được trong cơ thể Vân Thanh không phải là thần hồn của Đế Vu Vân Nga chứ? Cơ thể của Vân Nga lưu lại trên đời, vậy làm thế nào mà một cơ thể máu thịt đó bây giờ đã trở thành Vân Thanh, Vân Hương đã mang thai mười tháng mới sinh ra cô ấy, mà cha cô ấy chính là.."
Cô ta vẫn thản nhiên nói chuyện, tựa như cực kỳ kiêu ngạo, đôi mắt không có viên khóa hồn nghiêm túc nhìn Mặc Dật, như thể có thể nhìn thấu y.
Mặc Dật đột nhiên nắm lấy tay tôi, một luồng ánh sáng đột nhiên hiện ra từ đầu ngón tay tôi.
Một tiếng hét the thé vang lên, một ánh sáng mạnh mẽ lan ra, đâm vào mắt tôi đau đớn.
Mặc Dật ôm lấy tôi, khi Câu Hồn Liên kêu leng keng, bên ngoài đã vang lên những âm thanh gầm rú trầm thấp của lũ xác sống nhỏ đang vùng vẫy, sau đó là những tiếng la hét thảm thiết, nhưng trong nháy mắt chúng đã biến mất.
"Mặc Dật!" Tôi vươn tay nắm lấy quần áo của Mặc Dật, nhưng lại cảm giác được thân thể mình nhẹ lên, lập tức đã xuất hiện ở trên mặt đất.
Luồng ánh sáng cuối cùng do Mặc Dật dẫn ra tuyệt đối có thể tiêu diệt Đằng Nữ, đồng thời y còn dùng Câu Hồn Liên quấn lấy những xác sống nhỏ bé đó..
Tôi chợt cảm thấy hơi đờ đẫn, cúi đầu nhìn bộ quần áo đang bị mình nắm chặt, rồi từ từ buông ra, vuốt phẳng từng chút một.
"Đáng lẽ chúng nó không nên được sinh ra." Mặc Dật nắm tay tôi, tựa cằm lên đỉnh đầu tôi, trầm giọng nói: "Anh chỉ có thể làm như vậy."
Lòng tôi có chút buồn bã và đau đớn, tôi biết y nói đúng, nhưng vẫn có chút khó chấp nhận, có lẽ đây là mâu thuẫn do bản tính đa cảm của phụ nữ mang đến.
Ngẩng đầu mỉm cười với Mặc Dật: "Tôi biết."
Như vậy cũng tốt, miễn cho khó có thể lựa chọn.
Sắc mặt Mặc Dật cũng không được tốt lắm, chỉ trịnh trọng nói: "Em có biết âm hồn luân hồi chuyển thế bắt đầu từ khi nào không?"
Tôi lắc đầu, Mặc Dật thì thầm với tôi: "Tại thời điểm thụ tinh đó."
Y nói những lời này khá nhẹ nhàng nhưng lại có vẻ nặng nề vô cùng.
Nếu âm hồn đã được tái sinh vào thời điểm thụ tinh, thì..
Những quả trứng được thụ tinh đó, những xác sống nhỏ bé đó, những bào thai chết non trong bướu thịt, những bào thai bị sẩy của người đẻ thuê..
Chúng tượng trưng cho hy vọng của những âm hồn được chuyển thế, vốn dĩ chúng được cho là sẽ được sinh ra, nhưng vì trứng đã thụ tinh không vào cơ thể người mẹ, hoặc cơ thể người mẹ và trứng đã thụ tinh không có quan hệ huyết thống nên chúng chết non trong bụng, còn có nguyên nhân là bởi vì những oán hận, chúng đã bị vứt bỏ hoặc bị sẩy thai, rồi mất đi hy vọng được sinh ra.
A Lan nói, những năm gần đây, số trường hợp đa thai tăng lên đáng kể, là do âm hồn không còn đường quay về mà chỉ có thể chuyển sinh sang thế giới con người, nhưng con người bây giờ lại như thế này, chẳng lẽ tất cả âm hồn đó sau này đều sẽ tích tụ lại ở địa phủ ư?
Mặc Dật nói xong liền im lặng, ngẩng đầu nhìn bệnh viện nơi xa, chỉ lạnh lùng cười: "Quả nhiên là Thiên Đạo luân hồi. Nữ Oa đến từ Thi Vu, nhưng bà ấy lại mượn mỹ nữ rắn và Vu Tộc để trấn áp Thi Vu, hậu duệ của bộ tộc con người và mỹ nữ rắn đã cùng nhau chiến đấu chống lại Vu Tộc, buộc Nữ Oa phải hàn gắn bầu trời. Vu Tộc đã bị tiêu diệt, nhưng Thi Vu vẫn tồn tại, nhân loại sáng tạo khoa học kỹ thuật, nhưng rồi lại phải bị hủy diệt ở trong tay khoa học kỹ thuật."
