Chương 232.1: Hợp tác

[HIDE-THANKS]
Đôi khi tôi thực sự cảm thấy mình thật ngu ngốc, gặp chuyện cũng chỉ nghĩ một sự nhịn chín sự lành, chưa từng nghĩ tới sẽ trả thù.

Bất kể là Lục Tư Tề hay Mặc Dật, tôi chỉ muốn tránh đi, không bao giờ nghĩ sẽ chủ động ra tay.

Còn Mặc Dật lại nhầm tôi là Vân Nga, cảnh tượng này quá sến, nên tôi nghĩ đó cũng chỉ là một cuộc chia tay bình thường mà thôi, dù sao cũng là tôi chiếm lợi của Vân Nga, kìm nén cảm xúc đó trước rồi từ từ bình tĩnh lại.

Vốn tưởng rằng gần đây Mặc Dật dường như không có bất kỳ đụng chạm nào với tôi, cũng không đề cập đến việc muốn phá bỏ đứa con trong bụng tôi, bởi vì y cũng đã bình tĩnh lại, hoặc đã nhìn nhận sự thật rõ ràng như tôi.

Nhưng không ngờ, dưới sự bình lặng này, lại ẩn chứa những cơn sóng lớn như vậy.

Cho nên, y không quấy rầy tôi nữa, bởi vì cái huyết mạch này sắp bị chết trong bụng, tôi đối với y cũng không còn uy hiếp gì, y mới có thể thản nhiên đối đãi với tôi như vậy?

Trong lòng từ từ dâng lên chua xót, trong không khí mùi phấn quái dị càng ngày càng nồng đậm, nhiều con rắn đỏ trong hoa hồng nở rộ đang dựng thẳng nửa thân liên tục phun ra cái lưỡi, tiếng rít tê tái vang vọng ở trong tầng hầm.

Tôi trở tay chậm rãi rút một nén tùy niệm hương, đưa về phía Tề Sở.

Lá bùa ngọn lửa xẹt qua, nén hương được thắp lên, tôi nhìn Cổ bà bà khẽ mỉm cười nói: "Cám ơn bà đã nhắc nhở."

Lời vừa dứt, khói trắng trên tùy niệm hương lập tức phun ra như một buồng khói dày đặc, trong nháy mắt hóa thành từng sợi khói trắng quấn về phía hoa hồng.

Kể từ sau khi gặp phải con nhện mặt người, tôi còn cố ý cho thêm hương liệu đuổi rắn vào tùy niệm hương, khói vụt qua, bầy rắn đỏ nhanh chóng rút vào trong hoa hồng.

Tề Sở chậm rãi rút đao thép ra, ném cho tôi một lá bùa rồi nói: "Trên đó có chú ngữ, em có thể tự mình sử dụng. Sư tôn sinh thời đã nói, nếu như em lên tiếng, anh nhất định phải dạy cho em, nhưng em vẫn không mở miệng, cứ đợi như vậy, e rằng với sự kiên cường của em thì tới chết cũng sẽ không chịu mở miệng."

Lá bùa của đạo gia đều dùng giấy có màu vàng đặc thù, trước tiên làm lá bùa trống không, sau đó lại vẽ bùa, mới có thể phát huy tác dụng.

Tôi trước kia cũng hâm mộ Vân Hương có thể dùng lá bùa để đốt hương, bỏ qua sự tiện lợi, thì có vẻ uy phong hơn tôi dùng bật lửa rất nhiều.

Chỉ là không ngờ bây giờ tôi lại phải học ngay dùng ngay, tôi lập tức vừa vận dụng suy nghĩ để điều khiển tùy niệm hương bay về phía bụi hoa hồng, vừa phải nhìn vào câu thần chú trên lá bùa.

Cái này học cũng không khó lắm, chủ yếu dựa vào ý chí thôi, thứ này dùng rất nhiều để điều khiển hương, nên tôi tự nhiên không tệ.

Bây giờ hương đã thắp rồi, cũng không cần thắp nữa, tôi cầm lá bùa trong tay, lặng lẽ nhìn Cổ bà bà.

Trái lại bà ta cũng trầm ổn, tôi động thủ, nhưng bà ta vẫn không nhúc nhích như cũ, chỉ nặng nề nhìn tôi nói: "Đây là từ chối sao? Tôi đối với cô không tốt ư? Hay là cô không tin bà ngoại cô? Cô tình nguyện làm kẻ địch với tôi, cũng không muốn làm kẻ địch với Mặc Dật, không biết phân biệt thù hay bạn như vậy sao?"

"Tôi không tin bà mà thôi." Tôi chớp chớp mắt nhìn những đóa hoa hồng đang chậm rãi khép lại đó, nhẹ giọng nói: "Hoa này hấp thu chất dinh dưỡng gì? Tại sao không có mùi thơm? Trong hoa có rắn, bà lại dùng gì để nuôi rắn?"

Vạn vật trên đời này thật ra rất đơn giản, sở dĩ hoa sen mọc lên từ bùn mà không bị nhiễm, bởi vì nó vốn chính là hoa sen, bùn tự nhiên cung cấp chất dinh dưỡng, nhưng cũng chính là chất dinh dưỡng của đất, một khi có những thứ khác ẩn chứa trong bùn, e rằng hoa sen cũng sẽ khác.

Ví dụ, những loại bột phấn đó..

"Chỉ là tro cốt mà thôi." Cổ bà bà búng búng tro cốt còn sót lại trên móng tay, nhìn tôi nói: "Tôi vốn cho rằng cô đã chia tay với Mặc Dật, nên muốn dùng Cổ thuật để giúp cô nuôi dưỡng đứa trẻ trong bụng, để cô giữ lại vinh quang hiện tại như cũ, nhưng tôi không ngờ cô cũng giống như bà ngoại của cô, tự cho là đúng."

Đây là chuẩn bị đấu rồi đấy à?

Tôi trở tay rút nén hương trong ba lô ra, cùng lúc đó, Tề Sở trực tiếp cầm đao lao về phía Cổ bà bà, người còn chưa đến, thì lá bùa đã đi trước, mấy lá bùa kèm theo ngọn lửa bao quanh bay bay về phía Cổ bà bà, bao vây lấy bà ta.

Lá bùa của Thiên Sư Phủ, tự nhiên là khác hẳn, nhưng mà lá bùa còn chưa đến trước mặt Cổ bà bà, thì lại thấy một vài con rắn lớn màu đỏ như máu đã nhanh chóng bò ra khỏi bụi hoa hồng, thân rắn vừa chuyển đã quấn lấy những lá bùa mà Tề Sở ném ra, tuy có một tia sáng chớp lóe lên, nhưng bốn con rắn đỏ như máu đó lại không hề bị thương.

Đó đúng là bốn con rắn màu đỏ tươi đã quấn quanh Tề Sở và tôi trước đó, chúng lớn như vậy, cũng không biết đã ăn bao nhiêu tro cốt, hai mắt chúng có một tia sáng dài màu xanh lục, rít lên về phía Tề Sở.

Rắn đỏ thực chất chỉ là một loài rắn không độc, khi tôi còn nhỏ, trong thôn thường có ở dưới sông, ăn ếch nhái, cóc các loại, con lớn nhất chỉ dài khoảng một mét ruỡi, không to lớn như vậy, nhưng bốn con này ít nhất cũng dài hai mét, to bằng cánh tay, toàn thân đỏ tươi, hiển nhiên không phải là rắn bình thường, mà lớn lên ở bụi hoa hồng này, ăn tro cốt vẫn là chuyện nhỏ, chỉ sợ là không biết đã nuốt bao nhiêu đồng loại rồi.

Mặc dù có câu nói rắn lớn ăn rắn nhỏ, nhưng cũng không phải là bình thường, những con rắn đỏ này vừa rồi đã kéo tôi và Tề Sở xuống, bọn chúng rõ ràng đã có thông linh, e rằng đã là Cổ Xà.

Rắn này đã thông linh, khi vừa xuất hiện, thế nhưng đã bao vây Tề Sở ở bốn hướng, rít lên, cơ thể nhanh chóng bò tới, hai con tấn công hai con phòng thủ, tiến và lùi với tốc độ nhanh chóng.

Tề Sở dùng đao thép chơi điên cuồng, nhưng những con rắn lại rất thông minh, hơn nữa tầng hầm hiển nhiên có bố trận, nên rõ ràng nhìn thấy đã chém vào thân con rắn, nhưng khi anh ta giơ đao lên lần nữa, con rắn lại không hề bị thương, dường như bốn con rắn chỉ là một cái bóng mà không có thực thể, ngay cả Tề Sở cũng âm thầm nheo mắt, ngay sức mạnh của Thiên Nhãn giả, cũng không thể nhìn ra sự thật.

Cổ bà bà vẫn trầm tĩnh nhìn tôi: "Nếu đã dụ cô đến đây, thì tôi sẽ không để cô đi, Vân Thanh, cô hãy suy nghĩ kỹ lại đi."

Nếu tôi đã biết cái yếm da người trên người Trần Kim Sí có liên quan đến Vu Tộc, trong lòng tự nhiên cũng có tính toán.

Nhìn những đóa hoa hồng, nói: "Có thể ẩn giấu kỹ như vậy, e là toàn bộ tiểu khu đều nằm trong khống chế của các người, đúng không?"

Mặc Dật có nói qua, lòng người không thể ngừng lại, nếu bàn tay của Cổ bà bà không chỉ giới hạn trong tiểu khu này thì sao?

Những bông hồng đó đẹp mê hồn, người bình thường chỉ coi chúng là hình xăm, vậy xăm chúng cho vui thì có ích lợi gì?

Lòng tôi đột nhiên trở nên căng thẳng, nếu là như vậy, xung quanh chúng ta có bao nhiêu người bình thường xăm bông hồng này, và đã bị Cổ bà bà khống chế?

"Cô sợ hãi cái gì?" Cổ bà bà nhẹ giọng mỉm cười, vươn tay ngắt một đóa hoa hồng, xé từng cánh hoa đỏ tươi đó ra, hoa rơi xuống đất hóa thành máu, giống hệt như từng cánh hoa rơi trên cổ tay bà cụ bó chân đó vậy: "Những bông hoa rực rỡ đều phải được tưới tẩm bằng sự sống, Vu, Cổ cùng họ nhưng lại có nguồn gốc khác nhau. Sức mạnh của Vu Tộc bắt nguồn từ Thi Vu dưới lòng đất, dùng sức mạnh của trái đất để phát triển. Mà sức mạnh của Cổ Thuật, lại nằm ở sự không ngừng phát triển đó, tự thay đổi không ngừng. Cô có hiểu không?"

Bên kia, Tề Sở bị bốn con rắn đỏ quấn lấy, ánh đao lập lòe, bóng rắn như ảo ảnh, giống như làm sao cũng chém không được.