Tôi nghe thấy tiếng ầm ầm trong đầu, tiếp theo dưới chân như run lên.
Vội vàng dẫn hương, kéo Mặc Dật tránh sang một bên.
Chỉ thấy toàn bộ bệnh viện sụp đổ ngay lập tức, vô số rễ dây leo mọc ra từ những khoảng trống trên tường bệnh viện, rồi lại bị ánh sáng phát ra dưới lòng đất đốt cháy thành tro tàn.
Không ngừng vang lên những tiếng la hét thảm thiết, tôi muốn dùng hương để cứu những người trong bệnh viện nhưng mặt đất nứt nẻ vẫn lao về phía trước, hướng về khu dân cư theo hướng đường hầm.
Tôi nghĩ đến những người sống trong khu dân cư đó, vội mở dù Âm Dương, sau đó vội cấp tốc dẫn hương đi.
Tiếng sập ầm ầm đương nhiên thu hút sự chú ý của nhiều người, bên ngoài có tiếng la hét vang lên, tôi mượn dù Âm Dương đi thẳng vào khu dân cư, nhưng khi tôi rơi xuống đất thì thấy mọi người đang đứng ở tầng dưới, đang cầm điện thoại di động quay video nhìn tòa nhà từ xa.
Thai phụ bụng to đang cười nói gì đó, trên mặt lộ vẻ hưng phấn.
Những cô gái đứng đường đó thì chỉ mặc bộ đồ ngủ có dây đeo, dựa trên cửa sổ nhìn ra xa, vừa giơ điện thoại di động lên nhìn.
Tôi không muốn nói gì, lập tức dẫn hương về phía người trong hành lang, nói với người bên cạnh: "Chạy đi!"
Nhưng những người đó chỉ nhìn tôi như thể tôi bị điên, nhưng khi nhìn thấy hương tỏa ra, lòng họ tràn đầy phấn khích và ngạc nhiên như đang xem một trò ảo thuật.
Trong khi Mặc Dật bên cạnh nặng nề nhìn tôi, thở dài thật sâu, Câu Hồn Liên dâng lên, quấn lấy người bên cạnh và kéo về phía không gian rộng mở phía xa.
Bởi vì trong nháy mắt bị ném đi, chung quanh vang lên tiếng la hét chửi rủa, tôi dùng hết khả năng dẫn hương hóa thành dải khói, lần lượt kéo mọi người ra khỏi tòa nhà.
Giọng nói the thé từ bên trong vang lên: "Các người muốn giết cô ấy, vì sao muốn giết cô ấy?"
Tôi đang định dẫn hương trào ra ngoài, nhưng Mặc Dật lại nắm tay tôi, lắc đầu với tôi: "Đừng dùng hương trước mặt Vu Nữ."
Dùng hương cần phải dùng ý nghĩ, mà Vu thuật thì thiên về khống chế ý nghĩ nhiều hơn, Vu Nữ này có thể lần theo Hoa Cổ để tìm được tôi, nên chắc chắn Vu lực phải mạnh hơn tôi.
Vừa rồi nhìn thấy Đằng Nữ này, tôi càng thêm kinh ngạc và bất lực, về việc phải xử lý với cô ta như thế nào, tôi thực sự không nghĩ tới.
Đương nhiên, những xác sống nhỏ bé đó không thể để lan rộng ra ngoài được, chất dinh dưỡng được đổ vào bướu thịt nơi chúng nó nở ra là do hấp thụ máu từ xác người và chất thải y tế, chúng nó sống cũng là ăn xác chết và chuột, nếu một khi ra ngoài thì chúng nó sẽ ăn thứ gì?
Nhưng nếu để chúng nó ở đây thì cũng không biết phải làm sao?
Có vẻ như dù thế nào đi chăng nữa thì cũng không có cách nào hay.
Đằng Nữ cười lớn, đó không còn là nụ cười ôn hòa khi nằm thẳng mà là một nụ cười kỳ lạ và hung dữ, rồi lại giống như cười rất đắc ý: "Sinh sản là nền tảng cho sự sinh sôi nảy nở của một chủng tộc, nếu con người đã không muốn sinh, thì cô ấy sinh không được ư? Có gì không tốt chứ? Vậy mà các người lại muốn giết cô ấy à?"