Tôi đến đây để tìm ra điểm mấu chốt, nếu rắn đỏ không thể làm tổn thương anh ta, tôi cũng không cần phải vội vàng, để mặc cho tùy niệm hương ngăn chặn hoa hồng, nói với Cổ bà bà: "Nhưng Cổ Thuật lại không thể tách rời khỏi Vu Thuật, Huyết Xà trên người bà chính là Xích Luyện Chi Vương (vua của loài rắn đỏ) đúng không? Dùng xác người để dưỡng hoa hồng, Xích Luyện nở ra từ nhị hoa, ăn tinh chất của hoa, sau đó dùng tro cốt nuôi chúng mỗi ngày, rồi nuốt chửng lẫn nhau, cho nên những con rắn này cũng có sự sống như cây cối, gãy cành là có thể mọc ra cành khác, rắn trên tế đàn cũng là bà nuôi đúng không? Nếu tôi đi theo bà, bà sẽ làm gì với tôi?"
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 232.2: Hợp tác

[HIDE-THANKS]
"Cô vậy mà có thể nhìn ra môn đạo trong đó sao?" Giọng điệu của Cổ bà bà dường như rất vui mừng, nhẹ giọng nói với tôi: "Hương thơm của hoa hồng rất quyến rũ, tăng thêm máu người thúc đẩy xà tính, khi cảm xúc bị lay động, linh hồn rắn có thể nhập vào cơ thể con người, cùng tồn tại với hoa hồng, Cổ này được gọi là Túy Hoa Ấm, người bị trúng Cổ giống như một bông hoa, khiến người say đắm, cũng không có hại gì. Sau khi cô đi với tôi, Vu cùng Cổ đồng hành, nhân lúc Phủ Quân và Đế Vu cùng nhau chống lại Thi Vu, chúng ta có thể phát triển mở rộng Túy Hoa Ấm, ngày sau cô là Vu thần, tôi là Cổ chủ, phụ nữ là chủ, đàn ông chỉ là phụ thuộc, cô nghĩ như thế nào?"

"Cho dù trấn Thi Vu thành công, cô sẽ đối phó với Phủ Quân như thế nào? Y là cháu trai của Thiên Đế, cũng đâu phải dễ đối phó." Tôi nghe chỉ cảm thấy buồn cười, Cổ bà bà đây là ở trong vùng núi hẻo lánh nào mới ra vậy?

Cho nên ánh mắt mới thiển cận như vậy?

Long Hổ Sơn người ta còn biết xây dựng những viện nghiên cứu bên ngoài, nơi huyền học và khoa học có thể cùng nhau học hỏi và tiến bộ.

Nhưng bà ta lại vẫn còn nghĩ đưa Cổ vào trong cơ thể người khác, bản thân dựa vào Mẫu Cổ khống chế người, để kiểm soát mọi người.

Khó trách bà ta cố ý mở ra tế đàn, hóa ra là muốn dùng tay của Mặc Dật phong ấn tế đàn, để bà ta thoải mái nhặt của hời đúng không?

"Đối phó với Phủ Quân còn phải dựa vào cô mà phải không?" Cổ bà bà khẽ cười, ánh mắt thật sâu nhìn tôi nói: "Cô là người Xem Hương Môn cũng được, họ Bộ cũng được, hay Cổ Thuật cũng đều không sao cả, chỉ cần có cô, chẳng lẽ còn không có cách nào để đối phó với Phủ Quân sao?"

Dường như bà ta cảm thấy lời nói của mình quá mức u ám, vội vàng an ủi nói: "Cô đừng lo quá nhiều, Phù Quân trấn giữ Thái Sơn, chưởng U Minh, tôi sẽ không hại tính mạng của hắn, chẳng qua là cần phải khống chế một chút. Đến lúc đó, cô cũng có thể gieo Tình Cổ, để trong mắt Phủ Quân chỉ có cô, sẵn sàng chết vì cô. Nếu cô cảm thấy như vậy vẫn chưa hết giận, cô cũng có thể đem Tề Sở, Bố Đạm Trần, Lục Tư Tề hay bất cứ ai thu vào dưới váy của cô, bỏ mặc Phủ Quân cô đơn một mình, tra tấn hắn. Nếu cô là một vị Vu thần, cô có thể có bao nhiêu người đàn ông tùy thích, tra tấn hành hạ Phủ Quân cũng không phải là việc lớn, cô có thể làm bất cứ điều gì cô thích. Dưới tình hình chung, hắn cũng sẽ không dám lộn xộn, để mặc cô muốn làm gì thì làm."

Lời này bất kể như thế nào thì nghe mới tuyệt làm sao!

Thu hậu cung, ngược tra nam, chỉ nghĩ đến thôi đã sôi máu rồi.

Tôi đột nhiên cảm thấy có chút coi thường Cổ bà bà, bà ta ở trong vùng núi hẻo lánh nào mới ra chỗ nào chứ, rõ ràng bà ta biết độ ngầu của mọi người ở đâu!

Tề Sở ở một bên dường như cũng nghe được lời này, giận dữ gầm lên: "Vân Thanh."

"Bà xem, đừng nói là Mặc Dật, ngay cả Tề Sở cũng không đồng ý. Ngày xưa mẫu hệ chính là thị tộc, Tẩu Hôn* sinh con, biết mẹ không biết cha, chỉ cần thích một anh là liền có thể chui vào phòng, hoặc tìm một mảnh cỏ để lăn, nhưng bây giờ nó dường như không thể được." Tôi nhìn Cổ bà bà, nói nhẹ nhàng: "Hơn nữa, nếu bà muốn dựa vào người khác để đối phó Thi Vu, thì làm sao có thể sử dụng xong đã phủi tay? Bà không nghe nói thỏ chết hồ ly bi thương, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ sao?"

*Tẩu Hôn: Một tập tục của một dân tộc thiểu số ở Trung Quốc, phụ nữ có thể có nhiều chồng.

Cho dù là Xem Hương Môn, hay là vu cổ chi thuật, nếu muốn thương tổn Mặc Dật, kỳ thật chỉ có một biện pháp.

Dùng sức mạnh của huyết mạch để đối phó y, đó là lý do tại sao Cổ bà bà quan tâm đến đứa trẻ trong bụng tôi như vậy, quả nhiên đứa trẻ này rất quan trọng!

Miệng bà ta nói giúp tôi dưỡng thai, nhưng đến lúc đó làm sao tôi biết bà ta sẽ gieo vào cơ thể tôi bao nhiêu Cổ?

Cổ bà bà cười to, thanh âm trầm thấp khàn khàn: "Như vậy thì không còn gì để nói nữa, khó trách cô vẫn luôn chịu ấm ức như thế!"

Ngay khi bà ta vừa dứt lời, xung quanh truyền đến tiếng có một thứ gì đó chiu lên, những khóm hoa hồng trồi lên khỏi mặt đất. Dưới gốc hồng, từng con rắn đỏ to bằng đầu ngón tay cái bò ra, chúng muốn leo lên ngọn non, nhưng hoa có gai, da rắn tuy dày, nhưng khi rắn bò lên, vẫn bị những chiếc gai đâm vào, xuyên qua da rắn.

Nhưng những con rắn đỏ này dường như không quan tâm chút nào, chúng vẫn leo lên, máu rắn nhuộm đỏ cuống hoa hồng, khi con rắn đỏ to bằng ngón tay cái bò đến nụ hoa, thì đầu rắn chui vào.

Một số con rắn nhỏ trong nụ hoa dường như muốn trốn thoát, nhưng vì chúng luyến tiếc chỗ ẩn thân, hoặc vì chúng nhìn thấy đồng loại bị nuốt chửng khi rắc tro cốt vừa rồi, nên không dám rời xa nụ hoa, đã hình thành phản xạ có điều kiện, chỉ dám lượn lờ quanh nụ hoa, nhưng dù thế nào thì cái đuôi rắn cũng không chịu rời khỏi nụ hoa.

Như vậy kết quả của việc này chỉ có một, đó là bị con lớn nuốt chửng.

"Vân Thanh, cô nhìn xem, cô giống như con rắn bị nhốt trong nụ hoa, cho rằng mình an nhàn, ra ngoài lại sợ bị thương. Nhưng cô không đánh trả, thì chỉ có thể chờ bị ăn luôn mà thôi." Cổ bà bà lên tiếng tiếc nuối.

Nhưng lại không nói thêm lời nào nữa, Xích Luyện to bằng ngón tay cái nuốt con rắn nhỏ như hút mì, chỉ một lúc sau đã nuốt vào trong bụng.

Bây giờ những bụi hoa hồng đã mọc um tùm, ngọn đã đỡ trần nhà nhưng những cành hoa đầy gai vẫn có xu hướng mọc hướng lên trên.

"Vạn vật đều là Cổ." Cổ bà bà chậm rãi đưa tay ra, một con huyết xà dài đến một thước từ trong tay áo bà ta bò ra, ngẩng đầu nhìn tôi rít lên thè lưỡi, Cổ bà bà trầm giọng nói: "Cô cho rằng Cổ tôi nuôi là những con rắn này, Cổ bình là bụi hoa này hay sao, thật ra Cổ chân chính, chính là những bông hoa hồng này, con rắn chẳng qua chỉ là chất dinh dưỡng của bông hoa mà thôi, trong hoa nuôi rắn, là tự cung tự cấp mà thôi."

Bà ta vừa dứt lời, những con rắn đỏ to bằng ngón tay cái kia đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, chỗ thân rắn bị xước da có một cuống hoa mềm mại mọc ra, nhưng là đỉnh của bông hoa, cũng không phải là một chiếc lá hoa, mà là một nụ hoa hình đầu rắn màu đỏ tươi, theo thân rắn còn chưa cứng ngắc, nụ hoa mang theo con rắn đột nhiên bắn về phía tôi như một mũi tên.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 233.1: Tôi đã không đáng tin như vậy rồi sao

[HIDE-THANKS]
Tôi làm sao cũng không ngờ, vậy mà có người sẽ trồng hoa hồng làm Cổ!

Rõ ràng, Cổ bổn mạng của Cổ bà bà là rắn, nhưng bà ta lại làm ngược lại, tôi hoàn toàn không ngờ mánh khóe sau lưng của bà ta lại ở đây, khó trách bà ta không mảy may quan tâm đến việc tôi dùng hương để đối phó với lũ rắn đỏ đó.

Sức sống của thực vật thường bền bỉ hơn động vật, hoa hồng tường vi họ Hoa Hồng, có thể gieo hạt, cắt cành và có thể mọc rất cao.

Những bông hồng này lấy máu rắn làm thức ăn, lấy tro cốt làm chất dinh dưỡng, chúng từng bước cao lên, khi chạm tới trần nhà, chúng lại dần dần buông xuống gần tôi và Tề Sở.

Những con rắn đỏ có gai hoa hồng đâm trên cơ thể lại như những mũi tên bắn về phía chúng tôi, Tề Sở mặc kệ bốn con rắn đỏ đang vây lấy anh ta, ném mấy lá bùa về phía tôi, nhưng lại không ngờ ngay khi vừa di chuyển, mặt đất giữa tôi và anh ta đột nhiên nổ tung, những khóm hoa hồng đâm xuyên qua mặt đất, lập tức cao đến tận trần nhà.

Những chiếc gai dài trên thân hoa hồng hướng về phía chúng tôi, chặn Tề Sở đang muốn lao về phía tôi.

Nghĩ đến những con rắn đỏ chỉ vì bị gai đâm vào cơ thể, lập tức mọc như cành hoa hồng, Tề Sở không dám động, chỉ có thể hô lớn với tôi: "Vân Thanh, dùng dù âm dương đi trước."

Tôi rút chiếc dù âm dương, đột nhiên mở ra, chặn những con rắn đỏ đang bắn lại đây, rồi cầm chiếc dù nhanh chóng đi về phía Tề Sở.

Muốn đi thì hai người cùng đi, không có Tề Sở, ai nấu cơm cho tôi đây!

Mặt của chiếc dù âm dương là da cá sấu Dương Tử, tính ra cũng rất chắc, con rắn đỏ đập vào mặt dù liền bị bật ra, rơi xuống đất nhưng cuối cùng lại bất động, nó từ từ mọc rễ, đung đưa và lớn lên dưới chân tôi, biến thành từng cây hoa hồng.

Mà khi một làn sóng mũi tên rắn rơi xuống, thì bụi hoa ban đầu lại có những con rắn lao ra, thế là một làn sóng khác lại ập đến, mà giữa tôi và Tề Sở cũng ngày càng có nhiều bụi hoa hồng ngăn cách!

Cổ bà bà vẫn bình tĩnh đứng đó, lấy tro cốt trong túi vải mang trên người ra rắc vào đám hoa, vừa rắc vừa thở dài: "Vân Thanh, kỳ thực tôi với cô hợp tác tốt biết bao nhiêu, lấy năng lực của cô, cùng tôi hợp tác, trăm lợi mà không có một hại nào, cô cần gì phải kháng cự như vậy. Thật ra cô rất thông minh, biết tôi bố trí một trận lớn như vậy, nhất định sẽ không để cho cô rời đi. Có đứa bé trong bụng cô, tôi sẽ không để cô chết, chẳng qua là làm cho cô trở thành cái xác không hồn, rồi nuôi thai nhi trong bụng cô mà thôi. Tôi nói với cô điều này, để cho cô biết, cô đồng ý, thì đối với cô và tôi đều tốt, nếu cô không đồng ý thì tôi cũng sẽ có cách với cô."

Đây là nói có đồng ý hay không, thì tôi cũng sẽ bị bà ta sử dụng; chỉ khác là giữa việc tôi có tỉnh táo hay không mà thôi!

Tro cốt có mùi lạ rơi vào trong hoa hồng, con rắn nhỏ trong nụ hoa vừa thò đầu ra đã bị con rắn lớn dưới gốc nuốt chửng, sau khi nuốt xong, lại vì gai hoa hồng trong cơ thể nó nảy mầm mà lao về phía tôi.

Tôi nắm chặt chiếc dù âm dương, vội vàng tránh đi, cầm nén hương chuẩn bị đi đến chỗ Tề Sở.

Có điều dù chiếc dù có quay đi quay lại, thì tôi vẫn ở nguyên chỗ cũ, tôi kinh ngạc nhìn chiếc dù âm dương trong tay, chẳng lẽ nó bị hỏng rồi sao?

"Dù âm dương đi âm dương, thông hoàng tuyền, nhưng nó cũng là vật sạch sẽ, không thể bị vấy bẩn." Cổ bà bà lắc đầu nhìn tôi, ánh mắt rơi vào trên bề mặt chiếc dù.

Tôi cũng không dám buông dù xuống, hơi quay nó lại, thì thấy trên mặt dù có một lớp máu rắn.

Hoặc có thể không phải máu rắn, mà là nước hoa hồng.

Nước hoa đậm đà chậm rãi chảy xuống mặt dù, thứ mang theo không phải hương hoa, cũng không phải mùi máu, mà là một mùi lạ.

Mùi này chính xác là mùi khi tôi và Tề Sở bước vào đã bứt một cánh hoa hồng bóp nát.

Tôi không khỏi xoay xoay ngón tay, chiếc dù âm dương trong tay vẫn đang chặn những con rắn đỏ đang lao về phía tôi như cũ, nhưng bây giờ xung quanh tôi là những bông hồng mọc ra từ cơ thể con rắn đã ngã xuống, chiếc dù không thể mở ra được, thỉnh thoảng va vào một cành hoa hồng, trên tay tôi bị những bông hoa nảy lên đó đâm vào vài lần, làm cho đau buốt.

"Cảm giác được đúng không?" Cổ bà bà thở dài, lắc đầu nhẹ giọng nói: "Vân Thanh, hiện tại cô hối hận cũng đã muộn. Vu Cổ đang dùng cùng với vô hình, cô đã dùng hương lâu rồi, thì sẽ luôn bị ám ảnh đối với mùi hương, nên ngửi hoa hồng không có hương thơm, cô sẽ bóp hoa để ngửi mùi hương, nhưng lại quên mất, đã là thứ lạ, thì tự nhiên phải tránh, sao có thể chạm nhẹ vào được. Người bơi giỏi chết đuối, người cưỡi ngựa giỏi sẽ ngã, mỗi người lấy thứ mình thích ngược lại sẽ tự mình gây tai nạn cho mình. Dù sao thì bà ngoại của cô cũng không dạy cô những đạo lý này, bà ta chỉ muốn cho cô tránh đi Song Luân họa (hai tai nạn cùng lúc), nhưng đây cũng là hại cô đấy!"

Hai ngón tay đã bóp nát hoa hồng đó bắt đầu tê dại, tôi nhân lúc khoảng trống khẽ nhìn xuống, chỉ thấy những ngón tay ban đầu dính đầy nước đỏ tươi không biết từ lúc nào bắt đầu sưng lên, dưới da có thứ gì đó đang từ từ ngọ nguậy, móng tay của hai ngón này cũng càng thêm tím tái, một đường mỏng manh dọc theo đầu ngón tay nhanh chóng chạy hướng cổ tay.

Quả nhiên là đã khinh địch, Cổ bà bà biết tất cả về tôi, nhưng tôi không biết gì về lai lịch bà ta.

Hương có thể khống chế vật còn sống, nhưng không thể khống chế những bông hồng chui ra khỏi mặt đất này.

Xuyên qua từng khóm hoa hồng, Tề Sở hình như đang không ngừng gầm nhẹ, thỉnh thoảng có lá bùa ánh lửa lóe lên, có lẽ tạm thời vẫn còn có sức lực đối phó.

Những bụi hoa hồng xung quanh đã bao vây lấy tôi, con rắn đỏ thậm chí còn không cần khom lưng, trực tiếp vươn đầu rắn từ cành hoa ra cắn tôi.

Tôi dứt khoát cất chiếc dù âm dương đi, để mặc cho những con rắn đỏ cắn vào người mình, từng cơn đau nhói truyền đến, những cành hoa cũng nảy về phía tôi trong tích tắc.

Những chiếc gai hoa đâm vào cơ thể, mang đến cảm giác đau nhói.

Cổ bà bà khẽ thở dài, nhưng than xong bà ta lại cười đắc thắng.

Tôi nhìn lại xung quanh, tất cả đều là những chiếc lá màu xanh biếc, những bông hoa màu đỏ tươi, cùng với những con rắn màu đỏ đang bò giữa những chiếc gai.

Tôi đột nhiên bật cười, không biết bắt đầu từ lúc nào, đối phó với tôi lại cần phải bày ra một trận lớn như vậy, vẫn là ở sân nhà của bà ta, có thể thấy được trong mắt bà ta tôi cũng coi như là đại địch.

Chẳng qua chỉ là tranh thủ thời gian, trồng Cổ như vậy, thủ đoạn thậm chí còn ghê tởm hơn cả Lục Linh.

Tôi để mặc cho từng con rắn quấn lên, cắn, dù sao rắn là dựa vào nuốt, cắn cũng sẽ không xé rách, cho nên ngoài cái đau đớn lúc đầu, thì dần dần cũng tê liệt.

Tôi trở tay rút ra Diệp Mạch Văn Kính, nghĩ chắc là Cổ bà bà cũng biết tôi có chiếc gương này, nhưng bà ta lại lấy bông hoa hồng này làm Cổ, cũng không biết là do bà ta quá tự tin, hay là như thế nào.

Cái câu "mỗi người lấy thứ mình thích ngược lại sẽ tự mình gây tai nạn cho mình", tôi nghĩ bản thân bà ta cũng không hoàn toàn hiểu rõ đấy!

Lấy con dao găm của Tề Sở đưa cho, tôi cắt ngón tay đã vắt nước hoa hồng, máu đỏ tươi bôi trên chiếc nút hình cánh cung phía sau của Diệp Mạch Văn Kính.

Chiếc gương này gần đây đã hút không ít máu, màu xanh đồng trên thân gương đã ít đi rất nhiều, toàn bộ thân gương trở nên sáng bóng, sau khi dính máu chiếc nút hình cánh cung được khắc ở mặt sau dường như cũng đã cử động.

Mặt sau của gương được chia thành ba vòng với các hoa văn dây lồi, vòng tiếp theo của nút hình cánh cung là vòng tròn trơn, vòng thứ hai được chia thành bốn khu vực bằng các đường đôi song song, mỗi khu vực có hai hoa văn lá cây, hai khu vực có hoa văn tương đối giống nhau; còn vòng ngoài có hàng hoa văn móng tay màu trắng sữa được xếp ngay ngắn.

Có lẽ Diệp Mạch Văn Kính, chính là được đặt tên theo các hoa văn lá trong hai vòng này.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 234: Không rời

[HIDE-THANKS]
Khi đột nhiên nhìn thấy Mặc Dật, tôi có chút sửng sốt.

Y có thể khuấy động ngọn lửa U Minh, bên cạnh hoa hồng xuất hiện những sợi Câu Hồn Liên đang chuyển động từng vòng, khiến cho hoa hồng từ từ hóa thành tro tàn.

"Thực xin lỗi." Sắc mặt Tề Sở có chút chua xót, cánh tay được giấu bên trong đạo bào chậm rãi nâng lên, phía trên đang chảy máu đầm đìa, một khuôn mặt quỷ hình dáng hung dữ đang vặn vẹo dữ tợn.

Nếu như không phải hôm nay anh ta dùng đến, tôi dường như đã quên trên người anh ta cũng có một cái ấn ký như vậy, lúc trước trên người tôi cũng từng có cái như thế, nhưng sau này gặp phải Thanh La, đã bị cô ta hút đi.

Ánh mắt Tề Sở nặng trĩu nhìn về phía tôi, khóe miệng cong lên như muốn nói điều gì đó, nhưng dường như không còn sức lực, nói không nên lời.

Tôi biết ý của anh ta, cho nên tôi hướng về phía Mặc Dật và nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn phủ quân. Nhưng trước hết tôi xin phủ quân có thể bắt Cổ bà bà lại được không?"

"Bắt không được bà ta." Mặc Dật từ trên Câu Hồn Liên nhảy xuống, nhìn những hoa hồng nơi xa đang lay động trong tầng hầm ngầm: "Mê hoặc chính là lòng người, chỉ cần có mấy thứ này ở đây, thì không thể nào bắt được bà ta. Đây mới là Cổ.."

Tôi không rõ cái gì là "Cổ", nhưng Mặc Dật nói không thể bắt được bà ta, vậy tôi lại càng không thể bắt được.

Khắp nơi trên người của tôi đều có vết thương, nhưng lại không đau, chỉ là có chút tê dại, may mắn thay sau khi những cái gai hoa hồng đâm vào cơ thể, cũng không có lập tức nảy mầm, có thể là có liên quan đến Diệp Mạch Văn Kính được cầm trong tay tôi, nó đã biến những gai hoa hồng thành gai hoa khô.

Đại Bạch nhìn tôi một cách nịnh nọt, rồi dường như sợ hãi điều gì đó, co rúm lại dưới chân Mặc Dật.

Ngọn lửa U Minh đã bốc cháy từng vòng này đến vòng khác, những bụi hoa hồng đó trực tiếp biến thành một đống tro tàn thật lớn.

Tôi không dám ở lại nơi đây lâu, cũng không muốn đối mặt với Mặc Dật như vậy, tôi dùng hết sức kéo Tề Sở đi, sau đó theo làn khói của hương để tìm nơi mà chúng tôi bị kéo xuống, dùng khói bao quanh người để nó kéo chúng tôi đi lên.

Nhưng vừa lên lầu, lại vẫn nghe thấy tiếng rên rỉ của phụ nữ như cũ, pháp Cổ thuật này của Trần Kim Sí vẫn chưa có dừng lại, nhưng người phụ nữ trung niên kia lại không thấy đâu nữa.

Tôi giật mình nhìn lên, liền nghe được tiếng thét chói tai truyền đến, người phụ nữ nằm ở trên bàn trầm mê bên trong tình dục bỗng không có nhúc nhích, nhưng năm người đã gieo Cổ thành công đang ngồi ở một bên nhìn, khi nhìn thấy tôi cùng Tề Sở đột nhiên xuất hiện, sợ tới mức lên tiếng kêu to.