"Đây là Khống Niệm Chi Thuật (pháp thuật khống chế tâm trí) của Vu Tộc, giống như em có thể điều khiển những hương đó, cô ta có thể điều khiển những người hoặc sinh vật không có ý chí hoặc ý chí yếu đuối khác." Mặc Dật phớt lờ giọng nói trong miệng Đằng Nữ, Câu Hồn Liên dâng trào khắp nơi, nhưng toàn bộ không gian dường như bị dây leo trói chặt từng lớp một, không thể tách rời.
"Vân Thanh, hay gọi cô là Thánh Nữ, chúng ta đều là phụ nữ, cô nghĩ nên làm thế nào đây? Cô ấy đã làm sai à?" Giọng cười này phát ra từ miệng Đằng Nữ, sau đó là vẻ mặt thở dài của cô ta: "Cô muốn giết cô ấy, nhưng cô dường như không nhớ mình được sinh ra như thế nào."
Sắc mặt Mặc Dật đột nhiên tối sầm lại, y hét lên với tôi: "Phóng luồng ánh sáng, trực tiếp tiêu diệt."
Đầu ngón tay của tôi hơi run lên, nhưng tôi lại nghe thấy tiếng cười đắc thắng vô cùng phát ra từ miệng Đằng Nữ: "Phủ quân đang sợ hãi ư? Đế Vu Vân Nga lấy thân trấn Thi Vu, vậy thần hồn đã đi về đâu? Vân Hương làm sao có thể tìm thấy thần hồn của Đế Vu Vân Nga, với khả năng của phủ quân, tại sao lại không thể cảm nhận được trong cơ thể Vân Thanh không phải là thần hồn của Đế Vu Vân Nga chứ? Cơ thể của Vân Nga lưu lại trên đời, vậy làm thế nào mà một cơ thể máu thịt đó bây giờ đã trở thành Vân Thanh, Vân Hương đã mang thai mười tháng mới sinh ra cô ấy, mà cha cô ấy chính là.."
Cô ta vẫn thản nhiên nói chuyện, tựa như cực kỳ kiêu ngạo, đôi mắt không có viên khóa hồn nghiêm túc nhìn Mặc Dật, như thể có thể nhìn thấu y.
Mặc Dật đột nhiên nắm lấy tay tôi, một luồng ánh sáng đột nhiên hiện ra từ đầu ngón tay tôi.
Một tiếng hét the thé vang lên, một ánh sáng mạnh mẽ lan ra, đâm vào mắt tôi đau đớn.
Mặc Dật ôm lấy tôi, khi Câu Hồn Liên kêu leng keng, bên ngoài đã vang lên những âm thanh gầm rú trầm thấp của lũ xác sống nhỏ đang vùng vẫy, sau đó là những tiếng la hét thảm thiết, nhưng trong nháy mắt chúng đã biến mất.
"Mặc Dật!" Tôi vươn tay nắm lấy quần áo của Mặc Dật, nhưng lại cảm giác được thân thể mình nhẹ lên, lập tức đã xuất hiện ở trên mặt đất.
Luồng ánh sáng cuối cùng do Mặc Dật dẫn ra tuyệt đối có thể tiêu diệt Đằng Nữ, đồng thời y còn dùng Câu Hồn Liên quấn lấy những xác sống nhỏ bé đó..
Tôi chợt cảm thấy hơi đờ đẫn, cúi đầu nhìn bộ quần áo đang bị mình nắm chặt, rồi từ từ buông ra, vuốt phẳng từng chút một.
"Đáng lẽ chúng nó không nên được sinh ra." Mặc Dật nắm tay tôi, tựa cằm lên đỉnh đầu tôi, trầm giọng nói: "Anh chỉ có thể làm như vậy."
Lòng tôi có chút buồn bã và đau đớn, tôi biết y nói đúng, nhưng vẫn có chút khó chấp nhận, có lẽ đây là mâu thuẫn do bản tính đa cảm của phụ nữ mang đến.
Ngẩng đầu mỉm cười với Mặc Dật: "Tôi biết."
Như vậy cũng tốt, miễn cho khó có thể lựa chọn.
Sắc mặt Mặc Dật cũng không được tốt lắm, chỉ trịnh trọng nói: "Em có biết âm hồn luân hồi chuyển thế bắt đầu từ khi nào không?"
Tôi lắc đầu, Mặc Dật thì thầm với tôi: "Tại thời điểm thụ tinh đó."