Trần Kim Sí nhướng mày nhìn tôi, cây trâm đính một viên hồng ngọc cắm trên cổ anh ta giờ đây lại trở nên mờ nhạt, khô quắt, cành hoa hồng trên ngực anh ta dường như cũng không thấy đâu, chỉ còn một đóa hoa mọc ra từ ngực anh ta đang chậm rãi bò về hướng phía dưới thân của người phụ nữ ở bên dưới anh ta, rễ nó vươn dài ra, bởi vì người phụ nữ trung niên cắm hoa đã biến mất, cho nên như thế nào nó cũng không thể bén rễ.

Quả nhiên Trần Kim Sí đối với đám người Cổ bà bà mà nói, chẳng qua chỉ là người trung gian để gieo giống mà thôi.

Tiếng hét của người phụ nữ vang lên, khiến cho Cổ hoa hồng chuẩn bị tiêm vào sợ hãi đến nỗi phải thu nhỏ lại vào trong cơ thể của Trần Kim Sí, tôi vội vàng dẫn hương qua, nháy mắt cuốn lấy Trần Kim Sí, sau đó tôi khiến cho tất cả những người phụ nữ đều hôn mê.

Trần Kim Sí được hương của tôi kéo ra, nơi liên kết ban đầu giữa nam và nữ ngay lập tức bị tách ra, vật dưới thân của anh ta vẫn đứng thẳng như cũ, thậm chí anh ta còn nhìn tôi mỉm cười quyến rũ.

Khi anh ta cười, thứ đáng tự hào của anh ta từ từ dài ra, quấn về phía tôi.

Thứ đó có màu đỏ hồng xen lẫn một mùi tanh, giống như một con rắn, trên mặt còn có một chất lỏng lấp lánh, tôi nhất thời khó thở, trực tiếp dùng khói cuốn lấy nó, kéo nó một cái thật mạnh.

Chỉ nghe thấy vài tiếng "ọp ẹpi" giống như tiếng con rắn bị kẹp, tiếp theo chỉ còn một lớp da, máu tươi xen lẫn với chất trắng đục phun ra.

Những thứ đó sau khi rời khỏi cơ thể thì rơi xuống đất, dường như nó có thể di chuyển, kích động chảy về phía người phụ nữ trên bàn.

Mặc Dật – người luôn đi ở sau bỗng hừ lạnh một tiếng, một luồng ánh lửa hiện lên, ngay lập tức tro tàn cũng không còn sót lại.

Mà theo đó thân thể của Trần Kim Sí cũng ngã xuống đất, viên hồng ngọc trên cây trâm dường như bị khô héo đến không còn hình dạng.

Nhìn thấy Trần Kim Sí co giật đau đớn, tôi vội vàng chạy tới, khuôn mặt anh ta vàng như tờ giấy vàng, đôi mắt xanh đen, thân hình vốn cao lớn bỗng trở nên yếu ớt, nhìn tôi cố hết sức nói: "Thời ông cố của tôi, người dân khổ cực, nhiều người phụ nữ sa vào cát bụi, bởi vì người nhà tôi có thể xăm hình lên da, cũng có thể xăm hình lên cơ thể con người, chính vì vậy nhà tôi chuyên xăm hoa hồng cho những người phụ nữ đó, nhưng tôi thực sự không biết làm thế nào để thực hiện các hình xăm đó, tôi chỉ nghe những gì mà cha tôi đã nói trong mơ, cái gì Miêu Cổ Văn Vu, liền ở trên người của tôi."

"Giúp tôi lột nó ra.." Trần Kim Sí nói hai câu, hình như còn không cam lòng, nhưng mà vẫn tắt thở.

Tôi lấy ra một nén hương tỉnh thần tự thắp cho chính mình, sau đó gọi điện thoại cho chị Dương, lúc này mới đi xem vết thương của Tề Sở.

Từ đầu tới đuôi, Mặc Dật trừ bỏ giải quyết cái nước đục ngầu kia ra, đều không hề làm gì nữa, càng không nói một lời, chỉ là lạnh lùng nhìn tôi làm mấy việc này.

Những gai trên người của Tề Sở cũng không hơn tôi là bao, nhưng có một số gai đã nảy mầm, tuy rằng đã dùng Diệp Mạch Văn Kính để diệt sự sống, nhưng chúng đã cắm rễ vào da thịt, nếu để lâu chỉ sợ không tốt.

Tôi chỉ có thể dùng dao găm cắt ra, sau đó rút từng cây ra, đau đến mức khuôn mặt anh ta co giật, đôi mắt lại nhìn về phía Mặc Dật, nhẹ giọng nói với tôi: "Anh không thể để em chết ở dưới đó được, anh nghe được em đã đi về phía anh, anh.."

Trên khuôn mặt anh ta lộ ra vẻ áy náy, bàn tay nắm lấy ống tay áo của tôi, nhẹ giọng nói: "Từ trước đến nay em vẫn luôn chịu đựng được đúng không? Lần này em cũng có thể chịu đựng được có phải hay không?"

Tôi bị anh ta làm cho tức đến vui vẻ, anh ta đang nhắc nhở tôi không được chống lại Mặc Dật, Cổ bà bà nói những lời đó, anh ta cũng đã nghe thấy, cho nên cố ý nhắc nhở tôi phải biết chịu đựng sao?

Nhưng tôi phải chịu đựng tới khi nào?

Mặc Dật liếc mắt nhìn Tề Sở, trong mắt mang theo nghi hoặc, lại mím chặt môi không nói một lời nào.

Một bên hai đứa nhỏ của Đại Bạch đang nhảy tới nhảy lui ở trên sô pha, Đại Bạch lo lắng nhìn chúng nó, sợ chúng nó rơi xuống, đồng thời còn lo lắng nhìn tôi.

"Đại Bạch này rốt cuộc là gì?" Tôi nhổ hết một đám gai hoa ở vết thương trên người Tề Sở, ngẩng đầu nhìn Mặc Dật: "Có thể đi đến những nơi phủ quân không thể đi đến, chỉ sợ Đại Bạch này có lai lịch không nhỏ. Để tôi đoán xem, nó nhìn qua là hồ ly, lại có tiếng kêu như chó, tu luyện thành công nhưng lại không thể biến thành hình người, còn có thể đi qua đi lại mọi nơi, vậy chỉ có thể là.."

"Đế Thính." Tề Sở trực tiếp mở miệng, sắc mặt đen tối không rõ nhìn tôi, như có ý tứ gì đó nói: "Vật cưỡi của Phật giáo Địa Tạng Vương, theo kinh Phật thì đây là hóa thân của một con chó trắng, kỳ thật chính là do thiên sinh địa dưỡng (trời sinh ra và đất mẹ nuôi dưỡng), sau bị thu phục mà thôi. Đại Bạch là dòng máu của Đế Thính, cho nên rất hiểu về bản chất con người, tránh đuổi ma quỷ, vì vậy khi còn nhỏ nó mới có thể tự mình tồn tại được."

Đế Thính, truyền thuyết về thiện và ác, phân biệt thật giả, được xưng là thần khuyển số một trong cõi âm, tự nhiên có thể ở ranh giới giữa âm dương, có sức mạnh của chín linh.

Trách không được lúc Hà Thi Di sinh con, đêm trăng tròn, vài thứ kia đuổi theo đến, hai con Đế Thính mới được sinh ra, đại khái là ăn chúng cũng có chỗ lợi.

Mặc Dật vẫn không nói gì, cũng không có rời đi, hình như vẫn đứng im như vậy, lẳng lặng nhìn tôi giúp Tề Sở lấy gai ra, nhưng khi nghe đến Tề Sở nhắc đến Đế Thính, đột nhiên ngước mắt nhìn lại đây, trong mắt mang theo sự bất đắc dĩ.

Chị Dương rất nhanh đã tới, bên ngoài vẫn còn rất nhiều tiếng quát mắng cùng âm thanh do năm lá bùa sấm sét tạo ra, nghĩ đến bên ngoài cũng không có yên bình cho lắm.

Chờ khi chị ấy tiến vào, thấy Mặc Dật cũng ở đó, nên chào hỏi y trước.

Thấy bộ dạng thê thảm của tôi và Tề Sở, ánh mắt chợt lóe lên, gọi người kéo chúng tôi lôi đi.

"Lột da ngực của Trần Kim Sí ra." Lúc này tôi không có cảm giác đau, cho nên vội vàng chỉ vào Trần Kim Sí, nói với chị Dương: "Trên hoa hồng có hình xăm của Vu thuật, còn nữa, hãy cho người tìm những người phụ nữ có hình xăm hoa hồng giống như vậy, đây là một loại Cổ."

Chị Dương tự nhiên gọi người tới đây, tôi và Tề Sở được khiêng lên cáng, đẩy vào xe cứu thương.

Nhưng không biết vì sao, Mặc Dật cũng theo đi lên, y có địa vị rất lớn, cho nên cũng không dám ngăn cản, làm cho chiếc xe cấp cứu vốn rất nhỏ trông càng chật hẹp hơn.

Y tá tiếp xúc với chúng tôi tình cờ là Mạc Văn, nhìn đến bộ dạng thê thảm của chúng tôi, đôi mắt cũng đỏ lên, vội vàng lấy đồ giúp tôi nhổ gai ra trước.

Vừa rồi thần kinh của tôi căng chặt, hoặc là những chiếc gai này nhất định có tác dụng gây tê liệt, cho nên vẫn luôn không cảm giác được đau, sau khi Mạc Văn rót thuốc cho tôi, phục hồi tinh thần lại, cả người tôi đều đau nhức.

Thật giống như bị nhéo một miếng thịt nhỏ, hơi dùng sức cử động nhẹ một cái, liền bị đau rát, nhưng cơn đau không dứt ngay mà tăng dần khi sự cử động nhẹ gia tăng.

Trên người tôi vẫn còn có vết thương bị rắn cắn, cảm giác vừa đau ngứa vừa tê dại, ngăn thế nào cũng không ngừng lại được.

Tôi chỉ cảm thấy toàn thân co quắp, mồ hôi lạnh chảy ròng, lại không khống chế được đau đớn, từng đợt, giống như vô số kim châm cắm ở trên người, từng đợt lại từng đợt, cắm khắp toàn thân, cuồn cuộn không dứt!

Bên kia tình trạng của Tề Sở cũng giống như tôi, khi vừa khôi phục thì đã đau đến ngất đi.

Mạc Văn lo lắng nhìn về phía tôi, tay cầm dao và nhíp có hơi run, cư nhiên bắt đầu bật khóc.

Tôi không biết tại sao cô ấy lại khóc, tôi cũng không phải Trần Danh, lúc trước chân Trần Danh bị rễ Thôn Sinh Thảo đâm xuyên qua, cô ấy cũng đã khóc như vậy.

"Để cho tôi." Mặc Dật đi theo vào trong xe cứu thương, ở bên cạnh lạnh lùng nhìn, đột nhiên cầm lấy nhíp cùng dao nhỏ trong tay của Mạc Văn, nặng nề nhìn tôi một cái, sau đó bình tĩnh cắt ra ngón tay đã bóp hoa hồng của tôi, tiếp theo đột nhiên dùng sức chọc cái nhíp đi vào, nhanh chóng kẹp ra một thứ gì đó.

Tay đứt ruột xót, cơn đau nhói khiến tôi lập tức ngồi bật dậy khỏi cáng trên giường, dây buộc quanh eo tôi cũng đều bị kéo, Mạc Văn gắt gao đè nặng tôi nói: "Ra tới! Ra tới!"

Cảm giác được cái gì đó từ từ rút ra khỏi ngón tay, Mặc Dật hơi duỗi người ra.

Đó là một sợi nhìn qua to bằng sợi tóc, màu xanh trông giống như con sâu, dài ít nhất 1 mét, bị Mặc Dật từng chút một lôi nó ra tới, phần đầu bị cái nhíp kẹp vẫn còn đang ngọ ngoạy.

"Hình như là một chuỗi sán dây, loại ký sinh trùng này cũng có ở bên trong loài rắn, sức sống tương đối mạnh." Mạc Văn vì giảm bớt sự chú ý của tôi, trầm giọng nói: "Thứ này chắc chắn đã được nuôi qua, ngủ đông trong cơ thể con người, nói không chừng chính là con Cổ trùng, lấy ra càng sớm càn tốt."

Một làn sóng đau đớn khác ập đến khắp cơ thể tôi, giống như những mũi kim dày đặc đâm vào cơ thể từng chút một, sau đó từ những chiếc kim lại mọc ra những sợi lông mịn, đâm vào khắp người nơi nào cũng đau đớn.

Thứ ký sinh trùng kia bị lôi ra tới, ánh lửa bắn ra từ đầu ngón tay của Mặc Dật khiến chúng hóa thành tro tàn, sau đó y nhẹ nhàng dùng dao nhỏ rạch ra một vết thương nhỏ trên cánh tay.

Y không nhìn tôi nữa, ánh mắt bình tĩnh, xuống dao, lấy ra, lại thiêu hủy..

Trầm mặc không nói, rồi lại vũng vàng như núi.

Nhìn Mặc Dật như vậy, hai mắt tôi chậm rãi trở nên tan rã.

Tôi không biết y vì sao lại đến đây, tại sao khi nhìn thấy tôi lại tức giận như vậy, nhưng cuối cùng y vẫn im lặng, thậm chí không nói một lời nào, nhưng y vẫn đi theo tôi, rồi giúp tôi chữa thương.

Chẳng lẽ cũng chỉ là bởi vì thân thể này của tôi, còn có giá trị lợi dụng sao?

Quả nhiên sinh bệnh làm người ta có chút yếu ớt, một chút chỗ tốt cũng làm bạn có chút ấm lòng, bằng không sao lại có nhiều người bệnh lại thích đi bác sĩ như vậy chứ?
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 235: Chuẩn bị thuốc cho tốt

[HIDE-THANKS]
Trên người tôi không biết có bao nhiêu gai nhọn đâm vào, đèn xe cứu thương lóe lên trong ánh đèn thành phố, tôi bị Mạc Văn đè xuống, nhìn Mặc Dật từng chút từng chút lấy ra những cây gai vừa nhỏ vừa cứng ra khỏi cơ thể của tôi.

Sắc mặt y bình tĩnh, hai mắt như run lên khi lấy những chiếc gai đó ra.

Ánh sáng lờ mờ từ cửa sổ xe hắt vào trong đôi mắt y, tôi không nhìn thấy rõ biểu cảm của y, cũng không hiểu vì sao y lại muốn tự mình lấy những cái gai giúp tôi.

Y là Thái Sơn phủ quân, còn có vô số việc lớn phải làm, cớ sao phải cùng chúng tôi chen vào một chiếc xe cứu thương chật hẹp này.

Những ánh đèn đường trong thành phố thay phiên nhau thay đổi, là ánh sáng thôi miên tốt nhất, luôn khiến người ta yên tâm một cách khó hiểu, rồi không hiểu sao lại trống vắng.

Cuối cùng tôi không biết tại sao mình lại ngủ thiếp đi..

Khi tôi tỉnh dậy, tự nhiên là ở trong viện nghiên cứu của chị Dương.

Trên gai hoa hồng đó có thuốc tê liệt, khi tôi nhìn thấy những con rắn đốm đỏ mặc dù bị trầy da tróc thịt nhưng vẫn cứ leo lên mà không cảm giác được đau đớn, nên nghĩ đến, có lẽ thuốc tê liệt đó đã hết tác dụng rồi, cho nên khắp người tôi chỗ nào cũng đều cảm thấy rất đau, thân thể không còn chút sức lực nào cả, chỉ cảm thấy mồ hôi ướt át và nhớp nháp, cảm thấy rất khó chịu.

Tôi mở mắt ra nhìn ánh đèn trên đầu đến phát ngốc, không biết tại sao mình lại bị thương nặng như vậy, lần này xem như tôi chịu tổn thất nặng rồi, ăn mệt là do tôi quá mức tự tin, về sau cho dù là thế nào tôi cũng sẽ không tự thân đi vào như thế này nữa, nếu muốn vào hang hổ, ít nhất phải mang theo đủ người, chuẩn bị tốt đường lui cho mình, lại chuẩn bị tốt người truyền tin qua lại..

Đang suy nghĩ miên man, lại cảm thấy có một cánh tay luồn qua cổ, nâng đầu của tôi lên, sau đó tôi được ôm vào trong vòng tay quen thuộc mà xa lạ, một cốc nước mát lạnh được đưa tới miệng.

Hơi kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt Mặc Dật lạnh lùng, trên người y vẫn mặc bộ đồ đen như cũ, ngồi ở mép giường, ôm nửa người tôi vào trong lòng.

Nước này có mùi vô cùng quen thuộc, đúng là nước suối của suối nước lạnh.

Động tác đút nước của Mặc Dật vô cùng tự nhiên, tôi ngủ không biết đã bao lâu, khát nước vô cùng, y thấy tôi không có nhúc nhích, tay cầm cốc nghiêng đi, tôi chỉ đành uống cạn nước.

Sau đó y đặt tôi xuống, xoay người đặt chiếc cốc, sau đó lại ngồi xuống mép giường.

Y và tôi không ai nói với ai điều gì cả, cứ ngồi lặng lẽ như vậy. Tôi không biết tại sao y lại không rời đi, và tôi cũng không biết tại sao y ở lại đây, thật sự khó để nói lời cảm ơn với y, mà cũng không tiện mở miệng đuổi người đi.

Bầu không khí có chút lúng túng, thân phận của Mặc Dật ở nơi đó, thật ra thì tôi biết Tề Sở cuối cùng đã liên hệ với y để đến cứu tôi, kỳ thật cũng là xuất phát từ bất đắc dĩ, nhưng y là người bên tôi có sức mạnh chiến đấu lớn nhất để chống lại Thi Vu, cho nên anh ta kêu tôi chịu đựng!

Cho nên Tề Sở đã đem tình cảm nhỏ bé dành cho tôi đè nén dưới đáy lòng, im bặt không nhắc tới, cho dù là ở trong thông đạo ngầm tăm tối kia, anh ta cũng chỉ dùng ngữ điệu bình tĩnh dặn dò tôi không được nói ra.

Nhưng nếu cứ như vậy, ai là người sẽ đau khổ đây?

Chẳng lẽ một cái mụn mủ, cứ luôn phải giữ lại như vậy, mặc kệ nó từ từ phát mủ thối rữa, đến cuối cùng không thể chữa khỏi được sao?

Sau một lúc im lặng, tôi đột nhiên ngoéo một cái tay, trong lòng chậm rãi niệm chú: Liên khóa chân tình, duy ái vĩnh hằng.

Câu Hồn Liên rơi vào trong tay tôi phát ra một tiếng leng keng, tôi cứ như vậy nằm ở trên giường, nắm Câu Hồn Liên đột nhiên quất về phía Mặc Dật.

Vốn dĩ Câu Hồn Liên trong tay vô cùng uy phong, thế mà khi đến trước mặt Mặc Dật liền biến mất không thấy, ngay cả mí mắt của y cũng không có chớp một chút nào, chỉ nghiêm túc nhìn tôi.

"Liên khóa chân tình, duy ái vĩnh hằng!" Tôi chống tay ngồi dậy ở trên giường, vươn tay thu hồi lại Câu Hồn Liên.

Lần này quất không phải là bay về hướng chỗ Mặc Dật, mà là mặt tường kế bên mép giường.

Nhưng cho dù là như thế vậy, khi Câu Hồn Liên quất vào trên tường, nó chỉ phát ra hai tiếng leng keng, lại không có để lại dấu vết gì cả, như thể nó không phải là xích sắt, đến tôi cũng cảm thấy không đau không ngứa.

Tôi nhỏ giọng cười một tiếng, vẫn chưa hết giận cho nên tôi cầm Câu Hồn Liên đánh thật mạnh vào chiếc chăn trên giường một roi.

Xích sắt rơi xuống chăn bông, cho dù chăn bông mềm mại cỡ nào cũng không có sụp xuống bao nhiêu.

Tôi chậm rãi buông tay ra, ngồi phịch xuống ở trên giường, nhìn Mặc Dật nói: "Thi Môn mở, anh liền mang Lạc Lạc đi là bởi vì con bé đã bị thương, thế tại sao anh cũng mang theo Đại Bạch đi?"

Đại Bạch cùng Hà Thi Di có quan hệ rất tốt, ở trong sân, nó còn thỉnh thoảng vào ban đêm sẽ đi thăm Hà Thi Di, nhưng sau khi Hà Thi Di gặp tai nạn, Mặc Dật liền không cho phép Đại Bạch đến thăm, sau khi Thi Môn mở, y liền sử dụng lí do này, đều giữ Lạc Lạc và Đại Bạch trong phủ trạch.

"Đôi mắt của Hà Thi Di, có thể nhìn thấy bộ dáng của người chết.." Tôi ngoắc ngón tay, Câu Hồn Liên lại rơi vào trong lòng bàn tay tôi, phát ra tiếng leng keng rung động, chẳng qua nó không còn sức mạnh như ban đầu nữa.

Câu Hồn Liên cùng tôi luôn có một loại cảm giác rất thân thiết, thật giống như sợi dây xích này rất gần gũi với tôi.

Lúc trước tôi còn tưởng rằng mình là người yêu từ kiếp trước đến kiếp này của Mặc Dật, câu chú ngữ kia chính là đính ước, trong lòng vui mừng không thôi.

Sau này tôi gặp phải Thanh La, biết chính mình là người thế thân, nhưng nghĩ cũng coi như thế, dù sao người thay thế cũng có một phần tình cảm, tôi coi như không biết điều đó, bình tĩnh làm người thay thế, thoải mái tận hưởng một phần tình cảm không thuộc về tôi.

Nhưng không thuộc về chính mình chính là không thuộc về chính mình, ban đầu hạnh phúc bao nhiêu, bây giờ thì đau khổ bấy nhiêu!

Câu Hồn Liên ở trong tay tôi có sức mạnh rất lớn, nó là vật duy nhất mà tôi được nắm giữ, cũng là vũ khí lợi hại nhất.

Khi tôi ở tế đàn, một vài làn khói trắng đã cuốn lấy Câu Hồn Liên, lúc đó giữa tôi và Mặc Dật đã có một khoảng cách, tôt rất ít khi dùng Câu Hồn Liên, chỉ nghĩ rằng bản lĩnh của người dùng hương quá lợi hại, vẫn chưa suy nghĩ quá nhiều.

Nhưng hiện tại, Câu Hồn Liên ở trong tay của tôi, thậm chí quất vào chăn cũng không thể động đậy.

Mặc Dật trầm mặc không nói, ngón tay giật giật, Câu Hồn Liên kia liền biến mất không thấy: "Thứ này uy lực quá lớn, em dùng không tốt, sau này nếu muốn học những thứ khác, anh có thể dạy cho em."

"Trước kia anh vì sao không nói thứ này có uy lực quá lớn?" Tôi nhìn Mặc Dật cười khẩy một tiếng, trầm giọng nói: "Vậy khi nào thì ngay cả dây xích này tôi cũng không gọi ra được đây? Phủ quân không nói cho tôi một cái tin chính xác, khiến cho tôi có thể bình tĩnh khi mất đi những thứ này được không?"