Y nói những lời này khá nhẹ nhàng nhưng lại có vẻ nặng nề vô cùng.
Nếu âm hồn đã được tái sinh vào thời điểm thụ tinh, thì..
Những quả trứng được thụ tinh đó, những xác sống nhỏ bé đó, những bào thai chết non trong bướu thịt, những bào thai bị sẩy của người đẻ thuê..
Chúng tượng trưng cho hy vọng của những âm hồn được chuyển thế, vốn dĩ chúng được cho là sẽ được sinh ra, nhưng vì trứng đã thụ tinh không vào cơ thể người mẹ, hoặc cơ thể người mẹ và trứng đã thụ tinh không có quan hệ huyết thống nên chúng chết non trong bụng, còn có nguyên nhân là bởi vì những oán hận, chúng đã bị vứt bỏ hoặc bị sẩy thai, rồi mất đi hy vọng được sinh ra.
A Lan nói, những năm gần đây, số trường hợp đa thai tăng lên đáng kể, là do âm hồn không còn đường quay về mà chỉ có thể chuyển sinh sang thế giới con người, nhưng con người bây giờ lại như thế này, chẳng lẽ tất cả âm hồn đó sau này đều sẽ tích tụ lại ở địa phủ ư?
Mặc Dật nói xong liền im lặng, ngẩng đầu nhìn bệnh viện nơi xa, chỉ lạnh lùng cười: "Quả nhiên là Thiên Đạo luân hồi. Nữ Oa đến từ Thi Vu, nhưng bà ấy lại mượn mỹ nữ rắn và Vu Tộc để trấn áp Thi Vu, hậu duệ của bộ tộc con người và mỹ nữ rắn đã cùng nhau chiến đấu chống lại Vu Tộc, buộc Nữ Oa phải hàn gắn bầu trời. Vu Tộc đã bị tiêu diệt, nhưng Thi Vu vẫn tồn tại, nhân loại sáng tạo khoa học kỹ thuật, nhưng rồi lại phải bị hủy diệt ở trong tay khoa học kỹ thuật."
Tôi nghe thấy tiếng ầm ầm trong đầu, tiếp theo dưới chân như run lên.
Vội vàng dẫn hương, kéo Mặc Dật tránh sang một bên.
Chỉ thấy toàn bộ bệnh viện sụp đổ ngay lập tức, vô số rễ dây leo mọc ra từ những khoảng trống trên tường bệnh viện, rồi lại bị ánh sáng phát ra dưới lòng đất đốt cháy thành tro tàn.
Không ngừng vang lên những tiếng la hét thảm thiết, tôi muốn dùng hương để cứu những người trong bệnh viện nhưng mặt đất nứt nẻ vẫn lao về phía trước, hướng về khu dân cư theo hướng đường hầm.
Tôi nghĩ đến những người sống trong khu dân cư đó, vội mở dù Âm Dương, sau đó vội cấp tốc dẫn hương đi.
Tiếng sập ầm ầm đương nhiên thu hút sự chú ý của nhiều người, bên ngoài có tiếng la hét vang lên, tôi mượn dù Âm Dương đi thẳng vào khu dân cư, nhưng khi tôi rơi xuống đất thì thấy mọi người đang đứng ở tầng dưới, đang cầm điện thoại di động quay video nhìn tòa nhà từ xa.
Thai phụ bụng to đang cười nói gì đó, trên mặt lộ vẻ hưng phấn.
Những cô gái đứng đường đó thì chỉ mặc bộ đồ ngủ có dây đeo, dựa trên cửa sổ nhìn ra xa, vừa giơ điện thoại di động lên nhìn.
Tôi không muốn nói gì, lập tức dẫn hương về phía người trong hành lang, nói với người bên cạnh: "Chạy đi!"
Nhưng những người đó chỉ nhìn tôi như thể tôi bị điên, nhưng khi nhìn thấy hương tỏa ra, lòng họ tràn đầy phấn khích và ngạc nhiên như đang xem một trò ảo thuật.
Trong khi Mặc Dật bên cạnh nặng nề nhìn tôi, thở dài thật sâu, Câu Hồn Liên dâng lên, quấn lấy người bên cạnh và kéo về phía không gian rộng mở phía xa.
Bởi vì trong nháy mắt bị ném đi, chung quanh vang lên tiếng la hét chửi rủa, tôi dùng hết khả năng dẫn hương hóa thành dải khói, lần lượt kéo mọi người ra khỏi tòa nhà.