Mặc Dật lẳng lặng nhìn tôi, bình tĩnh nói: "Bây giờ trên người của em vẫn còn có vết thương, nghỉ ngơi cho thật tốt, anh sẽ bảo A Lan chuẩn bị cho em một ít thuốc, khi nào chuẩn bị xong sẽ đưa đến."

Nói xong y phất tay áo muốn rời đi, tôi nhìn ống tay áo của y đột nhiên mở miệng: "Mặc Dật, nếu như anh không muốn giữ lại đứa bé này, tôi cũng nhất định phải giữ lại."

Thân thể của Mặc Dật đột nhiên lung lay một chút, trong mắt y mang theo sự cay đắng nhìn tôi nói: "Đứa nhỏ này em giữ lại không được đâu!"

"Anh không muốn tôi có được năng lực từ huyết mạch Thiên Đế của anh đúng không?" Tôi nhướng mắt tức giận nhìn Mặc Dật, khẽ cười nói: "Anh biết rõ tại sao đôi mắt của Hà Thi Di có thể nhìn thấy được tử vong, thế mà anh lại âm thầm áp chế đôi mắt của con bé lại, không nói cho tôi nguyên nhân, cũng không nói cho tôi biết cách áp chế như thế nào, hơn nữa anh còn đem Đại Bạch đi, không cho tôi phát hiện, chính là sợ tôi biết đúng hay không? Đại Bạch là hậu duệ thần thú Đế Thính của địa phủ, cho nên sau khi Hà Thi Di sinh con, có thể nhìn thấy tử vong, đây là năng lực của Đế Thính, nên anh đã sợ hãi! Sợ hãi huyết mạch Vu tộc của tôi sẽ có được năng lực của huyết mạch Thiên Đế của anh!"

Sau khi mọi chuyện bị xé ra, tôi không ngờ rằng Mặc Dật vẫn cứ chậm rãi bước đi, đi đến bên giường rồi ngồi xuống.

"Me và con có mối liên hệ máu thịt lẫn nhau, cho dù thần thú cũng tốt, thần thánh cũng vậy, một khi cơ thể mẹ thụ thai, đứa trẻ trong bụng sẽ có mối liên hệ máu thịt với người mẹ, điều này sẽ làm người mẹ dính khả năng của đứa trẻ ở một mức độ nào đó. Đại Bạch tuy là hậu duệ của Đế Thính, nhưng huyết mạch của nó đã có chút phức tạp, hơn nữa thời gian thụ thai quá ngắn, cho nên sau khi Hà Thi Di sinh con, mới có thể thấy tử vong. Nhưng em thì khác.. Em cho rằng năng lực sử dụng hương của mình tăng nhanh như vậy là dựa vào cái gì?" Mặc Dật cũng không có nói rõ, nhưng tôi đã biết.

Đứa nhỏ này trời sinh có linh tính, ngay từ trong bụng mẹ đã biết cầu may tránh dữ, tôi mới mang thai một tháng thì đã cầm được Câu Hồn Liên vào tay, liền sinh ra cảm giác thân cận, khả năng dùng hương của tôi cũng càng ngày càng tốt, thông linh cũng thế, đi đường âm dương cũng bình thường, toàn bộ đều vô cùng thuận lợi.

Những điều này không phải bởi vì tôi tài năng, mà bởi vì huyết mạch của đứa nhỏ này quá mạnh!

Thân thể này đã chiếm đoạt vô số chỗ tốt từ đứa nhỏ này, nhưng tôi cũng không phải Vân Nga, cho nên chắc chắn Mặc Dật sẽ không giữ nó lại ở trong bụng của tôi.

Tôi đột nhiên cảm thấy có hơi bối rối, vốn tưởng rằng có thể trở nên mạnh mẽ hơn mà không cần Mặc Dật, nhưng kết quả lại phát hiện, những thứ này đều do con của Mặc Dật ban cho, vô cớ cảm thấy có chút mỉa mai.

Đứa nhỏ này đã bắt đầu thai đình, chung quy có một ngày thai sẽ chết ở trong bụng, sau đó tôi cũng không thể sử dụng được Câu Hồn Liên, có lẽ năng lực dùng hương cũng sẽ chậm rãi thụt lùi lại.

Đến lúc đó tôi sẽ không thể bảo vệ được đứa bé trong bụng của mình, hơn nữa đứa bé này quá quan trọng.

Cổ bà bà muốn khống chế tôi, dùng quan hệ mẹ của đứa trẻ để khống chế Mặc Dật, mối quan hệ máu mủ quan trọng đến thế sao?

Xem Hương Môn có bao nhiêu hương có thể sử dụng huyết mạch để làm, tôi đều biết. Nhưng Cổ thuật có bao nhiêu Cổ mượn sức mạnh của huyết mạch chứ?

Giữ đứa bé lại trong bụng của tôi, dù sao cũng là một mối đe dọa đối với Mặc Dật, tôi sẽ luôn bị Cổ bà bà và những người khác nhìn chằm chằm.

Có đứa nhỏ này, tôi và Mặc Dật chung quy sẽ có mối quan hệ bền chặt..

Dường như có cái gì đè tôi xuống không thở được, tôi đưa tay chầm chậm vuốt ve đứa nhỏ trong bụng.

Ngẩng đầu nhìn Mặc Dật đang đứng ở nơi đó, tôi bình tĩnh ôn hòa nói: "Đừng để cho A Lan phải chạy đến lần thứ hai, cũng đừng chậm như vậy, bảo cô ấy chuẩn bị thuốc cho tốt đi. Không nên giữ lại, thì cần nên xử lý sạch sẽ! Trước kia là do tôi sai rồi, không nên không nghe lời khuyên bảo, lại gây thêm rắc rối cho phủ quân, may mắn hiện tại vẫn chưa quá muộn."

Mặc Dật bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt tràn đầy tức giận, nhưng cũng không từ chối.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 237.1: Vô dụng

[HIDE-THANKS]
Cơn đau như thủy triều ập đến, ý thức còn chưa kịp chìm xuống, tôi đã nắm chặt ga giường, lặng lẽ nhìn Mặc Dật: "Phủ quân có thể yên tâm đi rồi, ngài.. nên tin tưởng vào thuốc của Thần Điểu nhất định sẽ không lưu lại mầm họa."

Có trời mới biết tôi đã phải dùng bao nhiêu dũng khí mới có thể kìm nén được nỗi đau dao cắt lửa đốt này, không muốn lại để lộ bộ mặt yếu đuối trước mặt Mặc Dật, bình tĩnh nói ra những lời này.

"Mầm họa?" Mặc Dật đột nhiên cười giễu cợt, nhìn tôi chậm rãi đứng dậy, xoay người rời đi.

Rõ ràng y có thể trực tiếp biến mất, nhưng lại đi từng bước một tới cửa, vươn tay kéo cửa, dường như đang suy tư cái gì: "Mầm họa.. Ồ, thì ra là ở trong mắt em, nó đã là mầm họa rồi!"

Y không phải nói không muốn giữ lại sao, đối với y mà nói, chẳng lẽ không phải là mầm họa!

Hiện tại lại nói chuyện này có ích gì?

Cảm giác mồ hôi chảy xuống hai bên khóe thái dương, nhìn chằm chằm bóng lưng Mặc Dật, chỉ thấy y mặc một bộ áo đen, chứ không nhìn ra là buồn hay vui, nhưng tay lại nắm chặt nắm cửa, ngay cả ngón tay cũng tái xanh, như thể cánh cửa kia như thế nào cũng mở không ra.

"Xin phủ quân hãy cho tôi chút tự trọng." Đầu lưỡi của tôi run rẩy, hàm răng nghiến chặt ngay cả huyệt Thái Dương đều đau đớn, đầu tôi bắt đầu quay cuồng, như thể có thứ gì đó đang bị xé toạc từng chút một.

Bàn tay cầm nắm cửa của Mặc Dật giật mạnh, nắm cửa lập tức gãy, y cười lớn buông ra, mạt sắt trong tay rơi xuống đất, phát ra ngọn lửa nhàn nhạt, làm tôi đau cả mắt.

Cánh cửa không thể mở được lập tức bị đốt cháy thành tro trong ánh lửa nhàn nhạt đó, Mặc Dật bước ra từ trong đống tro tàn đó, chiếc áo choàng đen tung bay trong gió, mang theo một cảm giác hoang vắng và buồn bã.

Y vừa đi, tôi liền lảo đảo ngã xuống giường, ôm chặt lấy bụng nhỏ, nhưng bàn tay vô hình bên trong dường như đã khuấy động da thịt với nhau, đau đớn tản ra khắp cả người, ngay cả xương cốt cũng bắt đầu nhói lên, thậm chí đầu ngón tay cũng cảm giác được có thứ gì đó đang từ từ hướng về phía bụng nhỏ lao tới.

Thuốc của A Lan từ trước đến nay luôn bá đạo, tôi lặng lẽ đưa mắt nhìn ra cửa, ý thức dần mất đi giữa cơn đau nhói.

Ngọn lửa đã thu hút sự chú ý của chị Dương, bên ngoài chợt có những tiếng hét lớn vang lên.

Trong lúc hỗn loạn, Tề Sở vội vàng chạy tới, vội vàng ôm lấy tôi, lớn tiếng gọi tên tôi, tôi nắm chặt đạo bào của Tề Sở, ngẩng đầu nhìn anh ta, dùng hết sức nở nụ cười với anh ta: "Thành thật xin lỗi! Lần này tôi không thể nhịn được nữa!"

"Vân Thanh, em không có lỗi gì cả, không có!" Tề Sở ôm chặt tôi vào lòng, hai mắt đỏ hoe: "Vân Thanh, anh sai rồi! Anh không nên cầu anh ta cứu mạng, Vân Thanh, là anh, anh có lỗi với em. Sau này dù có chết, anh cũng không tìm anh ta nữa, được không! Em nói đúng, anh không nên tìm anh ta, anh không nên tìm anh ta tới! Chúng ta dù có chết cũng nên dựa vào chính mình, không nên nghĩ để anh ta tới cứu em, không nên, không nên!"

Tôi cười thành tiếng, nhưng âm thanh nghe lại rất vui tai, nghe như tiếng cười của những hồn ma trong phim ma khi chúng xuất hiện, khiến người ta dựng tóc gáy.

Hóa ra, trong bất tri bất giác, tôi đã trở nên đáng sợ như vậy!

Tề Sở ôm tôi chặt hơn, nhưng cơn đau vẫn cứ mỗi đợt mỗi lúc một dữ dội hơn, phần bụng nhỏ vốn chỉ có một tay nắm chặt, chậm rãi biến thành hai, ba cái, như thể đang nắm lấy da thịt tôi, kéo ra từng chút từng chút một, lại giống như có vô số cây búa, đập vào từng cái xương, cố gắng làm gãy tất cả xương cốt.

Trong đầu ầm vang không nghe được âm thanh, tôi cũng không biết vì sao, ánh mắt lại nhìn về phía cửa, lại không biết nhìn cái gì.

Khi tôi bắt đầu hoa mắt, thì nhìn thấy một người xông vào, phía sau hình như có một bóng đen, tôi ngửi thấy một mùi nhàn nhạt, rất quen thuộc và khiến người ta yên tâm, rồi sau đó vụt tắt như một mảnh vỡ, tôi cũng hôn mê bất tỉnh.

Tôi cũng không biết là ai nói trong mộng là không cảm giác được đau, nhưng ít nhất tôi có thể cảm nhận được, bụng nhỏ đang đau, da thịt cũng đau, đầu đau như búa bổ, xương cốt cả người đều đau như đã vỡ vụn..

Nhưng tôi biết đó là trong mộng, bởi vì tôi đã nhìn thấy Vu Mị một lần nữa, cô ấy đang đứng trong vũng máu miệng nở nụ cười nhẹ, thịt trên người cô ấy rơi ra từng mảnh, để mặc cho câu lưỡi quét sạch da thịt của cô ấy, dịu dàng khẽ nói với tôi: "Khi nào thì cô trở về, tôi hết chịu nổi rồi. Xin lỗi, tôi chịu hết nổi rồi.."

Thanh âm của cô ấy không nhanh không chậm, có chút bất đắc dĩ, cầm viên Vong Trần Châu đó: "Quên rồi cũng tốt, quên rồi cũng tốt!"

Trong nháy mắt, tôi như gặp lại Viên Thấm, tôi và cô ấy đang đứng trên con dốc đối diện với nghĩa trang, cứ như vậy lặng lẽ nhìn tôi, bảo tôi rời khỏi thôn.

Hà Thúy Miêu ôm Thánh Anh vào lòng, giễu cợt nhìn bụng nhỏ của tôi, từng câu từng lời của Cổ bà bà vang lên: "Chẳng lẽ, cô thật muốn để đứa trẻ đó chết trong bụng mẹ, lúc đau đớn muốn chết, cô mới bằng lòng tin tưởng Mặc Dật vô tình với cô à!"

Tiếp theo là Vân Nga ngẩng đầu lên một nửa, mặt mang hận ý nói: Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì! "

Thấy bà ngoại nửa người dựa vào cửa sổ, lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt vẫn dịu dàng hiền từ, bà mở miệng nói điều gì đó, nhưng tôi không nghe thấy.

Rõ ràng là tôi có thể nghe thấy những lời của Vu Mị, Cổ bà bà và Vân Nga, nhưng tôi không thể nghe thấy những lời của bà ngoại nói.

Tôi muốn lại gần, nhưng vừa nhấc chân lên, thì bà ngoại và chỗ của bà lại đang lùi lại, bà còn đang mở miệng muốn nói gì đó, nhưng tôi vẫn không nghe thấy.

Tôi mở miệng muốn gọi bà, nhưng tôi thậm chí không thể nghe thấy giọng nói của chính mình.

Ngay lúc tôi đang lúng túng, tôi thấy Mặc Dật đang đứng ở đằng xa với ngọn lửa U Minh đang lặng lẽ nhìn tôi, Vân Nga không cằm hương, mà lấy một vòng hoa từ trong tay Mặc Dật và đội nó lên đầu, quay về phía tôi mỉm cười:" Dựa vào cái gì! "

Một câu nói làm tôi đau cả người, vội vàng quay người lại, chỉ thấy Lục Tư Tề đứng phía sau, vẫn nhìn tôi với vẻ mặt dịu dàng ôn hòa.

Lại quay người, tôi lại thấy Lục Linh, Cổ bà bà và Hà Thúy Miêu, tất cả họ đều nhìn tôi như vậy, nhìn chằm chằm vào tôi.

Dường như bốn phía xung quanh tôi đều là kẻ thù, không chỗ nào là không đau.

Đột nhiên, một cơn đau nhói đột ngột đánh thức tôi dậy, mắt tôi dường như bị ép mở ra.

Đập vào mắt là một ánh sáng mạnh, mí mắt bị kéo, Tề Sở lớn tiếng gọi tôi:" Vân Thanh! Vân Thanh! "

Trên ngón tay truyền đến từng đợt đau đớn, tôi cố hết sức đảo mắt, lại nhìn thấy chị Dương đứng bên cạnh, hình như thở phào nhẹ nhõm.

Một bên, Nữ Luy và bà cụ Bạch Khố Dao không hiểu sao cũng ở đó, Nữ Luy thấy tôi tỉnh lại, trên mặt như hiện lên vẻ tức giận, nhưng lại bị bà cụ Bạch Khố Dao kia giữ chặt, nhưng cô ấy vẫn cho tôi một cái lườm.

Tôi mở miệng thở hồng hộc, nhưng phát hiện cổ họng đau đến không thể nói nên lời.

Chống hai tay cố gắng ngồi dậy, nhưng vừa động đậy, liền phát hiện đầu ngón tay ở mười ngón đều đau.

Tề Sở đỡ tôi dậy, sau khi đút cho tôi mấy ngụm nước, bất đắc dĩ nói với tôi:" Cốt nhục rút ra quá đau, chúng tôi chỉ có thể làm em ngất đi, nhưng em vẫn đau đến tỉnh lại, tỉnh rồi lại ngất, vẫn là A Luy tới em mới ngất đi hoàn toàn. Nhưng linh hồn của em bị tổn thương quá nặng, nếu để em ngủ tiếp, em sẽ bị lạc trong sợ hãi, cho nên chúng tôi chỉ có thể chích ngón tay của em, để đánh thức em dậy, dù sao chút đau đớn này đối với em mà nói cũng không tính là gì đúng không?"
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 237.2: Vô dụng

[HIDE-THANKS]
Tôi nhìn xuống thì thấy mười ngón ngoại trừ hai ngón tay cái, thì chỉ có ngón út của bàn tay phải là không bị chích, còn lại bảy đầu ngón tay đều bị kim châm đâm.

Những chiếc kim châm dùng để châm cứu đung đưa khi tôi di chuyển, tỏa ra ánh sáng bạc nhẹ.

"Lá gan lớn thật." Nữ Luy lạnh lùng nhìn tôi, cười giễu cợt nói: "Nếu có thể rút ra cốt nhục, bỏ sạch thai nhi, thì chọc mấy ngón tay cũng đâu có gì. Tôi còn tưởng rằng nếu như chị không tỉnh, thì lại chọc ngón chân, từng ngón một, thế nào cũng có thể làm chị đau đến tỉnh."

Đầu tôi nặng trĩu, không biết tâm trạng tồi tệ này của cô ấy đến từ đâu.

Vươn tay định rút chiếc kim châm trên đầu ngón tay ra, nhưng chiếc kim rõ ràng cắm rất chắc, nửa đầu cắm vào móng tay, khi động ngón tay lại thấy đau.

Họ đây mà là đánh thức tôi gì chứ, quả thật chính là hận tôi đã bỏ sạch huyết mạch của Thiên Đế trong bụng tôi, khiến họ mất đi chỗ dựa quan trọng nhất, nên nhân cơ hội trả thù, hành hạ tôi.

Chị Dương thở dài, nắm tay tôi rút kim châm ra.

Tôi cẩn thận rút tay vào trong chăn, nhưng khi cử động thì lại thấy đầu ngón tay đau rát, nhìn xuống, thì thấy da thịt mười đầu ngón tay như bị bào mòn, lộ ra phần thịt hồng hào, nhất là mặt trong của hai ngón tay cái của tôi, tất cả đều đẫm máu.

Bởi vì phải cầm hương nên tôi không có thói quen để móng tay, chúng vẫn luôn được cắt tỉa gọn gàng. Tôi cũng là dựa vào tay để ăn cơm mà, sao lại làm ngón tay tôi bị thương đến thế này chứ?

"Tôi hôn mê bao lâu rồi? Đáng giá các người ghim kim như vậy chứ?" Tôi nhìn lớp da trên đầu ngón tay, chậm rãi đút lại vào trong chăn, nhìn Tề Sở trêu ghẹo: "Có phải anh bóc da ngón tay của tôi không?"

Tôi thử lấy tay vuốt ve bụng nhỏ, nơi đó vẫn bình thản, tôi cũng không thấy động tĩnh gì nữa, nhưng mà tôi biết nơi đó sẽ không động đậy nữa, cũng sẽ không bao giờ động đậy nữa.

Nhưng Tề Sở và những người khác nhìn tôi rất lo lắng, nhưng tôi không muốn tỏ ra buồn bã, chẳng lẽ tôi đã làm sai điều gì đó, mà còn muốn họ an ủi tôi sao?

"Ai dám làm chị bị thương chứ." Giọng nói của Nữ Luy lại vang lên, lạnh lùng cười khẩy nói: "Đó là do chị đau đến cào chăn làm cho tróc da, cũng may chị chộp lấy chính là chăn, nếu như chộp lấy những thứ khác, vậy mười ngón tay đó ngay cả xương cũng phải mài ra!"

Bàn tay đang vuốt ve bụng nhỏ của tôi đột nhiên cứng lại, tôi quay đầu nhìn Nữ Luy nói: "Tính tình của cô vẫn luôn như vậy sao?"

"Chị nói cái gì?" Nữ Luy kinh ngạc nhìn tôi, khuôn mặt ngây thơ trở nên lạnh lùng, từng bước đi về phía tôi, nhìn chầm chầm tôi nói: "Chị là muốn nói tính tình của tôi không tốt sao?"

Tôi thở dài thườn thượt, nói với Tề Sở: "Tôi muốn nghỉ ngơi, anh giúp tôi đưa họ ra ngoài đi."

"Vân Thanh, chị nói rõ ràng cho tôi biết, tôi làm sao?" Nữ Luy hình như rất tức giận, sải bước lớn, lao về phía tôi: "Ai cũng có thể nói tôi, nhưng chị không thể, chị không thể, chị có biết không!"

Thanh âm của cô ấy the thé như mèo bị nắm đuôi, quát to với tôi: "Chị có tư cách gì nói tôi hả, ngay cả chị cũng không phải tùy hứng sao! Hiện tại chị đã làm sai, vậy mà còn không chấp nhận được tôi nói vài câu à! Chị có biết chị phá bỏ là cái gì không? Vân Thanh, chị thừa biết chút huyết mạch này trọng yếu cỡ nào, vậy mà chị lại còn muốn bỏ nó!"

Bà cụ Bạch Khố Dao vội vàng ôm lấy cô ấy, vòng tay ôm nửa người kéo cô ấy ra ngoài.

Tề Sở đỡ tôi nằm xuống, giúp tôi áp tốt góc chăn, nhìn tôi, tay đi theo chăn từ cổ xuống bụng dưới, véo véo tay của tôi qua lớp chăn, nhỏ giọng nói với tôi: "Sẽ ổn thôi. Điều chúng ta muốn làm vẫn có thể thực hiện được mà không cần dựa vào nó."

Tôi khẽ ừ một tiếng, cách qua chăn cảm nhận được sức mạnh Tề Sở cho tôi, nhẹ giọng nói: "Tôi đúng là tùy hứng, anh giúp tôi một việc nhé. Nói cho Mặc Dật biết, tôi có biện pháp giúp Đế Vu hoàn toàn ổn định linh hồn. Nhưng anh ta phải giúp tôi một việc."

"Em vẫn quan tâm đến tính mạng của Vân Nga à." Tề Sở tức giận nói, nhìn tôi trầm giọng nói: "Hiện tại nghỉ ngơi cho tốt đi."

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta: "Tôi đã từng tùy hứng một lần rồi, tôi quên tôi đã hứa với Bố Đạm Trần, dùng đứa trẻ này để giải trừ phản phệ của họ Bố do chế con rối, bây giờ đứa trẻ không còn nữa, cộng xá cũng không có cách nào giải. Anh ta đang hôn mê bất tỉnh, nhưng tôi cũng không thể phạm sai lầm, mà anh ta còn có một em gái 12 tuổi nữa. Tề Sở, Bố Đạm Trần đang hôn mê, chúng ta không thể cứu anh ta tỉnh, nhưng tôi không muốn em gái của anh ta đi theo vết xe đổ của anh ta, anh ta rõ ràng có thể bình an canh giữ ở trong nhà họ Bố không ra, nhưng bởi vì tôi nên ở tế đàn đã hiến tế âm hồn của chính mình, cho nên tôi cần phải cho anh ta một cái kết quả tốt hơn, đúng không?"

"Nói với Mặc Dật một tiếng, chỉ cần anh ta có cách giải phản phệ do chế con rối của nhà họ Bố, tôi sẽ có cách để ổn định hoàn toàn linh hồn của Vân Nga." Y sẽ thực hiện giao dịch này, lúc trước vì hồi sinh Vân Nga, y đều có thể hợp tác với Lục Tư Tề, lấy cái nhìn đại cục của y, hợp tác với tôi cũng không có gì.

Tề Sở khẽ ừ một tiếng, cách chăn vỗ nhẹ vào tay tôi, rồi cùng chị Dương vẫn im lặng nãy giờ quay người rời đi.

Trong phòng không có ai khác, tôi kéo chăn trùm kín đầu, đặt tay ấn xuống bụng nhỏ từng chút một.

Ép đến mức tôi không thể thở được, nhưng bụng nhỏ đó ngoại trừ cơn đau, thì không có gì cả.

Đứa bé con sẽ bơi nhẹ nhàng trong đó khi tôi phấn khích, hay dụi vào bụng tôi như một con cá, đã không còn nữa.

Có thứ gì đó từ từ trượt ra khỏi khóe mắt, tôi cảm thấy mũi mình thật nghẹt, như nước mũi chảy ra, nhưng tôi không muốn lau.

Cái gối dần dần ẩm ướt, bàn tay đặt trên bụng nhỏ càng lúc càng nặng, nhưng nó vẫn tĩnh lặng.

Hóa ra, gần mười tháng mang thai, không chỉ là nuôi dưỡng mà còn sinh ra tình cảm.

Chỉ là, tôi đã tự tay cắt đứt một phần tình cảm này.

Bởi vì tôi vô dụng, không bảo vệ được nó!
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 238.1: APP Cổ thuật

[HIDE-THANKS]
Không biết A Lan dùng loại thuốc gì, sau khi tôi hôn mê hai ngày tỉnh lại, ngày hôm sau ngoại trừ chỉ cảm thấy hơi đau ra, thì không có cảm giác gì khác, ngay cả sản dịch cũng không.

Tôi không khỏi cảm thấy may mắn, đúng lúc chị Dương giúp tôi thoa thuốc trị vết thương trên người, tôi nhỏ giọng hỏi chị: "Phá thai xong sao lại không có sản dịch nhỉ? Đều sạch sẽ tới như vậy sao? Trước khi em hôn mê hình như thấy có người vào, có vẻ không phải là Nữ Luy nhỉ?"

Lúc đó hình như tôi nhìn thấy có người vội vàng lao tới, theo sau là một bóng đen, tôi cũng theo đó mà ngất đi, có lẽ tôi vẫn còn hy vọng, luôn muốn bóng đen đó có thể là một người khác.

Bàn tay đang thoa thuốc trên lưng tôi của chị Dương dừng một chút, ngón tay run run, móng tay cào vào vết thương, tôi đau đến rùng mình, chị ấy lập tức cười nói: "Là đại Thái sư thúc tổ."

"Trương Hoài Húc?" Tôi kinh ngạc quay đầu lại.

Đạo gia vốn có một vài điều kiêng kỵ đúng không, trong đó có phụ nữ hư thai, ông ấy là một người thừa kế Thiên Sư, vậy mà tiến vào? Có vẻ hơi không đáng tin lắm nhỉ?

Nhưng nghĩ tới Phủ Thiên Sư coi trọng đứa nhỏ kia, cũng không phải không có khả năng, lòng tôi lại trầm xuống, suy cho cùng cũng chỉ là tôi tưởng tượng mà thôi.

Chị Dương khẽ ừ một tiếng, Trương Hoài Húc nghênh đón tiên thân của Trương Thiên Sư trở về Long Hổ Sơn, nhưng lại giữ bí mật không phát tang, nhưng tế đàn hiện thế, thần miếu dưới lòng đất mở cửa động tĩnh đều rất lớn, phố Hương Hỏa nhất thời người đến người đi, tất cả đủ loại màu sắc hình dạng người đều xuất hiện ở nơi đó.

Trương Hoài Húc chỉ phải mượn sông đóng băng đế cố hoàn công pháp trận tế đàn, rồi đến đây xem một chút.

"Chừng nào chuyện của Thi Vu có kết quả, thì mới có thể trở về." Tay chị Dương nhẹ nhàng đẩy, nhẹ giọng nói với tôi: "Chuyện này ông ấy cũng biết, bất quá em đừng suy nghĩ nhiều, giữa Long Hổ Sơn và em có quan hệ rất sâu sắc, cũng sẽ không vì những thứ khác mà thay đổi."

Tôi vùi đầu cười khổ, khó trách chị Dương vẫn ở đây từ khi tôi tỉnh dậy, chính là chờ để cho tôi được yên tâm.

Sau khi bôi thuốc, những vết thương do gai hoa trên người tôi đã lành rất nhiều, toàn bộ đều kết vảy đen, cứng rắn bao phủ lấy cơ thể, trông gớm ghiếc như thể có nhiều đốm đen, nhìn thế này, tôi không hiểu sao lại liên tưởng đến những hình xăm trên cơ thể của năm Miêu Vu sắp chết, và hai Miêu Vũ nhỏ cũng đã rời đi cùng với Lục Tư Tề.

Cái câu "Miêu Cổ Văn Vu" mà Trần Kim Sí để lại trước khi chết tương ứng với những gì bà cụ bó chân đã nói, có vẻ như Miêu Vu dường như biết điều gì đó, cụ thể đó là gì, thì phải tháo hoa văn Vu trên bông hồng kia ra mới biết được.

Bụng nhỏ cũng không còn khó chịu lắm, mặc dù khắp người vẫn còn đau nhưng tôi không muốn ở đây quá lâu, tôi đã nhờ chị Dương đưa cho tôi chiếc yếm bằng da người đã lột ra từ ngực Trần Kim Sí, tôi trở về phố Hương Hỏa và đợi bà cụ bó chân đó đến.

Chị Dương cũng biết lý do tại sao tôi không muốn ở lại, chiếc yếm da người của người đó họ đã sử dụng công nghệ hiện đại để lột ra: "Da đó vẫn còn sống."

Như sợ tôi không tin, chị Dương đưa tôi đến một phòng thí nghiệm, chỉ thấy một chiếc tủ kính, xung quanh có nhiều dụng cụ khác nhau, xung quanh tủ kính có những vạch cảnh báo hồng ngoại.

Trong tủ kính, chiếc yếm bằng da được dán mềm mại vào mặt kính, không có thứ gì treo, nhưng có vẻ như nằm phẳng như vậy chiếc yếm đó cũng sẽ không rơi ra.

Hoa hồng trên yếm vẫn vô cùng tươi tắn, dù chỉ còn một đóa, nhưng cánh hoa vẫn còn đẫm sương, thỉnh thoảng phần thịt ở mép yếm lại nhô ra một chút thịt mềm như hến sông, nhìn xung quanh, sau khi cảm thấy không ổn, lại rụt trở lại, ước chừng nửa phút sau, lại dò ra, giống như vô cùng lo lắng, đang muốn tìm đường chạy trốn.

Đây mà là một sự kiện siêu nhiên chỗ nào chứ? Rõ ràng là một sinh vật ngoài hành tinh trong khoa học viễn tưởng thì đúng hơn nhỉ?

Tôi mở to mắt ra nhìn chị Dương, chị ấy cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ nói có thể có một loại Cổ nào đó trong yếm da người đó.

Cổ, dùng khoa học hiện nay giải thích, đó là một số vi sinh vật không nhìn thấy được đang xảy ra phản ứng hóa học, có thể có một số vi sinh vật ký sinh trong yếm da người đó, mà dụng cụ khoa học hiện nay chưa phát hiện ra được.

Dù sao thì nếu những điều siêu nhiên được giải thích một cách khoa học, thì làm sao cũng thấy không hay lắm.

Chị Dương giải thích vài câu, rồi vẫy tay với tôi, đi thang máy lên tầng hai, lại thấy sáu người phụ nữ có hình xăm đều ở đó, họ được tách ra nhốt ở sáu căn phòng, tất cả đều còn mặc quần áo của ngày hôm đó, từ số 1 đến số 5 là người đã gieo Cổ thành công, còn số 6 là người đang gieo đến giữa chừng bị chúng tôi cắt ngang.

Năm người trước nét mặt đều trông rạng rỡ, nhưng mà lại đi tới đi lui có chút lo lắng, không thấy có gì không ổn, chỉ có người thứ sáu là phờ phạc như già đi mười mấy hai mươi tuổi, tóc bạc phơ, trên mặt có vô số nếp nhăn, nằm trên giường hấp hối, hai mắt đờ đẫn.

Điều đó khiến tôi cảm thấy hơi ngần ngại, chẳng lẽ tôi không để cô ấy bị trúng Cổ chính là đã hại cô ấy sao?

"Sáu người họ trước đây không biết nhau, nhưng họ gặp nhau qua một APP làm đẹp, họ nói có một loại hình xăm hoa hồng cho dù là đối với làn da hay là hình thể đều có hiệu quả rất tốt, nên đã vào cùng một nhóm WeChat để tìm hiểu về nó, sau đó họ bị tẩy não đến biệt thự của Trần Kim Sí." Chị Dương vừa nói vừa đưa cho tôi một chiếc điện thoại di động, vừa chọc vào màn hình vừa nói: "Nhóm WeChat đã bị giải tán, nhưng APP thì vẫn còn."

Chị ấy đã click vào mở giao diện, đó là một phần mềm tên là "Túy Hoa Ấm", trang chủ là một bụi hoa hồng tinh xảo và xinh đẹp, treo một vài bí quyết làm đẹp, xóa tàn nhang, xóa nếp nhăn, làm tóc, bình luận bên dưới đều rất nóng hỏi, nhưng không thể nhìn thấy tên người dùng, tất cả đều là mã kỹ thuật số, vì vậy tôi đoán chắc là do chưa đăng nhập.

Tôi nhìn vài lần, thì thấy tàn nhang lại được loại bỏ bằng cách dùng con sên trên cây dâu sau cơn mưa, để nó bò qua vết tàn nhang, sau ba lần sử dụng, tàn nhang sẽ biến mất, da cũng sẽ trở nên rất sáng bóng.

Chỉ cái này thôi tôi cũng đã thấy hơi buồn nôn, con sên hay còn gọi là sâu sên, nhiều người còn không dám động vào, mà sên sau cơn mưa lại ướt nhớp nháp, vậy mà còn bỏ lên mặt để cho nó bò sao?

Chị Dương liếc nhìn tôi một cái, ý bảo tôi hãy nhìn xuống dưới.

Sau đó, chinh là một bí phương để loại bỏ nếp nhăn, nói là lấy rêu trên thành giếng cổ, rồi trộn với máu cóc và tơ nhện mới vừa phun ra thành hỗn hợp sền sệt rồi uống, uống đến bảy ngày, da sẽ căng và các nếp nhăn được xóa bỏ.

Đù!

Tôi hoàn toàn choáng váng, rêu được trộn với máu cóc và tơ nhện.. còn phải được trộn thành một hỗn hợp sền sệt, hương vị đó nhất định cực kỳ "ngon lành" đúng không?

Thứ như vậy có thể vào miệng được à?
[/HIDE-THANKS]

Editor: Đẹp đâu không thấy, nhưng biết chắc dùng xong nhập viện súc ruột. Kkk

@OanhDoan: Lâu không thấy chương tưởng truyện drop rồi. Buồn quá luôn. Mấy hôm nay vào lại thấy có 1 loạt chương mới vui quá đọc liền 1 mạch

Đến đoạn này thấy buồn cho nu9 quá

Mong 1 ngày editor bão chương để truyện hoàn sớm ạ. Ngày nào cũng vào load vài lượt để xem có chương mới chưa

Editor: Cảm ơn bạn đã ủng hộ xu cho Mèo. Mèo cũng đang cố gắng chạy thật nhanh đây. ❤️
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết
Status
Không mở trả lời sau này.

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back